Liệp Lộc
|
|
Chương 75
"Thái tử.... " Tô Trữ Xuyên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn có điểm khiếp nhược nhìn về phía Đường Nhạc đang lái xe bên cạnh, nhỏ giọng thì thào: "Ta, ta muốn hỏi một chút, như vậy...chuyển đi tây khu, sau đó còn giải phẫu và điều dưỡng, đại khái, chi phí khoảng bao nhiêu?"
Đường Nhạc tựa hồ không hề quan tâm tới vấn đề này, nghe thấy Tô Trữ Xuyên hỏi, suy nghĩ trong chốc lát mới trả lời: "Ta không để ý. Lúc trước hình như Phó Vũ Tây có nói qua, đại khái khoảng 130-140 vạn."
Tô Trữ Xuyên hít vào một hơi, trong khoảng thời gian ngắn hắn bị con số này dọa đến khiếp sợ.
Đường Nhạc quay đầu nhìn thoáng qua Tô Trữ Xuyên, bình tĩnh nói: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng. Bất quá, sau khi chuyển sang tây khu, công tác của ngươi lại ở đông khu sẽ không thể tới thăm thường xuyên được, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý dặn dò mẫu thân kỹ một chút. Bên tây khu cũng có người của ta, ta sẽ phân phó bọn họ, ngươi không cần lo lắng."
"Kia, số tiền kia, ta... ta không thể nhanh chóng trả...." Tô Trữ Xuyên có chút luống cuống, mím môi nhỏ giọng nói.
Hắn cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới việc Đường Nhạc trả giùm số tiền này, chỉ là y đã giúp hắn quá nhiều, bởi vậy càng cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Đường Nhạc thích thú nhìn thoáng qua Tô Trữ Xuyên đang vô cùng bất an, bỗng nhiên cảm thấy trêu đùa hắn rất thú vị, mỉm cười nói: "Chuyện này không phải nói hôm qua rồi sao? Ta không muốn tiền."
Tô Trữ Xuyên run rẩy, nghe thế sắc mặc lại có chút trắng bệch.
Lúc này, xe Lavender cũng chậm rãi ngừng trong bãi đậu xe bệnh viện An Sinh.
Đường Nhạc quay đầu lại nhìn thiếu niên đang lơ đãng, đột nhiên thấp giọng nói: "Lại đây."
Tô Trữ Xuyên còn chưa kịp suy nghĩ đã theo bản năng nhích lại gần, ngay lập tức bị Đường Nhạc kéo vào trong ngực.
"Ta còn nợ ngươi một món quà sinh nhật." Đường Nhạc thấp giọng nói bên tai Tô Trữ Xuyên.
Thân mình Tô Trữ Xuyên cứng ngắc, lập tức dùng sức lắc đầu, có chút phát run nhẹ giọng nói: "Thái tử..."
"Hãy nghe ta nói." Bàn tay Đường Nhạc nhẹ nhàng khoát lên vòng eo nhỏ hẹp của thiếu niên, giọng nói có chút khàn khàn: "Chuyện chuyển viện, giải phẫu vân vân, đều là việc nhỏ. Nếu em bằng lòng cứ coi như đó là quà sinh nhật. Nhưng ta không phải muốn nói tới chuyện này. Ta họ Đường, tên một chữ Nhạc, hai chữ thái tử là người ngoài kêu, về sau ngươi cứ gọi ta là Đường Nhạc. Những lời này trước đây ta không hề nói với bạn tình, về sau cũng không muốn── ngươi không đồng dạng như vậy."
Tô Trữ Xuyên cảm nhận được trái tim mình đang đập rất nhanh, dường như trong nháy mắt sẽ nhảy ra ngoài.
Trước mắt mơ hồ, lỗ tai nghe thấy dường như không phải là thật, đầu óc vô cùng lộn xộn. Chính là, chính là rõ ràng từng chữ Đường Nhạc nói đều nghe rất rành mạch.
"Chuyện lúc trước, ta không biết ngươi có hối hận hay không. Nhưng mà ta hối hận."
Đường Nhạc quay đầu, một đôi ngươi xanh biếc nhìn thẳng vào Tô Trữ Xuyên, vẻ mặt như vậy, giống hệt như một con dã lang cao ngạo bướng bỉnh.
Sau đó y cúi xuống hôn một cái lên đôi môi mỏng mềm mại: "Ta vẫn muốn giữ ngươi lại bên người."
Hai mắt Tô Trữ Xuyên ướt át nhìn Đường Nhạc, đôi môi đẹp như hai cánh hoa hé mở: "Thái..." Hắn vừa định mở miệng lại bị Đường Nhạc ngăn lại: "Nghĩ cho kỹ, ngươi gọi ta là gì. Ta sẽ xem đó là đáp án của ngươi."
Người này trước sau vẫn luôn cao ngạo bá đạo như vậy, tuy rằng nhìn hệt như một vấn đề để chọn lựa, kỳ thật lại hoàn toàn không lưu lại chọn lựa nào cho hắn.
Nháy mắt kia, Tô Trữ Xuyên tựa hồ suy nghĩ rất nhiều, rồi lại tựa hồ như không nghĩ gì.
Kỳ thật hắn không cần chọn lựa, bởi vì căn bản hắn không thể kháng cự được, không thể chống lại cơn mộng đẹp này.
Vốn nghĩ sau khi trãi qua chuyện kia, tất cả can đảm hắn dành cho tình yêu đã muốn tiêu tan hết, nhưng khi đối diện với y, thứ tro tàn kia lại giống như kỳ tích bùng sáng trở lại.
Đầu ngón tay Tô Trữ Xuyên run rẩy, chính là khi mở miệng nói chuyện hắn cảm giác âm thanh phát ra từ sâu trong lồng ngực, mỏng manh nhưng vô cùng hạnh phúc: "Đường, Đường Nhạc..."
|
Chương 76
Lúc Tô Trữ Xuyên vào phòng bệnh, Tô mẫu đã tỉnh lại đang truyền dịch.
Bà hiển nhiên đã biết tới việc chuyển viện, nhìn thấy Tô Trữ Xuyên bước vào, dù là Tô mẫu luôn nhã nhặn cũng không nhịn được vội vàng thúc giục: "Trữ Xuyên, mau tới đây, mẹ có chút chuyện muốn hỏi con."
Tâm tình Tô Trữ Xuyên vẫn còn chút rối loạn, sau khi kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh mới bình tĩnh lại, vừa định mở miệng đã bị Tô mẫu đánh gãy.
"Trữ Xuyên, mẹ chỉ hỏi con vài vấn đề, con nhất định phải trả lời thành thật." Sắc mặt Tô mẫu cũng không phải tốt lắm, giọng nói cũng không quá nhanh: "Mẹ cũng biết đại khái giá của phẫu thuật TOS, phẫu thuật, còn chuyển viện con chắc chắc không có khả năng lo được, đúng không? Có phải mượn người nam nhân lúc trước không?"
Tô Trữ Xuyên không ngờ mẫu thân lại phản ứng nhanh như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào.
Chính là nhìn thấy phản ứng của Tô Trữ Xuyên, Tô mẫu cũng tìm được đáp án. Sắc mặt bà lập tức trắng bệch, Tô Trữ Xuyên sợ tới mức vội vàng bật dậy nhẹ nhàng giúp mẫu thân xoa lưng, nhưng Tô mẫu lại nắm chặt tay Tô Trữ Xuyên, suy yếu nói: "Đứa ngốc. Con rốt cuộc đã nghĩ gì? Trước tuy rằng không kể cho mẹ nghe đã xảy ra chuyện gì, nhưng đoạn thời gian qua con thế nào mẹ đều nhìn thấy, mẹ không tin nam nhân này. Mất đi tình yêu đầu tiên dù sao cũng chỉ là chuyện nhất thời. Nhưng thiếu nợ người ta là chuyện cả đời. Hơn nữa con không nghĩ tới, sau này bệnh của ta chỉ có thể nhờ vào tiền và ân huệ của người ta, nếu đối phương yêu cầu con làm gì, con, con có thể cự tuyệt sao?"
Tô mẫu nói quá nhanh, cuối cùng nhịn không được phát ho, quả thực làm Tô Trữ Xuyên khẩn trương đến căn cứng cả người.
"Mẹ, người đừng vội... nghe con nói, người nghe con nói trước đã...."
Tô mẫu im lặng gật gật đầu, cũng vỗ nhẹ lên bàn tay Tô Trữ Xuyên ý bảo hắn nói.
Tô Trữ Xuyên khẽ hít vào một hơi, chính là trong khoảng thời gian ngắn thật sự không biết nên giải thích thế nào. Do dự một lát sau, hắn rốt cuộc nhẹ giọng nói: "Mẹ, người kia là thái tử của Đông khu."
Lần này, Tô mẫu nhịn không được ngây người một chốc. Bà quả thực không nghĩ tới con mình lại có quan hệ với đại nhân vật lừng lẫy ở Đông khu như vậy. Gia đình mẹ đẻ của bà tuy là đại gia tộc ở Đông khu, chính là từ khi Đường gia xuất hiện, cái gì cũng không hơn được.
"Thái tử không phải loại người dựa vào chuyện này để.... yêu cầu ta làm chuyện gì đó." Tô Trữ Xuyên cúi đầu, do dự nói: "Mẹ, lúc trước... kỳ thực là do lỗi của con, không phải do y. Con, con biết mẹ nói rất đúng, con với y dù là thân phận hay địa vị đều kém rất nhiều.. nhưng mà con không có ý muốn từ bỏ."
"Thế người kia? Y có thích con không?" Giọng nói Tô mẫu rất nhẹ, nhìn thấy gương mặt gầy yếu ôn nhuyễn của đứa con.
Tô Trữ Xuyên có điểm ngỡ ngàng, vấn đề này cho dù tới bây giờ hắn cũng không biết nên trả lời thế nào. Đường Nhạc, Đường Nhạc thích hắn sao? Hắn thực sự không biết.
|
Chương 77
Sắc mặt Tô mẫu tái nhợt, một lúc lâu sau bà rốt cuộc thở dài, vô lực nói: "Đứa ngốc, con trưởng thành rồi. Mẹ quả thực cũng không có cách nào quản con nhiều như vậy. Việc này chính con phải hiểu thật rõ ràng. Mẹ chỉ hi vọng, nếu thực sự có ngày nào đó con cùng y có vấn đề gì đó, ngàn vạn lần không được vì ta mà lo lắng.... Bởi vì như vậy, ta thà không đi phẫu thuật, con hiểu không?"
Trong lòng Tô Trữ Xuyên nỗi lên chua xót, chỉ lắc đầu không nói được lời nào. Nghĩ đến không lâu nữa sẽ phải xa mẫu thân, lại càng buồn khổ hơn.
Kỳ thật Tô Trữ Xuyên tin tưởng Đường Nhạc từ tận đáy lòng, hắn cảm thấy y không phải loại người như vậy. Cho dù trước đây Đường Nhạc có nói những lời có ý như vậy, nhưng thực tế cũng không làm gì.
Chính là khi nghe Tô mẫu nói những lời này vẫn cảm thấy vô cùng khổ sở. Mẫu thân, cho dù trong lúc bệnh nặng cũng lo lắng cho chuyện của hắn.
Loại cảm giác này, thật sự rất khổ sở.
....
Lúc sau, Tô Trữ Xuyên tiếp tục trò chuyện với mẫu thân thêm một hồi, sức khỏe của Tô mẫu vẫn không tốt lắm, nói chuyện phím một lúc lập tức lại ngủ típ.
Đại khái khoảng buổi chiều, Đường Nhạc tới đón Tô Trữ Xuyên.
Lúc tới đây, Đường Nhạc đã thay một bộ tây trang đen, vẫn tự mình lái xe như trước.
Ngồi trên ghế phó lái, Tô Trữ Xuyên muốn nói chuyện lại lập tức ngừng lại: "Thái...."
Đường Nhạc cũng biết đã xảy ra chuyện gì cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn lên bảng hướng dẫn sau đó nói: "Ta còn một cuộc họp, đón ngươi ra ngoài ăn trước sau đó ta mới đi."
Tô Trữ Xuyên không ngờ Đường Nhạc cố ý lái xe tới đây chỉ vì muốn đón hắn đi ăn cơm, không khỏi có chút mất tự nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tốt."
Dọc theo đường đi, Tô Trữ Xuyên cũng không chủ động nói gì.
Tuy rằng Đường Nhạc hỏi cái gì, hắn đều trả lời rất thành thực. Thoạt nhìn đã không còn kháng cự, tựa như trước kia luôn ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng Đường Nhạc vẫn có thể cảm nhận được sau khi trải qua khoảng thời gian chia lìa, giữa hai người vô tình xuất hiện một tầng ngăn cách mỏng, so với trước kia Tô Trữ Xuyên lại càng câu nệ hơn.
Đường Nhạc đưa Tô Trữ Xuyên tới một nhà hàng hải sản theo phong cách Tây khu, tuy trước đây Tô Trữ Xuyên không hề nói gì nhưng Đường Nhạc vẫn phát hiện ra hắn rất thích ăn cua hồ tiêu và một số hải sản khác, vì vậy lần này tới nhà hàng đã gọi món cua, canh sò điệp khổ qua và vài món ăn khác.
Tô Trữ Xuyên cũng đói bụng, đồ ăn vừa bưng lên liền chăm chú ăn.
Mà Đường Nhạc trông như rất khó chịu khi tiếp điện thoại, tựa hồ có ác cảm với người đang nói chuyện, biểu tình và giọng nói không hề có chút vui vẻ nào, thẳng đến khi cúp máy ánh mắt cũng gắt gao nhíu lại.
Tô Trữ Xuyên ngẩng đầu, có điểm bất an nhìn thấy Đường Nhạc tản mát ra vẻ phiền muộn, do dự một chút cuối cùng cũng nhỏ giọng nói: "Thái.... Đường Nhạc, vẫn là, vẫn là ăn một chút gì đi?"
Đường Nhạc nhìn thiếu niên đối diện bộ dáng hệt như chú nai con dựng đứng hai lổ tai mẫn cảm trước gió, không khỏi có chút bùn cười đưa tay khẽ nhéo cằm thiếu niên, đột nhiên hỏi: "Buổi chiều ngươi vẫn quay lại bệnh viện sao?"
"Ân." Tô Trữ Xuyên gật gật đầu.
"Sau khi xong hết mọi việc sẽ quay lại bệnh viện đón ngươi.
Buổi tối vẫn ở lại nhà ngươi được không?"
Đôi mắt đen kịt của Tô Trữ Xuyên nhìn Đường Nhạc, giống như có điểm kích động. Tô Trữ Xuyên do dự một chút, lại cúi đầu mờ mịt gạt vài cọng rau trong chén, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Ta, nhà của ta... ta vẫn chưa sắp xếp được.... ngươi không ngại.... là tốt rồi."
Đường Nhạc nhìn thấy vành tai thiếu niên thoáng ửng hồng vô cùng đáng iu, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy cuộc gọi từ Đường gia cũng không còn chán ghét như vậy.
|
Chương 78
.....
Buổi chiều, Đường nhạc có chuyện phải tới gặp Thượng Quan Thanh Thanh.
Sau khi Thượng Quan Thanh Thanh trở về, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Trong gian phòng trà mang phong cách phương đông cổ kính, Đường Nhạc không cho người tiến vào pha trà, vẻ mặt có chút ngưng trọng: "Gần đây tình hình có chút phức tạp. Ngươi có biết, lão gia tử muốn nhúng tay vào công ty của ta ở tây khu, nhưng với thế lực kinh doanh ở bên đó, cuối cùng ông ta cũng không thành công, vốn ta còn thở phào nhẹ nhõm. nhưng hai ngày trước không biết vì sao lão gia tử kia lại bị kích động lớn, đột nhiên sửa lại di chúc. Hai ngày này, không khí ở Đường gia quả thực vô cùng căng thẳng."
Thượng Quan Thanh Thanh lúc này cũng không còn bộ dáng biếng nhác bình thường, ngón tay thon dài lướt trên vành chén, đôi mắt xếch xám bạc có chút đăm chiêu: "Hai người anh của ngươi nhất định sẽ không im lặng như vậy, quan hệ của ngươi với lão gia tử không tốt, bọn họ nhất định dùng lời ngon ngọt để hưởng mớ tài sản kia. Những chuyện ngươi nói lần trước, ta đã lo xong hết rồi.
Nhưng vấn đề bây giờ là những chuyện chúng ta đã sắp xếp cũng cần tới vài năm, đến lúc đó ngươi mới có đủ thực lực cùng lão gia tử đối mặt. Bây giờ ông ta muốn sửa di chục, có chút phiền toái."
Đường Nhạc gật đầu, gian phòng trong phút chốc trở nên im lặng.
Một lúc lâu sau, Thượng Quan Thanh Thanh buông chén trà trong tay: "Chỉ có một chữ thôi, kéo. Bên Đường gia sẽ kéo dài, bên kia càng tăng tốc hơn. Đến lúc thành sự, ông ta tự khắc có thể nhìn ra giao Đường gia cho ai mới là lựa chọn chân chính. Ngươi cũng đừng cố chấp quá, bây giờ cứ nghe lời đi, sức khỏe ông ta bây giờ cũng không tốt, suy nghĩ cũng rất cố chấp, hay để ý mọi chuyện, ngươi đừng đối nghịch với ông ta."
"Hiện tại không phải ta đối nghịch với ông ta." biểu tình Đường Nhạc có chút bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Ông ta muốn ta cưới tam tiểu thư của gia tộc Lạc Khắc."
Thượng Quan Thanh Thanh trong khoảnh khắc cũng sửng sốt một chút, lập tức không nhịn được mỉm cười, trêu đùa nói: "Ta xem ra lão gia tử cũng xem trọng ngươi lắm a. Ngươi xem xem hai anh trai ngươi cũng chưa cưới vợ sinh con, thế mà ông ta lại nhất định muốn lưu lại con nối dòng cho ngươi."
Đường Nhạc vẻ mặt u ám không nói gì, Thượng Quan Thanh Thanh lắc đầu nói tiếp: "Bất quá dù thế nào nữa, ta vẫn nói một từ, kéo. Trừ phi ngươi thực sự muốn giao Ám Huyết cho hai người anh kia? Đừng nói ngươi, ngay cả ta cũng cảm thấy khó chịu. Vì vậy nếu không được, ngươi cứ cưới đi dù sao bây giờ ngươi cũng không có để ý người nào?"
Đường Nhạc im lặng liếc Thượng Quan Thanh Thanh một cái, không trực tiếp trả lời.
Thượng Quan Thanh Thanh nâng cằm, biểu tình phức tạp nói: "Không thể nào....có? Ai? Hai ngày trước ta còn nhìn thấy vật nhỏ lần trước ngươi mang tới, sau khi bị ngươi ném đi đã gầy yếu đến đáng thương. Thực làm cho người ta đau lòng, ta thực rất thích cậu ta nhưng lại bị ngươi ngược đãi như vậy. Ta có lưu lại số điện thoại, đáng tiếc không gọi lại cho ta lần nào, xem ra vẫn còn toàn tâm toàn ý nhớ tới ngươi."
Đôi mắt xanh biếc của Đường Nhạc lập tức ánh lên vẻ nguy hiểm, gắt gao nhìn chằm chằm Thượng Quan Thanh Thanh nói: "Không phải người khác, chính là hắn."
Y nói tới đây, ngừng một chút lại tiếp tục nói từng chữ một: "Thượng Quan, hắn là người của ta."
Thượng Quan Thanh Thanh có chút buồn bực buông chén trà xuống: "Được rồi, ta ra binh bất lợi, cùng coi trọng một người như ngươi. Bất luận như thế nào, suy nghĩ của ta ngươi cũng biết. Lão gia tử kia, ngươi cứ kéo dài cũng là một biện pháp, ngàn vạn lần đừng đối đầu với ông ta, nếu không chúng ta quả thực là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, biết chưa."
Lúc này Đường Nhạc mới đem lực chú ý của mình rời khỏi Tô Trữ Xuyên, y gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, hai người xem thời gian cũng không còn sớm liền chia tay ở trà quán.
|
Chương 79
......
Buổi tối Đường Nhạc đưa Tô Trữ Xuyên đi ăn một bữa lớn, bình thường hắn rất ít ăn gì vào buổi tối lại bị Đường Nhạc ép ăn tới hai chén cơm.
Kỳ thật mà nói, lúc bận rộn này Đường Nhạc cũng không nghĩ tới việc mang Tô Trữ Xuyên ra ngoài ăn cơm, chính là hắn hiện tại rất gầy, Đường Nhạc quyết định bắt ăn ăn thật nhiều, mãi đến khi béo trở lại mới thôi.
Lúc sau liền lái xe quay về nhà, căn nhà vẫn duy trì bộ dạng lộn xộn như lúc sáng, làm Tô Trữ Xuyên vừa mở đèn lên liền ngượng ngùng đến nóng cả mặt.
Đường Nhạc cởi tây trang vắt lên giá, sau đó đi thẳng vào phòng tắm nói: "Ta tắm trước đã."
Lỗ tai Tô Trữ Xuyên cơ hồ dựng thẳng lên, nháy mắt nghe thấy tiếng cửa phòng tắm khép lại liền nhanh chóng hành động.
Đầu tiên là gom hết giấy và rác rưởi ở phòng khách vất đi, tiếp đó là nhà bếp, sau đó là sàn đan và chăn nệm đang lộn xộn trong phòng ngủ.
Đem mọi thứ trên giường sửa sang lại gọn gàng, Tô Trữ Xuyên lại vội vàng chạy tới tủ quần áo nhanh chóng xếp gọn lại mọi thứ bên trong, đại khái sau khi công trình này kết thúc, Đường Nhạc liền từ phòng tắm bước ra.
Đường Nhạc không mặc áo ngủ, chỉ mặc một cái quần lót tam giác đen đi ra, một tay dùng khăn mặt chà sát tóc đang ướt sũng. Dáng người y đặc biệt cao ráo, cái mông đỉnh, đùi thon dài, cơ thể vô cùng cân xứng xinh đẹp. Làn da lại mang theo một cảm giác sáng rực! Nhìn thoáng qua hệt như một con sói gợi cảm vô cùng mạnh mẽ.
"Tốc độ rất nhanh a." Đường Nhạc híp mắt, nhìn thấy Tô Trữ Xuyên vì vận động cấp tốc mà thở dồn dập.
"Không, không nhanh...." Tô Trữ Xuyên có chút ngượng ngùng, hơi hơi cúi đầu trả lời.
Đường Nhạc không nói thêm gì, ném chiếc khăn qua một bên, đột ngột dùng tay kéo Tô Trữ Xuyên còn đang thở dốc đặt lên mặt giường mềm mại.
"A, thái tử....!" Tô Trữ Xuyên bị kinh hoảng lập tức kêu lên, nhưng cũng không dám đẩy người nam nhân cao lớn trên người mình ra.
"Gọi ta cái gì?" Đường Nhạc nheo mắt, ngón tay theo vạt áo thích thú dò xét vào bên trong, ngón tay còn mang theo bọt nước lạnh lẽo tiếp xúc với làn da ấm áp mềm mại, da thịt phần eo bắt đầu run lên nhè nhẹ.
"Đường, Đường Nhạc...." Tô Trữ Xuyên nắm chặt sàng đan, ngoan ngoãn sửa miệng.
Đại khái vì lúc nãy vội vàng thu thập phòng nên người Tô Trữ Xuyên toát ra mồ hôi, sờ lên đặc biệt trơn bóng mịn màng.
Đường Nhạc chậm rãi kéo áo thun xám lên, lộ ra thắt lưng nhỏ gầy của thiếu niên, sau đó là phần bụng bằng phẳng cùng ngực. Y cúi người, đem áo thun kéo ra khỏi người thiếu niên, sau đó có điểm tàn nhẫn dùng răng nghiền nát hai điểm đỏ bừng mẫn cảm trên ngực hắn.
"A....Đường Nhạc, đừng, không cần...."
Tô Trữ Xuyên cũng chỉ làm chuyện này với Đường Nhạc, thân thể ngây ngô đã sớm thành thói quen bị đối phương đặc biệt trêu đùa, bị tiến công như vậy, liền cảm thấy một trận điện lưu từ thắt lưng xông thẳng lên não.
Hắn thật sự luống cuống, âm thanh có chút run rẩy, nhịn không được vươn tay khẻ đẩy bả vai Đường Nhạc.
Đường Nhạc từ lúc bắt đầu đã không để ý tới phản kháng nhỏ nhoi như vậy, thẳng đến khi y kéo khóa quần Tô Trữ Xuyên sau đó tiến vào bên trong dò xét, lúc này mới phát hiện ra âm thanh của thiếu niên đã trở thành khóc nức nở, lực đạo trên cánh tay so với lúc trước càng kiên quyết hơn.
Đường Nhạc ngẩng đầu, kéo gương mặt thiếu niên lại, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mỏng một cái, thấp giọng hỏi: "Không thể sao?"
"Ta, ta...." Tô Trữ Xuyên có chút phát run mở miệng, nhưng lại không thể nói hai chữ "không thể", chỉ có thể bất lực dùng hai tay ôm chặt cổ Đường Nhạc, đưa ánh mắt đen kịt đáng thương nhìn qua.
Hắn không thể nói rõ cảm giác trong lòng, kỳ thực cũng không có suy nghĩ nào rõ ràng.
Nhưng chỉ có điều hắn không nghĩ tới.... nhanh như vậy đã cùng Đường Nhạc làm. Bởi vì hắn quả thực không phải người mạnh mẽ, hắn rất thích Đường Nhạc, nếu còn tái làm chuyện tình này sẽ nhịn không được ma nhanh chóng rơi vào vòng tay người kia.
Chính là một lần kia, làm hắn bắt đầu e ngại loại cảm giác rơi xuống vực sâu này.
|