Khi đến nơi thì cả đám phải trầm trồ với hệ thống sân tập của cung điện Mặt Trăng. Hải thích thú vào sân chạy mấy vòng. Lumica gọi:
- Này, không phải chỗ đó! Đó là sân cỏ nhân tạo mà!
Payna nói thêm:
- Mình đá sân cỏ tự nhiên, vô đó làm chi?
Hải đi ra và hỏi:
- Vậy sân cỏ tự nhiên đâu?
- Đây! - Lumica chỉ vào một khoảng đất trống. Hải ngớ người:
- Cô có điên không?
Nhưng Lumica không nói gì mà phẩy quyền trượng một cái. Một sân bóng lớn xuất hiện với đầy đủ cơ sở vật chất cho cả đội. Tel"Annas liền cho toàn đội vào trong sân và tiếp tục luyện tập. Riêng Zephys, Zip, Baldum và Gildur được đưa vào trạm xá của cung điện để chữa trị. Vụ nổ khá mạnh, nhưng không đủ để giết chết bọn họ. Tôi được cử đến trạm xá để hỗ trợ.
Mất chừng nửa tiếng để băng bó xong, ai nấy nều băng bó như zombie vậy. Tôi tặc lưỡi:
- Ôi giời ơi.
Zephys tỉnh dậy, cậu ta thốt lên:
- Cô... cô!
- Hai người quen nhau à?
- Cô ấy là giáo viên của anh.
Tôi ngạc nhiên:
- Giáo viên?
- Chắc nhóc không biết đâu, ở Athanor có một học viện gọi là học viện Athanor. Ngày trước anh học ở đó. Cô còn dạy ở đó không?
Lumica lắc đầu:
- Không, từ khi trở thành nữ thần mặt trăng thì cô nghỉ việc.
- Vậy là cô ấy làm giáo viên rồi. - Tôi lẩm bẩm.
- Cũng trùng hợp nha, tất cả bệnh binh ở đây đều là học trò cũ của ta.
Zephys hỏi:
- Có cùng khóa không?
- Không, chỉ có ngươi với Gildur là cùng một khóa thôi. Baldum và Zip thì mỗi đứa một khóa khác nhau. Mấy đứa cũng thành đạt đấy chứ.
- Trường này... chắc dạy chín mươi mấy đứa thôi quá.
Lumica cười:
- Nhóc sai rồi. Học viện mỗi năm nhận một lượng lớn học viên đấy, nhưng hầu hết đều trở thành quân đội trong các lực lượng.
- Chà... bữa nào dẫn em đến đó đi.
Zephys hỏi:
- Tính đi học à?
- Không, đến đó tham quan thôi. Mà ở học viện có gì vui không?
- Có chứ, anh nhớ nhất là tiết Hoạt động ngoài giờ đấy.
Tôi hào hứng:
- Sao? Tiết đó thế nào?
- Tiết đó cô Lumica dạy tiếng việt...
(Quay lại quá khứ - Học viện Athanor)
- OÁP! - Zephys ngáp một hơi dài - Tiết toán này mệt quá.
Gildur ngồi kế bên bảo:
- Thôi bớt than đi.
- Cuối năm rồi mà còn bắt học nữa.
Đó là năm cuối cấp 2 của khối 9. Sau đó sẽ lên cấp 3 và cũng là cấp cuối của học viện, tổng cộng là mười hai năm. Cả đám đã thi xong học kì II, giờ chỉ việc học đến hết rồi sẽ đến kì nghỉ hè.
Butterfly kêu to:
- Cô vô, cô vô!
Chủ nhiệm lớp của Zephys - 9/2 là Lumica, một trong những giáo viên đẹp và xuất sắc nhất của trường. Lớp của cậu ta chủ yếu toàn học sinh giỏi nên giáo viên cũng phải giỏi. Hôm nay cô vào lớp với một cái thùng cạc tông lớn.
- Butterfly, Nakroth, hai em lên mở thùng ra, trong đó có hai mươi tư bộ sách, mỗi bộ ba cuốn, mấy em phát cho cả lớp đi.
Zephys ngơ ngác không biết là sách gì, nhưng khi nhận rồi thì cậu ta ngạc nhiên:
- Tiếng Việt?
Gildur hỏi:
- Ủa, mình học tiếng Việt từ đời nào rồi mà, không lẽ giờ học nữa?
Cho đến khi đã phát xong, cả lớp ổn định, Lumica đứng dậy:
- Hôm nay cô sẽ làm giáo viên dạy tiếng Việt dạy cho các em.
Zephys giơ tay:
- Cô ơi, tụi em tốt nghiệp cấp hai rồi mà vẫn phải học tiếng Việt hả?
- Nhưng mà bây giờ tiếng Việt cải cách rồi, mấy đứa không học thì làm sao biết tiếng Việt. Giờ mấy em không học, ra ngoài đường mấy em sủa như con chó rồi ai hiểu. Đúng không?
Butterfly đứng dậy:
- Cô ơi, vậy là mấy kiến thức tụi em học trước giờ là vứt hết rồi hả?
- Ừ.
- Trời ơi... - Butterfly đặt tay lên trán.
Lumica trấn an cả lớp:
- Có sao đâu, chịu khó xíu thôi. Giờ mình đi lẹ chín năm nữa là tốt nghiệp cấp 2 rồi.
- Thôi đi lẹ đi cô ơi.
Lumica cười:
- OK. Rồi, giờ cô có ba cuốn - Lumica lấy trong cặp ra - Một cuốn là cuốn vần, một cuốn là cuốn âm chữ, và một cuốn là cuốn tự học.
Krixi giơ tay hỏi:
- Cô ơi, hồi trước tụi em học có một cuốn thôi mà.
- Nhưng mà bây giờ kiến thức nó nhiều nên học ba cuốn. Giờ mà học một cuốn là cuốn chiếu em rồi đem chôn đấy.
- Dạ vâng...
Lumica hỏi tiếp:
- Giờ mấy đứa muốn học cuốn nào trước?
- Cuốn vần đi cô! - Cả lớp đồng thanh - Học vần đi cho nó cơ bản.
- Ừ, mấy đứa nói đúng. Chúng ta đến với bài học đầu tiên. Mở sách ra trang 43 mấy em.
Krixi ngồi bàn đầu liền hỏi:
- Ủa, sao mới bài đầu đã học trang 43 cô?
- Giờ em dạy hay cô dạy?
- Dạ cô dạy...
Lumica nói tiếp:
- Còn em chưa được dạy, tức là em mất dạy.
- Ơ...
- Chết, xin lỗi, cô lỡ miệng. Em cứ học tiếp đi nhé. Rồi mấy em, bài học tên gì?
Cả lớp đáp:
- Bé xách đỡ mẹ.
- Ừm. Để coi... Zephys, em đọc đi. Giờ cô sẽ là mẹ, em sẽ là bé.
Zephys đứng dậy đọc bài:
- Mẹ và bé đi chhowj về. Bé đi nhanh, mẹ thì ì ạch... Ủa mà sao mẹ ì ạch vậy cô?
- Ờ thì... tại mẹ ăn kẹo socola nhiều quá nên hơi mập.
- Mẹ ăn ít lại thôi...
Lumica trả lời:
- Mẹ ăn kệ mẹ! Bớt mất dạy đi. Tiền của mẹ mẹ ăn, mày có lớn làm ra tiền không?
Cả lớp được một trận cười. Zephys đọc tiếp:
- Mẹ à, mẹ xách nặng quá hả mẹ?
- Chứ mày không thấy hả? - Lumica trả lời. Zephys ngớ người vì trong sách không có đâu đó nhưng sau đó cậu ta không hỏi gì nữa khi Lumica đọc đúng câu trong sách - Bé có cách nào giúp đỡ cho mẹ?
- Có cách, mẹ ạ.
Lumica hỏi:
- Cách nào con?
- Mẹ bế bé, bé xách hộ mẹ.
Lumica đập quyển sách xuống bàn:
- Thôi em làm mẹ của cô luôn đi!
- Ơ...
- Em nghĩ sao vậy? Giỏ xách đã nặng rồi mà giờ bắt cô bế em nữa! Em nhiêu kí?
- Có... bảy chục kí hà.
Lumica nói tiếp:
- Em còn nặng hơn giỏ xách của cô đấy!
- Ơ nhưng mà...
- THÔI! QUA BÀI KHÁC!
Cả đám cười nghiêng ngả. Gildur ngồi kế bên không nhịn được cười. Lumica cũng cười.
- Gildur, đọc bài tiếp.
- Vâng. - Cậu ta mở trang 44.
- Mở sách ra trang 49 nha mấy em.
Gildur đơ người:
- Ủa sao trang 49 cô?
- Giờ học không? Bớt mất dạy đi. Tựa bài tên gì em?
- Hoa mai vàng.
Krixi giơ tay:
- Cô ơi cho em hỏi.
- Chuyện gì em?
- Tại sao không phải hoa nhài vậy cô?
Lumica quát:
- Tại vì nó không cắm bãi CỨT trâu! HỌC ĐI, HỎI HOÀI!!! Gildur, em đọc bài đi.
- Hi hi... - Gildur cười.
"Nhà Bác Khải thật lắm hoa, có vài trăm thứ, rải rác khắp cả khu đất. Các cành hoa dài ngắn, đủ sắc xanh đỏ trắng vàng, đủ hình đủ dạng.
Bạn Mai rất thích hoa đại, hoa nhài, hoa mai, đặc biệt là hoa mai vàng.".
Đọc xong, Gildur hỏi:
- Mà cô ơi, sao bạn Mai lại thích hoa mai vậy ạ?
- Nó tên Lan thì nó thích hoa lan rồi! - Lumica đáp to - Đố mấy em bạn Mai sợ bệnh gì?
Cả lớp xì xào bàn tán, rồi chịu thua. Lumica trả lời:
- Cô nói luôn, bạn Mai sợ bệnh giang mai đó mấy em.
- HẢ?
- Mà bệnh này ai cũng sợ chứ không riêng gì bạn Mai đâu. Thôi đọc xong rồi, qua bài khác.
*
- Rồi, Nakroth! Đọc bài "Cá sấu sợ cá mập". Cô sẽ làm chủ khách sạn, em làm khách. Đọc đi.
- Khách du lịch xì xào bảo nhau: ở bãi tắm này có cá sấu. Này anh chủ khách sạn, hình như hở bãi tắm này có cá sấu.
Lumica đáp:
- Làm gì có, chẳng có đâu.
- Sao anh dám quả quyết như vậy?
- Chẳng là ở đây sâu thì lắm cá mập. Mà cá sấu thì rất sợ cá mập. Hết chuyện.
Nakroth ngạc nhiên liền hỏi:
- Cô ơi, em có thắc mắc: sao ở chỗ có cá sấu và cá mập mà sao ông chủ khách sạn vẫn dám kinh doanh vậy cô?
- Em không biết gì hết, đó là một quy trình khép kín.
- Là sao cô?
Lumica giải thích:
- Này nhá, khách tới đúng không?
- Đúng ạ.
- Khách tắm biển.
- Đúng.
- Cá mập ăn thịt khách, cá sấu làm thịt khách.
- Đúng vậy.
Lumia bảo:
- Đó, thì từ đó ta có thể thu hoạch da cá sấu và vây cá mập hết sức là dễ dàng mà không cần tốn một đồng tiền mồi nào cả.
Cả lớp được một trận cười vỡ bụng. Nakroth trầm trồ:
- Cô ơi, tính ra ông chủ khách sạn khôn ghê luôn á.
- Mồi free đó em. Đây gọi là quy trình khép kín.
- Là sao cô?
Lumica bảo:
- Chứ giờ em mở cái quy trình đó ra cho mọi người biết rồi công an vô bắt em hả?
- Ờ nhỉ.
- Bởi vậy, cuốn sách này dạy cho các em cách kinh doanh khép kín mà mở ra là bị công ăn bắt mà vừa dạy tiếng Việt.
Zephys lẩm bẩm:
- Cuốn sách này hay à nha.
- Rồi tiếp theo, Butterfly.
"Bé Nguyên đi xe buýt. Nó luôn thò đầu ra ngoài. Ba nó nhắc hoài:
- Chớ thò đầu ra ngoài, nhỡ cành cây quệt vào hay gió cuốn bay mất mũ.
Vậy mà bé Nguyên vẫn quên, cứ thò đầu ra ngoài. Lần này, ba nó nhấc lấy mũ, giấu đi.
- Ba đã bảo mất mũ mà.
Bé Nguyên tin là thật, òa lên hu hu. Ba nó dỗ:
- Bé nhắm mắt lại, hút sáo là mũ quay về liền.
Bé Nguyên nhắm mắt, huýt sáo rõ to, tự nhiên mũ đã ở trên đầu. Nó khoái quá.".
- Rồi hết rồi em. - Lumica bảo.
- Cô ơi, sao em thấy câu chuyện này nó không có ý nghĩa gì hết luôn á.
- Em nói sao chứ câu chuyện này đúng ý nghĩa mà.
Butterfly bảo:
- Cái việc thò đầu ra ngoài rớt cái đầu còn nguy hiểm hơn rớt cái nón nữa đó cô.
- Em ngốc vừa thôi, lúc em rớt cái đầu rồi em đâu cần cái nón nữa!
- TRỜI! - Butterfly thốt lên. Cả lớp thi nhau cười sặc sụa. Đứa bạn ngồi kế bên của Butterfly vỗ vào đùi cô mấy phát.
- Lúc mà em có cái nón thì em mới biết quý trọng cái đầu. Lúc đó là cái nón sẽ quan trọng hơn cái đầu.
- Đúng rồi ha, cô giảng em mới hiểu luôn á.
*
- Rồi, bây giờ mấy em tập đọc nha. Cô chỉ hình nào mấy em đọc hình đó.
- Vâng ạ.
Lumica chỉ hình đầu tiên, cả lớp đồng thanh:
- Tắc xi.
- Giỏi.
- Măng.
- Ừm!
- Trăng.
- Giỏi quá.
- Thằn lằn.
Lumica ngạc nhiên, rồi cô lấy lại bình tĩnh:
- Không, cái này là chữ tắc kè mấy em.
- Nhưng rõ ràng này là con thằn lằn mà cô. - Zephys lên tiếng.
- Nhưng giờ mấy em phải ngoan, nghe lời cô, mấy em lớp một mà.
Gildur ngớ người: "Lớp một à?".
- Đọc nè, hai ba...
- Thằn lằn!
- Ê BÂY GIỜ MẤY EM CÓ HỌC KHÔNG? - Lumica đập mạnh cây thước xuống bàn - Cô biết là nó vẽ con thằn lằn hay tắc kè kệ mẹ nó đi, mình học bài tắc kè thì đọc bài tắc kè thôi! Mấy đứa muốn thằn lằn không?
Cả lớp nhốn nháo:
- Nhưng mà cái này là hình con thằn lằn mà cô.
- Mấy đứa là mấy thằng một lằn thì có! DẸP, QUA BÀI KHÁC! - Lumica bực tức.
Lumica chuyển sang bài khác. Đó là một đoạn thơ đồng thời có những ô vuông bên phía dưới.
(Quay lại hiện tại)
Tôi thốt lên:
- A, mấy cái này người ta hay share ở trên mạng nè. Mấy cái chữ là mấy cái ô vuông đúng không? Đọc thành cái bài thơ ở trên nè, Tháp Mười đẹp nhất bông sen, Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ nè...
- Cái gì vậy trời? - Lumica thốt lên - Lanh cũng lanh vừa vừa thôi, coi cũng phải biết cái nào đúng cái nào sai. Sách này người ta in đúng rồi, mấy cái ô vuông là từng cái tiếng nhóc đọc ra đó. Thí dụ: tiếng "tháp" là hình cái ô chứ không phải chữ "tháp" là hình cái ô. Nghe tầm bậy tầm bạ nghĩ tào lao.
- Vậy nhờ nữ thần chỉ dạy thêm cho em.
- OK. - Lumica cười...