Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 1911: Tứ quốc tranh bá (2)
Edit: Sahara "Mẹ, cả đời này con chỉ sống vì mẹ! Mẹ nói nữ nhân cần phải nghe lời nam nhân, cho nên chuyện gì mẹ cũng dựa vào phụ thân, con cũng làm như mẹ muốn, làm một đứa con gái ngoan ngoãn vâng lời." "Dù phụ thân sai con đi quyến rũ Kỳ Tô, con cũng làm theo. Nhưng nguyên nhân thật sự là vì phụ thân đã nói, nếu con không gả được cho Kỳ Tô thì ông ấy sẽ giết mẹ!" "Vì mẹ, con khiến mình thân bại danh liệt, tính kế Kỳ Tô, làm ra chuyện vô liêm sỉ này." "Nhưng thứ đổi lại được chính là, phụ thân bắt con gả cho một tên thuộc hạ, mà mẹ còn bảo con phải nghe lời phụ thân?" Giản An vô cùng đau đớn. Đời này của nàng ta đúng là một bi kịch. "An nhi...." Giọng nói của mẫu thân Giản An hơi yếu đi, vẻ mặt cũng hiện lên chút áy náy nhưng lại biến mất ngay: "Con nghe lời đi, cha con sẽ không hại con đâu!" Giản An cười lạnh, nàng ta từ từ nhắm hai mắt lại, rất lâu sau, nàng ta đột ngột mở mắt ra rồi nhìn Kỳ Tô: "Được, Kỳ Tô, ta đi theo huynh!" "Vân cô nương...." Kỳ Tô cười cười, nhìn Vân Lạc Phong: "Xem ra chuyến đi đến Thiên Tề Quốc của chúng ta lần này cũng không phải là uổng công vô ích. Ít ra cũng đã tìm được một người vợ cho lão bá quét rác của Kỳ gia chúng ta. Về sau, ông ấy nhất định sẽ càng cố gắng quét rác cho Kỳ gia chúng ta hơn nữa." Vốn dĩ Giản An đã ngập tràn tuyệt vọng, nhưng vừa nghe thấy lời này, nàng ta lập tức trợn tròn mắt, cả người run rẩy không ngừng. Tên thuộc hạ mà Kỳ Tô muốn tặng mình, chỉ là một hạ nhân quét rác? "Giản An cũng có chút thực lực...." Vân Lạc Phong khẽ sờ cằm: "Vì vậy, ta nghĩ ngươi nên phế thực lực của cô ta trước, tránh cho cô ta ăn hiếp lão nhân gia người ta." "Cái này cũng đúng! Lão bá quét rác cũng đã gần trăm tuổi, sao chịu nổi sức lực của Giản An? Đúng là nên phế thực lực cô ta trước cho an toàn." Kỳ Tô tán thành gật đầu. Mặt mày Giản An trắng bệch như tờ giấy, đầu như muốn nổ tung, hai mắt bỗng trở nên trống rỗng. "Kỳ Tô, ngươi không thấy bản thân rất quá đáng sao?" Giản Bác Văn tức đến mặt xanh mét, thái dương nổi gân xanh, hai tay siết thành nắm đấm, cố đè phẫn nộ trong lòng xuống mà hỏi. Đối mặt với lửa giận của Giản Bác Văn, Kỳ Tô vẫn thản nhiên, giống như không nhìn thấy gì cả. Vân Lạc Phong lười biếng duỗi lưng: "Kỳ Tô, ta mệt rồi!" "Chúng ta lập tức đi ngay!" Giọng nói Kỳ Tô mang theo vẻ cung kính. Tiếp theo, hắn túm lấy vạt áo Giản An, kéo nàng ta đi theo như kéo một miếng giẻ lau. "Đứng lại!" Giản Bác Văn vừa định phát tác cơn giận, thì chợt nhìn thấy bước chân của Vân Lạc Phong dừng lại. Vân Lạc Phong đưa lưng về phía mọi người, giọng nói lạnh lùng cuồng ngạo vang lên trong bóng đêm. "Ai dám tiến lên một bước, ta đánh gẫy chân kẻ đó!" Một câu này lập tức khiến Giản Bác Văn khựng lại, ông ta đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn Vân Lạc Phong bỏ đi. Giản Bác Văn hối hận không thôi, đây đúng là vừa mất phu nhân, vừa thiệt quân! Nếu trước đó ông ta không nhất định muốn gả Giản An cho Kỳ Tô, thì có lẽ.... Ông ta tùy tiện tìm một người nào đó, cũng có thể dùng đứa con gái này đổi được chút lợi ích. "Gia chủ, người không sao chứ?" Mẫu thân Giản An yếu ớt đứng bên cạnh, hoàn toàn không có quá nhiều đau lòng vì chuyện con gái mình rời đi. Trong lòng bà ta, người quan trọng nhất là nam nhân của mình, chỉ cần Giản Bác Văn bình an vô sự thì bà ta đã cảm thấy mỹ mãn. "Xem ngươi đã dạy ra đứa con gái gì kìa!" Giản Bác Văn tát một cái vào mặt bà ta rồi xoay người bỏ đi. Mẫu thân Giản An đứng lại phía sau, mặt đầy áy náy, đều tại bà ta không dạy dỗ tốt con gái, nên mới làm gia chủ giận dữ như vậy.... __________ Phủ đệ nhị hoàng tử. Một người thiếu nữ với sắc mặt tái nhợt nằm yên trên giường, nhìn thần sắc nàng ta có vẻ rất thống khổ, hai mắt nhắm nghiền.
|
Chương 1912: Tứ quốc tranh bá 3
Edit: Sahara Tề lão nhị ngồi cạnh nàng ta, mặt đầy áy náy: "Nhược Nhi, là do ta không chăm sóc tốt cho muội, nếu tỷ tỷ muội trên trời linh thiêng biết được, nhất định sẽ trách ta." Nghe thấy lời này, thiếu nữ mệt mỏi từ từ mở mắt ra, gương mặt tái nhợt yếu ớt mỉm cười. "Tỷ phu, muội không trách huynh, nếu không nhờ có di ngôn của tỷ tỷ, chỉ sợ.... Muội đã bị phụ thân đưa đến phủ tam hoàng tử làm thiếp rồi." "Nhưng bệnh của muội....." "So với căn bệnh này, muội càng không muốn làm thiếp cho tam hoàng tử hơn! Tỷ phu, huynh biết không, tam hoàng tử là người rất độc ác. Muội còn nghe nói, trước kia hắn ta có một tiểu thiếp, nhưng đã bị hắn ngược đãi đến chết." Đang nói, thiếu nữ bỗng khóc òa: "Bọn họ sao có thể nhẫn tâm như vậy? Lại muốn đưa muội cho tam hoàng tử?" Thực tế, tỷ tỷ của thiếu nữ cũng là bị những người gọi là người thân kia đưa cho nhị hoàng tử. May mà nhị hoàng tử nhất kiến chung tình với tỷ tỷ, không màn dị nghị cưới tỷ tỷ làm hoàng tử phi, còn coi tỷ tỷ như trân bảo. Khi tỷ tỷ còn sống, người Lâm gia đối xử với thiếu nữ rất tốt, nhưng tỷ tỷ vừa qua đời thì bọn họ lập tức muốn tặng nàng cho người ta. Trước khi chết, tỷ tỷ lưu lại di ngôn như vậy, một là vì lo lắng cho con gái của tỷ ấy vẫn còn nhỏ, hai chính là muốn mượn cớ giúp nàng ta rời khỏi Lâm gia. Tỷ tỷ cũng tin nhị hoàng tử sẽ nể tình tỷ tỷ mà bảo vệ nàng ta cả đời bình an. "Nhược Nhi, muội an tâm dưỡng bệnh đi, ta nhất định sẽ không để muội có mệnh hệ gì. Mấy ngày này, muội cứ yên tâm ở lại trong phủ ta." Úc Tiêm Tiêm còn muốn nói gì đó, nhưng thấy nhị hoàng tử đã đứng lên, gương mặt nhị hoàng tử đầy vẻ mệt mỏi như vô cùng kiên định. Nhìn thấy nhị hoàng tử như vậy, Úc Tiêm Tiêm rất cảm động, nhưng đồng thời nàng ta cũng biết, sở dĩ nhị hoàng tử tốt với nàng ta như vậy, hoàn toàn là do di ngôn của tỷ tỷ mình. Tuy nhiên, nhị hoàng tử lại không biết, nàng ta cũng yêu nhị hoàng tử.... Có điều, trong lòng nhị hoàng tử chỉ có mình tỷ tỷ, nàng ta không muốn gả cho một người không yêu mình, nên mới đồng ý với nhị hoàng tử, làm mẫu thân trên danh nghĩa của Tề Duyệt quận chúa. Khi nào nàng ta tìm được người thật lòng thật dạ với mình, nhị hoàng tử sẽ để nàng ta đi. "Điện hạ!" Đúng lúc này, một thị vệ đi vào, cung kính bẩm báo: "Có một người tự xưng là Kỳ Tô đến đây cầu kiến." Kỳ Tô? Tề lão nhị ngẩn người, rồi lập tức ra lệnh: "Mời hắn vào đây!" "Dạ, điện hạ!" Thị vệ lui ra. "Khụ khụ..." Úc Tiêm Tiêm ho hai tiếng, khó khăn chống người ngồi dậy, yếu ớt mỉm cười: "Tỷ phu, Kỳ Tô này là người phương nào?" "Kỳ Tô là người mà ta gặp được ở Lưu Phong Quốc. Tụ Linh Dược và con rối trong tay ta đều là mua ở chỗ hắn ta." "Thì ra là thế! Nói vậy, Kỳ Tô này cũng thật lợi hại!" "Đây là đương nhiên!" Tề lão nhị cười ha ha: "Nếu không phải Kỳ Tô đã có hôn thê, ta thật muốn làm mai cho hai người, đáng tiếc....." Úc Tiêm Tiêm cười cười, không nói gì thêm. Đời này gặp được một nam nhân như tỷ phu, nàng e là khó mà động lòng được với ai nữa.... Dù cả đời tỷ phu không quên được tỷ tỷ, nàng cũng tình nguyện lấy thân phận tiểu muội mà ở cạnh tỷ phu, như vậy đã đủ rồi. Không lâu sau, thị vệ dẫn theo một nam một nữ đi vào. Người nam thì thanh tuấn vô song, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất cao quý. Mà người nữ bên cạnh..... Khi Úc Tiêm Tiêm nhìn thấy cô gái kia, đáy mắt chợt dâng lên tia kinh diễm. Cô gái tuyệt sắc như vậy, e là khó có người đàn ông nào nhìn thấy mà không động lòng.
|
Chương 1913: Tứ quốc tranh bá 4
Edit: Sahara Có điều..... Không biết tại sao dung mạo của cô gái này mang lại cho nàng ta một cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng gặp nhau ở đâu rồi. Úc Tiêm Tiêm nhíu mày, rơi vào trầm tư. "Tham kiến nhị hoàng tử điện hạ!" Kỳ Tô chắp quyền, cao giọng nói. Vân Lạc Phong đứng đó chắp tay sau lưng, gió nhẹ thổi qua, vạt áo khẽ bay, tóc đen dài như thác nước, đôi con ngươi đen nhánh sâu lắng, khí chất thanh cao không kém phần ngạo nghễ. "Kỳ công tử đường xa đến đây, bổn hoàng tử lại không kịp tiếp đón, mong huynh đừng trách!" Tề lão nhị cười cười, lúc cúi đầu thì phát hiện vẻ mặt Úc Tiêm Tiêm như đang suy nghĩ chuyện gì đó. "Nhược Nhi, muội đang nghĩ gì vậy?" Úc Tiêm Tiêm nghiêng đầu: "Muội cảm thấy vị tỷ tỷ này rất quen, hình như đã gặp qua ở đâu rồi!" Câu này của Úc Tiêm Tiêm vốn chỉ nói trong lúc vô tình, nhưng lại làm ánh mắt Vân Lạc Phong tối lại, đôi mắt trầm tư cũng dừng lại trên mặt Úc Tiêm Tiêm. Quen? Chẳng lẽ là..... Vân Nguyệt Thanh? Kỳ Tô cũng nghĩ tới điểm này, lập tức trở nên kích động: "Vị cô nương này, có phải cô đã từng gặp sư phụ ta?" Tề lão nhị cũng có chút hiểu biết đối với Kỳ Tô, cũng từng nghe qua đại danh của Vân Nguyệt Thanh, nghe Kỳ Tô hỏi như vậy, Tề lão nhị chợt giật mình chăm chú nhìn Úc Tiêm Tiêm. "A, muội nhớ ra rồi!" Úc Tiêm Tiêm kêu lên, vẻ mặt cũng rất kích động: "Là ân công! Tỷ tỷ này nhìn rất giống ân công!" "Ân công? Xin hỏi ân công mà cô nương nói tên là gì?" Kỳ Tô căng thẳng, vẻ mặt khẩn trương. "Cách đây một năm, lúc tỷ tỷ vẫn còn sống, tôi và tỷ tỷ bị người ta truy sát, là ân công đột nhiên xuất hiện cứu chúng tôi một mạng. Ân công nói người và mẫu thân chúng tôi là bằng hữu, cho nên mới cứu chúng tôi. Nửa năm trước, trong tang lễ tỷ tỷ, tôi có gặp lại người, nhưng người chỉ vội vàng đến nhìn thoáng qua rồi đi ngay...." Mẫu thân đã sớm qua đời, hai tỷ muội Úc Tiêm Tiêm không hề biết mẫu thân họ lại có một vị bằng hữu như vậy, nhưng, người kia có ân cứu mạng, nên hai tỷ muội chưa từng hoài nghi lời người ấy nói... "Muội và tỷ tỷ muội bị truy sát?" Tề lão nhị nín thở, theo bản năng nắm chặt tay Úc Tiêm Tiêm, hỏi. "Tỷ phu, huynh làm muội đau!" Úc Tiêm Tiêm nhíu mày liễu, trên mặt lộ ra chút bất đắc dĩ: "Là tỷ tỷ không cho muội nói." Tề lão nhị có chút xấu hổ, hắn buông tay ra: "Xin lỗi, ta không cố ý...." Mà lúc này, Kỳ Tô đã kích động đến mức không kiềm chế được, nước mắt rơi xuống: "Sư phụ! Là sư phụ! Người còn sống! Ta biết mà, ta biết sư phụ nhất định còn sống mà!" "Nhưng mà, tại sao sư phụ còn sống lại không trở về gặp ta?" Kỳ Tô thật sự nghĩ không thông, hắn dứt khoát không thèm nghĩ nữa, không có gì quan trọng hơn việc sư phụ vẫn còn sống. Ánh mắt Vân Lạc Phong lóe sáng, nếu Vân Nguyệt Thanh còn sống, vậy bà ấy có phải là Bạch Linh không? Theo như cách nói trước đó của Kỳ Tô, Vân Nguyệt Thanh đã mất trí nhớ, nếu bà ấy thật sự là Bạch Linh, sau khi hồi phục trí nhớ, biết được Vân Dương đã chết, vậy chắc chắn bà ấy sẽ rất đau khổ. (*Sa: chỗ này để Vân Lạc Phong gọi tên Bạch Linh và Vân Dương mà không gọi cha mẹ, 1 là vì Vân Lạc Phong chưa biết Vân Nguyệt Thanh có phải Bạch Linh hay không? 2 là vì Vân Lạc Phong không phải con hai người này. Nữ chính của chúng ta là người xuyên không nhé. Không nhắc chắc mọi người cũng quên mất rồi đúng không.) Lấy lòng so lòng, nếu Vân Tiêu không còn nữa, thì cuộc sống của nàng cũng không còn ý nghĩa. "Vị tỷ tỷ này, xin hỏi tỷ là gì của ân công?" Úc Tiêm Tiêm nhìn Vân Lạc Phong, hai mắt to tròn sáng ngời đầy ngây thơ trong sáng. Dù nhìn nàng ta rất suy yếu, nhưng cũng không che giấu được tính tình hoạt bát của mình. Vân Lạc Phong suy nghĩ hồi lâu: "Bà ấy có thể là mẫu thân ta." "Thật không?" Hai mắt Úc Tiêm Tiêm sáng lên, khẽ cười tươi: "Tỷ tỷ, khi nào tỷ gặp lại ân công, làm phiền tỷ chuyển lời đa tạ đến ân công giúp muội, muội sợ... Mình không thể đích thân đa tạ ân công được." "Nhược Nhi, muội đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy, muội nhất định không sao đâu!" Tề lão nhị nhíu mày, giả vờ quát lớn. (*Sa: Tác giả viết tên nhân vật là Úc Tiêm Tiêm, nhưng trong lời thoại của Nhị hoàng tử thì gọi là Nhược Nhi nên Sa giữ nguyên. Nếu chương sau nhị hoàng tử gọi lại thành Tiêm Tiêm thì từ chương sau Sa sẽ đổi lại hết từ Nhược Nhi thành Tiêm Tiêm nhé. Còn nếu Nhược Nhi là nhủ danh hay cách gọi riêng gì đó thì Sa sẽ edit theo nguyên tác. Bởi vì tác giả cứ hay nhầm tên nhân vật nên một số trường hợp edit không biết có chính xác không.)
|
Chương 1915: Tứ quốc tranh bá 6
Edit: Sahara Người nàng muốn thu phục tuyệt đối không thể là kẻ vô tình vô nghĩa. Tề lão nhị có tình có nghĩa với thê tử hắn, dù thê tử đã chết, hắn vẫn làm theo di ngôn của thê tử, chăm sóc cho muội muội của thê tử hắn. Nhân phẩm như vậy, đáng để nàng lôi kéo. "Vân cô nương, cô muốn thâu tóm Phong Vân Đại Lục, thật ra có một cơ hội tốt để thực hiện." Cơ hội? Vân Lạc Phong nheo mắt: "Cơ hội gì?" "Ba tháng sau, bốn nước sẽ tổ chức một cuộc tranh bá, gọi là "tứ quốc tranh bá" đến lúc đó sẽ chọn ra một người trở thành người cai trị tối cao của bốn nước." Nghe vậy, tim Vân Lạc Phong bỗng đập mạnh một cái. Trận tranh bá giữa bốn nước này, Vân Tiêu khẳng định sẽ đến, nếu mình đi theo đoàn người Thiên Tề Quốc, có lẽ sẽ gặp được Vân Tiêu..... Nghĩ vậy, Vân Lạc Phong lập tức cong môi cười: "Điều kiện để tham gia tứ quốc tranh bá là gì?" "Hoàng tử trong bốn nước đều có tư cách tham gia, đến lúc đó, cô đi theo ta là được." "Được, vậy đến lúc đó ngươi cho ta biết một tiếng, ta lập tức đến ngay." Vân Lạc Phong khẽ sờ cằm. Nàng có dự cảm, trong cuộc tranh bá của bốn nước lần này, khẳng định có thể gặp được Vân Tiêu. "Vân cô nương, ta cũng phải đi!" Kỳ Tô kích động: "Sư phụ chắc chắn có hứng thú với những trường hợp này, nếu người còn sống, nhất định người sẽ đến đó." Nghĩ đến sắp được gặp lại sư phụ, tâm trạng Kỳ Tô vô cùng xúc động. Tề lão nhị khẽ mỉm cười: "Vân cô nương, khi nào bắt đầu chữa trị cho Tiêm Tiêm?" Vân Lạc Phong im lặng một lát rồi mới nói: "Ngày mai đi, trước khi chữa trị cần chuẩn bị vài thứ." "Được! Nếu cần dùng linh dược gì xin cứ nói, ta nhất định chuẩn bị đầy đủ." Chỉ cần chữa trị khỏi cho Úc Tiêm Tiêm, có táng gia bại sản hắn cũng đồng ý. Vân Lạc Phong cũng không khách sáo, nàng có ngu mới lấy linh dược của mình chữa bệnh cho người có điều kiện như vậy. Vì thế, Vân Lạc Phong lưu loát viết liền một mạch danh sách linh dược cần dùng, rồi đưa cho Tề lão nhị bảo hắn đi chuẩn bị. Tề lão nhị đi ra ngoài, Vân Lạc Phong và Kỳ Tô cũng cáo từ, trong phòng chỉ còn lại mình Úc Tiêm Tiêm. Từ đầu đến cuối Úc Tiêm Tiêm đều biết Tề lão nhị làm vậy là vì tỷ tỷ mình. Thế nhưng..... Nàng không vì vậy mà cảm thấy đau lòng, ngược lại còn thấy rất may mắn. Nếu tỷ phu không phải là người trọng tình như vậy, nàng ta làm sao bị tỷ phu thu hút? Hơn nữa, trong lòng nàng cũng không hy vọng tỷ phu quên tỷ tỷ... "Tỷ tỷ, nếu lần này muội có thể sống thì muội nhất định sẽ chăm sóc Duyệt nhi cả đời, nhìn Duyệt nhi trưởng thành! Trước khi Duyệt nhi xuất giá, muội sẽ thay tỷ trấn giữ phủ nhị hoàng tử, không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội ức hiếp Duyệt nhi." Cho dù, tiêu tốn cả đời mình! __________ Bệnh của Úc Tiêm Tiêm là do trúng độc mãn tính, loại độc này tương đối phức tạp, y sư bình thường tuyệt đối không nhìn ra, đây là nguyên nhân vì sao không ai chữa trị được bệnh tình Úc Tiêm Tiêm. Nếu muốn giải hết độc, cần đến mấy ngày. Sau khi Tề lão nhị nghe nói Úc Tiêm Tiêm trúng độc, thì lập tức nổi trận lôi đình. Hắn phái người đi điều tra rõ chuyện này. Nhưng hắn không có nói cho Úc Tiêm Tiêm biết chuyện này, mà chỉ làm một cách âm thầm. Thông qua sự chữa trị của Vân Lạc Phong, độc trong người Úc Tiêm Tiêm bị khống chế, thân thể cũng không còn suy yếu như lúc đầu. Trong khoảng thời gian này, Giản gia không có tìm Vân Lạc Phong gây phiền phức. Còn về Giản An.... Mặc cho nàng ta phản kháng thế nào thì kết quả vẫn bị phế thực lực, rồi bị đưa về Kỳ gia. Đối với chuyện này, vì khiếp sợ thực lực của Vân Lạc Phong nên Giản Bác Văn không dám lên tiếng. Chỉ hy vọng chuyện này đừng liên lụy đến ông ta.... Nói cho cùng thì ông ta cũng chỉ là một Thần Linh Giả, ngay cả Thiên Thần Giả mà Vân Lạc Phong cũng có thể đánh bại, vậy chẳng phải giết ông ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi sao?
|
Chương 1916: Sao ngươi lại ở đây? (1)
Edit: Sahara Phủ nhị hoàng tử. Úc Tiêm Tiêm dựa nửa người lên đầu giường, gương mặt thanh tú cười tươi, so với lúc trước, khí sắc rõ ràng tốt hơn rất nhiều. "Hôm nay là ngày thi châm cuối cùng, lần này đã bài trừ toàn bộ độc tố còn sót lại trong người cô." Vân Lạc Phong thu ngân châm lại, bình thản nhìn cô gái trên giường, từ tốn nói. Úc Tiêm Tiêm khẽ mỉm cười: "Lần này thật sự đa tạ tỷ, nếu không nhờ tỷ, thân thể này của muội e là chỉ sống được mấy tháng nữa." "Cô không cần cám ơn ta, đây là giao dịch giữa ta và nhị hoàng tử." Nàng chữa trị cho Úc Tiêm Tiêm, lại giúp Tề lão nhị làm hoàng đế, tất cả là vì để hắn thần phục nàng. "Tiêm Tiêm, cuối cùng muội cũng không sao nữa rồi." Nội tâm Tề lão nhị được thả lỏng: "Như vậy, ta cũng xem như không làm tỷ tỷ muội thất vọng." Ánh mắt Úc Tiêm Tiêm hơi tối đi, nhưng nàng ta nhìn thần sắc vui mừng của Tề lão nhị, thì rất nhanh lại mỉm cười. "Tỷ phu, muội từng hứa với tỷ tỷ là sẽ bảo vệ Duyệt nhi cả đời, hiện giờ muội đã có cơ hội thực hiện lời hứa của mình, muội nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Duyệt nhi." Hai mắt Tề lão nhị lóe lên tia kích động, hắn quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, ta biết cô vì muốn ta gia nhập thế lực của cô cho nên mới cứu Tiêm Tiêm, nhưng ta vẫn phải đa tạ cô, nếu không có cô, ta...." Vừa nói đến đây, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại chợt nghẹn lời, giọng nói của hắn hơi nghẹn ngào. Quan trọng nhất là, vì ân tình này, hắn cam tâm làm thuộc hạ cho Vân Lạc Phong. "Tề Linh, ta để Tụ Linh Dược Đường cung cấp đầy đủ Tụ Linh Dược cho ngươi, ngoài ra, số con rối ở đó cũng tùy ngươi chọn lựa. Ngươi có nắm chắc lấy được hạng nhất cuộc tranh bá lần này không?" Vân Lạc Phong khẽ híp mắt, giọng điệu khí phách hiên ngang, trong căn phòng yên tĩnh này đặc biệt vang lên rõ ràng từng chữ. Tâm Tề Linh khẽ động, nếu Vân Lạc Phong chịu cung cấp Tụ Linh Dược cho hắn không giới hạn, thì muốn giành thắng lợi trong trận tranh bá này, không phải là chuyện khó khăn. "Cho ta thời gian, chỉ cần có đủ thời gian, ta có thể huấn luyện ra một đội quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi." "Được!" Vân Lạc Phong nhướng mày: "Ngoại trừ Tụ Linh Dược, trong tay ta còn có Trúc Cơ Linh Dược, loại thuốc này phù hợp với người vừa mới tu luyện không lâu. Ngươi chọn một ít thiên tài còn nhỏ tuổi, bắt đầu huấn luyện từ nhỏ. Những thiên tài nhỏ tuổi kia sau này sẽ trở thành bá chủ Phong Vân Đại Lục!" Lúc còn ở Long Khiếu Đại Lục, dưới ánh mắt giám sát của hoàng tộc, Vân Lạc Phong đã từng thu phục huấn luyện một đám phế vật thành cường giả. Trải qua huấn luyện của nàng, bọn họ đột phá thành thiên tài chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Sự thay đổi của bọn họ có liên quan rất lớn đến Trúc Cơ Linh Dược. Nếu từ đầu những người đó không phải phế vật mà là thiên tài, vậy thì họ còn biến hóa đến mức nào? Cho nên, Vân Lạc Phong nói những lời vừa rồi không phải là mạnh miệng, rồi sẽ có một ngày, nhưng tiểu thiên tài kia sẽ thật sự trở thành bá chủ. Tề Linh chấn động, hai mắt lóe sáng. Nghe Vân Lạc Phong nói vậy, hắn liền biết hiệu quả của Trúc Cơ Linh Dược kia rất cường đại. "Vân cô nương, nhiệm vụ chiêu mộ thiên tài cứ giao cho ta, còn về tên của của đội quân thiên tài này, phải làm phiền Vân cô nương rồi!" Vân Lạc Phong suy tư thật lâu, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khóe môi chợt cong lên thành một nụ cười mỉm. "Vậy thì đặt là quân đoàn Phong Tiêu đi!" Quân đoàn Phong Tiêu? Tề Linh cảm thấy cái tên này hơi quái lạ, nhưng hắn không hỏi đến, mà chỉ cười nói: "Được, sau này đội quân đó sẽ gọi là quân đoàn Phong Tiêu." "Tỷ tỷ...." Úc Tiêm Tiêm ngồi dậy, nàng ta nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên: "Từ đây đến tứ quốc tranh bá vẫn còn một đoạn thời gian ngắn, mà hiện giờ thân thể của muội cũng đã bình phục, không bằng trong khoảng thời gian này để muội tiếp đãi tỷ tỷ, được không?" ___________ Sa: Sa cảm thấy tác giả cực kỳ thích chữ Linh, Thiên và họ Lâm. Cứ vài nhân vật phụ là thế nào cũng có người tên dính 1 trong ba chữ này.
|