Liệp Lộc
|
|
Chương 85
Y cúi người, túm lấy áo sơ mi trên người Tô Trữ xuyên, tê lạp một tiếng đã biến chiếc áo sơ mi trắng thành hai nữa vất sang một bên.
Tô Trữ Xuyên bối rối muốn bắt lấy cánh tay Đường Nhạc, móng tay không kiểm soát xoẹt qua, trong nháy mắt trên cánh tay Đường Nhạc xuất hiện hai vệt máu.
Động tác Đường Nhạc ngừng lại một chút, ánh sáng trong đôi ngươi xanh biếc đã muốn biến mất, giống như dã lang trong nháy mắt xuất hiện một tia tàn nhẫn.
Y cái gì cũng không nói, chỉ đem hai tay Tô Trữ Xuyên nâng lên đè chặt trên đỉnh đầu, tay kia thì đi xuống lột quần jean rộng thùng thình và quần lót.
Tô Trữ Xuyên dùng sức lắc đầu, đã muốn lâm vào hoảng loạn, dưới tình thế cấp bách liền đưa chân đạp Đường Nhạc một cước.
Đường Nhạc tuy là không bị đá trúng, nhưng lần này quả thực phát hỏa, y rút sợi dây nịch bên hông ra, "ba" một tiếng tàn nhẫn quất lên phần hông trắng nõn của thiếu niên, dây lưng nhanh chóng để lại một vệt máu thật sâu bên trên phần da đùi mềm mại.
Tô Trữ Xuyên chưa từng bị Đường Nhạc đánh như vậy, cảm giác đau đớn bỏng rát từ thắt lưng truyền tới lập tức trong nháy mắt làm hắn tràn ra tiếng khóc bi thương từ cổ họng, thân mình cũng theo đó mà run rẩy dữ dội.
Đường Nhạc lúc đó cũng có chút mất lý trí, hoàn toàn không chú ý tới tình trạng của Tô Trữ Xuyên.
Y chỉ cảm giác người dưới thân không còn vùng vẫy kịch liệt như vậy nữa, vì vậy liền thuận thế tách ra đôi chân thon dài, sờ soạng huyệt động mềm mại giữa hai cánh mông một chút liền mạnh mẽ đẩy phân thân tiến vào.
Thô bạo như vậy mà không hề có tiền diễn cơ hồ làm Tô Trữ Xuyên đau đến muốn ngất đi. Cả người hắn đều run rẩy, mỗi lần Đường Nhạc tiến vào liền cọ xát tới vết thương chảy máu bên trong đùi, dùng sức đến mức hắn có cảm giác giây tiếp theo có thể đụng vào nội tạng mình, cảm giác vô cùng đáng sợ làm Tô Trữ Xuyên trong nháy mắt đánh mất tất cả dũng khí.
"Không, không cần.... đau, ô.... đau quá...."
Tô Trữ Xuyên đã muốn chìm vào hôn mê, không còn chút mạnh mẽ nào nức nở, dường như theo bản năng vẫn muốn rúc vào lồng ngực luôn làm hắn có cảm giác yên tâm kia.
Chính là trong lúc này, lại không nhận được sự an ủi nào.
Vật kia ngày càng tiến sâu hơn, đem địa phương yếu ớt kia chà đạp giống như muốn phá hư, Tô Trữ Xuyên rốt cuộc nhịn không được, từng giọt từng giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, thấm vào sàng đan.
Thời điểm này, cảm giác trong lòng đã hoàn toàn lạnh như băng, mất hết ý chí.
|
Chương 86
......
Sau khi chấm dứt, Đường Nhạc dần dần khôi phục lại thanh tỉnh, y nhìn thấy thân thể Tô Trữ Xuyên dưới thân mình tràn ngập vết thương xanh tím, giữa hai chân không thể khép lại là huyệt khẩu yếu ớt đã bị xé rách, đột nhiên trong đầu có cảm giác vô cùng kinh hoảng.
Quả thực không có cách nào tin được, chính mình lại tra tấn thiếu niên thành cái dạng này.
"Trữ Xuyên....? Trữ Xuyên?"
Cơ thể tràn đầy vết thương dọa người kia làm Đường Nhạc vô cùng lo lắng, y gọi hai tiếng cũng không có trả lời, nhưng khi cúi người xuống xem xét lại phát hiện hai mắt Tô Trữ Xuyên vẫn còn trợn tròn.
Cặp mắt đen tuyền ôn nhuận, trống rỗng nhìn lên trần nhà, nhưng không còn cảm xúc nào bên trong.
Qua một lúc thật lâu, hắn rốt cuộc hơi quay đầu nhìn Đường Nhạc, giọng nói khàn khàn: "Thái tử, ngươi.... buông tha ta đi."
"Ta đã nói rồi, không được." Những từ này cơ hồ thoát ra từ kẽ răng Đường Nhạc. Lúc này y chỉ cảm thấy trái tim mình bị đánh vỡ tan.
Tô Trữ Xuyên không nói gì nữa, chỉ im lặng liếc mắt nhìn Đường Nhạc một cái, sau đó lẳng lặng đem ánh mắt dời đi.
Ánh mắt hắn, trống rỗng, cũng không có chút gợn sóng sợ hãi, chính là loại trống rỗng này so với bất kỳ loại phẫn nộ nào lại càng đáng sợ hơn. Tràn ngập tuyệt vọng, cũng như không còn quan tâm tới bất kỳ thứ gì nữa.
Đường Nhạc cao cao tại thượng, từ khi sinh ra tới bây giờ không hề băn khoăn điều gì, cũng chưa bao giờ có cảm giác bất an như lúc này.
Đó là một loại cảm giác, cho dù y dùng sức mạnh giữ người này lại, cũng không thể loại bỏ được cảm giác sợ hãi.
Đường Nhạc đột ngột vươn tay, đem mặt Tô Trữ Xuyên xoay lại, để đôi mắt đen kịt của hắn nhìn thẳng mình.
"Ngươi hãy nghe cho kỹ." Giọng nói y trầm thấp khàn khàn: "Ta nói không được chính là không được. Ta không muốn nói những lời này, nhưng có lẽ ngươi không biết những việc ta có thể làm. Ta sẽ không đối với ngươi như vậy, nhưng mà trong lòng ngươi phải hiểu rõ, ta có thể làm ngươi hối hận tột cùng."
Đường Nhạc thực sự không muốn nhìn vào mắt Tô Trữ Xuyên, đây là thời điểm đáng khinh bỉ và xấu xa nhất trong cuộc đời y.
Chính là y không còn sự lựa chọn nào khác, y phải làm như vậy, nếu không sẽ không có cách nào đem thiếu niên đã hoàn toàn tuyệt vọng này cột chặt bên người.
Không còn phương pháp.
Trong khoảnh khắc, Tô Trữ Xuyên nhìn thấy Đường Nhạc, giống như trong khoảnh khắc không thể tin được những điều tai mình nghe thấy.
Đường Nhạc cũng không nói thẳng ra, nhưng mà hắn làm sao lại không hiểu kia có ý tứ gì.
Một giây này, hắn đột nhiên nhớ tới lời mẫu thân nói trước đó không lâu, làm như vậy sau này hắn chỉ có thể lâm vào bị động. Khi đó hắn cương quyết nói sẽ không có, chính là hiện giờ nhớ tới lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
Đường Nhạc cũng không chờ Tô Trữ Xuyên trả lời, quả thật cũng không quan trọng.
Y xuống giường cầm lấy quần áo bị vất tán loạn trên mặt đất, chầm chậm bắt đầu mặc vào, mãi đến khi xong hết chuẩn bị đi ra phòng khách thì nghe thấy tiếng thiếu niên nhỏ giọng, khẽ gọi một tiếng: "Thái tử...."
Đường Nhạc ngừng bước, đưa lưng về phía giường cũng không xoay người lại, chính là vẫn típ tục chờ đợi hồi âm. Tô Trữ Xuyên cố sức cử động cơ thể, sau đó run rẩybước xuống giường, từng bước, từng bước tiến về phía Đường Nhạc.
Vết thương trên đùi, còn có đại phương khó nói kia truyền tới từng trận đau đớn bỏng rát, chính là đối với Tô Trữ Xuyên lúc này cũng không còn quan trọng.
Kia chỉ ngắn ngủi vài bước nhưng hắn đi thật lâu, rốt cuộc nhẹ nhàng run rẩy từ phía sau lưng ôm lấy nam nhân cao lớn lãnh khốc cầu xin tha thứ.
"Ta sai rồi, thái tử...."
Tô Trữ Xuyên nghe thấy giọng nói hèn mọn đáng thương của mình đang cầu xin vang vọng trong phòng: "Ta biết sai rồi, cầu ngươi.... thái tử, ta sai rồi... cũng không dám nữa...."
Thời khắc này, từng hơi thở trong căn phòng đều trở nên tịch liêu.
Tô Trữ Xuyên từ phía sau ôm chặt lấy Đường Nhạc, trong lòng lại vô cùng trống rỗng.
Vui vẻ hạnh phúc chỉ còn trong trí nhớ, chỉ là một khoảng khắc mà thôi.
Năm hắn mười tám tuổi đã có rất nhiều thay đổi, ngày qua tháng lại, nhưng cuối cùng vẫn giống như trước lại đau đớn rơi vào trong bóng đêm mịt mùng.
|
Chương 87
Thoát ra khỏi đoạn trí nhớ rối loạn kia, Tô Trữ Xuyên đột nhiên có cảm giác mơ màng.
Hắn quay đầu, im lặng nhìn Đường Nhạc.
Sáu năm, năm đó tìm mọi cách giãy dụa chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, mà hiện tại đã hai mươi bốn, Đường Nhạc cũng đã ba mươi.
Thái tử, Đông khu thái tử.
Nam tháng dường như đặc biệt ưu ái nam nhân này, không hề lưu lại chút dấu vết thời gian nào trên gương mặt anh tuấn cao ngạo, ngược lại còn tăng thêm phần sâu sắc tao nhã. Cặp mắt xanh biếc ngày càng sâu thẳm, ngẫu nhiên dừng lại sẽ giống như một con lang vương vô cùng mạnh mẽ lại sâu sắc.
Có nhiều lúc, Tô Trữ Xuyên cũng cảm thấy rất khó tin, một người nam nhân như vậy lại cùng mình dây dưa suốt sáu năm, lại không có chút gì tỏ vẻ nhàm chán.
Bệnh tình của Tô mẫu sau khi giải phẫu TOS 4 năm trước đã bắt đầu ổn định, thời điểm nàng ở bệnh viện Alexander lại ngoài ý muốn kết bạn với một bác sĩ, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, sau khi bệnh được điều trị tốt hơn cũng định cư ở Tây khu.
Tô Trữ Xuyên lúc rãnh rỗi sẽ sang Tây khu, thấy mẫu thân hạnh phúc cũng an tâm. Chuyện tình của hắn cùng Đường Nhạc, cũng chưa từng nói với mẫu thân, những lúc ở cùng nhau cũng chỉ trả lời qua loa cho có lệ.
Tô mẫu đang ở Tây khu, không biết tình huống ở Đông khu. Hơn nữa ngoại trừ tin tức Đường Nhạc đính hôn vào 6 năm trước, lúc sau cũng không có dấu hiệu kết hôn, tin tức kia cũng dần dần im ắng, không còn ai nhắc tới vì vậy bà rất tin vào Tô Trữ Xuyên.
Sau khi mẫu thân khỏe, Tô Trữ Xuyên kỳ thật cũng không có suy nghĩ rời khỏi Đường Nhạc.
Chỉ cần Đường Nhạc không muốn buông tay, bất luận có lý do vì mẫu thân tồn tại hay không, hắn cũng không có cách nào rời đi được.
Sáu năm trước, Tô Trữ Xuyên đã hiểu được điểm này.
Bất quá Tô Trữ Xuyên quả thực đưa tiền cho Đường Nhạc, chính là sau này phát hiện ra hành động này quả thực không có ý nghĩa gì. Một trăm mấy chục đồng liên bang kia rất nhanh biến thành nhà cửa xe cộ mà Đường Nhạc mua cho hắn, giá trị không cần phải nói.
Đường Nhạc đối xử với hắn rất tốt, trên cơ bản sáu năm nay, có rất nhiều lúc Đường Nhạc hợp ý nhà cửa hay xe cộ đều mua dưới tên của hắn.
Chẳng biết vì sao, trợ lý quản lý tài sản của Tô Trữ Xuyên sau khi đánh giá mới phát hiện con số so với trong tưởng tượng của mình còn lớn hơn gấp nhiều lần.
Có đôi lúc, hắn cũng không khắc chế được cảm giác Đường Nhạc so với trong tưởng tượng của mình còn nghiêm túc hơn nhiều.
Nhưng bất luận thế nào, sự tình năm đó đã giống như một vách ngăn giữa hai người, không có cách nào đánh vỡ được.
Đường Nhạc không hề nhắc tới vị hôn thê của mình, giống như người này không hề tồn tại. Mà Tô Trữ Xuyên cũng không sửa miệng, thủy chung gọi y là thái tử.
Cứ như vậy duy trì khoảng cách thân thiết gần gũi, kiên trì suốt 6 năm.
Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Đường Nhạc tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì nên cũng không ngủ.
Một lát sau đột nhiên trở mình kéo Tô Trữ Xuyên ôm vào ngực, bàn tay cũng thuận thế dò xét đi xuống vuốt ve.
Tô Trữ Xuyên tuy rằng mới rửa sạch cơ thể, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm úp sấp trên bả vai Đường Nhạc, hơi mở chân ra tùy ý đối phương thăm dò sau đó chậm rãi tiến vào.
Liên tục hai lần thân thiết nóng bỏng, Tô Trữ Xuyên cảm thấy mệt mỏi dựa vào lòng Đường Nhạc say ngủ.
Có đôi lúc, ngay cả hắn cũng có cảm giác giữa hai người ngoại trừ cảm giác chua xót bên ngoài, kỳ thật lại giống hệt như một cặp tình nhân yêu thương nhau.
Bất luận là cơ thể hay trong lúc vô thức vẫn theo bản năng phối hợp, hài hòa đến tự nhiên.
|
Chương 88
......
"Hôm nay ta phải về nhà một chuyến."
Đường Nhạc hơi cúi đầu, nhìn Tô Trữ Xuyên đang cẩn thận giúp y thắt cà vạt.
"Ân."
Tô Trữ Xuyên không rõ Đường nhạc nói chuyện này có ý tứ gì, đại khái sau khi có chuyện đính hôn, Đường Nhạc rất ít khi cùng hắn trò chuyện về Đường gia. Tuy có chút khó hiểu, nhưng Tô Trữ Xuyên vẫn ngoan ngoãn gật đầu sau đó mới đưa tay chỉnh sửa lại phần cổ áo.
Đường Nhạc cũng không nói tiếp vấn đề này nữa, vươn tay khẽ nâng cằm nam nhân trẻ tuổi trước mặt, thấp giọng nói:
"Lại sắp tới sinh nhật ngươi, thời gian trôi qua thật nhanh."
Y nói xong cũng không chờ câu trả lời, liền nghiêng đầu hôn lên làn môi mỏng mềm mại của Tô Trữ Xuyên.
Tô Trữ Xuyên khẽ rên một tiếng, hai tay đặt lên bả vai Đường Nhạc, khép mắt đón nhận nụ hôn tràn ngập hơn thở chiếm đoạt lại vô cùng sâu sắc của người kia.
Sau nụ hôn, Đường Nhạc sửa sang lại cổ áo sơ mi của mình, đôi ngươi xanh thản nhiên liếc nhìn nam nhân tao nhã trước mặt một cái trầm thanh nói: "Buổi tốt gặp."
Tô Trữ Xuyên sau khi tiễn Đường Nhạc đi mới nhớ ra công việc hôm nay đã được dời lại, vì thế tạm thời cũng không có việc gì làm.
Nghĩ nghĩ một chút, liền tính toán dọn dẹp lại vali quần áo của Đường Nhạc lại một chút.
Va li da màu nâu vô cùng tinh xảo được mở rộng đặt trên mặt đất, kỳ bên trong cũng không có nhiều đồ vật lắm.
Hai cuốn tạp chí, một lọ nước hoa, kính râm, còn có một hộp xì gà.
Đem mấy thứ bên trong sắp xếp qua một bên Tô Trữ Xuyên mới phát hiện phía dưới cuốn tạp chí có một hộp nhỏ màu lam nhạt kiểu cổ điển tinh tế.
Hình dạng và kiểu dáng này, rõ ràng có thể nhìn ra là hộp đựng nhẫn.
Đầu ngón tay Tô Trữ Xuyên có chút run rẩy, vừa mới chạm vào lớp nhung bên ngoài liền giống như điện giật nhanh chóng rút tay về.
Hắn thật sự không có dũng khí mở chiếc hộp này.
Tuy rằng thoạt nhìn hắn trông như không hề chờ mong điều gì, nhưng sau khi trãi qua sự kiện sáu năm trước, hắn đã có thói quen xem tuần san hàng tuần.
Lần đó Đường gia và gia tộc Lạc Khắc đính hôn cũng không còn tin tức nào. Bất quá ngẫu nhiên cũng có vài chuyên mục phỏng đoán, ước xem khoảng thời gian nào Đường Nhạc sẽ kết hôn với tam tiểu thư Lạc Khắc.
Tô Trữ Xuyên luôn ở bên cạnh Đường Nhạc, nhưng luôn cự tuyệt hỏi tới vấn đề này.
Cho dù bản thân luôn cố gắng làm ra vẻ không thèm để ý tới, nhưng mà một người căn bản không hề biết gì về kinh tế lại theo định kỳ mua tạp san, vốn chính là muốn tìm hiểu tin tức về Đường Nhạc.
Có nhiều khi Tô Trữ Xuyên cũng rất căm hận chính mình lại tầm thường như vậy, chính là 6 năm qua đây cũng chính là cách hắn tự an ủi mình.
Mà giờ phút này, những bài viết dự đoán vài năm nữa Đường Nhạc sẽ kết hôn với tam tiểu thư Lạc Khắc lại hiện rõ trong đầu. Hơn nữa sáng nay Đường Nhạc cũng nói phải trở về Đường gia một chuyến.
Chỉ là những việc nhỏ, nhưng lại dễ dàng ghép lại với nhau tạo thành một vết thương đau đớn.
Tô Trữ Xuyên mờ mịt nhìn hộp nhẫn nhỏ bé nằm im lặng hết như đang nhìn một con quái vật, đến tột cùng cũng không dám mở ra nhìn xem bên trong là gì.
Hắn căn bản không muốn nghĩ tới đáp án kia.
Tô Trữ Xuyên đứng lên, nhẹ nhàng hít một hơi rồi im lặng đậy vali lại, giống như cứ như vậy có thể đem hộp nhẫn kia vất ra khỏi suy nghĩ của mình.
Hắn lắc lắc đầu, tự nói với chính mình không được nghĩ tới nữa.
Từ sáu năm trước, hắn nên hiểu ra.
Bọn họ ở cùng một chỗ, chính là vì Đường Nhạc vẫn chưa nhàm chán. Nếu có một ngày bọn họ tách ra cũng chính là lúc Đường Nhạc cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn không có quyền chọn lựa, đến bây giờ cũng không có.
|
Chương 89
......
Suốt cả ngày Tô Trữ Xuyên chìm trong tình trạng bồn chồn không yên.
Buổi chiều tới IMAX nghe nhà biên kịch giải thích về kịch bản mới cũng một mực tiến vào cõi thần tiên, đầu óc căng cứng, tất cả suy nghĩ đều là chuyện tình về Đường Nhạc.
Có lẽ người kia sẽ kết hôn ngay lập tức.
Trước đây hắn chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ tới một ngày Đường Nhạc sẽ kết hôn, sẽ rời khỏi hắn. Chính là hiện tại, cái kia cũng có thể sắp thành sự thật.
Sáu năm này, Đường Nhạc cũng không thường xuyên ở Đông khu.
Lúc người kia không có ở đây, Tô Trữ Xuyên cũng dần dần quen thuộc với Thượng Quan Thanh Thanh. Thất gia của Thượng Quan gia tộc thoạt nhìn có điểm bất cần đời, nhưng lúc ở chung lại cảm thấy anh ta rất thú vị. Rất nhiều chuyện hắn không thể hỏi Đường Nhạc, liền hỏi thử Thượng Quan Thanh Thanh.
Thượng Quan Thanh Thanh không trả lời rõ ràng, nhưng cũng nói qua Đường Nhạc và Đường lão gia có chút vấn đề, chuyện đính hôn với tam tiểu thư gia tộc Lạc Khắc chỉ là bất đắc dĩ.
Vô luận thế nào hắn cũng giống như đang ngồi trên một con thuyền nhỏ mong manh giữa biển khơi rộng lớn, hiện tại, chỉ cần một con sóng nhỏ cũng có thể đánh chìm hắn hoàn toàn.
Ngay lúc Tô Trữ Xuyên đang chìm đắm trong những suy nghĩ thống khổ, điện thoại chợt vang lên.
Hắn sửng sốt, rất nhanh sau đó mới ý thức được chính mình đã quên chỉnh chế độ im lặng, không khỏi vội vàng đứng lên xin lỗi nhà biên kịch sau đó mới chạy ra ngoài nghe.
Tuy trên màn hình là số Đường Nhạc, nhưng bên kia lại truyền tới giọng nói của Phó Vũ Tây.
"Tô tiên sinh phải không?"
Phó Vũ Tây trước sau luôn ôn nhu nhã nhặn lúc này lại nghe có chút lo lắng.
"Là ta." Tô Trữ Xuyên nhanh chóng trả lời.
"Cậu có thể lập tức tới bệnh viện Mã Cách Lệ Đặc không?" Bên Phó Vũ Tây hiển nhiên có việc gấp, liền nói thật nhanh: "Vừa rồi Đường lão gia phát hỏa, đánh thái tử bị thương. Bây giờ thái tử còn đang cấp cứu."
Tô Trữ Xuyên cảm thấy trái tim mình trong nháy mắt tựa hồ ngừng lại, giọng nói run rẩy vội vàng nói: "Ta, ta lập tức tới ngay."
Thời điểm này, đầu óc quả thực trống rỗng.
Tô Trữ Xuyên hoàn toàn không thể nhớ chính mình làm cách nào chạy khỏi IMAX, thậm chí ngay cả tiếng gọi ầm ĩ của biên kịch phía sau cũng không nghe thấy.
Cũng chỉ có những lúc như vậy mới có thể cảm nhận rõ ràng trong lòng mình tột cùng để ý tới người kia nhiều thế nào. Hô hấp tương liên, sinh mệnh tương liên, lúc nghe thấy y bị thương liền giống như chính mình vừa chết đi hàng trăm lần.
Ở ngoài tòa nhà IMAX gọi một chiếc taxi, Tô Trữ Xuyên cơ hồ lắp ba lắp bắp nói ra được "bệnh viện Mã Cách Lệ Đặc", trái tim đập cực nhanh, ngón tay Tô Trữ Xuyên run rẩy gọi lại cho Phó Vũ Tây, nhưng mà chỉ nghe thấy một vài âm thanh vội vàng. Lại tiếp tục gọi, kết quả vẫn như trước.
"Bác tài, xin ngươi lái nhanh một chút, ta có việc gấp." Hắn ngẩng đầu thúc dục, trong nháy mắt mở miệng hắn có thể cảm giác được âm thanh ranh nanh đang run rẩy mà va chạm vào nhau.
Hắn rất sợ, thật sự, tràn ngập đầu óc chính là cảm giác sợ hãi.
Taxi kỳ thực đã chạy rất nhanh, đại khái chỉ trong mười phút đã tới đường quốc lộ đối diện bệnh viện Mã Cách Lệ Đặc.
Tài xế taxi quay đầu lại hỏi một câu: "Dừng ở đây cậu tự qua đường được không? Nếu không tôi phải chạy đường vòng, càng trễ hơn."
"Hảo, tốt." Tô Trữ Xuyên muốn trả tiền, nhưng đôi tay lại không nghe lời không ngừng run rẩy làm rơi tiền trong xe.
"Không có việc gì, tôi sẽ kiểm lại. Nếu không cậu cứ đi trước đi." Tài xế có điểm đồng tình nhìn thoáng qua nam nhân sắc mặt trắng bệch đang luống cuống trên ghế sau, nhẹ giọng nói.
"Cám ơn, cám ơn...." Tô Trữ Xuyên lắp bắp nói cảm ơn, sau đó vội vàng mở cửa xe lao ra ngoài.
Thời khắc này, Tô Trữ Xuyên quả thực không biết trong đầu mình đang nghĩ gì.
chính là rất lo lắng, cực kỳ lo lắng, cơ thể giống như vì cảm giác nôn nóng này mà sắp bốc cháy.
Trong trí nhớ hình như hắn có nhìn thoáng qua quốc lộ rồi mới chạy qua.
Có lẽ vì chạy quá nhanh, lại có thể vì quá kích động mà không thấy rõ.
Giây phút tỉnh táo cuối cùng, hình như nghe thấy tiếng người tài xế taxi lo lắng gọi ầm ĩ, giây tiếp theo chính là tiếng phanh xe chói tai.
Trên người có cảm giác đau đớn, nhưng lại không thể cảm nhận rõ ràng.
Giây cuối cùng, Tô Trữ Xuyên mờ mịt ngẩng đầu, dường như khoảng cách tới bệnh viện Mã Cách Lệ Đặc ngày càng xa.
Bờ môi hắn run rẩy nhưng không có cách nào phát ra âm thanh.
Cũng chỉ có chính mình có thể nghe thấy âm thanh mỏng manh phát ra từ sâu trong lồng ngực... Đường Nhạc....
Tiếp theo trước mắt Tô Trữ Xuyên trở nên tối sầm, ngất đi.
......
|