Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 11: Thái Tử Bái Phỏng (4)
Lúc hai chữ từ hôn rơi xuống rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Vân Lạc có phần không tốt lắm.
Nhưng lời nói sau đó của thiếu niên lại làm Vân Lạc rất lung lay, dù sao thể chất không thể tu luyện của Vân Lạc Phong vẫn luôn là nỗi đau trong lòng ông, nếu có thể khiến cho nàng tu luyện giống như người bình thường, dù cho thiên phú tầm thường, ông cũng không tiếc nuối.
“Tướng quân Vân Lạc.” Cảnh Lâm hừ lạnh một tiếng, “Từ trước đến nay y sư hoàng tộc ngự dụng (*) chỉ chẩn trị cho người trong hoàng tộc, nếu không phải lần này thái tử điện hạ đến tìm ta, ta cũng sẽ không ra tay! Hy vọng các người có thể quý trọng cơ hội này, bỏ qua lần này, sợ rằng cả đời Vân Lạc Phong đều không thể tu luyện!”
(*): Thứ vua dùng.
Vân Lạc gắt gao nhíu mày, tựa như đang suy tư gì đó, ngay lúc ông còn chưa đưa ra quyết định, giọng nói thanh thúy của thiếu nữ chợt truyền đến, phá vỡ suy nghĩ của ông.
“Gia gia, cháu không cần người khác chẩn bệnh cho cơ thể của cháu.”
Trước khi Vân Lạc đưa ra quyết định, nàng đã nói ra quyết định của chính mình.
“Vân Lạc Phong!”
Cuối cùng thiếu niên cũng ngồi không nổi nữa, đột nhiên đứng lên, nở một nụ cười lạnh trên gương mặt anh tuấn, không còn bình tĩnh tự nhiên như trước.
“Ngươi thích dây dưa bổn thái tử như vậy sao? Vì bổn thái tử cam chịu làm một phế vật?”
Sắc mặt Cao Lăng rất là khó coi, gắt gao nắm chặt tay, nếu không phải có lão già Vân Lạc ở chỗ này, dĩ nhiên nắm tay của hắn sẽ dừng ở trên thân thể Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong đánh giá Cao Lăng từ trên xuống dưới, khóe môi gợi lên một độ cong tà khí: “Thái tử điện hạ, có phải ngài quá xem trọng chính mình hay không? Nam nhân như ngài muốn dáng người không dáng người, muốn diện mạo không diện mạo, đưa đến trên giường ta, ta cũng sẽ không xem trọng liếc nhìn một cái.”
“Ngươi……” Dung nhan Cao Lăng càng tái mét hơn, trên người không ngừng toả ra khí lạnh, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, lạnh giọng nói: “Ngươi quả thực quá hạ lưu không biết xấu hổ! Vân tướng quân, đây là cháu gái ngoan do ngài dạy dỗ đấy!”
Dù sao hắn cũng là đệ nhất mỹ nam Long Nguyên Quốc, kết quả nữ nhân này lại nói hắn không dáng người không diện mạo? Phải biết rằng ở Long Nguyên Quốc nữ nhân muốn gả cho hắn hoàn toàn có thể từ nơi này xếp hàng dài đến tận Linh Thú chi sâm.
“Không sai, ta quả thật không có dạy dỗ tốt cháu gái ta, vì Long Nguyên Quốc, ta bỏ rơi cháu gái bốn tuổi, đến biên cảnh, một đi chính là mười năm, ngài muốn ta phải quản lý nó như thế nào?”
Vốn dĩ Vân Lạc bị lời nói kinh hãi thế tục của Vân Lạc Phong dọa sợ, mới vừa phục hồi tinh thần lại liền nghe thấy Cao Lăng chỉ trích, tức khắc một gương mặt già đều trầm xuống.
Ông vì Long Nguyên Quốc, rời nhà mười năm, kết quả, thái tử điện hạ Long Nguyên Quốc còn chỉ trích ông không dạy dỗ cháu gái cho tốt.
Điều này làm sao không khiến cho ông thất vọng lẫn đau lòng đây?
Sắc mặt Cao Lăng khẽ biến, hắn cũng nhận thấy chính mình nói sai, vì vậy lại lần nữa đưa mũi nhọn chuyển về phía Vân Lạc Phong.
“Vân Lạc Phong, bổn thái tử cũng không để ý ngươi là phế vật, vẫn như cũ nguyện ý thực hiện hứa hẹn nghênh thú ngươi, nhưng ngươi lại làm ra chuyện đồi phong bại tục như thế, vì vậy, mặc dù bổn thái tử từ hôn, cũng là ngươi tự tìm, nhưng bổn thái tử niệm tình tướng quân vì Long Nguyên Quốc lao tâm lao lực mới muốn trợ giúp ngươi tu luyện! Nhưng ngươi lại lựa chọn tiếp tục dây dưa bổn thái tử! Làm người hẳn phải tự mình biết mình, thứ không phải của ngươi thì vĩnh viễn cũng không phải của ngươi!”
Cao Lăng cười lạnh một tiếng, câu nào cũng có gai vô cùng sắc bén.
Trên thực tế, thái tử Cao Lăng nổi tiếng hiền lành, chỉ riêng mỗi lần đối mặt với Vân Lạc Phong đều sẽ phát điên vài lần!
Ai bảo phế vật này là vị hôn thê của hắn? Hơn nữa hắn lại chán ghét nàng như vậy?
Những năm gần đây, chỉ cần hắn thấy nàng liền sẽ dễ dàng tức giận, căn bản không thể kiềm chế! Thế nhưng Vân Lạc Phong này tựa như thuốc cao bôi trên da chó muốn vứt cũng vứt không ra!
|
Chương 12: Thái Tử Bái Phỏng (5)
"Thái tử nghe không hiểu tiếng người?" Vân Lạc Phong nhướng mày, ánh mắt liếc về phía Cảnh Lâm đang đứng bên cạnh, trên môi vẫn nỡ nụ cười tà khí như cũ: "Ta từ chối cho hắn chữa trị không phải vì muốn dây dưa với ngài, mà là.... chỉ dựa vào y thuật của hắn căn bản không có năng lực chữa khỏi thể chất của ta."
Theo lời Tiểu Mạch, nàng không thể tu luyện không phải vì có bệnh mà chẳng qua là do thể chất quá mức đặc biệt. Cho nên dù y thuật của Cảnh Lâm có cao hơn cũng không thể làm cho nàng giống như người bình thường.
Ánh mắt Cảnh Lâm đột nhiên trở nên sắc bén, hắn lạnh lùng nói: "Vân Lạc Phong, trị liệu cho loại phế vật như ngươi, ta còn ngại lãng phí dược liệu. Nếu không phải do thái tử thiện tâm, ngươi nghĩ ta sẽ để ý đến ngươi hay sao? Nếu ngươi không cần ta trị liệu thì sau này cứ ở đó mà làm một phế vật đi! Đúng là ngu xuẩn, một cơ hội tốt như vậy lại không biết nắm bắt."
"Rầm!"
Vân Lạc lại đánh một quyền lên mặt bàn, lần này ông dùng sức rất mạnh khiến cái bàn gãy làm đôi, nước trà vung đầy trên đất.
"Cảnh Lâm! Ngươi xem chỗ ta là nơi nào! Cho dù cháu gái ta là phế vật thì cũng còn trăm vạn hùng binh của Vân Lạc ta chống lưng cho nó, để xem ai dám khinh nó dù chỉ một chút!"
"Được, được lắm!"
Cảnh Lâm giận quá hóa cười, hung tợn nói: "Vân Lạc, ngươi đã xem thường y sư ngự dụng chúng ta như thế thì sau này cũng đừng hối hận! Nếu có ngày ngươi trọng thương không thể trị khỏi cũng đừng đến hoàng cung cầu xin chúng ta."
"Ha ha." Vân Lạc cười mỉa mai, gương mặt già nua giận dữ không thèm che giấu: "Mười năm trước, con trai thứ của ta là Vân Thanh Nhã bị trọng thương, vốn dĩ mấy tên y sư ngự dụng các ngươi có thể cứu được nó. Kết quả, ta đến hoàng cung mời các ngươi nhưng có kẻ nào chịu ra tay chữa trị. Các ngươi hại chết con trai trưởng của ta, lại còn hại chết con trai thứ hai của ta! Hơn nữa, nếu các ngươi thật lòng muốn giúp cháu gái ta, tại sao năm đó lúc phát hiện thân thể nó có vấn đề, không thể tu luyện lại không ra tay, cố tình hiện giờ lại đứng đây giả nhân giả nghĩa? Cho nên ngươi cho rằng từ nay về sau nếu ta bị trọng thương hay bị bệnh gì đó sẽ buông xuống thể diện mà cầu xin các ngươi sao?"
Nghe mấy lời phẫn nộ vừa rồi của lão gia hỏa, ánh mắt Vân Lạc Phong chợt lóe lên tia sáng nghiêm nghị. Xem ra đợi mấy kẻ này đi rồi, nàng phải từ từ hỏi rõ lão gia hỏa về cái chết của phụ thân và nhị thúc mới được.
"Được." Cảnh Lâm tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Thái tử điện hạ, ta thấy ngài không cần vì loại phế vật như Vân Lạc Phong này mà nhọc lòng, người của Vân gia, một người ta cũng không cứu, hừ!"
Nói xong hắn liền phất vạt áo, xoay người đi về phía cửa lớn đại sảnh. Lúc vừa đến ngưỡng cửa, hắn đưa lưng về phía Vân Lạc hung hăng ném lại một câu: "Vân Lạc, sau này nếu cháu gái ngươi muốn chữa trị thân thể, ta cũng sẽ không giúp Vân gia các ngươi!"
"Cút đi! Cháu gái của ta không cần ngươi phải nhọc lòng, chỉ cần lão tử còn sống thì sẽ không để bất luận kẻ nào tổn thương nó!"
Vẻ mặt Vân Lạc đầy phẫn nộ, lời thô tục cũng nói ra rồi, dĩ nhiên đã bị Cảnh Lâm chọc giận không nhẹ.
Cao Lăng nhìn vào mắt Vân Lạc, không hề nhiều lời, bước nhanh ra cửa, nhưng trước lúc hắn bước ra khỏi cửa, không tự chủ được liếc mắt nhìn Vân Lạc Phong.
Ánh mắt kia vẫn chứa đầy chán ghét như cũ.
"Lão gia hoả...."
"Gọi gia gia!"
Vân Lạc Phong sờ sờ mũi: "Gia gia, chuyện của cha mẹ con và nhị thúc năm đó là như thế nào? Người nói cho con biết đi!"
"Hây...." Nghe câu này, Vân Lạc lặp tức uể oải, sau đó có lẽ ông đang nhớ đến chuyện cũ, trong mắt chứa đựng bi thương: "Chuyện này nói ra rất dài, năm đó phụ thân của cháu là thiếu tướng quân của Long Nguyên Quốc, được bệ hạ phái đi chiến đấu với địch quốc. Kết quả, đương kim Mộ thứa tướng tiết lộ quân tình, hại cha mẹ cháu bị cao thủ địch quốc đánh chết, hai người đều bỏ mình! Cũng vì chuyện này ta và tên cẩu tặc Mộ Hành Cừu kia vung tay đánh nhau, hơn nữa ta còn phái binh san bằng phủ đệ của hắn."
|
Chương 13: Đệ Nhất Thiên Tài Vân Gia, Vân Thanh Nhã (1)
"Vậy còn chuyện của nhị thúc là thế nào?" Vân Lạc Phong im lặng hồi lâu rồi rồi hỏi: "Cái chết của nhị thúc có liên quan gì đến Cảnh Lâm?"
Vân Lạc cười khổ một tiếng: "Cảnh Lâm không phải là người hại chết nhị thúc của cháu. Chẳng qua là ông ta thấy chết không cứu mà thôi! Nhị thúc của cháu từng là đệ nhất thiên tài của Vân gia, thiếu niên đắc chí, rất hăng hái, tuổi còn nhỏ mà đã là Linh Giả trung cấp đỉnh phong, vang động cả Long Nguyên Quốc. Nhưng có một lần, nó tỷ thí với người khác, đánh bại đối phương, kết quả kẻ kia quá mức kiêu ngạo, sao cam tâm thất bại? Vì vậy hắn liền phái cao thủ trong nhà truy sát nhị thúc cháu, rửa sạch nỗi nhục thất bại của mình."
Vừa kể lại chuyện này, Vân Lạc vừa nắm chặc lại thành quả đấm, cơ thể già nua không ngừng run rẩy, trong mắt chứa vô số thù hận.
"Cho dù nhị thúc của cháu có thiên phú dị bẩm, thế nhưng tuổi vẫn còn trẻ, chưa trưởng thành thì làm sao đánh thắng được bấy nhiêu cao thủ như vậy? Nhưng nó vẫn liều chết chạy trốn! Sau khi về đến nhà thì khắp người nó toàn là máu, ta đến hoàng cung cầu xin y sư kia ngự dụng* cứu nó, nhưng những người đó lại bị tên súc sinh Cảnh Lâm kia ngăn cản, không cho bọn họ chữa trị cho nhị thúc của cháu, ta cũng đã quỳ xuống cầu xin bọn chúng nhưng cũng vô dụng."
*ngự dụng: ý chỉ những thứ cho vua dùng.
Lúc đầu Vân Lạc không muốn để Vân Thanh Nhã giả chết, cho nên ông đến Hoàng cung cầu cứu! Sau này giả chết là do tự Vân Thanh Nhã đưa ra.
Nếu người của thế lực kia biết hắn còn sống, chẳng những sẽ tiếp tục phái cao thủ đến mà thậm chí cũng sẽ không bỏ qua cho Vân gia!
Năng lực của Vân gia mạnh hơn người thường, nhưng so sánh với thế lực kia thì căn bản chẳng đáng để nhắc tới!
"Cảnh Lâm có thù oán với Vân gia ta sao?"
Đây là chuyện mà Vân Lạc Phong muốn hỏi thăm nhất.Vân Lạc gật đầu: "Hắn có quan hệ với phủ Mộ thừa tướng, cháu gái tên Mộ Hành Cừu kia là đệ tử của hắn cháu gái Mộ Vô Song của tên cẩu tặc Mộ Hành Cừu là đệ tử của ông ta."
Nghe như vậy, Vân Lạc Phong cũng đã hiểu ra một ít, lúc đầu chủ nhân của thên thể này chỉ biết theo đuổi thái tử mà không quan tâm đến những chuyện khác, nên bây giờ nàng mới biết được quan hệ của Cảnh Lâm và Mộ gia."
"Hoàng đế đâu?" Vân Lạc Phong nhíu mày: "Cha mẹ cháu hy sinh vì nước, người cũng nỗ lực cả đời cho Long Nguyên Quốc, lúc nhị thúc bị thương nặng mà hắn lại không nói gì sao?"
Mắt của Vân Lạc trầm xuống, lại nhìn gương mặt của ông, Vân Lạc Phong đã đại khái đoán ra được điều gì, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Hoàng đế như vậy, vì sao người lại chiến đấu vì hắn?"
"Phong nhi, con sai rồi, ta xuất binh vì nước, cũng không phải vì Hoàng đế bệ hạ, ta vì lê dân bá tánh của Long Nguyên Quốc!"
"Lê dân bá tánh?" Vân Lạc Phong cười: " Vì lê dân bá tánh mà người có thể vứt bỏ việc báo thù cho cha mẹ của cháu? Cũng từ bỏ chuyện của nhị thúc lúc đó? Gia gia! Cháu không giống người, cháu không quan tâm sống còn của muôn dân trong thiên hạ, cũng không để ý đến lê dân bá tánh, nếu kẻ nào dám động đến người thân của cháu, cũng chính là đi ngược với ý trời, cháu sẽ báo thù cho họ!"
Gương mặt thiếu nữ cuồng ngạo, lời nói sắc ngang ngược làm Vân Lạc bị dọa sợ đến mức trợn to hai mắt, giống như đây là lần đầu tiên ông biết đứa cháu gái nhiều năm không gặp của mình.
"Gia gia, người vì sống chết của bá tánh trong thiên hạ, nhưng bá tánh thương xót người không? Sau khi cha mẹ cháu chết, có kẻ nào ra mặt san bằng Mộ phủ cùng người không? Ngoại trừ quân đội của người thì có ai giúp đỡ người chứ? Nhị thúc trọng thương như vậy, nhưng có bá tánh nào đứng ra cầu tình cho người chứ? Không có! Vậy tại sao người còn nỗ lực hết đời mình vì bọn họ?"
Vân Lạc im lặng, ông biết Vân Lạc Phong nói không sai, ông nỗ lực vì Long Nguyên Quốc nhiều như vậy, nhưng thời điểm mình cần thì không có người nào giúp!
"Người thân là công thần, nhi tử cùng thê tử lại hy sinh vì nước, mà lúc nhi tử thứ hai của người cần giúp đỡ, hắn kia chỉ cần hạ một tờ thánh chỉ là có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng hắn ta không làm! Hoàng đế như vậy, không đáng giá để người trung thành."
|
Chương 14: Đệ Nhất Thiên Tài Vân Gia, Vân Thanh Nhã (2)
"Không sai!” Vân Lạc cười khổ một tiếng, “Ta tận tâm tận lực vì nước, nhưng năm đó hắn lại thấy chết không cứu, hơn nữa ta rời khỏi Long Nguyên Quốc mười năm, hắn cũng không chăm sóc tốt cho cháu, vì quốc gia này mà ta mất đi cha mẹ của cháu, ta không thể lại mất đi cháu, đáng tiếc, tuổi ta đã cao, không bảo vệ cháu được mấy năm nữa, nếu như nhị thúc của cháu có thể bình phục, có lẽ cháu còn có thể sống sót dưới sự bảo vệ của nó."
Vân Lạc không dám tưởng tượng nếu có một ngày bản thân giống như đèn dầu đã cạn, làm sao nha đầu này có thể sống ở đại lục này được nữa?
"Vừa rồi người nói gì?"
Trong chớp mắt Vân Lạc Phong nghĩ tai mình có vấn đề rồi, nàng không dám tin nên hỏi lại một lần nữa: "Người vừa nói nhị thúc? Không phải nhị thúc đã...."
"Phong nhi, năm đó cháu còn quá nhỏ, có nhiều chuyện không thể cho cháu biết được, nếu không nhị thúc của cháu sẽ khó mà giữ được tính mạng một lần nữa." Vân Lạc thở dài một tiếng, nói tiếp: “Thật ra thì nhị thúc của cháu chưa chết, nó vẫn còn sống, đáng tiếc sau khi loan tin nhị thúc của cháu đã chết thì người của thế lực kia vẫn luôn quan sát Vân gia ta, cho đến mấy năm trước mới rút người đi. Nhưng ngay cả như thế ta cũng không dám để nhị thúc cháu lộ diện, nếu không thì bọn chúng mà biết được nhất định sẽ lại phái sát thủ tới giết nó, hơn nữa, chỉ sợ bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua toàn bộ người của Vân gia."
Chuyện năm đó, không chỉ Vân Thanh Nhã đau lòng mà cũng tạo thành vết thương trong lòng ông! Nếu không phải Vân Thanh Nhã xảy ra chuyện thì Vân gia cũng đâu lưu lạc đến mức này chứ!
Đừng thấy hiện tại ông tay nắm trọng quyền, nhưng quyền thế này vẫn nằm trong tay Hoàng tộc, nếu bắt ông trả lại binh quyền thì ông cũng không thể không làm theo.
"Gia gia, người nói thật sao? Nhị thúc còn sống?" Trong mắt Vân Lạc Phong lóe lên một tia sáng.
Đối với người nhị thúc này, nàng vẫn luôn cảm thấy hiếu kỳ trong lòng, hôm nay biết được tin hắn vẫn còn sống, làm sao có thể không kích động được?
"Quả thật nhị thúc của cháu chưa chết, chỉ có điều hai chân đã tàn phế, thật ra thì nếu lúc trước những ngự dụng y sư có thể ra tay thì nó sẽ không trở nên như bây giờ. bây giờ không thể đi lại, đan điền lại bị phế, cũng không còn cách nào bình phục."
"Gia gia, cháu muốn gặp nhị thúc!"Vân Lạc Phong nâng gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ lên, kiên định nói.
Có y học thần điển trong tay, bất kể kỳ vấn đề khó khăn nào, nàng đều tự tin có thể trị được.
Nhưng mà trước đó nàng phải gặp Vân Thanh Nhã mới có thể bốc thuốc đúng bệnh được!
…
Trong mật thất âm u, không khí ẩm ướt xộc đến khiến Vân Lạc Phong hơi nhíu mày.
Vân Lạc ở bên cạnh không nhìn thấy nét mặt của nàng, cứ thế nói một mình: "Mấy năm gần đây, vì tránh tai mắt người của thế lực kia nên nhị thúc của cháu luôn sống ở đây, mỗi ngày ta đều để cho tâm phúc của mình đến đưa cơm cho nó."
Dứt lời hai người cũng đã tới trước cửa mật thất bằng đá, Vân Lạc ấn vào chốt mở trên vách tường, Một tiếng lạch cạch vang lên, cửa thạch thất mở ra.
Không khí trong phòng không ẩm ướt như bên ngoài, ngược lại rất sạch sẽ thanh lịch, còn có mùi đàn hương bay vào mũi.
Trên xe lăn, một nam tử đang cầm quyển thư tịch trên tay, khóe miệng hơi cong lên vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt, sau khi nghe được tiếng cửa đá bị mở ra, hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn thấy một già một trẻ đứng trước cửa đá thì dần dần trở nên ấm áp.
Hay cho một nam tử thanh nhã* như ca, xinh đẹp tuyệt thế như hoa.
*thanh lịch tao nhã
Sau khi Vân Lạc Phong nhìn thấy dung mạo kinh thế của Vân Lạc Phong thì không khỏi thở dài một tiếng: "Gia gia, người đời đều nói thái tử Cao Lăng là đệ nhất mỹ nam của Long Nguyên Quốc, con thấy danh tiếng đệ nhất mỹ nam này thích hợp hơn đối với nhị thúc, so với nhị thúc, tên Cao Lăng kia chẳng đáng nhắc đến!"
|
Chương 15: Đệ Nhất Thiên Tài Vân Gia, Vân Thanh Nhã (3)
"Nha đầu này, nhiều năm không gặp mà miệng lưỡi lại trở nên ngọt như vậy. Hiện giờ ta chỉ là một phế nhân mà thôi, sao có thể so sánh được với ai chứ?"
Vân Thanh Nhã cười cười, bất đắc dĩ nói.
"Nhị thúc, thúc không được coi nhẹ bản thân, dù hiện giờ thúc như vậy thì cũng không phải là người mà Cao Lăng có thể so sanh, huống chi cũng không phải cả đời đều ngồi trên xe lăng."
Kể từ sau khi bước vào căn phòng bằng đá này, nàng đã quan sát tình huống của Vân Thanh Nhã cũng không có gì đáng ngại lắm.
Cho dù không có y học thần điển thì dựa vào y thuật kiếp trước của mình, trị liệu cho hai chân của hắn cũng không phải vấn đề gì. Chỉ có việc khôi phục đan điền hơi khó khăn.
Vân Thanh Nhã cười khổ: "Nha đầu, kinh mạch trên chân của ta đã bị tắt nghẽn, khả năng đứng lên còn không có, hơn nữa, sức mạnh của ta cũng đã bị phế rồi, hiện giờ chỉ là một phế vật tham sống sợ chết mà thôi."
Đệ nhất thiên tài Long Nguyên Quốc hiên ngang đâu rồi? Người mà bất luận đi đến đâu cũng đều khiến vạn người chú ý đâu rồi?
Bây giờ cũng chỉ có mười năm mà có thể khiến một người khinh thường chính bản thân mình như vậy.
Vân Lạc Phong cảm thấy có chút chua xót cho người đã từng là thiếu niên đệ nhất thiên tài trước mặt.
"Cháu không cho rằng trên đời này có ai là phế vật." Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt: "Cho dù thúc không còn thực lực, nhưng ở những phương diện khác vẫn có thể biểu hiện được năng lực của mình. Điều kiện đầu tiên là người nhất định phải đứng lên từ trên xe lăng này! Gia gia, thúc thúc, thật ra mấy năm gần đây cháu đã âm thầm bái một vị sư phụ, đang theo người ta học tập y thuật, chắc chắn một thời gian nữa cháu có thể giúp nhị thúc đứng lên!"Chuyện y học thần điển quá mức quan trọng, cho dù là người thân nàng cũng không thể tùy tiện nói ra, cho nên chỉ có thể bịa ra một lý do. Dù sao những năm gần đây Vân Thanh Nhã luôn ở trong phòng đá, Vân Lạc cũng không ở Long Nguyên Quốc, chẳng có người nào biết tình hình thật sự của nàng.
"Phong nhi, cháu nói cháu đang học y thuật?" Trong long Vân Lạc vui vẻ, rồi sau đó cười ha ha: "Tốt, thật sự là quá tốt! Nếu cháu có thể trở thành y sư, cho dù sau này ta không còn nữa, cũng không lo con bị người khác bắt nạt."
Ở Long Khiếu Đại Lục, không phải chỉ Linh Giả mới được kính trọng. Cho dù ngươi không có thiên phú tu luyện, nhưng chỉ cần ngươi có trí tuệ sâu rộng thì vẫn có thể hô mưa gọi gió! Huống chi là y sư luôn được người khác tôn kính?
Tuy nhiên, nếu ngươi văn không được, võ cũng không xong, vậy thì đúng là một phế vật chân chính.
Giống như Vân Lạc Phong lúc trước!
"Nha đầu, gia gia cháu nói không sai. Nếu như cháu có được y thuật thì ít nhất có thể kết giao được rất nhiều cường giả, không cần lo cuộc sống trên đại lục này." Vân Thanh Nhã cười nói.
Biết được Vân Lạc Phong đang âm thầm học tập y thuật, điều đầu tiên bọn họ nghĩ tới không phải là thân thể Vân Thanh Nhã, mà là sau này Vân Lạc Phong không phải chịu ức hiếp.
Đáy lòng Vân Lạc Phong có dòng nước ấm chảy qua, nàng nhìn Vân Thanh Nhã hỏi: "Nhị thúc, tuy rằng cháu không thể nào đảm bảo có thể giúp người khôi phục thực lực, nhưng tự mình đứng lên thì không thành vấn đề."
"Cơ thể này của ta, ta hiểu rõ. Nếu như mười năm trước chữa trị kịp thời còn có thể đứng lên được, nhưng đã nhiều năm như vậy, đã không còn biện pháp gì nữa rồi." Vân Thanh Nhã lắc lắc đầu, có lẽ sợ làm Vân Lạc Phong thất vọng, hắn lại nói thêm một câu: "Nhưng nếu trong quá trình học y cần luyện tập thực tế thì nhị thúc sẽ để cháu thử một chút, dù sao thân thể này của ta cũng không còn gì nữa."
"Nhị thúc, thúc yên tâm, nhất định cháu sẽ cố hết sức giúp thúc đứng lên." Trên gương mặt của Vân Lạc Phong hiện lên nụ cười: "Hiện tại điều mọi người cần làm là đưa nhị thúc rời khỏi phòng đá này, hoàn cảnh ở đây không thích hợp để người bình phục."
|