Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
|
|
Chương 251: Đường nhân duyên quanh co Khác với khi thuyết phục Dạ Vô Hàm, Phong Linh chỉ nói với Nhiếp Tố Tố một câu, Nhiếp Tố Tố đã rất nghĩa khí đồng ý ngay.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên, một trăm đôi nam nữ qua tuyển chọn kỹ lưỡng đã tụ tập đông đủ ở nơi tổ chức. Để gia tăng cảm giác thần bí, Phong Linh cho nam tử phải đeo bịt mắt còn nữ tử thì bịt kín khăn che mặt.
Phong Linh không ngừng tự nói với mình, bày chuyện là do người, nhưng có thành hay không còn nhờ trời. Hai đầu tơ hồng nàng đã ném ra, còn có thể thắt lại với nhau được hay không, vậy phải xem bọn họ có duyên hay không nữa.
Trong sân, Hàm quản gia của phủ Hàm Vương vẫn như cũ làm người điều khiển chương trình, còn các nam nữ đều có chỗ ngồi riêng. Hàm quản gia vô cùng kích động nói, “Hiện tại có một vị khách quý địa vị rất cao, tướng mạo anh tuấn, tuyệt đối là ưu tú đến mức các vị không thể tưởng tượng nổi, cơ hội không có hai lần, mất rồi sẽ không trở lại, xin các vị tiểu thư hãy cố gắng biểu hiện!”
Dạ Vô Hàm nghe vậy, khóe miệng co quắp, không cần hỏi hắn cũng biết câu này là từ người nào mà ra.
Mọi người hết sức hưng phấn, cố gắng hết sức để thể hiện bản thân. Sau nhiều lần chọn tới chọn lui, chỉ còn lại đúng mười sáu người.
Vì Dạ Vô Hàm và Nhiếp Tố Tố đều nghĩ tham gia giúp Phong Linh một tay cho nên hai người đều vui vẻ chọn đứng ở cuối cùng.
Hàm quản gia lại lên đài, “Tiếp theo chính là điểm đặc sắc của đêm nay. Ở đây có một đống dây tơ hồng, mỗi người lên chọn một đầu, dĩ nhiên ai cũng không biết một đầu còn lại của tơ hồng đang trong tay ai. Hai người có tình có thể chọn trúng cùng một dây hay không, vậy phải xem an bài của Nguyệt Lão!”
Dưới đài, Phong Linh khẩn trương nhìn chằm chằm bọn họ, trong lòng không ngừng cầu nguyện, nếu như ông trời cũng tán thành cách làm của nàng, vậy hãy khiến bọn họ chọn trúng một dây tơ hồng đi! Thần Hoàng thấy dáng vẻ hồi hộp của nàng, buồn cười nói, “Nếu hai người họ không chọn trúng, nàng sẽ bất an trong lòng sao?”
“Sẽ không, nhất định hai người họ có thể!” Phong Linh ngừng thở nhìn Dạ Vô Hàm và Nhiếp Tố Tố đi tới, hai người không chọn lựa cẩn thẩn như những người khác mà chỉ tiện tay cầm lấy một đầu.
Rốt cuộc, thời khắc quyết định đã tới.
Hàm quản gia mời những người này bắt đầu thu ngắn dây tơ hồng lại, dần dần khoảng cách giữa hai người nắm cùng một dây càng ngày càng gần.
Dạ Vô Hàm không kiên nhẫn kéo mạnh một phát, đột nhiên kéo không được nữa, hắn ngẩng đầu nhìn lên, một đầu khác của sợi tơ đang nằm trong tay một nữ tử mặc áo lam.
hắn có chút ấn tượng với nữ tử này, bởi vì lúc bắt đầu cuộc thi, rất nhiều người đều chen lấn để được vào, có một ông lão bán hạt dưa bị xô ngã, các tiểu thư đi ngang qua khác chỉ lo kiểm tra quần áo của mình có bị nhăn hay không, hình tượng có hoàn mỹ hay không. Chỉ có nữ nàng là dừng lại, đỡ ông lão lên, thấy hạt dưa của ông lão bị đổ hết, nàng lập tức móc một thỏi bạc ra kín đáo đưa cho ông lão, rồi vội vàng bước đi.
Khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên cảm thấy, dù nàng ăn mặc khá giản dị, không cố tình ăn diện trang điểm, nhưng nàng đúng là người đẹp nhất trong số những nữ tử ở đây.
không ngờ, người nắm cùng dây tơ hồng với hắn sẽ là nàng.
Phong Linh kích động đến mức xém chút nữa hét lên, nàng xoay người lại đến gần Thần Hoàng hưng phấn nói, “Chàng xem! Ngay cả ông trời cũng giúp hai người họ! Đây là nhân duyên trời định đó!”
Lúc này, Thần Hoàng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm hai người kia.
trên đài, chỉ có hai người họ là chọn trúng cùng một dây tơ hồng.
Nhiếp Tố Tố nghiêng đầu nhìn nam tử mặc đồ gấm trước mặt, từ lúc bắt đầu, nàng đã chú ý tới hắn. Mặc kệ khi nào, hắn đều biểu hiện hết sức thong dong, vả lại khí chất quý tộc của hắn vô tình đã đè bẹp tất cả những người khác. Nếu nàng không đoán sai, người này hẳn là vị khách quý thần bí mà Hàm quản gia đã nói lúc nãy.
không ngờ, mình lại chọn trúng một dây với hắn.
Nàng bắt đầu tò mò, rốt cuộc người này là ai?
Hàm quản gia kích động hô to, “thật là đường nhân duyên quanh co ngàn dặm! Vị công tử và tiểu thư này, hai người quả là một đôi do ông trời tác hợp!”
Dạ Vô Hàm trừng Hàm quản gia một cái, để cho lão có chừng mực. Hàm quản gia thì xem như không thấy, kéo hai người đến giữa sân khấu. Nhất thời, phía dưới vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Lúc này, Phong Linh gọi Dạ Dập Tuyên đến, ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu. Dạ Dập Tuyên nghi ngờ hỏi, “Chắc chắn chứ? Vương huynh sẽ giết ta mất……”
Phong Linh nhíu mày, “Muốn ta giữ Hồng Ngọc ở lại thêm mấy năm?”
Sắc mặt Dạ Dập Tuyên lập tức thay đổi, kiên định nói, “Ta không sợ!”
Thần Hoàng nhìn Phong Linh lắc đầu một cái, hiện tại hắn thật càng ngày càng hối hận đã nhặt A Nam về.
Dạ Dập Tuyên bước lên đài, vỗ vỗ vai Hàm quản gia, “Để ta.”
“Ồ, là Tuyên Vương!”
“Tuyên Vương cũng tới!”
“thật đáng tiếc, sao Tuyên Vương lại không tham gia chứ? Nếu Tuyên Vương tham gia, chắc chắn ta sẽ đăng ký!”
Dạ Vô Hàm thấy Dạ Dập Tuyên bước lên, trực giác đã đoán hẳn sẽ không có chuyện tốt gì, bèn nói nhỏ cảnh cáo, “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, hẳn không cần ta dặn dò chứ!”
“Vương huynh yên tâm đi!”
Đầu tiên Dạ Dập Tuyên nở một nụ cười tươi rói, sau đó nói, “Được mời đến đây, bổn vương cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Đặc biệt khi thấy cặp đôi đẹp đôi này, càng thêm khó nén tâm tình kích động!”
Nhiếp Tố Tố tò mò nhìn hắn, cảm giác có gì đó là lạ, hình như chuyện không hề đơn giản như Tam Nương đã nói.
Rốt cuộc, sau một phen ca tụng, Dạ Dập Tuyên bắt đầu vào chuyện chính, “Nếu đã được trời cao tác hợp thế này, không bằng, ngay tối nay trước đông đảo mọi người làm chứng, hai vị hãy định hôn ước luôn đi!”
Dạ Vô Hàm lập tức nhìn qua Dạ Dập Tuyên, bắn về phía hắn một ánh mắt giết người.
Nhiếp Tố Tố cũng rất giật mình.
Ngay lập tức, ở dưới vang lên tiếng hưởng ứng.
Dạ Dập Tuyên mỉm cười, hạ thấp giọng nói, “Tối nay có thành công hay không phải nhờ hai người rồi. không phải sợ, không ai biết mặt thật của hai người cả, chỉ cần gật đầu một cái là xong thôi. Như vậy chúng ta cũng dễ nói chuyện với Tam Nương!”
Nhiếp Tố Tố vừa nghe việc có liên quan đến chuyện làm ăn của Tam Nương, lập tức gật đầu. Dù sao, nàng tới đây chính là để góp vui, cũng chẳng ai biết nàng là ai.
Dạ Vô Hàm mặc dù biết mục đích tới đây là để giúp Tam Nương giữ thể diện, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, dù vậy vẫn không rõ không ổn ở chỗ nào. Thấy đối phương thản nhiên gật đầu, phía dưới lại có nhiều người nhìn như vậy, nếu hắn từ chối, thứ nhất sẽ ảnh hưởng tới Tam Nương, thứ hai sẽ ảnh hưởng tới cô nương này.
hắn trừng Dạ Dập Tuyên một cái, “Trở về tính sổ với ngươi sau!”
Dạ Dập Tuyên bất đắc dĩ nhún nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng bị ép mà thôi.
Rốt cuộc Dạ Vô Hàm gật đầu.
Thoáng chốc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Tiếp theo, Dạ Dập Tuyên hắng giọng nói, “Mọi người muốn thấy mặt thật của hai người này không?”
Phía dưới đồng thanh nói, “Muốn!”
Dạ Vô Hàm tức khắc quay đầu lại, hung hăng trừng Dạ Dập Tuyên. Dạ Dập Tuyên sợ sệt né đi, “Đừng trách đệ, đây là ý của Tam Nương.”
|
Chương 252: Ta là một muội khác. Nhiếp Tố Tố cũng không muốn nói nhiều, nàng rất sảng khoái lấy khăn che mặt xuống, theo ý của nàng thì đây cũng chỉ là đùa giỡn.
Dạ Vô Hàm nhìn thấy gương mặt đó thì giật mình! Là nàng!
Bởi vì hôm nay nàng mặc một bộ xanh dương, che đi những lọn tóc màu xanh dương nên hắn cũng không nhận ra!
Rốt cuộc Dạ Vô Hàm cũng phản ứng lại, từ lúc bắt đầu hắn đã trúng kế của Tam Nương. Mục đích thì không cần nói cũng biết.
“Gỡ! Gỡ! Gỡ!”.
Âm thanh ồn ào vang lên, đợt sau còn to lơn đợt trước. Dạ Vô Hàm bây giờ là cỡi hổ khó xuống, hắn vốn có thể tức giận rời khỏi đây nhưng làm như thế sẽ phá hủy tâm huyết của Phong Linh, dù sao hắn cũng không hi vọng nàng bị tổn thương. Nhưng nếu như hắn lấy xuống.
Nhiếp Tố Tố quay đầu lại ngó hắn, tốt bụng nhỏ giọng nhắc nhở, “Không có việc gì, ngươi cứ lấy xuống đi, sau đó hai ta cũng đâu biết ai với ai. À đúng rồi, ta cảnh cáo ngươi, ta giúp Tam Nương nên mới đến, ngươi đừng để bị ta mê hoặc, lát nữa lại theo đuổi ta đấy!!”.
Dạ Vô Hàm nhíu mày, những lời này phải là hắn nói mới đúng, không ngờ lại để cho nữ nhân này nói trước! Hắn cũng muốn xem một chút, thì nhìn thấy mặt hắn thì nàng còn có thể nói gì! Hắn cũng không do dự nữa, lấy khăn bịt mắt xuống, lộ ra bộ mặt thật, phía dưới sau khi nhìn thấy thì thét chói tai, “A! Là Hàm Vương! Đó là Hàm Vương”.
“Trời ạ, là Hàm Vương! Đáng chết, nếu sớm biết đó là ngài ấy thì sống chết ta cũng không buông tay!”.
“Aaa, ai tới nói cho ta biết đây không phải là sự thật đi? Tại sao nữ nhân kia lại may mắn chọn trúng Hàm Vương vậy? Đây nhất định là mộng, ta chưa tỉnh ngủ!!!!”.
Nhiếp Tố Tố sợ ngây người, nàng không ngờ nam nhân đó lại là Dạ Vô Hàm!
Dạ Vô Hàm học cách nàng nói, giễu cợt trả lại, “Ngươi đừng để bị bổn vương mê hoặc sau đó theo đuổi bổn vương!”.
“Ực”. Nhiếp Tố Tố suýt chút nữa bị sặc nước bọt, mặt mũi của nàng đều bị ném đi rồi.
Đến lúc này, Phong Linh mới đi lên, vỗ tay nói, “Nếu đồng ý thành lập hôn ước trước mặt mọi người, ta tin tưởng Hàm Vương điện hạ chắc chắn sẽ nhất ngôn cửu đỉnh, không cô phụ vị cô nương này!”
“Tam Nương!” Nhiếp Tố Tố nóng nảy, Dạ Vô Hàm cũng tức giận nhìn nàng.
Phong Linh tự động bỏ qua ánh mắt của hắn, nói với Nhiếp Tố Tố. “cô nương, ngươi cứ yên tâm, nếu Hàm Vương phụ ngươi, ta sẽ đi báo cáo ngự trạng với ngươi…”
Dạ Vô Hàm không nhịn được nữa, kéo hai người xuống đài, quản gia vội vàng lên nói. “Tiễn một đôi giai ngẫu, chúng ta hãy xem những nỗ lực của các vị công tử và tiểu thư…”
Dưới sân, Dạ Vô Hàm đè nén lửa giận, gằn từng chữ nói. “nói cho ta biết nguyên nhân mà nàng làm như vậy. Là do đồng tình hay thương hại ta? Nàng cảm thấy nàng thiếu ta cái gì mà phải dùng phương thức này để trả lại? Nếu quả thật là như vậy thì ta khuyên nàng không cần phải làm thế, ta còn chưa rơi vào hoàn cảnh cần người khác quan tâm tới.”
Phong Linh biết hắn thật sự tức giận, nàng giải thích. “Ta không có ý đó, ta chỉ muốn…”
“Nàng chỉ muốn dùng cái này đền bù cho sự áy náy của nàng sao. Phong Tam Nương, theo ý của nàng, ta là bọc quần áo hay là một phiền toái, mà cần nàng phải tùy tiện nhét vào tay một nữ nhân không rõ lai lịch?”
“Ta…” Phong Linh nhất thời cứng họng, nàng biết rõ chuyện mình làm không phải nhưng xuất phát ý của nàng không phải như vậy. Nàng lại không thể nói cho hắn biết, Nhiếp Tố Tố chính là thân thể của nàng. không phải nàng tùy tiện ném hắn cho một nữ nhân xa lạ!
Đôi mắt Phong Linh đỏ lên, nàng cúi đầu: “Xin lỗi.”
trên vai đột nhiên có một cánh tay, ôm lấy an ủi.
“Hàm vương, mặc dù Tam Nương làm thế là thiếu suy xét nhưng cho dù ngươi không tức thì ta cũng sẽ tức giận”. Nhiếp Tố Tố ngẩng đầu lên, khuôn mặt cá tính, có một sự chân thành hồn nhiên, khiến người khác không thể bỏ qua.
“Ngươi nói không sai. Chuyện của ngươi không cần người khác quan tâm. Nhưng ngươi biết không? Nàng tình nguyện bị oán giận, nàng vẫn làm như vậy, đó là vì cái gì? Muốn đền bù sao? không, không phải. Nàng muốn những người nàng quý mến, người nàng để ý đều có được hạnh phúc.”
Phong Linh cầm tay nàng, nước mắt không ngừng rơi xuống. thì ra nàng ấy hiểu hết, cái gì cũng hiểu.
Dạ Vô Hàm thấy nước mắt của nàng thì cũng hối hận, dù sao thì suy nghĩ của nàng cũng không phải là xấu, vừa rồi hắn đúng là đã quá nghiêm khắc.
Nhiếp Tố Tố nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa, cả người toát ra sự cơ trí khiến nàng có một mị lực khác. Nàng không kiêu căng, cũng nhẹ nhàng nói, “Nếu như Hàm Vương cảm thấy đối phương là ta, một nữ nhân không rõ lai lịch, nên mới nổi giận như vậy, thì ta thay Tam Nương nhận lỗi với ngài.” nói xong, còn cúi người với hắn. “Rất xin lỗi, để ngươi phải chịu đựng ta lâu như vậy.”
Dạ Vô Hàm cứng họng. Lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn bị một nữ nhân cướp lời, chỉ vài ba câu đã nói hắn thành người không rõ nhân tình.
Loại cảm giác này, rất tệ.
hắn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, “Thôi, ta cũng không phải cố tình muốn chỉ trích cái gì.” nói xong hắn đi ra ngoài theo cửa sau.
Nhiếp Tố Tố thở phào, nhẹ nhõm. “Haizz, bộ dạng nghiêm túc của hắn đúng là rất dọa người.” Làm nàng phải tự thôi miên mình thật lâu mới dám ra mặt thay Phong Linh.
Phong Linh giật nhẹ tay nàng, áy náy nói. “Tố Tố, muội làm như vậy…”
“Ta biết”, Nhiếp Tố Tố cười với nàng, cầm ngược tay của nàng lại, nói. “Nếu đổi lại là ta thì ta cũng làm như muội, dù sao thì, ta cũng là một người khác của muội.”
Phong Linh đột nhiên cười, “Đột nhiên muội cảm thấy nếu không thưởng thức con người của tỷ thì đúng là một tổn thất lớn, một tổn thất rất lớn.”
Nhiếp Tố Tố trừng mắt nhìn nàng, giả bộ tức giận. “Muội xem, trước kia muội ăn mặc thế nào? Tóc tai màu sắc quỷ dị, trên lỗ mũi cũng có đồ, không dọa người ta sợ chạy mới lạ!”
Phong Linh cười hì hì ôm nàng. “Bởi vì nó đặc biệt nên muội mới làm chứ sao.”
“Haizz, xem ra ta đã đắc tội với Hàm Vương rồi, ngộ nhỡ sau này hắn trả thù ta thì… muội và công tử không thể làm ngơ đâu nhé.”
“Yên tâm đi. Dạ Vô Hàm không phải là người nhỏ mọn như vậy.” Phong Linh bảo đảm nói, “Cùng lắm thì hắn đóng cửa bế quan nửa tháng, một tháng là không sao.”
“Hy vọng thế.”
Đêm đó, sau khi xem mắt thành công. Thần Hoàng ra tối hậu thư cho Phong Linh, không phép làm bất cứ hành động cổ quái nào nữa! Phong Linh đáp lời ngoài miệng, nhưng trong lòng vẫn đang tính toán không biết lần sau nên tổ chức cái gì.
Dạ Vô Hàm trở về vương phủ, Phi Ưng tiến lên bẩm báo, “Vương gia, có người muốn cầu kiến ngài.”
hắn vừa thay quần áo vừa hỏi. “Ai?”
“A, người đó nói là cha của Triệu phu nhân.”
Dạ Vô Hàm sững sờ xoay người lại. “Tìm được người của Triệu phủ rồi?”
Phi Ưng lắc đầu, “Cái này sợ rằng ngài phải tự hỏi ông ấy.”
hắn không nói lời nào, đi vào phòng khách. Triệu lão gia thấy hắn thì vội đứng dậy, quỳ xuống, “Lão hủ tham kiến Vương gia.”
|
Chương 253: Cuộc sống vẫn cần một chút ngoài ý muốn Ban đêm hết sức yên tĩnh.
Dạ Vô Hàm đi tới bên giường Hinh Nhi, nhìn bé.
Bé đang ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa hết sức đáng yêu.
Mặc dù hắn đã đoán được bé không phải là máu mủ của hắn nhưng mà sau khi chứng thực được điều đó, hắn vẫn cảm thấy thất vọng. Vừa rồi hắn cự tuyệt Triệu lão gia đưa Hinh Nhi đi bởi vì ngay cả con gái ruột mà cũng không bảo vệ được thì hắn không thể tin tưởng được ông ấy.
Nói cho cùng, cũng là hắn gián tiếp tổn thương Châu Châu. Nàng ta bị Tiêm Vũ ghen ghét, chịu khổ bị giày xéo, lúc có Hinh Nhi, mới có những chuyện xưa. Lúc ấy không phải Triệu phủ bị người bắt đi, mà sau khi Triệu phu nhân nghe tin dữ của con gái, sợ tất cả bại lộ thì sẽ bị lửa thiêu thân, dù sao Châu Châu nói nói dối dòng máu hoàng tộc là chuyện chu di cửu tộc, lúc đó bà mới thẳng thắn tất cả với Triệu lão gia. Triệu lão gia nhát gan, sợ phiền phức hạ lệnh ngụy trang như bị cướp, cả đêm trốn đi Tây Vực.
Dạ Vô Hàm có thể tưởng tượng được, quỷ diện tăng đến chậm một bước, định giá họa cho Xích Diễm bang. Ban đầu Cảnh Vương thúc thuê Xích Diễm bang cho người giết Phong Tam Nương, cho đến bây giờ, hắn vẫn không hiểu Xích Diễm bang này là chính hay tà.
Lúc ở Tây Vực thì Triệu phu nhân lại mang theo tài sản để dành của ông chạy mất! Triệu lão gia tuổi già buồn bã, mỗi ngày đều sống tự trách bản thân. Sau đó từ vài người bạn từng có buôn bán với ông nghe được tin Châu Châu chết, lại biết được Hinh Nhi vẫn còn trong Hàm Vương phủ, ông mới lấy hết can đảm đến đón đứa cháu ngoại duy nhất của ông.
Rốt cuộc thân thế của Hinh Nhi cũng được làm sáng tỏ. Cho dù nương của bé từ người bị hại biến thành người đi hại nhiều người, cha của bé càng không biết đang ở đâu làm điều ác, nhưng đối với Dạ Vô Hàm mà nói, bé đã từng mang đến cho hắn niềm vui khi được làm cha, hắn sẽ không quên điều đó. Bắt đầu từ bây giờ, bé chính là con gái của hắn, Quận chúa của Hàm Vương phủ!
*... ...... .....*
Ngày hôm sau, Dạ Vô Hàm vừa dậy đã nhận được ý chỉ của Dạ Hoằng Thiên tuyên hắn vào cung.
Đi tới hoàng cung, Dạ Hoằng Thiên dẫn hắn vào Ngự hoa viên, sai người mang trà bánh tới, “Nghe nói, tối hôm qua, đại hội xem mắt của Tam Nương rất náo nhiệt. Đáng tiếc là trẫm không được đi xem”. Ông khẽ mỉm cười với Dạ Vô Hàm, “Điều khiến trẫm ngạc nhiên là con lại hứa hẹn kết hôn với một nữ tử trước mặt mọi người, có chuyện này sao?”.
“Phụ hoàng tìm nhi thần chỉ vì chuyện này sao?”.
“Ha ha, Vô Hàm, là nam tử thì nói phải giữ lời đấy”. Dạ Hoằng Thiên thấy vẻ mặt Dạ Vô Hàm như sắp phát hỏa, ông thông minh không nói tiếp. Ngược lại, ông nghiêm mặt nói, “Bên kia đã xưng thần với chúng ta, hôm qua họ phái sứ thần, muốn xin trẫm một yêu cầu”.
Dạ Vô Hàm hiểu ra, “Họ muốn đưa Nghi Nhân trở về?”.
Dạ Hoằng Thiên gật đầu, “Ừ, đúng vậy. Vô Hàm, con thấy thế nào?”.
“Đối với bọn họ thì Nghi Nhân chính là hy vọng phục quốc của bọn họ, con dân của phiên bang cũng rất lệ thuộc vào nàng ta. Bọn họ có thể bỏ vũ khí nhưng không thể mất vị Thế chủ này”.
“Chính là thế, bây giờ trẫm cũng đang khó, không biết có nên thả nàng về không. Cho nên mới gọi con vào cung để thương lượng vấn đề này”.
Dạ Vô Hàm nói, “Hiện tại cả thiên hạ đều biết phiên bang xưng thần với chúng ta. Nếu lúc này chúng ta còn giữ thế chủ của họ không thả, sợ là sẽ có vài người tức giận, cho rằng chúng ta sợ Nghi Nhân”.
“Tuy là nói thế, nhưng.... ...”.
Dạ Vô Hàm cười cười, “Phụ hoàng, kẻ địch không phải để sợ. Nếu như chỉ một Nghi Nhân nho nhỏ mà khiến chúng ta làm mất phong độ của Minh Tịch thì về sau xuất hiện người như thế thì làm sao? Nếu bọn họ muốn thì chúng ta thoải mái khua chiêng gõ trống đưa người trở về, chúng ta phải nói với thiên hạ, mệnh của Nghi Nhân chúng ta khinh thường. Nếu chúng ta có thể thả nàng ra thì chúng ta cũng có bản lĩnh bắt nàng lại”.
Dạ Hoằng Thiên nhìn sâu vào hắn, vui vẻ cười, “Vô Hàm, con luôn tự che giấu bản thân rất khá nhưng khí phách của con không cam tâm để con làm một người bình thường. Đây là bản tính trời sinh, con muốn chống lại cũng vô dụng. Năm đó nếu không phải do mẫu phi của con cầu khẩn, sợ là người thừa kế chính là con. Dù sao.... con cũng là trưởng tử của trẫm!”.
Dạ Vô Hàm cười khẽ, đối với việc có làm hoàng đế hay không, hắn không thèm để ý, “Mẫu phi không thích quyền lợi, bà chỉ muốn nhi thần và Dập Tuyên sống tự do tự tại”.
Dạ Hoằng Thiên thở dài một tiếng, vỗ vai hắn, “Được rồi, chuyện có liên quan đến Thế chủ của phiên bang, trẫm giao cho con”.
“Nhi thần tuân lệnh”.
Dạ Vô Hàm rời khỏi hoàng cung, chạy thẳng tới Đại trạch.
Vừa vào cửa, đi qua đại viện thì thấy một đống nữ nhân, đang ngồi với Phong Linh học làm dưa chua. Nhiếp Tố Tố vừa ngẩng đầu, nhìn thấy hắn, nhưng chỉ thoáng qua một cái, sau đó dường như không biết gì, tiếp tục nói cười với Hồng Ngọc.
“A, Vô Hàm”. Phong Linh xoa tay, đừng lên, “Ngươi đến sớm vậy có chuyện gì sao?”.
“Ừ, tên kia đâu?”.
“À, hắn và Bảo Bảo đang ở hậu viện”.
Dạ Vô Hàm gật đầu một cái, “Các ngươi cứ làm đi, ta đi tìm hắn có chút việc”.
“Ừ”.
Phong Linh ngồi vào chỗ, nàng nhìn Nhiếp Tố Tố nói, “Tố Tố, xin lỗi, đều tại muội làm hai người lúng túng như vậy”.
“Không phải đâu”. Nhiếp Tố Tố khoát tay cười nói, “Ta với hắn cũng không có nói chuyện nhiều, đây cũng là phản ứng bình thường thôi. Muội đau lòng làm gì? Làm nhanh lên chúng ta còn ăn”.
Hồng Ngọc nói tiếp, “Hàm Vương chúng ta đều không đoán được. Dù vui buồn hay tức giận đều không hiện ra mặt. Cho nên tốt nhất là đừng nhìn”.
Dạ Vô Hàm nhíu mày, họ không biết là nói xấu sau lưng thì nên nói nhỏ một chút sao? Nhưng mà, nữ nhân kỳ quái đó, dường như rất khinh thường hắn, khiến một người kiêu ngạo như hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Khi hắn đến hậu viện, Bảo Bảo đang tập một bộ quyền pháp, Thần Hoàng ngồi bên cạnh uống trà, thỉnh thoảng chỉ điểm cho nó. Thần Hoàng ngồi bên cạnh uống trà, thỉnh thoảng chỉ điểm cho nó. Thần Hoàng nhìn thấy hắn thì giật mình, “Gì đây? Đến đây ăn chực à?”.
Bảo Bảo chào hắn, “Con chào Vô Hàm thúc thúc”.
Dạ Vô Hàm thấy Bảo Bảo vất vả, đau lòng nói, “Nó còn nhỏ, ngươi để nó luyện tập võ công này có phải là sớm quá hay không?”.
Thần Hoàng cười quỷ dị, “Trên người nó có dòng máu của ta, không thành vấn đề”.
Dạ Vô Hàm chấn động, nhìn chằm chằm hắn không nói gì.
Thần Hoàng đứng dậy, “Tiểu tử, tiếp tục luyện đi, không cho phép lười”.
“Vâng, con biết”. Bảo Bảo phất tay.
Thần Hoàng nhìn Dạ Vô Hàm, “Đi thôi, đến thư phòng nói chuyện”. Hắn vừa đi vừa hỏi, “Sáng sớm đã đến để làm gì thế?”.
Dạ Vô Hàm nói, “Ta muốn đưa Nghi Nhân và Vũ Tường về phiên bang”.
Thần Hoàng quay đầu lại, nhíu mày, “Được, ngươi cứ tự tính toán”.
“Dễ dàng như vậy?”.
“Ha ha, ta không giết họ chính là đợi nhân vật quan trọng như ngươi mở miệng”.
“Dường như ngươi đã tính toán tốt”.
“Sao được, chỉ là ta hiểu rõ kẻ địch của ta, đối thủ của ta”. Sau đó, Thần Hoàng gọi A Tinh tới, “Đem hai người kia giao cho Hàm Vương”.
“Vâng, chủ nhân!”.
Thần Hoàng lại hỏi, “Ngươi tự mình đưa bọn họ về sao?”.
“Ừ, dự tính trong tám ngày có thể trở về. Trong lúc đó ngươi phải chăm sóc trợ giúp cho phụ hoàng”.
“Cần ngươi giao phó à?”.
Lúc này, Nhiếp Tố Tố bưng một chậu cải trắng ướp gia vị đi vào. Dưới chân đột nhiên lại vấp phải tảng đá, nếu không cẩn thận thì cả người sẽ ngã xuống. Thần Hoàng nhìn thấy nhưng không nhúc nhích, Dạ Vô Hàm tiến lên đỡ nàng.
Nhiếp Tố Tố thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vội vàng rời tầm mắt, “Cảm ơn”.
“Không khách khí”.
Dạ Vô Hàm đưa chậu cải trắng, xoay người đi. Nhiếp Tố Tố định đi thì lại thấy A Tinh mang hai người tới, ngây người.
Là thế chủ! Vũ đại ca!
Nàng vừa muốn mở miệng gọi những lập tức nhớ ra bộ dạng mình đã thay đổi, bọn họ không thể nhận ra. Trước đó nàng đã nghe Phong Linh nói qua chuyện của bọn họ, không ngờ bọn họ vẫn bị nhốt ở chỗ này! A Tinh đưa hai người nhanh chóng đi cửa sau.
Nhiếp Tố Tố đứng ngây người ở đó, nghe thấy Dạ Vô Hàm nói, “Ta đưa bọn họ đi đây”.
Thần Hoàng gật đầu.
Nhiếp Tố Tố nóng nảy, dẫn bọn họ đi đâu? Muốn xử trảm bí mật sao?
Nàng vội vàng để chậu cải trắng xuống, xông lên ngăn trước người Dạ Vô Hàm, “Ngươi định đi đâu?”.
Dạ Vô Hàm nheo mắt, hiển nhiên là không vui, “Bổn vương đi đâu, có quan hệ gì với ngươi à?”.
Nhiếp Tố Tố nhất thời không trả lời được, dưới tình thế cấp bách, nàng thốt lên. “Ngươi đã chính miệng đồng ý hôn ước với ta, đương nhiên là ngươi đi đâu, ta theo đó!”.
Dạ Vô Hàm không ngờ nàng sẽ nói như vậy, đứng sững tại chỗ. Thần Hoàng đứng sau nhịn cười nói, “A Nam nói không sai, ngươi đã đứng trước mặt gần ngàn người đồng ý rồi, nếu đổi ý..... Hàm Vương điện hạ sẽ thành chủ đề cho các câu chuyện”.
Dạ Vô Hàm không thèm để ý đến hắn, nhìn chằm chằm Nhiếp Tố Tố, “Tối hôm qua như thế nào ngươi đều rõ hơn ai khác!”.
“Phải...... nhưng đối với nữ tử thì danh tiết quan trọng như thế nào, không phải là ngươi không biết, bây giờ tất cả mọi người đều biết ta là người của Hàm Vương điện hạ, ngươi đổi ý rồi thì còn ai chịu lấy ta?” Nhiếp Tố Tố vừa nói trong lòng vừa a di đà phật. không phải là nàng cố ý, ông trời phải nhìn rõ mọi việc, xử lý nàng thật nhẹ nhàng thôi.
Nhiếp Tố Tố cảm thấy hắn tức giận thì liều mạng, hạ quyết tâm kiên trì nói: “Tamặc kệ ngươi nhất định phải dẫn ta đi, nếu không ta sẽ...ta sẽ nói cho mọi người biết, Dạ Vô Hàmnói lời không giữlời, là một tiểu nhân lật lọng phản lời.”
Thần Hoàng tiến lên, ôn hòa nói,“Lần này thì ta đứng ở bên A Nam, nói thế nào thìA Nam cũng là do ta đưa về, làm sao có thểbị khi dễ được?”
Dạ Vô Hàm quay đầu trừng mắt nhìn hắn,“Ngươi cố ý?”.
Thần Hoàng nhếch môi cười, “Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, nếu để cho Tam Nương biết thìhậu quả sẽ đáng sợ hơnrất nhiều.”
Dạ Vô Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định của Nhiếp Tố Tố, hắn không hiểu nàng đang nghĩ gì! Sau khi vào cửa thì coi hắn như không tồn tại, bây giờ thì sống chết cũng muốn ỷ lại vào hắn! hắn nhìn nàng chằm chằm, cười lạnh, “không được!”. Xoay người nhanh chân bước đi.
“Ngươi...” Nhiếp Tố Tố tức giận đuổi theo, ôm lấy cánh tayhắn, cả người ngồi dưới đất như đang ăn vạ, sống chết cũngkhông chịu đứng dậy.
“Đáng chết, buông tay!”.
“không, trừ phi ngươi dẫn ta đi cùng!” Nhiếp Tố Tố quyết định,nhất.định phải nghĩ biện pháp cứu Thế chủ!
Đúng lúc này đám người Phong Linh xuất hiện, thấy cảnh như vậy thì sửng sốt.
“A Nam, tỷ... tỷ đang làm gì vậy?”.
“Hàm Vương không giữ chữ tín, ở trước mặt mọi người hắn đã đồng ý sẽ lấy ta, vậymà bây giờ hắnmuốn bỏ đi cho xong, căn bản là hắn muốnbỏ ta lại.”
Mấy người vừanghe vậy thìtức giận, Phong Linh đi đầu, tiến lên phía trướcnói. “Dạ Vô Hàm, cho dù ngươi là bất đắc dĩ nhưng ngươi cũng không thể không nghĩ đến A Nam, nói đi là đi được!”.
“Hàm vương, ngài làm như vậy sau này A Nam của chúng ta làm sao có thể gặp người được?” Hồng Ngọc hừ lạnh nói, “Có phải là năm nhân Dạ gia đều không thích chịu trách nhiệm không? Năm đó Dạ Dập Tuyên chạy trốn không thấy bóng dáng, bây giờ Hàm Vương cũng muốn noi theo sao?”
Vấn Xuân và Sơ Hạ cũng nói, “Vương gia, tại sao ngài lại có thể như vậy? Đây không phải là phá hủy trong sạch của A Nam cô nương sao?”
Bốn nữ nhân ta một lời ngươi một câu làm cho Dạ Vô Hàm đổ mồ hôi. Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, kéo Nhiếp Tố Tố dậy, “Được, bổn vương đưa nàng đi! Nếu như nàng có ăn khổ, chịu uất ức thìcác ngươi đừng có đau lòng!”
nói xong, không để cho nàng có cơ hội chuẩn bịđồ, xách nàng như xách gà con đi ra ngoài.
“A, mọi người đợi ta, ta sẽ trở lại sớm!”. Nhiếp Tố Tố vừa đi vừa phất tay với các nàng.
“Tố Tố...” Phong Linh có chút lo lắng, Thần Hoàng lại ôm nàng của nàng, cười yêu nghiệt, “Yên tâm, tên kia đi Phiên Bang, sẽ không để A Nam bị tổn thương, nhiều nhất thì trên đường để nàng chịu khổ một chút thôi.”
“Phiên bang?”. Phong Linh hiểu ra, Nhiếp Tố Tố kiên trì đi như vậy là vì cái gì.
Từ từ, nàng nở nụ cười, cuộc sống cần có chút việc ngoài ý muốn mới vui.
*.......*
Hậu viện, Bảo Bảo đang nghiêm túc luyện tập, Pháp Hạ vẻ mặt ảm đạm đi ra, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy tuyệt vọng, hắn ngẩng đầu nhìn Bảo Bảo, suy nghĩ một chút, từ trong người lấy ra một quyển sách thuốc, “Bảo Bảo.”
“Dạ?”
“Quyển này là do ta biên soạn, đệ thân là Minh chủ võ lâm sau này chắc sẽ cần dùng... Đệ cầm lấy. Coi như là món quà cuối cùng ta tặng đệ!”
Bảo Bảo ngừng lại, đi tới, nhận lấy, “Tốt như vậy mà lại đưa cho ta?”. Nó mở ra xem một chút. “A còn chưa viết xong?Pháp Hạ ca ca. tại sao huynh không viết tiếp?”.
Pháp Hạ lắc đầu một cái. “Ta không có thời gian để viết nữa...”
“A”. Bảo Bảo cũng không biết chuyện hắn làmột quỷ diện tăng, lật tới cuối cùng, nó tò mò nói.“Độc títhảo... Độc tí thảo.... A cái này đệ có này”.
“Cáigì?”. Pháp Hạ vọt đứng lên, nắm lấy vai Bảo Bảo “Bảo Bảo, đệ nói cái gì? Đệ có độc tí thảo! Là thật sao? Ở đâu? Ở đâu?”.
Bảo Bảo chớp mắt một cái, “Lần trước khi đệ đến cứu nương, đệ thuận tay cầm về. Đệ cùng không biết đó là vật gì, đệ chỉ nghĩ là người đó sẽ không lưu một đống thảo dược kỳ quái. Pháp Hạ ca ca, huynh cần dùng sao? Huynh đến phòng đệ lấy đi, có nhiều lắm!”.
“Ha ha! Tốtqúa! Tốt quá”. Pháp Hạ kích động ôm Bảo Bảo. “Bảo Bảo, đệ đúng là thiên tài.”
Bảo Bảo nhìn hắn, cười gượng. “Cảm ơn, có rất nhiều ngườì đã nói vậy rồi.”
Sơ Hạ đi ngang qua, nhìn Pháp Hạ đang kích động. “A, Pháp Hạ, ngươi làm sao vậy?”
Pháp Hạ buông Bảo Bảo ra, không suy nghĩ, ôm lấy nàng, “Sơ Hạ! Ngươi thật đẹp!”
Sơ Hạ ngây người, mắt mở to. Pháp Hạ buông nàng ra, xoay người chạy về phòng Bảo Bảo.
Sơ Hạ đỏ mặt, sau đó cúi đầu xấu hổ nói. “thì ra là, hắn vẫn đối với người ta...Ai da, ghét quá, trước mặt trẻ con...thậtlà, không biết làm lúc không người...”
Bảo Bảo rùng mình một cái, xoay người tiếp tục luyện quyền.
|
Chương 254: Chuyện cả đời. Một năm sau.
Tuyết trắng che phủ cả ngọn núi, bầu trời mờ mịt.
Đây là trận tuyết đầu tiên từ đầu mùa đông, hai con khủng long đá ở hai bên đại trạch vẫn hùng vĩ uy vũ như xưa, treo trên cánh cửa là hai chiếc đèn lồng, gió thổi qua khiến nó đung đưa.
Vấn Xuân và Sơ Hạ mặc áo bông, đứng ở cửa không ngừng nhìn ra ngoài, khuôn mặt bị gió thổi hồng hồng.
“Tại sao còn chưa đến?”.
Sơ Hạ tinh mắt nhìn thấy một chiếc xe ngựa ở xa, cao hứng nói. “Đến rồi, đến rồi”.
Một chiếc xe ngựa xa hoa từ từ dừng lại trước cửa, cửa xe mở ra, Dạ Dập Tuyên nhảy xuống trước.
“Tham kiến Tuyên vương”.
Dạ Dập Tuyên thấy hai người thì cười nói, “Hai nha đầu các ngươi càng lúc càng xinh ra, nghe nói đều đã đính thân rồi, bao giờ thành thân thì bổn vương sẽ gửi đồ cưới cho các ngươi!”.
“Ha ha, tạ ơn Tuyên Vương điện hạ!”.
“Tiểu Tuyên tử ~”. Trong xe ngựa truyền đến một giọng nói nũng nịu, sau đó một bàn tay vươn ra, hắn chạy lại cung kính đưa tay ra, “Cẩn thận ~ chậm một chút, chú ý dưới chân, đừng vội……”.
Nhìn bộ dạng dè dặt cẩn thận của hắn, hai người cười.
Từ trong xe ngựa, một thiếu phụ mặc áo choàng đỏ lớn bụng bước ra, nhìn thấy Vấn Xuân và Sơ Hạ thì cao hứng bỏ qua hắn, chạy tới chỗ hai người: “Xú nha đầu, không đến gặp ta, có phải quên mất ta rồi không?”.
“Chúng ta nhớ Hồng Ngọc cô nương còn không kịp, mau vào trong thôi, bên ngoài rất lạnh, chúng ta vào trong rồi nói”.
“Đi”.
Hồng Ngọc quay đầu lại, bộ dạng nữ vương, “Tiểu tuyên tử, xách lễ vật ta chuẩn bị mang vào đi”.
“Được”.
Dạ Dập Tuyên không oán hận câu nào, xách theo bao lớn bao nhỏ đi sau ba nữ nhân.
“Hồng Ngọc!”.
Trong phòng truyền ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó một nữ nhân vóc người tinh thế lao ra, Dạ Dập Tuyên sợ tới mức ném đồ xuống, vội che trước mặt Hồng Ngọc, “Cẩn thận con ta!”.
Hồng Ngọc kích động hất hắn ra, ôm chặt lấy nàng, “Phong Tam Nương, tỷ thật đáng đánh đòn, ở Tây Vực lâu như vậy mới trở về! Tỷ không trở lại thì ta biết đi đâu tìm thái tử để đòi người?”.
“Ta nhớ mọi người nên mới về kinh thành ăn mừng năm mới”. Phong Linh cao hứng nhìn bụng của nàng, “Oa, cái này cũng phải sáu tháng rồi”. Nàng ngẩng đầu lên nháy mắt với Dạ Dập Tuyên, “Tiểu Tuyên Tuyên, ta nhớ hai người mới thành thân được ba tháng thôi mà?”.
“Haizz, ta có biện pháp khác sao? Ngày đó là nàng bá vương ngạnh thượng cung, nói phụ hoàng đã hạ chỉ thì chúng ta chính là phu thê, động phòng trước thì có làm sao?”.
Mọi người cười vang.
Hồng Ngọc đỏ mặt, gắt giọng. “Muốn chết, sao tự dưng chàng nói chi?”.
Dạ Dập Tuyên đem lễ vật đặt lên bàn, sau đó nhìn một vòng, “Ơ, ca ta đâu?”.
Vấn Xuân cười thần bí, “Hiện giờ thái tử rất bận”.
Đang nói chuyện, Bảo Bảo chạy ra, “Nương”.
Hồng Ngọc cười nói, “A, tiểu soái ca này là ai đây?”.
“Con chào Hồng Ngọc a di, Tuyên thúc thúc!”. Bảo Bảo sáu tuổi, đã cao hơn so với năm trước, vẫn xinh đẹp đáng yêu.
Nó đến trước mặt Phong Linh nói, “Nương, con có việc phải ra ngoài, hôm nay trưởng môn phái Tung Sơn muốn con đến tham gia yến tiệc của bát đại trưởng môn”.
“Ừ, đi đi…. Thuận tiện lấy cho muội muội của con phương thuốc gia truyền của hắn”.
“Vâng, con biết rồi”.
Hồng Ngọc và Dạ Dập Tuyên sửng sốt, “Muội muội?”.
Phong Linh cười, “Con gái của ta”.
“Phong Tam Nương! Tỷ sinh con gái!”. Hồng Ngọc cả kinh nói, “Tại sao lại không cho chúng ta biết?”.
“Ha ha, muội biết mà, ở Tây Vực ta có nhiều việc, phải giải quyết vấn đề nước ăn của dân chúng bên đó, còn phải bàn với Chu lão bản tổ chức người Minh Tịch phóng khoáng lạc quan vào đầu năm sau, bận quá quên viết thư cho hai người”.
Khi đang nói chuyện, một nam nhân đi ra, mỗi tay ôm một đứa nhỏ.
Bên ngoài khí trời lạnh lẽo nhưng hắn vẫn tiêu sái, trên đường đi tới gió thổi,bộ dạng quyến rũ xinh đẹp không giảm.
Thần Hoàng ôm hai bé gái vào ngực như ôm bảo vật trân quý nhất thế gian, vừa đi vừa nói, “Nương tử, nàng xem, con gái nằm trong lòng ta ngoan thế nào”.
Dạ Dập Tuyên nuốt nước bọt, “Hai?”.
“Trời ạ, trời ạ? Phong Tam Nương, tỷ sinh hai?”.
Phong Linh cười, “Ha ha, ta cũng không ngờ lại là song bào thai”.
Thần Hoàng đắc ý nhướn mày nhìn Dạ Dập Tuyên, “Có phải đệ rất hâm mộ không?”.
Dạ Dập Tuyên nhìn hai đứa nhỏ nằm trong lòng hắn phấn điêu ngọc trác, lông mày, mắt, mũi giống hệt như Thần Hoàng, cực kỳ xinh đẹp. Trong mắt Dạ Dập Tuyên như sắp lòi ra, “Thật sự, rất rất rất đáng yêu!”.
Thần Hoàng ôm hai nữ nhi, lòng hư vinh được thỏa mãn.
Hồng Ngọc cũng yêu thích không thôi, chỉ hận không thể ôm về làm con mình, “Thật xinh”.
Phong Linh đắc ý. “Xinh đẹp không?”.
“Ừ”. Hồng Ngọc thẳng thắn gật đầu, “May là không giống tỷ”.
“………..”.
Mọi người ngồi xuống, tỉ mỉ kể lại mọi chuyện đã trải qua trong một năm. Cuối cùng, Hồng Ngọc hỏi, “A Nam bây giờ đang ở đâu?”.
“Tháng trước ta có nhận được thư của tỷ ấy, tỷ ấy nói đang ở Quan Châu cùng Dạ Vô Hàm, không kịp về kinh thành”.
“Vậy, nàng ấy với Hàm Vương sao rồi?”.
Nói đến đây, Phong Linh không nhịn được cười, “Không biết có phải hai người này bát tự xung khắc không, mà luôn có những tình huống không ngờ, không phải tỷ ấy hại Dạ Vô Hàm bị thương, thì Dạ Vô Hàm hại tỷ ấy trở thành gian tế. Vất vả lắm mới rời khỏi phiên bang thì lại bị ốm trên đường. Ha ha, mặc dù tỷ ấy khiến Dạ Vô Hàm gặp không ít phiền toái nhưng có vẻ Dạ Vô Hàm đã dần thích ứng với tỷ ấy. Lần này hoàng thượng lệnh cho Dạ Vô Hàm đi Quan Châu, hắn cũng đưa A Nam theo”.
Hồng Ngọc cười, “Đã là của nàng thì dù có chạy cũng không được. Hai người thì sao? Có tính toán gì không? Hay là vẫn về Tây Vực?”.
Phong Linh nhìn qua Thần Hoàng, “Chỉ sợ là khi nào Dạ Vô Hàm đáp ứng làm hoàng đế, chúng ta mới có thể trở về. Hắn nói là hắn thiếu của tên kia”.
Hồng Ngọc gật đầu, vỗ vai Phong Linh, “Tỷ chờ ta, sau khi ta sinh hạ đứa nhỏ sẽ đến Tây Vực tìm tỷ”.
“Được! À đúng rồi, ta còn có kế hoạch, ta định biến Tây Vực thành một khu du lịch…….”.
Thần Hoàng lắc đầu bật cười, “Nàng ấy, chả có lúc nào rảnh rỗi”.
Dạ Dập Tuyên lau mồ hôi lạnh trên trán, “Huynh mau đưa Tam Nương về Tây Vực đi, đệ hy vọng con đệ có thể an toàn sinh ra”.
Nhìn nàng, Thần Hoàng lộ ra nụ cười hạnh phúc, nhìn vẻ mặt tính toán của nàng, hai mặt sáng lên vì tiền. Hắn thích là thích, không vì cái gì. Từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã có một cảm giác như thân thiết đã lâu…. lâu lắm rồi. Giống như trong biển người mênh mông, cho dù bắt đầu ở đâu, và kết thúc ở đâu, đan xen như thế nào, hắn và nàng vẫn có thẻ gặp gỡ nhau. Cả đời này hắn chỉ nhận định mỗi mình nàng.
A, đúng rồi, còn một bí mật nhỏ mà hắn còn chưa nói với nàng.
Hắn cười mị hoặc, đưa hai đứa nhỏ cho Dạ Dập Tuyên, đứng dậy đến trước mặt Phong Linh. “Nương tử?”.
Phong Linh đang nói chuyện, vui vẻ quay đầu lại. “Hả?”.
Hắn cúi người, gần sát bên tai nàng………….
HẾT TRỌN BỘ
|