Long Thái Tử Báo Ân
|
|
Vương Bồi vuốt vuốt tóc anh, nhỏ giọng khuyên bảo: ‘Đều đã lâu như vậy rồi, nói không chừng nàng cũng không còn nhớ gì nữa. Sau này, đợi anh…đợi anh khi nào trở về, tìm nàng xin lỗi vậy” Lại nói tiếp cũng không cần chờ lâu lắm, Ngao Du đã nói rồi, cuộc sống con người rất ngắn ngủi, cho dù có ở cùng cô mãi cho tới già, Ngao Du anh ấy…anh ấy cũng… Không hiểu sao Vương Bồi bỗng cảm thấy có chút không muốn nghĩ thêm gì nữa. Đợi khi cô đã đi rồi, Ngao Du anh ấy…Sẽ thế nào đây? Cô bỗng dưng thấy sợ hãi, nghĩ ngợi, không nhịn được ôm chặt lấy Ngao Du, vùi đầu vào ngực anh. Cô nghe thấy tiếng tim anh đập “bình bịch, bình bịch” rất mạnh. Vương Bồi nhỏ giọng bảo: “Ngao Du, anh hứa với em một chuyện nhé” “Gì cơ?” Giọng không hề chú ý. “Sau này, đợi khi nào em già rồi, đã chết, anh không cần nhớ….kiểu gì cũng đừng nhớ, sinh lão bệnh tử đều là mệnh trời. Lúc nào đến là đi. Sau đó anh trở về, làm cái gì đó chú ngữ rồi quên em đi, sau này muốn làm gì thì làm cái đó, cố gắng sống cho tốt…” Cô nói xong nói xong thì không thể nói thêm được nữa, trong cổ họng dường như có cái gì đó chẹn lại, thực khó chịu, giọng trở nên kỳ quái, hốc mắt nóng lên. Cô len lén lau một cái, tất cả đều là nước mắt. Ngao Du vẫn không nói gì, ôm lấy cô, im lặng, mãi cho tới khi trời sáng…
|
Chương 60
Ngày hôm sau thức dậy, Vương Bồi cảm thấy dường như Ngao Du có gì đó không như mọi lần, tuy anh vẫn cười cười đến ngây ngốc, tuy trước sau như một anh vẫn đùa giỡn với cô nhưng Vương Bồi lại mẫn cảm nhận ra có chút gì đó thay đổi, hiện giờ anh lại ngẫu nhiên ngẩn người, ánh mắt nhìn Vương Bồi, vừa ưu tư vừa không biết lạc đi chỗ nào nữa. Điều này làm cho Vương Bồi thấy ảo não chút, nếu tối qua sớm biết thế thì cô cũng không nói những lời thương cảm như vậy. Họ ở lại Bắc Kinh hai ngày, đây là chủ ý của Ngao Du, nói là muốn đi dạo cho khoẻ, làm cho Vương Bồi cứ vấn vương với nơi cũ. Nhưng trong lúc anh đưa cô đi thị trường đồ cổ, cái nào cũng để ý muốn lấy. Vương Bồi cũng không biết ở lĩnh vực này anh lại say mê thế, bỗng chốc không biết lý giải thế nào. Thị trường đồ cổ này chỉ sợ còn không nhiều bằng tuổi của anh ấy chứ… Nhịn không được hỏi ra thì mới biết được là tự anh tìm quà tặng cho giáo sư Vương và Thái Hậu, “Ba em, chắc hẳn ông sẽ thích cái này chứ?” Ngao Du nhíu mày cẩn thận nhớ lại: “Ở nhà em anh thấy có mấy đồ sứ và đồ rửa bút Minh Triều, hay là anh đi tìm tranh thư pháp vậy được không?” Vương Bồi sửng sốt một chút cũng không có phản ứng gì. Anh lại tiếp tục lẩm bẩm một hồi, “Cho dù ba em thực không thích anh, vì em anh vẫn tới chúc tết ông. Phong tục ở đây không phải nói là “Ba lễ “ đính hôn sao, mỗi năm một lần, còn dì Bành, biết chọn cái gì cho ổn đây?” Người ta nói “Ba lễ” đính hôn, không phải là lấy hôn sự ra là làm ba lần thì nhất định có thể kết hôn được sao, nếu người trong nhà không đồng ý, thì cho dù có làm một trăm lần cũng vẫn không được, anh ngốc này hỏi vấn đề này thực khó quá. Nhưng Vương Bồi vẫn thấy vô cùng cảm động, anh ngốc này, với cô đúng là toàn tâm toàn ý. Nghĩ ngợi một lúc, thấy thực ra Ngao Du nói cũng có lý, giáo sư Vương chỉ là bên ngoài làm mạnh vậy chứ bên trong lại rất mềm không chịu được, nếu thực sự lấy lòng được bà nội và Thái Hậu thì cho dù ông không vừa lòng đi chăng nữa, cũng bắt buộc phải đồng ý. Mặc kệ nói gì, tuổi Vương Bồi cũng không còn nhỏ nữa, ở J thị một địa phương như vậy thì tuyệt đối là gái già rồi. Giáo sư Vương không vội, nhưng ông bà nội thì lại vội lắm rồi. Vì vậy hai người ở Bắc Kinh tìm tòi một hồi, Ngao Du mới lấy giọng nhà giàu hứng lên: “Nhìn đúng cái nào thì lấy cái đó nhé, anh sẽ trả tiền” Cuối cùng chọn quà cho giáo sư Vương là một bộ tranh của Tề Bạch Thạch, ông nội Vương là một gương bằng đồng, cho bà nội và Thái Hậu là một bộ vòng tai bằng ngọc phỉ thuý. Trước khi đi hai người lại vào trại an dưỡng thăm chú Điền Tri Vịnh một lần, chú cùng Âu Dương Mân đang ngồi phơi nắng trong vườn hoa, ngẫu nhiên vẫn nói cười, ánh mắt nhìn nhau trìu mến. Mặc kệ cuộc đời chú còn sống được bao lâu, vẫn có người thương ở bên cạnh thì là hạnh phúc nhất rồi. Vương Bồi không đi đến phá đám hai người, nắm tay Ngao Du đi tới, hai người đi trên đường dưới bóng cây rợp mát trong trại, dưới ánh mặt trời bóng hai người hoà vào nhau, trong em có anh, mà trong anh có em. Vương Bồi ngẩng đầu nhìn Ngao Du, anh cũng cúi xuống nhìn cô, sóng mắt trìu mến như nước, phản chiếu hình dáng trong nhau mêng mông, chiếu lên nước da của anh có chút kỳ dị. Vương Bồi nhịn không được đưa tay ra sờ mặt anh, ấm áp mà mềm mại. Hai người trở về J thị, về nhà đơn giản thu dọn này nọ sau đó lái xe về Dao Lý. Trên đường về Vương Bồi gọi điện thoại về nhà, giáo sư Vương nhận điện thoại, ông đã quên luôn chuyện cãi nhau ngày đó, hỏi cô thân mật gần gũi: “Khi nào thì con về nhà? Không còn bài để chấm rồi sao?” Vương Bồi bảo: ‘Con đang trên đường về, tý nữa tới” Sau đó lại nói thêm một câu: “Ngao Du cũng tới nữa” Giáo sư Vương lập tức lấy điện thoại cúp luôn. Vương Bồi thở dài thật sâu, bất đắc dĩ nhìn Ngao Du nhún vai. Hai người tới nhà, Thái Hậu vẫn rất vui mừng, đã đón tiếp từ xa, lại tới gần bên tai Vương Bồi nói nhỏ: ‘Ba con trốn trên lầu đó” “Vậy a?” Nhà Vương Bồi vị này vốn tính hay cố chấp thật đúng là chẳng còn cách nào, bỗng chốc vừa thấy bực mình vừa buồn cười, “Cứ cho ba trốn đi, con xem ba trốn được bao lâu, một lát phải xuống lầu ăn cơm nữa” Thái Hậu cười cười nhìn Ngao Du bảo: ‘Tiểu Du cháu đừng để ý đến ba Vương Bồi, cháu tới gặp ông bà nội Bồi Bồi ở sau nhà đi, họ không có ai nói chuyện đang kêu chán kia kìa” Xem ra thì Thái Hậu và Vương Bồi đều cùng nghĩ tới cái gọi là sách lược gì đây? Từ ngoài vào trong, hay là từ nông thôn vây quanh thành phố? Đến trước mặt nghe Vương Bồi dặn dò xong, Ngao Du có thể hiểu được ý của Thái Hậu là gì, mới lấy lễ vật ra đưa cho Thái Hậu quả nhiên làm bà vô cùng thích thú, cất cao giọng vô cùng to ra khoe: “Hây da đẹp quá đi, màu sắc này, kiểu dáng này, so với lần trước ba con đi Myanmar còn đẹp hơn nhiều” Vương Bồi cố tình để bà nói to cho giáo sư Vương ở trên lầu nghe thấy, trong lòng thấy buồn cười, nhưng không nói ra cứ nháy mắt với Ngao Du bảo anh ra sân sau gặp ông bà nội. Ngao Du vốn có khuôn mặt mà người người nhìn vào đã thích rồi, lúc cười tươi lên lại vô cùng chân thành, nếu thực sự anh muốn lấy lòng người ta, vốn không có ai là không thích cả – nhất là các ông bà già, đương nhiên trừ giáo sư Vương ra. Dù sao mới thể hiện có vài phần công phu, Vương Bồi đã nghe thấy tiếng cười tươi của hai người già sân sau rồi, cũng không biêt Ngao Du nói gì đó buồn cười làm cho hai ông bà già lại cười nắc nẻ vậy. Vương Bồi và thái Hậu nấu cơm ở trong bếp, hai mẹ con cùng nói chuyện. Vương Bồi kể chuyện hai người cùng đi Bắc Kinh cho bà nghe, “…Cô gái kia, hiện bây gìơ đang ở cùng chú, tiểu thúc thúc thoạt nhìn rất vui” Thái Hậu thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi” Thôi rồi, lại nghĩ tới sự kiện kia, “Đúng rồi, hôm qua ba con bảo có một người bạn ở Mỹ gọi điện thoại tới, nói là đã tìm được một bệnh viện chuyên chữa bệnh ung thư não, kỹ thuật vô cùng tiên tiến. Hỏi tình trạng bên mình thì thấy là vẫn còn hy vọng. Ba con đang chuẩn bị sang năm mới sẽ đưa tiểu thúc thúc của con đi Mỹ chữa bệnh” “Thật vậy sao!” Vương Bồi bỗng chốc vừa mừng vừa lo, mừng xong lại bỗng có chút chần chờ, chuyện này có phải quá đúng lúc hay không. Một ngày trước cô vừa nghe thấy Ngao Du nói chuyện cứu người, một ngày sau đó thì đã có điện thoại gọi tới rồi, rốt cục có phải là Ngao Du thò tay ra giúp không đây. Nhưng mà – phải tới nước Mỹ lớn xa xôi, Ngao Du chắc không quản nổi đi. Thái Hậu đi ra sau hậu viện hái hành, Vương Bồi nhắn tin cho Ngao Du hỏi anh chuyện này, một lát sau thì anh đã nhắn lại, “Tìm bạn bè giúp đỡ thôi” Bạn của anh ấy – loại cảm giác này kỳ diệu quá đi. Nhưng mà, Vương Bồi vẫn có chút lo lắng, chuyện này làm có ảnh hưởng gì với anh không vậy? Không bị mười hai đạo thiên lôi thì cho dù chỉ cần bị một thôi cũng đáng sợ biết chừng nào. Cô còn đang suy nghĩ xem hỏi gì thì Ngao Du đã nhắn tiếp tới, “Anh không sao” Hai người họ thực ra…có thần giao cách cảm sao? Lúc ăn cơm chiều, giáo sư Vương làm bộ làm tịch không chịu xuống lầu, bị ông nội Vương hét to lên mới chịu hạ mình buồn bực đi xuống. Ông vừa mới ngồi xuống, ông nội Vương liền nói một mạch mắng cho ông một trận liên hồi, bảo là sao ngốc thế Ngao Du là một đứa trẻ tốt như thế anh còn không vừa lòng, vậy anh còn muốn thế nào nữa hả? Còn nữa còn nữa, có phải định biến Vương Bồi thành gái lỡ thì hay không thì anh mới vừa lòng…. Giáo sư Vương nhịn không được phản bác lại: “Con gái nhà chúng ta, ủa sao lại không có ai muốn chứ?’ Sau đó thì liệt kê một loạt các loại người được chọn, nào là ai kia kia, còn có cái kia ai ai đó, gia thế cũng tốt, bộ dạng cũng được, quan trọng là cái gì cũng hiểu rõ ràng. Ông nội Vương lập tức mắng lại: “Hiểu rõ, đó mà là hiểu rõ à, con cái nhà người ta tuổi thì lớn rồi còn không biết xấu hổ, ở ngoài còn nuôi dưỡng mấy đứa vớ vẩn nữa có biết không? Cái loại gia phong nền nếp ấy mà anh còn định đem gả Bồi Bồi cho người ta à, ta sợ là anh hỏng não rồi ấy chứ. Còn có cái tên kia hả, nó rốt cục có coi trọng Bồi Bồi không hay là coi trọng anh trước, trong lòng anh còn không rõ sao?” “Nhưng mà kia…” “Kia kia cái gì! Ta thấy tiểu Du là một đứa rất tốt, lại đơn thuần lễ phép, quan trọng là người ta toàn tâm toàn ý với Bồi Bồi nhà mình” Ngao Du lập tức bày ra bộ mặt nhu thuận hiểu biết ra sức nhìn sang ông nội Vương cười cười, bà nội Vương và thái Hậu cũng hùa theo: ‘Ta thấy đứa bé này được lắm” “Anh Vương anh đừng có ảo tưởng nữa, anh có thể bảo vệ khuê nữ của anh chặt, rồi cứ thế mà ôm mộng ảo đi, tới lúc đó sinh cháu ngoại không cho anh bế, ta xem xem lúc đó anh tìm ai mà kêu khóc nhé. Ta cũng mặc kệ anh” “Nó dám sao!” Giáo sư Vương lập tức bị kích động đứng bật dậy, “Ta…cháu ngoại nhà chúng ta à, nó mà dám không cho ta bế. Ta….ta sẽ trở mặt với nó liền” Tất cả mọi người bỗng chốc cười ầm lên. Giáo sư Vương thấy mình đơn độc lẻ loi, trong lòng đã nao núng, khẽ cắn môi, đành chịu thua, “Nói gì thì nói, khuê nữ nhà chúng ta không phải muốn là cứ tuỳ tiện gả đâu. Anh kia….Cái gì phòng, xe cộ, cửa hàng, tất tần tật đều ghi tên của con bé, sau này nếu anh mà dám….Anh phải thực xin lỗi Bồi Bồi..” ông nói tới đây thì thực đã nghiến răng ken két, “Xem lúc đó ta làm thịt anh thế nào!” Vương Bồi nhỏ giọng xen vào: ‘Đã đứng tên con rồi ạ”
|
Giáo sư Vương lúc này không biết nói gì nữa. Ngao Du thông minh chạy ra hoà giải, “Chú à, cháu có món quà cho chú, vừa nãy nói chuyện với ông nội nên đã quên không lấy ra ạ” Nói xong thì chạy mang ra một hộp gấm đưa cho ông. Giáo sư Vương lúc đầu còn ra vẻ không thèm quan tâm, không thèm liếc mắt lấy một cái, giả vờ chầm chậm cầm chiếc hộp, vừa cầm vừa ra vẻ dạy dỗ Ngao Du một hồi, đợi tới lúc mở bức hoạ kia ra thì cả người ngây ra, sau đó thì lại nhìn vào mắt Ngao Du có chút ngạc nhiên. Vương Bồi đứng bên uống canh, vẫn là Ngao Du thông minh, cho dù có đưa cho ông hàng đống thứ thì cũng không bằng đưa cho ông bức họa này là hiệu quả nhất. Ít ra Vương giáo sư cũng cảm thấy anh ấy…vâng …có suy nghĩ sâu xa. Tất cả người trong nhà cùng xúm vào tâng bốc, cửa ải cuối cùng của giáo sư Vương cũng qua được, tuy thỉnh thoảng ông nói một hai câu gì gì đó chua chua nhưng cuối cùng cũng không phản đối họ nữa. Chuyện qua cửa thành công Ngao Du bắt đầu có chút sốt ruột, cứ nằng nặc lôi kéo Vương Bồi đi đăng ký kết hôn, để đến tối thì anh còn có thể đùa giỡn cửa Vương Bồi nữa chứ. “Dù sao thì…Dù sao thì chúng ta sẽ kết hôn luôn mà” Anh ôm chặt lấy cô nịnh nọt, “Sớm vài ngày thì có sao đâu. Anh…anh chịu hết nổi rồi” Vương Bồi sao mà dám chứ! Đây chính là nhà mình nha, cẩn thận kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết, xoá sạch sẽ , rồi giặt chăn đệm vào mùa đông, kiểu gì Thái Hậu cũng tìm ra được. “Vậy…chúng mình đi khách sạn được không? Anh thấy khách sạn Long Đàm ít khách lắm” Ngao Du vẫn chưa từ bỏ ý định của mình. “Khách thì thiếu nhưng nhân viên khách sạn thì đều ở ngay trấn trên gần nhà em Lưu đấy thôi?’ Hơn nữa, đã gặp Ngao Du rồi, ai mà không nhớ rõ chứ. Họ mà lén đi thuê phòng không khéo sáng hôm sau cả trấn trên dưới ai cũng biết hết ấy chứ. “Thế này cũng không được, mà thế kia cũng không xong” Ngao Du cứ rên hừ hừ khổ sở liên hồi, “Nếu thực sự không được chúng mình quay về J thị đi!” Vương Bồi bỗng chốc không nói được nên lời. “Chúng mình nói là đi mua hàng tết” ánh mắt Ngao Du sáng rực, âm mưu muốn thực hiện cho bằng được, “Hây da, thôn này nhỏ quá đi, muốn cái gì cũng không có. Năm nay thiếu thốn quá, trong nhà hàng tết gì cũng không có, nếu có ai đến chơi thì lấy gì tiếp đãi đây. Bồi Bồi à em xem có đúng thế không?’ Bồi Bồi vẫn không nói gì. Cô chỉ biết tên nhóc lưu manh này nghĩ muốn cái gì là muốn được cái đó nên nhất định tìm đủ mọi lý do.
|
Chương 61
Vào sáng sớm tinh mơ ngày hai mươi bảy tháng chạp, Ngao Du đã túm lấy Vương Bồi đang mơ mơ màng màng trên giường lôi dậy. Tối hôm trước anh đã mất cả buổi nói chuyện cùng Thái Hậu, lấy lý do là đi mua hàng tết. Tên ngốc cứ nói xa nói gần, lúc nói dối lại không nháy mắt, chỉ có nhếch miệng cười, trông vô cùng ngây thơ đơn thuần, Thái Hậu cả chút hoài nghi cũng không có. Ngao Du lái xe rất nhanh, chỉ mất đúng 50 phút đi đã tới nơi, mặt trời vẫn còn chưa ló ra, Vương Bồi vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mơ màng đã bị Ngao Du lôi ra khỏi xe. Đợi tới lúc đứng mở cửa bỗng dưng mới nhớ ra chuyện buổi tối Ngao Du nói lập tức tỉnh mộng. Ngao Du còn đang đứng sau lưng cô thúc giục mở cửa thật nhanh, nhưng Vương Bồi làm sao mà dám động đậy, tay cứ run run, chìa khoá không xỏ vào nổi. Ngao Du xoay người lại dành lấy mở, còn Vương Bồi thì đã nhanh chân quay ra hành lang chạy. Động tác của cô nhanh nhưng cũng không nhanh bằng Ngao Du, vừa mới chạy được vài bước thì người đã bị tay anh ôm lấy thắt lưng, cũng không tốn nhiều sức lập tức bế cô quay trở về. “Em chạy cái gì vậy?” Vào trong phòng, Ngao Du vứt cô xuống ghế sofa buồn cười nhìn cô. Vương Bồi cũng cười theo ngây ngô, “Không phải bảo là đi sắm hàng tết sao. Chuyện kia, siêu thị đông người lắm, chúng mình…đi sớm một chút đi” “Không vội” Ngao Du chậm rãi ngồi xuống bên cô, tiến sát, ánh mắt xinh đẹp sáng long lanh, “Chúng mình…Chưa kịp làm xong vấn đề chính mà” Nói xong đã đưa mặt sát lại gần, Vương Bồi định từ chối thì đã bị anh che miệng lại. Hai người không phải mới lần đầu hôn nhau, ôn nhu như nước, kích tình như lửa cũng đã làm, nhưng lúc này, Vương Bồi lại cảm giác có chút bất đồng. Hơi thở của anh mang theo dục hoả, không do dự cứ thế thẳng tiến, mang theo chút xâm lược tiến tới, lại vừa có ôn nhu triền miên, mặc kệ Vương Bồi trốn thế nào anh cũng đều kéo lại được dây dưa không ngừng. Miệng nóng bỏng ẩm ướt kịch liệt dây dưa khiến Vương Bồi bắt đầu mơ hồ, còn chút lý trí cũng bị dập tắt, chỉ nghe theo tiếng gọi của thân thể, một lúc sau thì ngả vào lòng Ngao Du. Ngao Du cũng không vội vã, anh vô cùng kiên nhẫn khiêu khích cô bằng miệng, bằng chiếc lưỡi ướt át mang chút tê tê dại dại, mang theo nồng đậm ngọt ngào hôn môi tuyệt vời. Một lát sau đã xâm nhập vào trong miệng cô, đụng chạm ái muội vào đầu lưỡi cô, lướt nhẹ khắp trong miệng, nhẹ nhàng thôi, chầm chậm lúc ra lúc vào… Tay anh cũng không cam lòng cô đơn, cứ chậm rãi chui vào quần áo cô, một lớp một lớp quần áo cứ bóc dần ra như hoa bay vậy, không đến một phút sau, trên người Vương Bồi chỉ còn mỗi quần áo lót. Trong phòng có chút lạnh, Ngao Du bế cô vào phòng ngủ, bật điều hoà, nhét cô vào trong chăn. Vương Bồi xoay người một cái rồi lại xoay người thêm một cái nữa. Ngao Du cũng đã trút hết quần áo của mình ra, lao lên giường, rùng mình một cái chui cả người vào trong chăn. Giường to cũng không chứa nổi hai người lăn qua lộn lại liên tục. Ngao Du duỗi tay ra ôm chặt cô vào lòng, da thịt áp sát vào nhau, truyền cho nhau hơi ấm. Đôi mắt Ngao Du bỗng sâu thăm thẳm, môi nhẹ nhàng áp xuống, một chút xuống trán Vương Bồi, hai má, chóp mũi, cả cánh môi đỏ sẫm no đủ của cô. Lưỡi của anh mang theo ma lực mị hoặc, mỗi một lần chạm tới một nơi nào đó trên người cô đều mang theo ngọn lửa nóng rực, ái muội tê dại. Bàn tay nóng bỏng của anh vuốt ve thân thể cô, nhẹ nhàng lướt tới vùng mẫn cảm trước ngực cô, một lát lại tiếp tục lướt dọc theo thân thể đi lên, đầu ngón tay chạm vào áo lót, dừng ngay trên bộ ngực no đủ của cô. Cô mặc áo ngực màu xanh nước biển, phía trên có viền ren, ôm trọn bộ ngực tuyệt vời mượt mà tròn trịa, càng nổi bật làn da trắng nõn như sữa, như lụa mềm mại kia. Ngao Du không thể lại bình tĩnh lý trí như cũ được, màu mắt càng sâu thẳm, hô hấp càng hổn hển, ngón tay nhanh chóng cởi bỏ trói buộc trước ngực cô, trắng nõn một mảng trước ngực, vì làn gió thôi nhè nhẹ mà đỏ bừng lên. Miệng anh áp lên đó, nhẹ nhàng mút, cắn nhè nhẹ, day dứt tê dại chút, liếm láp càng làm cho thân thể cô run rẩy run rẩy không ngừng. Một nửa là lửa cháy, một nửa là nước biển.. Vương Bồi bị anh biến hoá nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ tinh tế, tựa như một nơi khác chịu không nổi cô đơn, cố gắng dướn người lên đón nhận. Vừa nghe thấy tiếng rên rỉ của cô đã làm cho Ngao Du càng thêm hứng tình, hầu như anh có chút khống chế không nổi mình nữa, rời môi ra nhanh chóng trượt xuống, tới eo, xuống tới dưới nữa, xuống chút nữa….đó là nơi mẫn cảm nhất của cô. Vương Bồi “ưm..” một tiếng, xấu hổ định né tránh. Nhưng tay Ngao Du lại như có ma lực, anh vừa chạm vừa vuốt ve chân của cô nhẹ nhàng, đầu lưỡi như chuồn chuồn lướt nước lướt nhẹ qua đùi non của cô, ngón tay như có như không lướt vào chỗ tư mật của cô, nhẹ nhàng trêu đùa không nhanh không chậm. Thân thể có chút dần dần nóng lên, giãy dụa, khó có thể nói nên lời, có gì đó khó nói cứ nhẹ nhàng lan tràn xâm nhập, từ sâu trong thân thể tràn ra lan tới tận ngón chân, giống như một dòng điện chạy khắp cả người. “Bồi Bồi à..” Ngao Du nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng mê muội mang theo vẻ nồng đậm cùng ái muội. Tay anh dò xét đi vào, lúc đầu thì nhẹ nhàng vô cùng, sau đó chậm rãi lướt qua nhuỵ hoa mẫn cảm của cô, một chút lại một chút. Thân thể hai người nóng bừng lên, động tác của anh càng ngày càng lớn mật, cứ nhẹ nhàng day day, xoa nắn, chơi đùa, chẳng bao lâu thiên hạ dưới thân đã thở gấp liên tục liên tục. Anh cúi người xuống nhìn cô, vì động tình, thân thể cô càng đỏ bừng kiều diễm, ánh mắt mê ly, trên trán lấm tấm giọt mồ hôi, hình như trong miệng lại còn có tiếng rên rỉ lúc có lúc không phát ra, giống như thống khổ, lại càng giống như sung sướng. “Bồi Bồi, Bồi Bồi” Anh run run gọi tên cô, áp sát vào mặt vào môi vào lỗ tai của cô, cố nén cảm xúc kích động trong người, “Bồi Bồi..” Lúc nói chuyện, anh đã từ từ tiến vào, vận sức để đâm vảo, “Anh yêu em..” “A..” Anh đâm mạnh vào thân thể cô, không hề giữ lại cứ vọt thẳng vào nơi sâu nhất trong cô. Tư thế thân mật nhất, sâu nhất cắn nuốt, một lần lại một lần ra vào va chạm, đã nhiều năm qua Ngao Du ẩn nhẫn không phát tiết, tất cả giờ phút này bùng nổ trút xuống. Thân thể lửa nóng của anh cứ càng ngày càng nóng bừng lên, tư thế càng dữ dội như dã thú hung mãnh vậy, không có gì có thể ngăn cản nổi, chỉ có kịch liệt ra vào phối hợp xâm nhập. Mỗi lần đều cảm thấy không đủ, lại mỗi lần đều càng muốn nhiều hơn… Vương Bồi tại lúc va chạm kịch liệt nhất cuối cùng cũng thoái trào, thống khổ và vui sướng tràn qua, chỉ còn cảm giác lại nặng nề mệt mỏi. Ngao Du vẫn còn không đủ, lại nắm chặt eo cô, đem thân thể hai người càng phối hợp chặt chẽ hơn. Anh vẫn không chịu rời bỏ, vẫn để trong thân thể của cô, tay nâng mông cô lên, tay nắm lấy eo cô, cố gắng vừa giảm xuống thì lại bắt đầu xao động, chỉ lát sau lại ở trong thân thể Vương Bồi tiếp tục ra vào nhịp nhàng… Anh đã ẩn nhẫn lâu lắm rồi, một khi bùng nổ thì như cơn lốc trút xuống bao nhiêu cũng không đủ, cứ nghĩ mọi cách để thoả mãn cho bằng được. Vương Bồi đã bị anh biến thành một đám mềm như bún, mà tinh thần anh vẫn sáng láng, bận bịu tối mắt tối mũi. Vương Bồi nghĩ trách không được anh ấy tự quảng cáo rùm beng lên là mình mạnh như rồng như hổ vậy chứ không phải trâu yếu. Cả ngày Vương Bồi không xuống giường nổi, tới bữa trưa đến cơm cũng phải ăn ngay trên giường. Lúc cô ngủ thì Ngao Du đi siêu thị mua hàng, lát sau về lại tiếp tục trêu chọc cô, một lúc lại hôn lại ân ái, một lúc lại sờ soạng, một lát sau lại chuẩn bị sẵn “dao sắc” tiếp tục “băm chặt” một hồi. Vương Bồi vừa nhấc chân lên đá một nhát anh bay xuống dưới giường. Vương Bồi thấy hoảng sợ, thực ra thì cô đã mệt lắm rồi, toàn thân cô đều mềm nhũn, kể cả muốn dùng sức cũng không nổi nữa. Ngó nhanh nhìn lại thấy Ngao Du ngồi bệt dưới đất, mặc một bộ quần áo trông vô cùng thảm thương, “Bồi Bồi à, sao em lại đối xử với anh như vậy” Vương Bồi bỗng chốc không nhịn được cười phá lên. Hai người ôm nhau thân mật một lúc, lúc này Ngao Du cũng không trêu cô nữa, chỉ hôn nhẹ một chút, sau đó giúp cô pha nước ấm tắm. Nhìn thấy đã sắp ba giờ chiều rồi, hai người vội vàng thu dọn này nọ nhanh chóng về nhà. Thế mà xuống giường chút tự dưng Vương Bồi phát giác ra có chút vấn đề, chân cô nhũn hẳn, đi vài bước cứ lảo đảo, chỉ hận là không thể ngồi phệt ngay xuống đất. Vào lúc này, chắc chắn trong đầu Thái Hậu nghi hoặc không ngừng, nhìn cô như thế, có gì mà không đoán ra được. Cái gì tới tận J thị mua hàng tết à, lý do đó quá buồn cười đi! “Anh còn cười nữa!” Cô ngẩng đầu nhìn thấy Ngao Du cười, mặt mũi lại đỏ rực, lại càng thêm tức giận: ‘Đều tại anh hết!” Ngao Du tủm tỉm cười nhìn lại nói phát ngấy: “Hay là chúng mình tối nay đừng về nữa” Tranh thủ lúc Vương Bồi còn chưa nổi bão, anh nhanh chóng nghĩ ra lý do: “Mình nói là chúng ta gặp bạn học, lại còn mời chúng mình đi hát nữa”
|
Vương Bồi không nói gì nhưng trong lòng có chút dao động. J thị chính xác là có bạn thời học trung học với cô, cứ một hai năm lại gặp gỡ nhau một lần, rồi còn đi hát thâu đêm suốt sáng nữa, chuyện này Thái Hậu cũng biết rất rõ – tên ngốc này kỹ thuật nói dối càng ngày càng cao siêu rồi. Ngao Du thấy cô có vẻ như đồng ý lập tức rất vui sướng, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Thái Hậu, một lát sau thì đã quay lại, giơ ngón tay lên với cô ký hiệu thắng lợi, “Đã xong” “Nhưng mà, anh phải hứa tới tối…không được hư nữa có được không?” Ngao Du bắt đầu giả điếc. Buổi tối hai người ra ngoài ăn cơm, ăn xong Ngao Du cứ nóng ruột lôi lôi kéo kéo cô về nhà, ôm ôm ấp ấp một lúc sau lại ôm lên giường luôn. Nhưng lo chuyện hôm sau còn phải về nhà nên Ngao Du vô cùng kiềm chế chỉ làm đúng một lần. Sáng sớm hôm sau cô đã bị Ngao Du đánh thức, thực ra tối qua ngủ cũng không ngon lắm, hiện giờ Ngao Du cũng không muốn ngủ, anh còn tiếc hận không được cọ cọ cả đêm nên bắt cô thức dậy. “Bồi Bồi..” Anh nheo mắt, nâng đầu cô lên, bộ dạng còn trông rất thành thực, “Hay là, hôm nay chúng mình đi đăng ký được không?” “Đăng ký gì cơ?” Vương Bồi còn mơ màng chưa tỉnh, tự dưng không hiểu ý anh là gì. “Kế hôn đấy thôi” Anh cười rất tươi, bỗng dưng xoay người đi xuống giường, trần truồng tới chỗ ngăn kéo, một lúc sau lôi ra chứng minh thư của cô và hộ khẩu ra, “Tất cả anh đã lấy ra rồi” Chứng minh thư của cô là giấy tờ tuỳ thân, nhưng hộ khẩu vốn không phải ở Dao Lý hay sao? Chắc chắn Ngao Du đã có mưu tính trước rồi! Vương Bồi bỗng dưng cảm thấy cô không thể lấy ánh mắt kiểu trước kia để xem thường Ngao Du nữa rồi. Tuy cảm thấy có chút đột ngột, nhưng thái độ Ngao Du vô cùng ương ngạnh, Vương Bồi chỉ còn cách đi theo anh tới cục dân chính. Lúc tới nơi, hai người nhìn nhau rồi bỗng bật cười to. Bây giờ là hai mươi tám tháng chạp, ai còn tới mở cục dân chính để chờ hai người tới đăng ký kết hôn chứ? Vì vậy hai người ảo não quay về, ăn chút gì đó rồi trở về Dao Lý. Trên người Vương Bồi vẫn có chút mệt mỏi chua xót, nhưng lại không rõ là cái cảm giác gì nữa, từ cô gái biến thành đàn bà, chính bản thân cô cũng chưa thấy thích ứng cho lắm. Nhưng hai người lại càng thân mật với nhau hơn, lúc lái xe trên đường về Ngao Du hầu như nhịn không được cứ quay sang hôn cô vài lần, cái kiểu không kiêng kị gì cứ chỗ nào cũng thân mật với nhau được, thật không giống như lúc trước nữa. Nếu không muốn nói là tình yêu thăng hoa, Vương Bồi nghĩ thực ra cũng rất có lý. Hai người họ bây giờ không còn có gì ngăn cách nhau nữa, càng không giống lúc trước, bây giờ nhìn nhau đến cả ánh mắt cứ nóng rực lên. Trước khi về tới nhà Vương Bồi dặn Ngao Du phải cẩn thận đừng để lộ ra, Ngao Du cười bảo: “Anh giờ cũng không biết sẽ lộ ra lúc nào nữa, dù sao thì anh cũng sẽ không chủ động với em trong nhà để mọi người nói hai chúng mình lung tung” Nhưng mà đôi mắt nhỏ kia kìa, nụ cười kia kìa, dù sao thì cũng không giống rồi. Lúc về tới nhà Vương Bồi giả vờ như không để ý tới anh, cũng không nói với anh cái gì; Thái Hậu nhịn không được hỏi thăm: “Con cãi nhau với Ngao Du sao?” Vương Bồi nửa thật nửa giả bảo: ‘Anh ấy cứ lôi con tới cục dân chính để đăng ký kết hôn ạ” Thái Hậu hai mắt mở to, sau đó thì cười bảo: ‘Sao đứa trẻ này ngốc thế, bây giờ là cuối năm đang tết, có ai còn đi làm nữa hả?” Vương Bồi cũng cười cười bảo: ‘Cũng đúng thế, thật là ngốc quá đi” Ngày hôm sau là bước sang năm mới. Chuyện này xem như mấy năm qua lại là năm nóng hổi nhất, tuy trong nhà có thêm một người, nhưng Ngao Du thì cứ động tý là kêu gào ầm ĩ, so với mười người còn náo nhiệt hơn nhiều. Thái Hậu và bà nội Vương thực ra rất vui, ông nội Vương thì cũng bị anh dỗ ngọt cười liên hồi, chỉ còn chừa mỗi giáo sư Vương là còn tật xấu, cứ lải nhải nói xấu Ngao Du trước mặt Thái Hậu. Dù sao Thái Hậu cũng không thèm để ý tới ông, đối với ai cũng tốt như nhau. Qua năm mới xong thì Ngao Du cứ lải nhải chuyện đi đăng ký kết hôn, còn gọi vài cuộc điện thoại đi hỏi xem khi nào thì người ta đi làm, Vương Bồi đắn đo mãi, nếu cứ như vậy, đoán chắc anh ấy còn vận dụng pháp thuật nữa ấy chứ. Cũng vì chuyện này giáo sư Vương gọi riêng một mình Vương Bồi vào nhà, đặc biệt còn nói chuyện một lần, thấy thái độ cô kiên quyết rốt cục ông già cũng thở dài một hơi không nói gì nữa. Lúc giáo sư Vương khởi hành đi Bắc Kinh chuẩn bị đưa Điền Tri Vịnh đi nước Mỹ chữa bệnh, Vương Bồi và Ngao Du cùng ra sân bay đưa tiễn ông, sau khi người đi rồi, Ngao Du lập tức túm lấy cô đến cục dân chính. Ngày ba mươi tháng một năm 2012, đầu năm mới, ngày đầu tiên cục dân chính làm việc, Vương Bồi và Ngao Du rốt cục đăng ký kết hôn thành công, theo luật pháp trở thành vợ chồng – nhưng Vương Bồi nghĩ thực ra thấy không công bằng, pháp luật cái gì chứ, cũng chỉ là cái mác thôi, Ngao Du anh ấy trong đầu có coi luật pháp là gì không chứ? **** Lúc giáo sư Vương từ nước Mỹ trở về, cháu ngoại đã được một tháng tuổi, chuyện này làm cho ông vô cùng tức giận, tới mức thề rằng không tiếp nhận Vương Bồi nữa. Nhưng khi Thái Hậu bế cháu ngoại tới ông liền đầu hàng lập tức. Đứa bé này ở trong bụng mẹ đợi quá lâu rồi, quá dự tính mất mười ngày mới sinh ra, lúc mới sinh mặt đặc biệt không nhăn, lúc được một tháng bế ra ngoài là một đứa bé vô cùng xinh đẹp, làm cho toàn bộ mọi người trong khách sạn đều bị kích động. Hơn thế, đứa bé này cũng không phiền hà nhiều tới Vương Bồi và Ngao Du. Thái Hậu và giáo sư Vương không để ý nhiều tới Vương Bồi mà cực kỳ yêu thương đứa bé này. Có thể là bởi vì anh không mang thai hoặc có thể là nguyên nhân khác, Ngao Du đối với đứa bé này tuy cũng tốt lắm nhưng cũng không đặc biệt yêu thương quá, hơn nữa Vương Bồi nghĩ, có lẽ là bởi vì anh biết một ngày nào đó anh sẽ rời đi… Ngao Du cũng không giống như suy nghĩ của Vương Bồi là không biết già, anh cũng rất cẩn thận điều chỉnh ngoại hình chính mình, lúc ba mươi tuổi là bộ dạng của ba mươi tuổi, lúc sáu mươi tuổi cũng bắt đầu có tóc bạc, đến phút cuối cùng lúc Vương Bồi nằm bất động thì cả đầu đã bạc. Vương Bồi chỉ sống tới bảy tám mươi tuổi, vào một đêm yên tĩnh lặng lẽ ra đi. Sau khi an bài hậu sự cho cô xong xuôi, Ngao Du cũng về tới trên thiên giới. Hai người họ ở thế gian cùng sống bên nhau qua sáu mươi năm là hai vạn một ngàn chín trăm ngày đêm, ngày nào cũng rất vui vẻ. Trước kia anh không biết cho đến khi lên tới thiên giới, cô đơn một mình trên thiên hà mới ngẩn ngơ, mới ý thức được rằng, có người bên cạnh là chuyện vô cùng không dễ dàng. Thiên giới vẫn như trước kia, nhóm thần tiên đều nhàn rỗi không có việc gì suốt ngày cãi nhau, nhóm tiên nữ xinh đẹp thì cứ theo đuổi nhóm thần tiên anh tuấn, Trọng Hằng và Tuệ Tuệ đi chơi ở núi Côn Luân, Phượng Hành không biết đi nơi nào rồi…Thực tế anh chỉ có rời đi có sáu mươi ngày mà thôi nhưng mà vì sao anh lại có chút cảm giác nản lòng thoái chí. Anh không đi tìm Vương Bồi chuyển thế, cho dù có tìm được thì đã sao, người kia đã không phải nàng, tìm được rồi còn có ý nghĩa gì đâu. Không bao lâu trên thiên giới mở hội ngắm hoa, Ngao Du không muốn đi. Hội ngắm hoa cả ngày cứ nhàn rỗi không có việc gì, nhóm thần tiên trừ chuyện cãi nhau ra thì còn có cái thú thứ hai là mở hội để ngắm hoa, bình phẩm vẻ đẹp của nhóm tiên nữ – chẳng có ý nghĩa gì cả. Ngao Du cả ngày ở trong phủ của mình ngủ, anh càng ngày càng cảm thấy cô độc, thỉnh thoảng lại muốn khóc, lại đôi lúc nhớ tới chuyện xưa, lần đầu tiên anh gặp mặt Vương Bồi, rồi họ cãi nhau, rồi lại cùng bên nhau vui sướng.
|