Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ
|
|
Như Phong kinh ngạc, lập tức mừng rỡ nói: “Tốt tốt, chúng ta đi dạo đến chợ đêm đi, ta nghe nói trong kinh thành có nơi thâu đêm suốt sáng có thể ăn uống tại đó, chúng ta cũng đi ăn vặt gì đi, ta đã sớm muốn đi chơi. Ta muốn đi ngay bây giờ! Ngay bây giờ!” Như Phong vội vàng nhảy khỏi lòng ngực ai kia, đảo qua đảo lại, miệng lải nhải nói này kia nọ.
Mộc Vấn Trần sủng nịch nhìn nàng, cười nói : “Được được được, chúng ta đi ngay thôi.”
Như Phong quan sát trang phục của hai người, Mộc Vấn Trần vẫn bạch y, còn mình vẫn trang phục ban ngày, tuy có thể đi nhưng hình như sẽ dễ gây chú ý à nha? Hai nam tử tuấn mĩ cầm tay nhau tản bộ, dễ gây hiểu lầm a.
Thời điểm Như Phong còn nhíu mày, Mộc Vần Trần đã tháo bọc đồ của mình, nói :” Lại đây, Như Phong, ta mang tới một bộ nữ trang (trang phục nữ nhi), nàng mau thử xem.”
“Nữ trang?” Như Phong thiếu chút nữa kinh sợ kêu lớn lên, trời ạ, nữ trang ? Tại sao mình quên mình vốn là nữ nhân mà, mặc nữ trang là chuyện đương nhiên, nói vậy một nam một nữ tản bộ là chuyện rất rất bình thường.
Nghĩ đến đây, Như Phong liền chạy đến bên Vấn Trần, đem phục trang cầm lên nhìn nhìn, vải được dệt thực mềm, miệng không quên hỏi: “Vấn Trần, sao chàng lại có nữ trang?”
Mộc Vấn Trần vui mừng nhìn Như Phong tươi cươi: “Ta cố ý bảo làm cho nàng đấy, yên tâm sẽ vừa với nàng.”
Như Phong ngừng động tác, chậm rãi xoay đầu lại hỏi: “Chàng cùng người khác bàn luận về vóc người kích thước của ta sao?”
Mộc Vấn Trần có chút đắc ý, nói: “Ta diễn tả một chút là được mà, thí dụ, thắt lưng nàng lớn như vầy.” Nói xong hai tay liền làm thành một vòng tròn, tiếp tục nói :” Bộ ngực nàng lớn như vầy.” Lại khoa tay múa chân một hồi.
Như Phong trong cơn tức giận, tựa như đầu máy xe lửa xông lên, hung hăng đánh hắn vài cái, hạ giọng nói: “Mắc cỡ chết mất, chàng thực đáng ghét, sao có thể diễn tả như vậy chứ?”
Mộc Vấn Trần kinh ngạc: “Tại sao không thể? Yên tâm, ta nhớ rất kỹ mà, sẽ không nhớ lầm đâu.” Vẻ mặt lại còn có vẻ oan ức: “Hơn nữa người thợ kia còn khen vóc người của nàng rất đẹp nữa kìa.”
Như Phong ôm cổ hắn, nặng nề mà thở dài, thôi thôi, dù sao người khác cũng đâu biết mình là ai.
Mộc Vấn Trần lại tiếp tục nói: “Như Phong, nàng mau thay đồ đi, ta đợi xem, ta tin rằng nhất định rất đẹp đó.”
Một phen tranh cãi, Mộc Vấn Trần rốt cục bị Như Phong cưỡng chế đá vào trong thư phòng, còn mình thì quay lại phòng ngủ ở cách vách thay đồ.
Mộc Vấn Trần ngoan ngoãn chờ trong thư phòng, cầm cuốn sách Như Phong vừa xem qua, lật vài trang, vẫn yên tĩnh, cho nên không thể làm gì khác hơn là không ngừng thong thả đi bộ vòng quanh phòng, đôi mắt lại cứ chăm chăm nhìn vào cửa phòng ngủ.
Mộc Đồng đứng dưới gốc cây đa bên ngoài thấy không hiểu nổi, lớn gan bước vào hỏi: “Chủ tử, Như Phong công tử làm gì vậy?”
“Thay nữ trang, haiz, Mộc Đồng, ngươi nói Như Phong mặc nữ trang vào có đẹp hay không?” Mộc Vấn Trần nhớ tới mấy ngày hôm trước đi qua một cửa hiệu bán vải bố* nào đó, nhìn mấy người phụ nữ đứng chọn lựa vải vóc, trong đó có một phụ nữ nói: “Không có nữ nhân nào không thích quần áo đẹp.” Sau đó mình mới chợt nhớ hình như Như Phong chưa bao giờ mặc nữ trang trước mặt mình nên mới nảy ra ý đồ đặt vài bộ cho nàng mặc.
vải bố (vật liệu dệt từ bông vải, đay…, có thể dùng để may đồ hoặc những đồ vật khác)
Mộc Đồng thiếu chút nữa chết ngất, hắn run rẩy nói: “Chủ tử, đừng nói với tiểu nhân mấy bộ y phục ngài đặt hôm trước đều là cho Như Phong công tử mặc nhé.” Trời ạ, mấy ngày hôm trước chủ tử đột nhiên hỏi mình cửa hiệu vải bố tốt nhất trong kinh thành, sau khi mình nói ra, ngài lập tức bình tĩnh đặt vài bộ y phục, lúc ấy mình còn tưởng rằng chủ tử thích nữ tử nào khác rồi, còn đang buồn bực, bỗng thấy thông cảm cho Úy Trì Như Phong, nhưng mà trong lòng cũng cao hứng, thích nữ nha, vẫn là tốt hơn thích nam nhân.
Mộc Đồng nghĩ tới liền rùng mình một cái, Như Phong vốn là nam, mặc nữ trang? Vậy cũng được sao? Đừng dọa người chết là tốt rồi, mặc dù vẻ ngoài Như Phong cực kỳ xinh đẹp. Nhưng là đàn ông vẫn là đàn ông, cho dù có khoác nữ trang cũng vô dụng, đừng làm người ta buồn nôn là tốt lắm rồi.
Kế tiếp chính là thời gian dài chờ đợi, lúc Mộc Đồng đang mơ màng, Mộc Vấn Trần sốt hết cả ruột, Như Phong rốt cục cũng đi ra.
Hai tròng mắt Mộc Đồng thiếu điều muốn rớt ra, Mộc Vấn Trần cũng ngốc ngây ngẩn cả người.
Trong lúc đó Như Phong chầm chậm đi tới, nàng chỉ dùng một cây mộc trâm nhẵn bóng vấn mái tóc mượt mà lên, bên trong vận áo lụa màu xanh ngọc, áo khoác mỏng như cánh ve màu ngân hồng, váy dài bách điệp xuyên hoa màu xanh ngọc, thoạt nhìn thanh lệ bức người.
Tầm mắt hai người hướng lên trên, lập tức bị thu hút, mũi như trụ ngọc thẳng tắp, phía dưới là đôi môi đỏ mọng tự nhiên. Viền môi đẹp đến cực đỉnh, sáng bóng mềm mại, đầy đặn xinh đẹp, có hơi hé ra, tự như hoa xuân vừa nở dụ hoặc người ta hái đi, cực độ mị hoặc, như có thể hấp hồn phách người! Nốt ruồi son giữa trán, hồng tươi ướt át, đôi mắt ngập nước đung đưa lưu chuyển mị hoặc chúng sinh, lại linh khí mười phần, mâu thuẫn nhưng rất hài hòa.
(*lật bàn* người ta ghét miêu tả!!!!)
Trong mắt Như Phong chỉ có Mộc Vấn Trần, thấy hắn hiếm khi ngây ngốc lặng im, liền cong môi cười lên.
Bịch một tiếng, Mộc Đồng không biết là bị Mộc Vấn Trần đánh ngất hay là chịu không được kích thích, trực tiếp ngất ngã xuống đất. (=)))))
Mộc Vấn Trần cũng không liếc nhìn Mộc Đồng, nhanh chóng ôm lấy Như Phong bay vào trong phòng ngủ kế bên.
*********
|
Q.3 - Chương 137: Đi dạo phố
Edit: Kohi aka cháy rang aka cháy khét =) + nhoktho
Beta: Lan Hương
Như Phong lén nhìn Mộc Đồng đang nằm trên mặt đất, hỏi nhỏ:” Mộc Đồng làm sao vậy?”. Thật đáng thương cho Mộc Đồng, lại phải nằm trên tấm gỗ đó, mong rằng hắn sẽ không bị Chu Tiền Chu hậu giẫm lên.
Mộc Vấn Trần đóng cửa xong liền ôm chặt lấy Như Phong, trả lời: “Ta không thích nàng bị hắn nhìn thấy, Như Phong, nàng mặc nữ trang rất đẹp.” Nói xong miệng đã hôn ai kia kịch liệt.
Như Phong lộ ý cười, tùy ý để Mộc Vấn Trần hôn môi mình, nhưng bắt lấy tay của hắn đang ở thắt lưng: “Chàng có chắc là chúng ta đi ra ngoài dạo chơi không?”
Mộc Vấn Trần rên một tiếng, thất vọng ôm lấy Như Phong, vùi đầu của mình vào cổ nàng, thở dài: “Đi, chúng ta ra ngoài.”
Như Phong cười hắc hắc, hôn mặt hắn một cái.
“Xinh đẹp không?” Rời khỏi ngực hắn, Như Phong xoay vài vòng, váy màu xanh ngọc trăm bươm bướm cùng hoa phiêu động, phấp phới tung bay giống như một đóa hoa rực rỡ đang nở rộ.
Mộc Vấn Trần gật đầu, nói: “Từ trước đến nay ta chưa thấy ai xinh đẹp như nàng.” Bộ dạng ngây ngốc cười.
Như Phong sà vào ngực hắn, sau khi nghe được rất vui vẻ. Được người trong lòng ca ngợi có khác, dù chỉ đơn giản “Xinh đẹp”, không từ ngữ trau truốt, không hoa lệ nhưng làm người ta thật sự rất là sung suớng a.
“Ha ha, chúng ta ra ngoài thôi.” Như Phong chỉ vào cánh cửa.
Mộc Vấn Trần liền buông nàng ra, cẩn thẩn đánh giá một hồi, nói:” Không được, nàng không thể như vậy mà ra ngoài, một là quá đẹp, ta không thích nam nhân khác trông thấy, kể cả nữ nhân! Mà nàng không sợ chạm mặt người quen sao?”
Như Phong vừa nghe, mím môi lại, ủy khuất nói:” Vậy được, ta đổi thành nam trang.”
Mộc Vấn Trần bóp nhẹ mũi nàng :” Không cần đổi, chỉ cần sửa lại vài chỗ là được.” Hiếm khi bắt gặp Như Phong vui vẻ trong bộ dạng này, Mộc Vấn Trần không nỡ tâm phá hoại.
“Ai, tốt quá, ta cũng muốn quang minh chính đại khôi phục phận nữ, như vậy chúng ta sẽ không phải lén lút.” Như Phong phấn khích nói, mặc cho ai kia tô tô vẽ vẽ lên mặt mình.
“Như Phong, nếu nàng thực sự muốn khôi phục nữ nhi, nếu vậy nàng sẽ không được làm tướng quân. Còn nữa, gia gia nàng sẽ không phản ứng gì sao?” Mộc Vấn Trần bỗng ngừng tay, hỏi tiếp, nếu không cân nhắc, phỏng chừng Như Phong đã sớm từ quan, hiện tại cũng không cần phiền não thế này.
Nghe vậy, tâm tình Như Phong trầm xuống :” Đúng a, gia gia ta nhất quyết ngăn cản ta từ quan. Nhiều lần ta muốn nói cho người biết sự thật nhưng lại sợ ngưởi chịu không nỗi kích động. Nghe nói, từ hôm gia gia tỉnh lại, thể trạng còn rất yếu, nếu bị kích động, không chừng lại bất tỉnh, thậm chí không dậy được nữa. Cho nên, hiện tại ta không thể nói với người được. Aiz, trong nhà người nào mà không biết gia gia đặt toàn bộ hy vọng lên người ta, chuyện này thì ta chưa có biện pháp giải quyết.
Đột nhiên đôi mắt của Như Phong sáng ngời, vội vàng hỏi: “Vấn Trần, ta có thể sinh một đưa con, sau này cho nó theo họ ‘Úy Trì’, như vậy Úy Trì gia có người nối dõi rồi, gia gia cũng sẽ bỏ qua cho ta thôi.”
Mộc Vấn Trần lập tức sa sầm mặt, nâng mặt Như Phong lên, âm trầm hỏi: “Nàng muốn sinh con với kẻ nào?”
Như Phong đương nhiên nói: “Đương nhiên là với chàng rồi.”
Mộc Vấn Trần nghe vậy, sắc mặt mới hoà hoãn lại, thậm chí còn có một chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: “Ta họ Đàm Đài, cho nên chắc nguyện vọng của nàng không thể đâu.” Họ Mộc chỉ là họ của mẫu thân, bên ngoài có thể dùng, nhưng trong trường hợp chính thức, mình được gọi là “Đàm Đài Vấn Trần”.
Như Phong cũng gật đầu: “Đúng vậy, aiz, phiền quá.” Người hoàng tộc làm sao có thể để con cháu mình theo họ mẹ? Cho dù Mộc Vấn Trần đồng ý, những người khác cũng không chịu đâu.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người lại trầm mặc, chỉ còn Mộc Vấn Trần dán dán thứ gì trên mặt nàng, có lẽ là mặt nạ …, Như Phong cũng không để ý, chỉ cần có thể cùng Vấn Trần quang minh chính đại mà đi dạo phố, xấu thì cứ việc xấu đi.
“Được rồi, đây là thời điểm mấu chốt, Như Phong nàng đừng di chuyển, cũng đừng nói chuyện.” Mộc Vấn Trần vừa nói vừa lấy ra một tấm màn nhỏ như cánh ve dán lên mặt Như Phong.
Lát sau, khi Mộc Vấn Trần ra hiệu Như Phong có thể mở miệng nói chuyện, liền vội vã hỏi :” Đây chính là thuật dịch dung trong truyền thuyết ?”
Mộc Vấn Trần gật đầu, Như Phong ngưỡng mộ nói: “Vấn Trần thật lợi hại, lĩnh hội rất nhiều thứ nha!” Đây là lời nói thật, Mộc Vấn Trần vừa tinh thông nghệ thuật, vừa bổi dưỡng học vấn, bằng không tại sao hắn được làm sơn trưởng Phong Hiền viện? Hơn nữa hắn còn giỏi võ công, lại biết chút y thuật,…càng kể ra, Như Phong càng bội phục hắn.
Mộc Vấn Trần chỉ cười cười, nhưng nhìn ra được hắn thực rất vui. ^_^
Như Phong dạo một vòng bên Mộc Vấn Trần, hỏi :” Được không?” Nàng biết mình hiện tại thay đổi không ít, nhưng vẫn không soi gương. Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp kia biến thành người khác, Như Phong thật không muốn thấy.
Mộc Vấn Trần chợt nói :” Như Phong, sao hình như nàng lại thấp hơn trước nhỉ?”
Nảng liền cười hắc hắc: “Khi ta mặc nam trang đều mang giày, thoạt nhìn sẽ cao hơn chút, hiện tại thì không cần phải mang nữa, ta chỉ muốn làm chim nhỏ bên người chàng thôi.” (>v
Mộc Vấn Trần nghe xong rất vui, nhưng mà vẫn nhắc nhở: “Đúng rồi, đai lưng của nàng không nên lộ ra, nếu không sẽ bị phát hiện.” Liền nhớ tới…mấy thằng nhóc kia, bây giờ mặt Như Phong giờ đã bình thường, tuy khí chất và ánh mắt không thể giấu, nhưng nếu chỉ nhìn qua sẽ không nhận ra nàng.
Như Phong gật đầu, vội đem đai lưng đặt trong áo lót, sau đó Mộc Vấn Trần đem Mộc Đồng giả làm Như Phong đang nằm xuống bàn ngủ, Như Phong còn phủ thêm áo ngoải, quấn mình lại. Bởi vì phủ tướng quân có thị vệ, còn có mấy người võ công cao cường bên gia gia, cho nên tuyệt đối không để bọn họ phát hiện mình trong bộ dạng nữ nhi.
Sau khi hai người ra khỏi cổng phủ tướng quân, Như Phong rất vui vẻ, những người khác đều phải canh gác, chỉ có mình và Mộc Vấn Trần tay trong tay cùng nhau tản bộ, bước thật chậm, đây là thế giới của hai người a! Như Phong vội kéo tay Mộc Vấn Trần hướng tới nơi vô cùng náo nhiệt khi đêm xuống- phố ăn vặt.
Phố ăn vặt là nơi đặc biệt của kinh thành hay chính Tử la Quốc, cũng là nơi ăn uống nổi tiếng ở đường phố. Tương lai nơi này sẽ còn phát triển, sớm có thêm điểm tâm sáng, cho dù đêm xuống vẫn còn đèn đuốc sáng trưng nên Như Phong mới muốn đi ăn.
Mộc Vấn Trần dùng khinh công, lập tức hai người đã đến phố ăn vặt.
Vừa nhìn, quả nhiên là cực kỳ náo nhiệt, cuộc sống về đêm của nguời xưa quả thật phong phú quá đi. Như Phong thở dài nhìn cảnh đèn đuốc trước mắt, hai bên đường lớn là tửu lâu và khách điếm cấp bậc khác nhau, trên đường cái bày vô số tiểu sạp bán rất nhiều loại thức ăn. Đây cũng là thời điểm tuyệt vời nên người tập trung rất đông, còn có. . . mùi thơm trong không khí. Như Phong chỉ mới ngửi thôi mà đã bắt đầu chảy nước miếng rồi (ực! )
“Có mang theo tiền không?” Như Phong nắm lấy tay ai kia, lớn tiếng hỏi, ánh mắt lấp lánh, lấp lánh.
“Ngốc, đủ cho nàng ăn thoải mái.” Mộc Vấn Trần làm việc thích có kế hoạch trước sau, đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ.
Những con tôm đỏ mập mạp, ốc đồng đen bóng. . . Mùi, hương, vị tất cả đều hòa quyện với nhau. Mùi đậu hũ thúi này, xa xa còn có thể ngửi thấy hương thơm hàu nướng. . . .(đói, đói, đói :d)
Nhiều mùi hương như vậy, đi qua mấy quán nhỏ đã đói chịu không được, nàng hiện tại cực kì hối hận vì lỡ ăn bữa tối. Trời ạ, nhiều món ngon như vậy, mình không thể ăn thêm một chút sao? T. T
|
Mộc Vấn Trần trìu mến nhìn bộ dạng tham ăn của ai kia, xoa đầu nàng nói : “Lần này không ăn được, lần sau chúng ta lại đến ăn.”
Như Phong nghe vậy, vui vẻ nói: “Vấn Trần, chàng đối với ta thật tốt.” :3
Mộc Vần Trần vừa nghe, liền cao hứng: “Ta còn đối xử với nàng tốt hơn nữa cơ.” Trong lòng lại chờ đợi : Thật hy vọng Như Phong mau mau khôi phục thân phận nữ nhi, như vậy mình có thể quang minh chính đại vào từ cửa chính cầu hôn, đỡ phải lén lút trèo tường. Ầy võ công tuy rất cao, tường ở phủ tướng quân không là gì, nhưng cứ kéo dài như vậy không phải là cách hay, hơn nữa hiện tại Dục Tuyên đã có hành động với Như Phong, Vân Thiên Trạch lại chuẩn bị đến đây, Dục Tước vẫn đối xử Như Phong rất tốt, tốt đến không bình thường. . . Mặc dù tin tâm Như Phong không có ý gì với hắn, nhưng lòng mình rất khó chịu.
Mộc Vấn Trần suy nghĩ, có chút ưu sầu, từ lần gặp Như Phong, tâm tình của mình liền thay đổi, đặc biệt cả hai đều thẳng thắn tình cảm của nhau, cảm xúc cứ tự nhiên mà đến. Mới bắt đầu thấy là lạ, nhưng mình vẫn dần dần thích ứng được, thậm chí hiện tại còn học được cách giải quyết nhiều vấn đề, mà cách quan trọng nhất lảm sao cùng Như Phong ở một chỗ, sau đó làm cho nàng thực vui vẻ.
Người nào đó không biết tâm tư của Vấn Trần, vẫn đang rất khoái chí, tay trái một xiên thịt dê nướng, tay phải một xiên đậu hũ thúi, ăn đến mỡ dính đầy miệng, trông kinh chết đi được!
Mộc Vấn Trần nhìn thấy, vui vẻ lấy khăn tay lau miệng Như Phong, đương nhiên là hắn còn phải giúp Như Phong trả tiền đồ ăn.
Nhóm hai người hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của mọi người, một người cao lớn tuấn mỹ, khí chất bất phàm, hai hàng lông mày mảnh dài tà phi nhập tấn*, khảm trên cái trán trơn bóng chắc nịch, mũi thẳng như đao khắc, phía dưới đôi môi dày vừa phải, một thân bạch y càng làm tôn lên vẻ đẹp như ngọc khắc hoàn mỹ đến không thể tưởng tượng được! Mặc dù nhìn bề ngoài có hơi lãnh đạm, nhưng đối với nữ tử bên cạnh hắn lại rất ôn nhu; người nử tử khá trẻ tuổi, quần áo mặc trên người nhìn qua là biết loại vải tốt nhất, dáng vẻ lả lướt, mặc dù tướng mạo khá bình thường, nhưng một đôi mắt to trong veo như hồ thu đã che lấp tất cả các khuyết điểm này.
*Tà phi nhập tấn: chỉ lông mày mọc nghiêng vào tóc mai
Một người ưu nhã cao quý, một người nhanh nhẹn hoạt bát, một nhăn một cười, tương đắc ích chương*, phối hợp lại ăn ý vô cùng.
*bổ sung cho nhau
Nhưng lúc này, trong tửu lâu cao cấp nhất của phố ăn vặt “Hồng Tửu Lâu”, có vài người đang ngồi.
Trên ghế lô, Dục Tuyên cầm trong tay chén sứ, nhìn mọi thứ : “Ca ca, ca gọi ta tới nơi này có việc gì?”
Giọng nói không chút kiên nhẫn, tâm tình của hắn cực kỳ xấu, thái độ trốn như trốn tà của Như Phong xế chiều hôm nay khiến mình rất thương tâm. Như Phong không thích còn chưa tính, sao lại sợ hãi mình đến vậy? Nhìn tốc độ cưỡi ngựa đó, chiến tranh hành quân chắc gì đã theo kịp.
Trên thực tế, Dục Tuyên chỉ lo oán giận thái độ trốn tránh của Như Phong, hắn tự động bỏ qua cái việc làm mà đã khiến Như Phong xách dép chạy, không dám cùng hắn đứng gần dù trong chốc lát.
Dục Tước nhìn hắn, khẽ nhíu mày, nói: “Sao quần áo của đệ không chỉnh tề vậy? Trên người lại còn vài cây cỏ! Đệ từ đâu lại đây thế?” Đệ đệ của hắn dường như luôn luôn phóng đãng không kiềm chế được, vừa lại thích vẽ tranh cho nên đã chạy ra ngoại thành, lại còn vẽ xuân cung đồ, nếu không phải mình hỗ trợ che dấu, chỉ sợ phụ hoàng đem hắn giam cầm mất rồi. (Ặc, còn ai thích bé Tuyên nữa không?)
Dục Tuyên vừa nghe, thở dài thượt, cười khổ mà nhìn Dục Tước: “Ca ca, lần này ta là ta bị ngã mà, ta xin lỗi ca.”
“Đệ làm gì mà phải xin lỗi ta?” Dục Tước khó hiểu, tâm trạng cũng không phải tốt lắm, vì vậy rót cho Dục Tuyên một ly rượu, một ngụm uống cạn.
Hành động khác thường của Dục Tước làm Dục Tuyên giật mình, ca ca có bao giờ uống rượu như vậy đâu.
“Ca ca, ca cũng có phiền não sao?” Dục Tuyên khó tin hỏi han, bản thân còn không biết sao? Chuyện gì cũng giấu trong lòng, rất ít nói ra khỏi miệng, mặt ngoài tao nhã lịch sự, bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra.
Dục Tước cười khổ: “Nếu không ta gọi đệ ra đây làm gì?” Hồng Tân lâu vốn là tửu lâu của ngoại công, mà bọn họ có chuyện gì không vui cũng sẽ chạy tới đây giải sầu, bởi vì nơi này có thể náo nhiệt cũng có thể rất thanh tĩnh, mỹ tửu hảo thái* cũng không thua kém gì với hoàng cung.
*mỹ tửu hảo thái: cơm ngon rượu ngon (say)
“Ôi, không ngờ tới ca ca cũng phiền muộn, không bằng chúng ta gọi Như Phong ra đây luôn đi.” Dục Tuyên mở miệng nói.
Dục Tước vừa nghe, thân hình cứng lại, vội nói: “Vẫn là không nên, bây giờ hắn có lẽ hắn đang đọc sách đấy.” Đối tượng phiền não bây giờ của mình không phải là hắn sao? Gọi hắn ra đây, phỏng chừng mình càng sầu não, càng xúc động hơn thôi, dù sao giữa trưa hôm nay Như Phong đã nói đủ rõ ràng rồi, sẽ không thích mình. (=_=||, em có edit nhầm không ss )
“Ta thấy chắc là hắn đang ngủ, hừ, tên không lương tâm!” Dục Tuyên đập cái bàn, rất có vẻ rất phẫn nộ.
Dục Tước im lặng không nói, cứ nâng chén một mà uống.
Dục Tuyên thấy thế, cũng uống theo, trong miệng lại nói: “Ca ca, ca biết không? Như Phong thích hoàng thúc, hoàng thúc cũng thích Như Phong, cho nên thế giới hai người bọn họ chúng ta vốn không chen lọt đâu.” (á, Tuyên nhi chơi mách lẻo)
Dục Tước vừa nghe, đặt bầu rượu trên tay xuống, tóm Dục Tuyên đang nằm trên bàn kéo lên, lạnh lùng nói: “Tiểu Tam, đừng uống, đệ nói cho ta biết, Như Phong thật sự cùng hoàng thúc muốn bên nhau?”
Dục Tuyên lắc lắc đầu, thật ra hắn một chút cũng không say, ngàn chén không say là hắn, cho nên mấy giọt rượu đó có là gì, chỉ là muốn mượn rượu giả điên mà thôi: “Ca ca, ta không nói láo đâu, bọn họ chính thức quen nhau rồi, lần đầu tiên đi Lạc Nhạn thành ta đã biết, ta muốn nói cho ca từ sớm rồi, nhưng không có can đảm để nói, bây giờ rốt cục nói ra rồi, ca ca, thật ra, ta cũng…” Ai, cuối cùng vẫn cũng không nói ra khỏi miệng được, trên thực tế, nói ra thì sao, Như Phong cũng đâu có thích mình.
Dục Tước nghe vậy, thất hồn lạc phách ngồi phịch lên ghế, nếu như người Như Phong thích thật sự là hoàng thúc, như vậy một tia hi vọng mình cũng không có sao, không đúng, vẫn có thể, chỉ cần phụ hoàng…
Chỉ là, bọn họ đều là nam, Như Phong cùng hoàng thúc làm sao có thể? Trong đầu Dục Tước bây giờ nhất thời hỗn loạn cả lên.
Hắn xúc động mà đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nơi này có thể thấy được toàn cảnh phố ăn vặt, phía dưới ngọn đèn dầu sáng trưng, như gần trong gang tấc.
Đột nhiên, đôi mắt hắn dừng lại ở một điểm, lớn tiếng nói: “Mau, mau, Tiểu Tam, lại đây nhìn một chút.”
Dục Tuyên bị giọng điệu hắn hù dọa, không nói hai lời vội lập tức chạy đến bên cửa sổ, cùng nhau nhìn xuống.
Bọn họ thấy được một đôi nam nữ.
“Đó là… Hoàng thúc và Như Phong sao?” Dục Tuyên thì thào mà hỏi, vẻ mặt như mới nuốt sống một quả trứng gà.
Cùng lúc đó, trong sương phòng kế bên cũng có một người xinh đẹp tuyệt mỹ thì thào tự nói: “Đó là ai?”
—
|
Q.3 - Chương 138: Trúng chiêu
Edit: Nhoktho + Cháy rang
Beta: Lan Hương
“Đúng là Như Phong!” Dục Tuyên lập tức trả lời chắc chắn, tấm lưng kia, mình không thể nhầm được.
Dục Tước hai tay chống lên bệ cửa sổ, cẩn thận nhìn một hồi mới nói: “Khuôn mặt không phải, chiều cao không đúng, nhưng quan trọng nhất đó là nữ nhi.” Nói là nói như vậy nhưng thật ra Dục Tước rất là kích động, nếu Như Phong là nữ đúng như câu nói vậy chẳng phải là mình có cơ hội sao?
Trong đầu Dục Tuyên cũng có cùng ý nghĩ này, hắn nhìn chằm chằm vào nam tử và nữ tử kia, phân tích: “Ca ca, huynh xem biểu tình của hoàng thúc, trừ Như Phong ra còn thấy thúc đối tốt với ai như vậy không? Nếu không phải Như Phong thì vì cái gì Như Phong lại nói mình chỉ yêu mỗi hoàng thúc? Rõ ràng bọn họ chính là lưỡng tình tương duyệt (hai bên vừa ý yêu nhau), huống chi hoàng thúc còn từng cảnh cáo đệ không được tiếp cận Như Phong. Đây chứng tỏ hoàng thúc đã sớm biết Như Phong là nữ.” Câu nói sau cùng chắc như đinh đóng cột, giọng điệu thì nén giận, tuy là rất kinh hỉ. (gớm, vui mà còn làm bộ)
“Vậy có thể là dịch dung?” Dục Tước sờ sờ cằm, chú ý vào hai người kia, nhìn hành động bọn họ vô cùng thân thiết, cảm thấy thật chua xót, tuy hoàng thúc là người mình tôn kính nhưng người ta thích cũng Như Phong mà, phải làm thế nào bây giờ?
“Nhất định là vậy, đừng quên mánh khóe của hoàng thúc cũng không ít.” Dục Tuyên ngoắc tay ra hiệu theo dõi.
“Cũng có thể Như Phong là nam đang giả nữ ? Ta nhớ rõ lần trước Vũ Yên thăm dò, nàng rõ ràng nói Như Phong là nam nhân.” Dục Tước lại hoài nghi nói. Như Phong diện mạo hùng thư (vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối như thư sinh), giả thành nữ nhi cũng là xinh đẹp hơn người, lấy tính cách cổ quái của Như Phong điều này dễ xảy ra lắm. Hiện trong kinh thành, một vài quan to hoặc quý nhân cũng cho phép nam sủng giả nữ trang ra ngoài dạo chơi.
Dục Tuyên mặt cứng đờ, muốn làm rõ chuyện kia, Vũ Yên rõ ràng đã bắt được “cái kia” của Như Phong mới xác nhận thật sự là nam a.
Lúc này, vừa vặn có hắc y nhân lặng yên, không một tiếng động bước vào.
“Thế nào? Như Phong có còn trong phủ tướng quân hay không?” Dục Tuyên vội hỏi.
Hắc y nhân cung kính trả lời: “Bẩm chủ tử, Úy Trì công tử hiện trong thư phòng, hình như đang ngủ, còn có tùy tùng hầu hạ bên cạnh.”
Phất tay ra hiệu cho hắc y nhân rời đi, Dục Tước cùng Dục Tuyên liếc mắt nhìn nhau, ẩn chứa thất vọng.
Dục Tuyên cuối cùng vẫn nói: “Đệ không tin, đích thân đệ đi chứng thực.” Dục Tuyên nhớ tới buổi chiều đầu tiên ở học viện, hương thơm trên người Như Phong, da thịt và thân thể của hắn, tuy hắn cao hơn nữ tử một chút, nhưng thời điểm mình hôn môi hắn, cảm xúc thật kì quái, giờ nhớ lại, càng nghĩ càng hoài nghi.
Dục Tước cũng gật gật đầu, hai người cùng nhau mở cửa đi xuống lầu.
Ở ngay cầu thang ngạc nhiên khi gặp lại người quen cũ, Vân Thiên Trạch.
Vân Thiên Trạch một thân tử y đẹp đẽ hoa lệ, làm tôn thêm vẻ đẹp không ít, nhìn thấy Dục Tuyên cùng Dục Tước tựa hồ không kinh ngạc.
“Là do ngươi mời bọn ta đến.” Dục Tước khẳng định, thời điểm chạng vạng có người đưa đến một tờ giấy hẹn, mặt chữ khá quen thuộc cho nên mới đồng ý tới chỗ hẹn, nhưng chưa tới giờ hẹn lại không ngờ chạm mặt nhau vào lúc này. Dục Tước nhìn chỗ hắn ngồi, hình như không phải là chỗ trong thư hẹn.
“Vốn muốn tìm các ngươi ôn chuyện, nhưng hiện tại ta có việc phải làm.” Vân Thiên Trạch thản nhiên nói, lập tức bước xuống lầu. Bên cạnh hắn là một nam trung niên sắc mặt nghiêm trọng cùng một tiểu nam hài.
Dục Tuyên đi sau Dục Tước, nhìn Vân Thiên Trạch, trong lòng âm thầm kinh hãi: nếu hắn không chủ động liên hệ ca ca, mình còn không biết hắn sớm vào kinh thành, xem ra càng phải tăng cường mạng lưới tình báo mới được.
Dục Tước nói nhỏ: “Theo sau.”
Một đám người ra khỏi Hồng Tân lâu, trực tiếp hướng nơi Như Phong và Mộc Vấn Trần mà đi, tuy thu hút ánh mắt của mọi người, nhưng mấy người họ vẫn nhìn không chớp mắt, chằm chằm về phía trước.
Giờ phút này, Như Phong đứng trước một tiểu sạp, vươn hai tay, nhìn toàn bộ trứng tôm chín đỏ, dù đã no căng cả bụng, nhưng vẫn mang vẻ mặt thèm nhỏ dãi.
Mộc Vấn Trần cẩn thận đem hai tay dơ của Như Phong lau sạch, trông bộ dáng ai kia liền bật cười, nói: “Nàng đã ăn quá no rồi, không được ăn nữa, tối mai chúng ta lại đến, không bụng nàng tối nay phải chịu khổ sở đấy.” Nói hết câu, ánh mắt tựa hồ lơ đãng nhìn phía sau.
Như Phong vẫn còn ngây người nhìn món trứng tôm, nghe vậy liền quay đầu lại, không hờn giận nhìn Mộc Vấn Trần: “Nhưng mà ta còn muốn ăn nữa.” =3=
Mộc Vấn Trần cười cười, liếc mắt nhìn bụng nàng một cái, không nói gì.
Như Phong theo tầm mắt của hắn liền phát hiện y phục vốn may vừa với người, vừa rồi ăn uống thả cửa nên đã hơi hơi căng ra.
Nữ nhân coi trọng nhất chính là dáng người và dung mạo của mình, cho nên Như Phong lập tức thẹn thùng, tức giận nói:” Ai kêu chàng mua quần áo chật chội như vậy!” Nhưng mà mình cũng đáng trách, ăn kiểu gì khiến bụng căng phồng lên, còn làm Mộc Vấn Trần nhìn thấy, thật sự là mất mặt chết đi được!
Mộc Vấn Trần thật dịu dàng trấn an: “Lần sau ta làm lại vừa với nàng hơn, nghe lời đi Như Phong, chúng ta trở về được không, đã trễ lắm rồi, ngày mai ta lại dẫn ngươi đến, bây giờ không quay lại không khéo sẽ gặp người quen đó.”
Như Phong vừa nghe, lập tức quan sát xung quanh, quả nhiên thấy phía sau có một đám người. Như Phong còn chưa kịp hoảng sợ, đứng trong lòng Mộc Vấn Trần, hỏi: “Làm sao bây giờ? Ta cũng không muốn gặp bọn họ, họ nhất định sẽ nhận ra ta.”
Mộc Vấn Trần mỉm cười, ôm Như Phong đi về phía trước. Đêm đã khuya, người lại nhiều hơn, rất nhanh liền cản trở tầm mắt của nhiều người. Mộc Vấn Trần lộ vẻ tươi cười, cưng chiều nhìn Như Phong vừa đi vừa không quên nhìn mỹ thực bên đường mà chảy nước miếng.
|
Ven đường trở về phủ có đèn lồng chiếu, cho nên cũng không phải khó đi, Mộc Vấn Trần tính dùng khinh công đưa Như Phong trở về, nhưng nghĩ Như Phong muốn tản bộ tiêu thực nên cũng chỉ hảo đồng ý .(vui vẻ đồng ý )
Hai người vừa tới một nơi u tĩnh (âm u, vắng vẻ), Mộc Vấn Trần đột nhiên cau mày nói: “Như Phong, nàng ở chỗ này chờ ta đi xử lý một chút sự tình, rất mau sẽ quay lại.” Nói xong liền đưa xiên thịt dê còn lại cho Như Phong.
Như Phong thấy xiên thịt dê liền thỏa mãn, dù sao mình cũng có thể tự bảo vệ được, thật sự không được dùng vũ lực để giải quyết, cùng lắm làm cho miệng vết thương khép lại chậm một chút, may mà thường xuyên bôi thuốc mỗi ngày.
Mộc Vấn Trần dặn dò một phen, nghĩ có người nhiều bảo hộ như vậy hẳn cũng đủ rồi, vì thế lập tức phi thân rời đi.
Như Phong ngoan ngoãn đứng tại chỗ ăn xiên thịt dê, so với xiên thịt dê ở hiện đại, vị quá mặn, gia vị nêm càng đậm, nhưng lại nướng vừa lửa, thịt chín tươi ngon, hợp khẩu vị, hương thịt nướng vẫn còn lưu lại, thật sự là rất ngon a!
Như Phong một bên cảm thán, một bên nhìn nơi Mộc Vấn Trần vừa rời đi, hiện người trên đường cũng có, chỉ ít hơn thôi, toàn là xe ngựa chạy gấp gáp, rất ít người đi bộ giống mình.
“Cô nương, xin hỏi một chút phố ăn vặt ở kinh thành là đi hướng nào vậy? Tại hạ lần đầu đến kinh thành, là ngưỡng mộ tiếng tăm mà tìm đến.” Vừa lúc Như Phong ăn xong xiên thịt dê, cầm lấy khăn tay của Mộc Vấn Trần mà lau lau thì có tiếng nói của một nam nhân truyền đến.
Như Phong giương mắt vừa nhìn là một nam tử tuần tú trẻ tuổi, mặc bạch y bình thường, trên đầu vấn khăn tiêu dao, trang phục tiêu chuẩn của người đọc sách, phía sau hắn có một thư đồng có vẻ thô lỗ đi theo.
Như Phong cẩn thận đánh giá hắn một chút, thấp giọng nói: “Ngươi cứ đi thẳng là tới.” Ngón tay chỉ chỉ một hướng.
Nam tử trẻ tuổi chắp tay nho nhã lễ độ nói tạ ơn, nhìn thoáng qua Như Phong, đột nhiên nói: “Cô nương, cô rất giống một người mà ta biết.”
Như Phong không nói gì, hình dáng hiện giờ của mình rất là bình thường mà, bởi vậy lúc cùng Mộc Vấn Trần đi dạo phố, cũng không có nam nhân nào nhìn mình, ngược lại, có rất nhiều nữ nhân nhìn Vấn Trần, thậm chí còn có người công kích mình nữa chứ. Bây giờ nam nhân này nói vậy, rốt cuộc là có ý gì? Muốn bắt chuyện?
Cho nên Như Phong chỉ cười cười, không nói.
Lúc này, Như Phong nghe được tiếng vó ngựa ở xa xa, giương mắt nhìn lên, dưới ánh nến có mấy nữ tử trang phục hoa lệ cưỡi ngựa về phía này. Chỉ thấy nữ tử dẫn đầu mặc một bộ trang phục ôm sát người áo choàng ngoài cổ bẻ, phía dưới phối với quần dài ống rộng màu xanh sẫm, trên đầu đội nón vải che mặt, dưới chân thì mang một đôi giày ủng bằng vải mềm mại. Mấy người đi theo phía sau nàng cũng mặc trang phục giống vậy. Lúc các nàng lướt qua Như Phong và nam tử trẻ tuồi, Như Phong chỉ cảm thấy một mùi hương thơm mát xông vào mũi, mặc dù thấy không rõ hình dáng của các nàng, nhưng vẻ xinh đẹp phong tình bên dưới khăn che mặt lại hiện lên thật rõ ràng.
“Họ là ai nhỉ?” Như Phong vô thức mà hỏi thăm, nữ tử thật dũng mạnh a, ban đêm cưỡi ngựa chạy ra ngoài, lại là một đám người! Đang nghĩ tới đây, đầu lại đột nhiên mê man, Như Phong thầm kêu một tiếng không tốt, mùi hương nồng trên người của đám nữ tử kia có vấn đề, hèn gì thấy lạ lạ.
Như Phong cố gắng tự chủ, lấy thuốc mà mình vẫn luôn đem bên người ra bỏ vào trong miệng, động tác rất đơn giản, mà cũng rất khó khăn, không đợi Như Phong ăn viên thuốc, nàng liền ngã xuống.
Chờ lúc Như Phong tỉnh lại, nàng vẫn ở chỗ cũ, chỉ là nằm trên một bộ quần áo. Người trẻ tuổi và thư đồng đã không còn thấy mà đứng cạnh nàng là một hắc y nhân, mặt người nọ đã bị ẩn vào góc khuất gần đó, Như Phong không nhìn rõ được khuôn mặt hắn.
Thấy Như Phong đã tỉnh, hắc y nhân hình như thở dài một hơi: “Như Phong công tử tỉnh rồi? Vừa rồi là thuộc hạ thất trách, thuộc hạ cam nguyện chịu phạt!” Vừa nói vừa quỳ một gối xuống.
Như Phong ngồi xuống xoa mi tâm, đau đầu mà nói: “Ngươi là thuộc hạ của ai?” Mình đâu có mang một đám thuộc hạ đông đảo bên người đâu, xem bộ dáng của hắn, hắc bào dưới cái mông mình chắc là của hắn.
Hắc y nhân cung kính mà đáp: “Là thuộc hạ của vương gia.”
“Vậy ngươi không cần quỳ với ta, đứng lên đi, tự mình đi nói với hắn là được.” Như Phong nói xong liền khoát khoát tay, thể diện bị tổn thương thật nghiêm trọng, chỉ vì một làn hương như vậy? Mình bị lừa?
Hắc y nhân tựa như nhìn ra nghi hoặc của Như Phong, liền vội vàng nói rõ tình huống. Thì ra, đám kia nữ tử cưỡi ngựa từ xa xa mà đến, không có chỗ nào khả nghi, cho nên lúc đầu các đầu ám vệ cũng chỉ là cảnh giác, mà không ngăn cản, không ngờ rằng lúc các nàng đi lướt qua, có người đã ngửi thấy được mùi hương bất thường, lúc vừa định hành động, phát hiện Như Phong đã ngã xuống trong lòng nam tử trẻ tuổi, nam tử trẻ tuổi kia không đợi hắc y nhân đi đến đã vội phi thân rời đi, tốc độ nhanh đến khó tin.
Cho nên thực ra Như Phong chỉ hôn mê một lúc, nhưng dù gì cũng là đã trúng chiêu.
Lúc Như Phong đang thẫn thờ, Mộc Vấn Trần đã quay lại, trên mặt hắn vốn mang theo ý cười, nhưng lúc nhìn Như Phong đang ngồi dưới đất thì chuyển thành kinh hãi, vội hỏi: “Như Phong, nàng làm sao vậy?”
Như Phong tùy ý để hắn ôm, ôm đầu nói: “Mới nãy bị trúng chiêu rồi, cho nên bây giờ đầu rất đau.” Hắc y nhân trong góc khuất vội vàng kể hết chuyện.
Mộc Vấn Trần nghe xong, chân mày cau lại, hắn nhìn Như Phong một chút, rồi lắc đầu với hắc y nhân, sau đó thì nhanh chóng ôm Như Phong bay về.
Xem ra, vẫn còn có người theo dõi Như Phong trong bóng tối, như vậy bây giờ sự tình lại phức tạp hơn rồi, mà chuyện mình vốn lo lắng cũng đã xảy ra. Người không coi năng lực ám vệ của mình ra gì thì không nhiều lắm, trên thực tế là cực kỳ ít.
Mộc Vấn Trần thầm than một tiếng, nhìn Như Phong đang nhắm mắt, trong lòng thương tiếc một hồi, là do mình quá mức khinh thường, hôm nay là do mình không đúng.
Lúc này Như Phong lại đột nhiên mở miệng nói: “Mùi thơm nồng đó không đơn giản, mê dược bình thường vốn không thể gây hại đến ta, nhưng hương thơm vừa nãy rất bất bình thường, bên trong không có độc, nhưng lại khiến ta choáng váng. Xem ra, cái này phải hỏi Túy Nguyệt mới được.” Vẫn là nên xin cố vấn người chuyên nghiệp là hơn.
Mộc Vấn Trần ừ một tiếng, lúc thi triển khinh công, gió có hơi lớn, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng Như Phong nói.
Không lâu sau đã về tới tướng quân phủ, Mộc Vấn Trần lén lút đưa Như Phong về phòng của nàng, Mộc Đồng cùng Chu Tiền Chu Hậu cũng vào phòng Như Phong, phân phó một hồi. Chu Tiền cùng Chu Hậu phải đi khiêng nước nóng tới.
Mộc Vấn Trần nhìn Như Phong đang ngủ mê mệt trên giường, bắt mạch cho nàng một hồi, lúc này mới thở dài một hơi, tiếp đó thì chuẩn bị tắm rửa cho Như Phong.
Ngày mai cũng phải bảo người xem lại Như Phong mới được, hắn suy nghĩ một chút, thử nước nóng, sau đó đem rèm và này nọ che lại.
Cùng lúc đó, Úy Trì Hòe Dương lại đang rất tức giận: thằng Như Phong này buổi tối hai ngày nay hình như luôn cùng một nam tử cùng đi cùng về! Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra? Không lẽ Như Phong thật sự đoạn tụ?
******
|