Chuyển Công Thành Thủ
|
|
Đường Văn Minh thì thào gật đầu, thanh âm mang theo giọng mũi nồng đậm, có vẻ đặc biệt đáng thương.
Phương Dịch xoa xoa đầu hắn, thở dài nói: “Tôi đã bảo cậu nên mặc quần lót, lại còn cứng đầu muốn thả rông, giờ biết sợ chưa? Lần sau coi chừng đến ‘qua qua’ cũng gãy luôn, lúc đó có khóc lóc cũng không ai cứu cậu được.”
“Oa! Anh không cần nói nữa!”
Trải qua mấy ngày tủi thân đè nén, lúc này hắn không kiềm chế được liền tức nước vỡ đê, Đường Văn Minh không hề cố kỵ khóc lớn, nước mắt cứ ào ào tuôn ra như cái vòi nước hỏng, cổ họng rống lên cứ như đang hát đồng ca.
Phương Dịch nhìn Đường Văn Minh khóc lóc chẳng khác gì đám nít ranh, nhất thời lại cảm thấy buồn cười, trong lòng vô cùng phức tạp.
Vì thế đồng chí Đường Văn Minh hôm nay không thể thuận lợi rời khỏi nhà Phương Dịch, đau đớn trong đó thực sự khó lòng diễn tả chỉ bằng mấy câu văn vẻ này.
Hết chương 7.
|
Chương 8.
Edit: Gu
Đường Văn Minh ở lại nhà Phương Dịch một ngày hai đêm, từ ngày cho Phương Dịch vào sổ đen, suy cho cùng thì lúc hắn bị thương người ta nhiệt tình chăm sóc khiến hắn có chút mềm lòng, cho nên đối với chuyện trước khi về bị Phương Dịch áp vào cửa hôn rất lâu hắn cũng không quá chống đối.
Đường Văn Minh mấy ngày nay thật sự là bị giày vò mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, vì thế hắn tính toán dời kế hoạch trả thù xã hội lại một thời gian. Sau khi rời khỏi nhà Phương Dịch, nghĩ đã mấy hôm rồi chưa ghé qua xem quán, vì thế Đường Văn Minh bắt xe trực tiếp đi tới làng đại học.
Đường Văn Minh là con một, ba mẹ hắn là con một, ông bà nội ngoại cụ kị hắn cũng là con một nốt, chuyện này đúng là rất thần kỳ, lúc mới come out hắn từng đề nghị ba mẹ sinh thêm một đứa nữa để kéo dài huyết mạch hai nhà.
Mẹ Đường suy nghĩ một lát, hỏi hắn: “Nếu sinh thêm mà vẫn là đồng tính luyến ái thì làm sao bây giờ?”
Vì thế Đường Văn Minh ngậm miệng.
Nếu người nhà không coi trọng chuyện nối dõi, hắn coi như cũng bớt được gánh nặng tâm lý, nói thật, hắn vô cùng không thích đám con nít, ba mẹ mà muốn hắn thuê người đẻ mướn chắc hắn chết mất.
Sau khi ông bà hai bên qua đời, ba mẹ Đường Văn Minh di cư sang Canada, còn hắn không có hứng thú với lũ đàn ông ngoại quốc người toàn lông lá, vì thế lựa chọn ở lại nước.
Ông bà nội ngoại và ba mẹ để lại cho hắn tổng cộng bốn căn nhà, Đường Văn Minh ở một căn, còn đâu cho thuê hết, mỗi tháng dựa vào tiền thuê nhà cũng đủ sống dư dả, nhưng đã là đàn ông thì luôn muốn thể hiện năng lực bản thân qua con đường sự nghiệp.
Sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng rất lâu, Đường Văn Minh quyết định mở một cửa hàng nhỏ. Hắn nhìn mấy quán ăn ngoài cổng trường đại học, cũng muốn mở một cái, đúng lúc trong làng đại học có người muốn chuyển nhượng quán trà sữa nên hắn nhân tiện mua lại. Nhân viên vẫn là người cũ, thao tác rất thành thạo, ông chủ như hắn chỉ làm mỗi việc đếm tiền, thỉnh thoảng cũng tới kiểm tra một vòng.
Chính vì vậy Đường Văn Minh mới có nhiều thời gian rảnh rỗi đi quyến rũ tiểu thụ.
Làng đại học bao giờ cũng náo nhiệt, Đường Văn Minh chính là tốt nghiệp ở đây ra cho nên hắn rất quen thuộc với nơi này, nhắm mắt lại cũng biết mình đang đi đường nào.
Vừa đi vừa liếc mắt đưa tình với một đám sinh viên tươi roi rói, Đường Văn Minh hai mươi sáu tuổi không khỏi cảm thán tuổi thanh xuân, hắn mới tốt nghiệp bốn năm, so với đám sinh viên này mà như cách nhau một đời vậy.
Đến nơi, Đường Văn Minh nhìn vào bên trong, khách ngồi trong quán không nhiều lắm, ngược lại trước quầy có một đám người xếp hàng mua take-away.
Xem ra lúc trước giữ lại hai nhân viên đẹp trai này đúng là sáng suốt, quán này kinh doanh lời lỗ đều nhờ vào khuôn mặt của hai người, Đường Văn Minh sờ cằm cười tự đắc.
Nhân viên quán là hai chàng trai tuổi tầm hai mươi, một tên Ngô Lỗi, một tên Tăng Tiểu Lâm.
Tăng Tiểu Lâm nhanh mắt thấy Đường Văn Minh, cách một đám người cao giọng chào hỏi hắn: “Ông chủ! Anh đã tới!”
Đường Văn Minh mỉm cười nhìn cậu gật gật đầu, Tăng Tiểu Lâm dáng người nhỏ nhắn, gương mặt vẫn còn đường nét ngây thơ giống học sinh cấp ba, thỉnh thoảng bị người khác trêu đùa, cậu chỉ cười cười coi như xong.
Có vài sinh viên nữ đang đứng chờ mua nước, nhìn thấy Đường Văn Minh mắt ai cũng sáng lên, vụng trộm ngắm hắn từ khóe mắt, Đường Văn Minh thấy thế liền cười cười với bọn họ, dẫn đến các chị em được một trận kinh hô.
Tuy Đường Văn Minh là thuần gay, nhưng đối với việc thi triển mị lực, hắn ấy à, nam nữ không kị, gọi tắt là “không có tiết tháo.”
Hắn đi vào quầy, cởi áo khoác, xắn tay áo rửa tay, cùng Ngô Lỗi chào hỏi một tiếng, sau đó tiếp nhận công việc tính tiền của Tăng Tiểu Lâm, kêu cậu qua giúp Ngô Lỗi pha trà sữa.
Đường Văn Minh mặc dù không biết pha trà sữa, thế nhưng mấy việc đơn giản như đóng gói hắn vẫn biết làm.
Tăng Tiểu Lâm ra sau quầy, đến bên cạnh Ngô Lỗi nhỏ giọng nói thầm: “Tối qua đảm bảo ông chủ qua đêm ở nhà người khác.”
Ngô Lỗi đáp lời cậu bằng ánh mắt nghi vấn, Tăng Tiểu Lâm đã quen với tác phong giao tiếp của anh bạn làm chung trầm mặc ít lời này, cho nên tiếp tục nói: “Cậu nhìn xem, rõ ràng quần áo ông chủ mặc lớn một số, từ quần đến áo khoác đều không vừa người, bình thường ông chủ rất chú ý hình tượng, hôm nay thế mà lại mặc như vậy đi ra ngoài, này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ tối qua người qua đêm với ông chủ là một người có vóc dáng cao hơn anh ấy rất nhiều, từ chất liệu quần áo cho thấy người đàn ông kia đảm bảo là tinh anh của xã hội, thực lực kinh tế không hề kém.”
“Này hoàn toàn không phù hợp với khẩu vị của ông chủ từ trước tới nay, vì sao anh ấy đột nhiên lại tìm một người đàn ông vừa cao vừa to hơn mình? Là vì tình yêu chứ gì nữa! Không phải yêu thật lòng làm sao thay đổi được sở thích ban đầu được? Ông chủ lúc này tuyệt đối là sa vào lưới tình rồi!”
Nhìn Tăng Tiểu Lâm bộ dạng hứng trí bừng bừng, Ngô Lỗi hoàn toàn không thể lý giải được vì sao cậu hưng phấn, không hiểu sao cậu ta có thể từ một bộ quần áo lại suy luận ra nhiều thứ như vậy, nhưng Ngô Lỗi không định đem mấy nghi vấn này nói ra. Tăng Tiểu Lâm người này bình thường nhìn qua có vẻ vô hại, thực chất cậu ta là người rất kín đáo thông minh cổ quái, Ngô Lỗi không muốn chỉ vì một bộ quần áo mà nảy sinh bất hòa với Tăng Tiểu Lâm, quan trọng là Ngô Lỗi không nói lại cậu.
Đường Văn Minh chưa từng giấu diếm tính hướng của mình, cho nên người bên cạnh hắn phần lớn đều biết hắn thích đực rựa. Đối với vấn đề này, mỗi người có một phản ứng khác nhau, có người lựa chọn xa lánh, có người chấp nhận sự thật, tiếp tục làm bạn bè. Với những ai chọn rời đi, Đường Văn Minh cũng không quá mức đau buồn, xét cho cùng thì hắn chẳng thể bắt buộc người khác chấp nhận toàn bộ con người mình.
Khách khứa xếp hàng đều đã vãn, Đường Văn Minh bắt đầu chuyển sang suy ngẫm về cuộc đời. Tăng Tiểu Lâm cẩn thận đánh giá hắn từ trên xuống dưới, không ngừng nhướn mày nháy mắt với Ngô Lỗi, Ngô Lỗi làm như không thấy, xoay người đi thu dọn bàn.
Đúng là đầu gỗ, chẳng có tí tinh thần giải trí gì cả! Tăng Tiểu Lâm buồn bực, cậu đi từ từ đến chỗ Đường Văn Minh, hỏi: “Ông chủ hôm nay sắc mặt thoạt nhìn không tệ nha, có chuyện gì tốt đúng không?”
Chuyện tốt? Nghĩ lại những việc mình gặp phải mấy ngày này, Đường Văn Minh đen mặt, hắn nghiêm nghị nhìn Tăng Tiểu Lâm, nghiêm túc nói: “Tò mò cái gì, không muốn làm việc nữa sao?”
“Có chứ.” Tăng Tiểu Lâm thay đổi thái độ trả lời Đường Văn Minh, lúc xoay người sang chỗ khác lại bĩu môi, vẻ mặt mất hứng.
Đường Văn Minh sửa sang lại ống tay áo, lúc này mới nhớ ngoại trừ giày, từ trong ra ngoài hắn đều mặc quần áo của Phương Dịch, thế mà hắn lại quên về nhà thay đồ, cứ mặc quần áo rộng thùng thình lắc lư đến làng đại học, ai tinh mắt sẽ phát hiện ra điều ái muội, tránh không được sẽ ảo tưởng ra một đoạn cố sự phong lưu.
Chẳng trách dọc theo đường đi hắn cứ có cảm giác là lạ, nguyên lai là như vậy! Phương Dịch chết tiệt cư nhiên không nhắc hắn, rõ ràng là cố ý!
Đường Văn Minh cầm áo khoác, vừa định chạy về nhà thay quần áo lấy lại hình tượng thì chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn dòng chữ ‘Anh Yêu’ nhấp nháy, không khỏi nhăn mặt, ai đổi tên linh tinh thế này? Hắn không nhớ là có cài tên ai vào danh bạ như vậy.
“Alo, xin chào.”
“Bảo bối ơi, là anh.”
Đường Văn Minh híp mắt suy nghĩ vài giây mới nhớ ra người trong điện thoại là ai, nhất thời giọng nói không hề dễ nghe: “Anh động vào điện thoại của tôi?”
“Tôi chỉ lưu số mình lại thôi mà, còn đâu cái gì cũng không làm, album ảnh gì đó tuyệt đối không xem.”
“Anh động vào danh bạ điện thoại của tôi! Anh Yêu là cái quỷ gì?!”
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, thanh âm thập phần vui vẻ, nhưng Đường Văn Minh nghe vào tai lại giống như đang trào phúng hắn.
Hắn mắng một tiếng, cúp điện thoại, đang định cho dãy số này vào sổ đen, ngẩng đầu liền thấy hai cậu nhân viên đang hiếu kì nhìn mình, ánh mắt Tăng Tiểu Lâm còn mang theo vẻ hóng hớt bát quái.
|
Đường Văn Minh khóe miệng giật giật, sau khi chào bọn họ một tiếng hắn liền bỏ của chạy lấy người, còn chưa ra đến cửa điện thoại lại reo, nhìn hai chữ ‘Anh Yêu’ trên màn hình, hắn trợn trắng mắt ấn nghe.
“Có lời mau nói, có rắm mau phóng!”
“Đừng vô tình như vậy mà em yêu, trên người em còn mặc quần áo của tôi đó.”
Đường Văn Minh im lặng, người này tuyệt đối là cố ý!
“Vậy đền bộ đồ kia của tôi cho anh!”
“Hả? Đền cho tôi sao? Cậu không sợ tôi dùng quần lót của cậu tự an ủi à?”
Mẹ nó! Chính mình còn đang mặc quần lót của anh ta! Vừa nghĩ đến điểm ấy, Đường Văn Minh cảm giác cả người bắt đầu ngứa ngáy.
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi?” Phương Dịch tâm tình có vẻ rất tốt, chỉ nghe gián tiếp qua điện thoại thôi, Đường Văn Minh cũng có thể nhận ra giọng nói đối phương rất vui vẻ.
“Tôi muốn ăn một mình, anh tìm người khác đi, vĩnh biệt!”
Đường Văn Minh treo điện thoại, rất quyết đoán kéo số Phương Dịch vào sổ đen. (chặn số ý)
Hết chương 8.
|
Chương 9.
Edit: Gu
Đường Văn Minh vừa về đến cửa nhà thì có một dãy số xa lạ gọi tới, hắn tiện tay tiếp điện thoại, nghe thấy tiếng cười khẽ của Phương Dịch từ đầu kia điện thoại truyền đến, hắn quyết đoán cúp máy, chặn luôn số này.
“Người này có nhiều số như vậy, không phải làm nghề lừa đảo đấy chứ?”
Nghĩ đến ngôi nhà của Phương Dịch nằm trong khu chung cư cao cấp, Đường Văn Minh cảm giác anh không giống với người nghèo.
Đường Văn Minh vào nhà, việc đầu tiên làm chính là lột sạch hết quần áo, hắn muốn tắm một cái thư giãn cơ thể. Trong lúc đợi nước xả vào bồn, hắn nhận được một tin nhắn; nhìn dãy số xa lạ, hắn có dự cảm bất thường.
Đường Văn Minh chậm rãi mở tin nhắn, nội dung cư nhiên lại là ảnh chụp hắn và Phương Dịch cùng nằm trên giường lộ ra nửa thân trên, hắn được Phương Dịch ôm vào ngực ngủ đến là say sưa. Phương Dịch một tay duỗi ra phía trước, hẳn là đang cầm điện thoại để tự sướng, tay còn lại đặt cạnh gò má Đường Văn Minh tạo thành chữ V, cười lộ cả hàm răng trắng.
Hai người trong ảnh đều không mặc quần áo, không cần nghĩ cũng biết ảnh được chụp sau khi làm chuyện gì đó, nhìn kiểu dáng ga trải giường, Đường Văn Minh lập tức nhận ra nơi này là nhà Phương Dịch.
Chẳng lẽ người này muốn dùng ảnh chụp uy hiếp mình?!
Đường Văn Minh phẫn nộ gọi vào dãy số này, mãi đến khi hệ thống nhắc nhở không có người tiếp điện thoại, hắn liền tức giận lôi Phương Dịch ra mắng chửi từ ngoại hình cho đến nhân phẩm không chừa một thứ gì. Đang định gọi tiếp thì nhận được một tin nhắn, hắn lập tức mở ra xem, quả nhiên là Phương Dịch gửi đến: “Bảo bối đừng tức giận, mấy tấm sexy hơn tôi giấu kỹ rồi, tuyệt đối không có người thứ hai biết, cậu cũng không được nha ^ ___^” Bà nội! Lại còn chèn thêm mặt cười!
Đường Văn Minh gọi tiếp, vẫn không có ai nhấc máy, hắn điên tiết thiếu điều ném luôn điện thoại, âm báo nhắc nhở vang lên, lại có một tin nhắn mới.
[ Tôi chỉ tiếp dãy số có tên là “Anh Yêu” nha ^ 0 ^ ] Giả bộ dễ thương nữa chứ! Ghê tởm chết mất!
Đường Văn Minh căm giận lục lại danh sách chặn, lôi số của Phương Dịch trong đấy ra, lúc thao tác hắn suýt nữa chọc thủng cả màn hình.
Điện thoại vừa ‘tút’ một cái lập tức có người bắt máy, nghe tiếng cười đắc ý của Phương Dịch, Đường Văn Minh đặc biệt muốn kéo cái người này từ trong điện thoại ra hung hăng đập một trận!
“Rốt cuộc anh muốn gì?!”
“Đừng nóng giận mà bảo bối, tôi chỉ đùa với cậu một chút thôi, tối nay cùng ăn cơm nhé, thế nào?”
“Tôi muốn ăn một mình!”
“Vậy cậu giữ số tôi lại, đừng ngắt điện thoại của tôi, như vậy tôi sẽ không ép buộc cậu nữa, thế nào?”
“Không thích.”
“Ừm… Vậy ngày mai tôi đi mua thêm vài số dự bị.”
“Tôi đổi số điện thoại ngay bây giờ!”
“Ồ? Vậy còn ảnh chụp…”
“Anh dám uy hiếp tôi? ! Có tin tôi báo cảnh sát bắt anh ngay lập tức không!”
“Tôi lại không dùng ảnh của cậu làm chuyện gì xấu, còn nữa, chuyện chúng ta lên giường đều là tôi tình cậu nguyện, làm sao cậu chứng minh với cảnh sát được là tôi cưỡng ép chứ không phải cậu tự nguyện? Nói không chừng người ta còn tưởng là đôi tình nhân đang giận dỗi ấy, nếu cảnh sát hỏi chuyện của chúng ta, lỡ tôi không cẩn thận lộ ra chuyện cậu trượt chân làm dập trứng thì sao bây giờ?”
Đường Văn Minh trợn rách mắt, vì sao hắn lại dây phải loại người đáng ghét thế này!
“Muốn thế nào anh mới chịu bỏ qua?”
“Lời thoại này cũ rích rồi, bảo bối này, bình thường rảnh rỗi không nên xem quá nhiều phim thần tượng, ảnh hưởng không tốt đến chỉ số thông minh.”
“Ông đây không xem phim thần tượng !”
“Được rồi được rồi, đừng tức giận, bây giờ cậu có hai lựa chọn, một là tối nay ăn cơm với tôi, hai là cậu giữ số điện thoại của tôi lại, đồng thời không được cúp máy khi tôi gọi.”
“Tôi không chọn! Con mẹ anh ra điều kiện với ai đấy! Có bản lĩnh anh cứ up ảnh lên mấy trang web sex đi, ông đây nhất định sẽ được người khác ‘bắn pháo’ mỗi ngày, bắn đến chân nhuyễn luôn!”
“Đường Văn Minh!”
Thấy ngữ khí Phương Dịch thay đổi, Đường Văn Minh rất là đắc ý.
“Sao hả? Luyến tiếc? Tôi biết bây giờ anh đối với tôi muốn ngừng mà không được, tiếc là tôi không có hứng thú với anh, đều là người lớn cả rồi, khuyên anh một câu chân thành, nên nghĩ thoáng một chút, sớm tìm tiểu thụ khác chơi đi.”
“… Cậu cứ chờ đấy.”
Thấy đối phương chủ động treo điện thoại, Đường Văn Minh cảm giác có thể nghe thấy tiếng Phương Dịch nghiến răng, nhịn không được ha ha cười.
Vớ vẩn! Chẳng lẽ anh mày không trị được chú sao?
Dù sao cũng không phải lần đầu quan hệ, đương nhiên Đường Văn Minh cảm nhận được Phương Dịch có hứng thú với mình, đáng tiếc hiện tại hắn chưa muốn quen ai cố định, hắn còn trẻ mà, chơi thêm vài năm rồi tính.
Đường Văn Minh dương dương tự đắc, cảm thán mị lực của mình công thụ đều dính, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, tại sao Phương Dịch lại mở được khóa di động của hắn? Hắn dùng khóa màn hình bằng một chữ Z (chắc a ý xài samsung), thiết lập đơn giản như vậy rất dễ bị người khác đoán được, có lẽ Phương Dịch nhìn thấy dấu tay trên màn hình nên đoán ra, lần sau hắn phải tạo hình khác phức tạp hơn mới được.
Đường Văn Minh ngâm mình trong bồn tắm, cả người chìm trong bồn nước ấm áp thư thái hơn rất nhiều, hắn nhắm mắt hưởng thụ giây phút thư giãn này, thả lỏng một hồi cư nhiên ngủ quên.
Trong lúc mơ mơ màng màng hắn cảm giác có người đang tới gần, muốn mở mắt ra xem là ai, lại phát hiện mí mắt nặng trĩu không thể mở nổi, theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, hắn không khỏi khẩn trương muốn giãy dụa đứng dậy. Nhưng mặc cho hắn cố gắng như thế nào, cơ thể giống như bị người ta dùng định thân chú, không thể động đậy.
Làm sao thế này? Trong nhà có trộm? Không phải hắn bị đánh thuốc mê đấy chứ?
Hắn cảm nhận được người nọ đang đứng cạnh bồn tắm theo dõi hắn, đừng nói người này đến cướp sắc nha? Nooo ! Đầu năm nay hình như đàn ông bị hấp diêm đang là trào lưu! Một điều luật bảo vệ cũng chẳng có !
Đường Văn Minh trong lòng không ngừng kích động, cố gắng làm thân thể bớt cứng ngắc, thế nhưng hắn cố gắng nửa ngày, ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được, trong lòng không khỏi xót xa: Chẳng lẽ mình không giữ được trinh tiết nữa sao? ! Ông trời ơi, vì sao ngài lại đối xử với tôi như vậy? Đầu tiên là làm gãy “qua qua” của tôi, sau đó đả thương túi trứng, cuối cùng ngay cả cúc hoa cũng không bỏ qua! Rốt cuộc tôi đã phạm lỗi lầm gì mà ngài lại trừng phạt tôi như vậy? ! Không còn thiên lý gì nữa!
Đường Văn Minh lòng còn đang ngập ngụa thống khổ, “Rào” một tiếng, có người lấy nước tát đầy mặt hắn, hắn thế này mới giật mình tỉnh lại. Giương mắt lên nhìn, là một gã cao to mặt đen đang cầm dao phay trừng hắn, Đường Văn Minh sợ tới mức hét to lui về phía sau, lưng gắt gao dán lên thành bồn tắm, hai tay không quên che ở trước ngực.
“Đừng có tới đây, tiến thêm một bước là tôi gọi người đó!”
“Ồn ào cái gì, gì mà như con gái nhà lành bị đùa giỡn thế, khẩu vị của tớ không nặng như vậy đâu.” Gã kia không hề có ý định tấn công, chỉ đứng tại chỗ nhìn Đường Văn Minh.
Đường Văn Minh thấy giọng nói này có vẻ quen quen, định thần nhìn lại, tên mặt đen này không phải ai khác chính là thằng bạn nối khố mười mấy năm của hắn――― Tống Kiến Quốc.
“Mẹ cậu!” Thấy là người quen, Đường Văn Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi, tức giận hỏi cái kẻ không mời tự đến: “Cậu vào bằng cách nào?”
Tống Kiến Quốc cười trừ hai tiếng, đáp: “Cậu không đóng cửa, tớ còn tưởng nhà cậu có trộm kìa, vội vàng vào bếp lấy dao phay, tìm nửa ngày vẫn không thấy trộm đâu, chỉ thấy một mình cậu nằm trong bồn tắm, tớ gọi mà không ai trả lời, còn tưởng cậu tự sát chứ, hết cả hồn! Tí nữa thì báo cảnh sát.”
“Mẹ cậu mới mới tự sát ấy! Hừ, bỏ dao xuống !”
Đường Văn Minh tức giận trợn mắt, “Ào ào” đứng lên, Tống Kiến Quốc vội vàng lấy tay che hai mắt, kêu lên: “Ây da! Tớ còn đứng đây mà, cậu rụt rè một chút có được không?”
Tống Kiến Quốc nói xong còn cố ý xoay người sang chỗ khác, bộ dạng chính nhân quân tử phi lễ chớ nhìn.
Đường Văn Minh một bên lấy khăn tắm lau người, một bên cười nhạo y: “Thôi đi, cái tớ có cậu cũng có, làm bộ làm tịch cái gì?”
“Cái này không giống nhau? Vị trí của cậu trong lòng tớ so với phái nữ không khác nhau lắm, tớ luôn kính yêu tôn trọng cậu như tôn trọng phái yếu vậy.”
“Ai giống phụ nữ cơ? !” Đường Văn Minh cầm khăn tắm ra sức quất Tống Kiến Quốc, vừa đánh vừa mắng: “Cậu mới thục nữ, cả nhà cậu đều thục nữ !”
“Ai da, đau !”
|
Tống Kiến Quốc bị Đường Văn Minh đánh kêu ầm ĩ, vội vàng trốn tránh cầu xin tha thứ: “Dừng dừng dừng ! Đường công tử, Đường đại gia, tiểu nhân sai được chưa? Tiểu nhân ăn nói bậy bạ, ngài đại nhân đại lượng tạm tha cho tiểu nhân một lần này đi! A đau!”
Đường Văn Minh đạp y hai cái, sau đó quấn khăn tắm quanh thắt lưng, mắt lạnh nhìn y: “Hôm nay cậu dễ dàng nhận sai thế này đúng là lạ, nói mau, lại định nhờ vả cái gì đúng không?”
“Hì hì.” Tống Kiến Quốc vẻ mặt nịnh nọt chạy ra bóp vai cho Đường Văn Minh, bộ dạng chân chó ghé vào lỗ tai ông bạn mình thổi gió: “Người hiểu ta chỉ có mình Đường ca, lần này tiểu nhân đến chính là muốn xin ngài giúp một chuyện.”
“Chuyện gì, nói đi.” Đường Văn Minh dường như được y ‘hầu hạ’ có chút hài lòng, nổi lòng từ bi không tính toán nữa.
“Tớ có thể ở lại nhà cậu vài ngày không?”
“Sao thế? Làm con nhà người ta bụng bự nên bị ba mẹ đuổi ra ngoài?”
“Được vậy đã tốt, ông bà già còn ước tớ đánh con gái người ta sưng bụng sau đó kết hôn nữa kìa, cậu nghĩ xem năm nay tớ mới 26, hai ông bà sốt ruột cái gì nha? Lúc nào cũng nói thời buổi bây giờ tỉ lệ nam nữ chênh lệch nghiêm trọng, mấy trăm vạn đàn ông ế vợ, bảo tớ tiên hạ thủ vi cường, ngày nào cũng bị bắt đi xem mặt. Ông bà già mà tìm được Lâm Chí Linh hay Phạm Băng Băng gì đó đến xem mặt tớ đây khẳng định đồng ý, nhưng đối tượng không phải Phượng tỷ thì chính là Xuân ca, làm sao mà tớ chịu được! Cậu nói xem có đúng không? Vì thế nên tớ mới phải chạy đến nhà cậu tránh nạn, hi hi, xin ngài thu lưu tiểu nhân.”
(Phượng tỷ: ấn vào ĐÂY để xem thêm, Xuân ca: mình không tìm thấy thông tin)
Đường Văn Minh vẻ mặt châm biếm nhìn y, nói: “Người như cậu mà muốn tìm Lâm Chí Linh, Phạm Băng Băng? Phượng tỷ phối với cậu còn có vẻ như nhân tài không được trọng dụng nữa là, cậu tốt nhất nên cô độc cả đời, đừng đi gieo họa cho con gái nhà người ta được không?”
“Aiz! Tại sao tớ phối với Phượng tỷ lại thành nhân tài không được trọng dụng? Xét về ngoại hình này, bằng cấp này, thân phận này, so với Vương Tư Thông chỉ kém một chút thôi mà.” Tống Kiến Quốc vẻ mặt không phục.
(Vương Tư Thông: Ấn vào ĐÂY… dành cho ai chưa biết, biết rồi thì thôi =)))
“Đúng vậy, cậu chỉ kém Vương Tư Thông 1044 vạn cô vợ mà thôi.” Đường Văn Minh kinh bỉ y không chút lưu tình.
“Hắn ta là mua dâm!” Tống Kiến Quốc lòng đầy căm phẫn dùng lực đấm Đường Văn Minh một cái, bị Đường Văn Minh xoay người đạp một cước, y căm giận bất bình nói: “Tớ mà có tiền, đừng nói là 1044 vạn bà vợ, 8000 vạn tớ cũng mua được!”
“Nhưng cậu không có tiền.” Đường Văn Minh thương hại nhìn chiến hữu.
Tống Kiến Quốc nhất thời ỉu xìu.
Hết chương 9.
|