Độc Y Vương Phi
|
|
CHƯƠNG 39 - TRIỆU KIẾN Nam Cung Sâm phất phất tay, ý bảo Hoa Ngạc đứng dậy, hắn mặc dù xuất thân là gia đình hoàng tộc, nhưng cũng là người không so đo lễ tiết, cho nên hắn căn bản rất lơ đễnh, chẳng qua hơi nhướng mài một chút, mới ôn hòa mở miệng: "Phượng Lan Dạ đâu?"
Hoa Ngạc một lần nữa giật mình ngây ngẩn cả người, Bát hoàng tử này biết công chúa của nàng từ lúc nào vậy, còn mang một bộ dạng tựa như bằng hữu, thật là có chút kỳ quái, tuy nghĩ như thế nhưng nàng cũng không dám chần chờ.
"Công chúa còn đang ngủ đấy?"
Lời của nàng vừa rơi xuống, thì trong phòng truyền đến thanh âm của Phượng Lan Dạ.
"Hoa Ngạc, đem người mời vào phòng khách đi."
Thì ra những động tĩnh ở bên ngoài đã sớm đánh thức Phượng Lan Dạ nằm bên trong phòng ngủ, nàng tung mình thức dậy mặc quần áo và rời giường, lúc này đang ngồi ở trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng vấn mái tóc của mình, rồi tùy ý dùng vải tơ buột lại một chút, liền đứng lên, đi ra ngoài, lúc này Hoa Ngạc đã mời Bát hoàng tử vào trong.
Bát hoàng tử Nam Cung Sâm mặc một bộ áo gấm màu lam quý giá, đai ngọc đắt tiền được thắt quanh eo, nó phản chiếu ánh sáng rực rỡ, khoác bên ngoài một trường bào gấm màu đen, cả người nhìn qua trầm ổn nội liễm rất nhiều, cũng so với lần đầu tiên gặp mặt đã chính chắn hơn, giờ phút này hắn đang nhẹ nhàng cười nhìn sang.
"Ngươi đã tỉnh?"
Hắn nói chuyện tự nhiên, cũng không ngại ngùng khách sáo, giống như hắn và Phượng Lan Dạ là hai người bạn tốt vậy.
Phượng Lan Dạ nhíu lông mày một chút, cũng không lên tiếng, mặc dù chỉ gặp này Bát hoàng tử hai lần, nhưng bản tính thiếu niên này nàng tựa hồ hiểu rõ đôi chút, hắn cũng không phải là người tâm cơ thâm trầm, cùng người như vậy lui tới, thật sự thì cũng không cảm thấy nặng nề, so với hai huynh đệ Tấn Vương cùng Liệt Vương, thì Tam hoàng tử cùng Bát hoàng tử dễ dàng chung đụng hơn rất nhiều, nhưng mà từ xưa đến nay hoàng thất đều không có thâm tình, hoàng quyền như sóng tràn bờ cát, máu xây thành tường, có biết bao nhiêu tâm cơ âm hiểm ở trong đó, nàng sao có thể thiếu cảnh giác được chứ?
"Lan Dạ tham kiến Bát hoàng tử."
Phượng Lan Dạ cúi đầu, cung kính mở miệng, Bát hoàng tử đã sớm vươn tay ra giúp nàng đứng dậy, luôn miệng nói: "Đứng lên đi, đứng lên đi."
"Tạ ơn Bát hoàng tử."
"Đừng gọi ta Bát hoàng tử nữa, gọi ta Nam Cung Sâm được rồi, sau này chúng ta sẽ là bằng hữu."
Nam Cung Sâm từ nhỏ đã quen thói tùy tiện này, còn bảo người ta thân thiết xưng hô như thế, Tần Trăn đứng bên cạnh nghe vậy khuôn mặt hắc tuyến, thật không biết Bát hoàng tử vì sao phải gặp Cửu công chúa, hai người mới chỉ gặp mặt có một lần mà thôi, nhưng Bát hoàng tử tựa hồ rất vừa ý tiểu nha đầu này, bất quá dựa theo tâm lý mà nói, Tần Trăn cũng cho là, Bát hoàng tử cùng Cửu công chúa tuổi tác tương đương, một thiếu niên phong nhã hào hoa, một người là hoài xuân thiếu nữ, hai người bọn họ ở chung một chỗ cũng đúng, không biết Bát hoàng tử có phải nhìn trúng người ta rồi hay không, Tần Trăn len lén đưa mắt liếc nhìn Bát hoàng tử, quả nhiên thấy Nam Cung Sâm vẻ mặt mang ý cười, thái độ ôn nhu hiếm thấy, hoàn toàn không còn bộ dạng gây sự bất hảo ở Tấn vương phủ , giờ phút này nhìn hắn càng giống một nam tử trưởng thành trầm ổn.
Tần Trăn vừa nhìn thấy Bát hoàng tử như vậy, không khỏi sầu lo, nếu như Bát hoàng tử thích công chúa vong quốc này thì phải làm sao bây giờ? Dường như Gia của bọn họ đối với Cửu công chúa cũng có ý, nếu hai huynh đệ họ đồng thời coi trọng một tiểu nha đầu, thì dường như không tốt lắm đâu.
Tần Trăn đang suy nghĩ rối bời, thì thanh âm của Bát hoàng tử Nam Cung Sâm đã vang lên.
"Tần Trăn, ta có việc cùng Cửu công chúa nói chuyện, ngươi trở về đi thôi."
"Bát hoàng tử, " Tần Trăn kêu lên, khuôn mặt tỏ vẻ không đồng ý, Bát hoàng tử nếu như xảy ra chuyện gì, hắn làm sao có thể gánh vác nổi đây, bản thân không khỏi hối hận đã đem bát hoàng tử mang đến đây.
Tiểu nha đầu trước mắt cũng không phải là nhân vật tầm thường, từ những sự kiện xảy ra gần đây, Tần Trăn đã lĩnh hội được rất nhiều về bản lĩnh của nàng ta, khó trách tại sao chủ tử đối với nàng cảm thấy hứng thú, đợi một thời gian nữa, nàng sẽ là một cánh tay đắt lực, Bát hoàng tử ngươi ngàn lần vạn lần đừng có quấy đục nước nhé.
"Tiểu nhân không yên lòng Bát hoàng tử /."
Tần Trăn chỉ có thể nói như thế, thì lập tức nghênh đón cái trừng mắt lạnh lùng ngàn năm của Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, cộng thêm lời nói ác ý:
"Tần Trăn đừng đem bổn hoàng tử biến thành kẻ ngu, ngươi còn dám nói một chữ nữa xem, nếu ta không bóp cổ ngươi, thì cũng cắt lưỡi của ngươi."
Tần Trăn run run một chút, ánh mắt có chút u ám ngầm, chỉ có thể than thở mà không thể làm gì được, mang theo gương mặt khổ não thân hình hắn chậm rãi lui về sau: "Vậy Tiểu nhân cáo lui."
Mặc dù hắn không cam lòng, nhưng cũng không dám cải kháng, có lẽ Bát hoàng tử ở trước mặt người ngoài là nho nhã lễ độ , nhưng mà chỉ giới hạn với người ngoài mà thôi, có đôi khi bên trong dòng máu của hắn rất là tàn nhẫn, so sánh với chủ tử không kém bao nhiêu, người của hoàng thất từ trước đến nay không xem nhân mạng là chuyện lớn.
Bên trong phòng khách, Phượng Lan Dạ khép hờ ánh mắt, âm thầm nghĩ ngợi, chẳng lẽ Bát hoàng tử có việc riêng cần phải tìm đến mình, nhưng hắn đuổi Tần Trăn đi là vì sao, bất quá nàng vẫn mang vẻ mặt bình thản, chậm rãi lên tiếng: "Bát hoàng tử, mời ngồi, Hoa Ngạc dâng trà."
"Dạ, công chúa."
Hoa Ngạc lĩnh mạng, vội vàng pha trà, Phượng Lan Dạ ngồi thẳng lưng ở một bên, từ từ chờ chực, nàng tin tưởng Bát hoàng tử nhất định là có việc mới đến tìm nàng, đến tột cùng là chuyện gì chứ? Phượng Lan Dạ tự suy đoán.
Nam Cung Sâm cũng không làm cho nàng phải chờ quá lâu, trên dưới đánh giá nàng một phen, rồi cười nhẹ nhàng mở miệng.
"Lan Dạ, có người muốn gặp ngươi."
Hắn nói xong, trên gương mặt như châu ngọc, bỗng hiện ra một tia đỏ ửng nhợt nhạt, vẻ mặt còn có chút mất tự nhiên.
Ánh mắt Phượng Lan Dạ chợt lóe lên kinh ngạc, nhướng mài, bình tĩnh mở miệng: "Người nào?"
"Ngươi đi thì sẽ biết, đi thôi đi thôi."
Nam Cung Sâm đã khôi phục bộ dạng bình thường, đứng lên đi tới, đưa mắt từ trên cao nhìn xuống Phượng Lan Dạ, vẻ mặt thì như hoa trên núi đáy mắt thì rạng rỡ, Phượng Lan Dạ nhìn thấy thế tim bỗng nhiên đập mạnh, trong lòng ảo não bất an, Bát hoàng tử không phải là?
Nhưng nàng không dám suy đoán thêm nữa, nhất định là nàng đã nghĩ lầm rồi, cũng suy nghĩ quá nhiều nữa, nhất định phải, đến khi ngước lên nhìn thì Bát hoàng tử Nam Cung Sâm đã đi trước ra ngoài.
Phượng Lan Dạ thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng Bát hoàng tử là hoàng tử long tôn, thân phận cao quý đến bực nào, nàng làm sao mà lại nghĩ lung tung như vậy, đúng là tự mình suy nghĩ nhiều rồi.
Bát hoàng tử Nam Cung Sâm đi tới cửa trước, thấy người ở bên trong không có động tĩnh, liền không tự chủ được quay đầu lại.
"Lan Dạ, đi mau a."
Phượng Lan Dạ cả kinh, vừa nghe xong lời thúc giục thì tiếng nói ở dưới một lòng lần nữa nhô lên, Bát hoàng tử sẽ không thật? Vừa suy nghĩ thì người cũng đã đứng lên, lúc này Hoa Ngạc đã mang trà đi ra, ngạc nhiên nhìn hết thảy mọi chuyện trước mắt, nàng không nhịn được kêu một tiếng: "Công chúa."
"Bát hoàng tử nói có người muốn gặp ta, chúng ta đi một lát."
"Ừ, được."
Hoa Ngạc lập tức luống cuống tay chân để khay xuống, thật nhanh đuổi theo Phượng Lan Dạ, hai người bước ra bên ngoài, trên đỉnh đầu có ánh sáng hoa lệ nhiều màu đang chiếu sáng rực rỡ, Bát hoàng tử bóng lưng hòa vào bên trong tia sáng đó, nhìn thoáng qua hết sức cao lớn uy vũ.
Trước cửa viện, đang có một chiếc xe ngựa màn trướng bằng lụa đỏ hoa lệ khí phái, có một nam tử đang ôm kiếm đứng ở cạnh cửa, cung kính mời Bát hoàng tử lên xe ngựa, sau đó xoay người mặt không chút thay đổi nhìn Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc, Phượng Lan Dạ trước sau liếc nhìn một cái, cũng không thấy có thêm chiếc xe ngựa nào, chỉ có duy nhất một chiếc này, làm nàng không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ muốn mình và Bát hoàng tử ngồi chung một chiếc xe ngựa chứ, nàng còn chưa kịp phản ánh vẻ khó chịu thì thanh âm vui vẻ của Bát hoàng tử từ bên trong xe ngựa vang lên.
"Lan Dạ, lên đây đi."
Lời vừa nói ra, ngoài xe ngựa hai nữ nhân đồng thời thì nhau một cái, Phượng Lan Dạ hậu tri hậu giác phát hiện một chuyện, Bát hoàng tử đã gọi thẳng tên của nàng, mà cho đến lúc này nàng mới phát hiện, phía sau Hoa Ngạc lại càng hoảng sợ kêu lên: "Công chúa?"
Nam tử ôm kiếm vẻ mặt lãnh khốc đứng cạnh xe ngựa nhấc lên gấm mành, trầm giọng mở miệng: "Lên đi."
Bên ngoài ánh nắng chói mắt, nhưng bên trong xe ngựa là một mảnh u ám , nhìn không rõ lắm phản ứng của Bát hoàng tử, nhưng chỉ biết giờ phút này mặt mày hắn đầy ý cười, khuôn mặt vui mừng vì toan tính, hắn đang nhìn thật sâu Phượng Lan Dạ, ánh mắt này làm cho Phượng Lan Dạ có một loại hành động dạy dột muốn chạy trốn, hiện tại nàng dám khẳng định trăm phần trăm, Bát hoàng tử tựa hồ đối có chút ý với nàng, mà nàng thì đang cố gắng nghĩ, chân chính suy nghĩ, bản thân mình ở nơi nào mà có hành động nhằm hấp dẫn Bát hoàng tử, hai người chỉ bất quá gặp mặt có một lần, thế nhưng lại để cho Bát hoàng tử đối với nàng vài phần tình ý, động tác này trong mắt những người ngoài không biết chuyện, chỉ sợ nghĩ nàng rất được chủ nhân sủng ái, nhưng mà nàng thật sữ không muốn nhận lấy phần ân tình này.
"Bát hoàng tử, đến tột cùng là người nào muốn gặp ta?"
Phượng Lan Dạ trầm giọng mà hỏi, bên trong xe ngựa, Nam Cung Sâm đưa bàn tay ra ngoài, trắng bạch thon dài như trúc, không có một vết chai cùng vết thô, nhẵn nhụi bóng loáng, nõn nà như nhau, có thể thấy được là một chủ tử sang trọng quý phái.
"Đi gặp chẳng phải sẽ biết sao."
Nam Cung Sâm thừa nước đục thả câu, trong tiếng nói rõ ràng mang theo một tia bí ẩn.
Phượng Lan Dạ nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra là người phương nào muốn gặp mình, là Tấn vương sao? Chắc không phải đâu, Bát hoàng tử ngay cả Tần Trăn cũng đuổi đi, chứng tỏ người này Tần Trăn cũng không biết đến, như vậy là ai chứ? Đang suy tư, thì một bàn duỗi ra liền lôi kéo tay nhỏ bé của nàng, dùng sức một chút , Phượng Lan Dạ liền bay lên trời, cả người rơi xuống trên xe ngựa, Hoa Ngạc vừa nhìn thấy chủ tử lên xe, lập tức chạy tới, đáng tiếc người ôm kiếm bên ngoài xe đã đưa cánh tay lên, ngăn trở đường đi của nàng, lạnh lùng mở miệng.
"Ngươi ở lại."
"Công chúa, công chúa?" Hoa Ngạc có chút sợ, không nhịn được kêu lên, Phượng Lan Dạ nhìn ra ngoài, lạnh nhạt dặn dò nàng: "Không có chuyện gì, Bát hoàng tử sẽ đưa ta về, ngươi ở lại trong viện."
"Công chúa?"
Hoa Ngạc mấp máy môi, nhưng không nói gì thêm nữa, xe ngựa nhanh chóng chuyển động, một đường rời đi Nô Nhai, hướng phía trước mà chạy. . . . . .
|
|
hay lam
|
CHƯƠNG 40 - TÁT BÁT HOÀNG TỬ MỘT CÁI
Bên trong xe ngựa, yên tĩnh không tiếng động, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm cứ nhìn chằm chằm vào Phượng Lan Dạ, mắt không nháy cũng không thèm chớp, mà Phượng Lan Dạ là người luôn luôn bình tĩnh, cá tính lãnh đạm vẫn cảm thấy không được tự nhiên, xưa nay nàng không thích bị ngó chừng như vậy, hiện tại cảm giác này rất quái lạ, nên mặt liền lạnh lại mở miệng hỏi thăm.
"Bát hoàng tử, đến tột cùng là ai muốn gặp ta?"
Lần này Bát hoàng tử Nam Cung Sâm không có che dấu nữa, cười cười mở miệng: "Mẫu phi của ta."
Tiếng nói của hắn vừa dứt, Phượng Lan Dạ lập tức kinh hãi, tức giận xoay mình đứng dậy, kêu lên thất thanh: "Bát hoàng tử, ngươi thật quá đáng, lập tức đưa ta trở về."
Không có ngờ kẻ muốn đến muốn gặp nàng lại là phi tần trong cung, mẫu phi của Bát hoàng tử chính là người được quang vinh ân sủng lục cung, nhiều năm không mất Mai Phi nương nương, là vị phi tử duy nhất của Thiên Vận hoàng triều sanh hạ hai vị hoàng tử, hơn nữa con trai lớn của nàng chính là người có cơ hội được chọn vào ngôi vị thái tử nhất Nam Cung Trác, có thể thấy được Mai Phi nương nương thân phận tôn quý đến bực nào, hôm nay lại muốn gặp nàng, vì chuyện gì đây? Nhất định là Bát hoàng tử khua môi múa mép, khuôn mặt nhỏ bé tươi đẹp của Phượng Lan Dạ bởi vì tức giận, mà đỏ thành một mảnh.
Nam Cung Sâm nhíu mài, trên gương mặt rạng rỡ như ngọc, hiện lên sắc thái mỹ lệ.
"Vì sao? Ngươi đừng sợ, mẫu phi ta là người rất tốt, nàng rất thiện lương, ngươi đừng sợ nàng, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Nam Cung Sâm vừa nói xong liền vươn tay ra kéo tay Phượng Lan Dạ, chẳng qua là đầu ngón tay còn không có đụng tới Phượng Lan Dạ, thì đã nghe một tiếng bốp vang lên.
Phượng Lan Dạ đã tát ra một cái rất vang, bên trong buồng xe thoáng cái an tĩnh lại, chỉ còn nghe được thanh âm chuyển động của bánh xe, đang hướng về phía ngã tư đường náo nhiệt, tình cảnh này rõ ràng rất dị thường, bên ngoài xe ngựa mọi người nghe được động tác bên trong, khẩn trương kêu lên.
"Bát hoàng tử đã xảy ra chuyện gì?"
Nam Cung Sâm chấn động, lấy lại tinh thần vươn tay khẽ vuốt gương mặt, hơi có chút cảm giác nóng nóng, hơn nữa hắn có chút hỗn loạn cùng tức giận, một hoàng tử tôn quý lúc nào lại bị người ta đánh một bạt tay như vậy, trong nháy mắt, đáy lòng phát ra vô số tia lửa, hận không được vung tay đánh trả lại, nhưng vừa cúi đầu xuống, nhìn thấy dáng vẻ quật cường bên trong buồng xe, cùng khuôn mặt nhỏ bé xinh xắn kia, thì hỏa khí liền tắt, chỉ hóa thành sương lạnh mà thôi.
"Không có chuyện gì, " quay đầu nhìn Phượng Lan Dạ lần nữa, mang theo một cổ uy nghi ở trong đó: "Ngồi xuống, nếu đã tới, nhất định phải gặp một lần, thật không biết ngươi trúng phải gió gì, ta chỉ là muốn bảo vệ ngươi thôi."
"Không cần."
Phượng Lan Dạ lạnh lùng mở miệng, người này căn bản không hiểu cái gì gọi là bảo vệ, hắn cho rằng mẫu phi hắn là người thường hay sao? Đem nàng đẩy tới chỗ cao nhất, sẽ chỉ làm cho cuộc sống sau này của nàng thêm ba đào sóng gió, kèm theo hiểm nguy luôn bùng phát bất ngờ mà thôi, giờ phút này trong An Giáng thành, không cần nghĩ cũng biết dấu hiệu bình thản kia cất dấu những gì, là chưa kích hoạt lên bão táp lôi đình thôi, mà nàng là một vong quốc nô, chỉ cần an phận thủ thường là đủ, tuy nói rằng nàng không né tránh không giấu diếm, thì dù có người tìm nàng gây chuyện nàng cũng tuyệt đối không lùi bước, nhưng mà hành động này của Bát hoàng tử vô hình chung càng mang phiền toái thêm cho nàng.
Chẳng qua Bát hoàng tử căn bản không hiểu rõ chi tiết như vậy, hắn cho rằng những chuyện mình làm là đúng.
Giờ phút này hắn vừa nhẹ nhàng xoa gương mặt, vừa xen lẫn ủy khuất, không biết vì sao rõ ràng mình muốn làm chuyện tốt, rõ ràng muốn bảo vệ tiểu nha đầu này, tại sao không được cảm kích, không được vui vẻ, còn phải ăn một bạt tai, cho nên Nam Cung Sâm buồn bực cộng thêm bất bình, cũng không thèm nhìn tới Phượng Lan Dạ nữa, quay đầu nhìn khoảng không bên cạnh.
Phượng Lan Dạ cũng không hối hận khi đánh hắn một bạt tai, nam nhân này chính là tự chuốc lấy mà, nếu không phải nể tình thân phận tôn quý của hắn, nàng còn muốn tát cho hắn hai cái mới hả giận, ai cần hắn nhiều chuyện, ai cần hắn không trâu bắt chó đi cày đâu, mà Mai Phi nương nương là ai chứ?
Ở trong cung giữa ba nghìn mỹ nữ mà lại như cá gặp nước, có thể thấy được tâm cơ sâu đến cỡ nào, chỉ sợ tới gặp nàng ta, cũng không chỉ đơn thuần là vì muốn trợ giúp Bát hoàng tử, nếu như chỉ muốn trợ giúp Bát hoàng tử hoặc là vì Bát hoàng tử, thì bà ấy hoàn toàn có thể cho đòi nàng tiến cung, nhưng lại một mình muốn gặp mặt nàng.
Hai người ai cũng không nói chuyện, mỗi người đều có tâm sự của riêng mình.
Xe ngựa thật nhanh hướng về đường phố phồn hoa nhất của An Giáng thành mà đi, sau đó thì dừng lại ở trước cửa một tửu lâu xa hoa khí phái.
Chiêu bài thiếp vàng, ở dưới ánh mặt trời lóe ra kim quang.
Trước cửa người đến người đi, đều mặc những trang phục cao quý, gấm lụa trường bào, ý cười dạt dào, bình thản dạo chơi, nơi này sáng rỡ tựa như Thiên đường, điểu ngữ hoa hương, mà Nô Nhai có thể bằng với một góc của nơi này là tốt rồi, dù chỉ là một góc âm u thôi.
Phượng Lan Dạ híp mắt đánh giá kiến trúc trước mặt, tiểu lâu ba tầng cao, lầu gác chạm trỗ, mái ngói đỏ tươi, tầng tầng lớp lớp, thật giống như một bông hoa xinh đẹp.
Một đám mây nhẹ bay qua phía chân trời, làm lộ ra tia sáng như cát vàng, chiếu vào ba chữ rồng bay phượng múa ' Yến Xuân Lâu '.
Giờ phút này cũng sắp gần buổi trưa, người đến người đi rất náo nhiệt, tiếng cười thỉnh thoảng bay cao ra ngoài.
Nam Cung Sâm liếc nhìn Phượng Lan Dạ một cái, đi ở phía trước dẫn đường, một câu nói cũng không nói, Phượng Lan Dạ tất nhiên sẽ không nói cái gì, vẻ mặt nghiêm túc thật tình, đi theo phía sau hắn hướng phía tửu lâu bước tới, ngoài cửa điếm tiểu nhị vừa nhìn thấy Nam Cung Sâm, sớm đã cung kính chào đón, cười cười mở miệng.
"Khách tới, có người ở phòng khách quý chờ các ngươi đấy."
"Ừ, dẫn đường đi."
Bát hoàng tử uy nghiêm mở miệng, điếm tiểu nhị kia kinh sợ ở phía trước dẫn đường, không dám có chút khinh thường, Phượng Lan Dạ đi theo phía sau bọn hắn bước vào, đi ở cuối hàng chính là thủ hạ Lãnh Húc, hắn nhìn Bát hoàng tử một cái, rồi lại nhìn Phượng Lan Dạ một cái, đang thử nghĩ mới vừa rồi ở trong xe ngựa đã xảy ra chuyện gì? Nhất thời hắn đoán không ra, nên không nói thêm lời nào đuổi theo thân ảnh phía trước.
Trong đại sảnh của Yến Xuân Lâu, có rất nhiều khách nhân đang ăn cơm, nói nói cười cười còn thỉnh thoảng hát vang lên, rất là náo nhiệt, Nam Cung Sâm cùng Phượng Lan Dạ đi tới, cũng không còn người chú ý đến họ, vì chỗ này những kẻ ra vào phần lớn là kẻ có tiền có thế, người người y phục hoa lệ, nô bộc thành đoàn, so với những người khách khác, thì bọn họ đơn giản hơn nhiều, cho nên cũng không gây chú ý cho người khác, bất quá khi nhóm người bọn hắn vừa bước lên lầu, không biết là người nào có ánh mắt sắc bén lại có thể nhận ra Phượng Lan Dạ, trong lúc nhất thời tiếng nghị luận vang lên, nhiều người chỉ vào bóng lưng của nàng, rối rít suy đoán xem nàng có phải là Vân Phượng quốc Tiểu công chúa mà đêm đó họ đã nhìn qua hay không, bất quá thử nghĩ kỹ lại thì thấy không có khả năng, bởi vì nơi này là chỗ của thương nhân cự phú, còn là phạm vi của kẻ có quyền thế, công chúa mất nước kia là thân phận gì, chỉ sợ họ nhìn lầm rồi, bất quá đề tài này một khi bị khơi lên, thì phía dưới liền rối rít nghị luận, còn nóng bỏng đầy kích động nữa.
Phượng Lan Dạ nghe bên tai nghị luận của những người đó, thì chau lên lông mày, bất động thanh sắc đi theo phía sau Bát hoàng tử một đường bước lên lầu ba.
Lầu ba cùng lầu một rõ ràng là hai thế giới khác biệt, trang hoàng càng thêm xa hoa, hơn nữa không có một chút thanh âm ầm ỹ nào, mà còn hoàn toàn an tĩnh, toàn bộ tầng lầu cũng tràn đầy mùi thơm dễ ngửi, ngay cả hành lang cùng cầu thang cũng trãi thảm đỏ thẫm quý giá, mặt trên của nó còn thêu bức tranh Mẫu đơn, nhìn lại một cái, càng hoa lệ xa xỉ.
Rất xa, phía sau bức màn linh lung ngọc châu ở trước cửa, đang đứng thẳng hai người nam tử mặt không chút thay đổi, họ mặc cẩm y màu đen, đứng gác trước cửa, trên người họ mang theo sát khí, làm người ta không dám đến gần, điếm tiểu nhị dẫn Bát hoàng tử Nam Cung Sâm cùng Phượng Lan Dạ đi đến đó lập tức cung kính, cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
"Tiểu nhân đi xuống trước, khách nhân có chuyện gì có thể phân phó Tiểu nhân."
Nói xong không đợi Nam Cung Sâm nói chuyện, liền lẻn chuồn đi, Nam Cung Sâm quay đầu nhìn thoáng qua Phượng Lan Dạ, hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng mở miệng.
"Đi thôi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp lạnh lùng của Phượng Lan Dạ không có phản ứng gì, và cũng không nói một lời nào liền đi theo phía sau hắn, trong lòng âm thầm suy đoán, Mai Phi nương nương này đến tột cùng là nhân vật lợi hại đến bực nào đây?
Hai thị vệ trước cửa, cung kính hành lễ: "Chúng tiểu nhân tham kiến Bát hoàng tử."
"Đứng lên đi."
Nam Cung Sâm vung tay lên, hai người đứng dậy, cung kính mở cửa, Nam Cung Sâm cùng Phượng Lan Dạ đi vào, thủ hạ Lãnh Húc thì đứng ở trước cửa chờ.
Gian phòng có chút mờ mờ, mành châu rủ xuống, lụa mỏng bay cao, nhất thời không nhìn rõ lắm bộ dáng của người ở bên trong, chỉ ngửi được một mùi huân hương nồng nặc, thơm đến khoan khoái lòng người.
Đợi đến khi nàng thích ứng với ánh sáng gian phòng, mới nhìn rõ cảnh trí bên trong.
Bàn nhỏ màn lung, chuỗi hạt lưu ly, giường cẩm tú mỹ nhân, còn có một bàn trà nhỏ, màu trắng không pha chút tạp chất nào của bộ kỷ trà trân quý được đặt đầy đủ trên bàn, lúc này nó đang thiếu một chén trà, nàng đem tầm mắt dời đi, chỉ thấy trước bệ cửa sổ đang mở, một nữ tử có đường cong tinh tế lả lướt đang đứng thẳng, bóng lưng uyển chuyển thướt tha, đầu tóc đen như mây được búi lên, trên đó đang cắm một cành châu sai màu trắng rất tự nhiên, nó có cờ tua thả xuống, nhẹ như mây sáng như trăng, đẹp không sao tả xiết.
Lần đầu tiên nhìn, liền làm cho người ta có một loại cảm giác trái tim vui vẻ lay động, nhưng mới chỉ là một bóng lưng thôi.
Phượng Lan Dạ cảm thán, nữ tử trước bệ cửa sổ từ từ xoay người, đầu tiên nhìn thấy là một ngón tay xanh nhạt non mềm như ngọc, đang cầm lấy chén trà nhỏ, nhiệt khí tỏa ra chung quanh, bàn tay kia càng xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, dời tầm mắt lên một chút là gương mặt vui vẻ xinh đẹp tuyệt trần, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ lão thái, ngược lại càng thêm kiều mỵ ôn nhu, lông mày nhỏ như lá liễu, đôi mắt hình quả hạnh, môi thì như đóa hoa tươi, chẳng qua trong con ngươi chợt lóe lên khí phách sắc bén rồi biến mất, khiến người ta không nắm bắt được hết đáy lòng của nàng ta, đợi đến khi nhìn kỹ, thì thấy nàng ta thướt tha mềm mại, chậm rãi tiêu sái bước đến, một bộ quần áo gấm đỏ thẫm, giống như một đóm lửa đang di chuyển, cực kỳ lóa mắt người.
Phượng Lan Dạ đứng ngay ngắn nhìn đến nhập thần, đánh giá đến quên mình, cũng âm thầm suy nghĩ nữ nhân này chỉ sợ là một nhân vật lợi hại, lúc đứng ở phía trước nàng Bát hoàng tử Nam Cung Sâm đã sớm cao hứng vọt tới, một tay lôi kéo cánh tay nữ tử kia, không ngừng lung lay.
"Mẫu phi, đây chính là Lan Dạ."
|
CHƯƠNG 41 - TÂM KẾ CỦA MAI PHI
Mai Phi, mặc dù không phải là hoàng hậu, nhưng quang vinh ân sủng lục cung, và hiện nay là chủ sự trong cung, năm tháng tựa hồ không có để lại bất kỳ dấu vết gì ở trên gương mặt của nàng, nhìn nàng vẫn mang mị lực phi phàm, thần thái sáng láng, đôi mắt sâu thẳm mà thần bí, nếu như có giấu diếm bí mật cũng khó có thể dò xét ra.
Nhìn con trai của mình giở trò làm nũng trước mặt người ngoài, trên khuôn mặt xinh đẹp của Mai Phi chợt lóe lên ý nghĩ phiền muộn, nàng trợn mắt nhìn Nam Cung Sâm một cái, rồi quay đầu nhìn về phía Phượng Lan Dạ, bưng ly trà bước tới, đi một vòng quanh người Phượng Lan Dạ, sau đó ngồi vào bên cạnh bàn, thản nhiên khẽ vuốt chén trà, thần thái tự nhiên mà quyến rũ.
"Ngươi có biết Bát hoàng tử cầu Bổn cung chuyện gì không?"
Thanh âm của nàng thế nhưng mang theo một cảm xúc trầm ấm, quyến rũ, rất dễ nghe.
Phượng Lan Dạ lúc này cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, mới vừa rồi nàng lại bị nữ nhân này mê hoặc, xem ra nàng ta thật không được đơn giản, phải cẩn thận chút mới tốt, nàng lập tức không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ: "Tham kiến Mai Phi nương nương."
"Đứng lên đi."
Mai Phi phất phất tay, ánh mắt từ đầu tới đuôi cũng không rời khỏi người Phượng Lan Dạ, nha đầu này mặc dù còn nhỏ, nhưng có thể thấy được, nàng ta là một nhân tài, hơn nữa còn là nhân tài có thể lợi dụng, trong mắt của nàng ta có một tia sáng trí tuệ, đợi một thời gian sau, chắc sẽ trở thành châu báu, Sâm nhi căn bản khó có thể điều khiển được một nữ tử như vậy.
"Tạ nương nương."
Phượng Lan Dạ đứng dậy, ngước mắt nhìn thẳng vào Mai Phi, nàng không biết Bát hoàng tử đã cầu xin Mai Phi chuyện gì, hoặc là biết nhưng lười nghĩ, chuyện này căn bản là do Bát hoàng tử một bên tình nguyện, hắn đâu có hỏi qua nàng, hơn nữa cho đến hôm nay bọn họ bất quá chỉ mới gặp mặt có hai lần.
"Lan Dạ không biết nương nương yêu cầu chuyện gì?"
Trấn định tự nhiên, nhạt như gió nhẹ, trong mắt Mai Phi chợt lóe lên sự tán thưởng, khóe môi vẽ ra nụ cười, cả khuôn mặt liền tràn ngập tất cả các loại màu sắc, đẹp không sao tả xiết, mà lời phát ra càng thêm nhu nhuận.
"Ngày gần đây hoàng thượng có hạ chiếu 《 Tuyển chọn các hoàng tử phi》, Bát hoàng tử cầu xin Bổn cung cho ngươi tiến cung tham tuyển, hắn muốn lập ngươi làm Bát hoàng tử phi."
Tiếng nói của Mai Phi vừa dứt, Phượng Lan Dạ liền nhíu mài, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bát hoàng tử, người này thật đúng là dám làm như thế, nàng năm nay mới mười hai tuổi, theo như chế độ hiện tại của các quốc gia, mười hai tuổi không thể vào cung dự tuyển hoàng tử phi, bình thường tuổi sẽ giới hạn từ mười ba tuổi đến mười bảy tuổi, Bát hoàng tử đúng thật là biết tìm chuyện gây phiền phức cho nàng mà.
Mai phi nhìn vẻ mặt của Phượng Lan Dạ, cũng có một chút ngoài ý muốn, rất rõ ràng tiểu nha đầu trước mắt căn bản là không muốn gả cho Bát hoàng tử, lửa giận trong lòng Mai Phi thoáng cái tiêu tán không ít, thật ra là nàng còn nghĩ Tiểu công chúa Vân Phượng quốc nhất định đã dụ dỗ con trai mình, sử dụng cái phương pháp mê hoặc lòng người gì đó, khiến cho Bát hoàng tử mê đắm muốn có nàng ta, kết quả là người ta căn bản không muốn, mặc dù có chút tức giận, nhưng khi biết được điều này Mai Phi rất yên lòng, con trai của nàng, nữ tử xứng với hắn phải có gia thế thân phận tương đối, Vân Phượng quốc Tiểu công chúa có lẽ không tệ, rất cơ trí, qua một thời gian nữa chỉ sợ là một nhân vật lợi hại, nhưng mà nàng ta chỉ là một vong quốc nô, thân phận rất thấp, sao có thể xứng làm Bát hoàng tử phi, nếu làm trắc phi thì được, bất quá đối với nàng ấy, nàng trong lòng tự có tính toán khác.
Mai Phi bất động thanh sắc nghĩ ngợi, nhưng cũng không vội mà nói chuyện, chỉ ngó chừng Phượng Lan Dạ, nàng cũng không muốn chọc giận con trai mình.
Phượng Lan Dạ quay đầu nhìn về phía Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, từ từ mở miệng.
"Bát hoàng tử có lòng rồi, Lan Dạ còn quá nhỏ, không muốn lập gia đình."
Phượng Lan Dạ làm sao mà không biết Mai Phi đang tính toán cái gì, nếu bà ta không muốn, nàng cũng lười gả, Bát hoàng tử thì sao? mặc dù tuổi hắn và nàng tương xứng, bất quá hắn chỉ là tiểu hài tử được ân sủng mà thôi.
Bát hoàng tử Nam Cung Sâm vừa nghe lời nói của Phượng Lan Dạ ..., sắc mặt trầm xuống có chút ít khó coi, cánh tay đang lôi kéo tay Mai Phi có chút cứng ngắc, Mai Phi thì đang cúi đầu thưởng thức trà, làm như không biết.
Nam Cung Sâm nhìn Phượng Lan Dạ, tức giận phẫn hận gằn từng chữ một.
"Ta chỉ không muốn để cho người khác khi dễ ngươi, như vậy không tốt sao?"
Hắn nghỉ không ra tiểu nha đầu này trong đầu óc chứa cái gì, hắn có ý tốt muốn giúp nàng thoát ly khổ hải, nàng chẳng những không cảm kích, đầu tiên đánh hắn một cái tát, sau đó còn cự tuyệt ý tốt của hắn, nếu là nữ nhân khác chỉ sợ đã sớm cảm động đến rơi nước mắt rồi, nghĩ đến đây, sắc mặt Bát hoàng tử càng phát ra khó coi, hắn cứ nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ.
Bên trong gian phòng, Mai Phi ngồi ngay ngắn vững dàng như núi Thái, trên dung nhan quyến rũ kiều diễm, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhẹ nhàng thưởng thức trà, và chú ý đến phản ứng hai người bọn họ.
Phượng Lan Dạ quét mắt nhìn bà ta một cái, Mai Phi này thật lợi hại, quả nhiên am hiểu nên hành động như thế nào để có lợi nhất cho mình, bà ta ngoài mặt đồng ý với Bát hoàng tử để tới đây gặp nàng, nhưng giờ phút này lại đem củ khoai lang nóng bỏng tay ném cho nàng, mà nàng thì không thể không làm theo ý nghĩ của bà ta, bởi vì đừng xem bà ta giờ phút này vân đạm phong tình, một thân quyến rũ, nhưng chỉ cần mình đồng ý với Bát hoàng tử, bà ta sẽ tự mình hành động, nữ nhân này lòng dạ quá sâu, giết người trong vô hình, khó trách một mình có thể ân sủng nhất lục cung, rất được hoàng thượng sủng ái yêu thương.
Nghĩ tới Mai Phi, rồi nhìn lại Bát hoàng tử, bộ dạng hắn hoàn toàn đơn thuần không hay biết chuyện gì, trong suy nghĩ của hắn, chỉ sợ còn cho rằng mẫu phi mình là một người ôn nhu thiện lương, và đáng thương.
Phượng Lan Dạ trong lòng trách móc hai câu, rồi thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ bé lạnh lùng như lan như mai đã hòa hoãn một chút, rồi nhìn Bát hoàng tử Nam Cung Sâm.
"Bát hoàng tử, ngươi có thấy hiện tại Lan Dạ nói chuyện đến kết hôn có phải còn quá nhỏ hay không? Những chuyện này sau này hãy nói không được sao?"
Nam Cung Sâm vừa rồi còn rất giận dữ căm phẫn, sau khi nghe lời nói nhu hoà trì hoãn của Phượng Lan Dạ, sắc mặt lập tức dễ nhìn đi rất nhiều, khẩu khí cũng không cường ngạnh giống lúc trước nữa.
"Lan Dạ, ta cũng không phải muốn cho ngươi gả sớm như vậy, chỉ là nghĩ bảo vệ ngươi thôi, nếu được tứ phong làm Bát hoàng tử phi, ngươi có thể theo ta ở lại trong cung, sau này ai mà dám động đến ngươi, thì ta sẽ bảo vệ ngươi a."
Một đạo ánh mắt lạnh thấu xương bắn tới, trong đồng tử của Mai Phi chợt lóe lên vẻ tàn ác rồi biến mất.
Phượng Lan Dạ khóe môi mím nhẹ, quả nhiên, Mai Phi đúng là sợ nàng gả cho Bát hoàng tử, Bát hoàng tử là bảo bối của bà ta mà, đáng tiếc nàng cũng không nghĩ sẽ gả, chẳng qua chỉ có một mình Bát hoàng tử tự cho là đúng thôi, mặc dù hắn có lòng tốt, nhưng mà lòng tốt mà làm sai chuyện, chẳng lẽ cũng không có tội sao?
Bất quá nghĩ đến tâm kế đáng giận của Mai Phi, Phượng Lan Dạ cũng có một chủ ý, ngước mắt nhìn về phía Bát hoàng tử.
"Bát hoàng tử thân phận tôn quý như thế, Lan Dạ có thể lọt vào mắt của Bát hoàng tử đã vinh hạnh đến bực nào, Lan Dạ cũng chưa nói không lấy chồng, chỉ nói là chờ lớn lên thêm một chút nữa."
Tiếng nói của nàng vừa dứt, Bát hoàng tử lập tức cao hứng, mày kiếm nhướng nhẹ, quanh thân nhẹ nhõm ra, xoay người nhìn về Mai Phi, Mai Phi sắc mặt có chút lạnh, Bát hoàng tử chỉ lo cao hứng một mình, đâu có chú ý tới mẫu phi luôn luôn dịu dàng động lòng người của mình giờ phút này đang mất hứng rất nhiều, hắn vẫn còn hưng phấn mở miệng.
"Mẫu phi, ngươi nhìn xem Lan Dạ đồng ý, Lan Dạ đồng ý."
Phượng Lan Dạ sắc mặt tối sầm, mắt trợn trắng, nàng đồng ý hồi nào, chẳng qua là chỉ đổi phương cách cự tuyệt thôi, hai mẫu tử nhà này thật đúng là có bệnh mà, một thì sợ nàng gả cho con trai mình, một thì cố làm cho mình đồng ý gả, thật là không còn gì để nói, ngày hôm nay của nàng đúng là đen thật.
Bất quá Phượng Lan Dạ cũng không vội mà giải thích, bởi vì nàng tin tưởng Mai Phi nhất định sẽ có động tác.
Quả nhiên, Mai Phi thả ra chén trà trong tay xuống, chậm rãi mở miệng: "Sâm nhi, ngươi ra đi ngoài một lát đi, mẫu phi sẽ cùng Lan Dạ nói hai câu."
Ánh mắt của Mai Phi tràn đầy nhu hoà mặt mài sủng nịch, từ ái, trên mặt là nụ cười dịu dàng, hoàn toàn là bộ dạng một mẫu thân rất yêu thương con trai mình.
Phượng Lan Dạ thở dài, không biết là Mai Phi quá khôn khéo, hay là quá ngu xuẩn, sanh ở nhà đế vương, thật không ngờ lại sủng ái Bát hoàng tử đến như vậy, nếu như Tấn vương trở thành thái tử, ngày sau là hoàng đế một nước, thì Bát hoàng tử chính là thân vương, cả đời quyền cao tước trọng hưởng không hết, nhưng hoàng triều hay thay đổi bất ngờ, nếu như người khác trở thành quân vương, chỉ sợ Bát hoàng tử sẽ giống như con chim trong lồng giãy dụa chờ chết, ngay cả năng lực chống cự hắn cũng không có.
Ở một bên , Nam Cung Sâm không đồng ý nhìn Mai Phi: "Mẫu phi, có lời gì muốn nói thì cứ nói đi, tại sao lại bảo ta đi ra ngoài?"
"Đây là chuyện nữ nhân nói với nhau, nam tử sao có thể nghe chứ? Sâm nhi nghe lời, đi ra ngoài đi, rất nhanh sẽ xong."
Nam Cung Sâm mặc dù không muốn, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo lời Mai Phi của đi ra ngoài.
Bên trong gian phòng, hai nữ nhân hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt tia lửa bắn phá dữ dội, ở giữa không trung va chạm chém giết, Mai Phi cũng không còn bộ dạng dịu dàng quyến rũ như lúc trước, giờ phút này mặt mũi bà ta lạnh lùng u ám, con ngươi lại càng lạnh lẻo tối tăm, trước mắt đều là sóng to gió lớn.
|