Tịnh Thủy Hồng Liên
|
|
Q.3 - Chương 175: Tranh cãi thống nhất hay phân tranh
Kim vương gia đối đãi với Diêm Phi Hoàng rất khác biệt, ngay cả doanh trướng cũng có đãi ngộ đặc thù. Vì phân biệt doanh địa của Diêm Phi Hoàng và những tướng lĩnh khác, còn làm một vòng rào vây cao hơn một người bên ngoài khu vực mười mấy tòa lều trướng. Đây quả thật có thể khiến bộ hạ của Diêm Phi Hoàng có bí mật nhất định, nhưng hiện tại, thì lại thuận tiện cho bọn người Hoàng Linh Vũ hành động. Tới lúc này, vẫn chưa ai phát hiện trong rào vây xảy ra chuyện gì.
“Giỏi a!” Hoàng Linh Vũ xách áo Diêm Phi Hoàng lên, cứ như vậy kéo thân thể to lớn của hắn lên, khóe miệng mang theo nụ cười âm lạnh, “Ta nhớ lúc đó ngươi vẫn còn mang kiểu tóc Đại Yến chứ không phải chỏm tóc đồng tiền hiện tại, thì ra là sau khi gặp ta mới đầu nhập vào Nam Hàn. Trước đó sao lại đột nhiên nhớ tới chuyện muốn tìm Sí Diệm và Bạc Nhai để lùng [Cố Ảnh] a [Tự Liên] gì đó nữa. Hừ hừ, cư nhiên còn muốn đòi ‘lễ vật’, không thành thật nói cho rõ, hôm nay ngươi đừng mơ được hoàn chỉnh đi ra khỏi đây.”
“Tiểu, Tiểu Hoàng, ngươi có thể buông tay ra không, ta thành thật nói là được.” Diêm Phi Hoàng không biết làm sao nói. Tình cảnh này quả thật chính là vương gặp vương, tấc có kẻ chết, khi hắn gặp Hoàng Linh Vũ, thì chỉ có thể mang thân phận ‘tướng quân’.
“Nói ra thì dài lắm, nhưng kỳ thật cũng rất đơn giản, ta chỉ là muốn sát nhập bảy nước là được.”
Hoàng Linh Vũ trừng to mắt: “Sát nhập, là được rồi? Đầu ngươi bị trúng gió à, ngươi xem đây là sát nhập công ty sao, ta thấy đợi chúng ta đều thành tro rồi còn chưa thấy được ngày đó nữa là.”
“Nếu dựa vào thiết pháo lựu đạn, nếu có thể chế tạo ra súng đạn dễ dàng thuận tiện, ta nghĩ rất nhanh sẽ thành công thôi.”
Diêm Phi Hoàng rất nghiêm túc nói, “Cái lúc tám nước liên quân dấy lên chiến tranh Nha phiến, không phải cũng chỉ có lác đác mấy ngàn người sao, chỉ dựa vào thuyền chắc lợi pháo đã có thể đánh lấn hơn nửa Trung Quốc sao. Ta nghĩ, chắc là được__ tiền đề là ngươi không cản trở.”
Hoàng Linh Vũ đỡ trán nói: “Dấy lên chiến tranh Nha phiến là nước Anh, cho dù là trận chiến Nha phiến thứ hai, cũng là Anh Pháp liên quân. Căn bản không có tám nước liên quân cùng dấy lên chiến tranh Nha phiến gì đó cả được không…”
Mặt Diêm Phi Hoàng trận xanh trận trắng, vỗ bàn lo lớn: “Ngươi đừng ngắt lời được không, nghe ta nói cho xong!”
Một tiếng gầm lớn khiến đám người của Hoàng Linh Vũ bên ngoài bị dọa nhảy dựng. Mấy tiểu bối vô cùng khẩn trương len lén nhìn ra ngoài rào vây, nhưng thấy vẫn không có ai chú ý tới bên này, ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài, lại thấy chỗ trạm gác không xa có người thấp giọng nói: “Không biết là tên ngốc không có não nào chọc giận Kim lão mưu, hắn đã rất lâu không nổi bão như thế rồi, thật hoài niệm.”
Một tiểu binh khác phụ họa: “Đồng cảm đồng cảm, gần đây luôn là mưa nhỏ, thật vô vị. Chẳng qua tên ngốc đó cũng thật sự là, biết rõ Kim lão mưu không giỏi ở gần mấy kẻ ngốc, còn đi vào trong vòng ba trượng chi để bị mắng.’
Mấy tiểu bối thầm nghĩ, Hoàng đại không phải kẻ ngốc gì cả, kẻ ngốc là đám tiểu tốt các ngươi, tiếng vang lớn như vậy mà cũng không tới nhìn thử một chút.
Mà những người này đều không biết, hiện tại Diêm Phi Hoàng rất ghét giao lưu với người giảng lý giảng không thông, nguyên nhân chính là do một chuyện cũ rất nhiều năm trước không thể không nhắc dính tới Mạc Xán.
Quay lại vấn đề, Diêm Phi Hoàng ngắn gọn nói cho xong dự định của mình, một là ngươi nguyện ý ủng hộ ta thì lưu lại, không nguyện ý ủng hộ thì cút đi, xong ngồi yên trước mặt Hoàng Linh Vũ đợi y trả lời.
“Sát nhập đồng nghĩa hòa bình__ Đầu của ngươi bị cửa kẹp hả! Thiên hạ phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, Tần thủy hoàng thống nhất bảy nước cũng chỉ trị được hai thế.” Hoàng Linh Vũ nói mấy câu, chậm rãi dừng lại, càng nghĩ càng thấy không đúng, lầm bầm tự nói: “Không đúng, đạo lý rõ ràng như thế ngươi không thể không nghĩ tới…”
Diêm Phi Hoàng lặng yên không nói, thật ra hắn cũng không cần đời đời thế thế đều thống nhất, chỉ cần gần trăm năm không có chiến loạn. Theo dự tính của hắn, chiến hỏa năm năm có thể đổi lấy hòa bình gần trăm năm, chỉ cần nuốt gọn Yến quốc có thực lực mạnh nhất trong bảy nước, những nước nhỏ khác cũng chỉ có thể nghe gió mà theo. Ít nhất trước khi hắn và Hoàng Linh Vũ nhập thổ, có thể bảo đảm trạng thái này là được.
Hoàng Linh Vũ nghiêm túc hỏi hắn: “Diêm, đánh xong rồi, ngươi sẽ làm gì? Ngươi không sợ trong quốc thổ phân tranh không dứt, đấu đá tranh giành phân liệt? Dưa hái xanh không ngọt, dù sao là quốc thổ trải qua chiến tranh mà có, muốn thái bình thuận lợi thống nhất kéo dài là không thể. Ngươi đừng quên, Thanh triều kiến quốc bao nhiêu năm, tổ chức phản Thanh phục Minh cũng tồn tại bấy nhiêu năm.”
“Nếu có thể diệt sạch các thế lực của Nam Hàn, thao túng hoàng đế, có thể bảo đảm trăm năm vô lo.”
“Ngươi định cả đời đều bị vây trong hoàng triều? Vậy không giống ngươi, ngươi không phải vẫn luôn thích cuộc sống tự do tự tại sao.”
Diêm Phi Hoàng nhàn nhạt đảo mắt qua một bên, trong góc tối tăm yên tĩnh không phát ra chút thanh âm, chỉ là trầm mặt. Tại sao hả, chỉ là vì chuộc tội. Cho nên cam nguyện bị vây khốn trong này. Tâm nguyện này không cần người hiểu rõ, đây là hắn quyết định phải làm, có nhiều người phản đối cũng không thể thay đổi quyết tâm của hắn.
Hắn là người ích kỷ, cho nên chỉ cần trước mắt thấy được, chỉ bảo vệ thứ trong lòng. Những việc những người khác, không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn. Thậm chí những chuyện hắn làm, cũng chỉ là vùi đầu vào làm, mà không hy vọng người khác biết.
Thậm chí mấy năm nay vùi đầu vào triều đường tranh đấu, chiến tranh âm mưu nhiều, cũng dần có thể quên đi chuyện quá khứ. Lấy đó giải ưu, lấy đó quên sầu, lấy đó để dừng chân nơi thế gian, dần tìm lại ý nghĩa sinh tồn.
Hoàng Linh Vũ và hắn nhìn nhau không nói, giống như khốn cục kiếp trước. Y không tán thành chuyện Diêm Phi Hoàng làm, Diêm Phi Hoàng lại không nguyện ý giải thích cho chuyện mình làm. Trong suy đoán và che giấu, hai người đồng thời chìm vào mê cung, tiến lùi đều tìm không được đối phương.
Nhưng có một điểm y dám xác định__ hai người ai cũng không muốn làm kẻ địch của nhau.
“Ta từ trong huyệt mộ đi ra, thấy được thi thể của ngươi.”
“Ân.” Diêm Phi Hoàng đáp nhẹ nhàng, chỉ cần tưởng tượng bộ dáng lê lết của thi thể mình liền cảm thấy toàn thân không thoải mái.
“Trong tay ngươi cầm xẻng, rốt cuộc là muốn vùi ta sâu thêm một chút hay là muốn đào ta ra?”
“…” Diêm Phi Hoàng suy nghĩ một lúc, mới không cam không nguyện nói: “Đào ra.”
Hoàng Linh Vũ tức giận đánh một cái vào đầu hắn, mắng: “Còn cần nghĩ lâu thế hả! Ngươi che giấu riết thành quen rồi phải không, ta thấy nên đặt cho ngươi biệt hiệu A Man cư sĩ đi.”
“Đừng, ta không có hứng thú với Tào Tháo, gọi là Khổng Minh tiên sinh thì tốt hơn.”
Hoàng Linh Vũ không phỉ nhổ hành vi tự luyến của đối phương, giương mắt dòm tay mình, lầm bầm nói: “Diêm, ngươi nhanh chóng đầu nhập quân ta đi, sau đó lập tức cạo cái bím này đi, sau đó bắt đầu để đầu đinh cũng chỉ mất một thời gian thôi__ cái ót của ngươi, cảm giác khi đánh lên thật buồn nôn mà.”
__
Mộ Dung Sí Diệm ngồi trong góc, tùy tiện nhặt một nhánh cây lên, vẽ loạn dưới đất, mấy người bên cạnh nhìn, cũng không biết hắn đang vẽ bùa hay là viết thiên thư. Mộ Dung Sí Diệm thực sự quá nhàm chán, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lều trướng Hoàng Linh Vũ đang ở, nhưng vẫn không thấy người ra, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện lúc cao lúc thấp, có thể đoán được Diêm Phi Hoàng đã bị áp chế rồi.
Hắn đang muốn đi hỏi Mộ Dung Bạc Nhai, lúc nào Hoàng Linh Vũ mới có thể đi ra, đột nhiên lại chú ý thấy tiếng sạt sạt đang đi về phía này, nhìn theo hướng đó, chỉ thấy lão đại Nhạc Huy không cao hứng xách Cao Quản vừa rồi mới ‘quy thuận’ tới.
Mộ Dung Sí Diệm phủi phủi bụi đất, đứng lên, hơi chút kiêu ngạo nhìn người xa lạ không biết tốt xấu này.
Nhạc Huy nói: “Tuy có phần không đúng lúc, nhưng mà… đây là đồng học của chúng ta, cũng chính là người cùng phòng học sách, Cao Quản. Hắn có vài vấn đề hơi khó mở miệng muốn cùng ngươi nghiên cứu trao đổi.”
Khi nhìn sang Cao Quản, chỉ thấy người này thể hình cương kình, trong mắt lộ ra mục quang khao khát không phù hợp với hình tượng quân nhân thậm chí đạt tới mức sùng bái, quả thật giống như một con sói lúc nửa đêm, phát ra ánh mắt thèm muốn.
Sau khi vào trong rào vây của Diêm Phi Hoàng, nhiệm vũ hóa trang dịch dung coi như đã đạt thành, mọi người đều xóa bỏ hóa trang trên mặt. Vì thế đồng học Cao Quản lập tức phát hiện ra mỹ nhân dù chiêm bao cũng khó cầu. Thân là chức nghiệp họa sư tiêu chuẩn, Mộ Dung Sí Diệm trước mắt tuyệt đối một khuôn mẫu nhân thể không thể bỏ qua__ Chỉ nghĩ riêng đến chuyện thân thể được che phủ dưới lớp y phục này hấp dẫn người tới mức nào, nếu trang điểm nhẹ lên, nét lạnh nhạt nơi khóe mắt sẽ biến thành phong tình yêu dị, Cao Quản liền cảm thấy một cỗ máu nóng xông thẳng lên đầu. Còn về việc chấp bút mài mực, họa lạc trên giấy, miêu tả tư thế động nhận, chỗ ngọt ngào mỹ miều trong đó, không phải họa sư nhất lưu thì không thể lĩnh hội!
Chú ý thấy vẻ mặt lộ ra không vui của Mộ Dung Sí Diệm đối với mình, Cao Quản vội vàng chỉnh trang lại ánh mắt thần sắc, bắt đầu giao thiệp gian nan.
=== ====
Chú thích:
Chiến tranh nha phiến: hay Các cuộc chiến Anh-Trung là hai cuộc chiến xảy ra giữa thế kỷ 19 (1840 – 1843 và 1856 – 1860) gây nên xung đột kéo dài giữa Trung Quốc dưới triều Mãn Thanh và đế quốc Anh. Trong cuộc chiến lần thứ hai, Pháp, Nga và Hoa Kỳ đã kề vai sát cánh cùng Anh để đánh Trung Quốc.
Nguyên do cuộc chiến tựu quanh việc chính phủ Anh đòi quyền tự do buôn bán nha phiến từ Ấn Độ thuộc Anh sang Trung Quốc trong khi nhà Mãn Thanh có lệnh nghiêm cấm.
Trung Quốc hoàn toàn thất bại trong hai cuộc chiến với hậu quả phải công nhận thương quyền buôn nha phiến của ngoại quốc. Hơn nữa triều đình Mãn Thanh phải ký các hiệp ước bất bình đẳng, chịu mở nhiều cảng cho các nước ngoài vào thông thương. Hồng Kông thì bị cắt làm nhượng địa cho đế quốc Anh. Nhiều nước đế quốc (Đức, Pháp, Nhật, Nga,…) khác theo chân nước Anh và đã buộc Trung Quốc phải chấp nhận nhiều điều kiện bất bình đẳng ngay trên đất Trung Quốc. Mối nhục này của triều đình Mãn Thanh trước các cường quốc Tây phương là ngòi lửa góp phần cho cuộc khởi nghĩa Thái Bình Thiên Quốc (1850 – 1864), rồi Nghĩa Hòa Đoàn (1899 – 1901) và cuối cùng là Cách mạng Tân Hợi, kết thúc thời đại phong kiến Mãn Thanh (1911).
|
Q.3 - Chương 176: Kinh sợ mười phần.
Tiếng gõ canh lại vang lên, Hoàng Linh Vũ tính toán thời gian, còn một canh giờ nữa là sáng rồi. Diêm Phi Hoàng còn đang cúi đầu trầm tư cuộc nói chuyện vừa rồi.
“Trị nước lớn giống như nấu một món ăn…” Diêm Phi Hoàng đang xoắn xuýt câu này, rất lâu không trả lời. Ý của Hoàng Linh Vũ là ‘trị nước lớn giống như nấu một món ăn’, các nước cùng tồn tại thì cứ để vậy đi. Tỉ như Âu Châu, cũng có các nước phân lập mấy ngàn mấy trăm năm, đến cuối cùng tuy vẫn có phân quốc giới quốc cảnh, nhưng lại không hề có phân tranh lẫn nhau, xuất nhập không cần hộ chiếu, không có trạm kiểm soát.
Diêm Phi Hoàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, tựa hồ đã có quyết định gì. Hoàng Linh Vũ thầm nghĩ, như vậy không sai, ít nhất không lập tức tranh cãi. Trước đây có lúc tranh cãi quá dữ đội, còn la ầm ĩ lên xa gần đều biết.
Nào biết Diêm Phi Hoàng lại hỏi: “Trị nước lớn như nấu một món ăn… rốt cuộc có nghĩa là gì?’
Điều này hoàn toàn khác với dự tưởng, Hoàng Linh Vũ xém chút ngã ngữa.
“Ngươi không phải tự xưng là đọc hết hai mươi bốn sử sách sao, ân? Sao chút thường thức này cũng không biết!”
“Ta không phải là học viên địa chất sao, đọc hai mươi bốn sử đó, cũng chỉ là bản thông tục.” Diêm Phi Hoàng lớn mồm không biết thẹn nói, “Mấy thứ chi hồ giả dã đó, đến hiện tại cũng không hiểu lắm. Hơn nữa người bên đó cũng không thích dùng văn ngôn văn, thật sự quá may mắn.”
(*Văn Ngôn: một môn học trong tiếng Trung, là cách nói chuyện văn vẻ của người xưa.)
“…”
“Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không biết có nghĩa là gì?”
“… Đó là lão tử bảo ngươi nếu muốn thống trị một quốc gia, thì cũng giống như nấu một con cá một con tôm, lửa nhỏ nhiệt thấp, ít trở ít động, nếu không động quá nhiều, cá tôm sẽ bị nát.”
“Ân, biết rồi, đây là câu của Lão Tử.” Diêm Phi Hoàng có ý muốn hòa hoãn không khí nghiêm túc, liền ngang ngạnh đem tôn xưng của Lý Nhĩ (tức Lão Tử) đọc thành cái kiểu lão tử mà đầu đường cuối ngõ thích dùng.
“… Sao ta lại nghe thấy âm điệu ‘Lão Tử’ của ngươi đọc bị loạn vậy.” Hoàng Linh Vũ trịnh trọng quay đầu, nghiêm túc trừng mắt nhìn hắn, nói, “Giảng đạo lý với ngươi lâu như vậy, ngươi vẫn cứ ôm mãi cái thái độ này!” Rồi quơ nạng lên muốn đánh.
Diêm Phi Hoàng cười khổ đón lấy hung khí, cầu tha nói: “Ta đây không phải đang điều tiết bầu không khí sao. Ngươi hạ thủ lưu tình a, niệm chúng ta cũng từng có lúc trọ chung một phòng, đừng chỉnh ta tới chết.”
__
“Này, ngươi thật sự không lo lắng?” Trình Bình hỏi Mộ Dung Bạc Nhai đang dựa vào một gốc cây nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này hắn đang đứng cùng một chỗ với Mộ Dung Bạc Nhai, hưng phấn quan sát tận mắt sự ‘truy cầu’ của học sinh của mình. Chỉ thấy Cao Quản giống như một con khổng tước, bắt đầu triển khai lông vũ hoa lệ nhất trước mặt Mộ Dung Sí Diệm, run run rẩy rẩy ý đồ muốn thu hút sự chú ý của đối phương.
Mộ Dung Bạc Nhai chậm rãi mở mắt ra, cũng thấy được kỳ cảnh không xa kia. Liền đáp trật trìa: “Không nghĩ ra người họa được thứ đồ họa đó, thế nhưng lại có gương mặt rất nghiêm túc.”
Lực chú ý của Trình Bình chuyển tới bên đó, gật đầu nói: “Trong ngoài bất nhất__ Đây là bình luận của tất cả giáo viên tại Lục Mang Lâu dành cho Cao Quản. Năm ngoái hắn rời khỏi lâu đi xông pha giang hồ, không biết có bao nhiêu học sịnh đau buồn rơi lệ.”
“Nói vậy là sao?”
“Bình thường hắn thích họa họa, rất nhiều bản thảo nhìn không thuận mắt liền tùy tiện ném bỏ, liền được các đồng học cầm đi chia sẻ, bình thường đều cất giữ dưới gối, khi có nhu cầu phương diện đó thì liền lấy ra nhìn cho qua cơn nghiện.”
“…”
“Ngươi cũng đừng tưởng Hoàng đại thuần khiết như thế. Có một lần Hoàng đại nói chuyện cùng hắn, nhắc tới thủ pháp ‘liên hoàn họa’ gì đó, đem mỗi loại tư thế phân tích thành rất nhiều mối liên kết họa ra, nhìn liền chảy máu mũi. Sau lúc đó Cao Quản bế quan ba tháng, sau khi đi ra liền đem quyển đồ sách sáu trăm trang khắc bản in ấn, nhất thời thịnh hành bảy nước.”
“Sáu trăm trang… thịnh hành bảy nước… chắc không phải là [Trừu sáp tập]…” Mộ Dung Bạc Nhai sợ hãi. Loại sách này, hắn quả thật từng thấy nó được cất giữ cẩn thận trong thư khố của huynh trưởng Mộ Dung Nam Cẩn nhà mình, vì tên quá kinh hãi, cho nên lúc đó liền ghi nhớ. Mộ Dung Nam Cẩn còn từng rất hứng thú với nó, liên tục miêu tả đồ thức yêu không rời tay, vô cùng thích thú.
“Chính là sách này.” Trình Bình đáp.
Mộ Dung Bạc Nhai nhất thời cảm thấy đầu choáng mắt hoa, thầm nghĩ, nhị ca lúc đó chỉ nghe nói người họa là một hậu sinh trẻ tuổi, trong lòng nhất thời nảy lên ngưỡng mộ, nếu lần này đi theo gặp được Cao Quản, không chừng sẽ lập tức muốn thỉnh giáo thuật phòng trung.
Trình Bình lo lắng hỏi hắn: “Sắc mặt ngươi không tốt lắm, có vấn đề gì sao?”
“[Trừu sáp tập]… là sách hợp hoan nam nữ.”
“Ngươi nghĩ Cao Quản chỉ biết nam nam chi sự sao, thật quá xem thường cảnh giới của họa sư nhất lưu rồi. Cao Quản là thiên tài! Cho dù là trưởng bối rất giỏi hội họa cũng rất thán phục, hắn không những hiểu rõ nam nam chi sự, mà còn là chuyên gia tri thức nam nữ__ thậm chí có thể nói, hắn không những là cao thủ về mặt trên, thậm chí còn là cao thủ trong cao thủ về mặt dưới!”
“Ngươi là nói…”
“Đúng, chính là ý đó, hắn là… dùng tán xưng của Hoàng đại thì chính là__ đồng học Cao Quản là ‘thẻ kép’ bác học nhất.” (*Thẻ kép: từ ví von của người vừa là công vừa là thụ)
Một trận gió lạnh thổi qua.
Mộ Dung Bạc Nhai nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Có thể xin thỉnh giáo một chút, cái gì là ‘thẻ kép’?”
“Chính là bác học đa tài đó mà.” Trình Bình rất trấn tĩnh đáp.
__ Thật ra hắn cũng không biết có nghĩa là gì.
__
“Được rồi, suy nghĩ của ta chỉ tới đây thôi, là tán đồng hay phản đối, ngươi nói đi.” Hoàng Linh Vũ dùng nửa canh giờ nói rất nhiều chuyện với Diêm Phi Hoàng, đến lúc này cũng phải ngã bài.
Câu này nói rất dân chủ, nhưng trên thực tế toàn là uy hiếp, vì Hoàng Linh Vũ lại bồi thêm một câu: “Ngươi phải nghĩ cho cẩn thận rõ ràng rồi mới trả lời. Đừng quên một cộng một là mấy, một trừ một bằng mấy.”
Đạo lý rõ ràng thế này còn cần phải hỏi sao? Diêm Phi Hoàng cộng thêm Hoàng Linh Vũ, thì là thiên hạ không ai có thể địch. Diêm Phi Hoàng trừ đi Hoàng Linh Vũ, hai người liền đấu đến chết trong ổ cho rồi.
Diêm Phi Hoàng giở khóc giở cười, chỉ đành đáp ứng, nói: “Nếu ngươi cũng đã kiên quyết như thế, ta nghĩ nguyện vọng dùng thời gian mấy năm để sát nhập các ngươi xem ra là tuyệt đối không thể thực hiện rồi.”
“Ân hừ.” Ngăn cản tiến trình hành sự của Diêm Phi Hoàng, rất có tính khiêu chiến, Hoàng Linh Vũ đối với thể hiện này cực kỳ hứng thú.
Diêm Phi Hoàng sải tay nói: “Ta còn có gì để nói nữa chứ, ngươi đã an bài rất tốt rồi, tóm lại, trợ lực so với trở lực thì tốt hơn rất nhiều.”
Khóe mắt Hoàng Linh Vũ nhếch lên cười, nói: “Vừa rồi ta đang nghĩ, nếu ngươi cứ nhất định phải làm thì làm sao. Không ngờ ngươi lại nói dễ nghe như thế, xem ra đã tiến bộ nhiều so với kiếp trước rồi.”
Diêm Phi Hoàng vươn tay nói: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn, đừng cứ đem ta ra bình luận với tướng mạo ngu ngốc trước kia.”
“Tuy không phải nhưng khoảng cách không xa lắm!”
“Có ý gì đây?”
“Còn có thể có ý gì nữa.” Hoàng Linh Vũ cao hứng cười, vươn tay nắm lấy Diêm Phi Hoàng.
Qua rất nhiều năm lại lần nữa tiếp xúc da thịt, đều đã là vật còn người đổi.
Diêm Phi Hoàng không nhìn Hoàng Linh Vũ, vốn là để không dao động quyết tâm của mình. Nhưng khi Hoàng Linh Vũ xuất hiện trong trướng của hắn, thì đã đánh vỡ bố cục đông cứng giữa họ. Diêm Phi Hoàng biết kết cục của chuyện này là mình không thể đấu qua Hoàng Linh Vũ, hắn sẽ không giống như kiếp trước cố chấp một mực. Vì con người không phải là thần, cũng sẽ có lúc làm sai, sau đó hối hận trong lúc không thể vãn hồi.
Trong lòng Hoàng Linh Vũ sao lại không có phong ba dập dìu, y ẩn ẩn có thể biết được nguyên nhân Diêm Phi Hoàng bị cuốn vào chiến cục thiên hạ là do mình. Vì thời gian mình xuất hiện quá trùng hợp, thiết pháo bị đưa lên chiến trường, chính là chuyện không lâu sau khi mình thoát khỏi tay thủ hạ của Mộ Dung Nhuệ Việt.
Đại khái là từ lúc đó, Diêm Phi Hoàng mới biết được tin tức y đến thế giới này. Chỉ là người nam nhân này đời đời kiếp kiếp đều vướng mắt trong ân hận kiếp trước, không khỏi quá mức bất hạnh.
Y đột nhiên nhớ tới một chuyện đã bị ném ra sau đầu rất lâu, đột nghiên ngẩng đầu, thấy Diêm Phi Hoàng đang chuyên chú nhìn mình. Hai ánh mắt vô ý chạm nhau, Diêm Phi Hoàng sắc mặt cứng đờ, nhưng dù sao gừng càng già càng cây, hắn nhún vai, tự nhiên nói: “Đã lâu không gặp rồi, chỉ là muốn nhìn ngươi. Ngươi không cảm thấy tướng mạo của mình rất nguy hiểm hay sao?” Nói xong thì kéo kéo mặt Hoàng Linh Vũ.
“Ta thấy có nguy hiểm là ngươi mới đúng, đi xem thử lễ vật ta tặng ngươi đi.” Hoàng Linh Vũ lộ ra vẻ thần bí không thua kém gì.
Tối hôm nay, đám người Mộ Dung Bạc Nhai được may mắn tận mắt nhìn thấy Diêm Phi Hoàng lảo đảo thoái lui ra khỏi doanh trướng, đụng ngã thanh trụ gỗ chống đỡ, kéo đứt dây thừng chăng ngang, một đỉnh lều liền cứ thế đổ ụp xuống, bên trong truyền ra tiếng mắng tức giận của Hoàng Linh Vũ: “Không phải chỉ là tặng ngươi một nữ nhân sao, đáng để ngươi kinh ngạc thế hả, mất khống chế tới trình độ này sao!”
|
Q.3 - Chương 177: Si nam oán nữ. Lúc đó Mộ Dung Bạc Nhai đang mở mắt trừng trừng nhìn căn lều trướng nằm ngoài năm trượng đó. Tuy biểu hiện của hắn rất thong dong bình thản, nhưng trong lòng vẫn là thấp thỏm bất an. Hoàng Linh Vũ là người có nguyên tắc có danh dự, nhưng chuyện tình cảm vô cùng phức tạp, nào có thể dùng lý lẽ thường tình suy đoán. Có lẽ hôm trước mới vừa thề non hẹn biển, ngày hôm sau đã tình cũ tái khởi, căn bản không có cách nào có thể dự đoán được sự thay đổi của lòng người, cũng không có cách nào có thể xoay chuyển tâm ý một người.
Trình Bình còn đang cười nói: “Bộ dáng muốn nhìn xuyên qua lều đó của ngươi, quả thật giống như bên trong lều trướng đó có lão bà sắp sinh hài tử.”
Mộ Dung Bạc Nhai còn đang trừng trừng quan sát, miệng thì không chịu yếu thế phản kích: “Để lúc nào đó cũng để Lộ Thị Tửu nhà ta thử nếm tư vị ‘đợi lão bà sinh hài tử’ xem, thế nào.”
Trình Bình sặc một cái, không dám nói nữa. Có câu một vật đè một vật, chính là thế này.
Mộ Dung Bạc Nhai nhìn một lúc, đột nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng, hai tay không tự chủ run lên. Bên trái không người, hắn khó nén bất an trong lòng, thấp giọng hỏi Trình Bình: “Tiểu Hoàng có nói với ngươi đặc tính của người Tây Thương không?”
Trình Bình lắc đầu: “Ta tuy có hiểu biết đôi chút, nhưng Hoàng đại bình thường cũng giống như đám người chúng ta, chưa từng chủ động đề cập tới đặc tính gì của người Tây Thương.”
Mộ Dung Bạc Nhai thầm thì nói: “Nói như vậy ngươi cũng không biết rồi.” Hắn lòng như lửa đốt, thầm trách mình sao lại không sớm nghĩ tới chuyện đó, để sớm liên lạc với lão nhân trong Bạch Y giáo.
Chuyện là nam tử Tây Thương thuần huyết khác với phân nhánh, tự bản thân có thể âm dương điều hòa, cũng chính là nói__ có thể dựng dục ấu tử. Hai người bọn họ hiện tại đã là quan hệ này rồi, chỉ sợ đã ruộng dưa gieo giống. Nếu là bình thường, tự nhiên cao hứng không kịp. Nhưng sắp tới đây chính là đoạn đầu của phân loạn, chỉ sợ sẽ tạo thành gánh ngặng rất lớn đối với Hoàng Linh Vũ.
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, Mộ Dung Bạc Nhai lại chú ý thấy Hoàng Linh Vũ cho tới nay cũng không có phản ứng bất thường nào. Chẳng lẽ Hoàng Linh Vũ ở ‘phương diện đó’ không được sao? Nghĩ tới đây, trán hắn lại tuôn đầy mồ hôi, càng thêm lo lắng khôn nguôi. Hắn sớm đã quên, mới chỉ một hai lần nào có thể ‘ruộng dưa gieo giống’, có phu thê liên tục nỗ lực hơn mười lần mới có thể thành công.
Trong lúc bản thân đang tự tìm phiền não, đột nhiên nghe thấy trong lều trướng truyền ra tiếng vang bất thường__ Diêm Phi Hoàng lảo đảo lùi ra.
Hoàng Linh Vũ bị đè trong lều trướng vừa sụp tức giận nói: “Không phải chỉ tặng cho ngươi một nữ nhân sao!”
Cao Quản nhíu nhíu mày, vô cùng bất mãn đối với chuyện đột phát ngắt quãng tiến trình mỹ nhân kế của mình, nhưng vẫn cách từ xa hỏi Nhạc Huy: “Hoàng đại ở bên trong làm gì, có thể dọa Kim lão mưu thành như thế.”
Nhạc Huy cười lớn, nói: “Nghe cách nói của Hoàng đại còn không biết sao?”
“Nữ nhân? Nữ nhân không phải đều thơm ngào ngạt, mềm mịn mịn sao, có thể dọa Kim lão mưu như thấy quỷ, khó thể tin nổi a!” Cao Quản dùng khẩu khí chuyên gia nói.
Mộ Dung Sí Diệm nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày.
Trong ký ức của hắn chỉ có trên người Tuyết Phi còn mang theo hương phấn thơm, mà Mạc Xán thì lại lạnh băng băng. Có một lần hắn đi tìm Mộ Dung Bạc Nhai chơi, lúc đó Diêm Phi Hoàng vẫn còn, đúng lúc đang báo oán với Mộ Dung Bạc Nhai: “Tiểu Bạc Nhai ngươi phải nhớ kỹ, nam nhân làm từ bùn, nữ nhân làm từ nước, Mạc Xán a di cách vách kia, nàng ta căn bản là làm từ xi măng.”
Tiểu Bạc Nhạc hiếu kỳ hỏi: “Xi măng là gì?”
“Xi măng… ngươi cứ nghĩ tới gạch lát cứng thế nào liền biết.”
“… Thật đáng sợ, Diêm thúc thúc, chúng ta sau này đừng đi tìm Mạc đại ma cách vách chơi nữa, có được không?’
“Ta cũng không muốn tìm ‘Mạc đại ma’ cách vách chơi a.” Biểu tình lúc đó của Diêm Phi Hoàng là nỗ lực cố nén cuồng tiếu, nghẹn tới không thở nổi, “Vấn đề là ‘Mạc đại ma’ thích tìm tiểu hài không ngoan cùng chơi.”
“Ta sẽ ngoan ngoãn mà, Diêm thúc thúc ngươi phải bảo hộ ta!”
“Được được, Tiểu Bạc Nhai nhớ rõ, nếu ngươi không ngoan, thì sẽ có đại ma quái dị tới quấn ngươi.”
“Diêm thúc thúc, Mạc đại ma thích quấn ngươi như thế, có phải là vì ngươi đã xấu tới cực điểm không?”
Diêm Phi Hoàng á họng, không thể lên tiếng.
Thì ra Bạc Nhai cũng có khi non nớt như thế a, khóe miệng Mộ Dung Sí Diệm nhếch lên, không nén được mỉm cười, liên tục nhìn sang hướng huynh trưởng.
Gần đây cũng có thể dần dần nhớ lại chuyện rất lâu về trước. Giống như cuộc tranh bị phủ một lớp bụi dày, cuối cùng có thể tẩy sạch bụi, trang hoàng trở lại, ấn tượng mơ hồ đều trở nên rõ ràng hơn. Đây đều là vì không còn tiếp tục dùng Tử Ảo Hoa nữa sao?
Đối với Mạc Xán, yêu hận đan xen.
Nàng ta từng cho hắn ký ức giống như người nhà. Nhưng giống như rốt cuộc cũng chỉ là giống như, chứ không phải tình cảm chân thật. Một khi biết chân tướng sự việc, oán hận và bất cam khi bị lừa dối, thậm chí sớm đã vượt qua thói quen phục tùng Mạc Xán được dưỡng thành từ nhiều năm.
Cuối cùng, Mộ Dung Sí Diệm nghi ngờ nói: “Thì ra nữ nhân là thơm ngào ngạt, mềm mịn mịn a.”
Cao Quản thấy hắn có vẻ như chốc nữa sẽ đi tìm nữ nhân, vội thu lại tâm tình, nói: “Không phải tất cả nữ nhân đều như thế. Hơn nữa làm sao mà tốt bằng nam nhân…” Hắn nói tới đây, trong lòng cũng bắt đầu nảy sinh nghi vấn đối với hành động đột ngột của mình__ Mộ Dung Sí Diệm chắc thuộc dạng cực phẩm có thể trên có thể đưới, nếu cùng nữ nhân bên nhau, thì cũng là tài liệu cực tốt để quan sát, nhưng sao bản thân lại theo bản năng mà ngăn cản chứ, thật là không thể hiểu nỗi!
Nghĩ thì nghĩ, nhưng vì phúc lợi sau này, hắn vẫn cẩn thận bồi cười, tiếp tục nỗ lực thuyết phục mỹ nhân.
Mọi người đều đồng lòng cứu Hoàng Linh Vũ ra khỏi lều trướng bị đổ sụp đó, ồn ào hiếu kỳ hỏi thăm, sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Diêm Phi Hoàng vẫn còn ở bên cạnh che ngực thở dốc, sắc mặt trắng như quỷ.
Đám người Nhạc Huy thấy hắn như vậy, đều ngạc nhiên, rồi lại liên tục lắc đầu đối với kiểu tóc kém cỏi của hắn: “Phung phí của trời, phung phí của trời a!”
Ngay cả Mộ Dung Bạc Nhai cũng đi tới khuyên: “Rất khó coi, thỉnh ngài cạo luôn cái bím được không. Dù sao trọc đầu nhìn vẫn tốt hơn kiểu tóc chỏm đuôi chuột đó.”
Còn về Cao Quản, trong lòng đã định vị mục tiêu, nào còn công phu đi quản chuyện phung phí của trời.
“Lều trướng còn đang đè một người nữa.” Hoàng Linh Vũ nói: “Mấy người các ngươi nỗ lực chút nữa, dựng lều trướng lên.”
Mấy tiểu bối lười biếng đáp lời: “Vâng, biết rồi.”
Thế là Hoàng Linh Vũ lại kéo Diêm Phi Hoàng về, lôi vào trong lều trướng đã dựng lên một nửa.
Qua không bao lâu, thu dọn chỉnh tề, Lý Sảng đưa tới một ngọn đèn lồng, mắt long lanh đảo quanh, muốn tìm kiếm chuyện khủng bố ở chỗ nào, lại bị một ánh mắt sắc của Hoàng Linh Vũ đuổi ra khỏi cửa.
Diêm Phi Hoàng che ngực cười khổ: “Phần lễ vật này của ngươi, sao có thể khiến ta không mất khống chế!”
Khi nhìn lên giường thấp, dưới lớp chăn mỏng là một thân người. Vừa rồi kéo chăn lên, quang cảnh bên trong khiến hắn mười năm khó quên__ là Mạc Xán!
Hơn nữa là__ Mạc Xán lõa thể!
Quá đáng sợ, quá khủng bố!
“Còn đáng sợ hơn cả chùm sáng giết người, mắt của ta…” Diêm Phi Hoàng bi thống nói: “Lần này thì tốt rồi, ba tháng tới ta thật sự không nếm nổi vị thịt rồi.”
“Ta giúp nàng thoát y phục còn chẳng cảm thấy gì, phản ứng của ngươi lớn như thế, thật khiến người thương tâm mà.”
Diêm Phi Hoàng nhìn như nhìn quái vật. Nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, cho dù có thoát y phục cho nàng ta bao nhiêu lần, cũng sẽ không có nam nhân sản sinh bất cứ hứng thú gì với nữ tử độc địa thế này.
“Ta bất kể, nhìn thấy đoàn trắng hoa hoa đó, ta mấy tháng cũng không nuốt nổi thịt, khẳng định sẽ ốm một vòng, ngươi phải đền cho ta!”
Đột nhiên nghe thấy một tiếng phốc thật dài, hai người đều ngừng tranh cãi, chuyển mắt nhìn sang. Chỉ thấy trên tấm chăn mỏng phủ người Mạc Xán, phần đầu nhanh chóng đỏ một mảng.
Hoàng Linh Vũ có chút khẩn trương kéo chăn dò hơi thở của nàng ta, chỉ thấy nàng ta rõ ràng thổ không ít máu, nhưng bị chăn cản lại, vết máu đều dính trên miệng, bết dính một đống. Cũng may vẫn còn sống. Y lại lần xuống cổ tay xem xét một chút.
Trong lúc này Diêm Phi Hoàng che mắt không nhìn, cảm thấy hành vi quan sát thân thể nữ nhân bất luận là đối với mình hay là đối với Hoàng Linh Vũ, đều là khổ hình rất lớn.
“Ngươi thật lợi hại a!” Hoàng Linh Vũ kiểm tra xong, nói với kẻ đầu xỏ, “Đại huyệt trên dưới toàn thân nàng ta đều bị phong, vẫn bị ngươi chọc tức đến kinh mạch gần như nghịch chuyển, xém chút thổ huyết mà vong.”
Lúc này, chỉ thấy mí mắt Mạc Xán khẽ động, run rẩy vài cái, chậm rãi mở ra.
|
Q.3 - Chương 178: Phong độ quý ông.
Mạc Xán thê lương cực độ, đáng tiếc đại huyệt bị phong, đã không thể nói chuyện.
Nàng ta nằm trong chăn, cảm giác da thịt quang lõa bị chăn tiếp xúc, chỉ cảm thấy vừa giận vừa sỉ nhục, trong oán hận còn mang theo nhục nhã. Vạn lần không ngờ được, Diêm Phi Hoàng thế nhưng vẫn chưa ly thế! Người nàng ta cho rằng đã táng thân dưới tay mình, cư nhiên còn sống vô cùng đặc sắc.
Mạc Xán bị sự thật này nổ oanh phân không rõ đông tây nam bắc, cho dù ngay cả khi bị ngôn từ của Diêm Phi Hoàng chọc tức hôn mê, nhưng cảm giác cuồng hỉ khi đã mất lại có về xông lên đầu óc, sau khi thanh tỉnh ánh mắt chuyển loạn, rồi không hẹn mà chỉ tìm kiếm bóng dáng Diêm Phi Hoàng.
Nhưng đập vào mắt chỉ có Hoàng Linh Vũ, vì Diêm Phi Hoàng đã bị kinh sợ tới mức trốn vào trong góc. Trên đời này, một vật đè một vật. Có thể khắc được Diêm Phi Hoàng chỉ có hai thứ, một là Hoàng Linh Vũ, một là bạch phát na nữ. Chỉ là nguyên nhân thì lại không giống nhau, Diêm Phi Hoàng yêu hận rõ ràng, hắn vì rất yêu Hoàng Linh Vũ mà không muốn khiến y không vui, lại vì rất ghét Mạc Xán mới không muốn có dính líu gì tới nàng ta.
Nếu hỏi Diêm Phi Hoàng ghét Mạc Xán tới trình độ nào, hắn sẽ lập tức trả lời: “Mạc Xán giống như miếng kẹo cao su dính trên tóc__ ta thà cạo trọc đầu, cũng không muốn để thứ đó dính trên người.”
Hoàng Linh Vũ thấy Mạc Xán nghẹn khổ sở như thế, hảo tâm nói: “Ngươi đừng hô lớn hô nhỏ, ta sẽ giải huyệt cho ngươi.”
Diêm Phi Hoàng hiếu kỳ hỏi: “Ngươi ngay cả giải huyệt cũng học được hả?”
Hoàng Linh Vũ liếc hắn một cái, vươn tay rút kim châm trên á huyệt của Mạc Xán ra, nói: “Rút kim ngươi có biết không a, chuyện đơn giản như thế, là người đều biết.” Thì ra kim châm này là Nhạc Huy cắm lên, Hoàng Linh Vũ tuy có năng lực tự bảo vệ, nhưng chuyện tinh tế như giải huyệt điểm huyệt thì vẫn phải cần tiểu bối lại trợ giúp.
Mạc Xán liên thanh ho lớn, nàng ta muốn tìm kiếm bóng dáng người mà mình cực yêu. Tối nay, nàng nghe được Hoàng Linh Vũ gọi ra cái tên Diêm Phi Hoàng, vốn còn tâm thần bất định, cho rằng muốn lừa gạt tình cảm của nàng ta. Nhưng vừa rồi Diêm Phi Hoàng dưới sự dẫn dắt của Hoàng Linh Vũ, vén tấm chăn che toàn thân nàng ta lên, nàng ta cuối cùng cũng nhìn rõ được gương mặt mình đã tưởng niệm không biết bao nhiêu năm.
Nhiều năm đã trôi qua, nàng thống khổ nhớ lại, người tâm niệm không quên, vẫn anh tuấn như thế. Lãnh tĩnh, cao lớn, vĩ ngạn đứng trước mặt nàng. (Thật ra là bị nàng ta dọa ngây ra một lúc ngay cả phản ứng cũng bị đình trệ)
Vì vậy nàng ta vừa ho vừa chảy nước mắt, ngắt ngứ hỏi: “Diêm đại ca, ngươi đang ở đâu? Diêm đại ca, ngươi ra cho ta nhìn đi!”
Một tiếng lại một tiếng, thê thê thiết thiết, vô cùng thảm thương.
__
Mộ Dung Sí Diệm đứng bên ngoài trướng nghe thấy nhiều tiếng vang, vốn cũng biết nghe lén không phải chuyện tốt, nhưng thanh âm không giống bình thường này khiến hắn không tự chủ được dỏng tai nghe ngóng. Mà cuối cùng lại nghe thấy chính là tiếng ai cầu này__ “Diêm đại ca, năm đó ta không phải cố ý, Diêm đại ca, ngươi tha thứ cho ta được không?”
Cao Quản đứng trước mặt lúc này lại bắt đầu run rẩy.
“Ngươi rất lạnh sao?” Mộ Dung Sí Diệm hỏi hắn.
Cao Quản thần sắc kỳ quái, nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn đáp: “Ta chịu không nổi phương pháp bày tỏ ngu si như vậy, một chút mỹ cảm cũng không có.”
Mộ Dung Sí Diệm rũ mặt, nói: “Ngươi đang nghe lén! Lẽ nào Hoàng Linh Vũ chưa từng nói với ngươi, nghe lén là chuyện rất không đạo đức sao?”
Cao Quản hiếu kỳ nói: “Sao ngươi lại biết ta đang nghe lén? Trừ khi ngươi cũng đang ‘nghe lén’ nội dung họ nói chuyện.”
Mộ Dung Sí Diệm á họng không nói nên lời.
Cao Quản cười ha ha, dịu giọng an ủi: “Không cần cảm thấy xấu hổ, nghe lén kỳ thật không phải là ngươi sai. Có sai là do Hoàng đại bọn họ, biết rõ ở cự ly thế này rất dễ bị chúng ta nghe lén, còn quang minh chính đại ở đó nói. Bọn họ nếu có đạo đức, thì nên cách chúng ta thật xa rồi nói, để tránh dụ dỗ chúng ta phạm tội.”
Mộ Dung Sí Diệm trừng mắt há miệng, mới vừa biết có sự giải thích kiểu này.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, bất giác gật đầu nói: “Ngươi nói phải lắm, ân, đợi lát nữa phải nhắc nhở bọn họ sau này chú ý một chút.”
Lý Sảng ở không xa giả ói nói: “Các người có bao giờ thấy sắc tình cao dịu dàng như thế chưa?”
Nhạc Huy nói: “Chưa từng thấy.”
“Thật là rất không quen.” Thu Nhược Thủy nói.
“Quá giả dối, ta rất muốn ói…” Lương Tiểu Tiểu che miệng muốn nôn.
__
Mấy người này ở bên ngoài nói chuyện cũng không biết che giấu, Diêm Phi Hoàng không phải kẻ điếc, lại đứng ở gần cửa trướng, hơn nữa tu vi so với Hoàng Linh Vũ thì thâm hậu hơn nhiều, rất dễ nghe được toàn bộ, thầm cảm thán thế sự đổi dời nhân tâm đổi mới, Mộ Dung Sí Diệm thoát khỏi ma trảo của Mạc Xán, lại đi vào ổ sói của Hoàng Linh Vũ.
Hoàng Linh Vũ không chút dao động đối với những tiếng thì thầm nói nhỏ bên ngoài, hỏi: “Ngươi không qua cho nàng ta nhìn một cái sao?”
Mạc Xán vẫn đang thê thiết gọi.
“Không đi. Có thể cả đời không gặp là tốt nhất, dù sao ngươi lấy nàng ta tới giày vò ta. Ngươi nên thấy may mắn vì ta đối với ngươi ‘rất xem trọng’, nếu là người khác, ta sớm đã đá bay lên cung trăng rồi.”
“Ngươi chuẩn bị làm gì nàng ta?”
“Làm gì, ta còn có thể làm gì.” Diêm Phi Hoàng mang âm huyết lệ chỉ trích: “Ngươi xem nàng ta làm cả lều trướng đều bị sụp bê bết, các ngươi thì lại làm hôn mê toàn bộ thân vệ của ta, ta còn có thể làm gì?”
“Nga? Nói kỹ nghe xem.” Hoàng Linh Vũ nói cứ như chuyện không liên quan mình, một vẻ rất muốn xem náo nhiệt.
Sau lưng còn đan vào tiếng kêu kiên trì của Mạc Xán, hình thành bối cảnh âm nhạc tạp âm không dứt.
Diêm Phi Hoàng tức chết, định định thần rồi nói: “Ngày mai ta chỉ đành nói với các binh sĩ, là nữ nhân này dẫn binh tới tập kích, độc hại người của chúng ta, phá hủy lều trướng của ta. May mà ta thần thông quảng đại, kinh nhiều ác chiến, mới bắt được nàng ta.”
“Sau đó?”
“Sau đó thì phế võ công của nàng ta, bỏ trong quân.”
“Này! Hôm nay nàng ta nghe cuộc nói chuyện của chúng ta rất lâu, không sợ nàng ta để lộ ra ngoài?”
“Trong Nam Hàn quân làm gì có ai không biết thần trí của Mạc ma nữ có vấn đề? Lời của nàng ta ai lại tin. Huống hồ vấn đề ‘kiếp trước kiếp này’, ‘chết trước chết sau’ của chúng ta đêm nay, nói ra người khác còn không nghĩ nàng ta bị điên sao.”
Hoàng Linh Vũ lo lắng nhìn sang Mạc Xán, nàng ta lại làm như không nghe thấy, cố chấp gọi Diêm Phi Hoàng. Hoàng Linh Vũ ngừng rất lâu, mới nói: “Nàng ta dù sao vẫn yêu ngươi như thế, ngươi cũng không biết dịu dàng một chút đối với nàng ta.”
“Yêu ta thì thế nào? Gặp phải loại ác nữ nhân như Từ Hi thái hậu này, chuyện tình cảm quả thật giống như ấu trùng trong xương!” Diêm Phi Hoàng suy nghĩ một chút, hạ quyết tâm, trầm giọng nói: “Ta cũng không giấu ngươi, ta cũng từng có lúc dao động, muốn triền quấn ngươi không buông, nhưng nếu đã biết bên cạnh ngươi đã có Bạc Nhai, nếu ta còn triền quấn không buông, cuối cùng có thể cũng khiến ngươi nảy sinh chán ghét. Đã thấy nàng ta ghê tởm cỡ này, vết xe đổ còn đó, ta không phải là kẻ ngu xuẩn như Mạc Xán, thì sao có thể lại bước vào.”
Hoàng Linh Vũ ngây ngây nhìn hắn.
Vết xe đổ… nếu không phải là vết xe đổ này, cũng không biết giữa hai người sẽ biến thành thế nào.
Nhìn Diêm Phi Hoàng vẻ mặt nghiêm túc chân thật, cuối cùng y cũng phất tay, chuyển vấn đề: “Đáng tiếc a, vốn ta còn muốn dẫn về. Chẳng qua thấy ngươi có biện pháp như vậy, thôi giao nàng ta cho ngươi đó!”
Diêm Phi Hoàng bày ra biểu tình như muốn khóc: “Ngươi đang đùa ta sao!”
__
Ngày hôm sau, vẫn như mọi ngày, tựa hồ là một buổi sáng bình thường. Đặc biệt là ngày thứ hai sau khi Hắc Vũ Kỳ công chiếm Đan Châu thành, thì nên là một buổi sáng thần thanh khí sảng.
Nhưng buổi sáng này lại bắt đầu từ mấy tiếng kêu thét của vài tên binh tốt.
Đám binh tốt này kêu cũng thật thảm liệt! Cứ như quỷ khóc sói tru.
Chuyện xảy ra phải bắt đầu nói từ lúc vị mưu thần đầu tịch Kim Văn Quảng của Hắc Vũ Kỳ__ cũng chính là Diêm Phi Hoàng__ đi ra khỏi lều trướng.
Hắn vẫn như bình thường ra ngoài lấy nước, đi ra khỏi rào vây nơi cư trú của mình cùng thân vệ. Gặp phải tốp binh tốt đầu tiên đang đổi phiên.
Kim lão mưu mỉm cười, giống như bình thường chào bọn họ, vì thế mỗi người cũng đều chân thành mỉm cười đáp trả, tất cung tất kính chào hỏi hắn.
Nhưng khi hắn tiếp tục đi ra ngoài, các binh tốt thấy sau đầu hắn__ hầu như tất cả những người nhìn thấy đều cảm thấy hoa mắt lên.
Sau đầu Kim Văn Quảng đại mưu thần, bím tóc tượng trương cho sự kiêu ngạo của người Nam Hàn, thế nhưng đã không cánh mà bay!!!
Kim lão mưu không có khả năng tự mình cạo bím tóc đi rồi, vậy rốt cuộc là ai, ai có cái gan này, chủ yếu nhất là ai có bản lĩnh này, có thể nhổ răng trong miệng cọp, cạo tóc trên đầu lão mưu!
Tất cả mọi người đều chấn kinh…
|
Q.3 - Chương 179: Liên tục giảo biện. Đối diện với sự kinh ngạc sợ hãi của tất cả mọi người, Diêm Phi Hoàng chỉ thản nhiên như cũ. Tối qua trước khi Hoàng Linh Vũ đi, làm ra vẻ thân mật gác lên vai hắn, dẫn tới Diêm Phi Hoàng run rẩy lo sợ một trận.
Quả nhiên, chỉ nghe một tiếng vang xoẹt kỳ dị, sau đầu nhẹ hẫng, Hoàng Linh Vũ cư nhiên cạo luôn mấy sợ tóc loe hoe như cỏ khô sau đầu hắn đi, còn lấy luôn mấy sợi đó, muốn cầm về làm tiêu bản dân tục học gì đó, để ngày sau nghiên cứu phong tục truyền thống Nam Hàn.
Hắn kinh ngạc tức giận vốn muốn trách cứ cách làm phi pháp của người này, nhưng Hoàng Linh Vũ lại giành trước, khiêm tốn hữu lễ nói: “Các hạ gần đây có sở thích khác xa trước kia, trở nên thích ôm đầu lủi như chuột, bất luận lúc nào cũng đều trốn tránh tại hạ. Tại hạ tuy bất tài, nhưng nhân tâm thì cũng hiểu, các hạ hại tại hạ áy náy thương tâm nhiều năm như thế. Ít nhất cũng phải bồi thường chút nhục thể tổn thất, để thể hiện tình bằng hữu mới phải.”
Người này làm ra chuyện khiến hắn lúng túng như thế__ bị gọt bím tóc trong mắt người Nam Hàn là kỳ đại sỉ nhục, nhưng mở miệng nói ra lại vẫn lý lẽ hùng hồn đến thế. Có thể thấy mấy năm nay, vị Hoàng nhân huynh trước mắt tâm tính đã càng lúc càng phát triển theo hướng không thể vãn hồi rồi. Ly sầu biệt khổ gì lập tức biến mất không thấy, ngay cả oán hận hổ thẹn nhiều năm lúc đó cũng đều bị cảm giác không biết làm sao xua tan rất nhiều.
Hoàng Linh Vũ vẫn nói tiếp: “Hai! Các hạ cũng chỉ có chút đuôi chuột ấy là có thể khiến tại hạ đây nhìn thuận mắt, ngài cứ tiếp tục nuôi đi, vài năm sau tại hạ lại tới gọt.” Ý tứ rất rõ ràng, cái kiểu tóc xấu xí này, ngươi cũng đừng mơ tiếp tục để nữa.
Đối diện với binh sĩ ngày hôm sau chấn kinh cực điểm, Diêm Phi Hoàng sờ sau đầu đặc biệt mát mẻ, trong lòng cư nhiên còn đặc biệt khoái trá. Có thể khiến người ta chấn kinh như vậy, thật sự sản sinh ra cảm giác thành tựu không bình thường a!
“Muốn chấm dứt chiến tranh, thì phải bắt đầu từ việc lý giải lẫn nhau a…” Diêm Phi Hoàng lắc đầu nghĩ, đây là lời Hoàng Linh Vũ lưu lại trước khi đi. Gọt sạch bím tóc của hắn cũng là vì nguyên nhân này đi.
Qua lại giữa nước và nước, nếu nhân dân không thể lý giải lẫn nhau, thì sẽ dễ nảy sinh khoảng cách. Văn hóa thấp kém, dân trí không mở, thì sẽ nảy sinh tâm trạng tranh đấu hạn hẹp ích kỷ.
Giống như hoàng đế đại Thanh Càn Long trọc đầu, tự cho rằng bản thân là thiên triều thượng quốc, nhìn thấy sứ giả Anh Cát Lợi Á không nguyện quỳ, liền cho rằng người nước ngoài không có xương đầu gối. Điển hình ‘không văn hóa, thật đáng sợ’ chân chính.
Nghĩ kỹ lại, đại lục Âu Châu cũng từng có chiến tranh máu chảy thành sông, tốc độ các nước đồng minh liên kết rồi tan rã không thua kém gì thời đại chiến quốc của viễn đông. Hiện tại tuy có thể giữ lại đường biên thổ và văn hóa từng nước, nhưng là không có chiến tranh. Cho dù nguyên thủ quốc gia muốn đánh, nhân dân các nước cũng không cho!
Nghe lời Hoàng Linh Vũ, thắng bại của chiến tranh là không trọng yếu, nhưng sứ giả truyền bá văn minh, giáo hóa xuẩn dân thì đã phái đi. Cho dù đời này không thể thành đại nghiệp, chỉ cần tích lũy tiếp các đời, thì có lẽ trình độ các nước đồng minh như Âu Châu cũng không phải vọng tưởng.
Hiện tại chuyện phải làm còn cần hỏi sao? Đương nhiên là phải tạo ra một hoàn cảnh ‘truyền giáo’ tốt đẹp cho vị được gọi là ‘sứ giả’ của Hoàng Linh Vũ.
Truyền thì đương nhiên không phải là giáo nghĩa cẩu thí gì, mà là tri thức và văn hóa.
“Gia hỏa đáng chết đó, không ngờ lại đi làm loại chuyện phiền phức như thế.” Diêm Phi Hoàng phẫn nộ mắng chửi.
Khi hắn đang ngẫm nghĩ kỹ càng bản thân phải lớn tiếng than thở hay là cười ha ha đối với cảm tình cuối cùng đã lặng yên lắng bụi, sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân vội vàng. Không đợi đi lại gần ba trượng, đã dừng lại không bước tới nữa, tiếp theo vang lên âm thanh cực kỳ quen thuộc.
“Tóc của ngươi, bím tóc của ngươi…”
Diêm Phi Hoàng quay người lại, nhìn thấy quả nhiên là Kim vương gia vẻ mặt không có nhân sắc, còn đang run run vươn một ngón tay, chỉ thẳng hướng hắn, trong giọng điệu tràn đầy kinh sợ.
Sau lưng hắn lại truyền tới tiếng kinh thán của binh sĩ: “Thật sáng a!”
Diêm Phi Hoàng sờ sờ sau đầu mình, sau khi bị gọt bím tóc quả thật lưu lại vài cọng thừa, nhưng vì quá khó coi, cho nên Hoàng Linh Vũ hảo tâm giúp hắn cạo cho sạch, lúc này lại vừa hay phản xạ ánh dương phía đông.
Kim vương gia cất bước đi tới, nắm tay áo hắn, nghiêm giọng chất vấn: “Rốt cuộc là ai làm ngươi thành như vậy… thân vệ của ngươi đâu? Bọn họ sao có thể để ngươi đối đãi bản thân như vậy!” Câu đầu tiên của hắn đích thật là dò hỏi thật hung, nhưng nghĩ tới năng lực của người trước mắt, trừ bản thân hắn ra còn ai có thể lợi hại tới mức ‘gọt tóc trên đầu lão Diêm’, vì thế liền chuyển sang trách cứ thẳng vào Diêm Phi Hoàng.
Diêm Phi Hoàng cười ha ha: “Đầu trọc có gì sai? Không phải chỉ ít đi vài cọng lông sao, đáng cho ngươi kinh ngạc thế hả.”
“Bím tóc sau đầu, ngưng tụ tinh phách con người, sao ngươi có thể tùy tiện gọt đi.”
“Trong truyền thuyết, ngàn năm trước có một con lừa hói tên là Nhan gì đó gì đó, hiệp trợ Đại Yến Tống Tường vương lập quốc. Nếu tóc trên đầu ngưng tụ tinh phách người, con lừa hói ngàn năm trước sao có thể lập nên công trạng như vậy?” Diêm Phi Hoàng lý lẽ thỏa đáng tìm chứng cứ phản bác.
“Lừa hói?” Kim vương gia không hiểu gì lặp lại.
“Hai, người Nam Hàn các ngươi không biết thói quen dùng từ của người Đại Yến, lừa hói chính là kẻ trọc đầu.”
Vị tiền bối ‘lừa hói’ của hắn cũng tính là lão bằng hữu Tây Thương tộc, sau đó còn vì chuyện của Bạch Y giáo mà nhiều lần lập công lao, cho dù không nhắc tới những thứ này, nói thế nào cũng tính là nhân vật có diện mạo dễ coi, nhưng lại bị Diêm Phi Hoàng cái tên không giảng lý biến thành kẻ giống như Pháp Hải lão hòa thượng.
Diêm Phi Hoàng lại nói: “Thật ra cạo đầu xong rất sảng khoái, thật không hiểu người Nam Hàn các ngươi, động một chút là để bím chuột, bị người quấn bím tóc rất vui sao.”
Kim vương gia đối với chuyện hắn động một chút lại dùng từ phân biệt ‘các ngươi’, ‘chúng ta’ cảm thấy rất rét, sắc mặt cũng trầm xuống.
Binh sĩ xung quanh thấy hai người thấp giọng nói chuyện, sắc mặt vương gia càng lúc càng ngưng trọng, cho rằng có chuyện chính sự gì đó, âm thầm cẩn thận không phát ra tiếng, tự động tự giác lùi ra khúc xa nơi không thể nghe thấy.
Kim vương gia hừ lạnh nói: “Ta biết ngươi từ Đại Yến chạy tới đây, đối với bổn quốc có ý hoài niệm không quên. Nhưng cũng không thể vì vậy mà sỉ nhục thói quen tổ tiên chúng ta lưu lại.”
Diêm Phi Hoàng tỉnh ngộ, giở khóc giở cười nói: “Ngươi đa tâm rồi thì phải? Ta tứ hải là nhà, sao có thể mang ý ‘hoài niệm không quên’ với Yến quốc. Chỉ là ta đang nghĩ, tập tục cũng có biến hóa không phải sao? Chẳng hạn bím tóc đuôi chuột của các ngươi__ hai, ngươi đừng nhìn ta như thế, không phải ai ai cũng xem nó là ‘ngưng tụ tinh phách’, người nước khác đều chỉ gọi nó là bím đuôi chuột.”
“Tập tục cũng có biến hóa? Sao ta không thấy.”
“Coi ngươi kìa, đây điển hình là không có học vấn, quên chuyện tổ tiên.” Diêm Phi Hoàng hùng hồn nói, “Khi Nam Hàn khai quốc, quốc nhân để đầu bán nguyệt, chỉ cạo phần tóc phía trước đầu, phần còn lại thì kết thành cái bím lớn. Sau đó vì thợ cắt tóc kỹ thuật không tốt, không ngừng cạo lầm khu vực để tóc dài, mấy chục năm trôi qua, phần tóc đã lùi tới sau đầu.”
“A? Còn có chuyện này?”
“Đợi khi về kinh thành, ngươi trở về tìm tiểu hoàng đế mượn một vài điển tịch khai quốc là biết. Đại khái sau ba mươi năm, có đại thần phát hiện vấn đề này, thế là tấu lên hoàng đế, mới vạch ra [quy chuẩn cạo tóc] chiêu cáo thiên hạ, cũng yêu cầu tiến hành kiểm định hằng năm đối với thợ cạo. Nhưng vì đại bộ phận người dân chỉ còn lại phần tóc nhỏ sau đầu là có mọc tóc, vì thế [quy chuẩn cạo tóc] liền đem khu vực để tóc quy định thành lớn cỡ đồng tiền.”
“… Trải qua chuyện ly kỳ như thế, nhưng tại sao hiện tại không có bao nhiêu người biết chuyện lúc đó chứ?”
“Lịch sử là cái gì, lịch sử không phải là do hậu nhân nói sao? Hậu nhân cảm thấy chuyện trước kia thể hiện người Hàn quá không văn hóa, hơn nữa kiểu tóc thần thánh này cũng đến quá mức vô lý, nên mới xóa dần phần ký lục này. Cũng chỉ có sử sách chính bản trong hoàng cung còn có thể thấy được chân tướng thôi.”
Kim vương gia nảy sinh cảm khái ‘nghe một lời quân, bằng mười năm đọc sách’, nhưng kinh nghiệm sống chung nhiều năm với Diêm Phi Hoàng ẩn ẩn nhắc nhở hắn, Diêm Phi Hoàng sẽ không phải không có mục đích mà kể cho hắn nghe chuyện này, thuận tiện chê cười một chút kiểu tóc thần thánh của họ. Kim vương gia trừng to hai mắt, cẩn thận hỏi: “Ngươi nói với ta những cái này… không phải là vì muốn ta cho phép ngươi cạo đầu đi.”
“Người hiểu ta, chỉ có Kim vương gia!” Diêm Phi Hoàng cười ha ha, “Ta chỉ muốn đề nghị một chút với ngươi, sau này trong quân đội ai thích để kiểu tóc nào, khi không có chiến đấu thích ăn mặc thế nào, thì đừng đi quản bọn họ nữa.”
|