Người Thừa Kế Của Gia Tộc Sát Thủ
|
|
"Vương phi nương nương, vương phủ này có quy củ của nó. Ngươi ngủ thẳng tới nắng lên cao giữa đỉnh đầu, để cho chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ cho ngươi đứng chờ, thật là phiền phức. Còn có vương phi nương nương, vương gia cũng vô cùng chán ghét nữ nhân nịnh hót quyến rũ dụ hoặc. Vương phi về sau vẫn là nên thu lại bộ dáng quyễn rũ người này, nếu muốn giữ được mạng sống thì mau sớm thành thật lại đi" Trần ma ma là thân tín của Đông quý phi, hai năm trước bị điều điến Lục vương phủ để chiếu cố chăm sóc Xích Liên Triệt, cho nên ở tại vương phủ này cũng có chút uy nghiêm.
Hiện giờ lại còn được sự đồng ý của Quý phi, đương nhiên là không thể cho Bạch Băng bộ mặt hòa nhã được.
"Cút!" Trên mặt Bạch Băng không có chút giận dữ nào, mà chỉ phun ra đúng một chữ, nhưng lực ảnh hưởng lại đạt đến mười phần.
Trần mama trong lòng run lên, giương mắt đánh giá nữ nhân này, xem ra người này cũng có chút năng lực. Nếu không vì sao lại có thể khiến cho nàng cảm thấy tóc gáy trên người đều dựng đứng cả lên, dù vậy, nhưng nàng cũng là một mama đã lăn lộn cả đời ở trong cung, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua, làm sao có thể bị một tiểu hài đồng miệng còn hôi sữa này dọa sợ.
Trần ma ma cũng không biết được trên yến hội đã xảy ra chuyện gì, nàng đương nhiên cũng không hề biết được sự lợi hại của Bạch Băng.
"Cút?" Trần mama cười lạnh: "Vương phi nương nương, không phải là nô tỳ phạm thượng, nhưng nô tỳ cũng có lòng khuyên người một câu, tại vương phủ này ngươi cũng không nên coi mình là chủ tử, ta chính là người của Đông quý phi, đắc tội với quý phi nương nương ngươi cũng sẽ không sống tốt được đâu!"
Các nàng ở trong cung đã được vài chục năm, lại được phân tới vương phủ, tự nhiên hiểu rõ toàn bộ kỹ xảo sinh tồn ở trong cung. Đối với người được sủng ái, các nàng sẽ cung kính, nhưng là quý phi đã trực tiếp phân phó, nàng đương nhiên hiểu rõ đạo lý ở trong chuyện này.
Bạch Băng hừ lạnh một tiếng, Đông quý phi? Xem ra nàng ta đã biết nàng là ai, nàng đối với Đông quý phi mới đầu cũng có chút yêu thích, nhưng là vào một khắc của sáu năm về trước kia đã bắt đầu thay đổi, nếu như nàng ta không phải là mẫu phi của Triệt, nàng ta chỉ sợ đã sớm không còn tồn tại ở trên cái thế giới này rồi.
Hiện giờ nàng ta lại trêu chọc nàng, nàng không muốn cùng nàng ta đối nghịch, nhưng nếu ở sau lưng nàng hạ độc thủ, nàng sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
"Biết ai là chủ tử, ai là nô tài.......A..........." Trần mama nói còn chưa xong.
Chỉ nghe một tiếng tát tai vang lên, Trần mama đã bị Bạch Băng tát cho một cái ngã ngửa ra đất.
"Dám đối với ta hô to gọi nhỏ, muốn chết!" Âm thanh lạnh lẽo như băng vang lên, chân thật và bá đạo.
Đông quý phi là mẫu phi của Triệt, nàng mới không ra tay, nhưng mà một cái mama nhỏ bé cư nhiên dám đối với nàng lớn lối, cho nàng là thiên sứ sao? Cho rằng nàng sẽ không xuống tay giết các nàng?
"A.............." Bọn nha hoàn đi theo Trần mama nhất thời kinh hoảng hét chói tai.
Bạch Băng thờ ơ đảo mắt nhìn qua, đôi mắt lạnh lẽo lướt qua khiến cho bọn hạ nhân đang hét chói tai phải ngậm miệng lại, dưới chân không ngừng run lên, chỉ biết câm như hến, nửa bước cũng không dám di chuyển.
Vị vương phi này của vương gia này quá mức khủng bố, khiến cho bọn hạ nhân xung quanh nơm nớp lo sợ, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
"Ngươi dám đánh ta, ta đúng là người của Quý phi........A......." Trần mama sau khi phản ứng lại, đưa tay ôm mặt đã bị đánh cho sưng lên phản bác lại, nhưng lời chưa kịp nói xong lại bị một cái tát nữa giáng xuống.
Lần này thì Trần mama thẳng tắp lăn xuống đất, không chút động đậy thân hình, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Đây là có chuyện gì xảy ra" Cách đó không xa là gương mặt lạnh lùng của Xích Liên Triệt, đang bước về phía Bạch Băng.
"Ruồi bọ" Bạch Băng vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.
"Kéo xuống, đánh chết" Xích Liên Triệt nhìn cũng không thèm nhìn người đang ngất xỉu trên mặt đất, đưa tay nắm lấy tay Bạch Băng: "Đồ ăn sáng đã chuẩn bị tốt rồi"
Tất cả nha hoàn ở đây đều hoàn toàn trở nên mê muội, đây là vương gia lạnh lùng vô tình của các nàng sao? Là người vương gia rất ít khi nói chuyện sao?
|
Thay đổi, toàn bộ đều đã thay đổi rồi! Trên mặt vương gia bày ra vẻ mặt nhu tình, các nàng đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy, khiến các nàng lại lần nữa đưa mắt nhiền thoáng qua vị vương phi mĩ lệ này, xem ra sau này phải cẩn thận mà hành sự rồi.
"Tốt" Bạch Băng gật đầu, đưa mắt nhìn qua bọn hạ nhân đang lo sợ: "Nếu còn có lần sau, ta sẽ cho các ngươi đều xuống địa ngục"
Lạnh lùng nói ra những lời này, Bạch Băng dẫm xuống thân thể Trần mama, rồi cùng Xích Liên Triệt đi đến đại sảnh.
Bọn hạ nhân vừa nghe được lời nói lạnh lẽo của Bạch Băng, trong lòng vô cùng giật mình, nhìn thoáng qua Trần mama, trong lòng đổ mồ hôi, cảm thấy may mắn là vừa rồi các nàng không cùng Trần mama diễu võ dương oai.
Chỉ chốc lát sau đã có vài thị vệ tiến đến, lôi Trần mama đang hôn mê đi ra cổng.
"Các ngươi muốn đem mama mang tới nơi nào?" Tiểu nha hoàn nhíu mày hỏi.
"Đánh chết!"
Thị vệ không có nửa điểm chần chờ, đồng thời lên tiếng.
Đánh chết? Bọn nha hoàn bởi vì hai chữ này mà trong lòng ngổn ngang, vốn tưởng rằng Vương gia chỉ diễn trò trước mặt vương phi, không nghĩ tới sẽ thật sự mang Trần mama ra đánh chết, vì dù sao Trần mama cũng là người thân tín của Quý phi nương nương.
Hiện tại, bởi vì một câu ruồi bọ của vương phi mà vương gia liền đem mama đánh chết, đây không phải tuyên bố rõ ràng là đối nghịch lại với quý phi nương nương sao.
Vương phủ từ nay về sau sợ là không có ngày thái bình rồi..............
Trong đại sảnh.
"Bậy giờ là giờ nào rồi mà đệ muội mới tới ạ" Xích Liên Vũ cười hỏi.
Bạch Băng trừng mắt nhìn Xích Liên Vũ một cái, ngồi vào chỗ bên cạnh Bạch Nham, quay đầu chú ý tới nữ tử ở bên cạnh hắn. Nàng ta vấn một kiểu tóc đơn giản, đầu tóc chỉ cài vài cái trâm đơn giản làm trang sức.
Quần áo kết hợp với váy dài màu vàng, gương mặt trái xoan, mi mắt cong vút, miệng anh đào nhỏ nhắn. Mặc dù chỉ ngồi như vậy, cũng đủ khiến người ta cảm thấy nàng rất thanh thoát dịu dàng .
Lúc Bạch Băng đang đánh giá thì nàng ta cũng đưa mắt hướng về phía Bạch Băng cười cười.
"Nghe danh không bằng gặp mặt, đêm đó ở yến hội ngươi thật đúng là rất oai phong" Nàng kia hướng về phía Bạch Băng đụng đụng người.
Bạch Băng không thích cùng người khác quá mức thân cận, nhưng nữ tử này lại làm cho nàng không có phản cảm, lập tức cũng gật đầu.
"Lãnh Dao, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao, ngươi có hiểu cái gì là rụt rè không" Xích Liên Vũ tay chân đem Lãnh Dao đang ghé ở trên người Bạch Băng kéo ra, sau đó cười cười với Bạch Băng: "Vị này chính là thiếu tiểu thư Lãnh Dao Nhi của Lãnh Nguyệt sơn trang"
"Rụt rè cái gì ạ? Ta đây chính là sùng bái nàng thì có gì sai sao?" Lãnh Dao trở mình xem thường, quay đầu nhìn về phía Bạch Băng: "Công phu của ngươi thật lợi hại, ta cũng là Vũ Tu"
|
Cá tính của Lãnh Dao hào sảng, không chút nào che giấu lòng kính nể của chính mình.
"Ăn cơm" Xích Liên Triệt ôn hòa hạ thấp giọng nói xuống, khiến cho mọi người đều im lặng.
Lãnh Dao đưa mắt nhìn Xích Liên Triệt bĩu môi, lặng lẽ tiếng đến bên người Bạch Băng, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ: "Ta có chút chán ghét hắn, lúc nào cũng mang theo biểu tình mặt than, thật giống như mọi người đều thiếu bạc hắn vậy. Nhưng lần này thấy ngươi, mặt hắn trái lại không còn lạnh như vậy nữa, ta thật bội phục ngươi có thể khiến cho cái vẻ mặt băng sơn ngàn năm không đổi kia chỉ trong ngắn ngủi đã biến mất!"
Nói xong lại giương mắt nhìn Bạch Băng.
Trong nháy mắt Bạch Băng cũng hơi ngơ ngác, hướng về phía Xích Liên Triệt nhìn thoáng qua. Bỗng nhiên nàng cảm thấy lời của tiểu nữ tử trước mắt này rất đúng, Triệt thật là quá lạnh lùng rồi, cũng có lẽ là bởi vì trong cơ thể hắn có Băng Liên Chi Đế.
Trên bàn cơm, năm người an tĩnh đang ăn, bỗng nhiên không khí có chút trở nên áp lực.
Bạch Băng không hề để ý, tay vẫn đem đùi gà gắp vào chén Bạch Nham, rồi lại đối với Bạch Nham mỉm cười.
Không biết một màn này rơi và mắt người nào đó, sắc mặt tối sầm lại, một cỗ khí tức không ngừng dao động.
Xích Liên Triệt bưng bát cơm đưa tới trước mặt Bạch Băng, Bạch Băng đang ăn cơm quay đầu nhìn thấy trước mặt xuất hiện thêm một cái bát, ngẩng đầu không hiểu nhìn Xích Liên Triệt, đây là có ý gì?
Xích Liên Vũ, Bạch Nham cùng Lãnh Dao đều mở to mắt nhìn hai người kia.
Đôi mắt lạnh lùng của Xích Liên Triệt nâng lên, ánh mắt nhìn về phía cái bát đang rỗng tuếch.
Bạch Băng mặt mày căng thẳng, có ý tứ gì? Ngẩng đầu liếc mắt Xích Liên Triệt, chỉ thấy lông mày hắn xếch lên, khiến nàng lại khẩn trương hơn.
Không khí quái dị không ngừng phát tán, Xích Liên Triệt nhướng mày ám chỉ với Bạch Băng liên tục
Rốt cục........
"Có ý gì!" Bạch Băng không làm sao hiểu được, ăn một bữa cơm mà sao lại có cảm giác như đang đi làm nhiệm vụ bí mật vậy.
Đầu óc nàng từ trước tới giờ luôn linh hoạt, nhưng khi đối mặt với tình huống này, nàng lại không đoán nổi ý đồ của hắn.
"Đùi gà" gương mặt giật giật của Xích Liên Triệt tối lại, giọng nói âm trầm bật ra hai chữ.
Đùi gà? Chân mày Bạch Băng nhíu lại càng sâu, trong lòng nhất thời sáng tỏ, đùi gà? vừa rồi nàng có gắp cho Bạch Nham một cái đùi gà, chẳng lẽ hắn từ nãy giờ chỉ vì cái này mà hậm hực?
"Đùi gà? haha hô hô......." Lãnh Dao nhẫn nhịn không được nên bật cười to ra tiếng, có lầm hay không, hiện tại là tình huống gì chứ, nàng vậy mà lại nhìn thấy được vẻ mặt này của tên mặt than kia.
Xích Liên Triệt à Xích Liên Triệt, không thể tưởng tượng được ngươi cũng có lúc thất bại như vậy, lại còn lòng dạ hẹp hòi nữa chứ!
|
Xích Liên Vũ cũng cố gắng kìm nén cười, lần đầu tiên hắn thấy Lục đệ làm ra một chuyện tình như vậy.
Xích Liên Triệt vẻ mặt lại trầm xuống, ánh mắt sắc bén quét thẳng về phía Lãnh Dao Nhi.
Toàn thân Lãnh Dao lập tức run lên, sau khi chạm tới ánh mắt giết người kia thì tức thời ngậm lại miệng, thằng nhãi này tuyệt đối là đang uy hiếp nàng!
"Muốn ăn tại sao không tự mình lấy ạ" Bạch Nham xem thường nhìn về phía Xích Liên Triệt: "Tỷ, đừng để ý tới hắn"
Bạch Băng lắc lắc đầu, không phải chỉ là gắp một cái đùi gà thôi sao, chỉ là một bữa cơm sao lại vì vậy mà giằng co?
"Ngứa da rồi hả?" Giọng nói lạnh lùng của Xích Liên Triệt bỗng vang lên ở bên tai Bạch Nham.
Bạch Nham toàn thân cứng đờ một lúc , nhìn về phía Bạch Băng: "Tỷ, ngươi xem hắn, luôn luôn khi dễ ta. Trước kia luôn không cho ta ăn cơm, lại còn bắt ta tiến vào Tiểu Hắc Ốc"
Nói xong liền đem thân thể nhích lại gần về phía Bạch Băng, tỷ phu keo kiệt như vậy hắn cũng không thích, trước kia mỗi ngày đều bắt hắn tham gia khóa huấn luyện ma quỷ, cảm giác đó vô cùng thống khổ.
Bạch Băng nhìn tính khí quật cường của hai người có chút đau đầu, đẩy đẩy Bạch Nham ý bảo hắn làm rất tốt, rồi quay đầu gắp một cái đùi gà vào chén của Xích Liên Triệt. Sau đấy mới giương mắt quét một vòng về phía bốn người, dùng thanh âm ôn hòa nói ra hai chữ: "Ăn cơm!"
Đang lúc ánh mắt dừng lại ở thân hình Xích Liên Triệt, bỗng Tiểu Bạch chạy vội từ ngoài cửa lao thẳng tới trên bàn, ánh mắt và vẻ mặt trông giống hệt như quỷ chết đói, ngay khi năm người dùng ánh mắt trợn trừng mà nhìn thì nó đã đem thịt trên bàn ăn lấy ăn để, tốc độ điên cuồng như gió lốc.
Trong chớp mắt, một bàn cá thịt toàn bộ đều tiến vào trong dạ dày Tiểu Bạch, nhưng hình như Tiểu Bạch vẫn còn chưa ăn no, ánh mắt đảo qua một vòng cuối cùng dừng lại cái đùi gà ở trong chén của Xích Liên Triệt.
'ta đói.....' Tiểu Bạch mang theo ánh mắt cầu xin nhìn Xích Liên Triệt, hi vong chiếc đùi gà này hắn có thể tặng cho nó. Bởi vì trước mặt là Xích Liên Triệt nó mới không dám làm càn, nên chỉ đành mở to đôi mắt ngập nước khiến người ta phải yêu mến mà cầu xin.
Chỉ là nó lại không biết, Xích Liên Triệt có cái tình yêu đó sao?
'dám đụng chạm vào thử xem' ánh mắt Xích Liên Triệt nổi lên khí tức nguy hiểm.
Không khí chỉ vì một người một thú giằng co mà trở nên quỷ dị.
Lãnh Dao mở to mắt, trong mắt tràn ngập vui sướng. Tiểu thú này thật đáng yêu.........thật uy vũ ạ....... vậy mà lại có thể cùng với tên mặt than kia giằng co.
Xích Liên Vũ ngồi đối diện Tiểu Bạch, nhìn tình hình hôm nay hắn cảm thấy hôm nay thật là có nhiều chuyện đặc biệt xảy ra ạ.
Trong nháy mắt hơi nước trong mắt Tiểu Bạch biến mất, không buồn giả bộ đáng thương trước mặt mọi người nữa, mà nhìn chằm chằm cái đùi gà ở trong chén, nước miếng sắp chảy ra ngoài ... nó rất muốn ăn ạ.
'cho ta ăn một miếng' Tiểu Bạch chảy nước miếng, híp mắt, hắn đã mấy ngày nay chưa ăn cơm rồi, hiện tại nó sắp chết đói.
'nếu ngươi muốn chết thì cứ ăn đi' Ánh mắt Xích Liên Triệt tỏa sáng càng nồng đậm hơn.
Trong nháy mắt Xích Liên Triệt uy hiếp, bốn người ở bên cạnh đều cảm giác được hơi thở cường đại kia. Tiểu Bạch trừng mắt nhìn đùi gà, vươn móng vuốt gãi gãi lỗ tai, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Xích Liên Triệt, bất chợt móng vuốt liền đi chuyển.
Tốc độ nhanh như tia chớp. nhanh chóng đem cái đùi gà ở trong chén cướp về trong tay, đang lúc há mồm muốn cắn xuống thì một đạo ánh sáng màu vàng nhoáng lên ngay trước mắt, cái đùi gà trong tay không cánh mà bay........
'ăn ngon ạ......' Tiểu Kim dùng cái đuôi cuốn lấy cái đùi gà, trong miệng lộ ra chiếc răng nanh nhỏ bé không ngừng cắn xé.........
|
"Tiểu Kim......." Vẻ mặt đen xì của Bạch Băng giật giật, tiểu gia hỏa này thảm rồi!
Xích Liên Triệt cả khuôn mặt dầy đặc mây đen, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bạo phát ra ngoài.
"Muốn chết!" Xích Liên Triệt mang theo sát khí dầy đặc thốt lên hai chữ.
Tiểu Bạch đảo mắt một cái, lông mao xù lên. Thật là cường hãn ạ, hắn đột nhiên cảm thấy có chút may mắn vì không ăn cái đùi gà kia.
'không phải ta ăn' Tiểu Bạch lắc lắc đầu ngón tay chỉ về phía Tiểu Kim đang dương dương đắc ý 'nhìn xem, Tiểu Kim ăn'
Bạch Băng đen mặt, Tiểu Kim trời sinh đã sợ Xích Liên Triệt, nhưng mà nàng không hiểu tại sao nó lại cứ hết lần này tới lần khác đều chọc vào hắn, hơn nữa vào lúc này còn cướp đùi gà ạ.
Rõ ràng chuyện nhỏ như vậy nhưng hắn lại cứ so đo, lại đúng dịp Tiểu Kim vô duyên vô cớ lại ăn mất đùi gà của hắn, hậu quả này chỉ sợ là khó mà tưởng tượng nổi ạ...........
Tâm trạng của Lãnh Dao bây giờ tràn ngập kinh hỉ, đây là tiểu kim xà là tiểu ma thú mà bọn nàng vẫn luôn nghe nhắc tới, quay đầu nhìn về phía Bạch Băng bằng ánh mắt ghen tị. Nàng cũng muốn có được hai cái tiểu ma thú như vậy, bởi ma thú của nàng một chút cũng không đáng yêu tí nào.
Thân thủ Xích Liên Triệt đang định vung lên bắt lấy Tiểu Kim, lại bị Bạch Băng ngăn lại: "Lần sau ăn cơm ta lại gắp cho ngươi"
Bạch Băng nói xong thì khóe miệng cũng giật giật, dựa theo tâm tình của Xích Liên Triệt lúc này, nếu nàng không làm vậy chỉ sợ khả năng Tiểu Kim chết thảm là rất lớn. Vì vậy dù có phải nói hơn thế nữa, nàng cũng sẽ vì Tiểu Kim mà phải lên tiếng.
Nghe như vậy, tâm tình của Xích Liên Triệt trở nên tốt hơn đôi chút, đảo mắt hung hăng quét qua Tiểu Kim một cái, chết tiệt! Hôm nay tạm thời tha cho nó một lần!
Tiểu Bạch thấy vậy thì thở ra một hơi, hoàn hảo, Tiểu Kim lần này đúng là cửu tử nhất sinh ạ!
Ăn một cái đùi gà, cái bụng Tiểu Kim phình lên, lắc lắc thân thể hình chữ S từ từ bò về phía Xích Liên Triệt, nhìn dáng vẻ của nó vô cùng đáng yêu.
"Tiểu Kim!" Bạch Băng quay đầu trừng mắt, nhìn ra ý đồ của Tiểu Kim, trong lòng thật muốn chụp chết cái đồ ngu ngốc không biết sống chết này!
Tiếc là, thân thể của Tiểu Kim di chuyển so với âm thanh của Bạch Băng lại nhanh hơn một bước, Tiểu Kim lắc lư thân thể leo lên trên người Xích Liên Triệt, nâng miệng mồm dính đầy dầu mỡ hướng vào quần áo của Xích Liên Triệt mà cọ xát, sau động tác này nó lại vẫn như cũ cực kỳ vui vẻ mà bò tiếp lên người hắn.
Xích Liên Triệt đen mặt, Xích Liên Vũ và Lãnh Dao thì trừng lớn con mắt, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ý nói Tiểu Kim này tìm chết rồi!
Tiểu Bạch cũng mở to mắt, Tiểu Kim này không phải sợ nhất là Xích Liên Triệt sao? Vậy mà miệng mồm dầu mỡ lại cọ lên người hắn? Này khác nào là đi tìm đường chết chứ ạ!
Bạch Băng nghe cực kỳ rõ ràng tiếng xương cốt của Triệt vang lên rắc rắc, rồi lại nhìn ánh mắt Tiểu Kim đang thất thần giả dạng đáng yêu, nó thật đúng là đứa ngốc mà!
"Tốt, tốt" Xích Liên Triệt âm trầm tà mị cười ra tiếng, ánh mắt hung hăng nhìn Tiểu Kim, thân thủ không chút lưu tình nào mà bắt lấy Tiểu Kim ném thẳng lên bàn.
'phốc...... Đau quá.........' Tiểu Kim nào nghĩ đến chuyện lại ra nông nỗi này ạ, nàng là đang cố gắng tận lực lấy lòng hắn ạ.
Lấy lòng hắn chẳng lẽ là sai rồi sao? Trong lòng căm giận khó hiểu, vặn vẹo thân thể nhỏ bé, đau chết nó rồi ạ!
"Ngươi xuống tay cũng quá nặng rồi, vật nhỏ thật đáng thương" Lãnh Dao đưa tay đem Tiểu Kim nâng niu ôm vào lòng.
'Đúng vậy, xuống tay thật quá nặng, ngay cả mặt mũi cũng không nể tình, vậy mà ta còn bán đứng sắc đẹp để lấy lòng ngươi ạ.......' ánh mắt phẫn hận của Tiểu Kim nhìn chằm chằm Xích Liên Triệt, không thích nàng thì thôi, lại còn xuống tay nặng như vậy mà quăng ngã nàng! Nàng thật đáng thương mà!
"Phốc.........haha.........." Mặt Bạch Băng trầm xuống, nghe nó nói vậy nàng cũng không nén được tâm tình mà bật cười.
|