Hậu Cung Kế
|
|
Chương 10: Lấy chết uy hiếp
Beta: Thư Thục cơ. Nam Thiên Vân Bà còn nói ngầm Võ Uyển Trinh là người thấy tiền sáng mắt, bị người dụ một cái liền đi. Cháu gái như vậy, sao bà có thể thích được? Có điều những người bà đặt ở bên cạnh Võ Uyển Trinh cũng không thu hồi lại, chẳng lẽ lại để cho Vân thị kia tiện nghi sao? Vân thị thấy việc mình làm có hiệu quả, trong lòng rất đắc ý. Võ Uyển Trinh này từ bé chỉ là một hài tử ít được người khác quan tâm, một khi người khác đối tốt với nàng ta một chút, với tính tình của nàng ta, đương nhiên sẽ liền dựa vào. Từ chỗ Vân thị thỉnh an trở về, Võ Uyển Đình từ phía sau hùng hổ đuổi theo lại đây, "Ngươi đứng lại đó cho ta!" Thấy Võ Uyển Trinh không dừng lại, Võ Uyển Đình trực tiếp chạy đến phía trước, kéo Võ Uyển Trinh lại, "Ta gọi ngươi đứng lại, ngươi không có tai sao!" "Ta còn tưởng rằng nhị muội muội đang nói chuyện với người khác cơ. Thì ra nhị muội muội đang gọi ta. Nhị muội muội có chuyện gì vậy?" Lý Già La hỏi. "Quả nhiên ngươi luôn luôn giả bộ, lúc này sao lại không biến thành bộ dáng nhát như chuột đi?" Võ Uyển Đình cảm thấy mình đã bắt được thóp Võ Uyển Trinh, để xem nàng ta còn giả bộ được nữa không. "Sao Nhị muội muội lại nói vậy?" Đại tiểu thư chưa nói xong nước mắt đã rưng rưng, "Mẫu thân nói chúng ta là tỷ muội, có lời gì không thể nói? Mẫu thân muốn ta thoải mái một ít, ta như vậy cũng làm sai rồi sao?" "Ngươi!" Nhị cô nương nổi trận lôi đình, đang muốn nói cái gì, một thanh âm vang lên lại làm cho nàng ta cứng lại "Thì ra bình thường ngươi đối với tỷ tỷ của mình như vậy! Tốt, rất tốt!" Võ đại lão gia Võ Chính Đạo từ phía sau nhị tiểu thư đi lên, "Tỷ tỷ ngươi nói chuyện với ngươi, chẳng lẽ còn phải sợ ngươi sao? Ta thật muốn hỏi một chút. Bình thường ngươi được dạy như thế nào!" Lại ôn nhu nói với đại tiểu thư: "Uyển Trinh, về sau ngươi cứ thoải mái như vậy. Ngươi là đích trưởng nữ của Võ Chính Đạo ta, ở trong nhà này, không cần sợ ai!" "Kỳ thật nhị muội muội cũng không phải cố ý. Hôm nay tâm tình của nàng ấy không tốt. Cha, ngươi có thể đừng trách nhị muội muội hay không? Không thì mẫu thân cũng sẽ khó chịu !" "Quả nhiên là hiểu chuyện? Võ Chính Đạo thật vui mừng, "Ngươi đi về trước đi. Nhị muội muội ngươi bên này, không cần phải lo!" Đại tiểu thư lo lắng nhìn nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư vẫn là không phục lắm, chỉ là có đại lão gia ở đây, nàng ta chỉ có thể giấu một bụng tức tối ở trong lòng. "Hừ, chủ tử các ngươi như vậy, các ngươi cũng khó thoát tội!" Võ Chính Đạo cho rằng chủ tử làm sai, đều là bọn hạ nhân xúi giục. Nhất là xúi giục tỷ muội bất hòa, càng là không thể tha thứ. Cho nên cuối cùng không chỉ phạt nhị tiểu thư Võ Uyển Đình sao chép nữ giới, còn phạt trượng bà vú của Võ Uyển Đình, nha đầu hầu hạ bên cạnh đều bị khấu trừ tiền tiêu vặt hàng tháng. Hơn nữa nói lần sau còn có chuyện như vậy, trực tiếp liền bán đi! Đại lão gia chưa bao giờ quản những chuyện này, thế nhưng bởi vì đại tiểu thư mà phạt nhị tiểu thư. Đại phu nhân cũng không nói gì. Địa vị đại tiểu thư lập tức liền tăng lên không ít. Trước kia còn có người ngầm khinh khi[2], hiện tại cũng không dám. Phải biết quý phủ này mặc dù nói lão thái thái bối phận cao nhất, nhưng là ai cũng biết, không có đại lão gia liền không có mọi thứ trong phủ này. Trước kia đại lão gia không tỏ thái độ, mọi người còn chưa có hiểu, hiện tại đại lão gia bởi vì đại cô nương mà phạt nhị tiểu thư luôn luôn được sủng ái, đây liền làm cho người ta không thể coi thường. [2] khinh khi: coi thường, khinh rẻ Vân thị đối với tính tình của Võ Uyển Đình, thật đúng là đau đầu muốn đòi mạng. Con gái của mình bị phạt, bà làm nương sao có thể không đau lòng? Nhưng bây giờ cũng không thể bởi vì cái chuyện này mà đối với Võ Uyển Trinh tỏ vẻ bất mãn, như vậy mọi việc làm phía trước liền là công dã tràng mất. "Thật là kỳ quái!" Nguyễn thị nói với nha hoàn tâm phúc của mình: "Vân thị kia, coi nữ nhi mình như bảo bối, hiện tại nhị nha đầu kia bởi vì đại tiểu thư mà bị ủy khuất. Sao Vân thị này ngược lại đối với đại tiểu thư của chúng ta còn tốt hơn đây? Còn có đại lão gia, khi nào thì hắn lại quản qua chuyện như vậy? Bây giờ nhìn rõ ràng là đang làm chỗ dựa cho đại tiểu thư." Nguyễn thị cảm thấy tất cả mọi thứ này đều không hợp với lẽ thường. Chẳng lẽ trên người đại tiểu thư này có bảo bối gì, đại lão gia cùng Vân thị đều muốn dỗ cho nàng ta lấy ra? Nguyễn thị càng nghĩ càng chắc, khẳng định chính là như vậy. Nhưng Tiền thị kia, gia đình cũng rất bình thường, căn bản cũng không có đồ cưới lớn gì. Vậy là bảo bối gì mà khiến hai người bên đại phòng bỏ công phu lớn như vậy? Nha đầu tâm phúc của Nguyễn thị suy đoán : "Có phải là về chuyện tiền đồ của đại lão gia hay không?" "Nhưng tiền đồ đại lão gia cùng đại tiểu thư thì có quan hệ gì? Ai nha, sẽ không phải là hai người đại phòng muốn đưa đại tiểu thư cho người khác, sau đó được cái lợi ích gì đó chứ. Này thật đúng là, chẳng lẽ là đưa cho cái hầu gia hoặc là quốc công gia nào làm thiếp? Không được, không được, nếu đại tiểu thư làm thiếp, mấy tiểu thư Võ gia chúng ta làm thế nào mà nghị thân." Tam nha đầu nhà mình cũng đến tuổi có thể nghị thân rồi, không thể để các người lão đại làm hỏng chuyện được. Về phần đại tiểu thư, có làm thiếp hay không, bà cũng không để ý. Trước kia cảm thấy đúng là đại tiểu thư tốt, cũng muốn về sau hưởng xái, hiện tại nếu thật sự làm tiểu thiếp cho người ta, còn có gì hay mà hưởng! Không được, Nguyễn thị trực tiếp làm ầm ĩ đến trước mặt Võ lão thái thái. Không biết Nguyễn thị nói như thế nào, dù sao Võ lão thái thái thật sinh khí, trực tiếp nổi giận, khiến hai người lão đại đến bên này của bà. Lúc Võ Chính Đạo cùng Vân thị tới đây, Võ Chính Nghĩa cùng Nguyễn thị cũng đều ở đây. Người khác đều đi xuống, chỉ còn sót năm người này. Võ lão thái thái vỗ vào ghế dựa, "Lão đại, nếu ngươi còn xem là ta là nương, liền nói rõ cho ta! Võ gia chúng ta tuy rằng không phải nhà cao cửa rộng, nhưng cũng muốn có mặt mũi, tuyệt đối không cho phép tiểu thư Võ gia đi làm thiếp cho người khác!" "Làm thiếp? Lời này là thế nào? Nương, ngươi nghe cái này từ đâu ra? Cái gì mà làm thiếp? Ai muốn làm thiếp?" Võ đại lão gia còn không hiểu ra sao đây. Vân thị nhìn hai người Nguyễn thị, cũng biết là bọn họ giở trò quỷ, chỉ là không nghĩ đến bọn họ trực tiếp nháo đến lão thái thái bên này! Chuyện đại phòng, nhị phòng bọn họ quản cái gì, quả thực là đáng giận! "Còn không nói thật cho ta, ngươi muốn ta tức chết à. Tuy rằng Uyển Trinh nhiều năm không có ở bên cạnh ngươi, nhưng cũng là khuê nữ ruột của ngươi. Ngươi đưa con bé cho người ta làm thiếp, ngươi khiến người Võ gia chúng ta để mặt mũi vào đâu đây? Bọn muội muội phía dưới con bé nữa, có tỷ tỷ làm thiếp, về sau làm sao tìm được hôn sự a!" Đối với Võ Uyển Trinh, bà không đau lòng gì. Nhưng tam tiểu thư Võ Uyển Nhu là bà thương yêu từ nhỏ đến lớn, hôm nay vừa nghe Nguyễn thị nói về mặt lợi hại của chuyện làm thiếp, Võ lão thái thái không ngồi yên được nữa. Sao có thể bởi vì cái này, liền hại những người khác đây? "Nương, ngươi nghe ai nói hưu nói vượn, ta muốn cho Uyển Trinh đi làm thiếp khi nào?" Võ đại lão gia hỏi. Võ nhị lão gia nói: "Đại ca, ngươi ăn ngay nói thật đi, bên này đều không có người ngoài, nếu thực sự có khó khăn, cả nhà chúng ta hảo hảo thương lượng, cũng có thể giải quyết. Ngươi không nói rõ ràng, chúng ta chỉ biết đoán mò." Nguyễn thị cũng nói: "Đúng vậy, đại ca, đại tẩu. Các ngươi nói rõ ràng đi. Chẳng lẽ còn không yên lòng chúng ta, chúng ta khẳng định biết giữ miệng!" Lần này nhất định phải ép đại phòng nói ra tính toán, nếu không mình không hưởng được chút lợi ích gì, vậy thì thiệt rồi! Còn nói không có cái gì mờ ám. Từ khi đón Võ Uyển Trinh về đến, Nguyễn thị đã cảm thấy không thích hợp. Suy đoán một thời gian dài như vậy, vẫn không có cái nào chuẩn xác. Bà chỉ có thể mang ra loại thủ đoạn này. Dù sao có lợi thì trăm ngàn đừng quên bọn họ, không thì mọi người đều không chiếm được tốt. Chính là nếu Võ Uyển Trinh thật sự có bảo bối, cũng là đại phòng và nhị phòng cùng nhau chia sẻ, mọi người đều cùng một nhà, đại phòng muốn độc chiếm, đó là không thể nào! "Như thế nào, trước mặt nương cũng không nói? Là có người xúi giục ngươi phải không? Không thể nói với ta sự thật. Ta biết, cưới thê tử liền quên nương! Vốn cho rằng nhà ta không có chuyện như vậy, hiện tại xem ra, thật đúng là ứng nghiệm a. Sao mệnh ta lại khổ như vậy, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn huynh đệ các ngươi, hiện tại tiền đồ lớn, liền không thèm nhìn ta người làm nương này. Ta sống còn có cái ý nghĩa gì, còn không bằng chết đi." Võ lão thái thái thực sự tỏ ý muốn lấy cái chết uy hiếp. Bà biết nếu thật sự bản thân có chuyện gì, chức quan này của lão đại cũng ngồi không yên ổn. Cho nên cũng không tin lão đại không nói ra tình hình thực tế. Cứ thần thần bí bí như vậy, chẳng lẽ là thật sự có lợi ích rất lớn, không muốn để cả nhà biết? Đó là tuyệt đối không thể nào! Cho nên hôm nay không nói ra tình hình thực tế, liền tuyệt đối không thể đi. Giống như Nhị tức phụ (con dâu thứ hai) nói vậy, Vân thị này, làm sao có khả năng sẽ vì một người ngoài mà ủy khuất nữ nhi ruột của mình. Nếu không có lợi ích thật lớn, nàng ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Đáng giận! Thế nhưng muốn giấu diếm mọi người!
|
Chương 11: Đại kế
Edit: HueKhanh92 Beta: Di Quý tần Vân thị nhìn tình huống này, không nói ra thì không được, so với để lão gia nói, còn không bằng do mình nói ra. Dù sao vài người này khẳng định cũng chẳng có cảm tình tốt gì với mình. Bà nói, để lão gia không phải khó xử, còn có thể ở trong lòng tăng thêm hảo cảm với bà. "Lão gia, hãy để cho ta nói." Vân thị ôn nhu nói với Võ đại lão gia. Ngược lại khiến Võ lão thái thái bực bội, làm vậy có vẻ như nàng ta cùng nhi tử của mình là một phe, bà làm nương thì lại như đang ép buộc nhi tử. Bây giờ Võ Đại lão gia rất hài lòng đối với Vân thị. Nếu không phải bà hiến kế, nói không chừng hắn thật sự đưa Đại nữ nhi cho người ta làm thiếp. Cũng là làm thiếp, vì sao không đi chỗ tốt nhất trên đời này mà làm thiếp? Huống chi, phi tử của Hoàng Đế, đó cũng không phải có thể nói là làm thiếp. Từng người đều có phẩm chất, không phải thiếp thất bình thường! Phi tử được sủng ái, tiếng nói so với Hoàng Hậu còn có ích hơn. Cho nên, Võ đại lão gia cũng biết mình suy nghĩ không cẩn thận, lại không nghĩ đến con đường này. Hắn vốn là muốn đưa Võ Uyển Trinh cho Tín vương làm quý thiếp, hoặc là còn có thể làm Trắc phi. Tín vương là đường đệ của đương kim Hoàng Thượng, rất được Hoàng Thượng thích. Chỉ là người này phong lưu, thanh danh ở bên ngoài thích mỹ nhân. Trước kia là bởi vì Võ Chính Đạo không có nữ nhi xinh đẹp để đưa qua. Hiện tại Võ Uyển Trinh đã có thể đưa qua, nếu cùng Tín vương có loại quan hệ này, bên Lại Bộ còn không xem trên mặt mũi của Tín vương mà để bụng hơn đến công sự của mình? Nay mình đang mong ngóng lấy một chức quan ở kinh thành, rất cần loại quan hệ này, cho nên đối với việc đón Đại nữ nhi về, hắn cũng không phản đối. Hơn nữa nhìn thấy diện mạo Đại nữ nhi không tầm thường trong lòng càng có tự tin, chỉ là không nghĩ đến, Vân thị càng có tính toán. Khi Vân thị nói ra suy tính với hắn, tâm tư Võ đại lão gia cũng sôi trào. Đúng a, sao hắn lại quên còn có con đường tuyển tú này nhỉ? Cũng không phải Võ Đại lão gia không có nghĩ đến hướng bên kia, Hoàng Thượng đã đăng cơ vài năm nay, vẫn chưa nhắc đến chuyện tuyển tú. Bởi vì ban đầu Hoàng Thượng nói muốn thủ hiếu cho Tiên hoàng. Ba năm trôi qua, tuyển tú tự nhiên không thành, sau lại bởi vì các loại nguyên nhân lại vài năm không có tuyển tú. Hiện nay, Hoàng Thượng chỉ có một đại hoàng tử bệnh tật, Thái Hậu bên kia khẳng định là ngồi không yên. Những điều này đều là Vân thị cùng Võ Đại lão gia phân tích, Vân thị biết được cái tin tức này cũng là từ tỷ muội bên nhà mẹ ở kinh thành của bà. Máu nóng của Võ Đại lão gia có thể không sôi trào sao? Nữ nhi mình vào cung, hơn nữa nếu có thể sinh hạ được một hoàng tử. Như vậy sau này ít nhất cũng là một vương gia, hắn chính là ngoại tổ phụ của vương gia, thân phận Võ gia lập tức tăng lên. Lúc Đại nữ nhi chưa đến, hắn không nghĩ như vậy, sau khi gặp được Đại nữ nhi, hắn đã cảm thấy sự tình này rất là đáng tin. Không tiến cung, thật lãng phí nữ nhi xinh đẹp. Về phần Võ Uyển Trinh có thích hợp tiến cung hay không? Đây cũng không phải là vấn đề Võ Đại lão gia suy tính. Nam nhân nha, đều là đồ háo sắc, một mỹ nhân như thế, kiểu gì cũng sẽ không thể làm như không thấy. Hơn nữa hiện tại hắn tốt xấu gì cũng là một Tri Phủ, chỉ cần được tuyển nữ nhi chắc chắn sẽ có danh phận. Cho dù là tài nhân, mỹ nhân chỉ cần được vào, chính là chuyện tốt. Hơn nữa Thái Hậu bên kia vội vã mong tôn tử cũng khẳng định sẽ khiến Hoàng Thượng đi sủng hạnh phi tần mới tuyển vào. Cứ như vậy, Uyển Trinh có rất nhiều cơ hội, cho nên vì cơ hội này hắn liền đồng ý đề nghị của Vân thị. Về phần đưa người cho Tín vương, vậy thì từ nay về sau cũng không cần nhắc lại. Bởi vì nguyên nhân này, bây giờ Võ Đại lão gia đối với Võ Uyển Trinh tốt hơn nhiều. Có quan hệ đến tiền đồ của hắn, hoặc là ngày lành của mấy đời con cháu về sau, hắn có thể không đối tốt với nàng được sao? Mặc dù nói, hắn là phụ thân của Võ Uyển Trinh nhưng đến cùng là xa cách đã nhiều năm, cảm tình có chút mới lạ. Vì thế Võ Đại lão gia cũng giống như Vân thị, dần dần 'quan tâm' Võ Uyển Trinh. Cách làm như thế, ở trong mắt người khác không phù hợp với tính tình bọn họ, khó trách đám người Nguyễn thị cảm thấy bên trong có lợi ích lớn gì, muốn buộc Võ Đại lão gia nói ra tình hình thực tế. Võ lão thái thái, Nguyễn thị, còn có Võ Nhị lão gia nghe xong hai người đại phòng nói ra tình hình thực tế, đều giật mình ghê gớm! Lập tức mừng như điên! "Lão đại, thật sự có chuyện tốt như vậy? Uyển Trinh thật có thể tiến cung làm nương nương?" Đây chính là tiến cung nha, là chỗ tốt nhất trên đời này! Cháu gái bà sẽ làm nương nương ? ! Võ lão thái thái kích động không kiềm chế được. Ngay cả Nguyễn thị cũng sửa lại thái độ luôn đối nghịch trước kia với Vân thị, vội tươi cười đầy mặt nói với Vân thị. "Đại tẩu, chuyện tốt như vậy, các ngươi lại gạt làm cái gì chứ. Sớm nói với chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ phối hợp cùng các ngươi đối với Uyển Trinh càng tốt hơn. Ta làm Nhị thẩm vẫn luôn thích Uyển Trinh, bộ dáng Uyển Trinh thật là vạn dặm mới tìm được một tuyệt đối có thể tuyển tiến cung ! Về sau, ta chính là Nhị thẩm của nương nương rồi!" Hoàng cung là địa phương nào? Là nơi ở của Hoàng Thượng đấy, không nghĩ đến có một ngày người nhà mình sẽ có cơ hội đi vào. Tuy rằng Võ Nhị lão gia cũng cao hứng, có điều vẫn hỏi lại. "Đại ca, chuyện tuyển tú này cũng chưa có tin tức gì. Đến thời điểm nếu vạn nhất không có chuyện này thì sao?" "Phi phi phi!" Nguyễn thị không đồng tình với nghi ngờ của Võ nhị lão gia. "Đại ca cùng đại tẩu tin tức linh thông, nếu không có chuyện này, tuyệt đối sẽ không nói !" Võ lão thái thái cũng nói. "Đúng, nhà mẹ đẻ Đại tẩu ngươi còn có thật nhiều thân thích ở trong kinh thành, khẳng định tin tức là thật sự. Có phải không hả, Đại tức phụ (con dâu lớn)?" Trước kia trực tiếp dạy dỗ Vân thị, hiện tại liền thân thiết gọi Vân thị Đại tức phụ, giống như mâu thuẫn trước kia không tồn tại. Vân thị vội vàng nói. "Nương, ta cùng lão gia vốn muốn đợi sự tình được định xuống rồi nói, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho nên mới gạt các ngươi. Không nghĩ đến Nhị đệ muội gấp gáp muốn biết như vậy !" Muốn đem mọi chuyện trước kia coi như không, nơi nào có dễ dàng như vậy? Võ Đại lão gia cũng nói. "Đúng, ta cùng Vân thị sợ mọi thứ còn chưa có định xuống lại có chuyện gì làm lỡ, cho nên mới không nói với nương, người đừng tức giận!" "Không tức giận, không tức giận! Ta làm sao có khả năng giận các ngươi. Đại tức phụ, ngươi lần này làm đúng, là con dâu tốt của Võ gia chúng ta! Về sau chuyện này đều giao cho ngươi, ta cũng không hỏi. Ngươi chỉ bảo Uyển Trinh thật tốt, đến thời điểm nàng ta có tiền đồ, tự nhiên là một đám người chúng ta đều có vinh quang !" Võ lão thái thái ở điểm này vẫn là tự biết thân biết phận, đối với việc chỉ bảo tiểu thư khuê các, bà không biết gì cả, cho nên vẫn là trông cậy vào Vân thị. Lại oán trách Nguyễn thị. "Về sau đừng có lỗ mãng như vậy, Đại ca cùng đại tẩu ngươi còn không biết chừng mực sao?" Nguyễn thị da mặt dày, biết lão thái thái đây là muốn trốn tránh trách nhiệm. Chuyện ngày hôm nay đẩy lên người mình, có điều bà cũng không so đo. Về chuyện đưa Võ Uyển Trinh tiến cung bà không có bản lĩnh gì để tranh cùng Vân thị, đơn giản là về sau xây dựng mối quan hệ tốt với Võ Uyển Trinh. Dù sao Võ Uyển Trinh này đặc biệt dễ dàng bị người tác động, chỉ cần đối tốt với nàng ấy, về sau nàng ấy thành quý nhân, còn không có chỗ tốt cho mình sao? Cho nên, bà hạ quyết tâm. Về sau ở phương diện này sẽ không tính toán chi li cùng Vân thị, chung quy Võ Uyển Trinh mà tốt, đối với đám người bọn họ đều tốt! Thật ra nếu xé rách mặt cùng Vân thị, về sau chính mình cũng chẳng có chỗ tốt gì, tuy rằng Vân gia không được tốt lắm nhưng là người quen của Vân thị tuyệt đối so với Nguyễn thị là nhiều hơn. Vì đại kế này, bà nhịn một chút thì có làm sao? Võ Uyển Trinh còn có Tiền thị làm cái xương mắc ở đó. Về sau nếu Võ Uyển Trinh tốt, bà không ngại nhắc với Võ Uyển Trinh về những chuyện cũ này, khiến Vân thị 'giỏ trúc múc nước chẳng được' (không được lợi lộc gì). Võ gia trừ bỏ bà ta thì chỉ còn mình Nhị thẩm này, nàng ấy không có hảo cảm với Vân thị, như vậy thu lợi chính là Nguyễn thị mình. Hiện tại nha, cứ để Vân thị phải bận rộn đi.
|
Chương 12: Tuyển tú
Edit: Puta Ng Beta: Nam Thiên Vân & Di Quý tần
Cả nhà chưa bao giờ thống nhất được ý kiến, lại tỏ vẻ vì cái đại sự này mà đồng lòng đồng sức, tuyệt đối sẽ không 'Quấy rối', bảo trì phối hợp cao độ. Võ lão thái thái còn lo lắng hỏi Vân thị: "Chuyện này là thật sự chứ, sẽ không thay đổi chứ? " Vân thị còn có thể nói cái gì. Bà đều đã nói rõ, vì không dám xác định cho nên ban đầu mới không nói cho bọn họ biết. Hiện tại lại hỏi như vậy, bà có thể nói gì, lão bà còn không tự biết sao? Võ đại lão gia nói: "Hẳn là đầu xuân sang năm sẽ tuyển tú. Nếu có tin tức, trong nha môn Trác Châu cũng sẽ có công văn. Đến thời điểm đó ta làm Tri phủ hẳn sẽ là người đầu tiên biết, cho nên người đừng lo lắng." "Như vậy con dâu cả à, về sau Uyển Trinh muốn ăn cái gì, muốn uống cái gì, ngươi hãy cung ứng cho tốt, đừng có ủy khuất con bé." Vân thị vội nói: "Nương, đó là đương nhiên. Hơn nữa, ta đã nhờ người tìm một ma ma trong cung tới, về sau sẽ dạy Uyển Trinh lễ nghi. Chúng ta tính toán trước so với người khác, về sau phần thắng cũng lớn hơn một chút so với người khác." "Vậy thì tốt, rất tốt. Ông trời phù hộ." Võ lão thái thái hai tay chắp lại. Từ sau lần năm người mật đàm này, đãi ngộ của Lý Già La càng lại càng tăng cao, quả thực là nhìn mà đỏ mắt. Ngay cả Võ lão thái thái cũng đối xử từ ái với nàng như muốn đòi mạng, sủng nàng trong lòng bàn tay, giống như muốn bù đắp lại hết thảy mười mấy năm thua thiệt trước kia, nhiệt tình tới mức làm cho người ta không chống đỡ nổi. Lý Già La biết, Võ gia đã xác định đưa nàng vào cung, như vậy cũng giúp nàng bớt đi chút phiền toái. Trạch đấu Võ gia, nàng không thích can thiệp, nơi này chỉ là nơi nàng tạm cư trú, mượn một chút thân phận từ Võ gia. Mỗi ngày, Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư của nhị phòng đều tới Tứ Quý hiên một lần, mà Tam tiểu thư Võ Uyển Nhu đặc biệt nhiệt tình. Phần lớn thời gian Lý Già La đều mỉm cười, nói chuyện cũng hòa khí, không nói đến mục đích khác. Dù sao Tam tiểu thư Võ Uyển Nhu vẫn rất thích tới Tứ Quý hiên này, bởi vì trước kia nàng cũng ngầm nghĩ tới chính mình có thể tới Tứ Quý hiên này ở. Tứ tiểu thư Võ Uyển Hà theo chân Tam tiểu thư, nàng ta đi theo lại đây, cũng nói được vài câu. Chẳng qua, hai vị này tới đây đều kể chút chuyện của Nhị tiểu thư Võ Uyển Đình cho Lý Già La. Ví dụ như mấy chuyện Võ Uyển Đình đã làm sai, hoặc là nổi giận, hay là tính cách trước kia của Nhị tiểu thư như thế nào? Hai vị tiểu thư này đại khái cho rằng Nhị tiểu thư đã đắc tội Võ Uyển Trinh, cho nên liều mạng ở trước mặt Đại tiểu thư chửi bới Nhị tiểu thư. Đáng thương cho Nhị tiểu thư, có chuyện căn bản không phải là nàng ta làm, cũng bị đặt ở trên người nàng ta, không nhúc nhích được. Từ khi Vân thị không biết từ nơi nào tìm ra một ma ma, bây giờ mỗi ngày Lý Già La đều theo vị ma ma này học các loại lễ nghi. Mà việc tuyển tú đầu xuân sang năm cũng đã được định xuống. Phàm là nữ nhi quan ngũ phẩm, tuổi từ mười bốn đến mười tám, chưa định thân, đều có thể tham gia tuyển tú. Nói cách khác, chuyện này không bắt buộc, nhưng đây là tuyển phi tần cho Hoàng Thượng, ai không bằng lòng? Có vài người còn hối hận đã sớm định thân cho nữ nhi mình, bỏ lỡ thời cơ tốt này đây. Võ đại lão gia là Tri Phủ, chính tứ phẩm, nữ nhi hắn tuyệt đối có tư cách tham gia tuyển tú. Hơn nữa nơi Trác Châu này còn là do hắn phụ trách. Trừ hắn ra, Trác Châu Đồng Tri vừa đúng là ngũ phẩm, trong nhà hắn cũng có nữ nhi độ tuổi phù hợp sẽ đi tuyển tú. Trác Châu Đồng Tri trong lòng sung sướng, mỗi ngày đều vui vẻ. Nguyên nhân thì mọi người đều biết đây là chuyện tốt, cho nên rất nhiều người đều muốn đi, trừ bỏ Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư khẳng định cũng biết tin tức. Nhị tiểu thư cảm thấy chính mình cũng có tư cách tham gia. Đầu xuân sang năm nàng ta vừa tròn mười bốn tuổi, cha nàng là Tri Phủ, vì sao trong nhà không để cho nàng ta theo Uyển Trinh cùng vào cung. Cho nên sau khi ở trước mặt Vân thị náo loạn mấy trận, Võ Uyển Đình cũng biết mẹ nàng vì sao đối đãi với Võ Uyển Trinh như vậy, vì Võ Uyển Trinh tuyển tú nên cho mời ma ma từ trong cung tới, mà đối với con gái ruột của chính mình lại chẳng quan tâm. Võ Uyển Đình thật không cam lòng. Nhưng dù gây náo loạn nữa thì Vân thị cũng không đáp ứng. Bởi vì không nói cái gì khác, dung mạo Nhị tiểu thư thật sự là quá bình thường. Trong cung tuyển tú, đầu tiên chính là vẻ ngoài. Nếu nàng ta thực sự có dung mạo thì Vân thị cần gì ngàn dặm xa xôi đón Võ Uyển Trinh về đây? Bà chẳng lẽ không muốn giúp con gái của mình tiến cung làm nương nương? Còn tốn công phí sức, làm nhiều việc như vậy để đưa một đứa không phải nữ nhi mình sinh ra vào cung? Bởi vì trong lòng bà có tính toán, nữ nhi bà như vậy, khẳng định không được chọn. Võ Uyển Đình ở bên cạnh Vân thị làm ầm ĩ không có kết quả. Cuối cùng bất chấp mọi cách tìm đến trước mặt Võ lão thái thái. Nàng nói với Võ lão thái thái, thêm một người cũng là thêm một cơ hội, dù sao cũng không mất cái gì. Võ lão thái thái lại bị cháu gái thuyết phục. Đúng như Võ Uyển Đình nói, thật sự là thêm một người sẽ thêm một cơ hội, lỡ như người ta thích kiểu người như Uyển Đình? Hơn nữa hai tỷ muội ở một chỗ còn có thể trợ giúp lẫn nhau, càng có lợi cho tuyển tiến cung. Cho nên Võ lão thái thái liền tuyên bố Võ Uyển Đình cũng sẽ tham gia tuyển tú. Võ Uyển Đình cực kì đắc ý, nàng ta biết, nàng ta có năng lực đi tuyển tú. Về phần Võ Uyển Trinh, chỉ là đến từ nông thôn quê mùa, dù có chút ngoại hình cũng vô dụng! Đến lúc đó, để cho Võ Uyển Trinh thấy sự lợi hại của mình. Có thể nói từ khi võ Uyển Trinh tới, Nhị tiểu thư phải chịu không ít ủy khuất. Cha mẹ đều không thương mình, mỗi lần đều đặc biệt không hay ho, bị cấm túc, bị phạt chép sách, đều là bởi vì Võ Uyển Trinh. Nàng nhất định phải cho Võ Uyển Trinh thấy một chút sự lợi hại của mình. Da mặt chẳng qua là tốt một chút, nhưng nàng từ nhỏ đã tiếp nhận phương diện giáo dục lễ nghi, không cần đến một đứa con hoang nửa đường xuất hiện. Vì thế Võ Uyển Đình cũng theo ma ma trong cung học lễ nghi, Võ Uyển Đình muốn hạ thấp Võ Uyển Trinh. Có điều Võ Uyển Trinh này làm sao có thể học tốt hơn mình? Điều đó không có khả năng! Lại một lần nữa bị ma ma phạt, Võ Uyển Đình không phục , chỉ vào Võ Uyển Trinh nói: "Dựa vào cái gì nàng ta có thể nghỉ ngơi, ta còn phải ở chỗ này bị phạt đứng? Ma ma, ta tuyệt đối làm tốt hơn so với nàng ta!" Ma ma kia thần sắc như thường, nói với Nhị tiểu thư : "Dùng ngón tay chỉ vào người khác, đây là hành động không thể dùng trong cung Nhị tiểu thư về sau sửa đi!" Vị ma ma này chẳng qua là nhận tiền của người, thay người làm việc. Vốn đang dạy một Đại tiểu thư thật tốt, lại thêm một Nhị tiểu thư ngang ngược như vậy, còn khoa tay múa chân, ma ma thật không vui. Một tiểu thư như vậy làm sao có thể tiến cung ? Đến lúc đó thật sự chết không có chỗ chôn. Nhị tiểu thư Võ Uyển Đình tức giận , nhưng nàng đã thề ở trước mặt Vân thị sẽ không gây náo loạn ở bên này, cho nên chỉ có thể oán hận đứng chịu phạt. Ma ma trong lòng lắc lắc đầu. Vị tiểu thư này, hi vọng nàng ta chớ bị chọn, nếu không thật sự sẽ không toàn mạng. --- Lý Già La ngâm mình ở trong thùng tắm. Hổ Phách lau chút mật hoa do chính mình làm ở trên mặt nàng. Bởi vì muốn tuyển tú, Vân thị cũng hào phóng đưa Hổ Phách tới Tứ Quý hiên cho Lý Già La dùng, hi vọng Hổ Phách có thể chăm sóc cho làn da của Đại tiểu thư tốt một chút. Vân thị coi như là tận dụng mọi thứ. "Tiểu thư, có phải người đã sớm biết Vân thị sẽ đưa nô tỳ lại đây cho tiểu thư không?" Hổ Phách cao hứng , có thể đến bên người tiểu thư hầu hạ so với đi theo Vân thị tốt hơn nhiều . "Vậy thì phải xem xem, ở trong lòng Vân thị dung mạo của bà ta quan trọng, hay tìm cái tượng gỗ tiến cung để được vinh hoa phú quý quan trọng hơn. Kết quả thì giờ ngươi cũng đã thấy đấy." Lý Già La nhẹ nhàng lên tiếng. Nhân sinh có vô số lựa chọn, người ta thường thường sẽ lựa chọn cái có lợi nhất đối với mình. Vân thị muốn dung mạo là vì để giữ được Võ Đại lão gia, chỉ là hiện tại tiểu thiếp nhiều như vậy, bà ta biết là cũng không có tác dụng. Giữ lại Hổ Phách hoàn toàn là vì để lòng mình thoải mái hơn một ít. Dù sao thì sờ trên mặt bóng loáng cũng có thể tự an ủi mình. Nhưng nếu có chỗ tốt hơn, chút cảm giác ấy liền không đáng kể, bởi vì có tiền thì bà ta vẫn còn có thể tìm nhiều 'Hổ Phách' hơn nữa.
|
Chương 13: Đòi người
Edit: Puta Ng Beta: Di Quý tần. Nam Thiên Vân Mắt thấy danh sách vào kinh tuyển tú đã báo lên, Nhị tiểu thư Võ Uyển Đình biết chuyện này đã định, sẽ không thay đổi, cho nên lại đến bên Vân thị làm nũng. Trong lòng nàng đương nhiên biết, mình là con gái của Vân thị, vì thế cho dù tức giận thế nào, nàng chỉ cần làm nũng, cuối cùng mẫu thân vẫn sẽ tha thứ cho mình. Cho nên Võ Uyển Đình mỗi ngày đều tới đưa tặng Vân thị vài đồ vật mình tự làm, khiến Vân thị cảm thấy nữ nhi đã hiểu chuyện hơn, lại đối xử tốt với nàng như ban đầu. "Nương, con thích nha đầu Hổ Phách kia của người, nương mang nàng ta cho con được không?" Võ Uyển Đình nói với Vân thị. Vân thị nói: "Nha đầu Hổ Phách kia ta đã cho tỷ tỷ con, đến lúc đó ta lại tìm cho con một nha đầu tốt hơn." "Nương, bây giờ làm sao có thể tìm được người dùng quen lại được việc? Nương, người xem con thế này, việc tuyển tú cũng đã định xuống rồi, người hãy giúp con một chút đi, so với Đại tỷ con càng cần Hổ Phách hơn." Nhị tiểu thư không muốn phải thừa nhận rằng dung mạo không bằng Đại tiểu thư, nhưng Vân thị sao lại không hiểu con gái mình nói gì. Đúng vậy, chuyện tuyển tú này đã không thể thay đổi, Vân thị cũng muốn đem thứ tốt nhất cho nữ nhi. Nhưng nếu tặng Hổ Phách cho nàng, chẳng phải là phá hỏng tình cảm giữa bà và Đại tiểu thư sao? Mọi việc trước kia làm đều sẽ uổng phí! "Nương sẽ mua cho con một người am hiểu phương diện kia, khế ước bán thân đều cho con, nàng ta nhất định sẽ không có lòng bất trung! Khế ước bán thân của Hổ Phách, nương đã cho Đại tỷ của con, bây giờ đòi lại thì không hay, Uyển Đình, con nghe nương một lần này được không?" Vân thị khuyên Võ Uyển Đình. Trong lòng Võ Uyển Đình sao không căm tức, Võ Uyển Trinh kia lớn lên vốn rất xinh đẹp, nương có thể cho nàng ta nha đầu Hổ Phách nhưng con gái ruột đến đòi thì nương lại không cho! Trước kia nàng tìm nương đòi cái gì, nương đều sẽ cho, nay bởi vì Võ Uyển Trinh này, nàng liền thành cha không xót nương không yêu! Võ Uyển Đình thề, nhất định phải đem Võ Uyển Trinh đạp dưới chân, khiến mọi người đều biết, chỉ có mình mới là tốt nhất! "Vậy được rồi, nương, nếu như vậy đến lúc đó nương cho con ngân phiếu nhiều chút, ở trên đường con cũng thuận tiện hơn." Nếu không đòi được Hổ Phách vậy thì tìm nương đòi nhiều tiền, nghe nói trên đường đi cái gì cũng đều cần chú ý. Không có tiền là không được , yêu cầu ấy, nương nếu không đáp ứng, nàng liền không nhận người mẹ này! "Tất nhiên là muốn đưa nhiều cho ngươi, nương làm sao lại quên chuyện này? Uyển Đình hiểu chuyện!" Vân thị thật vui mừng, có thể nhường nhịn một bước, hai tỷ muội ở trên đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Ai, bà biết nếu không để khuê nữ đi một chuyến, e là nàng không cam lòng. Vân thị không lo lắng nhiều cho an nguy của Võ Uyển Đình, bởi vì bà biết, dựa vào dung mạo của con gái mình, tại vòng sơ tuyển đầu tiên cũng sẽ bị loại ra. Nếu không vào được cung những đấu tranh lục đục hậu cung cũng không đến lượt nàng. Mặt khác, diện mạo nàng ta thực ra lại an toàn một chút, sẽ không bị người hồ đồ tính kế. Cho nên, cho nàng đi lần này, trong lòng bà cũng an tâm. Về phần nữ nhi có thể trúng tuyển, Vân thị luôn luôn không nghĩ tới điều này, vậy nên trọng điểm là đặt trên người Võ Uyển Trinh. Ngoại trừ ma ma trong cung, bà ngay đến cả hoa khôi thanh lâu trước kia cũng mời, dạy nàng một ít chuyện phòng the, đàn ông ấy mà phương diện này vui vẻ, những thứ khác đều dễ nói. Đương nhiên, phải là diện mạo trước tiên. Hơn nữa Võ Uyển Trinh vào cung là làm phi tử, không phải làm Hoàng Hậu, cho nên không cần đoan trang, chủ yếu là đoạt sủng. Điểm này, Vân thị khi còn là thiếu nữ cũng từng biết, chẳng qua khi đó bà tự tin là con vợ cả, lại muốn làm chính thê, cho nên khinh thường phương diện này, cho rằng những thứ kia hàng ngũ thiếp thất mới cần. Tuy hiện tại bà hiểu rõ điều ấy nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì, bà đã tuổi này căn bản là không có tác dụng . Huống hồ, chính thê mà, chỉ cần khiến lão gia cảm thấy bà hữu dụng so với loại tiểu thiếp chỉ biết hưởng thụ kia là được, bà không còn thích hợp để tranh sủng . Lúc còn trẻ, lão gia chỉ có mình bà cho nên bà cảm thấy mọi chuyện phải như thế. Nhưng vài năm nay Vân thị chịu đả kích không nhỏ, thanh xuân không còn, chỉ có thể từ phương diện này ra tay, không thì chỉ có thể biến thành một Võ đại thái thái trên danh nghĩa. Lại nói Tam tiểu thư Võ Uyển Nhu, cùng Nhị tiểu thư Võ Uyển Đình bằng tuổi, cho nên Võ Uyển Nhu thấy Võ Uyển Đình có thể đi tuyển tú, mà bộ dạng mình so với võ Uyển Đình xinh còn đẹp hơn nhiều, thế nhưng không có tư cách này, thầm ảo não, đây chính là cơ hội một bước lên trời. Nguyễn thị nói: "Xem bộ dạng Nhị nha đầu kia, ngươi cứ chờ đi, nàng ta thật đúng là đang ảo tưởng, tuyệt đối không được vào cung!" Đúng là kẻ thô lỗ hay gây chuyện, người như vậy cũng dám đi tuyển tú, không thấy Nhị nha đầu có một cái mũi tẹt, chẳng đẹp mắt chút nào. "Nương, nếu cha cũng là quan ngũ phẩm thì tốt rồi! Lúc ấy đáng ra nên cho cha mua một chức quan." Trên đời này còn có chức quan nhàn tản là có thể quyên mua, tuy rằng không có thực quyền nhưng vẫn có phẩm cấp. Hiện giờ Võ nhị gia chỉ là mua một chức quan, cho nên Võ Uyển Nhu không có tư cách tham gia tuyển tú. Nguyễn thị nói: "Cha của con chính là quan quyên, chẳng qua là nhập hàng ngũ quan, không thể nào là ngũ phẩm, trong kinh nhiều người như vậy, sẽ không có ai đem chức quan nhường cho cha của con. Uyển Nhu, nương biết con không cam lòng, nương cũng làm sao cam tâm? Con so với Nhị nha đầu phải tốt hơn nhưng không thể đi vẫn là không thể đi thôi, con cùng Đại tỷ tỷ con ở chung hoà hợp, về sau chắc chắn có chỗ tốt." "Nương, con mỗi ngày đều đi gặp Đại tỷ tỷ, tính tình Đại tỷ ôn hòa dễ gần, đối xử với bọn con rất tốt. Chỉ là Võ Uyển Đình mỗi ngày đều thích chèn ép người khác, lần trước con còn nghe nói, nàng ta muốn đòi lại Hổ Phách đấy, chẳng qua đại bá mẫu không đồng ý." "Hừ, đại bá mẫu của con thực ra tinh tường đấy, làm sao có thể lật lọng? Nếu vậy những gì bà ta làm trước kia không phải đều uổng phí sao? Ta xem xem ả có thể làm được đến đâu?" Bất quá, Nhị nha đầu này nếu quấy rối, Nguyễn thị cũng không đồng ý, chung quy bà cũng muốn dựa vào Võ Uyển Trinh để được thơm lây, nếu Võ Uyển Đình thật sự làm ra chuyện gì không đúng đắn, bà sẽ không tha cho nàng ta! ------------------------------------------------- "Nhị thái thái, đại phòng bên kia có tin tức, Lưu di nương cũng mang thai!" Nha hoàn của Nguyễn thị đem tin tức có được nhanh chóng nói cho Nguyễn thị. Nguyễn thị sai người ban thưởng, phất tay cho nha hoàn lui xuống, Lưu di nương cũng mang thai, lại thêm Hồ di nương, đại phòng liền có hai người mang thai trong này nói không chừng sẽ có một người có thể sinh con trai, như vậy chuyện nhận con thừa tự từ nhị phòng bọn họ sẽ không thể xảy ra. Trong lòng Nhuyễn thị vô cùng căm tức, Đại ca sao có thể không quan tâm, hắn sao có thể không canh chừng Vân thị cơ chứ? Dù là làm cho cái thai của hai người kia biến mất, vẫn không có tác dụng, Đại ca tuổi còn chưa tính là lớn, vẫn có thể cưới vợ bé sinh con. Cũng không thể khiến Đại ca thành thái giám, đây chính là muốn cũng không thể làm được, Nguyễn thị trong lòng thở dài một hơi, chỉ có thể bỏ ý niệm để con trai mình làm con thừa tự cho Đại ca, nghĩ sau này tính toán từng chút một vậy. Cho nên càng có quan hệ tốt với Võ Uyển Trinh, về sau tiền đồ của bà cùng với mấy đứa con trai mới có hi vọng.
|
Chương 14: Cấm túc
Edit: HueKhanh92 Beta: Nam Thiên Vân, An Thục phi
"Lưu di nương mang thai sao? Xem ra, sắp có chuyện náo nhiệt." Lý Già La cùng Hổ Phách đang chơi cờ, Hổ Phách cười nói: "Dù là náo nhiệt cũng không liên quan đến chúng ta."
Lý Già La lắc đầu: "Phiền toái không phải ngươi nói không có thì sẽ không c."
"Tiểu thư, chẳng lẽ còn có người liên lụy chuyện di nương mang thai đến tiểu thư?"Chẳng lẽ muốn vu oan hãm hại?
Nhưng tiểu thư cùng hai di nương kia cũng không có chút liên quan gì.
Lý Già La nói: "Lưu di nương cùng Hồ di nương đều không phải là người dễ đối phó. Hai người này có thai, chỉ sợ đều muốn khiến đối phương không cẩn thận 'đẻ non'. Nhưng là, bọn họ lại muốn thoát thân, cho nên sơn dương thế tội tất yếu phải tìm ra. Mà ta, sang năm muốn tham gia tuyển tú, dù có không cẩn thận đụng phải bọn họ sẽ được tha thứ."
"Đương nhiên, đây chỉ là một khả năng. Hoặc là Nhị tiểu thư, hoặc là Tứ tiểu thư, thậm chí ngay cả mấy người nhị phòng cũng sẽ bị nghĩ đến. Nhưng mấy hài tử ở đại phòng là lựa chọn ưu tiên của các nàng. Nhị phòng cách khá xa Nhị tiểu thư có Vân thị, Tứ tiểu thư là người vô hình, ta là Đại tiểu thư sẽ là lựa chọn tốt nhất ."
Hổ Phách nói: " Lưu di nương và Hồ di nương đều tranh cường háo thắng, mà trong khoảng thời gian này toàn phủ trên dưới đối đãi với tiểu thư đều đặc biệt tốt, che đi hết nổi bật của Hồ di nương. Có đôi khi phòng bếp làm thuốc bổ cũng ưu tiên làm cho tiểu thư. Hồ di nương đã sớm mang một bụng bất mãn. Tiểu thư, chúng ta nên làm thế nào? Cũng không thể để mặc cho người ta tính kế."
"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Dù có chuyện gì, sang năm ta sẽ tham gia tuyển tú, làm cái gì đều có thể được tha thứ. Có điều chúng ta không thể để cho người ta quá đắc ý. Cứ phải đề phòng cướp không bằng tiên phát chế nhân [1] !" Lý Già La nhỏ giọng dặn dò, Hổ Phách gật đầu. [1] đi trước một bước
Không bao lâu, nha hoàn của Hồ di nương và nha hoàn của Lưu di nương bởi vì ở phòng bếp tranh đoạt bếp lò mà ra tay đấu đá. Hai nha hoàn đều không chịu thua kém, trực tiếp dẫn người lại đây, đập phá phòng bếp một lần. Sau khi trở về, nha hoàn hai bên vẫn to tiếng mắng chửi một lúc nữa. Phải đợi Vân thị phái người lại đây, mới dừng lại.
Chuyện này náo loạn thật lớn. Ngay cả Võ lão thái thái cũng biết, trực tiếp kêu Vân thị đến để mắng một trận. Vân thị thật ủy khuất, chuyện muốn hậu đãi hai di nương đều là lão thái thái nói. Bà chẳng lẽ có thể không nghe?
Võ lão thái thái nghĩ Vân thị tốt xấu còn đang làm đại sự, ngữ khí mềm mỏng lại: "Dù có mang thai cũng chỉ là di nương. Sao có thể lớn lối như vậy? Ở trong cái phủ này các nàng không phải chủ tử! Các nàng không an phận khiến trong phủ gà bay chó sủa, ngươi cũng nên nghĩ biện pháp đi."
Vân thị chịu đựng ủy khuất hỏi: "Nương, ta cũng nói thật, nếu ta làm cái gì, mọi người lại tưởng rằng ta không chấp nhận được thiếp thất mang thai. Hơn nữa bọn họ mang thai cốt nhục của lão gia, sao có thể tùy tiện phạt?"
Võ lão thái thái nói: "Cho nên mới trở nên lớn lối như vậy! Thật sự nghĩ chính mình sẽ đắc đạo thăng thiên sao? Dù có sinh đứa nhỏ cũng gọi ngươi là mẫu thân. Bọn họ tính là cái gì? Nếu ngươi không quản được, vậy để ta quản. Từ giờ trở đi, cho đến khi hai người bọn họ sinh đều cấm túc cho ta, không cho bọn họ ra khỏi viện mộ bước, miễn cho đi ra ngoài gây chuyện thị phi. Ai có nhiều sức lực mà để ý tới bọn họ như vậy?." Trực tiếp giam lỏng sẽ không gây chuyện thị phi, còn có thể an ổn dưỡng thai. Tránh cho ỷ vào cái bụng, mỗi ngày náo loạn!
Cứ như vậy, Hồ di nương và Lưu di nương đều bị cấm túc. Võ lão thái thái còn phái người chuyên môn trông giữ các nàng, chưa sinh xong thì không thể đi ra.
Bởi vì là Võ lão thái thái lên tiếng, người khác không dám nói gì. Hồ di nương cùng Lưu di nương cờ yên trống lặng, về sau không còn đi ra ngoài gây chuyện.
Vân thị cười nói với Vân mụ mụ: "Vẫn là mụ mụ ngươi có biện pháp hay, ta đang cảm thấy đau đầu nhức óc. Hai người các nàng cũng không phải kẻ ưa sống yên ổn, ta không tiện ra mặt quản, không thì còn tưởng rằng ta không chấp nhận được bọn họ. Lại sợ Nhị phòng bên kia giở trò quỷ quái làm hư đứa nhỏ, đến thời điểm đó còn nói là ta làm. Hiện tại có lão thái thái ra mặt, ta giảm đi được bao nhiêu phiền phức !"
Sau này dù hai người kia xảy ra chuyện, cũng không liên quan tới Vân thị. Chung quy, là người bên lão thái thái quản, xảy ra chuyện, chẳng lẽ nói là người lão thái thái phái đi vô dụng?
Nhờ có Vân mụ mụ, biết nha đầu hai bên ghen ghét nhau, lại lén nhắn nhủ với bên phòng bếp để họ cố ý châm ngòi thổi gió khi hai nha đầu kia cùng tới. Trong khoảng thời gian này, Hồ di nương và Lưu di nương đều được nuông chiều, bao gồm cả nha hoàn bên người bọn họ. Cho nên ai có thể chịu nhường ai?
Quả nhiên náo loạn, sau đó Vân thị thuận lợi thoát khỏi chuyện này.
Vân mụ mụ cười nói: "Phu nhân đừng có khen lão nô, lão nô chỉ là nghe Đại Mạo trong lúc vô tình nói tới mới nghĩ đến có chuyện như vậy."
Có một lần cả nhà nói thời gian gần đây người bên cạnh Hồ di nương và Lưu di nương thật kiêu ngạo. Đại Mạo nói, nếu hai người này bị giam lại thì tốt rồi, vậy thì sẽ không có chuyện gì nữa. Sau đó Vân mụ mụ mới nghĩ đến biện pháp này.
Vân thị nghe xong lời Vân mụ mụ nói, cũng cười: "Đại Mạo luôn là đứa thông minh, quả nhiên không tệ. Không phải mụ mụ muốn Đại Mạo làm con dâu của ngươi à? Sao đến bây giờ lại vẫn chưa đề cập đến với ta?"
Vân mụ mụ thở dài một hơi, ở trước mặt Vân thị cũng ăn ngay nói thật: "Cái nghiệp chướng kia của ta, hắn ... Haiz..."
"Mụ mụ ở trước mặt ta vẫn không thể nói sao?" Vân thị quan tâm hỏi.
"Ta vốn là muốn cho hắn cưới Đại Mạo. Có điều lúc hỏi hắn, hắn lại nói coi trọng Tử Đằng! Phu nhân, ngài nói xem hắn... ?"
Hạ nhân đều là của chủ tử, tùy tiện coi trọng một đứa nha hoàn là không nên. Nhưng Vân mụ mụ lại không thể không nói thật, không thì đợi phu nhân tự mình biết, hậu quả sẽ nghiêm trọng.
Vân thị cười: "Vẫn là tuổi trẻ, nếu coi trọng, ta làm chủ cho."
Chỉ là một nha hoàn, Vân thị ngược lại không thèm để ý.
Làm sao Tử Đằng có thể so cùng Đại Mạo? Nhưng tiểu tử chết bầm kia của nhà mình lại nằng nặc muốn vậy, chuyện này thật quá tức tối.
Vân mụ mụ không trách tiểu tử nhà mình, ngược lại trách Tử Đằng. Nha đầu kia vừa nhìn liền thấy không phải đứa tốt. Hiện tại dám xúi giục con trai của mình cùng đối nghịch với mình, về sau còn không phải tiến thêm cả thước?
Được, chờ ngươi làm vợ của con ta, ta cho ngươi xem, đến cùng là ai lợi hại!
Con của bà không lo cưới không được vợ, từ bỏ người này còn có người khác.
Vân mụ mụ vội cảm kích nói: "Đa tạ phu nhân thành toàn, lão nô thay tiểu tử kia tạ chủ tử!"
"Khách khí cái gì? Đứa nhỏ đều là như vậy. Hiện tại không hiểu nỗi khổ tâm của người làm mẹ, về sau một ngày nào đó sẽ hiểu!." Vân thị không khỏi nghĩ tới con gái của mình, chỉ mong có một ngày nàng ta cũng sẽ hiểu cho bà.
Vân mụ mụ đi tìm Đại Mạo. Bà nhìn Đại Mạo, nhìn thế nào cũng vừa lòng, thật muốn nhi tử cưới về nhà làm con dâu. Kết quả lại như vậy, bà không oán con trai của mình liền oán nha đầu Tử Đằng kia, hồ mị bá đạo, câu dẫn tâm tư của con mình! Trên đường đi đón Đại tiểu thư sao bản thân lại không có phát hiện ra manh mối? Thật là thất sách !
"Đại Mạo chuyện lần này mụ mụ đa tạ ngươi !"
"Vân mụ mụ, ngài đừng có nói như vậy. Ta chỉ là nói bừa nếu không phải mụ mụ ngài suy nghĩ chu đáo, cũng sẽ không thuận lợi như vậy. Ta căn bản không nghĩ đến thật sự cấm túc được hai di nương. Nói ra, đều là công lao của mụ mụ!"
Đứa nhỏ tốt cỡ nào, đáng tiếc lại vô duyên với nhà mình! Vân mụ mụ tiếc nuối trong lòng.
Mà Đại Mạo, thì không có nói ra lời này là Hổ Phách nói. Bản thân Hổ Phách đã đủ xuất chúng, thiếu một sự kiện cũng sẽ không có tổn thất gì. Huống chi, đây đều là tỷ muội nói đùa trong lúc nhàn rỗi, nếu nàng trịnh trọng đi nói lời cảm tạ, thật đúng là không hiểu ra sao.
Bây giờ điều Đại Mạo đang muốn chính là trở thành nha hoàn tâm phúc bên cạnh phu nhân, đến thời điểm nào đó cũng có thể thả mình ra ngoài.
Về phần con dâu của Vân mụ mụ vẫn là thôi đi. Bản thân Vân mụ mụ tương đối cường thế, cho nên nhi tử đều thật yếu đuối. Nam nhân như vậy, theo cạnh Vân mụ mụ còn hoàn hảo. Bà không ở đây, thì hắn cũng sẽ không có cái tiền đồ gì.
Nàng không muốn như vậy. Đại Mạo tin tưởng, Vân mụ mụ khẳng định sẽ ở trước mặt phu nhân nhắc tới mình. Lời Vân mụ mụ nói ở trước mặt phu nhân đặc biệt dùng được. Nàng có thể tiến thêm một bước, cho nên nàng coi như quên chuyện Hổ Phách nói lời đó.
Chính là bản thân nàng cũng có thể nghĩ đến chủ ý như vậy, có điều là bởi vì không nói ra mà thôi.
|