Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
|
|
Chương 1488: Lại tới gây phiền toái 5
Thời điểm Cố Nhược Vân đang trợ giúp Tá Thượng Thần cũng không hề hay biết, bởi vì khi Tá Thượng Thần nuốt Linh Hoàng quả đã sinh là linh khí cường đại dao động xung quanh, làm cho những đội ngũ cách không xa chỗ này đều cho rằng có bảo vật gì được khai quật, nhanh chóng hướng chỗ này chạy đến. " Cố Nhược Vân, rốt cuộc chúng ta ltìm được ngươi!" Bỗng nhiên, một giọng nói bén nhọn vang lên, cắt qua trời cao rơi vào trong tai đám người Đổng Phương. Lý Thanh thân là công tử tướng quân phủ lập tức liền nghe ra người đến là ai, hắn nhíu nhíu mày, tầm mắt dừng trên người một quý công tử đang dẫn đám người chạy đến, có chút không kiên nhẫn nói: " Lâm U, ngươi tới nơi này làm gì?" Hơn nữa, hắn lại tới tìm Cố cô nương? " Lâm U?" Đổng Phương hơi sửng sốt, " Công tử Lâm U phủ thừa tướng?" Xem ra lúc này, bọn họ lại gặp phiền toái! " Lý Thanh, chuyện này cùng tướng quân phủ các ngươi không có quan hệ, ta là tới tìm Cố Nhược Vân!" Lâm U cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ nói: " Cố Nhược Vân này đắc tội ai không tốt, lại muốn đắc tội đại tiểu thư Tô Lâm của chúng ta! Quả thực là tìm chết! Vốn dĩ ta cảm nhận đươc nơi này có khải quật bảo vật nên tìm tới, không nghĩ vận khí lại tốt như vậy lại gặp nàng! Hôm nay Lâm U ta nhất định vì đại tiểu thư Tô Lâm trút giận!" Vừa nghe lời này, mọi người đều rõ ràng Lâm U này chính là fans trung thực của đại tiểu thư Tô Lâm quận vương phủ, bởi vì sau khi thấy Cố Nhược Vân liền nhịn không được muốn trút giận cho Tô Lâm! Nhưng mà, nghĩ đến thực lực Cố Nhược Vân, mấy người ở đây đều không tự chủ được cười lạnh vài tiếng. " Lâm U, ta khuyên ngươi một câu, vẫn là nhanh chạy khỏi đây, nếu không đừng trách ta không có nhắc nhở cho ngươi." Lý Thanh lạnh lẽo cười. Ở trong triều, phụ thân hắn cùng phủ thừa tướng vốn dĩ đối nghịch nhau, cho nên đương nhiên cũng sẽ không khách khí đối với Lâm U. " Lý Thanh, ngươi là một phế vật mà thôi, ai cho ngươi lá gan cùng ta nói chuyện như vậy? Người khác kiêng kỵ thân phận công tử tướng quân phủ của ngươi, nhưng Lâm U ta cũng không cần phải sợ ngươi, nếu ngươi muốn bênh vực Cố Nhược Vân như vậy, cho dù lão cha ngươi co tới đây cũng đánh ngươi răng rơi đầy đất!" Cho dù Lý Thanh chưa tới cảnh giới Siêu Phàm, tốt xấu gì cũng là một Võ Thánh, cũng được coi như có thiên phú hơn so với những người bình thường, nhưng để cùng so sánh với bọn họ thì chính là một phế vật! Cũng khó trách các nhóm đệ tử trong đế quốc không đem hắn để vào mắt. " ngươi....." Sắc mặt Lý Thanh xanh mét, trong đôi mắt muốn phun lửa giận: " Lâm U, ngươi đừng quá làm càn!" " Ha ha, Lý Thanh, ta xem trên phân lượng phụ thân ngươi cùng với phụ thân ta làm quan trong triều đã nhiều năm, ta không muốn so đo cùng ngươi, hiện tại người ta muốn tìm là Cố Nhược Vân, người không liền quan liền cút ngay cho ta!" Lâm U hung hăng quát to một tiếng, tầm mắt lạnh lùng xuyên qua mọi người nhìn Cố Nhược Vân. Nhưng mà, hiện giờ Cố Nhược Vân đang lâm vào tình trạng bế quan, nàng không hề hay biết chuyện đang gì đang xảy ra, chỉ toàn tâm toàn lực giúp đỡ Tá Thượng Thần. Nhưng mà bộ dáng này của nàng rơi vào trong mắt những người khác liền biến thành không coi ai ra gì, đến con mắt cũng không liếc nhìn người khác một chút. Lâm U càng thêm phẫn nộ, đặc biệt khi nghĩ đến nữ nhân to gan lớn mật kia lại vọng tưởng câu dẫn Quận Vương, hơn nữa còn hại Tô Lâm chịu trừng phạt, trong lòng hắn liền tràn ngập lửa giận. Tô Lâm là nữ thần của hắn, sao hắn nhẫn tâm để nữ thần chịu ủy khuất? Bất luận người nào làm cho Tô Lâm chịu ủy khuất, hắn đều không bỏ qua! " Một nữ nhân hạ tiện mà thôi, cư nhiên cũng muốn câu dẫn Quận Vương, cũng không nhìn xem thân phận của mình, sao có thể xứng đôi với Quận Vương? chính mình không có thực lực nên nghĩ cách tự tăng lên lực lượng, chứ không phải vọng tưởng dựa vào nam nhân để đi lên, loại nữ nhân này quả thật bẩn đến tận cùng, không thể so sánh với đại tiểu thư Tô Lâm!" Ngay từ đầu, đám người Đổng Phương nhìn lấy Lý Thanh xuất đầu vì Cố Nhược Vân, cũng không ai nói thêm cái gì, ai ngờ gia hỏa này càng nói càng quá phận, làm cho bọn họ tức đến nỗi sắc mặt rất khó coi. Không sai, lúc đầu bọn họ cũng cho rằng lời nói của Tô Lâm là sự thật! Bởi vì thân phận của Tô Lâm tại nơi này, sao lại có thể nói dối? Nhưng sau khi bọn hắn nhìn thấy Cố Nhược vân che giấu thực lực, liền bắt đầu tự hỏi những lời mà Tô Lâm đã nói. Một người thực lực đã đạt tới cảnh giới Siêu Phàm hậu kỳ, hơn nữa trong người Cố Nhược Vân còn có một linh thú cường đại, vì sao phải dựa vào nam nhân để đi len? Huống chi, nàng lại là một luyện đan sư tôn quý! Bằng vào thân phận cùng năng lực của nàng, cho dù là hoàng đế Thiên Nguyệt đế quốc cũng sẽ đem nàng tôn sùng như khách quý, như thế nào nàng lại hạ thấp thân phận đi câu dẫn một nam nhân đã già? Phải biết rằng, vô luận ở nơi nào, thân phận luyện đan sư đều rất cao quý! Chính là đối tượng được mọi người tôn trọng và muốn nịnh bợ! Bởi vậy, tất cả những điều này đã chứng minh Tô Lâm là một kẻ nói dối! " Miệng của ngươi có thể sạch sẽ một chút hay không!" Đổng Phương phẫn nộ hét lớn môt tiếng, khuôn mặt xanh mét nói, " Ngươi nói ai hạ tiện! nói ai câu dẫn Quận Vương? Lấy năng lực của Cố cô nương, cho dù Quận Vương muốn thú nàng, cũng đã xem như nàng hạ thấp mình! lại nói, Cố cô nương căn bản là chướng mắt Quận Vương!" " Hừ!"
|
Chương 1489: Lại tới gây phiền toái 6
Lâm U hừ lạnh một tiếng, con ngươi trào phúng đảo qua dung nhan phẫn nộ của Đổng Phương: " Ngươi là cái thứ gì? Bản công tử ở chỗ này nói chuyện, ngươi có quyền mở miệng sao? Ở chỗ này, người duy nhất có thể cùng ta nói chuyện cũng chỉ có Lý Thanh!" Tuy rằng thực lực Lý Thanh quá yếu, nhưng thân phận của hắn vẫn không thể thay đổi được! Bởi vậy, bên trong đội ngũ này, người có tư cách cùng hắn nói chuyện chỉ có công tử tướng quân phủ! " Ngươi....." Đổng Phương tức giận càng thêm khó coi, thời điểm hắn đang phẫn nộ vô cùng thì giọng nói lạnh lẽo của Lý Thanh truyền đến. " Lâm U, ta khuyên ngươi một câu, đừng vì một người không liên quan mà đi trêu chọc vào người không nên trêu chọc! hơn nữa, Đổng Phương nói không sai, lấy năng lực của Cố cô nương, căn bản là khinh thường Quận Vương, cho nên không phải Cố cô nương không xứng với Quận Vương, mà chính là Quận Vương không xứng với nàng." Lâm U sửng sốt một chút, đột nhiên cười ha ha lên. " Lý Thanh, nữ nhân Cố Nhược Vân này rốt cuộc đã cho các ngươi ăn mê dược gì? để cho ngươi lại bênh vực nàng?" Đặc biệt, Lý Thanh lại nói Quận Vương không xứng với nàng? Buồn cười, thật sự là buồn cười đến cực điểm. Cho dù Quận Vương có lớn tuổi một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là cường giả thứ hai của Thiên Nguyệt đế quốc, diện mạo cũng không tồi! Hơn nữa đối với Quận Vương phi quá cố là một mảnh si tình, biết bao nhiêu nữ tử muốn câu dẫn hắn. Cho nên, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là Cố Nhược Vân câu dẫn không thành công, hơn nữa ở trước mặt mọi người lại nói khác đi, dùng những lời không rõ thị phi để nói với những người này. Đương nhiên, cũng chỉ có Lý Thanh ngu xuẩn mới tin tưởng nữ nhân này! " Chuyện này còn có thể sai sao?" Sau khi lời nói Lâm U vừa dứt, nhóm tùy tùng phía sau hắn phát ra tiếng cười bừa bãi. " Tuy nói nữ nhân Cố Nhược Vân này là kẻ yếu nhung nàng vẫn có vài phần dung mạo, rất rõ ràng Lý Thanh cùng mấy nam nhân trong đội ngũ đã bị nàng mê hoặc, cho nên mới nói giúp nàng như vậy, nói không chừng mấy ngày nay trong rừng rậm Ác Linh này, chuyện gì bọn họ cũng đã làm, dưới tình huống như vậy bọn họ sao có thể không che chở nàng?" Vài người sôi nổi cười ha ha, dù sao cũng có Lâm U chống lưng cho bọn họ, cũng không phải sợ đắc tội với thiếu gia tướng quân phủ. Phanh! Một cái nắm tay không có bất luận dấu hiệu gì đánh trên ngực người vừa mở miệng nói chuyện, người nọ còn chưa kịp phản ứng thân thể lập tức bay ngược ra ngoài, ầm ầm đánh vào cục đá cách đó không xa, khiến hắn ngã đầu rơi máu chảy. Đám người Đổng Phương cũng ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn về phía dung nhan xanh mét của Mộc Anh. Bọn họ tựa hồ không thể nghĩ tới, người ra tay đầu tiên trong toàn đội sẽ là Mộc Anh, cũng là người có tính cách trầm ổn nhất. Bất quá, thực hiển nhiên, một quyền này của Mộc Anh làm cho bọn họ cảm nhận được sảng khoái xưa nay chưa từng có. " Ngươi thật to gan!" Lâm U nhìn đến tùy tùng sau lưng mình bị thương, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, " Cũng dám ra tay với người của ta trước mặt ta! Hiện tại lập tức báo ra gia tộc của ngươi, ta thật muốn nhìn xem ngươi có cái bối cảnh gì mà lại càn rỡ như thế." Mộc Anh cười lạnh một tiếng: " Ta không môn không phái, chỉ có một thân một mình, ngươi muốn tìm gia tộc ta gây phiền toái, sợ là cũng không có cách nào!" Nghe được lời này, đáy mắt Lâm U càng thêm thâm trầm. Một cái tiểu tạp chủng không môn không phái, cũng dám kêu gào ở trước mặt hắn, quả thực là tìm chết! Nghĩ đến đây, hắn cắn chặt răng nói: " Các ngươi lên cho ta, giết mấy tiểu súc sinh này! Ta muốn cho bọn họ biết, đắc tội Lâm U ta sẽ có kết cục như thế nào!" " Những người này, động một chút đều muốn giết người lấy mạng sao?" Lục Vân nhìn dung nhan điên cuồng của Lâm U, nhàn nhạt, " Trước đo tới một cái Đoạn Ất, hiện tại lại tới một Lâm U! Chúng ta chỉ là tham gia vòng đào thải mà thôi, lại gặp những người phiền toái ngu ngốc không dứt!" Đặc biệt, đối tượng của những người ngu ngốc này lại nhằm vào Cố Nhược Vân. Nếu lúc trước hắn có thể nhìn thấy cảnh tượng tiểu Manh Manh trong tay Cố Nhược Vân nuốt người, liệu có còn những hành động như vậy? Nháy mắt, liền nhìn thấy mấy người phía sau Lâm U đều đồng loạt rút ra vũ khí, nhanh chóng hướng tới gần mọi người. " Lâm U, ngươi dám can đảm động thủ với chúng ta ở chỗ này, nhất định khi trở về ta sẽ bẩm báo phụ thân!" sắc mặt Lý Thanh đại biến, vội vàng chắn trước mặt mấy người trong đội, nghiến răng nghiến lợi nói. " Ha ha, Lý Thanh, ngươi thật là quá xem trọng bản thân! Ta nói ngươi có tư cách nói chuyện với ta, đó chỉ là nhờ thân phận ngươi là con trai tướng quân phủ, ngươi thật sự cho rằng ta đem loại phế vật như ngươi để vào mắt sao? không sai, phụ thân ngươi là tướng quân đại nhân của Thiên Nguyệt đế quốc, nhưng thì thế nào? ngươi cho rằng bệ hạ từ trước đến nay đều rất chú trọng thiên tài sẽ vì ngươi mà trừng phạt ta? có bệ hạ làm chủ, ta cần gì kiêng kỵ phế vật như ngươi! Người tới, lên cho ta! Nếu Lý Thanh dám cản trở các ngươi, đều giết không bỏ qua! Mọi việc đã có ta chống lưng cho các ngươi, không cần sợ thế lực của hắn!" Lâm U phất phất tay, ánh mắt thâm trầm nói.
|
Chương 1490: Lại tới gây phiền toái 7
" Các ngươi có thể ứng phó bọn họ không?" trên trán Lý Thanh toát ra một tầng mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn về phía đám người Mộc Anh hỏi. Mộc Anh trầm ngâm nửa ngày nói: " Trong bọn họ, có ba người Siêu Phàm trung kỳ, mà ở chỗ của chúng ta chỉ có ta cùng Khang Thiếu Kiệt là ở cảnh giới này! Cho nên, bọn họ hạ thủ chỉ sợ chúng ta ứng phó không được bao lâu." Lý Thanh ngẩn người, hắn nhìn về phía Cố Nhược Vân cùng Tá Thượng Thần ở phía sau, âm thầm cắn răng nói: " Cố cô nương là ân nhân cứu mạng chúng ta, chúng ta không thể để những người này quấy rầy nàng, bởi vậy chúng ta chỉ có thể nghênh chiến lần này!" Lần đầu tiên, Lý Thanh thực sự thống hận thực lực nhỏ yếu của chính mình, lúc trước cho dù thực lực của hắn yêu, cũng có người tướng quân phủ bảo hộ hắn, nhưng hôm nay, bởi vì hắn nhỏ yếu mới không thể trợ giúp đồng đội, thậm chí còn liên lụy bọn họ. " Con mẹ nó, loại thời điểm này chúng ta cũng không quản được nhiều như vậy." Đổng Phương nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất, trong mắt hiện lên một đạo hung ác: " Liền tính chúng ta liều chết, cũng không thể để nhóm tạp chủng này quấy rầy Cố cô nương, đây là chuyện chúng ta đã đáp ứng nàng, cho dùng dùng đến tính mạng cũng phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn." Nghe lời nói này của Đổng Phương, trong mắt Lục Vân tán thưởng càng đậm, càng nhiều thêm một tia tình cảm. Có lẽ đến bây giờ, nàng mới chân chính nhận thức Đổng Phương! Nam nhân này vì một lời hứa hẹn mà nguyện ý hy sinh chính mình, là đáng giá cho một nữ nhân tin cậy. " một đám ngu ngốc!" Lúc này, người của Lâm U đã đem đám người Đổng Phương vây quanh, chợt hăn nghe được thời thề son sắt của đối phương, đáy mắt trào phúng càng đậm. " Chỉ bằng vài người các ngươi, hơn nữa Lý Thanh lại là một phế vật, có thể ứng phó nhiều thiên tài như chúng ta sao? Thật sự là buồn cười đến cực điểm! Đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội, là chính các ngươi không biết quý trọng, cũng đừng trách ta ra tay tàn nhẫn độc ác!" Sau khi nói xong lời này, Lâm U làm một cái động tác chém đầu, bên môi nâng lên một mạt cười lạnh dày đặc. " Giết bọn họ! Một người cũng không cần lưu lại! chờ sau khi giết hết bọn họ, ta lại đem cái nữ nhân ti tiện Cố Nhược Vân bắt lại, đưa cho đại tiểu thư Tô Lâm tra tấn! Dù sao trong rừng rậm Ác Linh này, nhiều người biến mất như vậy cũng không có ai phát hiện là do ta làm! Đến nỗi đánh cuộc của tiểu thư Tô Lâm cùng Cố Nhược Vân? Ha ha, các ngươi cho rằng nàng có tư cách cùng tiểu thư Tô Lâm đứng trên lôi đài? Nếu thật sự cùng loại phế vật này tỷ thí, đó chính là vũ nhục của đại tiểu thư Tô Lâm!" Mà hắn, tuyệt đối sẽ không để người nào vũ nhục đến Tô Lâm. Sắc mặt đám người Mộc Anh ngưng trọng một chút, nếu thật sự muốn động thủ cùng những người này, phần thắng của bọn họ cũng không nhiều! Cho nên, chuyện có thể làm bây giờ chỉ là kéo dài thời gian, chỉ cần Cố Nhược Vân trợ giúp Tá Thượng Thần đột phá hoàn toàn, bọn họ liền không cần kiêng kị những người này! " Chúng ta giữ chân họ." Nhìn những người đang tới gần, con ngươi Mộc Anh hơi trầm xuống, đáy mắt hiện lên một đạo ánh sáng. " Được, chúng ta hiểu rõ." Đám người Đổng Phương lần lượt gật gật đầu cũng vội vàng rút ra vũ khí, mặt không đổi sắc nhìn về phía đám người Lâm U, nhưng mà trên mặt mọi người dần dần ngưng trọng. Xôn xao! Bên trong núi rừng, cuồng phong gào thét, nhóm tùy tùng phía sau Lâm U nhanh chóng vọt tới đám người Mộc Anh, vũ khí trong tay sắc ben lạnh lẽo vô cùng, phản chiêu lại tươi cười dữ tợn trên mặt những người đó. Chiến đấu, chạm vào sẽ bùng nổ ngay! Lâm U cười ha ha, tiếng cười kia tràn ngập thần sắc bừa bãi, tầm mắt hắn xuyên thấu qua đám người nhìn về phía Cố Nhược Vân ngồi dưới đất bất động thanh sắc, tươi cười trên mặt càng thêm tàn nhẫn. " Cố Nhược Vân, không có khả năng ta để loại nữa nhân như ngươi ở lại, như vậy Tô Lâm sẽ không thoải mái! Bằng thân phận của ngươi, mặc dù chết ở nơi này cũng không có ai xuất đầu vì ngươi!" Loại người như nàng chết cũng đáng, là một phế vật không hề có bối cảnh, cho dù chết nhất định sẽ không có ai đứng ra báo thù vì nàng. Lúc này, dưới cuồng phong, Cố Nhược Vân ngồi ngay ngắn phía sau Tá Thượng Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân phía trước, môt đầu tóc đen nhảy múa trong gió, trên dung nhan thanh tú lộ ra vẻ ngưng trọng. Đến nỗi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nàng cũng một mực không hề hay biết, thậm chí một chút gió thổi cỏ lay cũng đều không thể tiến vào trong tai nàng. Tiểu gia hỏa cũng ghé vào trên đỉnh đầu Cố Nhược Vân, không ngừng vận chuyển lực lượng cuồn cuộn vào thân thể nàng, tuy nói nó thấy được mọi người đang chiến đấu, nhưng nó lại không hề để ý đến một chút, chỉ hết sức chuyên chú rợ giúp Cố Nhược Vân. Phụt!
|
Chương 1491: Lại tới gây phiền toái 8
Đổng Phương lui về sau hai bước, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vạn phần trắng bệch. " Những người này đều là thiên tài trong quý tộc, tuy rằng cấp bậc cùng chúng ta không sai biệt lắm, nhưng lực lượng lại không phải đệ tử trong thế lực nhỏ như chúng ta so sánh được!" Đổng Phương gắt gao nắm vũ khí trong tay, mặt mày trầm trọng, " Hơn nữa, Lâm U cũng là Siêu Phàm trung kỳ! Hắn còn chưa có ra tay, nói cách khác nếu hắn động thủ thì chúng ta càng khó đối phó." Người cùng đẳng cấp, tiếp nhận bồi dưỡng lại không giống nhau, cho nên thực lực biểu hiện ra ngoài cũng liền không giống nhau! Những thiên tài đế quốc này từ nhỏ đã được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, công pháp học tập cũng là số một số hai, người trong một thế lực nhỏ há có thể so sánh được? cũng là nguyên nhân vì sao Tô Lâm chỉ là Siêu Phàm trung kỳ mà hoàng đế Thiên Nguyệt lại nói nàng là người duy nhất có khả năng đoạt lấy quán quân trong tỷ thí. Có phụ thân là cường giả đứng thứ hai ở Thiên Nguyệt đế quốc, cho dù Tô Lâm chỉ ở cấp bậc Siêu Phàm trung kỳ lại có được lực lượng của Siêu Phàm hậu kỳ, hơn nữa trong quận vương phủ còn có linh khí trung cấp tồn tại! nếu ở trong tỷ thí, Tô Lâm lấy ra linh khí trung cấp, chỉ sợ đối thủ là Siêu Phàm hậu kỳ đi chăng nữa vẫn không bằng nàng! " các ngươi cút ngay, để ta tự mình giải quyết đám cẩu tạp chủng này!" Lâm U hét lớn một tiếng, tức khắc mọi người tránh ra một con đường, tiếp theo sau đó thân thể hắn giống như tia chớp phóng về phía trước, nhắm ngay Đổng Phương đã từng mở miệng nhục nhã hắn..... " Đổng Phương, cẩn thận!" Sắc mặt Lục Vân biến đổi, ánh mắt xuất hiện lo âu, hô to một tiếng.
|
Chương 1492: Tá Thượng Thần đột phá
Đáng tiếc, đã không còn kịp nữa rồi. Sau khi một tiếng hô này vừa dứt, nắm tay Lâm U đã dừng trên ngực Đổng Phương, trong phút chốc thân thể Đổng Phương như diều đứt dây văng ra ngoài, nhanh chóng bị ném tới chỗ hai người Tá Thượng Thần cùng Cố Nhược Vân. " Không xong!" Sắc mặt mấy người đều đại biến, nhưng căn bản là không kịp ngăn lại. Mắt thấy Đổng Phương sắp sửa đụng ngã Cố Nhược Vân, Lâm U ha ha cười to, hắn thật muốn nhìn dưới tình huống như vậy, nữ nhân Cố Nhược Vân có còn im lặng ngồi đó hay không. Oanh! Nhưng mà, thời điểm Đổng Phương sắp đụng ngã Cố Nhược Vân, một đạo lực lượng cường đại từ trên người Tá Thượng Thần khuếch tán ra, cùng lúc đó Đổng Phương còn chưa kịp rơi xuống lại lần nữa bị quăng ra xa, thân thể hung hăng đập trên một thân cây, miệng phun máu tươi không ngừng. Tiếp theo sau đó, đôi mắt hoa đào khẽ nhắm của nam tử tuyệt thế chậm rãi mở ra, một mạt âm lãnh từ đáy mắt hắn xẹt quá. " Cố cô nương, Tá công tử!" Khí nhìn thấy Tá Thượng Thần mở mắt, trong lòng Lục Vân vi vẻ vội vàng la lớn, hơn nữa thở ra một hơi nhẹ nhõm từ đáy lòng. Cũng may, Tá Thượng Thần rốt cuộc đã tỉnh! Chỉ cần có bọn họ ở đây, nhưng người này liền không thể làm gì được nữa! " Này...đây là...không, không có khả năng! Nam nhân này vừa rồi mới đột phá? hơn nữa hơi thở đột phá này tuyệt đối không ở cảnh giới Siêu Phàm!" Lâm U từ trong khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, sắc mặt của hắn hơi đổi, không dám tin nhìn Tá Thượng Thần. Chí Tôn? Có khả năng sao? Nam nhân này chỉ dựa vào đi cửa sau mới có thể tham gia tỷ thí, sao có thể đạt cảnh giới Chí Tôn? Lâm U nắm chặt nắm tay, nhưng mà toàn thân hắn lại đang run rẩy không thôi, tựa hồ không thể nào thuyết phục chính mình đi tin điểm này! " Tiểu Vân nhi, đa tạ." Tá Thượng Thần thu liễm âm lãnh trong mắt, hướng về nữ tử phía sau lộ ra nụ cười phong hoa tuyệt đại. " Nếu không nhờ ngươi, sợ là hiện tại ta dữ nhiều lành ít." Nhìn nam nhân kia, miệng cười giống như hoa đào nở rộ, Cố Nhược Vân chậm rãi thu hồi tay: " Ngươi làm cho huynh muội chúng ta quá nhiều, ta có thể nào thấy chết không cứu? huống hic, huynh muội chúng ta thiếu ngươi một cái nhân tình, sợ là vĩnh viễn cũng không thể trả hết." " nếu ngươi thật sự cảm tạ bổn hoàng tử, tiền tới đây ôm bổn hoàng tử ôm một chút, thấy thế nào?" Tá Thượng Thần cười khẽ mở rộng hai cánh tay, từ đầu đến cuối hắn không có liếc nhìn đám người quấy rối Lâm U một cái. Dường như cũng không có phát hiện sự tồn tại của bọn họ. Có Nhược Vân liếc mắt Tá Thượng Thần, cũng không có nói thêm cái gì, chợt hướng đi tới Đổng Phương đang ngã trên mặt đất hộc máu không ngừng, từ trong áo lấy ra một cái bình sứ đổ ra một viên đan dược, đưa tới trước mặt hắn. " Ăn nhanh đi, thương thế của ngươi lập tức sẽ tốt hơn." Đổng Phương ngây ngẩn cả người, đôi mắt ngốc lăng nhìn đan dược trong tay Cố Nhược Vân, biểu tình kia chính là hoàn toàn không dám tin. " Này...đây là thức ăn linh thú? Cố cô nương, ngươi thật sự muốn đem thức ăn linh thú cho ta?" Tốt quá đi! Đối với Đổng Phương mà nói hắn đối với đan dược có ấn tượng rất lớn, đan dược này đều là thức ăn của Manh Manh! Đám người Lý Thanh đều không chớp mắt nhìn đan dược trong tay Cố Nhược Vân, đều nhịn không được nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn Đổng Phương, sớm biết rằng bị thương có thể được dùng đan dược, bọn họ cũng muốn bị thương thật nhiều. " Thức ăn linh thú?" Lâm U đã từ trong sợ hãi đối với Tá Thượng Thần phục hồi tinh thần lại, sau đó liền nghe được lời Đổng Phương nói, khi nhìn đến biểu tình kích động của đối phương, trong lòng khinh thường càng sâu: " Thân là nhân loại, thế nhưng lại đi ăn thức ăn linh thú, thật đúng là làm cho những nhân loại như chúng ta mất mặt!" Dường như Đổng Phương không hề nghe thấy âm thanh trào phúng của Lâm U, đôi mắt kích động phóng ánh sáng. Tiếp theo sau đó, hắn sợ Cố Nhược Vân đổi ý liền nhanh tay cầm lấy đan dược nuốt vào. " Ha ha ha!" sau khi ăn vào đan dược, Đổng Phương kích động nhịn không được cười thật lớn, " Không nghĩ tới sinh thời Đổng Phương ta còn có thể ăn thức ăn cực phẩm của linh thú! Cố cô nương, nếu mỗi ngày ngươi đều cho ta ăn thức ăn linh thú, liền muốn ta làm linh thú của ngươi, ta cũng không oán không hối hận." Tôn nghiêm? Đan dược ở trước mắt, còn muốn tôn nghiêm cái gì? Tiểu gia hỏa đang nằm trên đầu Cố Nhược Vân trợn tròn mắt, đối với Đổng Phương rất là khịt mũi coi thường. Hắn cho rằng loại thức ăn linh thú này thì linh thú nào cũng có thể dùng sao? Cho dù hắn là một linh thú, cũng không có tư cách cùng nó hưởng thụ cùng cấp bậc đãi ngộ!
|