Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 156: Lão Gia Tử Bị Doạ Ngốc (3)
Nghe được lời này, cả người Xuân Nương run run, hiển nhiên đối với nam nhân được thế nhân gọi là Quỷ Đế kia tồn tại một loại sợ hãi từ trong lòng.
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chiêu đãi hắn thật tốt.” Xuân Nương phục hồi tinh thần lại, cắn chặt răng, “Gia hỏa này đắc tội ai không đắc, ngay cả nữ nhân của Quỷ Đế cũng dám trêu chọc, quả thực là không muốn sống nữa! Đêm nay ta để cho hắn tiếp khách, mỗi ngày đều phải tiếp hết một trăm khách nhân mới cho hắn nghỉ ngơi.”
Tần Nguyên gật gật đầu: “Xuân Nương, ngươi hẳn nên cảm tạ ta, Thái tử này lớn lên không tồi, vẫn là lần đầu tiên bán mình, tất nhiên có thể vì ngươi kiếm một khoản lớn.”
“Ha ha.” Xuân Nương che miệng cười duyên hai tiếng, vứt một cái mị nhãn về phía Tần Nguyên, “Vậy thật là đa tạ Tần công tử, lần sau lại có mặt hàng tốt như vậy nhất định phải đưa đến chỗ ta, vì cảm tạ ngươi, sau này ta sẽ không bao giờ vẽ ngươi cùng một người nam nhân ở trên tranh nữa.”
Sắc mặt Tần Nguyên lại lần nữa đen lại, hắn chỉ cần tưởng tượng đến nữ nhân này đã từng vẽ mình và một người nam tử khác trên xuân cung đồ, hắn liền có một loại xúc động muốn bạo nộ!
Nhưng ai bảo năm đó hắn niên thiếu không hiểu chuyện, kết giao với một nữ nhân biến thái như vậy!
Hiện tại hối hận cũng đã muộn! ——
Long Nguyên Quốc, từ sau khi tổ tôn Mộ Hành Cừu nhận tội, lại một chuyện lớn nữa đã xảy ra!
Sau một ngày tổ tôn này nhận tội thì Thái tử Cao Lăng liền mất tích! Các bá tánh Long Nguyên Quốc đều cho rằng Cao Lăng đã bị Mộ Vô Song kích thích, cảm thấy chính mình cho tới nay yêu lầm người rồi, nên dưới sự xấu hổ và giận dữ hắn lựa chọn tránh né.
Bởi vậy Mộ Vô Song càng thêm không dám xuất hiện trong mắt thế nhân, trực tiếp phong bế chính mình ở phủ Thừa tướng.
Chỉ có Vân Lạc Phong biết, chuyện này nhất định liên quan đến Vân Tiêu!
Chỉ có người nam nhân này mới có động cơ ra tay với Cao Lăng! Nhưng đối với việc làm của Vân Tiêu, Vân Lạc Phong cũng không dò hỏi, nàng coi như không biết chuyện gì, mỗi ngày dậy sớm liền bắt đầu tu luyện, mãi cho đến ban đêm.
Cũng may nàng mất ăn mất ngủ tu luyện cũng là có thành công, tu vi càng tiến bộ vượt bậc……Hậu viện phủ Tướng quân.
Vân Lạc nhíu nhíu mày, ông nhìn thiếu nữ đi đằng trước, khó hiểu hỏi: “Phong nhi, rốt cuộc cháu muốn mang ta đến nơi nào?”
Thiếu nữ chậm rãi quay đầu, cười tà mị: “Đến nơi người sẽ biết, hiện tại người chuẩn bị tâm lý thật tốt trước đi, ta cho người một kinh hỉ cực lớn.”
Kinh hỉ?
Mặt già của Vân Lạc toả sáng, đắc ý nói: “Nha đầu này, có phải cháu lại lấp đầy ngân khố của lão tử hay không? Ha ha ha, vẫn là cháu gái nhà ta rất có bản lĩnh, mau mang lão tử đến ngân khố nhìn xem.”
Từ khi biết được y thuật của cháu gái nhà mình, lão gia hỏa cũng liền không tiết kiệm giống như trước kia, bắt đầu liều mạng tiêu tiền, dù sao xài hết cũng còn có rất nhiều người đưa bạc đến nhà ông.
Ông không xài thì phí, dù sao những tiền đó đều do cháu gái nhà ông kiếm, chẳng lẽ không nên hiếu kính lão nhân gia này sao?
Vân Lạc Phong đen mặt: “Cái kinh hỉ này không phải ngân khố, người đi cùng cháu sẽ biết.”
Không phải ngân khố?
Lão nhân lại nhíu mày lần nữa, nếu không phải tiền tài, vậy kinh hỉ là cái gì đây?
Đang nghĩ ngợi, lão nhân bỗng nhiên nhận ra thiếu nữ phía trước dừng bước chân, không khỏi hơi sửng sốt: “Tới rồi sao?”
“Không sai.” Thiếu nữ chậm rãi quay đầu, nhếch môi tà mị, “Cháu thành lập quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm cũng đã hơn nửa năm, gia gia, hiện tại là lúc để người nhìn thử thế lực của cháu! Đồng thời, cũng để người gặp một người.”
Nha đầu này nói kinh hỉ chính là quân đoàn?
Lão nhân lại sửng sốt lần nữa, quân đoàn này mới thành lập hơn nửa năm, hẳn là sẽ không thoắt một cái trở nên cường đại, rốt cuộc lúc trước thiên phú của những người đó không có ai rõ hơn hắn, nếu như thế, lời của nha đầu này là có ý gì?
|
Chương 157: Lão Gia Tử Bị Doạ (4)
Mắt thấy thiếu nữ đã mở ra thông đạo ngầm, Vân Lạc phục hồi tinh thần lại, không có bất hề chần chờ liền đi theo Vân Lạc Phong xuống cầu thang.
Nửa năm qua, lão gia tử vì không quấy rầy hứng thú của Vân Lạc Phong nên cũng không tới sân huấn luyện ngầm này, nhưng hôm nay, lúc trông thấy sân huấn luyện ngầm xa hoa này, cả người hắn đều bị chấn kinh.
Trong võ trường huấn luyện to như vậy chia làm mấy cái lôi đài, những lôi đài này đều được đắp nặn cực kỳ nghiêm cẩn kiên cố, xa xa nhìn lại có một loại khí thế uy nghiêm.
Ngoài ra, trong võ trường huấn luyện còn có vô số phòng ốc cho người cư trú, đông ấm hạ mát, thập phần thích ý.
“Nha đầu, rốt cuộc cháu đào cái hố lớn này khi nào? Vì cái gì một cái võ trường huấn luyện lớn như vậy lúc cháu đào một chút động tĩnh cũng không có?”
Lão gia tử khiếp sợ đến nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Ông thật sự rất khó tin tưởng, dưới tình huống không ai phát hiện nha đầu này lại có thể đào ra một cái hố lớn như vậy?
Công trình như vậy không mất mấy tháng là không thể hoàn thành!
“Chuyện này ít nhiều nhờ tiểu gia hỏa này trợ giúp.” Vân Lạc Phong cười tà khí, nói.
Sau khi dứt lời, một cái đầu nhỏ lộ ra khỏi ống tay áo của nàng, mắt to đáng yêu quét sạch một vòng ở bốn phía rồi dừng lại ở trên người Vân Lạc, chi chi kêu to hai tiếng.
“Đây là Tầm Kim Thử?” Sắc mặt Lão gia tử càng thêm chấn động, “Hơn nữa còn là Tầm Kim Thử Cao Linh Giả sơ cấp?”Không thể nào! Tầm Kim Thử là linh thú vô dụng nhất, nghe nói cả đời cũng không thể đột phá đến Sơ Linh Giả trung cấp, làm sao có khả năng tới Cao Linh Giả? Chẳng lẽ là tri thức từ trước đến nay của ông có sai lầm?
“Ngày hôm qua nó vừa mới đột phá đến Cao Linh Giả.” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của Trà Sữa, nhếch môi: “Đương nhiên, tiểu gia hỏa này không tính là kinh hỉ cháu cho người, hôm nay cháu mang người tới nơi này chủ yếu là để người gặp một người.”
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên từ hậu phương truyền đến, làm lão gia tử vốn đang ở trong nghi hoặc bỗng nhiên cứng đờ mình.
“Phụ thân, người đã đến rồi?”
Lão gia tử cứng đờ quay đầu, đột nhiên, một dung nhan tuấn mỹ thanh nhã xuất hiện trong tầm mắt ông.
“Thanh Nhã, không phải con ở sau núi sao? Vì cái gì lại xuất hiện ở sân huấn luyện? Hơn nữa, chân của con……”
Đến giờ phút này, Vân Lạc mới đột nhiên nhận ra nam tử không có ngồi ở trên xe lăn mà là đứng ở trước mặt ông! Hai chân của hắn rất là thẳng tắp, thân hình cao dài, trên dung nhan anh tuấn không còn ưu thương của quá khứ, thay vào đó chính là tươi cười tràn ngập tự tin.
Giống như thiếu niên thiên tài mười năm trước kia nổi tiếng toàn bộ Long Nguyên Quốc.
“Đây…… đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Giọng nói của lão nhân hơi hơi run rẩy, “Hai người các ngươi mau nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Gia gia.” Vân Lạc Phong nhìn Vân Thanh Nhã, chậm rãi đi đến trước mặt lão nhân, dương môi cười nói, “Kỳ thật nửa năm trước, cháu cũng đã thế nhị thúc khôi phục thương thế, nhưng bởi vì thúc ấy tê liệt mười năm, không thể hành tẩu nhanh nhẹn như người bình thường, cần phải học tập đi đứng lại từ đầu, bởi vậy cháu mới vẫn luôn không có nói cho người chuyện này, hiện giờ nhị thúc đã có thể hành động tự nhiên, cũng là thời điểm cháu báo tất cả sự tình cho người.”
Cả người lão nhân run run, ánh mắt nhìn về phía Vân Thanh Nhã từ lúc ban đầu khiếp sợ biến thành kích động, rồi mới đột nhiên nhớ tới cái gì đó ông đột nhiên quay đầu lại, một phen kéo lấy vạt áo của Vân Lạc Phong, tức giận rống: “Nha đầu thúi này, còn có chuyện gì lén gạt lão tử, mau nói hết cho lão tử biết rõ ràng!”
|
Chương 158: Lão Gia Tử Điên Cuồng (Một)
Lúc này, lão gia tử đã nổi trận lôi đình, ông phẫn nộ nhìn nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, trên mặt là biểu tình hận không thể ăn đối phương vào trong bụng, nếu người nào không hiểu rõ nhìn thấy còn tưởng rằng thiếu nữ nàylà kẻ thù của ông.
Vân Lạc Phong nhìn lão gia tử đang nhấc tay áo của nàng, chân mày khẽ nhướng lên: “Cháu còn chưa nói với gia gia, nhị thúc đã trở thành đoàn trưởng quân đoàn Cương Thiết. Nửa năm qua, là thúc ấy ở giúp cháu huấn luyện những người này.”
“Trừ chuyện đó ra, còn có chuyện gì nữa?” Lão gia tử tức giận hừ mạnh.
Nửa năm qua chuyện mà nha đầu này dấu diếm ông thật đúng là nhiều, ngay cả chân của Thanh Nhã đã điều trị xong cũng không nói cho ông, chuyện này làm sao mà lão gia tử không tức giận được chứ? Đáng tiếc, đánh nàng thì không nỡ, cũng chỉ có thể rống giận vài tiếng để phát tiết sự không cam lòng.
“Chuyện này…” Vân Lạc Phong có chút chột dạ nói: “Chờ lúc gia gia nhìn thấy quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm, ông sẽ biết.”
Đang nói, tiếng bước chân đều đặn từ phía sau truyền đến, giống như những người được huấn luyện trong quân đội chính quy, ngay lập tức thu hút sự chú ý của lão gia tử.
Lão gia tử buông tay áo của thiếu nữ ra, quay đầu nhìn về phía đoàn quân đông đúc đang bước đến, khi nhìn thấy những hàng ngũ chỉnh tề nghiêm túc đó, trong mắt đều là sự khiếp sợ: “Những người này chính là những phế vật giống như bùn nhão không thể trát tường nửa năm trước sao?”
Nhóm người này chính là những binh lính đã được trải qua sự huấn luyện vô cùng quy củ, không kém quân đội của hoàng thất! Nhưng mà nửa năm trước, chẳng qua bọn họ là một đám phế vật ở tầng thấp nhất mà thôi.
“Đều là do nhị thúc huấn luyện tốt.”
Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, quân đoàn Cương Thiết dưới sự dẫn dắt của nhị thúc hạ đã từng bước trưởng thành, quân đoàn Liệt Diễm cũng không kém, thành tựu và nghị lực những người này cũng làm chính nàng kinh ngạc.
Vân Thanh Nhã mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú nhìn Vân Lạc Phong tràn ngập nhu hòa: “Không, con chỉ là phụ tá trợ giúp huấn luyện thôi, người chân chính làm những người này trưởng thành chính là Phong nhi, nếu không phải Phong nhi lấy ra Tẩy Tủy Dược và Tụ Linh Dược, bọn họ cũng sẽ không trưởng thành nhanh như vậy.”
Từ lúc đầu, Vân Lạc chỉ chú ý sự kiên nghị và mềm dẻo của những người này, bây giờ nghe Vân Thanh Nhã nói, ông mới dùng tinh thần lực dò xét thực lực của những người này.
Sau khi cảm nhận được sức mạnh của cả quân đoàn, lão gia tử trợn tròn mắt, đứng sững sờ tại chỗ giống như một gốc cây đại thụ.
Chuyện này… Làm sao có thể?
Hoàng tộc cũng đã từng dò xét thiên phú và căn cơ những người này, khẳng định thành tựu cả đời của tất cả bọn họ đều không thể đột phá đến Trung Linh Giả sơ cấp! Nhưng hôm nay, tất cả mọi người trong quân đoàn đã đạt tới Trung Linh Giả, hơn nữa còn có mấy người đột phá đến Cao Linh Giả! Thực lực cũng bằng một tướng quân như ông!
Phải biết rằng, lực lượng cường đại nhất Long Nguyên Quốc bất quá cũng chỉ là một Cao Linh Giả cao cấp!
Cho nên, nếu Vân Lạc Phong phô bày thực lực của quân đoàn ra ngoài, tất nhiên sẽ gây ra sự chấn động vô cùng mạnh mẽ! Nói không chừng ngay cả những người đứng sau hoàng tộc cũng sẽ lộ diện!
“Phong nhi, cháu nói cho ta biết rốt cuộc làm sao mà cháu làm được.” Ánh mắt lão gia tử chuyển dời đến trên người Vân Lạc Phong, trong lòng chấn động là chuyện có thể đoán được: “Những người này tư chất rất thấp, cháu làm sao để bọn họ đột phá đến Cao Linh Giả?”
Vân Lạc Phong không cho là đúng, mỉm cười, giữa chân mày của nàng hiện ra mười phần tự tin.
“Cháu đã từng nói, cháu tuyển người chưa bao giờ nhìn vào thiên phú, cho dù là một phế vật, cháu cũng có thể biến bọn họ thành thiên tài! Mà Tẩy Tủy Dược có thể tẩy tủy phạt cốt, đúc lại thiên phú! Đặc biệt là mỗi ngày đều ngâm trong Tẩy Tủy Dược, dưới điều kiện như thế này mà bọn họ không thể đột phá, cháu cũng không cần phải xây dựng quân đoàn này nữa.”
|
Chương 159: Lão Gia Tử Điên Cuồng ( Hai)
Editor: QR2
Lão gia tử hô hấp căng thẳng, biểu tình hưng phấn, xoa xoa nắm tay, cười ha hả nói: “Nha đầu, Tẩy Tủy Dược kia thực sự có công hiệu lớn như thế? Vậy lão nhân gia ta đây từ nay về sau cũng muốn ở lại chỗ này, mỗi ngày đều ngâm Tẩy Tủy Dược.”
Ông nhìn Tẩy Tủy Dược mà biểu tình,giống như đang đối mặt với mỹ nữ cực phẩm, ánh mắt **** mà đáng khinh, hận không thể đi lên lột sạch y phục của mỹ nữ cực phẩm kia.
Khuôn mặt Vân Thanh Nhã đầy hắc tuyến, theo bản năng muốn làm bộ không quen biết lão nhân này, hắn chưa từng thấy một lão nhân nào để lộ ra ánh mắt dâm tà với một cái hồ tắm như thế, chuyện này thật sự quá mất mặt.
“Chuyện này…” Vân Lạc Phong trầm mặc nửa ngày, lựa lời nói: “Nếu gia gia thích, người có thể tới nơi này tắm Tẩy Tủy Dược, nhưng mà hiện tại tuổi của người đã lớn, Tẩy Tủy Dược đối với người tác dụng cũng không lớn, cho nên, cháu đã chuẩn bị một phần lễ vật khác cho người.”
Vừa dứt lời, Vân Lạc Phong từ trong tay áo lấy ra một quả màu đỏ chói, mà lão gia tử sau khi nhìn thấy trái cây nàng lấy ra, không tự chủ được ngây ngẩn cả người.
“Hồng phác quả?”
Đây không phải là hồng phác quả màY Các cho nàng sao? Nghe nói hồng phác quả cần một năm mới có thể kết quả, bây giờ mới có nửa năm thôi, hồng phác quả đã đủ lớn để kết trái rồi sao?
Vân Lạc Phong nhún vai: “Trên lý luận thì nên gọi là hồng phác quả, nhưng cháu quen gọi nó là linh quả, công hiệu thì người ăn xong sẽ biết.”
Lão nhân gia không có chần chờ, nhận trái cây Vân Lạc Phong đưa qua, cắn một ngụm. Ngay lập tức, một mùi hương thơm ngát len lỏi trong từng kẽ răng làm đôi mắt của ông bỗng nhiên sáng ngời, năm ba miếng đã ăn hết cả quả.
“Hương vị của hồng phác quả này thật không tồi, đến lúc đó cháu chuẩn bị nhiều một chút, đặt trong thư phòng của ta, lúc ta thèm ăn có thể dùng nó cho đỡ thèm.” Lão gia tử lau chùi miệng, trên khuôn mặt già như hoa cúc tràn đầy tươi cười.
Sắc mặt Vân Lạc Phong đen thui.
Lão già này coi linh quả thành cái gì? Còn cho ông đỡ thèm? Nếu lời này của ông truyền ra chỉ sợ đại lục sẽ có rất nhiều người đánh hội đồng. Ầm!
Đột nhiên, một lượng linh khí vô cùng to lớn đánh sâu vào trong đan điền của lão gia hỏa, mạnh mẽ va chạm vào tầng ngăn cách kia, trong phút chốc, lá chắn chắc chắn lúc đầu giống như một tầng giấy mỏng, bị linh khí cường hãn giải khai, đạt tới một cảnh giới mới.
Lão nhân gia trợn tròn mắt.
Vân Thanh Nhã ngây ngẩn cả người…
Ngay cả tất cả mọi người trong quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm đều kinh ngạc. Trong mắt lão gia tử đang đần ra hiện rõ sự kinh ngạc rõ ràng vẫn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao Vân tướng quân không có bất cứ dấu hiệu gì đã đột phá?
“Xem ra công hiệu của linh quả này cũng không tệ lắm.”
Giọng cười lười biếng của thiếu nữ vang lên, chậm rãi lọt vào tai mọi làm thân thể cứng đờ của lão gia tử máy móc ngẩng đầu lên, giọng nói của ông run rẩy, trong lời nói rõ ràng vẫn không dám tin tưởng.
“Chuyện này… Đây là chuyện gì xảy ra?”
Tầng ngăn cách kia đã tồn tại nhiều năm, mặc cho ông nỗ lực như thế nào đi nữa cũng không thể tiến thêm một tầng, nhưng vì sao lúc này ông lại đột phá? Chuyện này căn bản là chuyện không có khả năng.
“Cháu đã nói rồi, cháu không những có thể làm nhị thúc đứng lên, cháu cũng sẽ nghĩ cách làm cho người đột phá.” Vân Lạc Phong khẽ cười, đôi mắt tà mị nhìn Vân Lạc, khóe môi khẽ nâng lên thành một đường cong: “Hiện giờ, coi như là cháu thực hiện lời hẹn của chính mình.”
Ầm!
Sét đánh ngang tai! Vân Lạc khi nghe được Vân Lạc Phong thừa nhận, lại trợn tròn đôi mắt, ông nghĩ đến chuyện chính mình vừa rồi còn muốn Vân Lạc Phong đưa hồng phác quả cho ông làm đồ ăn vặt, thực sự là vô cùng buồn cười.
|
Chương 160: Lão Gia Tử Điên Cuồng (3)
Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=
Một quả linh quả có thể sẽ làm cho Cao Linh giả đột phá, so với hồng phác quả càng thêm hiếm thấy, đoán chừng tôn nữ nhà mình cũng chỉ có thể lấy ra được một quả như vậy.
Ha ha ha!
Đột nhiên, một trận tiếng cười thoải mái vang vọng khắp cả sân huấn luyện dưới mặt đất, nụ cười của ông mang theo sự điên cuồng, nhưng cũng để lộ ra nội tâm đầy kích động và hưng phấn của ông.
“Đã bao nhiêu năm rồi? Lão tử đã không đột phá cách đây bao nhiêu năm? Cao Đồ, tên cẩu Hoàng đế ngươi hãy chờ đó cho lão tử! Tất cả thù hận năm đó, lão tử sẽ tính toán rõ ràng với ngươi!”
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn lão gia tử đang điên cuồng, rồi đưa mắt nhìn mọi người trong quân đoàn: “Trong quân đoàn Cương Thiết có ba người đột phá Cao Linh giả, quân đoàn Liệt Diễm cũng có hai người đột phá, năm người các ngươi có thể tiến lên lấy một quả linh quả, chỉ là ta đề nghị các người tới khi nào đạt tới Cao Linh giả trung cấp thì hãy ăn linh quả, mượn cơ hội đột phá.” Lão gia tử đang điên cuồng cười to bất ngờ không kịp đề phòng, nghe được lời nói của Vân Lạc Phong không cẩn thận không thể dừng lại tiếng cười của mình, bị chính nước miếng của mình làm cho bị sặc, nét mặt già nua đỏ lên, chợt ho khan.
“Xú nha đầu, ngươi*** rốt cuộc có bao nhiêu linh quả hả?”
Lão gia tử thật vất vả hoà hoãn lại hơi thở, tức giận trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
Trước đó nha đầu này còn nói làm cho ông vui mừng, ông lại thấy là kinh sợ cũng không khác biệt lắm! Nói không chừng tự mình không cẩn thận, không thể chịu nổi những điều vui này mà tắc nghẽn cơ tim.
Vân Lạc Phong im lặng hồi lâu, nói một câu tương đối bảo thủ: “Đại khái là cũng có thể cho mỗi người trong hai quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm một quả.”
Sau khi nghe Vân Lạc Phong nói lời này, trái tim Vân Lạc chợt co quắp một cái, thiếu chút nữa liền ngừng đập. Ông vốn cho là đây là một loại quả thần kỳ, Vân Lạc Phong nhiều lắm thì cũng chỉ có một quả, ai biết người này lại âm thầm có được nhiều linh quả như vậy? Lại đủ cho trong quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm mỗi người một quả?
Hình như là cảm thấy nỗi kinh sợ của Vân Lạc chưa đủ lớn, Vân Lạc Phong lại nói thêm một câu: “Những quả này mà dùng hết rồi, cháu vẫn có thể lấy tới tay lẫn nữa! Vì vậy, nếu hộ vệ Vân gia có thể đột phá đến cao Linh gỉa, cũng có thể đến chỗ cháu lấy một quả linh quả, điều kiện tiên quyết là, người hộ vệ đó nhất định phải trung thành với Vân gia!”
Vân Lạc hoàn toàn điên cuồng luôn rồi, kéo lấy tà áo Vân lạc Phong lần nữa: “Ngươi nha đầu này, có đồ tốt như vậy cũng không sớm một chút lấy ra hiếu kính gia gia ngươi, mau, cho ta thêm một trăm tám mươi linh quả, càng nhiều càng tốt, dù sao ta cũng không ngại nhiều.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mi tà mị, giơ tay gạt bàn tay của Vân Lạc ra: “Linh quả chỉ có dùng lần đầu tiên mới có hiệu quả, sau này cho dù người có ăn nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng nào cả.”
“Lão tử dùng như nước trái cây uống không được sao?” Lão gia tử đảo cặp mắt trắng dã, bá đạo đưa tay ra, “Mau, giao linh quả ra đây cho ta.”
Tim Vân Lạc Phong cũng run rẩy một cái, nàng hơi đau lòng lấy từ trong ống tay áo ra hai quả linh quả, bỏ vào trong tay lão gia tử.
“Còn nữa không?”
“Cháu chỉ mang ba quả trên người, bây giờ cũng không còn, ba quả ta cũng cho người, còn lại ngày mai cháu đưa đến thư phòng của người đi.”
Nghe được lời của Vân Lạc Phong, Vân Lạc hoài nghi nhìn nàng một cái, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Cháu nói là thật?”
“So với trân châu còn thật hơn.”
Vân Lạc Phong gật đầu một cái, gương mặt thành khẩn.
“Đã như vậy, vậy trước ta bỏ qua cho cháu.” Vân Lạc thu linh quả vào, hừ một tiếng nói, “Nhớ lấy, sau này có đồ tốt gì trước hết phải lấy đến hiếu kính gia gia ngươi.”
|