Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 2107: Tộc trưởng (4)
Edit: Sahara Sau khi bỏ lại một câu, thân mình Dư Thiên chợt lóe, nhanh chóng biến mất. Dư Thiên biến mất không bao lâu thì từ phía xa có một bóng dáng khổng lồ đang bay vút về phía này. Thân ảnh ấy vừa dài vừa cứng cáp, như một dãy núi liên miên bất tận che kín đường chân trời. "Long Nham, nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cự long nói với giọng giận dữ, âm thanh hùng mạnh làm người ta run rẩy từ trong lòng ra đến bên ngoài. Long Nham vội vàng đứng dậy, cung kính kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay. Nghe xong, sắc mặt cự long trầm xuống, đáy mắt ẩn hiện tia sáng không rõ. "Lão bất tử Dư Thiên này đúng là to gan lớn mật! Dám động thủ với người tộc Tổ Long ta? Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng!" Cự long đảo mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong, chậm rãi nói: "Cô nương, đa tạ cô nương đã cứu mạng con gái ta, đại ân của cô nương, tộc Tổ Long vĩnh viễn không dám quên! Long Nham, ngươi còn không mau tới tạ lỗi với vị cô nương này!" "Vâng!" Long Nham nghẹn đến đỏ bừng mặt, đã không còn thái độ cao ngạo khinh thường lúc đầu nữa, thay vào đó là vẻ mặt xấu hổ: "Vân cô nương, trước đó lão phu nhiều lần đắc tội, xin Vân cô nương rộng lượng tha thứ cho lão phu." Vân Lạc Phong liếc nhìn Long Nham: "Người ông đả thương không phải ta, ông nên tạ lỗi với Tiểu Trùng Trùng mới đúng, nếu nó tha thứ cho ông, việc này xem như bỏ qua, nếu nó không tha thứ, vậy ông cứ tạ lỗi đến khi nó tha thứ mới thôi." Noi xong, Vân Lạc Phong gọi Tiểu Trùng Trùng và Long La ra ngoài. Long La vừa nhìn thấy tộc trưởng tộc Tổ Long, hai mắt liền đỏ lên, mặt đầy uất ức. "Cha!" Tộc trưởng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức của Long La, bất đắc dĩ thở dài: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không chịu trở về?" Long La cắn chặt môi, cúi đầu nói: "Con nghe nói cha muốn gả con cho cháu trai ngũ trưởng lão, con không muốn gả cho hắn nên mới bỏ trốn." "Ngũ trưởng lão?" Tộc trưởng kinh ngạc, trầm giọng nói: "Cha nói vậy khi nào? Con nghe ai nói hả?" Long La tủi thân đến suýt khóc: "Là cháu trai ngũ trưởng lão nói với người khác, vô tình bị con nghe được. Hắn nói cha đã đồng ý, con không muốn gả cho hắn, nên mới bỏ nhà đi." Tộc trưởng Tộc vốn kinh ngạc khó hiểu, vừa nghe Long La nói như vậy, khí thế toàn thân lập tức lạnh đi, làm người ta cảm thấy thật đáng sợ. "Long Nham, chuyện này giao cho ngươi xử lý!" "Dạ, tộc trưởng!" Long Nham cung kính nói. Cháu trai ngũ trưởng lão? Là thứ gì chứ? Chỉ bằng hắn mà cũng dám tơ tưởng đại tiểu thư? Còn dám giả truyền mệnh lệnh của tộc trưởng. Tộc trưởng có điên mới đem con gái bảo bối gả cho một tên ăn chơi lêu lổng như hắn. Quan trọng nhất là, chính vì một lời nói dối ngu xuẩn của hắn, hại đại tiểu thư chịu khổ ở bên ngoài, một điểm này thôi đã đủ để tộc trưởng không bỏ qua cho hắn rồi. "Còn về Trình gia kia....." Tộc trưởng trầm ngâm nửa ngày, đáy mắt nổi lên sát ý. "Trình gia, các người không cần động thủ." Vân Lạc Phong bình tĩnh nhìn tộc trưởng, thản nhiên nói: "Đúng lúc thủ hạ của ta có thù oán với Trình gia. Thù này, hắn cần tự mình báo." "Được!" Tộc trưởng gật đầu: "Ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này, nhưng Trình gia hại con ta thảm như vậy, con gái ta ở tộc Tổ Long cũng có không ít tiểu tùy tùng, bọn nhóc đó khẳng định sẽ không nhịn được mà chạy tới tính sổ với Trình gia, chuyện này ta không ngăn cản được." Vân Lạc Phong cười khẽ: "Ngài không nhúng tay là được! Cái khác, ta không quan tâm!" Trình gia tổn thương Trình Vô Ngôn nặng nề, nên đám người Trình gia kia phải do chính tay Trình Vô Ngôn giải quyết....
|
Chương 2108: Tộc trưởng (5)
Edit: Sahara "Hửm?" Ánh mắt tộc trưởng đột nhiên dừng lại trên người Tiểu Trùng Trùng, hai mày nhíu chặt: "Tiểu tử, có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?" Mặt Tiểu Trùng Trùng đầy vẻ khó hiểu: "Tôi không quen ông!" Trong ấn tượng của Tiểu Trùng Trùng, quả thật không có tộc trưởng. "Vậy sao?" Thần sắc tộc trưởng có hơi mông lung, tộc trưởng luôn cảm thấy hơi thở trên người Tiểu Trùng Trùng rất quen thuộc. "Long Nham, ngươi còn không mau tạ lỗi với tiểu tử kia!" Tộc trưởng chợt nhớ tới sai lầm của Long Nham, lạnh giọng nói. "Vâng!" Long Nham từ từ đi tới trước mặt Tiểu Trùng Trùng, vẻ mặt có phần hổ thẹn: "Tiểu công tử, chuyện này xác thật là lỗi của lão phu, lão phu nhiều lần đắc tội, mong tiểu công tử lượng thứ." Tiểu Trùng Trùng hừ, kiêu căng hất cằm: "Có phải ông đã quên trước đó đối xử với ta thế nào không? Còn dám không để chủ nhân, chủ mẫu ta vào mắt, bây giờ lại muốn ta tha thứ cho ông? Nằm mơ!" "Vậy cậu muốn thế nào mới chịu tha thứ cho lão phu?" Long Nham hạ giọng, nói. Tiểu Trùng Trùng sờ sờ cằm: "Nể tình vừa rồi ông lấy thân mình chắn nguy hiểm, ta có thể cho ông một cơ hội, nếu ông có thể giết hết mấy kẻ đến bao vây ta vừa rồi, ta sẽ tha thứ cho ông." Thực tế, khi Long Nham lấy thân mình chắn nguy hiểm cho bọn họ, Tiểu Trùng Trùng đã không còn hận lão nữa rồi. Làm vậy chẳng qua là muốn Long Nham nhớ lâu một chút, xem sau này lão còn dám không coi ai ra gì nữa không? "Đa tạ tiểu công tử!" Long Nham khẽ thở phào, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, theo bản năng, lão giơ tay lau đi. Những người khác sớm đã bị dọa sợ choáng váng, trong đầu bọn họ chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất. Đó chính là.... Chạy! Tuy nhiên, bọn họ vừa xoay người liền nhìn thấy đường lui đã bị đàn cự long phong tỏa, vây chặt như nêm cối, có chắp cánh cũng khó bay! "Có người cả gan vu khống người tộc Tổ Long chúng ta, vậy tuyệt đối không được cho chúng cơ hội sống sót. Long Nham, ngươi nhất định phải xử lí tốt chuyện này." "Tuân lệnh, tộc trưởng!" Long Nham sớm đã hận nghiến răng nghiến lợi đám người này, nhưng đến bây giờ mới có thời gian để ý đến bọn chúng. Nghĩ tới vì Tần Thiên Lao đặt điều vu khống, nên hại lão phạm sai lầm lớn, Long Nham lập tức xúc động tới mức muốn bằm thây Tần Thiên Lao. "Tần Thiên Lao, lúc ông vu oan người khác, có từng nghĩ tới bản thân sẽ có kết cục này không?" Mục Thanh Phi cũng được Vân Lạc Phong cho ra ngoài, bà lạnh lùng nhìn Tần Thiên Lao: "Hơn nữa, hổ dữ còn không ăn thịt con, ông lại nhẫn tâm chính tay giết con ruột mình." Ồn ào... Mọi người ồ lên. Bọn họ chỉ biết Tần Thiên Lao muốn bao vây diệt trừ Tiểu Trùng Trùng, lại không biết, thì ra Tần Nguyên đã chết. Còn là chết trong tay Tần Thiên Lao. Long Nham càng thêm phẫn nộ, vừa nãy, lão lại ngu ngốc bị lão già ngụy quân tử này lừa gạt? Ngay cả con ruột mình mà Tần Thiên Lao cũng giết được, vậy thì còn có chuyện gì lão ta không thể làm? Ngay lúc này, Tần Thiên Lao thật muốn chui xuống đất trốn, còn hơn là nhận lấy những ánh mắt khinh khi kia. "Ta còn một việc khác muốn nhờ tộc Tổ Long giúp đỡ." Vân Lạc Phong không thèm để ý đến đám người Tần Thiên Lao. Nàng nhìn tộc trưởng, do dự rất lâu mới quyết định mở miệng. "Có chuyện gì, Vân cô nương cứ nói đừng ngại." "Ưm...." Vân Lạc Phong trầm mặc: "Ta muốn lấy ít nước tiểu của tộc Tổ Long các người." Nước tiểu? Tộc trưởng kinh ngạc không thôi, tiểu nha đầu cần nước tiểu tộc Tổ Long bọn họ làm gì? Thắc mắc thì thắc mắc, nhưng tộc trưởng hiểu cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Vì thế, ông chỉ hỏi: "Cô nương cần bao nhiêu?"
|
Chương 2109: Trở lại thành Vô Tận (1)
Edit: Sahara "Đại khái....." Vân Lạc Phong ngẫm nghĩ: "Khoảng nửa bình!" Nước tiểu Tổ Long rất ít, mỗi lần chỉ có một_hai giọt, nửa bình nước tiểu tương đương thời gian mấy tháng Tiểu Trùng Trùng tích trữ. Đồng thời, thời gian để Long Tiên Thụ kết quả cũng chính là nửa bình nước tiểu. Có nửa bình nước tiểu này, nàng có thể để Long Tiên Thụ kết trái lần nữa... "Được, ta sẽ bảo thủ hạ Tổ Long chuẩn bị cho cô nương." Tộc trưởng khẽ mỉm cười, đồng ý. "Đa tạ!" Vân Lạc Phong khách sao cám ơn. "Không cần đa tạ! Đây là việc nên làm. Cô nương đã cứu mạng con gái ta nhưng lại bị Long Nham nghi oan, bất luận ta làm bao nhiêu việc cũng không thể bù đắp sai lầm Long Nham đã phạm." Lời tộc trưởng làm sắc mặt Vân Lạc Phong dịu lại. May mà tộc trưởng Tộc Tổ Long là người biết phân biệt phải trái, nếu lại như Long Nham, sợ là nàng khó mà kiềm chế được... "Lấy nước tiểu Tổ Long cần bao lâu?" Vân Lạc Phong suy nghĩ rồi hỏi. Nàng nhớ lại những lời Phong Cẩm đã nói trước khi đi, nên nàng cần nhanh chóng trở về thành Vô Tận một chuyến. "Đại khái khoảng ba ngày là đủ." "Ta theo ngài đến tộc Tổ Long một chuyến, ngài bảo bọn họ chuẩn bị nước tiểu cho ta." Nếu ở nơi này chở tộc trưởng, bận đi bận về quá lãng phí thời gian, chi bằng đi theo tộc trưởng đến tộc Tổ Long... "À phải..." Vân Lạc Phong sực nhớ ra gì đó, tiếp tục nói: "Lấy nước tiểu xong ta cần rời đi một khoảng thời gian ngắn, ngài có thể đến Thất Châu Đại Lục một chuyến không? Cũng chính là nơi các người gọi là nơi bị vứt bỏ ấy. Ta cần ngài giúp ta bảo vệ một vài người ở đó." Điều làm nàng không yên tâm khi rời đi chính là mấy kẻ địch kia của Tuyệt Thiên. Sau khi chúng biết thực lực cùa nàng, khó đảm bảo chúng sẽ không động đến mấy người lão gia tử. Tộc trưởng sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia khó xử. "Sao vậy? Không thể được?" Vân Lạc Phong nhíu chặt mày, hỏi. Tộc trưởng lắc đầu cười khổ: "Không phải ta không muốn đi, mà thân làm Thống Ngự Giả đại lục này, ta không có cách nào rời khỏi Linh Thần Đại Lục." "Nghĩa là sao?" Vân Lạc Phong càng nhíu mày chặt hơn. "Nơi vứt bỏ kia, linh khi rất loãng, đó là vì Linh Thần Đại Lục đã hút hết phần lớn linh khí ở đó đến đây. Ta và bọn người Dư Thiên đều là tâm trận của đại lục này. Nếu bọn ta rời khỏi Linh Thần Đại Lục, nơi này chẳng những bị sụp đổ, mà bọn ta cũng khó bảo toàn sinh mạng. Nếu cô nương có việc cần, ta có thể phái cao thủ tộc Tổ Long đi làm giúp cô nương." Linh Thần Đại Lục là một trận pháp khổng lồ, sự ảo diệu trong đó cũng tương tự như ảo cảnh mà Vân Lạc Phong mang theo bên mình. Điểm khác biệt duy nhất là, thân làm tâm trận của trận pháp này, mấy người tộc trưởng không thể rời khỏi Linh Thần Đại Lục. Nghe vậy, Vân Lạc Phong chợt được thả lỏng. Khó trách, ban đầu Dư Thiên không đích thân đi bắt mình mà lại sai phái Tần gia đi. Thì ra vì nguyên nhân này. Nếu những người kia đều không thể rời khỏi Linh Thần Đại Lục, vậy Dư Thiên cũng không thể đến Thất Châu Đại Lục làm hại mấy người lão gia tử. Chỉ cần Thống Ngự Giả không xuất thủ, những kẻ còn lại đều không đáng ngại. "Vân cô nương, sở dĩ bọn ta có thể trở thành Thống Ngự Giả, một phần trong đó cũng có liên quan đến trận pháp này." Tộc trưởng cười bất đắc dĩ: "Bọn ta thân là tậm trận, linh khí bị hút về Linh Thần Đại Lục cũng vào thân thể bọn ta trước, bọn ta mượn việc này tăng lên thực lực bản thân."
|
Chương 2110: Trở lại thành Vô Tận (2)
Edit: Sahara "Ta biết rồi..." Vân Lạc Phong gật đầu: "Vậy ta không làm phiền ngài nữa." "Vân cô nương, thực lực Long Nham, cô nương cũng đã được chứng kiến, ta có thể phái hắn đi giúp cô." Tộc trưởng tưởng Vân Lạc Phong tức giận nên mới nói không phiền đến ông: "Ta dám cam đoan, ngoại trừ Thống Ngự Giả, trên đại lục này không ai là đối thủ của Long Nham." Nghe vậy, Vân Lạc Phong mỉm cười: "Không cần đâu, ta có thể ứng phó được!" Nàng không muốn nợ ân tình tộc Tổ Long. Nếu không còn cách nào, nàng sẽ nhờ tộc Tổ Long giúp đỡ, nhưng nếu bản thân có thể nắm chắc, vậy nàng sẽ tự mình giải quyết. "Nếu vậy ta cũng không miễn cưỡng cô nương, nếu cô nương có điều gì cần, có thể nói với tộc Tổ Long bất cứ lúc nào, tộc Tổ Long chúng ta nhất định nghĩa bất từ nan!" Vân Lạc Phong không nói thêm gì nữa, nàng nhìn sang Vân Tiêu. Sau khi nhìn thấy vẻ uất ức trong mắt Vân Tiêu, tâm trạng xúc động của nàng dần dần ổn định lại, bất đắc dĩ nói: "Vân Tiêu, mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chàng cũng không được lấy mạng mình ra cược." "Lúc ấy ta không nghĩ được nhiều như vậy, ta chỉ muốn nàng được sống!" Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt, đáy mắt lóe lên một tia nguy hiểm: "Nếu chàng dám chết, ta cũng dám tới Minh Giới kéo chàng về!" "Phong Nhi!" Vân Tiêu nắm tay Vân Lạc Phong, chan chứa thâm tình nói: "Ta sai rồi, nàng tha thứ cho ta đi, được không?" Vân Lạc Phong hung tợn trừng Vân Tiêu một cái: "Chờ lên giường ta sẽ tính sổ với chàng." "Tính sổ như thế nào?" "Làm chàng không xuống giường được!" Vân Lạc Phong nhéo tay Vân Tiêu, giọng vẫn hung ác như cũ. Vân Tiêu vốn uất ức đầy mặt, vừa nghe câu này lập tức bật cười: "Ta cầu còn không được!" Vân Lạc Phong đen mặt. Nàng lại quên mất, người đàn ông này bình thường rất nghe lời, nhưng vừa lên giường liền biến thành cầm thú. Dù nàng mệt đến sống dở chết dở, cũng không thể làm con cầm thú này có ngày không thể xuống giường được.... "Chủ nhân!" Tiểu Trùng Trùng bĩu môi: "Các người muốn ve vãn yêu đương thì cũng nên suy nghĩ một chút đến tâm trạng người độc thân như ta chứ?" Xem ra, nó cũng phải nhanh chóng tìm một con rồng cái mới được, tránh bị ân ái của hai người này dìm chết.... Vân Lạc Phong liếc nhìn Tiểu Trùng Trùng, không trả lời lại nó. Nàng quay sang nhìn tộc trưởng, hỏi: "Khi nào chúng ta xuất phát?" "Ngay bây giờ!" Tộc trưởng không hề chần chừ, trả lời Vân Lạc Phong ngay. Còn về đám người Tần Thiên Lao, đều giao lại cho Long Nham xử lý...... ______________ Tộc Tổ Long không đông, thậm chí còn có phần thưa thớt, nên chỉ có nửa bình nước tiểu mà cũng mất tận ba ngày thời gian. Sau ba ngày, Vân Lạc Phong cầm nửa bình nước tiểu Tổ Long tiến vào dược điền, tưới nước vào góc Long Tiên Thụ, không bao lâu sau, Long Tiên Thụ liền ra hoa kết trái, toàn bộ quá trình diễn ra trong thời gian rất ngắn.... Có quả Long Tiên rồi, người Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn lại thành công đột phá. Có điều, lần này Vân Lạc Phong bảo người Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn đột phá trong ảo cảnh, nên không gây ra động tĩnh lớn. Chờ phát quả Long Tiên xong, Vân Lạc Phong và Vân Tiêu rời khỏi Linh Thần Đại Lục, xuất phát đến thành Vô Tận. Đây là lần thứ ba Vân Lạc Phong đến thành Vô Tận. Lần đầu, nàng đến để xây dựng nền tảng thế lực đầu tiên của mình, cũng chính là Y Tháp. Còn tình cờ gặp lại người bạn tốt hai đời_Nam Cung Vân Dật....
|
Chương 2111: Trở lại thành Vô Tận (3)
Edit: Sahara Lần thứ hai đến, trên đường đi, nàng tình cờ gặp Diệp Tà, rồi vì Tiểu Nhược Thủy và Diệp Quân bị người ta bắt nạt, nàng giúp bọn nhỏ trả thù. Lần này là lần thứ ba nàng trở lại... "Nếu ta nhớ không lầm, năm đó ta có phát hiện một cái hang động trong thành. Trong hang động ấy có một con linh thú rất mạnh, chính vì vậy ta không cách nào đi sâu vào trong được. Ta đành phải ra ngoài, sau đó không còn cơ hội quay lại." Vân Lạc Phong dừng bước, quay lại nhìn Vân Tiêu, nói: "Cả cái thành Vô Tận, chỉ có nơi đó là khả nghi." Vân Tiêu ôm Vân Lạc Phong vào lòng, mặt đầy dịu dàng: "Bây giờ chúng ta vào đó xem thử." "Được!" Hai người lập tức đi đến hang động kia. _________ Dưới lòng đất là một mảnh đen tuyền, phía trước bị bao phủ bởi sương mù màu đen. Vân Lạc Phong ngừng thở, nói: "Vân Tiêu, sương này có độc, chàng nhớ không được hít vào." Thật ra không cần Vân Lạc Phong nhắc nhở, Vân Tiêu cũng có thể nhìn ra được sương này không bình thường. Nhưng dù có nhìn ra, hắn cũng không nói Vân Lạc Phong biết hắn có nhìn ra được, mà chỉ chậm rãi gật đầu: "Ta nhớ rồi!" Hai người không nói thêm gì nữa, cùng tiến vào sương đen. Không mất bao nhiêu thời gian thì hai người đã đi xuyên qua hết màng sương, một bãi đất đầy xương trắng đập vào mắt họ. Bên dưới mỗi bộ xương đều có bảo vật, mà số bảo vật ấy đều vào túi Vân Lạc Phong từ lần trước xuống đây, nên lúc này nàng không có nán lại lâu, cứ đi thẳng về phía trước. "Cửu Dực Thiên Long!" Rất nhanh, con rồng chín cánh được Tiểu Mạch cho là cực kỳ nguy hiểm xuất hiện ngay trước mắt Vân Lạc Phong. Cửu Dực Thiên Long vẫn đang ngủ say, còn chưa nhân ra có người tiến vào, thân thể to lớn nằm chắn trước cửa, cả người cuộn tròn lại. "Cửu Dực Thiên Long, mãnh thú viễn cổ, cực kỳ hùng mạnh, uy mãnh vô song, từng bá chiếm một góc hải vực xưng vương. Trong trận chiến với nhân loại, một hơi thở của nó đã diệt gọn thiên quân vạn mã nhân loại, một ngọn lửa nó phun ra đốt cháy đại lục mấy tháng trời không tắt. Một cái vẫy cánh, núi sông sụp lở, đất nứt trời rung. Một cái quét đuôi, nơi nơi thành bình địa." Trong đầu Vân Lạc Phong hiện lên đoạn văn miêu tả về Cửu Dực Thiên Long, ánh mắt cũng nổi lên cảnh giác cao độ. Dù hiện giờ nàng đã là Thần Tôn, nhưng đứng trước Cửu Dực Thiên Long, nàng vẫn không dám sơ ý. Hai người tiến lên trước, hơi thở nặng nề của Cửu Dực Thiên Long ngày một rõ ràng, một hơi thở phun ra như sét đánh, làm lòng người run sợ. Vân Lạc Phong hít sâu một hơi, bước thật khẽ, sợ bản thân không cẩn thận sẽ đánh thức con rồng bự chảng này. Khi hai người đi đến bên cạnh Cửu Dực Thiên Long, nó vẫn ngủ say như chết. Dù là như vậy..... Vân Lạc Phong cũng không dám nới lỏng cảnh giác, nàng cẩn thận vòng ra phía sau Cửu Dực Thiên Long, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên cánh cửa lớn mà nó đang canh gác. Tuy nhiên.... Tay Vân Lạc Phong còn chưa chạm vào cánh cửa, nàng bỗng đối diện với một đôi mắt hung tàn. Đôi con ngươi kia không có chút nhân tính, màu đỏ rực tẫn hiện bản chất tàn nhẫn, làm tay Vân Lạc Phong cứng đờ giữa khoảng không. "Phong Nhi!" Vân Tiêu phản ứng nhanh nhất, trước khi Cửu Dực Thiên Long nhấc thân thể khổng lồ của nó dậy, Vân Tiêu kéo Vân Lạc Phong vào lòng, dùng ống tay áo cản gió do cánh Cửu Dực Thiên Long quạt lên.
|