Thức Nhữ Bất Thức Đinh
|
|
Lão giả râu trắng hài lòng nói: “Ta sai người chuẩn bị sương phòng, các ngươi ở lại đây đi.”
Cố Xạ nói: “Ngày mai con muốn đi thăm mẹ.”
Lão giả râu trắng vẻ cười chợt ngừng lại, lạnh nhạt nói: “Đi đi.”
Cố Xạ nói: “Từ khách điếm xuất phát gần hơn một chút.”
Lão giả râu bạc trắng ngón tay đặt trên tay vịn không nhịn được gõ hai cái, “Tùy ngươi vậy.”
Cố Xạ đứng lên nói: “Con không quấy rầy ngoại công nghỉ ngơi nữa.”
Lão giả râu trắng gật gật đầu.
Đào Mặc thấy Cố Xạ muốn đi, vội hướng lão giả hành lễ cáo lui.
Đến ngưỡng cửa, lão giả râu trắng bỗng nhiên nói: “Lúc rảnh rỗi thường trở lại thăm một chút.”
Bước chân Cố Xạ chợt dừng lại, xoay người, một mực cung kính hành lễ: “Dạ. Ngoại công bảo trọng, tôn nhi xin cáo lui.”
Lão giả râu trắng phất phất tay.
Đào Mặc theo Cố Xạ một đường ra khỏi tướng quân phủ, nghi vấn trong đầu càng ngày càng dày đặc.
“Ngươi muốn hỏi, vì sao ta và ngoại công lại không thân cận chút nào phải không?” Cố Xạ hỏi.
Đào Mặc nói: “Nếu ngươi muốn nói, ta muốn nghe một chút.”
Cố Xạ nói: “Một trong những nguyên nhân mẹ ta sầu não mà đi cũng vì ngoại công ta từ đầu đến cuối không muốn gặp bà.”
Đào Mặc yên lặng.
“Ông nói mẹ ta chọn Cố gia, đã là người của Cố gia, không còn quan hệ gì nữa.”
Đào Mặc nhìn thần tình bình tĩnh của Cố Xạ, ôm lấy y nói: “Ngoại công đã hối hận rồi. Ông là phụ thân của mẹ ngươi, thiên hạ phụ mẫu dù sao vẫn luôn nhớ thương nhi nữ mình. Ta nghĩ, mẹ ngươi qua đời, ông nhất định còn thương tâm hơn những người khác.”
Cố Xạ chậm rãi đưa tay, nhè nhẹ vỗ lưng hắn, đạm nhiên nói: “Ông chưa bao giờ để người khác biết ông thương tâm.”
Đầu Đào Mặc nhẹ nhàng cọ xát bờ vai y, thấp giọng nói: “Nhưng ta nhìn ra được.”
Cố Xạ nói: “Thế ư?”
Đào Mặc nói: “Ta còn nhìn ra được, dù ngươi đối với ngoại công lãnh lãnh đạm đạm, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm ông.”
Cố Xạ không phủ nhận.
“Trong nhà có trưởng bối thân nhân để hiếu thuận là chuyện tốt, dù sao cũng tốt hơn…” Đào Mặc chợt dừng lại.
Cố Xạ khẽ thở dài, “Con cháu muốn dưỡng mà người không còn.”
Đào Mặc vội ngẩng đầu nói: “Hình như là câu này.”
Cố Xạ nhướng mày nói: “Cuối cùng cũng có cái ngươi không nhớ được, trở về chép mười lần.”
Đào Mặc cười gật gật đầu.
Gió không ngừng, cây không lặng.
Hai người ôm nhau trong đêm, vạn vật bất xâm.
|
Chương 116 - AN CƯ LẠC NGHIỆP [8] Sương mù lượn lờ, cảnh sắc trong núi vô cùng đẹp.
Cố Xạ dừng mã xa dưới chân núi, cùng Đào Mặc mỗi người một cái làn đi bộ lên núi.
Rừng cây trước mặt xanh ngát, gió trong mát lạnh xông vào mũi. Đào Mặc nhịn không được xoa xoa mũi, ngẩng đầu nhìn Cố Xạ.
Lại thấy bóng lưng y tịch liêu tiêu điều, phảng phất đắm chìm trong bi thống.
“Ta, ta làm một bài thơ.” Đào Mặc đột nhiên nói.
Cố Xạ chợt dừng chân, vai như buông lỏng một chút, “Ha?”
Đào Mặc nói: “Ngươi muốn nghe không?”
Cố Xạ nói: “Ừ.”
Đào Mặc nói: “Bằng trắc có thể không đúng.”
Cố Xạ đáp: “Ừ.”
“Có thể cũng không gieo vần đúng.” Hắn đã trải qua phong nguyệt, đối với nguyên tắc cơ bản ngâm thơ làm câu đối cũng có biết một ít.
“A.”
“Cũng không hay lắm.”
Cố Xạ trực tiếp hỏi: “Thơ đâu?”
Đào Mặc hắng giọng, ngửa đầu đọc: “Phong, phong, phong.”
“…”
“Trận trận xuy kiểm diện.”
“…”
“Thanh thanh hựu sảng sảng.”
“…”
“Lưỡng nhân hành khê giản.”
“…”
Đào Mặc đọc xong thơ, thấp thỏm nhìn bóng lưng Cố Xạ, trong lòng vừa hy vọng y cổ vũ mình, lại cảm thấy mình làm thực hỏng bét cả, Cố Xạ vẫn là chớ mở miệng thì hơn. “Thế nào?” Trầm mặc thật lâu, hắn rốt cục nhịn không được hỏi ra miệng.
Cố Xạ chậm rãi nói: “Ta đang lĩnh hội ý cảnh thanh thanh hựu sảng sảng.”
Đào Mặc đỏ mặt, “Ta, ta tự bêu xấu rồi.”
“Không, có tiến bộ.” Cố Xạ nói, “Chí ít cũng hơn “Vịnh nga” của Lạc Tân Vương.”
Đào Mặc kinh ngạc nói: “Làm sao biết được?”
Cố Xạ ngoái đầu nhìn lại, tự tiếu phi tiếu.
Đào Mặc dừng bước, tim đập như muốn nhảy ra ngoài, cho đến khi bóng lưng Cố Xạ sắp biến mất ở khúc quanh đường mòn, mới giật mình tỉnh lại, nhanh chóng đuổi theo.
Đi tới giữa sườn núi, lại có không ít khách hành hương lui tới, thấy tường vàng ngói đỏ nhô lên phía trên núi, Đào Mặc mới biết hóa ra trên núi có một tòa chùa miếu.
“Mẹ ta táng ở sau núi.”
Cố Xạ dẫn hắn băng qua chùa miếu.
Đi đến hậu sơn, khách hành hương ít dần, bóng người thưa thớt.
Đào Mặc thấy đường mòn bên cạnh có một nhà có lán trà, không khỏi hiếu kỳ nói: “Lạnh như vậy sao lại có một hàng trà mở ở hậu sơn nhỉ?”
Cố Xạ nghe vậy nhìn sang, sắc mặt đóng băng.
Đào Mặc bị hàn khí trên người y dọa đến ngẩn ra.
“Trên đời luôn có những người buồn chán.” Cố Xạ lạnh lùng nói xong, cũng không quay đầu mà theo đường mòn đi xuống.
Ngang qua hàng trà, Đào Mặc tò mò vào trong nhìn một chút. Trong lán chỉ có một người trung niên văn sĩ, khuôn mặt cương nghị.
Hai người mắt đối mắt, trong đầu Đào Mặc liền đánh độp, vội vàng chuyển ánh mắt.
“Tiểu huynh đệ.” Trung niên văn sĩ bỗng dưng lên tiếng gọi hắn lại.
Đào Mặc mắt thấy thân ảnh Cố Xạ càng ngày càng nhỏ, sột ruột nói: “Tiên sinh có chuyện gì?”
Trung niên văn sĩ nói: “Ngồi một mình không thú vị, tiểu huynh đệ có nguyện cùng ngồi?”
Đào Mặc nói: “Ta đi cùng bằng hữu, không tiện lưu lại.”
Trung niên văn sĩ nói: “Là đi tế bái thân sinh sao?”
Đào Mặc lòng nóng như lửa đốt, nói: “Phải. Ta còn có việc, lần sau sẽ cùng tiên sinh nói chuyện.”
Trung niên văn sĩ khẽ mỉm cười, lập tức có hai đại hán từ bên đường nhảy ra, ngăn lối đi của Đào Mặc.
Đào Mặc kinh sợ nhìn chằm chằm trung niên văn sĩ.
Trung niên văn sĩ nói: “Ở đây chỉ có một con đường, sẽ không bị lạc.”
Đào Mặc cố đè xuống nội tâm bất an, nhìn hắn chằm chằm: “Tiên sinh có ý gì?”
Trung niên văn sĩ chỉ băng ghế bên cạnh, nói: “Chỉ là muốn mời ngươi ngồi một chút.”
Đào Mặc nhìn lối đi đã hoàn toàn không thấy bóng dáng Cố Xạ, bất đắc dĩ đi đến vị trí bên cạnh hắn ngồi xuống.
“Tiểu huynh đệ là người nơi nào? Trong nhà còn có người nào?” Trung niên văn sĩ hỏi.
Đào Mặc nhất nhất nói rõ.
Trung niên văn sĩ nói: “A? Hóa ra người nhà tiểu huynh đệ táng ở nơi này.”
Đào Mặc vội nói: “Không, ta chỉ đi cùng y.”
“Y?” Trung niên văn sĩ hỏi, “Y mà ngươi nói là vị bằng hữu vừa rồi?”
Đào Mặc gật đầu.
Trung niên văn sĩ nói: “Cảm tình giữa ngươi và bằng hữu của ngươi thật tốt.”
Đào Mặc cúi đầu không lên tiếng. Hắn biết cảm tình của mình và Cố Xạ thế tục không dung, đương nhiên sẽ không tùy ý tiết lộ.
Trung niên văn sĩ nói: “Nếu không phải rất tốt, y nhất định sẽ không mời ngươi cùng đi bái tế thân sinh.”
Đào Mặc hỏi: “Sao ông biết?”
Trung niên văn sĩ cười mà không đáp, hỏi ngược lại: “Không biết tiểu huynh đệ mưu sinh như thế nào?”
Đào Mặc cảnh giác nhìn hắn.
Trung niên văn sĩ cười ha ha: “Tiểu huynh đệ không cần khẩn trương, bản quan không phải người xấu.”
“Quan?” Đào Mặc cả kinh.
Trung niên văn sĩ nói: “Thực không dám giấu, ta tuy không phải đại quan quyền khuynh triều dã gì, nhưng ở kinh thành cũng coi là có mặt mũi, không phải loại người trộm gà trộm chó. Ta thấy tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ, khí độ bất phàm, mới có ý kết giao, tuyệt không có ác ý.”
Đào Mặc nhìn thị tòng bên người hắn người cao ngựa lớn, không khỏi tin vài phần, “Nói đến, tôi cũng là người trong quan trường.”
“A?” Trung niên văn sĩ cảm thấy hứng thú hỏi, “Chẳng lẽ là người vừa điều đến kinh thành bổ khuyết?”
Đào Mặc nhớ đến Cố Xạ, thấy hắn có ý nói chuyện lâu, bèn dứt khoát nói: “Không, tôi là huyện quan Đàm Dương huyện.”
Trung niên văn sĩ thấy hắn nói đến huyện quan không có ý gì tự ti, âm thầm gật đầu. “Làm quan không dễ nha.”
Đào Mặc nhớ tới lời lão giả râu trắng đã nói với mình hôm qua, lại cảm khái mà nói: “Chỉ cần trong lòng có chính khí, cũng không khó.”
Trung niên văn sĩ lắc đầu nói: “Sông lớn đổ vào biển, không tránh được đồng lưu ô hợp.”
Đào Mặc nói: “Vậy thì không cần vào biển, nước sông lớn chỉ ở trong sông lớn, tự nhiên có thể duy trì dòng chảy trong xanh.”
Trung niên văn sĩ cười nói: “Nếu triều dã trên dưới đều là biển thì sao?”
Đào Mặc nói: “Dù sao cũng sẽ có người cùng chí hướng.”
|
Trung niên văn sĩ nói: “Nhưng biển kia chiếm giữ ở thượng nguồn sông lớn, nếu không chảy cùng những dòng chảy khác, sẽ bị chìm ngập, kết cục vẫn giống nhau.”
Đào Mặc ngẩn ra, do dự nói: “Cái này… Nhưng nếu đi cùng nó, sẽ không còn sông lớn nữa.”
Trung niên văn sĩ lại nói: “Dù có vào biển sẽ bị nhiễm vị mặn, nhưng sông lớn suy cho cùng vẫn là sông lớn, chỉ cần trong lòng có dòng chảy trong xanh, cuối cùng vẫn có thể làm nên một ít việc đủ khả năng. Dù sao cũng tốt hơn đem một mảnh to như vậy giao cả cho nước biển.”
Đào Mặc làm quan đến nay, nghĩ không phải là làm thế nào để tận chức trách, thì cũng là phụng việc công chấp pháp, lời của trung niên văn sĩ nói như vậy hắn lại chưa từng nghĩ qua.
Trung niên văn sĩ thấy hắn lộ vẻ rầu rĩ, ha ha cười một tiếng nói: “Việc này nói với ngươi vẫn quá sớm. Ta chỉ cảm khái mà thôi, tiểu huynh đệ không cần để trong lòng.”
Đào Mặc cúi đầu trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Phải, ta vẫn chưa bao giờ gặp phải việc này, còn chưa nghĩ ra mình sẽ làm thế nào. Bất quá, sông lớn vào biển sẽ bị nhiễm mặn, vì sao hoa sen ở trong bùn lại không vấy bẩn. Ta không nói đạo lý gì, chẳng qua là ta thấy vì sao lại phải làm sông lớn, vì sao không làm hoa sen chứ?”
Trung niên văn sĩ nhìn hắn, “Hoa sen làm sao so được với sông lớn trường cửu?”
Đào Mặc nói: “Lúc Huyền Chi kể cho ta cố sự, từng đề cập đến nhiều người tuổi trẻ đã lưu danh sử xanh. Ta nghĩ, nếu có thể như vậy, cũng xem như là trường cửu.”
Trung niên văn sĩ nói: “Ta hỏi ngươi, một người một năm chỉ làm một chuyện tốt cho bách tính mà làm trong ba mươi năm như vậy, cùng một người một năm làm mười việc tốt nhưng chỉ làm có một năm, ai sẽ hữu dụng với bách tính hơn?”
Đào Mặc nói: “Đều hữu dụng.”
Trung niên văn sĩ trong mắt lóe quang mang.
Đào Mặc nói: “Đã có tâm làm chuyện tốt, một chuyện cũng là làm, mười chuyện cũng là làm, sao phải phân ra cao thấp?”
Trung niên văn sĩ kinh ngạc nhìn hắn, hốt nhiên như nghĩ thông điều gì, cười to nói: “Nói rất hay, nếu đều có tâm vì bách tính, cần gì phân cao thấp, cần gì phân giàu nghèo, lại cần gì phân thủ đoạn chứ?”
Đào Mặc thấy hắn cười vui vẻ như vậy, không khỏi cũng cười theo.
Trung niên văn sĩ nói: “Bằng hữu của tiểu huynh đệ chắc hẳn đã đợi lâu rồi.”
Đào Mặc lúc này mới nhớ tới Cố Xạ đi cùng, hoảng hốt đứng lên: “Phải phải phải. Tại hạ cáo từ!” Hắn lao ra hai bước, lại quay đầu hỏi, “Còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh tôn giá.”
Trung niên văn sĩ mỉm cười nói: “Thất ý nhân.”
“Thi Ý Nhân?” Đào Mặc hành lễ nói, “Tại hạ Đào Mặc.” Hắn dứt lời, liền theo đường mòn đuổi theo.
Nụ cười trên mặt trung niên văn sĩ dần thu lại, đưa tay cầm chén trà trên bàn, đã nguội rồi.
“Lão gia.” Lão bản hàng trà từ phía sau đi tới, “Có phải tới Lại bộ chuẩn bị một chút, để Đào Mặc sớm ngày…”
Trung niên văn sĩ khoát khoát tay: “Có thể gặp một thổ địa hợp với mình không dễ, hà tất nuông chiều để sinh hư? Ta thấy hắn không phải là người tham luyến quyền vị, quan lớn quan nhỏ có gì khác biệt? Hắn đã muốn làm hoa sen, thì hãy làm một đóa hoa sen không dính nước bùn đi. Đến Đàm Dương an cư lạc nghiệp, bình bình đạm đạm qua một đời, cũng là một loại phúc phận…. Đối với hắn, việc ta có thể làm cũng chỉ có những việc này.”
Lão bản hàng trà hiểu ra: “Phải.”
Đào Mặc đầu đầy mồ hôi chạy đến cuối đường mòn, thấy Cố Xạ đang lặng lẽ đứng trước mộ phần. Xung quanh mộ phần nở đầy hoa tươi, vô cùng xinh đẹp. Y đứng giữa hoa, như người trong tranh, không biết là hoa trở thành tranh, hay là tranh hóa thành y rồi.
“Xin lỗi, ta đến muộn rồi.” Hắn đốt hương, quỳ trước mộ phần cung cung kính kính dập đầu ba cái, nhẹ giọng nói: “Mẹ. Con là.. là.. là … của Huyền Chi.” Tuy Cố Xạ gọi hắn là phu nhân, ngay cả lão tướng quân cũng gọi hắn là cháu dâu, nhưng hai từ xưng hô này tự hắn lại không nói ra được. Cho nên, do dự hồi lâu, hắn vẫn sửa lời, “Con và Huyền Chi thành thân rồi. Y rất tốt, tốt hơn rất nhiều so với những gì con có thể tưởng tượng. Con nhất định sẽ đối đãi y thật tốt, không rời không bỏ, bạch đầu giai lão.” Hắn thắp hương, sau đó đứng lên. Gió trong lành thổi qua, biển hoa phiêu lãng.
Cố Xạ nói: “Mẹ ta rất thích ngươi.”
Hai mắt Đào Mặc sáng lên, ngượng ngùng hỏi: “Nếu không có gió thì sao?”
Cố Xạ nói: “Bà vẫn sẽ rất thích ngươi.”
Đào Mặc nghi ngờ nhìn y.
Cố Xạ nói: “Bởi vì ta thích.”
Hai má Đào Mặc đỏ hơn cả hoa.
Thắp hương xong rời đi, dọc đường, Đào Mặc kể gặp được thất ý nhân, còn kể cuộc nói chuyện giữa hai người, Cố Xạ chẳng nói câu nào.
Lúc đến gần hàng trà, Đào Mặc lại phát hiện không thấy hàng trà đâu nữa.
“A? Rõ ràng vừa nãy vẫn còn đây.” Hắn chỉ vào nơi có hàng trà lúc trước, kinh ngạc nói không nên lời.
Cố Xạ chắp tay đi lên trước.
Đào Mặc đuổi theo, “Thực sự, lúc trước ta thật sự gặp ở chỗ này…”
“Ta biết.” Cố Xạ nói.
Đào Mặc nhớ ra, hàng trà ở ngay bên đường, Cố Xạ đương nhiên thấy, thở phào một cái, nói: “Người kia khí độ bất phàm, không hổ là làm quan ở kinh thành.”
Cố Xạ nói: “Ngươi thích ông ta?”
Đào Mặc giật mình, thiếu chút nữa ngã nhào, “Đương nhiên không phải. Ta chỉ cảm thấy, nếu những năm này ta có được một nửa khí độ của ông ấy, cũng không uổng cuộc đời này.”
Cố Xạ nhàn nhạt nói: “Ngươi là ngươi, ông ta là ông ta.”
Đào Mặc liếc nhìn sắc mặt Cố Xạ, thấy y cũng không phải không vui, mới cười nói: “Cũng phải.”
Sắp tới chính ngọ, hai người xuống núi.
Hách Quả Tử và Cố Tiểu Giáp ở đầu đường nhìn quanh, thấy bọn họ liền lập tức nghênh đón.
Cố Tiểu Giáp kéo Cố Xạ sang một bên, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy ta vừa thấy…”
“Ừ.” Cố Xạ ngắt lời hắn.
Cố Tiểu Giáp nói: “Công tử gặp rồi? Vậy công tử có nghĩ tới… hồi tâm chuyển ý hay không?”
Cố Xạ nói: “Đã không phải người đồng đạo, tội gì liên luỵ lẫn nhau.”
“Thế nhưng…”
Cố Xạ nói: “Ông ấy rất tốt, ta cũng rất tốt, vậy là được rồi.” Dứt lời, y xoay người lên mã xa.
Hách Quả Tử thấy Cố Tiểu Giáp vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, không khỏi thúc tay hắn nói: “Nghĩ gì thế hả?”
Cố Tiểu Giáp tiếc nuối thở dài: “Nếu tình cảm hai bên không dài lâu, sao lại ở đây sớm tối.”
Hách Quả Tử hoảng sợ hỏi: “Cố công tử và thiếu gia nhà ta phải xa nhau?”
Cố Tiểu Giáp tức giận nói: “Không phải! Công tử và phu nhân vừa mới thành thân, sao lại xa nhau?”
Hách Quả Tử nói: “Vậy ý ngươi là gì?”
“Ngâm thơ không được sao?” Cố Tiểu Giáp trừng hắn, xoay người lên càng xe.
Hách Quả Tử cau mày nói: “Rõ ràng là từ.”
Bốn người từ sáng sớm đến nay vẫn chưa ăn cơm, đang đói đến khó nhịn. May là khách điếm cách nơi này không xa, không tới một canh giờ đã đến nơi.
Hách Quả Tử đi đỗ xe, Cố Tiểu Giáp lăng xăng muốn vào khách điếm, lại bị hai gã trang phục cứng cáp ngăn lại trước cửa khách điếm.
Cố Tiểu Giáp cả giận nói: “Các ngươi là ai?”
Những người nọ nhìn Cố Xạ và Đào Mặc theo sát phía sau hỏi: “Các ngươi ai là Cố Huyền Chi Cố công tử?”
Cố Tiểu Giáp cảnh giác đứng chắn trước người Cố Xạ, “Ngươi là ai?”
Cố Xạ quan sát hắn từ trên xuống dưới, nói: “Đại nội thị vệ?”
|
Chương 117 - AN CƯ LẠC NGHIỆP [9] “Người là Cố công tử?” Ngữ khí người nọ hơi hòa hoãn.
Tiếng bước chân vụn vặt từ bên trong truyền ra. Một người trung niên sắc mặt trắng bệt đi ra, nhìn hắn như bị gù bẩm sinh, lúc nhìn người thích hướng về trước quan sát, “Cố công tử, chủ nhân nhà ta đang chờ ở khách điếm.”
Hai người trong đám người kia lập tức nhường đường.
Cố Xạ nói với Đào Mặc: “Ngươi ở ngoài này chờ ta.”
Đào Mặc lo lắng nhìn y.
Trung niên nhân nói: “Bên ngoài trời nắng, chủ nhân mời Đào công tử cùng vào trong.”
Cố Xạ thấy hắn gọi họ Đào Mặc, biết đối phương tất nhiên có chuẩn bị mà đến, chỉ đành cùng Đào Mặc vào trong.
Cố Tiểu Giáp nghe thấy bốn chữ “Đại nội thị vệ” liền biết chủ nhân trong miệng trung niên nhân kia không phú thì quý, hơn nữa hắn nhìn thấy cử chỉ của người trung niên kia vô cùng giống thái giám trong cung, bởi vậy không dám làm càn, yên lặng theo vào khách điếm, đứng ngay sau lưng Cố Xạ.
Khách điếm lại được thu dọn một lần. Những bàn ghế cũ kỹ được dọn sang một bên, chỉ còn dư lại hai bàn ở giữa, một cái trải khăn bàn màu vàng, một cái trải khăn bàn màu đỏ, phân biệt rõ ràng.
Ngồi phía sau cái bàn trải khăn màu vàng là một người trung niên râu đẹp, hai mắt như móc câu, chằm chằm đánh giá Cố Xạ và Đào Mặc.
Tim Đào Mặc nhảy dựng lên, chỉ thấy trong mắt hắn ta, mình không có chỗ nào ẩn trốn.
“Thảo dân Cố Xạ cùng Đào Mặc khấu kiến Hoàng thượng.” Cố Xạ thản nhiên quỳ xuống.
Đào Mặc giật mình, theo bản năng cùng quỳ xuống.
Hoàng đế mỉm cười nói: “Huyền Chi mau đứng lên.”
Cố Xạ không nhúc nhích. (Đúng là Cố Xạ[IMG])
Trong mắt Hoàng đế ánh lên một chút sương mù, rất nhanh lại cười nói: “Phía sau ngươi hẳn là Huyện lệnh Đàm Dương huyện nhỉ?”
“Vâng.” Cố Xạ trầm giọng đáp.
Hoàng đế nói: “Cùng đứng lên để ta nhìn một cái.”
Cố Xạ lúc này mới đứng lên.
Đào Mặc rốt cuộc cũng ý thức trước mắt mình là đấng cửu ngũ chí tôn, chân không khỏi có chút nhũn ra, cố gắng hai lần mới đứng lên được.
Hoàng đế nhìn Đào Mặc, cười cười nói: “Quả là một hài tử thành thật yên phận.”
Đào Mặc nhìn Cố Xạ quay đầu, đáy lòng bỗng lo lắng, ôm quyền nói: “Nguyện vì Hoàng thượng cúc cung tận tụy đến chết không từ!”
Hoàng đế long nhan vô cùng vui vẻ, “Trẫm nghe nói ngươi không biết chữ, bây giờ xem ra, lời đồn là sai.”
Đào Mặc nói: “Thảo dân, a, không, hạ quan, a không, thần, vi thần tuy không biết chữ, nhưng trung quân ái quốc bốn chữ vẫn khắc trong tâm khảm.”
Hoàng đế gật đầu nói: “Điều này có thể làm quan tốt rồi. Các ngươi ở bên ngoài về, chắc hẳn còn chưa dùng bữa, không bằng ngồi xuống rồi nói.”
“Đa tạ hoàng thượng.” Cố Xạ cũng không khước từ, dẫn Đào Mặc ngồi vào bàn.
Nhìn Cố Xạ, Hoàng đế không khỏi cảm khái nói: “Nhớ năm đó, ngoại công ngươi mang ngươi tiến cung dự yến, ngươi chỉ mới lớn một chút, không ngờ chỉ chớp mắt, đã trưởng thành thế này, còn là tài tử danh vang thiên hạ, ngay cả thư phòng trẫm cũng cất giữ hai bức tranh chữ của ngươi.”
Cố Xạ đứng dậy ôm quyền nói: “Đa tạ hoàng thượng coi trọng.”
Hoàng đế khoát khoát tay nói: “Ngồi. Ngồi xuống rồi nói.”
Cố Xạ lại lần nữa ngồi xuống.
Hoàng đế nhìn chén rượu trong tay, mỉm cười nói: “Thế nào? Có ý định vào triều làm quan hay không?”
Cố Xạ đáp: “Thảo dân trời sinh tính phân tán, sợ là không thích hợp vào triều.”
Hoàng đế đặt chén rượu xuống, cười ha ha nói: “Năm đó trẫm bảo Cố tướng khuyên ngươi vào triều, hắn cũng nói như vậy. Quả nhiên là phụ tử ha. Nhưng ta thấy ngươi tuổi không còn nhỏ nữa, nên tu tâm rồi. Trẫm nghe nói ngươi làm tụng sư ở Đàm Dương huyện? Như vậy rất tốt, tụng sư phần lớn đều hiểu rất rõ luật pháp triều ta, sau này ngươi làm quan cũng có thể thuận buồm xuôi gió.”
Cố Xạ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thảo dân lòng dạ hẹp hòi, không dung được gia quốc thiên hạ.”
“Nói càn!” Hoàng đế giận tái đi, “Cái gì gọi là không dung được gia quốc thiên hạ? Lẽ nào trong lòng ngươi chỉ dung được nhi nữ tình trường?”
Cố Xạ nói: “Đúng vậy. Thảo dân chỉ biết vũ văn lộng mặc, phong hoa tuyết nguyệt, với đại sự vì nước vì dân lại không thông hiểu.”
Hoàng đế hít mạnh một hơi, chậm rãi nói: “Chẳng lẽ ngươi sợ phụ tử đồng triều, sẽ khiến người nhàn ngôn toái ngữ sao?”
Cố Xạ nói: “Hoàng thượng anh minh, trong triều trên dưới một lòng, sao lại có nhàn ngôn toái ngữ? Chỉ là thảo dân tâm thích tự do thoải mái, không chịu được lễ nghi phiền phức, không quan tâm được thiên hạ họa phúc.”
Hoàng đế nói: “Ngươi thật muốn đem tài hoa phó cho dòng nước?”
Cố Xạ nói: “Tâm thần như chỉ thủy, mong Hoàng thượng thành toàn.”
Hoàng đế ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm Đào Mặc nói: “Ta nghe nói ngươi và Đào Mặc giao tình không kém.”
Cố Xạ thản nhiên nói: “Thần và Đào Mặc đã kết thành phu thê.”
Hoàng đế không ngờ y thẳng thắn như vậy, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi thật là thẳng thắn!”
Cố Xạ nói: “Khắp thiên hạ chẳng lẽ không phải đều là vương thổ, những chuyện xảy ra trên vương thổ sao có thể qua được mắt Hoàng thượng?”
Hoàng đế nói: “Đương nhiên. Trẫm không những biết ngươi và Đào Mặc thành thân, còn biết chí nguyện của Đào Mặc cả đời này là làm một quan tốt! Ngươi thân là hôn phu của hắn, chẳng lẽ không muốn thành toàn cho hắn sao?”
Cố Xạ nói: “Nếu hắn cần, ta tự nhiên tận lực.”
Hoàng đế nói: “Đã như vậy, ngươi nên ra sức vì nước, cùng hắn đồng tâm hiệp lực mới phải.”
Cố Xạ nói: “Ta và Đào Mặc ký đã thành phu thê, những ngày vinh nhục cùng chung, dĩ nhiên là đồng tâm hiệp lực.”
Hoàng đế nói đến miệng phát khô, uống cạn rượu trong chén, nói: “Trẫm nhận lời ngươi, nếu ngươi nguyện ý vào triều làm quan, trẫm nhất định ra sức dìu dắt hắn, hoặc có một ngày có thể vào nội các bái tướng!”
Dù là trấn định như Cố Xạ, cũng hơi lấy làm kinh hãi.
Người làm quan trong thiên hạ, người mong muốn danh lợi trong thiên hạ, ai không muốn vào nội các bái tướng?
Y không quay đầu lại, bởi vì sợ vừa quay đầu lại sẽ thấy ánh mắt khát vọng của Đào Mặc. Việc này rất cám dỗ, e là một vạn người trong thiên hạ đã có chín ngàn chín trăm chín mươi chín người không cách nào kháng cự.
“Hoàng thượng.” Đào Mặc nhút nhát lên tiếng.
|
Hoàng đế nhìn hắn, mang theo nụ cười bình ổn nắm chắc thắng lợi, khích lệ: “Đào khanh có lời cứ nói đừng ngại.”
Đào Mặc nói: “Hoàng thượng, thần làm quan cũng không phải vì muốn làm đại quan.”
Nụ cười của Hoàng đế dần thu lại.
Đào Mặc nói: “Thần chỉ muốn làm quan tốt.”
Hoàng đế nói: “Làm đại quan cũng có thể làm quan tốt.”
Đào Mặc nói: “Nhưng năng lực của thần không bằng. Làm Huyện lệnh Đàm Dương huyện, thần đã kinh hồn táng đảm, e sợ chỉ một cái sơ sẩy, sẽ phụ hoàng ân, sẽ phụ bách tính. Nếu không có Kim sư gia ở bên cạnh tương trợ, chỉ sợ thần sớm đã gây ra tai họa. Hoàng thượng đối với thần kỳ vọng quá cao, thần lại càng không thể lừa dối Hoàng thượng. Thần tự biết mình, làm Huyện lệnh Đàm Dương huyện, đến một ngày thần còn có thể đảm nhiệm được, nhưng cao hơn nữa trăm triệu không thể.”
Hoàng đế sầm mặt nói: “Lẽ nào ngươi không biết lợi ích của việc làm đại quan sao? Trẫm nhớ phụ thân ngươi chết bởi oan án với Hoàng Quảng Đức nhỉ?”
Vai Đào Mặc run lên, kinh ngạc ngước mắt.
“Không cần hỏi trẫm làm sao biết được, nếu trẫm muốn biết, thiên hạ này không có chuyện gì giấu được trẫm.” Hắn nói xong, vô tình cố tình liếc nhìn Cố Xạ, “Ngươi có từng nghĩ tới, nếu ngươi làm quan to hơn Hoàng Quảng Đức, hắn sẽ không có cách nào hại ngươi nữa? Ngươi cho là Giám sát Ngự sử vì sao có thể điều tra ra Hoàng Quảng Đức? Đó là trẫm giao cho hắn quyền lực! Chỉ cần trẫm muốn, trẫm tùy thời có thể cho một người công thành danh toại, nắm đại quyền.”
Đào Mặc nói: “Kỳ thực vi thần đã nghĩ tới, nếu Giám sát Ngự sử có thể xuất hiện sớm một năm, có thể cha thần cũng sẽ không bị hàm oan mà chết. Chỉ là nhân sinh như trò đùa, số mệnh đã định trước, vi thần không dám có kỳ vọng cao vời.”
Hoàng đế khó tin nhìn hắn, “Lẽ nào ngươi thực sự không muốn mình nắm đại quyền?”
Đào Mặc nói: “Thần chỉ muốn vì Hoàng thượng trông coi một phương yên bình.”
Hoàng đế đột nhiên bật cười. Hắn quay đầu nhìn người trung niên lúc trước, hỏi: “Ngươi nghe xem, đây là lời một người không biết chữ nói sao?”
Trung niên nhân cười nói: “Thần thấy vị đại nhân này trong lòng rất minh bạch.”
Hoàng đế gật đầu nói: “Phải, là minh bạch. Giống như Cố Xạ, muối không vấy dầu.”
Cố Xạ vội đứng dậy ấp lễ nói: “Hoàng thượng thứ tội.”
“Ngươi khiến trẫm không vui, trẫm làm sao có thể thứ tội cho ngươi?” Hoàng đế làm khó dễ.
Cố Xạ nói: “Hoàng thượng là minh quân, làm sao lại tính toán với thảo dân?”
Hoàng đế: “Hừ. Nói thật dễ nghe. Ngồi xuống đi.”
Cố Xạ ngồi xuống.
Hoàng đế nói với Đào Mặc: “Ngươi đã lưu luyến Đàm Dương huyện như vậy, thì quản tốt nó cho trẫm! Trẫm không muốn nghe hoa ngôn xảo ngữ của ngươi, trẫm muốn xem chiến tích, ba năm không có chiến tích, đừng trách trẫm trở mặt vô tình.”
“Dạ!” Đào Mặc kích động đứng lên, cái bàn bị đụng phải lắc lắc lư.
Hoàng đế phất tay bảo hắn ngồi xuống, lại nói: “Về vụ án của Hoàng Quảng Đức, hôm nay lão Tướng quân đã nói với ta rồi. Việc này trong lòng trẫm đã có dự tính, sẽ không để cha ngươi chết oan vô ích, cũng sẽ không để hắn ung dung ngoài vòng pháp luật.”
“Tạ Hoàng thượng!” Đào Mặc lại kích động đứng lên, bàn lại lung lay.
Trung niên nhân nhịn không được đi tới dời cái bàn sang một bên.
Hoàng đế dứt khoát đứng lên, nói: “Thôi. Bây giờ trẫm ngồi với các ngươi ăn không trôi nữa, các ngươi ngồi với trẫm dùng bữa chắc hẳn dùng cũng không vui vẻ gì, nếu hai bên đã chán ngán như vậy, không bằng không thấy. Nhưng lời trẫm nói các ngươi tốt nhất là nhớ cho kỹ, trẫm là Hoàng đế, quân vô hí ngôn!”
“Vâng.”
“Cung tiễn hoàng thượng!”
Cố Xạ kéo Đào Mặc quỳ xuống.
Hoàng đế hùng dũng oai vệ khí thế hiên ngang ra ngoài lên mã xa.
Đại nội thị vệ trước sau trái phải hộ vệ mã xa đến nước cũng không lọt.
“Hoàng Đức Lộc.”
Hoàng đế đột nhiên gọi.
Trung niên nhân nhanh nhẹn tiến đến mã xa, cung kính quỳ xuống: “Hoàng thượng.”
Hoàng đế nói: “Việc này ngươi thấy thế nào?”
Trung niên nhân nói: “Cố Xạ tâm không tại triều, chỉ sợ khuyên cũng vô dụng.”
“Chỉ sợ y không muốn vào triều làm quan, là vì Cố tướng.” Hoàng đế thở dài nói: “Năm đó trẫm giao Tiểu tướng quân cho Cố tướng xử trí, là muốn thử xem hắn có thông đồng với Tướng quân hay không, dù sao, văn quan võ tướng câu kết, xưa nay là đại kỵ. Không ngờ hắn thật thanh bạch, lấy đại nghĩa diệt thân đến nước này. Sau việc đó trẫm đã suy nghĩ, đúng là bức hắn quá đáng rồi.”
Trung niên nhân nói: “Việc này là Cố tướng tình nguyện, đâu có liên quan gì đến Hoàng thượng?”
Hoàng đế nói: “Trẫm chân chính quyết định dùng hắn, cũng là vì chuyện này. Lại nói, Cố Huyền Chi và hắn đúng thật là phụ tử, ngoan tuyệt như nhau, khó có khi gặp được một lần, ngay cả một câu cũng không chịu nói. Chỉ tiếc, trẫm đang cần một con cờ chu toàn giữa Cố tướng và Sử Thái sư. Y là con của Cố tướng, lại mang hiềm khích với Cố tướng, đúng là người tốt nhất để chọn.” Nói đến đây, hắn lại nhớ ra gì đó, cả giận nói, “Nếu không phải Tiết Linh Bích phản bội trẫm, trẫm cũng không cần giật gấu vá vai đến thế này!”
Trung niên nhân không dám tiếp lời.
“Hừ hừ, y cho là liên thủ với Lăng Dương Vương thì có thể kê cao gối ngủ ngon ư? Nằm mơ!” Hoàng đế nổi giận quát, “Trẫm không phải Tiên Hoàng, tuyệt không để mất hai đứa con Quảng Tây và Vân Nam của mình khiến cục diện trở nên rối rắm! Trẫm còn sống ngày nào, nhất định phải trừ được họa Lăng Dương Tuyết Y!”
Trung niên nhân nói: “Hoàng thượng vô cùng anh minh, đối phó bọn họ đương nhiên dễ như trở bàn tay.”
Hoàng đế ổn định hơi thở nói: “Chuyện trẫm bảo ngươi đi làm, có manh mối không?”
|