Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
|
|
Chương 1493: Tá Thượng Thần đột phá 2
Bởi vì lúc trước, khi Tá Thượng Thần dùng Hoàng Linh quả đã tạo ra gió lốc, làm cho không ít nhóm thiên tài đế quốc lần lượt đi tới nơi này. Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp hiểu rõ rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy lời nói mất mặt của Đổng Phương đều sững sờ tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía Đổng Phương cũng mang theo vài phần thương hại. Tên này là ai? Thế nhưng nghèo đến loại trình độ này! Đến thức ăn linh thú đều có thể ăn! Giờ khắc này, mọi người chỉ nghe thấy được lời của Đổng Phương, lại không có chú ý tới, sau khi ăn vào đan dược thương thế của Đổng Phương đã khôi phục không sai biệt lắm. " Nơi này đã xảy ra chuyện gì?" Một đạo âm thanh trầm thấp chậm rãi từ sau đám người truyền đến. Mà sau khi nghe thấy âm thanh này, Lý Thanh hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về nam tử áo xám từ trong đám người đi ra, hơi hơi giật mình, đè thấp giọng nói: " Hắn là Vô Hư trưởng lão ở viện trưởng lão Thiên Nguyệt đế quốc, một cường giả Chí Tôn, cũng là người duy nhất đế quốc phái tới bảo hộ chúng ta, hơn nữa Vô Hư trưởng lão lại là sư phụ Lâm U!" Sư phụ Lâm U? Cố Nhược Vân hơi hơi nhíu mày hỏi: " Lâm U là ai?" Lúc trước nàng vẫn luôn ở trong trạng thái bế quan, đối với mọi chuyện bên ngoài vẫn không rõ ràng, chỉ biết sau khi chính mình thoát khỏi trạng thái bế quan, liền thấy Đổng Phương đang hộc máu. " Cố Nhược Vân, ngươi đừng có ở chỗ này giả ngu!" Vừa thấy Vô Hư trưởng lão xuất hiện, Lâm U càng thêm kiêu ngạo: " Ta đi tới nơi này đã lâu như vậy, ngươi còn hỏi ta là ai? Nếu ngươi nói chính mình không giả bộ, ai tin? Hừ, chỉ bằng tiện nhân như ngươi cũng muốn mắt cao hơn đỉnh đầu, cũng dám cùng Tô Lâm tuyên chiến! Quả thực là không biết trời cao đất rộng!" Tô Lâm? Sau khi nghe thấy Lâm U nói, Cố Nhược Vân có chút hiểu được. Hóa ra những người này là vì Tô Lâm mà đến đây! " Đổng Phương là do ngươi đả thương?" Cố Nhược Vân suy nghĩ, hỏi. " Không sai," Lâm U cao ngạo ngẩng đầu, lạnh giọng nói, " Ta tới nơi này là để tìm ngươi, ai biết nhóm hỗn đản này cũng dám ngăn cản ta, ta không đánh bọn họ thì đánh ai? Thật không biết loại nữ nhân như ngươi từ đâu có được cái mị lực lớn như vậy, đem các nam nhân xoay quanh mê mẩn, ngay cả Lý Thanh cũng bị ngươi mê hoặc mà nói chuyện vì ngươi! Xem ra Tô Lâm nói không sai, ngươi chính là một kẻ chỉ biết câu dẫn nam nhân, một nữ nhân chỉ muốn dựa vào nam nhân để đi len! Ngươi thấy câu dẫn Quận Vương không được, cho nên liền đem ý định phóng lên người Lý Thanh, cũng chỉ có loại tiểu tử ngốc như Lý Thanh mới có thể bị ngươi mê hoặc!" Trong phút chốc dung nhan Lý Thanh thay đổi, giọng nói lạnh đi vài phần. " Lâm U, ngươi nói chuyện nên tôn trọng một chút, Cố cô nương cũng không phải loại người như ngươi nói! Nàng cũng không cần phải câu dẫn Quận Vương! Ngươi chẳng qua là nghe một phía từ Tô Lâm nói mà thôi, ai có thể đủ chứng minh Cố cô nương câu dẫn Quận Vương?"
|
Chương 1494: Cường giả đế quốc bênh vực người mình 1
Lâm U cười lạnh một tiếng, trào phúng nhìn dung nhan Lý Thanh mang theo tia tức giận. " Chỉ bằng ngươi đã vì nàng mà nói giúp một phen, liền có thể chứng minh nhân phẩm của nàng! Nếu không phải nàng mị hoặc ngươi, ngươi sẽ trợ giúp nàng sao?" " Ngươi........." Lý Thanh tức đến cả người run rẩy, vừa định phản bác lại thì phía sau truyền đến giọng nói thanh lãnh. " nếu biết là ngươi đem hắn đả thương, vậy là tốt rồi, ngươi làm hắn bị thương bao nhiêu ta liền trả lại ngươi bấy nhiêu, như thế nào?" Đổng Phương sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn dung nhan thanh lệ của nữ tử, ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp. Nàng đây là........muốn vì mình xả giận? Cho dù là làm trò trước mặt cường giả đế quốc? Nghĩ đến đây, trong lòng Đổng Phương nổi lên một trận cảm động, đáy lòng cũng càng thêm kiên định thần phục Cố Nhược Vân. " Chỉ bằng ngươi?" Lâm U cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, " Thực lực của ngươi còn chưa đủ cùng ta giao chiến!" " Đổng Phương, vừa rồi hắn đánh ngươi mấy cái?" Cố Nhược Vân không có trả lời Lâm U, nàng quay đầu nhìn về phía Đổng Phương hỏi. " Một... một quyền," Đổng Phương nuốt một ngụm nước miếng, " Bất quá, những người khác cũng đánh ta vài cái." " Được, ta hiểu rồi," Cố Nhược Vân nhàn nhạt nói, chợt đem ánh mắt chuyển hướng về mấy người Lục Vân, hỏi lại lần nữa, " Còn các ngươi? Tổng cộng đã chịu bao nhiêu quyền, từng người một báo lên con số chính xác cho ta." Mọi người đều sửng sốt một chút, hai mặt nhìn nhau, không biết nên trả lời Cố Nhược Vân như thế nào. Nhưng thật ra Mộc Anh không có nghĩ nhiều, thành thật trả lời nói: " Ta đã thống kê qua, mấy người chúng ta tổng cộng chịu hai mươi quyền." " Hai mươi cái sao?" tầm mắt Cố Nhược Vân chuyển hướng về phía Lâm U, bình tĩnh nói, " Ta đây không nhiều cũng không ít, trả lại ngươi hai mươi quyền, như thế nào?" " Ha ha ha." Lâm U cười ha ha hai tiếng: " Ngươi chân yếu tay mềm như thế kia, liền tính cho dù ta đứn một chỗ cho ngươi đánh hai mươi quyền, ngươi cũng không thể đánh ta xê dịch một bước! Tới đây, ngươi cứ tới đây đánh ta! Ta thật muốn nhìn thấy đến cuối cùng người mất mặt là ai." Khi nói lời này, Lâm U chỉ vào ngực chính mình, kiêu ngạo lớn tiếng nói. Vô Hư trưởng lão nhíu nhíu mày, cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là lẳng lặng đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt. " Ngươi xác định đứng im để ta đánh?" Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, giọng nói mang theo một mạt cười như không cười. Mấy người Lục Vân nhìn Lâm U giống như nhìn một kẻ ngu ngốc. Lâm U này chỉ là một Siêu Phàm trung kỳ mà thôi, Cố Nhược Vân đã tới Siêu Phàm hậu kỳ, hắn còn muốn đứng im hơn nữa không có bất cư phòng bị gì để cho nàng đánh? Gia hỏa này có phải chán sống rồi hay không, muốn người khác tiến hắn một đoạn đường? Đương nhiên, trong lòng Lâm U cũng không có nghĩ như vậy. Chính mình không có bất cứ phòng bị nào tùy tiện để cho nàng đánh, đến lúc đó Cố Nhược Vân không thể làm hắn lay động một chút, tất nhiên sẽ đánh mất mặt mũi, như thế cũng coi như vì Tô Lâm nhả ra một ngụm oán khí. " Hừ, đến đây đi, dùng hết toàn bộ lực lượng của ngươi đánh ta! Ta thật muốn cho ngươi hiểu rõ, giữa ta và ngươi có bao nhiêu chênh lệch!" Lâm U cười lớn, kiêu ngạo quát. " Được." Cố Nhược Vân gật gật đầu, người khác đã thịnh tình mời mọc nàng như vậy, nàng còn khách khí làm gì? Ngay tư đầu Vô Hư trưởng lão cũng không có nói tiếng nào, nhưng khi nhìn thấy nắm tay Cố Nhược Vân có linh khí bao bọc, sắc mặt đại biến, vội vàng muốn ngăn cản, nhưng mà cũng đã không kịp rồi, khi hắn định ra tay chặn lại thì nắm tay của Cố Nhược Vân đã đánh lên ngực Lâm U. Oanh!
|
Chương 1495: Cường giả đế quốc bênh vực người mình . 2
Một quyền giáng xuống, quần áo trên người Lâm U giống như bị phá nát, lực lượng cường đại đánh vào thân thể xuyên qua sau lưng, thế cho nên bụi đất sau lưng hắn bay lên mịt mù, thân thể cũng vụt bay ra ngoài..... Phụt! Lâm U phun ra một ngụm máu tươi, ngã trên mặt đất. Mà dưới một quyền này của Cố Nhược Vân, đầu óc hắn ngây ngốc, chỉ cảm thấy chung quanh là một mảnh ồn ào nhưng lại không nghe được người khác đang nói cái gì. " Bất quá lúc này chỉ mới một quyền thôi, ngươi còn thiếu ta mười chín quyền." Cố Nhược Vân không hề nhìn đến thương thế của Lâm U, nhàn nhạt nâng khóe môi, hướng hắn đi qua. " Cô nương," đúng lúc này một đạo tiếng nói lãnh ngạo từ phía sau Cố Nhược Vân truyền đến, " Lão phu xin khuyên ngươi một câu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng! Các đồng bạn của ngươi cũng không có gì đáng lo ngại, ngươi cần gì phải truy cứu tới cùng, như thế đối với ngươi cũng không có chỗ nào tốt." Nghe được lời này, Cố Nhược Vân cũng không có dừng lại bước chân, chỉ là tươi cười trên mặt mang theo trào phúng. " Hiện tại ở đây nhiều người như vậy, đều nghe thấy Lâm U đã đáp ứng sẽ chịu hai mươi quyền của ta, chẳng lẽ thân là công tử phủ thừa tướng, liền lời hứa cũng không thực hiện được?" Ngay từ đầu, mọi người còn khiếp sợ thực lực của Cố Nhược Vân, hiện giờ nghe thấy lời nói của nàng không nhịn được được châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi. Phải biết rằng đế quốc tổ chức tỷ thí, tiến đến nơi này không chỉ có những thiên tài quý tộc đế quốc, còn có các thanh niên tài tuấn trong các tiểu thế lực, nếu bị truyền ra ngoài Lâm U nói mà không giữ lời, thanh danh ỷ thế hiếp người liền sẽ truyền khắp Thiên Nguyệt đế quốc! Vô Hư trưởng lão cũng đã nghĩ đến chuyện này, sắc mặt có chút không tốt: " Cố cô nương, ta vẫn là câu nói kia, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng! nếu ngươi vẫn khăng khăng như vậy, ta đây cũng không thể ngăn cản ngươi, nhưng ngươi phải hiểu rõ, tuy rằng ngươi có một chút thiên phú, nhưng cũng không thể so với thế lực của Thiên Nguyệt đế quốc! Vì một ngụm tức giận, mà làm ra việc chính mình hối hận cả đời, có đáng không?" Cho dù lão già này luôn miệng nói sẽ không ngăn cản Cố Nhược Vân, nhưng lời hắn nói cũng không sai. Nếu ngươi thật sự muốn giết hắn, được! Ta sẽ không ngăn ngươi lại, nhưng ngươi cũng phải chuẩn bị tốt bị bọn họ trả thù! Cho dù thực lực hiện tại của Cố Nhược Vân làm cho bọn họ rất khiếp sợ, thì như thế nào? thiên tài có cường đại hơn nữa, lại không có hậu thuẫn cường hãn, cũng chỉ là một thiên tài bình thường mà thôi! Nói không chừng, tùy thời đều sẽ ngã xuống! Đám ngươi Lục Vân đều lắc lắc đầu, trong ánh mắt hàm chứa thần sắc thất vọng. Bọn họ còn tưởng rằng cường giả đế quốc sẽ là người phong độ cỡ nào, không nghĩ tới cũng là người không phân rõ thị phi bênh vực người mình! sao hắn không nói thẳng luôn với Cố Nhược Vân nếu nàng dám động vào Lâm U, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua nàng! " Còn có ngươi nữa Lý Thanh," Vô Hư chuyển hướng sang Lý Thanh, sắc mặt hơi trầm xuống nói, " tốt xấu gì ngươi cũng là người tướng quân phủ, lại cùng những người này tiếp tay cho giặc? ngươi như thế không sợ phụ thân ngươi sẽ thất vọng? xem phân lượng tướng quân phủ, hôm nay ta sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi đi đi!" Khuôn mặt Lý Thanh hơi đổi, cho dù phụ thân hắn là tướng quân, lại một chút cũng không dám đắc tội người trong đoàn trưởng lão, nhưng mà........ Hắn cắn cắn môi nói: " Vô Hư trưởng lão, là Lâm U tìm chúng ta gây phiền toái trước, hơn nữa xác thật hắn cũng đã đáp ứng Cố cô nương sẽ tiếp nhận hai mươi quyền của nàng, ở đây nhiều người nghe thấy như vậy, chẳng lẽ Vô Hư trưởng lão muốn Thiên Nguyệt đế quốc chúng ta đeo cái thanh danh nói không giữ lời, ỷ mạnh hiếp yếu, nhận lấy cái ác danh bênh vực người mình không nói lý?" Khi mọi người còn đang nói chuyện, nắm tay Cố Nhược Vân lần nữa đánh lên người Lâm U, vì thế Lâm U còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại bị thêm một quyền làm cho thất điên bát đảo, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. " Được! Rất tốt!" Vô Hư trưởng lão giận dữ cười, " Chỉ là hy vọng việc các ngươi làm hôm nay, ngàn vạn lần đừng hối hận!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này. Tốt xấu gì Lâm U cũng là đệ tử hắn, kết quả nhóm người này liền đả thướng Lâm U trước mặt hắn! Đặc biệt là cái tên hỗn đản Lý Thanh này! cho dù hắn đã từng giúp Lâm thừa tướng ngáng chân tướng quân phủ không ít lần, nhưng cũng không làm ra chuyện quá phận, kết quả bây giờ tên hỗn tiểu tử này lại giúp đỡ người ngoài!
|
Chương 1497: Cường giả đế quốc bênh vực người mình . 4
" Siêu Phàm hậu kỳ! Nàng thế nhưng là Siêu Phàm hậu kỳ! Khó trách nàng có dũng khí lớn như vậy lập giấy sinh tử cùng ta!" Tô Lâm gắt gao cắn cắn răng, đột ngột nàng cười lạnh lên, tươi cười kia lộ ra thần sắc ngoan độc, " Nhưng mà, Cố Nhược Vân, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội thắng ta, tuyệt đối không!" ................... " Quyền thứ hai mươi!" Oanh! Nắm tay Cố Nhược Vân hung hăng dừng trên ngực Lâm U, sau đó chậm rãi thu tay lại, nhàn nhạt xoay người hướng phía sau đi đến: " Chúng ta đi thôi." " Được." Đổng Phương gật gật đầu, sau đó đồng tình nhìn Lâm U đang ngã trên đất không dậy nổi. Xem thương thế này của Lâm U, phỏng chừng nửa năm đến ba năm cũng không thể hồi phục, cho nên tỷ thí Thiên Nguyệt đế quốc lần sau hắn cũng không có cơ hội tham gia nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng Đổng Phương tràn đầy thống khoái, ai kêu lúc trước Lâm U lại kiêu căng ngạo mạn làm gì? Cái này gọi là báo ứng đi. Sau khi đám người Cố Nhược Vân rời đi, mọi người ở đây cũng tản ra, bởi vì bọn họ tìm tới nơi này là nghĩ có bảo vật được khai quật, chứ không phải vì chuyện này mà trì hoãn việc trước mắt. Đáng tiếc, cho đến giờ bọn họ lại không biết, Linh Hoàng quả mà bọn họ coi như bảo bối đã hợp nhất cùng một thể với Tá Thượng Thần. " Lâm U." Vô Hư trưởng lão bước nhanh đến trước mặt Lâm U, đem thân thể Lâm U nâng lên, nhíu chặt mày hỏi: " Ngươi thế nào rồi?" " Khụ khụ!" Lâm U ho ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đều là oán độc, nhưng mà thương thế rất nghiêm trọng không thể nói ra một chữ. " Lâm U, ngươi yên tâm, sư phụ sẽ vì ngươi báo thù này!" Vô Hư trưởng lão hít sâu một hơi, ngăn chặn lửa giận trong lòng, gằn từng chữ một kiên định nói. Cố Nhược Vân! Ngươi lại làm càn trước mặt ta như thế, tất nhiên ngươi phải trá giá đắt cho hành động hôm nay! ........... Rừng rậm Ác Linh, so với bên ngoài ầm ĩ, giờ phút này sâu trong rừng rậm Ác Linh trở nên đầy yên tĩnh, loáng thoáng giữa đường còn có hơi thở cường đại. Cố Nhược Vân dừng lại bước chân, nhìn về đám người Đổng Phương phía sau, nhàn nhạt nói: " Các ngươi cứ ở chỗ này chờ ta." Mọi người sửng sốt một chút, không hiểu nguyên nhân nhìn dung nhan thanh lệ của nữ tử. " Cố cô nương, chúng ta đều đã đi đến nơi này, nếu cứ như vậy bỏ ngươi lại một mình, chúng ta thật sự có chút không yên lòng." Đổng Phương nhíu nhíu mày, nói. Đối mặt với ánh mắt quan tâm của mấy người này, Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: " chỗ sâu nhất trong rừng rậm Ác Linh này, tất nhiên ta không thể không đi! Nếu các ngươi đi theo ta, chẳng những không thể giúp ta thậm chí sẽ làm liên lụy ta! Cho nên, các ngươi có thể lựa chọn ở chỗ này chờ ta hoặc ra bên ngoài rừng rậm Ác Linh chờ ta! một ngày trước khi vòng đào thải kết thúc, ta sẽ đến gặp các ngươi." Mấy người đều trầm mặc xuống, trong lúc nhất thời không biết nên lựa chọn như thế nào. " Cố cô nương nói không sai." Sau một lúc trầm mặc thật lâu, giọng nói Mộc Anh chậm rãi vang lên, mang theo trầm ổn như cũ. " Bằng vào thực lực của chúng ta, chẳng những không giúp được nàng còn sẽ liên lụy nàng! Ta tin lấy thực lực Cố cô nương tới tham gia tỷ thí Thiên Nguyệt đế quốc, khẳng định là muốn lấy đồ vật quan trọng, nếu thật sự chúng ta làm ra chuyện gì liền liên lụy nàng cũng bị đào thải, cho nên ta lựa chọn ở nơi này chờ Cố cô nương!" Đổng Phương thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: " Cố cô nương, nếu ngươi yêu cầu chúng ta đi vào, cho dù vượt lửa băng sông chúng ta sẽ không bỏ ngươi một mình! Nhưng mà nếu ngươi không muốn chúng ta đi theo, chúng ta liền ở chỗ này chờ ngươi, ngươi nhất định phải sống sót trở về." Không biết có phải hắn ảo giác hay không, hắn cảm thấy chỗ sâu nhất trong rửng rậm Ác Linh tựa hồ cất giấu thứ gì đó rất cường đại! Nghe Đổng Phương nói, Cố Nhược Vân gật gật đầu, chợt đem ánh mắt chuyển hướng Tá Thượng Thần: " Yêu nghiệt, tuy nói ngươi đã thành công dung hợp với Hoàng Linh quả, nhưng bởi vì uy lực của Hoàng Linh quả này thân thể của ngươi cần thiết phải tu dưỡng một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này ngươi không thể chiến đấu, chờ ngươi hoàn toàn thích ứng với lực lượng mới có thể vận dụng linh lực, bởi vậy bây giờ ngươi cũng không cần đi theo ta." Thật ra Tá Thượng Thần cũng không có phản đối quyết định của Cố Nhược Vân, hắn hơi hơi mỉm cười, trong mắt hoa đào hàm chứa ý cười: " Được, ta chờ ngươi trở về."
|
Chương 1498: Cường giả đế quốc bênh vực người mình . 5
Trong mấy người ở đây, Tá Thượng Thần là người hiểu biết Cố Nhược Vân nhất. Gia hỏa này rất yêu mạng! Có thể nói, nàng kỳ thật rất sợ chết! Hiện giờ, nếu nàng muốn tiến vào chỗ sâu nhất trong rừng rậm Ác Linh, cũng đại biểu chỗ sâu nhất đó sẽ không uy hiếp đến tính mạng của nàng, bằng không lấy loại thái độ yêu mạng của nàng, không có khả năng tùy tiện từ bỏ sinh mạng của mình! Nàng sẽ mạo hiểm, nhưng mà mạo hiểm có nắm chắc, nếu biết rõ bước vào nơi này sẽ chết không thể nghi ngờ, nàng tuyệt đối sẽ không bước một bước. " Manh Manh, chúng ta đi thôi." Cố Nhược Vân đem tiểu gia hỏa đang nằm trên đầu mình lấy xuống, nhìn đám người Tá Thượng Thần lần nữa, liền xoay người bước vào chỗ sâu nhất trong rừng rậm Ác Linh..... Chỗ sâu trong rừng rậm Ác Linh. Cây cối khô héo, muôn hoa điêu tàn. Đi một khoảng thời gian, Cố Nhược Vân có thể nhìn thấy những cây cối khô héo phía sau toát ra thân ảnh, những thân ảnh đó đều có lực lượng cường đại, lại không biết vì sao những thân ảnh đó chần chờ một lúc, cũng không có đi ra. Thậm chí cũng không có ngăn cản Cố Nhược Vân đi tới. Theo từng bước chân Cố Nhược Vân đi sâu vào, nàng cảm nhận được Cửu Hoàng trong thân thể đang run rẩy lợi hại, cái loại run rẩy này không phải là sợ hãi, mà là..... hưng phấn? " Không biết chỗ sâu nhất trong rừng rậm Ác Linh có thứ gì tồn tại, mới khiến Cửu Hoàng trở nên kích động như thế?" Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu gia hỏa trong lòng. " Manh Manh, ngươi có biết không?" Tiểu gia hỏa chớp đôi mắt, lộ ra biểu tình mờ mịt ngây thơ, tựa hồ không biết Cố Nhược Vân đang nói cái gì. Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân dừng bước chân, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn phía trước, một mạt kinh ngạc từ đáy mắt chợt lóe qua. Chỉ thấy phía trước, phía trên vách đá chênh vênh, một cự long màu tím đang bị xiềng xích buộc chặt, biểu tình rất là thống khổ! Càng quan trọng hơn là... thân thể cự long này trong suốt. " Linh hồn tử long? vì cái gì nơi này lại giam cầm linh hồn tử long?" con ngươi Cố Nhược Vân trầm xuống, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, " Hơn nữa, tử lòng này cùng Cửu Hoàng có quan hệ gì?" Thời điểm Cố Nhược Vân đang cân nhắc, bên trong linh hồn của nàng chợt truyền đến tiếng nói của Chu Tước. " Long Vương, thế nhưng là Long Vương, Long Vương đã biến mất từ rất lâu thế nhưng sẽ xuất hiện ở nơi này!" Long Vương? Cố Nhược Vân giật mình: " Chu Tước, rốt cuộc nó là ai?" " Chủ nhân, Long Vương này đã từng là cường giả vạn năm trước, nó là vương của Long tộc! So với lão tổ Long tộc gặp lần trước thì nó tồn tại còn lâu hơn!" Chu Tước hít sâu một hơi, mới bình phục nội tâm kích động, " Hơn nữa, Long Vương này thống trị tất cả những Long tộc trên đại lục, có thể nói nó đã từng vô cùng phong quang! Nhưng mà, sau này Long Vương cùng Tử Tà lão đại đồng thời biến mất! Không nghĩ tới lại ở chỗ này, hơn nữa còn bị người giam cầm!" Cố Nhược Vân hơi hơi nheo lại con ngươi. Long Vương cùng Tử Tà đồng thời biến mất? Chẳng lẽ, nó cùng Tử Tà có quan hệ gì? " Thoạt nhìn hiện giờ cự long này rất là thống khổ, Chu Tước, như thế nào ta có thể đem nó cứu ra?" " ta cũng không biết, ngươi hỏi Thiên Khung đi, hắn là Thanh Long, cũng coi như cùng chủng tộc với Long Vương, hẳn là hắn biết." giọng nói Chu Tước mang theo một tia hoang mang, chợt đem chuyện này ném cho Thanh Long Thiên Khung. Tuy nói Thiên Khung cùng Long Vương đều là Long tộc, nhưng thân phận lại không giống nhau, một người là vương của Long tộc, thống trị toàn bộ Long tộc, mà một người khác thân mang huyết mạch thần thú, cho dù hiện giờ thực lực của Thanh Long không bằng Long Vương, nhưng thân phận lại cao quý hơn so với Long Vương.
|