Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 1922: Hoàng đế bênh vực người mình (1)
Edit: Sahara Khách điếm. Vân Lạc Phong vừa mới bước vào phòng Kỳ Tô, liền thấy một thuộc hạ của Kỳ gia vừa mới đi ra ngoài. Nàng nhìn tên thuộc hạ kia một cái, rồi mới nhìn lại Kỳ Tô: "Kỳ Tô, Tụ Linh Dược Đường còn bao nhiêu Tụ Linh Dược?" Kỳ Tô ngẩn người: "Khoảng chừng hơn một ngàn lọ." "Tốt! Tạm ngưng bán Tụ Linh Dược ra ngoài, ta muốn ngươi chuyên tâm cung cấp Tụ Linh Dược cho nhị hoàng tử." Giong điệu Vân Lạc Phong rất nghiêm túc, làm Kỳ Tô cũng căng thẳng theo. "Đã xảy ra chuyện gì?" "Kỳ thật cũng không xảy ra chuyện gì, ta chỉ đánh tam hoàng tử tàn phế thôi." Vân Lạc Phong sờ sờ mũi, trả lời bằng giọng bình thản như không. Khóe miệng Kỳ Tô giật giật, nội tâm chấn động không nhỏ. Vân cô nương đánh tam hoàng tử tàn phế mà còn nói không có chuyện gì? Tính cách chủ tử nhà mình và sư phụ đúng thật là..... Trước đây, mặc kệ là đối mặt với cường địch mạnh cỡ nào, sư phụ cũng vẫn bình tĩnh trấn định, giống như dù trời có sập thì sư phụ cũng có thể dùng một tay chống đỡ.... "Được, bây giờ ta lập tức đi điều chế Tụ Linh Dược đưa cho nhị hoàng tử." Kỳ Tô hít sâu, vẻ mặt bất đắc dĩ. "Còn nữa...." Vân Lạc Phong chỉ Mặc Thiên Thành: "Tên tiểu tử này tạm thời đi theo ngươi, ngươi cứ để hắn ngủ dưới đất là được." Bấy giờ, Kỳ Tô mới nhìn đến thiếu niên tóc bạc đi theo sau Vân Lạc Phong. Người này lớn lên thật tuấn mỹ, dù mặc y phục lam lũ nhưng vẫn không che được khí chất trên người. "Hắn là...." Kỳ Tô tò mò nhìn Vân Lạc Phong, giống như muốn dò hỏi về lai lịch của Mặc Thiên Thành. Ai ngờ, Kỳ Tô còn chưa hỏi dứt câu thì đã bị giọng nói ai oán của Mặc Thiên Thành cắt ngang. "Ta không muốn ngủ chung phòng với một tên đàn ông! Vân Lạc Phong, ta muốn ngủ cùng ngươi!" Dù là ngủ bên ngoài cửa phòng cũng được, chỉ cần được gần nàng một chút, như vậy cũng đủ rồi. Vân Lạc Phong híp đôi mắt, cười tà ác: "Ngươi cho rằng, ngươi được lựa chọn?" Mặc Thiên Thành lập tức im bặt, trong mắt chứa đầy đau thương chua xót, nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong như một oán phụ. Kỳ Tô cảm thấy giữa hai người này có điều gì đó kì lạ, đặc biệt là ánh mắt của tên thiếu niên kia khi nhìn Vân Lạc Phong, cứ như nương tử bị tướng công vô lương tâm vứt bỏ, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương. "Vậy..... Ngươi sẽ không lén vứt bỏ ta chứ?" Mặc Thiên Thành yếu ớt hỏi. Ai bảo bây giờ hắn không còn thực lực, nếu là trước đây, hắn cần gì sợ bị vứt bỏ, cùng lắm thì Vân Lạc Phong trốn đến đâu, hắn đuổi theo đến đó. "Vứt bỏ ngươi? Để ngươi bị cường giả Phong Vân Đại Lục ức hiếp, cuối cùng tự mình phá giải phong ấn? Ta còn chưa ngu đến vậy!" Vân Lạc Phong cong môi cười lạnh: "Kỳ Tô, ta giao nhiệm vụ canh chừng hắn cho ngươi, nếu hắn có bất kỳ khác thường gì, lập tức báo với ta!" Vân Lạc Phong từ từ đi về phía Mặc Thiên Thành, nàng rũ mắt, sát khí dần dần tăng lên. "Mặc Thiên Thành, ta biết bây giờ ta không giết được ngươi, tuy nhiên, nếu ngươi muốn động đến Vân Tiêu, thì dù phải hy sinh tánh mạng, ta cũng sẽ lôi ngươi chết chung." Nàng không tin Mặc Thiên Thành! Tới nay đều không tin! Khi tên này vừa xuất hiện đã muốn giết nàng và Cơ Cửu Thiên, nếu không phải nàng giả làm Tuyệt Thiên, thì đã sớm chết trong tay hắn rồi. Cũng vì nàng giả làm Tuyệt Thiên, mới làm cho Mặc Thiên Thành sinh ra địch ý, còn muốn giết Vân Tiêu. Vì thế, Vân Lạc Phong mới ra lệnh cho Kỳ Tô giám sát chặt chẽ Mặc Thiên Thành. Cả người Mặc Thiên Thành hơi run lên.
|
Chương 1923: Hoàng đế bênh vực người mình (2)
Edit: Sahara Mặc Thiên Thành run không phải vì sợ. Mà vì..... Lời Vân Lạc Phong, làm hắn tổn thương. Trước kia, Tuyệt Thiên là người hắn không muốn tổn thương nhất, cho nên thời khác cuối cùng, hắn đã đổi ý, nhưng lại bị Tuyệt Thiên nhốt vào ảo cảnh. Lúc đầu động thủ với Cơ Cửu Thiên và Vân Lạc Phong, không phải vì hận, mà là oán! Hắn trách Tuyệt Thiên nhốt hắn nhiều năm như vậy, càng trách Tuyệt Thiên..... Bao nhiêu năm qua chưa từng tới thăm hắn một lần. Thế nhưng..... Mặc Thiên Thành hiểu, nếu không phải ban đầu chính hắn đã làm sai, thì Tuyệt Thiên sẽ không đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy. Cho nên, hắn tình nguyện dùng cả đời để bù đắp. Chỉ là..... Nhớ đến lời nói vừa rồi của Vân Lạc Phong, Mặc Thiên Thành ghen tị không thôi. Hắn ghen tị với Vân Tiêu, Vân Tiêu có thể khiến Vân Lạc Phong bằng lòng trả giá vì hắn ta, còn đối xử với hắn ta tốt như vậy. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động ầm ĩ, Vân Lạc Phong khẽ cau mày, nàng nhìn Mặc Thiên Thành rồi trầm giọng nói: "Ngươi ở đây chờ! Kỳ Tô, người theo ta ra ngoài xem thử!" Kỳ Tô gật đầu, đi theo Vân Lạc Phong ra ngoài. Tầng một khách điếm, một đám binh lính tràn vào bao vây toàn bộ khách điếm. Thống lĩnh đám binh lính mặc áo giáp trên người, uy phong lẫm lẫm: "Chúng ta tới bắt tội phạm đả thương tam hoàng tử, người không liên quan lập tức rời khỏi đây ngay!" Lời này vừa ra, toàn bộ người trong khách điếm đều đổ xô chạy ra ngoài. Đúng lúc này, vị thống lĩnh kia nhìn thấy từ trên tầng hai khách điếm có một bạch y nữ tử đang từ từ đi xuống. "Chính là ả tiện nhân này, là ả đả thương tam hoàng tử." Chưởng quầy Thiên Kỳ Lâu đi ra từ trong đám binh lính, vừa nhìn thấy Vân Lạc Phong liền hô lớn lên. "Người đâu! Bắt nữ nhân này lại cho ta!" Thống lĩnh phất tay, lớn tiếng quát. Ngay tức khắc, binh lính đồng loạt rút đao, vọt lên tầng hai, bao vây tấn công Vân Lạc Phong và Kỳ Tô. Vân Lạc Phong nghiêng người lách mình né tránh, giọng nói lạnh băng từng chữ một rơi vào tai mọi người. "Tam hoàng tử đúng là do ta phế! Bởi vì.... Hắn đáng bị phế!" Thống lĩnh tức muốn hộc máu, hắn ta cười lạnh lùng, chế giễu mà nhìn người con gái trong bộ y phục màu trắng, cái nhìn đầy mỉa mai. Người phụ nữ này dám tỏ thái độ kiêu căng trên đất Thiên Tề Quốc của bọn họ như vậy, có phải là muốn tự tìm đường chết không? Mắt thấy binh linh xông lên tầng hai, những người trốn trong phòng liền mở cửa tạo một khe hở để quan sát tính hình bên ngoài. Tích tắc sau đó, trên người Vân Lạc Phong bốc lên một ngọn lửa, rất nhanh, ngọn lửa kia hóa thành một con hỏa hồ ly tám đuôi. Hỏa hồ mở miệng phun ra một ngọn lửa, ngọn lửa nhắm thẳng về phía đám binh lính, chớp mắt, đám binh lính kia đều bị thêu thành tro bụi. Cùng lúc đó.... Vô số Tầm Kim Thử không biết chui từ đâu ra, kêu chít chít không ngừng, gặp người liền cắn, hàm răng bén nhọn cấm sâu vào da thịt người ta. Trà trà cũng hiện thân, thân thể linh khuyển to lớn phóng mình về phía đám binh lính, tức giận gầm gừ. Nó cũng há miệng phun lửa, nhưng là những hỏa cầu. Tiểu Thụ và Trùng Trùng không có ra. Bởi vì đối với hai tên nhóc kia, trận chiến cấp thấp loại này không xứng để chúng ra tay. Tiểu Mạch là kẻ lười biếng như chủ nhân của hắn, từ khi đi theo Vân Lạc Phong tới này, hắn chưa đánh được mấy trận. Tuy nhiên, hắn vẫn ra ngoài, nhưng là ra xem kịch. Đừng nói tới những người khác, ngay cả Kỳ Tô cũng ngây ngẩn cả người, hắn đi theo Vân Lạc Phong cũng đã được mấy tháng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy những linh thú này. Mà thực lực của đám linh thú này còn rất cường đại. Thống lĩnh binh lính vô cùng kinh ngạc, trán hắn ta đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn ta cắn răng, nói: "Nha đầu thúi, đây là Thiên Tề Quốc! Ngươi ở trong Thiên Tề Quốc lại dám đả thương tam hoàng tử, bệ hạ sẽ không tha cho ngươi! Chúng ta rút lui!"
|
Chương 1924: Hoàng đế bênh vực người mình (3)
Edit: Sahara "Muốn chạy?" Mắt thấy thống lĩnh cùng đám binh lính của hắn ta muốn đi, Vân Lạc Phong liền mỉm cười nhẹ nhàng: "Chỗ này của ta, các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?" Uỳnh! Uy áp cường đại đổ ầm xuống, làm tất cả đám binh lính run rẩy rồi quỳ rạp xuống đất. Thống lĩnh đổ mồ hôi đầy người, mặt mày tái nhợt: "Ngươi muốn làm gì?" "Khấu đầu, tạ tội!" "Sĩ khả sát, bất khả nhục!" Thống lĩnh vẫn mạnh miệng, gương mặt đỏ bừng, nói. (*sĩ khả sát, bất khả nhục: kẻ sĩ có thể chết, không thể chịu nhục.) "Vậy sao? Nếu đã như vậy, thì ta giết quách ngươi đi cho khỏe!" Vân Lạc Phong nhanh chóng rút kiếm ra, dùng sức phóng kiếm về phía tên thống lĩnh. Thống lĩnh bị dọa sợ tè cả ra quần, lập tức vội vàng khấu đầu: "Nữ hiệp, tôi sai rồi! Xin nữ hiệp tha cho tôi!" Vì mạng sống, tôn nghiêm có là cái gì? Không có gì quan trọng hơn mạng sống. Thanh kiếm đột ngột dừng lại, mũi kiếm chỉ còn cách cổ thống lĩnh một lớp da, nếu như hắn ta khấu đầu trễ thêm chút nữa, thì lưỡi kiếm chắc chắn đã đâm xuyên qua cổ họng hắn. Dù là vậy thì thống lĩnh vẫn sợ đến mặt mày trắng bệch như tờ giấy, hắn cảm thấy tử thần đã đến rất gần hắn, ngay cả việc hít thở cũng khó khăn. "Nói! Là ai phái ngươi tới?" Vân Lạc Phong hơi nâng mắt lên: "Thuộc hạ của tam hoàng tử không thể chỉ có chút bản lĩnh như các ngươi được!" Đừng thấy tam hoàng tử là người chỉ biết ham mê tửu sắc mà lầm, trên thực tế, hoàng đế sủng ái hắn ta như vậy, sao có thể không phải tinh anh theo bảo vệ hắn ta? Mà đám người này chỉ là binh linh bình thường, thực lực kém vô cùng. "Là.... Là nhị tiểu thư Giản gia! Nhị tiểu thư đến cáo trạng, nói nữ hiệp ngài đả thương tam hoàng tử, chúng tôi vì muốn lấy lòng tam hoàng tử nên mới tự chủ trương đến đây." Nhị tiểu thư Giản gia? Giản Ý à? Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt lại, coi bộ một màn diễn ra trước cửa Thiên Kỳ Lâu khi nãy, người Giản gia cũng trùng hợp có mặt ở đó. Khi ấy nàng chỉ chú ý đến Mặc Thiên Thành, không để ý đến những người khác.... Nghĩ đến đây, Vân Lạc Phong đảo mắt nhìn chung quanh, liền thấy ngay Giản Ý đang đứng trong đám đông. Nàng ta bị dọa sợ đến trắng bệch cả mặt mày, thân mình không ngừng run rẩy. Tuy đám binh lính này có thực lực rất yếu, nhưng dù sao cũng là binh lính của triều đình. Chỉ là Giản Ý không ngờ Vân Lạc Phong lại to gan như vậy, dám phản kháng, còn uy hiếp thống lĩnh bắt hắn ta khai ra nàng ta. Chuyện buồn cười nhất là, Giản Ý lại quên mất, ngay cả tam hoàng tử mà Vân Lạc Phong còn dám phế, thì mấy tên binh lính tép riu này có xá gì. Đầu óc thông minh là thứ tốt, đáng tiếc không phải người nào cũng có.... Thấy ánh mắt Vân Lạc Phong tia về phía mình, Giản Ý sợ hãi muốn bỏ trốn, nhưng khi nàng ta vừa xoay người thì lại bị một bóng dáng đỏ rực chắn đường. Một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu mặc y phục đỏ như lửa cười hì hì nhìn Giản Ý: "Chủ nhân nhà ta còn chưa kêu ngươi đi, ai cho phép ngươi tự tiện đi?" Giản Ý tức giận quát lớn, vung tay muốn đánh tiểu cô nương: "Cút ngay!" Nghe câu này, mặt tiểu cô nương đen lại, sau đó liền tung một quyền đánh lên người Giản Ý, làm cả người Giản Ý bay ngược vào trong khách điếm, đúng lúc rơi xuống cạnh chân Vân Lạc Phong. Bởi vì ngay từ đầu Hỏa Hỏa xuất hiện bằng hình dáng hỏa hồ ly tám đuôi, cho nên Giản Ý không biết tiểu cô nương xinh xắn trước mặt chính là con hỏa hồ ly kia. Giản Ý xoa xoa cánh tay đau nhức, muốn bò dậy, nhưng vừa ngẩng đầu thì bắt gặp một đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo. Ngay tức khắc, đầu Giản Ý nổ vang một tiếng, như muốn nứt toạt ra. Vân Lạc Phong khoanh tay trước ngực, như cười như không nhìn Giản Ý đang ngã dưới chân: "Ta đã sớm biết Giản gia các ngươi sẽ không cam lòng bỏ qua như vậy mà. Nhưng ta chưa từng lường trước các ngươi lại dùng đến phương pháp ngu xuẩn như vậy. Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng đám binh lính vô dụng kia có thể khuất phục được ta?"
|
Chương 1925: Hoàng đế bênh vực người mình (4)
Edit: Sahara Từ trong lời nói của Vân Lạc Phong, Giản Ý nghe ra được một ý khác. Ả đàn bà này, từ đầu đến cuối chưa từng để Giản gia vào mắt! Đêm đó, ả ta không tận diệt Giản gia không phải vì kiêng kỵ Giản gia có hoàng tộc chống lưng, mà là vì..... Ả không cho rằng Giản gia đủ sức tạo nên phiền phức gì cho ả. Giản Ý hốt hoảng, nàng ta là người biết rõ phụ thân mình hận Vân Lạc Phong thế nào, nhưng nàng ta luôn có một loại cảm giác rằng Giản gia không đấu lại Vân Lạc Phong. Không! Không chỉ Giản gia, ngay cả hoàng tộc Thiên Tề Quốc cũng đấu không lại! Cả đời Giản Ý thông minh nhất chính là lúc này, chỉ tiếc, quá trễ... "Kỳ Tô, đi thông báo với Giản gia một tiếng, nếu muốn đổi lại mạng của Giản Ý, thì bảo ông ta lấy hai tòa sơn mạch linh dược trong tay tới đổi!" Không phải trước đó Giản gia luôn ngắm nghía sơn mạch linh dược của Kỳ gia à? Vậy thì nàng sẽ bắt Giản Bác Văn ói ra hai tòa sơn mạch linh dược của Giản gia, hơn nữa còn phải để ông ta tự tay dâng lên cho nàng. "Giản Bác Văn là người tham tài háo quyền, ông ta sẽ đồng ý điều kiện này sao?" Kỳ Tô ngẩn người, giọng nói mang theo chút nghi ngờ. Vân Lạc Phong khẽ mỉm cười: "Sẽ! Bởi vì ông ta chỉ còn lại một đứa con gái duy nhất có chút giá trị là Giản Ý mà thôi!" Giản Ý tuy là ngực lớn không não, nhưng lớn lên xinh đẹp mỹ miều. Hơn nữa, Giản Bác Văn có ba đứa con gái, hai trong số đó một chết, một tàn phế, chỉ còn mình Giản Ý là nguyên vẹn hoàn chỉnh. Giản Bác Văn muốn dùng Giản Ý để đổi lấy lợi ích lớn hơn, thì ông ta nhất định phải bỏ ra hai ngọn núi linh dược! "Hỏa Hỏa, muội và tộc chuột phụ trách canh chừng Giản Ý, đừng để cô ta chạy mất." Căn dặn xong xuôi, Vân Lạc Phong bảo Trà Trà trở về không gian thần điển, còn mình thì về phòng. Vân Lạc Phong còn chưa biết, lúc này trong triều đã nổi phong ba. Kim Loan Điện. Tề Ba Hà ngồi uy nghiêm trên long ỷ, vẻ mặt uy nghi, ánh mắt lãnh lệ: "Lão nhị, cô gái đả thương ở đâu, con mau giao cô ta ra đây!" Sắc mặt Tề Linh không đổi: "Phụ hoàng, chuyện này là do lão tam làm sai, nếu không phải lão tam muốn vô lễ với Vân cô nương, thì Vân cô nương cũng sẽ không phản kích." "To gan!" Tề Ba Hà lạnh giọng quát mắng: "Lão tam thân là hoàng tử, làm gì có chuyện sai? Theo trẫm thấy, tất cả đều là do cô gái kia không biết tự trọng, sao lão tam có thể vô lễ với cô ta được?" Trong mắt Tề Ba Hà, nam nhân coi trọng nữ nhân đều là vì nữ nhân lẳng lơ phóng đãng, nếu không, tại sao tam hoàng tử không vô lễ với cô nương khác mà chỉ vô lễ với Vân Lạc Phong? Còn không phải là vì Vân Lạc Phong dụ dỗ tam hoàng tử à? Văn võ cả triều đều vì vậy mà lắc đầu thở dài, mặt đầy thất vọng. Tuy trước kia hoàng đế không được xem là anh minh, nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc vô đạo. Nhưng hiện tại, hành vi của hoàng đế càng ngày càng làm lòng người chán nản. Tề Linh siết chặt nắm đấm, hắn sớm biết phụ hoàng bất công, nhưng không ngờ lại bất công đến mức này, còn không phân rõ thị phi. "Phụ hoàng, chẳng lẽ nữ tử xinh đẹp là sai sao? Chỉ cần xinh đẹp thì đáng bị đàn ông phi lễ? Ngược lại những kẻ háo sắc lại là người vô tội? Tất cả lỗi lầm đều là của nữ tử?" Tề Linh cười lạnh lùng, nói: "Nữ tử trong thiên hạ đã làm gì nên tội mà phải đeo tiếng xấu này trên lưng?" "Bệ hạ~......" Ngay lúc Tề Ba Hà định nói tiếp gì đó, thì một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần ngồi bên cạnh ông ta đột ngột khóc nức nở, thút thít nói: "Xin bệ hạ nhất định phải làm chủ cho hoàng nhi của thần thiếp! Tính cách hoàng nhi thế nào, thần thiếp là người hiểu rõ nhất. Nó là đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời, sao có thể làm ra chuyện vô lễ với con gái nhà lành được? Nhất định là có người hãm hại hoàng nhi!" Thấy ái phi mình nức nở, tim Tề Ba Hà mềm nhũn ra, hoàng đế bắn ánh mắt sắc bén về phía Tề Linh: "Lão nhị, trẫm biết ngươi luôn không thích hoàng đệ của ngươi, nhưng quốc sư đã từng nói lão tam có tiền đồ vô lượng, ngày sau sẽ kế vị ngai vàng, còn dẫn dắt Thiên Tề Quốc thống nhất bốn nước. Vậy mà, ngươi thân là huynh trưởng, chẳng những không giúp đỡ hoàng đệ ngươi, lại còn liên kết với người ngoài hãm hại nó, rốt cuộc là ngươi có mưu đồ gì?"
|
Chương 1926: Hoàng đế bênh vực người mình (5)
Edit: Sahara Thấy Tề Linh im lặng không trả lời, giọng điệu Tề Ba Hà cũng dịu lại đôi chút. "Lão nhị, nữ tử thiên hạ nhiều vô số kể, nếu lão tam vừa ý cô ta, thì con cứ đưa ả cho lão tam, có sao đâu? Cô ta đả thương lão tam, theo lý nên bị lão tam trừng phạt." Một người đàn bà mà thôi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, lão nhị hà tất vì một người đàn bà mà công kích huynh đệ ruột thịt? Tề Linh lạnh lùng cười: "Nữ tử? Vậy chắc là phụ hoàng không biết, nữ tử trong miệng phụ hoàng chính là người đã giết chết cường giả cảnh giới Thiên Thần của Lưu Phong Quốc, đã vậy, cô nương ấy còn không bị chút tổn hại nào." Cả triều đều hít sâu một hơi vì lời nói này của Tề Linh. Theo như họ biết thì người đả thương tam hoàng tử chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi mà thôi. Cô gái trẻ như vậy mà đã có bản lĩnh đánh bại Thiên Thần Giả? Vậy rốt cuộc nàng ta đáng sợ cỡ nào chứ? "Nữ tử trong miệng phụ hoàng chính là người có thể khiến Kỳ Tô cam tâm tình nguyện nghe lệnh làm việc, là chủ nhân sau lưng của Tụ Linh Dược Đường!" "Kỳ Linh của Kỳ gia, từ nhỏ đã không cách nào tu luyện, cũng chính nhờ y thuật xuất thần nhập hóa của người chỉ là một nữ tử trong thiên hạ kia đã trị khỏi cho Kỳ Linh." "Có lẽ các vị không biết Kỳ Linh là ai, nhưng khoảng thời gian trước, hoàng đế Lưu Phong Quốc lâm trọng bệnh, tất cả y sư đều phải bó tay, vô phương chữa trị, chuyện này chắc các vị đều biết chứ? Người trị khỏi bệnh cho hoàng đế Lưu Phong Quốc chính là cô nương ấy!" Tề Linh thật không hiểu, phụ hoàng hắn lấy tư cách gì mà coi thường nữ nhân? Chẳng lẽ ông ấy không biết, nữ nhân mà ông ấy coi thường lại là người có thực lực cường đại tới mức khiến bao người khiếp sợ sao? "Phụ hoàng muốn động thủ với Vân cô nương? Có thể thử! Hoàng đế Lưu Phong Quốc coi Vân cô nương là ân nhân cứu mạng. Nếu người tổn thương Vân cô nương, một khi truyền tới tai hoàng đế Lưu Phong Quốc, chắc chắn sẽ dẫn đến hai nước giao chiến!" Thật ra Tề Linh rất muốn nói, người ta làm hoàng đế, phụ hoàng người cũng làm hoàng đế, nhưng người tự nhìn lại chính người mà xem! Có thể bằng được một phần mười vị hoàng đế anh minh của Lưu Phong Quốc không? Thần sắc Tề Ba Hà cực kỳ khó coi, ông ta không ngờ Vân Lạc Phong lại có bối cảnh và thực lực cường đại đến như vậy. Hai nước giao chiến? Chuyện này vừa nghĩ đã làm ông ta khiếp đảm..... "Bệ hạ~...." Vị ái phi của hoàng đế mím môi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, thật sự nhìn thấy mà thương. "Ái phi, nàng yên tâm, trẫm sẽ đền bù cho lão tam!" Hiện tại, Tề Ba Hà không còn nhắc lại chuyện trừng trị Vân Lạc Phong nữa. "Phụ hoàng, lần này nhi thần vào cung là có chuyện cần khải tấu!" Tề Linh ngẩng đầu lên: "Mấy tháng nữa là đến trận tranh bá của bốn nước, nhi thần muốn mang người của minh tham gia." Tề Ba Hà hơi biến sắc, bởi vì ông ta dự định cuộc tranh bá lần này chỉ để một mình tam hoàng tử tham gia. Hơn nữa..... Do quốc sư từng tiên đoán như vậy, nên ông ta càng tin tưởng tam hoàng tử nhất định thắng chắc. Hiện tại nghe Tề Linh đòi đi, Tề Ba Hà chỉ nói cho có lệ: "Có tam hoàng đệ con đi là đủ rồi, con không cần lãng phí thời gian." Dù sao cũng không có khả năng thắng.... "Phụ hoàng, tranh bá không giới hạn người tham gia, cũng không có quy định mỗi quốc gia chỉ được cử một đội ngũ đến. Đến lúc đó, nhi thần và tam hoàng đệ chia ra ghi danh, như vậy có thể tăng thêm phần thắng." Trong hoàn cảnh bình thường, mỗi quốc gia đều có đến mấy đội ngũ tham gia thi đấu, chính là vì muốn tăng thêm phần thắng cho mình. Nếu xui xẻo, hai đội ngũ cùng một quốc gia sẽ gặp nhau, chiến đấu để loại một, chọn một. Nhưng nếu may mắn, hai đội ngũ cùng một quốc gia sẽ đối đầu với các đội ngũ thuộc quốc gia khác, như vậy tỷ lệ giành phần thắng sẽ lớn hơn, không phải sao? "Bệ hạ, vi thần cảm thấy lời nhị hoàng tử nói rất có lý!" Quần thần trong triều đồng loạt tán thành: "Dù sao, có thêm một đội tham gia thi đấu, Thiên Tề Quốc cũng không thiệt thòi gì!" "Đúng vậy, bệ hạ, cứ để nhị hoàng tử mang theo đội ngũ của mình đi trước, nhị hoàng tử và tam hoàng tử, bất kể ai thắng cũng đều là may mắn của Thiên Tề Quốc chúng ta."
|