Bánh Bao Nhà Ai
|
|
Tịch Ngọc vẻ mặt 'sao con lại thành không hiểu chuyện như vậy, sao lại không đáng yêu như vậy, sao lại không ngoan không lương thiện như vậy, mẹ thực thương tâm' vân vân các loại... Tư Không Cảnh Hoán khẩn trương nhìn bánh bao sắp bị mấy câu của nữ nhân kia chọc giận đến bất tỉnh, nhẹ nhàng mở miệng gọi nhóc, "Bánh bao" Bánh bao không nghe thấy, hoặc có lẽ đã nghe nhưng không muốn quay đầu lại, cứ như vậy trừng trừng nhìn Tịch Ngọc, đôi mắt vốn dĩ màu đen giờ chậm rãi bị một mạt màu lục thay thế. "Xảy ra chuyện gì vậy?" Thanh âm thản nhiên như nước suối trong khiến lửa giận của bánh bao nháy mắt biến mất, vẹo đầu nhìn Ô Thuần Nhã, bĩu môi, òa một tiếng bật khóc. Vừa khóc vừa vươn móng nhỏ về phía cậu, "Hu hu.....cha..........hu hu.....cô ta khi dễ bánh bao......" Ô Thuần Nhã vừa nghe thấy tiếng nhóc khóc, tâm liền như bị kéo căng, mau chóng buông túi nilon trong tay xuống, đi qua ôm lấy nhóc, lau nước mắt tèm nhem trên mặt nhóc, nhẹ giọng dỗ dành, "Ngoan ngoan, không khóc không khóc, nói cho cha biết có chuyện gì nào" Cậu không nghe thấy nội dung cuộc đối thoại của mấy người, chẳng qua ban nãy thấy không khí căng thẳng mới thuận miệng hỏi. Sụt sà sụt sịt, bánh bao vừa hít nước mũi vừa nước mắt ràn rụa, nghẹn ngào mở miệng, "Cô ta....cô ta.....giả làm mẹ của bánh bao.....bánh bao không có mẹ.......hu hu........cha, đuổi cô ta đi đi......." Ô Thuần Nhã trong lòng căng thẳng, đây là lần đầu tiên từ 'mẹ' phát ra từ miệng bánh bao, hơn nữa vừa rồi con cậu nói rất rõ ràng, nữ nhân này giả làm mẹ của nhóc? Đây là sao? Tư Không Đặc Dương ôm Cảnh Hoán ngồi trên sofa, vẻ mặt bội phục nhìn nhóc con kia khóc đến là thương tâm, vừa rồi bộ dáng hung hãn như sói con muốn lao vào ăn thịt người, giờ thì sao, nhìn cứ như tiểu bạch thỏ bị người ta khi dễ! Nhóc con này đổi mặt cũng nhanh ghê ha, chớp mắt cái đã khóc lóc thảm thiết được như vầy. Giang Võ ngồi ở một góc xa xa vắng vẻ, chụm đầu với quản gia Tào xì xà xì xầm, "Nhóc con này thực sự là ba tuổi rưỡi?" (Sao có cảm giác anh đang ngồi xổm rất thô bỉ?) Quản gia Tào vừa đuổi mấy người giúp việc vừa xán lại hóng náo nhiệt đi, lúc này đầu cũng đầy mịt mù, "Không, tiểu tiểu thiếu gia còn hai tháng nữa là được bốn tuổi rồi" Bất quá....này cũng thật kinh người, mới lớn có từng ấy đã biết trước mặt cha tiên phát chế nhân (ra tay trước chiếm quyền chủ động – đánh đòn phủ đầu) Tư Không Viêm Nghiêu lái xe vào gara, đến bây giờ mới khoan thai chậm rãi đi vào. Vừa vào cửa đầu tiên là chú ý tới Ô Thuần Nhã đang ngồi ở sofa ôm bánh bao dỗ dành, sau đó là anh trai y, ngay cả Giang Võ ngồi ở tít xa cùng quản gia đứng bên cạnh hắn y cũng nhìn qua, cuối cùng mới đưa mắt nhìn đến nữ nhân vẻ mặt bi thương, lại không dấu được nét kinh hỉ kia. Y nhíu mày, sắc mặt đen kịt đến ngồi bên cạnh Ô Thuần Nhã, nhẹ giọng hỏi, "Sao vậy?" Ô Thuần Nhã lắc đầu, nhưng sắc mặt cậu cũng rất khó coi, không ai nguyện ý để một nữ nhân khác chạy tới kêu gào cô ta là mẹ của đứa nhỏ chính mình vất vả sinh ra, đây là cái chuyện gì!
|
"Cô là?" Quay đầu nhìn nữ nhân, Tư Không Viêm Nghiêu nheo mắt, không có ấn tượng. Tư Không Đặc Dương phụt cười, chậc chậc, em trai gã thật lợi hại, nhìn biểu tình của Tịch Ngọc kìa, có vẻ gặp đả kích ghê lắm, vẻ mặt như sắp ngất xỉu tới nơi. "Viêm Nghiêu, đó là Tịch Ngọc, em không nhớ à?" Nhanh nhẹn nhắc nhở một chút, gã còn chưa xem đã tiết mục này đâu! Tịch Ngọc? Ai? Tư Không Viêm Nghiêu hung hăng nhíu mày, nghe rất quen, nhưng mà chả nhớ gì cả. "Người ngoài rời đi" Những lời này nói ra, cũng coi như bao gồm cả Giang Võ. Giang Võ nhún vai, mặt dày mày dạn tiến lại gần, đặt một túi to lên bàn trà, "Tôi là vội vã mang thuốc tới cho tiểu mĩ nhân, không cảm ơn thì thôi, sao lại đuổi tôi đi" Lấy túi to lại nhìn nhìn thuốc Đông y bên trong, sắc mặt Tư Không Viêm Nghiêu tốt lên không ít, "Cảm ơn" Giang Võ nhướn mày, người này bắt đầu có ít thái độ giống con người rồi đây. Tịch Ngọc hai mắt sũng nước, như có như không đưa mắt ẩn tình nhìn nam nhân anh tuấn lạnh lùng, "Nghiêu, anh mau giành lại con của chúng ta trong tay cậu ta đi! Sao anh có thể để kẻ khác nuôi con vậy!" Tư Không Viêm Nghiêu nháy mắt tỏa ra khí lạnh đủ để đông chết người. Đôi mắt chim ưng lợi hại lạnh như băng nhìn chằm chằm nữ nhân, hung tợn nói, "Câm miệng, cút" Cái loại bám người này vốn có nhiều lắm, không ngờ giờ còn dám ngang nhiên giả làm mẹ của con y? Bất quá lúc này y có chút ấn tượng, hình như mấy năm trước có một nữ nhân mang thai con của y định đến áp chế y, nhưng y nhớ rõ đã xử lý xong xuôi rồi. Ô Thuần Nhã sắc mặt âm u, ôm bánh bao nhỏ rời đi. Nhưng cậu vừa đứng dậy đã bị nam nhân giữ chặt, ngã ngồi lại xuống sofa. Bất mãn trừng y, cậu ngữ khí thản nhiên nói, "Chuyện của anh anh giải quyết, đây là lần thứ ba" Lần thứ ba, vì sinh hoạt cá nhân phóng túng của nam nhân, cậu và bánh bao đều phải chịu thương tổn ở nhiều mức độ. Lại vào đúng lúc cậu định sẽ chấp nhận nam nhân cất giấu đi vẻ lạnh lùng bên ngoài mà dịu dàng ôn nhu này, không thể không nói y tính toán thật giỏi, cậu đã không thể trêu vào, vậy cậu muốn đi cũng không được sao! Tư Không Viêm Nghiêu mím môi mỏng, đều nói người môi mỏng là tối vô tình, nhưng hiện tại y rất hữu tình, liền bởi vì người trước mặt này, khiến cho y cảm thấy ấm áp, khiến cho y cảm thấy muốn gần gũi. Cho nên, y không cho phép bất cứ kẻ nào phá hỏng tâm tình khó khăn lắm mới có thể bình ổn được của mình. Nâng tay ôm lấy bả vai gầy yếu kia, kéo sát người vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cậu, lại hôn lên mặt bánh bao, nam nhân cúi đầu giải thích, "Xin lỗi" Ô Thuần Nhã sửng sốt, bàn tay vốn định đẩy nam nhân ra cũng biến thành bám vào sườn thắt lưng y, thanh âm xin lỗi kia cậu nghe hiểu, nó bao hàm nhiều ý nghĩa lắm. Bĩu môi, mắt cậu hơi phiếm hồng, không nói gì, chỉ là cánh tay ôm bánh bao lại thêm siết chặt. Được rồi, tha thứ cho y một lần, dù sao ai cũng có quá khứ. Chẳng qua quá khứ của nam nhân này nhiều lắm........
|
Bánh bao thừa dịp cha nhóc không để ý liền cho Tư Không Viêm Nghiêu một ánh mắt "Bố, con ủng hộ bố", Tư Không Viêm Nghiêu nháy mắt tỏ vẻ "Cảm ơn con!" Trấn an hai bảo bối xong, Tư Không Viêm Nghiêu quay đầu nhìn về phía nữ nhân đang khóc bù lu bù loa, "Ai nói" Y biết người ở X thị rất nhiều, nhưng không có mấy người biết y ở đâu, hơn nữa nữ nhân này còn biết mình đã có con trai mà tìm tới, còn có thể chọn thời điểm y và bảo bối không có ở nhà để nói những lời này với con hai người, tuyệt đối là có người ở sau lưng chỉ điểm cho cô ta. Tịch Ngọc chớp mắt đã không duy trì nổi vẻ bi thương, khẩn trương nắm chặt tay, cứng ngắc duy trì biểu tình thống khổ bị cả chồng và con đồng thời phản bội, bộ dáng có chút vặn vẹo. Tư Không Đặc Dương mau chóng che mắt Cảnh Hoán lại, gã sợ buổi tối con gặp ác mộng. Cảnh Hoán lấy tay lay lay tay ba, bĩu môi tỏ vẻ nhóc muốn nhìn mà, muốn xem diễn mà. Tịch Ngọc tính toán đánh vào tình cảm mà lấy sự đồng tình, thanh âm ôn nhu mang theo một tia chua xót, "Nghiêu, anh xem cục cưng kìa, nó đáng yêu như vậy, lại còn nhỏ đã phải rời khỏi em, nó là đứa nhỏ em vất vả mới sinh ra, cho dù khi đó em ích kỉ để nó lại ở bệnh viện, nhưng bốn năm này em vẫn luôn nhớ về nó, cục cưng, mẹ thật là mẹ của con mà!" Ô Thuần Nhã lạnh mặt nhìn nữ nhân, lần đầu tiên có người làm trò trước mặt nhiều người nói thân thế bánh bao có vấn đề như vậy. "Bánh bao không có mẹ, nó chỉ có bố và cha" Vỗ nhẹ đứa con đang thở phì phì, cậu ngữ khí lãnh đạm tiếp tục nói, "Nó là do chính tôi sinh ra, không ở bất cứ bệnh viện nào, cũng không có người nào làm chứng, nếu cô còn tiếp tục dây dưa, tôi có thể đưa cô và bánh bao đi kiểm tra quan hệ huyết thống" Đi đi chứ, không phải cô nói là con cô sao, vậy chúng ta liền đi kiểm tra xem, để coi đứa nhỏ này rốt cuộc là con ai! Giang Võ ở bên cạnh sắc mặt có chút không đồng ý với Ô Thuần Nhã, hóa ra thân thể người này không tốt là vì lý do này, hắn còn tưởng đó là di chứng của việc nam nhân sinh đứa nhỏ! Hiện tại xem ra, có thể di chứng là một phần, nhưng tuyệt đối cũng không đủ để biến thân thể cậu trở nên suy nhược đến vậy. Bánh bao trong lòng Ô Thuần Nhã nghe được cậu nói vậy thì cả người liền cứng đờ, sau đó nâng đầu thơm lên mặt cha, "Cha đau đau" Lúc ấy nhóc tra tấn cha gần năm tiếng, nhóc vẫn luôn nhớ rõ, cha vì một thân một mình sinh nhóc, đau đến suýt chết, sau còn gắng gượng chống đỡ thân thể hư nhuyễn cẩn thận lau một thân đầy máu của nhóc, vài năm nay, cha luôn yêu thương nhóc đến tận tâm can, tất cả những điều này nhóc đều nhớ rõ, cho nên nhóc không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ cha, không cho bất luận kẻ nào đến phá hỏng quan hệ của cha và nhóc. (Bé tẹo thì nhớ kiểu gì? Không lẽ trọng sinh? O.o) Tịch Ngọc sắc mặt trắng bệch, cô ta không ngờ tới tình huống này, người kia căn bản không nói cho cô ta biết đứa nhỏ này là do hai nam nhân sinh ra. Ô Thuần Nhã cúi đầu nhìn đứa con trong lòng mình đang yên lặng rơi lệ, đau lòng hôn lên mặt nhóc, "Cha không đau" Tư Không Viêm Nghiêu cảm thấy chút nữa mình phải hỏi cho rõ, cảm giác bị vợ con xa lánh đá qua một bên này thật sự không thoải mái chút nào.
|
"Cô có thể nói" Áp chế xúc động muốn một cước đá bay nữ nhân này, Tư Không Viêm Nghiêu thanh âm lạnh buốt. Thân mình Tịch Ngọc run lên rõ ràng, vừa run lẩy bẩy vừa giả ngu, "Nghiêu, em không hiểu ý của anh" Tư Không Viêm Nghiêu cười nhạo một tiếng, Tư Không Đặc Dương bên cạnh cũng cười lạnh. "Quản gia Tào, tiễn khách" Người nói là chính là Tư Không Đặc Dương, nếu cô ta không muốn nói, vậy khỏi cần nói. Quản gia Tào tận trách nhiệm vươn tay lễ độ với Tịch Ngọc, "Tiểu thư, mời rời đi" Tịch Ngọc cứng ngắc, ánh mắt đầy yêu thương say đắm nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, đáng tiếc, lại bị nam nhân hoàn toàn ngó lơ. Lúc này Tư Không Viêm Nghiêu nào còn lòng dạ chú ý đến thứ khác, y liếc anh trai y một cái, sau đó kéo Ô Thuần Nhã còn đang ôm bánh bao về phòng. Hiện tại, thứ y muốn biết nhất chính là, trước kia người này làm cách nào mà vượt qua được. Bánh bao nằm bò trên giường, bĩu môi vẻ mặt 'con đang rất không vui'. Ô Thuần Nhã buồn cười vỗ mông nhóc, "Sao vậy?" Bạn nhỏ Ô Trạch Vũ ngồi dậy bổ nhào vào lòng cha nhóc, nãi thanh nãi tức than thở, "Cha có thể nào không cần bánh bao nữa không?" Ô Thuần Nhã cúi đầu kinh ngạc nhìn nhóc, cậu không biết sao con mình lại nói như thế. Tư Không Viêm Nghiêu ngồi phía sau Ô Thuần Nhã, tựa cằm lên vai cậu, hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, cũng nhướn mày nhìn bánh bao trong lòng cậu. Bánh bao bĩu môi, có chút ủy khuất nói với cha, "Chính là sợ cha không cần bánh bao nữa" Ô Thuần Nhã dở khóc dở cười, nhóc con này chưa từng có cảm xúc tiêu cực như vậy, chẳng lẽ vì lời nói của nữ nhân kia? Không đúng, không phải lúc ấy đã hùng hùng hổ hổ khóc ầm ĩ lên rồi đó thôi, vậy giờ là sao. "Bánh bao có yêu cha không?" Cậu cảm thấy trước vẫn là nên giải quyết khúc mắc của con thì hơn, cậu biết nam nhân có chuyện hỏi mình, nhưng thôi cứ kệ đi, con là quan trọng nhất. Bánh bao dùng sức gật đầu, nhóc đương nhiên yêu, rất yêu rất yêu. Hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, Ô Thuần Nhã cười nói, "Nếu bánh bao yêu cha, vậy sao có thể không tin tưởng cha được! Cha yêu bánh bao nhất, sẽ không không cần bánh bao đâu" Bánh bao vẫn còn hơi hơi lo, ngẩng đầu nhìn ánh mắt ôn nhu sủng ái của cha nhóc, trong lòng chua xót, "Nhưng bánh bao đã làm cha rất đau" Nhất thời không hiểu được lời của con, Ô Thuần Nhã quay đầy nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tựa trên vai mình, khó hiểu nhướn mày. Tư Không Viêm Nghiêu hiểu một chút, mở miệng giải thích, "Bánh bao là nói khi sinh nó em rất đau" Bừng tỉnh đại ngộ, cậu không biết con cậu làm sao lại biết cậu đau, thở dài, nhấc bánh bao lên, nhóc này thịt nhiều, siêu nặng, nhưng Ô Thuần Nhã luồn tay dưới nách nhóc nâng nhóc lên. "Biết cha đau thì về sau phải ngoan ngoãn nghe lời cha, rõ chưa?" Chớp mắt to, bánh bao nhỏ Ô Trạch Vũ mau chóng gật đầu, "Cha thả con xuống đi"
|
Ôm con lại vào lòng, Ô Thuần Nhã cười khẽ, cúi đầu cọ cọ mũi bánh bao, vô cùng thân thiết thì thầm, "Con là bảo bối của cha, là bảo bối quan trọng nhất của cha" Tư Không Viêm Nghiêu khóe miệng mang theo ý cười, ôm hai cha con vào lòng, hôn lên đỉnh đầu Ô Thuần Nhã, lại duỗi tay nhéo nhéo má bánh bao, thanh âm nam nhân trầm thấp mang theo ngữ điệu khiến người ta cảm thấy an tâm, nói với hai người, "Hai người là bảo bối của anh" Ô Thuần Nhã đỏ bừng mặt, người này gần đây càng ngày càng biết dỗ người khác vui vẻ. Bánh bao hết sức vừa lòng với lời này của bố, đảo mắt, ngẩng đầu cười với Ô Thuần Nhã. Thấy con cười, Ô Thuần Nhã mới nhẹ nhàng thở ra, nhéo nhéo mũi nhỏ của nhóc, mắng, "Nhóc thúi, không có việc gì đừng làm cha lo lắng nữa" Bĩu môi nhướn lên thơm cha nhóc, bánh bao chôn đầu vào ngực cha, thỏa mãn cọ cọ. "Bánh bao, bố bế con xuống ăn cơm" Ôm nhóc con kia lên, Tư Không Viêm Nghiêu đưa mắt nhìn Ô Thuần Nhã, nhướn mày, "Em chờ anh, có chuyện hỏi em" Ô Thuần Nhã gật gật, dù sao vừa rồi cùng Mạc Tuấn Nghị ăn không ít đồ ngọt, cậu cũng không đói. Tư Không Viêm Nghiêu bế bánh bao xuống lầu ăn cơm, đưa nhóc ngồi bên cạnh Cảnh Hoán, lại duỗi tay nhận lấy chén thuốc quản gia Tào phân phó người sắc cẩn thận, dặn bánh bao, "Hôm nay ngủ cùng anh" Bánh bao gật đầu, nhu thuận đáp ứng. Tư Không Đặc Dương đặt ly vang đỏ trong tay xuống, nhướn mày nhìn y lên lầu, hỏi, "Không ăn cơm sao?" Cho dù vội, cũng phải có thể lực đã chứ, đúng không. Tư Không Viêm Nghiêu sao có thể không nghe ra trêu chọc trong lời anh y,y không buồn để ý tới gã, bưng thuốc trở về phòng. Tư Không Đặc Dương mất hứng bĩu môi, cảm thán sức quyến rũ của Ô Thuần Nhã quá lớn, cư nhiên có thể khiến đứa em trai không hiểu tình cảm là gì của gã để tâm như thế, liền ngay cả chuyện săn sóc như đốc thúc người ta uống thuốc cũng tự mình làm. Quay đầu nhìn bánh bao đang cúi đầu ăn cơm, gã nháy mắt mấy cái, "Bánh bao, bác thấy cháu rất có năng khiếu diễn xuất, muốn đi theo con đường làm ngôi sao nhí không!" Bánh bao nhai miếng cơm, nuốt xuống, lắc đầu, biểu tình có chút khinh thường trả lời, "Bác quái vật, chẳng lẽ bác chưa từng nghe qua cái gọi là trẻ nhỏ không thể tùy tiện xuất đầu lộ diện?" Tư Không Đặc Dương khóe miệng giật giật, lời này hình như không phải nói như thế thì phải! Tư Không Cảnh Hoán cũng không ủng hộ nhìn ba nhóc, chỉ chỉ ly rượu cạn sạch, nhíu mày, "Ba uống ít rượu thôi, ăn nhiều cơm vào, phải lấy thân làm trọng chứ" "Dạ, đúng" Nhấc tay đầu hàng, Tư Không Đặc Dương bưng bát lên và cơm. Giang Võ ngồi bên cạnh cười trộm, đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến đại thiếu gia nhà Tư Không bị hai nhóc con cưỡng chế khinh thường như vầy đó, thiệt là thú vị mà! Ô Thuần Nhã nhíu mày, ghét bỏ đẩy cái khay nam nhân bưng tới, "Không uống không được sao?" Không biết quản gia dùng phương thức nào sắc thuốc, vị đắng thì không đáng kể, nhưng cái mùi thật sự khiến người ta buồn bực.
|