Cả đám chơi đến tận mười một giờ rưỡi. Lúc này trời đã nắng muốn vỡ đầu, cả đám nhanh chóng thu dọn đồ đạc mà trở về biệt thự.
Trên đường về, Krixi nói với Lunar:
- Này, lần sau nóng cỡ nào cũng cẩn thận trong phát ngôn nha, đừng có chửi thề! Nhất là việc có Kriknak nữa, lỡ nó học...
- Loz... - Bất chợt Kriknak thốt lên, Krixi vội quay sang và quát:
- Mẹ đánh con một trận bây giờ đấy!
Lunar mỉm cười:
- Xin lỗi mà.
- Cũng tại mình chơi ngu không! - Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm.
Về đến biệt thự, Lunar đi vào trong bếp gặp Roxie.
- Ủa Lunar, về rồi đó hả? Bữa trưa chuẩn bị xong rồi nè.
- Đủ không vậy, có bốn người nữa đấy.
Roxie ngạc nhiên:
- Ai vậy?
- Ba tên thanh niên với một đứa con nít.
- Thế à, vậy đợi tôi thêm mười phút nữa. - Nói rồi Roxie chuẩn bị thêm đồ ăn nữa - Nhanh thôi.
Hôm nay Roxie làm món cơm hải sản, một món khá quen thuộc. Lunar ngồi trên bàn ăn ngắm nhìn Roxie làm bếp. Chống cằm, Lunar hỏi:
- Cô làm việc ở đây lâu chưa?
- Cũng gần một năm rồi, nhưng hết năm nay chắc tôi sẽ xin nghỉ.
- Tại sao vậy?
Roxie vừa xóc chảo vừa nói:
- Ở đây thì nó chán lắm, tôi thích đi phiêu lưu hơn, nhất là phiêu lưu đến những vùng đất mới.
- Mặc dù hay mù đường... - Một giọng nói vang lên. Lunar ngạc nhiên liền quay xung quanh:
- Ai đấy?
Vẫn đang xóc chảo, Roxie đáp:
- Agnie đấy.
- Tôi đây. - Cậu ta đứng trên bàn ăn.
- Roxie mù đường sao?
Agnie kể một cách rất tự nhiên:
- Tất nhiên, phải gọi là mù đường bẩm sinh đấy. Lúc mà mới vào biệt thự, cô ấy cứ thường xuyên lạc đường, thậm chí có khi chạy lòng vòng biệt thự tới nửa đêm vì không biết phòng ngủ ở đâu, tôi ngày nào cũng phải chỉ đường cho cô ấy chứ không là lạc.
Lunar lẩm bẩm:
- Chỉ trong này thôi mà lạc, ra ngoài chắc...
- NÀY! CÓ IM ĐI KHÔNG! - Roxie quát Agnie khiến nó hoảng sợ vội chui vào cái cuốc chim mà trốn.
Mười phút sau, đồ ăn đã sẵn sàng. Cả bọn vào bàn ăn ngon lành. Món cơm này theo cảm nhận của riêng tôi thì chấm 10 điểm, không thể chê được.
Trong lúc ăn, Lunar hỏi:
- Mọi người này, chiều nay chúng ta đi lặn không?
- Thi lặn để uống nước mắm nữa hả? - Murad vừa hỏi vừa cười.
Lunar quát:
- Cái tên này!
- Đi lặn hả, nhưng chúng ta đâu có đồ lặn chuyên nghiệp. - Violet bảo - Lặn xuống biển không phải lấy ống nước mà thở đâu.
- Đương nhiên là tôi biết điều đó. Với năng lực của tôi thì chuyện lặn xuống biển trở nên đơn giản.
Nakroth ngạc nhiên:
- Được hả?
- Tất nhiên! Ai đi không?
Valhein và Violet giơ tay xin đi. Lunar quay sang tôi:
- Anh đi không?
- Đi chứ, đằng nào anh cũng không có việc gì để làm.
Krixi bảo:
- Thôi, có lẽ tôi không đi.
- Sao vậy?
- Tôi không thể đem Kriknak theo, nhỡ có chuyện gì thì sao. Để ở đây tôi cũng không yên tâm nữa, nên thôi.
Nakroth thì khác, cậu ta khá hào hứng với chuyến đi nên quyết định đi. Airi và Gildur không hứng thú lắm về việc lặn nên cũng ở nhà. Roxie thì...
- Ờ... Tôi cũng muốn đi...
- Thì đi thôi. Để đếm xem, 6 người đấy.
- Nhưng còn công việc ở đây...
Krixi bảo:
- Để tôi phụ.
- Cảm ơn trước nha.
- Có gì đâu. - Krixi cười.
*
Chiều hôm đó, cả đám đã chuẩn bị sẵn sàng. Violet hỏi:
- Tụi mình sẽ lặn như thế nào?
- Xem đây! - Lunar tiến ra biển rút trâm cài tóc ra biến thành cây quyền trượng - HÂY YA!
Lunar xoay quyền trượng với tốc độ cao, thoáng chốc một vòng tròn xuất hiện bao quanh người Lunar, xong cô ấy quay ra:
- Mọi người, đến đây nào!
- OK! - Tôi chạy lại. Lunar kéo tôi lại gần, vòng tròn hóa to ra. Khi cả đám sáu người cùng vào trong thì vòng tròn khá lớn, tôi đoán to bằng hai cái bàn. Lunar hỏi:
- Mọi người, chuẩn bị chưa?
- RỒI!
- Đi theo tôi. - Lunar tiến ra xa bờ - Chạy không kịp coi chừng bị bỏ lại đấy!
Mọi người nhanh chóng chạy theo Lunar. Cái vòng tròn như một bong bóng khí cung cấp đầy đủ dưỡng khí cho cả đám. Tôi trầm trồ:
- Chà chà, lần đầu mới thấy vụ này đó.
Đi một lúc, cả đám ra đến vùng mà không thể đặt chân xuống đứng. Di chuyển bên dưới đáy biển cũng là một trải nghiệm thú vị. Nước ở vùng biển này khá trong, nhìn rõ được mọi thứ xung quanh.
Đến độ sâu chừng ba mươi mét, mọi người ồ lên khi thấy một rạn san hô. Roxie thốt lên:
- ĐẸP QUÁ!
- Chậc... - Lunar chắt lưỡi.
- Lunar, tôi muốn tới gần để xem rõ!
Nghe Roxie nói, Lunar xua tay:
- Không được.
- Tại sao?
- Nếu bong bóng chạm trúng san hô sẽ vỡ ngay đấy. Ở đây khá sâu, áp lực nước tương đối cao, không cẩn thận là vỡ nội tạng như chơi.
Roxie phịu má:
- HỨ!
Một vài đàn cá bơi ngang qua. Tôi hỏi Lunar:
- Em ơi, có cá kìa.
- Đương nhiên, chẳng nhẽ biển không có cá! Đây đâu phải biển Chết đâu.
- Lỡ có cá mập thì sao?
Nghe vậy, Lunar cười rồi bảo:
- Thì chết chứ sao.
- Hả?
- Nhưng cá mập không sống ở vùng nước này đâu, chúng sống ở vùng sâu hơn cơ.
Valhein bảo:
- Lâu lâu tui hay thấy cá mập lên bờ đấy, cẩn thận.
- Hả? - Violet hoảng sợ - Mà ở đây dùng vũ khí được không?
- Nếu cái bong bóng này bị chọc ít nhất hai lỗ thủng, nó sẽ vỡ. Khi dùng vũ khí tuyệt đối cẩn thận, như sill ném phi tiêu của Valhein là không dùng được rồi đấy. Nhưng nếu là sát thương ma pháp thì không bị ảnh hưởng.
Violet ngạc nhiên:
- Ơ, hóa ra tôi lại không làm được gì à?
- Ai biết đâu. Thôi được rồi, chúng ta đi chơi đi, hẹn 30 phút nữa tại đây! - Nói rồi Lunar dựng một cây cột rồi gắn với bong bóng - Chỉ việc nhảy ra khỏi bóng khí là chúng ta có một bóng khí mới nhỏ hơn. Tôi sẽ lãnh bóng khí này, mọi người nhảy ra đi.
Valhein hỏi:
- Muốn nhập thì sao?
- Hai quả bóng chạm nhau là nhập thôi.
Thế là mọi người tản ra, mỗi cái bong bóng nhỏ đều có gắn một sợi dây. Valhein và Violet đi ngắm đáy biển với nhau, xem chừng họ vui vẻ lắm. Nakroth thì đi một mình, cậu ta bảo là biết đâu đào được kho báu gì đấy. Tôi cười thì cậu ta bảo:
- Dù gì đó cũng là giấc mơ của ta mà.
Nhưng người buồn nhất chắc là Roxie, khi Lunar cấm tiệt Roxie đi một mình bởi nếu lạc chắc chắn sẽ có chuyện ngay. Roxie bảo:
- Có sợi dây mà!
- Không được, nhỡ bong bóng vỡ là cứu không kịp.
- Không sao đâu! - Nói rồi Roxie nhảy vọt ra ngoài khiến Lunar không kịp trở tay.
Lunar bảo tôi:
- Anh Hùng, nhanh đuổi theo, nhỡ cô ấy gặp chuyện là toang đấy.
- OK anh đi liền! - Tôi nhảy ra và đi. Lunar tặc lưỡi rồi cũng bơi theo tôi.
Roxie bơi mà không xác định được phương hướng, do đó một hồi cô ấy rơi vào vùng biển tối lúc nào không hay, nơi mà ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới. Roxie ngạc nhiên:
- Ủa sao tối vậy?
Ngó nghiêng xung quanh, cô giật mình khi không còn nhìn thấy ánh sáng xung quanh, không gian đang tối dần. Cô run sợ:
- Chết rồi... Sợi dây đâu? - Cô cố gắng tìm sợi dây, nhưng do sợi dây không phát quang nên rất khó để dò tìm. Đang lúc tuyệt vọng thì bất chợt cô nhìn thấy có một đốm sáng. Cô mừng như bắt được vàng liền lao tới - A ĐÂY RỒI!
Đó là tôi và Lunar. Tôi nhìn thấy liền kêu:
- Ê, Roxie kìa!
- May quá, em đang sợ đây. Đây là vùng tối, khó mà nhìn thấy lắm.
Ánh sáng mà Roxie nhìn thấy chính là viên đá phát quang của Lunar đang cầm trên tay. Đang lúc bơi lại thì Roxie hoảng hốt khi một cái gì đó vừa lướt qua rất nhanh. Cô ngạc nhiên:
- Cái gì vậy?
Lunar ngó nghiêng xung quanh thì thốt lên:
- CHẾT RỒI!
- Cái... cái gì vậy?
- Thủy quái!
Từ xa, một con bạch tuộc siêu to khổng lồ với hàng đống xúc tu bự còn hơn cái cột nhà khiến cả đám hoảng hốt. Roxie "chạy" tuột quần đến chỗ Lunar:
- CỨU!
"BỐP", một cái xúc tu đập trúng Roxie. Tôi hoảng sợ khi bong bóng có thể vỡ bất cứ lúc nào nhưng không, may là không vỡ. Có lẽ khi đập trúng, diện tích xúc tu tiếp túc với bong bóng lớn nên áp lực không đủ phá vỡ nó.
- Chắc phải chọt thì mới vỡ. - Tôi lẩm bẩm - Em ơi, đánh nó được không?
Lunar quát:
- Không được, ở đây mình bị bất lợi.
Roxie đang cố gắng lùi về thì bất ngờ bong bóng sủi bọt. Tôi trố mắt:
- CHẾT RỒI! NỨT RỒI!
- Đáng ghét... - Lunar vội đạp người bơi tới chỗ Roxie nhập bong bóng. Roxie thở hổn hển:
- May quá...
Lunar thở dài:
- Mệt thật. Anh Hùng, đến đây!
- OK! - Tôi chạy tới. Nhưng giữa đường, bất chợt con thủy quái vỗ mạnh một cái khiến bong bóng vỡ tan. Lunar thốt lên:
- ANH HÙNG!
- ƯM ƯM... - Tôi cố chống cự - ẶC ẶC... - Không thể cầm cự được rồi, áp lực chênh lệch quá lớn khiến cơ thể tôi không thể nào thích nghi kịp. Lunar bơi đến đưa tôi vào bóng khí. Đặt tay lên người tôi, Lunar thở hách ra một tiếng:
- Nguy rồi, nội tạng giập nặng quá.
- Ư ư... - Roxie cắn răng run sợ.
Con thủy quái tiếp tục vỗ xúc tu.
- NGUYỆT THẠCH CẦU! - Lunar tạo một quả cầu bằng đá mặt trăng che chắn đòn đánh, bên ngoài được bọc bong bóng.
Con thủy quái liên tục tấn công nhưng nó không làm được gì, Lunar tạo thêm gai ở bên ngoài khiến con bạch tuộc siêu to khổng lồ kia càng đánh càng bị thương và dính luôn vào xúc tu. Lunar nghe ngóng bên ngoài rồi bảo:
- Nó bỏ đi rồi, nhưng chúng ta sẽ đi theo nó.
- Cái gì? - Roxie ngạc nhiên - Ê, vậy còn mấy người kia...
- Rất tiếc - Lunar lắc đầu, rồi cô ấy rút chiếc nhẫn trong tay tôi ra - Xem ra phải dùng tới ma thuật trong này rồi.
Nói xong, cô ấy vận ma thuật. Một luồng ánh sáng xanh hiện lên, Lunar đặt chiếc nhẫn lên người tôi. Lunar tung ma thuật vào người tôi rồi giữ tư thế đó suốt nhiều giờ liền.
- Tới bao giờ mới xong?
- Chẳng biết, nhưng tôi không biết tôi có thể cầm cự đến bao giờ. Thật sự thì...
Roxie hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Tôi không hiểu vì sao tôi lại muốn cứu anh ấy, trong khi chúng ta đã không còn hi vọng sống như thế này.
- Chắc là cô không muốn mất đi người mình yêu thương. - Roxie bảo - Ai cũng thế thôi.
Lunar mỉm cười, một nụ cười thoáng qua một nét buồn:
- Có lẽ vậy.
Con thủy quái "khốn nạn" kia vẫn cứ tiếp tục chở cả đám đi về một nơi xa xôi, nơi mà có lẽ Lunar cũng chưa từng đi tới.
*
- Hộc hộc... - Lunar vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ khá kinh dị. Trong mơ, cô ấy mình đang ngủ với Hùng thì đột nhiên nóc nhà bị một vật gì đó đập. Cả hai giật mình chưa kịp làm gì thì hàng loạt tiếng đập, tiếng nói xung quanh như từ cõi xa xăm vọng về khiến cả hai rùng mình, Lunar tỉnh giấc ngay - Cái gì vậy?
"CỐP CỐP", tiếng đập đá vẫn vang lên. Lunar không biết con thủy quái đã đi đến đâu, và quả cầu này đã chạm đáy rồi chăng?
"BỊCH", một miếng đá rơi xuống trúng vào đầu. Cô vội lấy tay phủi đá ra thì...
- CÁI GÌ? ÁNH SÁNG SAO?
Nhìn qua lỗ thủng, cô thấy bên ngoài đang có ánh sáng, không phải ở dưới biển. Cô vội phá tan tảng đá bước ra ngoài thì ngạc nhiên:
- Đây... đây là đâu?
Trước mặt cô là rất nhiều người, trong đó một số kẻ lực lưỡng tay cầm búa, rìu. Cô vội hỏi:
- Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy? Này anh...
- CON NGƯỜI! - Hắn ta thốt lên rồi lùi lại. Mọi người xung quanh ai nấy cũng cầm vũ khí lên - Các ngươi đến đây làm gì?
Lunar gãi đầu không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô lên tiếng:
- Cho tôi hỏi đây là đâu?
- Đây là đảo người cá.
Câu nói của một kẻ nào đó khiến Lunar sửng sốt, cô không thể tin được ở Athanor lại tồn tại một hòn đảo như thế.
- Cái gì?
Phía đằng xa kia, con bạch tuộc đang khóc thút thít vì đau, một số bác sĩ đang rửa vết thương rồi băng bó cho nó.
- Ngoan nào, không đau đâu.
Lunar đang ngơ ngác không biết chuyện gì thì Roxie tỉnh dậy. Cô thấy xung quanh mình có rất nhiều người nhưng họ mang đặc điểm của các loài cá. Đàn ông có, phụ nữ có. Cô suy nghĩ một chút rồi thốt lên:
- ĐÚNG RỒI!
Nghe tiếng Roxie, Lunar quay lại:
- Tỉnh rồi hả?
- Trong quyển hồi kí của bố mẹ tôi, họ kể hai người họ từng đến đảo người cá. Tôi không tin, nhưng giờ thì...
Lực lượng cảnh sát người cá đến, bọn họ đưa Lunar và Roxie đi, riêng tôi thì được đưa đến một bệnh viện gần đó để kiểm tra. Kết quả cho thấy, tôi bị giập nội tạng khá nặng, song họ phát hiện ra vết thương ban đầu nặng hơn bây giờ, nhờ một sức mạnh nào đó mà tôi đã qua cơn nguy kịch.
Lúc mà tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh là Lunar. Tôi mơ màng hỏi:
- Đây... là đâu?
- May quá! - Lunar hét lên, giọng đầy mừng rỡ - Anh vẫn còn sống!
Tôi ngơ ngác:
- Gì vậy trời?
Roxie nhanh chóng đi gọi bác sĩ. Khi bác sĩ đến nơi, tôi trố mắt khi cô ấy... có đuôi cá.
- Người... người cá à?
- Đúng vậy, đây là đảo người cá. - Bác sĩ bảo.
- Đùa hả trời? - Tôi quay đầu vào tường mà lẩm bẩm.
Sau khi kiểm tra, kết quả cho thấy tôi đang phục hồi, khoảng tám mươi phần trăm. Có thể tôi sẽ ở đây 1 - 2 ngày rồi sẽ xuất viện.
Lunar hỏi bác sĩ:
- Cô ơi, tôi có thể hỏi một câu được chứ?
- Được chứ.
- Con thủy quái bạch tuộc khổng lồ...
Vừa nhắc tới, bác sĩ đã lên tiếng:
- Đó là loài vua biển thống trị tầng nước biển không ánh sáng, nó chui vào đó để đánh phá tàu thuyền cũng như kiếm ăn.
Roxie tặc lưỡi:
- Chơi kì vậy!
- Tôi không rõ lí do vì sao, nhưng từ đó đến nay rất lâu vẫn không có con người nào đặt chân được đến đây. Kể từ một trăm năm trở lại đây, ba người là những người đầu tiên đấy.
- Á đù...
Lunar hỏi:
- Vậy thì bọn tôi về bằng cách nào?
- Cái đó thì tôi không biết.
Nghe vậy, cả ba ỉu xìu. Nữ bác sĩ lại hỏi:
- Thế mấy người đi bằng gì đấy?
Thế rồi Lunar kể lại toàn bộ sự việc khiến cho nữ bác sĩ kia há hốc mồm ngạc nhiên. Nghe xong, cô ấy bảo:
- Mấy người cũng gan thật. Ngay cả các loại tàu ngầm tân tiến cũng chưa vào được đây đâu.
- Kể ra đá mặt trăng mạnh thật. - Lunar lẩm bẩm.
Nữ bác sĩ kia ngồi xuống bàn, rút từ trong ngực ra một bộ bài Tarot rồi bảo:
- Chơi không?
- Gì? Đánh bài à?
- Không, tôi bói bài.
Lunar hỏi:
- Bói à? Cô bói được gì?
- Tôi bói được tương lai của các cậu. Nào, chọn đi. - Cô ấy đưa ra mấy lá bài cho cả ba chọn. Vừa rút bài, tôi vừa lẩm bẩm:
- Bác sĩ kiêm bói toán à?
Về Roxie, cô ấy sắp tới khá yên bình, không gặp chuyện gì quá to tát.
- Hừm... nhóc con... CÁI GÌ?
- Sao vậy? - Tôi hỏi.
- Sắp tới, nhóc sẽ đối mặt với một rắc rối lớn mà ta nghĩ ở tuổi như nhóc thì sẽ khó mà êm xuôi.
Tôi vội hỏi:
- Rắc rối gì vậy?
- Không rõ. Lunar, của cô đâu?
Lunar đưa lá bài. Nữ bác sĩ xem xong rồi thốt lên:
- Tử!
- Hả? - Cả ba giật mình - Cái gì?
- Không ổn rồi, sắp tới cô sẽ đối mặt với cái chết.
Tôi nghe vậy vội bật dậy:
- Ê... vậy có cách nào cứu được không?
- Tôi không chắc, nhưng đây là cái chết mà cô ấy chấp nhận hi sinh.
- Hi sinh sao? - Roxie thắc mắc.
Lunar đập bàn:
- NÀY! ĐỪNG CÓ GIỠN MẶT VỚI TÔI ĐẤY!
- Xin lỗi, tôi bói không bao giờ sai. Tốt nhất là cô nên chuẩn bị tinh thần đi.
Roxie nhanh nhảu:
- Bác sĩ ơi, bói giùm ở Athanor sắp tới có chuyện gì lớn không ạ?
- Hừm... - Vị bác sĩ trầm ngâm với những lá bài. Lật lên, lật xuống một hồi, cuối cùng cô ấy trả lời - Sắp tới Athanor sẽ tham gia một sự kiện chấn động.
Cả ba ngạc nhiên:
- Chấn động?
- Xin lỗi, ta không thể tiết lộ gì thêm nữa. - Nói rồi cô ấy bước ra ngoài để cả ba ở đây suy nghĩ.
Lunar hỏi:
- Em sẽ chết sao? Nhưng chết vì lí do gì mới được?
- Còn anh nữa, anh phải đối mặt rắc rối lớn sao? - Tôi.
- Một sự kiện lớn, rốt cuộc là gì chứ? - Roxie trầm ngâm...