Bất Khả Kháng Lực
|
|
Đầu Thư Niệm va mạnh vào tường, vang lên một tiếng "bộp" (chậc, nghĩ mãi mí ra là bị em Lạc đè zô tường, mí đầu đọc QT câu này đơ luôn). Cậu nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt phóng đại của Kha Lạc hiện ngay trước mắt, tay chân cũng cuống lên. "Tôi sẽ không để anh đi đâu," mặt y trơ ra, mang theo vẻ uất ức, ngữ khí cũng đầy cương quyết, "Tôi thà để anh! ốm mãi, thì anh mới ở đây mỗi ngày, để cho tôi chăm sóc anh! Trừ tôi, ai khác cũng không thể chạm tới anh! " Thư Niệm hết đường lui, lại không còn hơi sức đẩy ra, chỉ còn biết gồng lưng mặc cho làn môi ấm áp của y dán lên, miết lấy cậu, cọ xát lung tung một hồi lâu, dường như y phải cực lực khắc chế lại mới buông cậu ra. Bốn mắt nhìn nhau một lúc, Kha Lạc khum tay ôm lấy mặt cậu, tuyệt vọng nói: "Xin lỗi! " Tuy rằng chỉ là nụ hôn lướt nhẹ trên môi mà thôi, nhưng Thư Niệm biết khuôn mặt căng thẳng quá mức của mình nhất định đang cứng đờ rất khó coi. "Xin lỗi!" Thiếu niên ghé sát môi cậu, nhỏ giọng thì thào, "Chẳng qua là tôi không kiềm chế được! Tôi sẽ không ép buộc anh đâu, thật đó!” Tối đến, nằm trên giường ngủ, Thư Niệm không tài nào chợp mắt được. Nhiều ngày cứ thế trôi qua, vào khoảng thời gian này mà cậu vẫn giữ được sự tỉnh táo thì đây là lần đầu tiên, có lẽ là bởi vì cơn khó chịu trong dạ dày. Vừa uống xong cử thuốc trước khi ngủ, cậu liền thấy buồn nôn, nhịn không được nhổ ra hết. May là không bị Kha Lạc phát hiện. Bỏ bớt cử thuốc cũng không hề gì, dù sao uống nhiều ngày rồi cũng không thấy hiệu quả chi. Giờ này chắc là Kha Lạc đang trùm chăn ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách. Kha Lạc thật tâm đối tốt với cậu. Nhưng đây hẳn không phải là yêu nhỉ? Sự cố chấp của Kha Lạc với cậu chẳng qua vì từ trước tới nay y thiếu người quan tâm, muốn tìm chút hơi ấm nơi cậu mà thôi. Kha Lạc còn trẻ người non dạ, không phân được lằn ranh mỏng manh của những cảm xúc, gây ra chuyện này với cậu, đều chỉ vì xúc động nhất thời, vả lại tính y hãy còn con nít! Bất thình lình, tiếng cánh cửa khe khẽ mở ra cắt ngang chuỗi ý nghĩ miên man không có điểm dừng, cứ quẩn quanh tâm trí cậu. Không cần nghĩ cũng biết, người vừa mở cửa chính là Kha Lạc. Thư Niệm vội nhắm tịt mắt, giả ngủ để khỏi phải nghe giọng điệu lải nhải giống hệt ông cụ non của y. Tiếng bước chân rón rén dừng lại nơi góc giường, sau một thoáng lặng im, một bàn tay vuốt nhẹ lên mặt cậu. Thư Niệm không nhúc nhích, tiếp tục trò giả ngủ của mình. Bàn tay vuốt ve nấn ná thêm chốc lát rồi ngừng lại. Cậu nghe rất rõ tiếng thở dài của Kha Lạc. "Tại sao anh không chịu thích tôi vậy? Có phải tại anh thấy tôi quá nhỏ tuổi? Hay tại tôi là con trai? Nhưng mà tôi sẽ đối xử với anh thật là tốt! Tốt hơn bất kì ai khác! Thật đó! Tôi đã trưởng thành rồi! Anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh mà! Nên anh thích tôi đi, được không?" (Tội lỗi ngập đầu ùi Niệm Niệm a = =") Sự im lặng tiếp diễn thêm một lúc, cậu bỗng cảm thấy Kha Lạc nhẹ nhàng xốc chăn bò vào, sau đó ôm ghịt lấy mình. "Từ giờ đến sáng! còn năm tiếng nữa, tôi có thể ôm anh thêm năm tiếng nữa! Mỗi ngày sau này đều thấy thật hạnh phúc! " Giọng y si ngốc, "Sao anh lại sợ tôi thế chứ! Tôi sẽ không làm gì anh nữa đâu, lần đó là tôi không đúng! Bây giờ tôi chỉ cần được ôm anh là tốt rồi! Nhưng anh nhất định đâu chịu để tôi ôm, đúng không? Vì sao vậy?.. Tôi thích anh mà! "Ngày nào từ trường về tôi cũng rất sợ, sợ đẩy cửa vào nhà không thấy anh nằm trên giường! May mà bây giờ anh vẫn còn ở lại! Tôi xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn trộn thuốc ngủ vào thuốc anh uống đâu! Chỉ vì tôi sợ anh sẽ thừa lúc tôi không có ở đây rồi lẻn đi mất! Tôi không thể sống thiếu anh đâu! Tôi thích anh! Anh không hiểu đâu, tôi thích anh thật lòng mà! " (ek, để ta chuẩn bịn cho, em méc bịn cuồng Tiểu Niệm ùi, hem sao, chúng ta đồng bệnh tương liên mừh >.<) “Tôi cứ mong bệnh của anh đừng có khỏi! Như vậy thì ngày nào anh cũng nằm trong này, để tôi chăm sóc anh! Mãi mãi cũng không rời xa tôi, những người khác đều không được chạm vào anh! Xin lỗi, tôi biết tôi nghĩ thế là quá quắt lắm. Mang bệnh thật không dễ chịu! Nhưng nếu anh bỏ tôi đi, tôi sẽ càng khó chịu hơn anh bây giờ cả vạn lần! Anh là đồ ngốc, sao lại không hiểu tôi yêu anh!”
Cậu nhóc oán trách một cách ấm ức và trẻ con, còn mang chút nghẹn ngào. Sau đó môi lại có cảm giác mềm mại nóng rực quen thuộc, Thư Niệm bất ngờ không kịp đề phòng, đờ người ra, làm Kha Lạc đang cắm cúi hôn cậu bị dọa thót người, buông tay ngay tắp lự, cả buổi mới ấp úng: “Anh! Anh còn chưa ngủ sao?” “Ơ!” Vào thời điểm như thế này, thật khó mà nói ai mới là người xấu hổ hơn. “Xin lỗi!” Tiếng y nghe như sắp khóc, “Anh đừng giận! Tôi, tôi thật sự không kìm được! Tôi muốn ôm anh” May sao trong bóng tối không nhìn thấy đối phương, bằng không Thư Niệm thật không biết bản thân nên dùng vẻ mặt gì đối diện y. Đôi cánh tay đang ôm lấy thắt lưng cậu xiết lại thật chặt, cảm thấy thân người cao gầy nhưng lại đưa đến cảm giác vô cùng áp bách đè lên mình, Thư Niệm vội vung tay định đẩy y ra: “Không được, cậu!” “Hôn một cái là được rồi! Chỉ là một cái hôn thôi mà! được không?” Thư Niệm giữ yên tư thế đẩy người, nhưng cuối cùng lại không đành lòng đẩy y ra. Đầu tiên, môi y ghé lên trán cậu, tiếp đó từ từ dời xuống. Từng chút từng chút, hôn lên hàng lông mày, rồi đôi mắt cậu giống như hôn báu vật, tinh tế đến nỗi cả nửa phần da thịt cũng không bỏ qua, trân trọng lặp lại những nụ hôn từ tốn mà sâu lắng. Rốt cuộc khi hôn tới môi, cách y ngậm môi cậu điên cuồng mút mát khiến cậu có ảo giác như sắp bị nuốt gọn lấy. Khớp hàm bị tách ra, đầu lưỡi kiên quyết tiến vào tham dò cứ dây dưa đảo quanh, mạnh mẽ xâm lược cậu. Bàn tay đặt trên lưng cậu cũng ra sức xoa nắn vuốt ve, kiên quyết ép chặt cậu vào thân thể trẻ trung hừng hực ấy. (chik mất, hun gì mừh đặc tả thía? ;___; ) Hơi thở đậm mùi dục vọng và thứ cương cứng đè trên bụng khiến cậu không khỏi căng thẳng lên, nhưng chỉ có thể bị động khẽ nhếch môi mặc cho Kha Lạc hôn sâu. Chờ đến khi nụ hôn nồng nhiệt dài bất tận ấy rốt cuộc cũng chấm dứt, cả đầu cậu đã ngập mồ hôi lạnh. Kha Lạc tựa như nhẫn nhịn rời môi đi, khẽ thở hào hển, vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục nhanh tay giữ lấy thắt lưng cậu: “Để tôi ôm anh ngủ được không? (zị ai dám ngủ chòi) Tôi sẽ không làm gì hết! Cho tôi ôm anh là được rồi! Có được không?” Ngữ khí dè dặt kiểu đấy làm lòng cậu đau đớn một trận. Cậu vẫn thương Kha Lạc như trước đây, vẫn không muốn Kha Lạc sống một cuộc đời như mình, hy vọng Kha Lạc có thể tìm được thứ hạnh phúc xa vời mà cậu không dám mơ tới, nỗ lực muốn đem điều tốt đẹp nhất đến cho Kha Lạc! Biết đâu chừng! Nếu như cậu có thể mang tới hạnh phúc cho Kha Lạc! Biết đâu chừng! Chỉ cần một mình cậu chịu khổ là đủ rồi? (chòi, pó tay vs Niệm Niệm, hên mà nó chỉ dừng ở mức ý tưởng, chứ còn hiện thực, em làm ứ nổi a = =”) Thư Niệm nhắm mắt lại.
|
CHƯƠNG 20
“Tôi đã bảo tôi hết bệnh rồi mà.” Thư Niệm gượng cười, nằm yên trên giường, mặc tình cho Kha Lạc đẩy nhiệt kế vào miệng mình.
“! Nhưng mà sắc mặt anh nhìn có vẻ chưa khỏi hẳn đâu!” Kha Lạc cúi đầu lẩm bẩm, phụng phịu hai má, “Bất kể thế nào, nghỉ ngơi nhiều vẫn tốt hơn!.”
Canh vừa đủ thời gian, lấy nhiệt kế ra nhìn chăm chăm, hai gò má căng mịn của Kha Lạc càng phính lên dữ dội.
“Thế nào? Bình thường rồi chứ?”
“Ừ! Ổn rồi.” Mặt y không có mảy may dấu hiệu nào tỏ ra vui mừng vì cậu vừa khỏi cơn bệnh nặng, trái lại còn giống như đang dỗi.
“Vậy cậu mau đi học đi, nếu không sẽ bị muộn thật đó.”
“Ừ!” Không tình nguyện nhổm dậy khỏi giường, cầm mấy cuốn sách giáo khoa và giáo trình ở bên cạnh lên, y dùng dằng một chốc mới lề mề bước ra cửa, đi nửa chừng thì ngoái lại, nhìn Thư Niệm đang nằm trên giường mỉm cười với y, nói thật nhỏ: “Tối nay tôi đi học về! anh vẫn còn ở đây chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Kha Lạc đứng lại nhìn rất lâu, mới đóng cửa phòng lại bỏ ra ngoài.
Kể từ sau đêm đó, y đã không lén bỏ thuốc ngủ cho Thư Niệm nữa, nào phải y không biết cái kiểu giam lỏng hèn hạ này chẳng tốt lành cho ai cả, nhưng lại lo sợ Thư Niệm sẽ giống như buổi sáng đó, lẳng lặng bỏ đi lúc y đang ngủ, nên bí quá hóa liều, mù quáng đặt hy vọng vào mấy viên thuốc nhỏ xíu kia. Một khi đã bị lộ, y xấu hổ đến mức nói năng lí nhí trong miệng cả vài ngày.
Y chỉ bướng bỉnh như trẻ con thôi, không ngông cuồng tới mức thủ đoạn nào cũng không từ nan. Bởi thế, không xem chuyện đã rồi là cưỡng bức, chỉ coi đó như lầm lỗi của một đứa nhóc chưa hiểu chuyện mới nhất thời kích động làm bậy, Thư Niệm đối với đứa nhóc này vẫn dành nhiều tình thương hơn cả. Từ đầu cậu đã định biến thứ tình cảm không có khả năng được Tạ Viêm chấp nhận thành sự dịu dàng với Kha Lạc. Nếu người kia không cần, thì chi bằng cậu dành tất cả cho Kha Lạc, dù sao cũng khiến Kha Lạc vui vẻ một chút, dù sao cũng có ít nhất một người được hạnh phúc. Còn bản thân! đã không còn gì đáng nói.
Đây dứt khoát không phải là hy sinh. Bản thân cậu vốn chẳng có gì, hai tay trắng, thì lấy gì để mà hy sinh? Thư Niệm rời giường, thay đồ, lấy lại tinh thần xắn tay lên dọn phòng, giống như những việc ngày trước vẫn quen làm ở Tạ gia, tỉ mẩn lau dọn sạch sẽ từng góc nhà, tháo tất cả áo gối mang đến ban công, trải từng cái ra phơi nắng, rèm cửa cũng được lấy xuống giặt, tiện thể mở tất cả cửa sổ ra, cho ánh nắng rọi vào, mang đến cho căn phòng thêm chút sinh khí, rồi lại hì hụi trong gian bếp đã đóng cả lớp bụi một lúc lâu, mới rửa xong bóng loáng cả góc bếp và đống dụng cụ nấu nướng. Sống lâu trong căn hộ u lạnh này thật dễ khiến con người ta u ám, phải bỏ nhiều công sức lắm cậu mới có thể biến nó trở nên ấm cúng hơn đôi chút. Từ nay trở đi, cậu sẽ toàn tâm toàn ý chăm lo cho Kha Lạc, chẳng còn thì giờ và tinh thần đâu mà nghĩ tới người kia nữa. Đối với cậu, đây cũng là một cách cứu rỗi bản thân. Có lẽ, chỉ cần thêm ít lâu nữa, cậu có thể xóa đi sự chấp mê khiến người ta phải xấu hổ mà vẫn vô phương chế ngự, thì mới hoàn toàn được giải thoát. Xong việc, cậu ghé qua một siêu thị lớn chọn mua đồ dùng sinh hoạt và nguyên liệu cho bữa tối. Kha Lạc đang tuổi mới lớn, cân bằng dinh dưỡng rất quan trọng. Dù sao cậu cũng có thời gian, có thể nghiên cứu mày mò cách phối hợp các món ăn. Tiện tay, cậu lấy vài hộp sữa chua, để sau giờ cơm bắt Kha Lạc uống, rất có lợi cho dạ dày! Phải vậy chứ, cứ dành toàn bộ đầu óc nghĩ tới Kha Lạc, chẳng có chỗ đâu mà chứa người kia, thời gian lâu dần sẽ không thấy đau nữa. Tạ Viêm là giấc mộng vượt quá tầm tay mà cậu đã ấp ủ từ nhỏ, cũng giống như lý tưởng không thực của hầu hết mọi người. Chỉ khác ở điểm, người bình thường vừa bước khỏi thời thơ trẻ sẽ hiểu ngay rằng mộng ảo chỉ là mộng ảo thôi, chỉ có cậu vẫn dại khờ cố chấp tới tận nay. Thời trẻ còn có quyền mơ mộng thiếu suy nghĩ, nhưng đã trải nghiệm nhiều như vậy, đã tới tuổi này rồi, không nên tiếp tục bỏ lơ, không nhìn nhận thực tế nữa. Cậu không nên tiếp tục phung phí cả ngày nghĩ tới Tạ Viêm, hy vọng tới những thứ xa vời như tình yêu hay hạnh phúc. Thời gian cho những giấc mơ đã cạn, khoảng trống cậu đã khoét sâu mười tám năm nay, cũng đã tới lúc phải lấp đầy rồi. Từ bây giờ phải chấm dứt mơ mộng đi. Đừng tiếp tục làm tên ngốc nồng nhiệt yêu thiếu gia kiêu ngạo của cậu nữa, mà hãy là một “ông bố” thật tốt, nghiêm túc chăm lo cho Kha Lạc lẻ loi cô độc. (chậc, có cần phải nhắc em nó nãy giờ ko nghĩ mà nhắc anh Viêm hơi bị nhìu hem?) Buộc xong mấy túi đồ lớn, định kéo đến quầy thu ngân, đi nửa đường, vô tình chạm mặt một người đi đối diện khiến cậu chần chừ pha lẫn xấu hổ mà khựng bước. Người kia cũng có chút do dự. Hai người tần ngần dừng lại nơi cách đối phương độ ba bước chân. Trong một lúc, cả hai cứ đứng ngẩn ra đối mặt nhau, không biết phải nói gì, cũng không biết có nên nhường lối cho đối phương đi không, cứ đứng chắn giữa đường một cách mất tự nhiên, cực kỳ lúng túng. Vẫn do Tạ Viêm mở lời trước, vừa khách sáo vừa lấp lửng nói: "Mua nhiều đồ thế." "Ừm! Còn cậu?" "Tôi mua hai chai vang về." "Ờ!"
|
Hai người đứng cách nhau không xa, tựa hồ cậu có thể ngửi thấy mùi hương nam tính trên người hắn hòa lẫn trong mùi nước hoa dịu nhẹ, đến cả nước cạo râu nhạt mùi cũng cảm nhận được. Thư Niệm biết đấy là phản xạ có điều kiện trong giác quan của cậu, vì người đàn ông này quá sức quen thuộc với cậu. Nhưng có quen thuộc hơn nữa cũng đã là chuyện của quá khứ, đứng cách ba bước chân, họ như những người bạn không thân thiết dè dặt chào nhau. Những gì đã dồn sâu trong con người cậu suốt bao năm cắm đầu theo đuôi hầu hạ hắn, đều nên được chôn giấu đến lúc quên lãng. "Lúc này! có khỏe không?" "Ừm." "Bữa đó! Thành thật xin lỗi cậu." Thư Niệm xấu hổ, xiết chặt hai tay, "À! Không có gì đâu." Nhắc tới đề tài này chẳng khác nào mổ xẻ yếu điểm của cậu. Cậu luôn cảm thấy, Tạ Viêm đối với mình quá thẳng tính, không chút đề phòng, mà mình đây cứ giấu giếm chuyện giới tính, còn lấy tư cách đồng tính âm thầm ấp ủ một ý đồ khó nói với Tạ Viêm, rất giống thứ hành vi phản bội, lại thêm thứ tình cảm đồng tính, càng khiến cậu thấy tự ti và bứt rứt khi đối mặt Tạ Viêm. "Vậy! cậu có muốn! về công ty làm lại không?" "Hử?" Thư Niệm ngẩn người, mỉm cười, "Chuyện đó! cũng không cần lắm!" "Ah! Đã tìm được công việc khác rồi ư?" Thư Niệm đâu phải không biết ngượng, hoàn toàn không thể mở miệng nói toàn bộ thời gian này cậu dự định làm "Trụ cột" gia đình, chuyên tâm chăm sóc một đứa nhỏ. Câu chuyện rơi vào ngõ cụt, sự im lặng kéo dài đến mức cậu xấu hổ lịm người, "Xin lỗi, tôi phải về, đến giờ! về nhà nấu bữa tối rồi." Tạ Viêm "À" một tiếng, tay vẫn để trong túi quần, lưng ưỡn thẳng, hơi dịch chân, nhưng không hề tránh đi, "Nhiều đồ như vậy, có cần tôi! lấy xe đưa cậu về không?" "Không cần đâu, tôi tự lái xe đến đây mà." Đó đương nhiên là xe của Kha Lạc. Tạ Viêm giống như đã hiểu, hắn nhếch đôi môi mỏng, mỉm cười dời mắt đi: "Thế! cậu đi nhanh đi, không làm phiền nữa." Cậu đi sượt qua bên vai hắn. Tuy rằng đã suy nghĩ thông thoáng rồi, nhưng Thư Niệm vẫn thấy lòng mình rỗng tênh tới khó hiểu.
Trở về nơi đang ở tạm, cậu cố ép mình vào những công việc không tên sao cho bận rộn đến tối tăm mặt mày, vừa nghiên cứu vừa nấu nhiều món ăn rất công phu, bày biện bàn ăn mất nửa ngày, lại hầm canh, đến khi Kha Lạc trở về vẫn chưa ngơi tay. Cánh cửa nhà được đẩy ra một cách rụt rè, mãi đến khi người mở cửa thấy cậu trong phòng khách, biết chắc là cậu vẫn còn ở đây, gương mặt đang căng lên vì khẩn trương mới giãn ra, hiện lên nét cười: "Woah, phòng được dọn sạch ghê! Vất vả cho anh rồi!! Bữa tối đã xong cả rồi sao? Thật hay quá!" "Rửa tay trước đi đã." Ngữ khí hoàn toàn là của một ông bố. Kha Lạc liền nghe lời bỏ cặp xuống, lao vù vào bếp rửa tay rồi hớn hở ra bàn ngồi ăn. "Thơm ghê ta, sao mà nhiều món thế? Tuyệt thật! Trông có vẻ ngon phết!" Khuôn mặt luôn thanh tú lạnh lùng của Kha Lạc hơi ửng hồng, dễ thấy được là y đang rất hưng phấn. Thư Niệm cười khẽ, cậu chỉ mải lo gắp thức ăn cho đứa nhóc mình phải chăm sóc, hoàn toàn quên chú ý tới việc Kha Lạc dù cứ tấm tắc khen bữa cơm tối, nhưng ánh mắt y chưa từng rời cậu lấy một giây. "Nào, nếm canh thử đi, hương vị thế nào?" "Ừ, ừ! Ngon tuyệt cú mèo!" Kha Lạc mở to mắt, ra sức gật đầu, bộ dạng vô cùng đáng yêu. Có vẻ như muốn lấy lòng cậu, y cố ngốn một miệng đầy thức ăn, rồi lại gắng nuốt xuống, vừa ngậm thìa, vừa ấp úng, "Không biết! ngày mai có còn được ăn nữa không!" "Đương nhiên là được chứ." "Thiệt ư!" Có được lời hứa của cậu, Kha Lạc lại vui sướng đến đỏ bừng cả khuôn mặt, y vội cắm đầu xuống bát, một hơi và thức ăn vào miệng. "Sau này cậu đừng ra tiệm mua đồ hộp, buổi trưa cũng không cần giành cơm cà ri gà ở căng tin trường nữa, mai tôi chuẩn bị cơm hộp cho cậu, cậu cứ mang theo đến lớp, muốn ăn món gì thì để tôi làm cho." "Ừ!" Kha Lạc vẫn cúi vùi đầu, giống như muốn giấu điều gì, khua đũa xoèn xoẹt, nửa ngày mới ngẩng lên một tí, khóe mắt hơi đỏ lên, nét mặt thật bối rối.
|
Thư Niệm lấy làm kinh hãi: " Cậu bị sao thế?" "Tôi cứ tưởng! anh sẽ ghét tôi!" "Xin lỗi, lần đó tôi cưỡng bức anh! Tôi biết anh hoàn toàn không thích thế! Tôi xin lỗi, cả chuyện bỏ thuốc cũng vậy! Thành thật xin lỗi!" "Hôm nay anh không bỏ đi mất, thật sự quá tốt! Tôi mừng lắm! Cảm ơn anh!" Thư Niệm buông đũa xuống, vươn tay qua xoa đầu dỗ dành y. Kha Lạc ngượng ngùng kháng nghị: "Tôi đã là người lớn rồi, đừng coi tôi như con nít mãi!" "Người lớn nào mà hở tí là khóc vậy?" "Gì chứ! Tôi đâu có khóc!" Y lập tức ưỡn lưng, "Anh đi mà hỏi người khác coi, tôi khóc hồi nào đâu! Anh cũng đâu biết bình thường tôi bảnh biết chừng nào!" "Hở? Nhưng mà rõ ràng không phải tôi mới thấy một lần thôi đâu." "Chẳng qua vì đó là anh thôi!" Kha Lạc cúi đầu nhìn bát cơm "Bởi vì anh và người khác không giống nhau, anh đối với tôi ! rất quan trọng." Thư Niệm nở nụ cười buồn, vỗ vỗ vai y.
Ngày lại qua ngày, thời gian cứ trôi nhanh vùn vụt, đến lúc Kha Lạc điền nguyện vọng, rồi cả lúc Kha Lạc tham gia kỳ thi đại học, cuối cùng là khi công bố kết quả trúng tuyển, tựa hồ chỉ như một cái chớp mắt thoảng qua, ngắn ngủi đến mức hoàn toàn không đủ cho cậu quên Tạ Viêm đi. Mà thời điểm Kha Lạc phải sang tận thành phố T xa tít học đại học đã gần kề, cậu cũng sắp không được gặp y nữa. Thư Niệm nhất thời thấy lòng mình có chút trống trải. Để ăn mừng Kha Lạc đậu nguyện vọng một, cậu đã dày công chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, nhưng hai người đều ăn trong tâm trạng buồn bã không vui, vẻ mặt như nuốt không trôi. "Làm gì mà mất hứng vậy?" Rửa bát đĩa xong, cậu cố giữ tinh thần vui vẻ, đùa với Kha Lạc đang ngẩn ngơ ngồi cạnh mình trên giường ngủ, "Cậu đậu trường T rồi há, sinh viên giỏi!" "Ừ!" "Tới thành phố T rồi, cậu không còn bị đám người nhà họ Kha quản thúc nữa, được tự do tự tại. Không phải tốt quá sao?" "Ừ!" "Được rồi, cũng tới lúc phải chuẩn bị hành lý, cậu xem cần đem theo cái gì đến trường không? Tôi mua hộ cho!" Kha Lạc quay đầu lại nhìn cậu, nét mặt nghiêm túc: "Tôi có thể đem anh theo không?" "!" "Được không?" "Tân sinh viên cần trưởng bối đi cùng sao?" Thư Niệm mỉm cười muốn xoa dịu bầu không khí, "Vậy chú đây!" Kha Lạc cắn môi, lập tức bắt lấy bả vai cậu kéo lại gần. Môi vừa chạm tới Thư Niệm đã vội quay mặt đi, lúng túng đẩy y ra: "Cậu lại giỡn gì nữa!" "Tôi không có giỡn, tôi rất nghiêm túc! Anh biết rõ hơn ai hết mà!" Kha Lạc vừa bất mãn vừa uất ức, "Tại sao anh cứ làm bộ không biết? Tôi đã lớn rồi, không phải đứa con nít! Xin anh đừng có coi tôi như con anh hoài được không? Anh biết tôi thích anh! Tôi muốn ở cùng anh, tuyệt đối không phải với tư cách trưởng bối, hậu bối gì hết!" "Kha Lạc, đừng nháo lên nữa!" Thư Niệm uể oải, "Tuổi tác chúng ta chênh lệch nhiều lắm! Cậu còn trẻ, chưa hiểu hết tình yêu là thế nào đâu, cậu thích tôi là vì tôi có thể bầu bạn cùng cậu, có thể lo lắng cho cậu, kỳ thực!" "Đương nhiên tôi biết thế nào là yêu!" Kha Lạc như bị sỉ nhục, mặt y đỏ rần, đôi mắt mọi khi vẫn như dòng nước mát lập tức tối lại, sôi sục: "Anh đừng có coi thường tôi đến thế! Xin anh đừng xem nhẹ tôi được không? Tôi thà bị anh cự tuyệt một cách quang minh chính đại, cũng không muốn thế này!! Cả tư cách bị cự tuyệt tôi cũng không có phải không? Ngay cả nghiêm túc coi tôi là một người đàn ông để mà đối xử anh cũng không muốn, đúng không?" "Kha Lạc!" "Phải, tôi có nói thế nào anh cũng sẽ nói tôi không biết phải trái! nhưng tôi cóc cần anh lo cho tôi, cũng cóc cần anh đối xử tốt với tôi!"
|
Kha Lạc chộp lấy cánh tay cậu, "Cái tôi muốn là gì anh biết rất rõ. Xin anh đừng diễn trò với tôi nữa!" Sự kích động và bất mãn của Kha Lạc dường như đã bị dồn nén rất lâu, y kiên quyết quay người sang ôm lấy Thư Niệm, càng ôm càng chặt, vừa bướng bỉnh tìm kiếm môi cậu. Thư Niệm né tránh, cùng là thân con trai, cậu cố giãy giụa thì Kha Lạc không cách nào áp đảo được, cuối cùng còn chớp được thời cơ xán y một cái tát không nhẹ. Tiếng bàn tay vả vào má vang lên chát chúa khiến cả hai đều ngẩn người. Kỳ thực cậu đánh không quá mạnh tay, chỉ vì muốn cho Kha Lạc tỉnh trí lại thôi. Kha Lạc bị một cái tát làm cho người ta khó mà chịu nổi, không hề hé răng, im lặng nghiêng mặt đi giây lát, rồi y buông cậu ra, lặng lẽ ngước mắt nhìn cậu một lượt, giống như một chú chó trung thành, ngoan hiền bị chủ nó đánh một trận không thương tiếc, nó không tức giận cũng không phản kích, chỉ dùng ánh mắt nói cho người đó biết nỗi đau của nó. “Xin lỗi!” Đối mặt với một đôi mắt như thế, Thư Niệm lại mềm lòng, đưa tay muốn sờ lên những dấu đỏ hoe trên mặt y, “Tôi chỉ!” Kha Lạc ngoảnh mặt đi, không cho cậu chạm vào. “Kha Lạc!” Kha Lạc lại lảng tránh bàn tay muốn dỗ dành của cậu. “Đau lắm không? Xin lỗi, tôi không định thế đâu! Tôi chỉ!” “Đừng chạm vào tôi!” Kha Lạc bỗng dưng đứng phắt dậy, nhích ra xa khỏi cậu, “Anh không cần phải xin lỗi, là tôi tự làm tự chịu, anh đánh tôi cũng đáng lắm.” Bỏ ra ngoài được hai bước, y dừng lại: “Xin lỗi anh.” Làn mi mỏng lan nhẹ một sắc đỏ và màng hơi mờ nhạt: “Đã gây phiền phức cho anh rồi! Vì anh luôn đối xử tốt với tôi thế! Làm tôi tưởng mình còn hy vọng!”
Thư Niệm chưa kịp nói gì y đã bỏ ra ngoài, khép cửa phòng ngủ lại. Những buổi tối trước đó, Kha Lạc đều nhất quyết trải chăn ra nằm ngủ bên góc giường, vì y muốn ở cạnh Thư Niệm, nhưng lại không dám đòi ngủ chung. Sau đó, Thư Niệm quả thực không đành lòng, bảo y lên giường mà ngủ. Lúc đó, nét mặt y vừa mừng rơn vừa dè dặt mà lại bẽn lẽn, Thư Niệm không làm sao quên được. Y và Thư Niệm kỳ thực rất giống nhau, đều là những kẻ cố chấp đến mù quáng.
Đến nửa khuya, Thư Niệm vẫn dằn lòng không được, cậu đứng dậy, lén mở cửa ra ngoài xem thử. Nhờ ánh đèn hắt vào qua khung cửa sổ, cậu mới lờ mờ thấy được bóng người nằm cuộn tròn trên chiếc sô pha. Cậu bước tới bên sô pha ngồi xổm xuống, trìu mến sờ lên khuôn mặt sưng sưng đang vùi dưới cánh tay cậu nhóc. Kha Lạc bỗng chốc bừng tỉnh, mở to mắt nhìn cậu. Bốn mắt nhìn nhau một lát, y lại vùi đầu sâu dưới cánh tay, không nói câu nào. “Thực xin lỗi!” Thư Niệm kéo cánh tay đang gác trên đầu y xuống, xoa lên tóc y, “Xin lỗi cậu!” Kha Lạc không hề phản ứng lại, mà y cũng chẳng buồn phản ứng. “Thứ gì tôi cũng có thể cho cậu cả! Chỉ trừ tình yêu.” Tuy rằng ánh đèn không đủ sáng, nhưng Thư Niệm vẫn có thể thấy rõ dưới làn mi dài của y có một hàng nước từ từ lăn xuống. “Kha Lạc!” Thư Niệm thật sự đau lòng, cậu vội vươn tay ôm lấy y. Kha Lạc im lặng nhắm nghiền mắt, bướng bỉnh phản kháng lại. Hồi lâu y mới chịu bỏ cuộc, vòng tay ra ôm chặt lưng cậu. “Thực xin lỗi! Sau này cậu sẽ gặp được một người còn tốt hơn tôi cả trăm lần! Thật đấy!” Cậu nhóc úp mặt vào vai cậu. Cách một lần vải, cậu vẫn có thể cảm nhận rõ làn nước nóng ấm mỗi lúc một thấm ướt vai mình. Vì bản thân không cách nào giúp Kha Lạc hạnh phúc được, cậu thấy mình thật có tội.
|