Ba Mươi Tuổi Suy Nhân
|
|
CHƯƠNG 60
Nếu có thể bắt được tên đàn ông đó, Quí Luân chẳng phải nghe lời mình một phép sao?" Trong lòng Lí Kiều nghĩ thầm, bất quá gã vẫn hỏi không xác định: "Quí Luân thật sự thích đàn ông? Tao đây lúc đầu đưa 1505 cho nó cũng đâu thấy nó liếc mắt qua một cái?" Thư kí lắc đầu tỏ vẻ không biết, Lí Kiều trầm tư một chút tiếp tục nói:
"Tên đàn ông của Quí Luân tao đã thấy, hình như gọi là Tô Dịch thì phải, cũng chẳng có cái gì đặc biệt, chẳng lẽ là kĩ thuật trên giường đặc biệt cao?" Nói xong hai người cười ha hả, Tô Dịch ở phía sau nghe thấy vừa xấu hổ vừa giận, tay siết chặt lại, nhưng nằm trong cốp xe cũng chẳng dám nhúc nhích, rất chi là ủy khuất.
Lí Ánh đem xe chạy ra khỏi tổng bộ Hồng bang, lần này bởi vì có Lí Kiều trên xe, mấy tên canh cửa lập tức để cho đi, lại còn chắp tay với Lí Ánh, lộ ra nụ cười cảm kích. Ai có thể biết được Lí Ánh khẩn trương mồ hôi lạnh chảy đầy sống lưng, chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn thì cái đầu này cũng chẳng thấy tăm hơi.
Mục đích của Lí Kiều là muốn đi thị sát ở một nơi khác, kì thật Lí Ánh cũng không biết được có thể tìm thấy Quí Luân ở đâu, y chỉ là một con tép riu trong Hồng bang, sao có thể biết được hành tung của Quí Luân? Bất quá gã nghĩ nhất định Tô Dịch biết biệt thự của Quí Luân ở đâu, cho nên cũng không lo lắng nhiều.
Nhưng mà có điều Tô Dịch mỗi lần đến biệt thự của Quí Luân, không phải hôn mê bất tỉnh thì chính là bị nhốt trong cốp xe, căn bản chẳng thể biết vị trí chính xác biệt thự Quí Luân ở đâu.
Bất quá Lí Ánh cũng không biết, nếu phải ôm thêm một chuyện thì không bằng ít đi một chuyện, định trước tiên cứ đến chỗ Lí Kiều rồi từ từ tìm Quí Luân sau.
Chỉ là dọc đường trái tim gã đều muốn vọt ra ngoài, bởi vì mỗi lần Lí Kiều cùng thư kí của gã nhắc tới Quí Luân, chung qui đều dùng những từ mang tính chất sỉ nhục mà mắng. Trong lòng Lí Ánh trở nên cấp bách! Chỉ sợ Tô đại ca ở phía sau vì không chịu được người yêu bị sỉ nhục mà nhảy ra đánh người.
Lí Ánh trên đường run như cầy sấy khẩn cầu: "Tô đại ca anh nhất định phải nhịn nha, đợi khi tìm được Quí Luân nhất định anh ấy sẽ báo thù cho anh mà."
Bởi vì là năm sáu giờ chiều cuối tuần, dòng xe cộ trên đường cao tốc giống như là nước đọng, tất cả bị kẹt lại thành một đống, lăm lăm tìm được một khe hở là đút đầu vào. Thật khó khăn mới nhích lên được một đoạn, tất cả đều phải dựa vào nhau mà đi, cả con đường tê liệt.
Không ngờ một lát sau, mấy chiếc xe mở đường từ phía sau đi tới! Thật đột ngột trong tình trạng giao thông bị tê liệt như thế này, Lí Ánh liếc liếc mắt một cái, chiếc xe kia nhìn đúng là đặc chế, gắt gao đem chiếc ở giữa bảo vệ, như là đang hộ tống đại nhân vật.
Ai cũng hiếu kì, Lí Ánh không nhịn được mà nhìn vào đoàn xe này một chút, lần này, hóa ra gã lại nhìn thấy Trương Siêu.
Người nào cũng biết, chỗ nào có Trương Siêu thì sẽ có Quí Luân, cho nên khả năng rất lớn là Quí Luân đang ở trong chiếc xe ở giữa!
Trong lòng Lí Ánh quýnh lên, nhấn mạnh ga muốn bám đuôi theo, đột nhiên "rầm" một tiếng, chiếc xe vọt mạnh lên đụng vào chiếc xe bên phải đúng là chiếc xe cuối cùng trong đoàn xe của Quí Luân.
Lực va đập quá lớn, gáy Lí Ảnh đụng mạnh vào cửa sổ lập tức ngất xỉu, nhưng xe sau khi mất khống chế bị giật lùi ra sau gần nửa mét, đầu xe bên phải cơ hồ bị lõm vào, túi khí "xì" một tiếng phồng lên, đem toàn bộ mặt Lí Ánh ép vào lưng ghế, may mà ghế phụ bên phải Lí Ánh không có ai ngồi, mà người trên xe của Quí Luân cũng chỉ có đầu xe bị hư, không nguy hiểm đến tính mạng.
"Oa" Tô Dịch ở phía sau bị lăn một vòng không nhịn được kêu lên, y sờ vào chỗ đầu bị cụng, một lát sau mới cảm thấy không đúng, vội vàng lấy cả hai tay bịt miệng.
Đầu Lí Kiều bị đụng vào lưng ghế phụ, đầu sưng lên như cái bánh bao, nhìn đến người đang ngồi ở ghế tài xế gào to: "Thằng ngu này! Mày đang làm cái gì?"
Thư kí sau vài giây chóng mặt rất nhanh tỉnh táo lại, y ngồi ở phía sau Lí Ánh, lay lay bả vai, không nghe thấy tiếng của gì, đoán chừng chắc là bất tỉnh rồi. Gã lập tức xuống xe vòng đến bên cửa xe chỗ Lí Kiều, chuyện đầu tiên là móc súng ra đối diện với cốp xe, Lí Kiều lại càng hoảng sợ, đang muốn chửi mày định làm trò gì, thư kí cẩn thận đến bên tai Lí Kiều nói:
"Lí gia cẩn thận, tôi vừa rồi hình như nghe được phía sau có tiếng động, chắc là có người ở bên trong." Từ khi gã mặt thẹo bị chặt đứt cánh tay, thư kí liền kiêm luôn vai trò vệ sĩ, cho nên mới lúc nào cũng mang theo súng.
Lí Kiều lúc này mới thấy đúng rồi, nghĩ thầm người trốn ở cốp xe chẳng lẽ là sát thủ!? Gã lập tức sợ đến không dám ngồi đợi trong xe, mở cửa thiếu điều muốn bò xuống đất.
Bốn chiếc xe của Quí Luân từ khi một chiếc bị tai nạn liền dừng lại, bọn họ nhìn thấy đầu xe bị xe Lí Kiều đâm bị hư rất nặng, không thể chạy tiếp, nhưng mà ngay trên đường cao tốc bốn chiếc xe cùng de lại, chẳng coi ai ra gì.
Trương Siêu xuống xe trước tiên, gã vừa nhìn thấy Lí Kiều ngồi dưới đất, kinh ngạc một chút rồi tươi cười đầy mặt bắt chuyện: "Lí gia, đã lâu không gặp, có khỏe không?"
Lí Kiều vừa nhìn thấy Trương Siêu, kích động run rẩy đưa tay chỉ vào Lí Ảnh hôn mê trong xe nói: "Trương Siêu nhanh! nhanh! Thằng đó là phản đồ, sau, sau xe còn có người của nó!"
Trương Siêu phái người mở cửa xe bên phía Lí Ảnh ra, đem người này kéo ra, tiếp theo gã dùng sức tát lên mặt Lí Ảnh nhưng mà người kia không có phản ứng, đoán người này bị túi khí ép đến hôn mê rồi.
Gã nhún vai với Lí Kiều nói: "Người này ngất xỉu rồi, Lí gia có muốn lên xe chúng tôi đi trước?"
Lí Kiều chỉ vào cốp xe phía sau: "Chờ một chút! Ở sau vẫn còn một người! Nó muốn giết tôi!"
Trương Siêu mặt nhăn một chút, nghĩ thầm thật sự là phiền phức, tao cũng chẳng phải là thủ hạ của mày để mày sai phái tao đủ kiểu? Bất quá lúc gã chuẩn bị móc súng ra, Quí Luân ở trong xe không nhịn được cũng đi xuống, vẻ mặt bực mình đứng ở xa xa lạnh lùng hỏi: "Trương Siêu, nãy giờ có chuyện gì?"
Vài ngày không có ngủ ngon, hai con mắt thâm sì như mắt gấu mèo, khuôn mặt uể oải tái nhợt.
|
CHƯƠNG 61
Trương Siêu lập tức trở lại bên cạnh Quí Luân, nói ngắn gọn về tình huống lúc này, Quí Luân nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười thị huyết nói: "Sát thủ..." Hắn liếm liếm môi, tay là thò vào chụp lấy súng cất trong bộ âu phục.
Trong lòng Trương Siêu thở dài, lại là cái kiểu bất cần tất cả, việc gì cũng đưa ra vẻ mặt như đang tham gia một trò chơi.
Hay chính là chỉ khi nào có con thỏ thì Quí Luân mới có thái độ nghiêm túc, chỉ tiếc người nào đó đã không thể trở về.
Quí Luân đi nhanh về phía trước, rút súng ra chuẩn bị đại khai sát giới, Trương Siêu đi theo phía sau hắn bảo trì cảnh giới, tránh trường hợp vạn nhất.
Mà Lí Kiều nhìn Trương Siêu Quí Luân hai người đi tới, tưởng rằng Quí Luân sẽ giúp gã, lá gan trong bụng to ra, lập tức đứng lên vênh mặt hất hàm sai phái gã thư kí: "Còn đứng ngu đó à! Còn không nổ súng nhanh lên!?"
Tô Dịch trong cốp xe nghe thấy những âm thanh không được rõ ràng, đến khi lọt hết vào tai cũng chỉ còn là những tiếng đứt quãng, nhưng mà sau khi đụng xe, y đúng là xác thực được Lí Kiều hô to tên Trương Siêu - ý nghĩ đầu tiên lòi ra chính là Quí Luân đã tới? Hoảng sợ lui vào trong, biến bản thân trở thành con rùa rụt đầu, nhưng đợi hoài cũng chẳng thấy ai mở cốp xe ra, mới bắt đầu đoán chừng nguyên nhân là vì tai nạn xe, chẳng lẽ Lí Ảnh xảy ra chuyện gì?
Trong lòng y có chút lo lắng muốn xuống xe xem xét, chỉ nghe thấy Lí Kiều bên ngoài nói: "Còn không mau nổ súng?" Hai chữ cuối cùng nghe thấy đặc biệt rõ ràng.
Nổ súng! Đối với ai!?
Trong đầu Tô Dịch trống rỗng, dùng sức đá vào nóc cốp xe nghĩ thoát ra ngoài, đương nhiên đạp từ bên trong sẽ không thể mở được, y khẩn trương, câu đầu tiên thoát ra khỏi miệng dĩ nhiên là - "QUÍ LUÂN!"
Thư kí nhìn thấy chiếc xe đột nhiên rung lắc dữ dội, súng trong tay run lên bần bật, thật sự đã bắn một phát.
"Pằng!" Cho dù là không gian bên trong tối thui, nhưng mà Tô Dịch thật sự nhìn thấy đạn xẹt qua trước mắt, dính lên thành xe tóe lửa.
Tô Dịch cứng đờ vài giây, ý thức được phát súng này là dành cho y, sợ đến ruột gan đứt đoạn, bắt đầu trong cốp xe Lí Kiều quay cuồng, miệng gào thét: "Oa! Cứu mạng với! Ông đây sắp chết rồi! Ông đây bị bể đầu rồi! Trương Siêu ông chết đi đâu rồi?"
Trong tay thư kí toàn là mồ hôi, vội vàng sờ lên chốt an toàn, lúc chuẩn bị bắn phát súng thứ hai, Trương Siêu vội vàng xông lên ngăn gã lại nói: "Trước tiên đừng nhúc nhích!" Nói về cấp bậc Trương Siêu cao hơn gã nhiều ghê lắm, thư kí đương nhiên không dám di chuyển.
Tiếp theo Trương Siêu chậm rãi đến gần cốp xe, rút súng ra bắn thị uy vài phát, chỉ bất quá mỗi lần gã bắn ra một viên, Tô Dịch liền ở bên trong bị dọa "Oa" lên một tiếng, như là đang bắn lên người y, nghe được Trương Siêu cũng không nhịn được nghĩ muốn bắn thẳng vào cái miệng đó cho khỏi nói năng gì nữa.
Cuối cùng, cốp xe mở ra, Tô Dịch trong đó co lại thành một nhúm, tay ôm lấy đầu, chẳng những trên người có mười mấy vết bầm tím, toàn thân co rúm lại theo tư thế bào thai, trong miệng thều thào: "Cứu mạng đi..."
Tô Dịch sợ hãi quay đầu lại, nhìn thấy người đứng bên ngoài chính là Trương Siêu, mắt mũi trợn to nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, òa khóc lên muốn nhào lại ôm gã.
"Trương Siêu ơi cứu mạng!" Sóng gió trôi qua nhìn thấy người quen, Tô Dịch lệ nóng doanh tròng, muốn có bao nhiêu kích động liền có bấy nhiêu.
Trương Siêu thế nhưng không nuốt trôi phần đại lễ này, gã vội vàng dùng súng cản lại cái ôm dính như bạch tuột của Tô Dịch, thấy con thỏ mở to hai mắt nhìn gã khó hiểu, liền dùng cằm hất về phía Quí Luân.
Ai mà ngờ Quí Luân ở phía sau từ lúc Trương Siêu mở cốp xe chưa từng lên tiếng, hóa ra là lúc hắn nhìn thấy Tô Dịch thì đã ngẩn người rồi.
Trương Siêu bị phản ứng thật khác thường của Quí Luân hù chết, cần gì nói tới Tô Dịch?
Tô Dịch bị hai tròng mắt trống rỗng nhìn chằm chằm mới vài giây liền sợ hãi, y trốn ở phía sau Trương Siêu muốn đem cơ thể mình che kín. Lúc này Quí Luân cuối cùng cũng di chuyển.
Quí Luân rì rì đến trước mặt Tô Dịch, đem Tô Dịch đang trốn sau lưng Trương Siêu bắt ra, Tô Dịch chưa kịp vùng vẫy đã bị kéo ra ngoài, Quí Luân kéo y vào lòng dùng sức ôm một chút, đột nhiên lùi lại một khoảng, giơ tay lên cao - dùng sức tát vào mặt Tô Dịch hai cái!
Tô Dịch òa khóc che mặt ngã xuống thùng xe gào lên: "Anh. . .anh. . .anh làm cái gì đó!"
Quí Luân mặt không chút thay đổi vươn tay bắt lấy y một lần nữa, Tô Dịch hoảng sợ nhắm tịt mắt đợi cái tát tiếp theo, ai ngờ lần này chỉ cảm giác trên môi chợt trở nên ướt át, có cái gì đó ấm nóng trơn trượt cố xâm nhập vào khoang miệng của y
Tô Dịch mở mắt, phát hiện gương mặt phóng to của Quí Luân, sợ đến mức muốn đẩy hắn ra, eo lại bị ôm chặt không cho buông ra.
|
CHƯƠNG 62
Quí Luân dùng sức bấu vào eo Tô Dịch, ai kia "Ô" một tiếng hé miệng ra, đầu lưỡi Quí Luân liền trườn vào, bắt đầu không kiêng nể mà cướp đoạt hết không khí bên trong, thậm chí vươn đầu lưỡi sâu vào cổ họng y.
Ngay từ đầu Tô Dịch chỉ có thể ngửa đầu ra, tiếp theo bởi vì không có không khí mà liều mạng đẩy vai Quí Luân, cuối cùng trước mắt ánh sáng chợt xẹt qua xẹt lại, hụt hơi ngã vào lòng hắn, đối phương thế nhưng vẫn mãi miết hôn sâu.
Mọi người ai cũng choáng váng mặt mày, mấy chục người đứng trơ ra bất động, xe cộ qua lại trên đường cũng không nhịn được mà dừng lại kéo cửa kính thò ra xem, làm cho giao thông bị ách tắt kẹt cứng, ở phía sau bấm còi điên cuồng, tiếng chửi rủa không ngừng.
Quí Luân ôm lấy Tô Dịch, rút súng trong ngực ra, thậm chí chẳng thèm quay đầu liền đưa súng ra sau bắn liền ba phát, chỉ nghe vang lên âm thanh "pằng pằng pằng" điên cuồng, tiếp theo toàn trường im lặng như tờ, tất cả mọi người lập tức trốn vào trong xe, giả bộ làm như cái gì cũng chưa hề nhìn thấy.
Hắn dùng hai tay tiếp tục ôm eo Tô Dịch, không cho người đang "ô ô" có cơ hội né ra.
Người trong xe Quí Luân ta nhìn mi, mi nhìn ta, không biết phải cất ánh mắt đi đâu, bất quá cái này cũng không tới nỗi như ở bên ngoài, dù sao cũng là người một nhà, cũng không đến nỗi kinh ngạc như Lí Kiều và thư kí của gã, đáng lẽ tên sát thủ phải ăn một viên kẹo chì cho nát gáo, bây giờ lại cả người yếu ớt nằm trong lòng thiếu chủ Hồng bang, trên đường cao tốc diễn một màn hôn môi nồng nhiệt.
Từ chuyện sống chết nháy mắt chuyển thành kịch diễm tình, chuyển biến này không tránh khỏi quá lớn đi, hơn nữa vừa nghĩ đến lúc nãy mắng Quí Luân cái gì cũng để cho Tô Dịch nghe hết rồi, Lí Kiều cảm giác được bản thân không chịu nổi, điên cuồng lau mồ hôi lạnh.
Phòng chừng tin tức "giao thông ách tắt" này rất nhanh sẽ trở thành tiêu điểm trên các báo, bất quá đợi khi bọn họ biết Quí Luân là ai, tám phần sẽ bị yêu cầu cắt bỏ, bởi vì Hồng bang nắm quyền khống chế hơn một nữa tin tức truyền thông.
Chưa người nào dám tiến lên ngăn cản, cuối cùng khi bàn tay Quí Luân đi vào bên trong tấm áo rộng thùng thình của Tô Dịch bắt đầu vuốt ve, nhẹ nhàng xoa nắn lên đầu vú của y một chút liền động tình, Tô Dịch sợ đến nghiến chặt răng, cắn trúng đầu lưỡi Quí Luân mới có thể kết thúc được nụ hôn kéo dài hơn năm phút này.
Tô Dịch cuối cùng cũng có cơ hội hít thở, nhưng Quí Luân không cho y bao nhiêu thời gian, đem y khiêng lên vai, đi tới chiếc xe ở giữa mở cửa đi vào trong.
"Ui da, u đầu rồi!" Đầu Tô Dịch bị đụng vào thành ghế, quay đầu lại định oán giận vài câu, liền nhìn thấy Quí Luân đứng bên ngoài ánh mắt sâu hoắm, cơ hồ muốn đem y ra lột da sống, trong lòng kêu to cứu mạng! Thân thể liều mạng lui ra sau, định tung cửa xe phía bên kia.
"Trương Siêu, chạy xe!" Quí Luân sau khi ngồi vào trong xe, đem Tô Dịch kéo lại, đem cả người trùm lấy y. Tô Dịch bị ngăn cản không thể động đậy, mặt y còn bị hai tay Quí Luân cố định lại, trợn to mắt hoảng sợ nhìn người phía trên hình như đang nổi giận.
Y nghe được Quí Luân nói: "Năm ngày và mười hai tiếng..."
"Gì?" Miệng Tô Dịch bị bóp mạnh, thiếu chút nữa thì tự cắn lưỡi mình luôn.
"Em có nghĩ đến tôi không?"
"Hả?"
"Có hay không?"
Tô Dịch trộm liếc Trương Siêu đang ngồi ở ghế trước, gã liều mạng gật đầu với y, dùng khẩu hình nói "có" với y, nhưng mà thấy Tô Dịch không có phản ứng, Trương Siêu làm động tác dập đầu với y, Tô Dịch mới cố mà nói: "...Có."
Quí Luân cười hài lòng, cười đến ánh mặt trời cũng buồn bã thất sắc, cười đến Tô Dịch cũng nhìn hắn mà ngẩn ngơ hết cả người, hắn buông mặt Tô Dịch ra, nằm lên ngực y, uể oải nhắm mắt lại nói: "Em vừa già lại còn xấu, vừa ngốc lại chẳng có can đảm, chẳng đúng tí nào, thật chẳng thể hiểu loại người chẳng đáng giá như em lại vì sao làm cho người khác nhớ nhung chứ."
Tô Dịch ý thức được hắn nói cái gì, tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, nghĩ muốn đánh hắn một đấm, nhưng tay còn chưa chuyển động thì nghe Quí Luân tiếp tục nói: "Nhưng mà không gặp em liền ngủ không thấy ngon, nghĩ đến em nếu biến mất giống như người phụ nữ kia không bao giờ có thể gặp lại nữa, trong đầu liền trống rỗng, không biết sao lại như vậy..."
Tay Tô Dịch đơ lại trong không trung, cũng chẳng thể làm con cóc nghiến răng được nữa, vẻ mặt bình thường trở lại.
"Người phụ nữ kia từng nói, lúc nào trong đầu cũng chỉ tràn đầy hình ảnh của một người nào đó, chính là lúc thích người ta... Lão nam nhân... Lúc nào tôi nghĩ về em thì không thể ngủ được, em là người tôi thích sao?"
Giống như là thì thầm tự nói lại một lần nữa: "Là em sao?"
Tô Dịch bị lời bộc bạch của người này làm cho mất hồn, qua vài phút đồng hồ mới nghĩ đến phải trả lời, chỉ thấy tiếng ngáy nhẹ của Quí Luân vang lên, an tỉnh ngủ trên ngực y.
Người phụ nữ kia chính là mẹ của Quí Luân a!
|
CHƯƠNG 63
Trương Siêu phái một chiếc xe đưa Lí Kiều về, nhân tiện đem Lí Ánh bị thương vào bệnh viện.
Dọc trên đường đi, Quí Luân ngủ hết sức an ổn, Tô Dịch giống như bị nhũn não, lời nói của Quí Luân giống như mật ong nhiễu loạn hết đầu óc y.
Tô Dịch từ nhỏ không có mẹ, sinh ra trong một nhà chỉ toàn đàn ông, chưa từng nghe qua những lời nói thế này, y trước kia nghĩ, chỉ cần có bất kì cô gái nào bày tỏ với mình, chỉ cần có là được, mặc kệ đẹp xấu thế nào cũng sẽ lập tức đồng ý.
Chỉ là qua ba mươi năm, y cuối cùng cũng đợi được người tình nguyện thích mình, nhưng mà là đàn ông sao, lại là Quí Luân cực kì đáng sợ, mặc dù người này đang ngủ bộ dáng vô hại như trẻ con, nhưng tỉnh lại thì chính là ác ma giết người không chớp mắt, Tô Dịch chỉ sợ ngày nào đó làm cho hắn mất hứng, Quí Luân liền ra tay chém y ra thành trăm mảnh.
Nghĩ đến, y chuyển động thân thể một chút, lại nghe thấy Quí Luân bất mãn "ô" một tiếng, tay ôm lấy eo y càng chặt, Tô Dịch ngừng lại động tác, bởi vì y nhìn thấy hai con mắt như gấu mèo của Quí Luân, tay tự nhiên đặt lên bờ vai hắn, không có nhúc nhích nữa.
Bốn chiếc xe chạy đến một bến tàu không tên ở khu Tây, vài chiếc thuyền neo rải rác trên bến tàu, Trương Siêu đem xe dừng lại ở kho hàng bên cạnh, gã mở cửa sau, vẫy tay ra hiệu gọi Tô Dịch ra ngoài.
Tô Dịch "a" một tiếng định lay tỉnh Quí Luân, Trương Siêu vội vàng đưa tay "suỵt" một tiếng, mở cửa xe bên cạnh ra, cùng Tô Dịch hợp sức đem Quí Luân đặt nằm xuống.
Tiếp theo gã đi ở phía Trước, đem Tô Dịch ra cách xe khoảng 10 mét, Tô Dịch tò mò nhìn ra bên ngoài hàng rào, kết quả nhìn thấy vô số cọc chắn sóng bén nhọn, dưới đó mười mấy mét sóng biển đập vào ầm ầm, ai mà không cẩn thận, không cần Quí Luân ra tay giải quyết y, đừng nói gã định kêu mình tự kết liễu. Tô Dịch rùng mình một chút, vội vàng giật lui vài bước.
Trương Siêu bên cạnh mang theo một bụng tâm sự, chỉ thấy gã rút ra một điếu thuốc, nhưng lại kẹp trên tay không hút, ánh mắt nhìn xa xăm, lưng dựa vào vách tường, qua hồi lâu mới nói: "Những lời vừa nãy Quí Luân nói, mi có cảm giác gì?" Tô Dịch lấy lại tinh thần, há miệng ngậm miệng mấy lần mới nói: "Anh ta... Anh ta đang nói giỡn phải không?"
Trương Siêu thở dài: "Con thỏ mi cũng ba mươi rồi, vì cái gì phương diện tình cảm lại ngu đến vậy?"
Trương Siêu có chút nhịn không được nói run rẩy: "Buổi tối hôm nay chúng ta sẽ giao dịch với bên Việt Nam, nhưng mà Quí Luân đã nhiều ngày không ngủ, mi có biết vì cái gì không?"
Tô Dịch bị mắng là con thỏ lại bị nói ngu ngốc, tức giận nghiến răng không nói, nhưng mà ánh mắt Trương Siêu như xuyên thấu qua hết những lớp sương mù chăm chú theo dõi y, chính y cũng muốn biết câu trả lời, nhưng cố nói tránh đi: "... Áp lực quá lớn?"
Trương Siêu "Ừ" một tiếng nói: "Những chuyện ấy căn bản cậu ta không cần để ý, chỉ bất quá không ngờ con thỏ mi lại lớn mạnh đến như vậy." Trương Siêu lấy từ trong túi ra hai cái nhũ hoàn đưa cho Tô Dịch, Tô Dịch nhớ đó là khi bị Quí Tam gia lôi đi, trước đó Quí Luân cho y đeo cái gì đó. Tô Dịch nghĩ đến tình cảnh lúc đó, lập tức mặt mũi đỏ bừng định đem nó ném đi, tay Trương Siêu rụt lại không cho y thực hiện ý đồ.
"Năm ngày trước Quí Luân ném nó đi, tôi tưởng rằng cậu ta không quản sống chết của mi nữa, nhưng mà vào mỗi tối, cậu ta hóa ra lại chạy ra lục tung cả vườn hoa mò mẫm tìm thứ này, đêm nào tìm không thấy cậu ta liền không thể ngủ, khiến cho hai tay đều bị thương... Thật ra sau khi cậu ta vứt đi không bao lâu, có người giúp việc nhặt được đem đưa trả lại cho tôi, chỉ là Quí Luân không hỏi, cũng không kêu người tìm ra cho cậu ta, tôi chỉ có thể tiếp tục nhìn cậu ta giống như đang tự trừng phạt vì chính hành vi của mình... Mấy ngày nay cậu ta không có được một giấc ngủ ngon, nhưng mà bên cạnh mi liền có thể ngủ được, con thỏ mi cũng biết đây là ý nghĩa gì chứ?"
Tô Dịch mở to hai mắt, liều mạng lắc đầu, y chung quy cảm giác đáp án Trương Siêu muốn cho y biết sẽ khiến cho mình vạn kiếp bất phục, y liền bịt kín hai lỗ tai của mình lùi lại.
Trương Siêu giật tay y ra, Tô Dịch nhắm mắt lại chuẩn bị nghe đáp án, Trương Siêu lại nói: "Tình huống tối nay phi thường nguy hiểm, giao dịch lần này chính là khảo nghiệm sự trưởng thành mà cha Quí Luân đưa cho cậu ta, nhưng mà mi có nhớ một tên nam kĩ được ngươi cứu không? Nó trộm đi tin tức giao dịch cùng số lượng của chúng ta lần này, hơn nữa với tác phong gần đây của nó, tôi dám cá nhất định sẽ có rất nhiều kẻ mò đến đây, nếu không cẩn thận, chính là mất mạng."
Hơn nửa tàn thuốc lá của Trương Siêu rơi vào tay Tô Dịch, người kia giống như chẳng thấy gì, chỉ chụp lấy cổ tay Trương Siêu nói: "Vậy thì anh ta, anh ta..." Nói tới đó mặt mũi cũng đỏ, cổ cũng đỏ, cũng không biết phải nên hỏi cái gì nữa.
"Tô Dịch, mặc kệ là mi nghĩ như thế nào, Quí Luân từ nhỏ đã bị giáo dục khác với những người khác, tôi bên cạnh cậu ta lâu như thế, nhìn thấy rất nhiều chuyện, ngoại trừ mẹ thì mi chính là người duy nhất mà cậu ta quí trọng, tối hôm nay, chỉ cần một người không cẩn thận, mi cũng sẽ chẳng có cơ hội gặp lại Quí Luân nữa, đợi cậu ta tỉnh lại, hi vọng khoảng thời gian cuối cùng này, mi có thể ở lại bên cạnh cậu ta."
Nói xong Trương Siêu vỗ vỗ bờ vai của y, đến bên cạnh ba chiếc xe khác phân công công việc, để chiếc xe của Tô Dịch cùng Quí Luân ở một chỗ cách xa đầu này.
Bến tàu gió lớn, Tô Dịch chỉ có một bộ quần áo mỏng che đậy, chịu không nổi trở về bên trong xe, nhưng y bên cạnh Quí Luân ngồi một lúc nhúc nhích cũng không dám, ánh mắt cũng không dám nhìn loạn, nghĩ muốn cố ý quên đi sự tồn tại của một người.
Bất quá khi y nhìn thấy tay của Quí Luân đặt ở trên người, trên đó tràn ngập vết xước, y không có cách nào đem hai tròng mắt chuyển đi, đột nhiên có loại xúc động muốn khóc.
Tô Dịch xoay người đối diện với Quí Luân, hai tay của y nhịn không được sờ nhẹ lên đó, vuốt ve lên những vết xước, cũng không nỡ buông ra.
|
CHƯƠNG 64
Quí Luân ngủ được hơn hai tiếng đồng hồ, khi hắn tỉnh lại nhìn thấy mình đang nằm trên đùi của người nào đó, có người đang nắm tay hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn thấy lão nam nhân Tô Dịch đang thất thần nhìn vào hai bàn tay của hai người đang quấn quít vào nhau, ánh mắt đăm đăm, không biết đang nghĩ cái gì. "Tôi khát!" Hắn nhìn Tô Dịch vài giây, tiếp tục gối đầu trên người Tô Dịch nói.
Tô Dịch tỉnh táo lại, buông tay hắn ra, nhìn xung quanh tìm nước, phát hiện trên cửa xe có chai nước suối còn nguyên, y vội vàng cầm lấy, còn giúp hắn mở nắp chai.
Nhưng Quí Luân chỉ liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng nói: "Đưa đây."
Tô Dịch ngu ngốc tận mạng làm theo, đem nước đưa tới miệng hắn, Quí Luân hừ lạnh một tiếng, lại quăng ra vài chữ: "Dùng miệng mớm."
Tô Dịch lặng đi một chút, lập tức đỏ mặt xấu hổ, lại nhớ đến lời Trương Siêu nói, nuốt nuốt nước miếng, run rẩy đưa tay vòng qua đầu Quí Luân, dâng môi lên trước miệng hắn hôn lên.
Hắn chậm rãi uống nước, một miếng, hai miếng - Đột nhiên Quí Luân chế trụ cổ y, biến khách thành chủ, đem y dựa vào lưng ghế, giọt nước cuối cùng trong miệng Tô Dịch cũng bị Quí Luân liếm sạch, hắn nắm chặt gáy Tô Dịch không cho y chạy trốn, kéo cơ thể Tô Dịch lên để cho y mặt đối mặt ngồi trên người mình, bàn tay tiến vào trong cái áo rộng thùng thình, dùng sức vuốt ve hai hạt đậu đỏ trước ngực, mặc kệ Tô Dịch ô ô cũng không thèm để ý.
"A!" Tô Dịch bị nhéo đau quá chừng, nhưng mà đầu lưỡi Quí Luân giống như tuột vào trong cổ họng y, khiến cho y căn bản không thở nổi, nói không nên lời, hai chân bị tách ra đặt ở hai bên hông Quí Luân, thắt lưng bị vo lại một đống, cả người bị kẹp giữa Quí Luân và lưng ghế dựa, chẳng còn một khe hở để chuyển động.
Tô Dịch cảm thấy trong đầu mình xuất hiện ánh sáng lòe lòe, giống như lúc sắp bất tỉnh, Quí Luân cuối cùng mới buông tha cho cái miệng của y, chuyển qua nhấm nháp lỗ tai y cho tới vùng hõm cổ, Tô Dịch liều mạng ho khan không có né tránh, thậm chí cũng không ý ý quần lót của mình đã bị kéo đến xuống tận đầu gối.
Không có thời gian để cho y tự hỏi, Quí Luân liền nắm phần giữa quần y kéo qua khỏi đầu hắn, lôi kéo ra phía sau, làm cho Tô Dịch vì cái quần kéo theo mà hai chân giơ lên cao, cũng vì quần co giãn lại có thể vừa vặn gác chân lên vai Quí Luân, phía dưới lộ ra bắp đùi trắng nõn cùng hai cánh mông.
Tô Dịch hai tay đẩy hắn nói: "Tôi, tôi không muốn như vậy..."
Quí Luân thấy y phản đối, tưởng rằng y cự tuyệt hoan ái, nhướng mày, một tay đã đem tay y giơ lên cao, kéo dây an toàn bên cạnh ra, quấn ba vòng, trói chặt tay y lại.
Tiếp theo Quí Luân đổ nước ở bên cạnh lên tay, đem ngón tay lạnh lẽo luồn vào kẽ mông y, Tô Dịch lúc này bị chính tư thế của mình làm cho khó chịu, quần áo Quí Luân vẫn còn ở trên người, bản thân thật giống như con ếch cốm, cảm thấy thẹn hết sức, y đột nhiên khóc nói: "Tôi, tôi cùng làm với anh! Anh... muốn như thế nào tôi cũng cùng làm với anh... Thả tôi xuống đi..."
Quí Luân dừng lại động tác, ba giây sau mới hỏi: "Em không thích?"
Tô Dịch lắc đầu kịch liệt, nước mắt chảy dài.
Quí Luân không có lên tiếng, nhưng sau đó đem tư thế của hai người thay đổi một chút, hắn đem quần Tô Dịch cởi ra, nửa người trên để ngã xuống ghế, hai chân vẫn tách ra hai bên hông mình, nhưng không tháo sợi dây an toàn đang trói chặt hai tay.
"Tay của tôi..." Tô Dịch ấp úng nói.
Quí Luân nhìn vào hai mắt y, giống như là đang tự hỏi gì đó, qua vài giây nâng cằm Tô Dịch lên, dùng sức cắn lên môi y sau đó mới nói: "Tôi tin em một lần." Sau đó cởi trói cho y nói: "Chính mình chủ động đi."
Hai tay được thả ra, dưới cái nhìn chăm chú của Quí Luân, ngón tay Tô Dịch run rẩy sờ vào hạt nút đầu tiên trên áo chemise của Quí Luân, từ trên xuống dưới, đem từng hạt từng hạt mở ra, cuối cùng đem chiếc áo chemise trắng chậm rãi tuột xuống.
Chờ làm xong chuyện này, mặt y đã hồng giống như là trái cà chua.
Quí Luân cúi đầu, dùng lực đạo hoàn toàn bất đồng với trước đây nhẹ nhàng hôn y một chút, đây có thể nói là lần hôn môi thuần khiết nhất giữa hai người, Tô Dịch nhắm mắt lại cực kì khẩn trương, đột nhiên nghe Quí Luân ghé vào lỗ tai y nói: "Bây giờ, lấy chân em đặt lên vai tôi đi.
Tô Dịch hai mắt trợn tròn, nghĩ trong đầu: Nhất định phải như vậy sao? Mặc dù rất muốn hỏi những lời này, nhưng y biết Quí Luân là loại chính là nói một là một, hai là hai.
Y với tay nắm lấy lưng ghế, dùng eo nâng hai chân giơ lên, nhưng bởi vì không gian nhỏ hẹp, Quí Luân lại kẹt thêm Quí Luân, muốn giơ chân lên nhất định phải đem chân xuyên qua ngực hai người đang kề sát nhau. Nhưng mà hai cái đùi lúc này đột nhiên lại giống như cá chạch, từ lưng Quí Luân đến thắt lưng y, khiến cho giống như là đang khiêu khích, y lại không dám dùng sức đá văng Quí Luân ra, sau khi thử mấy lần dưới cái nhìn chăm chú của Quí Luân đối với hành động của y đành khẩn trương nói: "Anh, anh trực tiếp đi vào đi, bỏ đi."
Dù sao cuối cùng cũng là hắn muốn làm, tư thế nào cũng chả khác nhau, Quí Luân căn bản là đang muốn trêu ghẹo y.
Ai ngờ Quí luân làm bộ cái gì cũng không biết ghé vào lỗ tai y nói: "Đi vào chỗ nào?"
Tô Dịch quả thực muốn bóp mũi hắn cho chết luôn, nhưng bởi vì lỗ tai bị hơi thở nóng ấm phả ra đành phải lấy tay bịt lại, mặt đỏ bừng.
"Em nói chỗ nào hả?"
Tô Dịch nhắm mắt lại nói to: "Tùy tiện, tùy tiện ở đâu cũng được!"
Giây tiếp theo Quí Luân đột nhiên nâng đầu gối chân phải của Tô Dịch lên vai mình, làm cho cả người y nghiêng sang một bên, ngón tay ở tay kia cắm mạnh vào hậu huyệt y hỏi: "Em nói chỗ này?" Ngón tay đó còn đang nhẹ nhàng đảo qua đảo lại nơi cửa động khẩu, giống như đang đùa giỡn.
Tô Dịch từ nhỏ đã không biết nói tục, bây giờ lại rất muốn phun ra, nhưng hai tay lại gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn, chỉ sợ Quí Luân lại làm ra động tác gì khác.
Quí Luân luồn tiếp ngón tay thứ hai vào, hai đầu ngón tay chạm lên nội bích Tô Dịch, người kia không chịu được rụt mông lại, ôm lấy cổ Quí Luân thở dốc, lại không dám cự tuyệt, chỉ nỉ non: "nhẹ, nhẹ tay..."
Quí Luân tiếp tục tăng thêm một ngón tay, mãi cho đến khi tiểu huyệt trở nên ướt át mềm mại, hắn mới rút tay ra thay bằng nam căn của chính mình đặt ngay cửa động, trong không gian cơ hồ chẳng còn không khí để mà hít thở, hai tay giữ chặt lấy eo Tô Dịch không cho y có cơ hội chạy trốn
Từ trên cao, hắn nhìn kĩ từng vẻ mặt của Tô Dịch, một giây trước khi đi vào, cắn lên môi Tô Dịch nói: "Lão nam nhân, không cho phép rời bỏ tôi thêm một lần nào nữa."
|