Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh
|
|
CHƯƠNG 95 : QUỶ SÚC CÔNG x NỮ VƯƠNG THỤ
Vào lúc ba người Lương Tu Ngôn ở bên trong thạch thất biểu diện cảnh mười tám công, thì trong căn thạch thất khác cũng đang phát sinh một ít chuyện không muốn cho người ta biết.
Đồ Tô chân trước vừa bước vào thạch thất, còn chưa kịp nhìn rõ bố cục của thạch thất thì đã bị một cổ sức mạnh túm về sau, dưới chân bất ổn, tầm mắt cũng rối theo.
“Binh!”
Lưng và bức tường đá phía sau va chạm mạnh, Đồ Tô còn chưa kịp tỉnh tảo lại sau cơn đau, thì môi đã bị lấp lên.
Trong tầm mắt là gương mặt tươi cười được phóng lớn vô cùng của Tùy Phong, ngay cả chiều dài lông mi cũng có thể thấy rõ.
Ta biết mà…
Đồ Tô đã sớm đoán trước, thấy biến mà không sợ. Hắn trừng mắt nhìn nam nhân đang nổi điên này, ánh mắt sắc bén, cho dù bị cưỡng ép, thân rơi vào hoàn cảnh xấu thì khí thế lên mặt trên người vẫn không đổi.
Đáng tiếc Tùy Phong hình như làm ngơ dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, vẫn gặm cắn bờ môi hắn, đầu lưỡi nỗ lực tiến vào khoang miệng hắn.
Đồ Tô cắn chặt khớp hầm, không cho y thực hiện được. Đồng thời, nâng lên đầu gối, đánh tới vị trí yếu ớt nhất của nam nhân.
Tùy Phong dường như sớm đã chuẩn bị, trong nháy mắt hắn nâng đầu gối, chen vào giữa hai chân hắn, dùng hai chân mình ngăn chặn đối phương, làm cho hắn không thể nhúc nhích.
Cũng không biết là vì Tùy Phong là cao thủ chỉ sau Hắc Vân Áp Thành, hay y đã xem việc này thành thói quen, động tác áp chế lưu loát thành thạo.
Hai chân chẳng những không thể nhúc nhích, mà còn gây sức ép, khiến cho nửa thân dưới của hai người dính sát vào nhau, tiếp xúc gần gũi như vậy, Đồ Tô thậm chí có thể cảm nhận được bộ hạ của đối phương hơi phồng lên.
Tư thế mờ ám này khiến cho Đồ Tô có chút bối rối. Hơn nữa người này lại còn đối hắn cương, càng làm cho hắn tức giận, phải biết rằng chưa từng có người nào dám đối xử với hắn như vậy.
Cho dù nửa người dưới đã bị kìm hãm, nhưng nửa người trên của hắn vẫn linh hoạt. Đồ Tô không nghĩ nhiều, đánh nắm dấm qua gương mặt tuấn tú của Tùy Phong.
Mắt thấy sắp đánh trúng, cánh tay lại không thể nào hướng về trước nửa phân, thì ra cổ tay bị đối phương nắm lấy. Đồ Tô thử giãy dụa, nhưng đối phương là con nhà võ, một người chức nghiệp trị liệu như hắn có thể so sánh sao.
Tùy Phong không chút khách khí, thuận thế nâng hai tay Đồ Tô lên qua đỉnh đầu, một bàn tay nắm lấy hai cổ tay hắn, đặt cả người hắn ở trên tường.
Phía sau là vách tường, làm cho hắn không có chỗ trốn, phía trước là thân thể cường tráng của nam nhân, hắn chẳng qua chỉ là một người gầy yếu mảnh khảnh nào có sức bật lại.
Bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi đụng nhau , hô hấp chạm vào hô hấp nóng rực của nam nhân. Hành động thân mật, không làm Đồ Tô tim đập loạn nhịp, chỉ làm hắn càng thêm phẫn nộ. Bởi vì hắn biết, trong ánh mắt tràn ngập ý cười của đối phương, chỉ dâng lên ngọn lửa tham lam, thèm máu.
Đó là điềm báo nguy hiểm.
“Buông tay.” Đồ Tô lạnh lùng nói, ánh mắt trở nên càng hung ác, tựa như muốn đốt đối phương ra hai cái động.
Tùy Phong không chút để ý, hoặc là nói, ánh mắt càng cường thế như vậy, lại càng dễ dàng khơi gợi dục vọng chinh phục của y. Y hơi cúi đầu, muốn bắt giữ đôi môi đối phương, lại bị đối phương không lưu tình né đi.
Tùy Phong cũng không nổi giận, lại cảm khái: “Tục ngữ nói, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, chúng ta không biết là vợ chồng mấy ngày, thế mà trên dọc đường ngươi lại làm bộ như không biết ta.”
Nói xong còn thở dài một hơi, làm bộ dáng oán phu bị vứt bỏ.
Đô Tồ hừ lạnh một tiếng, xem như không thấy tên nam nhân làm ra vẻ này.
Có điều, trình độ dày mặt của Tùy Phong còn hơn cả sự tưởng tượng của hắn. Cho dù Đồ Tô không có phản ứng, nhưng Tùy Phong lại chủ động sáp qua, nhẹ nhàng liếm sườn mặt, vành tai, ngả ngớn nói: “Ta lại không thể quên được tư vị mất hồn đó của ngươi.”
Đầu lưỡi ẩm ướt liếm láp lên làn da, đó thôi đã làm Đồ Tô chịu không nổi, huống chi Tùy Phong còn nói ra những lời lẽ không biết xấu hổ, Đồ Tô tức đến đỏ mặt, lông mày nhăn lại, quát lớn: “Ngươi đừng xằng bậy, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận.”
“Hối hận? Đúng vậy, mỗi lần ta đều hối hận.” Tùy Phong ý cười càng sâu, nhưng trong ánh mắt đã lóe lên tia sáng khác thường, không chút ý tứ hối hận, “Hối hận tại sao không làm ngươi nhiều hơn.”
Bị từ ngữ vũ nhục như vậy, nam nhân bình thường đều sẽ tức giận, huống chi là một người kiêu ngạo như Đồ Tô.
“Ngươi – -”
Lời trách cứ phía sau còn chưa thành lời, đã bị đối phương hôn lấp về.
Tùy Phong thừa dịp thời điểm Đồ Tô mở miệng nói chuyện, lập tức hôn lên môi, đầu lưỡi cũng nhân cơ hội luồn vào trong khoang miệng hắn.
Bất quá Đồ Tô cũng chẳng phải đèn cạn dầu, thấy đầu lưỡi của đối phương luồn vào, dứt khoát hoặc không làm, đã làm phải làm đến cùng, ngậm lại khớp hàm, tính cắn đứt thứ đó.
May mắn Tùy Phong hiểu rõ hắn, kịp thời lẫn mất, cuối cùng không bị cắn đến.
“Ngươi cắn thiệt à?” Tùy Phong oán trách, nhưng vẫn trương ra bản mặt tươi cười không sao cả, “Ta câm thì không sao, nhưng sau này ai khẩu giao cho ngươi chứ?”
Tùy Phong nói tùy ý như thế, Đồ Tô nghe, trên mặt lại nổi lên lớp đỏ ửng hơi mỏng.
Đồ Tô vốn đã tuyệt sắc, nay bộ dạng ngượng ngùng, lại khiến người ta nhìn mà tâm dương khó nhịn. Tùy Phong không phải là người thích dây dưa, trong lòng nổi lên ý niệm trong đầu, tất nhiên hạ thủ ngay.
Lúc này y đã có kinh nghiệm, trước nắm hai má Đồ Tồ, khiến cho hắn không thể nhắm miệng lại, lập tức hôn lên.
Đồ Tô bị kiềm kẹp cơ thể, dùng lực cũng vô ích, chỉ có thể tùy ý đầu lưỡi đối phương tiến quân thần tốc, ở trong khoang miệng hắn khuấy đảo.
Bất đồng với vẻ ngoài hiền hòa của y, Tùy Phong hôn thiệt cuồng dã, mang theo dục vọng chiếm giữ cực mạnh. Đồ Tô chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị y mút đến run lên, nhưng lại không cách nào phủ nhận, nụ hôn nồng nhiệt thô bạo như vậy lại mang đến khoái cảm.
Nhiệt độ thân thể dần dâng cao, khoái cảm theo vĩ chuy lan lên, phần eo chợt mềm nhũn.
“Ừm….”
Đồ Tô bởi vì thoải mái mà phát ra giọng mũi, càng kích thích dục vọng của Tùy Phong. Đầu lưỡi linh hoạt của hắn công thành bạt trại trong khoang miệng đối phương, làm cho nam nhân kiêu ngạo này dục hỏa đốt người dưới thân mình.
Mà vào lúc y đang khí thế dào dạt, hôn đến hừng hực, thì cảm giác đau đớn chợt truyền đến từ đầu lưỡi. Tùy Phong không thể không buông đối phương ra, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, không cần phải nói cũng biết, lại bị người này cắn.
Tùy Phong nhăn hàng mày, trên mặt lộ chút không vui, “Ngươi mỗi lần không nên biến thành như cưỡng gian vậy chứ?”
“Hừ, những lại này ta cũng tặng lại cho ngươi.” Ánh mắt Đồ Tô sắc bén, trong lòng lại đang cẩn thận đề phòng. Bởi vì hắn biết, mùi máu tươi sẽ không làm tên điên này lùi bước, mà ngược lại càng kích thích dục vọng biến thái của y.
|
CHƯƠNG 96 : AI CƯỠNG HÔN AI ?
Quả nhiên, Tùy Phong giống như con thú dữ xổng chuồng, bổ nhào lên, nắm chặt hai má Đồ Tô, liều mạng hôn.
Đồ Tô cảm giác sức mạnh nắm cổ tay hắn rõ ràng tăng lên rất nhiều, hai chân đè nửa người dưới của hắn cũng càng thêm làm càn, thế nhưng ma xát như có như không. Mà ngón tay nắm hai gò má hắn lại dùng sức, hắn hoài nghi xương cốt của mình có thể bị bóp náy hay không.
Đúng là một tên điên…
Đồ Tô mắng thầm trong lòng, nhưng đối với sức lực rõ ràng mạnh hơn hắn của kẻ điên thì một chút biện pháp đều không có. Chỉ có thể tùy ý đối phương khuấy đảo trong khoang miệng mình, liếm lộng lợi mình, đùa bỡn đầu lưỡi mình, chống ở lưỡi cái mình, làm cho nước bọt trắng bạc men theo hàm dưới chảy xuống.
Cho dù chán ghét nam nhân này, nhưng Đồ Tô thân là đồng tính, vẫn không phải không thừa nhận kỹ xảo hôn môi cao siêu của đối phương.
Đối phương dường như cũng phát hiện thay đổi rất nhỏ của hắn, bên tai truyền đến hô hấp nặng nề, chứng minh hắn đang từng bước sa vào trong tình dục, nụ hôn càng thêm xuất thần.
Thế là, trong khoang miệng, một mùi máu tươi nhàn nhạt im lặng khuếch tán.
Đối với Đồ Tô có bệnh ưu sạch nghiêm trọng mà nói, đây là chuyện khó có thể khoan nhượng. Nhưng hỗn đản này biết quá rõ thói quen của hắn, vẫn cương quyết dây dưa với hắn, tựa như cố tình làm hắn chán ghét.
Thật vất vả chờ đối phương phát điên xong, rồi thả mình ra, Đồ Tô liền mau chóng phun nước bọt mang theo mùi máu tươi.
“Phụt.”
Nước bọt phun ra còn xen lẫn màu đỏ nhàn nhạt, nhưng dù vậy, trong khoang miệng dường như vẫn còn mùi máu tươi không tan, điều này làm Đồ Tô vô cùng khó chịu, sắc mặt bởi vậy càng thêm âm lãnh.
“Buông tay.” Hắn ra lệnh.
Tùy Phong không phản ứng.
“Ta không biết ngươi nhát gan như thế, còn sợ ta chạy trốn hay sao?” Đồ Tô châm chọc.
Tùy Phong cười cười, từ chối cho ý kiến về lời nói này, bất quá bàn tay nắm cổ tay Đồ Tô trái lại thả lỏng, ngay cả thân thể cũng lui từng bước, tiếp theo, giơ hai tay lên, ý bảo mình tuyệt đối không có suy nghĩ khác.
Đồ Tô hoạt động cổ tay, mặc dù có chút run lên, nhưng hoàn hảo là không có trở ngại gì. Cặp mắt ưng của hắn nhìn chòng chọc vào … phía dưới của Tùy Phong, cười lạnh: “Đúng là vô dụng, thế mà đã nhanh cứng rồi.”
Nếu là nam nhân mà bị cười nhạo như vậy chắc hẳn đều sẽ tức giận mới đúng, nhưng Tùy Phong chỉ vuốt mũi, dường như hoàn toàn không để tâm, cười nói: “Ngươi trái lại một chút phản ứng còn không có, là đối với ta không có hứng thú hay là ban nãy đã phát tiết hết tinh lực?”
Đối phương rõ ràng đang ám chỉ về sự kiện mình và Lương Tu Ngôn làm ở thạch thất, có điều Đồ Tô không phải là người hay ngượng nghịu, thẹn thùng như Lương Tu Ngôn, hắn hào phóng thừa nhận: “Còn hơn cả ngươi, Lương Tu Ngôn đáng yêu lắm.”
Thà nói vậy còn hơn thừa nhận, không bằng nói trong lòng hắn tồn tại một ít tư tâm nho nhỏ. Đơn giản là có chút thăm dò, nhưng người kiêu ngạo như hắn, sao có thể tùy tiện biểu lộ ra sự yếu ớt trong lòng chứ.
“Haiz.” Tùy Phong không biết có nhìn ra đang thăm dò hay không, chỉ lắc đầu, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Đồ Tô âm thầm cắn răng, đúng là nam nhân giảo hoạt.
Giấu đi chút mất mát đó trong lòng, Đồ Tô nói: “Ngươi qua đây.”
Tùy Phong biểu hiện thiệt ngoan ngoãn, đi về trước từng bước, khoảng cách giữa hai người lại biến thành thân mật như vừa rồi.
“Có gì phải làm sao?” Tùy Phong cười hỏi, trong mắt lại nhanh chóng hiện lên một đạo tinh quanh không biết tên.
Y vừa dứt lời, liền nhận được một nụ hôn lưỡi nhiệt liệt. Thế là y cười càng thêm tươi rói, giống như đã đoán trước sự việc.
Nụ hôn của Đồ Tô giống như con người hắn, có dục vọng kiềm nén mãnh liệt, hắn chỉ lựa chọn xâm lược trong khoang miệng đối phương, mà không cho phép đầu lưỡi đối phương duỗi tới gây rối địa bàn của mình.
Kỳ thật, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu của sự chống cự vừa rồi.
Hắn không ngại làm tình với đối phương, cho nên hắn mới có thể thản nhiên cùng Lương Tu Ngôn thủ dâm cho nhau.
Nhưng hắn lưu tâm cảm giác mất kiểm soát.
Hắn không phải người bảo thủ lạc hậu, huống chi cùng Tùy Phong làm tình là chuyện vô cùng thoải mái – – nếu Tùy Phong có thể nghe lời như Lương Tu Ngôn,
Bất quá sự khôn khéo hiện tại của y, vẫn làm cho Đồ Tô rất vừa lòng, thế là hôn càng thêm nhiệt tình.
Hai đầu lưỡi chơi đùa nhau trong không khí, múa may, hoặc cùng chống đầu lưỡi, hoặc giao nhau toàn bộ lưỡi, sự dâm mĩ nói không nên lời.
Tuy Tùy Phong cảm thấy rất vui khi Đồ Tô chủ động hiếm thấy, nhưng chính y cũng là một người có lực kiềm chế dục vọng rất cao, thỉnh thoảng để đối phương muốn làm gì thì làm cũng là một cách dạy dỗ. Tựa như thuần dưỡng dã thú, có thể thỉnh thoảng ra hóng gió, nhưng vẫn phải về lại nhà giam của bản thân.
Sau khi y cho rằng đối phương tự do đã đủ, thì bắt đầu thu hồi quyền lợi vào trong tay mình. Y một tay giữ chặt sau ót Đồ Tô, không cho hắn có cơ hội giãy ra, hơn nữa dần dần bắt đầu bị động tiếp nhận, phối hợp hôn môi, biến thành chủ động, cường thế đánh chiếm khoang miệng đối phương.
Cho dù ý thức Đồ Tô không ổn, nhưng tay chân hắn như nhũn ra, không còn nhiều sức lực để phản kháng.
Mà lúc đó, trong thạch thất yên lặng đột nhiên vang lên tiếng rên phóng đãng của một nam nhân.
“Ưm hừ… ưm… ưm…”
“A… Trời ơi, sáp chết ta! Chim bự của lão công muốn sáp chết ta! Ta yêu chim bự của lão công!”
Tiếng kêu khiến người khác thẹn thùng, giống như một liều thuốc giục tình, càng châm lên nhiệt tình giữa hai người. Không biết từ khi nào, cánh tay của Đồ Tô đã ôm lấy cổ Tùy Phong, khiến cho hai người càng dán chặt vào nhau.
Một cái hôn sâu, kéo dài như cả một thế kỷ.
Thật vất vả kết thúc nụ hôn, Đồ Tô há lớn miệng thở gắp, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp nhuộm lên một lớp đỏ ửng nhàn nhạt, không biết là do khó thở, hay do tình dục, nhìn mà khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Tùy Phong dường như còn chưa đã, tiếp tục liếm môi đối phương, vuốt ve ngọt ngào sau cơn tình ái.
Có điều Đồ Tô không có tâm tư này, mau chóng bình ổn hô hấp, đẩy hắn ra, “Nổi điên cũng phải xem thời điểm, tìm cơ quan trước đã.”
Mắt thấy vịt nấu chín bay mất, Tùy Phong đành bĩu môi, than thở trong lòng, còn không biết vừa rồi là ai hôn nhiệt tình nữa.
|
CHƯƠNG 97 : LÀM HAY KHÔNG LÀM
Kỳ thật bày trí trong ba thạch thất y chang nhau, cơ quan đều ở trên thạch tháp. Bởi thế hai người lần tìm trước sau nhiều lần, vẫn không phát hiện điều gì. Hơn nữa tiếng rên rỉ dâm loạn cách vách cứ lọt vào tai, làm cô nam cô nam ở chung một phòng không có tâm tư gì cũng khó.
Tùy Phong bày ra dáng vẻ suy tư nhìn nước ao chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngươi xem này, ở đây tự nhiên xuất hiện một cái bể tắm, thiệt kỳ lạ, cơ quan chắc chắn ở trong trỏng.” Y tạm dừng rồi gật gật đầu, dường như thấy lời mình quá chí lý, nói ra kết luận, “Biết đâu được cơ quan là bắn tinh dịch vào nước.”
“Vậy ngươi thủ dâm với nó nhá.” Đồ Tô nói thiệt hiển nhiên, hoàn toàn không ngó ngàng tới ánh mắt đầy ám chỉ của Tùy Phong, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu thạch tháp trước mặt.
Thạch tháp này cảm xúc ấm áp, trăm năm không giảm, điêu khắc tinh xảo, không hề có chỗ thô ráp. Nếu để nghỉ ngơi thì quá hợp. Lại đặt bên bể tắm, chỉ cần hơi liên tưởng tới các câu chuyện hoang đường được sử sách ghi lại của Hiên Viên Thắng, thì có thể dễ dàng cho ra kết luận.
Đồ Tô vuốt nhẹ lên bề mặt thạch tháp, trong thoáng chốc xoay chuyển vài ý niệm trong đầu.
Đúng hay chăng?
Cơ quan mở ra, có thể đoạt được kho báu cuối cùng.
Nhưng bắt mình chủ động cầu hoan, đối tượng còn là người nọ, hừ, trừ phi y chịu ở dưới!
Ngay lúc hắn ngẩn người, Tùy Phong đã lặng lẽ đi tới, hỏi: “Có phát hiện gì rồi sao?”
Đồ Tô nghe tiếng thì ngẩng đầu, đối diện với nụ cười như có như không của Tùy Phong, trong lòng bất giác nhảy dựng.
Không biết người này đoán được bao nhiêu? Bằng thông minh và xảo quyệt của y, thêm sự hiểu biết về trò chơi, nếu nói không biết gì hết thì Đồ Tô chẳng thể tin nổi. Nhưng nếu đã đoán ra cơ quan, tại sao còn muốn giả vờ, không chịu nói thẳng?
Hay y đang thử mình?
Tâm tư của Đồ Tô xoay rồi lại xoay, trầm ngâm một lát, mới nói: “Không có gì, chắc chúng ta phải ra cách vạch xem bọn họ phát hiện ra gì không.”
Thời điểm Đồ Tô nói vậy, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Tùy Phong, dường như muốn nhìn xem biểu tình thật sự dưới nụ cười ấy.
Kết quả, Tùy Phong chỉ nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Được, có điều xem chừng phần thưởng cuối cùng không có duyên với chúng ta.”
Rõ ràng ý ở ngoài lời, Đồ Tô lập tức ngầm hiểu. Quả nhiên thật ra người này đã nắm rõ, có điều đang giả ngu với mình.
Thế là, Đồ Tô cũng giả ngu theo, “Nếu Lương Tu Ngôn ở trong này, nhất định có thể tìm ra cơ quan.”
Nếu ngươi chịu ở dưới như Lương Tu Ngôn, thì ta nguyện ý làm tình cùng ngươi.
Tùy Phong thở dài, nói: “Xem ra ngươi thật sự có cảm tình với hắn, đáng tiếc hắn đang hầu hạ dưới thân kẻ khác.”
Hay ngươi tự mình nằm xuống có khả năng hơn ấy.
“Hừ!”
Đồ Tô vung tay áo, mau chóng ra khỏi thạch thất.
Vào lúc hai người ra ngoài, lúc này, Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ và Đường Thất Thiểu đang chờ ở cửa. Đường Thất Thiểu vẫn là dáng vẻ băng sơn không đổi, mà Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ lại gấp như kiến bò trên chảo nóng, xem chừng bọn họ cũng không thu hoạch được gì.
Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ nhìn thấy hai người họ qua đây, vội vàng hỏi: “Sao vậy, các ngươi cũng không phát hiện gì sao?”
Đồ Tô lắc đầu, Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ đầu tiên là có chút mất mát, lại lập tức phấn chấn, chỉ vào thạch môn, nói: “Vậy chắc chắn ở ngay trong này, chúng ta vào xem thử!”
“Ngươi muốn vào bây giờ?”
Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ vừa muốn đẩy cửa, đã bị Đường Thất Thiểu chắn ở phía trước.
Sắc mặt ba người đều thay đổi, bởi vì tiếng rên rỉ truyền ra từ trong thạch thất, hiển nhiên tỏ vẻ trong trỏng đang tiến hành một ít chuyện chớ quấy rầy.
Sắc mặt của Đồ Tô và Tùy Phong thay đổi thì có thể hiểu được, dù sao bọn họ vừa rồi còn làm chuyện cò kè mặc cả. Tùy Phong ngước mắt sang Đồ Tô, Đồ Tô làm bộ như không thấy.
Còn Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ, trên gương mặt ngăm đen ấy lại lộ ra ít đỏ ửng, lại có chút thú vị.
Huống hồ, theo lý thuyết Đường Thất Thiểu là thần y, dù trình độ trị liệu cao tới đâu, cũng không phải là đối thủ của Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ. Nhưng Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ hiện tại như chuột thấy mèo, lập tức lui về sau, tức giận nói: “Tiểu bạch kiểm kia đúng là vô dụng, làm tình mà cứ như giết heo.”
Thế là, ba người đành phải đợi ở ngoài cửa. Bất quá may sao trước khi bọn họ bị tiếng kêu phóng đãng của Lương Tu Ngôn châm lửa, cánh cửa thạch thất cuối cùng mở ra từ bên trong.
Mạc Tuấn Ninh xuất hiện trước mặt họ.
Vẻ mặt của Mạc Tuấn Ninh vẫn như thường, dù phát hiện bị nghe lén nhưng không hề tức giận hay xấu hổ chi hết, còn bình tĩnh nói: “Ngại quá, để chư vị chờ lâu, nhưng tốt sao cuối cùng tìm được cơ quan thạch thất.”
Mạc Tuấn Ninh cũng không giải thích tìm cơ quan như thế nào, bốn người nọ chẳng ngốc mà đi hỏi, chỉ đi vào thạch thất theo.
Thông đạo cuối cùng hiện ra trước mắt, bảy người nối đuôi nhau mà vào.
Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ thân là MT, đi tuốt đằng trước, theo sau là Đường Thất Thiểu, Tùy Phong, Mạc Tuấn Ninh, Lương Tu Ngôn do vừa rồi làm tình kịch liệt, hôn mê bất tỉnh, được Hắc Vân Áp Thành bế, cuối cùng là Đồ Tô.
Vốn cùng một đội, trị liệu hẳn phải được sắp xếp ở trong, được mọi người bảo vệ. Nhưng do trong đội, quan hệ tình cảm rối rắm phức tạp, nên tạo thành đội hình quái dị trị liệu một trước như bây giờ.
Nhưng mà cũng may, dường như do sau đó sẽ đối mặt với BOSS cuối, dọc đường đi không gặp phải tiểu quái.
|
CHƯƠNG 98 : KỸ NĂNG DÂM ĐÃNG
Trên đường, Lương Tu Ngôn tỉnh lại, nhìn thấy mọi ngưỡi đã tập trung với nhau, thoáng sửng sốt, lập tức chú ý mình đang được Hắc Vân Áp Thành bế kiểu công chúa, sợ tới mức vội nhảy xuống.
Mất mặt quá, vậy mà trước mắt bao người được người khác bế!
Đáng tiếc cậu vừa chạm đất, do cuộc làm tình vừa rồi quá kịch liệt, tiêu hao thể lực quá độ, hai chân như nhũn ra, trực tiếp té nhào ra đất.
Hắc Vân Áp Thành ôm ngực nhìn, thờ ơ lạnh nhạt, cũng không đi dìu cậu, vì bộ dạng cậu cứ như thấy quỷ, nôn nóng nhảy từ trong lòng mình xuống, nên thấy khó chịu trong lòng.
Cuối cùng vẫn là Đồ Tô cách cậu gần nhất ra giúp đỡ, nhưng kết quả Lương Tu Ngôn còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn, đã nhận được tầm mắt như giết người ở đằng trước. Chịu khổ riết nên hiển nhiên cậu hiểu rõ, vội vàng thu tay về, ngượng ngùng nói: “Không có việc gì, tự mình đi được.”
Đồ Tô đưa mắt sang nơi đang phát sát khí – Hắc Vân Áp Thành, trong lòng tự nhiên hiểu được, cũng không gắng gượng thêm.
Thế là, Lương Tu Ngôn hai chân tập tễnh, đi một mình ở đằng cuối đội. Đồ Tô thỉnh thoảng quay đầu tỏ vẻ an ủi bằng mắt.
Lương Tu Ngôn hưởng thụ sự quan tâm của mỹ nhân, cậu vừa mới chịu trừng phạt nên không khỏi có chút lâng lâng, không khỏi cảm khái, mỹ nhân đúng là liều thuốc tốt mà, hiện tại chân giống như không còn mỏi nữa, toàn thân tràn đầy sức lực, dù làm thêm ba trăm hiệp vẫn không xi nhê nhá.
May sao, trước khi cậu làm ra hành động khác người nào đó, một hàng bảy người cuối cùng cũng tới đích của phó bản đợt này.
Phòng quan tài chính chủ quả khác biệt, vàng son lộng lẫy, xa hoa. Và trong thạch thất trước mắt họ, hệt như một căn phòng cỏ tranh.
Không hổ là được người đời bình luận hoang dâm vô độ, lăng mộ của Hiên Viên Thắng quá chi phóng túng khoe khoang, phải biết rằng, đối với hoàng đế khai quốc, sách sử thường vô cùng khen ngợi, cái gì mà dùng trời đất để gia tăng miêu tả thành biểu hiện trác tuyệt bất phầm.
Bỏ qua Hiên Viên Thắng một bên không bàn tới nữa, chúng ta quay lại về thạch thất này.
Một đường rọi sáng ánh nến, lần này trong miệng rồng ở bốn góc đều đặt bốn viên dạ minh châu, chiếu rọi thạch thất như ban ngày. Chính giữa còn có một chiếc quan tài dán đầy vàng lá.
Điều đó không thể xem là đặc biệt, chuyện khiến người ta kinh ngạc là bên cạnh quan tài là một long ỷ, và có một người thanh niên đang ngồi trên long ỷ. Hắn ghé nửa người lên quan tài, gối đầu lên cánh tay, dường như đang ngủ.
Tuy chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt, nhưng đã có thể thấy hắn ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, tướng mạo khá thanh tuyển.
Ở trong một cái lăng mộ cả trăm năm, thấy một người thanh niên 30. dù bất kể hắn là người sống hay cương thi, thì đều là chuyện không ai không khiếp sợ.
Hắn giống như đã trầm ngủ trăm năm ở trong lăng mộ này, sống hay chết đều tồn tại cùng lăng mộ, nay u linh do người trộm mộ quấy rầy, mà thức tỉnh.
Ánh mắt của thanh niên đảo một vòng qua mọi người, sắc mặt âm trầm, gương mặt vốn thanh tú, bấy giờ pha thêm phần khí thế bất nộ tự uy.
Lúc bị ánh mắt quét qua Lương Tu Ngôn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, run hết cả da đầu.
Tuy trước mặt là một người sống sờ sờ, nhưng mà, đâu ra người sống lại có ánh mắt ấy chứ, trong đôi mắt xinh đẹp là sự tĩnh mịch vô vọng.
Lương Tu Ngôn không khỏi lùi về sau một bước, chợt nghe thanh niên mở miệng nói:
“Không ngờ qua gần trăm năm, có người dám xông vào lăng mộ này, a Thắng, ngươi chắc phải mở mắt ra xem, hậu sinh đáng sợ quá!”
Âm sắc của thanh niên khá dễ nghe, nhưng do đã lâu chưa nói chuyện, nên âm tiết nghe rất quái. Bảo là nói chuyện, chẳng bằng nói là như cái máy radio cũ, đang phát ra âm thanh rin rít.
Trái lại càng tăng thêm bầu không khí khủng bố, ngẫm lại xem, hắn vậy mà liên quan tới hoàng đế khai quốc tên a Thắng, rõ ràng hắn ta là lão yêu tinh sống trăm năm!
Cương thi!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lương Tu Ngôn.
Nhưng cũng chẳng sao, suy cho cùng cũng là trò chơi, dù là cương thi, chỉ cần là BOSS thì vẫn có thể hạ gục.
Tiếp đó thanh niên hét lớn một tiếng: “Hay lắm, bọn ngươi có gan tiến vào, thì đã có giác ngộ chết, ta đây sẽ thành toàn cho các ngươi!” Nguyên bản thanh niên còn thấy lạnh lùng, vô dục vô cầu, trong tay xuất hiện một cái roi, triển khai tư thế, quất về hướng bọn họ.
Bên này đều là tay chơi lão luyện có kinh nghiệm phong phú, việc đánh BOSS hiển nhiên không lúng túng.
Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ thân là MT, phụ trách chắn quái; Hắc Vân Áp Thành công kích cao, phụ trách phát năng lượng; Mạc Tuấn Ninh dùng ám khí công kích xa; Tùy Phong ỷ vào khinh công cao, chạy chung quanh thanh niên gây rối; Đồ Tô và Đường Thất Thiểu phụ trách trị liệu.
Còn Lương Tu Ngôn, tuy cậu ra sức đánh, nhưng trên đầu BOSS đều chỉ xuất hiện duy nhất chữ miss.
Không biết có phải do miss nhiều quá không, thanh niên vốn chẳng thèm liếc mắt tới mấy công kích như gãi ngứa của Lương Tu Ngôn, cuối cùng bị con kiến bé này làm phiền không chịu xiết, bỏ quên Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ, một roi quất về phía Lương Tu Ngôn.
Chỉ thấy cặp mắt thanh niên lộ hung quang, theo đó roi cũng chợt hiện ra quang mang nhàn nhạt. Người chơi quen thuộc trò chơi đều sẽ biết, đây là BOSS muốn thi triển kỹ năng!
“Đệt, bố mày bị liên lụy rồi!” Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ gấp đến độ kêu to. Gã thân là MT, kéo dài cừu hận của BOSS là công việc chủ yếu của gã. Kết quả, gã cẩn thận nửa ngày, không ngờ không phải OT tới Hắc Vân Áp Thành đánh cực mạnh, mà là Lương Tu Ngôn kẻ căn bản không phá được phòng ngự.
Hắc Vân Áp Thành thầm mắng một câu ngu ngốc, rồi liền chạy qua chỗ Lương Tu Ngôn, muốn thay cậu đỡ một chiêu này. Dù sao thực lực của BOSS quá rõ ràng, công kích bình thường có thể gạt mất một nửa huyết của Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ, huống chi là kỹ năng chuyên chúc của BOSS.
Mạc Tuấn Ninh thì tăng nhanh ám khí trong tay, đều giáng xuống người thanh niên. Theo lý thuyết lực đánh của hắn lớn hơn Lương Tu Ngôn, nhưng vi phạm quy tắc của trò chơi chính là thanh niên chỉ nhắm vào Lương Tu Ngôn, căn bản mặc kệ hắn.
Bên kia, Đồ Tô cũng sẵn sàng kỹ năng trị liệu đơn thể cực mạnh, chỉ cần không phải miểu sát, hắn còn nắm chắc kéo về giá trị sinh mệnh của Lương Tu Ngôn. Có điều bằng cập bậc và phòng ngự của Lương Tu Ngôn, không bị miểu sát thì thiệt là khó.
Mọi người đều đổ mồ hôi, mắt thấy roi nặng nề đánh vào người Lương Tu Ngôn, lập tức một vầng sáng trắng phát ra từ người cậu, sau khi ánh sáng tan đi, người vẫn còn lưu lại.
Vậy mà không bị truyền tống tới điểm sống lại? Lương Tu Ngôn khó mà tin nỏi, cậu cảm kích nhìn thoáng qua Đồ Tô, nghĩ rằng không hổ là đại đệ tử của thần y cốc, trình độ trị liệu quả không vừa!
A, thế nhưng, tại sao ánh mắt mọi người nhìn mình hơi kì kì? Tức giận, bất đắc dĩ, hâm mộ, còn có muốn cười mà cứ nhịn.
Ê ê, còn đánh BOSS không, các ngươi không thể chuyên tâm tí được không!
Vào lúc Lương Tu Ngôn còn đang mờ mịt, đã thấy Hắc Vân Áp Thành ném thứ gì đó qua đây.
“Mặc vào,” gương mặt y tái xanh, trông vô cùng khó coi, cuối cùng còn đá thêm câu, “Đứng qua một bên, không cần ngươi xen vào.”
Lương Tu Ngôn bĩu môi, cảm thấy mình oan khuất quá. Cấp thấp thì sao, cấp thấp thì cướp quyền lợi góp sức của ta à?
Cậu lặng lẽ lui về một góc, lấy ra món đồ Hắc Vân Áp Thành ném cho, nhìn nhìn.
A, sao lại là quần áo? Tuy số liệu không tệ lắm, nhưng cũng được xem là tiểu cực phẩm.
Nhưng mà cho cậu quần áo làm gì hở? Kì lạ thiệt nha!
Lương Tu Ngôn càng thêm khó hiểu, bất quá khi cậu cúi đầu nhìn, lập tức hiểu ra–
Đệt! Quần áo đâu! Quần áo của bố đâu!
Cái bộ đồ vừa rồi còn mặc trên người vậy mà nay không thấy đâu nữa!
Lương Tu Ngôn vội vàng lục lọi bao phục xem xét, phát hiện áo vẫn còn, nhưng biểu hiện thì, độ tổn hại 100/100, không thể sử dụng.
Đệt, hóa ra một roi ban nãy, không tiêu trừ giá trị máu của cậu, ngược lại tiêu trừ thẳng tay y phục cậu! Trách sao ánh mắt mọi người nhìn cậu kì quái như thế, bởi vì trên người cậu còn lưu lại vết cắn gặm của hai tên cầm thú kia!
Phía trên có ô mai do mút lưu lại, còn có dấu răng hiện rõ! Chết mất thôi.
Hiện nay Lương Tu Ngôn xấu hổ và tức giậc đến nỗi hận không thể tát chết cái con BOSS kia, cái đồ kĩ năng hèn hạ a, người rõ ràng thanh tú như thế, sao có thể sử dụng kỹ năng hèn hạ vậy hả? Lại quất một roi chẳng phải tiêu trừ luôn cái quần của cậu sao?
Lương Tu Ngôn trốn ở góc phòng căm phẫn nhìn chòng chọc vào thanh niên đang bị mọi người vây công, không dám tiến lên giúp vui. Nói giởn, nơi đó của cậu còn ngậm tinh dịch của hai tên cầm thú kia, quần ngàn vạn lần không thể mất!
Còn cái bộ này…
“Hắc Vân Áp Thành cái thằng khờ này, trang bị cấp 60 bố mặc được hả!”
|
CHƯƠNG 99 : CUỘC CHIẾN CUỐI CÙNG VỚI BOSS
Lương Tu Ngôn để bàn sau, sáu người tiếp tục công kích thanh niên mà không chịu tí ảnh hưởng nào. Bọn họ đều có kinh nghiệm trò chơi phong phú, bất kể là tránh đòn hay công kích, đều phối hợp vô cùng suông sẻ. Dù lúc ấy cũng có vài người xãy ra chuyện buồn như Lương Tu Ngôn, có điều trên người họ không có chỗ nào không thể thấy như cậu, hơn nữa trong bao phục của bọn họ còn có chuẩn bị trang bị.
Do đó, dù thanh niên là con yêu quái trăm tuổi, dưới sự công kích này, cuối cùng lộ ra vẻ mệt nhoài.
“Giá trị huyết còn lại 20%, cẩn thận bạo.” Đồ Tô lên tiếng nhắc nhở.
Đó cũng là chuyện thường trong trò chơi, quái cấp BOSS vào thời điểm lượng máu rơi xuống trị số nhất định, sẽ xuất hiện tình trạng bạo. Ví dụ như đột nhiên tăng tốc độ, công kịch mạnh hơn, hoặc là ra chiêu thức quần thương. Nếu lúc này đội nhóm phối hợp không tốt, sẽ rất dễ bị diệt cả nhóm.
Bởi vậy, Đồ Tô vừa nhắc nhở, vừa chú ý kĩ năng quần liệu của mình. Kỹ năng này thời gian đóng băng quá dài, hắn vẫn chưa dùng tới, chỉ bởi thời khắc này.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, thanh niên đột nhiên ngừng công kích, người lùi về sau một bước.
Khóe miệng của hắn chảy ra tơ máu, nhưng bàn tay nắm roi vẫn vững vàng như trước.
“Quả thật không nhờ, ta chỉ ở trong này thủ lăng trăm năm, trên giang hồ đã xuất hiện những người giỏi giang như vậy, quả nhiên là hậu sinh đáng sợ.” Thanh niên tạm ngừng, không chút để tâm quệt đi vết máu nơi khóe miệng, cúi đầu nhìn quan tài, sát khí trên mặt trong nháy mắt biến thành vẻ cô đơn và không từ bỏ, “Ta từ lúc còn trẻ đã từng tập phương pháp Quy Tức, thân thể tiến vào trạng thái Quy Tức, liền có thể sống lâu hơn người thường rất nhiều. Thưở đầu ta nghĩ, nếu a Thắng chết, ta sống lâu như vậy thì có ý nghĩa gì. Nhưng ta lại không yên lòng, tuy lăng mộ này vô cùng bí mật, nhưng ta nghĩ rằng, hắn ngày trước vất vả, sau khi chết còn bị người ngoài quấy rầy, không thể an tâm yên nghỉ.
Nói rồi, thanh niên xoay người, đưa tay mơn trớn quan tài, nhẹ giọng hỏi: “A Thắng, ta không thể làm được chuyện đã đáp ứng ngươi, nhưng ngươi dưới ấy cũng cô đơn trăm năm, nay ta xuống đó với ngươi nhé?”
Lương Tu Ngôn nhìn anh BOSS đang êm đẹp, tự nhiên lại biến thành diễn tình buồn, đi đến bên cạnh Mạc Tuấn Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy, hắn với hoàng đế kia có quan hệ tình nhân à?”
“Xem thì là vậy.” Nói xong, Mạc Tuấn Ninh từ trong bao phục lấy ra một bộ đồ đưa cho cậu, “Mặc vào trước đã.”
Lương Tu Ngôn tiếp nhận rồi nhìn, vừa khéo cùng cấp với cậu, trong lòng thấy ngọt ngào không thôi, nhanh nhẹn mặc vào.
“Thân thể có thấy khó chịu không?” Mạc Tuấn Ninh thân thiết hỏi.
Lương Tu Ngôn lắc đầu, nghĩ thầm học trưởng tốt quá, luôn không quên quan tâm mình.
“Tinh dịch có chảy ra không?”
Lương Tu Ngôn thoáng cái đỏ mặt tưng bừng, tức giận trừng hắn, quả nhiên, cùng cầm thú không có tiếng nói chung!
Mạc Tuấn Ninh hoàn toàn không để bụng, sờ sờ đầu cậu, cười nói: “Không sao, phó bản này sắp xong rồi, chờ chút nữa.”
Lương Tu Ngôn ngoảnh đầu sang hướng khác, quyết không nói chuyện với cầm thú.
Vào lúc bọn họ đang liếc mắt đưa tình, thanh niên đã tâm sự xong với quan tài, xoay người lại, nói với mọi người: “Tiêu mỗ tự nhận tài nghệ không bằng người, bọn ngươi đã có năng lực đến đây, trân tàng dị bảo trong lăng mộ này tùy các ngươi chọn lựa, Tiêu mỗ quyết không ngăn cản. Chỉ có quan tài này, nếu các ngươi muốn quấy nhiễu a Thắng, thì hãy bước qua xác Tiểu mỗ!”
Cho dù tướng mạo của thanh niên trông đơn thuần, nhưng khi nói lời này, mang theo một ngạo khí không thể xem nhẹ.
Lương Tu Ngôn nhìn hắn, trong lòng không hiểu sao lại thấy buồn, biết rõ đối phương chỉ là NPC, đó cũng là câu chuyện hệ thống thiết lập, nhưng ngẫm lại nhìn thấy một người cô đơn ở trong lăng mộ để bồi một người khác cả trăm năm, tình cảm đó thiệt đáng quý mà.
Vì vậy, cậu kéo kéo tay áo của Mạc Tuấn Ninh, nói: “học trưởng, thôi cho qua đi, không cần đuổi tận giết tuyệt làm gì, ta thấy hắn đúng là người tốt.”
Mạc Tuấn Ninh đương nhiên hiểu rõ đàn em của mình, cậu chính là dễ dàng mềm lòng, lúc trước ở trong sơn đã không nỡ lòng với một con nhện tinh, huống chi hiện tại là một NPC có tình có nghĩa chứ.
“Được rồi, nghe lời ngươi.” Mạc Tuấn Ninh cưng chìu cười nói.
Nhận được sự đồng ý của học trưởng, Lương Tu Ngôn hướng đôi mắt trông mong về phía Hắc Vân Áo Thành.
Dưới ánh mắt van nài ấy, Hắc Vân Áp Thành không chút do dự liền gật đầu. Dù sao với y mà nói, phần thưởng gì đó đều là thứ yếu, chỉ cần Lương Tu Ngôn vui vẻ là tốt rồi.
Đồ Tô hai tay để ở phía sau người, cũng ra vẻ không định nhúng tay.
Tùy Phong thì ngỏ lời: “Ta cho ngươi mặt mũi, ra ngoài rồi phải bồi thường ta đó.” sau đó nhận được ánh mắt thù địch của Hắc Vân Áp Thành.
Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ thấy bọn họ đều từ bỏ, chỉ có thể tức giận thu tay, bằng trình độ của gã, đánh solo thì chắc chắn teo.
Mà Đường Thất Thiểu càng chẳng quan tâm, vốn dĩ nguyên nhân cậu ta đến phó bản này đâu phải vì phần thường gì đó.
Lương Tu Ngôn thấy bọn họ đều đáp ứng, liền kích động nói với thanh niên: “Ngươi yên tâm, bọn ta sẽ không ra tay nữa.”
“Thật sao?” Trên gương mặt kiên quyết của thanh niên, lộ ra nét nghi hoặc.
“Đương nhiên, xông vào lăng mộ người khác vốn bọn ta đã không đúng, bọn ta sẽ rời đi.” Lương Tu Ngôn tạm ngừng, còn nói, “Nhưng mà, nếu ngươi có thể nói cho bọn ta biết cách để rời khỏi, thì quá tốt rồi.” Ngẫm lại nếu đi theo con đường ấy lần nữa, trước hừng đông vẫn không có cách rời khỏi phó bản.
May sao hệ thống không có thiết kế không nhân tính như thế, chợt thấy thanh niên vung tay phải, trong góc liền xuất hiện một truyền tống trận.
“Kỳ thật, phía trên quan tài này có thiết lập cơ quan, nếu các ngươi là hạng người tâm thuật bất chính, thì chắc chắn sẽ vùi thây nơi này.”
Nghe thấy thanh niên nói thế, Lương Tu Ngôn không khỏi than may mắn, nếu không đã uổng công đánh mất một cấp.
“Ta ở trong lăng mộ này đơn độc trông coi trăm năm, chắc hẳn giang hồ hiện nay tiên pháp của Tiêu gia đã thất truyền từ lâu. Chúng ta có thể gặp nhau nơi đây âu cũng là duyên phận, ta tặng các ngươi một vật, hy vọng trong các ngươi, có thể có người kế thừa y bát của ta, làm rạng rỡ tiên pháp của Tiêu gia.
Bảy người nhìn nhau, bởi vì trên phương diện võ công mọi người đều đã có phong cách của mình, tiên pháp Tiêu gia tuy lợi hại, nhưng ngoại trừ trêu ghẹo người khác ra, thì cũng chỉ đặc biệt dùng để lột đồ con người ta, đối với bọn họ mà nói chỉ là vô bổ.
Cuối cùng vẫn là Đồ Tô cầm đi, chiếu theo giới thị trường đền bù cho những người khác một ít tiền là được.
Cái phó bản trong truyền thuyết này cũng chẳng mang đến phần thưởng hậu hĩnh chi hết, làm mọi người không khỏi thất vọng. Vào thời điểm bọn họ chuẩn bị tiến vài truyền tống trận để rời đi, thì nghe thấy thanh niên phía sau đột nhiên mở miệng:
“Vị tiểu huynh đệ kia, từ từ.”
Lương Tu Ngôn xoay người, thấy thanh niên vậy mà đang gọi mình, sờ sờ đầu, vô cùng khó hiểu. Đi qua, hỏi: “Tiền bối còn chuyện gì sao?”
“Trước đó là ngươi ở trên ôn tháp phá giải cơ quan phải không?”
Lương Tu Ngôn nghĩ đến sự tình hoang đường làm trên thạch tháp trước đó, mặt thoáng cái đỏ bừng, lắp bắp nói: “Đó… Đó là không cẩn thận…”
Thanh niên lại khe khẽ thở dài, “Ôn tháp ấy là ta yêu cầu a Thắng chuyển vào, phía trên có rất nhiều kỉ niệm giữa ta và hắn,” nói rồi, ánh mắt của thanh niên trở nên rã rời, dường như đang chìm vào trong kí ức xưa.
Thấy khóe miệng hắn hơi nâng lên, có lẽ nhớ tới đoạn hồi ức vô cùng đẹp, chống đỡ hắn một mình vượt qua trăm năm cô đơn ấy. Do đó Lương Tu Ngôn không nỡ cắt ngang hắn, chờ hắn tiếp tục mở miệng.
“Giữa ta và ngươi nếu đã có duyên, tiểu huynh đệ, không biết có thể giúp ta hoàn thành một tâm nguyện cuối cùng không?”
Lại là nhiệm vụ ẩn tàng! Lương Tu Ngôn lập tức mở nhạc trong lòng, nét mặt lại đứng đắn trả lời: “Tiền bối cứ nói đừng ngại.”
“Ta lúc còn trẻ từng thiếu một người rất nhiều, nếu ngươi lương lai gặp được hắn, có thể thay ta nói một tiếng xin lỗi?”
“Đinh, người chơi Lương Tu Ngôn có nhận nhiệm vụ hay không: tâm nguyện của Tiêu Hoài Bích?”
“Được.” Lương Tu Ngôn không chút suy nghĩ, bèn lựa chọn xác nhận.
“Đây là một nửa của ngọc bội, nơi người ngươi phải tìm giữ một nửa mảnh ngọc bội còn lại. Ta biết biển người mênh mông, muốn tìm một người không phải dễ. Nhưng đây là tiếc nuối cuối cùng trong cuộc đời ta, nếu không dù ta ở dưới gặp mặt a Thắng, cũng không thể đối diện với y.”
Lương Tu Ngôn tiếp nhận ngọc bội, đáp: “Tiền bối xin yên tâm, vãn bối nhất định sẽ làm hết sức.”
Bảy người bước vào truyền tống trận, được truyền tống tới thị trấn cách lăng mộ khá gần. Sau khi chào hỏi nhau, đều lựa chọn logout nghỉ ngơi.
|