Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung
|
|
Chương 65: Linh Sương có hỉ
Edit: Linh Quý cơBeta: Nhã Quý phi Sau hôm đó, chuyện Quan Tiệp dư bị biếm thành ngũ phẩm Sung viện truyền tới các phi tần trong cung, về phần lý do, đại khái mọi người đều biết. Ánh mắt nhìn Quan Sung viện ít nhiều cũng không còn sự tôn kính ngày xưa, trong lòng chỉ nói: trong hậu cung này còn nhiều Sung viện Sung nghi mà. Chẳng coi ai ra gì, nàng ta vẫn tự cho rằng bản thân mình còn là Tiệp dư siêu phàm có Kỳ Quý phi là chỗ dựa chắc? Quan Sung viện nhìn sắc mặt cười nhạo châm chọc của mọi người, hai tay nắm chặt thành quyền. Những năm gần đây, nàng cũng làm không thiếu việc vì Kỳ Quý phi, đặc biệt là xuất lực không nhỏ sau sự kiện Hoa hậu một năm trước. Bằng không Hoa hậu mạc danh kỳ diệu mà chết, các nàng nghĩ vô số ánh mắt trong hậu cung này sẽ không biết nguyên do sao? Việc tham dự vào chuyện đó tất nhiên nàng sẽ không nói ra, chẳng lẽ Kỳ Quý phi bắt được nhược điểm này nên mới không hề sợ hãi? Sự nhẫn tâm của Kỳ Quý phi quả thật xứng với bộ mặt của nàng ta. --- Trong thiên điện Trường Nhạc cung. Bội Hoàn che miệng cười ha ha: "Nương nương xem, bộ dạng cao ngạo thường ngày của Quan Sung viện kia, hiện tại còn không giống cái cây ủ rũ sao? Dù sao thì làm chuyện xấu nên bị vậy là xứng đáng." "Làm thế nào ngươi biết nàng ta làm chuyện xấu?" Diệp Linh Sương đảo mắt xem xét nàng ta một cái, cười nhẹ hỏi." "Chỉ là nô tỳ tự nhìn ra thôi." Bội Hoàn miệng lải nhải nói, chọc Vân Kiều và Mặc Nguyệt đứng một bên cười ra tiếng. "Nương nương, Lý công công đến đây." Ngô Đoàn ngoài cửa bẩm báo. Diệp Linh Sương thản nhiên cười: "Để Lý công công tiến vào nhanh đi." Mỗi lần được Đại Yến Đế sủng hạnh xong, dựa theo lẽ thường của hậu cung thì tiếp theo phải uống bát thuốc bổ, trên danh nghĩa là vì Đại Yến Đế mà khai chi tán diệp. Thuốc bổ này đương nhiên là dùng dược liệu trân quý hầm chế thành, để Tổng quản thái giám Lý Phúc Thăng tự mình đưa tới, chính mắt giám sát chúng phi tần uống. Thời điểm mỗi khi đưa thuốc này tới là khi thỉnh an xong và chuẩn bị dùng đồ ăn sáng, nghe nói lúc này là tốt nhất đối với thân thể. Diệp Linh Sương nheo mắt lại, trong lòng lạnh lùng cười, không biết thuốc này rốt cuộc là thuốc bổ hay là thứ khác. "Nô tài ra mắt Hinh Quý tần." Lý Phúc Thăng thoáng hành lễ. Trong tay tiểu thái giám phía sau đang dùng khay gỗ bưng một chén dược với nước đen tuyền, đoan chính đứng một chỗ. "Lý công công chớ đa lễ, mọi người đều biết nhau mà." Diệp Linh Sương cười: "Mỗi lần đều làm phiền công công tự mình đưa tới chén thuốc này, không bằng về sau dể cho Mặc Nguyệt đến chỗ ngươi lấy đi." Lý Phúc Thăng vội đáp: "Hinh Quý tần khách khí rồi, đây là chức trách của nô tài, không dám có chút chậm trễ." Dứt lời, liền vẫy tay về hướng tiểu thái giám phía sau. Tiểu thái giám kia cúi đầu mang chén thuốc đưa tới trước mặt Hinh Quý tần. Diệp Linh Sương không hề do dự, cầm bát thuốc uống, mới uống một ngụm, ánh mắt tĩnh lặng, thoáng chốc đã uống cạn chén thuốc đến không còn thừa." "Hinh Quý tần nghỉ ngơi tốt, nô tài cáo lui." Lấy lại chén thuốc, Lý Phúc Thăng cười cáo từ với nàng, rời khỏi Trường Nhạc cung. Nhìn Lý Phúc Thăng đi xa, tay Diệp Linh Sương sờ lên cánh môi mình, phía trên còn lưu lại cảm giác chua xót, nhưng thuốc này có chỗ không giống với chén thuốc trước kia, cứ như thiếu mất hương vị gì đó. "Thuốc này thật sự hữu dụng à? Vì sao nhiều nương nương uống vào cũng không thấy có thai." Bội Hoàn nghi hoặc nói, giọng nói pha lẫn chút cay đắng và ghét bỏ, nàng cau mũi. Kỳ thật có vài loại thuốc nên uống trước chuyện kia, có loại thì nên uống sau khi sự việc phát sinh, có lẽ thuốc này nên sửa lại là nên uống trước có vẻ tốt hơn. "Chẳng qua, quy củ này đã được Thái hậu đặt ra từ khi tiên đế còn sống, không thể phá vỡ." Diệp Linh Sương thản nhiên nói, có hơi không cho là đúng. "Việc đó nô tỳ hiểu được." Vân Kiều nói tiếp. Nàng ở trong cung thời gian dài, thường nghe các lão nhân nói chuyện phiếm, tất nhiên biết không ít chuyện. "Sau này, việc ấy chỉ khi ở trong điện của ta mới được nói, các ngươi chớ nói linh tinh với người khác." Ánh mắt Diệp Linh Sương đảo qua, phân phó. Mấy hạ nhân cúi đầu xác nhận. Lý Phúc Thăng xong chuyện rồi trở về Thương Loan điện, cung kính đứng một bên. Lúc này Đại Yến Đế vừa xem xong một quyển tấu chương, đem sổ con kia chất đống trên xấp tấu chương đã phê duyệt, quay đầu liếc nhìn hắn ta: "Có đưa thuốc bổ mà trẫm đã phân phó chưa?" Hỏi xong lại tiếp tục cầm lên một bản tấu chương khác xem, dường như chỉ là thuận miệng hỏi. Cho dù như thế, Lý Phúc Thăng cũng không dám chậm trễ, đáp: "Hồi Hoàng Thượng, nô tài đưa cho Hinh Quý tần chén thuốc không có loại thuốc nô tài hay bỏ. Chén thuốc đã đưa kia cũng là chính nô tài nhìn Hinh Quý tần uống sạch tất cả." Đại Yến Đế thản nhiên ừ một tiếng, động tác không thay đổi. Thấy Hoàng Thương không có sai bảo khác, Lý Phúc Thăng lẳng lặng đứng một bên, không dám nói gì. Đến khi Đại Yến Đế phê duyệt xong quyển tấu chương cuối cùng, đôi môi đang khép nhẹ nhàng nhếch lên, thở dài: "Lý Phúc Thăng!" Bỗng nhiên gọi một tiếng khiến Lý Phúc Thăng kinh ngạc muốn nhảy lên, lập tức cung kính cúi người: "Nô tài đây." "Theo trẫm đến Thượng Thư phòng, coi tiểu tử Hiên nhi kia học được gì từ Cổ ái khanh." Khoé miệng Đại Yến Đế khẽ nhếch, cất cao giọng nói, đi về phía trước. Lý Phúc Thăng bước nhanh theo. Thượng Thư phòng vốn được xây cách Thương Loan điện không xa để tiện lợi cho đế vương có thể luôn đốc thúc việc học của các Hoàng tử và Công chúa, mà từ trước Đại Yến Đế đã quy định rằng Hường tử lên năm tuổi bắt đầu đi Thượng Thư phòng học bài, còn Công chúa phải chờ tới tám tuổi mới bắt đầu. Đứng ngoài cửa nghe được âm thanh đọc sách thanh thuý, tâm tình Đại Yến Đế vô cùng vui sướng, cũng không giơ tay để vài thái giám và thị vệ đi bẩm báo, lập tức tiến vào. Thấy Hoàng nhi duy nhất của mình sống lưng thẳng tắp, ngay ngắn ngồi trên ghế, trong tay cầm một quyển sách đọc, ngẫu nhiên bị ngắt quãng một chút, không khỏi khiến hắn nhớ tới bản thân ngày bé. Thái phó Cổ Mặc Ngân cầm một ly trà xanh thượng phẩm trên tay, mở một cuốn sách trên bàn, chăm chú xem. Khi Đại Yến Đế bước đến gần, phát hiện đó đúng là trà Mạt Lị (1), mùi hợp lòng người. (1) Trà Mạt Lị: là loại trà dùng những cây hoa lài trắng thơm ướp thành. Nghe được tiếng bước chân, Tề Minh Hiên còn tưởng rằng là mẫu phi cử cung nữ Linh Ngọc tới đưa cơm, vội vàng hưng phấn quay đầu lại nhìn, đã thấy người tới không phải là Linh Ngọc trong cung của mẫu phi, cũng chả phải Vân Kiều bên người Hinh Quý tần, mà là phụ hoàng uy nghiêm của mình, nhanh chóng từ trên ghế trượt xuống, làm một cái đại lễ với Đại Yến Đế: "Nhi thần thỉnh an phụ hoàng." Đại Yến Đế vừa lòng sờ đầu hắn, sau đó bảo hắn tiếp tục. Nghe Nhị Hoàng tử nói một tiếng thỉnh an, Cổ Mặc Ngân mới hồi phục tinh thần lại, rời khỏi chỗ ngồi hành lễ với Đại Yến Đế. "Cổ ái khanh không cần đa lễ." Đại Yến Đế hư phù một phen, cười nói: "Trẫm nghe nói ngươi dạy Hiên nhi đọc sách vất vả, thế nhưng ngươi có vẻ rất nhàn nhã, nhàn nhã đến mức làm chuyện cá nhân, còn ngồi phẩm trà Mạt Lị này." Ngữ khí Đại Yến Đế mang theo vài phần trêu chọc, liếc mắt đánh giá nước trà màu vàng nhạt một cái. Ánh mắt Cổ Mặc Ngân chợt loé, cúi đầu cười nói: "Thứ lỗi cho thần, thần nghe người ta nói trà Mạt Lị này giúp hạ hỏa thư khí nên uống thử vài ngụm, không ngờ rằng bị Hoàng Thượng bắt gặp." Đại Yến Đế lơ đãng cầm chén trà uống thử một hai ngụm, cái trán hơi nhíu lại một chút: "Trà Mạt Lị này chế biến vụng về, bọt trà bên trong còn rất nhiều, là tự ái khanh làm sao?" Ngữ khí có chút nghi hoặc. Cổ Mặc Ngân cười cười trả lời: "Thần làm sao có thời gian rảnh rỗi, là do gần đây Cúc Phi nương nương sai người mang cơm đến, thuận tiện đưa một ấm trà Mạt Lị tự chế. Còn không phải sợ thần có thể phát tát cơn giận lên người Nhị Hoàng tử sao?" Vừa nghe lời này, khuôn mặt đang suy ngẫm của Đại Yến Đế giãn ra, nở nụ cười: "Cúc Phi quá mức cưng chiều Hiên nhi, thường ngày Cổ ái khanh ra sao thì cứ giữ như thế, nếu trẫm đã để ngươi làm Thái phó, muốn mắng muốn dạy cứ tuỳ ý, không cần băn khoăn." Chuyện Cúc Phi thường xuyên sai người mang cơm tới, Lý Phúc Thăng đã bẩm báo qua, Đại Yến Đế đương nhiên biết, nhưng trong lòng còn áy náy với Cúc Phi nên đành mặc nàng. "Hoàng Thượng phân phó như thế, thần sẽ không cố cư xử khác. Kỳ thật Nhị Hoàng tử rất thông minh, mặc dù hơi nhút nhát khi gặp người lạ." Cổ Mặc Ngân đáp. Hai người bắt đầu nói về Tề Minh Hiên. Nhị Hoàng tử Tề Minh Hiên đang còn đọc sách, có chút lo lắng, ngẫu nhiên nghe được phụ hoàng và Thái phó đàm luận về bản thân, trong lòng càng hoảng. Sự hoảng hốt này khiến cuốn sách trong tay rơi xuống, Đại Yến Đế quay đầu lại nhìn, hơi nhíu mày. Lý Phúc Thăng cùng theo sau Đại Yến Đế chạy tới giúp nhặt sách lên, cung kính nói: "Nhị Hoàng tử hãy cầm sách chặt, chớ để rớt." Còn Đại Yến Đế và Cổ Mặc Ngân vui vẻ ngồi nói chính sự. Thấy thời gian không còn sớm, Lý Phúc Thăng cẩn thận hối thúc một câu: "Hoàng Thượng, sắp đến ngọ thiện, người có muốn về trước không?" Đại Yến Đế hơi mất hứng nhìn hắn, cuối cùng vẫn dặn dò Cổ Mặc Ngân vài câu, sau đó sờ đầu Tề Minh Hiên rồi mới nhanh chóng rời đi. Thân là đế vương có đôi khi không thể tuỳ ý, ngọ thiện nhất định phải ăn đúng thời gian, cử chỉ cũng phải uy nghiêm đoan trang. Cổ Mặc Ngân tiễn Đại Yến Đế đi xa, mới ngồi lại chỗ mình, tay phải nâng chén trà lên, cúi đầu uống một hơi cạn sạch như sảng khoái uống một chén rượu lớn. Ánh mắt kia nhấp nháy, phức tạp khó phân biệt. --- Cho đến hiện tại, thời hạn thi hành án phạt cấm túc một tháng của Đức phi đã hết, rốt cuộc có thể ra khỏi Đức Sang cung. Không biết có phải là do sao chép kinh thư quá nhiều hay không mà Đức phi trở nên ngoan ngoãn, một thân bá khí kia thu liễm lại, gặp người đều là khách khách khí khí, tự nhiên hào phóng. Cấm túc một tháng không có nghĩa là Đức phi không biết chuyện đã xảy ra trong một tháng này. Chuyện ma quái trong Trung cung tra ra được Tôn Dung hoa, kết quả bị ban thưởng ba thước lụa trắng, còn có thai nhi được chẩn đoán trong bụng An Mỹ nhân kia qua mười ngày liền biến mất, bởi vì người đứng phía sau màn là Hiền phi nên nàng ta bị biếm lãnh cung, Quan Tiệp dư dùng mê tình hương tính kế Hoàng Thượng cũng bị giáng xuống ngũ phẩm Sung viện. Một tháng ngắn ngủi này, không ít chuyện xảy ra, xem ra nàng đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện tình phấn khích. Đức phi ha ha cười, lệ khí che giấu trong mắt vào bàn ngày, ban đêm đều bùng phát ra. Hồng Y và Bích Hà hầu hạ một bên quy củ cúi đầu nhưng tim rung sợ vô cùng. Phỏng chừng hậu cung gần đây phát sinh nhiều chuyện, thế nên một tháng kế tiếp rất yên lặng. Vào một ngày bình thường, Trường Nhạc cung lại xảy ra một sự việc không hề nhỏ. Vân Kiều vốn định hầu hạ Hinh Quý tần ăn khế, nhưng Hinh quý tần còn chưa đi tới nhuyễn tháp thì thân mình lảo đảo thiếu chút té xỉu. Vân Kiều hối hả tìm thái y đến kiểm tra, Hinh Quý tần lại nhất định bảo không cần, Mặc Nguyệt nóng vội sợ chủ tử thật sự có bệnh, bất chấp những gì chủ tử phân phó, đi Thái Y cục tìm Lý thái y lần trước. Lý thái y mãi chẩn đoán, đột nhiên nói ra một câu: "Thần chúc mừng Hinh Quý tần nương nương, là hỉ mạch." Lời này vừa nói ra, toàn bộ cung nữ và thái giám Trường Nhạc cung mừng rỡ như điên, duy nhất có Diệp Linh Sương ngơ ngác sững sờ tại chỗ, nàng có thai? Đại Yến Đế cho phép nàng có thai?
|
Chương 66: Hoàng thượng đích thân đến
Edit: Chang PhiBeta: Rine Hiền phi Thấy chủ tử nhà mình vẻ mặt ngẩn ngơ, Mặc Nguyệt chỉ cho là chủ tử quá mức vui sướng nên không để ý nữa. Quay ra nhìn An Đức Tử, An Đức Tử liền lập tức hiểu ý, vội ra khỏi Trường Nhạc cung, chạy tới Thương Loan điện báo tin. An Đức Tử báo cho quản sự Lý Phúc Thăng việc này, Lý Phúc Thăng hơi ngẩn ra, trên mặt cũng mang theo vài phần vui mừng, vội vàng vào trong Thương Loan điện thông báo cho Đại Yến Đế. Đại Yến Đế sửng sốt, trong chốc lát không kịp phản ứng. Hồi lâu sau, đôi mắt kia mới đột nhiên sáng lên, hỏi một câu: "Chuyện này là thật sao?" Lý Phúc Thăng liên tục gật đầu: "Là tiểu thái giám An Đức Tử ở Trường Nhạc cung tự mình tới bẩm báo, nói là Hinh Quý tần bị té xỉu, cung nữ mời Lý thái y đến, xác định là hỉ mạch không thể nghi ngờ, còn... " Lý Phúc Thăng vẫn chưa nói xong liền thấy Đại Yến Đế từ nhuyễn tháp đứng lên, phủi thẳng mấy nếp nhăn trên long bào, lúc này mới chắp tay sau lưng đi đến Trường Nhạc cung. Một đám cung nữ thái giám đương nhiên đi theo phía sau hắn, mọi người chỉ cảm thấy bước chân của Đại Yến Đế từ ung dung biến thành càng lúc càng nhanh, làm cho bọn họ suýt chút nữa không theo kịp. Lúc đến đó, Lý thái y vẫn còn chưa rời đi, cung kính đứng hầu ở một bên. Toàn bộ ánh mắt của Đại Yến Đế đều đặt vào nữ tử đang trên giường, đi mấy bước tới ngồi ở bên cạnh mép giường, cúi đầu nhìn nàng. Diệp Linh Sương thấy Hoàng Thượng tự mình đến đây, vội vàng đứng dậy muốn hành lễ, lại bị Đại Yến Đế kịp thời cản lại, cười với nàng: "Đã mang thai rồi rồi mà vẫn còn nghịch ngợm lộn xộn như vậy, lại động nữa thì trẫm sẽ phạt ngươi đấy." Nghe thấy lời này, Diệp Linh Sương ha ha cười một tiếng, quả nhiên không hề lộn xộn nữa, ngoan ngoãn nằm xuống. "Hinh Quý tần đã có thai bao lâu rồi?" Đại Yến Đế nhìn Lý thái y đang đứng một bên hỏi. "Hồi Hoàng Thượng, đại khái được hơn một tháng, thần đã viết đơn thuốc dưỡng thai đưa cho tiểu thái giám Ngô Đoàn đi lấy, chắc cũng sắp về rồi." Lý thái y cúi đầu khom người trả lời, tình cảnh vừa rồi khiến hắn nhớ tới lúc trước xem hỉ mạch cho An Mỹ nhân. Hắn vẫn nhớ rõ khi đó Đại Yến Đế căn bản không tới thăm An Mỹ nhân, chỉ để cho Lý công công đi xem tình hình, an ủi rồi đưa rất nhiều đồ ban thưởng qua. An Mỹ nhân có thai, phản ứng của Đại Yến Đế cũng chỉ bình tĩnh, thản nhiên, không hề có sự vui thích giống như vừa nãy. Lý thái y lúc trước cũng đã gặp qua Hinh Quý tần, biết nàng là người có bộ dáng đẹp, tính tình cũng rất tốt, nhưng trong hậu cung không thiếu những mỹ nhân như vậy. Không biết Đại Yến Đế rốt cuộc là thích nàng ở điểm nào? "Các ngươi đều lui xuống trước đi." Đại Yến Đế nhìn qua một đám cung nhân, bao gồm cả Lý thái y. Chỉ là, mặc kệ bộ dáng nói chuyện ung dung bình tĩnh cỡ nào, mọi người đều nhìn ra được sự vui sướng mà hắn cố gắng che dấu trong đáy mắt. Đợi đến lúc trong điện chỉ còn hai người, Đại Yến Đế dùng một tay kéo nữ tử đang ở trên giường vào trong ngực, để cho nàng tựa đầu vào vai của mình, mái tóc dài xoã tung trên cánh tay hắn. Diệp Linh Sương ôm eo hắn, không cách nào ngăn được khoé miệng đang cười vui vẻ: "Hoàng Thượng, vừa rồi người nghe thấy không, thiếp sắp làm mẫu thân rồi, người có cao hứng không?" "Tất nhiên là cao hứng." Đại Yến Đế hơi nâng khóe miệng, một tay giữ cằm của nàng, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên cánh môi phấn nộn. Dường như nhớ tới cái gì, vẻ mặt nghiêm lại dặn dò: "Về sau đã là người có thai rồi, không được giống như trước kia, động một chút lại lăn lộn mấy vòng, sẽ làm hài nhi trong bụng mệt mỏi." Lúc nói lời này thanh âm hắn rất mềm, giống như gió nhẹ lướt qua. Bị hắn nói đến việc này, trên mặt Diệp Linh Sương dần dần đỏ ửng lên: "Thiếp đã biết, Hoàng Thượng sao lại coi thiếp như một tiểu hài tử không hiểu chuyện vậy." "Trẫm nhớ rõ nàng mới chỉ mười sáu tuổi, vừa qua tuổi cập kê có một năm, ở trong mắt trẫm cũng giống như một hài tử choai choai mà thôi." Đại Yến Đế nhéo nhéo khuôn mặt nhẵn mịn của nàng, cười trêu nói. Diệp Linh Sương mất hứng, buông lỏng tay đang đặt trên vòng eo hắn ra, trừng mắt với hắn một cái, oán trách nói: "Nếu như thiếp ở trong mắt Hoàng Thượng chỉ là hài tử choai choai, vì sao Hoàng Thượng lại như vậy, như vậy... đối với thiếp, khiến cho thiếp cả người đều khó chịu, phải rất lâu mới bắt đầu tốt lên." Nói xong câu đó đã làm mặt nàng đỏ hết cả lên, nhưng lại khiến cho Đại Yến Đế không khỏi cười ra tiếng. "Nếu không phải ái phi nhắc nhở, trẫm suýt chút nữa đã quên. Hiện tại cách lần vừa rồi mới một tháng mà nàng đã mang thai, có thể thấy được một phen cố gắng của trẫm cũng không có uổng phí, cuối cùng ở trong bụng của ái phi cũng mang long tự." Loại lời nói lớn mật, không chút cố kỵ thế này, Diệp Linh Sương chỉ từng nghe qua lúc cùng hắn ân ái ban đêm, bình thường giữa ban ngày ban mặt ít thấy hắn nói như vậy, nhưng hiện tại... khiến nàng có chút kinh ngạc. Cúi thấp đầu xuống, giấu đi cảm xúc thực trong mắt, thoạt nhìn chỉ làm cho người cảm thấy nàng quá mức xấu hổ và giận dữ nên không dám nhìn thẳng vào nam tử trước mắt. "Đến, dựa vào trong ngực trẫm." Thấy nàng thoáng rời khỏi một ít, Đại Yến Đế đưa tay về phía nàng. Diệp Linh Sương không cam lòng, không muốn dựa vào trong lồng ngực của hắn, hai tay lần nữa ôm eo hắn, ngửa đầu nhìn lên. Đại Yến Đế cũng không nói chuyện, chỉ tinh tế đánh giá khuôn mặt nàng. "Hoàng Thượng, người thật sự thích hài tử này sao?" Nàng chăm chú theo dõi hắn, thần sắc chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này. Hắn im lặng trong chốc lát, sau đó đột nhiên cong môi cười cười, đưa tay vuốt mũi nàng, lại hung hăng véo hai cái: "Nàng lại đang nghĩ ngợi lung tung cái gì, trẫm tất nhiên thích hài tử này, bằng không thì làm gì có chuyện đến thăm nàng." Nghe xong lời này, Diệp Linh Sương giống như được uống thuốc an thần, ngọt ngào cười với hắn, lộ ra hai cái lúm đồng tiền hắn thích nhất, hắn liền đưa tay sờ lúm đồng tiền, tràn đầy trêu chọc. Hai người ngồi cùng nhau một lúc lâu, Đại Yến Đế mới để nàng nằm lại trên giường, hôn lên trán nàng, ôn nhu nói: "Ngoan ngoãn ở tại Trường Nhạc cung dưỡng thai cho thật tốt, trẫm sẽ tới dùng bữa cùng nàng, không được ăn mấy thứ linh tinh bậy bạ, ngày thường chỉ cần ở trong sân đi dạo một chút là được, không được đi quá xa." Nàng liền cười gật đầu, thò tay đẩy hắn: "Thiếp biết rõ Hoàng Thượng chính sự bận rộn, người cứ yên tâm đi xử lí đi, thiếp tự biết chăm sóc cho mình. Hơn nữa thiếp còn có một đám cung nhân Hoàng Thượng ban thưởng nữa, mỗi người bọn hắn đều rất tốt." Đợi đến lúc Đại Yến Đế rời khỏi Trường Nhạc cung không bao lâu, tin tức Hinh Quý tần mang thai liền truyền ra. Nhất thời, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng mặc kệ họ nghĩ như thế nào cũng đều phải biểu hiện ra ngoài bộ dạng nói nói cười cười. Chỉ một lát sau, Đại Yến Đế đã ban thưởng xuống Trường Nhạc cung, toàn bộ đều là đồ hiếm có, vô số trân bảo cùng vải vóc đều là phẩm chất cao quý, mỗi một vật đều có giá trị xa xỉ. Sau đó, lại đến Kỳ Quý phi đưa tới một pho tượng Quan Âm tống tử làm bằng vàng ròng. Cung nhân Trường Nhạc cung bận rộn đón tiếp từng cung nữ thái giám ở các cung khác đưa hạ lễ tới. Trong khoảng thời gian này còn muốn náo nhiệt hơn so với Đan Nguyệt cung của Kỳ Quý phi. --- Đan Nguyệt cung. "Không nghĩ tới lại để cho Hinh Quý tần mang thai." Kỳ Quý phi không mặn không nhạt nói, nhẹ nhàng nghịch ngón tay trắng nõn của mình, giống như đang nhàm chán nên kiếm việc đùa bỡn. Tú Trúc ở bên cạnh mấp máy môi, không biết có nên nói tiếp hay không. "Chỉ là không biết Hinh Quý tần này có phải cũng giống như An Mỹ nhân kia, không cẩn thận xảy ra việc ngoài ý muốn nên sảy mất cái thai này hay không?" Đôi mắt đào hoa của Kỳ Quý phi hơi nhíu lại, cười yếu ớt nói, nhưng trong mắt lại là một mảnh tối tăm. Hinh Quý tần thân phận đê tiện, chỉ ngắn ngủi mấy tháng liền bò đến vị trí Quý tần. Hôm nay lại có thai, có thể nói là đang ở vị trí đầu sóng ngọn gió. Trong hậu cung này, đám nữ nhân ghen ghét hâm mộ nàng ta cũng sẽ không thiếu, chỉ là không biết ai có bản lĩnh có thể tính toán được Hinh Quý tần này. Hiền phi tâm kế cũng không phải kém, chỉ tiếc ngàn tính vạn tính lại không có tính toán đến tâm tư của Hoàng Thượng, cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục bị đày đến lãnh cung. Hôm nay, ở cái hậu cung này cũng chỉ còn Ngạn Phi có thể xem được mà thôi, không biết ẩn giấu dưới hình tượng bình tĩnh nhiều năm qua có phải là một mảnh sóng to gió lớn hay không... "Nương nương!" Ngoài điện một tiểu thái giám chạy chậm vào, thấp giọng gọi một tiếng. Hiển nhiên là hắn vừa dò thăm được tin tức mới, không chờ đợi được muốn nói cho Kỳ Quý phi. "Nói." Kỳ Quý phi thản nhiên nói. "Nương nương, vừa rồi Lý Phúc thăng đi Trường Nhạc cung." Tiểu thái giám hồi bẩm nói, còn chưa có nói xong liền bị Kỳ Quý phi không kiên nhẫn cắt ngang. "Lúc trước Tú Trúc đã nói với bổn cung, không phải chỉ là đưa đồ ban thưởng sao, có gì mà ngạc nhiên. Đồ ban thưởng của bổn cung cũng đã kịp thời đưa đi rồi, đưa tượng Quan Âm tống tử bằng vàng qua cũng coi như vui mừng. Dù nàng ta đã mang thai rồi sau đó bổn cung mới tặng Quan Âm, coi như chậm một bước nhưng chung quy cũng xem là có ý nghĩa." "Hồi bẩm nương nương, nô tài muốn nói không phải cái này. Lý công công sau khi trở lại Thương Loan điện lại đi tiếp một chuyến, lúc này trong tay có thêm một đạo thánh chỉ. Nô tài cố gắng tìm hiểu, mới biết được Hoàng Thượng vừa mới phong cho Hinh Quý tần kia làm Hinh Phi, chuyển vào ở chính điện Trường Nhạc cung." Tiểu thái giám vội vàng nói một hơi. Lời này vừa nói xong, Kỳ Quý phi mạnh mẽ bật dậy từ trên nhuyễn tháp, thanh âm gần như điên cuồng gào thét: "Hoàng Thượng lại phong cho nàng ta làm một trong tam phi sao?"
|
Chương 67: Lời nói của Cúc Phi
Edit: Du TầnBeta: Nhã Quý phi Diệp Linh Sương tiếp chỉ, sắc mặt hơi trầm trọng. Hoàng thượng thế mà lại trực tiếp cho nàng làm một trong tam phi, vẫn giữ lại phong hào Hinh! Muốn nàng tin tưởng Đại Yến Đế hơi thích mình, nàng tuyệt đối không nghi ngờ. Nhưng muốn nàng tin tưởng Đại Yến Đế thích mình đến mức có thể không để ý đến những nữ nhân trong hậu cung, trực tiếp cho nàng cái thân phận đặc thù là một trong tam phi, vô luận như thế nào nàng cũng tin tưởng không nổi. Quý, Thục, Hiền, Đức tứ đại chính phi thì chỉ có xuất thân tốt mới được ngồi lên vị trí kia. Ngay cả Cúc Phi cùng Ngạn Phi bởi vì có xuất thân bình thường nên đến nay vẫn chưa được phong làm tứ phi. Mà nay nàng chính là cùng với Cúc Phi và Ngạn Phi đứng chung một hàng. Hoàng thượng đây rõ ràng là muốn đưa nàng lên nơi đầu sóng ngọn gió mà! "Nương nương, ngài mất hứng sao?" Mặc Nguyệt mới vừa rồi còn kích động chưa có bình ổn, làm cho khuôn mặt của nàng có chút đỏ bừng. Diệp Linh Sương thản nhiên cười: "Không đâu, chỉ là nhất thời hơi kinh ngạc thôi." "Nương nương nay có mang long tự, nô tỳ nghĩ Hoàng thượng đối với nương nương yêu thích nên cũng sẽ thăng phi vị. Chỉ là ngàn lần không dự đoán được Hoàng thượng lại trực tiếp cho nương nương trở thành một trong tam phi, làm Hinh Phi!" Mặc Nguyệt lại nói. "Này chứng minh Hoàng thượng sủng ái nương nương, ban phi lại thưởng chính điện. Nương nương nay đã đứng đầu một cung, về sau sinh hạ Hoàng tử hay Công chúa đều chính mình có thể tự dưỡng." Bội Hoàn hớn hở tiếp lời. Vân Kiều đầu cúi thấp, trên mặt cũng có vui mừng nhưng không bằng hai người kia. Bên trong hậu cung này người lên càng nhanh thường rơi xuống càng thảm, Hinh Phi cũng là biết điểm này nên sắc mặt mới hơi trầm trọng. "Nương nương." An Đức Tử từ bên ngoài đi vào thông báo: "Lý công công đã cho người dọn dẹp sạch sẽ chính điện, muốn hỏi nương nương trước chờ một chút, cũng tiện thể cho nô tài di dời đồ đạc qua bên đó." Diệp Linh Sương đem quyển sách trên tay nhẹ nhàng đặt xuống một bên: "Cũng được, ta vừa vặn muốn đi qua Tích Ngọc cung xem Cúc Phi. Mặc Nguyệt ngươi ở lại đây nhìn người một chút, người nào lui tới đều phải cẩn thận lưu ý. Sau đó cùng bọn người An Đức Tử đem đồ đạc trong phòng chuyển qua bên chính điện, mấy quyển sách của ta cũng đem qua hết đi. Vân Kiều ngươi cùng ta đi một chuyến đến Tích Ngọc cung." Nay Hinh Phi không giống như ngày xưa, nàng đang mang thai nên Vân Kiều gắt gao theo ở phía sau. Chỉ sợ không cẩn thận giống vị An Mỹ nhân ở Cam Tuyền cung ngã một cái thai nhi trong bụng liền bị thương tổn. Diệp Linh Sương thấy khuôn mặt nàng ta khẩn trương, không khỏi cười: "Yên tâm chủ tử nhà ngươi có một chút công phu, sao dễ dàng bị mấy cục đá làm cho té ngã." "Mặc kệ như thế nào, nương nương ít đi ra khỏi Trường Nhạc cung mới là tốt, đề phòng có người mang tâm ý xấu muốn gây bất lợi cho nương nương." Vân Kiều trả lời, vẻ mặt thành khẩn. "Mới vừa rồi ta thấy ngươi không nói ra suy nghĩ của mình, nay chỉ còn ta với ngươi, ngươi cũng không cần cố kỵ mà nói đi." Diệp Linh Sương thả chậm cước bộ, ý bảo nàng ta tới gần một chút. Vân Kiều cân nhắc một lát, chỉ nói: "Có một số việc trong lòng nương nương đã sớm có chủ ý, kỳ thật nô tỳ nói hay không đều giống nhau." "Cũng chỉ ngươi mới có nhãn lực." Diệp Linh Sương ngoéo môi một cái, cũng không tiếp tục ép hỏi nàng ta. Khi Diệp Linh Sương tới Tích Ngọc cung, Cúc Phi hơi kinh ngạc, nghĩ Hinh Phi dạo gần đây rất nổi bật còn không quên lại đây thăm nàng, trong lòng nhất thời phức tạp vạn lần. Hơn một tháng ở chung, nàng có thể nhìn ra vài phần, Hinh Phi đối với nàng quả thật là thực lòng. Bởi vì có vài thứ giả trang như thế nào cũng không được. Hai người nói chuyện bình thường đều cho thái giám cùng cung nữ lui ra ngoài, vì vậy nói chuyện cũng không cần phải quá mức câu nệ. Diệp Linh Sương vừa vào cửa liền trực tiếp ngồi cách nàng một cái ghế, không hàn thuyên gì liền vào thẳng vấn đề: "Tỷ tỷ hẳn là biết muội đang mang thai, bất đắc dĩ mới làm cho Thái Y cục Lý thái y chuẩn đoán ra. Chính là muội vạn lần thật không ngờ Hoàng thượng lại đem chuyện muội mang thai phong cho muội làm một trong tam phi, không biết chuyện này tỷ tỷ thấy thế nào?" Diệp Linh Sương mày liễu nhíu lại nhìn nàng hỏi. "Này là chuyện tốt mới đúng, Hinh Phi muội muội tại sao lại buồn rầu?" Cúc Phi hơi dời ánh mắt, trả lời. "Muội cùng Cúc Phi tỷ tỷ ở chung nhiều ngày, tỷ tỷ đáng lý phải hiểu tính tình muội. Muội chỉ cần ở trong cung phía sau an phận một góc, thường không nổi bật sẽ không rơi vào cảnh người ghen ghét. Nhưng Hoàng thượng này rõ ràng là đưa muội đến nơi đầu sóng ngọn gió." Đối với nàng mà nói đã sớm biết không thể ngăn cản người đời ngôn luận, Cúc Phi nay đã thành thói quen. Vì trong điện chỉ có hai người nên nàng cũng không muốn lớn tiếng, nhàn nhạt nhìn Diệp Linh Sương. "Hinh Phi ngươi đối với Hoàng thượng rốt cuộc... là cái cảm tình gì?" Cúc Phi hồi lâu vẫn chưa nói chuyện, lẳng lặng nhìn tấm màn, qua thời gian rất lâu về sau mới từ từ hỏi một câu. Diệp Linh Sương nhất thời giật mình, tiếp theo ha ha cười, thần sắc thoải mái: "Không dối gạt tỷ tỷ, muội đối với Hoàng thượng hơi ỷ lại, muốn nói thích cũng được đi. Nhưng hỏi muội có thể hay không bởi vì Hoàng thượng đi các cung khác, sủng hạnh phi tần khác, đối với người khác nói cười vui vẻ mà trong lòng muội toan phiền không vui, muội đây có thể khẳng định nói với tỷ tỷ, tuyệt không có!" Nhìn mắt tử vi của Cúc Phi cuối xuống, thần sắc ảm đạm, Diệp Linh Sương lời nói mang theo vài phần mê hoặc, thấp giọng nói với nàng: "Tỷ tỷ ở hậu cung đã lâu, hẳn là so với những nữ nhân trong hậu cung này đều rõ ràng hơn, Hoàng thượng chỉ có thể thích nhưng không thể yêu. Ai yêu Hoàng thượng chính là cho mình cái tâm ngột ngạt, về sau sẽ không có kết quả tốt." Cúc phi hơi nâng mắt nhìn Hinh Phi, nhếch môi nói: "Thực ra lời muội muội nói cực kỳ giống với một người bạn cũ của bản cung." Nói đến hai chữ bạn cũ, ánh mắt Diệp Linh Sương có chút sâu thẳm, đôi đồng tử có ý che lấp nét ưu thương. "Có lẽ bạn cũ của tỷ tỷ cùng muội muội ý tưởng giống nhau." Diệp Linh Sương cười nhẹ. "Không sợ Hinh Phi muội muội chê cười, cho dù bản cung cùng Đại Yến Đế ở chung đã lâu, cũng không thể hoàn toàn thăm dò ý tứ của hắn. Bản cung chỉ có thể nói với muội muội một câu, có một số việc chính mình hơi có cảm xúc liền muốn dụng tâm nhưng Hoàng thượng lại là người giỏi che giấu cảm xúc." "Tỷ tỷ trước kia có cảm nhận được cảm tình của Hoàng thượng không?" Diệp Linh Sương truy vấn. Cúc Phi thở dài mỉm cười: "Vì cớ gì muội muội mỗi lần đều phải làm cho bản cung đem mọi chuyện hoàn toàn nói ra ở trước mặt ngươi?" Diệp Linh Sương cười: "Tuy rằng tàn nhẫn, cũng là một loại biện pháp trực tiếp làm cho tỷ tỷ nhanh nhận rõ tất cả mọi việc." "Ngươi cùng Nguyệt nhi thật sự rất giống..." Cúc Phi nhìn cặp mắt sáng ngời kia, nỉ non nói. Ý thức được chính mình nói gì đó, vội vàng hoàn hồn xem Diệp Linh Sương, thấy nàng ta vô sự phản ứng, liền nheo mắt lại, thở dài một hơi, giống như tự nói với chính mình: "Bản cung tự nhiên biết cảm tình Hoàng thượng đối với bản cung. Bất quá là sủng nịch nhiều hơn một chút vì xem ta đáng thương." Nàng hoàn toàn nói ra lời ở trong lòng, cũng chỉ là một chút thích. Nhưng chính nàng ngày xưa quá tham lam, ngay cả một chút thích này cũng bị nàng dần dần làm mất, ở trong lòng Hoàng thượng nay chỉ còn một tia áy náy mà thôi. "Tỷ tỷ khi nói lời này, muội nhìn ra tỷ tỷ hẳn là đã mở lòng mình. Tỷ tỷ hãy yên tâm, muội sẽ theo lời tỷ nói dụng tâm đi cảm thụ, nhưng cũng không nhiều, chỉ cần Hoàng thượng trong lòng lưu lại một cái hình ảnh của ta là tốt rồi." "Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt. Nay muội muội có thai, thành ra người khác lại đỏ mắt nhìn, ngươi mọi sự hãy cẩn thận, lời nói chớ có đắc tội người nào, càng chớ đi những nơi nguy hiểm. Tâm tư Hoàng thượng ngươi cũng đừng bận tâm nhiều, hắn nếu đã cho ngươi làm phi tóm lại sẽ che chở ngươi vài phần." Cúc phi gằn từng tiếng, phân phó rất nhiều. Diệp Linh Sương chỉ mỉm cười nghe nàng ta giảng, ngẫu nhiên gật đầu. Khi Diệp Linh Sương đã sắp đi, Cúc Phi đột nhiên gọi nàng lại, nhìn nàng bộ dáng thanh thuần không có tâm cơ, trầm tư thật lâu, chậm rãi nói: "Lần trước Hoàng thượng có nhắc tới việc học của Minh Hiên, lơ đãng nói đến Cổ Thái phó, chỉ là không hiểu được Hoàng thượng vì sao muốn bản cung tặng trà hoa lài cho Cổ Thái phó, Hinh Phi có biết nguyên do không?" Diệp Linh Sương nghe ra, đột nhiên ha ha cười: "Muội muội còn tưởng có chuyện gì, hoá ra là chuyện này. Phàm là người dạy học tính tình có chút không được kiên nhẫn, đặc biệt lại đối với đứa nhỏ như Nhị Hoàng tử. Muội sợ cơn tức của Cổ Thái phó quá lớn, vì muốn tốt cho Minh Hiên, mới kêu Vân Kiều đi pha trà hoa lài cho hắn uống để trừ đi hoả khí. Không nghĩ tới sự việc nhỏ như vậy Hoàng đế lại vô tình phát hiện." "Hoá ra là như thế." Cúc Phi lắc đầu cười: "Hinh Phi có tâm, đứa nhỏ Minh Hiên kia làm người ta có chút đau đầu. Cẩn thận trên đường một chút, đừng để người có tâm thừa dịp có chỗ trống." Cúc Phi bồi thêm một câu. Diệp Linh Sương gật gật đầu, trở về Trường Nhạc cung. Cùng lúc đó, đồ bên thiên điện đã chuyển vào chính điện, nàng cũng trở thành người đứng đầu một cung - Hinh Phi.
|
Chương 68: Phi tần chốn hậu cung
Edit: Chiêu TầnBeta: Tâm Quý tần Hoàng Thượng quả thực đã điên rồi! Đức phi tức giận đến xanh trắng cả khuôn mặt, mạnh tay ném chén trà gần đó nhất. Sau khi nàng bị cấm túc trong cung, vốn là nghe xong vài tin tức tốt đó, trong lòng vô cùng đắc ý, đặc biệt, khi nhớ tới Hiền phi xưa nay giả đứng đắn kia, giờ lại bị biếm thành Sung nghi, còn bị nhốt vào Lãnh Nguyệt điện, trong lòng vui sướng biết bao nhiêu, dù số lần Hoàng Thượng đến nơi của nàng ít lại chút, nhưng phần sung sướng khi thấy người gặp họa cũng có thể khiến tâm trạng uất nghẹn, bực dọc ấy trôi qua. Vậy mà Hoàng Thượng thế nhưng lại đem con tiện nhân Hinh Quý tần kia nâng thành Hinh Phi. Hoàng Thượng rõ ràng là đang làm loạn. Nàng, Thường Mộng Khê vào cung đã hơn ba năm, lúc mới tiến cung là nhờ vào chức quan của phụ thân mà trực tiếp được phong làm nhị phẩm Thục viện, sau lại phải tự mình cố gắng lấy lòng Hoàng Thượng. Hơn nữa, một năm trước đây, phụ thân được Hoàng Thượng thăng chức thành Tiên phong thống lĩnh, nàng mới có thể bò lên vị trí Đức phi này, làm một trong tứ đại chính phi, vào ở chính điện Đức Sang cung, trở thành người đứng đầu một cung. Cái ả Hinh Quý tần kia là cái chuyện tốt gì vậy, chỉ mới ngắn ngủn mấy tháng đã đi tới nhất phẩm phi vị, làm một trong tam phi, cái khác không nói, chuyện này chính là hung hăng đánh vào thể diện của Ngạn Phi và Cúc Phi. Ngạn Phi và Cúc Phi là người đi theo Đại Yến Đế sớm nhất, lúc ấy phụ thân Cúc Phi còn là một phó tướng nho nhỏ. Còn chức quan phụ thân Ngạn Phi tuy nói là không nhỏ, nhưng nàng cũng là dòng thứ xuất, xấu một chút, năm đó là do tỷ tỷ của nàng ta, con vợ cả đã bị nhị Hoàng tử Tề Thiên Trạch lập làm chính phi, cùng đủ loại nguyên nhân, hai người họ cuối cùng cũng chỉ là trắc phi, nhưng dù có nhiều năm tình nghĩa với Hoàng Thượng, sau khi đăng cơ người cũng không thăng Cúc Phi cùng Ngạn Phi tới vị trí Chính nhất phẩm. Đức phi biết rất rõ, nếu như lúc trước khi Cúc Phi hạ sinh Nhị Hoàng tử, thân mình không bị xấu đi, quan hệ với Hoàng Thượng không càng ngày càng tệ, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ để nàng ta ngồi vào vị trí Chính nhất phẩm. Còn Ngạn Phi kia, nếu dưới gối nàng ta là một Hoàng tử mà không phải là một cô Công chúa, tỷ tỷ cũng không có quan hệ gì với Tây Nhạc vương, không chừng nàng ta đã sớm trở thành Thục phi. Nhưng, cho dù như thế thì Trường Nhạc cung Hinh Quý tần kia nhưng cũng không thể thăng làm Hinh Phi, ăn cùng mâm, ngồi cùng chỗ với các nàng. Nay bay lên phi vị chỉ tốn chút hơi, thêm chút sức, chuyện này làm sao các nàng không tức? Trong hậu cung này, người ghen tức đến đỏ cả mắt đâu chỉ có mình Đức phi, Kỳ Quý phi cũng như thế, khi nghe được tin tức cũng nổi giận đến trợn tròn mắt, nhưng bây giờ nàng ta lại là người có thân phận cao quý nhất trong cung, không thể đánh mất tư thái. Nàng lập tức điều chỉnh lại tâm tình rất nhanh, ngay sau khi Hoàng Thượng phong thưởng cũng đưa lễ vật sang, các cung khác cũng làm theo như thế, thậm chí Phùng Chiêu viện đứng đầu Phong Hồi cung còn thêu tặng một đóa mẫu đơn yên nhung tử lớn ngụ ý tốt lành. Hoa mẫu đơn vốn là vật mà chỉ thân phận Hoàng Hậu vô cùng tôn quý mới dám thích, đừng nói chi là loài yên nhung tử vốn rất quý này. Cánh hoa bên ngoài của yên nhung tử nở rộ ra, lọi ra lớp cánh hoa ở giữa, xoè ra, trông như chiếc vương miện, cành ngạc nhiên hơn nữa là với góc độ này, đoá hoa lại nhìn càng tôn quý. Diệp Linh Sương nhẹ nhàng chạm, ngón tay khẽ vân vê mặt vải, trong lòng lại nhớ đến Phùng Chiêu viện xưa nay tính tình thẳng thắn. Nghĩ đến thân thể mình bây giờ, Diệp Linh Sương nhẹ nhàng cười, bảo Mặc Nguyệt đem lễ vật này cất vào trong kho, cũng không nhìn thêm một cái nào nữa. Có một vài thứ rất tốt, nhưng nếu thật sự dùng nó trên người, không chừng đắc tội với bao nhiêu người cũng không biết. "Nương nương, nô tỳ đã hầm thuốc dưỡng thai xong, nương nương người chịu đắng một chút, uống hết chén thuốc này đi ạ." Bội Hoàn đặt cái chén chứa đầy nước thuốc đen ngòm cạnh Diệp Linh Sương, lại mở mấy bịch mứt hoa quả ra, đặt kế bên, cười nói: "Chịu khổ chút liền có thể sung sướng, nương nương ăn canh dược này xong, thì có thể dùng mứt hoa quả này." Diệp Linh Sương nhìn thoáng qua chén thuốc kia với vẻ ghét bỏ, lại thấy mấy người Bội Hoàn và Mặc Nguyệt nhìn chằm chằm mình, liền cố gắng nhịn vị đắng kinh khủng kia ở cổ họng mà nuốt xuống, sau đó lập tức lấy một miếng mứt hoa quả hung hăng nhét vào miệng. Bội Hoàn thấy vậy liền lặng lẽ cười nhẹ, rồi lui ra ngoài. "Nương nương, hôm nay lúc nô tỳ đi lấy thuốc gặp được một người, không biết có nên nói cho người hay không?" Vân Kiều cúi đầu, mắt khẽ nâng lên, hỏi. Diệp Linh Sương ngẩng đầu nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng hình như có chút khó xử, giống như đang phân vân, có nên nói hay không, bèn nói: "Không cần băn khoăn, cứ nói thẳng ra đi." "Hồi nương nương, lúc nãy nô tỳ Thái Y cục, ngẫu nhiên gặp được cung nữ Châu Ngọc, là người bên cạnh An Mỹ nhân Cam Tuyền cung, Châu Ngọc nói là dạo gần đây, thân thể An Mỹ nhân càng ngày càng kém." Nghe lời này, Diệp Linh Sương trước hết là im lặng, sau đó mới nói: "Ngày mai lấy danh nghĩa của bản cung đi Thái Y cục lấy chút dược bồi bổ thân mình, sau đó thì đưa cho Châu Ngọc, để nàng ta mang về Cam Tuyền cung, bản cung sẽ không đi." Sau khi trở thành người đứng đầu một cung, lúc nói chuyện, khi tự xưng phải đổi thành bản cung. Mặc Nguyệt vốn nghĩ chủ tử nhà mình phải mất một thời gian mới có thể thích ứng được, không ngờ hai chữ bản cung từ trong miệng nàng nói ra lại vô cùng tự nhiên như vậy, ẩn chứa uy nghiêm mà trước nay chưa từng biểu lộ. Vân Kiều đã xác nhận được chuyện này, tự nhiên sẽ không nhắc lại lần nào nữa. Nếu An Mỹ nhân thật tình đối đãi với chủ tử chỉ một hai phần, làm sao chủ tử lại xem nhẹ quan hệ vốn thân thiết như tỷ muội của hai người chứ. Lúc này, quả thật như lời Vân Kiều nói, thân thể của An Mỹ nhân vô cùng kém. Châu Ngọc trơ mắt nhìn chén thuốc mà mình đã khổ cực biết bao nhiêu mới hầm được bị An Mỹ nhân không thèm nhìn một cái mà hất văng xuống đất. Tuy rằng lý giải được tâm tình buồn bực của chủ tử, nhưng trong lòng thì như bị nhéo một cái thật đau. Sau khi An Mỹ nhân bị sảy thai, là do chính Lý thái y bắt mạch rồi đưa thuốc, nhưng không hiểu sao sau khi uống thuốc, thân mình An Mỹ nhân vẫn không tốt lên, đành phải đi Thái Y cục nhờ người khác bốc, người ta đương nhiên sẽ không cho nàng sắc mặt dễ coi. Châu Ngọc vội vàng xoay người đi nhặt lại cái chén thuốc, nhìn lướt qua giường thì lại thấy An Mỹ nhân đang nằm thều thào vài tiếng, "Vì sao cùng là người bị Minh Vũ quốc đưa tới, cũng cùng mang thai, nhưng tại sao lại chênh lệch như vậy? Ta rốt cuộc kém nàng ta ở chỗ nào chứ?! So tướng mạo, ta với nàng ta cũng đâu kém bao nhiêu, luận tính tình, ta cũng được coi là giai nhân dịu dàng. Vậy Hoàng Thượng rốt cuộc coi trọng nàng ta ở điểm nào??!!" Nhìn thấy bộ dạng thất thần đó của An Mỹ nhân, Châu Ngọc cũng không nói gì, chỉ là đôi mày nhăn lại, thầm nghĩ: vị Hinh Phi kia tính tình thật vô cùng hoà nhã, đối xử với người ngoài cũng vô cùng thành khẩn, còn về việc nàng ta có chỗ nào hơn người thường, khiến Hoàng Thượng không quan tâm đến phản ứng của chúng phi mà sắc phong nàng ta thành Hinh Phi, nhất thời nàng không thể lý giải nổi, có lẽ vị Hinh Phi kia thật sự có chỗ nào đó hơn người. "Khụ khụ... Khụ ―" An Mỹ nhân che miệng ho mạnh ba tiếng, thanh âm vang vọng cả thiên điện, Châu Ngọc định bước lên phía trước đấm lưng giúp nàng thuận khí lại, đã thấy An Mỹ nhân chậm rãi buông tay xuống, trên tay là một mảnh máu màu đỏ tươi. Châu Ngọc sợ đến thất kinh hồn vía, nghĩ An Mỹ nhân cũng sẽ sợ đến khủng hoảng, nào ngờ nàng lại cười ha ha. Vết máu còn đọng lại trên môi, tô đỏ thêm mấy phần, lộ ra vẻ yêu diễm trước nay chưa từng có. "Là ta sai thật rồi, ta không nên có lòng tham, không nên tìm mọi cách để Hoàng Thượng yêu ta, là do ta không biết tự lượng sức mình..." Nàng nỉ non thì thào, giống như là đang nói với chính bản thân. Có lẽ ngay từ đầu đã là do nàng tự si tâm vọng tưởng, nhà đế vương luôn luôn vô tình, vì sao nàng lại không tin? Thế nên mới từng bước từng bước sai, đầu tiên là dựa vào Hiền phi, cho đến cuối cùng là tự đánh mất con của mình, đây có lẽ là nhân quả tuần hoàn đi. An Mỹ nhân dần dần nhắm mắt lại, nằm hồi trên giường, bỗng dưng nhớ lại thời điểm Hinh Phi còn là một Phân nghi nho nhỏ. Nàng nói: An muội muội, nếu ngươi muốn thì liền tự mình mà tranh thủ đi, trong hậu cung này, chỉ cần ngươi không có quyền thế thì chẳng ai kính trọng ngươi đâu. Vào lúc đó, có lẽ nàng ta đã biết được những si niệm cuồng vọng của nàng. Hình như nàng đã hiểu được vì sao Hoàng Thượng lại không đối xử với nàng ta giống như với bao người khác. Khoé miệng hơi nhếch lên, lộ ra chút tự giễu, nàng tự làm khổ bản thân một phen, đến cùng thì cái gì nàng cũng không có được... --- Đại Yến quốc Thái hậu yêu thích lễ Phật, phật đường kia lại cách Phúc Thọ cung khá gần, Thái hậu liền niệm kinh trong đó. Đặc biệt là sau một năm trước, khi Hoa gia gặp chuyện không may, Thái hậu liền như sống ở hai nơi, Phúc Thọ cung và tiểu phật đường đó. Chỉ là hôm nay, người vốn chẳng bao giờ quản mấy việc cỏn con của hậu cung lại xuất hiện, đi dạo trong vườn hoa bên ngoài Phúc Thọ cung một vòng. Đại Yến Đế nghe nói việc này, liền buông xuống công chuyện trong tay, đi tới Phúc Thọ cung thỉnh an. Ngồi đoan trang trên nhuyễn ghế là một người phụ nữ gần năm mươi tuổi, nhưng lại bảo dưỡng vô cùng tốt, nên trông như khoảng đầu tuổi bốn mươi. Thấy Đại Yến Đế tiến vào, liền dựa vào cánh tay của một cung nữ mà đứng lên. "Nhìn sắc mặt Thái hậu so với trước kia đã tốt hơn nhiều." Đại Yến Đế cười nhẹ nói, liền phụ đỡ nàng đứng dậy. "Không cần, bây giờ Hoàng nhi ngươi là Hoàng đế, thân phận cao quý, mấy việc nặng nhọc như hầu hạ người này liền để cho bọn hạ nhân làm đi." Thái hậu đáp, nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại chẳng có tí vui mừng nào. Nghe lời này, Đại Yến Đế chỉ nhíu mày một cái, sau đó liền thu tay lại, gạt vạt áo của long bào sang một bên, rồi ngồi lên cái đệm dày bên cạnh Thái hậu. "Hoàng đế, ngươi nay là người mà vạn dân kính ngưỡng, đối với việc gì cũng nên có một thái độ. Tuy nói lúc trước, việc của Hoa gia khiến ai gia hậm hực với ngươi, nên một lòng hướng Phật, nhưng Hoàng đế cũng nên lập Hậu thêm lần nữa, tránh cho hậu cung hỗn loạn, khiến Hoàng Thượng ngươi phiền lòng, hơn nữa Hoàng hậu quản việc hậu cung so với ngươi cũng biết đắn đo chừng mực hơn." Thái hậu từ từ nói, cảm thấy cơ thể không khoẻ lắm, bèn hơi nghiêng người, tựa lưng vào ghế dựa phía sau. Đại Yến Đế chậm rãi cong môi, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, nói: "Nếu không có phát sinh chuyện Hinh Quý tần tấn thăng Hinh Phi, Thái hậu có phải còn luyến tiếc tiểu phật đường, không thèm đi ra, lại càng không ngồi ở đây nói chuyện với trẫm?" Thái hậu hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt của hắn sâu thẳm, loé lên tinh quang, nhất thời bị giật mình, "Hoàng đế là có ý gì, khi nào ai gia lại không muốn gặp Hoàng đế, chỉ là dạo gần đây muốn dốc lòng thờ Phật, không thể phân tâm mà thôi." "Trẫm không có ý như thế, chỉ là nếu Thái hậu cảm thấy trẫm làm việc không có chừng mực, xin Thái hậu dốc lòng chỉ bảo, trẫm nhất định sẽ hết lòng thụ giáo." Đại Yến Đế dùng ngữ khí hết sức bình thường mà nói, khẽ gật đầu một cái coi như làm lễ rồi rời khỏi Phúc Thọ cung. Chỉ là trong mắt lại hiện lên hàn ý như có như không, khoé miệng lại hơi cong lên như phụ trợ, thoạt nhìn có vẻ hung ác.
|
Chương 69: Yết kiến Thái hậu
Edit: Nhã Quý phiBeta: Huệ Hoàng Hậu Quan hệ của Đại Yến Đế và Thái hậu cũng không hòa thuận như vẻ bề ngoài, điều này không ai có thể rõ ràng hơn Diệp Linh Sương. Năm đó, mẹ đẻ của Đại Yến Đế Tề Thiên Hựu là Liên Phi được tiên hoàng sủng ái nhất hậu cung, ngay cả Đại Yến Đế cũng do một tay bà nuôi nấng. Cho đến khi hắn mười tuổi, Liên Phi phạm vào sai lầm lớn, bị tiên hoàng biếm lãnh cung ở Thúy Hà điện trong cơn tức giận. Trước đây trong hậu cung, Thúy Hà điện là cung bị bỏ trống không ai ngó ngàng, chỉ có Diệp Linh Sương trong lúc vô tình gặp được bà ở tiểu điện. Vì chuyện này mà Đại Yến Đế mới trở thành con thừa tự dưới danh nghĩa Hoàng hậu, cũng chính là Phùng Thái hậu trước mắt. Về sau Đại Yến Đế học tài bắn cung điêu luyện, trở thành Hoàng đế, càng làm cho Phùng Thái hậu vững chân ở hậu cung, thơm lây không ít. Tóm lại là như thế, quan hệ của nàng và Liên Phi cũng chỉ là ngẫu nhiên hàn huyên vài câu, không còn điều gì khác. Đại Yến Đế đăng cơ làm Hoàng đế, Thái hậu cũng đã bỏ rất nhiều công sức. Chỉ có một vài chi tiết nhỏ trong chuyện này, Diệp Linh Sương lại không rõ ràng lắm, kiếp trước cũng không được giải đáp. Liên Phi vì phạm vào sai lầm lớn đến nỗi không thể khoan thứ nên mới bị tiên hoàng nhốt vào lãnh cung, nhưng nguyên nhân sâu sa lại không được nói ra ngoài. Mà những người thật sự biết chuyện trong hậu cung cũng không nhiều, Phùng Thái hậu kia chính là một trong số đó. Từ lúc Liên Phi vào Thúy Hà điện, bà chưa từng được Hoàng Thượng triệu hồi, cả ngày nhìn đóa hoa sen mà ngẩn người. Có lẽ vào lúc không người cũng sẽ len lén gạt lệ, không phút giây nào có thể vui vẻ. Nhắc tới mới nói, ngày mà bà mất, cũng là đúng vào sau ngày Đại Yến Đế đạt được đế vị. Diệp Linh Sương từng muốn hỏi, khi đó Liên Phi qua đời, trên mặt có chút vui mừng yếu ớt nào hay không? Mà lúc Đại Yến Đế leo lên ngôi cửu ngũ kia, trong đầu hắn có bao giờ nhớ đến Liên Phi đã từng sinh thành nuôi nấng? Trong hoàng cung, tình cảm vô cùng mỏng manh, Diệp Linh Sương cũng không muốn phí tâm lo lắng, chỉ là nhớ lại một năm vừa qua không thấy Phùng Thái hậu, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên. Mọi người thường nói Thái hậu đối xử với Hoa Hoàng hậu vô cùng tốt, nói thế quả thực không giả, chỉ có điều tất cả cũng vì đạt được mục đích. "Nương nương, đã búi tóc xong rồi, ngươi xem như thế nào?" Mặc Nguyệt cài một cây trâm ngọc lưu ly, nhìn nữ nhân hiện lên trong gương, cười hỏi. Diệp Linh Sương đưa tay sờ tóc mây, nơi vừa bị Mặc Nguyệt vén lên. Nàng cảm thấy tay nghề của Mặc Nguyệt càng lúc càng tốt, những đồ trang sức cũng vừa đủ, không khỏi cười khen: "Ngươi - nha đầu này, tay nghề quả nhiên là càng ngày càng tốt, bản cung mặc đồ này đi gặp Thái hậu cũng sẽ không mất lễ nghi." Phùng Thái hậu trong ngày thường luôn ăn chay niệm Phật hôm nay "ra khỏi núi", phân phó miễn thỉnh an trước đây cũng theo đó mà huỷ bỏ, chúng phi kể cả Kỳ Quý phi cũng là muốn đi Phúc Thọ cung thỉnh an Thái hậu. Dĩ vãng chính là Hoa Hoàng hậu dẫn một đám hậu phi tiến đến Phúc Thọ cung cùng Thái hậu tâm sự, đợi đến canh giờ không sai biệt lắm, Hoa Hoàng hậu về trước, các phi tần khác liền theo Kỳ Quý phi đi qua thỉnh an Hoa Hoàng hậu. Hôm nay, Hoa Hoàng hậu mất, Thái hậu "xuống núi", sau khi đi qua Phúc Thọ cung, mọi người còn dám đi Đan Nguyệt cung thỉnh an Kỳ Quý phi sao? Nếu là như vậy liền xem Kỳ Quý phi thành Hoàng hậu, cử chỉ này là muốn chọc cho Thái hậu không vui? Diệp Linh Sương ngồi trên bộ liễn đến Phúc Thọ cung, không đến nửa dặm đường liền xuống xe, đổi qua đi bộ. Ngoài Phúc Thọ cung đã có ít phi tần đợi chờ, cả Kỳ Quý phi cùng Ngạn Phi cũng đi khá sớm, chúng phi liền đi theo sau lưng Kỳ Quý phi, quy củ đứng đó, cũng không dám ở bên ngoài Phúc Thọ cung mà thấp giọng bàn tán gì, sợ chọc Thái hậu mất hứng. Mấy người nhìn thấy Hinh Phi từ xa xa đi đến, liền một phen trao đổi ánh mắt, đồng loạt hướng về phía Hinh Phi mà cười cười, bày tỏ hữu hảo. Diệp Linh Sương gật đầu đáp lễ, vẫn đi đến gần phía trước mới đứng lại. "Khí sắc hôm nay của Hinh Phi thật sự là không tệ nha, làm cho tỷ tỷ ta rất đố kỵ." Âm thanh tinh tế bén nhọn từ cách đó không xa truyền đến, Diệp Linh Sương chưa quay đầu cũng biết là người vừa bị giáng chức xuống Từ lục phẩm - Quan Sung viện. Vốn là hiện nay Diệp Linh Sương ở phân vị Hinh Phi, hơn Quan Sung viện đến vài bậc, bất kể là tuổi nhỏ hơn nàng hay lớn hơn, nàng ta cũng không nên tự xưng tỷ tỷ trước mặt nàng. Vậy mà Quan Sung viện còn nói một cách rất thuận miệng, Diệp Linh Sương chỉ khẽ nhíu mày, chưa nói gì. Quan Sung viện thấy nàng chỉ cười nhạt một chút liền quay đầu về, trong lòng bỗng dưng phủ một tầng giận tái đi, như kiểu một vách tường kiên cố không bị gió lùa khiến cho người ta khó chịu. Còn có ánh mắt hướng tới chính mình mang theo vài phần trào phúng cùng cười trên nỗi đau của người khác, Quan Sung viện liền nhẫn nhịn đè xuống cổ ác khí này, cúi đầu rũ mi. "Bản cung ở trong Đức Sang cung ngẩn ngơ một tháng, cũng không biết một tháng sau đi ra liền gặp được hai chuyện vui là Hinh Quý tần mang thai và vinh dự trở thành Hinh Phi, bản cung nên chúc mừng Hinh Phi một chút mới phải." Lần này nói với Diệp Linh Sương không phải ai khác, chính là Đức Sang cung Đức phi. Diệp Linh Sương khẽ kinh ngạc, lặng lẽ mở mắt, nàng sớm biết Đức phi này trừ tính tình nóng nảy cực độ ra, nhiều hơn chính là cao ngạo tự phụ, trong mắt rất ít khi chú ý đến các phi tần khác, không nghĩ tới lúc này nàng ta sẽ ấm giọng hòa khí mà nói ra một câu như vậy. "Ở bên ngoài Phúc Thọ cung liền thu hồi những lời tán gẫu trên miệng đi, nếu là phá hư thanh tĩnh của Thái hậu lão nhân gia, các ngươi gánh chịu nổi?" Diệp Linh Sương còn chưa kịp đáp lời, liền gặp Kỳ Quý phi đứng trước quét mắt về bên này một cái, thấp giọng quát lớn, một vài người đang nhỏ giọng nói nhỏ lập tức thu vào, bên ngoài Phúc Thọ cung lập tức im lặng một mảnh. Gặp chúng phi tần an tĩnh lại, cuối cùng ánh mắt Kỳ Quý phi dừng ở trên mặt nàng, nói: "Hinh Phi có thai, lễ thỉnh an Thái hậu cũng có thể xin nghỉ không đến, chỉ cần sai cung nữ bên cạnh đến nói một tiếng là được. Thái hậu cũng không phải người không thông tình đạt lý." Nghe nói lời này, Diệp Linh Sương vội cười trả lời: "Làm Kỳ Quý phi tỷ tỷ lo lắng, hiện nay muội muội chỉ mới bao nhiêu tháng đâu, thể cốt lại vô cùng tốt, trong ngày thường đi nhiều một chút cũng tốt. Huống chi, hôm nay là muội muội lần đầu gặp Thái hậu, thật là lòng hiếu kỳ còn lớn hơn lễ nghi." "... Cũng được, muội muội hiểu chuyện như thế, cũng làm cho bản cung lau mắt mà nhìn." Kỳ Quý phi cong môi nói, sau đó không nói nữa, chỉ kiên nhẫn canh giữ ở bên ngoài Phúc Thọ cung. Sau một lúc lâu, đại cung nữ Lạc Mai bên cạnh Thái hậu mới cúi đầu đi về phía chúng phi tần bên này, cung kính nói: "Nô tỳ thỉnh an các vị nương nương, Thái hậu đã rửa mặt xong, nô tỳ được phân phó đến đây thông báo, chư vị nương nương theo nô tỳ đi vào thôi." Nói xong, nàng ta liền xoay người lại đi vào trong, chúng phi tần tất nhiên là theo sát ở phía sau đi vào Phúc Thọ cung. Không thể không nói, ngay cả cung nữ thái giám bên cạnh Thái hậu cũng đều cực kỳ kiêu ngạo, mặc dù cung nữ Lạc Mai này có thái độ kính cẩn, nhưng lúc quay người đi vẫn giữ tư thái ngẩng đầu ưỡn ngực. Cũng khó trách nha đầu Mặc Nguyệt liên tục tâm tâm niệm muốn làm đại cung nữ. Không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng Diệp Linh Sương khẽ nhếch lên, ánh mắt cũng sáng dần.
|