Trì Ái (Yêu Muộn)
|
|
Tôi cũng đã nghĩ, nếu cậu vẫn dịu dàng, nhưng là dịu dàng với một tôi không có khuôn mặt giống Thư Niệm thì mình có thể chờ mong gì chăng?
…
Lại nói tới vụ lùm xùm với Thiệu Ngôn. Tôi chơi đùa chán chê, biết rõ quy tắc của những “trò chơi” kiểu này rồi nên không có gì bị đả kích hết.
Tôi thấy việc người ta làm tổn thương trái tim tôi, không cần biết là Kha Lạc hay Thiệu Ngôn, vẫn chỉ là đau đau chút thôi.
…
Ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, tôi dần dần đã có thể đi lại dễ dàng, bộ dạng như xác ướp cũng đã lột gần sạch, chỉ còn mỗi một đống trên mặt và tay cộng thêm phần bó bột bên tay trái.
Cả ngày nằm nhà, tôi nhàn nhã đến độ tưởng đẻ được trứng luôn. Da mặt tôi cũng dày lên rồi, không còn sợ người khác nhìn ngó. Rành rành băng đầy mặt và đám hình vẽ xấu phát điên của Tiểu Gia trên ống thạch cao bó tay, tôi vẫn vênh váo ra ngoài, đi bộ loanh quanh, hít thở không khí trong lành.
Kha Lạc tốt bụng đi theo tôi, kiên nhẫn lẽo đẽo trong khi tôi xà hết chỗ này đến mua cái nọ, ăn không ít thượng vàng hạ cám đồ ăn vặt, còn xem phim, cuối cùng đi vào một nhà hàng tôi rất thích ăn tối.
Thư Niệm sợ trên người tôi để lại nhiều sẹo, thế nên nó tuân thủ mọi “tin đồn” về việc làm thế nào để không có sẹo.
Không thuốc, không rượu, không cà phê; ớt, gừng, tỏi, dấm cũng dường như biến mất trong bữa ăn gia đình; thịt bò, thịt dê tôi không được đụng; hải sản cũng cấm, đến ăn cam cũng là đại kị. Em trai tôi nấu ăn cực ngon nhưng thử bỏ hết những thứ trên thì nhìn bàn ăn khóc cũng không ra nước mắt nữa.
Hôm nay rốt cuộc thoát vòng kiềm tỏa, tuy vẫn phải qua màn loại trừ nhiều thứ, tôi ngồi ăn mà cảm động đến độ nước mắt tuôn rơi. Kha Lạc vẫn ngồi cười cười ngồi nhìn tôi ăn, chính cậu không để ý, chỉ vội vàng giúp tôi gắp.
Chuông điện thoại của Kha Lạc kêu, cậu dùng giọng nói trầm tĩnh, lạnh lùng để bàn chuyện, thật sự là phá hoại không khí ăn uống tưng bừng của tôi. Thấy thế cậu đứng dậy đi ra xa nói tiếp.
Tôi ngẩng đầu thấy ngay một người đàn ông đứng nhìn xuống, người đó nở nụ cười méo mó.
Thế nhưng tôi vẫn có thể trấn định mà chào hỏi: “Cậu Thiệu.”
“Anh thoạt nhìn cũng không tệ lắm nhỉ?” giọng điệu trào phúng cực kỳ.
Tôi gật gật đầu: “Nhờ phúc của cậu.”
“Tôi không tưởng tượng nổi anh lại to gan đến độ tới đây ăn cơm.”
Tôi cười: “Tôi cũng không nghĩ là cậu có thể đến đây ăn. Gần đây cậu không bị đòi nợ sao?”
Động tác cắn răng khiến khuôn mặt hắn co rút lại: “Lý Mạc Diên, đồ tiện nhân, anh đừng cho là tôi mê đắm anh thật lòng.”
Thiếu chút nữa tôi đem miếng thịt đang ăn dở phun thẳng vào mặt hắn.
Oa, mặt mũi của con người ta có thể thay đổi đến vậy sao, may là tôi cũng chả SHOCK gì nữa, nhưng vẫn là thấy ngạc nhiên lắm.
Bất quá cũng khó mà chọc giận tôi. Hiện tại hắn trở mặt, nhưng trước đây những ngọt ngào, ân ái đều giả trá, tôi cũng không phải thằng ngốc đi. Chính là, đại khái trong cuộc đời này, những thứ gì dễ đến thì cũng dễ đi.
“Anh không tự nhìn xem bộ dạng hiện tại của mình thế nào đi. Mặt mũi nát bét còn dám ra khỏi cửa. Một lão già như anh mà cũng dám làm cóc đòi ăn thịt thiên nga sao? Cái “kia” của anh chắc đứng dậy không nổi đi?”
Gì? Dám nhục mạ người ta đến thế sao? Tôi mà điên lên có thể mắng hắn đến độ không lặp lại một chữ, đừng nói vung tay phang gãy mũi hắn.
Tôi đang suy nghĩ mình nên dùng “văn ôn” hay “võ luyện” với hắn, hoặc là “văn võ song toàn” thì đã nghe “BỤP” một tiếng, sau đó là “RẦM”, tiếng bàn đổ sập.
Kha lạc không biết đã trở lại tự khi nào, trước khi tôi kịp phản ứng cậu đã cho hắn một đấm.
Sau đó tôi chỉ há hốc mồm đứng một bên nhìn cả hai hăng máu lao vào nhau loạn đả, rõ ràng chỉ gặp nhau có một lần mà giờ như kẻ thù truyền kiếp không bằng. Tới tận khi quản lý nhà hàng gọi bảo vệ đến, vụ ẩu đả mới miễn cưỡng dừng lại.
Tôi nghẹn họng đứng nhìn trân trối bởi rõ ràng cảnh tượng trước mắt mình không thích hợp chút nào. Tôi mới là người nên lao vào đánh cho Thiệu Ngôn khóc cha gọi mẹ chứ? Thế mà Kha Lạc lại thay tôi hành động, là cậu đang bảo vệ tôi sao?
Lên xe ngồi rồi tôi vẫn ấm ách sự việc vừa nãy. Hôm nay Kha Lạc quả thật đã làm hết phận sự, y hệt như Kỵ sĩ bảo vệ Công chúa, tuy rằng cậu đã bảo vệ sai đối tượng. Ông đây cũng là đại kỵ sĩ, nói không chừng còn là kỵ sĩ dâm dục cực kỳ nữa kìa.
“Kha lạc, chuyện vừa rồi tôi cám ơn, cậu thật trượng nghĩa. Bất quá tôi tự đánh cũng được mà.”
“Ưm, biết rồi.”
“Ý của tôi là, tôi không phải loại bị mắng mấy câu mặt nát bét với già khú thì sẽ đau đớn khóc than. Cho dù chỉ có một tay tôi cũng có thể cho hắn không biết trời trăng gì luôn.”
“Biết mà.” Kha Lạc cười “Cháu biết chú lợi hại. Cháu là thương hại hắn sợ hắn đùa với người không nên đùa nên đánh hắn để giảm thiểu thiệt hại thôi.”
Tôi hài lòng “ờ” một tiếng.
Kha Lạc nổ máy: “Mà thật ra là cháu chỉ muốn đánh hắn vậy thôi.”
Tôi đờ ra một lát mới tiếp tục “Ờ”. Tuy tôi không cần ai làm gì cho mình nhưng đời này có người biết rõ tôi mạnh mẽ lại vẫn không tiếc gì đứng ra bảo vệ tôi, cảm giác này có chút phức tạp.
“Về nhà luôn không? Hay đi tiếp?”
Tôi muốn cảm giác này duy trì lâu hơn một chút: “Đi tiếp! Khó mới có dịp tôi ra ngoài. Đêm nay không phải có đốt pháo hoa sao?”
Chúng tôi đi ô-tô đến quảng trường gần đó, tìm nơi gửi xe rồi đi bộ tới. Sắc trời không đẹp cho lắm, Kha Lạc ôm theo cây dù, nhưng trên quảng trường vẫn tụ tập rất đông, phần lớn là các đôi yêu nhau, đều ngẩng đầu nhìn những chùm pháo hoa không ngừng bao phủ bầu trời, rất là náo nhiệt.
Đang xem đến mê say, đột nhiên trên trời có một tia chớp tím lịm lóe lên giữa tầng tầng khói lửa, như thể bổ đôi màn đêm, rồi tiếng sấm rền vang. Sức ảnh hưởng thị giác lẫn thính giác khiến mọi người ngây ra, một giây sau mưa bắt đầu đổ xuống.
Chỉ trong nháy mắt, cơn mưa to bất chợt ập xuống, chỉ một lát đã dập tắt đám pháo hoa. Người người hò hét, tản ra tìm chỗ trú mưa.
Vì đi quá chậm, tôi và Kha Lạc chỉ có thể đứng nép vào mái hiên một cửa tiệm đã đóng cửa, chiếc ô cũng được tận dụng, tạm thời tránh được mưa tạt.
Mưa lách tách gõ trên mặt ô, chân cũng ướt lạnh dần. Cơn mưa này thật lớn, gió cũng thật mạnh.
Không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người chúng tôi, ô cũng nhỏ, cả hai đều nhanh chóng dựa sát vào cánh cửa sau lưng, không thể động đậy. Không rõ ràng lắm nhưng lẫn trong tiếng mưa gió, tôi vẫn nghe thấy tiếng hít thở của cậu, rõ ràng trong mũi đều ngập đầy mùi vị của bùn đất nhưng vẫn cảm nhận được hương vị thản nhiên tươi mát trên người cậu.
Tôi không hiểu có phải cảm quan của mình có vấn đề chỗ nào không, nhất thời có chút khẩn trương đến vi diệu.
Qua một trận, mưa chẳng những không ngớt, ngược lại còn lớn hơn, đổ xuống không thương tiếc, tôi chủi đổng: “Mẹ nó! Ông mày ướt cha nó rồi!”
Kha lạc nghiêng đầu nhìn tôi, liếc mắt một cái. Tôi làu bàu nói tôi bị ướt, mà miệng vết thương thì không được dính nước, xui xẻo đụng trúng cơn mưa.
Kha Lạc đổi một tay cầm ô, một tay bắt đầu cởi nút áo ba-đờ-xuy, ý bảo tôi đứng gần vào một chút rồi kéo mặt tôi vào trong lòng ngực cậu.
Nháy mắt tôi đã cứng đờ, hoàn cảnh thì quen nhưng nhân vật hơi khác một chút. Lúc còn yêu Lâm Cánh, bữa nào lạnh lẽo không phải tôi cũng hay làm thế này với cậu sao.
“Như thế sẽ đỡ hơn.”
Tôi được áo ba-đờ-xuy bao kín, cằm gác trên vai cậu, mặt dán sát vào cổ cậu, làm sao có thể nói: “Không!” cho được.
Hai người đứng ôm nhau, tay tôi vẫn bị mưa tạt một chút. Nhưng nếu xét trên góc độ “tránh mưa” thì ôm cũng không sao, chỉ là không biết ngoài mục đích “che mưa” cậu còn nghĩ gì khác không?
Tôi choáng váng đầu óc nghĩ ngợi, thế này tốt quá. Không kể đến tiếng thở, ngay tiếng tim đập nghe cũng thật rõ ràng, bảo sao tôi kìm chế được. Loại không khí này chẳng phải nên phát sinh thêm gì đó nữa hay sao?
“Rất lạnh sao?”
Ông đây run rẩy không liên quan đến nóng lạnh. Cái đồ đần độn nhà cậu.
“LEE?”
Xin cậu đừng có dùng giọng nói hồn nhiên không đề phòng đó mà gọi tôi đi.
Giờ đây tình cảm lưu luyến của tôi bị nhục nhã, tinh thần thì rệu rã, trong sâu thẳm là một lão già khát khao nhục dục. Các em dzaj đẹp nếu muốn an toàn chắc chắn nên duy trì khoảng cách 10 bước cách xa tôi.
“Không sao chứ?”
Lúc cậu nghiêng mặt, tôi cũng nghiêng qua, thế là không hẹn mà gặp, môi chúng tôi chạm nhau.
Cảm giác thật mềm mại, hơi thở lại tinh khiết.
Tôi không nhớ đã bao lâu mình không còn được nếm trải cảm giác phút chốc đầu óc trống rỗng như thế này nữa.
Đợi ý thức cả hai quay lại thì chúng tôi đang hôn nhau mất rồi. Thậm chí tôi còn không nhớ rõ mình có ép uổng hôn cậu trước mà dẫn đến chuyện này hay không nữa. Đôi môi nóng như lửa dán sát nhau, trằn trọc mút vào. Đầu lưỡi khẽ chạm khiến tim tôi đập thình thình, như thể chỉ cố thở thêm một hơi nữa thì ngực tôi sẽ vỡ tung ra vậy.
|
Đây chỉ là… một nụ hôn mà thôi.
Có một người khiến bạn toát mồ hôi đẫm tay, tim đập nhanh hơn, cảm thấy cuộc đời thật quá viên mãn, chỉ bạn và người ấy đứng bên nhau đã là cả thế giới.
Nhưng người đó lại không thuộc về bạn.
Không biết hôn được bao lâu, nhưng tôi thấy như chỉ vừa chớp mắt một cái, mà cũng như đã từ lâu lắm. Mưa đã ngừng nhưng tôi không để ý, chiếc ô rơi xuống đất cũng chẳng hay, chỉ đến khi cậu nâng mặt tôi lên. Chạm vào vết thương, tôi đau đến độ hít một hơi lạnh.
Kha Lạc thấy mình chạm vào chỗ đau của tôi vội vàng nói: “Xin lỗi”, tôi cũng rộng lòng đáp lại: “Không sao! Không sao!”
Nhưng phép thuật đã biến mất. Hai người đứng đối diện nhau, nghĩ đến chuyện không thể khống chế vừa rồi mà mất tự nhiên. Tránh mưa rồi đứng hôn nhau trong khi vẫn có người qua lại, thật xấu hổ.
Cảm nhận cơn đau trên mặt tôi mới nhớ đến miệng vết thương đáng sợ này. Bình thường tôi không nhìn vào gương, mà không nhìn vào thì cũng coi như không có, huống chi còn có băng gạc che mất.
Lúc này tự nhiên tôi lại muốn nhìn thẳng vào bộ mặt của chính mình, liền nương theo ngọn đèn đường nhìn vào hình ảnh phản chiếu qua tủ bày hàng. A hahahahaha, cái đầu heo kia thật khôi hài.
Tôi nhất thời ngu ngơ đến đần độn: “Về đi.”
Mất công cậu hôn tôi, có lẽ chẳng dễ dàng gì.
Dù không có sự tồn tại của Thư Niệm, dù tôi biết cậu không có nhiệt tình đáng kể gì với tôi, chỉ tính riêng chuyện tuổi tác đã không phù hợp. Tôi sắp 40 rồi, ngay cả xếp hàng đứng đợi cậu cũng làm không nổi nữa rồi.
Tôi không chịu thừa nhận mình tự ti. Nhưng mà đứng trước mặt cậu, có kiêu ngạo nữa cũng không được rồi, kỳ thật tôi thấy tệ lắm. Tôi đã chẳng còn gì, nguyên bản không có gì, nay lại càng không có. Hoặc dù cho có gì đó, nay cũng chẳng còn gì!
…
Kha Lạc quay về Thiên Tân.
Khi cậu quay lại có mang quà cho tôi. Cậu lấy gói quà từ va-li ra, tôi thấy bèn trợn tròn mắt.
“LEE, mang vào đi.”
“Đây là cái quái gì?” Nhìn tôi cũng biết là dây chuyền, mặt hình bát quái. (*)
“Đây là cái gì quỷ đồ vật này nọ a!” Tốt và xấu cũng là một cái dây chuyền, là hình bát quái.
“Đây là bùa bình yên. Linh nghiệm lắm đó!”
“Cậu không ngây thơ thế chứ? Vậy mà cũng tin được.”
“Linh thật mà. Tự đi cầu nữa nên càng linh. Lee à, phải tin mới linh được.”
Tôi vẫn làu bà làu bàu, đại loại nhìn nó rất ngớ ngẩn, rất xấu, lại là đồ lừa đảo nữa. Nhưng dù có làu bàu thế nào thì cuối cùng tôi cũng đành đeo, không nói thêm được gì nữa.
Thật ra tôi nói cũng không biết nói gì. Sự thật này tôi mà thừa nhận thì thực là nhục.
Tôi lại phải phẫu thuật lại một lần nữa. Phải chịu gây mê quả là không sung sướng gì, tôi cực kì ghét cảm giác thân thể dần dần mất đi cảm giác nhưng lại là quy trình không thể thiếu.
May mà tình hình tiến triển rất tốt, cái mũi gãy cũng đã khôi phục nguyên trạng.
Điều khiến bác sĩ đau đầu nhất là thái độ của bệnh nhân, tức tôi, và của gia đình bệnh nhân, tức đám kia. Tôi kịch liệt yêu cầu chỉnh sao cho khác, càng khác càng hay, còn Thư Niệm thì phản đối, Tạ Viêm đương nhiên đứng về phe nó, Kha Lạc không nói gì.
Thấy chúng tôi tranh chấp mãi không ngã ngũ, bác sĩ đành đề nghị mọi người về nhà bàn bạc cho xong rồi đến, đỡ làm loạn bệnh viện.
Trên đường đi, Thư Niệm vẫn chưa nói chuyện lại với tôi, kể cả lúc đút chìa khóa vào ổ nó cũng sầm sầm. Chắc chắn nó giận, thằng nhóc này giận dữ thật hiếm gặp.
Vào phòng, đóng cửa xong, nó nhìn tôi, mặt đỏ cả lên:”Anh căn bản không phải tính toán làm thế nào để đẹp trai hơn, hoặc là muốn giống minh tinh mà là anh ghét nhìn anh giống em mà thôi?!!!”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Anh không ghét em, chỉ là không muốn người khác lẫn lộn hai chúng ta với nhau thôi.”
“Không ai nhầm lẫn vậy được!”
“Có đấy!” Tôi cười, “Uống vài chén là nhầm liền.”
Tạ Viêm lập tức bị dọa, lùi lùi mấy bước: “Này này! Tôi không có làm gì với anh chứ? Người tối hôm qua là tiểu Niệm đi?”
Tôi và Thư Niệm cùng quay ra lườm hắn.
Cả hai lại tiếp tục giằng co. Tâm tình tổn thương của nó tôi có thể hiểu được, nhưng tôi không muốn còn bị hình ảnh của nó che lấp nữa.
Kha Lạc nãy giờ đều xấu hổ đứng một bên đột nhiên mở miệng: “Lee, mọi người đều biết chú không phải Thư Niệm. Không ai đem hai người mà nhầm với nhau cả. Chú là chú, anh ấy là anh ấy, cho dù giống nhau một chút thì có sao đâu?”
Ha, giống nhau một chút thì có sao hay không chẳng phải chính cậu rõ nhất sao?
…
Trong lòng tôi cũng hỗn loạn, liền đi tìm Lô Dư uống rượu. Kỳ thật là hắn uống, còn tôi ngồi thèm khát bên cạnh mà nhìn (rượu).
Bằng không để Thư Niệm ngửi thấy mùi rượu trên người tôi chỉ sợ nó sẽ điên cuồng mà tẩn cho một trận.
Lô Dư thấy khuôn mặt như mặt heo của tôi thì cực kỳ căm phần, “Thù này tôi sẽ báo giúp anh, tuyệt đối cho chúng nó hết đường. Yên tâm đi!”
“Cảm ơn cậu. Bất quá tối nay tôi không muốn nói chuyện đó. Tôi nói cho cậu biết, tôi định thay đổi khuôn mặt luôn.”
Lô Dư lập tức phun ngụm rượu đang uống dở: “Anh đùa hả?”
“Nói thật đó!”
“Vì sao?”
Tôi thoáng suy nghĩ một chút. Kỳ quái, người trước mặt tôi đây không phải thân thiết lắm nhưng lại có thể khiến tôi nói thật.
“Tôi có một thằng em, giống tôi lắm. Tôi không muốn người khác coi tôi là kẻ thay thế.”
“Giống nhau đến thế à? Nhưng làm gì phiền đến nỗi thế?”
“Chuyện này cậu không hiểu đâu.”
“Tôi hiểu không nổi tâm tư kỳ quái của các người.” Lô Dư nghĩ nghĩ: “Vậy… anh có thích khuôn mặt của mình không?”
Vớ vẩn. Đương nhiên là thích. Tôi luôn thấy mình thuộc hàng siêu cấp vô địch đẹp trai, lấy BRAD PITT, TOM CRUISE mà đổi chưa chắc tôi đã đồng ý. =))
“Thế thì được rồi. Thích như thế còn muốn đổi, anh tự nhiên hào phóng thế sao?”
“…”
“Mà nữa,người nhầm lẫn này nọ cũng chỉ ít thôi mà. Cần gì chứ?
Tôi cười khổ: “Nhưng lại có người nhầm thế đấy.”
“Chỉ vài người thôi. Chẳng lẽ anh chỉ vì một , hai người mà quyết định thay đổi khuôn mặt? Bọn họ thế nào? Đáng để anh làm vậy sao?”
Tôi ngây người nửa ngày, đột nhiên có chút cảm giác run rẩy.
Nguyên lai việc tôi lăn qua lộn lại, hết chờ mong lại thất vọng, đến giờ nữa…. tôi vẫn chưa bao giờ từ bỏ hi vọng với Kha Lạc.
Luôn miệng nói không cần cậu, để rồi ngay cả vẻ ngoài chính mình cũng vì cậu mà có thể từ bỏ, chỉ vì để xóa đi hình bóng người cậu yêu trên cơ thể mình mà thôi.
Tôi không cần sống với bóng ma của Thư Niệm, hay sống với bóng ma của chính mình.
Nếu tôi đã không thể trông cậy cậu quay đầu, quyết tâm trở thành một “ông chú” của cậu, thì cần gì để ý xem cậu nhìn tôi giống ai…???!!
Từ nhỏ đến giờ, tôi chưa bao giờ ham muốn một thứ gì quá đáng.
Vậy vì sao giờ tôi phải sống chết chạy trốn người kia? Tôi không cam lòng mà.
“Nói chung vẫn nên sửa cho giống hồi đầu đi ạ.” cuối cùng tôi nói với bác sĩ: “Khác quá tôi sợ mình soi gương còn nhận không ra nữa.”
Kế đó, tôi còn phải làm vài cuộc tiểu phẫu, tận lực sửa sang. Tôi cũng tuân theo mọi yêu cầu cũng như màn lải nhải của Thư Niệm: cố nhịn rượu, ăn nhẹ, ba bữa đều ngoan ngoãn ăn theo chế độ, không oán hận nử lời.
Thư Niệm lại vui vẻ nhìn tôi, thế đấy!
Rốt cục cũng tới ngày cắt chỉ, Thư Niệm còn khẩn trương hơn cả tôi. Bị nó nắm tay tôi phát đau, đau đến độ phải thở dài.
Tới bản thân nhìn kết quả trong gương, tôi thấy mình may mắn nhiều lắm, trừ bỏ vài chỗ tạm thời không được tự nhiên cho lắm, một chút dấu vết cũng không có.
Thư Niệm cao hứng ôm lấy cổ tôi.
Không nhìn tới ánh mắt ghen tị của Tạ Viêm, lần đầu tiên tôi giơ tay ôm lấy nó. Liếc mắt qua tôi còn thấy nét tươi cười của Kha Lạc, không biết phải tính sao với tâm tình phức tạp này.
Đột nhiên mặt dày, tôi nói: “Này, các người có muốn tới ôm không?”
Tạ Viêm gào lên: “Không cần nha!”
Thư Niệm lườm hắn một cái, Kha Lạc thì đã chạy lại, ôm tôi cứng ngắc trong ngực.
Cậu cười cười, đưa tay đặt ở lưng tôi, tôi đếm… ờ khoảng 9 giây. Rồi sau đó, như không tự chủ được, cậu liền hôn lên mặt tôi.
Tạ Viêm lập tức kêu to: “Oa, không cần vậy chứ? Buồn nôn chết được…”, sau đó thì im bặt vì ăn một cái lườm bén ngọt của Thư Niệm.
Kha Lạc có chút ngượng ngùng,cắn cắn môi. Bộ dáng thẹn thùng đó của cậu khiến người ta mơ màng, ngay cả tim tôi cũng đập thình thịch.
—HẾT CHƯƠNG 19—
Chú giải:
(*) Dây chuyền bát quái: đây, món quà tềnh yêu chàng tặng chàng đây =))
Thấy anh Lô Dư giống bác sĩ tâm lý riêng của chú quá nha: nghĩ không thông – uống với Lô Dư, nghĩ lung tung – nhìn Lô Dư uống =))…
|
Chương 20
Ijimai | Sunmi
Kha Lạc ở lại thêm hai ngày lại phải quay về Thiên Tân. Gần đây cậu vội vội vàng vàng bay qua bay lại, gầy rộc đi đến độ nhọn cả cằm ra. Thấy tôi đã gần khỏe hẳn, Tạ Viêm liền hẹn mọi người đi tắm suối nước nóng để thư giãn.
Kỳ thật tôi không quá thích thú gì cái viễn cảnh “thư giãn” này. Bốn thằng đàn ông “chả thẳng tí nào” cùng ngồi trong một ao ước nóng, có thể “thư giãn” mới là lạ. Hai vợ chồng tên kia đừng có làm ra cái việc tổn phong bại tục gì đó đã là mừng lắm rồi.
Mà bản thân tôi cũng không biết khi nhìn đến nửa thân trần của Kha Lạc thì sẽ có phản ứng kinh hoàng đến độ nào. Nếu không ra gì, chắc chắn Tạ Viêm sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội cười nhạo quý báu này.
Tôi vừa miên man suy nghĩ vừa cởi quần áo, quấn khăn tắm chặt chẽ, lo lo sợ sợ mà bước ra khỏi phòng thay đồ.
Kỳ thật tôi có thể nhận ra rằng thời gian này Kha Lạc đối xử với tôi tốt lắm, thậm chí có khi còn vượt qua cả thái độ đối với Thư Niệm nữa kìa. Không hiểu tôi có tưởng bở quá hay không?
Ra đến ngoài, tôi đã thấy ba người đang ngâm mình. Không khí quái dị. Thần tình của Tạ Viêm không che dấu cười đểu giễu cợt, Thư Niệm có chút ngượng ngùng mà Kha Lạc thì xấu hổ đến đỏ mặt, nhìn chằm chằm xuống mặt nước.
Này, cái thằng du côn cắc ké kia (*), tự nhiên sao lại có phản ứng thế hả? Trong lòng tôi thót lên một cái nhưng đã khôi phục lại được vẻ bình tĩnh ngay.
Tôi ẩn ẩn chút tức giận, thực lòng muốn một cước cho hắn bay luôn, vì em trai mà trừ hại.
Bất quá, tôi mới chính là người lạ. Tôi đành cởi khăn tắm ra, từ từ xuống nước.
Vĩnh viễn đều thế này cả. Cho dù cậu có bị tôi ép hôn thì cũng có chút đáp lại, chắc chắn lúc nãy thấy màn kia(*) nên vẫn xúc động vì Thư Niệm rồi.
Tắm suối nước nóng cũng thoải mái lắm, cho dù xét một cách toàn diện cũng không phải 100% thư giãn thì tôi cũng hít sâu hai cái, nhắm mắt dưỡng thần.
Kết thúc những phong ba dài dằng dặc rồi xem như đang vui vẻ lắm lắm. Vấn đề Đồng Thiện đã có Lô Dư hỗ trợ giải quyết. Thiệu Ngôn và tôi nay đã thành người xa lạ. Tạ Viêm lại có thể tiếp tục xử lý vững chắc công ty của hắn. Còn tôi, từ nay về sau, có thể ăn chơi đàng điếm, theo đuổi các em dzaj hấp dẫn.
Nhân sinh khổ đoản, phải tận hưởng lạc thú trước mắt chứ?
Mọi người chỉ là những người đi qua đời tôi, vội vàng đến rồi lại đi. Sau đó sẽ bắt đầu một cảm tình mới, buông tha những thứ vô vị, tìm kiếm những thứ thích hợp với bản thân mình hơn.
Tôi đã từng tỉnh táo, tiêu sái như vậy đấy nhưng chỉ tại có Kha Lạc bên mình mà dây dưa đến tận bây giờ. Tôi phải chơi bồi đến tận năm mươi, năm lăm hoặc sáu mươi ấy chứ.
.
.
.
E/N:
(*) là chú nói Tạ Viêm đấy nhé, chứ ko phải nói em Lạc =)), chú tưởng anh Viêm dê Tiểu Niệm trong khi đâu ngờ nguyên nhân là tại mình – minna coi lại NHẬT KÝ TẠ VIÊM nhé.
|
Chương 20.2
Tôi đang chuẩn bị hưởng thụ sự an lành sau sóng gió thì đột nhiên lại cảm nhận không khí trong nhà trầm xuống, mơ hồ như sự yên lặng trước cơn bão.
Em trai tôi cùng thằng em rể cho đến giờ đều là một cặp ân ái hòa thuận. Xem TV thì Thư Niệm tất coi đùi của Tạ Viêm là cái gối đầu, ăn cơm xong bát cũng cùng nhau rửa, kem cũng luôn chỉ lấy một ly ăn chung.
Nhưng vài ngày gần đây, hai đứa không đúng giờ ngồi xem phim truyền hình giờ vàng nữa, lắm khi trên bàn ăn không có mặt Tạ Viêm. Điện thoại của hắn ngày càng nhiều, việc tư ngày càng nhiều, ngay cả bánh ngọt tráng miệng buổi trưa Thư Niệm nướng cũng không có thời gian ăn một miếng. Nói một cách đơn giản, cái tên yêu vợ đến cuồng loạn kia tựa như thoắt ẩn thoắt hiện, mà ẩn nhiều hơn hiện.
Không chỉ Thư Niệm có chút hoảng sợ, ngay cả tôi cũng đều thấy có chuyện gì đó. Nhưng nếu tôi hỏi Thư Niệm coi hai đứa có mâu thuẫn gì không thì nó chỉ mờ mịt lắc đầu.
.
.
.
Cuối tuần nguyên là cả bọn hẹn nhau đi trượt tuyết. Kha Lạc bay từ Thiên Tân tới, vậy mà Tạ Viêm vẫn chưa “hiện”.
Tôi ngạc nhiên nói: “Sáng ngày ra sao lại không thấy mặt? Chẳng lẽ tối qua hắn không về?”
Thư Niệm vội giải thích: “Hôm qua có họ hàng anh ấy tới. Tạ Viêm phải phụ trách tiếp đón nên đã ở lại qua đêm.”
“Sao em không đi cùng?”
Thư Niệm thoáng xấu hổ, xoay người lại, nói: “Để em gọi điện giục anh ấy.”
Nội dung nói chuyện rất bình thường, nghĩa là khẩu khí không hề khiến tôi nổi da gà, buồn nôn như trước nữa, Thư Niệm nói chưa tới vài câu đã cúp máy. Thư Niệm ngượng ngùng cười nói: “Mấy người… kia đều là… cha chú, lâu lắm mới qua một lần. Hay là hai người đi chơi đi.”
Tôi và Kha Lạc nhìn nhau, đều thấy được tâm tình của nó đang tụt xuống.
“Em không đi sao?”
Thư Niệm lắc đầu, “Dù sao em cũng không muốn ra ngoài. Hai người đi chơi vui vẻ nhé, em ở nhà làm bữa khuya cho.”
Thư Niệm không đi, nhóc con “keo dính chuột” tiểu Gia cũng ở nhà, tôi cùng Kha Lạc thẳng tiến đến khu trượt tuyết.
So với Kha Lạc, thanh niên thể thao toàn năng, bình thường tôi chỉ đi đánh GOLF hoặc đổ mồ hôi trong phòng tập thể hình. Tôi hoàn toàn gà mờ trong lĩnh vực trượt tuyết này. Vũ trang cẩn thận, tôi kéo hay ván trượt tuyết đi tới một dốc thấp vừa phải.
Một lòng muốn thi triển tư thế oai hùng, chả hiểu thế quái nào mà vừa bắt đầu tôi đã ngã cái oạch. Kha Lạc nhịn cười nâng tôi dậy. Tôi cũng cố trấn định, tiếp tục chuẩn bị tư thế.
Xưa nay thần kinh tôi luôn cứng cỏi. nghe Kha Lạc giải thích một phen rằng làm thế nào để khống chế tốc độ, lại nhìn cậu trượt mẫu một đoạn, liền lấy lại tinh thần, bắt đầu lướt.
Rốt cục, chân tôi cũng dần có cảm giác, đang đắc ý chợt nghe phía sau không biết ai chợt sợ hãi kêu to: “Tránh ra! Tránh ra! Cẩn Thận! Cẩn Thận! “
Đến phương hướng tôi còn khống chế không nổi, tránh thế quái nào được? liền bị cô bé kia sạt qua người. Nhưng tôi vẫn không ngã ngay mà còn ngồi xuống đất trượt xuống một đoạn.
Mắt thấy sẽ hôn đất, đang nghĩ ngợi mông mình sẽ nứt mất, Kha Lạc lại vượt lên, đưa tay đỡ được tôi.
Hai người ôm nhau lăn quay trên mặt tuyết. Tôi ngã cũng không mạnh lắm, lại đè cậu rất chặt phía dưới, đâm ra xấu hổ cực kỳ. Nhóm mấy người trẻ tuổi đứng xung quanh cười ồ lên, khiến nét mặt già nua của tôi nhịn không nổi.
Kha Lạc từ phía dưới nhìn tôi, sờ sờ lưng tôi, cười: “Không sao nhỉ?”
Tim tôi lại được dịp nhảy loạn, lúc đứng lên chân tay cứ nhũn cả ra: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Biểu hiện của tôi khi ở cùng chỗ với cậu luôn luôn kém đến cùng cực. Thế nhưng chỉ vừa lật xuồng, tôi đã có ngay bản lĩnh mặt dày đến độ đăng phong tạo cực.
Cuối cùng đến khi chúng tôi thử trượt khe dốc trung bình thì ván trượt được tôi làm thế nào đó mà gãy làm đôi.
Màn biểu diễn này khiến mọi người trợn mắt, há mồm, nhân viên bảo an ở đó cũng cứng đờ. Ai cũng nghĩ đến phần nửa là tai nạn chết người rồi. Kha Lạc lao đến ôm lấy tôi, mặt toát mồ hôi lạnh. Cậu luôn đối xử thật tốt với người bệnh.
Vậy mà ngoài việc trật mắt cá trân, tôi cơ hồ bình yên vô sự, không hiểu có phải do kỹ thuật trượt tuyết cao siêu không????!!!! Nhìn sắc mặt tái nhợt do kinh hoàng của Kha Lạc, tôi cười nói: “Thấy tôi trượt thế nào?”
“Ưm” cậu gật gật đầu, cười: “Thật siêu quần. Phải cho điểm mười mất.”
Tôi haha cười, nhìn cậu kiên nhẫn giúp mình cởi giày trên ván trượt. Nhóc con này hình như đã học được cách nói chuyện hài hước rồi.
Nếu không phải vì có Thư Niệm vàng ngọc nằm trước, tôi hẳn đã nghĩ cậu yêu mình mất thôi.
Trượt tuyết xong, chúng tôi đi ăn cơm. Để trấn an người bệnh, Kha Lạc mời tôi đi ăn nhà hàng, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Để tài loay hoay thế nào lại xoay sang vấn đề Thư Niệm – Tạ Viêm.
“Tôi đoán là hai đứa nó cãi nhau.”
Kha Lạc nghĩ nghĩ “Kỳ quái thật! Hai người là vì cái gì mà cãi nhau chứ?”
Quả thật tôi cũng nghĩ không ra nguyên nhân. Thoạt nhìn hai đứa rất xứng đôi, ngay cả mấy thói quen nhỏ nhặt cùng những thứ yêu thích cũng hợp.
Cuối cùng tôi chỉ có thể đưa ra kết luận: “Ưm, có lẽ do đời sống tình dục.” Phải tra ra căn nguyên đến cùng mới được.
Kha Lạc cười: “Chú biết sao được?”
|
Tôi vừa nuốt xong một ly, hưng trí bừng bừng, xả giận: “Cái này tôi hiểu nhất.” Tôi không là chuyên gia SEX học thì là ai đây? =))
Kha Lạc bật cười. Cậu cười không rộng lắm, cũng không lộ nhiều răng nhưng cực kỳ sáng lạn.
Tôi ngắm đến ngẩn người, lại rót một ly nữa, uống xong rồi nói: “Nhóc con này, càng ngày càng đẹp trai.”
Kha Lạc sững sờ một chút, lại thẹn thùng. Cậu không để tôi nhìn thấy gương mặt đỏ gay mà lại cúi đầu, chỉ để lộ hình dạng cái trán, vẫn rất mê người.
“Ngượng cái gì?” Tôi phẩy phẩy ngón tay “Tôi đâu có lôi cậu lên giường ngay? Yên tâm đi~”
Còn muốn mượn rượu nói vài câu hùng hồn nữa nhưng tôi lại nghe một giọng đàn ông nói lớn: “WAITER, tính tiền!”
Tôi và Kha Lạc đồng thời giương mắt nhìn. Ngồi ở bàn trước chúng tôi, đưa lưng quay lại không phải Tạ Viêm thì là ai?
Ở những nơi thế này mà gặp hắn cũng không phải chuyện lạ, người chọn nhà hàng này mà ăn cũng đâu phải một, hai người chứ?
Chỉ là người ngồi đối diện hắn không phải mấy bậc cha chú từ Đài Loan sang mà là một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, mặc một chiếc váy dạ hội đen điểm xuyết phụ kiện nạm vàng, đeo nguyên bộ trang sức, trên tay ghế là chiếc áo khoác Chanel cùng áo choàng len ca-sơ-mia.
Đây rõ ràng không phải là bạn bè, đối tác vô tình mời nhau đi ăn mà là cách ăn mặc cho một DINNER đúng điệu.
Quý công tử đẹp trai ngồi cùng tiểu thư danh gia mặc toàn hàng hiệu tại một nhà hàng lãng mạn. Đây mới chính là “đẹp đôi”.
Tôi chợt nghĩ đến cái thằng dốt nát chết tiệt kia, chỉ biết vùi đầu làm việc, cật lực quét tước, cả ngày nấu cơm nấu nước, chăm trẻ, cảm thấy mình đi lại trong nhà cũng ngại ngần nên luôn ăn mặc chỉnh tề.
Ngay cả việc hai người ra ngoài dùng cơm cũng sẽ bị coi là việc lớn. “Cha mẹ chồng” nói rằng hai người đàn ông ngồi trong nhà hàng tình nhân sẽ rất lố, không tốt cho sự nghiệp của Tạ Viêm. Thế nên cả ngày ngoài việc quấn quýt với nhau ở nhà, đến cả xem phim ngoài rạp cũng không có.
Tôi đặt ly rượu xuống, đứng phắt dậy, Kha Lạc cũng đứng lên theo.
Tôi nhanh chóng bước qua, đứng đối mặt với đôi tình nhân đang chuẩn bị rời đi: “Tạ đại thiếu gia.”
Tạ Viêm vừa nhìn thấy bọn tôi, vẻ mặt thoáng đã đổi. Hắn yếu bóng vía như vậy càng khiến tôi căm tức, tôi cười: “Ai mà ngờ được mấy bậc cha chú của nhà cậu lại trẻ tuổi xinh đẹp thế này…”
Người phụ nữ kia thoáng hoang mang nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi. Trước nay tôi luôn không để ý đến những thứ, những người mình cho là “không liên quan”… Nhưng mà con tiện nhân kia lại tự ý tìm đường chết.
“Lee, Kha Lạc, chúng ta nói chuyện đã.”
“Không cần vội! Cậu còn chưa giới thiệu mỹ nhân động lòng người này cho chúng tôi mà.”
Người phụ nữ kia nghe vậy, cánh tay rất tự nhiên đặt trên tay Tạ Viêm. Hắn có chút xấy hổ, rút tay về, nói với cô: “Anh có việc cần nói với hai vị này, lái xe đang chờ bên ngoài rồi.”
Thật chu đáo quá!
Lần này tôi đã nhẫn nại, miễn cho mấy ông bảo vệ lại lao vào can.
Chúng tôi đi tới toilet, vừa hay không có ai. Tạ Viêm sắc mặt tái nhợt: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
Tôi cười: “Không thế thì thế nào?”
“Tôi không thích cô ấy!”
“Thế thì sao? Cậu dám nói đây không phải hẹn hò giới thiệu sao?”
Tạ Viêm chần chờ vài giây, tôi đấm vào mặt hắn một cú, sau đó là bụng.
“Hai cú này là do tôi đánh. Tiếp theo là đánh giùm Thư Niệm.”
Tạ Viêm giãy giụa đứng lên, chỉ nói một câu: “Đừng nói cho Thư Niệm.”
Nếu Kha Lạc không ngăn lại, tôi nghĩ mình sẽ đánh hắn đến chết luôn.
.
.
.
Về đến nhà, chúng tôi gặp Thư Niệm ở cửa, quần áo chỉnh tề như chuẩn bị ra ngoài, thấy tôi nó thở phào. “Tốt quá, em lại cứ lo không ai trông tiểu Gia. Nếu em không về kịp, tám giờ rưỡi anh cho nó uống sữa nóng, cho coi tivi nửa tiếng rồi cho nó đi ngủ nhé. Em ra ngoài có chút chuyện.”
Thằng ngốc không có tiền đồ.
Tiểu Gia đứng bên cạnh nói: “Ba à, con sẽ tự mình uống sữa.”
Tôi sờ sờ đầu nó, mắt liếc Thư Niệm: “Em đi đâu?”
“A… ba mẹ Tạ Viêm muốn gặp em. Nói có việc muốn bàn bạc. Dù sao cũng còn sớm. Em đi rồi về ngay.”
“Có chuyện gì mà không nói qua điện thoại được?”
Thư Niệm lắc đầu: “Em cũng không rõ lắm. Chắc có liên quan tới Tạ Viêm.” Sau đó cười cười: “Dù sao đi rồi sẽ biết mà.”
Nó cười có chút miễn cưỡng, đại khái chắc cũng dự cảm gì đó rồi.
“Anh à.”
“Hử?”
“Đồng tính luyến ái sẽ chữa được chứ?”
Tôi cười nói: “Vớ vẩn. Vốn nó không phải bệnh thì chữa làm sao?”
Nó nhìn tôi: “Ngay từ đầu Tạ Viêm thích phụ nữ. Bởi vì em thật sự rất thích anh ấy, sau đó dần dần mới…” Nó ngưng lại một chút: “Có lẽ để anh ấy trở lại bình thường…. cũng không phải không có khả năng…”
Tôi muốn an ủi nhưng lại nhớ đến màn trong nhà hàng vừa nãy, nhất thời chả biết làm thế nào, vì thế chỉ ôm lấy bả vai gầy của nó. “Để anh lái xe đưa em qua.”
.
.
|