Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng
|
|
ÁI PHI NÀNG DÁM KHÔNG ĐỘNG PHÒNG Tác giả: Sắc Thái Mộng Ảo Chương 78: Làm Bạn Trong Lao. Ads Bạch Tiểu Thố nằm yên lặng trong lòng Vũ Văn Hiên không được bao lâu, thì dùng thỏ đầu huých huých vào lòng bàn tay hắn, mở miệng nói, "Hiên, ta biết ngài sẽ không thích nghe lời ta sắp nói, nhưng nhất định ta phải nói. Vương Gia phu quân không hề tư thông với dịch phản quốc. Lúc ở Trọng Khuyết Quan, chàng chiến đấu rất nghiêm túc, lương thực không có, chàng cùng chịu đói với binh lính, người như vậy làm sao mà có động cơ tạo phản được chứ? Hiên, ngài hãy thả Vương Gia phu quân ra có được không? Chàng vô tội!"
Hoàng đế ở cổ đại có lòng nghi kỵ rất cao, mà tên Vương Gia biến thái kia thì không cần phải nói, khẳng định hắn đã đắc tội với không ít người, lần này nhất định là có người hãm hại hắn!
"Con thỏ nhỏ, đây là chuyện trên triều, nàng là một cô gái nhỏ, đừng quản nhiều chhuyện như vậy!" Vũ Văn Hiên có chút không vui nheo đôi mắt như chim ưng lại, nói bằng giọng trầm thấp, "Rốt cuộc Cửu vương đệ có lòng mưu nghịch hay không, Thị lang bộ hình Quan Quyết sẽ cho trẫm một câu trả lời hài lòng!"
Giờ phút này hắn không muốn nghe bất kỳ chuyện gì liên quan đến Cửu vương đệ, cũng không muốn nghe bất kỳ lời cầu xin, xin tha cho hắn của bất kỳ kẻ nào, nhất là việc con thỏ nhỏ tự mình chạy tới đây cầu tình cho Cửu vương đệ!
"Hiên, cho dù ta cầu xin ngài cũng không được sao?" Bạch Tiểu Thố nghe vậy liền nóng nảy, chất lỏng trong suốt trong đôi mắt thỏ hồng hồng tràn ra, "Ta coi ngài như là bằng hữu, nhưng ngài lại chẳng coi ta là bạn! Vương Gia phu quân không làm gì sai cả, tại sao ngài nhất định phải nhốt chàng vào đại lao chứ?"
Chẳng lẽ Hiên cũng giống như những Hoàng đế trong kịch cổ trang, vì ngôi vị hoàng đế của mình, mà giết hại cả huynh đệ ruột thịt ư?
Nếu là như vậy, hắn quá không có nhân tính!
"Con thỏ nhỏ, trẫm sẽ không tha cho Cửu vương đệ đâu. Nàng cũng không cần xin tha cho hắn nữa. Giờ phút này tâm trạng của trẫm đang rất khó chịu, nếu nàng còn nói thêm một câu nữa, trẫm sẽ nhốt nàng vào thiên lao!" Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Hiên trở nên âm trầm, lộ ra vẻ đầy tức giận.
Trong lòng con thỏ nhỏ quả thật chỉ có Cửu vương đệ!
"Vậy ngài nhốt ta vào thiên lao đi! Nhốt ta chung với Vương Gia phu quân luôn đi!" Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Hiên sống chết không chịu đồng ý thả Vũ Văn Tinh ra nên cũng tức giận. Đã thế nàng dứt khoát chọn ‘bình nứt không sợ bể’, nàng đã phô trương hết khả năng miệng lưỡi của mình rồi.
Hiên thối, ngươi là hoàng đế thì giỏi lắm à? Không phải chỉ là Hoàng đế thôi sao? Mà cho dù có là hoàng đế đi chăng nữa cũng không thể không phân biệt đúng sai, tùy tiện coi người tốt là người xấu mà bắt như thế!
Ở nơi cổ đại rách nát này không có tý nhân quyền nào, tức chết nàng mà!
"Con thỏ nhỏ, nàng có biết lời vừa rồi của nàng sẽ khiến trẫm tức giận không?" Vũ Văn Hiên vừa nghe thấy Bạch Tiểu Thố muốn vào tù ở cùng với Vũ Văn Tinh, lúc này liền xách tai thỏ của nàng dđlqđlên trước mặt, bốn mắt nhìn nhau với nàng, không vui quát lớn, "Chưa từng có ai dám nói với trẫm như vậy! Có phải do trẫm đã dung túng nàng quá mức mơi khiến cho nàng nghĩ rằng trẫm rất dễ nói chuyện phải không?!"
Vũ Văn Hiên tức giận đến mức như sóng lớn cuồn cuộn không thể bình tĩnh được. Mỗi một câu mà Bạch Tiểu Thố nói ra đều là cầu tình cho Vũ Văn Tinh, thử hỏi sao hắn có thể không phẫn nộ cơ chứ?
Một Hoàng đế muốn một nữ nhân mình thích không hề khó, nhưng Vũ Văn Hiên không muốn ép buộc Bạch Tiểu Thố, hắn muốn Bạch Tiểu Thố cam tâm tình nguyện làm phi tử của hắn, vì vậy mới dung túng nàng để nàng có thể to gan lớn mật như thế này.
"Ta chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy!" Bạch Tiểu Thố rất tức giận hét lớn, "Ngài là Hoàng đế, ngài chỉ cần tùy tiện nói một câu thôi là có thể khiến ta rơi đầu rồi, ta nào dám nói lời đại nghịch bất đạo chọc ngài tức giận! Ta không xin tha giúp Vương Gia phu quân nữa! Ngài nhốt ta vào thiên lao đi, ta vào trong tù với Vương Gia phu quân của ta, không muốn gặp lại ngài nữa, Hiên đáng ghét!"
Tai thỏ của Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Hiên kéo đau, nhưng nàng vẫn quật cường đáp trả Vũ Văn Hiên, hơn thế còn dám bất kính mắng hắn.
Hừ, nàng thích đại nghịch bất đạo mắng hắn đấy, làm sao nào? Nàng muốn vào đại lao cùng Vương Gia biến thái đấy, làm sao nào? Bạch Tiểu Thố nàng đã tự ý làm theo ý mình rồi đấy, có sao không?
"Được, được, được lắm!" Vũ Văn Hiên trầm mặc hồi lâu, sau đó bất ngờ ngửa đầu lên phát ra tiếng cười chói tai, "Con thỏ nhỏ, xem ra trẫm yêu thương nàng là uổng phí rồi. Nàng muốn vào thiên lao với Cửu vương đệ thì nàng đi đi!"
Vũ Văn Hiên nói xong, liền quăng Bạch Tiểu Thố thật mạn xuống đất, sau đó đứng lên, rời khỏi ngự thư phòng mà không hề quay đầu lại.
Sau khi Bạch Tiểu Thố bị ném xuống đất một cách vô tình, xương cốt toàn thân nàng như thể, vô cùng đau đớn.
"Vũ Văn Hiên, tên khốn kiếp này, ngươi muốn ném chết ta phải không?" Mặc dù Bạch Tiểu Thố nhe răng trợn mắt kêu gào bi thống, nhưng cũng không chịu thua nhảy nhảy vài cái rời khỏi Ngự Thư Phòng, tự mình tìm đường ra ngoài hoàng cung.
Sớm biết Hiên vô tình vô nghĩa như vậy, nàng đã dùng hình dạng con người vào cung cho rồi. Hiện tại chỉ là một con thỏ, nhảy nhảy bật bật ra ngoài hoàng cung thật lao lực!
Bạch Tiểu Thố vừa nhảy ra khỏi ngự thư phòng, lại bị lạc trong ngự hoa viên rộng lớn, không tìm được đường ra.
"Ngươi là nha đầu thối Bạch Tiểu Thố à?" Đúng lúc này, Vũ Văn Địch mang theo tiểu thái giám Tiểu Chiết Tử đến cung hoàng hậu để thỉnh an mẫu hậu của mình, lại vừa vặn nhìn thấy một con thỏ trắng trẻo mập mạp ở trong hành lang quanh co uốn lượn dáo dác nhìn xung quanh. Bộ dạng ngu ngốc này cực kỳ giống với Bạch Tiểu Thố, cho nên Vũ Văn Địch mới dẫn Tiểu Chiết Tử lại gần.
"Cháu thái tử, ta lạc đường, cháu dẫn ta xuất cung có được không?" Giờ phút này tâm trạng Bạch Tiểu Thố chẳng khác gì như đưa đám. Nàng cũng không còn sự hăng hái muốn cãi nhau với Vũ Văn Địch như thường ngày, giọng nói có vẻ như không còn hơi sức.
"Ấy, thái tử điện hạ, con thỏ này biết nói tiếng người kìa, kỳ lạ quá!" Tiểu Chiết Tử chưa từng gặp Bạch Tiểu Thố, nên cho rằng đây là thỏ thần, nhất thời hét to một cách cực kì hưng phấn.
"Nha đầu thối, sao ngươi lại chạy vào hoàng cung?" Vũ Văn Địch không để ý tới tiếng kêu của Tiểu Chiết Tử, hắn nghiêng người xách Bạch Tiểu Thố từ trên mặt đất lên, cau mày không vui hỏi.
Đang êm đang đẹp tại sao nha đầu thối này lại chạy vào hoàng cung? Không phải Cửu vương thúc sai người đưa nàng ta trở về vương phủ rồi à?
"Cháu thái tử, cháu dẫn ta xuất cung, đến thiên lao thăm Cửu vương thúc của cháu đi. Cửu vương thúc của cháu bị phụ hoàng cháu bắt giam rồi!" Cảm giác bị treo lơ lửng trên không chung không hề dễ chịu chút nào, nhưng Bạch Tiểu Thố chỉ có thể trông cậy vào Vũ Văn Địch để hắn mang nàng ra khỏi hoàng cung, vì vậy cũng chẳng phản đối, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
"Nha đầu thối, sao Cửu vương thúc lại bị phụ hoàng của bản thái tử nhốt vào thiên lao?" Vũ Văn Địch nghe vậy rất kinh hãi, gương mặt trẻ con lập tức trở nên tối tăm.
Vũ Văn Tinh là thần tượng mà Vũ Văn Địch sùng bái từ nhỏ. Hắn còn tôn kính Cửu vương thúc của mình hơn cả phụ hoàng, vì vậy khi nghe tin Vũ Văn Tinh bị phụ hoàng nhốt vào thiên lao, Vũ Văn Địch ngoài hoang mang và nghi ngờ ra, còn hết sức tức giận.
"Chuyện này cháu đi hỏi phụ hoàng cháu ấy! Ta mới vừa gặp ngươi phụ hoàng của cháu thái tử, cầu xin giúp Cửu vương thúc của cháu, nhưng phụ hoàng cháu lại không nghe ta, còn muốn đuổi ta ra ngoài!" Bạch Tiểu Thố càng nói càng hăng, càng nói càng phẫn nộ, mắt thỏ hồng hồng mở thật to.
Nam nhân làm hoàng đế đều không phải người tốt. Về sau có chuyện gì, tuyệt đối, tuyệt đối nàng sẽ không đi cầu Vũ Văn Hiên nữa!
"Tiểu Chiết Tử, ngươi đi thông báo cho mẫu hậu của bản thái tử, nói rằng bản thái tử có chuyện quan trọng cần làm, muộn một chút mới tới thỉnh an người được!" Vũ Văn Địch có cùng suy nghĩ* với Bạch Tiểu Thố. Hắn cũng không hiểu vì sao phụ hoàng của mình phải nhốt Cửu vương thúc vào thiên lao? Hắn muốn đến thiên lao thăm Cửu vương thúc! (trong CV nói là ‘kẻ thù’ mà t thấy ‘kẻ thù’ nó nặng nề quá, dù sao VVH cũng là phụ hoàng của VVĐ, để ‘kẻ thù’ có vẻ ‘3 trấm’)
"Thái tử điện hạ, bên cung hoàng hậu đã nhiều lần phái người đến thúc giục ngài qua bên đó, mà giờ ngài muốn xuất cung, Tiểu Chiết Tử không tiện khai báo trước mặt hoàng hậu nương nương ạ!" Tiểu Chiết Tử vội vàng đuổi theo Vũ Văn Địch đang muốn xuất cung, ôm bắp đùi hắn khóc lóc khẩn cầu mong hắn đừng xuất cung.
"Cút ngay, Tiểu Chiết Tử!" Vũ Văn Địch không nhịn được đạp Tiểu Chiết Tử dính trên người hắn ra, không kiên nhẫn nói, "Ngươi cứ nói với mẫu hậu rằng bản thái tử đến thiên lao thăm Cửu vương thúc, chắc chắn mẫu hậu sẽ không làm khó dễ tên nô tài ngươi đâu!"
"Thái tử. . . . . ." Tiểu Chiết Tử còn muốn khuyên Vũ Văn Địch từ bỏ ý định xuất cung, nhưng Vũ Văn Địch căn bản không chịu nghe hắn. Vũ Văn Địch mang theo Bạch Tiểu Thố nghênh ngang đi ra ngoài từ cổng chính của hoàng cung.
"Ngươi nói thái tử mang theo một con thỏ xuất cung đến thiên lao thăm Cửu vương đệ rồi hả?" Sau khi Vũ Văn Địch xuất cung, Tiểu Chiết Tử lập tức lăn một vòng chạy đến cung hoàng hậu để bẩm báo.
"Dạ phải, thưa hoàng hậu nương nương!" Tiểu Chiết Tử quỳ gối trước mặt hoàng hậu mà toàn thân run bắn không ra hình dáng gì.
Hắn rất sợ hoàng hậu nương nương trách phạt hắn vì đã không trông chừng thái tử tốt.
"Tiểu Chiết Tử, ngươi đứng lên đi!" Hoàng hậu híp đôi mắt phượng xinh đẹp lại, ôn hòa mở miệng nói với Tiểu Chiết Tử, "Ngươi đến thiên lao tìm thái tử điện hạ, đồng thời mang một chút đồ ăn ngon cho Cửu vương gia thay Bổn cung."
Địch nhi thích Cửu vương đệ nhất, hôm nay hoàng thượng lại dùng tội danh mưu nghịch mà bỏ tù Cửu vương đệ. Có lẽ người khác không hiểu tâm tư của hoàng thượng, nhưng nàng hiểu rất rõ.
Một mặt, Hoàng thượng muốn phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra. Mặt khác ngài muốn hủy bỏ chuyện tứ hôn giữa Cửu vương đệ và Bạch Tiểu Thố, bởi vì ngài muốn lập nữ nhân của đệ đệ mình làm phi tử.
Hoàng thượng tính toán đâu vào đấy, nhưng nàng sẽ không để cho hoàng thượng thực hiện được mục đích kia!
"Dạ, hoàng hậu nương nương, nô tài đi làm ngay!" Mặc dù Tiểu Chiết Tử không biết vì sao hôm nay hoàng hậu không xử phạt hắn, nhưng hắn cũng biết không nên hỏi nhiều, chỉ cần ngoan ngoãn đi làm là được.
Chờ sau khi Tiểu Chiết Tử đi rồi, hoàng hậu lại gọi cung nữ cận thân của mình lên, sai nàng ấy đi tìm hiểu một chút tin tức hữu dụng từ chỗ tên nô tài Trương Đức Vượng.
. . . . . .
|
Vũ Văn Địch là thái tử, hắn vào thiên lao thăm Vũ Văn Tinh ai dám ngăn cản.
Tất nhiên Thị lang bộ hình cũng không dám thất lễ với Vũ Văn Địch, tự mình dẫn Vũ Văn Địch tới phòng giam Vũ Văn Tinh, bảo ngục tốt mở khóa, khom lưng cúi người đưa tay cung kính mời Vũ Văn Địch đi vào, bản thân thì đi ra bên ngoài lẳng lặng coi chừng.
"Vũ Văn Địch, cháu tới thiên lao làm gì?" Vũ Văn Tinh vừa nhìn thấy Vũ Văn Địch, liền dùng giọng điệu hết sức lạnh nhạt để nói, nghe ra không giống chú - cháu chút nào, ngược lại giống như kẻ thù.
"Cửu vương thúc, bản thái tử mang con thỏ này tới thăm thúc!" Trên mặt Vũ Văn Địch có chút bị thương, nhưng điều này cũng không có gì, trước giờ Cửu vương thúc luôn nói với hắn như thế. Vũ Văn Địch hít vào một hơi thật dài, sau khi ổn định tâm trạng tiêu cực mới ôm Bạch Tiểu Thố ẩn núp từ trong hộp đựng thức ăn mình mang tới ra ngoài.
Tại sao Bạch Tiểu Thố phải ẩn trong hộp đựng thức ăn? Đó là bởi vì Vũ Văn Địch cảm thấy mình đường đường là một thái tử lại đi ôm một con thỏ vào thiên lao thì thật mất thể diện, cho nên hắn mới nghĩ ra phương pháp này.
"Bạch Tiểu Thố, nàng không ngoan ngoãn đợi ở vương phủ, chạy tới đây làm gì?" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố nhảy nhảy vài cái, rồi ngồi xuống trên đùi hắn, thì lập tức cả giận nói, "Trở về mau, nàng không cần làm cho Bổn vương tức giận!"
Con thỏ ngu xuẩn này ăn no xong rảnh rỗi, không có việc gì chạy tới làm loạn trong thiên lao chắc!
"Ta không về!" Bạch Tiểu Thố không phục chu miệng nói: "Ta đến nơi này ở cùng với chàng, chàng kêu ta trở về làm gì?"
Vương Gia biến thái, người ta nguyện ý vào đại lao chịu khổ với ngươi, ngươi còn kiêu ngạo cái gì!
"Nàng muốn đối nghịch với Bổn vương à?" Vũ Văn Tinh nghe vậy, cả khuôn mặt lập tức đen thui. Hắn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ với Bạch Tiểu Thố.
Con thỏ ngu xuẩn này không làm trái ý hắn thì nàng không vui sao?
"Ta đối nghịch với chàng đấy thì làm sao, Vương Gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố ăn phải gan hùm mới dám tranh luận với Vũ Văn Tinh, "Mới vừa rồi ta cũng đại nghịch bất đạo với Hiên đấy! Hắn là Hoàng đế ta mà ta còn dám đối nghịch, không phải chàng chỉ là Vương gia thôi sao, có cái gì mà ta không dám đối nghịch với chàng chứ!"
Cái tên Vương Gia biến thái này luôn nói những lời khiến người ta tức chết đi được! Nàng vì hắn mà chịu không biết bao nhiêu uất ức vậy mà hắn vẫn mắng nàng không thương tiếc!
"Cửu vương thúc, nha đầu thối chỉ vì chuyện của thúc mà đi theo phụ hoàng xin tha cho thúc, nhưng phụ hoàng không để ý tới nàng, một mình nàng lại đi lạc trong hoàng cung, nếu không phải đúng lúc bản thái tử đi ngang qua nhìn thấy, chắc giờ phút này nàng vẫn còn đang di lòng vòng trong hoàng cung!" Vũ Văn Địch thấy Vũ Văn Tinh không phân tốt xấu trách cứ Bạch Tiểu Thố, trong lòng có chút không thoải mái, liền lên tiếng giải thích cho nàng.
Vũ Văn Tinh nghe xong, một tia kinh ngạc thoáng lướt qua mắt phượng như mặc ngọc của hắn. Hắn cúi đầu nhìn Bạch Tiểu Thố trong ngực –hiện tại đã quay đầu đi không thèm để ý tới hắn - trong lòng lập tức hiểu rõ.
Con thỏ ngu xuẩn này đã làm rất nhiều chuyện vì hắn, sao hắn có thể không cảm động cho được!
"Bạch Tiểu Thố!" Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh từ từ dịu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tai Bạch Tiểu Thố, dường như muốn nói đó nhưng lại thôi.
Bạch Tiểu Thố càng không thèm để ý tới Vũ Văn Tinh đang cố ý lấy lòng mình. Nàng nghiêng đầu không lên tiếng, không thèm quan tâm tới hắn.
Vương Gia thối, giờ mới biết hối hận thì đã muộn rồi!
Có Vũ Văn Địch ở đây, Vũ Văn Tinh không tiện hạ mình nói lời xin lỗi với Bạch Tiểu Thố, cho nên tay của hắn cứng ngắc đặt trên đầu thỏ của Bạch Tiểu Thố mà không hề di chuyển.
"Vũ Văn Địch, cháu hồi cung trước đi, ở đây không có chuyện của cháu!" Vì Vũ Văn Tinh có vài lời muốn nói riêng với Bạch Tiểu Thố nên liền làm mặt lạnh đuổi Vũ Văn Địch đi.
"Cửu vương thúc, bản thái tử vừa mới tới mà!" Vũ Văn Địch uất ức nói, đồng thời nhíu chặt hai hàng lông mày trên gương mặt trẻ con lại.
Cửu vương thúc có nha đầu thối Bạch Tiểu Thố rồi thì không thể đối tốt với đứa cháu trài này một chút được sao?
"Bổn vương bảo cháu về thì cháu về đi! Thiên lao không phải là nơi mà một thái tử như cháu có thể ở!" Giọng Vũ Văn Tinh trở nên lạnh hơn, trong đôi mắt phượng như mặc ngọc hiện ra ‘mệnh lệnh không thể kháng cự’.
Đứa cháu này thật đáng ghét! Nó không nhìn ra Cửu vương thúc muốn nói chuyện riêng tư với Cửu vương thẩm của mình à?
"Cửu vương thúc thiên vị, Bạch Tiểu Thố có thể ở lại chỗ này, vì sao bản thái tử lại không được?" Vũ Văn Địch chỉ vào con thỏ trong ngực Vũ Văn Tinh, không phục la ầm lên.
Hắn và nha đầu thối Bạch Tiểu Thố, ai mới là người ngoài đây!
"Cháu thái tử, cháu đừng ầm ý với Cửu vương thúc của cháu nữa. Đây là bản tính của chàng rồi!" Bạch Tiểu Thố nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vũ Văn Địch đang rất uất ức, trong nháy mắt nàng lại cảm thấy bản thân nàng cũng vô cùng uất ức.
Ai, nàng và cháu thái tử đều là người bị Vương Gia biến thái ghét bỏ. Đã vậy nàng cũng không nên ở lại chỗ này tiếp tục chọc giận hắn nữa, tốt nhất là rời đi cùng cháu thái tử!
Sau khi Bạch Tiểu Thố nghĩ thông, liền không ngừng giãy giụa thân thể béo ục ịch ra khỏi hai tay Vũ văn Tinh, Nàng muốn nhảy xuống để rời đi.
"Cháu thái tử, cháu đừng đau lòng, ta và cháu cùng rời khỏi đây!" Bạch Tiểu Thố vừa dùng sức giãy giụa, vừa nói với Vũ Văn Địch.
Dù sao trong cái nhà lao này cũng chẳng có gì chơi, mà nàng thì không muốn ở lại nơi này chơi trò ‘mắt to trừng mắt nhỏ’ với Vương Gia biến thái!
"Bạch Tiểu Thố, nàng im lặng đợi cho Bổn vương, Bổn vương không cho phép nàng đi!" Vũ Văn Tinh tức giận bắt Bạch Tiểu Thố lại đặt trên đùi mình sau đó xách tai thỏ của nàng lên cực kỳ phẫn nộ hét lớn.
Đáng chết, vì sao con thỏ ngu xuẩn này cứ không chịu nghe lời hắn thế!
"Cửu vương thúc, bản thái tử đi đây!" Vũ Văn Địch phát hiện Cửu vương thúc sẽ không để ý đến hắn, còn coi hắn như ‘người vô hình’, cho nên hắn thật sự rất tức giận.
"Cháu thái tử, cháu đừng đi, muốn đi cũng phải dẫn ta đi cùng chứ!" Bạch Tiểu Thố ra sức la hét, gọi Vũ Văn Địch lại lúc thấy hắn xông ra khỏi phòng giam. Nàng không biết phải làm sao khi tai thỏ của mình bị Vũ Văn Tinh nắm chặt, muốn chạy cũng không chạy được.
Chờ bóng lưng Vũ Văn Địch hoàn toàn biến mất trước mắt mình, Bạch Tiểu Thố cực kỳ buồn bã mà cam chịu số phận.
Được rồi, nếu đã không chạy được thì nàng đành ở trong nhà tù này chơi trò ‘mắt to trừng mắt nhỏ với tên Vương Gia biến thái này vậy.
"Bạch Tiểu Thố, vừa rồi Bổn vương trách nhầm nàng, nàng vẫn còn giận Bổn vương à?" Sau khi Vũ Văn Địch đi, rốt cuộc Vũ Văn Tinh đã có thể hạ mình giảng hòa với Bạch Tiểu Thố.
"Làm sao ta dám giận Vương Gia chàng. Ta không có!" Bạch Tiểu Thố quay đầu thỏ ra phía khác, vẫn không bằng lòng ăn nhỏ nhẹ với Vũ Văn Tinh.
Vương Gia thối, ta không muốn để ý tới ngươi. Ngươi cứ để ta ngồi yên một chỗ đi, đừng có đến trêu chọc ta!
"Bạch Tiểu Thố, rốt cuộc nàng muốn Bổn vương phải làm sao?" Vũ Văn Tinh đã bỏ hết mặt mũi Vương Gia của mình để làm hòa với Bạch Tiểu Thố. Nhưng sau khi hắn thấy nàng không hề cảm kích thì liền nổi giận. Hắn dùng sức kéo tai thỏ của nàng, giận dữ hét, "Bổn vương biết sai rồi, vẫn chưa đủ à?"
Con thỏ ngu xuẩn đáng ghét, nhất định phải làm hắn tức chết nàng mới hài lòng sao?
"Vương Gia phu quân, chàng lớn tiếng như vậy làm gì, tai ta không điếc, ta có thể nghe thấy!" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh rống khiến cho sự tức giận của nàng vừa mới dịu được một chút lại lập tức bùng nổ. Nàng hét lên còn to hơn cả Vũ Văn Tinh, "Sớm biết chàng sẽ nói ra những lời khó nghe như vậy ta đã chẳng đến chỗ Hiên cầu xin cho chàng để đến nỗi khiến hắn tức giận ném ta xuống đất. Chàng oan ức ư? Ta còn oan ức hơn chàng đây này. . . . . ."
Khi Bạch Tiểu Thố nói xong lời cuối cùng, thì đột nhiên bật khóc tu tu.
Vương Gia biến thái đáng ghét, nàng sẽ không bao giờ quan tâm đến hắn nữa!
Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố khóc rống lên, tay chân liền trở nên luống cuống. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn hoảng loạn, muốn mở miệng an ủi nàng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại làm cho Bạch Tiểu Thố càng khóc dữ dội hơn.
"Bạch Tiểu Thố, không được khóc nữa! Nếu còn khóc nữa Bổn vương sẽ đánh vào mông nàng!"
Vũ Văn Tinh trộm liếc Bạch Tiểu Thố một cái. Nàng khóc không ngừng như thế này, liệu uy hiếp có thể khiến nàng ngừng khóc không?
|
Bạch Tiểu Thố dùng hai chân trước của mình che mắt thỏ lại, nước mắt vẫn rơi lã chã. Nàng khóc thút thít làm cho đôi tai thỏ càng dựng thẳng hơn, nhìn rất đáng thương.
Hu hu, nàng bị người ta ghét! Nàng muốn sư phụ thối, không cần Vương Gia thối nữa!
"Bạch Tiểu Thố. . . . . ." Vũ Văn Tinh vừa luống cuống vừa không biết làm thế nào, muốn nổi giận lại không phát tiết được, hơn nữa nổi giận với một con thỏ thì quá buồn cười!
Bạch Tiểu Thố không để ý tới lời Vũ Văn Tinh nói mà tiếp tục khóc, khóc đến chết đi sống lại.
"Bạch Tiểu Thố, nàng khóc nữa là Bổn vương đánh nàng thật đó!" Vũ Văn Tinh quả thật bị tiếng khóc của Bạch Tiểu Thố làm cho tâm phiền ý loạn, không khách khí lên tiếng uy hiếp lần nữa.
Con thỏ ngu xuẩn này lấy đâu ra nhiều nước mắt thế!
"Vương Gia thối, ta chán ghét chàng!" Bạch Tiểu Thố khóc nức nở, không phục phản bác.
Người đâu mà chả hiểu phong tình gì hết! Lúc này hắn không an ủi nàng cũng thôi đi, đã vậy lại còn mắng nàng, uy hiếp nàng!
"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương không cho nàng ghét Bổn vương!" Vũ Văn Tinh nghe vậy, nhíu chặt mày lại, dùng sức gỡ hai chân đang che mắt của Bạch Tiểu Thố ra, bế cả người nàng lên, trong nháy mắt hai phiến môi mỏng lạnh lẽo hôn lên đôi mắt thỏ đỏ hoe do khóc nhiều của nàng.
Lần này có thể khiến cho con thỏ ngu xuẩn ngừng khóc rồi chứ?
Bạch Tiểu Thố không dự đoán được hành động này của Vũ Văn Tinh cho nên nhất thời sửng sốt, ngây ngẩn cả người.
Qua hồi lâu, cuối cùng Bạch Tiểu Thố chậm chạp cũng phản ứng lại. Nàng hỏi Vũ Văn Tinh một câu thế này. "Vương Gia thối, sao chàng lại hôn ta?"
Không phải trước đó hắn vẫn đang nổi giận với nàng sao? Sao giờ biến đổi nhanh vậy!
Vũ Văn Tinh nghe vậy, cũng sửng sốt.
Vì sao hắn lại đi hôn Bạch Tiểu Thố?
Vũ Văn Tinh cảm giác hành động của mình rất khác thường. Nụ hôn vừa rồi là hắn hôn theo bản năng chứ không hề suy nghĩ gì. Hắn chỉ muốn làm cho Bạch Tiểu Thố ngừng khóc mà thôi.
"Bổn vương hôn chính là hôn, không cần giải thích với nàng, thỏ ngu xuẩn!" Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh có chút hồng, nhưng chết cũng không chịu thừa nhận là mình xấu hổ, hơn thế còn cố gắng bày ra dáng vẻ Vương Gia, lạnh lùng nói với Bạch Tiểu Thố.
Nàng là vương phi của hắn, chẳng lẽ không thể để cho phu quân là Vương Gia hắn đây hôn một cái được à?
Khoan đã! Hiện giờ con thỏ ngu xuẩn này đang trong hình dáng thỏ, điều này chứng tỏ trước đó đã có nam nhân hôn nàng!
Là ai? Là hoàng huynh sao?
Nghĩ đến đây, mắt phượng như ngọc đen của Vũ Văn Tinh thoáng hiện lên một tia ghen tỵ mãnh liệt.
Nữ nhân của hắn sao có thể bị những nam tử khác hôn bừa được!
"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương hỏi nàng, là ai đã biến nàng thành thỏ?" Vũ Văn Tinh đặt Bạch Tiểu Thố lên đùi, sau đó vuốt vuốt tai thỏ thật dài, lạnh giọng hỏi.
"Là sư phụ thối của ta. Hắn nói hắn nhớ thân thể thỏ mũm mĩm đáng yêu của ta!" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh hôn một cái, cũng không uất ức, không tức giận, ngược lại còn ngoan ngoãn thành thật trả lời câu hỏi của hắn.
"Lại là Phi Hoa Ngọc!" Vũ Văn Tinh nghe vậy, gương mặt tuấn tú lập tức đen thui.
Phi Hoa Ngọc ghê tởm! Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ chém cái tên kia thành bảy tám mảnh rồi vất cho chó ăn!
Bạch Tiểu Thố nhìn sắc mặt âm u củaVũ Văn Tinh, nghĩ thầm: tên Vương Gia biến thái này đang tức cái gì thế? Tốt nhất là không nên trêu chọc hắn.
"Bạch Tiểu Thố, lần sau không cho phép nàng để cho tên sư phụ điên điên khùng khùng kia hôn nàng, nghe rõ chưa?" Vũ Văn Tinh cố gắng áp chế sự phẫn nộ trong lòng xuống, ôm Bạch Tiểu Thố vào ngực, rồi lạnh lùng ra lệnh.
"Đã biết, lần sau sẽ không để cho hắn hôn ta nữa!" Bạch Tiểu Thố trừng to hai mắt một cách đầy khó chịu. Nàng cảm thấy áo♀dđ♀lqđ♀ giáp màu bạc trên người Vũ Văn Tinh rất cứng, khiến toàn thân nàng đều không thoải mái.
"Vương Gia phu quân, cởi áo giáp trên người chàng ra, ta dựa vào thấy không thoải mái!" Bạch Tiểu Thố vẫy vẫy cái đuôi thỏ ngẵn ngủn, làm nũng nói với Vũ Văn Tinh.
Nàng muốn chui vào trong áo của Vương Gia biến thái ngủ một giấc. Lồng ngực của hắn dầy hơn sư phụ thối nhiều, ngủ phía trên có cảm giác rất an toàn nha.
"Bạch Tiểu Thố, nàng đúng là một con thỏ lười biếng!" Vũ Văn Tinh vừa nghe Bạch Tiểu Thố nói như vậy, liền hiểu rõ nàng muốn làm gì, lúc này bất đắc dĩ liếc nàng một cái, sau đó mới chủ động cởi áo giáp xuống, cả áo trong và áo ngoài đều mở ra, để Bạch Tiểu Thố dễ dàng chui vào ngực hắn ngủ.
Bạch Tiểu Thố thấy vậy thì mừng rỡ, lập tức chui vào ngực Vũ Văn Tinh. Sau khi nàng điều chỉnh một tư thế thoải mái, liền nằm bất động trong đó.
Thật ấm áp, thật thoải mái!
"Bạch Tiểu Thố, nàng biến lồng ngực của Bổn vương thành cái gì vậy?" Vũ Văn Tinh dựa lưng vào tường, mắt phượng lười biếng nửa khép nửa mở, khẽ cười hỏi con thỏ nào đó đang ngáp dài.
"Đương nhiên là một cái hang thỏ thoải mái rồi, còn có thể là cái gì nữa chứ!" Bạch Tiểu Thố lơ đễnh đáp lời mà không phát hiện ra khuôn mặt tuấn tú của vị Vương Gia nào đó đã chuyển thành đen. Nàng hết sức vô tư nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ say.
Hang thỏ mà thoải mái như vậy trên đời này có thể chỉ có một cái thôi, nàng nhất định phải quý trọng nó.
"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương thật sự muốn bóp chết nàng!" Vũ Văn Tinh nhìn Bạch Tiểu Thố đã ngủ say nói một cách bất đắc dĩ.
Con thỏ ngu xuẩn làm hắn vừa tức vừa buồn cười, thật hết cách với nàng.
Nói ngực hắn là hang thỏ, cũng chỉ có con thỏ to gan lớn mật này mới dám nói!
Vũ Văn Tinh cúi đầu cười nhẹ, đưa tay vuốt ve đầu thỏ. Vào giờ phút này có ngàn vạn nhu tình đang nhộn nhạo trong tim hắn.
Lần này hoàng huynh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Hắn nghĩ ra khỏi cái nhà lao này cũng không phải là chuyện đơn giản, nhưng khẳng định hôn sự của hắn và Bạch Tiểu Thố đã có biến đổi bất ngờ rồi.
. . . . .
Phi Hoa Ngọc thấy Mạc Thanh trở lại vương phủ, liền hỏi vì sao Bạch Tiểu Thố không về cùng với hắn.
Khi đang trên đường trở về Mạc Thanh đã nhận được tin tức, nên tất nhiên hắn biết hiện tại Bạch Tiểu Thố đang ở cùng với Vương Gia nhà mình.
"Sư phụ, ngài không cần quan tâm việc vương phi đã đi đâu. Sắc trời không còn sớm nữa, tốt nhất ngài nên đi nghỉ ngơi đi!" Mạc Thanh mím môi cười, có chút đắc đi lướt qua người Phi Hoa Ngọc.
Tình cảm giữa vương phi và Vương Gia càng ngày càng tiến triển tốt, vì thế hắn không cho phép Phi Hoa Ngọc phá hư chuyện tốt ấy!
Phi Hoa Ngọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì được Mạc Thanh, chỉ có thể lạnh lùng hừ lạnh với bóng lưng ngày càng đi xa của hắn, sau đó bước đi cực kỳ phong nhã trở về gian phòng của mình.
|
Hôm sau, mọi người đều biết chuyện Vũ Văn Tinh bị nhốt vào thiên lao, quần thần thì lập tức nháo nhào, mà bách tính lại là một trận xôn xao.
Chung quy lại, bách tính chỉ giữ thái độ muốn xem náo nhiệt, xem chuyện này sẽ phát triểu tiếp như thế nào thôi, nhưng chúng văn võ đại thần trong triều lại chia làm hai phe. Phe thứ nhất ủng hộ Vũ Văn Tinh. Phe này cho rằng Cửu vương gia sẽ không làm những chuyện như vậy, nhất định là có kẻ đứng sau hãm hại. Phe khác chính là bè cánh của Tướng gia. Bọn họ ủng hộ Tướng gia, chỉ muốn làm một hành động đối với Vũ Văn Tinh đó là ‘bỏ đá xuống giếng’. Hãm hại rồi vu oan. . . thủ đoạn nào của gian thần mà dùng được là lôi ra dùng hết, mục đích cuối cùng chính là muốn dồn Vũ Văn Tinh vào chỗ chết.
Vũ Văn Hiên không hề nói gì, chỉ lạnh mặt nhìn các đại thần kịch liệt tranh luận.
Là một Hoàng đế, hắn muốn lắng nghe hết tất cả ý kiến của quần thần, đồng thời xử lý sự việc một cách công bằng, không thể thiên vị bất kỳ bên nào.
"Hoàng thượng, cựu thần cho rằng nhất định phải điều tra kỹ chuyện này. Nếu thật sự Cửu vương gia có ý định mưu phản, thì nhất định hoàng thượng định không thể bỏ qua cho ngài ấy!" Tướng gia đứng ra nói một cách rất chính nghĩa, "Chuyện huynh đệ ruột thịt tranh quyền đoạt lợi đã có từ rất lâu rồi, mà nay dã tâm của Cửu vương gia đã rõ rành rành, nếu hoàng thượng vẫn niệm tình huynh đệ mà nhân từ nương tay với Cửu vương gia, vậy Phượng Dực quốc sẽ lâm vào cảnh ‘quốc không giống quốc’*." (*ý chỉ thế cụ của một nước đang rơi vào tình trạng xấu, có nguy cơ mất nước)
"Tướng gia, lời khanh nói rất có đạo lý!" Vũ Văn Hiên lạnh lùng lên tiếng, "Chuyện này chư vị ái khanh cũng đừng tranh luận nữa, Thị lang bộ hình sẽ tra rõ chuyện này thay trẫm. Nếu Cửu vương đệ của trẫm thực sự có tâm làm phản, trẫm tuyệt sẽ không nhân nhượng với hắn, chém không tha!"
Vũ Văn Hiên vừa dứt lời, quần thần cũng không có bất kỳ ý kiến phản đối nào nữa, chỉ còn tiếng tung hô ‘hoàng thượng anh minh’.
Mà Tướng gia ở bên dưới thì đang mưu tính một chuyện khác, đó chính là làm cách nào khiến chuyện Vũ Văn Tinh mưu nghịch trở thành chuyện ‘ván đã đóng thuyền’.
Thị hang bộ hình là một người ‘thiết diện vô tư’, muốn mua chuộc hắn không hề dễ dàng.
|
ÁI PHI NÀNG DÁM KHÔNG ĐỘNG PHÒNG Tác giả: Sắc Thái Mộng Ảo Chương 79: Thái Hậu Ra Tay. Ads Màn đêm dần qua, bình minh sắp tới.
Cả đêm Bạch Tiểu Thố làm ổ trong ngực Vũ Văn Tinh ngủ rất ngon. Nàng thoải mái mở mắt ra, muốn dựa vào lồng ngực Vũ Văn Tinh thêm một chút nữa, nhưng. . . nhưng tại sao nàng lại biến thành người thế này?
Bạch Tiểu Thố mờ mịt chớp chớp đôi mắt to, rồi lại cúi đầu nhìn trường sam của Vũ Văn Tinh đang khoác trên người mình, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Mẹ ơi, nàng bị Vương Gia biến thái nhìn thấy hết rồi!
"Bạch Tiểu Thố, đừng nhìn Bổn vương như vậy!" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố đỏ mặt, vô cùng thẹn thùng nhìn hắn, khiến hắn đột nhiên cảm thấy có một cỗ khí nóng từ bụng dưới vọt thẳng lên, đến cả mắt phượng - đã một đêm không được chợp mắt - cũng nổi lên ngọn lửa nhỏ.
Con thỏ ngu xuẩn này không thể an phận một chút được à? Mới sáng sớm đã muốn ‘trêu chọc’ hắn!
"Vương Gia phu quân, chào buổi sáng!" Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh trưng ra khuôn mặt dữ tợn trừng mắt nhìn mình thì vội vàng nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ, sau đó nàng bất ngờ dùng cái miệng nhỏ xinh hôn ‘bẹp’ lên mặt vị Vương Gia nào đó một cái.
Đang yên đang lành, mới sáng ra đã tức giận rồi. Tên Vương Gia này thật biến thái!
Vũ Văn Tinh được Bạch Tiểu Thố hôn lấy lòng, cho nên mặc dù muốn mắng thêm vài câu nữa nhưng không thể nào mở miệng được, hơn thế gương mặt tuấn tú còn hơi ửng đỏ. Hắn giữ chặt thân mình Bạch Tiểu Thố, môi mỏng đỏ tươi dùng sức hôn lên cái miệng ngọt ngào nhỏ nhắn, biến nàng thành thỏ trong nháy mắt.
Con thỏ ngu xuẩn này không mặc quần áo, nếu không biến nàng lại thành thỏ, chẳng lẽ để cho mấy tên nam nhân ở trong nhà lao này nhìn thấy hết thân thể nàng à? Sao hắn có thể để như thế được!
Thật ra thì Vũ Văn Tinh vẫn còn rất tức giận. Khi trời vừa sáng, Bạch Tiểu Thố biến lại thành hình người, hắn đã nhìn thấy trên cổ nàng có một dấu hôn rất rõ ràng, hắn nghĩ nhất định là Phi Hoa Ngọc làm, với mục đích chọc tức hắn. Hắn không thể trách Bạch Tiểu Thố bởi nàng là một con thỏ đơn thuần ngu ngốc, muốn trách thì phải trách con hồ ly giảo hoạt Phi Hoa Ngọc kia.
Vũ Văn Tinh phải cực kỳ cố gắng áp chế sự ghen ghét trong lòng mới có thể nói chuyện với Bạch Tiểu Thố một cách ôn hòa như vậy.
"Vương Gia phu quân, sao chàng lại biến ta thành thỏ!" Khi Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh xách lên, ôm vào trong ngực liền không vui kêu la ầm ỹ.
Nàng thật đáng thương! Nàng không muốn biến thành thỏ nữa. Nàng là người mà, tại sao sư phụ thối và Vương Gia phu quân cứ thích biến nàng thành thỏ sau đó ôm vào lòng thế? Nàng thấy bực mình rồi đấy!
"Bổn vương thích, nàng không được cãi lời Bổn vương!" Mắt phượng của Vũ Văn Tinh chứa đầy ý cười, nhưng miệng lại phun ra những lời khiến Bạch Tiểu Thố tức đến hộc máu.
Vương Gia thối, ngươi là Vương Gia ta không chọc nổi ngươi, ta ngoan, ta không phản kháng ngươi được chưa!
Bạch Tiểu Thố âm thầm trừng mắt mấy cái sau đó vùi mình vào trong ngực Vũ Văn Tinh, hưởng thụ bàn tay dịu dàng đang vuốt ve đầu thỏ của mình.
Thật ra Vương Gia biến thái không thật sự hung dữ với nàng. Hắn là một nam nhân tốt, ít nhất thì hắn cũng rất cưng chiều nàng, vậy nàng có nên lén lút trèo tường bỏ trốn vào đêm thành than nữa hay không?
Bạch Tiểu Thố cảm thấy rất khó quyết. Sự kiên định của nàng bị dao động chỉ vì được Vũ Văn Tinh đối xử tốt.
"Bạch Tiểu Thố, đợi khi nào Mạc Thanh tới thăm Bổn vương, nàng hãy theo hắn trở về vương phủ đi!" Từ trước tới nay Bạch Tiểu Thố là người thích thích ồn ào, suốt ngày líu lo như chim vậy, mà hiện tại nàng lại rất yên tĩnh làm cho Vũ Văn Tinh cảm thấy không quen.
Tội danh của hắn chưa được rửa sạch, hoàng huynh cũng không có ý định buông qua cho hắn, điều đó có nghĩa là hắn sẽ phải tiếp tục ngồi đợi trong cái nhà lao này.
"Ta không về." Bạch Tiểu Thố thẳng thắn cự tuyệt, "Ta muốn ở lại với chàng, Vương Gia phu quân!"
Nàng trở về mà mỗi ngày lo lắng, không biết hắn ở trong lao như thế nào thì chi bằng cứ ở đây cùng hắn cho rồi.
"Bạch Tiểu Thố, vì sao nàng không thể ngoan ngoãn nghe lời Bổn vương một lần hả?" Vũ Văn Tinh bất đắc dĩ, dừng lại động tác vuốt ve đầu thỏ của nàng.
"Ta không nghe lời đấy, không cần chàng quan tâm!" Bạch Tiểu Thố chu miệng lên, buồn bực hét lớn.
Nàng thích làm gì là quyền của nàng, Vương Gia thối bớt can thiệp vào chuyện của nàng đi!
Vũ Văn Tinh nghe vậy chỉ biết thở dài một tiếng, sau đó liền im lặng không nói thêm bất kỳ lời nào nữa.
Cứ như vậy đi. Nếu con thỏ ngu xuẩn này muốn ở lại đây thì cứ để nàng ở lại đi. Dù sao hắn cũng rất cần một người giúp hắn giải sầu.
. . . . . .
Sáng sớm Phi Hoa Ngọc đã đi ra ngoài. Hắn đi rất nhanh, nhưng đường lớn phố nhỏ không đi mà lại đi vào con hẻm nhỏ rất u ám. Sau khi đi vào trong hẻm, hắn đột nhiên dừng lại, bất âm bất dương quát to một tiếng, "Đi ra đi, cô nương còn muốn theo dõi ta tới khi nào?"
"Phi Hoa Ngọc, sao ngươi biết ta đang theo dõi ngươi?" Ngay sau đó, một bóng dáng nhẹ nhàng nhảy từ trên tường xuống. Giọng nói của Liễu Như Yên nghe ra cũng rất bất âm bất dương.
Đáng ghét, lại bị hắn phát hiện rồi!
"Chỉ bằng chút công phu mèo cào của Liễu Như Yên cô mà có thể qua mắt tại hạ sao?" Phi Hoa Ngọc cười lạnh, khuôn mặt yêu nghiệt lạnh lẽo không khác gì hàn băng, "Cô nương không nên lo nhiều chuyện bao đồng, nếu không tại hạ không thể bảo đảm liệu lúc còn sống Liễu minh chủ còn có thể gặp lại được muội muội ruột của mình nữa hay không đâu!"
Xú bà nương Liễu Như Yên này cứ quấn lấy hắn không buông, thật khó ưa!
"Trước khi ngươi giết ta, ta sẽ bắt ngươi phải cưới ta, làm cha của đưa bé trong bụng ta!" Liễu Như Yên rút kiếm ra, chĩa thẳng mũi kiếm vào cổ họng Phi Hoa Ngọc. Nàng cười lạnh nói, "Ngươi lén lén lút lút ra khỏi vương phủ, hẳn là đi làm chuyện không muốn cho người khác thấy. Hay là ta đi nói cho đồ đệ khả ái của ngươi biết, sư phụ của nàng chỉ ra vẻ đạo mạo thôi, trên thực tế là một ngụy quân tử? Ngươi nói xem về sau đồ đệ đơn thuần của ngươi có còn coi ngươi là sự phụ nữa hay không?"
Thật ra Liễu Như Yên vô cùng ghen tỵ với Bạch Tiểu Thố. Phi Hoa Ngọc rất thương yêu nàng ta, nhưng trái lại luôn làm mặt lạnh với Liễu Như Yên nàng. Nàng không phục!
Dù gì Liễu Như Yên nàng cũng được xưng là mỹ nữ đệ nhất giang hồ, vậy mà tại sao cái tên Phi Hoa Ngọc này ngay cả liếc mắt cũng khinh thường không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái?
"Liễu Như Yên, Tiểu Thố nhi là đồ đệ của tại hạ, cho dù cô có nói xấu tại hạ như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không tin." Phi Hoa Ngọc rất tự tin về điểm này, vì vậy hắn chỉ nhíu mày lạnh lùng cười, "Cô nương đừng đi theo tại hạ nữa, nếu không tại hạ sẽ không khách khí với cô nữa đâu!"
Xú bà nương muốn dùng Tiểu Thố Nhi để uy hiếp hắn sao? Chuyện nực cười!
"Phi Hoa Ngọc, đừng đắc ý quá sớm!" Liễu Như Yên nhíu mày, đồng thời thu kiếm về. Trên khuôn mặt diễm lệ bỗng nhiên hiện ra một tia ác độc, "Ta biết ngươi có bí mật. Nếu để cho đồ đệ ngoan của ngươi biết ngươi đang hãm hại phu quân của nàng ta, vậy, ngươi nói xem nàng ta có thể tha thứ cho ngươi không?"
Phi Hoa Ngọc, ngươi cũng có nhược điểm, không phải ư?
"Liễu Như Yên, mụ la sát này, rốt cục cô muốn thế nào?" Nghe vậy, cả gương mặt yêu nghiệt của Phi Hoa Ngọc liền trở♮ dđ♮ lqđ♮ nên âm trầm, nồng nặc sát khí, "Nếu như cô dám nói với Tiểu Thố nhi nửa chữ, tại hạ sẽ lấy lập tức giết chết cô!"
Việc hắn làm quyết không thể để cho Tiểu Thố nhi biết được, nếu không. . . . . .
"Ha ha. . . . . . Thì ra Phi Hoa Ngọc ngươi cũng có lúc như thế này!" Liễu Như Yên hả hê cười lạnh, "Ngươi sợ đồ đệ ngươi biết những chuyện ngươi làm như vậy, chẳng lẽ ngươi thích đồ nhi của mình sao?"
Trả lời Liễu Như Yên là ba cây ngân châm sáng loáng được phóng ra từ tay áo của Phi Hoa Ngọc. Nếu Liễu Như Yên không kịp thời né tránh thì nàng đã sớm mất mạng dưới ba cây ngân châm kia của Phi Hoa Ngọc rồi.
"Phi Hoa Ngọc, ngươi thật ngoan độc. Không những ngươi muốn giết ta, mà còn muốn giết cả hài nhi trong bụng ta. Ngươi có biết đứa bé này là con của ngươi không?" Liễu Như Yên trách mắng, nhìn chằm chằm vào con ngươi âm ngoan của Phi Hoa Ngọc.
Tên Phi Hoa Ngọc này quyết tâm muốn chết nàng để diệt khẩu!
Chỉ sợ chuyện cũng không dễ dàng như vậy! Liễu Như Yên nàng không chỉ là mỹ nữ đệ nhất giang hồ, mà còn là nữ La Sát đệ nhất giang hồ. Nàng không sợ Phi Hoa Ngọc!
"Tại hạ chưa bao giờ làm chuyện gì mà không thừa nhận. Đứa bé trong bụng cô nương là của người khác, sao có thể đổ thừa lên đầu tại hạ được. Mà cô cũng thật không biết xấu hổ chút nào, Liễu cô nương!" Phi Hoa Ngọc cười một cách đầy quỷ dị, ba cây ngân châm trên tay luôn trong tư thế chuẩn bị chỉ chờ phát động.
Không thể giữ mụ la sát này lại được nữa rồi. Nếu nàng ta còn sống, chắc chắn sẽ làm hư chuyện lớn của hắn!
"Phi Hoa Ngọc, ngươi không cần phải nguỵ biện. Đêm đó rõ ràng ngươi là người ngủ trong phòng ta!" Liễu Như Yên tức giận thét chói tai, "Ngươi gian dâm ta, vì sao không dám thừa nhận!"
Sự trong sạch của nàng bị hủy trong tay Phi Hoa Ngọc, nàng còn mang thai đứa con của hắn thì sao nàng có thể gả cho người khác được nữa?
"Tại hạ không gian dâm với những cô nương đàng hoàng, xin Liễu cô nương tự trọng!" Phi Hoa Ngọc cười lạnh, tiếp tục phóng ngân châm trong tay ra, lợi dụng lúc Liễu Như Yên né tránh, tung người nhảy lên, muốn một chưởng đánh chết nàng.
"Khoan đã, Phi Hoa Ngọc!" Cuối cùng, Liễu Như Yên phải khó khăn lắm mới sử dụng kiếm chặn lại đòn tấn công trí mạng của Phi Hoa Ngọc, hai tay cầm kiếm đều run lẩy bẩy, "Ta biết ngươi đi làm chuyện không tốt. Nếu ngươi không giết ta, ta sẽ nguyện giúp ngươi làm xong chuyện này!"
Phi Hoa Ngọc thật sự muốn giết nàng, nếu nàng không tự bảo vệ mình, thì sao có thể thoát khỏi ma trảo của hắn.
"Nếu Liễu Như Yên cô nương đã nhiệt tình muốn trợ giúp tại hạ như vậy, tại hạ cũng không tiện từ chối. Tại hạ đồng ý yêu cầu của cô, nhưng nếu cô làm hỏng chuyện của tại hạ, tại hạ vẫn sẽ giết cô !" Phi Hoa Ngọc lạnh lùng nhìn Liễu Như Yên hồi lâu, không kềm chế được phóng đãng cười tiếng. Tiếng cười này phong lưu mị hoặc khác thường, làm Liễu Như Yên nghe phải cũng mất hồn, để đến nỗi rơi vào cạm bẫy được Phi Hoa Ngọc giăng sẵn mà không hề hay biết.
Có người tình nguyện thay hắn đi làm chuyện nguy hiểm, sao hắn lại không muốn chứ?
"Nhưng sau khi hoàn thành chuyện đó, ngươi cũng phải đáp ứng ta một cái điều kiện!" Liễu Như Yên cũng không phải là kiểu người không biết gì, chỉ đâu đánh đó, nàng lạnh lùng mở miệng, "Sau khi chuyện thành công, ngươi phải lấy ta!"
|