Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
|
|
Chương 1391: Khiêu chiến 9
Trong lòng Vân Ngạn cười lạnh một tiếng, trên mặt lại không biểu hiện bất cứ điều gì: “ Đáng tiếc, bất quá ta lấy đi Cửu U chi hỏa trong Ẩn Môn, nếu đúng là như vậy trưởng lão Ẩn Môn sẽ không bỏ qua ta!” Đồng dạng trong lời nói của hắn cũng tràn ngập tiếc hận, thật giống như đáng tiếc cho Cửu U chi hỏa ở trên người Cố Nhược Vân. Nhìn thấy trong giọng của hắn ẩn ẩn ý tứ, trong lòng Ôn Nhã vui vẻ: “ Vân Ngạn sư huynh, nếu ngươi yêu cầu hỗ trợ cái gì, tất nhiên Ôn Nhã sẽ không chối từ!” Hỗ trợ? Sao có thể! Nàng chỉ là muốn lợi dụng nam nhân này mà thôi, vì sao phải mạo hiểm giúp hắn? Cố Nhược Vân nguy hiểm như thế, cùng nàng đối nghịch không cẩn thận liền bị tan xương nát thịt! huống chi, trên người nàng còn có kịch độc, phàm là xuất hiện một chút suy nghĩ muốn tổn thương Cố Nhược Vân, sẽ sinh ra cảm giác xé rách đau đớn. Hiện giờ với tình huống của nàng, căn bản không thể trợ giúp Vân Ngạn. " Giúp ta?" đáy mắt Vân Ngạn tối sầm lại, trên mặt mang theo một nụ cười, " Không biết ngươi giúp ta chuyện này, ngươi yêu cầu ta cái dạng hồi báo gì?" Ôn Nhã cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía dung nhan anh tuấn cả Vân Ngạn: “ Ta muốn truyền thừa của Ẩn Môn!” Truyền thừa Ẩn Môn? Ha ha ha! Dưới đáy lòng Vân Ngạn phát ra một trận cười lớn, ánh mắt trào phúng dừng trên người Ôn Nhã: “ Ôn Nhã, ngươi có phải hay không quá đề cao chính mình? Chỉ bằng ngươi cũng muốn truyền thừa Ẩn Môn? Nằm mơ đi thôi, truyền thừa Ẩn Môn chúng ta tuyệt đối sẽ không giao cho loại nữ nhân âm hiểm ngoan độc như ngươi!” Ôn Nhã ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Vân Ngạn, tựa hồ suy nghĩ thật cẩn thận về người nam nhân này vì sao lại đổi sắc mặt nhanh như vậy. “ Hơn nữa, ngươi còn nghĩ gạt ta lấy đi Cửu U chi hỏa? Ngươi cho rằng ta là người ngu ngốc? Cửu U chi hỏa chỉ nhận một chủ nhân, căn bản không thể đổi chủ, cho dù Cố Nhược Vân đã chết, Cửu U chi hỏa cũng không có khả năng bị người khác thu phục! Ngươi cho rằng ta không biết chuyện này?” Ngữ khí Vân Ngạn tràn ngập lửa giận, từ đầu hắn cho rằng quan hệ giữa Ôn Nhã cùng Cố Nhược Vân là rất tốt, nếu không cũng không muốn đón tiếp nàng. Lại không nghĩ rằng, nữ nhân này thế nhưng muốn lừa gạt hắn đoạt lấy Cửu U chi hỏa! Sắc mặt Ôn Nhã càng thêm tái nhợt, nàng căn bản chưa từng đoán được Vân Ngạn sẽ biết tin tức này! Không phải gia gia đã nói với nàng, chuyện ngọn lửa không thể đổi chủ chỉ có hắn mới biết được sao? Vì sao người Ẩn Môn cũng biết chuyện này! Đáng tiếc, Ôn Nhã thông minh một đời, từ trước tới nay lại bị suy nghĩ của bản thân che mờ mắt. Ẩn Môn có vạn năm lịch sử, như thế nào lạc hậu giống như các thế lực khác? Loại chuyện này căn bản bọn họ không có khả năng không biết. Nếu không mà nói, vì sao Cố Nhược Vân dám ở trước mặt người Ẩn Môn lộ ra Cửu U chi hỏa? Bởi vì nàng biết rõ ràng, người Ẩn Môn tất nhiên sẽ biết chuyện Cửu U chi hỏa không thể đổi chủ! “ Vân Ngạn sư huynh, ta.....” Ôn Nhã cắn chặt môi, muốn biện giải cho chính mình, lại bỗng nhiên phát hiện tất cả biện giải đã không còn ý nghĩa, người nam nhân này nàng không thể lợi dụng. Bởi vậy, Ôn Nhã dứt khoát ngậm miệng lại, cái gì cũng đều không nói. “ Ôn Nhã, ta xin khuyên ngươi một câu, ở bên trong Ẩn Môn tốt nhất an phận một chút!” Vân Ngạn cười lạnh một tiếng, “ Ngươi cùng Cố Nhược Vân tuy rằng không phải người Ẩn Môn chúng ta, nhưng hiện giờ cũng coi là một nửa đệ tử Ẩn Môn! Mà Ẩn Môn chúng ra kiêng kỵ nhất chính là hãm hại trong tộc! Nếu có gì không phục, có thể đi tới đài luận võ quyết phân thắng bại, nhưng nhất quyết không cho phép lén tranh chấp sát hại nhau!” Đó chính là quy tắc của Ẩn Môn. Cũng chính là quy tắc bọn họ tuân thủ từ trước cho tới nay! Cho dù hiện giờ Cố Nhược Vân không phải là lão đại, nhưng vì quy tắc Ẩn Môn hắn cũng tuyệt đối không cho phép Ôn Nhã làm càn như thế! “ Vân Ngạn sư huynh,” Ôn Nhã hòa hoãn lại thần sắc, khuôn mặt mỹ lệ lại lần nữa nâng lên tươi cười, giống như chuyện gì cũng chưa có phát sinh qua, ôn nhu nói, “ Đa tạ ngươi dạy dỗ, ta đã nhận ra sai lầm của mình! Không sai, ta xác thật ghen ghét Cố Nhược Vân, cũng không cam lòng bản thân đứng ở vị trí thứ hai, cho nên hiện tại mới muốn cùng ngươi liên hợp, chỉ vì muốn tranh thủ có được truyền thừa kia, đến mức chuyện về Cửu U chi hỏa ta cũng không biết.” Vô luận như thế nào, nàng cũng sẽ không thừa nhận chính mình muốn lợi dụng Vân Ngạn! Vân Ngạn không muốn nói thêm cái gì nữa, phất tay nói: “ Nhớ kỹ lời ta nói, nếu còn có lần sau ta liền đi thông báo cho trưởng lão Ẩn Môn, lúc đó ngươi nhất định phải rời đi Ẩn Môn, hiện tại ngươi có thể đi xuống, mặt khác đừng đánh chủ ý lên Cố Nhược Vân, bây giờ nàng đã là lão đại của ta, nếu ngươi dám can đảm ra tay đối với nàng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”
|
Chương 1392: Truyền thừa 1
Sắc mặt Ôn Nhã một mảnh tái nhợt, nàng hơi rũ xuống đôi mắt, che dấu một mảnh lạnh lẽo trong mắt. “ Vân Ngạn sư huynh, ta hiểu được, ta đảm bảo sẽ không tái phạm.” Nghe vậy, sắc mặt Vân Ngạn mới hòa hoãn xuống: “ Được, ngươi có thể đi xuống.” Sau khi Vân Ngạn nói lời này, Ôn Nhã hít sâu một hơi, nàng cũng không nói thêm bất luận cái gì mà chậm rãi đi ra ngoài cửa, chỉ là trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, trên dung nhan ưu nhã mỹ lệ trầm xuống đáng sợ. Bên trong phòng, Vân Ngạn nhìn theo hướng Ôn Nhã rời đi, lâm vào bên trong trầm tư. “ Ôn Nhã này cũng không giống bề ngoài!” hắn trầm ngâm nửa ngày nói, “ Bị ta giáo huấn như thế, nàng còn có thể đủ bình tĩnh biện giải cho chính mình, điểm tâm có này người bình thường không có được! Hiện giờ ngươi đi một chuyến tới viện Cố Nhược Vân, đem mọi chuyện bên này báo cho nàng biết, cũng để cho nàng có chút phòng bị.” “ Vâng, Vân Ngạn sư huynh.” Sau khi nghe thấy Vân Ngạn sư huynh phân phó, đệ tử Ẩn Môn đứng bên cạnh hắn cung kính củng củng nắm tay, vẻ mặt tràn đầy tôn trọng. ................. Trong phòng, Cố Nhược Vân nhắm mắt khoanh chân, linh khí nhàn nhạt vờn quanh thân thể nàng, theo lỗ chân lông hút vào bên trong cơ thể. Lại vào lúc này, một tiếng đập cửa phá vỡ an tĩnh trong phòng, cũng làm nàng từ trong trạng thái tu luyện đi ra. “ Tiến vào.” Cố Nhược Vân nhàn nhạt nói một chữ, tiếp theo sau đó cửa phòng bị đẩy mở ra, một người đệ tử Ẩn Môn từ bên ngoài đi đến, cung kính củng củng nắm tay: “ Cố cô nương, ta phụng lệnh từ Vân Ngạn sư huynh tiến đến báo cho ngươi một việc.” “ Chuyện gì?” Cố Nhược Vân dừng một chút hỏi. “ Cố cô nương, vừa rồi Ôn Nhã tiến đến tìm Vân Ngạn sư huynh, muốn lợi dụng sư huynh đối phó ngươi, bất quá âm mưu của nàng lại bị sư huynh nhìn thấu, cho dù như thế sư huynh vẫn để ta tiến đến báo cho ngươi một tiếng, để ngươi phòng bị nhiều hơn tránh lâm vào hiểm cảnh.” Thời điểm sau khi đệ tử Ẩn Môn đem một đoạn kể hết, nét mặt Cố Nhược Vân biểu lộ tươi cười rất cạn: “ Ta đã biết.” Ôn Nhã? Không nghĩ tới sau khi nàng đã trúng độc của mình, cũng không thể mai một đi tâm tư muốn đối phó mình. Bất quá, nàng muốn hướng Ôn gia tính sổ, nhất định phải đem toàn bộ Ôn gia một lưới bắt hết, hiện giờ còn chưa phải thời điểm tính sổ với Ôn Nhã. Nhưng nếu Ôn Nhã năm lần bảy lượt muốn đối phó nàng, cho dù rút dây động rừng nàng cũng sẽ giết Ôn Nhã trước. “ Cố cô nương, Vân Ngạn sư huynh để ta đi thông tri mọi chuyện cho ngươi, cho nên hiện tại ta cáo lui trước.” đệ tử Ẩn Môn ôm quyền nói. Cố Nhược Vân gật gật đầu, chợt tên đệ tử Ẩn Môn chậm rãi lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa cho Cố Nhược Vân. “ Chủ nhân.” Một đạo tiếng nói non nớt từ bên cạnh Cố Nhược Vân truyền tới, sau đó liền thấy tiểu Chu Tước không biết đã xuất hiện từ khi nào bên cạnh nàng, trên gương mặt đáng yêu tràn đầy thần sắc phẫn nộ: “ Ta đi làm thịt Ôn Nhã kia.” Cố Nhược Vân cười cười, nhàn nhạt hỏi một câu: “ Ta đã hạ độc cho Ôn Nhã, nàng không thể gây nên sóng gió gì, hiện tại quan trọng nhất vẫn là truyền thừa, chờ sau khi tiếp nhận truyền thừa, ta có thể đi tìm Tiểu Dạ cùng huynh trưởng.” Từ đầu tới cuối Cố Nhược Vân không đem Ôn Nhã làm đối thủ của mình, đối với nàng mà nói, Ôn Nhã chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, sao có thể quan trọng hơn truyền thừa? Nghĩ vậy, nàng lộ ra một mạt cười khổ, con ngươi thanh lãnh nhìn về trời xanh ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm: “ Cũng không biết huynh trưởng cùng Tiểu dạ hiện tại đang ở nơi nào.”
|
Chương 1393: Truyền thừa 2
Trên không trung là một mảnh đỏ rực hoa mỹ, giống như biển lửa đang cháy, bao phủ một mảnh thế giới che trời lấp đất. Mà dưới phiến thế giới này, một con cự long đang phun lửa, trong mắt màu đỏ mang theo hung tàn, cả người thiêu đốt giống như ngọn lửa trần ngập uy lực cường đại. nhưng càng quan trọng hơn là, cự long này có ba cái đầu, mỗi cái đầu đều có một cái miệng thật lớn phun ra lửa, nếu nhân loại đạt mình dưới liệt hỏa này sẽ có một loại cảm giác cực kỳ kinh hãi. Hiện tại, trước mặt địa ngục tam đầu long*, một đầu tóc bạc bay múa trong cuồng phong, hồng y nam tử đứng trong hư không, trong đôi mắt hàm chứa thị huyết, âm lãnh nhìn chăm chú tam đầu long địa ngục này! ( *địa ngục tam đầu long: rồng ba đầu ở địa ngục) “ Thiên Bắc Dạ, khụ khụ.....” Bỗng nhiên, một tiếng ho khan từ bên cạnh nam tử hồng y tóc bạc vang lên, liền nhìn thấy một nam tử mặt nạ hắc y thân chịu trọng thương từ trên mặt đất đứng lên, tuân nhân bên trong mặt nạ một mảnh trắng bệch, trong giọng nói lộ ra kinh ngạc rõ ràng: “ Vì cái gì...ngươi lại đến nơi này? Tiểu muội đâu? Nàng ở nơi nào?” Thiên Bắc Dạ lãnh khốc nhìn nam tử hắc y, chợt chuyển tầm mắt lên người tam đầu long, âm lãnh nói: “ Thả hắn đi.” Đại ngục tam đầu long trầm mặc xuống, nhưng mà trong con ngươi vẫn là một mảnh hung tàn như cũ, âm thanh lạnh băng mang theo sát khí: “ Không nghĩ tới người cường đại như ngươi, cũng sẽ vì một nhân loại nhỏ bé hèn mọn mà xâm phạm địa bàn Minh Giới của ta! Không biết nhân loại này cùng ngươi có quan hệ gì?” “ Hắn là đại cữu tử, thân nhân quan trọng của hôn thê ta, hôm nay bất luận như thế nào ta đều phải mang hắn đi!” “ Ha ha ha!” Tựa như nghe được chuyện gì buồn cười, địa ngục tam đầu long nhịn không được cười phá lên, “ Vị hôn thê? Ta chưa từng nghĩ đến một nam nhân tàn nhẫn thị huyết giống như ngươi, cũng sẽ yêu một nữ tử, không tiếc vì thân nhân của nàng mà đi vào Minh Giới của ta! Đáng tiếc, nhân loại này ta không thể để ngươi mang đi, hắn to gan lớn mật tiến vào Minh Giới chúng ta muốn ăn cắp bảo vật, hiện tại ta tuyệt đối không bỏ qua hắn!” Nghe vậy, Cố Sanh Tiêu cười khổ một tiếng. Hắn như bây giờ cũng là do Ôn gia, đã biến hắn thành nửa con rối, mà hắn lại nghe nói trong Minh Giới có Liên Chi Tâm có thể lần nữa chân chính biến hắn thành một người bình thường, bởi vậy mới mạo hiểm bước vào mảnh đất này. Lại cũng chưa từng nghĩ đến, mới vừa bước vào trong Minh Giới liền gặp địa ngục tam đầu long! “ nếu ta nhất định phải mang hắn đi?” trên người Thiên Bắc Dạ một cổ khí thế âm trầm kích động lan tràn, con ngươi thị huyết nhìn thẳng địa ngục tam đầu lòng. “ Ta thừa nhận, trước kia ngươi rất cường đại, nhưng hôm nay ngươi cũng không còn lực lượng ở thời kỳ đỉnh cao! Ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi hiện tại có thể chiến thắng ta? Bất quá, xem trên phân lượng giao tình lâu năm của chúng ta, ta có thể cho ngươi một cái lựa chọn! Ngươi ở lại trong Minh Giới, đổi cho hắn ra ngoài!” Địa ngục tam đầu long âm trầm cười, một đôi mắt tràn ngập giả dối, thật giống như hiện giờ Thiên Bắc Dạ chỉ là một món đồ chơi trong tay hắn mà thôi. Thiên Bắc Dạ hơi hơi ngẩng đầu, lửa cháy bao phủ trên dung nhan làm hắn càng thêm tuyệt diễm: “ Được, ta đáp ứng.” Địa ngục tam đầu long tựa hồ không nghĩ tới Thiên Bắc Dạ lại sảng khoái đáp ứng như thế, thật ra có sửng sốt một chút: “ Thiên Bắc Dạ, ngươi đừng quên rằng bên trong Minh Giới, ngươi có vô số kẻ thù, nếu ngươi ở trong Minh Giới mà nói sẽ có không ít thế lực muốn đem ngươi phanh thây xẻ thịt! Ngươi thật sự nguyện ý dùng bản thân đổi cho nhân loại này ra ngoài?” Mà Minh Giới được xưng là địa ngục, đương nhiên địa ngục này cùng với địa ngục trong miệng thế nhân truyền lại cũng không giống nhau. Địa ngục này là một đại lục cùng tồn tại với thế nhân nhưng khác ở chỗ, là do các đại môn phái thế lực lớn tạo thành. Chẳng qua, người bên trong địa ngục có tuổi thọ cực kỳ dài, hơn nữa có tam đầu long bảo vệ, người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng đi ra không được. Hiện tại dần dà địa ngục liền trở thành thần thoại, không biết khi nào trên đại lục xuất hiện lời đồn, địa ngục là nơi có nghiệp chướng nặng nề nhất, người sau khi chết sẽ đến nơi đó. Kỳ thật cũng không phải, địa ngục chỉ là một thế giới thu nhỏ bị phong bế mà thôi, bởi vì nó quá mức thần bí, mới tạo thành những lời đồn đãi như bây giờ. “ Ta đã đáp ứng vị hôn thê của ta, đem huyng trưởng nàng về,” Thiên Bắc Dạ nhìn địa ngục tam đầu long nói, “ Mà bất luận chuyện ta đã đáp ứng nàng, ta nhất định sẽ tuân thủ.”
|
Chương 1394: Truyền thừa 3
“ Thiên Bắc Dạ, nếu ngươi đã ra quyết định này, ngươi cũng đừng hối hận!” Địa ngục tam đầu long lạnh lùng cười, con ngươi âm trầm lộ ra lạnh lẽo mãnh liệt dừng trên người Thiên Bắc Dạ: “ Hiện tại ngươi có thể ở lại, còn nhân loại này... sau đó ta sẽ đưa hắn rời đi nơi này!” Nghe thấy lời này, thân thể Cố Sanh Tiêu đột nhiên run lên, vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, dung nhan lãnh khốc bên trong mặt nạ tràn ngập thần sắc nôn nóng. “ nếu ngươi ở lại, tiểu muội phải làm sao bây giờ?” Tựa như nhớ tới dung nhan thanh lệ xuất trần của nữ tử kia, con ngươi Thiên Bắc Dạ hiện lên một tia hoảng hốt, thật lâu sau hắn mới thu hồi tinh thần, nhàn nhạt nói: “ Chuyện ta ở lại Minh Giới nhờ ngươi giúp ta dấu giếm, đừng để cho nàng biết, bằng không lấy tính cách của nàng, khẳng định sẽ không màng tất cả đánh vào Minh Giới, nhưng mà Minh Giới này hung hiểm rất nhiều, nàng lại còn đang trên con đường trưởng thành, ta không thể để nàng mạo hiểm như vậy.....” Thiên Bắc Dạ dừng lại một chút, đôi mắt rũ xuống, phân phó Cố Sanh Tiêu bên cạnh: “ Ngươi nói cho nàng, ta gặp được một kỳ ngộ, phải cần thời gian mấy năm mới có thể trở về, nói nàng hãy chờ ta.” “ Không được!” Cố Sanh Tiêu gắt gao nắm chặt nắm tay, con ngươi lãnh khốc một mảnh kiên định: “ Ta cũng không muốn thiếu ngươi ân tình này, hơn nữa ta cũng không muốn ngươi rời khỏi Vân nhi, cho nên ngươi đi đi, chuyện này không cần ngươi quản.” Cả đời này, hắn để muội muội thua thiệt đã đủ nhiều, như thế nào có thể nguyện ý vì chính mình mà để muội muội mất đi hạnh phúc. Mà trong Minh Giới nguy hiểm như thế, một khi tiến vào, liền vĩnh viễn không thể rời đi. Một khi đã như vậy, còn không bằng để chính mình ở lại, ít nhất lấy thực lực của Thiên Bắc Dạ có thể đảm bảo cả đời nàng không lo âu. Tầm mắt Thiên Bắc Dạ dừng trên người Cố Sanh Tiêu, tiếp theo sau đó hắn hướng đối phương đi tới. Một đầu tóc bạc dưới không trung đỏ như máu bay lên, hồng y cũng đỏ như máu, cùng không trung Minh Giới hòa hợp thành một thể. “ Ngươi muốn làm gì?” Trông thấy Thiên Bắc Dạ hướng chính mình đi tới, toàn bộ thần kinh của Cố Sanh Tiêu đều căng chặt, cảnh giác nhìn tuyệt thế nam tử một thân tóc bạc. “ Trở về nói cho Vân nhi, không qua mấy năm nữa ta sẽ đến tìm nàng, chỉ là chuyện ta tiến vào Minh Giới đừng để nàng biết, ta không muốn nàng mạo hiểm vì ta như vậy.” “ Ngươi......” Cố Sanh Tiêu nhìn nam tử trước mắt, vừa nói được một chữ liền có một đạo lực lượng dừng trên người hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng lại liền bị một chưởng của nam tử chụp bay ra ngoài, thân thể giống như một mũi tên rời dây cung bay đi, dưới không trung màu đỏ hóa thành một điểm nhỏ cho đến khi biến mất. Chờ cho đến khi nhìn thấy Cố Sanh Tiêu đã rời khỏi, Thiên Bắc Dạ mới chậm rãi xoay người, mắt đỏ thị huyết tàn nhẫn quét về phía địa ngục tam đầu long, một tia ý cười âm lãnh xuất hiện trên dung nhan tuyệt thế của hắn. “ Ngươi muốn để ta tiến vào Minh Giới, chẳng lẽ không sợ ta trong đất Minh Giới khiến một hồi tinh phong huyết vũ?” Địa ngục tam đầu long lạnh lùng cười: “ Nếu là ngươi trước đây, xác thật sẽ có năng lực này, nhưng hôm nay ngươi không còn thời kỳ đỉnh cao, mà trong Minh Giới cường giả vô số, không biết đến lúc đó ngươi có sống sót để rời đi nơi này hay không.” Thiên Bắc Dạ không nói thêm cái gì, chỉ là đôi con ngươi thị huyết nhiễm lên một tầng máu, cùng với màu đỏ trong không trung cũng không quá rõ ràng. “ Bất quá,” địa ngục tam đầu long dừng một chút, nhìn về phía khuôn mặt tuyệt thế của nam tử trào phúng nói, “ Không nghĩ tới cường hãn như ngươi, cũng sẽ thâm tình trả giá vì một nữ tử như thế, không tiếc vì cứu huynh trưởng của nàng, mà xâm nhập nguy hiểm, đời này kiếp này người được ngươi đối đãi như thế, nếu ta là nữ tử kia tất nhiên sẽ nhớ nhung trong lòng, nhưng hiện tại ta lại rất muốn đoán xem nữ tử kia là ai, chẳng lẽ là nàng?” Nói tới đây, địa ngục tam đầu long lắc lắc đầu, lầm bầm lầu bầu nói: “ Không đúng, nữ nhân ngươi yêu thương hẳn không phải là người kia, ta nhớ rõ người kia đã chết, huống chi nàng cũng không có huynh trưởng gì, hơn nữa ta cũng nghe nói ngươi vì báo thù cho người kia, không tiếc để bản thân ngủ say vạn năm.” Thiên Bắc Da lạnh nhạt nhìn tam đầu long, khí thế lạnh lẽo từ trên người phát ra, mà khi cảm nhận được loại khí thế này của nam nhân, bên trong cặp mắt tàn nhẫn của địa ngục tam đầu long hiện lên một đạo kinh ngạc. “ Thiên Bắc Dạ, hóa ra nàng còn sống! Ngươi vì nàng dấu giếm thật sâu!” địa ngục tam đầu long trầm thấp nở nụ cười, tươi cười kia lộ ra vài phần lạnh lẽo, “ Không sai, vạn năm trước người mà ngươi yêu thương chính là nàng, lấy yêu thương của ngươi đối với nàng, mặc dù qua nhiều năm như vậy cũng không có khả năng sẽ thay đổi, cho nên chỉ có một loại khả năng, người kia chỉ là ngã xuống cũng không có hồn phi phách tán, hiện tại ngươi tìm được thân phận mà nàng chuyển thế, hơn nữa lại còn tiếp tục đối với nàng, ha ha đáng tiếc, cho dù ngươi dấu giếm được nhất thời, cũng không dấu giếm được cả đời, nếu ta để những người đó biết được tin tức nàng đã trở về, khẳng định nàng sẽ khó thoát chết như cũ!” “ Lăn!” Oanh!
|
Chương 1395: Truyền thừa 4
Khí thế trên người Thiến Bắc Dạ phát tán ra ngoài, uy áp giống như ngọn núi Thái Sơn hướng về phía địa ngục tam đầu long, nhưng mà lúc này tam đầu long vẫn âm trầm cười như cũ, đối mặt với Thiên Bắc Dạ hiện tại đã không còn thần sắc sợ hãi. “ Ha ha, thẹn quá thành giận sao? Sớm biết tên kia là huynh trưởng của nàng đời này, ta tuyệt đối sẽ không để hắn dễ dàng rời đi như vậy! Hơn nữa, ngươi cho rằng bây giờ ngươi trả giá nhiều như vậy, nàng sẽ cảm kích ngươi? Nếu đến một ngày nào đó nàng khôi phục ký ức, đó cũng là lúc đường ai nấy đi!” Thiên Bắc Dạ hơi hơi nhắm lại đôi mắt, đến lúc mở mắt mang theo một đạo sát khí lướt qua đáy mắt, lạnh lùng nhìn địa ngục tam đầu long: “ Ngươi quá coi thường nàng, nàng sẽ tin tưởng ta cũng giống như ta tin tưởng nàng, cho nên ta rất có tự tin, cho dù sau khi nàng khôi phục ký ức, chúng ta sẽ không tách ra như người khác mong muốn.” “ Ha ha, Thiên Bắc Dạ, ngươi đừng lừa mình dối người, nếu ngươi thật sự thấy nàng sẽ tín nhiệm ngươi, vậy vì sao ngươi không đem mọi chuyện nói hết với nàng?” Địa ngục tam đầu long cười ha ha lên, “ Ngươi căn bản không tín nhiệm nàng, ngươi cho rằng sau khi nàng biết hết tất cả sẽ bỏ ngươi mà đi, cho nên ngươi vẫn luôn đem mọi chuyện che giấu, càng là một chữ cũng không nói.” Giờ khắc này, lời nói của tam đầu long giống như một bàn tay, hung hăng nện trong lòng Thiên Bắc Dạ. Lòng hắn nhịn không được run rẩy lên. Gia hỏa này nói cũng không sai, hắn sợ rằng sau khi Cố Nhược Vân biết hết tất cả sẽ bỏ hắn mà đi. Hơn nữa, cũng không muốn tin tưởng nghe hắn giải thích bất luận cái gì....... Đó chính là nguyên nhân làm hắn sợ hãi nhất, cho nên mới không đem mọi chuyện trong quá khứ nói cho nàng. Thế cho nên hiện giờ nàng vẫn không hề biết bất cứ cái gì. “ Chờ ta lần này rời khỏi Minh Giới, ta sẽ nói hết mọi chuyện gút mắc cho nàng.” Trong đôi mắt của Thiên Bắc Dạ hiện lên một sự kiên định: “ Cho dù nàng không tin ta, ta cũng sẽ không giấu diếm nàng bất cứ chuyện gì nữa.” Địa ngục tam đầu long cười nhạo một tiếng: “ Rời đi Minh Giới? Sợ là cả đời này ngươi cũng không có cơ hội như vậy, tiến vào địa bàn của ta, tuyệt đối ta sẽ không để ngươi rời đi! Cho nên, vô luận hai người các ngươi có tín nhiệm nhau hay không, cả đời này cũng không có khả năng gặp lại nhau.” Tầm mắt Thiên Bắc Dạ đảo qua trên người địa ngục tam đầu long, trong ngữ khí đạm mạc lộ ra lạnh lẽo.
|