Luyến Tình
|
|
Những ngày sau đó đối với Chu Tình chẳng khác nào địa ngục, Thang Na mỗi ngày đều nghĩ ra mấy điều tà ác hòng chỉnh Chu Tình, lại để cho hắn khổ sở không thể tả. Người mang thai vốn là cần hảo hảo tĩnh dưỡng, nhưng mà Chu Tình mỗi ngày lại phải đối mặt với những màn tra tấn cực kì tàn ác của Thang Na, hắn rất nhanh gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, ốm yếu đến nỗi nếu có cơn gió nào bất chợt thổi qua chắc hắn sẽ ngã mất. Nhưng hắn như cũ mỗi ngày đều kiên trì đến trường, bởi vì hắn muốn gặp Trịnh Quân.
Chu Tình là người vô cùng si tình, chỉ cần đã yêu một lần thì tựu cả đời cũng sẽ không thay lòng đổi dạ, chính vì thế vô luận Trịnh Quân như thế nào tuyệt tình với hắn, hắn vẫn một mực thích y như trước.
Buổi chiều ngày hôm đó, thời tiết nóng phi thường, học xong tiết thể dục, tất cả học sinh đều chạy đến dưới bóng cây mát, chỉ có Chu Tình bị Thang Na bắt đi đẩy lấy chổi quét sân trường.
Mồ hôi đổ như mưa, hắn mệt mỏi mà cố quét a quét! Bởi vì sợ Thang Na đánh mình lại động đến cục cưng trong bụng, nên hắn so với bình thường còn bận nhiều hơn mấy lớp áo nữa.
Đưa mắt nhìn Trịnh Quân ôm Thang Na ngồi dưới cây ngô đồng cách đó không xa cùng ăn kem, Chu Tình hốc mắt nhịn không được đỏ lên. Mỗi lần chứng kiến Trịnh Quân cùng Thang Na hạnh phúc, ngọt ngào cùng một chỗ, lòng hắn như bị dao cắt. Nhưng hắn vẫn muốn nhìn Trịnh Quân nhiều hơn nữa, bụng của hắn càng lúc càng lớn rồi, tiếp qua vài tuần tựu sẽ không thể dấu diếm gì được nữa.
Vì bảo vệ cục cưng, đến lúc đó hắn có lẽ sẽ bị đuổi học, cũng có thể sẽ ly khai cái thành phố này, vĩnh viễn không thể gặp lại Trịnh Quân cùng mụ mụ nữa. Cho nên hắn phải tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này, hảo hảo đem Trịnh Quân ghi nhớ trong đầu óc của mình. . .
“Ọe. . . Ọe. . .” Chu Tình bỗng nhiên dừng lại, nôn mửa liên hồi, thiếu chút là đem cả phổi đều phun ra. Hắn nôn ngày càng nghiêm trọng, có khi còn nôn ra một ít máu tơ nữa.
Trịnh Quân mặc dù cùng Thang Na ở một chỗ, thế nhưng tâm vẫn đặt tại trên người Chu Tình, thấy Chu Tình lại nôn mửa, Trịnh Quân trầm hạ khuôn mặt tuấn tú. Đáng chết! Đã gần một tháng rồi, vô luận bị sỉ nhục thảm hại đến đâu, Chu Tình cũng không đến cầu xin y. Cứ tiếp tục như vậy, không đợi Chu Tình cúi đầu, y đã đầu hàng trước rồi!
Có trời mới biết, những ngày gần đây của y là như thế nào trôi qua! Y lần đầu tiên nhận ra rõ Chu Tình đối với y nguyên lai trọng yếu như vậy, không có Chu Tình bên người, cuộc sống của y rối loạn, không chỉ có ăn không vô ngủ không ngon, hơn nữa lúc nào cũng không thể không nhớ tới hắn. Mỗi lần chứng kiến Chu Tình bị ả Thang Na đê tiện kia khi dễ, y đều muốn tức điên lên, hận không thể đem Thang Na băm thành trăm mảnh.
Thang Na bấy giờ ở trong ngực Trịnh Quân lập tức cũng cảm giác được y đang bực bội, khuôn mặt diễm lệ khuôn tràn đầy phẫn nộ. Không có một ai biết, ả bên ngoài thì biểu lộ tràn đầy hạnh phúc, thực tế ả là kẻ câm ăn thuốc đắng, khổ mà không nói được. Ai ai cũng biết Trịnh Quân là nam nhân tính dục siêu cường, mỗi ngày đều phải tìm người lên giường, nhưng mà những ngày này vô luận ả như thế nào dụ dỗ, Trịnh Quân cũng không cùng ả làm. Hơn nữa ả phát hiện Phác Xán Liệt luôn hội sẽ vụng trộm chú ý Chu Tình, loại ánh mắt đó của y ả chưa từng thấy qua, điều đó làm cho ả rất sợ hãi, liền liều mạng mà bắt nạt Chu Tình
“Ẻo lả lại đang giả bộ bệnh, mẹ nó , vô sỉ.” Thang Na cố ý mắng, đứng lên đi qua đấm cho Chu Tình một cái. Chu Tình thân thể dị thường suy yếu, bị ả đánh cho đầu hoa mắt váng, mắt tối sầm ngã xuống đất.
“Chu Tình!” Trịnh Quân kinh hãi, ngay tức khắc chạy đến, hướng Thang Na giận dữ hét: “Tiện nhân, ngươi đối hắn làm cái trò gì thế hả!!”
Theo y bấy lâu chưa thấy qua Trịnh Quân hung ác như vậy, Thang Na sợ tới mức toàn thân phát run, lúng túng mà nói: “Ta. . . Ta không có làm cái gì, chỉ là đánh hắn ngã x. . .”
“Ngươi tốt nhất cầu nguyện hắn không có việc gì đi, bằng không ta sẽ lấy mạng của ngươi!” Trịnh Quân ôm lấy Chu Tình, lo lắng hướng phòng y vụ chạy đến, tâm như nhảy ra ngoài.
|
“Ân. . . Trịnh Quân ──” Chu Tình vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đầy phẫn nộ kia.
“Ba~ ──” Trịnh Quân đưa tay tát cho hắn một bạt tai, không kiềm được nộ khí mà quát: “Ngươi là heo sao?”
Chu Tình kinh ngạc nhìn y, Trịnh Quân hảo kỳ lạ, tại sao lại mắng hắn như vậy?
“Chu Tình, vì cái gì mang thai cũng không nói cho ta?” Trịnh Quân thật muốn bóp chết hắn.
“Làm sao ngươi biết được” Không nghĩ tới Trịnh Quân sẽ phát hiện, Chu Tình vừa kinh vừa sợ.
“Lâm Giáo Y nói ta biết.”
“Ta cho ngươi biết, ngươi không được tổn thương cục cưng, ta là tuyệt đối sẽ không đi phá thai.” Chu Tình lúc này mới chú ý tới mình đang nằm trên giường của phòng y vụ, hắn khư khư mà ôm lấy bụng, bảo vệ nó tựa như sư tử mẹ bảo vệ con nó vậy.
“Mẹ kiếp, ta lúc nào đã từng nói qua sẽ tổn thương bảo bảo rồi hả?” Trịnh Quân tức giận đến xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi ngược. Y rốt cục hiểu tại sao Chu Tình trong khoảng thời gian này khác thường như thế, còn chia tay với y nữa, xem ra mụ mụ của hắn chỉ là cái cớ mà thôi.
“Ngươi lúc trước không phải nói ghét nhất tiểu hài tử sao? Còn bảo Lưu Dương đem bạn gái đi phá thai nữa.”
“Thao!” Trịnh Quân chửi thầm một tiếng, “Ta đúng là rất chán ghét tiểu hài tử, nhưng nếu là bảo bảo của ta thì sẽ khác, ta làm sao sẽ thương tổn tới thân sinh cốt nhục của mình được chứ.” Đứa nhỏ là kết tinh tình yêu của y và Chu Tình, y làm sao sẽ không thích được. Tuy nhiên khi nghe nói hắn đã mang thai hai tháng, y cũng bất chợt giật mình, có chút kinh hãi.
“Ý của ngươi là sẽ không bắt ta đi phá thai ư?” Chu Tình sửng sốt một chút, kinh hỉ mà hỏi.
“Phá cái rắm, ngươi dám giết con của ta, ta lột da ngươi ra.”
Thật tốt quá! Trịnh Quân sẽ không đả thương bảo bảo, Chu Tình tươi cười rạng rỡ, cao hứng đến khóc lên.
“Thật sự là tức chết ta rồi, không nghĩ tới ta trong lòng ngươi không đáng tin tưởng như vậy.” Trịnh Quân ngồi vào bên giường ôm lấy hắn, sinh khí mà nhéo nhéo khuôn mặt tái nhợt kia. May mắn y kịp thời phát hiện chuyện này, bằng không thì với tính cách của cái này tiểu bạch thỏ so với trư còn muốn ngốc hơn, tiếp qua một hồi khẳng định sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của y.
“Thực xin lỗi!” Chu Tình áy náy cúi đầu.
Thật không rõ chính mình như thế nào lại đi thích con thỏ ngu xuẩn này. Trịnh Quân bất đắc dĩ thở dài, nâng cằm của hắn lên muốn hôn môi của hắn, nhưng lại bị Chu Tình đẩy ra.
“Đừng như vậy! Đừng quên ngươi bây giờ là bạn trai của Thang Na bạn trai, không được làm chuyện có lỗi với nàng.” Chu Tình chua xót nói, tâm bất chợt nhói lên. Dù thật cao hứng rằng Trịnh Quân cũng muốn giữ bảo bảo, nhưng mà hắn không có quên chuyện Trịnh Quân nói không thương hắn, người y yêu chính là Thang Na a!
“Vật nhỏ, nguyên lai là ghen tị! Đồ ngốc, nói thiệt cho ngươi biết a, ta cùng Thang Na hợp lại chỉ là vì muốn chỉnh ngươi, ta mới không thích ả.” Trịnh Quân cười nói.
“Ngươi. . .”
“Ngươi nói cái gì?” Chu Tình mới muốn hỏi rốt cục tường tận mọi chuyện là như nào, cửa đã bị một cước đá văng, Thang Na nhảy vọt vào tong, thì ra nãy giờ ả một mực trốn ở bên ngoài nghe lén.
“Ai cho phép ngươi vào?” Trịnh Quân nhíu mày, không vui nói.
“Quân ca, điều vừa rồi ngươi nói là sự thật sao?” Thang Na muốn điên rồi, ả nằm mơ cũng không nghĩ ra Trịnh Quân lại sẽ vì Chu Tình mà giả vờ làm người yêu của ả.
“Thật sự, bằng không thì loại người tâm địa ác độc tự cho mình là tiểu thái muội như ngươi, ta làm sao sẽ lại cùng ngươi kết giao.” Trịnh Quân lãnh khốc thừa nhận.
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng thích ta sao?” Thang Na khóc hỏi.
“Đương nhiên chưa bao giờ, trong đám người ta từng kết giao qua,người ta thích thật lòng chỉ có Chu Tình.” Trịnh Quân đầy tình ý mà nhìn bé thỏ trắng trong ngực.
“Trịnh Quân, ngươi hảo tàn nhẫn!” Thang Na cuối cùng nhận ra bộ mặt thật của người nam nhân trước mắt này.
“Đa tạ quá khen, nếu như hiểu rồi, thì cút nhanh lên a! Đừng ở đây quấy rầy bảo bối của ta nghỉ ngơi.”
Sự đối đãi vô tình của Trịnh Quân để cho Thang Na trong nội tâm dâng lên hận ý ngút trời, nhìn hai người ôm nhau một chỗ trước mắt, ả trong lòng tự thề, ả nhất định sẽ làm cho bọn hắn nhất định phải trả giá.
“Hảo, ta lập tức cút! Trịnh Quân, ngươi nhất định sẽ phải hối hận.” Thang Na quay người ly khai, trên khuôn mặt diễm lệ là vẻ mặt đầy oán hận làm cho người ta không rét mà run.
“Hừ, vậy sao?” Trịnh Quân khinh thường mà cười lạnh, y mới không đem Thang Na để vào mắt, xem ả có thể làm được trò trống gì.
Trịnh Quân lúc này còn không biết được, chính vì tiểu thái muội mà y chẳng buồn ngó tới này, sau đó sẽ mang đến một tai họa lớn cho Chu Tình, để cho y thiếu chút nữa sẽ mất đi Chu Tình.
“Thang Na đã đi rồi, ngươi cũng đi đi!” Chu Tình đợi Thang Na vừa đi xong, lập tức buông lời đuổi khách.
“Bảo bối, ta đã nói ta không hề thích Thang Na, người ta thích chỉ có thể là ngươi, ngươi còn không hài lòng cái gì nữa.” Trịnh Quân nhíu mày.
“Ngươi không cần bởi vì ta mang thai, mà làm bộ lừa ta, ta thừa biết ngươi chỉ là đem ta trở thành một món đồ chơi mà thôi.” Chu Tình những ngày này chính là vì bị Trịnh Quân đả kích quá sâu, nên hắn đã không thể tin được những lời y nói nữa rồi.
“Những gì ta nói toàn bộ thật sự, ta thật sự thích ngươi, thật sự yêu ngươi! Cái đó và chuyện ngươi mang thai một chút quan hệ cũng không có!” Trịnh Quân rất muốn nổi giận, nhưng là nghĩ đến những ngày Chu Tình chịu khổ, liền minh bạch tâm tình của hắn, ôn nhu mà ôm lấy mặt của hắn, thành khẩn thâm tình nói.
“Ta có thể tin tưởng ngươi sao?” Hắn không cách nào có thể chịu nổi thêm một lần lừa dối nữa.
“Trịnh Quân ta xin thề với trời, ta thật sự yêu Chu Tình, ta đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình hắn, nếu có nửa lời nói dối, ta nguyện bị thiên lôi đánh xuống, chết không toàn thây. . .”
“Này, đừng nói nữa, ta tin tưởng ngươi, ta tin tưởng ngươi!” Chu Tình lập tức che miệng y lại, không nghĩ tới Trịnh Quân vậy mà nguyện ý vì hắn nói mấy lời thề độc địa như vậy, chuyện y lừa hắn, xem như rõ ràng rồi đi.
“Lão bà, vậy ngươi yêu ta sao?” Trịnh Quân dừng ở tầm mắt của hắn, nghiêm túc hỏi.
Chu Tình trầm mặc không nói, trời sinh tính thẹn thùng, hắn như thế nào không biết xấu hổ nói ra cái chữ kia.
“Không trả lời là không thương ta a? Hảo, ngươi không thương ta, ta đi yêu người khác vậy.” Trịnh Quân giả bộ tức giận.
“Đừng, ta. . . Ta yêu ngươi a!” Sợ y thực sẽ đi yêu người khác, Chu Tìnhn cố lấy dũng khí nói, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng.
Trịnh Quân thoả mãn mà nở nụ cười, “Mặc dù ta còn không có chuẩn bị tốt để làm ba ba, nhưng ta cam đoan với ngươi ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi cùng bảo bảo.” Nói xong, hôn lên môi của hắn, Chu Tình cảm động mà đưa tay ôm cổ y, không lưu loát mà đáp lại lấy nụ hôn của y, hai trái tim qua bao nhiêu trắc trở cùng hiểu lầm rốt cục cũng hòa lại làm một với nhau. . .
Đêm đó, trong hẻm nhỏ phụ cận Trường Lam Ngọc, một người trung niên nam tử bị mấy cái tiểu thái bảo ẩu đả, còn có một nữ sinh ăn mặc hở hang đang hút thuốc, lạnh lùng mà ở một bên đứng nhìn.
Thang Na ban ngày trốn ở ngoài cửa phòng y vụ, cho nên ả nghe hết tinh tường đoạn đối thoại của bọn Trịnh Quân, kể cả chuyện Chu Tình mang thai. Vì biết rõ chân tướng, ả đem Lâm giáo y buổi sáng xem bệnh cho Chu Tình chộp tới nghiêm hình khảo vấn.
“Lâm giáo y, ngươi bây giờ có nguyện ý nói cho ta biết Chu Tình tại sao lại mang thai được cơ chứ, hắn đến cùng là người như thế nào?” Ra ý bảo thủ hạ dừng tay, Thang Na đi đến trước mặt Lâm giáo y.
“Ta không thể nói.” Dù đã bị đánh cho đầu rơi máu chảy, nhưng mà Lâm giáo y thế nhưng kiên trì không chịu nói. Trịnh Quân đã uy hiếp hắn rồi, nếu như dám đem chuyện của Chu Tình nói ra, lập tức sẽ để hắn tại Lam Ngọc hỗn không dưới khứ.
“Nếu như ngươi không chịu nói, ta hiện tại cho ngươi chết ở chỗ này.” Thang Na cười lạnh, móc ra một cây súng đen sáng bóng, lập tức sợ dọa Lâm giáo y sợ đến mức cái gì cũng khai hết ra.
“Ta. . . Ta nói, đừng giết ta! Chu Tình hắn. . .”
|
“Lão bà, bảo bảo lúc nào mới đi ra a?” Chạm vào bụng Chu Tình, Trịnh Quân buồn rầu hỏi.
“Bảo bảo mới hơn bốn tháng, nào có nhanh như vậy đi ra, ít nhất cũng phải qua năm tháng mới có thể sinh ra.” Đang xem sách về nuôi dưỡng trẻ con, Chu Tình cười nói.
“Như thế nào chậm như vậy!” Trịnh Quân vẻ mặt đau khổ, y đã hơn mấy tháng không có đụng vào Chu Tình rồi, vốn cho là cùng Chu Tình giải trừ hiểu lầm có thể “này nọ í e”, nhưng mà bác sĩ nói trong đầu thời kì mang thai giữa phải cấm dục, nếu không hội sẽ thương tổn đến bảo bảo. Cho nên vô luận y nói như thế nào, Chu Tình cũng không chịu cùng y làm, nếu cứ như vậy y có ngày thực sự sẽ vì nghẹn mà chết a!
“Vì bảo bảo, ngươi cứ nhịn một chút a!” Chu Tình há có thể không biết tâm tư của tên đại sắc lang này.
Trịnh Quân oán hận mà trừng bụng Chu Tình, đều là do tiểu hỗn đản bên trong làm hại, đợi sau khi ranh con này ra đời, y nhất định sẽ hung hăng trừng phạt nó một chầu, phát tiết mối hận trong lòng.
“Không có ô mai!” Chu Tình quay người nghĩ muốn lấy ô mai, lại phát hiện đã ăn hết rồii.
“Ta đi mua.” Trịnh Quân yêu thương lão bà rất nhanh đáp lời.
“Ừm!”
Dõi mắt theo thân ảnh Trịnh Quân đi ra ngoài, Chu Tình trong nội tâm cảm thấy ngọt ngào vô kể. Kể từ khi biết hắn mang thai , Trịnh Quân đối với hắn trăm theo ngàn thuận, che chở cẩn thận, điều làm hắn cảm động nhất chính là Trịnh Quân còn bảo ba ba của y muốn cùng hắn kết hôn, thậm chí dùng cả kế đoạn tuyệt phụ tử quan hệ để bắt buộc ba ba y đáp ứng.
Nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất là mụ mụ, hắn tối hôm qua gọi điện thoại nói cho mụ mụ chuyện của hắn và Trịnh Quân, mụ mụ phi thường tức giận, kiên quyết phản đối với hắn và Trịnh Quân, nàng sáng nay đã lên máy bay trở về, khả năng buổi chiều sẽ đến, không biết đến lúc đó sẽ náo thành cái dạng gì nữa. Mặc dù Trịnh Quân nói y nhất định sẽ thuyết phục mụ mụ, nhưng mà hắn vẫn còn thật lo lắng cho. . . Ai! Nghĩ đến mấy cái chuyện này hảo đau đầu a, Chu Tình thở dài một tiếng.
Lúc này chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Chu Tình nhíu mày, chẳng lẽ là Trịnh Quân quên mang tiền nên trở về lấy sao?
Hắn vận động thân hình cồng kền đi mở cửa, nhưng khi thấy người đứng ở ngoài cửa lập tức sợ tới mức thất kinh hồn vía.
Cho đến khi Trịnh Quân về đến nhà, phát hiện cửa mở rộng ra, trong phòng một mảnh bừa bãi, mà người yêu của y đã không thấy đâu rồi. . .
### ### ###
Trong một gian nhà phế ở vùng ngoại ô thành phố, Thang Na nham hiểm nhìn chằm chằm vào Chu Tình đang mặc áo bầu, bụng to như bóng cao su, hai mắt đều muốn phóng ra lửa. Nếu như không phải Lâm giáo y nói cho ả biết Chu Tình nhưng thật ra là cái song tính nhân, ả cả đời đều không biết mình vậy mà thua trên tay một cái kẻ bất nam bất nữ như vậy.
Chu Tình chưa từng sợ hãi qua giống như bây giờ, vừa rồi Thang Na đột nhiên mang theo mấy người đem hắn trói bắt đến nơi này, không biết muốn làm gì? Thang Na chứng kiến bộ dạng hiện tại của hắn, nhất định sẽ rất kỳ quái, không biết phải như thế nào hướng nàng giải thích, hắn thật sự rất sợ!
“Thang Na? !”
“Ngươi đồ nhân yêu thối tha, cũng dám cướp đi Trịnh Quân của ta, cướp đi hạnh phúc vốn thuộc về ta, đáng giận!” Thang Na phẫn hận đá bụng Chu Tình một cước, Chu Tình đau đến ngã ra trên đất, nghẹn ngào kêu rên.
“Đau quá, ngươi đừng đánh bụng của ta, sẽ làm bị thương đến cục cưng.” Chu Tình đáng thương cầu khẩn.
Nghe vậy, Thang Na càng thêm nổi trận lôi đình, hung hăng cho Chu Tình thêm hai cước.”Ngươi căn bản không có tư cách hoài Trịnh Quân hài tử, ta nhất định phải đánh chết đồ con hoang này.”
“Ô. . . Đừng đánh nữa, lại đánh cục cưng sẽ chết mất. . . Trịnh Quân, cứu ta. . .” Chu Tình liều mạng bảo vệ bụng, thất thanh kêu lên. Bụng của hắn đau quá, giống như bị xé rách vậy, nếu như Trịnh Quân không mau đến cứu hắn, bảo bảo sẽ mất mạng!
“Đừng có nằm mơ! Trịnh Quân chắc chắn sẽ không tới cứu ngươi, bởi vì y căn bản không biết ngươi đang nằm trong tay ta.” Thang Na cười lạnh, “Hôm nay đã trong tay ta, thì ngươi cứ nhận mệnh mình đi a!”
Chu Tình mặt mũi tràn đầy nước, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng. Xem ra hôm nay hắn và bảo bảo nhất định chết chắc, kiếp này có thể gặp được Trịnh Quân, tìm được Trịnh Quân để yêu, hắn chết cũng không tiếc gì nữa. Chỉ là đáng thương cho cục cưng trong bụng, còn chưa mở mắt nhìn cuộc đời này một lần, đã phải cùng hắn mất mạng một chỗ, thật sự xin lỗi cục cưng. . .
|
“Đồ đê tiện, ngươi cướp đi Trịnh Quân của ta, ta nhất định phải làm cho ngươi sống không bằng chết.” Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ tươi cười ác độc, Thang Na quay người đối nhóm thuộc hạ sau lưng nói: “Các ngươi còn không có chơi qua phụ nữ có thai a, hôm nay trời tạo cơ hội cho các ngươi, các ngươi cứ hảo hảo ‘bắt chuyện’ với tao hóa này đi.”
“Cảm ơn Na tỷ!” Đám thuộc hạ lập tức như lũ dã thú, mừng rỡ đánh tới phía Chu Tình. Chu Tình dù mang thai, nhưng phong độ tư thái không giảm, thậm chí so với trước càng có hương vị, đám thuộc hạ kia chỉ tơ tưởng đến lúc được đùa với đại mỹ nhân như này, mỗi người đều vui muốn chết rồi.
“Ngươi. . . Các ngươi muốn làm gì? Thả ta ra. . . Cứu mạng ah. . .” Bị mấy nam nhân xa lạ đụng chạm Chu Tình ngay lập tức muốn nôn, hắn dốc sức liều mạng giãy dụa lấy. Thật buồn nôn! Ô. . . Trịnh Quân, ngươi ở đâu. . .
Để ngăn cản sự phản kháng của hắn, nhóm thủ hạ đám bọn họ chặn tứ chi của hắn lại, để cho hắn không thể động đậy, nở nụ cười dâm đãng xé quần áo hắn ra, làm Chu Tình chỉ có thể bất lực mà kêu khóc.
Ở một bên thưởng thức Thang Na cao hứng cuồng tiếu, không biết Trịnh Quân khi chứng kiến Chu Tình bị luân phiên cường bạo sẽ có cái biểu tình gì đây? Y còn có thể muốn Chu Tình đích ti tiện song tính nhân này nữa sao? Ả hảo mong chờ cảnh đó a!
“Má ơi, các ngươi mau nhìn phía dưới của tiểu kỹ nữ này xem.” Một tên thủ hạ kéo đồ lót Chu Tình ra, lập tức bị hạ thể kỳ dị của hắn làm cho hoảng sợ.
“Tiểu mỹ nhân này cư nhiên là người lưỡng tính a!”
“Như thế không phải rất tốt sao, hắn có nhiều ‘miệng’ như vậy, chúng ta tựu không cần phải xếp hàng chờ đợi, cùng tiến lên là tốt rồi!”
Kinh ngạc qua đi, đám bọn họ toàn bộ hưng phấn vô cùng, hận không thể ngay tức khắc nếm thử tư vị khác thường của thân thể xinh đẹp này.
Ánh mắt hèn mọn bỉ ổi của đám nam nhân đó nhượng Chu Tình trở nên vô cùng sợ hãi, trong lòng yên lặng hạ quyết định, hắn dù chết cũng không để cho một người nam nhân nào khác ngoài Trịnh Quân chạm vào hắn.
“Tiểu mỹ nhân, đại gia hiện tại cho ngươi thoải mái lên đến trời !” Tiểu thái bảo dẫn đầu không thể chờ đợi được mà cởi quần, xuất ra dương vật xấu xí đáng ghét, muốn cắm vào hoa huyệt mê người.
Chu Tình tuyệt vọng nhắm mắt lại, vừa muốn cắn lưỡi tự vận, lại nghe một tiếng hét thảm. Khi hắn mở mắt ra, phát hiện tên kia không có đi vào trong thân thể của hắn, mà là ngã trên mặt đất, trên lưng cắm một cây dao.
“Trịnh Quân!” Hướng nhìn ra cửa vào, Chu Tình mừng rỡ mà kêu to. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này Trịnh Quân rốt cục cũng đuổi tới.
“Thang Na, ta muốn giết ngươi!” Trịnh Quân hai mắt đỏ ngầu phẫn nộ bước về phía Thang Na. Không thấy Chu Tình ở nhà, y biết chắc chắn nhất định là do Thang Na làm, may mắn y kịp thời đuổi tới, bằng không thì Chu Tình đã bị mấy tên cầm thú này xâm phạm, Thang Na thật sự là đồ lòng dạ rắn rết, cư nhiên làm ra mấy điều này đối với một người đang mang thai.
Thang Na không nghĩ tới Trịnh Quân nhanh như vậy có thể tìm tới, có chút thất kinh, lập tức bảo mấy tên đang đè Chu Tình chạy đến ngăn cản Trịnh Quân. Bất quá những tiểu nhân vật như này không phải đối thủ của Trịnh Quân, y hai ba cái đã đem bọn hắn giải quyết sạch sẽ.
“Ngươi đừng tới đây, nếu như ngươi dám bước đến đây, ta sẽ giết hắn.” Thang Na sợ hãi mà đem Chu Tình bắt lấy, xuất súng ra chỉa vào đầu Chu Tình.
“Ngươi dám!” Trịnh Quân hận không thể đem Thang Na nghiền nát thành tro, nhưng y không dám tiến lên, y sợ Thang Na chó cùng rứt giậu thật sự sẽ giết Chu Tình.
Thấy Trịnh Quân như thế khẩn trương vì Chu Tình, Thang Na đố kị đến điên lên, mối phẫn hận trong lòng càng sâu hơn, ả tuyệt không thể để cho đôi cẩu nam nam này hạnh phúc, ả muốn cho Trịnh Quân thống khổ, hối hận vì đã vứt bỏ ả.
“Tiện nhân, đi chết đi!” Thang Na nhe răng cười bóp cò súng.
“Phanh ──” Trịnh Quân tiến lên muốn cản lại, nhưng mà đã quá muộn, theo tiếng súng vang lên Chu Tình ngã trên mặt đất, trên đầu hắn hở ra một cái lỗ nhỏ, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra.
“Chu Tình ──” Trịnh Quân hô hấp như muốn đình chỉ.
“Chị dâu! ! Tại sao có thể như vậy?” Nhận được điện thoại của Trịnh Quân, Khương Bân cùng Lưu Dương ngay lập tức chạy đến, vừa vào cửa liền chứng kiến một màn nhìn thấy mà không khỏi giật mình.
Thang Na muốn chạy trốn, nhưng lại bị Lưu Dương đoạt trước một bước chế ngự, Trịnh Quân lửa giận ngút trời muốn giết ả, lại bị Khương Bân ngăn cản.
“Hiện tại cứu chị dâu quan trọng nhất, tranh thủ thời gian đưa hắn đi bệnh viện, muộn sẽ không còn kịp nữa, Thang Na cứ giao cho Tiểu Dương a!”
“Đúng vậy a! Quân ca, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ xử đẹp nữ nhân điên khùng này.” Lưu Dương nói.
“Tiện nhân, chờ ta trở lại, ta nhất định đem ngươi bầm thây nghìn mảnh.” Trịnh Quân hung hăng trừng mắt nhìn Thang Na, lòng nóng như lửa đốt ôm lấy Chu Tình cùng Khương Bân chạy ra ngồi vào xe, hoả tốc hướng bệnh viện mà chạy xe.
“Tiểu Bân, ngươi tăng tốc nhanh lên!” Trịnh Quân lo lắng thúc giục. Chu Tình tổn thương máu chảy không ngừng, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng thấp, hơn nữa phía dưới cũng chảy máu, không mau mau cứu hắn, có khả năng sẽ mất luôn cả hai mạng sống.
“Ta đã tăng tốc độ đến mức nhanh nhất rồi, chị dâu không có việc gì đâu! Chúng ta bây giờ đến bệnh việc của thúc thúc ta, thúc thúc ta là người có tiếng ở khoa não, y nhất định sẽ cứu sống chị dâu.” Khương Bân an ủi.
“Miệng lão có kín hay không?” Chuyện Chu Tình là song tính nhân tuyệt không thể truyền đi, nếu không về sau sẽ có một đống lớn phiền toái.
“Cái này ngươi tuyệt đối yên tâm.” Việc Chu Tình là song tính nhân cùng việc Chu Tình mang thai Trịnh Quân đều đã nói cho Khương Bân cùng Lưu Dương rồi.
Bọn họ rất nhanh đến bệnh việc thúc thúc Khương Bân viện, bởi vì Khương Bân trên đường đã đã gọi điện thoại cho Khương viện trưởng, cho nên Khương viện trưởng sớm đã chuẩn bị cho tốt hết thảy, chỉ ở ngoài cửa chờ bọn hắn đến liền đem Chu Tình đưa vào phòng giải phẫu.
Chờ ở bên ngoài phòng giải phẫu Trịnh Quân gấp rút muốn chết, y tự trách, nếu như y thận trọng hơn một chút thì cũng không để cho Thang Na có cơ hội bắt Chu Tình đi, càng sẽ không để cho Chu Tình trúng đạn, giờ lại đang vật lộn bên bờ vực sinh tử . Nếu như Chu Tình cùng bảo bảo vạn nhất có mệnh hệ gì, y phải làm sao bây giờ ?
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một gã hộ sĩ đi ra, Trịnh Quân cùng Khương Bân liền đứng dậy hỏi tình huống thế nào. Hộ sĩ nói cho bọn hắn biết Chu Tình mất máu quá nhiều, tình huống rất nguy hiểm, phải tranh thủ thời gian truyền máu, nhưng Chu Tình thuộc loại máu RH âm tính hiếm gặp, trong kho máu không có sẵn, phiền bọn họ mau mau gọi người nhà Chu Tình đến.
Trịnh Quân cùng Khương Bân đều là máu O, không có biện pháp nào cả, đành phải gọi điện cho Chu Nhã.
“Ngươi nói cái gì? Chu Tình trúng đạn, tánh mạng rất nguy hiểm sao?” Nhận được điện thoại, thanh âm vô tình lúc nào cũng lạnh như băng có chút kinh hoảng.
Trầm ngâm một lát, Chu Nhã lần nữa khôi phục bộ dáng lạnh lùng.”Ta đã biết, ta hiện tại xuống máy bay rồi rồi, mười phút nữa ta sẽ đến nơi.”
Đợi Trịnh Quân cúp điện thoại, Khương Bân hỏi: “Ngươi nghĩ phải đối phó Chu a di thế nào a? Nàng nổi danh là khó chơi a!”
Trịnh Quân lắc đầu, “Bất quá ta dù chết cũng sẽ không cùng Chu Tình tách ra, cùng lắm thì chúng ta bỏ trốn thôi.”
“Ta chỉ biết, cầm lấy đi, coi như lễ vật cho cháu trai sắp ra đời của ta.” Khương Bân từ trong bọc xuất ra một tập tài liệu đưa cho y.
Trịnh Quân nghi hoặc mà mở tài liệu ra, xe, nội dung bên trong xong trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
“Đã có cái này, Chu a di tựu không thành vấn đề nữa rồi, ta đã liên hệ với người kia, người kia thật sự phải mau đến đi à nha! Đến lúc đó Chu a di lo thân mình còn chưa xong, tuyệt đối sẽ không có thời gian xen vào chuyện của chị dâu và ngươi nữa.”
“Cám ơn, huynh đệ, ngươi vĩnh viễn đều là đáng tin cậy như vậy.” Trịnh Quân cao hứng ôm lấy Khương Bân, tiểu tử này không hổ là IQ cao tới 180, hắn là Chu Cát Lượng của Trịnh Quân, hết thảy mọi việc trước khi xử lý đều suy nghĩ kỹ.
“Cứ cho là lễ vật cho cháu trai thôi a!” Nét mặt tuấn tú lộ ra nụ cười thản nhiên.
“Mẹ nó, nếu như Chu Tình cùng bảo bảo không có việc gì, ta lập tức đem bảo bảo gả cho ngươi, cho ngươi lão nhân này trâu già gặm cỏ non.” Trịnh Quân buồn bực tâm tình trở nên tốt hơn nhiều, cười mắng.
“Cho ta xin, nếu như bảo bảo là nam hài làm sao bây giờ?” Khương Bân thật sự rất bội phục suy nghĩ của y.
“Vậy cũng bắt hắn gả cho ngươi!”
“A?” Khương Bân thiếu chút nữa té xỉu.
Chu Nhã quả nhiên đúng giờ, mười phút sau đã đến, mặt không biểu tình đưa mắt liếc Trịnh Quân, lãnh đạm mở miệng: “Lập tức an bài ta truyền máu.”
Trịnh Quân có chút giật mình, y vốn cho là Chu Nhã nhất định sẽ đem y thoá mạ một trận, thậm chí cho y vài đao nữa cơ.
Khương Bân mau chóng bảo y tá mang Chu Nhã đi truyền máu, Chu Nhã vì hiến máu sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng khí chất vương giả bao trùm trên người lại không có giảm bớt chút nào.
Đối vị nhạc mẫu khí thế cao quý đứng đó, Trịnh Quân không một đại nhân vật nào chưa từng thấy qua không hề giống người bình thường e sợ, y trấn định đi về phía Chu Nhã hành lễ.”Chu a di! Ta là Trịnh Quân, ta. . .”
“Bớt sàm ngôn đi, ta biết rõ ngươi là ai, thỉnh ngươi về sau không cần phải tái xuất hiện trong cuộc sống sinh hoạt của Chu Tình.” Chu Nhã lạnh lùng cắt ngang y mà nói.
“Chu a di, thật xin lỗi, cái này ta làm không được. Ta cùng Chu Tình là thật tâm yêu nhau, chúng ta chết cũng sẽ không rời xa nhau.” Trịnh Quân kiên định cự tuyệt.
“Như vậy các ngươi cùng chết là tốt hơn đấy, ta là tuyệt đối sẽ không cho phép Chu Tình cùng một tên nam nhân ở một chỗ, nếu như hắn cùng với ngươi cùng một chỗ, ta thà rằng giết chết hắn.” Chu Nhã độc địa tuyệt tình nói.
“Loại lời này ngươi cũng nói được, Chu Tình thật là con đẻ của ngươi sao?” Trịnh Quân nhịn không được nữa, phẫn nộ mắng to.
“Loại phế vật vô dụng như hắn, ta thà không sinh ra còn hơn.” Chu Nhã cười lạnh.
Trịnh Quân tức đến bốc khói, nghĩ thầm may mắn Chu Tình không nghe thấy, bằng không thì bé thỏ trắng yếu ớt kia không biết sẽ thương tâm thành cái dạng gì.
Khương Bân một mực trầm mặc không nói, lẳng lặng nhìn bọn họ giằng co, trong đầu âm thầm tính toán thời gian. Bây giờ không sai biệt lắm, người nọ hẳn cũng nên đến rồi đi! Khương Bân thần cơ diệu toán, bọn hắn rất nhanh chợt nghe bên tai truyền đến một đạo tiếng kêu buồn nôn.
“Nhã Nhã!”
Trịnh Quân nghe tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên nam nhân lớn lên so với Apollo còn tuấn mỹ hơn ba phần, nhưng toàn thân tản ra một cổ tà khí hướng bọn họ đi tới.
Nghe được âm thanh đã quên đi nhiều năm, Chu Nhã sửng sốt một chút, chợt khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy hoảng hốt.
Trịnh Quân khóe miệng câu dẫn, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ ác liệt, xem ra đúng như mấy thứ điều tra ghi trên báo cáo, nam nhân này chính là điểm yếu của nhạc mẫu y rồi.
“Nhạc phụ đại nhân, ngươi đã đến rồi!” Trịnh Quân nhiệt tình mà nghênh đón, cung kính kêu lên.
“Ngươi nguyên lai là Tiểu Quân ah, cám ơn ngươi đã cho ta biết tình hình của hai mẫu tử này.” Vệ Nhật Thanh cười nói.
Trịnh Quân sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Khương Bân, Khương Bân lặng lẽ dựng một tay che bên miệng, dùng khẩu ngữ nói cho y biết hắn là dùng tên của y liên lạc với Vệ Nhật Thanh.
Trịnh Quân lập tức hiểu ý, cười nói: “Đây là điều đương nhiên, ta vẫn luôn hi vọng ngươi có thể cùng nhạc mẫu sớm ngày đoàn tụ.”
“Đúng là con rể tốt! Tiểu Tình nhà chúng ta tựu giao cho ngươi rồi.” Vệ Nhật Thanh một mực cho rằng liên lạc người liên lạc với mình là Trịnh Quân, đối với con rể tương lai này càng nhìn càng vừa lòng.
Chu Nhã khuôn mặt tức giận đến tái nhợt, không nghĩ tới tiểu tử này cũng dám chơi xỏ nàng, thần thông quảng đại tìm được nam nhân này đến, nàng thật sự đã đánh giá y quá thấp. Phỏng chừng y cũng biết bí mật khác của nàng rồi, xem ra càng không nên đáp ứng sự tình giữa y cùng Chu Tình.
“Nhã Nhã, hơn mười năm không gặp, ta cứ tưởng ngươi đã chết rồi chứ!” Vệ Nhật Thanh đi tới ôm vai Chu Nhã, ngoài mặt là tươi cười nhưng người sáng suốt ai ai cũng nhìn ra trong mắt của hắn che dấu phẫn nộ.
Chu Nhã trầm mặc không nói, thân thể lạnh run, năm đó nàng mang theo hài tử lén đào tẩu, hiện đang lại rơi vào trong tay nam nhân này, giở không biết hắn sẽ đối nàng làm ra trò gì. Nghĩ đến thủ đoạn nhiều năm về trước của nam nhân, Chu Nhã không khỏi sởn hết cả gai ốc.
“Nhạc phụ, ta nghĩ ngươi cùng nhạc mẫu cần phải có rất nhiều lời muốn nói, các ngươi cứ đi trước a, chuyện ở đây giao cho ta là tốt rồi. Đợi Tiểu Tình phẫu thuật xong, ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi.” Trịnh Quân giả bộ quan tâm nói.
Chu Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Trịnh Quân, hận không thể đem y ăn tươi.
“Hảo, ta và nhạc mẫu ngươi xác thực cần phải hảo hảo tâm sự.” Vệ Nhật Thanh phi thường tán thành chủ ý của Trịnh Quân. “Tiểu tâm can, chúng ta đi thôi!” Không để ý Chu Nhã phản kháng, Vệ Nhật Thanh kiên quyết chế ngự nàng khiêng trên vai mang đi.
“Tiểu Bân, ngươi nói xem nhạc mẫu có thể hay không ghét ta cả đời?” Nhìn hai người đang dần bỏ xa, Trịnh Quân có chút hả hê. Với vẻ mặt đó của nhạc phụ, xem ra nhạc mẫu thân yêu của y hẳn phải rất thảm hại a.
“Này cũng không đến mức, bất quá trong một khoảng thời gian nhất định rất hận ngươi đi!” Khương Bân mỉm cười, vẫn là cái vẻ vô hại kia.
“Ta không quan tâm!” Trịnh Quân nhún nhún vai, y đối với nhạc mẫu này cũng không có hảo cảm gì cho cam, cho nên đối với thái độ của nàng, y mặc kệ.
Xoay người nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt, Trịnh Quân lần nữa nhíu mày. Chu Tình, chúng ta đã quét dọn được chướng ngại vật của mụ mụ ngươi rồi, bây giờ sẽ không có một ai có thể ngăn cản chúng ta cùng một chỗ, ngươi hòa bảo bảo nhất định phải bình an vô sự, sau đó chúng ta một nhà hạnh phúc, vĩnh viễn không xa rời nhau. . .
|
“Ah! Không muốn. . . Ta không được, ăn không vô rồi. . . Lão công, từ bỏ. . .” Trong phòng bệnh truyền ra một đạo mập mờ mê người tiếng kêu, y tá trẻ tuổi sắp vào phòng lập tức hưng phấn mà trốn ở ngoài cửa nghe lén.
“Không được, ngươi phải ăn hết, há miệng to ra, mau ăn đi!” Bá đạo nam âm lại để cho các y tá nghĩ càng thêm quái.
“Lão công, ta đã ăn thật nhiều tổ yến rồi, thật sự ăn không vô nữa.”
Nghe vậy, y tá vẻ mặt hắc tuyến, khứ! Còn tưởng rằng bên trong đang diễn ra cái hình ảnh gì không dảnh cho trẻ dưới 18 chứ, hại nàng hảo mong chờ!
Thất vọng ở trong lòng oán trách vài câu, y tá gõ cửa, sau đó đi vào. Vừa vào trong, tựu chứng kiến một người nam sinh tướng mạo anh tuấn, bắt ép nữ sinh đang mang thai phi thường thanh lệ xinh đẹp trên giường ăn tổ yến.
“Tôi tới để chính thuốc!” Y tá xuất ra ống kim, tiêm vào nước thuốc, đối nữ sinh có thai lộ ra nụ cười chuyên môn ngọt ngào.
Nam sinh lập tức buông tổ yến, giúp nữ sinh kéo ống tay áo lên, nhìn y tá đem kim tiêm vào tay người yêu, y nhăn đôi lông mày đen rậm lại, khẩn trương hỏi tình nhân: “Bảo bối, có đau hay không? Ngươi điểm nhẹ thôi a!” Câu đằng sau này là nói với y tá.
Y tá chịu không được liếc mắt,vị suất ca này cũng quá khoa trương ni, mỗi lần nàng đến chích thuốc cho bạn gái y, y đều bày ra một cái vẻ mặt như Lâm Đại Địch vậy, một mực dặn dò nàng phải tiêm nhẹ, không được làm đau lão bà của y.
Chu Tình câu khóe môi ra, thâm tình nhìn người nam nhân hắn yêu nhất này. Trịnh Quân cho rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều sợ uống thuốc giống y sao? Bất quá bộ dáng của y thật đáng yêu!
Trịnh Quân nãy giờ vẫn chằm chằm nhìn y tá, thẳng đến khi nàng đem ống kim rút ra, mới nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu xuống đối vết tiêm của Chu Tình thổi mấy hơi thở.
Bộ dáng quan tâm săn sóc kia làm cho nữ y tá sinh lòng ghen tị, thật hâm mộ tiểu nữ sinh này mà, có được một người bạn trai quan tâm yêu thương chăm sóc mình, vì cái gì nàng không gặp được một người đàn ông chân chính như thế chứ!
Thở dài, dặn dò vài câu, y tá thức thời ly khai ngay sau đó, đơn giản là nàng không có hứng ở đây làm bóng đèn.
“Bé thỏ trắng, may mắn là ngươi đã tỉnh lại! Bằng không thì ta nhất định sẽ điên mất.” Nhìn thân thể Chu Tình tái nhợt gầy yếu, Trịnh Quân hảo đau lòng. Trải qua một ngày một đêm cấp cứu, hai mẫu tử Chu Tình cuối cùng cũng bình an, từ quỷ môn quan trở về với y.
“Đồ ngốc!” Chu Tình hốc mắt không khỏi ẩm ướt, hắn từng cho là mình sẽ mất mạng, không nghĩ tới còn có thể gặp lại Trịnh Quân.
“Ngươi phải thề, tuyệt đối không được chết trước ta, bằng không thì cho dù phải chạy xuống địa ngục, ta cũng phải đem ngươi bắt trở về.” Trịnh Quân nâng mặt của hắn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn bá đạo nói.
“Ừm!” Chu Tình cảm động gật đầu, chủ động ôm lấy Trịnh Quân. Hắn trước kia nằm mơ cũng không ngờ, nam nhân từng là ác mộng đối với hắn vậy mà hội sẽ trở thành người quan trọng nhất của hắn.
Ôm Chu Tình, Trịnh Quân vừa muốn cúi đầu in dấu ấn môi của hắn, đằng sau lại bỗng nhiên truyền đến một đạo trung niên nam âm.
“Tiểu Tình, ba ba đến thăm ngươi này!” Trịnh Quân bọn hắn nhìn lại, nguyên lai là Vệ Nhật Thanh đã đến, Trịnh Quân lập tức đứng dậy nhường chỗ.
“Tình Tình, đây là lễ vật của ba ba a!” Vệ Nhật Thanh ngồi xuống, đưa cho Chu Tình một đóa hoa bách hợp xinh đẹp .
“Cảm ơn!” Chu Tình đem hoa giao cho Trịnh Quân cắm vào bình, nhìn vào người phụ thân từ đâu chạy đến này, hắn vẫn không quen lắm. Phụ thân nói năm đó mẫu thân hiểu lầm hắn có nữ nhân khác, cho nên mang theo mình bỏ đi, nhiều năm nay hắn vẫn một mực tìm kiếm bọn họ a. Bất quá cái này phụ thân rất thương hắn, không giống mụ mụ như vậy dữ dằn, hơn nữa không biết có phải hay không là bởi vì có ba ba, mụ mụ bây giờ ôn nhu hơn trước nhiều, cũng không còn lạnh lùng vô tình như trước đây nữa.
Nhớ tới mẫu thân, Chu Tình nghi hoặc mà vói nhìn ra ngoài cửa, như thế nào không thấy mẫu thân. Từ lúc hắn nằm viện, quan hệ giữa hắn và mẫu thân trở nên tốt hơn nhiều, nàng cách vài ngày đều cùng phụ thân đến thăm hắn
“Mụ mụ ngươi thân thể không thoải mái, ở nhà nghỉ ngơi, hôm nay không đến.” Vệ Nhật Thanh giải thích, nhìn Chu Tình đang không thoải mái, cười đến phi thường mập mờ.
“Nàng có sao không?” Chu Tình lập tức lo lắng hỏi.
“Ngươi không phải lo lắng, nàng không có việc gì! Nàng chỉ là quá ‘mệt mỏi’ thôi!” Vệ Nhật Thanh trong mắt hiện lên một tia cười tà.
Chu Tình nhẹ nhàng thở ra, Trịnh Quân một bên liếc mắt xem thường hắn, đúng là thỏ con đần, ý tứ rõ ràng như vậy mà nghe không hiểu sao, nhạc mẫu nhất định là bị nhạc phụ đại nhân khiến cho quá mệt mỏi, dậy không nổi a! Bất quá nhạc phụ của y thật sự là lợi hại, có thể chế trụ được vị nhạc mẫu kiên định như thép kia, lại còn buộc nàng đáp ứng hôn sự của bọn hắn nữa.
“Đúng rồi, ta đã cùng phụ thân ngươi đã bàn qua hôn sự của các ngươi rồi, chúng ta quyết định đợi sau khi Tiểu Tình xuất viện liền tổ chức hôn lễ.” Vệ Nhật Thanh nhìn qua Trịnh Quân cười nói.
“Thật sao? Trịnh thúc thúc đã đáp ứng chuyện của chúng ta rồi sao?” Chu Tình kinh hỉ cực kỳ, quay đầu nhìn Trịnh Quân đồng dạng hưng phấn.
“Đó là điều đương nhiên, Tiểu Tình nhà ta đáng yêu như thế, xinh đẹp như thế, hắn có lý do gì không đáp ứng chứ.” Vệ Nhật Thanh sủng nịch mà sờ đầu nhi tử. Chính vì Vệ thị cùng Hoa Hoành đều là hai xí nghiệp lớn, bây giờ lại còn có quan hệ thông gia với nhau, Trịnh lão đầu cầu còn không được nữa là, giới tính của Chu Tình bây giờ căn bản không quan trọng nữa, hơn nữa Chu Tình còn mang trong người tôn tử của Trịnh gia bọn họ cơ mà.
“Ba ba, cảm ơn ngươi!” Chu Tình biết rõ nhất định là ba ba hắn đã dốc sức thuyết phục phụ thân Trịnh Quân.
“Tình Tình, ba ba nhất định sẽ làm cho ngươi trở thành người hạnh phúc nhất thế giới này.” Hắn nợ đứa con trai nhỏ bé này nhiều lắm, bây giở nhất định sẽ hảo hảo đền bù tổn thất cho nó.”Giờ ta phải về xem mụ mụ ngươi như thế nào rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi! Mấy ngày nữa ta hòa mụ mụ ngươi lại tới thăm nữa.” Vệ Nhật Thanh nhìn xuống đồng hồ trên tay, trong mắt tà quang lập loè. Không sai biệt lắm, hắn bây giờ phải trở về hảo hảo yêu thương lão bà cứng đầu không nghe lời kia, nàng hiện tại nhất định bị cái ‘vật nhỏ đáng yêu’ kia tra tấn đến cực hạn rồi.
“Ba ba, hẹn gặp lại!” Chu Tình lo cho mẫu thân, cho nên không có giữ phụ thân lại.
“Bảo bối, vậy giờ chúng ta tiếp tục ăn tổ yến.” Vệ Nhật Thanh vừa rời đi, Trịnh Quân lập tức nhớ tới bát tổ yến Chu Tình còn chưa có ăn xong.
“Không muốn!” Chu Tình lập tức lắc đầu, Trịnh Quân mỗi ngày đều bắt hắn ăn tổ yến như cho trư ăn vậy, hắn đã ớn đến mức chỉ nhìn không thôi liền có thể ói ra hết rồi.
“Không được! Tổ yến nhưng là thuốc bổ, phải mỗi ngày đều ăn ngươi mới có thể mau mau tốt lên.”
“Không cần, ta đã khỏe lắm rồi! Ngươi xem ta hiện tại đã xuống giường rồi!” Vì chứng minh lời nói của mình, để không cần ăn tổ yến đáng ghét kia nữa, Chu Tình trèo xuống giường đi vài bước cho Trịnh Quân xem.
“Xem ra ngươi thật sự khỏe lên rồi!” Trịnh Quân nheo mắt, khóe miệng cong thành một đường nguy hiểm, bất chợt đem Chu Tình đẩy ngã lên giường.
|