Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
|
|
Chương 55: Vô trần bảng, khiêu chiến (4)
Ầm vang ----- Một cỗ lực lượng khủng bố hủy thiên diệt địa từ Bạo Liệt Hỏa Diễm phát ra, khí thế cuồng bạo như nước lũ càn quét. Chỉ nghe vài thanh âm kim loại vỡ vụn vang lên, Bát Tí Cuồng Viên phát ra một tiếng rống giận phẫn nộ, thân thể thật lớn bị đẩy lui loạng choạng, tám cánh tay bằng lông ấm áp bị thiêu cháy đứt ra làm hai, Kim Giáp trên người răng rắc răng rắc rơi rụng biến mất. ”Vỡ? Kim Giáp bị phá vỡ?” Tả Vũ cả người ngốc lăng, một con Triệu hoán thú Nhất giai thế nhưng lại vượt qua 20 điểm lực công kích phá hoại? Hắn đang nằm mơ sao? ”Cẩn thận!” Tả Viêm đột nhiên đem Tả Vũ kéo ra phía sau. Một đoàn Hỏa Diễm nện ngay lên chỗ Tả Vũ vừa đứng, nơi đó nháy mắt cháy đen lan ra, Tả Vũ nhất thời mồ hôi lạnh ứa ra. ”Cửu Vĩ Hỏa Hồ!” Tả Viêm gọi ra Triệu hoán thú của mình, đón nhận lợi trảo sáng bóng của tiểu Thanh. Tiểu Thanh lấy một địch hai, không chút nào sợ hãi nghênh chiến hai Triệu hoán thú Nhị giai. Ở trong Hỏa Diễm nhảy vọt lên cùng Hỏa Hồ cường thế va chạm, Hỏa Hồ cả người bốc hỏa đánh ra một đạo Hỏa Kiếm, đâm thẳng vào phía tiểu Thanh ở trong không trung. Bạch Vũ mâu quang chợt lóe: “Tiểu Thanh, Bạo Liệt Lưu Hỏa!” Tả Viêm khuôn mặt không chút thay đổi bỗng hiện lên một tia kinh ngạc. Triệu hoán thú Hỏa hệ lực phòng ngự cũng không cao, lúc này không lo tránh né, còn muốn cùng ta đánh bừa, là muốn cùng đồng quy vu tận? Cho dù có thể miễn cưỡng sống sót, cũng đã định là thất bại rồi. Nhưng mà, điều làm cho Tả Viêm thật sự không ngờ được chính là Bạo Liệt Lưu Hỏa của tiểu Thanh căn bản không có hướng về phía Hỏa Hồ, ngược lại nổ tung ở dưới chân Bát Tí Cuồng Viên, uy lực bá đạo làm cho đài thi đấu lay động dữ dội, cự vượn thân thể cao lớn thế nhưng lại bị đánh bay, vừa vặn chặn lại Hỏa Kiếm. Sát ý thiêu đốt của ngọn lửa hung hăng đâm vào trên người cự vượn, nháy mắt đem toàn bộ sức chịu đựng của Bát Tí Cuồng Viên tiêu hao hết. Tả Viêm trong lòng lộp bộp, thế nhưng lại có thể tính kế tinh chuẩn như thế, nếu không phải là trùng hợp thì cũng quá khủng bố! Tiểu Thanh vẫn còn di chuyển, xuyên qua biển lửa trên đài thi đấu đột nhiên xuất hiện phía sau Hỏa Hồ, móng vuốt sắc bén hung hăng cắt đứt ba cái đuôi của Hỏa Hồ. Hỏa Hồ ăn đau, phẫn nộ vung ra một đạo Hỏa Diễm Kiếm, đáng tiếc đã chậm một bước. Tiểu Thanh chợt lóe nghiêng người, phun ra lưỡi hỏa đem lợi kiếm bẻ gãy, lợi trảo của tiểu Thanh đã xuyên qua bụng của Hỏa Hồ, tiêu hao hết sức chịu đựng của Hỏa Hồ. ”Các ngươi thua.” Bạch Vũ thản nhiên nói. Huynh đệ Tả Viêm, Tả Vũ sắc mặt trắng bệch, bọn họ thua, còn thua thực thảm, thua đến mức làm cho bọn họ khó có thể tin được. Lúc trước khi tới nơi này, bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ đến bọn họ sẽ bị một Triệu hoán sĩ Trung giai đánh bại, mà còn là cùng bị đánh bại! ”Ca, chúng ta sao lại có thể thất bại? Ta không tin.....” Tả Vũ không cam lòng nắm chặt tay, khuôn mặt kiêu ngạo bất tuân nhưng lại thập phần ủy khuất. Tả Viêm vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Thắng bại đều là chuyện thường, là do đệ quá coi thường người ta.” Hắn đi đến trước mặt Bạch Vũ, trịnh trọng nói: “Bạch Vũ cô nương, ngươi thắng, một ngày sau ngươi có thể nghênh chiến với Hoàn Tố Âm.” Không biết trường thi đấu khi nào thì trở nên yên tĩnh không một tiếng động, thời điểm nghe được câu tuyên cáo này của Tả Viêm, giống như đột nhiên thức tỉnh, bộc phát ra một trận ủng hộ vang vọng không trung. ”Bạch Vũ! Bạch Vũ! Bạch Vũ!” Tất cả mọi người đều hô to tên Bạch Vũ, tiếng hô kích động ở trong trường thi đấu ngoài trời truyền ra thật xa, cơ hồ vang vọng cả Bình Thạch thành. Đột nhiên, một đạo Thủy đao trong suốt từ xa bay tới, đâm thẳng vào cổ họng Bạch Vũ. Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, nghiêng người tránh đi, Thủy đao nguy hiểm cắt đứt vài sợi tóc bên tai của nàng, đánh vào cột đá phía sau, cột đá vững chắc thế nhưng bị đánh gãy! Bạch Vũ bị kinh động ra một thân mồ hôi lạnh, sát ý kia rét lạnh thấu xương, nếu nàng không thể tránh thoát, tuyệt đối sẽ bị giết chết ngay tại chỗ!
|
Chương 56: Mãn tư chất, hỏa diễm thanh điểu (1)
Bạch Vũ căm tức nhìn về phía nơi Thủy đao phát ra, trên chỗ cao dành cho khách quý, Hoàn Tố Âm từ trên cao nhìn xuống nàng, bên người có một con Thanh Hầu có hai con mắt lớn lạ thường, hai mắt to cơ hồ chiếm nửa khuôn mặt. ”Ngươi đã thắng, chúng ta ngày mốt thi đấu sẽ gặp lại!” Hoàn Tố Âm lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo sắc bén khinh thường. ”Rốt cuộc cũng phải phụng bồi!” Bạch Vũ không chút khách khí đáp lại. Hoàn Tố Âm hừ lạnh một tiếng, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người tao nhã ly khai. ”Ngươi còn có thời gian một ngày, ta đề nghị tốt nhất ngươi nên đi chuẩn bị chút trang bị phòng ngự.” Tả Viêm đưa 20 vạn tinh thể thứ phẩm cho Bạch Vũ, hảo tâm dặn dò một câu. ”Ngươi cảm thấy ta không phải đối thủ của nàng ta?” ”Nếu theo lời ngươi nói, ta cùng đệ đệ liên thủ cũng đánh không thắng vài người cuối cùng trên Vô Trần bảng, mà Hoàn Tố Âm ở trên Vô Trần bảng đã xếp ở vị trí 89, đã tiến vào hàng ngũ trước 100 người, cùng chúng ta không phải chỉ là một cấp bậc đâu.” Bạch Vũ con ngươi màu tím hơi hơi trầm xuống. Qủa thật, Thủy đao vừa rồi kia của Hoàn Tố Âm uy lực ít nhất có 15 điểm công kích, một chiêu có thể đem tiểu Thanh đánh cho tàn phế, kia chỉ mới là công kích bình thường nhất, linh thuật của Hoàn Tố Âm còn chưa có bày ra hết, muốn đánh bại Hoàn Tố Âm, nàng càng phải mạnh hơn mới được! Bạch Vũ thật vất vả cầm một đống tinh thể thứ phẩm, lập tức đi nghiệp đoàn Triệu hoán sĩ mua dược liệu mình cần, trở lại chỗ ở chế tác bánh ngọt Du Linh. Bánh ngọt Du Linh thực hiện cũng không khó, nhưng xử lý Du Linh Thảo cũng rất phiền toái, phải đem dược hiệu của Du Linh Thảo dung nhập vào trong nguyên liệu nấu ăn, dược hiệu phải hoàn toàn phát ra mới có thể coi là thành công. Bạch Vũ cẩn thận lấy một nửa Du Linh Thảo, đem nó nghiền nát, sau khi mài thành phấn mới bỏ vào Bách Vũ nhẫn hong khô, chính mình ngồi xếp bằng tu luyện. Hôm nay tiểu Thanh bị thương rất nặng, đã ở một thời gian dài trong linh mạch để khôi phục cho đến bây giờ cũng chưa tốt được, Bạch Vũ dứt khoát đem một giọt linh lực hóa thành linh khí giúp tiểu Thanh trị thương. Trải qua một đêm khôi phục, thương thế của tiểu Thanh mới khỏi hẳn, Bạch Vũ cũng tu luyện một đêm, hấp thu không ít linh khí, tinh lực dư thừa tỉnh táo lại. Nàng mở ra Bách Vũ nhẫn, đang chuẩn bị xem xét tình huống của Du Linh Thảo, Sa Hoằng đột nhiên vội vã chạy tới. ”Sa Hoằng? Ngươi như thế nào đã trở lại? Bọn họ nói ngươi quay về Vương thành.” ”Ta vừa mới trở về hôm nay, một hồi lại đến tìm ngươi.” Sa Hoằng thở gấp nói: “Hơn phân nửa thủ đô Đông Nhạc Quận quốc truyền khắp, nói ngươi ngày mai khiêu chiến với Hoàn Tố Âm, đây là có chuyện gì?” Bạch Vũ buông tay: “Sự thực là nàng hướng ta khởi xướng khiêu chiến trước.” ”Hoang đường! Ta trước đã cảnh cáo nàng, nàng thế nhưng còn tìm ngươi gây phiền toái?” “.....” Ta chỉ biết cảnh báo của ngươi vô dụng. Sa Hoằng áp chế lửa giận: “Bạch Vũ, ngày mai sau khi ngươi lên đài hãy trực tiếp nhận thua đi. Khiêu chiến Vô Trần bảng không thể cự tuyệt, nhưng có thể nhận thua.” Bạch Vũ biến sắc: “Vì cái gì?” ”Ngươi không phải đối thủ của nàng. Nếu nàng ở trên lôi đài giết ngươi, ta chỉ sợ ngay cả cơ hội cứu ngươi đều không có.” Sa Hoằng cau mày: “Qủy Nhãn Thần Hầu của nàng lực công kích 15, lực phòng ngự 7, sức chịu đựng 7, còn khắc chế ngươi. Hơn nữa Thần Hầu tu luyện Qủy Nhãn Thần Mê, ngươi căn bản không thể phá được, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Thần Hầu, vô luận là con người hay Triệu hoán thú đều lâm vào Vựng Huyễn (mê hoặc choáng váng).” Tâm Bạch Vũ mạnh mẽ trầm xuống, bị động linh thuật khiến người khác rơi vào Vựng Huyễn ít nhất là Trung phẩm linh thuật. Cho dù Vựng Huyễn không bao lâu, lực công kích của Qủy Nhãn Thần Hầu cũng có thể nhân cơ hội đủ tạo nên thương tổn. Bất quá, lực công kích của Qủy Nhãn Thần Hầu thật sự cùng tiểu Thanh của ta không sai biệt lắm, nếu ta có thể cam đoan tiểu Thanh không bị một chiêu trong một giây giết chết, chưa hẳn đã là thất bại.<br clear=”all”
|
Chương 57: Mãn tư chất, hỏa diễm thanh điểu (2)
Edit: V.O ”Không thể nhận thua. Nàng ta thật sự nếu muốn giết chết ta liền cứ việc đến, ta thật muốn nhìn xem nàng ta có bản lĩnh đó hay không!” Bạch Vũ trảm đinh triệt thiết. Nàng biết Sa Hoằng là vì tốt cho nàng, nhưng nếu ngay cả dũng khí tham gia một trận chiến nàng cũng không có liền dễ dàng nhận thua, chính nàng ta sẽ khinh thường nàng. Sa Hoằng thấy thái độ kiên quyết của Bạch Vũ, không khuyên nữa: “Được rồi, ta đi tìm Tiết lão bản an bài một chút, đến lúc đó ta liền đứng ở phụ cận lôi đài, chỉ cần ngươi chống đỡ không được, ta lập tức liền đi lên cứu ngươi.” ”Cám ơn ngươi, Sa Hoằng. Kỳ thật ngươi cũng không cần thiết phải giúp ta nhiều như vậy.” Bạch Vũ cảm giác ngượng ngùng, từ Bắc La Quận quốc một đường đến đây, Sa Hoằng luôn luôn cố gắng chiếu cố cho nàng. ”Ngươi không xem ta như bằng hữu sao?” Sa Hoằng làm bộ vẻ mặt không vui. ”Ngươi đương nhiên là bằng hữu của ta.” Có thể có được một bằng hữu như vậy, cầu còn không được. Sa Hoằng lúc này mới một lần nữa lộ ra tươi cười. Sau khi hắn rời đi, Bạch Vũ từ trong Bách Vũ nhẫn lấy ra Du Linh Thảo đã được hong khô tốt, nhập vào các loại dược liệu cùng bột gạo, bắt đầu chế tác bánh ngọt Du Linh. Bạn rộn tới giữa trưa, Bạch Vũ mới chưng ra một phần bánh ngọt Du Linh tản ra hương vị ngọt ngào. Bạch Vũ đem tiểu Thanh gọi ra, thừa dịp vẫn còn nóng đưa đến trước mặt nó. Tiểu Thanh ánh mắt sáng rực, lập tức từng ngụm từng ngụm mổ ăn. ”Ngươi chậm một chút, nhìn ngươi bộ dạng lanh lẹ như khỉ, cũng không ai giành với ngươi.” Bạch Vũ điểm điểm vào đầu nàng: “Theo truyền thuyết, Triệu hoán thú mãn tư chất đều có đặc thù biến dị, nhưng chưa từng có ai gặp qua. Ngươi có cảm giác gì không?” Tiểu Thanh đang vội vàng ăn, căn bản không để ý tới Bạch Vũ đang nói cái gì. Đợi cho nó ăn hết bánh ngọt không còn một mảnh, mới yên lặng ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn Bạch Vũ. ”Làm sao vậy? Có cảm giác?” ”Cách.....” tiểu Thanh ăn thật no đánh cái cách. Bạch Vũ khóe miệng run rẩy, chỉ là ăn no thôi sao? Không có điểm phản ứng khác thường nào sao? ”Chiêm chiếp ------” tiểu Thanh phát ra một tiếng lười biếng rõ to, đầu nghiêng lêch, ghé vào trên bàn mà ngủ. Lông chim cả người đỏ au giống như ngọn lửa lòe lòe sáng lên, sau đó thế nhưng lại thật sự đốt lửa lên! ”Tiểu, tiểu Thanh! Tỉnh tỉnh, cháy, ngươi đừng ngủ!” Muốn ngủ cũng đừng nổi hỏa lên chứ, nếu bị chết cháy thì thật sự không tốt? Bạch Vũ chân tay luống cuống tìm đồ vật này nọ dập lửa, cả người tiểu Thanh bỗng nhiên hóa thành ngọn lửa, quay trở lại trong linh mạch Bạch Vũ. Bạch Vũ chỉ cảm thấy một cỗ nóng cháy ầm ầm ở trong cơ thể khuếch tán ra, linh mạch giống như bị hỏa thiêu đau đớn không thôi, ý thức lâm vào một mảnh biển lửa bên trong, một mảnh hỗn loạn, không thể thanh tỉnh..... Ngày hôm sau, trường thi đấu ngoài trời ở Bình Thạch thành mở ra nghênh đón lần tỷ thí quan trọng nhất từ trước tới nay, chính là ước chiến giữa Bạch Vũ cùng Hoàn Tố Âm được vạn chúng chú mục. Trường thi đấu người ngồi kín hết chỗ, trên chỗ khách quý ngồi đầy người. Sa Hoằng, huynh đệ Tả Viêm, Tả Vũ, Thành chủ cùng Hành Tuấn Sơn đều ngồi ngay ngắn trên đài, Tiết lão bản tự mình phụ trách chủ trì. Nhưng là đợi mãi cho đến buổi trưa, Bạch Vũ vẫn không thấy tới. ”Tại sao bây giờ còn chưa có đến? Nàng ta sẽ không đem chuyện này quên đi chứ?” Tả Vũ buồn bực nhìn thái dương phía trên đỉnh đầu. Hành Tuấn Sơn vuốt cái cằm đầy đặn, không kiên nhẫn nói: “Chuyện quan trọng như vậy sao có thể nào quên được? Ta xem tám phần là không dám tới. Ta nghĩ chúng ta đừng đợi nữa, coi như nàng ta nhận thua.” Bạch Vũ có thể đánh bại đệ tử Vô Trần Cung đã là ngoài dự kiến của hắn, nhưng hắn như cũ vẫn không cho là đúng, đệ tử Vô Trần Cung phái tới cũng chưa được lên Vô Trần bảng, đối với Hoàn Tố Âm còn kém xa. Sa Hoằng đột nhiên mở miệng: “Qủa thật không nên đợi thêm nữa, nếu qua giữa trưa Bạch Vũ vẫn không đến, coi như nàng bỏ quyền nhận thua.
|
Chương 58: Mãn tư chất, hỏa diễm thanh điểu (3)
“Chuyện này không tốt lắm đâu?” Tả Viêm phản đối: “Ước chiến đã định là ngày hôm nay, nhưng cũng không có noi rốt cuộc là vào thời gian nào, chỉ cần trong vòng hôm nay Bạch Vũ tới đây, cũng không thể tính là muộn.” ”Cái gì? Ngươi còn tính toán chờ nàng ta tới nửa đêm sao?” Hành Tuấn Sơn bất mãn quát. ”Không phải, ta chỉ cảm thấy nàng có thể vì lý do nào đó mà đến trễ, chúng ta hẳn là chờ một chút.” Tả Viêm cảm thấy Bạch Vũ thật sự không giống loại người lâm trận bỏ chạy. ”Không, nếu đợi thêm nửa giờ nữa, Bạch Vũ còn không đến, cho dù nàng có thua, trận này cũng không cần so nữa.” Sa Hoằng trảm đinh triệt thiết. Tả Viêm khó hiểu nhìn Sa Hoằng: “Sa Hoằng thống lĩnh, ta sao lại cảm thấy ngươi rất không muốn cho Bạch Vũ tham gia trận tỷ thí này?” Nói rất đúng, ta chính là không muốn cho Bạch Vũ đến. Sa Hoằng nắm chặt cánh tay: “Ta chỉ cảm thấy nên làm như thế, chung quy cũng không thể để cho mọi người chờ một mình nàng.” ”Ngươi nói không tính, loại sự tình này hẳn nên hỏi Tiết lão bản.” Tả Viêm nhìn về phía Tiết lão bản, ánh mắt mọi người cũng dừng ở trên người Tiết lão bản. Tiết lão bản trầm ngâm một hồi, xấu hổ cười cười, chỉ hướng chỗ cao nhất trên ghế lô của trường thi đấu: “Kỳ thật ta nói cũng không tính, vị trên ghế lô kia nói mới tính.” Mọi người có chút hiểu được, bình thường tỷ thí Vô Trần bảng thường mời một vị siêu cấp cường giả nổi danh ở địa phương đến làm trọng tài, lời nói của hắn mới có thể quyết định kết quả. Hành Tuấn Sơn nhãn tình sáng lên:“Không biết lần này mời tới chính là vị cường giả nào? Không bằng ta cùng Tiết lão bản đến chào hỏi một chút đi.” ”Uh, cũng tốt.” Tiết lão bản cùng Hành Tuấn Sơn đứng lên, đang định đi tới chỗ ghế lô, trong không trung đột nhiên lôi quang chợt lóe, vang lên một tiếng sấm khủng bố. Tất cả mọi người bị hoảng sợ, ngạc nhiên nhìn về phía trên không trung. Vừa rồi trời quang mây tạnh, một giây sau lại có tiếng sấm vang dội, lôi vân không ngừng quay cuồng giống như ngọn lửa đang thiêu đốt, áp chế thật mạnh, đem cả tòa thành cắn nuốt. Trong trường thi đấu mọi người không khỏi tinh thần sợ hãi, bọn họ chưa từng gặp qua hiện tượng thiên văn quỷ dị như thế, nháy mắt biến hóa thời tiết, lôi vân đỏ như máu, quả thực rất kỳ quái. ”Hiện tượng hôm nay, có thể nào là bảo vật xuất thế?” Tả Vũ hưng phấn nói. Tả Viêm lắc đầu: “Không giống, hiện tượng thiên văn dị thường, nhưng không có tràn ra linh khí, càng giống như là có Triệu hoán thú xuất hiện.” ”Không sai.” Sa Hoằng sắc mặt nghiêm túc: “Triệu hoán thú mãn tư chất trong truyền thuyết xuất hiện, sẽ dẫn đến thiên địa dị thường, trời ban chúc phúc, tuyên cáo thiên hạ.” ”Sa Hoằng thống lĩnh nói, Bình Thạch thành có Triệu hoán thú mãn tư chất xuất hiện?” Thành chủ cả kinh tròng mắt như muốn rớt ra. ”Này..... truyền thuyết là nói như vậy, nhưng không ai biết đó có phải là sự thật hay không.....” Oanh ầm ầm ----- Tiếng sấm lại vang lên, tia chớp màu lửa đỏ không ngừng xẹt qua, sau khi đánh xuống 5 tia lôi điện, lôi vân chậm rãi tiêu tán. Không trung nháy mắt khôi phục quang minh, dương quang giữa trưa lại chiếu xạ lên trung tâm sân thi đấu, thật giống như một màn vừa rồi chính là giấc mộng. Mọi người còn chưa có phục hồi tinh thần lại, Bạch Vũ đã thở hổn hển xuất hiện ở trước cửa trường thi đấu: “Thực xin lỗi, ta đến chậm.” ”Hừ! Để cho nhiều người như vậy chờ một mình ngươi, Bạch Vũ cô nương thật sự là giá trị thật lớn! Không biết có chuyện gì quan trọng khiến ngươi chậm trễ?” Hành Tuấn Sơn bất mãn chất vấn. Bạch Vũ nâng mi: “Ta không cần thiết phải hướng ngươi khai báo?” Thật vất vả từ trong hôn mê tỉnh táo lại lại ngủ quên, loại chuyện tình này nàng sẽ không nói ra. ”Được rồi, đừng lãng phí thời gian, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi.” Thân ảnh đoan trang của Hoàn Tố Âm xuất hiện giữa trung tâm lôi đài, không kiên nhẫn nhìn nhìn Bạch Vũ, ngạo khí trên mặt có một tia khinh miệt. Bạch Vũ chống lại ánh mắt của nàng ta, trong không khí nổi lên mùi thuốc súng nồng nặc. Hai người đi lên lôi đài, mọi người đã sớm chờ đến mức không kiên nhẫn hưng phấn nhấc lên âm thanh đinh tai nhức óc, điên cuồng hô to tên Hoàn Tố Âm. Hoàn Tố Âm cười lạnh đánh giá Bạch Vũ: “Kỳ thật ngươi nên làm rùa đen rút đầu, trốn đi đừng đến, đáng tiếc ngươi vẫn chạy tới chịu chết!”
|
Chương 59: Liệt danh vô trần bảng (1)
“Ai chết vẫn còn chưa nói chính xác được đâu!” Bạch Vũ mâu quang lạnh lùng, quăng một đạo Lưu Hỏa qua, giữa điện quang hỏa thạch gọi ra tiểu Thanh, giành trước bắt đầu tiến công. Tiểu Thanh từ trong ngọn lửa mà ra, như bảo kiếm lấy ra khỏi vỏ bộc lộ tài năng, đuôi dài phiêu dật dấy lên ngọn lửa, trên đầu lay động ba cái lông vũ bằng Hỏa Diễm, cuồng ngạo mà cao quý, giống như Hỏa Diễm Chi Vương! ”Ngươi cho rằng đoạt thế tấn công trước là có thể thắng ta sao?” Hoàn Tố Âm khinh miệt nhếch môi, nham hiểm tránh thoát Lưu Hỏa của Bạch Vũ, gọi ra Qủy Nhãn Thần Hầu. Qủy Nhãn Thần Hầu vừa mới xuất hiện, đôi mắt to khủng bố liền hiện lên quang mang âm u, nhìn chằm chằm vào tiểu Thanh không tha. Người xem không cẩn thận tiếp xúc với ánh mắt đó đều lập tức rơi vào Vựng Huyễn, tiểu Thanh không chút nào bị ảnh hưởng hướng về phía Hoàn Tố Âm. ”Không hiệu quả?” ”Không thể nào? Chẳng lẽ Hỏa Diễm Thanh Điểu có thể miễn dịch với Vựng Huyễn?” ”Không đúng, Thanh Điểu đang nhắm hai mắt lại!” Người xem ngạc nhiên phát hiện Hỏa Diễm Thanh Điểu thế nhưng nhắm hai mắt lại bay về hướng Hoàn Tố Âm, Hỏa Diễm trong miệng trực tiếp dồn ép Qủy Nhãn Thần Hầu. Hoàn Tố Âm sắc mặt trầm xuống: “Nhắm hai mắt lại cũng được sao? Ngu xuẩn!” Xoát xoát xoát ----- Qủy Nhãn Thần Hầu vung ra ba đạo Thủy đao, đâm thẳng về phía tiểu Thanh đang nhắm hai mắt. Tiểu Thanh cũng không lui lại, cao thấp bay vọt qua, liền né được ba lần, tránh được Thủy đao trí mạng. Nhắm mắt lại cũng có thể trốn? Mọi người ồ lên. Đám người Tả Viêm, Sa Hoằng trong lòng đều cả kinh, tiểu Thanh có thể tránh thoát tất cả đều nhờ Bạch Vũ chỉ huy, làm sao có thể ăn ý hoàn mỹ như vậy, chẳng lẽ thật sự đã đạt tới cảnh giới tâm ý tương thông? ”Đáng chết! Qủy Nhãn, giết nàng ta!” Hoàn Tố Âm có chút luống cuống, lập tức đem công kích chuyển hướng Bạch Vũ. Qủy Nhãn Thần Hầu ánh mắt âm trầm chiếu thẳng về phía Bạch Vũ, Thủy đao trong tay ngoan độc quăng về hướng ngực của nàng. Bạch Vũ rơi vào Vựng Huyễn, vô lực trốn tránh, dung nhan tuyệt sắc dưới khăn che mặt lạnh như băng, xẹt qua tia âm lãnh sát ý. ”Bạch Vũ!” Sa Hoằng lập tức bay vọt ra phía trước, muốn cứu người. Oanh ----- Hỏa cầu cuồng bạo của Tiểu Thanh mang theo hơi thở tử vong đã hạ xuống, hung hăng nện về hướng Qủy Nhãn Thần Hầu. Lưu Hỏa bạo ngược tung tóe nổ ra, đẩy ra tầng tầng dao động, cuồng phong gào thét mãnh liệt đảo qua toàn trường, làm cho Sa Hoằng không thể tới gần, lôi đài to như vậy trực tiếp nổ sụp một nửa, ngọn lửa cuồng bạo ở trong đống đổ nát tùy ý cắn nuốt. Qủy Nhãn Thần Hầu ở trong Hỏa Diễm Phong Bạo yếu ớt vô lực chống cự, nhanh chóng muốn thoát đi, nhưng Bạo Liệt Lưu Hỏa nổ mạnh trong phạm vi quá lớn, nó không kịp chạy ra, lực công kích cao tới 22 điểm liền toàn bộ nổ oanh ở trên người nó. Qủy Nhãn Thần Hầu nháy mắt sức chịu đựng tiêu hao, ngay cả một chút cơ hội giãy giụa cũng không có liền tan biến. ”Không!” Hoàn Tố Âm sắc mặt trắng bệch, té ngã trên đống đổ nát, khụ ra một búng máu. Nàng ta đứng cách Qủy Nhãn Thần Hầu rất xa, may mắn tránh thoát được thương tổn mà Bạo Liệt Lưu Hỏa gây ra, nhưng Triệu hoán thú của nàng ta lại bị đánh bại trong một chiêu. Nàng ta phẫn hận nhìn về phía Bạch Vũ, không quan hệ, chỉ cần Bạch Vũ chết đi, hết thảy cũng sẽ không có vấn đề gì. Qủy Nhãn Thần Hầu trước khi tan biến có ném ra Thủy đao cũng đủ đem Bạch Vũ giết chết mười lần, Bạch Vũ tuyệt đối trốn không thoát! Người xem sớm đã bị dọa cho choáng váng, rút khỏi lôi đài cách một phạm vi thật xa. Lôi đài phụ cận bị tàn phá cũng chỉ còn lại đám người Sa Hoằng, Tiết lão bản, Tả Viêm, Tả Vũ. ”Nàng, lực công kích Triệu hoán thú của nàng có phải lại được nâng cao lên rồi hay không?” Tả Vũ khiếp sợ nhìn về phía ca ca của mình. Tả Viêm gật đầu, không chỉ là lực công kích, lực phòng ngự cùng sức chịu đựng cũng cao lên không ít. ”Nàng còn sống không?” Tiết lão bản thanh âm run rẩy hỏi. Đây chính là lôi đài Vô Trần Cung cố ý tạo ra, có thể chịu được lực phá hoại của Triệu hoán sư, hiện tại cư nhiên lại bị Bạch Vũ làm hỏng! Nếu không phải người điều khiển chương trình lần này là hắn trốn thoát mau, thì thiếu chút nữa đã phải để lại di ngôn ở nơi này. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Vũ, Sa Hoằng khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
|