Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 799: Tụ Linh Dược khiến cho oanh động (4)
Edit: Sahara Mà Tiết Nhu Nhi sở dĩ bị thương, chắc chắn là bởi vì không có ra tay đánh trả lại Hỏa Hỏa. Nghe câu hỏi này, trên mặt Tiết Nhu Nhi lại bày ra vẻ bất đắc dĩ: "có nói thế nào thì đó cũng chỉ là một đứa trẻ! Tục ngữ nói: nuôi không dạy, là lỗi của cha! Nha đầu kia kiêu căng ngang ngược, cũng là vì cha mẹ nó không có dạy dỗ đàng hoàng, không phải là lỗi của nó, tỷ làm sao có thể xuống tay với một đứa trẻ cho được?" Ngôn ngữ của Tiết Nhu Nhi cực kỳ ôn nhu, làm cho người ta không cách nào tưởng tượng được rằng, bên dưới cái bộ mặt ôn nhu ấy, là nội tâm sâu độc như rắn rết. Diệp Kỳ lại càng phẫn nộ hơn, lập tức muốn đi tìm Hỏa Hỏa để mà tính sổ. "Nha đầu kia thật sự là quá vô pháp vô thiên! Muội nhất định phải đi dạy dỗ nó một trận, nếu không, nó sẽ đem Diệp trạch này xem như là nhà của nó mất thôi!" "Kỳ Kỳ!" Tiết Nhu Nhi vội vàng kéo tay Diệp Kỳ lại: "muội đi tìm nó, nó nhất định sẽ phủ nhận, như vậy sẽ chỉ càng làm cho quan hệ của muội và đại ca muội càng thêm gay gắt mà thôi! Đây cũng là điều mà tỷ không muốn thấy! So với hạnh phúc của muội, chút ủy khuất này của tỷ không đáng là gì cả!" Diệp Kỳ dừng bước, thở dài một hơi thật mạnh. Cả đời này, có thể có được một bằng hữu như Tiết Nhu Nhi khắp nơi đều suy nghĩ cho cô ta, cô ta còn có gì hối tiếc nữa chứ? Thật là không hiểu tại sao đại ca lại cứ chướng mắt Tiết Nhu Nhi? "Kỳ Kỳ, việc này cũng không trách được nha đầu kia, nó đánh tỷ, nguyên nhân trong đó, thật sự cũng là tại vì bản thân tỷ!" Tiết Nhu Nhi rũ mắt xuống, giọng điệu khá ôn hòa. Diệp Kỳ nhíu mày hỏi ngược lại: "tỷ nói vậy là có ý gì? Rõ ràng là do nha đầu kia quá kiêu căng ngạo mạn, sao tỷ lại ôm hết mọi trách nhiệm lên người mình?" "Kỳ Kỳ.... " Tiết Nhu Nhi khẽ cắn môi mỏng, hai tròng mắt ẩn hiện một tầng hơi nước mờ nhạt: "là do tỷ lắm chuyện xen vào việc của người khác! Bởi vì tỷ thấy y thuật của sư phụ rất cường đại, cho nên tỷ mới dò hỏi một chút xem có cách nào trị khỏi căn bệnh của nghĩa mẫu muội hay không? Sư phụ trả lời tỷ là chỉ cần đưa cho ngài một lọ Tụ Linh Dược, sư phụ sẽ chữa trị miễn phí cho Diệp phu nhân!" Tựa như là tiếng sét nổ ầm bên tai, cả người Diệp Kỳ đều ngẩn ngơ, trong lòng lại trào dâng sự kinh hỉ mãnh liệt, đợi sau khi hồi phục tinh thần, hai tay Diệp Kỳ liền kích động ấn chặt lấy bả vai Tiết Nhu Nhi, giọng nói không ngừng run lên. "Ý của tỷ là, sư phụ tỷ có thể chữa khỏi thân thể của nghĩa mẫu?" Tiết Nhu Nhi gật đầu một cách chắc chắn: "chỉ cần đưa cho sư phụ một lọ Tụ Linh Dược, ngài ấy sẽ ra tay chẩn bệnh, hơn nữa, tỷ đối với sư phụ rất có lòng tin! Đáng tiếc, mấy lời này lại bị tiểu nha đầu kia nghe được, nó chờ sau khi sư phụ tỷ vừa đi, thì liền xông tới đánh tỷ...." Diệp Kỳ giống như là bị lọt vào trong sương mù, mờ mịt khó hiểu: "việc này và nha đầu kia thì có quan hệ gì với nhau? Tại sao nó lại vì việc này mà đánh tỷ?" Tiết Nhu Nhi lại lần nữa rũ mi mắt xuống: "tỷ vốn dĩ không muốn nói chuyện này với muội, nhưng lại không đành lòng thấy muội bị qua mặt. Nha đầu kia muốn chiếm đoạt tài phú và quyền thế của Diệp gia, cho nên mới đánh chủ ý lên Diệp đại ca! Nếu như Diệp phu nhân sinh một hài tử khác, như vậy sẽ uy hiếp đến địa vị của Diệp đại ca, cho nên nó mới đến cảnh cáo tỷ!" Vốn dĩ người mà Tiết Nhu Nhi muốn đổ oan là Vân Lạc Phong, chỉ là Diệp Kỳ đã biết Vân Lạc Phong có nam nhân của mình rồi! Vì vậy, cô ta mới đem thao nước bẩn này hất lên người Hỏa Hỏa. "Chuyện này sao có khả năng?" sắc mặt Diệp Kỳ có chút khó coi, cứ lắc đầu liên tục: "tiểu nha đầu kia mới có tám chín tuổi mà thôi! Một đứa trẻ tám chín tuổi, tâm trí còn chưa thành thục, làm sao có thể có tâm cơ như vậy được? Huống chi, tuổi của nó và đại ca còn chênh lệch lớn đến như vậy!" Đáy mắt Tiết Nhu Nhi chợt lóe lên một tia âm hiểm, nhưng rất nhanh liền biến mất ngay: "Kỳ Kỳ, muội phải biết, lòng dạ vị Phong cô nương kia không giống như nữ nhân bình thường! Nói không chừng là do cô ta sai tiểu nha đầu câu dẫn Diệp đại ca, mục đích thật sự của cô ta, chính là Diệp gia!"
|
Chương 800: Tụ Linh Dược khiến cho oanh động (5)
Edit: Sahara Với Diệp Kỳ mà nói, Diệp Hi Mạch chính là vẩy ngược của cô ta. Cô ta không cho phép bất cứ ai đánh chủ ý lên Diệp Hi Mạch. "Nhu Nhi, tỷ trở về đợi muội, muội phải đi tìm đại ca, nói cho huynh ấy biết chuyện này!" Hiện tại, dù phải đối mặt với nguy cơ trở mặt cùng Diệp Hi Mạch, Diệp Kỳ cô ta cũng muốn ở trước mặt Diệp Hi Mạch mà vạch trần bộ mặt thật của đám người kia. "Kỳ Kỳ, vô dụng thôi!" Tiết Nhu Nhi lộ ra vẻ cười khổ: "Diệp đại ca sẽ không tin muội đâu, muội làm vậy chỉ uổng công vô ích mà thôi!" "Vậy muội nên làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn đám người kia lừa gạt đại ca hay sao?" Diệp Kỳ gắt gao nắm chặt hai bàn tay trắng mịn như phấn của mình, trên mặt tràn đầy vẻ nôn nóng. Hai mắt Tiết Nhu Nhi lại lóe lên tia sáng, thấp giọng nói: "thật ra tỷ có một biện pháp.... " "Cái gì?" Diệp Kỳ hơi ngẩn ra, sau đó liền nhìn thẳng vào Tiết Nhu Nhi, có chút gấp gáp hỏi: "tỷ có biện pháp gì?" Tiết Nhu Nhi nhẹ nhàng cười: "sắp tới sư phụ của tỷ sẽ đến Diệp trạch, muội cứ đưa cho ngài ấy một lọ Tụ Linh Dược, sau đó sư phụ tỷ sẽ ra tay chữa trị thân thể của nghĩa mẫu muội. Đợi sau khi thân thể của nghĩa mẫu muội hoàn toàn khang phục, Diệp đại ca đối với muội nhất định là rửa mắt mà nhìn, lúc ấy, muội nói gì chắc chắn Diệp đại ca cũng sẽ nghe theo!" Hai nắm tay của Diệp Kỳ càng siết chặt hơn: "ý của tỷ là, còn muốn để những người đó ở bên cạnh đại ca?" "Đây là cách duy nhất của chúng ta lúc này!" Những lời này của Tiết Nhu Nhi, làm cho thân mình Diệp Kỳ tức khắc trở nên vô lực, cô ta hiểu, đây quả thật là biện pháp duy nhất vào lúc này. Nếu không, bằng vào thái độ của đại ca đối với cô ta, khẳng định là sẽ không tin một chữ nào của cô ta nói. "Nhu Nhi, vậy sư phụ của tỷ khi nào mới tới đây?" "Trước đó ngài ấy có việc phải rời khỏi Diệp thành mấy ngày, bây giờ đang trên đường về!" Tiết Nhu Nhi cười cười, trên mặt toàn là vẻ ôn hòa. Mặc cho ai cũng không thể ngờ được, nữ tử với vẻ ngoài ôn nhu thế kia mà lại có một tâm địa lòng muông dạ thú! Hiện giờ, chỉ cần nhớ đến diện mạo tuấn mỹ lãnh khốc của nam nhân kia, thần sắc Tiết Nhu Nhi liền rung động mãnh liệt, trong lòng càng thêm hạ quyết tâm, nhất định phải nắm được nam nhân kia trong lòng bàn tay mình. _____ Không để Diệp Kỳ chờ quá lâu thì đám người Diệp Hi Mạch đã từ bên ngoài trở về! Cùng lúc đó, sư phụ của Tiết Nhu Nhi cũng đã đến bên ngoài Diệp trạch. Nghe gia đinh thông truyền, trong lòng Diệp Kỳ thập phần vui vẻ, vội vàng nói: "Nhu Nhi, sư phụ của tỷ tới rồi, bây giờ chúng ta mau đi nghênh đón ngài ấy! Đúng rồi, sư phụ của tỷ nắm chắc được bao nhiêu phần có thể chữa khỏi cho thân thể của nghĩa mẫu?" Tiết Nhu Nhi nghiêm túc trả lời: "sư phụ từng chữa qua căn bệnh tương tự thế này rồi, hơn nữa còn rất thành công. Vì vậy, dù ngài ấy không nắm chắc mười phần thì cũng có tám phần!" "Nhu Nhi!" Diệp Kỳ nắm chặt lấy hai tay Tiết Nhu Nhi, vẻ mặt đầy cảm kích: "nếu thật sự thành công, tỷ chính là ân nhân của cả nhà chúng ta, muội nhất định sẽ không quên ân tình này của tỷ!" Tiết Nhu Nhi hơi cúi đầu xuống, cho nên Diệp Kỳ không nhìn thấy được, trên mặt cô ta lúc này là một mảnh âm u! Sư phụ cô ta đích thực đã từng chữa trị qua chứng bệnh tương đồng, nhưng không phải thành công, mà là thất bại! Chỉ là cô ta không thể sự thật này cho Diệp Kỳ biết được, nếu không làm sao lừa lấy được Tụ Linh Dược? Còn về việc điều trị.... Dù sao cô ta cũng đâu có nói nhất định sẽ thành công, không phải sao? Tụ Linh Dược chỉ là phí chẩn bệnh, không phải phí chữa bệnh, đến lúc đó cứ tìm đại một cái cớ là xong! Phu thê Diệp Cảnh Thần tuy rằng làm người rất bênh vực người mình, nhưng cũng là người rộng rãi, đến lúc ấy, nhất định sẽ không vì sư phụ không thể trị khỏi cho Diệp phu nhân mà trừng phạt bọn họ. "Kỳ Kỳ, chúng ta đi thôi!" Tiết Nhu Nhi hồi thần lại,ngẩng đầu lên, lại lần nữa hướng về Diệp Kỳ nở nụ cười: "vì muội, tỷ sẽ không để cho những người kia thực hiện được gian kế của chúng! Người tốt như là Diệp phu nhân, không nên gặp phải cảnh ngộ suốt đời không thể có con!" Diệp Kỳ cũng có cùng suy nghĩ như thế, liền gật gật đầu. Tiếp đó, cả hai người cùng rời khỏi phòng...
|
Chương 801: Quân Phượng Linh trở về (1)
Edit: Sahara Ngoài đại môn, một lão giả chấp tay sau lưng đang đón gió mà đứng, thần sắc lão ta tựa hồ có chút không kiên nhẫn, hai mày cao ngạo khẽ nhíu lại, sắc mặt không mấy gì đẹp. Không lâu sau, Diệp Kỳ và Tiết Nhu Nhi đã ra tới đại môn, sau khi nhìn thấy lão giả đứng trước đại môn kia, Diệp Kỳ cố ngăn chặn lại nội tân kích động của mình, chậm rãi đi đến trước mặt lão ta. Lão giả trước mặt một thân tiên phong đạo cốt, rất có phong phạm của một cường giả, cho nên ngay cái nhìn đầu tiên đã chiếm được lòng tin của Diệp Kỳ mà không có chút trở ngại nào. Nhưng dù vậy, Diệp Kỳ vẫn cẩn thận hỏi lại một lần: "ngài thật sự có thể chữa khỏi chứng bệnh của nghĩa mẫu ta?" Lão giả khẽ nhíu mày, lạnh giọng nói: "xem ra là ngươi không tin tưởng vào y thuật của lão phu, đã vậy lão phu sẽ lập tức rời khỏi đây, xem như là ta chưa từng tới nơi này! Chẳng qua ta muốn nói cho ngươi biết, nếu không phải có Nhu Nhi đến cầu xin với ta, đừng nói là ngươi lấy ra một lọ Tụ Linh Dược, dù ngươi có lấy ra một trăm lọ cũng đừng mong ta cứu người!" Y sư có thực lực thật sự, tự nhiên cũng sẽ có kiêu ngạo của mình! Nếu lão giả này đối với Diệp Kỳ khách sáo ân cần, có lẽ Diệp Kỳ sẽ suy nghĩ lại mức độ đáng tin của chuyện này một chút! Nhưng bởi vì thái độ của lão giả này quá kiêu ngạo, ngược lại càng làm tăng thêm lòng tin của Diệp Kỳ đối với lão ta. "Vị tiền bối này, xin ngài đừng hiểu lầm, vừa rồi chẳng qua là do vãn bối thuận miệng nên hỏi một câu vậy thôi, chứ không có ý hoài nghi tiền bối. Nói cho cùng cũng là do vãn bối chưa từng nghe qua tên tuổi của tiền bối nên mới như vậy!" Diệp Kỳ cười rất lễ phép, khách khí mà nói. "Kỳ Kỳ...." Tiết Nhu Nhi vội vàng kéo lấy ống tay áo của Diệp Kỳ, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng: "sư phụ tỷ ghét nhất là người ta nghi ngờ y thuật của ngài ấy, muội đừng nói thêm gì nữa!" Quả nhiên, lời nói vừa rồi của Diệp Kỳ làm cho sắc mặt của lão giả kia trầm xuống, lão ta khinh thường mà hừ lạnh một tiếng. "Tên tuổi của lão phu, há là hạng tiểu bối nhãi nhép như các ngươi có thể biết đến? Nhiều năm qua, lão phu không màn quyền thế, ẩn cư một mình nơi núi sâu! Nếu không phải coi trọng Nhu Nhi có vài phần thiên phú trong y thuật, lão phu cũng không xuất thế mà nhận nó làm đồ đệ!" Sắc mặt lão giả lạnh lùng, giọng điệu đến lời nói đều mang đầy chính khí hiên ngang, trên người lão ta cũng toát ra khí thế cường hãn, khiến cho tâm Diệp Kỳ đang treo lơ lửng cuối cùng cũng thả lỏng xuống. "Tiền bối, người yên tâm, chỉ cần người có thể chữa khỏi cho nghĩa mẫu của vãn bối, thì bất luận ngài có đưa ra yêu cầu gì, Diệp gia chúng ta cũng sẽ đồng ý với ngài!" Diệp Kỳ hơi hơi mỉm cười, nghĩa mẫu không thể mang thai sinh con, đây là tâm bệnh trong bao nhiêu năm qua của trên dưới Diệp trạch bọn họ! Nếu như không phải như thế, nghĩa phụ nghĩa mẫu cũng không bị đuổi khỏi Diệp gia. Chỉ cần nghĩa mẫu có thể mang thai, Diệp gia sẽ một lần nữa đón bọn họ quay trở về! Lão giả cao ngạo liếc mắt nhìn Diệp Kỳ: "đưa ta một lọ Tụ Linh Dược, ta lập tức chẩn bệnh cho Diệp phu nhân!" Trong lòng Diệp Kỳ liền vui vẻ: "cửa hàng Diệp gia là do huynh trưởng của vãn bối quản lý, Tụ Linh Dược cũng nằm trong tay của huynh ấy, bây giờ mời tiền bối đi theo ta, ta sẽ dẫn ngài đi gặp đại ca ta!" Nếu như bây giờ Diệp Kỳ cô có thể giúp cho bệnh tình của nghĩa mẫu được khang phục, đại ca khẳng định sẽ nhìn cô ta bằng con mắt khác! Diệp Kỳ xoay người đi vào phía bên trong, Tiết Nhu Nhi cùng lão giả kia cũng đi theo phía sau cô ta. Tuy nhiên, khi mà mấy người bọn họ vừa bước chân vào đại viện, thì một đạo thân ảnh đỏ rực như lửa bất thình lình từ trên trời giáng xuống, chắn ngay trước mặt của bọn họ. "Tiết Nhu Nhi, có phải ngươi đã quên mất lời cảnh cáo của ta đối với ngươi rồi hay không? Là ai cho phép ngươi dám bước chân vào nơi này hả?" Hỏa Hỏa chóng nạnh, trợn mắt giận dữ nhìn Tiết Nhu Nhi. Vẻ phẫn nộ ngập tràn trên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, phấn điêu ngọc trác của Hỏa Hỏa. Vạt váy đỏ tươi khẽ lay động nhẹ nhàng, giống như là được nhuộm từ máu, đỏ đến chói mắt. Khuôn mặt nhỏ của Tiết Nhu Nhi trắng bệch, theo bản năng trốn ra sau lưng Diệp Kỳ, ánh mắt nhìn Hỏa Hỏa có chút khiếp đảm. "Nha đầu thúi! Đây là nhà của ta! Ngươi ở nhà ta mà còn dám ngang ngược hoành hành như vậy, cha mẹ ngươi đã dạy ngươi như thế nào vậy hả?"
|
Chương 802: Quân Phượng Linh trở về (2)
Edit: Sahara Diệp Kỳ trừng mắt căm giận mà nhìn Hỏa Hỏa. Sau khi một lời này của Diệp Kỳ rơi xuống, thân mình Hỏa Hỏa vốn ở cách xa mấy thước bỗng nhiên lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mắt Diệp Kỳ, chát một tiếng, một cái tát ném lên trên mặt Diệp Kỳ. "Cha mẹ ta làm sao dạy dỗ ta không có quan hệ gì với ngươi! Ngược lại, lúc này đây, ta muốn thay Diệp Cảnh Thần dạy cho ngươi một bài học!" Hỏa Hỏa hất cằm nhỏ lên, nói đầy châm chọc. Diệp Kỳ ngây ngẩn cả người, là bởi vì không thể tin được ngay trong chính Diệp trạch mà Hỏa Hỏa lại dám động thủ tát cô ta. Quan trọng nhất là, vừa rồi Diệp Kỳ cô không tài nào nhìn thấy được hành động của Hỏa Hỏa. "Ngươi... Ngươi sao có thể ra tay đánh người như vậy?" giọng nói Tiết Nhu Nhi nghe vô cùng yếu ớt, hoàn toàn không có một chút lực uy hiếp nào, đôi mắt phát ra từng tia sáng điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta vô thức sinh lòng che chở: "ta biết Phong cô nương đối với ta có điểm hiểu lầm, cho rằng ta muốn đoạt nam nhân của cô ấy, nhưng mà ta đối với nam nhân kia thật sự là không có ý tưởng gì khác, tại sao các người lại cứ đến gây phiền phức cho ta?" Lúc nói câu cuối cùng, ngữ khí của Tiết Nhu Nhi có vẻ ngập tràn sự bi phẫn, nếu để người không biết chuyện nghe được, còn tưởng rằng cô ta đã chịu oan khúc rất lớn. Và đương nhiên, cái lão giả kia chính là người không biết chuyện. "Há ha.." lão giả cười lạnh một tiếng, bên môi kéo dãn ra một độ cong trào phúng: "thật không biết nam nhân kia ưu tú đến cỡ nào mà nữ nhân của hắn lại dám cho rằng đồ đệ của ta muốn cướp lấy hắn! Ả ta thật sự tưởng nam nhân của ả là người mà hoa gặp hoa nở, người gặp người thích hay sao? Ta tin với ánh mắt của đồ đệ ta, còn chưa tệ đến mức đặt lên người hắn!" Hỏa Hỏa liếc mắt nhìn lão giả, cái nhìn kia tựa như đang nhìn một kẻ ngu xuẩn đến cực điểm. "Nam nhân của tỷ tỷ ta, tất nhiên là rất ưu tú, nếu không, đồ đệ nhà ngươi cũng sẽ không nhìn trộm huynh ấy! Đáng tiếc, chỉ bằng đồ đệ của nhà ngươi thì ngay cả một phần vạn của tỷ tỷ ta cũng không sánh bằng. Cho dù hai mắt của tỷ phu ta bị mù, thì cũng sẽ coi thường ả!" Con ngươi của Tiết Nhu Nhi trầm xuống, cô ta không cho rằng bản thân mình có chỗ nào thua kém Vân Lạc Phong! Chẳng qua là bởi vì Vân Tiêu quen biết với Vân Lạc Phong trước, cho nên cô ta mới không thể xen vào. Nếu như người mà nam nhân kia gặp gỡ trước là cô ta, vậy một đời si tâm của hắn, nhất định sẽ dành cho cô ta! "Ha ha!" lão giả kia giận quá hóa cười: "lão phu ta sống nhiều năm như vậy rồi mà cũng chưa từng gặp qua người nào tự đại đến như thế! Đồ đệ của ta chẳng những tài mạo song toàn, mà tính tình còn rất lương thiện, ngươi lại dám nói đồ đệ ta không bằng nữ nhân kia? Đúng thật là buồn cười! Nhu Nhi chỉ là chướng mắt tỷ phu của ngươi, bằng không, tỷ phu của ngươi đã sớm là người của Nhu Nhi rồi!" Lão giả liếc nhìn Tiết Nhu Nhi đang đứng bên cạnh, khuôn mặt tràn đầy đắc ý: "nam nhân mà đồ đệ ta coi trọng, nhất định là người vô cùng ưu tú! Nếu Nhu Nhi đã nhìn không thuận mắt, vậy chứng tỏ hắn là kẻ vô dụng. Hơn nữa,...." Lời nói đến đây bỗng nhiên ngừng lại, sau đó ngữ khí của lão giả đột ngột trở nên vô cùng sắc bén. "Con tiểu nha đầu nhà ngươi quá không biết lễ phép. Ngươi lập tức xin lỗi đồ đệ của ta ngay lập tức! Bằng không, ta sẽ không ra tay chữa bệnh cho Diệp phu nhân!" Tâm Diệp Kỳ bỗng run lên, trên mặt xẹt qua một tia nôn nóng. "Tiền bối, ta nhất định sẽ bắt nha đầu này xin lỗi Nhu Nhi tỷ, xin ngài ngàn vạn lần cứu lấy nghĩa mẫu của ta!" Dứt lời, Diệp Kỳ liền quay sang nhìn Hỏa Hỏa, khuôn mặt kiều tiếu lập tức trở nên lạnh lẽo vạn phần, quát lớn: "ngươi lập tức xin lỗi Nhu Nhi tỷ ngay cho ta!" Hỏa Hỏa bĩu môi: "ngay cả Diệp Cảnh Thần mà còn không dám ăn nói với ta như vậy, ngươi thì là cái thá gì?" Nếu đổi lại thành bất cứ người nào khác, nghe giọng điệu khi nhắc đến Diệp Cảnh Thần không có vẻ gì là tôn kính, thì nhất định sẽ sinh ra cảm giác nghi ngờ đối với thân phận của Hỏa Hỏa. Chỉ tiếc là Diệp Kỳ bây giờ đang tức giận đến đỏ mắt, đầu óc cũng chẳng còn suy nghĩ được gì nữa!
|
Chương 803: Quân Phượng Linh trở về (3)
Edit: Sahara "Ngươi thân là khách nhân của Diệp trạch, nhất định phải nghe theo lời của ta nói! Nếu ngươi không lập tức xin lỗi Nhu Nhi tỷ, ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi đây, cho ngươi ngủ đầu đường!" Diệp Kỳ cho rằng mình nói như vậy thì sẽ làm cho tiểu nha đầu này sợ hãi một chút, nhưng khiến Diệp Kỳ thất vọng chính là, cô ta đã uy hiếp như thế rồi mà tiểu nha đầu này vẫn mang bộ mặt không cho là đúng. Đang lúc Diệp Kỳ tức giận muốn mắng lên, thì từ phía hậu viện bỗng xuất hiện một bóng người đi tới, làm cho hai mắt Diệp Kỳ tức khắc liền sáng lên. "Đại ca, huynh rốt cuộc cũng tới rồi!" Trong mắt Diệp Kỳ, vĩnh viễn chỉ có mình Diệp Hi Mạch. Còn về Vân Lạc Phong và Vân Tiêu đang đi bên cạnh, hoàn toàn bị cô ta xem nhẹ. "Xảy ra chuyện gì?" Diệp Hi Mạch chau mày, lạnh giọng hỏi. Diệp Kỳ đắc ý liếc nhìn Hỏa Hỏa. Ngươi càn rỡ như thế còn không phải là bởi vì có đại ca ta chống lưng hay sao? Tuy nhiên, chắc là ngươi không ngờ được, trong cảm nhận của đại ca, người quan trọng nhất của huynh ấy luôn luôn là nghĩa mẫu. Vì nghĩa mẫu, huynh ấy nhất định sẽ từ bỏ ngươi! Nghĩ đến đó, Diệp Kỳ liền quay sang nhìn Diệp Hi Mạch, nói: "đại ca, vị này là sư phụ của Nhu Nhi tỷ, ngài ấy nói rằng có biện pháp chữa được chứng không thể sinh con của nghĩa mẫu!" "Muội nói cái gì?" Tâm Diệp Hi Mạch hơi chấn động một chút, bàn tay gắt gao ấn lấy bả vai của Diệp Kỳ: "muội nói thật sao? Người này có thể chữa được bệnh của nghĩa mẫu?" Diệp Kỳ khẳng định mà gật đầu: "đúng vậy, ngài ấy thực sự có bản lĩnh này, nhưng mà, con tiểu nha đầu này vừa rồi mới vũ nhục Nhu Nhi, cho nên, ngài ấy giận dữ muốn bỏ đi, nếu muốn giữ ngài ấy ở lại thì phải bắt tiểu nha đầu này xin lỗi với Nhu Nhi tỷ!" Đôi mắt đắc ý lại lần nữa liếc nhìn về phía Hỏa Hỏa, nét mặt Diệp Kỳ lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, cô ta dường như có thể nhìn thấy được tình cảnh Diệp Hi Mạch cưỡng ép Hỏa Hỏa xin lỗi Tiết Nhu Nhi. Trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng cứng rắn của Diệp Hi Mạch, một tia kích động vừa hiện lên đang chậm rãi biến mất, đôi bàn tay đang ấn chặt lấy vai Diệp Kỳ cũng chầm chậm buông lỏng ra. "Diệp Kỳ, những chuyện khác ta đều có thể đáp ứng, duy chỉ có chuyện này là tuyệt đối không được!" Nụ cười trên mặt Diệp Kỳ tức khắc liền cứng đơ lại, cô ta kinh ngạc đến nỗi trừng lớn hai mắt, biểu tình không thể nào tin được: "đại ca, đến thời khắc này rồi mà huynh còn che chở cho con nha đầu này? Ngay cả bệnh tình của nghĩa mẫu huynh cũng không màn sao?" Diệp Kỳ không thể tin được người đại ca mà cô ta luôn sùng bái lại là người như vậy! Vì một người ngoài mà ngay cả nghĩa mẫu cũng không quan tâm. "Đừng nói nữa! Bất luận thế nào, ta cũng sẽ không đồng ý!" Ánh mắt Diệp Hi Mạch trở nên lạnh lùng, khuôn mặt mất đi hết mọi cảm xúc. Lão giả kia cũng chau mày, trong mắt lão ta, bắt một con tiểu nha đầu xin lỗi là một chuyện rất đơn giản, nhưng không dự đoán được, Diệp Hi Mạch lại sống chết không chịu đồng ý. "Sư phụ!" Tiết Nhu Nhi vội kéo kéo ống tay áo của lão giả, thấp giọng nói: "đừng quên mục đích của chúng ta tới nơi này!" Một câu này, Tiết Nhu Nhi đã cố tình nói rất nhỏ, nhưng trước mặt hai con yêu nghiệt như Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, dù Tiết Nhu Nhi đã nói rất nhỏ thì hai người họ đều nghe thấy rất rõ ràng không sót một chữ! Vân Lạc Phong nhợt nhạt nhướng mày, thân mình lười biếng dựa lưng vào một cây cột lớn, như cười như không mà tà tà liếc mắt nhìn Tiết Nhu Nhi, trong mắt mang theo tia sáng không rõ ý vị. Còn về Vân Tiêu.... Bỏ đi! Mặc kệ mục đích của Tiết Nhu Nhi đến đây là gì? Chỉ cần không liên quan đến Vân Lạc Phong, vậy thì không có quan hệ gì với hắn cả. Hắn sẽ không lãng phí thời gian với những người dư thừa. "Lão phu đại nhân tất có đại lượng*, cũng chẳng so đo làm gì với một con tiểu nha đầu!" lão giả cao ngạo liếc nhìn Hỏa Hỏa, sau đó lại chuyển ánh mắt sang người Diệp Hi Mạch, nói: "nói thật cho ngươi biết! Nếu không phải đồ đệ ta ra mặt hết lòng câu xin, ta cũng chẳng thèm ra tay chữa bệnh cho các ngươi! Bây giờ ta ra tay, phí chẩn bệnh cũng không thể thấp, ngươi đưa trước cho ta một lọ Tụ Linh Dược, ta sẽ chẩn bệnh cho Diệp phu nhân!"
|