Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 2117: Nhặt một cô bé đáng yêu (4)
Edit: Sahara Cùng lúc đó, ở Linh Châu, đại đường Quân gia đang ngồi kín người. Quân Lâm Thiên nhìn về phía Hồng Lăng, cười ha ha mấy tiếng: "Hồng Lăng lão châu chủ, sau này ngài cứ xem Quân gia như nhà của mình, không cần khách sáo với chúng tôi, có Quân gia bảo hộ, các người tuyệt đối có thể bình yên vô sự." Trong lòng Hồng Lăng cảm thán không thôi, ông không thể nào ngờ được, chính nhờ việc làm trước kia của con gái, nên khi Đông Châu bị tai họa ngập đầu, phủ châu chủ lại được Quân gia bảo hộ an toàn. Không sai! Là tai họa ngập đầu! Trước đó không lâu, một đám người hùng hùng hổ hổ không biết từ đâu tới, công bố Thất Châu Đại Lục là nơi bị vứt bỏ không xứng lãng phí tài nguyên Linh Thần Đại Lục của bọn họ. Vì thế, bọn họ phải diệt sạch người ở Thất Châu Đại Lục này. "Linh Nhi, con đi xem người của học viện Tây Châu có tới không? Mấy trưởng lão của học viện Tây Châu đều là sư phụ của Phong Nhi, nhất định phải an bày tốt cho họ. Còn về học sinh của học viện..... Có thể để chúng tạm thời ở chung với hạ nhân phủ châu chủ Đông Châu." "A đúng rồi, người được phái đi Vô Hồi Đại Lục đón người cũng đã sắp về, còn có các thủ hạ của Y Tháp của Phong Nhi nữa, tất cả đều phải đón! Ai biết đám người điên rồ này có diệt luôn Vô Hồi Đại Lục hay không." Thần sắc Quân Lâm Thiên càng lúc càng nghiêm túc hơn. Tuy nói Vân Thanh Nhã đã tới cảnh giới Thần Quân, nhưng ông không biết bên phe đối phương có bao nhiêu Thần Quân, tất cả nên cẩn thận là hơn. "Lão gia chủ!" Bỗng nhiên, một gia đinh vội vã chạy vào: "Phủ châu chủ Nam Châu phái người đến cầu kiến." Nam Châu? Quân Lâm Thiên cười khẩy một cái: "Nam Châu này vậy mà còn dám phái người tới? Chẳng lẽ bọn chúng đã quên, trước kia bọn chúng đối xử với Vân gia như thế nào? Bây giờ lại tới xin chúng ta cứu mạng? Muộn rồi! Đuổi chúng đi!" "Dạ, lão gia chủ!" Những chuyện trước kia Nam Châu đã làm, Thất Châu Đại Lục không người nào không biết. Vì thế, gia đinh sớm đã khó chịu với người Nam Châu, nhưng chuyện quan trọng bậc này, hắn vẫn phải vào bẩm báo một tiếng. Có điều, lão gia chủ sẽ có quyết định gì, chúng hạ nhân bọn họ đều đã đoán trước được. Sau khi nhận lệnh, gia đinh liền phi nhanh ra ngoài. Không bao lâu sau, gia đinh đã nhìn thấy châu chủ Nam Châu đứng đợi ở cửa. Không sai! Người đến Quân gia lần này chính là châu chủ Nam Châu. Châu chủ Nam Châu đã tới thì không tính sẽ rời đi! Huống chi, trong suy nghĩ của ông ta, Thất Châu Đại Lục gặp nạn lớn như vậy, Quân gia không thể nào thấy chết không cứu. Lúc này, châu chủ Nam Châu nghiễm nhiên quên mất, khi Vân gia đại nạn lâm đầu, ông ta đã đối xử với Vân gia như thế nào... "Lão gia chủ chúng tôi nói, không thu nhận người Nam Châu!" Gia đinh hất cằm, kiêu căng nói. Mặt châu chủ Nam Châu biến sắc, nhưng ông ta còn muốn nhờ Quân gia bảo vệ, nên chỉ có thể hạ giọng. "Ngươi để ta gặp lão gia chủ một chút, ta sẽ có cách thuyết phục lão gia chủ thu nhận chúng ta." Gia đinh lập tức tức giận, hừ một tiếng: "Trước kia ngươi thấy chết không cứu, lão gia chủ nhà ta dựa vào đâu phải thu nhận ngươi? Mau cút đi! Bằng không ta sẽ cho người tới đuổi các ngươi đi!" "Ngươi....." Châu chủ Nam Châu tức đến đỏ mặt. Chỉ là một hạ nhân mà lại dám nói chuyện với ông kiểu đó! Tốt xấu gì ông cũng là châu chủ Nam Châu! Châu chủ Nam Châu hít sâu một hơi, tay nắm chặt, cố dằn lửa giận trong lòng: "Ta không muốn lãng phí nước bọt với ngươi, ta muốn gặp Quân lão gia tử, ngươi mau để ta gặp ông ấy! Không gặp được Quân lão gia tử, ta sẽ không đi!" Ai ngờ, châu chủ Nam Châu vừa nói như vậy xong, một tiếng cười giễu cợt bỗng truyền tới từ phía sau ông ta.
|
Chương 2118: Nhặt một cô bé đáng yêu (5)
Edit: Sahara "Ngươi muốn Quân gia thu nhận ngươi? Dựa vào đâu? Dựa vào việc ngươi thấy Vân gia chết mà không cứu?" Một người mặc trường bào màu xám từ trong đám người phía sau bước lên trước, đây là một người phụ nữ lớn tuổi, người này không thèm liếc mắt đến châu chủ Nam Châu, chỉ chắp quyền với gia đinh, nói: "Xin tiểu huynh đệ đi bẩm báo với lão gia chủ một tiếng, trưởng lão Thánh Nữ Tộc đến cầu kiến." "Trưởng lão Thánh Nữ Tộc? Lão gia chủ chúng tôi chờ các vị đã lâu." Khi Vân gia gặp nạn, Thánh Nữ Tộc đã ra tay tương trợ, còn thu lưu Quân lão gia tử đang bị trọng thương. Ân tình này, Quân lão gia tử ghi tạc trong lòng. Vì thế, khi Thất Châu Đại Lục lâm đại nạn, Quân gia không hề quên Thánh Nữ Tộc... "Lúc trước, ta chỉ là vô tâm phạm lỗi!" Châu chủ Nam Châu đương nhiên biết thân phận người trước mặt, nên dù tức giận nhưng vẫn không dám phát tiết: "Hơn nữa, Thánh Nữ Tộc các người cũng từng đắc tội Vân Lạc Phong, tại sao các người có thể tới, còn ta lại không?" Trưởng lão Thánh Nữ Tộc liếc xéo châu chủ Nam Châu, cười lạnh nói: "Thánh Nữ Tộc ta từng phạm sai, nhưng cũng từng đưa than ngày tuyết, Quân lão gia tử cảm tạ ân tình Thánh Nữ Tộc, nên mới bảo chúng ta tới đây! Ta không giống ngươi, không mời tự đến, còn mặt dày bị đuổi không chịu đi. Đời này, ta chưa gặp qua kẻ nào mặt dày vô sỉ như ngươi." "Các người.... Các người thật sự thấy chết không cứu?" Mặt mày châu chủ Nam Châu vô cùng khó coi: "Chúng ta tốt xấu gì cũng đều là người Thất Châu Đại Lục, Linh Thần Đại Lục hiếp người quá đáng như thế, các người lại nhẫn tâm bỏ mặc chúng ta chịu chết?" Trưởng lão Thánh Nữ Tộc bị lời vô sỉ này của châu chủ Nam Châu làm cho phát ngốc, nửa buổi trời mới hồi thần lại được. "Trước kia, người động thủ với Vân gia cũng là Linh Thần Đại Lục, tại sao lúc đó các ngươi có thể thấy chết không cứu chứ?" "Chuyện này căn bản không giống nhau! Vân gia không phải người Thất Châu Đại Lục, tại sao ta phải cứu bọn họ? Hơn nữa, người Linh Thần Đại Lục đến lúc ấy chỉ có mỗi mình Tần gia, họ cũng chỉ đối phó mỗi mình Vân gia, đây là ân oán cá nhân của bọn họ, sao Nam Châu có thể xen vào?" Châu chủ Nam Châu trầm mặt xuống: "Hiện tại, người Linh Thần Đại Lục muốn tiêu diệt là toàn bộ Thất Châu Đại Lục, chuyện này sao có thể đem ra so sánh với chuyện trước kia?" "Ngươi đã nói đến vậy, ta cũng không còn gì để nói với ngươi!" Trưởng lão Thánh Nữ Tộc không nói lại châu chủ Nam Châu, cũng lười đôi co thêm với ông ta, bà chỉ bỏ lại một câu: "Có điều, Quân gia là thông gia với Vân gia, tại sao Quân gia phải bảo vệ các ngươi? Hơn nữa....." Trưởng lão Thánh Nữ Tộc rũ mắt, cười lạnh nói: "Ta tiết lộ một chút cho các ngươi biết, trước đó, người đầu tiên Linh Thần Đại Lục đối phó là Quân gia, nhưng tất cả bọn chúng đều thất bại rút lui. Lý do là vì Vân nhị công tử_Vân Thanh Nhã đích thân xuất thủ đánh lui kẻ địch." Linh Thần Đại Lục tấn công Thất Châu Đại Lục, người đầu tiên bọn chúng đối phó tất nhiên là thân nhân của Vân Lạc Phong. Lúc ấy, Linh Thần Đại Lục phái một Thần Quân đến, nhưng bị Vân Thanh Nhã đánh cho bỏ chạy. Chuyện này, châu chủ Nam Châu khẳng định không biết. Ông ta chỉ biết, dưới sự sát phạt của Linh Thần Đại Lục, thế lực bình an duy nhất chính là Quân gia. Châu chủ Nam Châu ngây người suốt nửa ngày, rất lâu sau mới hồi thần lại, ông ta lại tiếp tục giảo biện: "Nếu Quân gia không thu nhận Nam Châu ta, vậy họ chính là tội nhân của Thất Châu Đại Lục! Trơ mắt nhìn người mình chết, nhất định sẽ để lại tiếng xấu muôn đời! Mà Vân Thanh Nhã là thân thích của Quân gia, vậy hắn cũng có trách nhiệm phải bảo vệ chúng ta!" Người khác cứu ông ta là trách nhiệm, không cứu sẽ bị người đời thóa mạ, để lại tiếng xấu muôn đời. Cho dù trước kia ông ta từng thấy người ta chết mà không cứu, còn đuổi người đến cầu cứu ra khỏi cửa.... Trưởng lão Thánh Nữ Tộc lắc đầu, bà thật không hiểu nổi, rốt cuộc tên ngu xuẩn này lấy đâu ra tự tin mãnh liệt như vậy, cho rằng người khác nhất định phải bảo vệ hắn?
|
Chương 2119: Chiến tranh Đại Lục (1)
Edit: Sahara "Châu chủ Nam Châu, mặc kệ ông có nói thế nào thì Quân gia cũng sẽ không bảo vệ các người đâu." Nói xong, trưởng lão Thánh Nữ Tộc lười nhiều lời cùng kẻ ngu xuẩn này, bà phất vạt áo một cái rồi đi vào Quân gia. Châu chủ Nam Châu biến sắc, vừa định theo trưởng lão Thánh Nữ Tộc đi vào, nhưng trưởng lão Thánh Nữ Tộc lại như có thêm đôi mắt ở phía sau, bà phất tay một cái, đạo lực lượng cường hãn đánh mạnh vào lòng ngực châu chủ Nam Châu khiến ông ta lùi về sau ba bước, sắc mặt nhăn nhó khó coi. "Quân Lâm Thiên, ông ra đây cho ta, ông không thể thấy chết không cứu!" Thấy những người này không cho mình vào Quân gia, châu chủ Nam Châu trực tiếp đứng ngoài cửa gào thét. "Chúng ta tốt xấu gì cũng là người cùng một đại lục, ông không thể không cứu ta!" "Lão gia chủ, cầu xin ngài cứu tôi, tôi thật sự không muốn chết...." Câu nói cuối cùng, châu chủ Nam Châu đã hạ giọng đến cực điểm, đầy vẻ cầu xin và run rẩy. Hiện tại, Quân gia chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của toàn Thất Châu, ông ta muốn bắt lấy không buông, chỉ tiếc, người ta lại không cho ông ta cơ hội này. Đúng lúc này, trên bầu trời Quân gia bỗng vang lên giọng nói trầm trầm của Quân lão gia tử. "Lúc trước ngươi không ra tay tương trợ, bây giờ còn có mặt mũi đến cầu xin ta? Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, lập tức cút đi ngay! Bằng không, không đợi người Linh Thần Đại Lục tới, chính ta sẽ giết ngươi trước!" Giọng nói Quân lão gia tử uy nghiêm khí phách, dù chưa nhìn thấy người, nhưng chỉ giọng nói thôi đã đủ khiến người ta run sợ. Tựa như một ngọn núi lớn đè trên người, làm châu chủ Nam Châu không cách nào thở được. Lần này, châu chủ Nam Châu không dám dây dưa nữa, lập tức ủ rũ rời đi. Ông ta biết, quyết định sai lầm ngày đó đã khiến ông ta phải hối hận cả đời... "Gia gia, ông ta đi rồi!" Quân Linh Nhi đến bên cạnh Quân Lâm Thiên, nhỏ nhẹ nói: "Gia gia nói xem, chúng ta thật sự có thể đối kháng với cường giả Linh Thần Đại Lục à?" "Chúng ta phải có lòng tin vào Vân nhị thúc thúc con, hiện giờ hắn là Thần Quân duy nhất ở đây, chắc chắn hắn sẽ bảo vệ chúng ta an toàn. Nhưng chúng ta cũng cần chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, trận chiến này có lẽ sẽ kéo dài rất lâu...." Quân Lâm Thiên khẽ thở dài một tiếng. Vân Thanh Nhã dù mạnh nhưng cũng chỉ có một thân một mình, Linh Thần Đại Lục lại có rất nhiều cao thủ. Nói thật, trong lòng ông cũng không nắm chắc bao nhiêu phần thắng. "Nếu Vân tỷ tỷ có ở đây thì tốt quá!" Vân tỷ tỷ lợi hại như vậy, nhất định có thể đối phó những kẻ địch kia. "Lão gia chủ, không xong! Đại sự không xong rồi!" Bỗng nhiên, một giọng nói cuống quýt từ bên ngoài truyền vào, giọng điệu vô cùng hốt hoảng: "Người Linh Thần Đại Lục lại tới nữa, những kẻ tới lần này còn mạnh hơn cả lần trước." "Cái gì?" Trái tim Quân Lâm Thiên như muốn nhảy ra ngoài, ông há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện không biết nên nói cái gì. Đúng lúc này, Vân Thanh Nhã chậm rãi từ ngoài đi vào, hắn khoanh tay trước ngực, sắc mặt bình tĩnh: "Quân lão gia tử, hiện nay trong Quân thành, ngoại trừ Quân gia thì vẫn còn không ít bá tánh, Thanh Nhã không muốn gây ra nhiều thương vong, nên Thanh Nhã định ra ngoài thành đối địch. Nhiệm vụ bảo vệ bá tánh trong thành xin giao lại cho ngài." Vân Thanh Nhã xuất thân từ tướng quân thế gia, điểm khác nhau với Vân Lạc Phong là, Vân Thanh Nhã có đặt bá tánh thiên hạ trong lòng. Đương nhiên, Vân Thanh Nhã cũng không phải thánh nhân, loại người như châu chủ Nam Châu, hắn tuyệt đối không che chở.
|
Chương 2120: Chiến tranh Đại Lục (2)
Edit: Sahara "Vừa rồi Thanh Nhã có đi quan sát tình hình. Kẻ địch chia làm nhiều đường tấn công. Hướng đông có mấy cường giả Thần Quân đến, ngoài ra các hướng tây, nam, bắc cũng có kẻ địch tiến đến. Chúng ta cần phái người đến bốn cửa thành trấn giữ, giữ lại một số người ở lại trong thành bảo vệ bá tánh và mọi người." Vân Thanh Nhã cực kỳ bình tĩnh phân tích tình hình. Quân Lâm Thiên cắn răng: "Được! Cứ theo lời cậu mà làm! Chuyện điều người đến ba cửa thành khác cứ giao cho lão phu. Cậu nhất định phải cản được những Thần Quân đó, nếu không, Linh Châu chúng ta sẽ thật sự không xong!" Vân Thanh Nhã nhìn mọi người trong sảnh một lượt rồi xoay người đi ra ngoài. "Vân đại ca!" Ninh Hân bước tới hai bước, vẻ mặt kiên định: "Thiếp đi cùng chàng!" Vân Thanh Nhã trầm ngâm. Từ sau khi ăn quả Long Tiên, thực lực Ninh Hân cũng tăng lên không ít. Vân Thanh Nhã suy nghĩ một lúc lâu mới gật đầu đồng ý. "Được, vậy chúng ta cùng nhau đi!" Ninh Hân mỉm cười, nụ cười rất đẹp, như một đóa hoa sen tinh khiết, nở rực rỡ. Chỉ cần có thể ở cạnh người mình yêu, chết thì đã sao? Nàng không sợ! "Cha! Mẹ!" Vân Nhược Thủy đỏ hai mắt, nắm chặt tay Ninh Hân, trông cô bé thật tội nghiệp, cô bé nói: "Thủy Nhi cũng muốn ở cùng cha mẹ!" Sắc mặt Ninh Hân dịu dàng hơn, vỗ nhẹ đầu Vân Nhược Thủy, từ ái nói: "Thủy Nhi, con ngoan ngoãn ở lại trong thành, cha mẹ sẽ về nhanh thôi." Vân Nhược Thủy lo lắng không yên. Sao cô bé lại không biết lần này bọn họ phải đối mặt với nguy hiểm bậc nào kia chứ? Vì vậy, trong đôi mắt to tròn kia hiện đầy vẻ bất an. "Cha mẹ thật sự sẽ trở về?" "Nhất định!" Ninh Hân xoa xoa đầu Vân Nhược Thủy, nàng từ từ đứng dậy nhìn sang Vân Thanh Nhã, nói: "Chúng ta xuất phát thôi!" "Được!" Vân Thanh Nhã mỉm cười, trước khi đi, Vân Thanh Nhã từ ái nhìn gương mặt non nớt của Vân Nhược Thủy một cái: "Thủy Nhi, cha cam đoan với con, cha mẹ nhất định sẽ bình an trở về, với điều kiện là con phải ngoan ngoãn nghe lời gia gia, có biết không?" Vân Nhược Thủy gật đầu: "Thủy Nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, hai người không được gạt con, nếu không, cả đời Thủy Nhi cũng không tha thứ cho hai người." Vẻ kiên quyết trên mặt Vân Nhược Thủy dường như làm tim Ninh Hân nhói đau, nhưng cuối cùng Ninh Hân vẫn ép bản thân ngoan tâm quay người rời đi. Sau khi hai người đi rồi, Vân Nhược Thủy không thể kiềm chế nước mắt được nữa, nước mắt nối nhau rơi xuống: "Cha, mẹ, Thủy Nhi sẽ đợi hai người trở về...." __________________ Ngoài cửa thành, không khí giết chóc bao trùm khắp nơi. Vân Thanh Nhã nhìn đám cường giả từ trên trời giáng xuống, tầm mắt dừng lại trên người nam nhân từng giao thủ với mình: "Thủ hạ bại tướng lại còn dám tới?" "Lần trước là do ta khinh địch, lần này ngươi chắc chắn sẽ chết!" Tên kia lạnh mặt trả lời, giọng nói chứa đầy sát khí. "Dù người tìm được thêm một số trợ thủ thì thế nào?" Vân Thanh Nhã bước tới hai bước, khí thế như ngọn núi lớn chắn trước cửa thành: "Vân Thanh Nhã_ta, thân là con cháu Vân gia, hậu nhân tướng quân thế gia, hôm nay, chỉ cần ta còn sống đứng đây, thì các ngươi đừng hòng giết được một người vô tội nào." Xuất thân từ tướng môn, được dạy dỗ từ nhỏ rằng thà chết chứ không được lùi bước, vì bảo vệ bá tánh vô tội, có chết cũng xứng đáng. "Ha ha ha..." Nam nhân kia cười lớn: "Ta thật sự muốn nhìn thử, ngươi lấy bản lĩnh gì cản ta? Lấy bản lĩnh gì bảo vệ đám phế vật sau lưng ngươi?"
|
Chương 2121: Chiến tranh đại lục (3)
Edit: Sahara Ầm! Ngay sau đó, mấy kẻ Thần Quân đều dứng dậy, đồng loạt phát ra khí thế cường đại tựa như che trời lấp đất đánh về phía Vân Thanh Nhã. Vân Thanh Nhã vẫn đứng yên bất động, mặt không đổi sắc, biểu cảm lạnh lùng như phủ một tầng hàn quang. "Nhị đệ!" Một giọng nói đột ngột truyền tới từ phía sau, khi Vân Thanh Nhã quay đầu nhìn lại thì Bạch Linh đã đứng ngay trước mặt hắn. "Đại tẩu, tẩu mau trở về đi!" Nội tâm Vân Thanh Nhã thấy rất ấm áp. Bạch Linh đáp từ giữa không trung xuống đứng bên cạnh Vân Thanh Nhã, bà liếc mắt nhìn đám người phía sau rồi khẽ nhếch mép cười. "Tẩu nghe nói Thất Châu Đại Lục gặp nạn, nên dẫn vài người ở Phong Vân Đại Lục đến hỗ trợ. Đám người này là người Linh Thần Đại Lục? Từ bao giờ Linh Thần Đại Lục lại có nhiều Thần Quân như vậy?" Trên thực tế, mấy người bọn họ không ai biết chút gì về cường giả Thần Quân của Linh Thần Đại Lục. Ngay cả Tần Nguyên_con trai Tần gia thân là người Linh Thần Đại Lục mà cũng chỉ biết được có vài Thần Quân ở Linh Thần Đại Lục thôi. Trên thế gian này có rất nhiều Thần Quân ẩn cư, họ không thường xuất hiện trước mắt người đời, dần dà, mọi người không còn biết đến sự tồn tại của họ. "Đại tẩu, trước khoan hãy nói chuyện. Chúng ta cần ngăn cản đám người này, không thể để họ vào trong thành nửa bước." Trong thành không những có vô số bá tánh vô tội, mà còn có những người thân của họ. "Được! Nhị đệ, nhị đệ muội, chúng ta cùng liên thủ đánh lui kẻ địch!" Bạch Linh khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt bà lại ngập tràn sát khí.... Cùng lúc đó, ba cửa thành còn lại cũng bị địch vây công. Cửa thành tây do Quân lão gia tử trấn thủ tương đối dễ, nhưng thành nam và thành bắc thì không được như vậy. Họ gần như phải dùng máu mình để ngăn chặn quân địch. Hiện tại, không người nào ở Thất Châu Đại Lục biết, trận chiến này vừa bắt đầu đã phải kéo dài suốt mấy tháng. Trong mấy tháng này, hai bên đã tổn thất trầm trọng mà vẫn chưa phân được thắng bại. Dù vậy thì trận chiến vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt, làm cho cả Linh Châu chìm trong màn sương máu mênh mông..... ________________ Vô Hồi Đại Lục. Thành Vô Tận. Trong căn phòng trống, Vân Lạc Phong đặt viên đá cuối cùng xuống đất, tích tắc sau đó, những hòn đá như được rót vào linh khí cường hãn, linh khí chảy xuôi một dòng, hình thành một nhà ngục vô hình. "Vân Tiêu, trận pháp bố trí xong rồi, giờ chỉ cần tìm cách dẫn dụ Cửu Dực Thiên Long vào nữa thôi." Vân Lạc Phong lau mồ hôi trên trán, mấy tháng ròng bày bố, cuối cùng cũng hoàn thành trận pháp. "Chàng tránh ra trước!" Vân Tiêu rất nghe lời lùi về sau vài bước, từ đầu đến cuối ánh mắt Vân Tiêu chưa từng rời khỏi người Vân Lạc Phong. Tuy nhiên, mỗi thời mỗi khắc Vân Tiêu đều duy trì cảnh giác đối với động tĩnh chung quanh. Trong mấy tháng này, Vân Lạc Phong chẳng những bày bố trận pháp, mà còn tìm ra được nguyên nhân vì sao Cửu Dực Thiên Long không thể vào trong này. Cho nên..... Dưới cái nhìn của Vân Tiêu, Vân Lạc Phong từ từ tiến về phía một tảng đá ở tế đàn. Tảng đá này rất lớn, bên ngoài có màu xanh đen, thoạt nhìn có vẻ hơi đáng sợ. "Vân Tiêu, đánh vỡ tảng đá này, sau khi xong, lập tức tránh ra phía sau trận pháp." Vân Lạc Phong quan sát tảng đá một vòng xong thì dẫn đầu tiến vào trận pháp. ________________ *****mấy chương cuối này tác giả viết có hơi lộn xộn lung tung, tên sai, lặp văn, nên nếu có một số chi tiết Sa edit không khớp thì mọi người cũng thông cảm. Sa đã cố sắp xếp lại cho logic mạch truyện, nhưng khó đảm bảo ko có sơ sót.
|