[12 Chòm Sao] Độc Chiếm
|
|
Đừng tự huyễn hoặc mình rằng, sau mưa là nắng, bởi lẽ nhiều khi sau mưa vẫn chỉ là bầu trời u ám cùng không khí ẩm thấp, khó chịu.
Đừng tự an ủi mình rằng, theo thời gian tất cả sẽ ổn bởi thời gian không bao giờ là liều thuốc chữa lành hết nỗi đau. Chỉ là, người ta quen dần với nỗi đau đó mà thôi.
Những cái chết, máu tươi, tiếng la hét, tuyết trắng. Mọi thứ như quyện vào làm một, hệt như kí ức kinh hoàng mãi mãi không thể nào xóa bỏ. Ma Kết từ sau khi bị Thiên Yết kéo lên máy bay thì tâm trí cứ mãi hoảng loạn, chưa kể cả cái khoang hạng nhất này, chỉ có mình cô với y. Tại sao chỉ có hai người? tại sao chỉ có cô với con người này. Cổ tay vẫn cứ mãi mãi bị y nắm chặt, động một chút cũng chẳng hề buông, vai phải vô thức đau nhói như bị hàng trăm con kiến cắn xé, cô lúc này lại bàng hoàng nhớ đến hình xăm oan nghiệt, y từng nói... hình xăm đó là linh hồn y dùng để trói buộc cô, cho dù cô có làm bao nhiêu cách cũng không thể xóa bỏ nó... Không muốn, cô không muốn.
Cảm nhận được bàn tay của người bên cạnh bất giác run rẩy kịch liệt, Thiên Yết vốn dĩ đang nhắm mắt lại chậm rãi mở ra, y không có quay sang, chỉ là ngửa đầu hướng ánh nhìn lên trên trần máy bay, dùng cánh tay còn lại vươn lên che hẳn đôi mắt mình.
" Thật đáng sợ "
Tiếng nói mỏng manh như một tấm thủy tinh đang dần nứt toác, Ma Kết như chịu không nổi mà dãy dãy cánh tay ra khỏi y, nhưng đổi lại, y một chút cũng chẳng hề buông lỏng. Điều này lại càng khiến cô thêm khiếp đảm. Nhớ đến cái cảnh bàn tay này từng bóp nát cổ Jun, Ma Kết đau đớn nấc lên, tiếng nấc nghẹn ngào cùng từng cái giãy dụa kịch liệt như muốn chạy trốn khỏi cái người trước mắt.
" Bỏ ra đi... xin cậu "
Có gì kinh khủng hơn khi mà Thiên Yết cứ như người chết ngồi yên một chỗ, cho dù Ma Kết có càn quấy hay gào thét thế nào y vẫn không hề lộ ra một biểu tình cùng hành động gì. Giống như ma quỷ gặm nuốt linh hồn người sống trong vô thức vậy.
" Bỏ ra... bỏ ra mau lên " Ma Kết như điên như dại mà gào lớn, cô bật người đứng dậy cố gắng kéo tay mình ra khỏi lòng bàn tay y, nếu như, nếu như lúc này có một con dao, cô chắc chắn sẽ dùng nó để cắt đứt cổ tay mình để thoát khỏi y. Chỉ cần thoát khỏi y, việc gì cô cũng làm.
Có chút nhói đau, Thiên Yết cuối cùng cũng cúi đầu nhìn xuống, mái tóc đen nhánh rũ rượi lòa xòa trên trán một cách mệt mỏi, ánh mắt yêu dị nhưng đậm đặc sự chết chóc lúc này lại vô tình xẹt qua vài tia cô độc, cũng bởi vì ánh đèn ngủ trên máy bay leo lét sượt qua khuôn mặt của y mà khiến cho người ta có cảm giác tang thương cực độ.
Ma Kết... người con gái đó ... đang gặm cắn bàn tay y...!!!!
Trên khuôn mặt còn tràn lan nước mắt, đầu lông mày nhăn lại như sợ hãi. Cho đến khi bên trong miệng cảm giác được một mùi ghỉ sét cùng tanh tưởi, cô mới giật mình buông ra. Không ý thức được mà nhìn bàn tay bị cô cắn đến chảy máu của y, thế nhưng... mãi mãi y vẫn không buông tay, cứ như cô là kỉ vật vô cùng quan trọng, chỉ cần nới lỏng một chút thôi cũng sẽ làm y tâm can điên loạn.
Vô lực ngồi bệt xuống, bên khóe miệng vẫn còn dính máu của Thiên Yết. Ma Kết run rẩy bặm chặt môi, nước mắt lại một lần nữa ứa ra. Bởi vì cô vừa ý thức được một điều, cho dù cô có chặt đứt cánh tay mình thì y cũng sẽ dùng bàn tay đó nắm lấy cánh tay còn lại của mình, không thể thoát. Chính là không thể thoát.
" Cô chảy máu, tôi cũng chảy máu. Chúng ta hòa "
Giọng nói lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu truyền tới, Ma Kết cảm giác được thân thể bị y dùng sức kéo lên, khảm tiến vào trong lòng, gắt gao siết chặt. Có thể bởi vì trên người chỉ mặc độc nhất chiếc váy ngủ mỏng manh, cho nên khi được y ôm lấy, bất giác lại ấm áp lạ thường. Cơ Thể trong vô thức mà lui sát vào người y, tham lam hơi ấm từ ác quỷ.
" Tại sao lại là tôi?"
"..."
" Tôi với cậu, ngay cả lần đầu tiên gặp gỡ nghiêm túc cũng không có. Tại sao lại là tôi?"
Tiếng nức nở đau đớn mà uất nghẹn, giống như đóa bồ công anh không thể giữ mình khi gió đến, Ma Kết cũng vậy, bởi vì không thể làm nổi cái gì, cho nên mới từng chút từng chút một nép sát vào trái tim của y. Nơi bờ ngực trái ấy, từng nhịp thở vẫn cứ đều đều, thanh thản đến đáng sợ.
" Tại sao lại là tôi ?"
Tại sao ư? ngay cả chính y cũng không biết là tại sao như thế. Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy, y muốn hủy diệt khuôn mặt hoàn hảo đó, lần thứ hai, y lại không can tâm nhìn cô bị người ta chạm đến. Lần thứ ba, y do dự, khắc lên cô hình xăm cay nghiệt, chỉ vì muốn trói buộc cô. Còn lần này, y lại muốn ôm chặt cô như thế.
Bởi vì có lẽ, y hình như là thương cô mất rồi.
Bồ công anh cho dù có thông minh nép mình sau tảng đá thì số phận yếu ớt của nó cũng không bao giờ có thể thoát nổi cơn gió kia. Tới một lúc nào đó... rồi cũng sẽ chịu không nổi mà đứt phựt.
~*~
Nhân Mã sau khi nghe loa thông báo máy bay sắp sửa hạ cánh thì tỉnh dậy đã không còn thấy bóng dáng của Thiên Bình nữa, xoa xoa hai huyệt thái dương đau thắt, cô không được tự nhiên mà nhớ đến cái cảnh tượng tối qua, suýt chút nữa....
Siết chặt nắm tay, Nhân Mã hít sâu rồi thở ra một hơi thật dài, đến khi máy bay hoàn toàn hạ cánh thì cô mới lảo đảo bước xuống. Vai đột nhiên bị người ta vỗ một cái, cô giật bắn mình quay qua, từ khi nào mà mình lại hốt hoảng như thế. Nhân Mã tự rủa trong lòng.
Cô tiếp viên hàng không nở nụ cười nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, trên tay ôm một hộp giấy đưa đến trước mặt cô nhẹ gật đầu " Tiểu thư, cô có bưu phẩm "
Nhíu nhíu mày, bưu phẩm? của ai chứ? cô vừa mới đến London thôi, thế nào lại có bưu phẩm? chẳng lẽ là khủng bố, trong bưu phẩm sẽ không có bom chứ. Nhìn đến suy nghĩ hiển hiện rõ rệt trên khuôn mặt của Nhân Mã, cô tiếp viên có chút cười khổ. Bắt lấy tay Nhân Mã, dí hộp giấy vào.
" Là của vị khách hôm qua ngồi cùng cô, quý ngài ấy quả thật là một chàng trai tuyệt vời nha " Cô tiếp viên sau khi nói xong, khuôn mặt nhịn không được mà đỏ ửng. Không thèm ngó ngàng tới biểu tình đáng sợ của Nhân Mã đang ôm hộp giấy phía trước, cô cứ vậy mà vui vẻ chào một cái, quay người bước vào trong.
Nhân Mã vốn dĩ đang tự hỏi vì sao Thiên Bình lại giở trò này với mình, bên trong hộp giấy rốt cuộc chứa cái gì thì bất chợt nhìn thấy một vài thứ không nên nhìn thấy.
Trên người cô tiếp viên, bên dưới vạt áo mở rộng, gần phía ngực trái lúc cô quay đi vô thức xuất hiện một vài dấu hôn đỏ sậm, không chỉ thế, còn có một vài vết cắn cuồng dã. Giống như chiếm đoạt, hẳn là bạn tình của cô ta đang muốn đánh dấu chủ quyền, nhưng như thế là quá lộ liễu rồi, không phải ư?
Thế nhưng mà....
" Qúy ngài ấy quả thật là một chàng trai tuyệt vời nha " câu nói ám muội cùng khuôn mặt ngượng ngùng lúc đó của cô ta bỗng nhiên hiện lên trong đầu Nhân Mã khiến cô đứng sững người, chả lẽ... chả lẽ.. hắn.
Không hiểu vì sao lại tức giận, cũng không biết suy nghĩ của mình có đúng không, Nhân Mã phẫn nộ xé toang hộp giấy, lại ngỡ ngàng phát hiện bên trong chứa một chiếc váy dạ hội màu trắng xinh đẹp, chưa kịp hiểu vì sao tên khốn đó lại gửi thứ này, ánh mắt cô lại tia đến một tấm thiệp đang nằm chỏng chơ bên góc trái chiếc váy. Nhăn mặt nhíu mày mở nó ra, Nhân Mã lẩm bẩm.
" Hẹn gặp lại cô vào tối nay, tại Vũ hội của Hoàng Gia. Bởi vì là Dạ Vũ, cho nên phải mặc váy trắng, xem như là quà xin lỗi đêm qua đã thất lẽ với cô đi " Nhưng còn chưa hết, Nhân Mã di tầm mắt xuống phía dưới một chút, đọc hết dòng này cô thật sự phát hỏa mà hét lớn.
" Đồ biến thái động dục, ngươi chắc chắn sẽ chết không nhắm mắt "
....
" Ha Ha "
Không biết có cái gì buồn cười, Thiên Bình vốn dĩ đang nằm đọc báo thi thoảng lại cười rộ lên một cách thỏa mãn. Rốt cuộc thì trong báo kinh tế có tin tức gì hài hước ư? khiến hắn cười đến vui vẻ như thế.
.
" Bởi vì đêm qua cô không chịu đáp ứng, vậy cho nên tôi bắt buộc phải đi tìm người khác, cô tiếp viên hàng không không những xinh đẹp mà còn vô cùng nóng bỏng. Mong là tôi và cô cũng sẽ có được một đêm tiêu hồn như thế "
.
Nhân Mã sau khi tống khứ chiếc váy xém chừng là cả chục gia tài vào thùng rác thì hậm hực hướng về đại sứ quán, điện thoại không nhanh không chậm đột ngột vang lên. Là Ares.
" Tại sao chúng ta phải dự tiệc Hoàng Gia?"
Nhân Mã nhíu mày khó hiểu mà nhìn Ares phía đối diện, cô cứ tưởng là hắn lỡ chuyến bay, ai mà ngờ được hắn lại đến trước, cũng không thèm báo một câu, hại cô cùng tên Thiên Bình đó...
" Thiết lập các mối quan hệ, chúng ta sẽ làm thân với các chính trị gia cùng thành viên trong Hội nghị viện, thăm dò xem gia tộc Louis trong mắt họ có bao nhiêu áp bách, sau đó lôi kéo. Biến người của Hoàng Gia thành của mình, đến lúc đối phó với Thiên Bình sẽ không còn khó khăn nữa "
Nói thì dễ nha, Nhân Mã nhẹ gật đầu, cô bất ngờ nhớ đến tấm thiệp của Thiên Bình, nếu nói như thế, hắn tối nay cũng sẽ dự tiệc Hoàng Gia. Vậy chẳng phải bọn họ sẽ chạm mặt nhau sao?
Ares thong dong tiến đến cầm lấy túi đồ của Nhân Mã, nhẹ nói " Đi thôi, ở lâu tại đại sứ quán cũng không tốt "
Gật gật đầu, Nhân Mã chậm rãi theo sau Ares, lại nói, Thiên Bình từng bảo rằng. Ma Kết, hiện tại cũng ở nơi này. Nhưng mà.. là chỗ nào? Cô có nên tìm hắn hỏi thử không?
Gió bên ngoài có vẻ rất lạnh, Ares liếc mắt chỉ thấy Nhân Mã mặc mỗi một chiếc áo sơ mi thì không khỏi nhíu chặt mày. " Không ai nói với em là London rất lạnh sao?"
Xưng hô bất ngờ thay đổi kể từ sau ngày hôm đó của Ares khiến Nhân Mã bối rối không thôi, không nhắc tới thì thôi, nhắc đến lại toàn thân run rẩy, Nhân Mã chưa kịp cười gượng một cái thì trên vai đã được một thứ ấm áp bao chặt lấy. Ngẩn ngơ mà nhìn người đó nhăn mặt không được tự nhiên mà khoác chiếc áo măng tô dày cộm của hắn lên người mình. Không quản bản thân có lạnh hay không, Ares cứ thế mà thẳng nhìn về phía trước, tuy không run rẩy nhưng Nhân Mã biết hắn đang rất lạnh, bởi vì cứ mỗi lần thở ra đều kéo theo một loại khói trắng. Đôi môi vốn dĩ nhạt màu lại bởi vì một khoảnh khắc nhường áo cho cô mà trắng bệch cả ra.
Ares...
Con người này, từ khi nào mà.... cúi đầu nhìn xuống bàn tay thon dài đang lạc lõng bên hông của hắn, Nhân Mã bất chợt có xúc động muốn nắm lấy, ủ cho nó ấm lên. Bị suy nghĩ này làm cho đỏ mặt, nhưng ý thức lại không điều khiển được hành động, bàn tay cô cứ vậy mà từ trong áo măng tô ấm áp thò ra, chậm rãi vươn lên. Đến khi sắp sửa chạm vào ngón tay lạnh lẽo của hắn thì phía trước đột nhiên có tiếng xe Phanh lại một cái vô cùng chói tai. Nhân Mã chột dạ mà rụt mạnh tay về
" Thiếu chủ. Nhân Mã "
Gum vui vẻ ló đầu ra ngoài, cửa xe cũng tự động mà mở toang chờ hai người tiến vào. Ares gật gật đầu, tóm lấy vai Nhân Mã đang ngơ ngác ở một bên mà kéo vào bên trong. Sau khi tiến vào, cô chợt để ý tiếng thở đầy thỏa mãn của hắn. Có chút buồn cười, Nhân Mã cứ vậy mà mím môi ngăn không cho tiếng cười phát ra. Ares hình như là không chịu được lạnh thì phải, biểu tình thỏa mãn khi vào nơi ấm áp của hắn khiến cô vô tư mà nhẹ thán " Đáng yêu "
" Gì? ai đáng yêu?"
Đợi đến khi cô định thần lại thì phát hiện khuôn mặt ưu mỹ của Ares đang vô cùng gần gũi. Mặt phụt một cái đỏ lên, Nhân Mã cười gượng lắc lắc đầu tỏ ý không có ai hết. Ngược lại thì Ares lại hứng thú nhìn cô mãi không rời mắt " Chẳng phải đã dạy em che dấu cảm xúc thật tốt rồi ư? chỉ cần áp sát em như vậy cũng khiến em thay đổi sắc mặt? Hửm?"
Nhướn mày cười nói, Ares bị khuôn mặt banh lại của Nhân Mã làm cho bật cười, điều đó không khỏi khiến cho Gum đang lái xe trở nên khẩn trương không thôi. Thiếu chủ nhà hắn, chưa bao giờ cười thỏa mãn như thế. Có khi nào lại sắp sửa có ai phải đổ máu không đây.
" Mang cả xe qua như thế? là tính ở lâu dài ư?" Nhân Mã nhìn đến chiếc Audi R8 quen thuộc của Ares thì không khỏi băn khoăn.
Mà Ares chung quy cũng không hề trả lời cô, chỉ là yên lặng như thế mà nhắm nghiền mắt. Nhân Mã thấy vậy cũng không gặng hỏi nữa. Chiếc xe cứ vậy mà lao thẳng về phía khu khách sạn cao cấp dành cho Hoàng Gia.
~*~
Bạch Dương sau khi đặt chân xuống London thì cấp bách thuê taxi đi về đại sứ quán, phát hiện ở đó không có ai, cô mới bắt đầu trở nên lo lắng, vốn dĩ trời đang rạng sáng, cô lại không còn tâm trạng để ngủ nghỉ, cho nên cứ vậy mà chạy đi tìm họ. Nếu như không có ở đại sứ quán, vậy thì hẳn là ở khách sạn đi. Thiên Bình thiếu gia kiểu gì cũng sẽ ở đó, nhìn nhìn bản đồ, Bạch Dương đánh dấu chữ X tại khu khách sạn Hoàng Gia, lao ra bên ngoài tìm kiếm taxi, nhưng bởi vì là rạng sáng, đường vắng bóng người, ngay cả một chiếc xe cũng không có. Cô ngoài việc đi bộ đến thì không còn cách nào khác.
Kéo cao cổ áo bành tô, Bạch Dương đành vậy mà bước đi, ước chừng cũng không xa lắm, cho nên cô cứ như vậy mà không quản trong bóng tối có bao nhiêu đáng sợ, chân trước chân sau chạy đi.
London thật lạnh, tuy rằng chưa có tuyết nhưng không đến một tuần nữa,nơi đây sẽ ngập tràn màu trắng, giống như Paris. Cứ mỗi lần chạy, hơi thở của cô lại hóa thành màu trắng. Có thể hoạt động như thế cơ thể cô sẽ nóng lên, không còn lạnh nữa. Phải nhanh lên mới được, không thể để vụ giao dịch đó diễn ra. Lão gia sẽ giết chết bọn họ mất, thật sự sẽ giết.
Nhưng mà, cứ mỗi khi cô nghĩ rằng mình phải nhanh lên thì mọi chuyện lại cứ chậm lại. Bạch Dương mải miết chạy, phía trước vốn dĩ không có người lại vô giác từ trong bóng tối mà lấp ló ra một hình dáng thon dài cao ngất ngưởng. Bởi vì trời quá tối, đèn đường lờ mờ khiến cho cô không thể nhìn rõ được người phía trước là ai? bởi vì cận trọng, cô giảm nhẹ cước bộ. Nửa đêm khuya khoắc, lại bất giác xuất hiện một chàng trai, mặc áo bành tô màu đen dài tới tận mắt cá chân, toàn thân của hắn chỗ nào cũng đều là màu đen đáng sợ. Chưa kể khí tức âm u tỏa ra từ trong ánh mắt, áp bức người ta đến mức thở không nổi.
Trên môi còn phì phèo điếu thuốc hút giở. Bạch Dương lần này là dừng hẳn lại, thở dồn dập, cô cố gắng căng mắt để nhìn thật rõ thì lúc này người đó lại đột ngột bước về phía trước một bước, thành công để ánh đèn trên cao rọi tới.
Bạch Dương vốn dĩ đang cảnh giác, nhưng sau khi nhìn rõ kẻ đó là ai thì lại nhẹ nhàng thở ra. Cô cười nhẹ, cũng thấy người đó nở nụ cười, cho nên cứ như thế mà nhanh chân bước tới. Mỗi bước chân là một lần sự sống bị rút ngắn, như thước phim quay chậm, dưới bóng đêm, cô gái không hề nhìn thấy chiếc đuôi hình mũi tên đang ve vẩy đằng sau lưng của chàng trai, mà chỉ đăm đăm nhìn vào vòng thánh trên đầu của hắn. Thế cho nên, mới có thể hối hận.
Túm lấy tay người nọ, Bạch Dương vừa gấp gáp thở, vừa gặng hỏi, cũng không hề để ý sự im lặng bất thường từ nãy giờ của hắn.
" A.. anh ở đây, vậy... vậy Sư Tử thiếu gia cũng... HỨC "
Hơi thở vô giác bị đứt quãng, Bạch Dương cúi đầu nhìn bàn tay đang thúc mạnh vào bụng mình của người trước mắt mà ngẩn ra, không dám tin, cơn đau cùng mệt mỏi bỗng nhiên đánh mạnh lên đại não, như khóa lại mọi hành động cùng ý thức, Bạch Dương trước khi ngất đi còn không thể can tâm mà nhìn đến người đó một lần nữa. Tại sao? tại sao người đó? Nụ cười ấy, thật đáng sợ.
...
CHOANG!!!!
Tiếng vang thanh thúy của ly thủy tinh bị đổ vỡ khiến cho Sư Tử đang rót nước một trận ngẩn ngơ. Vì sao? trái tim cậu lại đập đến kinh hoàng, tại sao bàn tay lại run rẩy.
Reng reng
Điện thoại nơi sofa bất ngờ rung lên bần bật, Sư Tử chậm rãi xoay người qua, như có hàng ngàn con kiến cào lấy trái tim cậu, người gọi đến...
Là Bạch Dương.!!!!
|
Chap 29
Là Bạch Dương sao?
Bạch Dương cô ấy gọi điện cho cậu ư? Sư Tử như không dám tin mà nhìn đến dòng chữ hiển thị trên màn hình điện thoại, tay cậu vẫn run rẩy như ban đầu, sự bồn chồn lo lắng sâu trong tâm thức vẫn không hề giảm bớt đi phần nào. Ôm một bụng tâm tình bứt rứt ấn nút nghe, Sư Tử nhẹ xoay người lia mắt nhìn về phía ly thủy tinh đã bể nát bên dưới chân bàn.
" Có chuyện gì vậy...? " Câu này chính là Sư Tử đang đè nén sự bức bối trong người để hỏi người bên kia điện thoại.
Đúng lúc này, Xử Nữ vốn dĩ đã thức giấc lại bởi vì tiếng động bên ngoài mà nôn nóng không thôi, hai người không hẹn mà ngước nhìn nhau. Giống như cảm giác được có gì đó không ổn, Xử Nữ nhíu mày nhìn chàng trai trước mắt, từ lúc bước ra cho tới bây giờ vẫn chưa hề lên tiếng.
Thời gian cứ chạy đều, con người vẫn đang dậm chân tại chỗ .. Ngón tay Sư Tử đột nhiên run lên, trong ánh mắt đỏ rực cũng đã bắt đầu xuất hiện hàng loạt tia máu đáng sợ, vô cùng bạo liệt chỉ vì đầu dây bên kia cất lên giọng nói.
" Ngươi là hỏi ta, hay là hỏi Bạch Dương?"
Không phải cô ấy..... không phải. Hơn nữa lại là một giọng nam cợt nhả châm chọc bị chỉnh cho vô cùng máy móc. Nhất thời, Sư Tử chẳng còn tâm trạng phân tích nữa, chỉ biết rằng cơn phẫn nộ trong lòng đã muốn phá tan lồng ngực mà lao ra ngoài. Bàn tay siết chặt đến phiếm trắng, trong không khí ngột ngạt lại có thể tường tận được âm thanh xương sụn kêu lên ' rắc rắc '
" Mày.. là ai?"
Một tiếng cười dị thường cao hứng từ bên kia vọng đến, Sư Tử khuôn mặt đã đạt đến mức độ cực kì hung tàn, thế nhưng cậu vẫn đang đợi, đợi hắn chấm dứt tràng cười quái dị kia, quả thật là đang thách thức sự chịu đựng của cậu, thật là thối nát.
" Sư Tử nha..." Sửng sốt trong chốc lát, Sư Tử không hề nghĩ được rằng hắn lại biết tên của mình, còn nữa, điệu bộ này, giọng nói tuy đã qua chỉnh sửa nhưng không hiểu sao, lại có chút quen tai. Nhưng cậu còn chưa kịp nhớ ra sự quen thuộc này đến từ ai thì câu nói tiếp theo của hắn đã hoàn toàn thành công đả bại lý trí của cậu
" Ngươi càng tỏ ra tức giận thì ta lại thấy ngươi thật đáng thương. Khi bị ta bắt cóc, khi cô ta hôn mê, khi cô ta chìm vào mộng mị. Người cô ta gọi tên luôn là ' Thiên Yết '. Ngay cả tìm số điện thoại của ngươi ta thấy cũng thật là khó khăn. Ngươi có biết không? Thiên Yết chính là số một, còn ngươi... lại kém hắn tới chín số lận "
Xử Nữ bỗng nhiên cảm thấy khiếp sợ kinh hồn bạt vía khi Sư Tử trưng ra khuôn mặt hung thần ác sát cực kì dọa người, những tưởng rằng cậu ta sẽ hét ầm lên, sẽ không kiêng kị rằng mình đang ở chỗ nào mà loạn xả một phen, thế nhưng, cô lại chẳng biết người bên kia điện thoại đã nói câu gì, chỉ là Sư Tử lúc này, mặt cúi gằm xuống đất, bàn tay nắm lấy điện thoại lại trong vô thức mà run lên nhè nhẹ, vốn dĩ sát khí toàn bộ tỏa ra nay lại chẳng còn tí gì, hết thảy chỉ còn lại ảm đạm cùng bức bách.
" Ngươi bắt cóc cô ấy, chỉ để nói những thứ vô nghĩa như vậy thôi à?" Sư Tử vẫn cứ cúi gằm mặt, mái tóc màu khói buông rủ xuống trán thành công che đi một chút ít tình tự khó hiểu trong đôi mắt rực đỏ của cậu. Vô lực ngồi Phịch xuống ghế, cậu vươn tay luồn vào trong tóc của chính mình, túm lấy, như đang cố ngăn cản thứ cảm xúc chật vật gì đó, mà lại không hề thương tiếc siết thật chặt.
" Hô, vậy nếu như là vô nghĩa thì chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề nhỉ. Ta đã cho ngươi một cơ hội, là ngươi từ chối trước, và đây là lần cuối cùng. Ta muốn ngươi rút khỏi vụ làm ăn với ngài Bennadic. "
Lần thứ hai??? Như có gì đó chợt vụt qua. Sư Tử im lặng một lúc, khàn khàn nhẹ giọng " Hai kẻ lần trước là người của ngươi? Ngươi là ai? ngươi chẳng lẽ không biết, cho dù ta không tham gia thì vụ giao dịch ấy vẫn sẽ được anh trai ta tiến hành hay không? đáng lẽ ra, người ngươi nên đe dọa là Thiên Bình, chứ không phải là ta "
Như có gì đó nhầm lẫn, Sư Tử không hiểu nổi sự ngu dốt của tên này, cậu không phải là kẻ chủ chốt, vậy thì vì cái gì....không quan trọng hắn nghĩ cái gì, tốt hơn hết lúc này phải tìm cách làm sao để cứu Bạch Dương, đúng vậy, phải làm sao.
" Rút hay không rút?" Giọng nói máy móc như có như không lại đột ngột vang lên, giống như trò chơi xúc xắc đã được xóc nảy rồi đặt xuống. Đại hoặc Tiểu, cậu chỉ có thể chọn một. Mà giọng nói kia cũng đã thôi cợt nhả, sự nghiêm túc bỗng dưng ám ách dị thường khó chịu.
Hừ cười, Sư Tử thở ra một hơi ngắt quãng " Thả Bạch Dương ra "
Ngay tức khắc, đầu giây bên kia chẳng trả lời mà trực tiếp cúp máy. Cũng tại khoảnh khắc đó, Sư Tử bật người đứng lên, tiện tay túm lấy chiếc áo khoác bị vứt sõng soài dưới thảm lên, như bị vong linh đuổi giết mà chạy thật nhanh ra ngoài, vừa đi cậu vừa nhìn đồng hồ " 3h sáng "
Xử Nữ đang ngơ ngác cũng bị chính biểu tình ngông cuồng kia của cậu làm cho hoảng loạn theo, cũng nối gót chạy theo sau. Nhưng đang hào hển thở gấp muốn gọi cậu ta chạy chậm lại một chút thì Sư Tử đằng trước lại bất ngờ dừng hẳn cước bộ. Như có gì đó ngăn cản, Xử Nữ vừa thở vừa nhìn cậu ta, rồi lại hướng mắt về phía trước.
Rốt cuộc thì cái gì làm cậu ta dừng lại vậy?
" MA KẾT "
Hẳn nhiên, người có thể thành công đình trệ mọi hành động của Sư Tử cũng như tâm trí cậu, ngoài Bạch Dương ra thì chỉ còn lại Thiên Yết thiếu gia băng lãnh của chúng ta mà thôi. Trước sảnh chính của nhà khách cao cấp thuộc Hoàng Gia, tam đại thiếu gia của gia tộc lừng lẫy nhất nhì nước Pháp cứ thế mà tụ hội tại London, chỉ riêng mỗi Bảo Bình là còn đang mắc kẹt trong cung điện xa hoa của Nữ Hoàng, ngoài việc đó ra. Thì Thiên Bình cùng Thiên Yết, và Sư Tử, bọn họ cuối cùng cũng đã tái hợp. Nếu như là trước đây, bọn họ có thể vui vẻ khoái hoạt mà nở nụ cười với nhau.
Thiên Bình ngả ngớn, Thiên Yết lạnh lùng, Bảo Bình hòa nhã, Sư Tử nóng nảy. Nhưng hiện tại không phải là trước đây, hiện tại là hiện tại, anh em bọn họ chắc chắn sẽ không thể nào mà vui vẻ như quá khứ được nữa, mà Sư Tử lúc này lại dùng một loại ánh mắt cực kì thâm sâu nhìn đến Thiên Yết đang giữ chặt lấy người con gái đó, người con gái mà y xem như báu vật, hơn cả thế, cô ta dường như đối với y, còn muốn quan trọng hơn ... Bạch Dương.
" Ma Kết, là cậu rồi " Xử Nữ như muốn khóc thét lên khi trông thấy Ma Kết gầy héo đi trông thấy, đã hơn một tháng, cô ấy tàn tạ đến đáng thương. Chẳng hề để ý đến những kẻ xung quanh, Xử Nữ nghẹn giọng thật nhanh mà lao đến.
" X.. Xử.. Nữ " Sau khi xuống máy bay, Ma Kết được Thiên Yết mang đến nơi này, ban đầu trông thấy hai chữ " Khách sạn " là cô đã không thể thỏa hiệp được nữa rồi, điên cuồng lắc đầu không vào, chống cự không muốn đi, giữa đêm bị đưa đến loại địa phương này, y tính làm cái gì? chẳng lẽ y muốn hành xác cô, chẳng lẽ y muốn, ngăn không được ý nghĩ khiến người ta phải đỏ mặt tía tai, dưới sự chống cự không mấy to lớn của cô, y rốt cuộc vẫn là vác cô lên vai, trầm lặng đi vào. Cho đến khi trông thấy Thiên Bình, Ma Kết mới thật sự tá hỏa. Cô nhớ lại lần đó, bên dưới sảnh chính của khu mua sắm thương mại, con người này đã nói rằng hắn chính là tình nhân của Nhân Mã. Vậy có nghĩa em gái cô lúc này hẳn nhiên là xuất hiện ở đây, phải như vậy không?
Nhưng chưa kịp lên tiếng hỏi hắn câu gì thì cô lại bị tiếng kêu của cô bạn thân lâu năm làm cho đứng hình. Tại sao Xử Nữ cũng ở đây? lại còn ở cùng bọn họ nữa, vui mừng xen lẫn buồn bã, Ma Kết cười gượng gạo, nước mắt chẳng thể ngăn nổi mà từ trong hốc mắt lăn tràn ra. Đã lâu quá rồi, lâu lắm rồi, cô muốn quay về , cô muốn trở về như trước kia, không có lũ Hoàng Gia, cũng không có Thiên Yết.
Không cần y cứ từng chút một len lỏi vào từng mảnh ghép cuộc sống của cô, phá tan nó, khiến đâu đâu cũng xuất hiện hình bóng y. Cô tuyệt đối sợ hãi, cô thống hận y, sẽ không bao giờ tha thứ cho tất cả những gì mà y đã làm, không bao giờ...
Cứ như thế, Ma Kết cứ chạy, hướng phía Xử Nữ mà điên cuồng lao đến, giống như tù nhân lâu ngày mới được nhìn thấy ánh sáng, không cần biết xung quanh có gì, cho dù có là thần chết, cô cũng không muốn để tâm nữa.
Quên mất rồi sao? Thiên Yết, y không phải thần chết, y cũng không phải nhà tù có thể dùng gông xiềng giam cầm cô. Y chỉ là linh hồn, còn cô là thể xác, cô dường như cũng quên mất hình xăm yêu ma đó, chẳng phải y từng nói dùng nó để trói buộc cô hay sao... bàn tay của cô, chưa bao giờ y buông lỏng, thoáng chừng một lúc. Ngay khi Ma Kết sắp sửa có thể cùng Xử Nữ ôm chầm lấy nhau thì cũng chính là lúc cánh tay của y mạnh mẽ kéo cô xoay trở về. Mái tóc đen bất ngờ xáo tung che đi ánh mắt nhạt nhòa, cánh tay còn lại cô vươn lên nhưng lại không thể nào chạm lấy, thứ ánh sáng tự do kia.
" Không ai... được chạm vào Ma Kết. "
Xử Nữ kinh ngạc, cũng chẳng thể hiểu nổi, Ma Kết của bọn cô, mạnh mẽ lắm cơ mà. Tại sao người con trai đó lại có thể nói như rằng cô ấy là vật sở hữu của y, ngón tay run rẩy đưa lên môi cắn cắn, Xử Nữ nghẹn ngào nhìn Ma Kết tàn tạ bị y giữ chặt lấy, cho đến lúc này cô mới để ý được rằng bạn thân của mình có chút khác lạ.
Tóc đã dài hơn, ôm trọn khuôn mặt trắng như bạch tạng, đôi môi nhợt nhạt không hề có một chút máu, đôi tay gầy nhỏ có thể tường tận nhìn ra được mạch máu cùng gân xanh. Còn nữa, váy trắng??? váy ngủ màu trắng??? Không... Ma Kết sẽ không bao giờ thành ra như vậy, rốt cuộc thì cái tên như Thần băng giá kia đã làm gì cô ấy.
Đau lòng nhìn Ma Kết, một cỗ phẫn nộ không thể chấp nhận được bỗng chốc bùng phát. Xử Nữ cắn răng lẩm bẩm " Các ngươi đã làm gì Ma Kết? "
" MA KẾT CẬU LẠI ĐÂY CHO TỚ "
" NẾU CẬU KHÔNG LẠI, TỚ LẬP TỨC QUA ĐÓ MANG CẬU VỀ "
Hét lớn đến mức cổ họng bỏng rát, Xử Nữ căm phẫn tới mức không để ý được ánh mắt yêu dị của Thiên Yết đang len lỏi một tầng sát khí thực mỏng. Liếc thấy sắp có chuyện không ổn xảy ra. Thiên Bình cười khổ một tiếng rất nhanh mà lao ra ôm chầm lấy Xử Nữ trước khi cô gái mỹ lệ này bị thằng em của hắn băm vằm.
" Aiz nha nha, cô có thích tôi thì cũng nên vào phòng nhé, không cần ở chỗ đông người như này bổ nhào vào người tôi như vậy đâu, thật sự... thật sự là tôi ngại lắm đó "
Thiên Bình một tay siết chặt lấy Xử Nữ, một tay làm bộ làm tịch vươn lên che trán, khuôn mặt tỏ ra biểu cảm như thể rằng hắn sắp sửa bị cướp sắc vậy.
" Ngươi... mau buông ra " Khó chịu vặn vẹo người, ngiêng đầu nhìn qua bờ vai của Thiên Bình, cô hận không thể cào nát bàn tay đang giữ chặt Ma Kết của y kia, còn nữa, cô thì đang bạo hỏa giận dữ, vậy vì cái gì? Ma Kết lại im lặng " MA KẾT "
Tsk.. tặc lưỡi một tiếng, Thiên Bình không còn cách nào khác phải vươn tay bịt chặt cái miệng chanh chua của Xử Nữ, thuận tay kẹp cô vào hông mà dửng dưng đi vào. Đỏ mặt nhìn hết một lượt những ánh mắt nhòm ngó của đám nhân viên cùng quầy lễ tân, Xử Nữ phát cuồng mà giãy nảy lên, nhưng lại chẳng nhằm nhò gì, miệng rốt cuộc vẫn bị tên khốn này bịt chặt, cứ thế mà bị hắn xách như xách thú cưng đi vào bên trong.
Cuối cùng, chướng ngại che chắn tầm nhìn cũng đã đi mất, Sư Tử đứng đó, đối diện anh trai mình, như một đường thẳng từ trên cao nhìn xuống. Xung quanh người qua kẻ lại, nhộn nhịp, ồn ã. Người này lướt qua mắt cậu rồi đến người kia, thứ này qua thứ khác, tạp nham, thứ ảo ảnh nhảm nhí chưa bao giờ làm cho cậu chớp mắt lấy một cái, mà ngay cả y đang ở phía trước cũng thế, chỉ im lìm mắt đối mắt cùng Sư Tử.
Cho đến khi mọi người xung quanh bắt đầu thưa dần, nhân viên cũng đã có người bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Thời gian cứ từng chút chậm chạp trôi nhanh, Thiên Yết rốt cuộc cũng nắm lấy tay Ma Kết kéo đi.
" Anh đã biết chuyện gì chưa?"
Sư Tử lạnh lùng hỏi, khi mà đôi chân Thiên Yết sắp sửa bước qua cậu. Mà Ma Kết ở phía sau lại hệt như búp bê không có linh hồn, mái tóc đen dài mượt mà rũ rượi che đi một nửa khuôn mặt. Sư Tử nhẹ nâng lên mí mắt, nhìn thẳng vào cô, lại tiếp tục một câu hỏi khác.
" Bạch Dương là gì đối với anh?"
Lúc này Thiên Bình cũng từ trong hành lang đi ra, phía sau chính là Cự Giải đang nhập nhèm, chính là không ngờ trông thấy được một màn phía trước, hắn biết, hắn chỉ nên đứng yên mà thôi.
Có những lúc, y chỉ muốn yên tĩnh nhưng lại không được phép. Có những lúc, y cảm thấy thật mệt nhưng lại không biết chia sẻ cùng ai. Có những lúc, y muốn người ta nhìn sâu vào mắt y một chút, để có thể nhận ra cảm xúc của y đang như thế nào. Vậy mà, thứ bọn họ trông thấy được chỉ là mặt tối kinh hoàng, sẽ bỏ chạy, trốn tránh, hoặc sợ hãi. Lúc y cảm thấy tuyệt vọng nhất, y cảm giác như thế giới này đang dần bỏ rơi y thì giữa đêm bập bùng tuyết trắng, y nhìn thấy một đôi mắt bạc sóng sánh nước, trong veo đầy thuần khiết. Y vẫn còn nhớ rõ, đó là kẻ duy nhất nhìn thấy y mà không sợ hãi, còn có nụ cười như tia nắng đầu đông đó, thật sự đã khiến trai tim đặc một màu đen của y bị khuấy động. Cho nên y gọi cô là Bạch Dương, lúc đó, Bạch Dương đối với y chính là sự ấm áp của nắng. Còn hiện tại, hiện tại ư?
" Không là gì "
Thật sự... không là gì nữa ư?
" Anh sẵn sàng bỏ rơi người con gái bên cạnh anh suốt mấy chục năm qua chỉ vì cô ta " Sư Tử vươn tay chỉ vào Ma Kết, sự tức giận khiến cậu không khỏi muốn một bước tiến lên bóp chết cô " Tình yêu sét đánh à, cô gái này còn quan trọng hơn Bạch Dương sao? Ngay cả khi cô ấy đồng ý vì anh mà liều chết bao nhiêu lần, vì anh mà trở thành nô lệ trong cảm xúc, là ai? là ai đã giúp anh vượt qua tuổi thơ lạnh lẽo, là ai? Là kẻ nào đã suýt đánh chết em chỉ vì vô ý chạm vào Bạch Dương, tại sao lại có thể như thế này, thật ngu xuẩn, ngay cả khi bị người ta bắt cóc. haa.. Bạch Dương cũng chỉ gọi tên một mình anh "
Thế mà y lại chính là kẻ biết cuối cùng, y nghĩ y xứng đáng với Bạch Dương ư? y xứng sao. Sư Tử cắn chặt răng, cố gắng đè nén sự phẫn nộ dâng trào trong khóe mắt mình.
" Cô gái này, liệu có phải sẽ trở thành một Bạch Dương thứ hai .. " bị anh bỏ rơi.
Một câu nói, lại khiến cho Ma Kết giật mình bừng tỉnh. Hóa ra, không phải cô mới là nạn nhân... hóa ra, hóa ra. cô chỉ là một hình nhân thay thế.
~*~
" Bắt cóc???" Cự Giải thâm sâu đặt câu hỏi, nhưng lại không hề nhận được bất kì một câu trả lời nào. Chỉ thấy Thiên Bình trầm mắt nhìn bóng dáng Sư Tử chạy đi, còn Thiên Yết, vẫn cứ như thế lạnh lùng bước đi vào bên trong khúc hành lang. Điện thoại không ý thức mà réo lên, hắn chỉ đơn giản xoay người một cái đưa nó lên bên tai mà nói.
" Tìm thấy vị trí của Bạch Dương chưa? Al "
" Thiếu gia, trước tiên.. nghe tôi nói cái này đã "
Thiên Bình vốn là một kẻ kỹ tính, mọi việc hắn làm luôn luôn phải chính xác, sơ hở ư? đừng hòng. Bởi vì hắn sẽ không có gì phải do dự như những kẻ khác, một khi hắn đã muốn có được thứ gì thì sẽ không cho phép thất bại, ngay cả hai từ đó ra sao, hắn cũng chẳng muốn đánh vần. Không có gì là hắn không biết, trước khi lên máy bay, hắn đã rất nhanh nhẹn mà gắn chip định vị vào từng người một, cũng bởi vì thế mà nghe được cuộc nói chuyện của Sư Tử cùng kẻ bắt cóc.
Hắn biết, chuyện này kiểu gì cũng sẽ xảy ra. Nhưng lại không hiểu được, Bạch Dương vì sao lại xuất hiện ở London, còn nữa. Kẻ bắt cóc Bạch Dương lại có ý đồ muốn đẩy Sư Tử ra khỏi vụ làm ăn này. Tại sao?
" Nói đi.. Al "
Đầu dây bên kia rè lên một tiếng ghê người, Al sau khi lách cách ấn enter thì hình ảnh của người mà hắn đang cần tìm bỗng chốc hiện lên trên màn hình điện tử. dùng máy của chính mình chụp lại, Al tức thì gửi qua email cho Thiên Bình.
" Thiếu gia, người bắt cóc Bạch Dương đồng thời là cánh tay phải của gã Bennadic - khách hàng sắp tới của chúng ta là một tên sát thủ, hắn là tội phạm cấp S bị truy nã đã lâu. Từ năm 10 tuổi, tuy đường nét bây giờ đã thay đổi, nhưng nhìn ảnh, thiếu gia hẳn là biết, hắn là ai."
Nhìn thẳng vào màn hình điện thoại đang load ảnh, Thiên Bình nhíu chặt mày, bàn tay như có như không mà siết mạnh, Cự Giải một bên cũng bồn chồn không yên, ngay trong đêm tối, lúc ánh trăng bị mây mù che khuất, quạ đen chẳng biết từ đâu bay đến ré lên tiếng kêu đầy ghê tởm. Mãi đến khi tấm ảnh được load xong, Thiên Bình đã chẳng còn có thể cầm chặt được di động của mình nữa. Trong đôi mắt lả lướt thường ngày nay lại kinh ngạc đến trợn tròn.
Không đời nào... kẻ bắt cóc Bạch Dương lại là...
Lại là....
~*~
|
" Kim Ngưu "
Bạch Dương sau khi tỉnh dậy thì phát hiện rằng bản thân đang ở trong một căn phòng màu lam tinh tế, từng hoa văn giản dị thanh nhã được điêu khắc vô cùng đơn sơ của nó cũng đã gián tiếp cho cô biết rằng, mình có lẽ là ở trong một nhà nghỉ tư nhân nào đấy trên đất Anh. Chưa hết, trong phòng ngoài cô ra, còn có một người nữa. Chàng siêu mẫu lừng lẫy của Armani, kẻ bắt cóc cô đồng thời cũng là bạn thân của Sư Tử thiếu gia. Hơi cong người đang tính ngồi dậy thì cơn đau thắt bên dưới bụng bất ngờ đánh úp tới, khiến cho cô hoa mắt choáng váng một phen.
Hít sâu một hơi, Bạch Dương cố gắng kìm nén sự đau đớn âm ỉ này mà gồng mình ngồi thẳng người lên, mãi cho đến khi cơn đau giảm nhẹ đi chút ít, cô mới hướng ánh mắt của mình nhìn về phía Kim Ngưu đang khoanh tay lười nhác ngồi trên bàn ăn phía đối diện, ánh mắt âm u còn pha chút khinh bỉ chằm chằm nhìn cô. Bạch Dương mờ mịt không thể hiểu nổi, vì sao hắn lại làm như vậy, đột nhiên lại tấn công cô. Hắn muốn gì?
Vốn đang miên man suy nghĩ, cô như sực nhớ ra cái gì đó liền ngó ngàng xung quanh, dường như đang tìm kiếm , lại có chút khẩn trương, tại sao ở chỗ này không có cửa sổ, ngay cả đồng hồ cũng thế. Hiện tại là mấy giờ? Cô còn phải tới khách sạn Hoàng Gia. Cô còn phải gặp được đại thiếu gia, báo cho bọn họ rằng Lão gia đã trở về. Vụ làm ăn này ngàn vạn lần không thể nào thực hiện được.
" 3h10'... cô ngủ ước chừng cũng đã được gần hai tiếng "
Kim Ngưu bất giác lên tiếng lại khiến cho Bạch Dương đang lo lắng lại thêm đứng ngồi không yên, cô nhíu nhíu mày quay qua hắn, cắn chặt môi, dợm hỏi " Tại sao anh lại bắt tôi?"
Nhướn mày, Kim Ngưu ngoài miệng tuy cười nhưng thật sâu trong lòng hắn lại thâm trầm đến đáng sợ, tại sao lại bắt cô ư? " Bởi vì có người sẵn sàng vì cô mà bỏ cả tính mạng ra để trao đổi "
Ngơ ngẩn nghe vào tai từng câu từng chữ của hắn, Bạch Dương không hiểu vì cái gì mà toàn thân bỗng nhiên run lên kịch liệt, lúc này Kim Ngưu đã ngừng cười cợt, hắn rũ nhẹ mi mắt xuống, cúi đầu nhìn cô như nhìn một sinh vật hạ đẳng hèn mọn.
" Thiên Yết... hay Sư Tử?"
Cái gì? Bạch Dương kinh hoảng trợn mắt, đôi con ngươi nhìn theo khởi động khớp hàm, tường tận mà rõ ràng từ ngữ của Kim Ngưu.
" Nếu như một trong hai người phải chết, cô chọn ai?"
Kim Ngưu cười xòa, cô ta chắc chắn sẽ chọn người mà cô ta yêu, đứa con gái tầm thường này, có gì xứng. Tại sao Sư Tử lại có thể vì cô ta mà trở nên đáng thương như vậy, tên ngu ngốc đó. Cậu có phải rất đau không? sẽ thế nào nếu như cậu biết được trái tim đó ngay cả một chỗ trống cũng không hề dành cho cậu. Đến cả trong giấc mơ, người cô ta gọi tên cũng không phải là cậu. Sư Tử, cậu sẽ quyết định như thế nào đây?
" Tại sao tôi phải chọn, nếu như là trò đùa thì anh mau dừng lại đi. Sư Tử thiếu gia là bạn thân của anh, nếu như để cậu ấy biết được chuyện này, chắc chắn sẽ không tha thứ... chắc chắn... sẽ..."
Kim Ngưu lần này là bước hẳn xuống khỏi bàn, dứt khoát đi đến, cũng dứt khoát mà vươn tay hạ xuống khuôn mặt trắng nhợt của Bạch Dương đang nói những điều ngu ngốc một cái tát.
Cảm giác đau rát hằn rõ ngay bên má, Bạch Dương yên lặng không động đậy, chỉ là cảm nhận nỗi đau này để khẳng định rằng đây không phải là trò đùa. Kim Ngưu thật sự bắt cóc cô, hắn ta muốn cô đưa ra lựa chọn, Thiên Yết.. hay là Sư Tử. Tại sao? cô phải chọn. Vì sao cô phải chọn.
" Ngày mai, vào đêm Dạ Vũ tại cung điện Buckingham, bên dưới ghế ngồi của hai người bọn họ đều sẽ được gắn một quả bom. Thế nhưng, kíp nổ chỉ có một. Tôi biết, bọn họ đều là người quan trọng đối với cô. Vậy cô sẽ chọn ai, ai sẽ là kẻ phải chết... và ai, sẽ là người sống sót?"
Không gian cứ thế mà lâm vào trầm lặng một cách nhanh chóng. Kim Ngưu đứng trước mép giường, rũ mắt nhìn xuống mái đầu nhỏ nhắn của Bạch Dương đang run lên nhè nhẹ, hắn đang muốn xác nhận, cũng muốn biết rằng rốt cuộc thì Sư Tử - bạn thân của hắn có còn tia hy vọng nào hay không.
" Tại sao anh làm vậy? Tôi chỉ là một kẻ hầu cận, tôi không có quan trọng với bọn họ như thế đâu. Vậy cho nên, anh cũng dừng lại đi... " dừng lại trò đùa đáng sợ này đi. Trông đến bờ vai đã có dấu hiệu run rẩy, Kim Ngưu thầm lặng miên man suy nghĩ, khóc ư? là khóc vì Sư Tử... hay là khóc vì Thiên Yết.
Chậm rãi xoay người, Kim Ngưu khẽ khàng bước đi, rút từ túi áo ra một điếu thuốc, hắn nhẹ nhàng châm lửa. Làn khói đắng nghét cứ thế mà xông thẳng vào mũi, trôi tận xuống cuống họng, sau đấy thở ra. Thứ ảo ảnh nhạt nhẽo này, là thứ cuối cùng hắn có thể làm cho Sư Tử.
" Nếu như cô không chọn, tôi sẽ giết cả hai "
" Không được, chẳng phải anh nói chỉ có một kíp nổ thôi sao?"
" Tôi có thể biến nó thành hai... nếu tôi muốn " Kim Ngưu vẫn bước đi, khóe miệng vẫn hờ hững ngậm điếu thuốc đang rực cháy. Đằng sau bất ngờ vang lên một tiếng Bịch, hắn biết, Bạch Dương đã ngã nhào xuống giường, nhắm hờ đôi mắt. Kim Ngưu trước khi bàn tay chạm vào nắm cửa thì giọng nói mỏng nhẹ run run từ phía sau đồng dạng vang lên.
" Tôi chọn..."
Sự ngưng đọng ngay trong một khoảnh khắc bị thần thời gian kéo căng, Bạch Dương từ dưới đất chậm chạp đứng lên. Mà lúc này Kim Ngưu cũng đã dừng lại mọi hành động của mình. Xoay người chờ đợi sự lựa chọn của cô gái phía đối diện.
.
" Bạch Dương "
Sư Tử không ngăn được bản thân lo lắng cùng nôn nóng, điên cuồng mà phóng xe đi thật nhanh, cậu không biết Bạch Dương hiện tại đang ở chỗ nào? điều đầu tiên cậu có thể làm để tìm ra cô đó chính là tìm đến trụ sở CIA của Anh quốc, đề nghị cục tình báo dò tìm tín hiệu từ điện thoại của cô ấy. Sẽ không sao đâu, Bạch Dương à. Sẽ không sao hết, anh sẽ bảo vệ em mà, sẽ bảo vệ em... thế cho nên, xin em.. bình yên đến khi anh tìm thấy, có được không?.
.
" Tôi chọn... "
.
Bạch Dương
.
" Sư Tử... "
.
Bạch Dương
.
" ... là người phải chết "
.
KÉT TTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT. Tiếng lốp xe bị động cơ phanh lại bất ngờ ma sát với mặt đường bê tông giữa đêm tối phát ra âm thanh vô cùng chói tai
.
Sư Tử trừng lớn đôi con ngươi rực đỏ nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, một sự sợ hãi cùng khiếp đảm bỗng nhiên dội ngược vào não bộ của cậu, thật lâu, thật lâu mới có thể tiêu hóa nổi hình ảnh cùng dòng tin nhắn vừa được gửi đến.
Trên màn hình điện thoại của cậu, hình ảnh chiếc xe Audi R8 được cậu đặt làm nhái chiếc xe của Ares, dùng nó để gài bom giết chết hắn, thế nào lại bị đánh cắp, thế nào lại được chụp lại. Còn nữa, bên dưới hình ảnh đó còn nhắn một dòng chữ.
" Nhanh thì sống, chậm... sẽ chết "
Không kịp rồi, không còn kịp nữa rồi... Cậu không còn thời gian để chạy đến trụ sở CIA, điều cần thiết bây giờ chính là tìm cho ra vị trí của Bạch Dương. Đôi tay run rẩy lung tung bấm số, Sư Tử ngay cả thở gấp cũng không dám, cậu thật sợ hãi, cậu cảm giác như mình đang đứng trước vực thẳm, bên dưới chính là dung nham, còn bên kia chính là Bạch Dương, quay về hay nhảy qua. Cậu thậm chí còn không dám đánh cược, mặc dù thời tiết đang là mùa đông lạnh lẽo, ấy thế mà Sư Tử lại mường tượng như rằng bản thân đang ngồi trên cả đống lửa. Vô cùng nóng, cũng vô cùng bỏng rát.
" Thiếu gia... Sư Tử?"
" Al.." Như bắt được sợi dây ngay giữa vực thẳm, Sư Tử mừng rỡ mà gào lên " Giúp tôi tìm vị trí chiếc Audi R8 mã 50x7, càng nhanh càng tốt, tôi sẽ treo máy, khi nào cậu xác định được vị trí của nó thì ngay lập tức báo qua "
"..."
" NHANH LÊN "
Al đang ngồi trong phòng liên lạc trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng " Vâng " một tiếng. Cậu chủ, nếu như cậu biết được kẻ bắt cóc người con gái cậu yêu nhất lại chính là bạn thân của cậu, cậu sẽ không sao chứ? Đột nhiên Al cảm thấy thiếu gia nhà mình thật tội nghiệp, cậu ấy có thể nóng tính, đôi khi cũng ác bá khiến người ta ưa không nổi, thế nhưng khi yêu lại quá mức chân thành. Ngay cả khi đã bị tổn thương thật nhiều, cậu ấy vẫn luôn yêu người con gái đó, nhiều như vậy. Cho dù, trong trái tim của đối phương, cậu... lại chưa một lần thật sự tồn tại.
~*~
London một đêm tưởng như ngắn ngủi mà lại vô cùng dai dẳng, Bảo Bình sau khi chắc chắn rằng Song Ngư đã thật sự ngủ say thì cậu mới thở ra một hơi, chống tay đứng dậy nhẹ bước ra bên ngoài. Cung điện Buckingham đúng là nguy nga đến không tưởng, thế nhưng có một điều lạ lùng mà cậu cho đến lúc này vẫn chưa hiểu nổi.
Đó chính là tại sao hành lang trên tầng thứ ba, lại chỉ có độc mỗi phòng của Công Nương mà thôi, ngay cả một quản gia, người hầu, mà đặc biệt hơn - ngay cả một vệ sĩ cũng chẳng thấy. Song Ngư mang danh là công nương Anh quốc, thế mà hắn lại có cảm giác, cô chỉ là con bù nhìn của Hoàng Gia mà thôi.
Trầm lặng híp mắt nhìn quanh đoạn hành lang dài ngoằn đen thui. Bảo Bình có chút tức giận, cậu muốn biết nhiều hơn nữa về cô ấy, quá khứ, hiện tại, kể cả những nỗi sợ hãi khó hiểu kia. Bảo Bình thật sự không muốn, Song Ngư của cậu sẽ khóc, trước mắt cậu, run rẩy sợ hãi.
Giống như là gặp phải ma quỷ vậy.
Vừa đi vừa suy nghĩ, cuối cùng cậu cũng đã nhìn thấy căn phòng của ngài Hoàng Thân khó ưa - Lucass. Cười nhạo một tiếng, Bảo Bình chưa bao giờ nghĩ rằng cũng có ngày, cậu lại ở đây, ngay chỗ này để tìm kiếm câu trả lời thỏa đáng. Vươn tay gõ nhẹ cánh cửa, quả nhiên là quý tộc, không bao giờ để người khác phải chờ lâu. Ngay khi cánh cửa vừa mở, Bảo Bình chẳng thèm nhìn đến biểu tình kinh ngạc của đối phương mà chỉ nghiêm túc đặt một câu hỏi. " Tại sao Song Ngư lại sợ hãi người đàn ông tên Bennadic ?"
Lucass lúc đầu chính là vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nghe vào tai câu hỏi của cậu thì ngay lập tức muốn đóng cửa lại. Đã mất công đến đây, bộ muốn đuổi cậu đi khi chưa trả lời cậu ư? đâu có dễ như thế được. Vươn bàn tay nắm lấy thành cửa, dùng sức kéo ra, Bảo Bình cứ như con rắn nước mà luồn lách vào bên trong, mặc cho khuôn mặt Lucass đang dần nhăn nhó đến khó coi.
" Cút đi, ngươi nghĩ ngươi đủ tư cách để vào đây sao?"
Nhún vai, Bảo Bình thật sự ngán ngẩm cái kiểu nói chuyện như thời cổ của tên Hoàng Thân này " Tôi đã vào rồi đấy thôi "
Hừ lạnh một tiếng, Lucass thế nhưng lại chẳng hề có phản ứng gì to tát nữa, mặc dù hắn thật sự rất ghét tên nhóc này. " Ngươi muốn biết cái gì?"
" Bennadic và quan hệ của hắn cùng Song Ngư "
Đúng vậy, cậu thật sự rất muốn biết về người đàn ông bí ẩn đáng sợ ấy, dĩ nhiên, hơn hết thảy, vẫn là lý do tại sao Song Ngư lại khiếp sợ hắn đến vậy? Cậu không thể hỏi cô ấy, hình như mỗi lần nhắc tới người kia, là mỗi lần cậu nhìn thấy sự kinh khủng cùng bi thống sâu tận dưới đáy mắt xinh đẹp đó. Cậu không muốn, thấy người con gái mà mình thích thành ra như vậy, Song Ngư mà cậu biết là một cô gái mạnh mẽ, lạnh lùng cùng ương bướng. Không ai được phép làm cô ấy khóc, ngoại trừ cậu. Không ai được phép làm tổn thương cô ấy...
Ngoại trừ cậu...!!!
" Ta không biết "
Nhíu mày lia mắt nhìn qua, Bảo Bình một bộ dạng lãnh tĩnh mà mắt trừng mắt với Lucass, trông biểu tình bất mãn khó chịu của hắn thì chẳng hề khác cậu là bao, thế chẳng lẽ là không biết thật sao? tại sao lại không biết cho được. Gã Bennadic đó, chắc chắn là Hoàng Gia, bấy giờ cậu mới chợt nhớ ra, Nữ Hoàng kể từ sau đêm tiệc tháng trước thì chưa từng một lần xuất hiện, chẳng lẽ bà ta không quan tâm con gái của mình ư? hoặc là... bà ta cũng chưa một lần họp hội nghị kể từ lúc đó. Vậy bà ta đi đâu? tại sao không một ai chịu hé môi về Bennadic??? dám làm Công Nương của Hoàng Gia bị thương mà còn được chiếu cố như thế, rốt cuộc tên này là ai?
" Tất cả là do lũ gia tộc khốn kiếp của các ngươi, nếu như không phải do gia tộc Louis đề nghị thì ngài Bennadic cũng không trở về. Vậy mà ngươi còn ở đây giả vờ giả vịt, lôi lôi kéo kéo một con ác quỷ đáng sợ như thế, chính là cách các ngươi khẳng định quyền lực phải không? "
Lucass bất ngờ đứng bật dậy đập mạnh lên bàn trà một tiếng thật lớn, ngón tay chĩa thẳng vào trán cậu mà mắng chửi, đôi mắt như phát ra hàng ngàn mũi tên hận không thể ngay lập tức giết chết Bảo Bình. Sự phẫn nộ cùng thù hận nháy mắt phóng ra khiến cho Bảo Bình đang kinh ngạc phía đối diện không khỏi nhíu chặt hai đầu lông mày.
" Gia tộc ta? lôi..kéo hắn?" Hắn đang nói cái gì? vì sao cậu nghe vào lại chẳng hiểu một từ ngữ nào hết.
" Nực cười, chẳng lẽ ngươi không phải con trai của cha ngươi. Chi bằng đi hỏi anh trai ' Thiên Bình ' của ngươi thử xem. Đại sứ quán vừa thông báo, Lũ rác rưởi các ngươi đã có mặt tại London, trùng hợp thật. Vừa vặn ngài Bennadic cũng đã xuất hiện, tấn bi kịch của mười năm về trước, lại có dịp hồi sinh rồi nhỉ."
Có cái gì liên quan, rốt cuộc thì gia tộc cậu mười năm trước đã xảy ra chuyện gì, mười năm trước? mười năm trước ư? Thiên Bình đã làm gì? mười năm trước anh ấy chỉ là một thằng nhóc mười lăm tuổi... cứ cho là một thằng nhóc mười lăm tuổi không tầm thường đi, nhưng mà cậu lại không thể nhớ nổi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Bởi vì lúc đó, cậu không hề ở Pháp, đâu chỉ riêng cậu, ngay cả Sư Tử cũng không. Hai anh em cậu ngay tại cái thời điểm chết tiệt đó đang còn ở Việt Nam cùng mẹ. Chỉ trừ mỗi Thiên Bình cùng Thiên Yết.
" Khốn kiếp " Nghiến răng rít lên, Bảo Bình sau khi đi ra khỏi căn phòng của Lucass thì chẳng hề do dự chạy xuống tầng hầm mượn đỡ một cái xe. Cậu nhất định phải hỏi cho rõ, rốt cuộc Bennadic cùng gia tộc mình có mối quan hệ gì? cậu cũng muốn xem xem kẻ đó có bao nhiêu đáng sợ, nhớ lại lần chạm mặt tình cờ đêm hôm ấy, Bảo Bình nhịn không được mà run lên.
Còn nữa, lý do vì sao bọn họ lại có mặt ở đây? Thiên Bình, Thiên Bình, Thiên Bình.
" Anh cuối cùng là đang muốn chơi cái mẹ kiếp gì đây "
Mười ngón tay siết chặt lấy vô lăng lái. Bảo Bình không quản bầu trời xám đen đang có dấu hiệu nỗi bão, cũng không buồn để tâm tới chỗ này cùng đại sứ quán cách nhau bao xa. Bởi lẽ trong đầu cậu bây giờ chỉ còn sót lại một ý niệm cuối cùng... đó là phải thật nhanh.
Nhanh hơn nữa, không hiểu lý do vì sao? chỉ là cậu có dự cảm chẳng lành, một dự cảm kinh hoàng chết chóc..
|
Chap 30
Tại sao đêm nay lại dài đến vậy?
Lần đầu tiên Thiên Bình thiếu gia sởi lởi phóng túng có loại cảm thán khiến người buồn nôn như vậy. Cự Giải ngồi một bên thì sốt ruột không thôi, cậu không hề nghĩ rằng Kim Ngưu, tên siêu mẫu đẳng cấp hơn người như hắn lại chính là một sát thủ, không chỉ thế, hắn còn là tội phạm quốc tế bị truy nã, chỉ mới mười tuổi mà trở thành tội phạm cấp S thì hẳn là không phải tay vừa. Thế nhưng mà tên đó, chẳng phải là bạn thân của thằng nhóc Sư Tử sao?
Aiz, nghĩ đến thì mới nhớ nha. Sư Tử, rốt cuộc đang ở chỗ nào? cậu ta không phải đã đi tìm cô gái kia rồi chứ?
" Không tìm thấy Bạch Dương??? "
Khẽ quay đầu qua, nhăn mi nhìn đến điệu bộ đang một ngày một khó chịu của Thiên Bình khi đang nghe điện thoại, Cự Giải bắt đầu có dấu hiệu lo lắng, Sư Tử sẽ không sao đi, cậu ta luôn nóng nảy, phải chăng bọn họ nên giúp đỡ một chút. Đây không phải chuyện đùa, là một vụ bắt cóc thật sự. Thế nhưng mà, lý do vì sao Thiên Bình lại dửng dưng như thế, đáng lẽ ra hắn phải ngăn cản Sư Tử từ trước mới đúng.
" Điện thoại của cô ấy có lẽ đã bị Kim Ngưu tắt nguồn, thiếu gia Sư Tử cũng đã gọi điện cho tôi, thế nhưng thứ cậu ấy muốn tôi dò tìm không phải là Bạch Dương, mà chính là chiếc Audi R8 mà cậu ấy đặt trước khi qua Anh Quốc, có gì đó không ổn.. thiếu gia "
Audi R8??? loại xe này, không phải là loại mà Ares Helsing thường đi sao? Nháy mắt một cái, Thiên Bình như ngỡ ra cái gì, đội nhiên đứng bật dậy, điện thoại trong tay sớm đã bị hắn siết cho kêu lên ' rắc rắc '. Lúc đầu hắn chỉ là làm dáng một chút, hắn cứ ảo tưởng rằng mình đã hiểu rõ đường đi nước bước của Sư Tử, hắn cũng thừa biết, Sư Tử đã bị Bạch Dương từ chối tình cảm như thế nào, không tự nhiên mà một kẻ chưa bao giờ quan tâm đến thế giới ngầm như nó mà lại có ý định đi trả thù thay người khác, đó không phải là Sư Tử... thế nhưng chính là, Bạch Dương đã khiến em trai của hắn thành ra như vậy, thằng nhóc này thật sự là tuyệt vọng đến nỗi muốn tự thân lao vào chỗ chết.
Khốn kiếp thật, híp mắt như đã hiểu rõ được tất cả. Thiên Bình tao nhã đứng lên, cho dù có gấp đến bao nhiêu thì phong thái ung dung của hắn luôn làm người ta có một loại lỗi giác rằng hắn thật sự rất nhàn nhã, cho dù bây giờ có một viên đạn lao thẳng vào hắn thì có nhắm mắt, hắn cũng sẽ né được. Cự Giải ở một bên trông thấy thế thì cũng đứng lên tính đi theo, thế nhưng mà hắn không thể bỏ lại Song Tử, hắn sẽ không rời xa cô thêm một giây nào nữa, cái ranh giới giữa sự sống và cái chết quả nhiên là vô cùng mỏng manh, nếu như hắn đi xa Song Tử một bước thôi, phải chăng cô ấy sẽ rơi xuống địa ngục? không đâu, chỉ cần hắn còn đứng ở đây thì điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Đây phải chăng là định mệnh, có lẽ Chúa đang muốn đưa ra hai lựa chọn cho tình yêu của Sư Tử lẫn Bạch Dương, hay chính là ngài đã sắp đặt mọi thứ sẵn có ở tương lai? có khi lại như thế, bởi vì Thiên Bình không thể đi, lần đầu tiên hắn cảm giác chỗ mà đôi chân mình đứng giống như là lò than đang rực cháy, nóng đến nỗi toàn thân phát đau. Hắn luôn che dấu rất tốt, luôn làm thật tốt việc sắp xếp những chiếc mặt nạ cảm xúc của mình như thế nào cho phù hợp với hoàn cảnh. Kể từ sau cái ngày định mệnh của mười năm về trước... dường như cũng đã thật lâu rồi đi?
" Chào... Đã lâu không gặp, Thiên, Bình "
Ares Helsing.
Chỉ cần chậm mất một giây thôi, thì hắn đã bỏ lỡ mất cơ hội tái ngộ " kẻ thù ' của bản thân mình, Ares vừa vặn bước vào cửa thì chạm ngay Thiên Bình thiếu gia đang sắp sửa bước ra ngoài, khóe miệng phun ra một câu chào hỏi mang ý tứ châm biếm, Ares ấy thế mà lại luồn tay xuống bên dưới, trước con mắt lóe lên ánh vàng của Thiên Bình mà quang minh chính đại nắm chặt bàn tay của cô gái bên cạnh. Phiến cằm hất lên mỉm cười nhìn hắn như tuyên bố quyền sở hữu.
Không nghĩ rằng sẽ gặp lại Thiên Bình nhanh như vậy, nhưng rồi lại nhớ đến món quà cùng tấm thiệp trên máy bay, Nhân Mã một bộ mặt vốn đang kinh ngạc nháy mắt chuyển qua căm tức. Nhưng không được lâu, cô lại ngẩn ngơ vì cái nắm tay trong vô thức của Ares ngay bên cạnh. Cúi đầu nhìn vào từng ngón tay đang dần dần sít chặt, cô khẽ động đậy, không quen thuộc mà muốn rút tay ra, lại bị hắn nắm càng chặt hơn, hơi thở ra, Nhân Mã cũng lười kháng cự, nhưng mà có điều.Tay hắn... thật lạnh. Chắc là do hồi nãy, nhường áo cho cô.
" Ngươi không thấy là cô ấy rất chán ghét khi bị ' ngươi ' đụng vào à?."
Thiên Bình ngoài mặt vẫn là một nụ cười ngả ngớn, ánh mắt trước sau vẫn cứ một mực chằm chằm nhìn vào Nhân Mã đang đứng đối diện, dưới đáy con ngươi thi thoảng lại tỏa ra chút ít lam quang khác lạ, giống như dục vọng chiếm đoạt chẳng biết từ đâu đang dần gặm nhấm, hắn lúc này chẳng thể làm gì hơn ngoài việc chếch tầm nhìn của mình đi, tại sao hắn lại khó chịu chứ? tại sao? Ares hờ hững cười nhẹ, biểu tình thật khẩn trương, suy cho cùng thì cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Thiên Bình ơi là Thiên Bình, hôm nay ta bắt được thóp của ngươi rồi. Để cho ta xem, thật nhiều, thật nhiều biểu tình khác nữa đi.
" Phải không? " Ares nhướn mày nhìn Thiên Bình đang cười cười phía trước, lại cố ý nghiêng đầu cúi xuống nói nhỏ bên tai Nhân Mã " Em có thật là chán ghét tôi động vào không?" vừa nói, hắn vừa vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng của cô, sự đụng chạm bất ngờ cùng hành động khó hiểu của Ares làm cho Nhân Mã có chút bực tức khó chịu, thế nhưng cô chưa kịp nhíu lại đầu mày thì phía đối diện rất nhanh vang lên một tiếng động lớn, giống như có người vừa hung hăng đập vỡ một thứ gì đấy.
RẦM...!!!!
Cự Giải vốn dĩ yên lặng đứng một bên, lại không ngờ rằng có thể trông thấy Ares Helsing cùng ' bạn thân ' của Song Tử ở ngay chỗ này, lại còn trước mặt bọn họ diễn trò âu âu yếm yếm vô cùng kinh tởm, ánh mắt gằn lên vô vàn thống hận cùng tà khí, hắn chẳng chờ mọi người xung quanh kịp hít một hơi liền tiến lên hai bước, nhếch môi cười nhạo một tiếng, hết ác độc trừng Ares rồi lại lia qua Nhân Mã, nhìn một cách cực kì khinh bỉ.
" Các ngươi đây có phải đang rất cần tiền? nếu như nghĩ rằng có thể diễn cảnh ' âu yếm ' đồi bại trực tiếp thì có thể kiếm được chút đỉnh thì tốt nhất nên dừng lại, bởi... bọn ta thà xem chó động dục cũng không hề có hứng thú với các ngươi "
" Thằng khốn, mày nói cái gì đó "
Gum từ phía sau nhận thấy thiếu chủ của mình đang bị sỉ nhục thì tức giận hét lên, nhất thời mọi thứ trong vô thức đình chỉ, Nhân Mã bàng hoàng nhận lấy câu mắng một chút cũng chấp nhận không được của Cự Giải phía trước mà ngơ ngác, kẻ đó là kẻ đã ôm Song Tử đi ngay trước mắt cô ngày hôm ấy, cái ngày mà Song Tử tưởng như đã chết, chính hắn, khuôn mặt điên cuồng đau đớn ngày đó, tại sao hắn lại nhìn cô như vậy, giống như nhìn một thứ rác rưởi bẩn thỉu, ánh mắt ô nhục khinh nhờn, vì cái gì? Có phải nếu như hắn đang ở đây thì Song Tử cũng...
" Cái miệng thật dơ bẩn, có vẻ như ngày hôm đó ta đã bắn trật, nếu như viên đạn đi đúng đường, phóng ra thật chính xác thì ngươi... à không, con nhỏ đần độn kia lúc này có khi lại đang mỉm cười hạnh phúc vì cứu được ngươi ở dưới suối vàng chăng. "
Hàm răng thật ngứa, Cự Giải vốn dĩ một bộ dạng lười biếng lúc này lại tỏa ra sát khí vô cùng ghê người, nắm tay siết chặt tới nỗi móng tay dường như đã cắm thật sâu vào da thịt, thế nhưng hắn lại không cảm thấy đau, so với cơn phẫn nộ lúc này thì sự đau đớn cỏn con trên thân xác có là gì.
" Song Tử, Song Tử ở đâu? "
" CÂM MIỆNG ĐI " Hét lớn, Cự Giải trợn to đôi con ngươi bắn tia nhìn chết chóc vào Nhân Mã, hận không thể dùng ánh nhìn chết tiệt này phanh thây cô " Cô lấy tư cách gì hỏi về Song Tử, cô lấy tư cách gì gọi tên Song Tử, cấu kết với kẻ đã suýt giết chết bạn thân mình, cô cho đó là cách trả thù cao cả sao? âu yếm với hắn thì hắn sẽ cho cô thỏa mãn sao? chỉ cần dang tay ôm lấy hắn thì những gì Song Tử đã trải qua sẽ biến mất sao? Cô thật sự nghĩ như vậy sao? "
Không phải, không phải như vậy. Nhìn thấy sự khinh ghét cùng ghê tởm bên trong đôi mắt hận thù của Cự Giải, Nhân Mã bỗng nhiên lại cảm thấy thật bất lực, cô không phải loại người như hắn nói, cô chỉ là... chỉ là không biết nên phải làm cái gì, ngoại trừ việc cầu xin sự giúp đỡ của Ares, cô đã chọn con đường này thì cô chấp nhận những suy nghĩ có thể làm tổn thương mình như thế, nhưng liệu Song Tử có suy nghĩ giống như Cự Giải hay không? cậu ấy có suy nghĩ ác liệt như thế không? Đừng như thế đấy, Song Tử. Bởi vì tớ sẽ gục ngã mất, ai cũng được, nhưng có thể đừng là cậu được không.
Cho đến lúc này, ánh mắt Nhân Mã mới vô tình nhìn qua Thiên Bình, thật hiếm khi có thể trông thấy bộ dáng tĩnh lặng không hề chen vào bất kì một ngôn từ nào của hắn, sự đả kích quả thật là lớn vô cùng khi trong đầu Nhân Mã bất ngờ dấy lên một loại suy nghĩ rằng : Thiên Bình có khi nào cũng giống Cự Giải, đều vô cùng khinh thường cô.
" Xin lỗi, chúng tôi còn có việc "
Nhàn nhạt nhẹ nói, Thiên Bình ngay cả liếc cô một cái cũng không muốn, chỉ nhắm hờ đôi mắt tao nhã cứ vậy mà bước qua. Khoảnh khắc đó, Nhân Mã đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị ai đấy bóp nát, lồng ngực chua xót thành một mảnh. Vì sao lại thay đổi nhanh như vậy, chẳng phải chính hắn mới là kẻ đẩy vô đi về phía Ares ư? không phải chính hắn dồn cô tới chân tường sao? thế thì vì cái gì, lại có quyền dùng loại ánh mắt khinh ghét đó nhìn cô.
" Ngươi có cảm nhận được sự mất mát không? Thiên Bình " Ares không xoay người nhìn Thiên Bình, mà ngay cả Thiên Bình lúc bước qua Ares cho đến khi đi ra ngoài cửa chính cũng như vậy, ngay cả cái quay đầu cũng không có. Thế nhưng, chỉ cần là lời nói của Ares, hắn đều nghe rất rõ.
" Rồi ngươi sẽ cảm nhận được, nhanh thôi. Cứ từ từ mà hưởng thụ từng phút giây quý giá bên cạnh gia đình của ngươi đi. Bởi vì sắp tới đây, ắt hẳn sẽ có rất nhiều người phải hy sinh nha "
Sau khi nhạo báng hết một lần, Ares mới nắm lấy tay Nhân Mã lôi đi, tuy giọng nói cảnh báo Thiên Bình vô cùng ác liệt, hắn nói như thể rằng hắn nắm lấy tất cả, hắn thật sự đã sắp đặt từng cái chết một cho gia tộc Louis, thế thì vì cái gì, trong đôi mắt xám xịt kia, ngay cả một tia vui mừng đắc thắng cũng không có. Phút giây lướt qua Cự Giải, Ares cũng không quên bỏ lại một câu nói đầy ẩn ý.
" Một vị giám đốc trẻ tuổi tài năng, không nên bỏ bê công ty của mình cho đám thuộc hạ ngu xuẩn biết chưa, coi chừng ' mất trắng ' đấy "
Rốt cuộc, trên đoạn hành lang thật dài, phía trước Thiên Bình đã biến mất, mà đằng sau Ares cũng dần dần mất hút. Chỉ còn lại Cự Giải u tối đứng một mình ở đó, đôi mắt sóng sánh vô vàn tia nhìn đầy dữ tợn, giống như nguyền rủa mà cười lạnh, sâu tận trong lòng, hắn nhẹ lẩm bẩm.
" Để xem, ai mới là kẻ trắng tay "
~*~
" Thiếu gia, nếu như suy nghĩ của tôi là đúng thì Sư Tử thiếu gia tính dùng chiếc Audi R8 làm nhái xe của Ares Helsing, dùng nó để gài bom, vào đêm mai chắc chắn sẽ cho nổ chết hắn, nhưng Kim Ngưu đã nhanh hơn một bước, trước khi chiếc xe được gửi đến thì hắn - trên danh nghĩa là ' bạn thân ' của Sư Tử thiếu gia, đã trực tiếp nhận nó qua người chế tác, tuy không hiểu lý do vì sao cậu ta lại giở trò với Bạch Dương nhưng tình thế lúc này là vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hắn muốn, chiếc Audi đó có thể nổ bất cứ lúc nào, mà quan trọng hơn, là mục đích của hắn là giết Bạch Dương hay Sư Tử... Thiếu gia, trường hợp xấu nhất... có thể là cả hai "
Từng từ từng chữ của Al cứ quanh quẩn mãi trong đầu hắn, Thiên Bình chẳng thể làm nổi gì hơn ngoài việc tăng nhanh tốc độ, hắn có dự cảm không lành, cái loại cảm tính hắn vô cùng căm ghét, loại cảm xúc chết tiệt giống như báo trước một điều tồi tệ gì đấy, mà hắn không thể nào đoán trước được, chỉ cần một hành động sai lầm nhỏ nhoi thôi, thì tương lai mà hắn nhìn thấy có thể sẽ vô cùng tang thương.
Kim Ngưu....
Đúng rồi, vì sao hắn lại quên mất cậu ta, mười năm về trước quả nhiên lòng dạ vẫn âm hiểm như xưa, ánh mắt ác độc ấy, vì sao hắn lại có thể quên cho được. ngón tay liên hồi gõ vào vô lăng lái, Thiên Bình lần đầu tiên nghiến răng toát ra thần thái tức giận hiếm thấy, ngăn được không? liệu có kịp không? Sư Tử, em từng bảo anh : Nếu như không yêu thì giết cô gái ấy đi, nếu không anh cũng sẽ tự hủy diệt mình vì cô ta... Có phải lúc này em cũng như vậy, em cũng đang vì Bạch Dương mà chơi đùa với Tử Thần không? Sư Tử, thằng em ngu ngốc, chẳng phải anh từng nói với em.
" Điểm yếu đồng nghĩa với cái chết " ư? Tình yêu, thật sự cao cả đến thế sao?.
~*~
|
Thời gian đang từng chút một lãng phí trôi đi, sau khi thành công đưa Ma Kết vào phòng, Thiên Yết đã không còn nắm chặt bàn tay của cô nữa, y lặng lẽ buông nó ra, chật vật ngồi xuống mép giường, mãi cũng không hề có bất kì một hành động thừa thãi nào, không hiểu vì sao, y cứ luôn như vậy, giống như linh hồn bị thể xác trói buộc, không thể điều khiển được cảm xúc cùng lời nói. Mí mắt khẽ khàng run rẩy khi y bất chợt nhớ đến câu nói của Sư Tử, y chẳng nhớ nổi cái gì, Sư Tử đã hỏi y vấn đề gì? về ai? tại sao lại hỏi y, tại sao lại gào lên với y.
".. Cho đến cuối cùng, người cô ấy gọi tên luôn luôn là anh."
Bạch Dương.!!!
" Cô ấy là gì đối với anh?"
Là gì?
" Liệu cô gái này có trở thành một Bạch Dương thứ hai... bị anh bỏ rơi "
Ngây ngốc ngước mắt nhìn lên Ma Kết đang thẫn thờ đứng trước mắt mình, Thiên Yết không hiểu rốt cuộc là vì cái gì? y đã dành quá nhiều tâm trạng cùng cảm xúc vào con người này, đánh mất lý trí thậm chí như quái vật khát máu, y lại giết người, giống như trước kia, không hề ghê tay, vì sao? y lại làm gì sai nữa à? y lại không đúng nữa à?
" Ma...." Thiên Yết ngắt quãng gọi, y muốn gọi cái gì? vươn tay ôm lấy đầu mình, Thiên Yết nhắm chặt đôi mắt yêu dị của mình mà rít lên, y không bỏ rơi ai cả, thế cho nên, cũng đừng ai bỏ rơi y, đừng tổn thương y, tại sao mỗi lần y muốn gần kề một ai đó, lại bị họ tàn nhẫn đẩy ra xa, là do y dùng sai cách, hay y chưa đủ mạnh mẽ để giữ lấy họ.
Ma Kết trong cơn thẫn thờ lại vì tiếng rên của Thiên Yết làm cho tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn y, lần đầu tiên cô thấy y như vậy, chật vật đau đớn, giống như có ai đó vô hình dùng một loại thần chú trù ếm vào y, khiến cho con người lạnh lùng tàn ác trước kia gục ngã, rũ bỏ lớp da lãnh huyết ấy, cô hiện tại nhìn vào mắt y, chỉ toàn trông thấy sự thương hại yếu đuối.
Nhưng không để nó quá lâu, Thiên Yết dần dần an tĩnh trở lại, y thở ra rồi lại hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi từ trên giường đứng dậy một bước đi đến trước mặt Ma Kết. Chăm chú nhìn cô, y không nói bất cứ một câu nào, chỉ là an tĩnh nhìn cô, còn bàn tay lại luồn vào trong túi áo lấy ra một sợi dây chuyền bằng bạc có mặt đá hình hoa tuyết nhỏ xíu. Sợi dây chuyền tuy đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế, ngay cả trong căn phòng nhập nhèm ánh sáng lại long lanh đến huyền bí.
Ma Kết nhìn sợi dây đang từng chút một tiến về phía cổ mình, trong đôi mắt sớm đã chẳng còn ngạc nhiên nữa rồi, cho tới khi nó đã thành công treo lơ lửng trước ngực mình thì cô mới bật ra một tiếng cười khan, nụ cười đầu tiên từ lúc y giữ cô lại bên cạnh cho tới lúc này, chính là lần đầu y được nhìn thấy, tuy rằng nó chỉ là một nụ cười nhạo.
" Ngươi nghĩ hình xăm còn chưa đủ, lại còn dùng thứ này để trói buộc ta "
Tích tắc..!! tích tắc !!!
Không gian bỗng nhiên yên tĩnh đến độ tiếng kim đồng hồ chạy như thế nào, bọn họ nghe vô cùng rõ ràng. Thiên Yết đứng yên nhìn cô, khoảng cách của bọn họ chỉ còn đúng hai bước chân nhỏ nhoi, Thiên Yết không còn một biểu tình lạnh lẽo nữa, y nhấc chân bước lên một bước, khoảng cách vô thức kéo lại gần hơn, nhưng điều kì lạ lại chính là Ma Kết lúc này lại không hề lùi ra sau, cô cũng không có trốn tránh y như trước đây, mà là thẳng thắn trừng mắt với y, có lẽ thời điểm này, cô cảm giác mình đủ mạnh mẽ để thắng y chăng.
Vì sao y lại quên mất Bạch Dương, người con gái này là ai? tại sao mỗi lần ở cạnh cô ta lại khiến cho trái tim y đập nhanh hơn một nhịp, y không còn quyết đoán như trước, cô khiến y trở nên tàn nhẫn hơn, y muốn cô thuộc về y, tất cả mọi thứ của cô, y muốn sở hữu chúng, đến nỗi... không thể kiềm chế được.
" Tôi dùng nó để bảo vệ cô "
Câu nói như lời tỏ tình của ác quỷ, Ma Kết vốn dĩ một bộ dạng căm giận lại vì câu nói của y mà ngẩn ngơ trong chốc lát, bảo vệ? y là nói, bảo vệ cô sao? đúng là con người sắt đá, ngay đến cả câu nói đùa giỡn cũng không hề có lấy một chút buồn cười. Tôi có thể không gặp nguy hiểm khi ở cạnh cậu sao?
" Ở yên đây " Nhè nhẹ nói, Thiên Yết rũ mắt nghiêng người lướt qua cô. Y biết hiện tại mình cần gì, y cũng biết tình thế lúc này đang ở mức độ như thế nào, vậy cho nên, y cần phải đi, để cho chính y một cơ hội. Chỉ là lần này, y sẽ không đánh mất bất kì ai nữa.
.
" Khi nào thì ngươi sẽ chán ghét ta, khi nào thì ngươi sẽ bỏ rơi ta...??"
.
Câu nói được cô cất lên khi cánh cửa bị y đẩy ra rồi đóng lại, tuy rằng không biết Thiên Yết có nghe hay không nhưng Ma Kết chỉ mím chặt môi mình, ngón tay trong vô thức mà vươn lên siết chặt lấy sợi dây trước ngực.
.
" Tuy không biết là khi nào, nhưng ta thật mong, ngày đó mau tới. "
Để ta có thể thoát khỏi ngươi... rời xa ngươi....
Liệu Thiên Yết có hiểu không? y có biết rằng suốt đời này y sẽ chẳng bao giờ nhận được sự tha thứ từ Ma Kết hay không? thế nhưng con người thì luôn chấp nhất, đã muốn thứ gì thì nhất định phải có được thứ đó, tham lam hơn nữa, con người chỉ muốn đóng hộp những gì là của mình, giấu một chỗ, ngày ngày ngắm nghía nó cho đến khi phát chán, rồi tống khứ nó vào một nơi mà không ai có thể biết đến, mãi mãi sở hữu chúng. Thế nhưng bọn họ lại vô tình quên mất một điều, trên đời, có những thứ không phải muốn là có thể sở hữu, chẳng hạn như...
Tình yêu.!!!
" Al, thông báo địa điểm của Bạch Dương "
Thiên Yết vừa đi vừa gài lại cúc áo, từng bước chân đều đặn sải dài như được tính trước khoảng cách, trên mặt vẫn là một biểu tình lãnh huyết, y lúc này trông chẳng khác gì đứa con của thần băng giá, mà có khi so với băng còn muốn lạnh lẽo hơn.
~*~
Trong phòng nghỉ của khách sạn, Cự Giải tâm tình còn chưa nguôi giận lại một lần nữa phát điên khi vừa bước vào phòng đã bị Xử Nữ một bước lao đến túm lấy cổ áo gặng hỏi hết câu này đến câu khác, cái gì mà Ma Kết, cái gì mà Thiên Bình cùng Thiên Yết có quan hệ gì, Cự Giải thật sự sẽ tống khứ cô ra ngoài nếu như không có Song Tử ở đây, bởi vì tiểu bạch thỏ của hắn đang nằm ngủ, cho nên hắn sẽ không lớn tiếng, cho nên hắn nhịn.
Gân xanh nổi lên từng đợt ghê rợn, hằn lên trán rõ ràng như đang thể hiện rằng Cự Giải đang rất gắng sức chịu đựng, Xử Nữ là một cô gái thông minh, cô rất biết thức thời mà ngậm chặt miệng lại, buông cổ áo hắn ra, cô tiến về sofa ngồi phịch xuống ôm mặt thở dài. Cô cũng bất lực, mặc dù chẳng hiểu vì cái lí do khốn kiếp gì mà mình bị cuốn vào mớ bòng bong này.
" Tôi tới Anh Quốc chỉ mong gặp được Ma Kết, có lẽ Song Tử cũng như vậy, nếu như để nó nhìn thấy Ma Kết như vậy, có phải sẽ rất đau lòng không?"
Chỉnh lại cổ áo, Cự Giải cắn răng ôm trán, nhớ đến cảnh tượng khiến mình phẫn nộ vừa mới xảy ra, hắn quả thật chỉ muốn tìm đến phòng Ares mà cho tên đó một trận. " Không chỉ đau lòng thôi đâu, tôi nghĩ cô sẽ không chịu nổi khi phát hiện ra, người gây ra tất cả những chuyện này là em gái của Ma Kết... tên cô ta, Nhân..."
" Đừng đùa "
Cự Giải nhíu chặt mày khi bị Xử Nữ bỗng nhiên cắt ngang, cậu ghét rất nhiều thứ mà đặc biệt một trong những thứ cậu ghét nhất lại chính là việc bị người ta chặn họng, thật sự vô cùng khó chịu.
" Tôi biết con bé rất vô phép tắc, có thể nó gây ra rất nhiều chuyện không đúng, thế nhưng theo như anh nói thì giống như là ám chỉ rằng Ma Kết rơi vào tay tên yêu ma kia cùng việc Song Tử bị bắn suýt chết là do Nhân Mã gián tiếp gây ra vậy. Tôi không thể chấp nhận điều đó "
Đôi mắt kiên định không hề có lấy một tia dao động, giống như niềm tin ngày đó của Song Tử, không một chút nghi ngờ, Cự Giải trầm mặc nhìn cô, hắn đang cảm thấy thương hại cho Xử Nữ, có thể lát nữa hắn sẽ thấy được biểu tình tuyệt vọng sụp đổ của cô gái này sau khi biết được sự thật, cũng giống như Song Tử ngày ấy phát hiện ra mình bị chính người quan trọng nhất lừa dối, đó quả thật là một sự đả kích vô cùng lớn.
" Sự thật thường bị người ta chối bỏ một cách tàn nhẫn. Sao cô không thử một lần tìm gặp cô ta nói chuyện một cách rõ ràng hơn, biết đâu sẽ nhận ra được cái gì đó khiến cô sáng mắt thì sao "
" Ngươi đang cố ép buộc ta tin vào một câu chuyện không có thật sao? không có bất kì một đứa bạn thân hay em gái nào lại nỡ đẩy người quan trọng vào chỗ chết chỉ vì sự trả thù ngu xuẩn đâu "
" CÓ ĐẤY, cô ta là một ví dụ và ngay đến cả KIM NGƯU, hắn từng là bạn thân của Sư Tử, nhưng ai mà biết được, lúc này chính người được xem là bạn thân ấy đang cố giết chết cậu ta chứ. Sư Tử là một đứa ngu ngốc, cô cũng vậy, quá tin tưởng vào một điều gì đó không thật, để rồi sụp đổ vì giấc mộng tan vỡ "
Hắn nói gì vậy? Kim Ngưu đang cố giết Sư Tử sao? là ý gì, Xử Nữ điếng người ngồi ngốc một chỗ, cô không muốn tin, Nhân Mã sẽ không làm điều đó, vì đấy là Ma Kết, vì đấy là người mà nó yêu thương nhất, Nhân Mã sẽ không bỏ rơi Ma Kết, thế nhưng... tại sao cô không thể ngăn nổi dòng suy nghĩ bị lụy này, hết người này rồi tới người kia, xen lẫn nhau rồi tiếp nối tạo ra một vòng tròn tổn thương, tại sao chứ? đều là con người, vì sao lại có thể đối xử tàn nhẫn như thế.
Cự Giải thở gấp gáp, hắn thật sự là tức giận đến nỗi không thể kiểm soát nổi bản thân nữa, nhắm chặt đôi mắt, hắn cố gắng trấn định tâm tình nhẹ bước vào gian trong, hắn và Xử Nữ tranh cãi to tiếng như vậy, sẽ không làm Song Tử thức giấc đấy chứ. Từ xa, nhìn đến Song Tử đang cuộn mình ngủ ngon lành, lúc này Cự Giải mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, xoay người đi ra nằm xuống sofa. Có lẽ là do quá mệt mỏi, hoặc cũng có thể là không nhìn thật kĩ, hắn lại chẳng hề nhận ra bên khóe mắt nhắm nghiền của Song Tử, cái chất lỏng tự nhiên của tuyến lệ đang ồ ạt tràn ra.
Khẽ động đậy mình, sau khi Cự Giải quay đi, Song Tử tưởng chừng đang ngủ lại mở hé đôi mắt ướt nước, cô thật ra đã thức dậy từ rất lâu, lại không ngờ trùng hợp mà nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ. Chua xót từ sâu tận trong vết thương đang lên da non bất ngờ nhói lên đầy đau đớn, cô khóc không phải vì Nhân Mã thay đổi, chỉ là do trái tim quá đau thôi, chỉ là trái tim quá đau thôi mà.
" Nhân Mã "
Tại sao cậu làm vậy? tại sao cậu lại trở nên như vậy?
~*~
" Tôi không phải..." như vậy.!!!
Nhân Mã khổ sở dằn vặt tự nói với chính mình, nhìn khuôn mặt mệt mỏi cùng tái nhợt trong gương, cô tự nhủ rằng bản thân không nên dao động, thế nhưng từng câu từng chữ vừa ban nãy của Cự Giải lại đang ngày càng ăn mòn sự mạnh mẽ trong sâu thẳm đáy lòng cô, chống hai tay lên bệ rửa mặt, Nhân Mã cúi đầu vô lực trượt ngồi xuống. Cô rất muốn khóc, rất muốn hét lên thật to, thế nhưng lại không làm cho nổi, khóc không được, hét cũng chẳng xong, cảm xúc muốn giải tỏa lại bị thứ gì đó bức bách ngăn chặn.
Chị ơi, em đang làm đúng hay làm sai? em không thể nắm bắt được mục đích của mình, em muốn trả thù Thiên Bình, nhưng tại sao khi trông thấy sự khinh ghét hiện lên dưới đáy mắt của hắn, em lại đau lòng đến như vậy, hắn đùa giỡn em như thế, em muốn hủy diệt hắn thì có gì sai, thế nhưng vì cái gì ngay cả Song Tử cũng quay lưng lại với em, em không muốn, trả thù vì cái gì? trả thù được mục đích gì.
" Aaa " Thiên Bình Thiên Bình Thiên Bình.
Cô ghét hắn, cô căm hận hắn, chính hắn biến cô trở nên như vậy, cô nguyền rủa hắn... không, cô không muốn, hắn tại sao nhìn cô như vậy, như thể rằng cô là loại đàn bà dơ bẩn có thể để bất cứ một thằng đàn ông nào đùa giỡn. Ngay cả Ares cũng dùng loại hành động đó trêu ngươi bọn họ, hắn cũng không quản cô nghĩ cái gì, có thể trước mặt đám đông liền không kiêng kị mà động tay động chân với cô.
" Rốt cuộc tôi là cái gì? tôi là gì ?"
Bật dậy lao thẳng ra ngoài, Nhân Mã một mực nhắm mắt nhắm mũi thẳng bước chạy ra ngoài cửa chính của nhà khách Hoàng gia, một luồng không khí lạnh lẽo bất ngờ xộc thẳng vào người, cô rúm ró tự ôm lấy hai vai của mình, quay đầu hướng về nơi nào đó mà chạy đi. Trong đêm tối ngập gió đông hàn lãnh, bóng dáng của Nhân Mã cứ vậy mà tan biến vào bóng đen vô tận.
Một mình, cô độc, lẻ loi...
~*~
|