Văn Tự Mơ Màng Luyến Ái
|
|
Chương 11. Em chính là cố ý. (▰˘◡˘▰) (20) Từ chương này, mình thay đổi cách xưng hô giữa Ứng Diêu và Đào Lâm để trở nên thân mật hơn. —–
Trời dần ngả tối, bên trong vẫn sáng như thường, bóng đèn vàng được mở hiển nhiên có chút dư thừa nhưng lại làm tăng thêm một chút diễm sắc.
Đào Lâm ngón tay xoa xoa vuốt vuốt tai Ứng Diêu, Ứng Diêu nảy sinh một loại cảm giác toàn thân tê dại. Đào Lâm quỳ, miệng cắn cắn một tai khác của Ứng Diêu.
Ấm áp dễ chịu.
Cảm thụ được Đào Lâm hiện ra một bộ dáng nhiệt tình đầy kinh nghiệm, Ứng Diêu cười hỏi: “Em sao lại học được như vậy a.”
Đào Lâm vuốt ve vành tai Ứng Diêu, ở nơi đó nhẹ giọng nooi1: “Ở blog nhìn đến, anh thích sao?” Đào Lâm hướng tai Ứng Diêu thổi một luồng khí nóng, tay cậu thì sờ vào vật nằm giữa hai chân của Ứng Diêu, lớn mật sờ lên phía trên.
Đào Lâm muốn cúi xuống thân mình, lại bị Ứng Diêu ngăn lại.
Đầu lưỡi nóng bỏng tiến quân thần tốc, đem Đào Lâm miệng giảo long trời lở đất.
Đào Lâm làm ra cử chỉ như vậy hiển nhiên là đang lấy lòng anh, Ứng Diêu trước đó có nói qua làm chính mình là tốt rồi, bất quá một khi đã ra sức như vậy, Ứng Diêu cũng vui vẻ mà thưởng thức một mặt khác của Đào Lâm.
Loại tương phản với biểu tình manh thường ngày này của cậu làm cho Ứng Diêu tình dục càng lúc càng tăng.
Anh nặng nề mà mút môi đối phương, phát ra âm thanh vang dội, thậm chí không kịp nuốt xuống liền muốn chảy ra nước miếng, tiếp theo đầu lưỡi lại càng nhiệt tình tiến vào.
Có lẽ là do cồn dụ dỗ, có lẽ Đào Lâm thật sự thông suốt, cậu lớn tiếng rên lên, miệng hừ hừ a a càng kích thích Ứng Diêu ra sức mà hôn cậu.
Đầu lưỡi linh hoạt vẫn không ngừng hoạt động, Đào Lâm cầm lấy sợi tóc bết vào trán Ứng Diêu mà hô “Thoải mái thoải mái”.
“Học trưởng, anh cũng đem quần áo thoát a.” Đào Lâm đã sớm thoát từ trước, Ứng Diêu trên người còn mặc quần áo.
Vì thế, Ứng Diêu bắt đầu giải nút thắt.
Đào Lâm lại ngăn cản anh cởi: “Em giúp anh thoát!.”
“Vậy em đến đây đi.” Ứng Diêu để cho Đào Lâm làm, nhưng Đào Lâm tốc độ quá chậm, lại còn cố ý lấy tay cọ khắp người anh, Ứng Diêu không khỏi thúc giục một tiếng.
“Đây là tình thú, anh đừng vội.”
Đào Lâm như trước không nhanh không chậm ấn chính mình bước đi đến, Ứng Diêu lại tiếp tục hối thúc cậu.
“Đào Lâm, không thể cứ bám vào sách tất cả, muốn linh hoạt phải vận dụng.”
Ứng Diêu trực tiếp chính mình động thủ, nhanh chóng cũng trở nên trần như nhộng.
Vật giữa hai chân hùng hổ hiện ra làm cho Đào Lâm kinh hách nuốt nuốt nước miếng.
Cậu hiện tại mới cảm thấy chính mình giống như có điểm xúc động, nếu học trưởng nói không thích Tư đại ca, có lẽ có thể thương lượng, tiến hành theo chất lượng.
Lửa đã được khơi, một lúc nữa phải tiếp tục kiên trì.
Tình dục là phương án tốt và nhanh nhất để làm sâu sắc thêm tình “đồng chí”, đừng để ý dã tâm của mình bị vạch trần nhục nhã, nếu đều cởi sạch hết, phải ra vẻ phóng đãng, ra vẻ rụt rè sẽ chỉ làm đối phương chán ghét. Cũng đừng để ý đối phương trong lòng đem ngươi đặt ở vị trí nào, ngươi muốn đem đối phương hầu hạ thật thích, sống không li khai người kia, rồi mới từ từ nói chuyện cảm tình sau. Trước cứ đem người nắm giữ thật chật trước, để cho người đàn ông của mình chạy theo người rồi rồi mới rèn luyện kĩ thuật thì đã quá muộn.
Đào Lâm nghĩ tới đoạn nói không nhớ từ đâu này, cảm thấy thật có đạo lý.
Vì thế Đào Lâm cố gắng vứt bỏ cảm giác nhục nhã, theo dưới gối lấy ra một lọ bôi trơn cùng áo mưa.
“Em thật đúng là chuẩn bị?”
Ứng Diêu dĩ nhiên không quên là chính mình đưa ý tưởng này cho phục vụ số 0, cũng hoàn toàn không dự đoán được những điều Đào Lâm làm đều xuất phát từ bút tích của mình.
Ứng Diêu hạ thể đã cương, cho nên đội áo mưa cũng rất nhanh.
Đào Lâm lại đem đổ vào tay mình, chậm rãi hướng đến hậu huyệt của chính mình.
“Em muốn tự khuếch trương?”
Đào Lâm một ngón tay đã duỗi vào hậu huyệt.
Ân…
“Em chính mình… Chính mình lộng, anhxem rồi liền… Liền hảo.”
Không muốn để cho Ứng Diêu chờ mình lâu, rất nhanh, Đào Lâm lại đem ngón tay đưa vào, co rúm lại mà khuếch trường.
Này hình ảnh đối Ứng Diêu mà nói quá mức kích thích.
Nhình hình ảnh Ứng Diêu không nói nên lời trước mắt, Đào Lâm ngược lại càng ngày càng dậy lên hưng phấn.
Cậu thích được Ứng Diêu nhìn, cậu nghĩ, có lẽ cậu thật là một người dâm đãng.
Bởi vì khó chịu, ánh mắt xuất hiện một cỗ sương mù, Đào Lâm lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Rốt cục đem ba ngón tay lấy ra, theo quy luật cúc hoa đã hợp lại.
“Anh mau vào.”
Đào Lâm không khỏi quá mức vội vàng.
Ứng Diêu bắt đầu hôn môi mềm mại của cậu, Đào Lâm vừa bắt đầu còn có thể hưởng thụ, nhưng rất nhanh liền không kiên nhẫn, vừa vội vừa thẹn lại một lần thúc giục: “Anh nhanh lên tiến vào a.”
|
Ứng Diêu cười nhẹ đạo: “Đào Lâm, em thật là… Làm cho anh lại lần nữa ngạc nhiên về em.”
Chuẩn bị rất vội vàng, Ứng Diêu sợ đột nhiên tiến vào làm cho Đào Lâm khó chịu.
Ứng Diêu vừa xem xét đưa hai ngón tay, chậm rãi tiến vào, ma sát bên trong nội bích mềm mại.
Đào Lâm thân thể nhẹ nhàng phát run, nhưng theo cậu là một loạt tiếng rên rỉ, cậu có vẻ rất thoải mái.
Mật huyệt gắt gao hấp thụ hai ngón tay, có chút căng.
Dâm mĩ chất lỏng cũng theo ngón tay mà chảy ra.
Đào Lâm phát ra âm thanh nức nở rất nhỏ, có điểm làm nũng, có điểm ủy khuất.”Không tiến vào sao?”
“Đào Lâm, em thích tư thế nào?” Ứng Diêu ôn nhu hỏi đạo, “Sau lưng nhập được không? Có điểm thoải mái.”
“Ân.” Đào Lâm vô lực đáp có lệ, thậm chí phối hợp suy nghĩ thay đổi tư thế.
Ứng Diêu bắt được chân cậu, cười xấu xa nói: “Xem ra em có nhiều thứ muốn học.”
“Đến, chính mình ngồi trên nào.”
Đào Lâm hai chân khóa ở hai bên đùi của Ứng Diêu, cậu dùng chính mình tay chỉnh mông, chậm rãi ngồi xuống.
Hạ thể xưng lên cũng đủ biểu đạt anh khát vọng như thế nào.
“Từ từ sẽ đến, đừng nóng vội.”
Sảng khoái khắp cả người, Ứng Diêu cũng không quên hướng dẫn Đào Lâm, miễn cho cậu lộng bị thương chính mình.
Đào Lâm phát ra âm thanh đau đớn kịch liệt, rốt cục tìm được nơi chống đỡ, hoàn toàn ngồi xuống.
“Biết tư thế cưỡi ngựa mặt đối mặt ưu điểm ở chỗ nào không?”
Đào Lâm lắc đầu, ngón tay chộp vào vai Ứng Diêu, môi cắn chặt.
“Ân… Không biết, không biết.”
“Như vậy có thể cho em thấy rõ ràng, người làm em là ai
Ứng Diêu mạnh mẽ thẳng lưng đem cái đó của mình hướng về phía trước, đỉnh đầu hướng sâu bên trong Đào Lâm va chạm mà tiến vào
“A!”
Tiếng rên đau đớn qua đi là giống như uống nhầm thuốc kích thích, bình thường thở gấp.
Ứng Diêu lại lại một lần nữa ôn nhu mút vào cánh môi Đào Lâm, Đào Lâm hai tay ôm chặt cổ anh, vươn đầu lưỡi quấn lấy nhau mà trao đổi nước bọt.
Hạ thân tràn đầy, Đào Lâm tựa vào trên vai Ứng Diêu, sắc mặt ửng hồng. “Người làm em… Là anh.”
Mỗi một lần cái cứng rắn cao ngất kia ra vào đều nhượng trái tim cậu nhảy dựng, Đào Lâm cảm thấy bên trong cơ thể mình thật dễ chịu.
Hai người đều như là đã thú mà luật động, vì tự do vì không bị cản trở mà cuồng hoan.
Ứng Diêu cũng bỏ học ngoại khóa, một lần lại khắp nơi ma sát nội bích mẫn cảm mềm mại của người dưới thân, do được âu yếm kích thích mà cậu nhỏ của cậu không ngừng chảy dịch.
Học đệ bình thường nhu thuận giờ phút này trở nên mê người gợi cảm mà đứng lên, dục hỏa bị kích động càng lúc càng cao.
Hai người ở trong bể tình dục mà quay cuồng, mồ hôi nóng bỏng theo da thịt mà dính vào với nhau
Như hạn hán lâu dài mà gặp được nước.
Ứng Diêu tựa vào người Đào Lâm, Đào Lâm lại càng đòi nhiều, ở giường lớn kịch liệt lay động như những cơn sóng.
Đào Lâm thở hổn hển, có điểm chống đỡ hết nổi.
Ứng Diêu lại vỗ vỗ hắn mông, nói: “Đổi tư thế sát nhập từ phía sau.”
Đào Lâm một bên nghe lời đem thân mình xoay chuyển, một bên buồn bực nói: “Như thế nào lại thay đổi?”
Tiểu huyệt phía sau đã sớm dễ dàng cất chưa vật to lớn của Ứng Diêu, khi Ứng Diêu đỉnh vào lại mang đến một trận lửa nóng ka1c.
Cùng cảm thụ vừa rồi tựa hồ có chút vi diệu bất đồng.
|
“Nhìn không thấy anh, có phải hay không cảm thấy càng kích thích?” Ở bên trong nội bô kịch liệt trừu sáp tưởng như nội tạng bên trong đều bị ép ra ngoài, Ứng Diêu tiếp thụ từng đợt sóng công kích.
Mỗi khi Ứng Diêu thả chậm động tác, Đào Lâm nhịn không được thúc giục.
Khi thời điểm đạt đến khoái cảm đồng thời, biểu tình rối rắm của cậu biến thành hưởng thụ thoải mái.
Bởi vì nhìn không thấy, cho nên trong đầu càng dễ dàng tưởng tượng ra những nhiều thứ.
Nơi tư mật của chính mình bị người phía sau nhìn không sót gì, Đào Lâm cảm thấy mắc cỡ nhưng đồng thời cũng đạt được hưng phấn cùng khoái cảm, hỗn loạn làm cho người ta lâm vào cảm xúc sung sướng.
Hai má càng ngày càng nóng, Đào Lâm đã sớm hồn nhiên mà ngã ngửa cổ lên mà rên rỉ, cổ họng cũng khàn khàn. Đào Lâm cảm thấy, cậu giống như lại phát sốt.
Ở một trận kịch liệt bên trong, Đào Lâm nghênh đón cao trào của anh.
“A!”
Cậu thân mình run run, nghe thấy người phía sau nặng nề hít thở, khàn khàn giọng nói rên lên một tiếng, sau đó liền vô lực ghé vào trên giường, hai chân bởi vì thời gian quỳ hơi lâu nên lại phát run.
Đào Lâm xoa xoa ánh mắt rơi lệ không biết nguyên nhân của mình, miệng cong lên nhưng vẫn không đủ lại cười thành tiếng.
“Cảm xúc của em đều như trên mây.”
Ứng Diêu cúi xuống hôn hai má và môi của Đào Lâm, sau đó đứng dậy nhéo nhéo mặt cậu.
“Tiểu yêu tinh.”
|
Chương 12. Dâu hay cam (▰˘◡˘▰) (21)
Thời điểm Đào Lâm tỉnh, Ứng Diêu cũng vừa lúc đứng dậy.
Đào Lâm cũng không để ý dưới thân đau đớn mà lập tức đứng lên ôm chặt lấy thắt lưng của anh.
Ứng Diêu lại ngã ngồi trở lại giường.
“Làm em xong phải đối với em phụ trách.” Đào Lâm buồn bã nói, nói xong còn dùng răng nanh ở phía sau lưng Ứng Diêu cắn một ngụm.
Ứng Diêu dở khóc dở cười.”Anh không tính chạy a, chỉ là nếu không rời giường, sẽ bị muộn.”
Ứng Diêu cùng Đào Lâm buổi sáng đều có tiết, tám giờ bắt đầu mà bây giờ đã là bảy giờ rưỡi.
Đào Lâm nằm trở lại trên giường, lười biếng nói: “Em không đi học, em phát sốt.”
Ứng Diêu trực tiếp đem mặt chạm vào trán cậu, nói thầm một tiếng: “Hình như là có điểm nóng.”
Đào Lâm muốn nói là cậu vì e thẹn nên mới nóng lên.
Chỉ nghe Ứng Diêu lại tiếp tục dặn dò: “Nhờ bạn học của em xin phép giúp đi, ngủ tiếp một hồi, còn nóng thì uống thuốc, nếu thật sự khó chịu thì đi phòng y tế. Anh buổi sáng có hai tiết học, xong hết sẽ trở lại.”
“Ân, anh mau nhanh lên, cẩn thận đến muộn.” Đào Lâm nằm ở trên giường nhìn Ứng Diêu ở phòng vệ sinh sốt ruột rửa mặt, mặc quần áo.
Thẳng đến Ứng Diêu đi rồi, Đào Lâm mới nhịn không được ở trên giường quay cuồng đứng lên, lại nhíu nhíu mày mà xoa xoa mông của chính mình.
Ứng Diêu đến phòng học thì Cá chết huynh đã tới, đối với anh cả một đêm qua không trở lại ký túc xá, Cá chết huynh ôm rất nhiều nghi vấn.
“Tối hôm qua ngủ với Đào Lâm?”
“Ân.”
“Đồng sàng cộng chẩm?” (cùng giường, cùng gối)
“Đồng sàng dị chẩm.” (cùng giường khác gối)
Đào Lâm trên giường có hai cái gối đầu, hai cái đầu dựa vào một cái gối đầu thì rất mệt.
“Có phát sinh chuyện gì không?” Cá chết huynh thậm chí còn xem xét khởi Ứng Diêu phần da thịt Ứng Diêu lộ ra ngoài có dấu vết gì để lại hay không.
“Huynh nhìn không thấy phần cổ bên kia, chú quay lại cho huynh xem.”
Cá chết huynh cứ bám chết không tha, Ứng Diêu lười quan tâm hắn, hơn nữa cũng là tính tìm thời điểm xem xét đem chuyện của Đào Lâm nói với huynh ấy, nhưng cũng không phải là ở trong lớp học. Ai chẳng biết cá chết huynh thật sự lớn tiệng, muốn cho bạn học trước sau đều nghe thấy được, khả năng không sai biệt lắm thì toàn khoa sẽ biết.
“Đi học, chuyên tâm nghe giảng, tan học nói sau.” Ứng Diêu nhắc nhở, cho dù lão sư quả thật là đứng ở trên bục giảng.
Cá chết huynh nhất quyết không chịu cho qua, cũng rất là bát quái, cũng không chờ được một tiết học qua đi.
Hắn dùng khuỷu tay đụng đụng Ứng Diêu, không tiếng động nói: “Xem tin nhắn.”
Ứng Diêu nhíu nhíu mày, không xem.
Cá chết huynh tiếp tục cố gắng, lần này đem thư của chính mình đẩy qua, trên sách giáo khoa có ký tự bằng viết chì “Xem tin nhắn ╰_╯”.
Vì thoát khỏi cá chết huynh dây dưa, Ứng Diêu thỏa hiệp.
[Ta là một con cá]: thật sự không phát sinh chuyện gì sao?
Ứng Diêu ngẩng đầu nhìn cá chết huynh, đang trưng trưng mắt nhìn anh, một bộ dáng đang ngóng chuyện chờ đợi.
[YY]: cùng một chỗ
[Ta là một con cá]: làm?
Vốn nghĩ Cá chết huynh sẽ thỏa mãn, kết quả không nghĩ tới là còn nhiều chuyện thêm, hơn nữa ngoài ý muốn đào sâu thêm vấn đề.
[YY]: ân
[Ta là một con cá]: sẽ đối người ta phụ trách đừng bội tình bạc nghĩa nga ~
Ứng Diêu trực tiếp không quan tâm tin nhắn này, chỉ nhìn những lời này còn tưởng rằng là cá chết đang muốn anh chịu trách nhiệm về hắn a.
Thông báo hiển thị khung bạn tốt có trạng thái mới, Ứng Diêu thuận tay mở xem, không nghĩ tới là Đào Lâm phát, ngay lúc anh rời đi vài phút.
Đào Lâm: quay cuồng, hảo vui vẻ o(≧v≦)o
Ứng Diêu đã nhìn thấy bình luận của Cá chết huynh, bất quá trước khi bọn họ tán gẫu bằng tin nhắn.
Ta là một con cá: vui vẻ như vậy, bị khai bao?
Thật là miệng chó phun không ra ngà voi. Ứng Diêu đột nhiên cảm thấy tính năng thông báo trạng thái của bạn tốt này thật có ý nghĩa.
Ứng Diêu ở trạng thái của Đào Lâm bình luận một cái “Hảo hảo nghỉ ngơi” cũng thuận tay tắt đi.
Không nghĩ tới rất nhanh Đào Lâm liền trả lời anh.
Đào Lâm trả lời YY: học trưởng, anh đi học không tập trung nga =w=
YY trả lời Đào Lâm: đi học nhàm chán a, một giờ này phải trải qua như thế nào a [ thở dài ]
Đào Lâm trả lời YY: nhớ đến em
YY trả lời Đào Lâm: vậy anh cũng sẽ điên
Đào Lâm trả lời YY: nghĩ đến em sẽ điên sao 0v0
YY trả lời Đào Lâm: ân a
Đào Lâm trả lời YY: làm như vậy, hảo thẹn thùng
Ứng Diêu nhịn không được cười lên một tiếng, đem Đào Lâm cùng phục vụ số 0 chồng chéo lên nhau. Tựa hồ, Đào Lâm sau khi bại lộ thân phận của mình, cũng dần dần phóng túng hẳn lên.
Làm cho Ứng Diêu cảm thấy thật đáng yêu, thật là càng xem càng cảm thấy vui mừng.
Ngồi ở một bên thấy bạn tốt cùng với người kia ân ân ái ái, thật cảm thấy khinh thường nói một câu: “Có thể điệu thấp một tí hay không a?”
|
Chương 12. Dâu hay cam (▰˘◡˘▰) (22) Lúc Ứng Diêu đến chỗ của Đào Lâm, nhìn thấy có người đi qua đi lại, nhìn liền thấy không giống như là người tốt, đến gần để nhìn, quả nhiên không phải là người tốt.
Người kia đại khái cũng nhận thức Ứng Diêu, hỏi: “Học trưởng, anh có biết Đào Lâm sống ở phòng nào không?”
Ứng Diêu nói: “Tôi không biết.”
Sau đó liền bước qua hắn mà đi.
Không ngờ là người kia đuổi theo.
“Anh như thế nào lại không biết, hai ngươi nhận thức đi, cả ngày cùng nhau ăn cơm.”
Ứng Diêu còn ghi hận chuyện lần trước hắn ăn đậu hủ của Đào Lâm, cho nên hỏi ngược lại: “Vậy cậu nếu cùng Đào Lâm nhận thức, như thế nào còn không biết nơi hắn ở? Không biết cậu cũng có thể gọi điện thoại hỏi một chút a.”
Ứng Diêu liền đứng lại ngay cầu thang, dựa vào vách tường, để cho người kia đi lên trước.
Không có Ứng Diêu dẫn đường, người kia lại không thể đến từng phòng mà hỏi thăm, đơn giản cùng anh đứng ỏ bậc cầu thang.
“Học trưởng, anh có phải ở cùng một chỗ với Đào Lâm? Tôi cũng là gay, hai người nếu thực sự muốn cùng một chỗ, tôi cũng sẽ không làm khó dễ mà chen chân vào, nếu không cùng một chỗ, tôi sẽ liền cướp người, anh là học trưởng của Đào Lâm cũng không được chen vào.”
Ứng Diêu vừa nghe lời này, cảm thấy người này thật ngây thơ.
“Cậu cùng Đào Lâm như thế nào lại nhận thức?”
“Web gay a, lúc ấy tôi đang cần tiếng thở gấp của một tiểu thụ, người giả bộ ngớ ngẩn, có cùng với Đào Lâm hợp tác, còn rất tự nhiên hỏi tôi phải thở như thế nào.”
Ứng Diêu cười lạnh một tiếng, hỏi: “Có thể cho tôi xin cái địa chỉ trang đó không?”
Người này đúng là không có mắt, nói: “Tôi còn giữ bản ghi âm, muốn nghe không?”
“Không cần, cậu có thể lăn đi.”
Người kia sờ sờ cái trán, nói thầm: “Nguyên lai cùng anh là một đôi a, được rồi, vậy tôi đi, học trưởng hẹn gặp lại.” Trước khi đi còn cười tủm tỉm huy phất tay, Ứng Diêu lười quan tâm hắn.
Đến cửa nhà Đào Lâm, Ứng Diêu không lấy chìa khóa mở cửa, ngược lại lấy ra di động, gửi tin nhắn.
[Ứng Diêu]: ở?
Đào Lâm cơ hồ là trả lời ngay trong vài giây.
Cũng không biết từng đọc ở đâu, trả lời trong vài giây là bởi vì đối phương luôn để ý đến bạn, Ứng Diêu cảm thấy có vẻ Đào Lâm luôn luôn ôm lấy di động hoặc là đang nghịch ở web không chừng.
[Đào Lâm]: ở
[Ứng Diêu]: nhớ em
[Đào Lâm]: em cũng nhớ anh!
[Ứng Diêu]: muốn nghe âm thanh của em
[Đào Lâm]: gọi điện thoại nói?
Ứng Diêu đánh vài chữ, ở phím gửi thì ngập ngừng, vẫn là gửi đi.
[Ứng Diêu]: tốt nhất mang theo tiếng thở gấp
[Đào Lâm]: = 口 =
Ứng Diêu cảm thấy chính mình không khỏi quá mức tính toán, dựa theo hiểu biết của anh với Đào Lâm mà lý giải, cậu ở web đó ghi âm cũng là vì mưu cầu tiến bộ ở phương diện nào đó đi, xét đến cùng cũng là vì chính mình.
Ứng Diêu đang muốn lấy chìa khóa đi mở cửa, Đào Lâm lại gửi đến một tin nhắn.
[Đào Lâm]: học trưởng, xem tin nhắn 0v0
Nhìn đến tin nhắn phát được giọng nói, Ứng Diêu cảm thấy Đào Lâm thật là dứt khoát, chỉ cần anh muốn là cậu liền làm. Anh đem âm lượng chỉnh nhỏ một chút, sau đó ấn mở.
Phía trước ước chừng có ba giây lấy hơi.
“Học trưởng…” Mang theo âm thanh tình ái nỉ non có thêm một tư vị phong tình khác. “Em nghĩ… nhớ anh….”
Ứng Diêu còn chưa có nghe xong lập tức liền chột dạ đem tin nhắn đóng lại, nói thầm một câu “Tiểu yêu tinh.”
Mở cửa đi vào, Đào Lâm còn ở trên giường, nữa nằm nửa ngồi đùa di động. Không biết có phải do ghi âm hay không, khuôn mặt đỏ rực. Rõ ràng kêu dâm dãng như vậy, bản thân lại phản ứng ngây thơ, e thẹn, Ứng Diêu cảm thấy rất thú vị, vì thế liền đùa: “Anh còn muốn nghe.”
Đào Lâm cả người đều rút vào cái chăn, thanh âm buồn bã, hô lớn: “Vậy anh đừng nhìn em!”
Trong ổ chăn truyền ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, giống một mảnh lông vũ gãi mạnh làm cho tâm trạng người ta cảm thấy ngứa.
Ứng Diêu đem chăn Đào Lâm xốc mở ra.
Đào Lâm kinh hách một tiếng, di động của Ứng Diêu đã truyền đến âm thanh chấn động.
Đào Lâm bụm mặt, miễn bàn có bao nhiêu ngượng ngùng.”Anh như thế nào có thể như vậy!”
“Ai cho em nói buông thả liền buông thả đi câu dẫn người?”
Đào Lâm hưng phấn mà ngao ngao kêu lên, thật giống như chiếm được lời khen ngợi.
“Anh thích là tốt!”
“Bất quá chỉ có thể câu dẫn một mình anh” Ứng Diêu còn nói thêm.
Đào Lâm buồn bực.”Em cũng không câu dẫn người khác a.”
Ứng Diêu lại nhéo nhéo mặt Đào Lâm, không lên tiếng.
…
Ban đêm vườn trường rất yên tĩnh.
Trong trường học, sinh viên không phải ở phòng ngủ làm trạch mà chính là tại sân trường tự học.
Ứng Diêu cùng Đào Lâm chậm rì dạo bước trên sân thể dục, sau đó trở về, Ứng Diêu đi ngang qua hành lang của phòng y tế liền dừng lại.
“Cái máy kia là gì?” Ứng Diêu hỏi, anh không biết cửa phòng y tế khi nào xuất hiện cái máy này, khoảng cách có chút xa, nhưng đó có thể thấy được không phải máy bán hàng tự động.
Đào Lâm lơ đễnh hồi đáp: “Em mua áo mưa chính là ở đó, miễn phí, đưa chứng mình là được.”
Ứng Diêu nhíu nhíu lông mày, trường học còn có khai sáng bước chuẩn bị, lại miễn phí, ở phương diện này đúng là hào phóng.
Ứng Diêu gặp Đào Lâm muốn hướng bên kia đi đến, hỏi: “Em làm cái gì?”
Đào Lâm nhìn xung quanh, bộ dáng như chuẩn bị làm chuyện xấu.”Thừa dịp hiện tại không có người, em lại mua một cái.”
Ứng Diêu cũng là không biết nên nói cái gì, tiểu ngu ngốc này cư nhiên còn hỏi anh thích loại hương vị nào.
“Em thích hương vị nào thì cứ lấy đi.” Tuy rằng là Ứng Diêu mang, nhưng lại dùng trên người Đào Lâm.
Đào Lâm bộ dáng rối rắm đứng trước máy, do dự giữa dâu và cam, tựa như đang sắp đưa ra quyết định quan trọng, thần sắc nghiêm túc cẩn thận.
“Tôi nói vị bạn học này, cậu lựa chọn xong chưa?”
|