Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ
|
|
Q.3 - Chương 142: Đùa Giỡn
Edit: Nhoktho
Beta: Lan Hương
Như Phong nhìn thấy nữ tử này, còn chưa kịp hành lễ đã thấy Hoàng thượng bực mình mà nói: “Nàng tới nơi này làm gì?”
Nàng kia ánh mắt lãnh đạm, thản nhiên nhìn lướt qua Như Phong, chầm chậm mở miệng: “Bổn cung nghe nói bệ hạ muốn triệu kiến một mình Úy Trì Như Phong, nghe đồn Úy Trì Như Phong văn võ song toàn, mạo tựa Phan An, cho nên đã muốn tới gặp cho biết, không lẽ ngay cả điều này bệ hạ cũng không cho phép bổn cung sao?”
Nàng nói năng rõ ràng, giọng điệu và thần thái lúc nói chuyện cũng rất lạnh nhạt, dường như người trước mắt này không phải là hoàng đế cửu ngũ chí tôn, không phải trượng phu của mình, mà là một người không liên quan.
Như Phong sửng sốt, lập tức phản ứng lại, đành phải lập tức quỳ xuống, nói: “Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương!”
“Hãy bình thân, con là bạn tốt của Dục Tuyên và Dục Tước, không cần đa lễ.” Hoàng hậu vội vàng đi đến nâng Như Phong dậy, tiếp tục nói: “Như Phong nhỏ hơn Dục Tuyên tới ba tuổi, thảo nào nhìn có vẻ nhỏ nhắn vậy.” ^_^
Hoàng hậu quan tâm nhìn Như Phong, khác một trời một vực với cách nói chuyện lạnh như băng với hoàng đế, khiến cho Như Phong thụ sủng nhược kinh, hơn nữa bà lại còn đỡ tay mình, khiến Như Phong càng thêm kinh ngạc.
Cho nên Như Phong bất giác đưa mắt nhìn hoàng đế, không ngờ lại thấy hoàng đế tươi cười!
Như Phong lại càng kinh ngạc thêm, hoàng đế hai lần phế hậu hai lần lập hậu, tưởng rằng là thật sự thích người phụ nữ này. Nhưng ánh mắt hoàng hậu nhìn hoàng đế hình như không tốt nha, hơn nữa hoàng đế lại không hề khổ sở! Quá kỳ lạ!
Như Phong cười cười, nói: “Nương nương, người không hề giống như là có hai đứa con lớn như nhị vị điện hạ, vừa rồi lúc thần thấy người, còn tưởng rằng người chỉ mới hai mươi tuổi thôi chứ.” Đây là lời nói thật của Như Phong, về phần người khác cho rằng là khen tặng cũng không liên quan đến mình. Nhưng mà hoàng hậu này thật xinh đẹp, có loại khí chất đặc biệt làm cho Như Phong cảm giác nàng rất quen thuộc, còn Dục Tước và Dục Tuyên có vẻ là tập hợp ưu điểm của hai người này, bộ dáng rất anh tuấn.
Hoàng hậu mỉm cười, nói: “Con thật khéo nói, lại đây, để cho bổn cung nhìn một chút.” Hoàng hậu buông ống tay áo của Như Phong ra, dạo quanh Như Phong một vòng, nói: “Như Phong thật tuấn tú nha, quả nhiên danh bất hư truyền. Khó trách mấy ngày nay có nhiều người tìm đến bổn cung như vậy, mỗi người đều muốn bổn cung tứ hôn cho.”
“Nương nương quá khen.” Như Phong cúi đầu nói, không phải vốn là một bộ túi da sao? Đáng giá để bà ấy chạy tới xem? Như Phong quên mất, hình như nàng không chỉ từng tự hào về dung mạo của mình một hai lần.
Nhưng mà ánh mắt hoàng hậu thật là lợi hại nha, hình như muốn nhìn xuyên thấu mình. Ánh mắt này ngoại trừ không có độ lạnh như cái nhìn của hoàng đế, à không, hình như độ nóng trong đó cũng là tương đương. Như Phong thầm than, lại tiếp tục liếc qua hoàng đế.
Vẻ mặt hoàng đế có chút thả lỏng hơn, nói: “Hoàng hậu, vừa rồi trẫm mới khảo nghiệm tài học (tài năng+học vấn) của Như Phong đó. Về phần tứ hôn thì đừng vội, hội thưởng hoa ngày mai sẽ có đông đảo thiên kim, đến lúc đó tin rằng Như Phong chắc chắn có thể gặp được một người con gái mình thích, Trẫm đáp ứng ngươi, có thể tứ hôn.”
Như Phong đành phải vội vàng tạ ơn.
Hoàng hậu nhìn Hoàng thượng, nói: “Ồ, hoàng đế cứ từ từ khảo nghiệm đi, bổn cung còn có việc đi trước.” Vừa nói vừa thi lễ với hoàng đế, nhìn thoáng qua Như Phong, dưới sự đồng ý của hoàng đế, rồi lập tức rời đi, nhanh chóng như lúc nàng đến.
Như Phong liếc nhìn bóng dáng hoàng hậu, vẫn thấy quen quen nha. Như Phong suy nghĩ một chút, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không nghĩ ra được, sau đó nhanh chóng cúi đầu chờ đợi tiếp chiêu của hoàng đế.
Một hồi lâu Hoàng đế vẫn chưa mở miệng, Như Phong đương nhiên cũng không dám nói lời nào, nàng yên lặng đứng, hô hấp không khí mang theo hương trong hồ nước, tìm niềm vui trong đau khổ khi chờ đợi.
Hoàng đế đi vài bước, đưa lưng về cây cầu nhỏ nối với đất liền, nâng cằm Như Phong lên, nhẹ giọng nói: “Như Phong, ngươi thật sự rất hấp dẫn người ta đó.”
Trái tim nhỏ bé của Như Phong lập tức thắt lại, nàng trừng to mắt nhìn hoàng đế.
Hoàng đế hơi khom người xuống, mắt đối mắt với Như Phong, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở khi hô hấp.
“Trẫm nghe nói, ngươi… Thích nam nhân?” Hoàng đế mở miệng, hương thơm trên người rất quen thuộc, cực giống mùi hương mà mình thường xuyên ngửi thấy trên thân Vấn Trần!
Lúc Như Phong đang đứng ngốc, lại nghe hoàng đế mở miệng nói lần nữa: “Thật sự là một yêu tinh mê người nha!” Tay hắn đột nhiên vuốt ve khuôn mặt Như Phong. (hôn đi, hôn đi XD)
Đôi mắt Như Phong lại trừng lớn thêm, bàn tay giấu trong áo không kiềm chế mà nắm chặt lại, ghê tởm, thật muốn xé nát cái mặt bánh mì này của hắn! X((((
“Hoàng thượng, ngài là đang trêu ghẹo vi thần sao?” Như Phong thốt ra, lũi lại lấy khoảng cách với hoàng đế, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, để tránh một phút xúc động lôi hoàng đế ra đập, nếu vậy chắc mình chết không thấy xác quá.
Hoàng đế đột nhiên mở miệng cười to: “Ha ha ha… Như Phong, ngươi thật sự là một bảo vật.”
Như Phong đứng cách hoàng đế xa một trượng, cúi đầu đến im lặng không nói. Cười cười cười, đem hàm răng cười cho rụng hết luôn đi, thật là, cùng là huynh đệ, sao Vấn Trần thì tốt như vậy, còn tên hoàng đế này lại tồi tệ như thế chớ?
Bên kia, có người vội vã gấp rút đi qua, báo cáo nói: “Bệ hạ, sứ giả Xuân Đằng quốc và Phồn Lũ quốc tới.”
Như Phong nghe thấy, thở dài một hơi, quả nhiên hoàng đế nhìn qua Như Phong, nói: “Ngươi lui ra đi, ngày mai lúc Thưởng Hoa hội nhất định phải tới.”
Như Phong đáp lời, nhanh chóng lui ra.
Đi qua được nửa cầu, Như Phong gặp mặt Dục Tước, Dục Tuyên và cả thái tử.
Sau khi thi lễ, Như Phong lén hung hăng trừng mắt nhìn Dục Tước với Dục Tuyên, ánh mắt ai oán, khiến bọn họ không hiểu nguyên do, vì cố kỵ thái tử bên cạnh, cho nên cũng không hỏi.
“Úy Trì tướng quân vừa rồi cùng hoàng thượng nói gì vậy? Sao sắc mặt tái nhợt như thế?” Thái tử chậm rãi hỏi thăm, nhẹ liếc mắt nhìn Dục Tước và Dục Tuyên .
Như Phong buộc lòng phải cung kính trả lời: “Cũng không có gì, chỉ là hỏi vi thần một vài việc nhỏ thôi.”
Thái tử hừ một tiếng, đưa ánh mắt quỷ dị nhìn Như Phong, nói: “Vậy bỏ đi, bọn ta còn có việc, đi trước.” Vừa nói vừa dẫn đầu đi trước.
Dục Tước và Dục Tuyên cũng đuổi theo, chỉ có Dục Tuyên nhỏ giọng nói thêm: “Như Phong, chúng ta đêm nay lại trò chuyện.” Vừa nói vừa đá lông nheo. (==!!)
Như Phong chớp mắt mấy cái, tức giận mà trừng mắt nhìn hắn, nhưng cũng ngoan ngoãn rời đi.
Có tiểu thái giám dẫn đường ở phía trước, cho nên Như Phong cũng không lo lắng sẽ đi lạc. Nhưng mà bây giờ nàng đã không còn tâm trạng xem những kiến trúc hùng vĩ này nữa, tâm trạng nàng hiện giờ rất là cực kỳ tệ, càng tệ hơn nữa là, ngay khúc quẹo, tiểu thái giám biến mất, thay vào đó lại là một nữ tử.
Người này thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, nàng có khuôn mặt hình quả trứng, mặt hồng môi đỏ, vẫn còn nét ngây thơ, mặc một bộ váy tơ tằm mày hồng phấn rực rỡ, cả người như một đóa hoa đào kiều diễm.
Hình như thấy quen quen nha! Như Phong thở dài, trí nhớ của nàng cũng xem là khá tốt, đương nhiên nhớ cô bé này là nữ tử gặp được lúc lần đầu tiên vào cung, lần ấy cô bé làm bộ sái chân, kết quả mình không thèm để ý, cô nhóc liền tức giận bỏ đi. Lúc ấy mình còn tưởng rằng cô bé là do Vấn Trần phái đến, không ngờ sau này mới biết được ý nghĩ của mình rất nhàm chán.
Nhưng mà lần này, sao nàng lại xuất hiện nữa? Lại còn là ban ngày ban mặt? Không lẽ lại biễu diễn màn sái chân thêm lần nữa hả?
Cho nên lúc Như Phong nhìn thấy cô nhóc, chỉ mỉm cười gật đầu, rồi định lách qua cô đi tiếp.
“Chậm đã!” Cô gái khẽ quát một tiếng, trừng to mắt nhìn Như Phong.
Như Phong đành phải dừng cước bộ, bất đắc dĩ nhìn nàng, nói: “Tiểu thư có chuyện gì à?”
“Hừ, ngươi cho rằng ngươi có cái mã đẹp đẽ là hay lắm sao? Lúc nãy dám không để ý ta?” Cô gái dẫm sàn bình bịch đi tới trước mặt Như Phong, chống hông ngẩng mặt chỉ thẳng vào mũi Như Phong.
“Tiểu thư, nàng có chuyện gì thì mau nói, ta có việc phải rời khỏi đây.” Như Phong thật bất đắc dĩ nhìn cô bé trước mặt, lúc này chợt nhận ra, cô bé trước mặt này vô cùng xinh đẹp.
Ngũ quan cực tinh xảo xinh đẹp, da tay trắng nõn, lại thêm một đôi mắt thật động lòng người màu hổ phách, không phải là to, nhưng lại để lộ sự thông minh lanh lợi, hoạt bát giảo hoạt, đang yêu như một chú hồ ly bé con. Mặc dù bây giờ tuổi còn nhỏ, nhưng có thể biết được sau này cô bé lớn lên chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân.
Nhưng mà… Như Phong nhìn cách ăn mặc của nàng, vì có bôi son trát phấn, cho cho nên nhìn có hơi già trước tuổi, chẳng ra sao, lại còn phá đi khí chất hoạt bát đáng yêu của nàng.
“Thật là một cố bé đáng yêu nha.” Như Phong thở dài nói, nhìn thẳng vào mắt của cô bé, mỉm cười nói, “Tiểu thư, nàng có một đôi mắt thật sự rất đẹp đó.”
Mặt cô bé lập tức đỏ lên, bỏ cái tay đang chỉ vào Như Phong xuống, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi nói bậy bạ gì đó đây? Cẩn thận ta trị tội ngươi!”
Như Phong chắp tay rồi thi lễ, trêu tức nói: “Vi thần tham kiến công chúa điện hạ!”
“Gì? Sao ngươi biết ta là công chúa vậy?” Công chúa khó hiểu hỏi.
|
Như Phong rất không có trách nhiệm trả lời: “Đoán thôi!” =_=
“Hừ!” Công chúa khẽ hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Như Phong.
Như Phong cười nói: “Công chúa gọi thần lại có việc sao?” Có cô công chúa đứng trước mặt, Như Phong vốn không biết nhiều quy định, cho nên trả lời tương đối tùy ý.
Như Phong nhìn thoáng bốn phía, nhưng mà nơi nơi đều có ngã rẽ, cỏ cây tươi tốt, dường như chưa ai đi qua nơi này. Nhưng mà vì không để thêm phiền toái, Như Phong vẫn muốn mau chóng kết thúc cuộc nói chuyện với công chúa, vì vậy liền nói: “Nếu như không có việc gì thì thần phải đi đây.” Cất bước định rời đi.
“Chờ một chút!” Công chúa đột nhiên kéo góc áo Như Phong, mím miệng bất mãn mà nhìn.
Như Phong khẽ thở dài, nói: “Rốt cuộc nàng muốn nói cái gì?” Thật sự là một nhóc con xấu tính chưa trưởng thành.
Công chúa trông mong mà nhìn Như Phong, nói: “Ta nghe nói ngươi rất gần gũi với hoàng thúc hả?”
Như Phong cả kinh, cẩn thận nhìn cô bé một cái, nói: “Là có quan hệ, thật ra, ta và nhị ca, Tam ca của nàng cũng rất quen biết.” Thấy công chúa chưa phản ứng lại, Như Phong nói tiếp: “Công chúa, ngươi rất xinh đẹp, rất đáng yêu, nhưng mà tuổi của nàng còn nhỏ, cho nên tốt nhất không nên đánh nhiều phấn như thế, tự nhiên là đẹp nhất.” Như Phong không nhịn được nữa, nhìn khuốn mặt nhỏ nhắn đáng yêu mà bị son phấn bao phủ này, thật phí của trời nha.
Công chúa nhất thời thẹn quá thành giận, buông ra góc áo Như Phong ra, dậm chân, nói: “Ai cần ngươi lo! Còn nữa, ta tên Đàm Đài Bối Dao, bổn công chúa cho phép ngươi gọi tên của ta, dù sao ta nghe nói ngươi cũng kêu tên các ca ca của ta.” Câu cuối cùng tiếng thật nhỏ.
Như Phong cười, nói: “Nàng thật sự là am hiểu lòng người*, cám ơn nàng nhé, Bối Dao.” Như Phong cảm giác được cái này tiểu công chúa đích xác rất đáng yêu, rất suất chân.
*nguyên văn: thiện nhân giải ý
Đàm Đài Bối Dao cúi đầu, chầm chậm hỏi một câu: “Vậy, ngày mai ngươi sẽ đi Thưởng Hoa yến sao?”
Như Phong tự nhiên gật đầu: “Đi chứ.” Hoàng đế đã ra chỉ ý rồi, có muốn giả bệnh cũng không được.
Đàm Đài Bối Dao sắc bén nhìn Như Phong một cái, rồi lại lập tức nói: “Ta đi đây.” Vừa nói vừa nhanh chạy đi, như một chú thỏ hoạt bát đáng yêu.
Như Phong cười lắc đầu, đi theo tiểu thái giám đột nhiên xuất hiện về phía cửa cung.
Lúc trở lại phủ Tướng Quân, Úy Trì Hòe Dương đã chờ sẵn ở chính sảnh, trừ Úy Trì Hòe Dương, còn có cha mẹ và Như Tuyết. Các hạ nhân đều đã lui xuống, cho nên trong chính sảnh rộng lớn cũng chỉ có nhà mình.
“Như Phong, Hoàng thượng nói với con chuyện gì vậy?” Úy Trì Hòe Dương mở miệng đầu tiên.
Như Phong lắc đầu, cố nén giận, nói: “Không có gì, chỉ là khảo nghiệm tài học của con thôi, và bảo con phải tham gia Thưởng Hoa yến ngày mai. Sau đó có người bảo có sứ giả tới, cho nên bảo con lui.” Như Phong nghĩ đến những việc tên hoàng đế đã làm với mình, tức đến nghiến răng nghiến lợi, ghê tởm, ông già không biết xấu hổ!
Có thể là tâm trạng Như Phong lộ ra ngoài, cho nên Lâm Ngọc Lan rất lo lắng gọi một tiếng: “Như Phong!”
Như Phong phục hồi tinh thần lại, nhìn thoáng qua Như Tuyết, nói: “Cha, mẹ, hai người chuẩn bị quần áo cho tỷ tỷ xong chưa? Ngày mai là một ngày quan trọng đó nha, khoa cử vừa xong, cho nên khẳng định có rất nhiều thanh niên tài tuấn ở đấy, đến lúc đó nói không chừng tỷ tỷ sẽ ưng ý một người nào đó thì sao.” Như Phong vừa nói vừa hướng nháy nháy mắt với Như Tuyết.
Như Tuyết đỏ mặt, nói: “Đệ đệ nói bậy bạ gì đó chứ?” Không phải đã biết mình thích ai rồi sao? Còn nói cái này. Như Tuyết nói thầm trong lòng, liếc nhanh Úy Trì Hòe Dương.
Úy Trì Hòe Dương nghe vậy, thì gật đầu đồng ý, nói: “Như Phong nói đúng, mấy năm trước con còn nhỏ, ta cũng không bắt buộc con, nhưng bây giờ con cũng hai mươi mốt tuổi rồi, nếu không gả thì trễ mất, cho nên nhân cơ hội này mà chọn lựa cho tốt đi, sau đó gia gia sẽ tìm bà mai.” Úy Trì Hòe Dương thản nhiên nói, vốn đã biết mấy năm bận rộn, nhưng con mình với vợ nó nhàn rỗi vậy, chẳng làm gì hết, thật là mệt khi cả một đôi cháu nam nữ đều không có mối cưới gả gì được.
Như Tuyết cúi đầu, thấp giọng trả lời.
Lâm Ngọc Lan thấy thế, vội vàng nói: “Lão gia à, trước kia cũng có người tới làm mai, là Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử, khi đó bọn con chưa tỏ rõ chủ ý, cho nên cha xem bây giờ…” Bởi vì dính dáng chuyện đến triều đình, cho nên Lâm Ngọc Lan cũng không dám làm chủ, chỉ có thể ngoan ngoãn báo cáo lên trên.
Úy Trì Tùng lại nói: “Phải xem Như Tuyết thích không mới được, cha, con không đồng ý cha tự nhiên đem Như Tuyết gả cho một người mà nó không thích. Cho dù Như Tuyết gả, cũng là gả cho người nó thích, đây là nguyên nhân chúng con chưa gả Như Tuyết đi. Chung thân đại sự, sao có thể vội vội vàng vàng mà quyết định chứ?” Úy Trì Tùng là người theo chủ nghĩ tự do luyến ái, lúc đầu hắn và Lâm Ngọc Lan yêu nhau cho nên mới nghĩ cách đến với nhau.
“Đúng vậy đúng vậy, gia gia, Như Tuyết phải thích mới được.” Như Phong vội vàng gật đầu phụ họa, nhưng lại buồn bực từ sau khi trở lại kinh thành, hình như Dục Tuyên với Dục Tước cũng không nhắc đến chuyện hôn nhân, chắc không phải bọn họ thay đổi chủ ý rồi chứ? Tuy nói Úy Trì gia và bọn họ đã ở chung trên một thuyền, nhưng theo lối suy nghĩ của bọn họ chắc phải có quan hệ thông gia với nhau mới có thể tin tưởng được chứ nhỉ?
“Hừ, thì bởi vì tụi bây cưng nó như vậy, cho nên nó đã hai mươi mốt tuổi rồi vẫn chưa thành thân, nói vậy cũng được sao? Không lẽ đến ba mươi tuổi nó mới thành thân sao? Lúc đó còn sợ chúng ta ra ý nhưng người ta cũng chưa thèm lấy nữa kìa!” Úy Trì Hòe Dương quét mắt nhìn mọi người, âm thanh lạnh lùng nói: “Còn nữa, Như Phong, cũng đã mười chín tuổi rồi, cả ngày lúc nào cũng lêu lổng với đám nam nhân, ta thấy con thật giống như trong lời đồn, là đoạn tay áo! Nếu thật sự là như vậy, ta sẽ chặt đứt chân của con đấy!”
Úy Trì Hòe Dương rất bất mãn nhìn Lâm Ngọc Lan và Úy Trì Tùng, nói: “Cũng là do chúng mày dạy dỗ con cái tốt quá mà, đứa nào cũng không muốn thành thân, ta mặc kệ, Thưởng Hoa yến ngày mai hai đứa tụi bây phải tìm một người để thành thân cho ta!” Ông ra tối hậu thông điệp. (na ná tối hậu thư ấy)
Như Phong cũng phẫn nộ, giải thích rằng: “Hừ, sao lại bảo con cả ngày lêu lổng với nam nhân chứ? Con đi với nam nhân là chuyện bình thường mà, nếu có một ngày con ở cùng một đám nữ nhân, vậy chắc khi đó người sẽ bảo con là kẻ sở khanh, cả ngày đùa bỡn con gái nhà lành, là một tay ăn chơi lăng nhăng lêu lổng? Nói chung bây giờ con chỉ là không muốn thành thân, không muốn! Dù sao gia gia cũng chỉ xem con như là một con ngựa giống của Úy Trì phủ mà thôi, vì chức năng của ngựa giống là để gieo giống, hừ, gia gia lúc nào cũng muốn người nối dõi, chưa từng nghĩ tới chúng con có nguyện ý hay không!” Như Phong nhấn mạnh, thanh âm sắc bén, ăn nói rõ ràng.
“Phản rồi, Úy Trì Như Phong, đừng tưởng rằng bây giờ không phải trong quân đội, đừng tưởng rằng mày đã trưởng thành, đủ lông đủ cánh, ta sẽ không có biện pháp trị mày! Người đâu——” Úy Trì Hòe Dương tức giận đến mặt đỏ bừng, một bên tức giận nhìn Như Phong, miệng thì la lớn.
“Sao?” Như Phong lớn giọng nói, “Không lẽ ông muốn bảo con nằm sấp rồi đánh một trận? Hay là gọi Chung Anh? Bây giờ con không thể dùng nội lực, nhưng nếu như nổi điên, con cũng sẽ thắng đấy.” Như Phong lầm bầm: “Thật muốn nói mọi chuyện cho ông nghe. . .” Sau khi nói xong hết mọi chuyện rồi, xem gia gia còn muốn mình lấy vợ nữa không?
Thấy vẻ mặt khinh thường của Như Phong, lại nghĩ đến nó chống đối, Úy Trì Hòe Dương chịu không được kích thích này, rất nhanh phải vỗ vỗ ngực nói: “Mày —— mày—— Thằng cháu bất hiếu!” Nói xong thì không thở được nữa, sau đó thì lăn ra xỉu. @_@
Như Phong cùng những người khác đều giật mình, Như Phong cũng vội vàng chạy lại, ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, rồi đè ngực, Úy Trì Tùng cũng vội vàng tìm thuốc Túy Nguyệt làm ra, bỏ vào miệng Úy Trì Hòe Dương.
Một lát sau, sau khi bận rộn một hồi, Úy Trì Hòe Dương từ từ tỉnh lại, nhìn thoáng mấy người đang vây xung quanh mình, nói: “Tức chết ta rồi.”
Như Phong vội vàng áy náy nói: “Xin lỗi, gia gia, là con không tốt, hôm nay tâm trạng con tệ lắm, cho nên nói chuyện không chú ý đúng mực, người không nên tức giận, Thưởng Hoa yến ngày mai, chắc chắn con sẽ tìm ra một ý trung nhân mà.” Trong lòng rất áy náy, rõ ràng Túy Nguyệt nói qua thân thể gia gia không thể chịu được kích thích, nhưng hôm nay mình lại mất khống chế, ngất, không lẽ mình bị hoàng đế và hoàng hậu kích thích tới như vậy?
Ai, nghĩ đến bọn họ, Như Phong lại không nhịn được thở dài nói: người hoàng gia thật phiền toái.
“Đúng vậy, gia gia, con cũng vậy.” Như Tuyết cũng sợ hãi nói, nàng đối với ai cũng có thể thoải mái tự nhiên, nhưng vẫn luôn sợ người ông này.
Sắc mặt Úy Trì Hòe Dương lúc này mới tốt hơn một chút, nhìn thoáng qua Như Phong và Như Tuyết, nói: “Hai đứa nói được thì phải làm được.”
Úy Trì Tùng và Lâm Ngọc Lan bên cạnh cùng liếc mắt nhìn nhau, thở dài.
|
Q.3 - Chương 143: Chuộc thân
Edit: Chayrang
Beta: Lan Hương
Đêm đó, trong thư phòng, khi Mộc Vấn Trần đến đùa giỡn với Như Phong, nàng cứ do dự mãi, vẫn không dám đem sự tình nói ra.
Ai, Hoàng đế đáng ghét kia nếu tiếp tục làm việc đó thì mình sẽ nói ra.
Như Phong quyết định để lại tâm trạng sau lưng, chỉ nói: “Vấn Trần, hôm nay ta đã gặp Đạm Đài Bối Dao, nàng là một tiểu công chúa thực đáng yêu đấy.” Như Phong nhớ tới ánh mắt nàng ta, thông minh mà đáng yêu.
Mộc Vấn Trần xoa đầu Như Phong, nói sang chuyện khác: “Chúng ta đến biệt viện đi.”
“Đêm nay không đi.” Như Phong kéo tay Mộc Vấn Trần, ngượng ngùng nói: “Dục Tuyên nói sẽ tới tìm ta, thật ra ta cũng muốn hỏi hắn chút chuyện về Vân Thiên Trạch.”
“Nàng muốn biết cái gì thì hỏi ta, không cần hỏi hắn.” Mộc Vấn Trần bất mãn nhớ tới Dục Tuyên có ý đồ đối với Như Phong.
Như Phong kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Chàng biết?”
“Ta đương nhiên biết, Vân Thiên Trạch đã đến đây từ mấy ngày trước rồi, hắn cũng nhìn thấy nàng mặc nữ trang, hiện tại đang hoài nghi thân phận của nàng, hắn còn chuẩn bị đem công chúa gả cho Dục Tước. Còn nữa, Phồn Lũ quốc phái tới là ngoại công của Dung Ức Ảnh, Đức Vương gia, vị đệ đệ được hoàng đế Phồn Lũ quốc tín nhiệm nhất, nắm quyền rất lớn, nhưng lần này Dung Ức Ảnh cũng theo tới đây, hắn mặc dù là gian tế, nhưng là người biết không nhiều lắm, bởi vì có liên quan tới ta, ca ca cũng không tính toán làm rõ mọi chuyện. Cho nên đến lúc đó nàng có thể làm bộ không biết Dung Ức Ảnh.”
Như Phong miệng há to, một lúc sau mới nói: “Khó trách!” Bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Ngoại tôn của Vương gia? Khó trách ta vẫn cảm thấy hắn tuy rằng quần áo bình thường, ăn mặc cần kiệm đến cực điểm, chính là thần thái của hắn được giáo dưỡng, giống như đem cải trắng luộc ăn vào như sơn hào hải vị, nguyên lai thân phận của hắn cũng không đơn giản a.”
Mộc Vấn Trần cười cười, đem quyển sách trên tay Như Phong rút ra, nói: “Hơn nữa Dung Ức Ảnh còn là ngoại tôn duy nhất của Đức Vương gia, bởi vì Đức Vương gia chỉ có một nhi nữ và một nhi tử.. Nhi nữ sau lại cùng tình nhân bỏ trốn, nhi tử bất ngờ mất sớm, chỉ lưu lại người vợ, do đó hiện tại hắn rất coi trọng ngoại tôn này, đem bồi dưỡng thành người kế thừa.”
Như Phong càng nghe, càng thêm buồn bực, nói: “Ta cảm thấy mình vừa may mắn vừa bất hạnh. Chàng xem lúc trước trên đường đến Học viện, liền quen biết một người là Hoàng đế cùng một người là Vương gia, bọn họ ở bên ta cũng có được chút cảm tình…” Như Phong ảm đạm nhìn xuống dưới, thấp giọng nói: “Sau này ta gặp họ như thế nào đây?” Nàng nhớ tới việc bọn họ từng làm, còn lợi dụng cả sự tín nhiệm của nàng đối với bọn họ.
Vân Thiên Trạch hoàn hảo cũng chỉ là một hạt minh châu, chính tên Dung Ức Ảnh là hơn hai ngàn sinh mệnh a! Đôi khi lơ đãng, nhìn một bóng dáng nào đó, hoặc là đêm khuya mộng quay về, đều nghĩ tới những huynh đệ kia chết không nhắm mắt, chóp mũi giống như còn có thể ngửi được mùi máu tanh.
Tuy rằng, Xuân Đằng quốc so với bên ta cũng hy sinh nhiều nhưng Như Phong vẫn là cảm thấy không cam lòng.
Mộc Vấn Trần đem Như Phong kéo vào trong lòng, hắn cực thích động tác này, đem Như Phong nhẹ nhàng mà kéo vào ngực, tâm trạng trống rỗng liền thõa mãn.
“Nàng, cứ coi như không quen bọn họ.” Mộc Vấn Trần khẽ thở dài, nhẹ nhàng liếm vành tai trắng noãn của Như Phong.
Như Phong cười khúc khích, khôi phục tinh thần, nói: “Đừng, ngứa lắm, ha ha.”
Mộc Vấn Trần được đằng chân lên đằng đầu, thấy thế càng thêm tò mò, tâm tình lửa đốt tiến tới liếm cổ nàng.
“Đừng…” Như Phong ngọ nguậy thân mình, cười nói:” Ta còn việc muốn nói.”
“Còn có chuyện gì đây?” Mộc Vấn Trần khó hiểu nhưng không ngừng lại, chuẩn bị lấn tới môi nàng.
Như Phong né né, thấy có sơ hở, tiếp tục nói: “Đúng rồi, Vân Thiên Trạch phỏng chừng đã biết thân phận của ta, cho nên không thể dùng thái độ xa lạ với hắn.” Như Phong lớn tiếng kêu lên. Mộc Vấn Trần dừng hôn môi, lấy ghế dựa ra, ôm Như Phong ngồi xuống, nói: “Nếu nàng nguyện ý để cho hắn thành bằng hữu bình thường, như vậy sẽ thoải mái hơn chút.”
Như Phong gật gật đầu: “Đúng a, hắn hiện thân là Hoàng đế, ta cũng muốn ở Xuân Đằng quốc có chuyện gì còn có thể tìm hắn hỗ trợ.” Nàng thở dài: “Cũng rất muốn thăm những quốc gia khác.”
Là muốn biết những địa danh ở Trung Quốc thời này với hiện đại có giống nhau không.
Mộc Vấn Trần hôn trán Như Phong, thấp giọng nói: “Về sau ta sẽ cùng nàng đi, có thể tới Thạch Nam quốc, cố hương mẫu thân ta, nơi ta được sinh ra.
Như Phong lại gật gật đầu, nghe nói mẫu thân chàng là công chúa Thạch Nam quốc, tương thân tương ái cùng Hoàng đế Xuân Đằng quốc kết hôn, hay tin Hoàng đế vừa tử liền tự sát. Ai, đáng thương một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gặp đầy bất hạnh.
“Vấn Trần, chàng có trách mẫu thân rời đi quá sớm, bỏ lại chàng mà đi theo phụ thân?” Như Phong lén lút hỏi, trong quan niệm của Như Phong không có nhiều lời nói kính trọng, hoàng đế ngày xưa cũng chỉ là danh xưng. Ban đầu Mộc Vấn Trần rất sửng sốt, hắn không phải người thế tục, đối với chuyện này có chút hiểu biết, nhưng không rõ ràng. Dù sao trừ Hoàng đế ra, hắn là lớn nhất, ngay cả Thái tử cũng không dám cư xử quá phép gì với Mộc Vấn Trần.
Mộc Vấn Trần mỉm cười, nói: “Ta từ nhỏ không gặp được mẫu thân, lúc sáu tuổi cũng chỉ mỗi ngày gặp một lần, nhớ rằng người rất đẹp, có chút lãnh đạm, đối với ta cũng thế. Ngược lại mười hai tuổi ca ca đối với ta rất tốt, không có mẫu thân cũng không sao. Nhưng mà ta cảm giác là phụ hoàng cùng mẫu hậu vẫn chưa chết. Sau đó ta xuống núi điều tra, nhưng chuyện này không quan trọng vì nếu họ còn sống cũng khó mà gặp mặt.” Mộc Vấn Trần bình tĩnh, không xúc động, giống như là đang nói về chuyện của người xa lạ nào đó.
Như Phong bình tĩnh theo dõi hắn, nâng mặt hắn lên: “Thật sự không có chuyện gì sao? Chàng bên ngoài có vẻ bình tĩnh, không phải bên trong đang khóc đó chứ?” Nàng dò hỏi.
Mộc Vấn Trần vừa nghe, bật cười nói: “Nàng nghĩ gì thế? Ta nói không nghĩ chính là không nghĩ.” Hắn véo véo cái mũi của Như Phong, vẻ mặt cưng chiều nhìn nàng.
Cuộc đời này có Như Phong bên cạnh là quá đủ. Hiện tại, hắn đã hiểu mẫu thân, lấy chồng hận không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cho nên mới không quan tâm tới hắn. Hơn nữa, bình thường là con cháu hoàng gia thì không cho phép quá thân cận với mẫu thân.
Như Phong a một tiếng, vẫn như cũ ngờ vực nhìn Mộc Vấn Trần, trong mắt hiện vẻ nghi hoặc.
Mộc Vấn Trần thấy bộ dáng nàng nghiêm túc, đáng yêu cực kỳ, không nói hai lời trực tiếp hôn vào môi nàng, cứ thế triền miên.
“Như Phong!” Thanh âm Dục Tuyên truyền đến là bừng tỉnh một đôi uyên ương.
Như Phong nhanh chóng đẩy Mộc Vấn Trần ra, nhảy xuống khỏi người hắn. Mộc Vấn Trần không bằng lòng, hai người ôm sát nhau tiếp tục đùa giỡn.
Dục Tuyên cùng Dục Tước từ cửa sổ nhảy vào, hai người mặt âm trầm nhìn Như Phong cùng Mộc Vấn Trần.
|
Thấy thế, Như Phong vội dùng sức tránh ra, tức giận nhìn Mộc Vấn Trần, cuối cùng vẫn phải tách ra.
“Các ngươi tới rồi?” Như Phong cười khan một tiếng, nhanh tay sửa sang lại quần áo, đầu tóc một chút. Xấu hổ quá, loại chuyện này bị họ nhìn thấy rất là ngượng a, mình hiện đang là nam nhân. Bọn họ thấy rồi làm sao đây?
Như Phong cúi đầu nghĩ ngợ rồi trộm liếc nhìn một hồi.
Dục Tước sắc mặt tái nhợt, nhưng hắn vẫn trấn định hướng Mộc Vấn Trần giữ lễ tiết, nói: “Hoàng thúc!”
Mộc Vấn Trần ngồi ở trên ghế bất động, nói: “Không cần đa lễ.”
Dục Tuyên lại hừ lạnh một tiếng, bất mãn nhìn Mộc Vấn Trần, Dục Tước lặng lẽ kéo góc áo hắn, lúc này hắn mới nói: “Hoàng thúc.” Thân mình động cũng không động, sau đó đem tầm mắt chuyển sang Như Phong, người luôn luôn cợt nhả như hắn hiện tại đã không cười nổi, bi thương nhìn Như Phong, ánh mắt ảm đạm nhìn xuống, không còn sáng như trước nữa.
Mộc Vấn Trần “Ừ” một tiếng, biểu tình lãnh đạm, nhìn về phía Như Phong giống như người vừa rồi hôn môi Như Phong không phải là mình.
Như Phong gặp tình cảnh như thế, đành xấu hổ cười cười: “Hai người tìm ta có việc gì?”
“Hừ, không có việc không thể tìm ngươi sao? Như Phong, hai ngày nay buổi tối chúng ta đều tìm không thấy ngươi, ngươi đi đâu vậy?”
Như Phong nhìn qua Vấn Trần nói: “Ta cùng Vấn Trần đi ra ngoài.” Không nói rõ ràng, thực tế Dục Tước cùng Dục Tuyên không tồn tại trong mắt Như Phong, cảm thấy có chút chột dạ hay là không đành lòng? Cho nên hắn cũng không dám quá kiêu ngạo.
Dục Tuyên không để ý câu trả lời của nàng, nói: “Như Phong, chúng ta cùng đi Hương Mãn lâu đi, chỗ Vũ Yên đang ở, ngươi không phải biết nàng sao? Nàng đêm nay có buổi biểu diễn.” Trong mắt có vẻ chờ mong, Dục Tuyên trong lòng tính toán, bây giờ là đúng thời cơ, ca ca khẳng định không thể đến nơi trăng hoa, hoàng thúc có lẽ cũng không đi, chỉ còn lại Như Phong và mình. Nhớ tới cảnh vừa rồi, biểu tình Dục Tuyên liền trầm xuống, rõ ràng sớm biết hai người bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, biết là một chuyện tận mắt thấy lại là một chuyện khác.
Trong lòng hiện tại cực kỳ khó chịu, nếu hắn không phải là hoàng thúc thì đã sớm đấu với hắn một trận.
“Không được! Như Phong không thể đi.” Dục Tước là người đầu tiên phản đối, trừng mắt nhìn Dục Tuyên, nói: “Như Phong không thể đi tới những chỗ đó.”
“Trước kia ở thành Tương Châu, như thế nào ca lại dẫn Như Phong đến đó?” Dục Tuyên bất mãn nói.
Dục Tước liếc mắt nhìn hắn, nói: “Lúc này khác lúc đó, bất đồng hoàn cảnh, dù sao Như Phong vẫn không thể đi được.” Nói xong liền liếc nhìn Mộc Vấn Trần.
Mộc Vấn Trần lẳng lặng nhìn bọn họ, đối mặt Như Phong, nói: “Muốn đi sao?”
Như Phong phiền não nhìn bọn họ, nói: “Thật ra ta sớm biết Vũ Yên ở Hương Mãn lâu, vốn cũng muốn đi, lại nghe Hàn Sơn nói Vũ Yên quyết chờ ta gặp nàng chuộc thân, bằng không nàng tình nguyện ở lại chốn thanh lâu.” Lúc quay lại kinh thành, Hàn Sơn có nói qua. Như Phong vừa nghe, đương nhiên biết ý nàng ta vẫn chưa chết tâm. Do tình ý của nàng rõ ràng như thế nên Như Phong không muốn gặp mặt nàng, tránh cho sự tình thêm rắc rối.
Như Phong không sợ tính tình lãnh đạm hay tàn bạo của nữ tử, nhưng lại sợ một nữ tử nhu nhược, hay khóc lóc. Vũ Yên bề ngoài băng lãnh nhưng nàng đối với mình rất nhu nhược. Như Phong sợ mình lại mềm lòng gây ra chuyện hối hận. Mấy ngày nay không gặp nàng là nhờ Hàn Sơn trông chừng, tránh bị nàng quấy rầy.
Ba người vừa nghe liền hiểu, thì ra là thế, nghĩ đến việc Như Phong rước thêm hoa đào về mình.
Dục Tước thở dài: “Như Phong, không thì giao cho Dục Tuyên lo liệu đi, ta biết ngươi nhận nàng ta làm muội muội, nhưng nàng ta không nghĩ như thế, để tránh phiền phức vẫn nên để Dục Tuyên ra mặt là tốt hơn.” Thực tế, dù hoài nghi thân phận Như Phong nhưng vạn nhất thật sự là nữ nhi thì chắc chắn không thể đến chỗ phường hoa. Cho dù Như Phong là nam, xuất phát từ tâm lý độc chiếm, Dục Tước cũng không muốn Như Phong đi, không cho phép nữ tử nào quấn lấy bên cạnh.
Chẳng qua, tâm tư này chỉ có thể giấu sâu dưới đáy lòng. Dục Tước chua xót nhìn qua Mộc Vấn Trần, có hoàng thúc ở đây, mình làm gì có cơ hội? Nếu Như Phong không cam tâm tình nguyện còn có thể cướp về, nhưng xem tình huống vừa rồi, hai người họ là lưỡng tình tương duyệt, mình và tiểu tam lại là khách không mời mà tới quấy rầy bọn họ.
Nhưng hai người…khi nào đã tiến tới mức này? Sao ta không phát giác được? Tại sao trước kia cố kị thân phận nam tử của Như Phong, cứ mãi giấu trong lòng không nói, hiện tại Như Phong cũng không thừa nhận tâm ý của mình, chỉ xem là một ca ca tốt, thậm chí còn mai mối cả tỷ tỷ hắn cho mình.
Nếu trước kia, không sớm hoài nghi thân phận hắn, đã sớm đến cửa cầu hôn thì giờ sao mất hết hy vọng như vầy?
Không làm được cho nên chỉ có thể một mình ngậm ngùi.
Mấy người thương lượng một hồi, Như Phong vẫn kiên trì ngồi, còn Dục Tuyên vẫn xúi dục Như Phong vẫn nên đi, dù sao sớm hay muộn cũng phải đối mặt mọi chuyện.
Cuối cùng, trừ Dục Tước không thể ra ngoài, Dục Tuyên cùng Mộc Vấn Trần đều chuẩn bị đi theo Như Phong.
“Chính là nơi này, đây là thanh lâu tốt nhất, lớn nhất kinh thành.” Dục Tuyên đứng lại trước một tòa nhà thoạt nhìn rất lớn, hướng Như Phong cùng Mộc Vấn Trần nói.
Như Phong ngẩng đầu lên tinh tế đánh giá, chỉ thấy cạnh cửa thượng huyền có tấm biển viết ba chữ thật to “Hương Mãn lâu”, hai đèn lồng màu đỏ to cao cao treo hai bên. Nhìn vào bên trong, phòng khách rộng rãi, tĩnh lặng, trong viện trồng đầy hoa cỏ cây xanh, còn bố trí ao hồ bồn đá lạ mắt, núi giả nước chảy, các phòng cũng bố trí hai bên như thế, thật khó tưởng tượng, bên trong nữa là màn che, đệm nằm, mỹ nữ như mây.
A, đúng là một chốn tươi đẹp thanh bình! Như Phong nhìn nhưng trong lòng âm thầm thở dài, nơi này so với chỗ trước kia Vũ Yên ở thì cao nhã hơn, nếu không phải đang truyền ra thanh âm oanh oanh yến yến, nam nhân lui lui tới tới cổng lớn, nơi đây thật đúng là dành cho quan lại, quý tộc.
Suy nghĩ, nghĩ suy, Như Phong giơ ngón tay cái lên tán dương: “Dục Tuyên, ngươi đối với chốn kinh thành thanh lâu rất am hiểu a, hơn cả hiểu biết của ta với thành Việt Châu, về sau người đi thành Việt Châu, có thể dẫn đường cho ta nga.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Dục Tuyên nhất thời tái nhợt, hắn nhìn Như Phong, lắp bắp nói: “Như Phong. . . Ngươi. . . đừng…hiểu lầm, đây là chuyện trước kia, ta đây về sau không đến nữa.” Ngữ khí cuối cùng lại kiên định, ánh mắt nóng rực nhìn Như Phong, hướng cho hắn thấy quyết tâm của chính mình.
Như Phong trong lòng thở dài, cười cười. Mộc Vấn Trần xoa xoa đầu nàng, nói: “Chuyện này có cái gì tốt mà khoe! Ta mà còn nhìn thấy ngươi lui tới chỗ này, sẽ nghiêm túc trừng phạt ngươi.”
“Cái gì mà trừng phạt?” Như Phong thốt ra, nhìn tia lửa trong ánh mắt quen thuộc, liền hiểu rõ, khuôn mặt trắng noãn phút chốc đỏ ửng lên.
Dục Tuyên đứng một bên nhìn bọn họ thân mật, trong lòng tư vị hỗn lộn, vội lớn tiếng: “Chúng ta vào đi, không khéo trễ giờ.”
Như Phong nhìn nét mặt ưu tú của Mộc Vấn Trần, nhìn cửa lớn còn chưa kịp tới, chỉ thấy hai bên cửa ào ào các cô nương, không ngừng nhìn bọn họ chỉ trỏ. Ánh mắt kia, nhìn thẳng, trần trụi, có ngưỡng mộ, có hứng thú, có ai oán, có nhục dục…
Như Phong toàn thân lạnh ngắt, liếc qua Dục Tuyên, liếc qua Vấn Trần, không biết chính xác cái mặt ai được hoan nghênh hơn.
Là Dục Tuyên? Cũng có thể là Vấn Trần ? Nhưng không phải mình.
Nghĩ đến hình ảnh Mộc Vấn Trần bị nữ tử khác sỗ sàng, Như Phong liền một trận không thoải mái, vì thế thừa dịp các nàng chưa đi tới, nhanh tay kéo Mộc Vấn Trần đi ra.
“Làm gì thế? Chúng ta không vào sao?” Dục Tuyên cũng chạy theo, bất mãn nói.
Như Phong phập phồng hai bên má, thở ra một hơi, nói: “Từ đã, ta nên chờ Vũ Yên biểu diễn xong rồi lén vào thì tốt hơn.”
“Vì sao chứ? Ta nhớ trước kia ngươi rất hứng thú mà, vé cũng đã mua rồi, không được xem rất đáng tiếc.” Dục Tuyên khó hiểu nhìn Như Phong, vì niềm vui của Như Phong, mình phải bỏ số tiền rất lớn, còn mất rất nhiều tâm tư!
Như Phong trừng mắt liếc hắn, nói: “Dù sao đi nữa, ta cũng không muốn đi, chúng ta cứ như thế đi vào, ai biết được có người nhận ra hay không? Gia gia ta hiện thân thể không tốt, sợ nghe được cái gì không hay lại kích động, ta liền trở thành kẻ bất hiếu. Loại chuyện này ta quyết không làm.” Rất nhanh, nàng nghĩ ra cái cớ, quang minh chính đại nói ra.
Dục Tuyên không nói gì, Mộc Vấn Trần trong mắt lại hiện vẻ vui sướng, nghiêm túc nói: “Đi nơi khác dạo chơi một chút, chờ nơi này xong rồi thì tính sau. Hoặc nếu Như Phong tin ta, hãy giao chuyện Vũ Yên lại, ta có thể chuộc nàng ta ra.”
“Thật không?” Như Phong ánh mắt sáng lên, cao hứng nhìn Mộc Vấn Trần. Mộc Vấn Trần gật gật đầu, làm cho Dục Tuyên ai oán liếc nhìn, hoàng thúc lấy được niềm vui của Như Phong dễ dàng thế, đáng ghét!!
Quả nhiên, sau khi Như Phong buông tay, qua vài ngày sau, Mộc Vấn Trần nói đã an bài rất tốt, đầu tiên phải có một chỗ ở, sau đó sắp xếp Như Phong gặp nàng ta.
Chuyện Vũ Yên tạm thời không nhắc tới, chuyện đáng lo nhất bây giờ là tiệc hoa yến ngày mai.
….
Thưởng Hoa yến ngày mai, tên hoàng đế có cơ hội gây khó dễ Như Phong.
|
Q.3 - Chương 144: Đọ sắc
Edit: Chayrang
Beta: Lan Hương
Sáng hôm sau, Như Phong bắt đầu thức dậy rửa mặt, chải đầu rồi như thường lệ đến võ đường.
“Như Phong, mọi việc chuẩn bị thế nào rồi ?” Úy Trì Hòe Dương vừa triển khai quyền pháp vừa hỏi.
“Ổn thỏa rồi, không cần chuẩn bị gì nữa.” Như Phong uể oải đáp.
Úy Trì Hòe Dương nhíu mày lại, không nói gì thêm.
Mọi người cùng dùng xong điểm tâm, liền tự trở về phòng.
Như Phong ăn mặc bình thường như mọi ngày, thanh sam với ống tay áo rộng, bên hông cài đai lưng bình thường, chỉnh sửa thêm mái tóc là xong.
Ngược lại, Úy Trì Như Tuyết sáng sớm đã tô tô vẽ vẽ, thử hết bộ này đến bộ khác.
Đúng giờ, hai người đồng loạt bước ra khỏi phòng tề tụ tại cổng lớn.
Nhìn Như Tuyết một thân lam sắc, Như Phong nở nụ cười, trên đầu nàng ta được điểm trang sức ngọc bích, ngọc sáng chói mà tinh xảo, sau đầu búi tóc cao, hoa tai ngọc hơi lay động, sau tai thắt bím kéo dài ra trước ngực đến hông, tóc mai hai bên ôm bầu má, tựa vầng trăng non, xinh đẹp tuyệt trần, thoạt nhìn như mười bảy, mười tám.
Rất biết cách ăn mặc a! Như Phong thở dài: “Nụ cười lấy lệ, mắt phượng phiền muộn, này phảng phất giai nhân xa vời, thanh nhã tuyệt thế, làm người ta càng muốn thương yêu!”
Như Tuyết vừa nghe, không hờn giận nhìn thoáng qua Như Phong, nói: “Đệ đệ nói năng ngọt xớt.”
Như Phong cười hắc hắc, nhìn sang Úy Trì Hòe Dương vội vàng thu lại nụ cười, giả bộ bộ dáng đứng đắn.
“Tiểu tử ngươi sao lại ăn mặc thế này?” Úy Trì Hòe Dương trừng mắt nhìn đầu tóc Như Phong tiêu dao (không cột gọn gàng) liền nói: “Ngươi là quân nhân vì cái gì lại ăn mặc như là thư sinh hả?”
Như Phong xoa xoa hai gò má, nói: “Gia gia, con từ trước giờ vẫn là thư sinh, hơn nữa người không thấy bộ dạng con rất giống thư sinh sao? Còn nữa, hiện tại đa số nữ tử đều yêu thích vẻ thư sinh.” Ai, cảm nhận giữa gia gia và mình có vẻ khác xa quá. Với lại, hôm nay mình vốn không vì lợi ích cá nhân mà quay về nên không cần ăn mặc tỉ mỉ. Chính yếu là phải tự làm xấu bản thân nhưng Như Phong lại không xuống tay được, cho nên cũng chỉ có thể để bình thường như mọi khi, tuy nhiên chất liệu trang phục là hàng thượng thừa (hàng cao cấp), đầu tóc cũng chỉnh tề hơn nha.
Úy Trì Hòe Dương nhất thời chau đôi mày muối tiêu rậm lại nhưng không nói gì.
Bên cạnh ông, Lâm Dĩ Lam cùng Úy Trì Tùng cũng ngạc nhiên nhìn Như Phong, nàng chỉ mỉm cười, nói: “Cha nương yên tâm đi.”
“Thời gian không còn sớm, mau đi đi, nhớ những lời các ngươi đã nói hôm qua đấy.” Úy Trì Hòe Dương nhắc, nhìn lướt qua xe ngựa và kiệu đã chuẩn bị chu đáo.
Như Phong cùng Như Tuyết gật gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên truyền tới thanh âm chim hót, mọi người theo tiếng chim nhìn lên, đều nhíu mày lại, chỉ thấy trên mái hiên một con quạ đen.
Như phong liền hét lên: “Đúng là quạ đen! Trời ạ, ta muốn thấy từ lâu lắm rồi.
“Như Phong!” Lâm Dĩ Lam khẽ quát một tiếng, không hờn giận nhìn nàng. Quạ đen a, sáng sớm liền thấy nó, khẳng định không có cái gì tốt, Phong nhi thấy thế còn hưng phấn.
Như Phong lúc này mới nhớ tới cổ nhân đối quạ đen kiêng kị, đành phải âm thầm thè lưỡi.
Như Tuyết sắc mặt tái nhợt nhìn quạ đen, nói: “Đệ đệ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Sẽ không có đâu.” Như Phong an ủi: “Có đệ ở đây, đệ sẽ bảo vệ tỷ.” Như Phong vỗ ngực, ngày hôm qua Túy Nguyệt đến, nói đã nghiên cứu một loại dược có thể đem nội lực Như Phong khôi phục tám phần, đặc biệt khi dùng nội lực sẽ không ảnh hưởng tới miệng vết thương, tạm thời khá tốt. Cho nên mới nói: “Túy Nguyệt là nhân tài nghiên cứu a.” Như Phong thầm thở dài.
Như Phong cưỡi ngựa đi bên cạnh kiệu của Như Tuyết, bên người là mười mấy hộ vệ theo hầu, có cả Chu Tiền.
Dọc theo đường đi, anh tuấn tiêu sái, mỹ đắc hùng thư thiếu niên mỉm cười, ánh mắt nhìn phía trước, chợt nhìn sang bên đường thu hút biết bao nhiêu sự chú ý. Dường như nơi người này đi qua đều mang theo cảnh xuân, rõ ràng bây giờ mới đầu thu.
“Trời ạ, đó là Như Phong công tử!” Có cô gái kêu lên, hai tay che hai má, đôi mắt nóng lên.
” Đúng vậy a đúng vậy a!” Có người phụ họa.
“Công tử ấy muốn đi đâu thế? Đã lâu không thấy nha.”
“Nghe nói bệ hạ ở Bách Hoa uyển mở hội thưởng hoa, rất nhiều công tử đều đến, đương nhiên công tử Như Phong của chúng ta cũng đến đó.
“Cỗ kiệu kia bên trong là ai?”
“Chắc là tỷ tỷ của công tử.” Thanh âm khác xác định.
“Có phải Đệ nhất mỹ nhân thành Việt Châu, Úy Trì Như Tuyết?” Thanh âm mừng rỡ là của nam nhân.
“Đúng rồi, đúng rồi!” Một đám người phụ họa.
Như Phong khóe miệng run rẩy một chút, lại một lần nữa cảm thấy đôi khi có nội lực quá cao cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì nghe được rất rõ ràng! Hiện càng ngày càng nhiều người đến vây xem, nàng hy vọng đừng có tắc đường.
Quả nhiên, lo lắng của Như Phong đã xảy ra, chỉ mới đi được hai phần ba lộ trình, mà người vây đến càng nhiều hơn, thậm chí chắn cả lối đi. Nhìn đám người này, Như Phong khẽ nhíu mày, nàng nhớ tới Tây Tấn thời nước Vệ, chính bởi vì ngày thường “Hoa nhất bàn kiều, phấn nhất bàn nộn” (*), mà người này cũng thường ngồi trên xe bạch dương (xe dê kéo) ở Lạc Dương du ngoạn. Xa xa nhìn lại, liền đúng như tượng bạch ngọc, người đương thời thường xưng “Bích Nhân”. Một năm khi đến đô thành du ngoạn, không ngờ bị vô số diễm lệ nữ tử tranh nhau vây xem, khiến cho hắn liên tiếp vài ngày đều không thể nào nghỉ ngơi thoải mái được. Vì thể chất yếu nên vị mỹ thiếu niên này đã cực mệt sinh bệnh mà chết.
(*)Hoa bình thường đẹp, phấn bình thường mềm.
May mắn là mình đây thân thể cường thể tráng, Như Phong âm thầm vui mừng.
“Công tử, bây giờ nên làm gì?” Chu Tiền cau mày nói, vì thanh danh phủ Tướng quân, không thể đuổi những người này đi. Trừng phạt không được, mắng cũng không được, nên làm cái gì đây? Thời gian không thể chậm trễ.
Vốn ngồi ở kiệu bên cạnh, Hương Lăng nước mắt lưng tròng nhìn Như Phong, nói: “Tiểu thiếu gia, phải làm gì bây giờ a?”
Như Phong nhìn nàng đã tỏ ra vẻ mặt kinh sợ, liền nói: “Ngươi cùng Như Tuyết tỷ tỷ ngồi yên một chỗ, ta đi ứng phó.”
Hương Lăng vừa nghe, xấu hổ nhìn thoáng qua Như Phong rồi đi vào.
Như Phong nhìn quần chúng náo nhiệt, hầu như là người trẻ tuổi, vì thế giơ tay lên, thanh âm truyền nội lực, cất cao giọng nói: “Chư vị huynh đệ tỷ muội, ta là Úy Trì Như Phong, nhân có chuyện quan trọng cần phải đi gấp, cho nên xin mọi người có thể nhường đường được không? Nhìn xem, phía sau còn nhiều xe ngựa phải đi qua nữa, bọn họ có lẽ cũng có việc gấp, vạn nhất chậm trễ sẽ không tốt.” Thanh âm trong trẻo hữu lực, đè lên thanh âm ồn ào của mọi người, lập tức an tĩnh lại. Như Phong sau khi nói xong, liền nhân cơ hội ra hiệu cho mười mấy thân binh kế bên.
Rất nhanh, nhóm thân binh đã kịp khai thông đường.
Như Phong tươi cười, dung nhan xán lạn, chắp tay nói: “Cám ơn các chư vị.”
Trong đám người, có người phất ống tay áo họa bức tranh Như Phong, sau đó liền buôn bán kiếm lời.
Đường được mở rộng, Như Phong cùng bọn họ tiếp tục rời đi, qua một đoạn có điểm hẹp hơn đường sau, qua một ngã tư, Như Phong lúc này mới thở phào.
Ở sau nàng, một cỗ kiệu tinh xảo, bốn kiệu phu ánh mắt lợi hại, cước bộ trầm ổn, thoạt nhìn không giống như người thường. Lúc này, người trong kiệu đó hỏi nhỏ: “Ai vậy?” Thanh âm uyển chuyển nhu hòa, làm cho người ta nghe như gió xuân, tâm sinh vui sướng.
|