Luyến Tình
|
|
Chu Tình toàn thân bủn rủn mà ở trên mặt ghế, vô ý mà nhìn ra phong cảnh đang dần tiêu thất bên ngoài. Mệt mỏi quá! Rõ ràng đã nói chỉ làm một lần, nhưng mà Trịnh Quân cái này sắc ma nói không giữ lời, đem hắn lăn qua lăn lại ba lượt mới thả ra, nếu như ngày nào cũng bị y làm như thế, hắn có ngày cũng sẽ bị đùa chơi chết trên giường
Mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã nhanh tám giờ rồi, không biết có đến trễ không nữa. Mặc dù theo Trịnh Quân trốn học, lão sư cũng không dám nói gì, nhưng hắn cảm thấy thân là học sinh cần phải có phong thái của học sinh, không nên đến muộn, thiếu phép tắc.
Quay sang nhìn Trịnh Quân vừa lái xe, một bên ngâm nga hát, thần thái phi dương. Chu Tình xinh đẹp lông mày có chút chau lên. Gần đây hắn thường xuyên sẽ nghĩ đến Trịnh Quân có can hệ gì với hắn, bọn hắn đến cùng là quan hệ như thế nào?
Hắn không biết Trịnh Quân nghĩ như thế nào, tâm của y chỉ có một mình y biết rõ tinh tường. Không biết từ lúc nào, hắn đối với Phác Xán Liệt đã sinh ra tình cảm đặc thù không nên có. Trịnh Quân không chỉ là người đàn ông đầu tiên của hắn, còn là người đối với hắn tốt nhất, thương hắn, quan tâm hắn. Bản thân hắn một mực cô độc thật sự không có biện pháp kháng cự sự bá đạo ôn nhu của y, dù hắn biết rõ đây là điều không tốt.
Hắn hiện tại phi thường sợ hãi, hắn rất sợ Trịnh Quân chỉ coi hắn trở thành món đồ chơi ti tiện, hiện tại hết thảy cũng chỉ là trò chơi của y. Tuy y luôn thâm tình chân thành gọi hắn lão bà, nói hắn thật đáng yêu, thật xinh đẹp, thế nhưng y cho tới bây giờ cũng chưa lúc nào nói yêu hắn.
Hơn nữa gần đây hắn từ miệng Lưu Dương nghe được một chuyện, Trịnh Quân bất luận hòa kẻ nào cũng sẽ không cùng nhau ở một chỗ quá ba tháng. Hắn và Trịnh Quân cùng một chỗ cũng đã ba tháng, hắn rất sợ Trịnh Quân tùy thời sẽ cùng hắn nói tái kiến. Hiện tại vô luận là tâm hay thân thể của hắn không thể ly khai Trịnh Quân rồi, hắn không dám tưởng tượng nếu như Trịnh Quân không cần hắn nữa, chính mình sẽ sống thế nào về sau.
Nhiều lần hắn thậm chí nghĩ hỏi Trịnh Quân đối với hắn như này là ý gì, nhưng mà lại không dám, hắn sợ điều Trịnh Quân nói ra là đáp án làm hắn tan nát cõi lòng. . .
“Ọe. . .” Bỗng nhiên trong dạ dày truyền đến một hồi đau quặng, Chu Tình khó chịu che miệng lại nôn ra một trận.
“Lão bà, làm sao vậy?” Trịnh Quân tức thời quan tâm mà hỏi thăm.
“Không có việc gì, chỉ là có chút không thoải mái.” Chu Tình lắc đầu. Gần đây không biết làm sao, hắn lúc nào cũng cảm thấy muốn ói ra, còn đặc biệt muốn ăn đồ chua nữa.
“Vậy chúng ta không đến trường nữa, ta đưa ngươi về nhà nghỉ ngơi.” Trịnh Quân đề nghị.
“Không cần! Ta nghỉ chút thì lập tức tốt lên rồi.” Từ khi cùng Trịnh Quân cùng một chỗ về sau, Trịnh Quân thường xuyên dẫn hắn trốn học, tình hình học tập của hắn rớt xuống ngàn trượng, tụt dốc không phanh, giờ không thể lại trốn học tiếp.
“Được rồi! Nhưng nếu như thật sự không thoải mái ngươi phải nói, đừng cố chống cự làm gì!” Trịnh Quân vốn định cưỡng ép dẫn hắn trở về, nhưng là Lưu Dương hẹn y đến trường, nói có chuyện đại sự muốn thương lượng, đành phải đau lòng mà đáp ứng.
“Ta biết!” Một mặt cười hiện lên khuôn mặt có chút tái nhợt. Thấy Trịnh Quân đau lòng vì mình, Chu Tình tựu cảm thấy thật hạnh phúc, trong nội tâm ấm áp, dù vô cùng có khả năng là Trịnh Quân làm bộ.
“Ta đây tăng tốc một chút, tranh thủ thời gian tới trường học cho ngươi nghỉ ngơi.” Trịnh Quân tăng tốc độ xe, rất nhanh liền đi tới trường học.
“Chị dâu , chào buổi sáng!” Chu Tình vừa xuống xe, Lưu Dương sớm đợi ở cửa trường học cười hì hì kêu lên.
“Chào buổi sáng!” Chu Tình ngại ngùng mà trả lời. Mặc dù hắn và Lưu Dương, Khương Bân trong khoảng thời gian này quen thuộc hơn rất nhiều, ở chung cũng không tệ, nhưng mà hắn vẫn còn không quen bọn họ gọi hắn như vậy.
“Ngươi đến phòng học trước đi, ta sẽ đến sau.” Trịnh Quân hướng Chu Tình nói.
“Hảo!” Chu Tình biết rõ bọn y có việc muốn nói, mình ở đây không tiện, nhu thuận gật đầu.
Cùng mấy người đó nói từ biệt xong, Chu Tình một thân một mình đi vào trường học. Nhưng mà vừa đi vài bước, lại một hồi ác tâm, lần nữa nôn mửa liên tục, hắn đành phải ngồi vào bồn hoa bên cạnh ghế đá nghỉ ngơi.
Nôn ọe trong chốc lát, Chu Tình thở hồng hộc mà xuất ra khăn tay lau vết bẩn ngoài miệng. Hắn nôn mửa càng ngày càng nhiều rồi, có phải hay không bị bệnh? Không bằng gọi điện thoại hỏi XXX một chút là tốt rồi, XXX là tổng đài chuyên xử lý mấy việc như này. Chu Tình bởi vì bí mật thân thể không dám tới gặp bác sĩ, có cái gì ốm đau đều là gọi điện thoại hỏi XXX, sau đó lại mua thuốc tương ứng uống.
Chu Tình móc ra điện thoại Trịnh Quân mua cho, bấm số XXX, bên tai lập tức truyền đến một đạo dễ nghe nữ âm, hắn đem bệnh trạng của mình nói cho đối phương biết.
“Tiểu thư, theo như lời ngươi nói, ngươi hẳn là mang thai!” Đối phương sau khi nghe xong cười nói, nàng nghe thanh âm Chu Tình qua điện thoại liền tưởng hắn là nữ sinh.
|
“Cô. . . Cô nói cái gì?” Trời có nắng thì cũng chỉ là đến mức đổ mồ hôi mà thôi, Chu Tình quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.
“Tiểu thư, ngươi hẳn là mang thai!” Đối phương lần nữa lặp lại.”Bất quá ta đề nghị ngươi hay là đi bệnh viện kiểm tra một lần thì tốt hơn nhiều.”
“. . . Cám ơn!” Chu Tình run rẩy mà cúp điện thoại, đầu óc rối thành một cục. Trời ạ! Hắn vậy mà mang thai! Bất quá cái này cũng rất bình thường, hắn tuy là song tính nhân nhưng vẫn có tử cung, có thể như nữ nhân bình thường mang thai, hơn nữa Trịnh Quân còn làm nhiều lần như vậy, không có thai mới là việc lạ. Hiện tại phải làm sao bây giờ?
Mụ mụ vẫn luôn chờ hắn trưởng thành, lập tức sẽ đưa hắn đến Mỹ làm phẫu thuật biến tính, trở thành nam nhân chân chính, nhưng hắn bây giờ lại mang thai! Mụ mụ biết rõ nhất định sẽ đánh chết hắn. Hay là lén bỏ đi bảo bảo? Không! Chu Tình lập tức phủ định. Đây chính là một tiểu sinh mệnh, như thế nào có thể giết chết, hơn nữa đây chính là cục cưng của hắn và Trịnh Quân cơ mà.
Vô luận như thế nào hắn nhất định phải bảo vệ tốt tiểu sinh mệnh này, Chu Tình đưa tay vuốt bụng, biểu tình kiên định không gì sánh được. Hiện tại chính mình ngàn vạn lần không thể sợ hãi, ngẫm lại đến cùng làm như thế nào mới tốt nhất. Có lẽ nên nói cho Trịnh Quân, để y nghĩ biện pháp, nhưng mà không biết Trịnh Quân khi biết hắn hoài bảo bảo sẽ có thái độ như nào đây?
“Bảo bối, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Trên đỉnh đầu truyền đến một đạo tiếng nói trầm thấp đầy tình tứ.
“Trịnh Quân!” Chu Tình lại càng hoảng sợ, bối rối ngẩng đầu.
“Bảo bối, ta cho ngươi biết chuyện này, nhất định đem ngươi làm cười chết mất.” Trịnh Quân ngồi vào bên cạnh hắn, ôm vai của hắn cười nói.
“Chuyện gì?” Chu Tình tâm loạn như ma, có nên nói cho Trịnh Quân nghe chuyện bảo bảo không? Hắn sợ khi nói xong rồi, Trịnh Quân hội sẽ giống như mấy nam chính trên phim truyền hình kia, nhẫn tâm bắt người yêu đi phá thai.
“Dương tiểu tử thúi kia phải làm cha! Ha ha. . .”
“Cái gì?” Chu Tình khiếp sợ há to mồm, đây là lần thứ hai trong hôm nay hắn thiếu chút nữa bị hù chết.
“Dương tiểu tử kia vừa rồi nói cho ta biết, có một nữ sinh trước kia cùng hắn ngoạn một đêm, ngày hôm qua đột nhiên chạy tới nói với hắn, nàng mang thai con của hắn, muốn hắn chịu trách nhiệm.” Trịnh Quân vẻ mặt khinh thường mà cười nói.
“Vậy sao? Vậy ngươi đối với việc này có ý kiến gì không?” Chu Tình gượng cười hai tiếng, nhìn thẳng vào mắt y sợ sệt hỏi.
“Có thể có ý kiến gì nữa, đương nhiên là bảo Tiểu Dương kêu nữ nhân kia đi phá thai rồi, Tiểu Dương mới bằng ấy tuổi, làm cha cái quái gì cơ chứ! Ta ghét nhất mấy loại vọng tưởng dùng hài tử trói chặt nam nhân của nữ nhân như này, ta ghét nhất tiểu hài tử rồi, phiền muốn chết!” Trịnh Quân không có chú ý tới Chu Tình trong mắt đã nhanh chóng hiện lên bi thương cùng tuyệt vọng.
Chu Tình cúi đầu xuống, cố nén nước mắt sắp tràn mi. Vậy là không cần phải nói cho y biết chuyện cục cưng rồi… hắn biết đáp án tinh tường rồi còn gì, nhất định là y sẽ không chút do dự cho hắn đi bỏ bảo bảo. Xem ra hiện tại Trịnh Quân cùng bảo bảo, chỉ có thể chọn một!
“Bảo bối, có phải hay không lại không thoải mái, ta đưa ngươi đi bệnh viện xem một chút đi!” Thấy Chu Tình một mực trầm mặc không nói, Trịnh Quân rốt cục phát hiện hắn không được bình thường.
“Không cần, ta rất tốt, ta không sao!” Chu Tình lắc đầu lia lịa, nếu như đi bệnh viện, Trịnh Quân lập tức tựu sẽ biết chuyện bảo bảo.
“Thật sự?” Trịnh Quân nhíu đôi mày kiếm, bé thỏ trắng sắc mặt hảo chênh lệch, một điểm huyết sắc cũng không có.
“Thật sự, đi nhanh đi! Bằng không thì muộn đấy!” Sợ Trịnh Quân lại hỏi tới, Chu Tình bối rối mà đứng lên hướng phòng học chạy.
Trịnh Quân trong mắt hiện lên một tia u quang, bé thỏ trắng đến cùng làm sao vậy? Như thế nào càng ngày càng kì quái?
Trịnh Quân tuy là nam sinh nhưng vẫn rất thận trọng cùng chu toàn, y sớm chú ý tới Chu Tình gần đây một mực có tâm sự, nhưng thể biểu đạt ra ngoài. Y mấy lần muốn mở miệng hỏi Chu Tình, nhưng mà lời nói vừa đến bên miệng lại phải nuốt xuống.
Sự kì quái của Chu Tình nhượng Trịnh Quân phi thường bất an, suốt một ngày y đều chăm chú nhìn Chu Tình, quan sát nhất cử nhất động của hắn, y phát hiện Chu Tình thủy chung bộ dáng rầu rĩ u sầu, không vui.
“Trịnh Quân, ta có việc muốn nói với ngươi.” Buổi tối ăn cơm, Chu Tình cả ngày không nói một lời cuối cùng mở miệng.
“Chuyện gì?” Chu Tình chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, Trịnh Quân tâm sinh ra cảm giác sợ hãi chưa bao giờ thấy.
Chu Tình hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn Trịnh Quân, “Chúng ta chia tay đi!”
|
“Ngươi nói cái gì?” Trịnh Quân khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống, y trăm ngàn lần không ngờ tới Chu Tình sẽ nói ra loại lời thế này.
“Ta muốn cùng ngươi chấm dứt.” Chu Tình bị ánh mắt giết người của Trịnh Quân làm cho sợ tới mức toàn thân phát run, nhưng hắn vẫn kiên trì nói ra. Đây là quyết định hắn suy nghĩ suốt một ngày mới ra, bảo bảo là một phần của thân thể hắn, muốn hắn nhẫn tâm giết bảo bảo, hắn thật sự làm không được. Muốn bảo vệ bảo bảo nhất định phải chia tay với Trịnh Quân, bằng không thì Trịnh Quân rất nhanh tựu phát hiện hắn mang thai.
“Nói cho ta biết nguyên nhân.” Trịnh Quân ép buộc chính mình tỉnh táo, y tin Chu Tình đối với y là có cảm tình. Vì đền bù tổn thương trước kia khi đối với Chu Tình, y về sau vẫn đối với hắn rất tốt, ba lần bốn lượt đem hắn cảm động đến rơi nước mắt nữa là.
“Mụ mụ của ta biết chuyện của chúng ta rồi, nàng không đáp ứng chúng ta cùng một chỗ.” Đây là cái cớ Chu Tình nghĩ nửa ngày mới được, kỳ thật mụ mụ từ lúc đi công tác đến bây giờ vẫn chưa có trở về, nàng như thế nào lại biết rõ sự tình giữa hắn và Trịnh Quân chứ.
“Lại là mụ mụ ngươi, đối với ngươi mà nói rốt cuộc là mụ của ngươi quan trọng, hay là ta quan trọng hơn cơ chứ!.” Trịnh Quân giận dữ hét, y biết địa vị của mình trong lòng Chu Tình, cho nên đã dễ dàng đã tin tưởng những lời dối trá kia của Chu Tình.
“Đương nhiên là mụ ta trọng yếu hơn.” Chu Tình không có một chút do dự trả lời, kỳ thật địa vị của Trịnh Quân trong lòng hắn đã sớm vượt lên trên mụ mụ lâu rồi, bởi y là người hắn yêu nhất.
Trịnh Quân nhanh bị chọc tức điên lên, y lần đầu thật tình yêu thương một người, kết quả gặt lấy được lại là hồi báo như vậy, kiêu ngạo như y như thế nào chịu được. Y cảm giác mình lần nữa lại bị phản bội, Chu Tình cùng mẹ đẻ của y rốt cục cũng đều là loại người đáng hận như nhau.
“Tốt, chúng ta chia tay! Chu Tình, nói cho ngươi biết, kỳ thật ta sớm chơi chán ngươi rồi, đang chuẩn bị đem ngươi một cước đá văng, không nghĩ tới lại bị ngươi đi trước một bước.” Trịnh Quân làm bộ chẳng hề để ý mà nói, y tuyệt không thể ở trước mặt Chu Tình yếu thế, để cho hắn có cơ hội chế giễu.
“Thật. . . Vậy sao?” Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà chính tai nghe lời Trịnh Quân nói ra miệng, Chu Tình vẫn cảm thấy nội tâm đau nhói, nước mắt kìm không được chảy ra.
“Khóc? Ngươi sẽ không thật lòng thích ta đi à nha! Cho ta xin đi, ta từ đầu tới đuôi cũng chỉ là cùng ngươi chơi đùa, ngươi ngàn vạn lần không nên tưởng thiệt, nếu không ta sẽ làm rất phức tạp. Ngươi cũng không ngẫm lại chính mình sao, loại nhân yêu bất nam bất nữ như ngươi, ta làm sao sẽ ưa nổi cơ chứ.” Trịnh Quân khoa trương mà cười nói, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy khinh bỉ. Phẫn nộ hoàn toàn xông hủy lý trí của y, y hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, y muốn trả thù! Y muốn hung hăng mà trả thù người đã chà đạp tấm chân tình của y, tổn thương y.
Tim Chu Tình đau đớn, đau đến hắn không cách nào hô hấp nổi rồi, nước mắt chảy xuống càng nhiều.
Thấy thế, Trịnh Quân trong nội tâm dâng lên một cỗ vui vẻ sau khi báo được thù, nói năng càng thêm khó nghe.”Ngươi không biết mình có bao nhiêu ti tiện sao, chỉ cần đối với ngươi hơi tốt một chút, thì chơi ngươi như thế nào đều được, ngươi so những kỹ nữ kia còn làm cho người ta chán ghét, mỗi lần cùng ngươi trên giường ta đều muốn ói ra, ngươi. . .”
“Đủ rồi, không cần nói thêm nữa đâu!” Chu Tình rốt cuộc nghe không thông, bi thương kêu lên, quay người muốn chạy ra ngoài, lại bị Trịnh Quân gọi lại.
“Chờ một chút!” Trịnh Quân quay người đem Tiểu Hoa trốn ở đằng sau ghế sô pha lôi ra, thô bạo mà ném cho Chu Tình.”Mang cái con phá cẩu này cút đi chỗ khác luôn đi!”
Chu Tình ôm Tiểu Hoa, lệ rơi đầy mặt rời nhà Trịnh Quân, dáng vẻ vụt chạy cực kỳ bi thương khắc sâu ở trong nội tâm Trịnh Quân, lại làm cho Trịnh Quân bực bội vô cùng.
“Mẹ nó!” Trịnh Quân căm tức mà một cước đá bay ghế sô pha bên cạnh, rõ ràng y mới là người bị phản bội, hắn cư nhiên bày ra bộ dáng người bị hại. Thao! Chính mình không cần cảm thấy áy náy, cái này tất cả đều là hắn tự tìm đến.
Chu Tình cũng không trở về nhà, mà là mang theo Tiểu Hoa chạy đến công viên phụ cận khóc rống. Dù sớm biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, nhưng là lúc chân chính đối mặt, hắn như cũ không cách nào tiếp nhận được. Hắn thật sự rất thích, rất thích Trịnh Quân, thậm chí nguyện ý vì y mà chết cũng được, nhưng mà Trịnh Quân từ đầu tới cuối chỉ đem hắn trở thành một món đồ chơi tùy thời có thể vứt bỏ, một cái đối tượng đơn thuần chỉ để vui đùa. Nhưng mà dù là như vậy, hắn vẫn còn rất thích Trịnh Quân. . .
“Uông uông uông. . .” Tiểu Hoa cũng cảm giác được Chu Tình đặc biệt bi thương, lo lắng kêu to.
“Tiểu Hoa, ta không sao! Ta sẽ kiên cường, ngươi yên tâm!” Khóc cả buổi, Chu Tình mới lau đi nước mắt hướng tiểu hoa miễn cưỡng cười nói. Hắn nghĩ thông suốt rồi, đã quên không được Trịnh Quân thì cứ tiếp tục thích y đi, nhưng là chỉ đem tình yêu đó đặt yên ở trong lòng mà thôi.
Cúi đầu nhìn bụng của mình, Chu Tình nổi lên bản năng của một người mẹ. Cho dù Trịnh Quân không thương hắn, nhưng mà cũng đã cho hắn bảo bảo, hắn về sau không bao giờ … hội sẽ cô độc rồi, bởi vì cho dù thế giới đều từ bỏ hắn, hắn còn có bảo bảo mà. Trước mắt tuy sẽ có nhiều khó khăn gian trở chờ đợi hắn, nhưng vì bảo bảo, hắn nhất định sẽ cắn răng vượt qua tất cả. . .
|
“Quân ca, ngươi uống ít thôi!”
Ngồi trong một góc quán bar, Trịnh Quân dốc sức liều mạng mà rót rượu, đến Lưu Dương một bên cũng nhìn không được nữa, đưa tay đoạt lấy bình rượu của y.
“Cút ngay, không cần lo cho ta!” Trịnh Quân cướp bình rượu về tiếp tục uống.
“Làm sao bây giờ?” Lưu Dương bất đắc dĩ mà nhìn về phía Khương Bân. Quân ca rốt cuộc là làm sao vậy, gọi bọn họ tới uống rượu, kết quả lại một mình liên tiếp nốc rượu, căn bản không để ý tới bọn hắn.
“Tiểu quân, có phải hay không cùng chị dâu cãi nhau?” Khương Bân đẩy kính mắt viền vàng, căn cứ vào suy đoán của cậu, chỉ có thể làm cho Quân ca thành như vậy tám chín phần cùng Chu Tình có quan hệ.
“Chớ ở trước mặt ta nhắc tới tiện nhân kia!” Trịnh Quân lập tức ngẩng đầu giận dữ hét. Chỉ cần nghĩ đến Chu Tình vậy mà không thèm quan tâm y nữa giống như mẫu thân, cứ thế mà quăng y đi, y tựu hận không thể giết chết Chu Tình. Chu Tình thật sự đã làm y vừa thất vọng lại vừa đau khổ đến tột đỉnh.
“Ngươi cùng chị dâu đến cùng làm sao vậy? Nói cho ta biết, có lẽ ta sẽ giúp được!” Khương Bân 100% xác định Trịnh Quân cùng Chu Tình xảy ra vấn đề.
“Đúng vậy a! Quân ca, có chuyện gì nói cho bọn ta biết, chúng ta mấy người cùng nhau giải quyết.” Lưu Dương cũng gật đầu phụ họa.
“Quân ca! ! !” Trịnh Quân vừa muốn mở miệng, chỉ thấy một nữ sinh dáng người gợi cảm, trang phục tươi mát từ bên cạnh quầy rượu đi đến.
Xem thấy người tới, Lưu Dương lập tức nhíu mày. Trong nội tâm thầm mắng: thật là xui xẻo! Làm sao sẽ ngay tại lúc này gặp phải Thang Na, nữ nhân này dù bị Quân ca đá, nhưng mà một mực chưa từ bỏ ý định, thường xuyên tìm cơ hội quấn quít lấy Quân ca, hy vọng có thể cùng Trịnh Quân hợp lại.
“Quân ca, thật là tình cờ, không ngờ sẽ gặp ngươi ở cái nơi này.” Thang Na làm lơ Khương Bân, ngồi vào bên cạnh Trịnh Quân. Kỳ thật nàng là nghe thủ hạ nói Trịnh Quân vừa mới bước vào liền ngay lập tức chạy đến.
Trịnh Quân vừa định bảo nàng cút ngay, trong đầu lại bỗng nhiên hiện ra một chủ ý, ánh mắt lóe lên, đối Thang Na cười nói: “Na Na, chúng ta kết giao lại đi a!”
Lời vừa nói ra, Thang Na cùng Lưu Dương đều kinh ngạc đến há to mồm, ánh mắt Khương Bân tức thì buồn bã.
“Na Na, ngươi nguyện ý sao?” Trịnh Quân anh tuấn nét mặt nổi lên một nụ cười tà có thể mê hoặc tất cả nữ nhân.
“Quân ca, ngươi nói thật sao?” Thang Na có chút khó có thể tin.
“Đương nhiên là thật sự.”
“Cái kia Chu Tình thì sao? Ngươi không phải đang cùng hắn kết giao sao?”
Trịnh Quân bình thản đáp: “Chúng ta chia tay rồi, ta gần đây phát hiện ra chỉ có ngươi là tốt, người yêu chân chính của ta chỉ có thể là ngươi.”
“Quân ca!” Thang Na kích động mà ôm lấy Trịnh Quân, ra sức khóc. Thật tốt quá, nàng rốt cục cũng mây mờ trăng sáng rồi!
“Đồ ngốc, khóc cái gì!” Trịnh Quân bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của mấy huynh đệ, ôn nhu mà cười vỗ vỗ lưng của nàng, trong đáy mắt thế nhưng ngay cả ý cười cũng không có.
Lưu Dương chỉ chỉ bọn họ, nghi hoặc mà nhìn qua Khương Bân, hắn đã hoàn toàn bị làm cho hồ đồ rồi. Quân ca đến cùng đang đùa cái gì? Y không phải nói y rất thích Biện Bạch Hiền ư, như thế nào hiện tại lại yêu Thang Na rồi cơ chứ?
Khương Bân trầm mặc không nói, trong lòng thầm thở dài, đáng thương Chu Tình, chuyện về sau hắn sao chịu nổi được. . .
### ### ###
Hôm sau, Chu Tình vừa bước đến cửa phòng học, chợt nghe tiếng cười sang sảng của Trịnh Quân, Chu Tình nghi hoặc mà đi vào phòng, lập tức bị cảnh trước mắt khiến cho cả kinh trợn mắt, há hốc mồm. Trịnh Quân đang ôm Thang Na, còn Thang Na không biết nói cái gì mà chọc cho Trịnh Quân cười ha ha.
“Êu! Chu Tình, ngươi đến rồi!” Thang Na vừa thấy Chu Tình, liền cố ý kêu lên. Nàng rốt cục có thể trước mặt cái tên ẻo lả này hống hách rồi!
Trịnh Quân ngoái đầu lạnh lùng liếc nhìn Chu Tình trong phút chốc, mặt không biểu tình mà quay đầu lại, sắc mị sờ soạng bờ vú đầy đặn của Thang Na.”Na Na, ngực của ngươi càng lúc càng lớn hơn, hảo mê người.”
“Đáng ghét!” Thang Na vờ hờn dỗi mà đập ngực y một cái, vẻ mặt đắc ý nhìn Chu Tình.
Nhìn bọn hắn trước mặt mọi người liếc mắt đưa tình, Chu Tình toàn thân cứng ngắc, đầu óc rối như tơ vò. Cái này. . . Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trịnh Quân làm sao lại cùng Thang Na một chỗ, còn như vậy thân mật, giống như người yêu vậy?
Thắc mắc của Chu Tình rất nhanh được giải đáp, một đàn em Thang Na tiến lên phía trước, khí thế khinh người mà mắng: “Chu Tình, nói cho ngươi biết cái tin tốt, Na tỷ của chúng ta cùng Quân ca hợp lại rồi, ngươi vẫn là mau cút đi chỗ khác đi a! Đừng ở chỗ này làm chướng mắt người ta nữa!”
Chu Tình khiếp sợ nói không ra lời, vẻ mặt kinh hãi. Thang Na dương môi cười lạnh, ôm lấy đầu Trịnh Quân bắt đầu hôn lên môi y, Trịnh Quân không có cự tuyệt, liếc mắt Chu Tình đang ngây ra như phỗng, nhiệt tình mà đáp lại Thang Na, trước mặt mọi người trình diễn một màn hôn nhau nồng nhiệt đạt tiêu chuẩn.
|
Chu Tình bị đả kích nghiêm trọng, nhìn không được nữa, quay người chạy đến chỗ ngồi trước kia của chính mình ngồi xuống. Hắn dốc sức tự an ủi mình rằng Trịnh Quân cùng Thang Na vốn là một đôi, bọn họ gương vỡ lại lành là thiên kinh địa nghĩa, là việc đương nhiên, chính mình còn phải thiệt tình chúc phúc bọn họ nữa cơ. Nhưng dù là nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy Trịnh Quân cùng Thang Na ở phía trước tình chàng ý thiếp, tim của hắn như muốn vỡ ra từng mảnh.
Ngược với Chu Tình đang thống khổ, Thang Na đương nhiên là sướng lên đến trời, ả chưa có cao hứng như thế bao giờ, bởi rốt cục ả có thể cho tên biến thái chết tiệt kia nếm thử mùi vị bị bỏ rơi, bất quá cái này vẫn chưa đủ để ả nguôi mối hận trong lòng.
Trước kia có Chu Tình có Quân ca che chở, cho nên ả không dám làm gì hắn, bất quá bây giờ. . . Hừ! Hắn đã không còn chỗ dựa thì ngày tận thế của họ Chu kia cũng đến rồi!
“Chu Tình, ngươi đến đây cái coi!” Sau khi kết thúc tiết thứ hai, Thang Na gọi Chu Tình lại.
“Có chuyện gì không?” Chu Tình khiếp đảm mà hỏi, hai mắt chằm chằm nhìn đối phương như không thấy Trịnh Quân.
“Ta khát nước, đi mua giúp ta chai nước.” Thang Na kiêu ngạo ra lệnh.
Không nghĩ tới Thang Na gọi mình chỉ là để sai vặt, Chu Tình có chút ngoài ý muốn, không có suy nghĩ nhiều liền bỏ chạy đi mua nước mang về.
“Mua được rồi!” Chu Tình đem nước đưa cho Thang Na, nào có thể đoán được lúc Thang Na tiếp nhận chai nước, lập tức trở mặt, hung hăng quăng cho hắn một bạt tai.
“Tên chết bần này, thời tiết như này mà ngươi mua nước lạnh cho ta ta, ngươi có phải hay không muốn cho ta uống cảm mạo ah!”
Trịnh Quân cười lạnh, hiện tại nóng như vậy, uống nước lạnh là quá thích hợp rồi còn gì, Thang Na rõ ràng là ở cố ý tìm Chu Tình gây sự. Bất quá đây chính là điều y muốn. Y sẽ cùng Thang Na hợp lại, ngoại trừ phải làm cho Chu Tình tan nát cõi lòng, mục đích quan trọng nhất là muốn Thang Na chỉnh Chu Tình. Y muốn Chu Tình biết chính hắn đã sai lầm, sau đó khóc cầu y tha thứ, sau đó một lần nữa quay lại với nhau.
“Đồ gay này, ngươi có chủ tâm có phải không?” Thấy Trịnh Quân cũng không nói lời nào, Thang Na càn lớn mặt, một cước đem Chu Tình đá ngã trên mặt đất.
Chu Tình trầm mặc không nói, hắn chỉ là nhìn thẳng vào Trịnh Quân, vốn tưởng rằng Trịnh Quân thấy hắn bị đánh sẽ giúp hắn, nhưng mà Trịnh Quân vẫn không, thời điểm hắn bị đánh, trong nháy mắt hắn nhận ra nụ cười có chút hả hê của y. Tâm của hắn đau quá, thật sự đau quá, như bị ai đó xé ra, Trịnh Quân thật sự hảo tàn nhẫn, cho dù y chưa bao giờ thích qua hắn. Nhưng ít nhất hắn cũng là người làm ấm gối cho y, y như thế nào có thể trơ mắt nhìn mình bị bạn gái của y đánh với vẻ thờ ơ kia?
“Tử biến thái, ngươi sao trâu như vậy! Hảo, ngươi muốn làm trâu ta cho ngươi làm. Từ nay mỗi lần bọn ta đi vệ sinh sẽ cho ngươi dọn hết!” Thấy hắn không nói lời nào, Thang Na không khỏi giận dữ, đưa chân dùng sức giẫm ngón tay Chu Tình.
“Ah ──” Cái gọi là tay đứt ruột đau làm Chu Tình khổ đến mức tại chỗ kêu to.
Chu Tình tiếng kêu thảm thiết, nhượng Trịnh Quân tâm thoáng nhói lên, y ép buộc mình phải quyết tâm hung ác, không thể nương tình, nhất định phải làm cho Chu Tình chịu chút đau khổ, bằng không hắn vĩnh viễn sẽ không biết sai lầm của chính bản thân.
Lưu Dương đứng một bên nhìn không , lên tiếng quát dẹp đường: “Đủ rồi đấy!” Lưu Dương đẩy Thang Na ra, đem Chu Tình nâng dậy, mắng: “Thang Na, ngươi đừng có quá phận!”
“Na Na, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.” Khương Bân cũng lên tiếng, lần đầu tiên nghiêm mặt nói chuyện với Thang Na.
“Quân ca!” Thang Na quay đầu đáng thương mà nhìn xem Trịnh Quân.
“Chuyện Chu Tình các ngươi tốt nhất không nên nhúng tay vào, nếu không tình huynh đệ của chúng ta đến đây chấm dứt!” Trịnh Quân nâng mày, lạnh lùng nói.
Tâm, trong thời khắc này hoàn toàn đã chết! Chu Tình không bao giờ … nữa đối với Trịnh Quân ôm bất cứ hy vọng nào, hắn rốt cục triệt để tiếp nhận Trịnh Quân chưa bao giờ thích hắn, chưa bao giờ đối hắn có dù chỉ là một chút tình cảm thật sự.
“Cảm ơn các ngươi, ta không sao!” Không muốn làm cho bọn người Lưu Dương khó xử, Chu Tình miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười.
“Tay ngươi đều sưng thành như vậy, còn bảo không có việc gì!” Lưu Dương kêu to, Chu Tình tay phải ngoại trừ ngón tay, toàn bộ đều sưng lên giống như lạp xưởng vậy.
“Ta thật sự không có việc gì, giờ ta phải đi quét sân trường!” Chu Tình quay người đến góc lớp cầm cái chổi, trốn ra khỏi phòng học. Đau đớn bên ngoài sao có thể bì được với nỗi thương tâm ngàn lần bên trong, hắn hiện tại phải lập tức tìm một chỗ không người lên tiếng khóc lớn, bằng không hắn hội sẽ vì kìm nén mà chết. . .
|