Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 559: Hội Đấu Giá (1)
Edit: Sahara "Ha ha ha!"Đường Nhiên cười lớn đầy sảng khoái: "không sai, con nói không sai. Một nữ nhân dơ bẩn như vậy sao có thể so sánh với Duyệt nhi trong sáng, thuần khiết của chúng ta? Duyệt nhi, gia gia đặt tin tưởng lớn ở con, tuyệt đối đừng khiến cho gia gia phải thất vọng!" Đường Nhiên vỗ vỗ bả vai Đường Duyệt, ý tứ trong lời nói lại vô cùng sâu xa. Đường Duyệt cười mỉm, rũ hai hàng mi xuống, che đi sự tàn nhẫn trong đáy mắt. Trầm Ngọc Khanh, nam nhân mà tất cả nữ tử trong thành Hoàng Tuyền này đều mong muốn có được, nhất định phải là của cô ta! ______ Hội Đấu Giá. Những vật phẩm đấu giá đầu tiên từng món từng món được đưa lên, tuy nhiên chỉ là những vật phẩm bình thường, trên cơ bản thì chẳng có gì hiếm lạ. Nhưng càng về sau, thì mức độ trân quý cũng càng được tăng lên dần. Lúc này, Hội Đấu Giá vừa bán ra được thêm một vật phẩm, đang tiến hành giao dịch, sau đó một vật phẩm mới lại được mang lên đấu giá tiếp tục. "Các vị, tiếp theo đây, chúng ta sẽ tiền hành đấu giá một hạt giống!" Nam tử đấu giá sư khẽ mỉm cười, sau đó thì mở miếng vải đỏ ra, rồi lại cất tiếng nói vang vọng khắp sảnh đường đấu giá. "Không giấu các vị, Hội Đấu Giá Thịnh Thiên của chúng ta cũng không biết đây là hạt giống của loại cây gì? Tuy nhiên, nó được tìm thấy tại Bỉ Ngạn Sơn, cho nên chúng ta cho rằng, nếu trồng nó, đợi đến khi nó trưởng thành rồi biết đâu được sẽ xảy ra kì tích gì đó thì sao?" Lời nói của đấu giá sư dường như là có mê lực hấp dẫn người nghe, làm tất cả mọi người đều bị cuống hút mà chăm chú lắng nghe từng lời hắn nói. Thế nhưng, khi mọi người nhìn thấy hạt giống được đặt trong khây đựng vật phẩm đấu giá thì ngọn lửa nhiệt huyết đang cháy hừng hực trong lòng liền bị một thau nước lạnh tạt cho tắt ngúm. Cho dù không biết đây là hạt giống của cây gì thì cũng không sao, bọn họ có thể mạo hiểm một lần. Thế nhưng cái hạt giống kia rõ ràng là đã khô héo, nhìn qua giống như là từng bị lửa đốt, dù có là thần linh giáng thế thì chỉ sợ cũng không thể làm cho nó nẩy mầm được. Thiết nghĩ, cho dù có là loại người xem tiền như rác thì cũng sẽ không phun phí mà bỏ tiền ra mua một cái hạt giống đã khô héo như thế này về. Đấu giá sư lại như không có nhìn thấy ánh mắt và thái độ của những người khác, vẫn cứ mỉm cười tiếp tục nói: "giá khởi điểm là một ngàn vạn lượng bạc, bắt đầu kêu giá!" Tức khắc, mọi người đều sôi nổi ghé tai nhau bàn luận, nhưng không có một người nào mở miệng kêu giá cả. Ngay thời điểm tất cả mọi người cho rằng sẽ không có ai kêu giá thì bỗng một giọng nói trong trẻo từ giữa đám người ngồi dưới bỗng vang lên. "Một ngàn vạn lượng!" Lâm Nhược Bạch yếu ớt giơ tay lên, ra một giá bằng giá khởi điểm. Tuy nhiên, sau khi kêu giá xong thì Lâm Nhược Bạch liền bỏ tay xuống ngay tức khắc, xoay qua nhìn Vân Lạc Phong, bĩu cái môi dưới dài ra cả thước. "Sư phụ~, con thấy cái hạt giống khô queo kia có tác dụng gì đâu, sao người lại muốn mua nó?" Vân Lạc Phong bắt chéo hai chân, hai tay gác lên lưng dựa của ghế ngồi, khóe môi nở một nụ cười tươi đầy tà khí khó hiểu. "Hình dáng của cái hạt giống kia nhìn cũng không tệ, có thể khoét một cái lỗ nhỏ trên đó rồi xuyên một sợi dây qua để làm vòng đeo cổ cho Trà Sữa nhà ta." Khóe miệng Lâm Nhược Bạch co rút vài cái, hóa ra sư phụ của cô bé bỏ nhiều tiền như vậy mua một cái hạt giống vô dụng về là để làm vòng đeo cổ cho Trà Sữa. Chỉ vì chuyện này mà tiêu hết một ngàn vạn lượng bạc? Lúc này, trong đầu Lâm Nhược Bạch chỉ còn lại duy nhất một câu nói, có tiền là có thể tùy hứng! Những người khác nghe thấy câu trả lời của Vân Lạc Phong thì cũng đều lắc lắc đầu, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng. Bắc Đẩu Bang giao cho một người như vậy làm bang chủ, sớm muộn gì cũng diệt vong. Ngay cả bang chúng của Bắc Đẩu Bang đang có mặt ở đây cũng cảm thấy xấu hổ, trong lòng thầm oán trách Vân Lạc Phong. Nữ tử này không làm đương gia thì không biết củi gạo đắc thế nào mà! Lại phung phí ngân lượng nhiều như vậy. Nếu như là tiền của cô ta thì cũng không nói làm gì, nhưng toàn bộ ngân lượng trong Bắc Đẩu Bang đều là do bang chủ tiền nhiệm lao tâm lao lực dốc sức làm ra. Trong cảm nhận của bọn họ, Vân Lạc Phong cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, hằng ngày chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, trưng diện chao chuốt lấy lòng nam nhân, làm sao có được một ngàn vạn lượng? Nhất định là do cô ta lừa gạt bang chủ tiền nhiệm mà có được!
|
Chương 561: Hội Đấu Giá (3)
Edit: Sahara Đường Lâm cắn chặt răng, nói bằng giọng điệu tàn nhẫn: "Hội Đấu Giá Thịnh Thiên của các người không biết được nữ nhân này giảo hoạt đến mức nào đâu! Chỉ cần các người để cho cô ta có thời gian thì ai biết được cô ta sẽ nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì chứ? Ta vì không muốn các người bị lừa gạt cho nên mới bảo các người hãy yêu cầu cô ta lấy sáu ngàn vạn lượng ra cho mọi người cùng xem!" Sáu ngàn vạn lượng không phải là một con số nhỏ, nữ nhân này tuyệt đối sẽ không thể nào lấy ra được! Khóe môi Đường Lâm gợi lên một nụ cười đắc ý, dường như hắn đã thấy được cái cảnh mà Vân Lạc Phong bị trục xuất ra khỏi thành Hoàng Tuyền. Đây cũng là hậu quả của việc Vân Lạc Phong dám không để Thiên Võ Các vào mắt. Nụ cười tươi trên mặt nam nhân đấu giá sư biến mất, gương mặt hắn hiện giờ là một mảnh bình tĩnh: "chẳng lẽ Đường Lâm công tử không tin Hội Đấu Giá Thịnh Thiên của chúng ta?" "Không, dĩ nhiên là ta không phải không tin Hội Đấu Giá Thịnh Thiên, ta chỉ là lo lắng các người bị lừa gạt mà thôi...." Đường Lâm biết nếu như đắc tội với Hội Đấu Giá Thịnh Thiên thì cũng không có chỗ nào tốt đối với Thiên Võ Các, nhưng hắn ta lại không cam tâm bỏ qua một cơ hội tốt thế này. Lần này, Đường Lâm không cho nam nhân đấu giá sư có cơ hội lên tiếng, hắn quay sang nhìn Vân Lạc Phong, mở miệng cười châm chọc: "Vân Lạc Phong, để ta đoán thử xem Mộ Dung Bắc đã cho ngươi bao nhiêu bạc? Nhưng mà, dù hắn có cho ngươi nhiều thế nào đi nữa thì cũng không thể nào đạt tới con số sáu ngàn vạn lượng được! Ngươi không có tiền mà lại kêu giá tranh giành với người khác, đúng là tự tìm đường chết!" Nói đến đây, Đường Lâm hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "hôm nay, tại sảnh đường Hội Đấu Giá Thịnh Thiên này, ta sẽ khiến cho tất cả mọi người đều thấy được bộ mặt xấu xí của ngươi!" Dù Đường Lâm từng câu từng chữ đều dồn ép dọa nạt, nhưng nét mặt Vân Lạc Phong trước sau đều thản nhiên như một, cô nhận lấy chén trà Lâm Nhược Bạch đưa qua, đưa lên môi nhắp lấy một ngụm, đôi mắt đen nhánh là một mảnh tĩnh lặng như mặt hồ. "Vân Lạc Phong!" Nhìn thấy thái độ ung dung không cho là đúng của Vân Lạc Phong, Đường Lâm suýt chút là không dằn được lửa giận trong lòng mình mà bùng nổ. "Nếu ngươi không lấy ra được sáu ngàn vạn lượng thì mau nhân lúc còn sớm mà cút đi, đừng ở chỗ này phá rối!" Vân Lạc Phong đặt chén trà trong tay xuống bàn, hơi nâng mặt lên, ánh mắt như cười như không nhìn thẳng vào mặt Đường Lâm: "nếu ta có thể lấy ra được sáu ngàn vạn lượng thì sao?" "Ha ha!" Đường Lâm cười lạnh hai tiếng: "ngươi đang muốn nói, Mộ Dung Bắc thật sự giao hết ngân lượng của Bắc Đẩu Bang cho ngươi? Ngươi cảm thấy ta có tin lời ngươi nói hay không?" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhún vai: "nếu như ta có thể lấy ra được sáu ngàn vạn lượng, vậy thì, số tiền mua hạt giống này sẽ do ngươi thanh toán, thế nào?" Sắc mặt Đường Lâm khẽ biến, Vân Lạc Phong là một kẻ giảo hoạt, chuyện này hắn ta biết, bằng không Thiên gia cũng không đột ngột bị tiêu diệt dễ dàng như thế! Hiện tại cô ta dám nói ra những lời này, không lẽ.... trong tay cô ta thật sự là có được sáu ngàn vạn lượng? Nghĩ đến đây, Đường Lâm hơi khựng lại, trong mắt cũng lóe lên một tia do dự. "Thế nào? Ngươi sợ sao?" Lâm Nhược Bạch bắt ngay được vẻ do dự của Đường Lâm, liền đứng lên, hai tay chống nạnh, hất cằm, nhìn Đường Lâm mà mở miệng khiêu khích: "không phải vừa rồi ngươi còn mạnh miệng chắc chắn rằng sư phụ ta không thể nào lấy ra được sáu ngàn vạn lượng hay sao? Bây giờ sư phụ ta muốn cược một trận với ngươi thì ngươi liền sợ hãi?" Gương mặt Đường Lâm tức thì có chút khó coi, hắn cảm nhận được những ánh mắt trào phúng đang dần dần nhìn về phía hắn, liền vội vàng biện minh cho chính mình: "ai nói ta sợ hãi? Đường Lâm ta trời không sợ, đất không sợ! Chẳng lẽ lại đi sợ hai con tiểu nha đầu các ngươi?" "Nếu không sợ, sao ngươi lại không dám đánh cược cùng sư phụ của ta?" Lâm Nhược Bạch bày ra khí thế kiêu căng của mình mà hỏi. Đường Lâm hơi hơi hé miệng, trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc, không biết là nên trả lời Lâm Nhược Bạch thế nào. Cho đến bây giờ hắn mới nhận ra, bản thân đã vô tình rơi vào thế cục do đối phương bố trí. "Người của Thiên Võ Các không dám đánh cược? Chẳng lẽ bọn họ thật sự đang sợ hãi à?" "Ta thấy đúng là như vậy, xem ra Thiên Võ Các ở trước mặt bang chủ tân nhiệm của Bắc Đẩu Bang đúng là rất kiên kỵ, nếu không cũng không sợ hãi đến như vậy!"
|
Chương 562: Hội Đấu Giá (4)
Edit: Sahara "Ha ha, ngươi có nghe được tên Đường Lâm kia vừa nói cái gì hay không? Hắn ta rõ ràng là sợ những lại cứng miệng không chịu nhận! Nếu là ta, ta sẽ đồng ý trận đánh cược này ngay lập tức, dù sao thì ta cũng không thể nào thua được!" Nghe tiếng dị nghị của đám người bàng quan xung quanh e sợ thiên hạ không loạn kia mà khuôn mặt của Đường Lâm càng lúc lại càng đen. Hiện giờ hắn đã như cưỡi trên lưng cọp, muốn xuống cũng không thể xuống được. Trong thành Hoàng Tuyền này, kết quả của kẻ vì sợ sệt mà không dám đáng cược là gì thì không có ai biết rõ ràng hơn hắn ta. Chuyện này có nghĩa là, từ nay trở về sau, Thiên Võ Các sẽ phải đối mặt với sự chế nhạo không ngừng của tất cả mọi người trong thành Hoàng Tuyền. Cho nên, vì giữ thể diện cho Thiên Võ Các, Đường Lâm chỉ có thể cắn chặt răng, kiên quyết nói: "chẳng phải cũng chỉ là một trận đánh cược thôi sao, Đường Lâm ta khi nào lại biết viết chữ sợ này kia chứ? Được, ta đồng ý cược một trận này cùng với ngươi! Nhưng mà, nếu như ngươi không lấy ra được sáu ngàn vạn lượng thì phải tự chặt đi một chân của mình, từ nay về sau không được bước chân vào thành Hoàng Tuyền nửa bước!" Vân Lạc Phong thu tầm mắt lại, cười nhạt một cái, cô đưa tay vào trong ống tay áo còn lại, móc ra một xấp ngân phiếu, đưa cho Lâm Nhược Bạch đang đứng bên cạnh. "Đây là sáu tờ ngân phiếu, mỗi tờ là một ngàn lượng, con cầm lấy, lập tức đi tìm người của Hội Đấu Giá để xác minh!" Gương mặt Đường Lâm tức thì cứng đờ lại, hai mắt trợn to hiện lên vẻ kinh sợ. Không có khả năng có chuyện này được! Mộ Dung Bắc thật sự đem toàn bộ tài sản mà Bắc Đẩu Bang sở hữu đều đưa hết cho nữ tử này sao? Chẳng lẽ hắn ta thật sự ngu xuẩn đến t mức độ như vậy? Sớm biết như vậy, mình nên kêu giá thêm một lần nữa! Chỉ cần vượt qua con số bảy ngàn vạn lượng, thì Mộ Dung Bắc có muốn cũng không có đủ tiền mà đưa cho Vân Lạc Phong! Trong lòng Đường Lâm ảo nảo không thôi, hắn ta không ngờ người luôn khôn ngoan như Mộ Dung Bắc sao đột nhiên lần này lại ngu xuẩn như vậy? Nam tử đấu giá sư nhận lấy số ngân phiếu mà Lâm Nhược Bạch đưa tới, sau khi kiểm tra kỹ càng một lượt thì đưa trả lại cho cô bé, tiếp theo, giọng nói vừa trong vừa vang của hắn lại lần nữa cất lên, vang vọng khắp sảnh đường Hội Đấu Giá. "Không sai, đây đúng là sáu ngàn vạn lượng ngân phiếu, Đường Lâm, ngươi cũng nên tuân thủ giao ước, thay vị cô nương này thanh toán số tiền của món vật phẩm lần này." Phịch! Theo lời của nam tử đấu giá sư nói ra, hai chân của Đường Lâm cũng theo đó mà lảo đảo rồi ngã ngồi thật mạnh xuống ghế. Trên mặt hắn đầy vẻ tuyệt vọng. Tiêu rồi! Lẩn này hắn khẳng định là tiêu đời rồi! Chẳng những khi không lãng phí hết sáu ngàn vạn lượng bạc, mà còn để cho kẻ thù của Thiên Võ Các chiếm được lợi từ Thiên Võ Các. Nếu như để cho gia chủ biết chuyện này thì ngài ấy nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn. Đường Lâm nghĩ đến kết cục của mình khi trở về Thiên Võ Các, gương mặt bỗng trở nên tái nhợt đầy khổ sở. "Các vị, màn khôi hài vừa rồi đến đây là kết thúc, bây giờ chúng ta tiếp tục tiến hành đấu giá vật phẩm tiếp theo, vật phẩm đấu giá tiếp theo sau đây mà một con linh thú, tên là Thương Sơn Tuyết Lang, giá khởi điểm cũng đồng dạng là một ngàn vạn lượng bạc, người trả giá cao thì thắng!" Bang! Nam tử đấu giá sư vừa hạ búa bắt đầu, cả hội trường đều bắt đầu sôi nổi ra giá... Lúc này, trong một gian phòng phía trên lầu hai của Hội Đấu Giá, một nam nhân đang ngồi trên ghế thái sư, trong tay cầm chén trà, tư thái vô cùng ưu nhã thưởng trà. Thần sắc trên mặt hắn ta rất ôn hòa, như một dòng suối thanh mát, lại giống như là được bao phủ bởi những ánh sáng ấm áp mà tạo thành. Một mái tóc bạc óng ánh như tuyết, đẹp đến mức làm người ta quên cả hô hấp của mình. Dường như dưới gầm trời này, chỉ cần là nơi mà hắn xuất hiện thì không ai có thể đoạt đi ánh sáng của hắn ta. Dù hắn chỉ ngồi yên bất động, thì cũng đủ dệt nên một bức tranh huyền ảo không chân thật. "Nha đầu này.... Thật sự khiến ta cảm thấy rất thưởng thức!" Khóe môi nam nhân kia kéo ra một độ cong tuyệt mỹ làm động lòng người: "thật không hổ là người mà Thiên Nhai đề cử!" Nghiêm lão đứng một bên hầu hạ, vừa nghe vậy thì cung kính đáp: "Trầm gia chủ, nếu ngài thưởng thức cô nương ấy như vậy, thì chi bằng để ta mời vị cô nương ấy đến đây một chuyến!" "Tạm thời không cần!" Nam nhân nhẹ nhàng cười mỉm, ngón tay thon dài miết qua miết lại trên thân chén trà, sau đó, hắn thấy trong chén trà của mình không biết từ lúc nào mà lại rơi vào một con côn trùng nhỏ, không khỏi nhíu mày lại.
|
Chương 563: Hội Đấu Giá (5)
Edit: Sahara Nghiêm lão cũng nhìn thấy con côn trùng nhỏ trong chén trà của Trầm Ngọc Khanh, ông hơi sửng sốt một tý rồi vội vàng lên tiếng ngay: "Trầm gia chủ, ta lập tức giúp ngày đổi nước trà khác ngay!" "Chén trà này.... Bẩn rồi!" Ý chính là, dù Nghiêm lão có đổi nước trà khác thì cũng không thay đổi được sự thật rằng chén trà này đã bẩn rồi. "Người đâu!" Nghiêm lão hiểu ý của Trầm Ngọc Khanh, ngay tức khắc quát lớn lên một tiếng: "mau đổi cho Trầm gia chủ một cái ly khác!" Nghe vậy, một nha hoàn hầu việc trong phòng liền bưng lấy chén trà kia đi ra ngoài, không bao lâu sau, nha hoàn kia lại bưng một chén trà mới từ bên ngoài đi vào, cẩn thận đặt xuống trước mặt Trầm Ngọc Khanh. Nghiêm lão thì đứng một bên không ngừng lao mồ hôi trên trán, miệng thì cười khổ không thôi. Đừng thấy Trầm Ngọc Khanh bình thường rất dễ sống chung, đối xử với mọi người cũng rất ôn hòa! Nhưng hắn lại có một tật xấu rất lớn, đó là quá mức chú trọng sạch sẽ. Đặc biệt là cái tật xấu này đã đạt tới trình độ điên cuồng luôn rồi! Giống như là chuyện vừa rồi, một con côn trùng bé tí tẹo rơi vào nước trà, đổ đi rót lại nước trà khác không phải là hết chuyện rồi sao? Nhưng hắn thì lại muốn đổi luôn cả chén trà! Đây không phải tật xấu thì là gì? "Trầm gia chủ, không biết ngài còn có gì muốn căn dặn nữa hay không?" Nghiêm lão đang mắng Trầm Ngọc Khanh ầm ĩ trong lòng, nhưng trên mặt không để lộ ra một chút gì cả, vẫn trưng ra cái thái độ cung kính ngàn năm không đổi. "Các người cứ lui xuống đi!" Trầm Ngọc Khanh nhìn Nghiêm lão bằng ánh mắt không nóng không lạnh, giọng nói hắn vẫn nghe rất êm tai, như là tiếng suối nước thanh mát. "Dạ!" Nghiêm lão cung kính chắp nắm tay, sau đó quay sang phất tay một cái với đám thị nữ trong phòng: "tất cả cũng theo ta lui xuống!" Đám nha hoàn cùng hành lễ, nối đuôi nhau rời khỏi gian phòng. Từ đầu đến cuối, đám nha hoàn trong phòng đều không dám liếc mắt nhìn trộm Trầm Ngọc Khanh một cái nào, dường như chỉ cần liếc nhìn hắn một câu thì cũng giống như là một sự khinh nhờn đối với nam nhân đẹp như thần tiên hạ phàm này. Trầm Ngọc Khanh khe khẽ vỗ vỗ ngón tay lên miệng chén trà, khóe môi vẫn đang mỉm cười, ánh mắt hắn dường như có thể nhìn xuyên qua cửa phòng mà thấy được bóng dáng của tuyệt sắc giai nhân đang ngồi bên dưới. "Vân Lạc Phong, quả thật là có chút thú vị, vừa nhìn thì đã biết là một người không chịu được thiệt thòi. Thiên Võ Các lại cứ thích đâm đầu vào gây sự, kết quả chuốc lấy chắc chắn không gì ngoài bị ăn đến cả xương cốt cũng không còn!" ____ Bên dưới sảnh đường đấu giá. Cây búa gỗ của nam tử đấu giá sư gõ xuống, một vật phẩm khác lại được đấu giá xong. Tiếp theo đó, hắn lại cho mang lên một cái khây khác, cất giọng sang sảng mà nói: "các vị, đây là vật phẩm áp trục của Hội Đấu Giá chúng ta ngày hôm nay, đây là một quyển thư tịch của một vị danh y từ một ngàn năm trước được lưu lại! Vị danh y kia có tên là Tuyệt Thiên!" Tuyệt Thiên? Vừa nghe được cái tên này, tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt giật mình một cái, ánh mắt bọn họ nhìn về phía cái khây trong tay của đấu giá sư như là đang nhìn một mỹ nhân trần trụi, chỉ hận một nỗi không thể lập tức nhào lên. Cái tên Tuyệt Thiên đại biểu cho cái gì, chỉ sợ là không có người nào mà lại không biết! Nghe nói y thuật của vị y sư này đã đạt đến trình độ khởi tử hồi sinh, có thể làm cho người chết sống lại. Cho dù người đã hoàn toàn tắt thở, nhưng chỉ cần rơi vào tay hắn, thì hắn vẫn có thể làm cho người đó sống lại như thường. Có thể nói, trên đời này không có một kỳ nan tạp chứng nào mà hắn ta không trị được! Thư tịch của Tuyệt Thiên viết lại kinh nghiệm hành y trong suốt cả cuộc đời của hắn ta! Biết bao nhiêu y sư trên đại lục này đều không ngừng tìm kiếm, bất chấp thủ đoạn để đạt được tới tay! Tuy nhiên, tất cả đều uổng công vô ích, không có một ai thành công tìm được thư tịch của Tuyệt Thiên. Thật sự không ngờ, quyển thư tịch này lại xuất hiện trong buổi đấu giá ngày hôm nay! Ngay tức khắc, hơi thở của tất cả mọi người đang có mặt đều trở nên dồn dập. "Vật phẩm lần này không có giá khởi điểm, mọi người có thể tùy ý ra giá!" nam tử đấu giá sư mỉm cười lễ phép, nói. Hai mắt Đường Lâm lập tức sáng lên, hiển nhiên, đây chính là mục tiêu của hắn trong buổi đấu giá ngày hôm nay. Chỉ cần có được quyển y thư này, sau đó nghiên cứu thật kỹ, biết đâu có thể tìm ra được phương pháp trị khỏi chứng bệnh nan y của Trầm gia chủ. Chỉ cần Thiên Võ Các có thể chữa khỏi bệnh của Trầm gia chủ thì nhất định sẽ được Trầm gia trọng dụng.
|
Chương 564: Hội Đấu Giá (6)
Edit: Sahara ***chú thích cho bạn nào chưa biết: 1 vạn = 10.000 10 vạn = 100.000 100 vạn = 1 triệu 1 ngàn vạn = 10 triệu 10 ngàn vạn = 100 triệu 100 ngàn vạn = 1 tỷ ____ Cho dù nghiên cứu không ra cũng không ảnh hưởng gì cả, lúc đó chỉ cần giao quyển thư tịch này cho y sư muốn nhận Đường Duyệt làm đồ đệ của Trầm gia là được. Dù sao thì chỉ cần leo lên được con thuyền lớn như Trầm gia, địa vị của Thiên Võ Các ở thành Hoàng Tuyền sau này cũng sẽ vô cùng vững chắc. "Sư phụ!" hai mắt của Lâm Nhược Bạch sáng lên: "quyển thư tịch này khẳng định Thiên Nhai sẽ rất thích, lúc trước con có thiếu Thiên Nhai một ân tình, vừa hay có thể lấy quyển thư tịch này làm lễ vật cho ông ấy, được không sư phụ?" Tuy rằng Thiên Nhai không phải là người chữa khỏi bệnh Lâm Nhược Bạch, nhưng nói sao thì ông ấy cũng ngàn dậm xa xôi chạy đến Linh Thần Sơn cứu cô bé. Ân tình này Lâm Nhược Bạch tuy không nói nhưng cô bé luôn khắc ghi trong tâm khảm của mình. Hiện giờ có một phương pháp báo đáp tốt như vậy bày ra trước mắt, cô bé sao lại không nắm lấy chứ? Còn về sư phụ nhà mình..... Trong cảm nhận của Lâm Nhược Bạch, y thuật của sư phụ cô bé tuyệt đối không thua kém Tuyệt Thiên, cho nên, có quyển thư tịch này hay không đối với sư phụ cũng chẳng có gì quan trọng! Vân Lạc Phong suy nghĩ một chút rồi mới trả lời Lâm Nhược Bạch: "ta nể mặt con, có thể thỉnh thoảng chỉ đạo một chút y thuật cho Thiên Nhai, còn quyển thư tịch này đúng là cũng không phải vật thiết yếu gì!" Vân Lạc Phong cô có trong tay Y Học Thần Điển, y thư trong khắp thiên hạ này có cái nào có thể so sánh được chứ? Mà theo như chương cuối cùng của Y Học Thần Điển, thì đừng nói là vừa mới tắt thở, cho dù kẻ đó đã đến điện Diêm La trình diện với Diêm Vương thì Vân Lạc Phong cô cũng có thể lôi kẻ đó về lại dương thế được. Đôi mắt Lâm Nhược Bạch phát sáng càng thêm rực rỡ, nụ cười trên mặt như muốn kéo lên đến tận mang tai: "sư phụ~, con đã biết là người thương con nhất mà!" Xác thật, nếu như có được sự chỉ đạo của Vân Lạc Phong, còn tốt hơn là một mình mày mò nghiên cứu y thư. Nếu như Thiên Nhai biết được tin này thì ông cũng sẽ quyết định chọn gần không chọn xa! "Hừ!" Đường Lâm hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Vân Lạc Phong bằng ánh mắt vô cùng khinh thường: "khẩu khí của ngươi cũng lớn thật, chỉ dựa vào ngươi mà cũng đòi so sánh với Tuyệt Thiên? Đúng là kẻ chưa từng trải sự đời! Ta thấy, ngay cả Tuyệt Thiên là ai ngươi cũng không biết!" Nói xong hắn ta liền xoay mặt nhìn lên nam tử đấu giá sư ở phía trên, lớn tiếng hô to: "ta ra tám ngàn vạn lượng!" Nghe thấy có người đầu tiên lên tiếng báo giá, những người khác cũng hồi thần trở lại, bắt đầu sôi nổi kêu giá. "Mười ngàn vạn lượng!" "Mười ngàn vạn thêm bốn ngàn lượng!"* (**là 100 triệu + thêm 4000 lẻ á. 4000 lượng là chưa tới 1 vạn nha, Sa sợ nhiều bạn đọc nhanh quá nên nhầm) Bởi vì bản chất của quyển thư tịch này quá quan trọng, nên người kêu giá càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng khốc liệt, rất nhanh, từ con số tám ngàn vạn lượng ban đầu đã tăng lên đến con số năm mươi ngàn vạn lượng bạc. Trong gian phòng ghế lô ở tầng hai, Trầm Ngọc Khanh vẫn đang ung dung thưởng thức trà ngon, sự ồn ào dưới sảnh đường không hề ảnh hưởng gì đến hắn cả. "Gia chủ!" Tuy nhiên, thị nữ kiều diễm ở sau lưng hắn ta thì lại không được bình tĩnh như vậy, cô ta nhìn một màn phía dưới, không nhịn được nữa mà phải lên tiếng: "chúng ta có cần ra tay đoạt lấy quyển thư tịch kia không?" Một khi Trầm gia ra tay, các thế lực khác chắc chắn sẽ không còn đường sống! Ngón tay Trầm Ngọc Khanh khẽ gõ lên mặt bàn, trên mặt xẹt qua một tia trầm tư: "ngươi nói xem, nếu Vân Lạc Phong kia là một y sư, có phải cũng sẽ có hứng thú đối với quyển thư tịch này hay không?" Nữ tử kiều diễm kia hơi ngẩn ra, sau đó lại e dè mà hỏi: "gia chủ, ý của ngài là...." "Nếu ta đoạt lấy quyển thư tịch này đem tặng cho Vân Lạc Phong, có phải sẽ có thể làm cho Vân Lạc Phong thiếu ta một ân tình? Đến thời điểm ta nhờ cô ấy trị bệnh giúp ta, nói không chừng sẽ không bị cô ấy cự tuyệt!" Gương mặt tuấn mỹ vô song của Trầm Ngọc Khanh khẽ nở nụ cười, một mái tóc dài bạc trắng rũ xuống lưng, thân mình hắn có hơi lười biếng dựa vào lưng ghế, đôi mắt chợt lóe lên tia sáng nhàn nhạt. Nữ tử kiều diễm kia không hiểu sao gia chủ nhà mình lại phải dụng tâm đi lấy lòng một nữ nhân khác, muốn nữ nhân kia được vui vẻ. Bởi vì thường ngày Trầm Ngọc Khanh cũng rất tín nhiệm cô ta, nên cô ta cũng không che giấu mà đem nghi vấn trong lòng mình hỏi ra. "Gia chủ, Trầm gia chúng ta cũng có không ích y sư, cho nên, thuộc hạ cảm thấy không hiểu, sao gia chủ lại muốn đoạt lấy thư tịch rồi đem tặng cho Vân Lạc Phong kia? Hơn nữa, nếu như gia chủ đã đích thân mở miệng bảo cô ta chữa bệnh cho ngài, cô ta làm sao lại dám từ chối? Dưới gầm trời này, người hy vọng được nịnh bợ Trầm gia nhiều vô số kể, có ai lại từ bỏ một cơ hội tốt như vậy chứ?"
|