PHIÊN NGOẠI 5
" Nương tử!" y khe khẽ gọi......
" Ân......" nàng nhìn y, thanh âm bất giác nhẹ nhu
" Ta thật sự muốn ngủ, nhưng mà làm sao bây giờ ta hảo luyến tiếc...... luyến tiếc nàng....." mí mắt rất nặng, rất nặng....
" Ngươi... cứ ngủ đi, ta ở bên cạnh ngươi.... mãi...mãi...." Nữ tử vươn tay vuốt nhẹ mái tóc tràn đầy phong sương của y, đáy mắt ôn hòa hiếm thấy
" Mãi mãi sao?!..... ba trăm năm trước, nương tử cũng nói thế, nhưng là nương tử lại đi rồi....." y than nhẹ, khóe môi cong lên nét cười : " nương tử! hôm nay ta chưa nói câu nói này với nàng"
" Nói đi......."
" Nương tử! ta yêu nàng........"
" Nương tử, nàng đã từng hứa với ta một điều, nàng có nhớ không?!"
" Điều gì?!"
" Ta quên mất, nương tử lại không nhớ mà....."
" Nương tử nói, khi trở về nàng sẽ nói ba từ ấy với ta, nương tử ta đã chờ suốt ba trăm năm rồi, ta muốn nghe...." Thanh âm pha chút làm nũng, lại có chút gì đó chờ mong
Nữ tử nhìn y, yên lặng không nói
Y khe khẽ cười......
" Ta....yêu......ngươi.... "
Thanh âm nhẹ hẫng, nếu như không phải y có võ công cái thế, e rằng khó có thể nghe được, hốt nhiên y cười rạng rỡ, hai má lún đồng tiền in hằng trên má...
Mí mắt của y nhẹ nhàng buông xuống, khóe môi còn vương vấn nét cười thanh thản an bình
Ba trăm năm trước........
" Nương tử! nàng đi đâu vậy?!"
" Tiểu Vũ lại sinh bệnh rồi, ta muốn đi thăm hài tử ấy"
" Nương tử! nàng đi thăm làm gì thôi, cũng không giúp được gì, huống hồ Lãnh Quyết Phong là thần y chẳng lẽ không trị được cho hài tử của hắn..." mỗ nam quyệt miệng, không hài lòng
" Lại ghen tỵ?!" nữ tử khe khẽ cười, vươn tay chỉa chỉa gò má nam tử
" Hừ! vi phu mới không nhỏ nhen vậy, để vi phu đưa nương tử đi...." Mỗ nam nói
" Không được, chẳng phải hôm nay ngươi phải tiếp đãi sứ thần Tây Hàn sao, huống chi Tiểu Vũ luôn luôn sợ ngươi, ngươi muốn tiểu hài tử ấy thêm bệnh à..." thanh âm bất mãn
" Nhưng là nương tử đi một mình, vi phu không an tâm nha...." Mỗ nam hết sức ai oán
" Có gì mà không an tâm kia chứ, đừng phiền, ta đi rồi sẽ nhanh về thôi....,"
" Nhưng chân của nương tử....." ngập ngừng, ngập ngừng...
" Cũng đã quen, mười năm rồi còn gì, đừng lúc nào cũng xem ta như búp bê thủy tinh vậy....."
" Được rồi, nương tử đi thôi, vi phu chờ nương tử trở về, hôm nay vương phủ có món mới đó"
" Được rồi, lúc nào cũng dài dòng" Nữ tử khe khẽ cười, thoang thoảng ôn nhu.....
" À, đúng rồi, hôm nay ta lại chưa nói nha...." Mỗ nam giảo hoạt cười, khẽ cúi đầu bên tai thì thầm : " nương tử! ta yêu nàng..." nói xong, trộm hương lại một chút
" Nương tử nha! Đến khi nào nàng mới nói ba từ kia với ta nha........"
" Ngươi thật sự rất muốn nghe...."
" Ân..." gật gật đầu, hào hứng, hào hứng
" Được rồi, đợi ta về, ta nói cho ngươi nghe...."
" Thật sao!?" mỗ nam không xác định hỏi lại lần nữa
" Uh!" Gật gật đầu, xác nhận
" Hắc! vậy thì ta chờ, nương tử đi sớm về sớm........ ta chờ nàng...."
Y không ngờ rằng, một khi chờ, là chờ đến ba trăm năm.........
" Ngươi lặp lại lần nữa...." thanh âm run rẫy, cả thân mình cũng không khống chế được run rẫy
" Vương... vương gia, vương phi trên đường về, bị đạo tặc tạp kích.... Sinh tử chưa rõ...."
" Câm miệng, ngươi là đang nói dối, có đúng hay không?!...." y nắm lấy vạc áo hắc y nhân, điên cuồng gào thét, ánh mắt nảy lửa, đôi môi cắn chặt, in hằng tơ máu
" Vương... vương gia...." Hắc y nhân nhẹ than nhẹ.....
" Không thể nào, nàng ấy đã hứa sẽ nhanh quay về, sao lại có chuyện gì được... là dối trá, tất cả là dối trá....." y lẫm nhẫm, đôi con ngươi mờ mịt.....
Một số lượng lớn binh lính thăm dò khu vực trong vòng trăm dặm chỗ thất vương phi bị mất tích, cả cành cây ngọn cỏ cũng không tha, thất vương gia nổi điên, trong vòng một đêm huyết tẩy toàn bộ sơn trại, nhưng tin tức về vương phi vẫn chưa có
Ba ngày sau, một toán binh lính dọc theo hướng đông, tìm được một người
Bạch y như tuyết nhưng lại nhiễm huyết rực rỡ, tựa đào hoa nở rộ, thê diễm
Một đầu tóc trắng dường như bị mất hết ánh sáng, tàn lụi thê lương
Gương mặt khuynh thành khuynh quốc tái nhợt không còn sức sống
Một hàng máu đỏ diễm từ khóe miệng, đã khô ......
Người nằm đó, thiên địa như đọng lại..... song chỉ là thân xác.... vô hồn....
Đông Li, niên nguyên 898, đương triều thất vương phi qua đời, thánh thượng ra lệnh, cả nước đồng tang ba ngày.....
Nghe nói, Nam Vân đế biết tin này, mười ngày liên tiếp không thượng triều, tự mình nhốt trong phòng, nhất túy giải thiên sầu
Nghe nói, Hàn Phong tiểu vương gia nhận được tin, từ biên cương liên tục bảy ngày không nghĩ chạy về bái tế, niên thiếu vương gia, được xem là chiến thần thứ hai của Đông Li, đứng trước bài vị, một khắc nước mắt rơi như mưa
Nghe nói, thất vương gia ôm lấy thi thể thất vương phi, không rời không khí suốt bảy ngày bảy đêm, đến ngày thứ tám hộc máu mà ngất xỉu
Nghe nói, sau khi an táng thất vương phi, thất vương gia đổ bệnh không dậy nổi hơn một năm sau cũng từ biệt nhân thế
Đến đây, một đời truyền kì về một trong những nam nhân kiệt xuất nhất thiên hạ lúc bấy giờ khép lại, song người đời mỗi khi nhắc về y không khỏi kính trọng, than thở cùng thương tiếc.....
Y vì một chữ tình bi ai cả một đời
Vì một chữ si, đau đớn suốt một thế....
Vì một chữ yêu, khắc khoải biết bao nhiêu niên......
Và vì một lời hứa, chờ đợi suốt ba trăm năm......
Nhân gian có một truyền thuyết, khi người ta chết đi mà tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành thì linh hồn vẫn còn vương víu tại trần gian, đợi cho đến khi thực hiện được nguyện vọng của mình, khi đó, hồn tan đi, hóa thành tro bụi, mới mãn nguyện đi luân hồi......
Nương tử! nàng đã hứa với ta nhất định sẽ trở về, cho nên dù bao lâu.... Ta cũng sẽ chờ nàng...
Nhất định... chờ nàng....
Nhưng là... nương tử, nàng đừng để cho ta chờ quá lâu....
Ta sợ......
Ta sợ...... sẽ điên mất.............
Truyền thuyết, Tây Noãn là mảnh đào viên cách đây hơn ba trăm năm nhưng vẫn luôn được lưu giữ từ đời này sang đời khác, từ năm này sang năm khác...
Một căn nhà gỗ làm từ đào mộc, được xây dựng trong Tây Noãn.... nơi đó chứa linh vị của một người.... căn nhà gỗ nho nhỏ ấy, được đặt tên : Hàn Khuynh!
Nhưng Hàn Khuynh được chính tay người kia xây xong, người ấy cũng không còn chống cự được nữa mà mệnh tang trần thế
Nghe nói, Hàn Khuynh mỗi đêm sẽ văng vẳng tiếng đàn, như quyến luyến, như chờ mong.... Khiến cho người ta không thôi cảm thán, nhưng dần dà, lời đồn Hàn Khuynh có ma, không ai dám lại gần, lại không dám hủy thi diệt tích, bởi lẽ lịch đại đế vương Đông Li, điều ra lệnh không cho ai được phép phá hủy Hàn Khuynh
Ba trăm năm, thương hải tang điền, thế gian hay đổi, một Đông Li quốc phồn hoa suốt bảy trăm năm rồi cũng có ngày suy tàn, một thời đại khác lại lên thay thế
Hàn Khuynh theo vết tích phong hóa thời gian mà bào mòn dần...... đến cuối cùng chỉ còn một bãi đất trống.......
Tất cả đều hóa thành bụi mờ........
Ánh mặt trời dịu nhẹ, xuyên qua tán lá....
Ánh sáng nhàn nhạt, ôn nhu vuốt ve lấy gương mặt nữ tử
Hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung, một lát sau mới khẽ mở
Phượng mâu yêu diễm xinh đẹp, nhưng mâu quang lại lãnh tĩnh đến vô tình
Nữ tử giương mắt nhìn cảnh vật nơi đây.........
Bốn phía trống trải, nàng đang ngồi dưới gốc đào thụ, lãnh hương như ẩn như hiện, hoa đã không còn, chỉ còn lác đác vài chiếc lá xanh rơi nhẹ.....
Xung quanh toàn cỏ lau, điêu linh, xơ xác tiêu điều.....
Nào còn khung cảnh diễm lệ như tối hôm qua?!
Nam nhân kia......... là mơ sao, hay là nàng mơ...?!!
Vô thức vươn tay chạm nhẹ vào gốc đào thụ, cái cảm giác hãy còn chân thật lắm, không rõ vì cớ gì lòng não nề không thể tả.....
Nam nhân tối qua, rõ ràng là nàng không quen, nhưng lại bất giác đối hắn dịu dàng như vậy, vô điều kiện đáp ứng, như một điều hiển nhiên....
" Cô nương, cô nương....." từ đằng sau vọng lại thanh âm khản đặc của cụ bà, là cụ bà hôm qua, nữ tử nhìn cụ bà, nhẹ giọng nói : " có chuyện gì sao?!"
" Ta có một thứ muốn đưa cho cô nương" nói đoạn rút ra trong lòng một cuộn giấy, nữ tử vươn tay nhận lấy, cụ bà lại nói : " cô nương! Cái này là tổ tiên của ta để lại, nói gặp người hữu duyên thì đưa, từ đời tổ phụ đến đời của ta, cũng gần ba trăm năm rồi, ta nghĩ cô nương là người hữu duyên với cuộn họa này....."
" Tây Noãn, rốt cuộc ở đâu?!" Nữ tử nghi vấn nhìn cụ bà, cụ bà bật cười, thanh âm có chút đìu hiu : " cô nương đang đứng, chính Tây Noãn thôi", nói xong chỉa tay vào khối đá cách đó không xa, có khắc ba chữ : TÂY NOÃN CÁC
Cụ bà không biết đã đi từ lúc nào, nữ tử bước lại gần khối bia đá, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khối thạch đá này, xúc cảm lanh lãnh truyền lại, bất giác rút tay về....
Nhìn cuộn tranh trong tay, nữ tử từ từ mở ra xem, bỗng dưng đồng tử co rút lại, nghẹn ngào đến khó thở
Trong tranh, bạch y nữ tử, ngân phát hắc mâu, mi gian thê diễm một đóa hồng liên nhiễm tẫn phương hoa của thế gian, khuynh đảo thế nhân......
Hàng chữ in một góc trong bức tranh, theo thời gian dường như đã nhạt nhòa dần
Duyên đến duyên đi duyện tận rồi lại khởi
Là một điều bí ẩn
Có thể từ hạnh phúc, tràn ngập đến bi ai
Theo hết truyền kỳ này, đến truyền kỳ khác
Cùng chết bên nhau........
Một giọt, hai giọt...... vô thanh vô tức rơi nhẹ xuống bức họa....
Hai hàng thanh lệ, không sao kiềm nén được nữa, lặng lẽ rơi, nghẹn ngào, bi ai....
Nước mắt hòa cùng nét mực trong bức tranh, nhạt nhòa.....
Kì lạ thay, bức tranh lại thoắt chốc biến đổi.....
Dưới tán đào hoa nở rộ
Hồng y như huyết, nam nhân tuấn mỹ bức người
Khuynh thế băng dung, nữ tử bạch y thắng tuyết, không nhiễm khói lửa dân gian
Hai người, cùng hợp tấu một khúc đàn, không khí nhu tình không thể tả....
Nữ tử ánh mắt lãnh đạm, nam nhân đôi con ngươi nhàn nhạt thâm tình, lặng yên nhìn nữ tử, một bể tình rộng mênh mang, không có điểm đầu cũng không có điểm cuối
Tử sinh khế thoát
Dữ tử thành tuyết
Chấp tử chi thủ
Dữ tử giai lão
" Hàn....Kỳ......" môi đỏ mọng khẽ mở, nhẹ nhàng lẫm nhẫm, đến cuối cùng thì..... ta lại phụ ngươi.......
Lệ, lăn dài trên má, thấm ướt bạch y...........
Gió nhè nhẹ, vạc áo phấp phới trong gió
Thanh âm thiên nhiên như ca như khóc cho mối tình năm nào
Câu chuyện tình yêu bình thường đến vậy, sao lại khắc cốt ghi tâm khó quên đến thế....
Chỉ mong cùng nắm tay nhau cho đến bạc đầu, ước nguyện giản đơn như vậy, sao đối y cùng nàng lại quá xa vời
Trách ai, oán ai được đây...?!!
Nỗi niềm này, tình này..... ba trăm năm thương nhớ, biết giãi bày cùng ai?!
Y vì một lời nói, linh hồn vương vấn trần thế, không chịu luân hồi....
Nàng vì một lời hứa của kiếp trước, suốt hai mươi năm đi tìm kiếm đáp án.....
Để rồi.......
Tây Noãn, như một chứng nhân lịch sử
Hai người bọn họ lại gặp nhau......
Này một khoảnh khắc, y mất ba trăm năm, nhưng y cam nguyện
Vì này một cuộc tương ngộ, nàng lại dùng một đời tưởng niệm.
Rốt cuộc..... ai mới là si nhân?!!.....
Chỉ mong, kiếp sau tương ngộ....có thể....cùng quân như nguyện....
Tử sinh khế thoát.....Dữ tử thành tuyết......Chấp tử chi thủ.......Dữ tử giai lão.....
|
PHIÊN NGOẠI 6 - HẾT
Chốn hoàng tuyền nở rộ bỉ ngạn hoa, sắc màu đỏ rực diêm dúa rực rỡ kia thực sự xinh đẹp, đi qua cầu Nại Hà, uống lên vong xuyên thủy, có thể quên hết kiếp này mọi lưu luyến trần thế, quên đi tất cả chấp niệm thế gian....
Ba trăm năm, ba trăm năm y vì lời hứa với nàng, mà chờ mà đợi, không chịu bước vào lục đạo luân hồi, nay gặp được... cuối cùng cũng nghe nàng nói ba tiếng kia, hồn y cũng hóa thành tro bụi, dấn thân vào chốn hoàng tuyền, đến cầu Nại Hà, Mạnh Bà đưa y một bát mạnh bà than, uống vào có thể đầu thai làm người rồi....
Vươn tay đỡ lấy bát nước, y khe khẽ cười, có chút gì đó tiếc nuối quay đầu lại, như là vương vấn người nào ở cõi trần thế....
" Sao ngươi còn chưa uống..." Mạnh Bà thấy y chần chờ, nghi hoặc vô cùng, hầu như ai đến nơi này điều nhanh chóng uống chén vong xuyên thủy, bước qua cầu Nại Hà là có thể chuyển thế, chỉ có người này... cứ chần chờ không muốn uống...
" Làm sao bây giờ, có thể không uống sao??" y khẽ lẫm nhẫm, y thật sự luyến tiếc, luyến tiếc nàng ấy, uống vào vong xuyên thủy, sẽ quên đi nương tử của y, y thật sự luyến tiếc điều đó...
" Đã đến đây rồi, ngươi còn chưa buông bỏ được chấp niệm tầm thường thế gian ư..." Mạnh Bà thở dài nhìn y
" Sao có thể buông xuống được, nếu buông xuống nàng ấy, Hàn Kỳ sống còn có ý nghĩa gì đây..." y nhìn Mạnh Bà, bi ai cười...
" Nàng ấy... ở một mình trên kia chắc chắn sẽ rất cô đơn"
" Nàng ấy... sợ đau như vậy, nếu không cẩn thận bị thương thì ai chăm sóc cho nàng ấy đây"
" Nàng ấy... cơ thể yếu như vậy, khi trời lạnh, ai lại lắng lo vì nàng ấy chuẩn bị than sưởi ấm, ai lại ôm nàng ấy vào lòng.... Ai lại ban đêm thức giấc vì nàng ấy đắp chăn cẩn thận..."
" Nàng ấy, thích đào hoa như vậy, mỗi buổi sáng ai lại bẻ một nhành đào tặng nàng ấy..."
" Nàng ấy thích ngủ như thế, ai có thể bên cạnh an tĩnh yên lặng nhìn nàng ấy..."
" Nàng ấy.... thờ ơ như vậy, một chút không cẩn thận sẽ đắc tội với người khác, ai lại thay nàng ấy che chắn tất cả..."
" Thực sự.... lo lắng, lo lắng nhiều lắm......"
Đôi con ngươi tràn đầy nhu tình khi nhắc về người kia của nam tử, cũng không khỏi khiến cho Mạnh Bà một thoáng sợ hãi than, nàng đứng đây không biết bao nhiêu lâu, gặp không biết bao nhiêu người, những kẻ chung tình cũng gặp không ít, si nhân cũng không phải không thấy, nhưng chưa từng thấy ai.... Yêu đến ngây ngốc như nam tử này....
" Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, nếu ngươi cùng người kia thực sự hữu duyên thì tin rằng cũng sẽ có một ngày gặp lại..." Mạnh Bà khuyên nhủ
Hàn Kỳ bất chợt cười nhẹ, khác với tiếu dung sáng lạng triêu dương như thường ngày, mà tiếu dung giờ khắc này của y mang chút gì đó bi ai, chút gì đó quyến luyến, lại có chút gì đó .. không thốt thành lời, y nói : " nhưng dù là vô duyên, ta vẫn hi vọng có thể còn lại những kỷ niệm về nàng ấy, dù đớn đau cũng được, bi ai cũng thế, ngọt ngào cũng vậy, thật sự không muốn quên, dẫu không có người bên cạnh, cũng sẽ còn nhớ lại, không phải sao??"
" Ngươi... hà tất gì phải khổ như thế chứ??" Mạnh Bà nghe y nói vậy, tự dưng cũng có chút mủi lòng, cố chấp đến như vậy sao, cả một đời bi ai vì tình, ba trăm năm khắc khoải chờ đợi, đến như vậy mà vẫn còn không muốn quên sao, thế gian này, si nhân như y.... cũng thật khiến cho người ta khó thốt nên lời oán thán...
" Nếu không uống lên vong xuyên thủy, ngươi không thể luân hồi, thì cũng không còn cơ hội gặp nàng ấy...." Mạnh Bà cười khổ : " đây là quy luật, chàng trai... nếu thực sự yêu đậm sâu, cho dù có uống vong xuyên thủy, thì tình vấn tình vương.... Cũng khó quên được..."
Hàn Kỳ vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn bát vong xuyên thủy, khẽ nhắm mắt, y đạm cười, nâng lên bát vong xuyên thủy, một ngụm nuốt vào...
Mạnh Bà nhìn bóng lưng của y khuất dần, khuất dần trong đám người bước qua cầu Nại Hà, khe khẽ thở dài, nàng nhắm mắt, lắc lắc đầu.... thôi đi...!! Nam nhân ngốc như vậy, nàng cũng không muốn làm khó....
Tại sao Mạnh Bà lại không rõ, người kia sau đi đến nửa cầu, vong xuyên thủy y uống lên, tất cả điều nhổ ra ngoài, Mạnh Bà hiểu được chấp niệm sâu sắc của y, cũng biết rõ nghĩ suy trong y, cũng đồng tình với y... nhưng quy luật tam giới, nàng không thể trái
Nếu đi qua cầu Nại Hà, mà không uống lên vong xuyên thủy, nhất định mỗi bước đi sẽ giống như đi trên hàng vạn mũi dao sắc nhọn, mỗi một bước đi, như là bước quan dung nham hỏa sơn, người kia đã nhổ ra vong xuyên thủy, thì từ con đường đi qua cầu Nại Hà của y... không phải dễ dàng gì
Nếu y có thể vượt qua, thì có thể an toàn đầu thai chuyển kiếp
Nếu y không vượt qua được, thì cả thế cả kiếp cũng chỉ có thể trở thành lệ quỷ
Xưa nay chưa từng có ai bước qua cầu Nại Hà một không uống vong xuyên thủy, y là người liều lĩnh thứ nhất...
Nàng đã truyền ý thức của mình cảnh cáo cùng y, nhưng nam tử kia vẫn cố chấp làm vậy, Mạnh Bà thở dài.... Tình một tự! thật sự đẹp đến như vậy sao? một chữ tình cả ngàn năm nay, tiên giới không có ít vị tiên nữ bị hình phạt, không ít nam tử ở dưới cõi âm la bị vạn kiếp bất phục, cũng không ít nhân gian con người bị hồn phi phách tán, nhưng con người cũng được, ma quỷ cũng được, thần tiên cũng thế, chưa từng ngừng yêu, ngừng động lòng... có chăng cái bản năng đi yêu, sinh ra ai cũng đã có dù là nhân, là thần, là ma....
Nam tử bước đi khập khiễng, lảo đảo té ngã bao nhiêu lần, thân hình cũng đã chảy không ít huyết, nhưng vẫn cố chấp đứng dậy đi tiếp cho hết con đường, vết máu của y trải dài khắp còn đường, từng vết máu nở rộ, lại mọc nên một đám mạn châu hoa, như là khắc khoải, là si niệm của y....
Nhanh đến rồi, chỉ còn hơn mười bước nữa thôi, dõi theo bước chân của nam tử, Mạnh Bà dường như cũng thấy được kỳ tích, nàng âm thầm chúc phúc nam tử...
Tám bước... bảy bước.....năm bước....
Một chút nữa, chỉ một chút nữa..... Mạnh Bà thầm than
Nam tử dường như không còn sức lực, thân mình ngã xuống, cả người nằm yên, dường như cứng ngắc... thất bại rồi sao, Mạnh Bà lắc đầu, một thoáng tiếc nuối cho nam tử kiên cường này. Rồi cõi u minh này lại thêm một lệ quỷ nữa, thật sự đáng tiếc....
Bỗng dưng đầu ngón tay của nam tử khẽ nhúc nhích.... Mạnh Bà giật mình, nam tử mặc dù không đứng dậy được, nhưng vẫn cố vươn sức mình lê từng chút, từng chút qua cầu ....
Cho đến khi bước cuối cùng đã hoàn thành, nam tử cố ngẩng đầu quay lại, nhìn nhìn về cõi trần thế, đôi môi cong cong lên tiếu dung tuyệt mĩ, bạc môi khô khốc như thì thầm điều gì đó : '... nương tử...!! ta...chờ ...nàng...' rồi một luồng ánh sáng bao quát, ôm trọn lấy thân hình nam tử, biến mất...
Không biết từ bao giờ, khóe mắt của Mạnh Bà lại có chút cay cay, kỳ lạ thật, âm giới từ khi nào có bụi vậy, lại vương vào nơi khóe mắt của nàng??...
Mạnh Bà thở dài, lại tiếp tục công việc của mình.... nhưng là chỉ có nàng biết, hình bóng kiên cường của nam tử nhất định sẽ mãi in hằng trong trí óc nàng, đôi con ngươi thâm tình cố chấp của nam tử, ngàn vạn năm.... nàng cũng khó có thể quên đi, có lẽ vì tò mò, vì... nhiều lắm....
Và rồi một ngày.... Cõi âm ty này, Mạnh Bà trốn đi, nhảy vào luân hồi, đầu thai một lần làm người
Và rồi một ngày...., trải qua thất tình lục dục, Mạnh Bà quay lại....
Thế gian, một chữ tình... đúng là muôn hình vạn trạng....!! nhưng có thể được yêu, có thể yêu.... dù con người nhân sinh so với ma, với thần ngắn ngủi, nhưng thực sự đáng giá.....
Lại nói đến Hàn Kỳ, vong xuyên thủy bị y nhổ ra, những nhớ nhung, yêu thương của kiếp trước cũng không quên đi, nhưng là dù sao cũng đã ngậm vong xuyên thủy khá lâu, có một ít ngấm vào, thành ra chỉ ký ức về nương tử của y là y không quên, chứ những chuyện khác y cũng chỉ lờ mờ nhớ, chứ không rõ lắm, để rồi một lần nữa mở mắt ra nhìn thế giới, y bất ngờ vô cùng
Thế kỷ 21, nơi này chính là quê hương của nương tử sao? y một thoáng tò mò, hết nhìn đông lại nhìn tây, nhưng khổ nỗi bây giờ y chỉ là một đứa trẻ chỉ mới mấy tháng tuổi, cho nên có tâm mà không có lực chẳng làm được gì...
Khi lớn lên một chút, y bắt đầu tìm hiểu thế giới tân kỳ này, hết cái này đến cái nọ, y say mê tìm tòi học hỏi, và dĩ nhiên cũng không bỏ quên việc suốt ngày nhớ đến nương tử của y
Người nhà của Hàn Kỳ vô cùng tò mò về đứa trẻ này, vừa mới chào đời, đã không khóc, khi ấy Hàn phụ cùng Hàn mẫu lo lắng vô cùng, cứ sợ đứa nhỏ này có chuyện gì, không ngờ hài tử của hai người cũng bình an vượt qua mấy tháng sơ sinh khó khăn, Hàn Kỳ bảo bảo chả hiểu sao ngay từ nhỏ đã rất nghịch ngợm với mấy đồ dùng trong nhà, đôi con ngươi trẻ thơ lắm tò mò, nhìn mọi việc thực sự rất tân kỳ, nhưng điều để cho hàn phụ, hàn mẫu vui mừng khôn xiết đó chính là Hàn Kỳ thực sự rất thông minh, mới chín tháng đã biết nói, một tuổi đã có thể viết chữ, học cái gì cũng rất nhanh. Lại thường xuyên nhảy lớp, với đứa còn thông minh hơn người như vậy Hàn phụ cùng Hàn mẫu cũng không biết, nên vui, hay nên lo nữa....
Mười tám tuổi, Hàn Kỳ trưởng thành, dung mạo thiếu niên lang tuấn mỹ hơn người, lại thêm tiếu dung sáng lạng triêu dương chọc không biết bao nhiêu phương tâm của nữ đồng học, nhưng mỗi khi có đồng học tỏ tình, thì Hàn Kỳ bằng hữu của chúng ta luôn luôn đạm cười, nói rằng mình đã có người trong lòng, khiến cho không biết bao nhiêu nữ bằng hữu lòng tan nát nha....
Thanh Ly là bằng hữu cùng lớn lên bên nhau với Hàn Kỳ, tính tình ôn hòa, tiếu dung tựa gió xuân, là một thiếu niên ôn nhuận như ngọc, Mỗi khi nghe Hàn Kỳ nói về 'lão bà' của mình, Thanh Ly chỉ còn biết cười khổ không thôi, hắn thực sự không rõ hai người bọn họ cùng lớn lên bên nhau, hắn còn chưa thấy cô gái kia nữa là, cũng không biết bạn thân của hắn có phải bị chứng bệnh hoang tưởng không nữa, nhưng là ánh mắt nhu tình như hải của Hàn Kỳ mỗi khi nhắc đến 'lão bà của hắn' kia, thật khiến cho y không thể thốt nên lời nào cho phải....
Rồi cho đến một ngày, trước cổng trường đại học nơi y đang học, Thanh Ly gặp được một người, một cô gái xinh đẹp, nụ cười ôn nhu dịu dàng tựa đóa bằng lăng.... Tâm y một thoáng ngừng đập, đầu đau đến khó thở....
Như một bản năng, y lại gần cô gái, dịu dàng vươn tay ra, và nói : " xin chào! Có cần giúp gì không"
Cô gái ngẩng đầu nhìn y, cười khẽ : " có thể giúp em mang cái này đến ký túc xá nữ đại học W được không, hành lí nhiều quá...."
" Thì ra em cũng học trường đó à, năm nhất sao?" Thanh Ly ôn hòa cười
" Ân!"
" Em là Vân Tiểu Khuynh, rất vui được gặp anh, học trưởng..." cô gái mỉm cười, vươn tay ra....
Thanh Ly nở nụ cười, tiếu dung ôn hòa dịu dàng như nước : " anh là Thanh Ly, hân hạnh được gặp em, Tiểu Khuynh!..."
" Tỷ tỷ!...." Vân Tiểu Khuynh nghiêng đầu nhìn người phía trước, nhẹ giọng nghi hoặc, cô gái đứng đằng trước nghe thấy thanh âm của Vân Tiểu Khuynh, quay đầu lại....
Một đôi mắt phượng diễm lệ tuyệt luân, dung mạo cùng Vân Tiểu Khuynh giống đến bảy tám phần, chỉ có điều nếu như Vân Tiểu Khuynh ôn nhu dịu dàng hiền thục, thì nữ tử kia lại thuộc tuýp người lãnh đạm vô tâm, đôi con ngươi với cái nhìn nhàn nhạt xa cách, khiến cho người ta không quá dám lại gần, Thanh Ly một thoáng đánh giá, hai người này có lẽ là tỷ muội song sinh ...
" Tỷ tỷ, tỷ đến rồi sao?!" Vân Tiểu Khuynh chạy lại, ôm chầm lấy cô gái giống mình kia, đôi con ngươi rạng rỡ, tràn đầy vui mừng, cô gái kia một thoáng nhíu nhíu mi, nhưng cũng không đẩy ra Vân Tiểu Khuynh, vươn tay vỗ vỗ vai Vân Tiểu Khuynh, lên tiếng : " đi thôi!"
" Thanh Ly, cậu làm gì vậy!" bỗng một thanh âm vang lên, thanh âm từ tính trầm thấp quen thuộc, Thanh Ly quay đầu nhìn thấy thiếu niên từ tử tiến lại gần mình, cười khẽ : " cậu hôm nay đến sớm thế"
" Hàn Kỳ..!!!" Thanh Ly nhìn thấy bạn thân của mình, bình thường luôn cười cợt nhưng tự dưng lại đứng ngây ra như phỗng, ngơ ngẩn nhìn về phía trước, thanh ly một thoáng khó hiểu
Đã bao nhiêu lâu rồi.....
Từ lúc mở mắt chào đời trong thế giới này....
Gần hai mươi năm, hai mươi năm y luôn nhung nhớ, luôn tìm kiếm bóng dáng kia, dường như là điên cuồng, đến vô vọng....
Bên ngoài y náo nhiệt ồn ào, tiếu dung sáng lạng triêu dương, nhưng có ai biết, mỗi khi đêm về, chỉ còn một mình, nỗi nhớ nhung tha thiết giày xéo y từng chút, từng chút một....
Giờ khắc này đây, nhìn thấy dung nhan quen thuộc kia, thấy ánh mắt quen thuộc kia, và nét mặt... tưởng chừng là vô hỉ vô bi ấy... Hàn Kỳ chợt cười, dường như mọi đau đớn, tương tư bao nhiêu năm qua, tất cả chỉ là mây bay
Bởi lẽ, dù chịu bao nhiêu khổ sở, chỉ cần tương phùng.... Dù đớn đau gấp trăm vạn lần, y... cam tâm tình nguyện.....
" Hàn Kỳ!.. sao vậy?!" Thanh Ly lo lắng, nhẹ giọng lên tiếng..
" Không có gì, không sao đâu..." Hàn Kỳ cười khẽ, bước lại gần chỗ hai cô gái đằng trước, vươn tay trước mặt cô gái lãnh đạm, rạng rỡ cười, hai má lún đồng tiền in hằng trên má, tiếu dung ấm áp như ánh mặt trời, không sao khiến cho người ta chán ghét được, y nói : " rất hân hạnh gặp em! Anh là Hàn Kỳ!"
Cô gái nhìn y, như là bị mê hoặc, cũng không rõ vì sao thấy tiếu dung sáng lạng kia, không sao từ chối được, vô thức vươn tay, nhẹ giọng đáp : " Vân Tiếu Khuynh!"
Vân Tiếu Khuynh
Vân vụ như yên
Tiếu tựa phù dung
Khuynh quốc khuynh thành..!!
" Tên rất hay, năm nay hoa đào nở thật sự đẹp, không biết em có muốn cùng anh cùng ngắm đào hoa không...."
" Ân...."
Từng chịu mọi đớn đau lại ra sao
Từng nhận hết thống khổ lại như thế nào
Chỉ cần có thể gặp được người....
Thì....
Chờ đợi ba trăm năm có là gì?
Không uống vong xuyên thủy
Đau đến chết đi sống lại... lại ra sao?
Đơn độc nhung nhớ hai mươi năm
Tìm kiếm người hai mươi năm.... cũng có chi quan trọng đâu
Yêu người....!! dẫu mệt mỏi, dẫu bi ai... cũng không thể không yêu người, không thể... không yêu......
Yêu đến ngây ngốc, yêu đến dại khờ, yêu đến bất lực.... cũng không thể ngừng yêu người, không thể... ngừng yêu.....
Cả đời cả kiếp.... không ngừng yêu người.....!!!
~~~Hết~~~
|