Edit: Phương Tu dung.
Beta: Tiên Thái Phi.
Trời sẫm tối, đội ngũ săn bắn mới trở về, doanh trại bắt đầu nhóm lửa, sáng ngời náo nhiệt cả một vùng.
Hoa Thường mặc một bộ thường phục đơn giản, tóc dài buông xõa sau lưng. Nàng đứng trước lều nhìn thánh giá từ phía xa đang đi đến.
Thấy tuấn mã dừng lại, Hoa Thường nở nụ cười, tiến lên nghênh đón.
"Hoàng thượng vạn an." Hoa Thường hành lễ, sau đó nàng ngẩng đầu lên nhìn tiểu Tứ đang được Hoàng đế ôm trong lòng, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Tiểu Tứ lại gây thêm phiền toái cho Hoàng thượng rồi phải không?"
Hoàng đế cười sang sảng một tiếng, mở miệng nói: "Không có gì. Tiểu Tứ một lòng hiếu thuận, còn bắt thỏ con cho tỷ tỷ và muội muội đấy."
Công chúa Tố Chi tò mò nhướng mi mắt lên, vô cùng quan tâm tới thỏ con.
Thế tử Trần Cát cầm lồng tre đi đến, cười nói: "Tố Chi muội muội, Tứ đệ bắt được ba con thỏ, muội chọn một con. Phần còn lại, Tứ đệ nói phải để dành cho mẫu phi và Tứ muội."
Công chúa Tố Chi nhìn thỏ con màu xám, vô cùng thích thú, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Hiền mẫu phi chọn trước đi."
Hoa Thường không nhịn được cười, lên tiếng nói: "Mẫu phi cũng lớn rồi, sao còn thích thỏ con được, con chọn trước đi."
Công chúa Tố Chi nở nụ cười e thẹn, chọn một con nhỏ nhất ôm vào trong lòng.
Hoàng đế sờ đầu Công chúa Tố Chi, cười nói: "Biết hiếu thuận khiêm nhường, thật là một hài tử ngoan."
Hàn huyên một hồi, Hoàng đế lệnh cho mọi người nhập tiệc.
Quang cảnh vô cùng náo nhiệt, tiếng người cười nói râm ran, mỗi người tự nướng con mồi của mình, tất cả đều vô cùng vui vẻ.
Hoa Thường ôm tiểu Tứ đang mơ màng buồn ngủ trong lòng, bên cạnh là Thế tử Trần Cát đang ngồi ngay ngắn. Tuy rằng bọn trẻ không săn được con mồi nào, nhưng Hoàng đế, Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đều lén đưa tới không ít thức ăn, có hươu cường tráng, hoẵng béo tốt, còn cả nai con ngơ ngác, cần cái gì là có cái đó.
Hoàng đế vũ dũng, thậm chí còn săn được một con gấu đen, thế là hắn nhận được đủ kiểu "vuốt mông ngựa" (nịnh bợ). Hiển nhiên Hoa Thường cũng ngưỡng mộ Hoàng đế, trong lòng lại nghĩ không biết Hoàng đế đã tốn bao nhiêu sức lực trong chuyện này.
Còn về Thái tử, mới sáu tuổi đã uy dũng xông pha lên trước, săn được ba con hươu lực lưỡng, năm con thỏ và một con gà rừng.
Tiểu Tứ ngủ một giấc, thật vật vả lắm mới tỉnh dậy, nhưng cũng chẳng có tinh thần gì cả, Hoa Thường nghĩ có lẽ tiểu Tứ tỉnh vì đói.
Hoa Thường chọn vài miếng thịt hươu mềm nhất đút cho tiểu Tứ ăn. Tiểu Tứ ăn đến căng phồng cả hai má, dần dần có tinh thần trở lại, vừa ăn vừa nói không rõ chữ: "Thịt này rất ngon, con muốn ăn thật nhiều."
Hoa Thường cười nói: "Đã ăn nhiều như vậy rồi mà còn muốn ăn nữa, thật là hồ nháo."
Tiểu Tứ không nghe, từ trong lòng Hoa Thường nhảy xuống, cầm một mâm lớn đầy thịt hươu, tung tăng chạy đi đưa cho Đại ca và Nhị ca của nó.
Hoa Thường thấy thế thì trong lòng vô cùng vui mừng, huynh đệ hòa thuận luôn là chuyện tốt. Có điều, đáng lẽ tiểu Tứ nên đưa cho Hoàng đế và Thái tử trước thì phải? Thôi vậy, tiểu Tứ vẫn còn nhỏ, có lẽ cũng không ai bắt bẽ nó.
Hoàng đế ở một bên nhìn thấy thì nhoẻn miệng cười, nói với Hoa Thường: "Nàng còn nói trẫm quá cưng chiều tiểu Tứ. Nàng nhìn xem, nó thật ngoan ngoãn, có đồ ăn ngon liền nhớ đến chia cho huynh trưởng."
Thái tử ngồi bên cạnh Hoàng đế, nghe vậy liền mím môi muốn lên tiếng nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Hoa Thường thấy sắc mặt Thái tử khác thường, trong lòng lộp bộp một hồi. Thái tử cũng là huynh trưởng, có điều hình như tiểu Tứ lại không có nhiều cảm tình với vị Thái tử ca ca này.
Hoa Thường còn đang lo lắng thì thấy tiểu Tứ bưng mâm thịt đến trước mặt Thái tử, trên khuôn mặt là nụ cười thật tươi: "Thái tử ca ca, huynh cũng ăn đi, thịt này vô cùng ngon đấy."
Hoa Thường thấy thế liền yên tâm. Nàng biết tiểu Tứ không có khả năng nghĩ đến chuyện này, hẳn là Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đã dặn dò tiểu Tứ. Hai đứa nhỏ này vẫn luôn hành sự thỏa đáng, làm cho người khác yên tâm.
Thái tử nhìn tiểu Tứ một chút, cầm đũa bạc lên gắp một miếng thịt cho vào miệng, thong thả nhai xong mới mở miệng nói: "Thịt hơi nguội, dù sao vẫn đa tạ Tứ đệ."
Tiểu Tứ thấy biểu tình lãnh đạm của Thái tử thì có chút tủi thân, miệng cũng chu lên, sau đó nó cúi đầu đi đến bên cạnh Hoa Thường, dựa vào lòng nàng, rõ ràng là đang hờn dỗi.
Hoa Thường có chút xấu hổ. Nàng vỗ nhẹ lên lưng tiểu Tứ để an ủi.
Sắc mặt của Hoàng đế trầm xuống, ánh mắt bén nhọn lướt qua người Thái tử, mang theo cảm giác áp bức nặng nề. Thái tử nhìn thấy phụ hoàng tức giận, tay chân cũng trở nên luống cuống, trên khuôn mặt là biểu tình sợ hãi không biết phải làm sao.
Hoàng đế không lên tiếng nói chuyện, dù sao nơi này cũng nhiều người nhiều miệng, lại có Hồ Nhung ở bên cạnh. Nếu có lời đồn đãi rằng Hoàng đế bất mãn với Thái tử truyền ra ngoài thì rất phiền toái.
Nhưng mà quả thật là Hoàng đế khá bất mãn với Thái tử.
Tiểu Tứ mới ba bốn tuổi, còn nhỏ nên không hiểu chuyện, ngây thơ hồn nhiên, không săn được con mồi nào cũng là chuyện bình thường. Người làm phụ hoàng như hắn, còn có Đại ca, Nhị ca của tiểu Tứ, đều mang rất nhiều con mồi của mình cho nó, chỉ có một mình Thái tử là không hề có động tĩnh gì.
Bây giờ tiểu Tứ cảm thấy thịt hươu rất ngon, liền xem như vật quý mà dâng lên cho các huynh trưởng, thật là một hài tử hiểu chuyện. Vậy mà Thái tử lại không hề cảm kích, một câu thịt nguội, làm lạnh lòng tiểu Tứ, cũng làm lạnh trái tim của người làm phụ hoàng như hắn.
Ước chừng Hoàng đế có thể đoán được suy nghĩ của Thái tử. Chẳng qua là nó cảm thấy tiểu Tứ nên chia thịt hươu cho nó trước. Bởi vì nó là Thái tử, luận về thân phận, hiển nhiên là người tôn quý nhất. Nhưng mà bây giờ nó chỉ có thể ăn phần thịt thừa của người khác, tất nhiên sẽ bất mãn trong lòng.
Nhưng tiểu Tứ mới có mấy tuổi, vẫn còn chưa hiểu huynh đệ tôn ti trật tự là như thế nào. Nó chỉ cảm thấy tuổi Đại ca và Nhị ca lớn nhất nên chia trước thì có làm sao? Lớn nhỏ có thứ tự, chẳng lẽ đây không phải là đạo lý sao?
Suy xét kỹ mà nói, nếu như tiểu Tứ thật sự có sai đi nữa, thì với tư cách là một Thái tử, là huynh trưởng của tiểu Tứ, thì sao Thái tử lại có thể đối đãi với đệ đệ nhỏ tuổi của mình như vậy?
Hoàng đế nhíu mày, lòng dạ Thái tử có chút hẹp hòi, thật là không tốt.
Hoa Thường không dám khẳng định là nắm rõ tâm tư Hoàng đế như trong lòng bàn tay, nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn một cách sâu sắc. Nàng thấy Hoàng đế không vui, liền nhẹ giọng nói: "Đều là tiểu hài tử, sao có thể không có va chạm được đây? Đừng nói là cãi nhau ầm ĩ, chính là đánh nhau một trận cũng là chuyện bình thường. Có huynh đệ nhà nào lại không như vậy đâu chứ."
Hoàng đế cong cong khóe miệng, quay đầu nhìn tiểu Tứ cười nói: "Tiểu Tứ, sao lại không chia thịt cho phụ hoàng vậy?"
Tiểu Tứ từ trong lòng Hoa Thường ngẩng đầu lên, chu miệng nói: "Thịt nguội."
Hoàng đế cười haha nói: "Tới đây với phụ hoàng, phụ hoàng cho con ăn tay gấu!"
Một con gấu có bốn cái tay. Hoàng đế một cái, Thái tử một cái, Kham Bố vương Hồ Nhung một cái, Tuyên Thành vương cũng được một cái.
Tiểu Tứ không hiểu thứ đen thui kia thì có gì mà ngon, ghét bỏ nhìn thoáng qua, nhưng mà phụ hoàng đã gọi nó, cho nên nó vẫn phải miễn cưỡng đi đến.
Hoàng đế nhìn biểu tình nhỏ này của tiểu Tứ, không nhịn được cười, cầm đũa lên tự mình đút cho tiểu Tứ ăn.
Thái tử ở một bên nhìn cảnh phụ từ tử hiếu [1], khẽ rũ mi mắt xuống, tay chậm rãi nắm thành quyền, dường như mỹ vị vốn có của tay gấu đã biến thành mùi vị khác.
[1] Phụ từ tử hiểu (父慈子孝): Cha yêu thương, con hiếu thuận.
Cho dù một mình nó được hưởng một cái tay gấu thì sao? Nó cũng muốn cùng ăn chung với phụ hoàng...
Tiểu Tứ ăn một miếng, đôi mắt liền sáng lên, miệng nhỏ căng phồng, ngưỡng mộ nhìn Hoàng đế: "Phụ hoàng, ăn thật ngon, ăn ngon nhất."
Hoàng đế vui vẻ cười to, chọc vào đầu nhỏ của tiểu Tứ một cái: "Con cũng biết ăn ngon rồi sao."
Đôi mắt của tiểu Tứ sáng ngời, buột miệng thốt ra: "Con cũng muốn chia cho Đại ca và Nhị ca ăn cùng."
Hoàng đế ngây ra một lúc, sau đó cười to: "Được được được, con cắt một khối mang qua đi."
Tiểu Tứ cầm dao nhỏ ước lượng, thái giám và cung nữ ở một bên vô cùng khiếp đảm. Tiểu tổ tông ơi, cẩn thận đừng cắt vào tay của mình, càng phải chú ý không được cắt vào Hoàng thượng đấy!
Thái tử lạnh mắt nhìn tiểu Tứ tung tăng cầm mâm nhỏ chạy về phía Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử, trong lòng càng thêm tức giận, hận không thể ném cái tay gấu trên bàn xuống đất!
Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử thấy tiểu Tứ bưng mâm nhỏ tới thì vô cùng mừng rỡ. Khi chúng nó biết được đây là phụ hoàng ban thưởng thì càng cảm thấy nở mày nở mặt. Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử nhìn qua thấy đáy mắt Thái tử tràn đầy hâm mộ và đố kỵ, quả thật là thư thái cả người.
Đại Hoàng tử Trần Luân cảm thấy, đệ đệ rất quan trọng, thân cận với đệ đệ của mình thì càng quan trọng hơn. Sau khi hồi cung, nó mang Ngũ đệ ra ngoài chơi một chút cũng không tồi. Chờ sau này, nó sẽ dẫn một nhóm đệ đệ đứng trước mặt Thái tử, cảm giác kia nhất định sẽ vô cùng tuyệt vời!
Dường như Đại Hoàng tử cảm thấy mình đã hiểu ra điều gì đó. Nó ngẩng đầu lên nhìn Thái tử một cái, mơ hồ hiểu rõ vì sao trước kia giữa nó và Thái tử, phụ hoàng vẫn luôn thiên vị Thái tử rồi.
Giữa nó và Thái tử, Thái tử là đệ đệ còn nhỏ tuổi, lại là người kế vị. Một mặt, tất nhiên phụ hoàng cảm thấy huynh trưởng thì nên nhường nhịn đệ đệ. Mặt khác, thần tử phải biết khiêm tốn, kính cẩn với quân chủ. Cho dù Thái tử có thật sự làm sai đi nữa, làm huynh trưởng thì không nên lòng dạ hẹp hòi, ghen ghét người đệ đệ kế vị này.
Thế nhưng giữa Thái tử và tiểu Tứ, tiểu Tứ là đệ đệ nhỏ tuổi, thân thể lại ốm yếu. Một mặt, tất nhiên phụ hoàng cảm thấy Thái tử làm huynh trưởng nên khiêm nhường khoan dung với đệ đệ. Mặt khác, người làm quân chủ như Thái tử phải có lòng dạ bao la từ ái, đối xử tử tế với thần tử là đệ đệ của mình. Vì vậy đối đầu với tiểu Tứ, tất nhiên Thái tử sẽ thất bại hoàn toàn.
Đại Hoàng tử cong cong khóe miệng, cảm thấy hương vị thịt nướng càng lúc càng ngon.
Tiệc tối náo nhiệt ồn ào kéo dài đến tận đêm khuya, uống rượu ăn thịt, say đến điên đảo, trăm ngàn sắc thái.
Người Hồ Nhung giỏi về chúc rượu, chuốc say không ít người. Có điều cảm giác tồn tại của bọn họ cũng không mãnh liệt cho lắm, không giống như trước đây hùng hổ dọa người và xảo quyệt tính kế.
Chỉ có những hán tử vũ dũng đích thực mới có thể được người khác tôn kính và mến mộ.
Hoàng đế cũng uống không ít rượu, Hoa Thường dùng nước ấm giặt sạch khăn rồi cẩn thận lau mặt cho Hoàng đế, ôn nhu nói: "Hoàng thượng phải biết bảo trọng long thể, thiếu một ly cũng không sao."
Hoàng đế mang vẻ mặt mệt mỏi nằm trên giường, nhẹ giọng cười nói: "Khó có dịp được náo nhiệt như vậy, trẫm cũng không thể khiến mọi người mất hứng."
Hoa Thường lo lắng nói: "Hôm nay săn bắn mệt mỏi cả một ngày, đến buổi tối cũng không được nhàn rỗi. Hoàng thượng hết uống rượu rồi lại ăn thịt, không tốt cho tiêu hóa, nhất định ban đêm sẽ càng khó chịu hơn. Thần thiếp đã phân phó Thái y nấu chút canh bổ dưỡng, đợi lát nữa thì Hoàng thượng có thể dùng được rồi."
Hoàng đế gật đầu, nắm lấy tay Hoa Thường, mở miệng nói: "Nàng vẫn luôn an bài mọi chuyện thỏa đáng như vậy."
Hoa Thường nở nụ cười có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhẹ nhàng xoa bóp trán cho Hoàng đế.
Hoàng đế nhắm mắt lại, thoải mái thở ra một hơi, lên tiếng nói: "Ngày mai, vài vị tướng quân ở Tây Bắc sẽ đến đây. Đợi thêm vài ngày nữa thì trẫm sẽ tổ chức tiệc để thưởng cho quan viên biên quan, sau đó là chuẩn bị khởi giá hồi kinh. Nếu tiếp tục trì hoãn nữa, e là sẽ không kịp đón Tết mừng năm mới."
Hoa Thường nhẹ giọng nói: "Thần thiếp nghe nói Mã Tướng quân - phụ thân của Ngọc Quý tần đã đến Tây Bắc. Trước khi thần thiếp lên đường, Ngọc Quý tần còn nhờ thần thiếp mang theo chút đồ làm bằng lông thú đưa cho Mã Tướng quân, cũng là người có lòng hiếu thuận."
Hoàng đế mở miệng nói: "Đến lúc đó trẫm sẽ triệu kiến một mình ông ấy. Nàng cũng không cần tránh đi, có thể nói tình hình gần đây của Ngọc Quý tần cho ông ấy biết, cũng để cho người phụ thân như ông ấy yên tâm."
Hoa Thường gật đầu đáp ứng: "Vâng, thần thiếp đã biết."