Ai Nói Xuyên Qua Hảo
|
|
Chương 8.Quyết định
Hôm nay, ăn xong cơm chiều, Vu Thịnh Ưu không có việc gì làm mang theo Cung Viễn Tu tản bộ trong đại viện Cung gia, Vu Thịnh Ưu đi từng bước Cung Viễn Tu cũng đi từng bước, Vu Thịnh Ưu dừng Cung Viễn Tu cũng dừng, Vu Thịnh Ưu ăn một hạt dưa, Cung Viễn Tu ăn một nắm hạt dưa! Vu Thịnh Ưu nhìn hắn nhíu mày, nàng phiền, nàng phi thường phiền! Người này mấy ngày nay theo sát nàng như hình với bóng, mỗi ngày kề cận hắn, ăn cơm cùng, ngủ cùng, đọc sách cùng, luyện võ cũng cùng, liền ngay cả đi đường cũng vẫn bộ dạng ngu ngốc tươi cười đi ở trong phạm vi cách nàng nửa bước.
Nàng yếu bạo phát! Nàng chịu không nổi ! Nàng muốn đem hắn vứt bỏ, vứt bỏ càng nhanh càng tốt,dù một giây cũng tốt!
Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn lão đại đang ăn hạt dưa tủm tỉm cười, con mắt lưu chuyển, nàng đối với hắn mỉm cười kêu:“Tướng công.”
Cung Viễn Tu nhìn nàng tươi cười, cũng sáng lạn cười, vui vẻ kêu:“Nương tử.”
Cung Viễn Tu vốn là bộ dạng tuấn tú, cười lên lại càng giống thiên sứ tinh thuần, Vu Thịnh Ưu bị vẻ tươi cười của hắn làm cho nháy mắt có chút hoảng hốt, qua vài giây mới hồi phục tinh thần lại nói:“Tướng công, ta vừa rồi đi đường, không cẩn thận bị rơi mất vòng tai bảo thạch, đó là vòng tai khi xuất giá phụ thân đưa ta.”
Vu Thịnh Ưu cúi đầu giả dạng thực bi thương, Cung Viễn Tu mở to hai mắt, như nước trong veo nhìn nàng nói:“Kia, Viễn Tu đi giúp nương tử tìm.”
Vu Thịnh Ưu nhẹ nhàng gật đầu, chỉ vào ao sen phía trước nói:“Rơi ở phía kia , tướng công đi giúp ta tìm xem, nếu tìm không thấy liền coi như mất.”
“Yên tâm đi, ta nhất định có thể tìm được.” Cung Viễn Tu vỗ vỗ ngực cam đoan, xoay người vui vẻ chạy đi tìm vòng tai.
Vu Thịnh Ưu đối với bóng dáng Cung Viễn Tu làm cái mặt quỷ, tìm được gì, nàng hôm nay căn bản không mang vòng tai. Thừa dịp hắn không chú ý, lặng yên xoay người, vụng trộm , chạy.
Dứt được ra khỏi Cung Viễn Tu nàng thực cảm thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi, giống như toàn thân đều thư thái, nàng vừa đi vừa ăn hạt dưa, bỗng nhiên nàng phi thường muốn biết Cung Viễn Tu rốt cuộc là trời sinh ngốc hay là về sau mới ngốc .
Trải qua một vòng hỏi thăm, Vu Thịnh Ưu rốt cục từ trong miệng lão làm vườn ở Cung gia nghe được Cung Viễn Tu nguyên bản không phải ngốc tử, chẳng những không phải ngốc tử mà còn là người xuất sắc nhất trong ba huynh đệ Cung gia, hắn lúc 15 tuổi đã đánh bại võ lâm đệ nhất cao thủ, hơn nữa học thức cũng phi thường xuất sắc, chính là nam chủ vạn năng trong n tiểu thuyết, cái gì cũng thiên hạ đệ nhất, ta sẽ không nhiều lời .
Khả hắn vì sao lại biến ngốc đâu? Này là từ 6 năm trước.
6 năm trước, Cung Viễn Tu 18 tuổi, đúng là lúc hắn nổi danh nhất, khi đó Cung Viễn Tu, anh tuấn tiêu sái võ nghệ cao cường, gia tài bạc triệu, điều kiện tốt như vậy, đương nhiên là nữ nhân nào cũng đều muốn gả cho hắn, năm đó cửa nhà hắn bị bị đám người đến cầu thân đạp hỏng bảy,tám mươi cái, chính là một miếng mồi ngon, ai ai cũng muốn cắn một miếng, khi đó Cung phu nhân vô cùng khó xử , này Cung Viễn Tu chỉ có một nha, thú ai ,không thú ai thì tốt đây? Thật sự là khó xử a! Cung phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện huynh trưởng mình tuyển phi tần vào hậu cung, vui vẻ , đắc ý , quyết định ! Ta cũng một phen tuyển phi!
Vì thế, Cung phu nhân quyết định phát thiếp ra, lập tức khiến cho toàn bộ thiếu nữ khắp nơi một phen điên đảo, không đến 1 tháng, nữ tử tới tham gia thi tuyển phải tới mười vạn người. Trải qua tầng tầng lớp lớp nghiêm khắc sàng chọn cuối cùng còn lại hơn hai trăm người, Cung phu nhân lại khó xử , vì sao thiên hạ hảo nữ tử nhiều như vậy đâu? Này hơn hai trăm nữ tử, tất cả đều là muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài tình có tài tình, muốn gì có nấy hảo nữ tử.
Không có biện pháp, Cung phu nhân cuối cùng ra một đạo đề mục, chính là mỗi người các nàng làm một món ăn, hơn nữa cho các nàng mỗi người một canh giờ cùng Cung Viễn Tu ở chung một chỗ, vì thế đại hội dùng đồ ăn tuyển giai nhân này ước chừng tiến hành trong suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày!
Cung phu nhân nguyên lai tính toán tốt, để cho Cung Viễn Tu chính mình tuyển đi, nhìn trúng người nào liền cưới người đó. Cung Viễn Tu lúc ấy cũng không có ý thành thân, chỉ là hiếu kính mẫu thân, theo ý mẫu thân, cứ như vậy mà khách khí ăn mỹ thực suốt bốn mươi chín ngày.
Vốn chuyện chọn đồ ăn này thật ra không có vấn đề gì, vấn đề là ở chỗ một canh giờ ở chung kia! Tất cả các nữ tử đều gắng hết sức, muốn làm đồ ăn ngon nhất, nhưng chỉ đồ ăn ngon là đủ rồi sao? Đương nhiên không đủ, kẻ nào cũng ngầm hạ thủ đoạn,đương nhiên ta cũng không thể lạc hậu a! Do đó ngươi hạ Bích Loa Xuân, ta hạ Đào Hoa Xuân, ngươi tiếp theo Xuân Mộng, ta hạ Mộng Tam Thiên, ngươi hạ Hồng Miên Dục, ta hạ Phi Yên, các loại xuân dược kia , chỉ có ngươi không thể tưởng được , không có chuyện các nàng không mua được !
Khả buồn bực là Cung Viễn Tu võ nghệ tu vi thật sự rất cao , đống xuân dược đó hắn ăn vào giống như ăn hồ tiêu, lúc ấy một chút hiệu quả cũng không có, mà sau khi hắn ăn các loại xuân dược đó trong suốt bốn mươi chín ngày, cuối cùng xuân dược cũng bài xích nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, rốt cục sinh ra phản ứng hóa học kỳ diệu, biến thành độc dược trí mạng!
#27 | Tác giả : hotboyhathanh - kenhtruyen.com
Vì thế Cung Viễn Tu bắt đầu dục hỏa thiêu đốt người, toàn thân nóng lên, cả người giống như là bị nấu chín, cái mạng nhỏ tưởng chừng bị xuân dược thiêu hủy , may mắn Cung phu nhân đến Thánh Y sơn cầu Vu thần y đan dược giải độc, tính mệnh mới được bảo vệ, nhưng sau khi dược lực được hóa giải, Cung Viễn Tu đầu óc cũng bị thiêu đến choáng váng, chỉ số thông minh thành ra giống như tiểu hài tử 10 tuổi bình thường, Cung gia thỉnh vô số danh y cũng không thể trị hết bệnh cho hắn.
Ai! Việc này thật sự là nghe mà thương tâm đến rơi lệ a! Nhìn xem, một thanh niên như thế bởi vì ăn quá nhiều xuân dược, từ nay về sau thành ngốc tử!
Vu Thịnh Ưu thở dài một hơi, lắc đầu, hỏi:“Những nữ nhân đã cho Cung Viễn Tu ăn xuân dược sau này thế nào?”
Lão làm vườn cũng thở dài một hơi nói:“Các nàng a, các nàng vừa nghe nói đại thiếu gia choáng váng liền một đường chạy thẳng thực mau.”
Vu Thịnh Ưu không thể tin được hỏi:“Không phải chứ? Cung gia cứ như vậy buông tha các nàng ?”
Lão làm vườn lắc đầu:“Hừ, nào có đơn giản như vậy, này hơn hai trăm danh nữ không một ai gả được tốt cả, gả cho người ta làm tiểu thiếp thứ 7,8,9,10 vẫn còn là may mắn, còn có người gả cho ông già 90, gả cho ma bài bạc, gả cho tội phạm, gả cho đồ tể giết heo , đều có! Dù sao không một ai có kết cục tốt .”
“Thực…… Thực ngoan độc! Nữ tử gả cho người không tốt quả thực chính là sống không bằng chết a!” Vu Thịnh Ưu lúc này có chút đồng tình với đám nữ nhân đó, nàng nghĩ nghĩ, tò mò hỏi:“Phương pháp trả thù độc như vậy là ai nghĩ ra được ?”
Lão làm vườn cẩn thận liếc mắt nhìn chung quanh, thần bí nhỏ giọng nói:“Là nhị thiếu gia!”
Vu Thịnh Ưu lập tức sặc hạt dưa , thật sự là người không thể chỉ xem tướng mạo a! Cung Viễn Hàm bộ dạng vô hại thiện lương như vậy, lại không nghĩ rằng hắn tâm địa ác độc như vậy a!
Vu Thịnh Ưu cùng lão làm vườn tán gẫu, sau khi trở lại phòng,trời đã tối đen, trăng hạ huyền chiếu sáng tiểu viện. Vu Thịnh Ưu châm ngọn đèn trong phòng, nhàm chán cầm lấy một quyển tiểu thuyết xem qua. Ở cổ đại cũng ít lạc thú , đọc tiểu thuyết, cứ nhàn nhã như vầy, nàng hoài nghi nàng sẽ phát mốc lên mất.Thật nhàm chán a!
Một quyển tiểu thuyết xem xong, trời cũng đã khuya , Vu Thịnh Ưu ngáp một cái chuẩn bị cởi quần áo ngủ, nằm trên giường bỗng nhiên nghĩ đến, ách…… Có phải hay không thiếu cái gì?
Vu Thịnh Ưu vội ngồi dậy ! Không tốt, nàng bỏ quên Cung Viễn Tu,còn chưa tìm trở về, ngay tại lúc nàng cuống quít mang giày chuẩn bị chạy ra ao sen tìm Cung Viễn Tu, cửa phòng bị đẩy mạnh ra!
Cung Viễn Hạ vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn, hắn toàn thân ướt sũng, nước trên tóc cùng quần áo còn không ngừng rơi xuống. Tay hắn gắt gao lôi kéo Cung Viễn Tu, Cung Viễn Tu một bộ dáng mất hứng bị hắn lôi kéo, toàn thân cũng ướt lướt thướt.
“Ách, các ngươi làm sao vậy, bơi lội đi?” Vu Thịnh Ưu kỳ quái hỏi.
Cung Viễn Hạ bị những lời này của nàng kích động, hắn vọt đến, đem Vu Thịnh Ưu từ trên giường đẩy xuống dưới:“Ngươi nữ nhân này, còn ở đây nói mát, trời lạnh như thế, ngươi cư nhiên bảo ca ca ta nhảy xuống ao sen nước lạnh như băng tìm khuyên tai cho ngươi! Ngươi nghĩ Cung gia chúng ta là ai,lại để ngươi khi dễ đại ca ta như vậy!”
Vu Thịnh Ưu cả kinh, nàng chính là tùy tiện chỉ bên bờ ao sen thôi, cũng không bảo hắn nhảy xuống tìm a!
“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta không có!” Vu Thịnh Ưu ngã quỳ trên mặt đất, tức giận đẩy ra hắn.
Cung Viễn Tu vội vàng kêu một tiếng nương tử, hoang mang rối loạn vội vã chạy tới muốn nâng nàng dậy, Cung Viễn Hạ kéo tay hắn lại nói:“Đại ca, ngươi đừng giúp nàng, nữ nhân này cần hảo hảo dạy dỗ, thê tử không nghe lời, không bằng hưu đi!”
Vu Thịnh Ưu nổi giận, mạnh mẽ nhảy dựng lên:“Ngươi hưu đi! Ta ước gì các ngươi hưu ta!”
“Ngươi……” Cung Viễn Hạ tức giận vung tay, lại bị Cung Viễn Tu ngăn lại: “Ngươi đừng đánh nương tử ta.”
Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, bộ dáng ngươi dám đánh ta,ta sẽ liều mạng với ngươi.
Cung Viễn Hạ nhìn đại ca, lại nhìn Vu Thịnh Ưu, mạnh rút tay về, bất đắc dĩ nói:“Ta chưa nói muốn đánh nàng a. Ta như thế nào lại đánh nữ nhân đâu. Đại ca…… Ngươi…… Ai.” Hắn chính là muốn cuốn tay áo dọa nàng mà thôi a!
Hắn buổi tối mới từ bên ngoài trở về, chợt nghe hạ nhân nói, đại ca ở ao sen tìm cái gì đó cả đêm, khuyên như thế nào cũng không đi lên!
Tới khi hắn nhìn thấy, đau lòng muốn chết, đại ca toàn thân lạnh toát, lại vẫn cố chấp ở dưới ao tìm vòng tai cho nương tử hắn, nữ nhân chết tiệt này, cư nhiên dám khi dễ đại ca hắn như vậy!
Vốn định hảo hảo giáo dục nàng một phen, lại không nghĩ rằng đại ca lại che chở nàng như vậy, như thế hắn làm sao lấy lại công đạo cho đại ca đây!
|
Cung Viễn Hạ hung hăng trừng mắt nhìn Vu Thịnh Ưu nói:“Ngươi nhớ cho kỹ, ngươi còn dám khi dễ đại ca, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!”
“Ta phải sợ ngươi chắc !” Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn lại hắn!
Cung Viễn Hạ hừ lạnh một tiếng vung ống tay áo, bước ra khỏi phòng.
Vu Thịnh Ưu theo ở phía sau, ‘bang’ một tiếng đóng sập cửa lại, quay lại nhìn Cung Viễn Tu toàn thân ướt sũng hỏi:“Ngươi như thế nào lại nhảy xuống tìm , ta không phải nói ở bên cạnh ao sao?”
Cung Viễn Tu lôi kéo tay áo nói:“Bên cạnh ao không có, ta nghĩ có thể bị rơi xuống ao.”
“Cho dù không có , ngươi trở về nói một tiếng là được.” Vu Thịnh Ưu có chút áy náy , trời lạnh như thế, nước ao cũng sẽ rất lạnh a, hắn cư nhiên ở bên trong tìm cả đêm.
Cung Viễn Tu cúi đầu, có chút ủy khuất nói:“Nương tử muốn ta tìm, ta nhất định phải tìm được.”
Vu Thịnh Ưu hơi hơi thở dài, đi về phía trước nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Cung Viễn Tu nói:“Nhanh đi thay quần áo đi,ướt sũng hết rồi, cẩn thận bị cảm.”
Cung Viễn Tu cười cười bỗng nhiên đem bàn tay vẫn nắm chặt nãy giờ mở ra, giơ lên trước mắt Vu Thịnh Ưu nói:“Nương tử, ta hôm nay không tìm được bảo thạch vòng tai, nhưng ta tìm được hai khối đá nhỏ này nga! Xem, phát sáng rất đẹp nha, tạm thời thay thế vòng tai của nương tử được không, ngày mai ta sẽ tìm lại cho nương tử! (ô,yêu Viễn Tu quá >.<)
Vu Thịnh Ưu nhìn hai viên đá cuội trong suốt trong tay hắn, cúi đầu cười, trong lòng có chút ấm áp , cảm thấy thoải mái, cầm lấy, đặt ở trước mắt nhìn xem, sau đó nhìn Cung Viễn Tu nói:“Oa, thật xinh đẹp a, cám ơn ngươi.”
Cung Viễn Tu nhìn nàng ngượng ngùng cười, hai tay nắm hai bên sườn áo nhẹ nhàng ma sát.
Vu Thịnh Ưu nắm chặt trong tay viên đá cuội, âm thầm hạ quyết định.
#29 | Tác giả : hotboyhathanh - kenhtruyen.com
Chương 9.Chảy máu mũi [ thượng ] Edit: Gia Lăng Tần
Trời còn tờ mờ sáng, Vu Thịnh Ưu đã tỉnh, xác thực mà nói nàng là cả đêm không ngủ , bởi vì nàng hạ quyết định, chính là dùng y thuật của nàng để chữa khỏi cho Cung Viễn Tu!
Ngoài cửa sổ,chim chóc đã bắt đầu kêu ríu rít, Vu Thịnh Ưu giật giật đã muốn cứng ngắc thân thể, đáng tiếc kẻ nào đó còn đang gắt gao ôm lấy nàng không buông tay, Vu Thịnh Ưu bất đắc dĩ vặn vẹo vài cái, kết quả người nào đó tiếp tục không chút sứt mẻ ôm nàng ngủ say như chết , Vu Thịnh Ưu ra sức xoay người, đối mặt Cung Viễn Tu, chỉ thấy Cung Viễn Tu bộ dáng lúc ngủ cũng giống người bình thường , không! So với người bình thường soái hơn rất nhiều, rất nhiều ,rất nhiều rất nhiều ,rất nhiều , rất nhiều lần! Vu Thịnh Ưu bị mê hoặc một chút,nước miếng chảy tới cằm,thầm tự nhủ ,bình tĩnh !
Nàng vươn tay, nắm cái mũi tuấn tú của hắn, không cho hắn hô hấp, quả nhiên, không đến một hồi Cung Viễn Tu buông nàng ra, hai tay quơ lung tung trong không khí, Vu Thịnh Ưu nhân cơ hội đó hướng bên phải quay hai vòng, rốt cục thoát khỏi ma trảo của hắn, Cung Viễn Tu hô hấp lại được, than thở vài tiếng, hai tay hướng phía Vu Thịnh Ưu ôm tiếp. Vu Thịnh Ưu lập tức cầm cái gối của mình một phen ấn vào lòng hắn, Cung Viễn Tu vừa lòng gắt gao ôm cái gối, dùng sức cọ vài cái, vẻ mặt hạnh phúc lại ngủ tiếp.
Vu Thịnh Ưu day day thái dương, chậm rãi từ trên giường đứng lên, vòng qua người Cung Viễn Tu đi xuống, xuống giường từ trong ngăn tủ cầm một bộ váy dài thêu hoa màu thủy lam mặc vào, quần áo của nữ tử nơi này cũng giống với thời Đường, mặc vào có một loại cảm giác hoa lệ phiêu dật. Vu Thịnh Ưu lại khoác một cái áo choàng màu trắng ở trên người, nàng nhẹ nhàng mở cửa chuồn êm đi ra ngoài.
Ngoài cửa, trời không còn đen kịt , xa nhất chỗ phía đông có một tia sáng, trong không khí còn mang theo hàn khí thấm vào da thịt, Vu Thịnh Ưu giương mắt đánh giá bốn phía, phòng của mình nằm ở một cái sân thuộc chính sảnh, hai bên mỗi bên có một gian sương phòng, phòng ở là phòng ở điển hình của kiến trúc Đường triều, sân hai bên đủ loại trúc xanh ngắt, đường hướng về tiểu viện dùng đá cuội lát, Vu Thịnh Ưu chậm rãi đi ra cửa viện, bên ngoài sân là một hoa viên lớn, trung gian có một ao sen rất lớn, bởi vì sắc trời còn tối, nước trong ao có vẻ lạnh như băng tối tăm, nhìn qua sâu không lường được, tối hôm qua Cung Viễn Tu chính là ở nơi này tìm vòng tai.
Vu Thịnh Ưu bắt lấy một tỳ nữ áo xanh đi ngang qua hỏi:“Nơi này có hiệu thuốc không?”
Tỳ nữ cung kính cúi đầu nói:“Hồi đại thiếu nãi nãi, Cung gia bảo có sáu hiệu thuốc, không biết đại thiếu nãi nãi muốn đi đâu?”
“Gần nhất .”
Tỳ nữ nghĩ nghĩ nói:“Là. Mời theo nô tỳ đến.”
Vu Thịnh Ưu đi theo phía sau tỳ nữ, quả thật người của Cung gia cho dù là tỳ nữ cũng bộ dạng như nước trong veo , ngay tỳ nữ đang dẫn đường cho nàng kia , nếu thả ở hiện đại,so với các diễn viên trên tivi tuyệt đối xinh đẹp hơn gấp mười lần.
Vu Thịnh Ưu lên tiếng hỏi:“Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ tên gọi kêu Lạc Yến.”
“Nga, tên này thật hay, trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, dung mạo cô nương muốn Lạc Nhạn cũng là không phải việc khó.” Vu Thịnh Ưu rung đùi đắc ý ra vẻ phong lưu.
Lạc Yến đỏ mặt lên, cúi đầu hơi hơi ngượng ngùng trả lời:“Đại thiếu nãi nãi quá khen , nô tỳ không dám nhận tên Lạc Nhạn.”
“Ngươi không phải kêu Lạc Nhạn sao? Không gọi ngươi Lạc Nhạn gọi là gì?”
“Đại thiếu nãi nãi...... Nô tỳ không dám nhận a.”
Vu Thịnh Ưu nhìn vẻ mặt gấp đến độ đỏ bừng Lạc Nhạn, ha ha cười, không hề đùa nàng:“Ta đây gọi ngươi là Lạc Nhạn.”
Lạc Yến cúi đầu, thanh âm mềm nói:“Lạc Nhạn gặp qua đại thiếu nãi nãi.”
Vu Thịnh Ưu nhìn cô gái này nhu thuận mềm mại xinh đẹp, trong lòng ngứa ngắy, nàng thích những người thế này, dễ khi dễ, động một cái liền đỏ mặt, nhìn lại thoải mái, Cung phu nhân cấp nàng vài nha đầu, đều là một bộ dáng thành thật mang theo khôn khéo, nhưng lúc nào cũng như giám thị nàng, khiến cho nàng căn bản là không dám sai sử các nàng làm việc.
Vu Thịnh Ưu vụng trộm nhìn Lạc Nhạn hỏi:“Ngươi làm việc trong phòng nào?”
Lạc Nhạn nhu thuận trả lời:“Hồi đại thiếu nãi nãi, nô tỳ làm việc trong phòng phu nhân.”
“Nga, như vậy a.” Vu Thịnh Ưu gật đầu, trong lòng tính toán khả năng kéo nàng về làm việc cho mình có được không.
“Đại thiếu nãi nãi, phía trước chính là hiệu thuốc.” Lạc Nhạn chỉ chỉ một căn phòng phía trong rừng trúc nói:“Nô tỳ chỉ có thể đưa ngươi đến đây .”
Vu Thịnh Ưu gật đầu, xua tay:“Đi, ngươi trở về đi.”
Lạc Nhạn hành lễ, xoay người rời đi.
Vu Thịnh Ưu xuyên qua rừng trúc đi vào hiệu thuốc, đẩy cửa ra, một cỗ dược hương xông vào mũi, Vu Thịnh Ưu nhăn mặt , mũi ngửi vài cái, ân ân, đã lâu không được ngửi mùi dưoc thảo, hảo hoài niệm a!
Nhớ rõ trên thánh y sơn, đầy khắp núi đồi đều là loại hương vị này, Vu Thịnh Ưu gật đầu, xuất ra một tờ giấy, mặt trên dùng bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo viết rất nhiều tên thuốc, Vu Thịnh Ưu nhìn nhìn, nàng suy nghĩ một buổi tối mới nghĩ ra được phương thuốc, vừa lòng lại gật đầu, cuộc sống tựa như cường gian, nếu không thể phản kháng, vậy -- hưởng thụ đi! Oa ca ca ca!
Giờ dần vừa đến, đồng hồ sinh học trong người Cung Viễn Tu kêu vang. Hắn nhẹ nhàng mở to mắt, ánh mắt mông lung như vương ưu sầu, gương mặt tuấn mỹ còn mang chút vẻ ngái ngủ. Hắn hơi hơi đứng dậy, y bào rộng thùng thình theo trên vai rơi xuống, lộ ra lồng ngực rắn chắc. Hắn cảm thấy môi thực khô, vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc, đôi môi cánh hoa khêu gơi lập tức ướt át, càng thêm tiên diễm, như là yêu nhân phẩm.
|
Vu Thịnh Ưu lấy dược từ hiệu thuốc kia trở về vừa lúc thấy một màn này, không thở nổi,ngây ra nhìn Cung Viễn Tu.
Cung Viễn Tu vừa thấy nàng tiến vào, lập tức lộ ra vẻ tươi cười so với ánh mặt trời còn sáng lạn hơn kêu:“Nương tử.”
Vu Thịnh Ưu cảm giác trong lỗ mũi đầu tiên là nóng nóng , sau đó lại là ngứa
......
Cung Viễn Tu nâng tay, chỉ vào Vu Thịnh Ưu lo lắng nói:“Nương tử, nàng chảy máu mũi !”
Vu Thịnh Ưu vội phục hồi tinh thần lại, đưa tay dùng sức ở trên mũi xoa nhẹ hai cái, cúi đầu nói:“Không có, không có chảy máu mũi!”
Cung Viễn Tu xích chân đi xuống giường đến chỗ nàng, đưa tay nâng mặt Vu Thinh Ưu lên,để nàng nhìn thẳng vào hắn. Chỉ thấy hắn ánh mắt hàm lượng, khóe miệng mỉm cười, tóc dài mềm mại như tơ nghịch ngợm lướt qua bên mặt nàng...... Mỗ nữ máu mũi chảy càng thêm hung mãnh ! Soái a! Rất soái ! Soái không có thiên lý ! Vì cái gì lại soái như vậy a! Vì cái gì a vì cái gì!
Gương mặt Cung Viễn Tu ở trước mắt nàng chậm rãi phóng đại, hai người càng dựa vào càng gần, Vu Thịnh Ưu nuốt nước miếng, khẩn trương nhìn hắn, hắn muốn làm gì, muốn làm gì ,muốn làm gì! Nàng sẽ không cho hắn thân của nàng! Không có, sẽ không ,kiên quyết sẽ không!
Cung Viễn Tu nắm mũi Vu Thịnh Ưu nói:“Nương tử, mẫu thân nói chảy máu mũi không thể cúi đầu! Phải ngẩng đầu lên , nương tử, nàng vì sao lại chu miệng lại vậy?”
Vu Thịnh Ưu lập tức đem miệng ngậm trở về, đỏ mặt, hung tợn tránh khỏi tay Cung Viễn Tu, thối lui lại cách hắn một khoảng lớn tiếng nói:“Mấy thứ ngươi nói, ta đương nhiên biết! Phải ngẩng đầu lên ai chả biết, ta chu miệng, là muốn đem máu mũi chảy xuống nuốt vào đi! Như vậy không lãng phí máu, không lãng phí ,ngươi hiểu hay không!”
Cung Viễn Tu cái hiểu cái không cũng đành gật đầu.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên phát ra tiếng cười khẽ.
Vu Thịnh Ưu cuống quít quay đầu, chỉ thấy ngoài cửa,nô bộc quét rác đang cố nín cười.
Vu Thịnh Ưu sắc mặt hồng rực, chỉ vào nô bộc mắng:“Ai cho ngươi tại đây quét rác ? Mau cút mau cút!”
Nô bộc cầm chổi,đầu cũng không ngoảnh lại, nhanh chân chạy!
Cung Viễn Tu mỗi ngày buổi sáng đều bắt Vu Thịnh Ưu cùng hắn luyện võ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hai người một đường hướng luyện võ trường đi tới, Vu Thịnh Ưu dọc theo đường đi đều có cảm giác kỳ quái, rất kỳ quái, tổng cảm thấy những người nàng nhìn thấy đều là một bộ dáng cố nín cười khổ sở.
Nghi hoặc, gãi đầu!
Rất xa thấy Cung Viễn Hạ đi tới, hắn nhìn thấy Vu Thịnh Ưu liền cười hỏi:“Nghe nói tẩu tử sáng nay bị chảy máu mũi ?”
Vu Thịnh Ưu gượng cười trả lời:“Ân...... Gần đây trong người hơi bị nóng.”
Cung Viễn Hạ cười ha ha rời đi.
Vu Thịnh Ưu nhìn bóng dáng hắn mắng:“Có bệnh.”
Đi chưa được mấy bước, lại gặp Cung Viễn Hàm, Cung Viễn Hàm vẻ mặt ý cười hỏi:“Nghe nói tẩu tử sáng nay bị chảy máu mũi ?”
“Gần đây trong người hơi bị nóng.”
Cung Viễn Hàm cũng không nói chuyện, cười ha ha rời đi.
“Huynh đệ Cung gia bọn họ mắc bệnh gì sao?”
Vu Thịnh Ưu tiếp tục đi phía trước đi, lại đụng phải tỳ nữ Lạc Nhạn, Lạc Nhạn vẻ mặt đỏ bừng cầm cái bọc nhỏ vội đưa cho Vu Thịnh Ưu nói:“Thiếu nãi nãi, đây là phu nhân bảo nô tỳ giao cho ngài .”
Vu Thịnh Ưu tiếp nhận quyển sách, mở ra ,vừa thấy, mặt đỏ bừng lên. Cung Viễn Tu cũng tựa đầu lại phía nàng xem, Vu Thịnh Ưu cuống quít gấp sách lại, trừng hắn liếc mắt một cái:“Không cho ngươi xem.”
Cung Viễn Tu thành thật đứng một bên, chớp mắt to nhìn nàng.
Lạc Nhạn bưng miệng cười:“Phu nhân nói trong sách còn có một phong thơ, thỉnh đại thiếu nãi nãi xem qua.”
Vu Thịnh Ưu mở thư ra, chỉ có một hàng chữ: Có một số việc, nữ nhân phải chủ động.
Vu Thịnh Ưu có chút không rõ , làm cái gì nha, trước đưa một quyển xuân cung đồ, hơn nữa tất cả đều là tư thế nữ ở trên, sau lại viết cho nàng một câu ám muọi như vậy! Bà bà đây là có ý tứ gì?
Vò đầu, không rõ a không rõ!
|
Chương 10.Chảy máu mũi [ hạ ] Edit: Gia Lăng Tần
Sáng sớm, hoa viên Cung gia bảo, hai gã sai vặt khe khẽ nói nhỏ:
Gã sai vặt Giáp: Biết sao? Biết sao? Đại thiếu nãi nãi buổi sáng hôm nay chảy máu mũi !
Gã sai vặt Ất: Biết oa, biết oa! Toàn bộ Cung gia bảo ai chẳng biết oa.
Gã sai vặt Giáp [ dâm đãng cười ]: Di hì hì!
Gã sai vặt Ất [ càng thêm dâm đãng cười ]: Di hì hì!
Gã sai vặt Giáp: Nhịn không được!
Gã sai vặt Ất: Khẳng định oa!
Một đôi tay chậm rãi từ phía sau rừng cây vươn đến, đè nặng đầu hai người bọn họ, dùng thanh âm phi thường trầm thấp, khủng bố, áp lực hỏi:“Các ngươi rốt cuộc đang cười cái gì? Ân?”
“Đại thiếu nãi nãi!” Hai gã sai vặt kinh ngạc quay đầu!
Nguyên lai Vu Thịnh Ưu sau khi cùng Cung Viễn Tu luyện võ, trên đường trở về phòng chuẩn bị chế dược, vừa lúc bắt được hai vị này trốn ở chỗ này nói xấu nàng!
“Hừ hừ, nói, các ngươi đang cười cái gì!” Vu Thịnh Ưu lộ ra hàm răng hổ, sắc mặt âm trầm ép hỏi .
“Không có, không có, cái gì cũng chưa nói a.” Hai gã sai vặt dùng sức xua tay, tỏ vẻ đánh chết cũng không nhận tội.
Vu Thịnh Ưu tà ác mỉm cười, ngẩng đầu, thở dài một hơi, nhẹ giọng hỏi:“Không thừa nhận? Các ngươi biết nhà ta làm gì không?”
“Đại thiếu nãi nãi gia thế đều là thần y.” Gã sai vặt Giáp cúi đầu, cung kính nói.
“Ha ha, các ngươi cũng biết a.” Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên lạnh lùng nói:“Vậy ngươi cũng có thể biết, nếu các ngươi không nói, ta có rất nhiều biện pháp khiến cho các ngươi đời này không thể nói được nữa!”
“Đại thiếu nãi nãi tha mạng a!” Hai gã sai vặt sợ tới mức cuống quít quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Nói mau!” Vu Thịnh Ưu quát.
“Là.” Gã sai vặt giáp chi tiết bẩm báo, nguyên lai trò hề của Vu Thịnh Ưu buổi sáng hôm nay đã sớm bị gã sai vặt quét rác kia truyền toàn bộ Cung gia bảo đều biết, nhưng càng truyền càng khoa trương, nói cái gì đại thiếu nãi nãi sớm áp lực không được trong lòng gì gì gì, nhìn đại thiếu gia đã sớm muốn gì gì gì, nhưng là ngại cho gì gì gì, chỉ dám chảy máu mũi nhìn gì gì gì, sau khi được gã sai vặt đại lực tuyên truyền, hình tượng Vu Thịnh Ưu bất mãn, ở Cung gia bảo từ lão đầu 80 đến đứa trẻ 5 tuổi, không người nào không biết ,không người nào không hiểu !
Vu Thịnh Ưu trừng lớn mắt, trong mắt phun ra hỏa diễm quả thực có thể thiêu trụi toàn bộ hoa viên. Trách không được! Trách không được hôm nay sáng sớm mọi người đều nhìn mình cười như thế! Đãng! Trách không được bà bà đưa quái thư ám muội như vậy, trách không được a a a! Đáng giận!! Cái gã sai vặt kia, tên hỗn đản kia, nàng muốn đem hắn độc chết! Độc chết, độc chết, độc chết ,độc chết!!!
Vu Thịnh Ưu thẹn quá thành giận xông đi! Dùng hết mã lực (hết sức) phóng thẳng về tiểu viện của mình ,muốn tìm gã sai vặt kia độc chết, nhưng vòng đi vòng lại mấy vòng,vẫn không nhìn thấy tên đầu sỏ kia đâu, nàng vô cùng tức giận, lại chạy về rừng trúc nơi Cung Viễn Tu luyện võ, chỉ thấy giữa luyện võ trường ,Cung Viễn Tu múa kiếm vù vù,tốc độ nhanh như quạt điện cỡ lớn, Vu Thịnh Ưu vọt vào, dọa Cung Viễn Tu vội vàng thu kiếm, thế mới tránh cho kiếm khí ngộ thương đến nàng.
Cung Viễn Tu thu kiếm, ngẩng đầu nhìn Vu Thịnh Ưu tức giận tới mức bốc hỏa, vụng trộm lui về phía sau hai bước. Cung Viễn Tu tuy rằng đầu óc choáng váng, nhưng hắn có ngốc cũng nhìn ra được, lúc này trăm ngàn lần đừng đi trêu chọc nương tử, gương mặt nàng lúc này như ác quỷ, ai tiến tới cũng đều bị cắn , hắn không muốn bị cắn, hắn hơi sợ, hắn ngoan ngoãn cầm kiếm, lui ở trong góc đào đất.
Đào một cái hố, vụng trộm liếc mắt nhìn Vu Thịnh Ưu một cái, đang tức giận.
Tiếp tục đào một cái hố ,lại vụng trộm liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn còn tức giận.
Vì thế tiếp tục đào hố, dùng sức đào, không cần biết đào bao nhiêu cái, ngươi hỏi hắn vì sao thích đào hố như vậy? Nhàm chán thì đào thôi! [ Mỗ Nguyệt: Sở thích của ta ! ]
Vu Thịnh Ưu vốn lửa giận ngút trời , hùng hùng hổ hổ , quay đầu liếc mắt một cái, vừa lúc thấy Cung Viễn Tu giống như gặp cảnh khốn cùng ngồi xổm trong góc đào đào bới bới, trong đầu cái từ ngữ cấm kỵ kia lại mạnh mẽ tác động , lửa giận lại bừng bừng, nàng xông lên phía trước chỉ vào mấy cái hố đầy trên đất mắng:“Ai cho ngươi đào đất ?”
Cung Viễn Tu bị tiếng quát của nàng dọa sợ tới mức bảo kiếm trong tay ‘keng’ một tiếng rơi trên mặt đất, xong rồi! Nương tử hắn vẫn quay lại đây cắn , Cung Viễn Tu vô tội sợ hãi quay lại nhìn nàng,không dám nói lời nào, ngô…… Nương tử so với vừa nãy còn tức giận hơn !
“Ngươi đào đất ở đây làm gì, ngươi đào đất muốn bẫy người ta sao, ngươi đào hố bẫy người,lại còn đào bao nhiêu cái như vậy! Ngươi có biết hay không ngươi bẫy như vậy người ta sẽ thảm thế nào a! Ngươi như thế nào có thể không có đạo đức, không có trách nhiệm, không có lương tâm, không có tố chất, không có văn hóa như vậy!”
“Ta lấp, ta lấp ta hiện tại liền lấp lại, nương tử đừng nóng giận .” Cung Viễn Tu sợ tới mức vội vàng dùng sức lấp đất đầy lại hố, một bên lấp một bên buồn bực nghĩ, ta đào hố cũng phải tội nàng sao? [ Mỗ Nguyệt: Đào đất càng đắc tội nương tử nhà ngươi]
Vu Thịnh Ưu tức giận thở phì phì, chỉ vào Cung Viễn Tu lại mắng to một trận, đem oán hận đối với mỗ tác giả trong lòng phát tiết xong, nhìn Cung Viễn Tu gặp cảnh khốn cùng đang hoang mang rối loạn trưng ra vẻ đáng thương khúm núm,xuống tay nói:“Tốt lắm, đừng lấp nữa .”
Cung Viễn Tu mở to đôi mắt thuần khiết trong veo nhìn nàng:“Không lấp lại nương tử không tức giận sao?”
“Ân.” Vu Thịnh Ưu, dùng sức thở ra một hơi, kéo Cung Viễn Tu đang ngồi xổm trên đất đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người hắn nói:“Không tức giận.”
“Nương tử vừa rồi hảo hung.” Người nào đó vẻ mặt ủy khuất.
“……” Được rồi, nàng vừa rồi là hung một chút.
“Dọa đến Viễn Tu .” Người nào đó ủy khuất nhu nhu cái mũi, vụng trộm nhìn nàng.
“……” Được rồi, nàng sai lầm rồi, nàng không nên chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, khi dễ tiểu bằng hữu.
“Lần sau không thể như vậy! Tam đệ nói tướng công là lấy để hầu hạ !” Người nào đó nhỏ giọng nói.
“Ân? Ngươi nói cái gì?” Hơi hơi hí mắt, vẻ mặt ngươi lặp lại lần nữa thử xem.
“Tướng công là lấy để…… Ừ ân…… Khi dễ ……” dưới ánh mắt hung mãnh đáng sợ của nàng, người nào đó đành phải ủy khuất sửa lại mấy chữ cuối cùng.
Vu Thịnh Ưu vừa lòng gật đầu, nhìn vẻ mặt đáng thương của Cung Viễn Tu nói:“Yên tâm, ta sẽ không khi dễ ngươi.”
“Thật sự?”
Vu Thịnh Ưu đặc biệt thành khẩn nhìn hắn gật đầu, sau đó nói:“Đến, cúi xuống, cõng ta đi nhà ăn ăn cơm.”
Cung Viễn Tu chu chu miệng.
“Không muốn?” Trừng.
Dùng sức lắc đầu, xoay người, ngồi hảo, làm tư thế cõng.
Vu Thịnh Ưu giống như đại gia nằm úp sấp lên, Cung Viễn Tu vẻ mặt tươi cười đứng lên nói:“Cõng nương tử đi ăn cơm!”
Lúc này ánh mặt trời buổi sớm mới lộ ra khỏi sương mù, mềm mại chiếu vào người bọn họ, cảm giác thực ấm áp.
|
Ở Cung gia điểm tâm và ăn tối rất được chú ý, toàn bộ thành viên đều phải đến, tiểu bối trước vấn an trưởng bối, người đến đông đủ mới ăn cơm, lúc Cung Viễn Tu cùng Vu Thịnh Ưu đến đại sảnh,những người khác đều đã đến.
“Cha, nương, buổi sáng tốt lành.” Cung Viễn Tu cười đáng yêu.
“Cha, nương, buổi sáng tốt lành.” Vu Thịnh Ưu cũng lễ phép thỉnh an.
Cung phu nhân từ ái nhìn Cung Viễn Tu nói:“Hảo hảo, buổi sáng luyện võ có mệt hay không a?”
Cung Viễn Tu dùng sức lắc đầu:“Không phiền lụy đâu!”
Vu Thịnh Ưu dùng sức gật đầu:“Mệt.”
“Ha ha ha ha.” Cung phu nhân cười vui vẻ, ánh mắt có thâm ý nhìn Vu Thịnh Ưu đối với Cung lão gia nói:“Ưu Nhi này tức phụ hảo, ta nhìn càng ngày càng thích.”
Cung lão gia sờ sờ râu, thản nhiên gật đầu nói:“Ăn cơm đi.”
Người một nhà bắt đầu ngồi xuống ăn điểm tâm, Cung Viễn Tu vừa ăn, vừa đem những món mình thích ắn gắp cho Vu Thịnh Ưu, Vu Thịnh Ưu nhìn buồn bực a, đều là những thứ nàng không thích ăn !
Cung phu nhân nhìn nàng, trêu đùa:“Viễn Tu a, ngươi thật đúng là có tức phụ đã quên nương a, cũng không thấy ngươi gắp cho nương một miếng.”
Cung Viễn Tu nháy mắt mấy cái, sau đó còn thật sự nói:“Con là học phụ thân a, con cũng không thấy phụ thân gắp thức ăn cho bà nội.”
Vu Thịnh Ưu cười một tiếng, Cung gia hai vị thiếu gia cũng nhìn cha mẹ, Cung lão gia đang gắp cho thê tử một ít rau,tay ngừng ở không trung một giây, sau đó trầm ổn tiếp tục đưa tới bát lão bà, tiếp tục yên lặng ăn cơm.
Cung phu nhân có chút ngượng ngùng ánh mắt yêu thương nhìn trượng phu, sau đó nhìn đồ ăn trong bát, cười xinh đẹp nói:“Ha ha, lão đại a, trở về đến phòng ta, mẫu thân có một số việc muốn giáo ngươi.”
Vu Thịnh Ưu vừa nghe lời này vô cùng khẩn trương , nàng muốn dạy cái gì? Sẽ không đưa một quyển xuân cung đồ nam ở trên cho hắn đi?
Bữa cơm ăn cực kỳ không được tự nhiên, Vu Thịnh Ưu tổng cảm giác bà bà đang dùng ánh mắt đánh giá mình, từ trên xuống dưới,từ trong ra ngoài. Nếu nàng không phải nữ , nàng nhất định sẽ hiểu lầm bà bà đang cưỡng gian nàng bằng ánh mắt.
Cung Viễn Hàm cùng Cung Viễn Hạ ăn xong, lục tục đứng dậy cáo lui, Cung phu nhân cùng Cung lão gia cũng đứng dậy, thuận tiện đầy cõi lòng thâm ý nhìn Vu Thịnh Ưu nói:“Ưu Nhi ngươi từ từ ăn! Viễn Tu ngươi cùng nương đến thư phòng.”
Cung Viễn Tu buông bát đáp ứng một tiếng, nhu thuận theo Cung phu nhân ra khỏi nhà ăn.
Sau khi đám người kia tiêu sái rời đi, Vu Thịnh Ưu chậm rãi ngẩng đầu, đưa tay đặt bát lên bàn, khóe miệng lộ ra một tia cười giảo hoạt:“Hừ, ta muốn nhìn các ngươi làm trò gì.”
Vu Thịnh Ưu một đường nhẹ nhàng chạy đến thư phòng ,ngồi xổm dưới cửa sổ, đưa tay lên miệng thấm chút nước miếng, hướng cửa sổ dán giấy chọc chọc.Không thủng? Nước miếng không đủ? Nàng nghi hoặc nhìn ngón tay, dùng sức ói ra hai miệng nước miếng, lại chọc tiếp, vẫn là không thủng. Vu Thịnh Ưu một đầu hắc tuyến nghĩ, phim truyền hình quả nhiên là lừa tiểu hài tử ! Từ trên tóc rút một cây ngân trâm, chọc mạnh vào cửa sổ, thủng, ha ha. Thủng rồi, bất quá cửa sổ là bị nàng dùng ngân trâm chọc thủng chứ không phải thấm nước miếng.
Giấy dán cửa sổ là cái loại gì a, cũng quá chắc !
Vu Thịnh Ưu ghé sát cửa sổ nhìn vào bên trong, chỉ thấy Cung phu nhân đưa lưng về phía nàng cùng Cung Viễn Tu nói cái gì. Cung Viễn Tu ánh mắt thẳng tắp nhìn hướng nàng, lúc thấy rõ người kia là nương tử, lập tức chuẩn bị lộ ra nụ cười như ánh mặt trời. Vu Thịnh Ưu so với hắn nhanh hơn ,trừng mắt,vô cùng hung dữ nhìn hắn.
Cung Viễn Tu là lạ ngậm lại miệng, trông mong nhìn nàng.
Cung phu nhân kỳ quái, quay đầu nhìn lại, ngoài cửa sổ một mảnh yên tĩnh.
“Viễn Tu, ngươi vừa mới nhìn cái gì?” Cung phu nhân quay đầu ôn nhu hỏi.
Cung Viễn Tu do dự nhìn Cung phu nhân, lại nhìn cửa sổ, sau đó lắc đầu:“Cái gì cũng không thấy.”
Vu Thịnh Ưu vừa lòng gật đầu, không sai, thực ngoan.
Cung phu nhân bất mãn hơi hơi hí mắt, không sai, nhanh như vậy đã nghe tức phụ .
Ngay tại lúc Vu Thịnh Ưu ghé sát cửa sổ nghe lén một cách đáng khinh, một thanh âm trầm thấp thanh nhã từ phía sau truyền đến:“Đại tẩu — ngươi đây là?”
Vu Thịnh Ưu vội quay đầu nhìn, chỉ thấy Cung Viễn Hàm vẻ mặt nghi hoặc đứng ở cách đó không xa nhìn nàng, Vu Thịnh Ưu xấu hổ đứng lên, mặt đỏ bừng.
Vu Thịnh Ưu gãi đầu, nhìn hắn không nói lời nào. Cung Viễn Hàm hiểu rõ cười cười nói:“Đại tẩu, ta cảm thấy ngươi hẳn là đã lớn rồi,nên hành động đúng mực, ngươi tại đây nằm sấp nghe lén, không tốt lắm đâu.”
“Ai nói ta muốn nghe lén !” Đánh chết không thừa nhận.
“Vậy ngươi đang làm gì?”
“Ta chính là ở…… Ở đây tìm đồ.”
“Nga.” Cung Viễn Hàm vẻ mặt tin tưởng, sau đó hỏi:“Cần ta hỗ trợ không?”
Vu Thịnh Ưu thực không khách khí lắc đầu.
Cung Viễn Hàm có lễ gật đầu mỉm cười, xoay người cáo từ, đi được vài bước quay đầu cười nói:“Đại tẩu, ở thư phòng, mỗi khắc có một gã sai vặt quét tước, mỗi mười phút còn có một đội hộ vệ tuần tra, mỗi năm phút có người hầu đi ngang qua, mỗi ba phút có nha hoàn tiến thư phòng thêm trà. Nếu ngươi không tìm thấy đồ,có thể gọi họ đến giúp.”
“……” Nàng tại đây ngây người đã bao lâu? Một khắc, hai khắc? Hay một canh giờ?
Rốt cuộc có bao nhiêu người thấy trò hề của nàng ? Thiên, hảo mất mặt! Vu Thịnh Ưu cúi đầu hướng tiểu viện của mình đi, mất mặt, mất mặt ,mất mặt a, vì cái gì, vì cái gì vừa đến Cung gia liền mất mặt như vậy đâu?
|