Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh
|
|
CHƯƠNG 100 : SƯ ĐỆ CẦU CỨU
Đợi hôm sau ba người Lương Tu Ngôn trở lên lại, không chạm mặt bọn Đồ Tô, phỏng chừng đã rời khỏi. Lương Tu Ngôn không khỏi cảm thấy tiếc tiếc, dù sao đây là lần đầu cậu tham gia tổ đội đánh phó bản từ khi tiến vào trò chơi cho tới nay, ở chung với nhau, ít nhiều có chút tình ý, đột nhiên tách ra, vẫn cảm thấy không muốn.
“Ai, không ngờ bọn họ ra đi mà không nói tiếng nào, sau này không biết khi nào mới có thể cùng nhau đánh phó bản.” Lương Tu Ngôn than thở.
“Sao, lưu luyến người tình của ngươi hả?” giọng điệu Hắc Vân Áp Thành mang theo mùi chua nồng nặc.
Lương Tu Ngôn trừng y.
Mạc Tuấn Ninh thì xoa xoa tóc cậu, an ủi: “Một người là cao thủ đệ nhị thiên hạ, một người là đội trưởng nghiệp đoàn, phó bản bình thưởng sao có thể thỉnh bọn họ.”
Lương Tu Ngôn trong lòng biết Mạc Tuấn Ninh nói rất đúng, nhịn không được thở dài, rồi mới hỏi: “Nay chúng ta đi đâu?”
“Trong nghiệp đoàn có một số việc, ta phải trở về xử lý.” Mạc Tuấn Ninh nói.
“Ta muốn đi luyện cấp, nhưng lại thiếu một chân chạy.” Hắc Vân Áp Thành ôm ngực, nói nghe nhẹ như mây.
Lương Tu Ngôn lườm y, nghĩ thầm, lần đó bị ngươi lăn qua lăn lại còn chưa đủ sao, còn muốn chọc học trưởng tức giận, lại cùng ngươi luyện cấp thì ta chính là thằng đần!
Bèn nói: “Ta tự làm nhiệm vụ.”
Mạc Tuấn Ninh gật đầu, nói: “Ừ, tự mình cẩn thận.” Kỳ thật hắn cũng đề phòng không thể cho thằng em lại ở chung với Lương Tu Ngôn.
Hắc Vân Áp Thành thấy hai người cứ như hát đôi, đề phòng mình như cướp, trong lòng thấy khó chịu, hừ lạnh một tiếng, một mình đi về phía truyền tống.
Lại nói về Lương Tu Ngôn, một mình cậu tính toán nhận vài nhiệm vụ nhỏ ở ngay tại tiểu trấn, thuận tiện đánh quái thăng cấp. Tuy cậu rất muốn hoàn thành cái nhiệm vụ ẩn tàng Tiêu Hoài Bích kia, nhưng phải tìm một NPC trong mênh mông NPC nào có dễ dàng như vậy. Hơn nữa cũng đâu biết Tiêu Hoài Bích là có ý hay vô ý, vậy mà cả một tí mạnh mỗi cũng không cho, cậu căn bản biết đâu mà lần. Cũng không thể bắt đại một người hỏi, ê, trên người ngươi có nửa mảnh ngọc bội không?
Đang lúc cậu sầu thối ruột, thì thấy một con chim bồ câu “Phành phạch” từ đàng xa bay tới.
Lương Tu Ngôn mở tờ giấy ra xem, cư nhiên là Tô Mạc Già viết cho cậu, Lương Tu Ngôn cảm thấy ngoài ý muốn, phải biết rằng từ sau khi cậu xuất sư, bọn họ đã lâu không có liên lạc.
HELP! Nhiệm vụ xuất sư! Vô cùng khẩn cấp! Mạnh phủ, ta chờ ngươi!!!
Dựa theo số lượng của dấu chấm thanh, Lương Tu Ngôn cũng cảm giác thấy tính nghiêm trọng của sự việc. Ngay cả bảo tiêu đại ca cũng không có cách đối phó nhiệm vụ, xem ra rất khó xử lý.
Liên tưởng các loại tình cảnh đau buồn của nhiệm vụ xuất sư khi trước, huyệt động âm u, dơi già khó đánh, còn có thực vật quấn xúc tua xuất quỷ nhập thần, nhớ lại mà khiếp khiến Lương Tu Ngôn trong nháy mắt sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên. Huống đồ trong quảng thời gian khổ vì tình của mình, người sư đệ này đã khuyên giải mình, xem chung sách ấy ấy với mình.
Thế là, Lương Tu Ngôn dùng bồ câu đưa tin nói rõ sự việc cho Mạc Tuấn Ninh và Hắc Vân Áp Thành, lập tức khởi hành tới Mạnh phủ.
Lúc Lương Tu Ngôn nóng lòng chạy tới Mạnh phủ, vừa nhìn thấy Tô Mạc Giả thì vỗ ngực cam đoan: “Sư đệ đừng lo, mặc kệ nhiệm vụ gì, sư huynh nhất định giúp ngươi giải quyết.”
Nay cậu chẳng còn là gà con năm xưa, cấp bậc đã vươn tới trình độ cao trung trong giới người chơi. Còn có Mạc Tuấn Ninh và Hắc Vân Áp Thành làm chỗ dựa, một người trang bị hoa lệ toàn thân, một người là đẳng cấp số một.
“Cái đó…” Tô Mạc Giả khẩn trương trộm nhìn xung quanh, xác định không có ai, mới nhỏ giọng nói, “Chúng ta vào phòng trò chuyện trước đã.”
Thế càng khiến Lương Tu Ngôn rầu, Tô Mạc Già là một tên không có thần kinh, cậu ta mở miệng đều là đề tài mười tám cộng, xem đông cung đồ chẳng hề đỏ mặt thẹn thùng, nhiệm vụ gì có thể làm cậu ta úp mở, cứ muốn tìm chỗ không người để nói?
Dưới sự thúc giục của tò mò, Lương Tu Ngôn vẫn theo Tô Mạc Già vào phòng. Cửa vừa cài khóa, cậu bèn hỏi ngay: “Nói đi, rốt cuộc nhiệm vụ gì?”
“Ngươi chờ chút, ta đưa cho ngươi xem liền hiểu ngay.” Nói rồi, Tô Mạc Già từ trong bao phục lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật.
Tuy Lương Tu Ngôn không có nghiên cứu về gỗ, nhưng vừa nhìn đã biết món này không rẻ, nhìn đường hoa văn trạm trổ phía trên, nếu ở hiện thực chắc chắn không rẻ.
“Cái này dùng làm gì?”
“Đạo cụ nhiệm vụ sư phụ cho,” Tô Mạc Già tạm dừng, rồi nói tiếp, “Tự ngươi mở ra xem đi.”
Lương Tu Ngôn nghe vậy, mở hộp gỗ ra, bên trong một món đồ dài dài được phủ bởi tơ lụa.
Cậu càng tò mò, rốt cuộc là bảo bối gì mà được bảo vệ tầng tầng lớp lớp?
Cậu vén lớp lụa lên nhìn, bên trong là một thứ to dài kha khá giống cái ấy, tạc bởi ngọc tốt nhất.
Lập tức, Lương Tu Ngôn đỏ mặt tưng bừng, thì thào hỏi: “Này… Cái này là gì?”
“Ngươi đoán thử xem?” Tô Mạc Già cũng đỏ mặt, như trứng tôm nấu chín, nhỏ giọng nói, “Sư phụ nói, nhất định phải hai người cùng lúc…”
Hai người?
Lương Tu Ngôn lại nhìn kỹ cái ngọc thế, quả nhiên khác biệt với nam cái bình thường, nó dài hơn, hơn nữa hai đầu đều nhô ra như đầu nấm.
Dù Lương Tu Ngôn chưa xem sạch đông cung đồ, thuộc tính dâm đãng không đến nỗi, làm sao không rõ thứ này chơi như thế nào.
Lương Tu Ngôn đóng nắp hộp cái “cộp”, trả lại Tô Mạc Già, “Nhiệm vụ này ta không làm được, ngươi tìm người khác giúp đi,” Nói xong, xoay người muốn đi.
Tô Mạc Già vội ngăn cậu lại, “Ngươi đi rồi chẳng còn ai có thể giúp ta, Mạc Lãng Đình nói nhiệm vụ này chỉ có thể tìm đồng môn, chẳng lẽ ngươi bảo ta tìm Thạch Hoài Sơn sao? Ta chắc chắn sẽ bị hắn ăn chẳng sót một mẫu vụn!”
“Nhưng mà… Nhưng mà, ta thật sự không có cách giúp ngươi…” Lương Tu Ngôn do dự, khó xử, từ chối, cậu chẳng thể dứt khoát cự tuyệt một người đang đau khổ cầu xin.
“Sư huynh, nhiệm vụ xuất sư không xong, ta cả đời phải sống ở đây, ngươi đâu muốn ta đáng thương thế chứ.” Tô Mạc Già thấy cậu dao động, lập tức xuôi cột leo lên, chỉ thiếu ôm đùi cậu, “Sư huynh, chỉ một lần, một lần, chỉ cần cắm vào thôi, mau lắm.”
Cắm vào rồi bắn ra là được… Tô Mạc Già thầm bổ sung trong lòng.
Nhìn cậu ta tội nghiệp, Lương Tu Ngôn thật sự không thể nỡ lòng, nhất thời gật đầu đáp ứng.
“Ngươi thật sự quá tốt!” Tô Mạc Già kích động hôn lên mặt cậu cái chụt.
Lương Tu Ngôn nhíu mày, lau nước miếng trên mặt, nói: “Nhưng ngươi phải cam đoan, việc này nhất định không được để cho người thứ ba biết.”
Nếu để Mạc Tuấn Ninh và Hắc Vân Áp Thành biết, mình nhất định sẽ chết khó.
“Ta cam đoạn.” Tô Mạc Già vừa trịnh trọng vừa kiên định gật đầu, cậu ta quyết không thể để ai đó nhà cậu biết.
Người nào không biết, nhìn thấy vẻ mặt của hai người, nhất định sẽ tưởng đang tuyên thệ bí mật tổ chức nào đó.
|
CHƯƠNG 101 : NGỌC THỂ
Trở lại chuyện chính, nếu hai người đã kí kết hiệp nghị bí mật, trọng điểm kế tiếp là hoàn thành nhiệm vụ.
Nói là nói thế, nhưng khi tay của Tô Mạc Già chạm tới vạt áo của Lương Tu Ngôn, Lương Tu Ngôn vẫn quýnh đít, “Ngươi! Ngươi làm gì vậy!”
Tô Mạc Già nhịn không được xem thường, sao cứ như cưỡng gian con gái nhà lành vậy nè? Cậu ta tỏ vẻ vô tội: “Ngươi xem, dù sao chúng ta cũng phải cởi quần áo chứ.”
Lương Tu Ngôn vừa nghĩ đã thấy xấu hổ, “Ta tự làm, ngươi cởi của ngươi đi.”
Thuần thục, hai ngươi đã tự cởi sạch sẽ, rất chi thẳng thắn.
Lúc Tô Mạc Già nhìn thấy cơ thể Lương Tu Ngôn, cũng không nhịn được huýt sáo. Đối lập với dáng người trẻ con và gầy yếu như mình, Lương Tu Ngôn mới dễ dàng khiến nam nhân sinh ra dục vọng.
Trên người không hề có một vết sẹo dư thừa, đường cong cơ thể rõ ràng, nhưng không làm cho người khác có cảm giác quá khỏe mạnh. Cái mông vênh vểnh, cặp chân thon dài thoạt nhìn rất có sức sống.
Thân thể xinh đẹp dồi dào sức sống ấy, rất dễ dàng kích thích dục vọng thi ngược của nam nhân, khiến người ta hận không thể đặt dưới thân chà đạp cho đã.
“Đầu ti của sư huynh đẹp quá, bị nghịch lâu như vậy, mà vẫn màu phấn hồng.”
Lương Tu Ngôn cảm giác được tầm mắt của đối phương nhìn chòng chọc vào đầu vú mình, dưới ánh nhìn trắng trợn ấy, cậu cảm thấy đầu vú chậm rãi trở nên ngứa ngáy.
“Không được nói lung tung…”
“Ta đâu có nói lung tung, hơn nữa sư huynh nhạy cảm thiệt, còn chưa chạm vào, đầu vú đã cứng rồi.” Tô Mạc Già nói, dường như để chứng minh, lấy ngón tay gảy nhẹ trái quả nho nhỏ kia, “Như vậy cũng có cảm giác sao?”
“Ưm ha… Dừng tay…” Thân thể vốn bị hai huynh đệ dạy dỗ cực kì mẫn cảm, hiện tại gặp phải đùa bỡn, lập tức rên rỉ.
Nghe thấy Lương Tu Ngôn vì đầu vú bị nghịch giỡn mà phát ra âm thanh mê người, Tô Mạc Già cảm thấy đầu vú mình cũng ngứa theo, thật mong muốn cũng có người làm vậy với mình.
Cậu ta kéo tay Lương Tu Ngôn, đặt lên đầu vú mình, nói: “Sư huynh, cũng nghịch đầu vú ta chút, được không?”
Như ma xui quỷ khiến, Lương Tu Ngôn cũng học theo cậu ta, lấy ngón tay vuốt ve trải quả nho nhỏ kia, hoặc dùng đầu ngón tay đè ép đánh vòng, hoặc dùng móng tay chọc đầu vú, hoặc nhẹ nhàng kéo xuống rồi buông. Cảm giác khối mền mại cứng lên dưới sự khiêu khích liên tiếp của mình, đó là thể nghiệm chưa từng có của Lương Tu Ngôn, trong nhất thời cảm thấy tò mò cực kì.
“A ha… Sư huynh xấu quá… dùng sức nắm ta…”
Tiếng rên phóng đãng của Tô Mạc Già khiến Lương Tu Ngôn xấu hổ, cậu không khỏi nghĩ tới khi mình bị hai huynh đệ kia đùa bỡn, phải chăng cũng nói những lời không biết thẹn như vậy.
Hắc Vân Áp Thành cũng thích dùng sức xoa nắn đầu vú cậu, giống như muốn kéo hư chúng nó, mà học trưởng thì lại thích mút chúng hơn, luôn mút chúng đến vừa đỏ vừa sưng, trứng lớn mấy vòng.
Lương Tu Ngôn nhớ tới cảnh tượng hai huynh đệ âu yếm cậu, chợt cảm thấy trong thân thể như có một ngọn lửa thiêu đốt, dục vọng đang kêu gào tìm kiếm nơi phát tiết, ngay cả tính khí ngoan hiền phía dưới cũng vểnh cao cao.
Hai dương vật cương cứng ma xát nhau, đây là lần đầu tiên Lương Tu Ngôn chạm vào ngoạn ý của nam nhân khác ngoài Mạc Tuấn Ninh và Hắc Vân Áp Thành. Khiến cậu có chút khẩn trương và sợ sệt, theo trong tình dục thanh tỉnh vài phần.
Do đó khi Tô Mạc Già cầm dương vật của cậu, cậu vội ngân cản. “Từ từ, như vậy không được.”
“Được rồi,” Tô Mạc Già tuy không hiểu, nhưng vẫn thả tay, nói: “Vậy không làm tiền diễn?”
“Ừ,” Lương Tu Ngôn gật đầu, từ sau cái lần cùng Đồ Tô thủ dâm cho nhau, mà bị hai huynh đệ truyền phạt, Lương Tu Ngôn vẫn thấy sợ trong lòng. Có điều, tuy nói là súc ruột, hai tên khốn ấy dường như rất dịu dàng, không có đau khổ như trong tưởng tượng của mình.
“Ê! Ngươi có cần vào lúc làm tình với ta lại nghĩ tới thằng khác không chứ, quá không tôn trọng ta đó!” Tô Mạc Già bĩu môi, nói.
Cậu vốn gương mặt búp bê, dáng vẻ tức giận bây giờ càng thêm đáng yêu.
“Ngại quá, mới rồi thất thần.” Lương Tu Ngôn vội vàng cười xòa, tạm dừng, nói thêm: “Nhưng mà giữa chúng ta không phải làm tình.”
“Được rồi được rồi,” Tô Mạc Già cắt ngang cậu, “Ngươi thiệt là đầu gỗ, đút tới miệng còn không thèm ăn. Nhanh làm bước tiếp theo, đến cắm vào mông ta.”
“Hả?” Tô Mạc Già nói trắng ra như vậy, khiến Lương Tu Ngôn thấy ngượng ngùng.
Tô Mạc Già lại hồn nhiên như không phát hiện, tiếp tục nói: “Hả cái gì chớ, ban nãy bị ngươi chơi lâu, thí nhãn ngứa quá chừng.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì hả, ngươi thích tư thế nào? Chính diện hay đằng sau?”
“Ta…”
Tô Mạc Già nhìn cậu bị dọa cho choáng váng, dứt khoát giúp cậu quyết định: “Vậy chính diện đi, ta thích.”
Không đợi Lương Tu Ngôn kịp phản ứng, đối phương đã nằm ra đấy, hai tay đặt tại đầu gối, cơ hồ cong chân ở trước ngực, lộ ra cảnh xuân phía dưới.
Tô Mạc Già bộ dáng vốn như cậu bé trai, thân thể gầy yếu, chẳng mấy lạng thịt, bởi vậy trông mông có vẻ rất vểnh. Lông cậu ta cũng ít, toàn thân trơn láng, hơn nữa làn da trắng nõn như ngọc, thoạt nhìn khá ngon.
Cúc huyệt không hề che lấp bại lộ trong tầm mắt, bây giờ còn khép chặt, khiến người ta không khỏi muốn nhìn dáng vẻ nó mở ra hoàn toàn.
Lương Tu Ngôn lòng đầy hiếu kỳ, ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay chọt chọt nếp uốn nơi miệng cúc huyệt.
Hành động của cậu lập tức làm Tô Mạc Già thở gấp: “A… Đừng… Ngươi làm gì vậy?”
Lương Tu Ngôn không ngờ Tô Mạc Già phản ứng lại mạnh liệt như vậy, càng ra sức đè chung quanh cúc huyệt, hoặc dùng đầu ngón tay gãi nhẹ nếp uốn, rất nhanh, cậu nghe thấy hô hấp của Tô Mạc Già càng ngày càng dồn dập, phát ra tiếng rên đứt quãng, cúc huyệt cũng hé ra rụt vào, nở rộ ngay trước mắt cậu.
Đâm rút cúc huyệt, Lương Tu Ngôn có thể dễ dàng nhìn thấy mị thịt sâu bên trong.
“Sư huỳnh, đừng nhìn, ta chịu không nổi, ngươi mau tiến vào…” Tô Mạc Già bị khiêu khích đến toàn thân phát run, cả người như bị luồng điện chạy qua, ngay cả tay đè hai chân cũng đang run lên.
Nhưng Lương Tu Ngôn nổi hứng chơi đùa, trước giờ đều là mình bị đùa bỡn, khó được một lần đùa bỡn người khác, làm sao buông tha cơ hội tốt này, cậu luồn thử một ngón vào.
Ngón thứ nhất vô cùng thuận lợi, vừa mới luồn vào cúc huyệt, mị thịt bên trong đã lập tức quấn lấy.
“Ừ hừ…” Tô Mạc Già phát ra tiếng rên, trong giọng nói mang theo âm sức thiếu niên trở nên vút cao, trong veo nhưng đầy quyến rũ, “Sư huynh, không đủ… Ta còn muốn…”
|
CHƯƠNG 102 : THỤ THỤ TƯƠNG THÂN (THƯỢNG)
Tô Mạc Già gương mặt ửng đỏ, đôi mắt ướt át, Lương Tu Ngôn nhìn mà không hiểu sao cảm thấy cơ thể khô nóng dần.
“Từ từ, không khuếch trương hả.” Lương Tu Ngôn nói, lại duỗi vào hai ngón tay, rồi gập cong các đốt ngón tay, ở bên trong chuẩn bị.
Tô Mạc Già được bảo tiêu nhà mình dạy dỗ bao lâu nay, cúc huyệt sớm đã bị khai phá nhạy cảm vô cùng. Cậu ta nhắm mắt lại, tưởng tượng người kia vừa đang đùa giỡn, vừa quan sát phản ứng dâm đãng của mình, dục vọng càng tăng vọt: “A… Sâu hơn nữa.. ưm ah… chính chỗ đó, lại dùng sức đâm ta…”
Nghe Tô Mạc Già rên rĩ trắng trợn, Lương Tu Ngôn đã thấy thẹn càng thẹn hơn, lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, một bên thầm may mắn mình không có kêu dâm như thế, một bên nghĩ có thể học tập cho lần sau, cách đánh ấy quả thiệt rất có thêm cảm giác.
Lương Tu Ngôn lần đầu không có kinh nghiệm, không biết tiền diễn cần một chốc khiêu khích một chốc giày vò. Cậu thấy chọc điểm này Tô Mạc Già rất thích, thì cứ nhấn cái điểm ấy, chưa được vài cái Tô Mạc Già đã xin khoan dung: “Không được, đừng chọc nữa, ta muốn bắn… Mau lên, cắm ngọc thế vào…”
Lương Tu Ngôn rút ngón tay ra, giờ phút này cúc huyệt trước mắt cậu càng thêm co rút kịch liệt, thoạt nhìn cực kỳ nhiệt tình.
Cậu lấy ngọc thế trong hộp ra, nhắm ngay cúc huyệt Tô Mạc Già cắm xuống.
“A a a!”
Bị chọc ngay vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, cảm giác vừa đau vừa thích khiến Tô Mạc Già bật lên tiếng kêu phóng đãng.
“Thích chết mất… Lại dùng lực đâm ta… Mau, mau đâm ta!”
Lương Tu Ngôn cũng bị lời nói dâm loạn của cậu ta cuốn hút, tay cầm ngọc thế, tìm kiếm điểm gồ lên trong cơ thể cậu ta, từng cú từng cú nhẳm thẳng vào diểm ấy mà chọc.
“Aha… Chọc chết ta! Ta muốn bắn, muốn bắn!”
Tô Mạc Già kiên trì vài cái, liền thét lớn bắn ra, chất lỏng sềnh sệch màu trắng ngà dâng lên, có chút bắn tới lên mặt Lương Tu Ngôn.
Lương Tu Ngôn bị cảnh trước mắt làm khiếp sợ, nhất thời quên lau đi.
Tô Mạc Già mau chóng tỉnh lại từ trong cao trào, tự mình rút ngọc thế ra, cầm ngọc thế trong tay, cười quyến rũ nói, “Giờ đến phiên ngươi, sư huynh.”
Dưới sự thúc giục lần nữa của Tô Mạc Già, Lương Tu Ngôn cuối cùng vẫn chọn vị trí quay lưng, quỳ rạp trên mặt đất, tứ chi chống đất, cái mông cong vểnh.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của người phía sau, tưởng tượng, đối phương nhìn chằm chặp vào bộ vị khó thể mở miệng hệt như mình thưởng thức hoa cúc của cậu ta ban nãy, khiến Lương Tu Ngôn đỏ bừng mặt. Cậu quay đầu lại, hơi bối rối nói: “Mau làm nhiệm vụ, bằng không ta đi đó.”
“Biết rồi.” Tô Mạc Già đáp, “Nhưng mà sư huynh, ngươi bảo dưỡng cúc huyệt thế nào vậy? Rõ ràng bị dùng nhiều như thế mà nhan sắc vẫn còn phấn nộn?”
Mặt Lương Tu Ngôn càng đỏ hơn, trực tiếp quay đối diện quát: “Phắn!”
“Ai nha, chỉ trao đổi kinh nghiệm tí thôi à, sao dữ vậy? Ta cảm thấy cúc huyệt của mình sau khi bị chơi nhiều màu sắc biến thâm, đáng ghét thiệt.”
Lương Tu Ngôn nhịn không được đỡ trán, mình tuyệt đối teo não rồi mới chịu đáp ứng giúp cậu ta làm nhiệm vụ!
Ai muốn thảo luận màu sắc hoa cúc với ngươi chứ hả! Tại sao đề tài như vậy mà ngươi có thể nói không biến sắc chứ hả! Ông mày không rành, ông mày xấu hổ được chứ!
Tô Mạc Già dường như thấy Lương Tu Ngôn sắp thẹn quá hóa giận, vội ngừng đề tài: “Được rồi, chờ làm xong nhiệm vụ ngươi phải dạy ta đó.”
Ngươi rốt cuộc còn nhớ nhiệm vụ sao? Lương Tu Ngôn vô lực nghĩ, tay ta chống đến tê rần rồi này!
Có điều, tuy Lương Tu Ngôn có tức cậu ta thần kinh thô nhưng cậu không phải không thừa nhận, ở trên phương diện làm công, Tô Mạc Già có trình độ hơn mình.
Lương Tu Ngôn cảm giác đầu lưỡi ướt át của đối phương liếm tới liếm lui trên mông mình, rồi men theo khe hở đảo quanh cúc huyệt.
Nếp uốn của huyệt khẩu bị đầu lưỡi thấm ướt liếm mở, tất cả mọi cảm giác toàn thân đều tập trung đến chỗ ấy, bộ vị tư mật nhật bị chơi đùa, rõ ràng cảm thấy thẹn nhưng cơ thể không cách nào khống chế được khoái cảm như thủy triều cuồn cuộn nhấn chìm cậu.
“Ngươi… Dừng tay…”
“Sư huynh đừng oan uổng ta, ta đâu có dùng tay đâu, chỉ dùng miệng thôi.” Tô Mạc Già nói rất chi vô tội, “Bình thường không thấy, vào lúc này đây thanh âm của sư huynh sao trở nên đặc biệt mê người vậy?”
Đã không có đầu lưỡi đùa bỡn, Lương Tu Ngôn cuối cùng thoát ra khỏi khoái cảm như thủy triều, vừa thở phào nhẹ nhõm đã lập tức dồn sức phản bác: “Ta không có!”
“Sư huynh thiệt xảo quyệt, nếu bình thường thanh âm của sư huynh cũng dâm đãng thế này, ta nhất định sẽ không nhịn được công ngươi.”
Giọng nói của Tô Mạc Già đặc biệt trong trẻo, mang theo chút vô tội và oan ức, khiến Lương Tu Ngôn không nỡ nói “Ngươi thúi lắm”. nếu không thì cứ như mình ăn hiếp con nít ấy.
Nhưng cái người có bộ dạng như thiếu niên, cứ cố tình làm việc không nên làm.
Đầu lưỡi linh hoạt lại trực tiếp đùa cúc huyệt, lần này không đánh du kích chung quanh, mà đâm thẳng vào hậu huyệt Lương Tu Ngôn.
“A… Ngươi… Đi ra ngoài…”
Đầu lưỡi bắt chước tư thế tính giao, không ngừng đâm rút, liếm láp niêm mạc mẫn cảm trong nội bích. Khoái cảm khủng bố như luồng điện, lủi ra toàn thân cậu, làm hai chân cậu run rẩy.
“Cúc huyệt của sư huynh thiệt là lợi hại, vậy mà tự động phân bố dịch ruột nôn, tao thủy nhiều quá à.”
Nghe thấy tiểu huyệt của mình được đánh giá như thế, Lương Tu Ngôn cảm thấy rất ngượng ngùng, tựa đầu chôn vào giữa cánh tay, buồn bực nói: “Không nên nói bậy…”
Nhưng tiểu huyệt ăn riết quen mùi lại làm trái ý chí của cậu, càng không ngừng co rút, hấp dẫn sự chú ý của người phía sau.
“Đâu có nói bậy đâu, tao thủy của sư huynh đều cho ta ăn, được không?”
“Ngươi…” Lương Tu Ngôn còn chưa kịp phản bác, đã cảm giác được mông mình bị banh mở, một cái đầu vùi vào giữa đùi mình, mái tóc xù còn ma xát làn da, nhưng đầu lưỡi đối phương lại chui vào trong tao huyệt mình.
Đầu lưỡi đảo quanh trong nội bích, giống như thật sự có thể nghe được tiếng nước “phốc xuy phốc xuy”, âm thanh dâm mĩ ấy tiến vào tai Lương Tu Ngôn, càng khiến cậu ý loạn tình mê.
“Không cần… không cần hút… Ưm a, sâu thêm nữa….”
Cảm giác tê dại theo nơi ấy tản rộng ra, tuy bị đùa bỡn nhưng sâu trong cơ thể càng thêm ngứa ngáy.
Tô Mạc Già thấy cậu càng hưng phấn hơn nữa, không dám chơi nhiều, vạn nhất bắn ra rồi thì phiền, dù sao nhiệm vụ hãy còn. Cậu ta cầm lấy ngọc thế, một đầu bởi vì tiến vào thân thể cậu, mặt trên dính chất lỏng không biết tên, thừa dịp thân ngọc trong suốt thông thấu. Cậu ta cắm một đầu khác chưa qua sự dụng vào trong tao huyệt Lương Tu Ngôn.
Khác biệt với Lương Tu Ngôn không biết nặng nhẹ, động tác của cậu ta lại thuần thục, nhẹ nhàng hơn nhiều.
|
CHƯƠNG 103 : THỤ THỤ TƯƠNG THÂN (HẠ)
Lương Tu Ngôn cảm thấy có một cự vật đang chậm rãi tiến vào cơ thể mình, hình dạng rất giống tính khí của đàn ông nhưng bề ngoài quá trơn láng không có khoái cảm ma xát, hơn nữa xúc cảm lạnh lẽo, trong nháy mắt tiếp xúc niêm mạc, khiến cậu không khỏi rùng mình.
Đợi cho ngọc thế tiến vào gần một nửa, Tô Mạc Già mới chậm rãi đâm rút.
“ừ hừ…” Thân thể dần thích ứng cái lạnh của ngọc khí, trong quá trình đâm rút lại đặc biệt có cảm giác. Hơn nữa vừa nghĩ tới mình đang bị một cái đạo cụ đùa bỡn, cảm giác xấu hổ càng làm cho khoái cảm tăng lên bội lần. Lương Tu Ngôn có cảm giác, cũng bắt đầu không hài lòng tốc độ quá ư thong thả. “Dùng sức hơn nữa… Sâu hơn nữa…”
Món đồ chơi đó vốn là để song sáp, do đó chiều dài cũng gấp hai lần dương vật bình thường, khi cắm vào hiển nhiên có thể dễ dàng đụng đến nơi sâu nhất trong tràng đạo.
“A a! Sâu quá!” Khoái cảm như bị đâm thủng làm cho Lương Tu Ngôn thét chói tai liên tục.
Tô Mạc Già nhìn thấy mị thái của đối phương đang chìm trong tình dục, ngọc thế rời khỏi tao huyệt kéo theo mị thịt, tao thủy theo nhịp đâm rút mà men theo khe đùi chảy xuống. So với hình vẽ đông cung đồ trên sách, cảnh tượng trước mắt mới thực sự gọi hoạt sắc sinh hương, làm cho chính cơ thể cậu ta nóng dần, trong người giống như có con sâu nhỏ, không ngừng gãy vào sợi dây dục vọng.
“Không được, sao có thể chỉ mình sư huynh thích chứ.” Tô Mạc Già ngừng động tác trong tay, bất mãn kháng nghị.
Tao huyệt tuy bị lấp đầy, nhưng cái mang lại khoái cảm đột nhiên bất động, dục vọng sinh sôi bị mắc kẹt ở nơi nào đó.
Lương Tu Ngôn chẳng quản mông còn kẹp ngọc thế, khó khăn vặn vẹo eo, nói: “Đừng dừng lại, mau lên…”
“Nhìn bộ dạng dâm loạn của sư huynh, còn bảo ta nhẫn, thiệt không công bằng, dù sao muốn thích thì phải hai người cùng thích mới được.”
Tô Mạc Già đưa lưng về phía Lương Tu Ngôn, một tay chống đất, tay còn lại thì vói ra sau cầm ngọc thế, chậm rãi đưa vào trong hậu huyệt mình.
Do trước đó đã khuếch trương, quá trình tiến vào vô cùng thuận lợi. Khi cậu ta đang hưởng thụ cảm giác được lấp đầy từ từ, lại quên mất đầu nọ của ngọc thế còn bị Lương Tu Ngôn kẹp lấy. Cậu ta vừa mới dùng tí sức, cắm xuyên ngọc thế vào tiểu huyệt mình, chợt nghe đối phương lên tiếng oán giận.
“Đừng, đừng đi… Ta… Ta cũng muốn….”
Khi cự vật chậm rãi rời khỏi cơ thể, cảm giác hư không xâm nhập mạnh đầu óc cậu, vì thế, chưa kịp suy nghĩ Lương Tu Ngôn đã thốt ra khát vọng trong lòng. Nhưng đến khi nói ra miệng lại hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình.
Mình vậy mà cùng người khác tranh một cái sex toy? Lương Tu Ngôn, mày đến tột cùng quá cơ khát nha! Lương Tu Ngôn thầm phỉ nhổ bản thân.
Tô Mạc Già lại rất hiểu cảm giác của Lương Tu Ngôn, chẳng hề có tí ý cười nhạo cậu,trái lại còn nghiêm túc nghĩ ngợi, bất đắc dĩ nói: “Cúc huyệt của sư huynh sao tham quá? Vậy chia cho ngươi thêm chút nữa.”
Lương Tu Ngôn nghe nói thế, thật sự muốn tìm chỗ chôn mình, chẳng lẽ muốn cậu giải thích rằng do quen bị hai cây côn thịt cùng cắm vào nên một cây hoàn toàn không đủ sao?
Có điều Tô Mạc Già vốn tính khiêm nhường, chuyển nửa phần ngọc thế về phía Lương Tu Ngôn.
“Ưm hừ…” Tuy chỉ dịch chút chút nhưng ma xát nhỏ bé đó khiến cho Lương Tu Ngôn rên rỉ.
“Ngươi đừng chỉ thích mình chứ, cũng nhúc nhích đi.” Tô Mạc Già thúc giục nói, thuận thế véo cái mông.
“A…Ngươi…” Trong cơ thể ngọc thế đột nhiên thay đổi vị trí, làm cho Lương Tu Ngôn trở tay không kịp, lập tức kinh hô ra tiếng.
Nhìn cậu có cảm giác thế này, Tô Mạc Già đương nhiên càng thêm khó nhịn, vội nói: “Kẹp mà không động khó chịu quá, mau thao ta.”
Trong cơ thể tuy bị dị vật nhồi, nhưng thiếu sự va chạm mạnh mẽ, quả thật còn hơn cả khi hư không. Nhưng thứ nhất bản thân Lương Tu Ngôn không có kinh nghiệm làm công, thứ hai chính trong tao huyệt cậu còn kẹp dương cụ chờ người ta theo này, cho nên hiện tại chỉ có để xuống vấn đề mặt mũi trước, không ngại học hỏi kẻ dưới: “Phải… Phải làm sao?”
Tô Mạc Già lúc này mới nhớ tới sư huynh là bé chim non đến cả xem tiểu hoàng thư còn ngượng ngùng, không biết mấy vị nhà anh ta rốt cuộc dạy dỗ thế nào, đã làm biết bao nhiêu lần, sao còn có thể ngây thơ như vậy cà!
“Thế này đi, ta đếm một hai ba, lúc tới hai mông cùng nhau ra, tới ba cùng húc vô trong, hiểu chưa?”
Xấu hổ quá, Lương Tu Ngôn thầm nghĩ, sớm biết vậy không đáp ứng cậu ta, rõ ràng lúc cùng học trưởng và Hắc Vân Áp Thành làm tình đâu có chuyện này. Dù cực kì không tình nguyện, xét thấy tình thế bắt buộc, dục vọng yêu cầu, Lương Tu Ngôn vẫn gật đầu.
“Ừ.”
“Được rồi, ta đếm đây.”
“1–”
Lương Tu Ngôn ngưng thở, chuẩn bị sẵn sàng.
“2–”
Mông bắt đầu chậm rãi hướng ra ngoài, làm cho quy đầu của ngọc thế vừa vặn kẹt ở huyệt khẩu, tại vị trí không rớt xuống được.
“3–”
Cánh tay và chân phát lực, thân thể lùi lại, mông húc về sau, làm cho tao huyệt lập tức ngậm vào ngọc thế, giống như côn thịt đâm mạnh mẽ.
“A a a!”
Hai người đồng thời không nén được phát ra tiếng kêu.
Sau khi trải qua vài lần cùng ma xát, kế đó đã không cần khẩu lệnh của Tô Mạc Già, hai người sẽ dựa vào tiết tấu cố định, vừa rút ra lại đâm vào, thậm chí thông qua vặn vẹo mông để thay đổi góc độ đâm vào.
Tuy không thể so với khoái cảm khi chân chính bị dương vật đàn ông thao làm, nhưng cách chơi này lại có cảm giác khác biệt.
Đặc biệt cùng mông đối phương đụng nhau, làn da nhẵn nhụi trơn láng ma xát nhau, trái lại có thể mang đến một loại khoái cảm bất đồng. Huống chi mỗi lần đâm rút, tinh nang va chạm, tiếng động “bịch bịch” không dứt, tăng thêm cảm giác dâm mĩ.
“Sư huynh bại hoại! Lại xí hết, ta cũng muốn ăn nhục bổng! Aha… Sâu quá… Đúng, đúng thế, cứ làm ta như thế!”
Tô Mạc Già không kiêng nể nói lời phóng đãng dẫn đến dục vọng trong cơ thể Lương Tu Ngôn cháy càng lúc càng dữ, một nửa là bởi mình thao lộng làm người còn lại phát ra tiếng kêu như thế, trong lòng rất thỏa mãn, một nửa là bởi tồn tại một người khác càng phóng đãng hơn mình.
Thế là, Lương Tu Ngôn vừa xoay mông, biến hóa góc độ thao tao huyệt mình, đồng thời làm cho Tô Mạc Già thích đến dục tiên dục tử, vừa suồng sã kêu rên, vứt bỏ tất cả liêm sỉ.
“Aha… Thích quá… Sư huynh làm ngươi thích không?”
“Trời ơi! Thích chết mất, sư huynh khỏe quá! Lại dùng sức làm tao huyệt của ta, thao nát tao huyệt của ta đi!”
“Ừm… Sư huynh cũng bị ngươi làm thích lắm… A, Đâm tới rồi! Đâm tới rồi!”
“Không công bằng, sư huynh cũng mau húc tuyến tiền liệt của ta! Chọc vào điểm ngứa nhất của ta đi!”
Thế là, trong phòng tiếng kêu rên tứ phía, còn có tiếng vang do thân thể va chạm, hai cơ thể đàn ông trần trụi, một người thành thục gợi cảm, một người tuổi còn trẻ. Đưa lưng về phía nhau quỳ rạp trên đất, lộ ra đường công duyên dáng, giữa hai mông nối liền bằng một cây ngọc thế màu xanh biếc, tạo nên một hình ảnh dâm loạn không chịu nổi.
“A! Ta không được! Ta muốn bị sư huynh thao bắn!”
“Từ từ! Ta cũng muốn bị làm bắn! Chúng ta cùng nhau!”
Vào thời điểm hai người thét lớn đạt tới cao trào, nào hay biết căn phòng đã bị ba người xâm nhập, đang yên lặng nhìn cảnh tượng làm nam nhân phụt máu mũi, trong lòng như có ngàn vạn con ngựa lao nhanh, máu toàn thân đều hướng xuống dưới.
|
CHƯƠNG 104 : ĐỒNG BỆNH TƯƠNG LIÊN
Vì Tô Mạc Già đối diện cửa phòng nên phát hiện ba người đến trước tiên, cậu ta mới đầu ngẩn người, sắc mặt thoắt cái trắng bệch, không biết do tiêu hao sinh lực bởi bắn tinh hay bị dọa.
Cậu ta ý thức không ổn, luống cuống tay chân đứng dậy, chẳng quản sau khi bắn tinh xong cơ thể còn trong trạng thái bủn rủn vô lực.
Do cậu ta đứng dậy, làm cho ngọc thế giữa hai người “lạch cạch” rớt xuống đất, trong căn phòng im lặng chỉ còn lại tiếng thở dốc vô cùng rõ ràng.
Vì thế, ngoại trừ Lương Tu Ngôn không hay biết, sắc mặc bốn người còn lại đồng thời càng khó coi.
“Kỳ thật…”
Tô Mạc Già còn chưa kịp giải thích đã bị ai đó trực tiếp vác lên, mang ra khỏi phòng.
Dù ba người ở lại trong phòng, nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng vả mông lanh lảnh và lời nói uy hiếp của nam nhân:
“Hay lắm, đợi lát nữa trên giường, ta nghe ngươi chậm rãi giải thích.”
Cùng với Tô Mạc Già không sợ chết cố tranh biện:
“Không công bằng, ngươi không cho ta tìm thằng khác, ta lấy mát xa bổng tự chơi còn không được sao?”
Động tĩnh lớn như thế, Lương Tu Ngôn dù có lãng tai cũng phát hiện không đúng, tuy cậu rất muốn thừa dịp ai đó chưa chuẩn bị, mau mau logout, nhưng nghĩ lại hai tên khốn đó vẫn còn trong nhà cậu, cậu trốn được hòa thượng không trốn được miếu, tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm. Cho nên, cậu dựa vào giáo dục thuở bé thật thà được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, quyết định giải thích với bọn họ.
Tất cả mọi người đều lên tới đại học, chí ít không thể không nói đạo lý chứ nhỉ?
“Ta với Tô Mạc Già làm nhiệm vụ! Nhiệm vụ xuất sư!” Lương Tu Ngôn ôm theo tâm lý may mắn cố giải thích, “học trưởng ngươi biết rồi đó, nhiệm vụ xuất sư của môn phái bọn này đều rất biến thái.”
Thế nhưng tiếc rằng cậu quên mất, hành vi của cậu đối tôn nghiêm đàn ông mà nói, có thể nói là khiêu khích trắng trợn. Do đó, cùng lúc cậu giải thích, hai huynh đệ đã một trước một sau vây quanh cậu.
“Xem ra ta đã sơ sót, trước kia quá chiếu cố thân thể ngươi, hiện tại xem ra ngươi rất muốn tìm bất mãn a.” Mạc Tuấn Ninh vừa giải thích, vừa xoa nắn vành tai cậu.
Nếu đổi bằng một người không biết chuyện, nhất định nghĩ rằng Mạc Tuấn Ninh là một người yêu tốt biết dịu dàng chăm sóc, nhưng Lương Tu Ngôn lại cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán tủa ra.
“Thật sự, ta thật sự chỉ vì giúp cậu ta làm nhiệm vụ.” Lương Tu Ngôn thề thốt. Giỡn à, các ngươi bình thường đều thế này rồi thế này cũng bảo chiếu cố cơ thể ta, còn mạnh thêm chút nữa, ta nhất định sẽ tinh tẫn nhân vong! Cho dù cho ta nghỉ cũng chẳng khỏe lại!
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy kích thước của ta không bự bằng thứ này?” Hắc Vân Áp Thành hung dữ hỏi, vừa hỏi vừa đong đưa phần eo, khiến cho nơi đó tận lực ma xát vào đùi Lương Tu Ngôn, “Bình thường thỏa mãn ngươi?”
“Không có, không có!” Lương Tu Ngôn vội lắc đầu, “Đã rất lớn!” Các ngươi ngàn vạn lần đừng chơi song long nha!
“Lương Tu Ngôn, các ngươi vừa rồi đã làm những gì?”
Ô… Học trưởng vậy mà chỉ đích danh cậu, xem ra giận thiệt rồi. Lương Tu Ngôn sợ nhất là hắn tức giận, đành phải thành thật nói ra tết cả: “Cậu ta… Cậu ta vừa rồi liếm hậu huyệt của ta…”
Vừa dứt lời, cậu liền cảm thấy một đầu lưỡi đâm ngay vào trong cúc huyệt cậu.
“A ha… Không được…”
Thân thể vừa bắn tinh xong đặc biệt nhạy cảm, rơi vào đùa bỡn trí mạng như thế, khoái cảm lập tức theo vĩ chuy nhảy thẳng lên, Lương Tu Ngôn vịn bả vai Mạc Tuấn Ninh mới có thể không té ngã.
Nhưng hắn đâu tính buông tha cậu, tiếp tục ép hỏi: “Còn có gì?”
“Cậu ta nói tao… tao thủy của ta rất nhiều…”
Vừa nói xong, giống như để xác minh lời của cậu, hậu huyệt bị đầu lưỡi liếm lộng phát ra âm thanh “sách sách” thêm vang dội.
“Đúng rất nhiều, ăn mà chẳng xong.”
“Khốn nạn… Không được… Nói…” Lương Tu Ngôn tựa đầu chôn trước ngực Mạc Tuấn Ninh, ngay cả hai lỗ tai lộ ra đều đỏ bừng.
“Được rồi, dừng lại trước đã.”
Nghe thấy Mạc Tuấn Ninh lên tiếng, Lương Tu Ngôn thoáng thả lỏng.
Xem ra trách khỏi một kiếp, quả nhiên vẫn là học trưởng tốt nhất.
Chưa kịp vui mừng lâu, lời nói kế đó lại khiến cậu hận không thể đập đầu chết —
“Logout.”
Lúc này xong thiệt rồi!
“Học trưởng…”Lương Tu Ngôn cố gắng rặn ra vài giọt nước mắt, đau khổ cầu xin.
“Ngươi đừng nói nữa, ca ca đang rất tức giận.” Hắc Vân Áp Thành ở bên cạnh thêm mắm thêm muối.
Lương Tu Ngôn cũng biết lần này mình đuối lý, nếu không trốn khỏi trừng phạt, vậy ít nhất cũng muốn cò kè mặc cả: “Học trưởng, có thể không chơi đạo cụ không?”
Không phản ứng.
Lương Tu Ngôn quyết định lui một bước: “Vậy có thể không chơi nến không?”
Vẫn không phản ứng.
Lương Tu Ngôn quyết định lui một bước nữa: “Vậy có thể không chơi trói buộc không?”
Ngày hôm sau Lương Tô Ngôn login, nhìn thấy Tô Mạc Già bước đi khập khiễng, thế là tiến lên thăm hỏi chiến hữu đồng bệnh tương liên.
“Ngày hôm qua, ngươi không bị bảo tiêu đại ca làm thành ra vậy chứ?”
“Đừng nói nữa,” Tô Mạc Già thở dài.
Trộm ngó sắc mặt của cậu ta, xem ra đoạn hồi ức ấy vô cùng thê thảm, Lương Tu Ngôn không nhẫn tâm hỏi tiếp, chợt nghe thấy Tô Mạc Già trả lời mình: “Xe rung.”
Lương Tu Ngôn tưởng tượng hai thằng đàn ông chen chúc trong không gian xe nhỏ hẹp, bị lăn qua lăn lại ra các loại tư thế, chốc chốc còn có thể đụng đầu, không khỏi thông cảm sâu sắc với Tô Mạc Già. Đồng thời cảm thấy mình tuy bị nhốt trói lại, tuy bị nhỏ sáp nến, nhưng chí ít là ở trên chiếc giường siêu bự siêu thoải mái, cho nên coi như không tồi?
Khá hơn một điều, Lương Tu Ngôn lập tức tươi tỉnh, nói: “Vậy nhiệm vụ xuất sư của ngươi sao rồi?”
Nói đến đây, trên gương mặt của Tô Mạc Già cuối cùng lộ ra nét cười, “Hoàn thành, còn phải cảm ơn sư huynh nữa, chỉ là…”
“Chỉ là sao?” Lương Tu Ngôn vội vàng hỏi, cậu chính là người rất hay tò mò.
“Ngươi biết đó, chức nghiệp sinh hoạt ta chọn là dược tề sư, còn thiếu mỗi một nhiệm vụ nữa là lên trung cấp.”
Do nhiệm vụ xuất sư phi thường khó khăn, làm cho cậu trước đó ăn không ngồi rồi liên tục tăng độ thuần thục của chức nghiệp sinh hoạt.
“Nhiệm vụ gì? Ta giúp ngươi.” Lương Tu Ngôn vỗ ngực nói, giáo huấn của việc giúp đỡ ngày hôm qua còn chưa ăn đủ, lại muốn giúp người khác.
“Phải thu thập 10 gốc cây Niếp Trung Thảo, nhưng mà loại thực vật này sinh trưởng ở đỉnh núi Hậu Sơn, cấp bậc của ta hiện tai, không có cách nào lên nơi đó.”
“Thì kêu Bảo Tiêu đại ca giúp ngươi đi hái đi.”
“Thứ nhất, hắn chưa từng học qua thuật thu thập, không có cách nào hái thảo dược, thứ hai,” Tô Mạc Già hừ một tiếng, tức giận nói: “Hôm qua giày vò ta như vậy, trong vòng ba ngày đừng mơ ta để ý đến hắn.”
Tô Mạc Già vốn mặt búp bê, hiện tại dẫu miệng, hai má phồng lên, thoạt nhìn cực kì đáng yêu, ngay cả Lương Tu Ngôn cũng không nhịn được muốn chọt chọt cậu ta. Cậu một tay khoát lên vai đối phương, đặc biệt phí phái nói: “Được rồi, ta đưa ngươi đi.”
|