Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 2092: Vân Lạc Phong đuổi tới (6)
Edit: Sahara "Long đại tiểu thư nói đùa, bây giờ người có dáng vẻ gì thì lúc ấy chính là dáng vẻ đó." Tần Thiên Lao khẽ mỉm cười biện giải cho mình. Nhưng lão vừa trả lời như thế xong thì Long La lập tức phì cười: "Long Nham gia gia, hẳn là ông vẫn còn nhớ, sau khi Tổ Long chúng ta bị thương thì không thể hòa hình người đúng không? Từ lúc gặp Vân cô nương đến nay, ta vẫn luôn dưỡng thương, nên hiện tại mới có thể hóa hình người đứng đây. Vậy trước đó lão già này làm sao nhìn thấy được hình người của ta?" Long La hất cằm về phía Tần Thiên Lao một cái, ánh mắt nhìn lão ta đầy mỉa mai khinh thường. Thân thể Long Nham chợt lóe, hóa thành một lão giả già nua đứng trước mặt Long La, lão nhíu mày nhìn chằm chằm Tần Thiên Lao. "Ta biết vị phu nhân này là người mà con trai ngươi coi trọng, Tần gia các ngươi đã giam lỏng bà ấy nhiều năm. Con gái bà ấy là đồ đệ Vân cô nương, Vân cô nương vì tìm bà ấy mới đến đây. Ngươi muốn đối phó Vân cô nương nên mới lợi dụng Tộc Tổ Long chúng ta, không biết ta nói vậy có đúng không?" Long La nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên, giọng nói trong trẻo như châu ngọc, nhưng lại khiến mặt mày Tần Thiên Lao càng lúc càng tái đi. "Long Nham trưởng lão, đại tiểu thư tộc Tổ Long các người đúng là khinh người quá đáng! Đại tiểu thư các người rõ ràng là có tư tình với con rồng kia, vì che chở cho nó mà hất nước bẩn lên người ta." Hai mắt Tần Thiên Lao khẽ đảo qua đảo lại rồi bất ngờ lạnh lùng quát lớn. "To gan!" Binh! Long Nham gầm lên một tiếng, đánh một quyền vào lòng ngực Tần Thiên Lao, bức lão ta lui về sau mấy bước. "Đại tiểu thư chúng ta tuyệt đối không nói dối! Tần Thiên Lao, không ngờ ngươi dám lợi dụng chúng ta." Nói xong, Long Nham quét mắt qua những người khác, sát khí trong mắt lão làm bọn họ kinh hồn táng đảm. Dù đều là Thần Quân.... Nhưng trước cường giả xếp hàng nhất_nhì trong tộc Tổ Long, bọn họ vốn không đủ khả năng chống trả. "Long Nham trưởng lão, chuyện này vốn không liên quan tới chúng tôi, đều là chủ ý của Tần Thiên Lao. Là ông ta nói cho chúng tôi biết có một con Tổ Long xuất hiện, bảo chúng tôi vây bắt nó, ép nó trích tinh huyết, khi đó chúng tôi có thể tăng thực lực của mình lên." "Chúng tôi cũng bị Tần Thiên Lao lừa gạt, Long Nham trưởng lão, ngài tha cho chúng tôi, có chuyện gì thì cứ tìm Tần Thiên Lao kia!" Bọn họ ngươi một lời, ta một câu, chỉ tích tắc đã bắn đứng Tần Thiên Lao xong xuôi. Long Nham không để ý đến bọn họ, ngược lại nhìn về phía mấy người Tiểu Trùng Trùng: "Chuyện trước đó là lỗi của ta, đa tạ các người đã cứu đại tiểu thư chúng ta! Ân cứu mạng của các người, Tộc Tổ Long chúng ta nhất định sẽ hồi báo." Tộc Tổ Long chính là thế lực đứng đầu đại lục. Vì thế, Long Nham kết luận, mấy người Vân Lạc Phong tuyệt đối không dám làm khó lão. "Ngươi đả thương Tiểu Trùng Trùng nhà ta, một câu xin lỗi là xong chuyện?" Dưới cái nhìn kiêu ngạo của Long Nham, Vân Lạc Phong khẽ cong môi, tay sờ sờ cằm, đôi mắt nheo lại lóe lên tia sáng nguy hiểm: "Hay là ta cũng đánh ngươi một trận, sau đó nói tiếng xin lỗi với ngươi, có được không?" Long Nham đen mặt: "Tiểu nha đầu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng! Chuyện này là ta sai trước, vì thế ta sẽ không so đo với các ngươi." "Ha!" Vân Lạc Phong cười càng tươi hơn: "Thân là người có lỗi, không biết ngươi lấy tư cách gì so đo với ta?" Long La đứng bên cạnh cắn chặt môi, trừng mắt nhìn Long Nham. Long La đứng về phía Vân Lạc Phong, cho nên, nghe Long Nham nói như vậy, Long La cũng rất tức giận. "Ngươi...." Long Nham hít sâu một hơi, nghiến răng hỏi: "Vậy các ngươi muốn thế nào?"
|
Chương 2093: Chiến! (1)
Edit: Sahara "Trước giờ ta luôn là người có thù tất báo!" Vân Lạc Phong đảo mắt nhìn Long Nham, lạnh lùng nói: "Ngươi đánh Tiểu Trùng Trùng thế nào, cứ để nó đánh lại thế ấy là được!" "Ngươi...." Long Nham nghẹn cơn giận trước ngực, nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, ánh mắt đầy tức giận. Nếu không phải đám người này cứu mạng Long La, lão đã không khách sáo với chúng như vậy! Vụt! Vân Tiêu đột nhiên hành động, động tác nhanh như gió, còn chưa đợi Long Nham kịp phản ứng thì Vân Tiêu đã vòng ra sau lưng đánh một chưởng vào lưng lão. Long Nham cả kinh, nhanh chóng xoay người đỡ đòn, ngay khi cánh tay hai người chạm vào nhau, Long Nham chợt thấy tay mình tê rần, chân lùi về sau mấy bước, vẻ mặt ngạc nhiên biến thành lạnh lùng trầm lặng. "Lần sau ngươi còn dám chỉ tay vào thê tử ta, ta sẽ chặt hết mấy ngón tay của ngươi!" Giọng Vân Tiêu lãnh khốc vô tình, còn chứa đựng sát khí mãnh liệt. Lúc này, trong lòng Long Nham đã khó dằn cơn khiếp sợ. Nếu trực giác của lão không sai, thì tiểu tử này chỉ vừa mới đột phá Thần Quân cách đây không lâu mà thôi, tại sao dưới khí thế của hắn, lão lại thấy run sợ? Run sợ! Đúng vậy! Cảm giác run sợ trong long Long Nham đang ngày càng lan rộng. "Vân Dực!" Vân Lạc Phong bình tĩnh gọi một tiếng. Tức khắc, thân hình cường tráng như sắt thép của Vân Dực từ trên trời giáng xuống. Ngay khoảnh khắc Vân Dực xuất hiện, đám cường giả Thần Quân bên phía Tần Thiên Lao đồng loạt biến sắc, có kẻ rống giận quát về phía Tần Thiên Lao: "Không phải ông nói trong bọn họ chỉ có hai Thần Quân thôi sao? Vậy hiện tại là chuyện thế nào? Có phải ông nên cho bọn ta một lời giải thích rõ ràng không?" Sắc mặt Tần Thiên Lao tái nhợt, thân thể chao đảo muốn ngã, lão phải chống vào cây đại thụ sau lưng mới miễn cưỡng giữ vững thân mình. "Luận nhân lực, các ngươi có nhiều bằng tộc Tổ Long chúng ta không?" Long Nham tức đến xanh mặt, nổi giận gầm lên một tiếng: "Người đâu! Bắt hết đám người dám cả gan làm nhục lão phu lại cho lão phu!" "Long Nham gia gia!" Long La mặt đầy nôn nóng, nàng ngước nhìn đàn cự long trên bầu trời, cắn răng nói: "Bổn tiểu thư ở đây! Ta xem các người ai dám động thủ!" Long La tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư tộc Tổ Long, vừa nghe Long La nói như vậy, tất cả Tổ Long đều ngẩn ra đứng yên tại chỗ giống như đang suy nghĩ gì đó. "Ha ha.." Long Nham cười lạnh: "Các ngươi đừng quên, trước khi xuất phát, tộc trưởng đã hạ lệnh tất cả mọi việc đều phải nghe theo ta!" Nói với các Tổ Long xong, Long Nham mới nhìn đến Long La, tiếp tục nói: "Đại tiểu thư, người không cần lo lắng, lão phu chỉ dạy bọn họ một bài học nho nhỏ, tốt xấu gì thì chúng cũng cứu mạng người, lão phu sẽ không giết chúng." Grào.... Một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp không trung, làm cả bầu trời chấn động, Long Nham lạnh mặt hạ lệnh: "Các ngươi còn đứng ì ra đó làm gì? Mau bắt chúng lại!" Ngay lập tức, đàn cự long liền hành động, chúng phát ra khí thế ngút trời, như muôn vàn ngọn núi lớn áp xuống cùng một lúc, làm người ta không cách nào thở được. Trong khoảng thời gian ngắn, gió nổi mây giăng. Vân Lạc Phong đứng giữa cuồng phong, bạch y bay phất phới, xinh đẹp như tranh vẽ, đôi mắt vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng, không nhìn ra được cảm xúc gì. "Tộc Tổ Long các ngươi đúng là có không ít cường giả, nhưng trong số mấy mươi con rồng này, chỉ có mình ngươi là Thần Quân." Vân Lạc Phong bình tĩnh mỉm cười: "Nếu nói về Thần Tôn, ta thật muốn xem thử, ai có thể so được với ta." Đùng!
|
Chương 2094: Chiến! (2)
Edit: Sahara Mấy lời này vừa dứt, trên người Vân Lạc Phong cũng tràn ra khí thế cường đại. Cùng lúc đó.... Tất cả linh thú đang ở trong không gian thần điển, và thành viên Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn đang ở trong ảo cảnh đều ra hết bên ngoài.... Hỏa Hỏa, Tiểu Mạch, Trà Trà, Tiểu Thụ,... Còn có cả Bích Tiêu hiện giờ đã có thể rời khỏi cây sinh mệnh trong thời gian ngắn. Khí thế phía nhóm linh thú của Vân Lạc Phong không thể thua kém khí thế đàn cự long Tổ Long, ngay cả Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn cũng có đến mấy Thần Tôn. Một khắc khi đội ngũ khổng lồ này xuất hiện, sắc mặt Long Nham liền khó coi tới cực điểm, lão siết chặt nắm đấm, đáy mắt chứa đựng tia sáng mờ mịt. Thân là tộc Tổ Long, tính tình Long Nham vô cùng kiêu ngạo, tuy nhiên, lão cũng sẽ không đánh những trận chiến không nắm chắc phần thắng. Đặc biệt là khi lão cảm nhận được thực lực Vân Tiêu không hề yếu hơn lão. "Tiểu Trùng Trùng, vừa rồi con rồng già này đánh ngươi thế nào, bây giờ ngươi cứ trả lại thế ấy!" Vân Lạc Phong tiến lên hai bước, khí thế tiếp tục kích phát, một thân bạch y đón gió mà đứng: "Nếu có người ngăn cản, Giết! Không! Tha!" Nàng mặc kệ đối phương có thân phận gì, lai lịch thế nào, nàng chỉ biết, đánh người của nàng thì phải bị người của nàng đánh lại! Long La ở bên cạnh không nói gì, tuy nàng là người tộc Tổ Long, nhưng nàng không cho rằng Vân Lạc Phong làm sai, tất cả mọi việc bây giờ đều là do Long Nham quá ngu xuẩn mà gây nên. Vì thế, bất luận Vân Lạc Phong đối với lão thế nào, cũng đều là lão đáng bị như vậy. "Đại tiểu thư...." Long Nham ôm bộ mặt khó coi gọi Long La một tiếng, giống như hy vọng Long La đứng ra nói gì đó. Long La quay mặt đi, cố ý không nhìn Long Nham, trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng. Long Nham quá kiêu căng, ỷ mình là đệ nhị cường giả tộc Tổ Long nên càng ngày càng vô pháp vô thiên, để lão chịu chút giáo huấn cũng tốt. "Cô nương!" Long Nham lại nhìn Vân Lạc Phong lần nữa, khẽ nheo mắt, nói bằng giọng chứa đầy sự uy hiếp: "Làm người nên có lòng khoan dung! Long Nham_ta tốt xấu gì cũng là nhân vật xếp thứ hai trong tộc Tổ Long. Ngay cả trong cảnh giới Thần Quân cũng ít có người nào có thể đánh bại ta. Nếu ngươi thật sự đánh cùng ta, dù ta có thua, thì các người cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu." Uy nghiêm của tộc Tổ Long là không thể xâm phạm! Dù trận chiến này không nắm chắc phần thắng, lão cũng không tính lùi bước. "Lúc ngươi ra tay đánh Tiểu Trùng Trùng, có từng nghĩ đến điểm này chưa?" Vân Lạc Phong lại tiến thêm vài bước về phía Long Nham: "Hiện giờ lửa cháy đến người ngươi, ngươi lại bảo làm người nên có lòng khoan dung? Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?" Hai mắt Long Nham chợt lóe, lão thấy Vân Lạc Phong cách mình càng ngày càng gần, cánh tay đột nhiên hóa thành long trảo, vồ về phía Vân Lạc Phong.... Đáng tiếc, lão còn chưa chạm đến người Vân Lạc Phong thì bóng dáng hắc y đã chắn trước mặt lão, ầm một tiếng, quyền như thiết thạch đánh vào lòng ngực Long Nham, lão lùi về sau tận mấy bước, mặt âm trầm phủ một tầng gió lốc. Đàn Tổ Long lập tức hành động, thân hình khổng lồ nện ầm ầm xuống đất, đám người Tần Thiên Lao cũng bị vạ lây, bọn chúng lớp bị đè, lớp bị đuôi Tổ Long quét bay, chật vật ngã xuống đất. Thời khắc này, thiên địa biến sắc, sấm nổ vang trời. Tiếng rồng ngâm vang vọng bốn phương tám hướng, làm bá tánh trong thành vội đóng chặt cửa trốn trong nhà, sợ trận chiến sẽ lan tới chỗ họ...
|
Chương 2095: Chiến! (3)
Edit: Sahara Mắt thấy trận chiến bùng nổ.... Lúc đàn cự long sắp xông tới chỗ đám người Vân Lạc Phong, một giọng nói trầm khàn đột nhiên vang lên giữa không trung, giống như một đạo búa tạ đánh vào lòng ngực Long Nham, làm lão suýt nôn máu.... "Tộc Tổ Long đúng là to gan, dám cả gan giết người trên địa bàn của ta! Bọn mi có để ta vào mắt hay không?" Sau khi tiếng nói biến mất, một bóng dáng già nua đột ngột xuất hiện giữa hư không. Lão giả khoanh tay đứng đó, thần sắc đạm mạc, cốt cách thần tiên, hiên nhang lẫm lẫm. Khi Tần Thiên Lao nhìn thấy lão giả kia, trong lòng lập tức mừng rỡ, vừa định mở miệng thì bắt gặp ánh mắt của lão giả kia, Tần Thiên Lao liền nuốt hết mấy lời định nói trở vào. "Ngươi là.... Thống Ngự Giả?" Khoảnh khắc Long Nham nhìn thấy lão giả này xuất hiện, sắc mặt liền đại biến, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi. Trên thế gian, có một loại cường giả được xưng tụng là Thống Ngự Giả. Thống Ngự Giả chính là chúa tể của Linh Thần Đại Lục, đệ nhất nhân phía dưới Chân Thần! Bởi họ đã bước một chân vào cảnh giới Chân Thần, nên thực lực của họ không phải là thứ Thần Quân có thể so sánh. Cũng giống như tộc trưởng Tộc Tổ Long, cũng là một Thống Ngự Giả, có điều, tộc trưởng Tộc Tổ Long chỉ có một thân một mình, tất nhiên không thể địch lại nhân loại. Nếu không, năm đó Tộc Tổ Long cũng không bị bức lui về Tổ Hải, cả đời không được rời khỏi đó nửa bước. Trước đó, nếu không phải vì tìm đại tiểu thư, đám người Long Nham cũng sẽ không rời khỏi Tổ Hải... "Xem ra Tộc Tổ Long đã quên đi giao ước trước kia, lại dám xâm phạm lãnh địa của nhân loại, đúng là không thể tha thứ!" Uỳnh! Lão giả kia giơ tay, thân thể Long Nham lập tức bị đẩy lùi, nháy mắt đã bay ngược ra sau. Long Nham chật vật ngã trên đất, mặt mày khó coi nhìn lão giả trước mặt... "Cô nương!" Lão giả quay sang Vân Lạc Phong, khẽ mỉm cười hòa ái, nói: "Cô nương thân là nhân loại, đương nhiên sẽ được nhân loại chúng ta bảo hộ, vì thế cô không cần phải sợ, trước mặt ta, bọn chúng không có cơ hội phản kháng." Lời lẽ của lão giả cực kỳ khách sao, giọng điệu hữu hảo, nhưng không biết tại sao, khi đối diện với lão giả này, trong lòng Vân Lạc Phong lại dâng lên ý muốn giết người Chính nàng cũng không biết ý muốn này từ đâu mà ra.... "Chủ nhân!" Tiểu Mạch suy nghĩ một lúc lâu, nói bằng linh hồn truyền âm với Vân Lạc Phong: "Có phải tỷ đã quên, tỷ từng nhận truyền thừa của Tuyệt Thiên không?" Lão giả này chính là một trong số những kẻ đã từng truy sát Tuyệt Thiên. Đáy mắt Vân Lạc Phong dáy lên tia lạnh lẽo, nàng phải giữ chặt cánh tay Vân Tiêu mới ngăn được sát ý trong lòng. "Vậy ta có cần nói đa tạ với ông không?" Vân Lạc Phong khẽ mỉm cười, giọng nói rất nhẹ nhàng, cũng rất mờ ảo. "Đa tạ thì không cần!" Lão giả không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Vân Lạc Phong, mỉm cười trả lời lại: "Có điều, lão phu rất xem trọng thiên phú của cô nương, không biết cô nương có động ý hạ cố đến tệ phủ làm khách không?" Ngay lập tức, những người đang có mặt ở đây đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Vân Lạc Phong. Nha đầu này không biết giẫm phải vận may gì, lại được Thống Ngự Giả ưu ái như vậy, nếu người được coi trọng là bọn họ, vậy bọn họ sẽ có tiền đồ vô lượng.... "Nếu ta thật sự đi theo ông, ta còn có cơ hội trở về nữa sao?" Vân Lạc Phong cười khẩy, nói chuyện không chút khách khí. Vân Tiêu không lên tiếng nhưng luôn lẳng lặng bảo vệ tốt cho Vân Lạc Phong, khi hắn nhìn đến lão giả kia, ánh mắt cực kỳ cảnh giác. Thực lực lão già này quá mạnh, hoàn toàn không cùng cấp bậc với Long Nham, làm hắn có cảm giác rất nguy hiểm.....
|
Chương 2096: Chiến! (4)
Edit: Sahara Hai mắt lão giả khẽ nheo lại, trong đó khẽ lóe lên một tia sáng khó đoán, miệng thì vẫn mỉm cười như cũ: "Cô nương nói vậy nghĩa là sao? Lão phu chỉ cảm thấy cô nương tư chất thông minh hơn người, sinh lòng yêu mến có ý muốn bồi dưỡng, không ngờ cô nương lại cảnh giác lão phu như vậy, cho rằng lão phu sẽ làm hại các người." Lão giả bước vài bước, đáp xuống từ không trung, dừng lại trước mặt Vân Lạc Phong, đón gió mà đứng. "Ta thì cho rằng vị cô nương này nói không sai chút nào, lời mời của ngươi sợ là Hồng Môn Yến mà thôi!" Đột nhiên xuất hiện thêm một giọng nói xa xăm, làm mọi người không khỏi đưa mắt nhìn lại. Người đến là một nam tử cực kỳ tuấn mỹ, hắn đẹp như tiên nhân đi từ trong tranh ra, cả người mang theo một tầng ánh sáng. Trong tay hắn cầm một cây sáo ngọc, chân bước nhẹ nhàng như đi trên mây, mới thấy hắn còn đứng tít đằng xa mà chớp mắt đã đến ngay trước mặt. Khi Vân Lạc Phong nhìn thấy diện mạo nam tử này, trên mặt nàng liền hiện lên biểu cảm không rõ ý vị, quan trọng hơn là, ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi người hắn ta. Vân Tiêu nổi cơn ghen ôm chặt eo Vân Lạc Phong: "Nàng nhìn ta là đủ rồi, người này thoạt nhìn yếu đuối nhu nhược, có gì đẹp đâu." Giọng Vân Tiêu chua lòm, nhưng đã thành công kéo sự chú ý của Vân Lạc Phong về: "Ta chỉ cảm thấy.... Hình như hắn là người quen!" Vân Tiêu có hơi khó hiểu. Người quen? Phong Nhi có người quen nào mà hắn chưa gặp qua nhỉ? "Tuyệt Thiên!" Dường như thấy được nghi hoặc của Vân Tiêu, Vân Lạc Phong khẽ hé môi nói ra cái tên này. Tuyệt Thiên.... Không ngờ khi bọn họ gặp lại lần nữa, lại là trong hoàn cảnh này. "Ngươi là...." Lão giả khẽ cau mày, có vẻ nhất thời không nhìn ra được thân phận nam tử kia. "Kỳ thật ta cũng không biết ta là ai!" Nam tử mỉm cười, nụ cười rất ôn hòa, nhưng lại cho người ta cảm giác cự tuyệt người ngoài ngàn dặm: "Ngoại trừ thân phận hiện tại, ta hẳn là còn một thân phận khác. Lần này ta chính là đi theo cảm giác của mình mà đến đây, các người có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ta là ai không?" Hai mắt lão giả trầm xuống, trên mặt lại vẫn là vẻ đạm mạc không chút gợn sóng: "Lão phu mặc kệ ngươi là ai, tại sao vừa rồi ngươi lại vu khống lão phu?" "Vu khống?" Nam tử nhoẻn miệng cười, dáng vẻ không nhiễm khói lửa nhân gian: "Có phải vu khống hay không, chỉ có trong lòng ngươi biết! Ta chỉ có thể khẳng định, chúng ta là kẻ địch!" "Ngươi.... Rốt cuộc là ai?" Không biết vì sao, khi nhìn nam tử này, trong lòng lão giả bỗng xuất hiện cảm giác quen thuộc, thế nhưng nghĩ đến người kia, lão giả lại gạt phăng ý nghĩ này đi. Không thể nào! Tiểu tử này không thể là người đó! Người đó như một vương giả cao cao tại thượng, tất cả thiên hạ chúng sinh đều bị hắn đạp dưới chân. Tiểu tử trước mắt, sao có thể là hắn ta.... "Ta nói rồi, ta cũng không biết mình là ai! Nhưng trong đầu ta thường xuyên vang lên một giọng nói...." Nam tử bình tĩnh nhìn lão giả: "Giọng nói kia gọi ta là Tuyệt Thiên, vậy ngươi có biết Tuyệt Thiên là ai không?" Tuyệt Thiên? Ầm! Đầu óc lão giả như nổ tung, hoảng sợ trong mắt lộ ra rõ ràng. Tuyệt Thiên.... đã trở về? Nam nhân từng bị bọn họ xem như ác ma, thật sự đã trở về? Năm xưa, Tuyệt Thiên trúng kế thân thọ trọng thương, nhưng hắn vẫn có thể giết một nửa nhân số cường giả toàn đại lục truy sát hắn, đột phá vòng vây xông ra ngoài! Trận chiến ấy vô cùng kinh thiên động địa! Kể từ đó, Tuyệt Thiên cũng bị gọi là ma quỷ.... Lão vốn tưởng người này đã hồn phi phách tán, ai ngờ, bây giờ hắn đã trở lại!
|