Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
|
|
Chương 9: Mẹ Là Vô Địch.
Mặt trời vừa lên là tất cả mọi người đều ngủ dậy. các bé cùng với Thiên Quân cùng nhau tu luyện. nàng chuẩn bị bữa sáng.
Bữa sáng chỉ là cháo hoa và trứng trần nước sôi nhưng rất đầy đủ dinh dưỡng. các bé thì được uống thêm sữa. Bento quá to nên được nàng cấp cho 10 quả trứng gà và 5 viên tinh hạch cấp thấp mà dọc đường đi các nàng lấy được. vì các nàng tu luyện khí công nên không cần dựa vào tinh hạch để thăng cấp.
Các nàng cũng không cần gấp gáp lên đường. 8 giờ sáng, sau khi sửa sang lại mọi thứ, xe mới bắt đầu chạy.
Bento vì quá to không thể ngồi ở trong xe nên Thiên Quân đã cho nó vào không gian của mình.
Hôm qua các nàng đã ra khỏi thành phố bắt đầu đi qua các vùng nông thôn. Tuy đường nông thôn không như đường quốc lộ nhưng cũng đủ rộng cho xe ô tô đi, nhưng cây cối ở đây lại sinh trưởng rất rậm rạp.
Đi vào khu rừng này, nàng để xe đi thật chậm, dặn các bảo bảo và Thiên Quân nhắm mắt cảm nhận những gì đang diễn ra xung quanh đây.
Nếu như nàng xuống xe có thể thấy có những dây leo bò đi theo xe nhưng chung không làm gì. Các dây leo dần dần lớn hơn, chúng bò theo xe như những con rắn săn mồi xác định vị trí mục tiêu và khi kẻ địch không để ý thì cho một kích trí mạng.
Đi được 1km, xe dừng lại. các nàng vẫn ở trong xe chứ không ra ngoài. Các bảo bảo cũng mở mắt ra. Nhìn những dây leo múa máy xung quanh xe, họ không có chút biểu hiện sợ hãi nào.
Ngọc Hàn và Ngọc Ân bởi vì là hệ mộc –kim nên có thể cảm nhận được sự khác là của cây cối xung quanh. Chúng cũng như các hạt giống mà các bé có, đều có một chút ý thức nhưng những cây cối này thì khát máu và cuồng bạo hơn.
-mẹ! ở đây không có động vật nào hết.
Ngọc Chi bày tỏ sự bất mãn của mình. Đêm hôm qua không thu phục được Bento nên bé cảm thấy rất không vui nên khi thấy mẹ dừng xe ở đây thì bé cứ tưởng rằng mẹ lại cho mấy bé bắt sủng vật nữa.
-đây là địa bàn của mấy dây leo, em nghĩ rẵng sẽ có động vật nào chứ.
Ngọc Thần cho Ngọc Chi một ánh mắt “ thật là ngốc”. vấn đề dễ dàng thế này mà cũng hỏi, bé cảm thấy chỉ số thông minh của baba Chi Nhi quên không di truyền cho bé rùi.
-cạu thấy các con vật nên nghĩ cách xử lý mấy cây quái vật trước mắt này đi, nó là cấp 3 trung đó.
Thiên Quân quăng một câu nói hết sức có lực sát thương cho mấy bé.
“lại cấp 3” các bé đều có chung một ý nghĩ. Các bé đều cảm thấy mấy con quái vật này tiến hóa quá nhanh làm các bé phát triển không theo kịp nhưng các bé lại không hề được thông báo cho biết rằng những con quá vật như hôm qua hay những dây leo này thăng cấp nhanh như vậy là do chúng nó có nguồn thức ăn đầy đủ, háp hụ đầy đủ năng lương khi mạt thế đến. Còn mấy con tang thi các bé tiêu diệt trong thành phố chỉ nhiễm độc nên chúng còn rất yếu nếu tiến hóa cũng chỉ là cấp 1 là cao nhất.
Nhìn các bảo bảo nhíu mày, khổ nghĩ nàng cảm thấy có chút buồn cười nhưng nàng quyết định nhanh chóng giải quyết mấy cái dây leo này, nàng không nghĩ ban đêm ở trong rừng là niềm vui dã ngoại đâu.
-mẹ sẽ cho Ân Ân, Hàn Hàn chút lễ vật.
-Thật ạ.
Hai bé nghe nói mẹ sẽ cho lễ vật thì mắt đều lung linh tỏa sáng. Lễ vật này chắc chắn chơi rất vui.
|
Chương 10:
Bước xuống xe một mình, đối mặt với đám dây leo này nàng cảm thấy mình trở về kiếp trước khi đối mặt với mộc tinh. Và nàng cũng biết được điểm yếu của chúng.
Triệu hồi ra một quả cầu lửa màu đen không có lực sát thương quá mạnh ném vào phần thân của đám dây này. Ngọn lửa bốc lên làm những ngọn dây leo này giãy dụa đau đớn, nhưng cành dây leo nho nhỏ bị cháy rớt khỏi những cành chính.
Một nhành dây leo lớn giống như nhánh mẫu bò đến đước mặt nàng lắc lư qua lại nhìn thật ghê người.
-Quy phục ta.
Tiếng nàng nhẹ nhàng vang lên phiêu du vào trong gió khiến người ta không thể cảm nhận được nàng đã thốt lên câu nói đó.
Nhành cây vẫn không nhúc nhích gì nhưng chúng lại dần dần biến lớn lên hóa thành hai màu khác nhau, một màu xanh và một màu đỏ. Có thể nhìn ra chúng thuộc hai chủng loại khác nhau.
Hai nhánh mẫu tủa ra những nhánh nhỏ bủa vây quanh nàng và chiếc xe nhưng lại không có dấu hiệu tấn công. Chúng cũng đã có ý thức nên có thể suy nghĩ nhưng chúng chỉ như những đứa trẻ ba hay bốn tuổi mà thôi.
Người ta thường nói trẻ con rất dễ dụ chỉ cần có kẹo mà thôi. Mà đối với cây biến dị này thì kẹo của chúng chính là tinh hạch của tang thi.
Lấy từ không gian ra vài viên tinh hạch đặt vào lòng bàn tay. Một nhánh cây nhỏ thăm dò thử cuốn lấy một viên tinh thạch, thấy nàng không có phản ứng gì thì các nhánh cây khác cũng cuốn lấy những viên khác.
Sau khi hấp thụ xong, những nhánh cây nay như đứa trẻ tham lam vòng quanh nàng, vòng đi vòng lại đến mức nàng cảm thấy chóng mặt.
-Theo ta đi.
Hai nhánh mẫu như hiểu nàng đang nói gì, chúng chụm lại với nhau như đang thảo luận. một nhánh nhỏ bò vào lòng bàn tay nàng như đang ám chỉ “chúng có được tinh thạch không”.
Nàng cảm thấy chúng thật đáng yêu như các bảo bảo. nàng gật đầu với bọn chúng ý bảo là có.
Hai nhánh mẫu bắt đầu từ từ thu nhỏ lại.
Cảm thấy đã thu phục được đám dây leo này, nàng gọi bọn trẻ ra khỏi xe. Nhìn khung cảnh đang dần thay đổi, bảo bảo đồng loạt quay đầu nhìn về phía mẹ mình với ánh mắt “ mẹ là thần tượng” “mẹ là vô địch” hôm qua các bé đánh nghiêng, đánh ngả mà chẳng có thu hoạch gì vậy mà mẹ chỉ cần tung ra một quả cầu lửa cộng thêm vài miếng tinh thạch mà đã thu phục được đám dây leo rắc rối này.
Đám dây leo thu nhỏ lại chỉ còn nhỏ như ngón tay út, một đoạn dây ngắn chỉ dài vài centimet nối liền với một khỏa tinh thạch bé xíu như hạt giống bình thường. hai cây này bám vào ngón tay nàng leo vào lòng bàn tay.
Gọi Ngọc Hàn và Ngọc Ân ra đứa cho hai bé mỗi bé một dây. Của Ngọc Hàn là dây màu xanh, còn Ngọc Ân là dây màu đỏ. Hai dây leo như hiểu ý của nàng, cuốn quanh cổ tay của hai bé như một vòng tay hết sức xinh đẹp. tinh hạch nho nhỏ như viên kim cương điểm vào vòng dây trông thật hài hòa, chúng còn có thể tùy vào tâm trạng của chủ nhân mà thay đổi màu sắc.
Các bé còn lại nhìn thấy vậy thì tập trung lại sờ tới sờ lui hâm mộ không thôi. Các bé cũng muốn có a.
-Đi thôi, nếu thấy vật thích hợp mẹ sẽ tặng cho các con.
Nghe mẹ nói thế các bé lập tức vui vẻ, còn Thiên Quân thấy đồ vật được tỷ tỷ tặng cho các bảo bảo thật đặc biệt, quan trọng hơn là rất dọa người. nhưng cậu cũng vậy mà. Tâm trạng liên trở lại bình thường.
Xe tiếp tục chạy ra khỏi rừng. mà không thể gọi là rừng được chỉ là những bụi cây bình thường mà thôi.
|
Chương 11: Yên Bình Nhất Thời.
Khung cảnh trong xe yên bình hoàn toàn đối lập với sự chết chóc bên ngoài.
Bên ngoài những chiếc xe chạy vun vút qua theo đuổi sự sống không ngừng,
Tang thi không ngừng lắc lư bên ngoài, tuy khả năng ban ngày của chúng không thể so được với ban đêm nhưng vẫn có thể tấn công được người bình thường, tang thi biến dị có rất ít, phần ý thức vẫn chưa có được như những động thực vật biến dị.
Trời đã về chiều nên nàng cho xe chạy nhanh hơn để kiếp một nhà trọ dọc dường nhưng tuyệt nhiên chỉ là khung cảnh hoang vắng không có nơi dừng chân.
Trong xe, mấy đứa nhóc bắt đầu thảo luận chuyện tương lai sắp đến:
-khi nào chúng ta sẽ gặp được baba đây? Tiểu Diên Diên than thở, bé rất muốn biết baba mình có đẹp trai hay không.
-baba có đẹp trai không nhỉ? Ân Ân tỏ vẻ rất lo lắng cho diện mạo sau nay của mình, nếu baba không đẹp trai thì bé tình nguyện xinh đẹp như mẹ hay đẹp trai giống cậu Thiên Quân cũng được.
-nghe nói baba của chúng ta trước kia đều rất nổi tiếng. Hàn Hàn nhẹ nhàng trả lời.
-Và cũng có rất nhiều bụi bám xung quanh. Bé Thần rất có trách nhiệm anh cả thông báo tin quan trọng này.
-baba thật là… đẹp trai mà có nhiều bụi quá thì không tốt cho thân thể đâu. Chi nhi lo lắng cho sức khỏe của baba.
-bây giờ là tận thế không biết baba còn có bụi nữa không? Ngọc Âu
đang phán đoán tình hình phía baba.
-Nếu có thì dùng băng của Triệt Triệt đóng lại hoặc dùng lửa của bọn Thần ca với Âu Âu đốt hết là được. Ngọc Diên vẻ mặt “rất lương thiện” nói.
-nhị tỷ! lửa của Âu Âu không thể dùng một cách lãng phí được
.
-Băng cũng không thể đóng lung tung.
-Anh cảm thấy Diên Nhi có thể dùng nước để rửa sạch bụi đấy. Thần Thần tuy yêu thương các em nhưng cũng rất nham hiểm đấy nhé.
-Cậu thấy các cháu nên lo lắng là baba các cháu có chịu nhận các cháu không kìa. Thiên Quân quay đầu nhìn các bảo bảo thảo luận hang say nói.
-bọn cháu xinh đẹp như vậy mà baba không nhận là một thiệt thòi lớn nha. Ngọc Diên rất tự tin với sức hút của các bé.
-nếu baba cháu có vợ và con rồi thì sao?
-đốt.
-đóng băng.
-treo chân.
-chôn xuống đất
-phóng châm.
-đánh cháy.
-hủy diệt.
-các cháu thật độc ác.
-cậu không nên khen ngợi, bọn cháu rất ngại ngùng nha.
Mấy đứa trẻ đòng loạt nói khiến Thiên Quân cũng phải bó tay với mấy đứa cháu của mình. Tuy bon chúng rất đáng yêu nhưng ra tay đối phó người khác chẳng đáng yêu chút nào.
-Mẹ sẽ làm gì ạ? Tiểu Ân Ân rất tri kỷ mà hỏi mẹ.
Thiên Di nghe đoạn đối thoại của các con cũng không cảm thấy có gì lo lắng, nàng là cô hồn dị thế không quen biết những nam nhân kia mà liên hệ duy nhất giữa bọn họ là các bảo bảo. nếu những nam nhân kia không chấp nhận các bảo bảo thì nàng cũng không bắt ép, họ đã có gia đình riêng thì nàng cũng không quấy rối. nếu họ gây khó dễ cho nàng và các bảo bảo thì nàng sẽ không để yên,còn không thì coi như không quen biết.
-Không quen.
-Mẹ quá độc.
Các bảo bảo đều hô lên. Đúng rồi, nếu baba không muốn nhận các bé thì các bé coi như không có baba. Có mẹ và cậu là đủ rồi.
………………….
Ở một nơi khác, bọn người Triệu Hàng, An Thế Kiệt, Ngô Lâm, Đường Hiên, Đường Nhiên, Âu Dương Hạo, Âu Dương Minh đang bàn kế hoạch kế tiếp, bọn họ đang ở phía ngoại ô không có nhà dân hay chung cư gì cả nên phải dựng lều ở ngoài nên càng phải cẩn thận với tang thi hơn. Các anh bỗng cảm thấy run lạnh sống lung như ai đang tính kế mình.
|
Chương 12: Cắm Trại Đêm Khuya.
Giữa Bình Lang cao nguyên có những ánh lửa hắt lên màn đêm yên tĩnh. Đây không phải là một vài người lác đác mà một đoàn xe. Đoàn xe nay có quy mô vô cùng lớn, khoảng hơn 2000 người dưới sự dẫn dắt của 5 đại gia tộc.
Đoàn xe không phải là nhỏ,có rất nhiều thường dân. Dị năng giả cũng không thiếu nhưng không thể bảo vệ hết được cả đoàn xe khổng lồ được. buổi chiều các gia tộc đã họp bàn và thảo luận kỹ.
Sau khi đi nữa ngày cảm giác rằng sẽ không thể thoát khỏi nơi này sớm được nên bọn họ ra lệnh dừng chân cắm trại ở đây. Bữa tối được diễn ra nhanh chóng.
Người bình thường đều được an bài vào trong các xe quân dụng. di năng giả thì ở trong những chiếc xe được cải tạo qua bao vệ xung quanh phía bên ngoài.
Đám người Triệu Hàng đang ở trong một chiếc xe quân dụng rộng rái để hội họp.
-theo lộ trình thì phải hơn 5 tháng nữa mới đến nơi. Ngô Lâm nói.
-Chúng ta quá nhiều người có thể còn lâu hơn. Triệu Hàng nhìn tấm bản đồ lớn rồi nói.
-trên đường có rất nhiều nguy hiểm không thể đi quá nhanh. An Thế Kiệt nói.
-riêng vùng Bình Lang này đã rộng 2000km2 ngày mai liệu có ra khỏi không?
– nơi này rất rộng lớn, tuy không sợ tang thi nhưng chắc hẳn cũng có một ít động vật biến dị và thực vật biến dị.
-tôi xem chúng ta phải phòng thủ chắc chắn.
– chúng ta chia làm 2 tổ. thay nhau trực như vậy mới được bảo toàn.
– Được.
Bọn họ 7 người chia làm 2 tổ. Triệu Hàng, Ngô Lâm, An Thế Kiệt một tổ. Đường Hiên, Đường Nhiên, Âu Dương Hạo và Âu Dương Minh một tổ.
Tổ 1: Triệu Hàng là hệ Kim và hệ tinh thần, Ngô Lâm là hệ thổ biến dị và thủy . An Thế Kiệt là hệ băng và hệ không gian hệ.
Tổ 2: Đường Nhiên là hệ hỏa biến dị, Đường Hiên là song hệ dị năng phong và mộc biến dị. Âu Dương Hạo là hệ hỏa biến dị với hệ tinh thần. Âu Dương Minh là Lôi hệ biến dị với hệ không gian.
Không gian của An Thế Kiệt và Âu Dương Minh rất nghịch thiên tuy không được như của bọn Ngọc Thiên Di nhưng cũng rất rộng có thể trồng trọt , chứa đựng được vật sống. trong không gian của bọn họ có cả mấy chục cái siêu thị của các nhà mà sau khi mạt thế bọn họ đã tích trữ được. những thứ này bọ họ tạm thời không cần dùng đến vì trong đoàn xe luôn dự trữ đủ vật tư mà bọn họ cũng không thể hiện ra bên ngoài.
Tổ của Triệu Hàng đi ra ngoài bảo vệ còn bọn Đường – Âu ở lại trong xe nghỉ ngơi.
3 người ra ngoài phân theo 3 hướng khác nhau đi tuần hết xung quanh. Triệu Hàng đi dọc theo sườn Tây, Ngô Lâm thì theo Sườn đông. An Thế Kiệt đi xuyên qua giữa nếu có phát hiện gì thi liên lạc với nhau qua bộ đàm. Sau một giờ đi tuần bọn họ tập hợp tại trung tâm của đoàn xe.
-Không có gì cả. Triệu Hàng nói.
-Tôi cũng vậy. Ngô Lâm tiếp lời.
-Phía tôi cũng vậy. An Thế Kiệt nói.
Bọn họ đứng canh ở đây vưa nói chuyên vừa quan sát xung quanh. Lửa đã được dập tắt hết. bóng đêm tối như mực nhưng với di năng gia thì nhìn là không vấn đề.
Nhìn từ phía xa có một cô gái từ từ đi lại phía ba người đang đứng, nếu các bảo bảo ở đây thể nào cũng cảm thán một phen “ ruồi bọ đi đâu cứ thấy mật là bu lại”.
-Hàng, Lâm, Kiệt em mang nước cho các anh.
Cô gái vừa nói vừa đưa 3 chai nước ra trước mặt ba người. cô gái này cũng là một mỹ nhân, tuy mạt thế đến nhưng cũng không có phần tiều tụy chút nào. Mà lại có thêm phần mạnh khỏe. đôi mắt mị ý không chút che dấu nào nhìn ba người.
-Cảm ơn cô, Ngọc Nhã.
Đúng vậy, đây là cô em họ “tốt” của Thiên Di. Mạt thế đến, bọn họ gom góp một chút vật tư nên đã gia nhập đoàn xe của 5 gia tộc. vì có chút đóng góp nên bọn họ ở trong đoàn xe rất đắc ý. Ngọc Nhã trước mắt này cũng là dị năng giả hệ thủy cấp 1. Vì có thể tạo ra nước nên ai cũng kiệu ngạo, chỉ ở trước mặt các anh là giả vờ dịu dàng, nhu thuận, thẹn thùng.
-Cô về xe đi, ở đây rất nguy hiểm. An Thế Kiệt nói.
-Em có dị năng, em sẽ ở đây canh gác cùng các anh.
Ngọc Nhã nhìn ba người bọn họ như thể bọn họ đã gây ra tội lớn.
-Di năng của cô không chiến đấu được. Ngô Lâm phát huy công phu miệng độc của mình.
-Em..em…
Cô ta không hổ là hệ thủy triệu hồi nước mắt rất là nhanh. Thấy mày của ba người đều nhăn lại thì biết mình không tiếp tục ở lại nữa.
-Vậy em về trước, các anh phải cẩn thận.
Cô ta nói xong thì lưu luyến nhìn ba người một lần mới chịu rời đi.
Ba người tiếp tục canh gác, đến nửa đêm khi chuẩn bị đổi ca thì nghe thấy tiếng sói tru lên ở phía xa vọng lại. bốn người còn lại cũng nhanh chóng tập hợp lại.
|
Chương 13:
Tiếng sói càng ngày càng vọng lại gần, những di nặng giả mạnh nhất trong đoàn xe nhanh chóng cùng với 7 chàng trai thiếu chủ tập hợp lại hướng tây_nơi tiếng sói tru về. còn một bộ phận cao tầng trên_là những lão gia gia chủ 5 đại gia tộc trấn giữ cùng với một phần dị năng giả.
Tiếng kêu khóc của trẻ em, hay tiếng nức nở của những người phụ nữ yếu đuối càng làm tăng thêm tiếng hưng phấn của tiếng sói.
Trước mắt dị năng giả là một con sói trắng cực lớn phải to gấp ba lần con sói bình thường. toàn thân trắng muôt, bốn đôi chân cực khỏe trên bốn móng vuốt cực sắc bén làm người khác dễ dàng liên tưởng đến nó là một con Lang Vương. Hàm rang nanh không ngừng mở ra cộng với tiếng tru lên ghê rợn không ngừng. nó mới chỉ là cấp 2_sơ cấp mà thôi. Hôm nay nó đi ngang qua đây ngửi thấy mùi thịt nên mới lại gần, không ngờ lại có nhều nhân loại như vậy. thế thì nó không sợ thiếu thức ăn nữa rồi.
Tất cả mọi người tập hợp ở chỗ này đều có áp lực rất lớn.
-các tổ đội tập hợp.
Các dị năng giả nhanh chóng đứng thành hàng. Dị năng giả hệ kim do Triệu Hàng làm đội trưởng. Hệ băng và hệ thủy do An Thế Kiệt làm đội trưởng. Hệ thổ do Ngô Lâm làm đội trưởng, hệ hỏa do Đương Nhiên làm đội trưởng. Hệ Phong và hệ mộc do Đường Hiên làm đội trưởng. hệ lôi do Âu Dương Minh làm đội trưởng. Hệ tinh thần chỉ có 5 người do Âu Dương Hạo làm đội trưởng. 9 tổ đội được tổ chức chặt chẽ.
Khi con sói bắt đầu không chịu đựng được mà tấn công thì các tổ đội bắt đầu kết hợp tác chiến.
Tổ hệ thổ dưới sự chỉ huy của Ngô Lâm tạo thành những tường đất giam cầm tại một chỗ. Các đội hệ băng và hệ thủy do An Thế Kiệt chỉ huy dùng băng tiễn và quả cầu nước bắn về phía con sói. Con sói tru lên không ngừng, tuy bị trúng rất nhiều đòn tấn công nhưng nó lại không bị tổn thương mạnh chỉ bị tổn thương ngoài da mà thôi. Nó nhảy lên bức tường đất mà xông về phía trước. tường đất không duy trì được quá lâu. Từng bức tường lần lượt được dựng lên sau mỗi lần sụp đổ. Băng tiễn và thủy cầu cũng không ngừng lao về phía con sói. Triệu Hàng cũng dẫn đầu đội hệ kim phóng những chiếc kim về phía con vật.
Hệ mộc và hệ phong của Đường Hiên dẫn đầu cũng không chịu thua kém mà cũng tiến lên tấn công. Đội hệ thổ đã sắp cạn năng lượng lui về nghỉ ngơi, đội hệ mộc tiến lên thay thế, những mầm cây nhanh chóng mọc lên trói buộc con sói lại, những đạo phong đao không ngừng được ném ra cắt xé con vật. Đội hệ hỏa của Đường Nhiên cũng nhanh chóng thay thế cho đội của Triệu Hàng và An Thế Kiệt. Đội hệ lôi của Âu Dương Minh cũng chịu kém cánh, những tia sét được tạo ra bổ xuống con vật. chỉ có đội của Âu Dương Hạo là ranh tay không tham gia tấn công.
Con sói cũng phát hiện mình đang trong tình thế bị động, nó tru lên một tiếng hết sức giận dữ, đôi mắt màu đen không con nữa mà biến thành màu đỏ. Nó mở miệng ra phóng ra những quả cầu lửa về phía những thứ đang lao về phía nó. Móng vuốt của nó cũng trở nên sắc bén hơn. Những cây leo đang cuốn xung quanh nó cũng bị nó quơ mong vuốt một cái là đứt hết.
Thấy còn sói trở nên giận dữ mà còn mạnh hơn nên các di năng giả bắt đầu dốc sức nhưng cuộc chiến chỉ ngang tai ngang sức.
Khi dị năng của các đội bắt đầu cạn kiệt thì đội trưởng của của bọn họ mới bắt đầu ra tay . Họ từng là thiên tài trước mạt thế nên khi mạt thế đến ông trời cũng rất ưu ái cho họ, mới chỉ gần 2 tháng mà họ đã có được di năng cấp 2 cao cấp còn thêm biến dị nữa.
An Thế Kiệt Phóng từng đạo băng tiễn về phía con sói khi Ngô Lâm tạo những bức tường bằng đất kết hợp với hệ kim của Triệu Hàng nên tường đất càng trở nên rắn chắc.
Đường Nhiên cũng không chịu thua kém, từng quả cầu lửa được phóng về phía con sói. Con sói bị đau nên càng giãy dụa mạnh hơn, những bức tường đất cũng không cản nổi nó, nếu không có những căn dây leo bền chắc trói buộc nó không ngừng kèm theo tường đất dựng lên ngay sau khi bị con sói đạp đổ thi nó đã đi đến được chỗ con vật đang đứng.
Âu Dương Minh tung ra từng quả cầu sét về phía con vật.
Con vật bị tấn công liên tục, bị đau nó bắt quay lại chạy trốn. nó đã bị thương rất nặng nếu còn tấn công thêm nữa thì nó không còn sức chiến đâu. Chỉ chạy trốn thì mới có cơ hội còn sống. những quả cầu lửa từ miệng nó phóng ra không ngừng thiêu những cây cối xung quanh, tan chảy những đạo băng tiễn bắn về phía nó.
Thấy con sói bắt đầu chạy trốn, 7 người cũng không tham chiến nữa mà giảm dần tốc độ những đòn tấn công. Con sói bị thương nặng cuối cùng cũng chạy trốn thành công, nếu từ đầu nó không khinh địch thì những người ở đây cũng sẽ bị thương.
Sau 2 giờ chiến đấu tất cả mọi người đều mệt mỏi, trở về xe nghỉ ngơi nhưng đội trưởng cũng không quên trách nhiệm của mình. Phân công những di năng giả không tham gia chiến đấu tiếp tục canh chừng họ mới vào xe nghỉ ngơi. Không phải họ không sợ có thứ tiếp tục tấn công mà họ cũng cần nghỉ ngơi thì mới có thể tiếp tục chiến đấu. dường như ông trời rất ưu ái họ, từ giờ đến sáng không có thứ gì tấn công bọn họ cả.
Những người bình thường hay những kẻ không tham gia trận chiến nghe kể lại cũng biết mạt thế tàn khốc cỡ nào, chỉ một con sói thôi mà cũng tiêu hao hết một nữa dị năng trong đoàn xe.
|