(Xuyên Không) Cổ Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi
|
|
Chương 7.1 Tháng Ngày Hạnh Phúc…Kẻ Giả Mạo Hai người đi đến chiều tà mới quay về nhà, vừa về tới thì thấy một nam tử cùng một cô nương đang ngồi trong đại sảnh, cô nương kia thanh tú mỹ lệ dáng người nhỏ nhắn nhưng sao gương mặt cô ta nhìn hơi quen nhỉ.
Bên cạnh là Tiểu Vy đang đứng châm trà thấy hai người liền tiến lên nói: “Gia, người này nói đã kiếm được người Gia cần tìm.”
Kỳ Nhi nhìn sang rõ ràng thấy hắn run lên một chút rồi lại trấn tĩnh như thường. Hiên Viên Hạo không nói gì chỉ gật đầu rồi đi lên ghế chủ vị ngồi xuống.
Kỳ Nhi nhìn quanh một chút cảm thấy chuyện không liên quan đến mình liền rời đi
“Ngươi là cổ vương Hạo Kỳ.” Nam tử đứng lên chấp tay với Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Hạo gật đầu nhìn lướt qua nam tử chừng bốn mươi tuổi dáng gầy yếu, nhưng khí độ trầm ổn hẳn là người luyện võ, cô nương bên cạnh thanh tú, đôi mắt sáng ngời bên hông của nàng có đeo một quả cầu nhỏ khá bắt mắt.
Nam Tử thấy Hiên Viên Hạo nhìn vào nữ nhân liền tiến lên nói: “Cổ Vương người ngài muốn tìm chính là nàng ta.”
Hiên Viên Hạo nghe nam tử nói xong thì ngạc nhiên vô cùng ánh mắt vừa rời khỏi cô nương kia lại quay lại đánh giá tỉ mỉ thêm một lần nữa : Hắn chỉ phái Lục Minh đi tìm một người con gái tên Tiểu Kỳ, từng ở căn nhà trúc ở núi Phong Nhai còn tự mình vẽ lại một bức họa của nàng cho dễ tìm, nhưng nữ nhân trước mắt này thật sự là Tiểu Kỳ của hắn sao, tại sao hắn lại không có một chút cảm giác thân thuộc nào, hoàn toàn là một người xa lạ.
Cô nương tên Tiểu Kỳ kia ngẩn đầu lên nhìn Hiên Viên Hạo ánh mắt tha thiết lại mang một chút bị thương.
“Có chứng cứ gì?” Hiên Viên Hạo nâng lên chén trà uống một ngụm, nói.
“Điều kiện của nàng ta hoàn toàn phù hợp, gương mặt giống y chan trong bức vẽ, tuổi cũng vừa đúng cũng đã từng ở trong căn nhà tre tại Phong Nhai.” Nam tử gương mặt lấy lòng kéo cô nương kia đến trước mặt Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Hạo nhíu mày tỏ vẻ chán ghét hắn không thích người trung nguyên đến gần mình: “Cởi áo ra.”
Một câu nói khiến cho cả nam tử lẫn cô nương kia đều kinh hãi, nhưng nam tử trấn định lại rất nhanh gương mặt cười hèn mọn nói: “Cô Vương ngài xem nơi đây là đại sảnh, dù ngài có ưng ý thì cũng đừng làm Tiểu Kỳ xấu hổ….”
Không cho nam tử nói hết Hiên Viên Hạo lạnh lùng lên tiếng: “Cởi ra.” Tiếng nói âm hàn khiến người rét run.
Nam tử cho cô nương kia một cái liếc mắt, lui về phía sau một đoạn xoay người lại đưa lưng về phía bọn họ, cô nương kia e thẹn nhìn Hiên Viên Hạo gương mặt ửng hồng mỹ lệ chận rãi đưa tay lên cởi đai lưng rồi đến áo ngoài, áo trong xuống.
Hiên Viên Hạo từ đầu đến cuối chỉ lãnh đạm nhìn nàng ta không một tia biểu tình nào khác, cái hắn muốn xem là trên vai trái của nàng có một cái bớt màu xanh hay không.
Nhưng ngay khi cái áo tuột khỏi vai Hiên Viên Hạo nhíu mày nhìn kĩ vai nàng, thì trong chớp mắt cô nương kia tỏa ra sát khí mãnh liệt nhanh như chớp chụp lấy quả cầu bên hông bốp mạnh rồi ném về phía Hiên Viên Hạo, gương mặt thanh tú biến thành quỷ dạ xoa.
Khoảng cách quá gần hơn nữa tâm trí Hiên Viên Hạo đều tập trung muốn xem cái bớt trên vai nàng nên không hề có phòng bị, bột phấn trong quả cầu toàn bộ đều rơi thẳng vào người hắn, nhưng cũng trong cái chớp mắt đó Hiên Viên Hạo vun tay tung ra một chưởng đánh thẳng vào ngực nữ nhân, nàng văng xa ra ba thước phun ra một ngụm máu lớn rời tuyệt khí.
Nam tử nghe tiếng nổ nhỏ biết là nữ nhân đã hành động liền nhanh tay huy kiếm về Hiên Viên Hạo, Hien Viên Hạo vun tay trái cản kiếm tay phải vận kình lực đánh thẳng vào thiên linh cái của nam nhân, nam nhân bị đánh văng ra lại xoay người ném ám khí về phái Hiên Viên Hạo.
Sau hai lần vận nội lực độc tố của bột phấn đã lan tràn toàn bộ kinh mạch khiến hắn lảo đảo ngã xuống ghế, cũng vì vậy ám khi thay vì nhắm thẳng vào tim và giữa chán lại trúng vào vai và vách tường phía sau, trong cái rủi vẫn có cái may.
Tứ Nương đang định đi hỏi Hiên Viên Hạo về số vải dóc mới chuyển đến thì nghe tiếng nổ nhỏ, lập tức phi thân vào đại sảnh nhìn thấy chính là hai cổ thi thể nằm trên sàn xung quanh là thi thể của các nha hoàn, mà chủ tử của nàng đang bị thương ngồi trên ghế: “Gia ngài không sao chứ.”
“Người đâu, người đâu..” Tứ Nương hét to lên.
Bọn hộ vệ nghe thấy tiếng liền nhanh nhẹn chạy tới, Tiểu Vy thấy vậy lập tức chạy đi báo cho Kỳ Nhi.
Kỳ Nhi sau khi rời khỏi đại sảnh thì nhàn nhã đi dạo vòng vòng trong hoa viên, xung quanh có hoa có bướm ánh trăng nhè nhẹ, dạo xong vài vòng Kỳ Nhi đang định trở về phòng thì.
“Tẩu tẩu đang làm gì vậy?” Giọng nói nhẹ nhàng nũng nịu từ phía sau truyền tới.
Kỳ Nhi quay lại thấy Tuyệt Lâm cùng một nha hoàn đang đi tới chỗ nàng: “Chỉ là đi dạo thôi, còn muội.” Kỳ Nhi lắc đầu ánh mắt bị thu hút bởi một đóa hoa màu xanh, nàng cuối xuống nâng nó lên một hương thơm dịu nhẹ tràn vào trong mũi.
“Thì ra là sống được này.” Tuyệt Lâm cũng đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng đưa tay nâng lên một đóa hoa khác.
“Nó là Mạn Liên sao.” Kỳ Nhi quay sang nhìn Tuyệt Lâm thấy nàng cũng đang nhìn mình.
“Tẩu tẩu nơi này ban đêm sẽ có côn trùng chúng ta vào phòng nói tiếp, muội kể cho tỷ nghe truyền thuyết về nó.” Tuyệt Lâm đứng vậy kéo tay nàng đi.
Hai người đang định bước vào phòng thí có tiếng bước chân chạy gấp tới: Kỳ Nhi than khổ hôm nay là ngày kị với cái phòng hay sao mà cứ muốn bước vào phòng là có người tìm nàng.
Tiếng bước chân gấp gáp người chạy tới là Tiểu Vy hình như nhìn thấy hai người thì khẩn cấp hô to: “Phu nhân, gia gặp chuyện rồi.”
Kỳ Nhi đưa tay đỡ lấy nàng vuốt lưng cho thuận khí: “Hạo Kỳ thế nào?”
Tiểu Vy bắt lấy tay nàng hít sâu một hơi nói: “Gia bị hai người vừa đến ám toán, được Tứ Nương và vài nha định đưa vào thư phòng rồi…”
Buông nàng ra Kỳ Nhi chạy như bay đến thư phòng, phía sau Tuyệt Lâm cũng nhăn mày nhíu mặt chạy theo.
Đẩy cửa thư phòng ra bên trong đã có không ít người đang đứng, Hiên Viên Hạo nằm trên trường kỹ gương mặt xám đen hiển nhiên là trúng độc, bên cạnh là Tứ Nương và đại phu đang ngồi bắt mạch.
Mọi người thấy Kỳ Nhi vào liền hành lễ: “Phu nhân.” Kỳ Nhi chỉ gật đầu cùng mọi người rồi đi đến ngồi xuống giường nhìn chăm chú gười chỉ mới cùng nàng từ trên núi về chưa được một canh giờ.
“Đại phu mạch như thế nào?” Kỳ Nhi đưa tay kéo chăn lại cho Hiên Viên Hạo.
“Phu nhân thứ lỗi lão phu học nghệ không tinh, không tìm ra đây là loại độc gì!” Đại phu chấp tay đứng vậy cáo từ.
“Tứ Nương ngươi lấy cho ta một chậu nước ấm đi, mọi người cũng ra ngoài hết đi.” Kỳ Nhi quay sang cười nhìn Tứ Nương, nàng muốn tự mình kiểm tra.
Đợi mọi người đi rồi nàng kéo tấm chăn ra bắt đầu kiếm tra cổ và ngực của hắn tất cả đều bình thường không có gì cả, nhưng khi nàng kiểm tra tay thì các móng đều là màu đen và bắt đầu rỉ máu, khi nàng ngẩn đầu lên thì bắt gặp đôi mắt của hắn cũng đang chảy máu.
Nàng đưa tay bắt mạch cho hắn khi huyết hỗn loạn mạch lúc có lúc không, mặt hắn càng ngày càng đen lại, Kỳ Nhi đang định kiểm tra miệng hắn thì cửa bị đẩy vào là Tứ Nương.
“Phu nhân nước nóng đây, Phu nhân đừng lo lắng chúng ta có thể cho người đi tìm Y Tiên Lăng Diệc Thần.” Tứ Nương đặt chậu nước bên chiếc bàn cạnh giường Tứ Nương nhẹ giọng an ủi.
Y Tiên Lăng Diệc Thần…Y Tiên….đúng rồi tại sao nàng lại không nghĩ ra cơ chứ nàng có thể gửi thư về nhờ tỷ muội tìm giúp, Kỳ Nhi đứng vậy quay qua Tứ Nương: “Tứ Nương lấy cho ta một bộ y châm.” Việc nàng cần làm bây giờ là giữ cho độc tính không được phát tác ra thêm nữa.
Tứ Nương nghe xong nhanh nhẹn chạy ra ngoài không bao lâu đã mang một bao châm gần ba mươi đưa cho Kỳ Nhi: “Phu Nhân châm đây.”
Kỳ Nhi nhận lấy bảo nàng ra ngoài và dặn mọi người ai cũng không được vào trong này, trong phòng chỉ còn lại nàng và hắn, Kỳ Nhi mở bao châm ra bên trong có các loại châm dài, ngắn, lớn, nhỏ khác nhau, rút ra một cây tương đối dài mảnh châm vào ngay huyệt bách hội của Hiên Viên Hạo.
Cứ châm như vậy qua hơn nửa canh giờ, mọi người đa phần đã tập trung hết ngoài cửa phòng lo lắng nhìn chằm chằm vào trong.
“Tẩu tẩu đã trong đó hơn nửa canh giờ rồi.” Tuyệt Lâm lo lắng đi qua đi lại.
“Tiểu thư yên tâm đi, phu nhân làm vậy hẳn là có nguyên nhân mà.” Tiểu Vy hai tay nắm chặt lấy nhau cũng lo lắng không kém.
|
“Phu nhân chắc chắn sẽ cứu được Gia.” Tứ Nương tiến lên vỗ vai hai nha đầu đang lo lắng đi qua đi lại làm nàng cũng chóng mặt.
Kỳ Nhi bên trong cũng chả khá hơn bọn họ, mồ hôi đã thấm ướt áo của nàng trên đầu, vai, tay, ngực của Hiên Viên Hạo đã đầy các kim châm.
“Được một phần ba rồi, bắt đầu từ giây phút này mới là giai đoạn quan trọng nhất.” Kỳ Nhi nhẹ nhàng thu lại số châm trên người Hiên Viên Hạo rút hai cây bạch trâm trên đầu, khẽ dùng nội lực xoay phần đuôi trâm, trên đầu trâm xuất hiện một khe hở bên trong là những cây châm mảnh như tóc, dài bằng một bàn tay người có ánh kim lấp lánh.
Kỳ Nhi rút ra bện trong một cây, cây châm khi nhìn đơn độc càng mảnh hơn nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó thấy xung quanh tỏa ra ánh kim nhạt, nàng tay vận nội lực làm cho kim châm nóng lên phải giữ ở nhiệt độ như thế đến khi châm vào mới được thả ra.
Cầm Kim châm trong tay Kỳ Nhi đầu đầy mồ hôi gương mặt đã bắt đầu trắng bệch khẽ mỉm cười nhìn Hiên Viên Hạo: “Phu nhân của huynh không có tài diệu thủ hồi xuân như Triệu Tiểu Xuân, cũng không thể giống Mộc Lăng cướp đoạt người từ tay Diêm Vương, lại càng không thể giống lục chủ tử Lâm Tề Dược Vương gật đầu Diêm Vương không dám giữ….”
Kỳ Nhi châm vào huyệt thần đình, lại rút ra thêm hai cây nữa làm nóng rồi châm vào huyệt thái dương và nhĩ môn: ” Nhưng ta dám bảo đảm có ta ở đây Diêm Vương hay ngọc hoàng đại đế cũngđừng hòng mang huynh đi.”
Qua hơn một canh giờ nữa bên ngoài đã sốt sắn đến muốn tông cửa vào, Kỳ Nhi lại thông thả thu châm về bạch trâm, gương mặt nàng đã trắng bệch không còn chút máu đã hao tổn bảy phần nội lực nàng chỉ còn có thể yếu ớt nói: “Tứ Tương… Tiểu… Vy.”
Tiếng nói tuy nhỏ nhưng cũng đủ để cao thủ như Tứ Tương nghe thấy, nàng vẫn luôn chăm chú xem động tĩnh trong phòng vừa nghe phu nhân gọi liền lập tức xông vào: “Phu nhân có chuyện gì,…người làm sao vậy.”
“Ta không…sao.” Kỳ Nhi mỉm cười với Tứ Nương nhưng nụ cười của nàng khó coi vô cùng, rồi thấy Tiểu Vy chạy vào nàng đưa tay vẫy vẫy kêu nha đầu kia lại: “Tiểu Vy đỡ ta về phòng, Tứ Nương cho Hạo Kỳ uống cái hai viên thuốc này, chăm sóc cho cẩn thận.”
“Vâng phu nhân.” Tứ Nương là người đã kinh qua nhiều chuyện nên nếu phu nhân đã không muốn nói nàng thân tôi tớ cũng thể ép hỏi.
Kỳ Nhi được Tiểu Vy đỡ về phòng nàng cũng không nằm xuống mà kêu Tiểu Vy đỡ nàng đến bàn trà đem giấy bút ra, nàng biết một phong thư ghi rõ tình trạng của Hiên Viên Hạo hỏi luôn tình trạng của ca ca và hỏi thăm Lệ Phong tỷ đã đều tra như thế nào.
Kỳ Nhi viết xong tự tay mình buộc vào chân của Tiểu Vũ dặn dò “hâm dọa” nó một trận xong thì trở về giường nằm xuống, nàng cần phải tịnh dưỡng càng nhiều càng tốt Ngân Kim Lộ chỉ có thể bảo trụ kinh mạch hắn trong một trăm ngày, việc truy tìm tin tức của Y Tiên cũng không phải dễ.
* * *
Qua hơn năm ngày sau nàng cuối cùng cũng nhân được thư do Tiểu Vũ đem về: Khi mở thư ra thứ làm nàng kinh ngạc không phải là phương thuốc giải độc nàng trong thư mà là người viết đơn thuốc này chính là đệ tử của Y Tiên Lăng Diệc Thần Tử Dương muội muội của nàng…ha ha ý trời ý trời mà các tỷ muội của nàng xuyên hết rồi hơn nữa ai cũng danh chấn giang hồ.
Trong thư viết là chỉ cần tìm đủ vị thuốc chia làm ba lần cho người trúng Hắc Diện Độc uống sẽ khỏi hoàn toàn, thì ra là Hắc Diện Độc à, trong thư viết Tử Dương sẽ thay nàng tìm các dược liệu còn lại riêng Hàn Liên Thảo phải do nàng tự lấy vì nàng ta cũng không có cách nào lấy được.
Hàn Liên Thảo toàn thân một màu đen, hoa đen nhưng nhụy lại màu trắng, thân mềm dẻo gai mộc đầy thân nhựa của nó cũng là kịch độc, Hàn Liên Thảo sống trong Hàn Đàm tại phía bắc Miêu Cương bên dưới vực Đoạn Trường.
Hàn Đàm lạnh thấy xương, cả cái Hàn Đàm đều là màu đen sâu không biết đáy, vì chưa ai dám xuống đó, tuy bên dưới có Hàn Liên Thảo là dược quý hiếm nhưng cũng không ai muốn mạo hiểm tính mạng của mình.
Tử Dương đưa cho nàng Viêm Liệt dược để chống hàn chỉ có thể duy trì nửa canh giờ, và thuốc mỡ bôi toàn thân để hạn chế độc của nhựa Hàn Liên, nàng viết thêm một lá thư gửi cho Tử Dương: Muội cứ tìm dược, khi nào tìm đủ hãy đưa cho Tiểu Vũ nó sẽ biết tìm tỷ ở đâu, tỷ sẽ xuất phát đi Hàn Đàm cám ơn dược của muội…
…
Sắc mặt của hắn đã không còn tái đen như trước nữa, nhờ Kim Ngân Lộ mà Hiên Viên Hạo đã khá hơn rất nhiều, sau lần thi châm đó hắn cũng thanh tỉnh đôi ba phần chỉ là cặp mắt không thể nhìn thấy nữa.
Kỳ Nhi bước vào phòng tay cầm một ít cháo thịt bằm do nàng nấu đem đến bên giường: “Huynh đã khỏe hơn chưa ăn chút cháo đi, ba ngày sau chúng ta đi Hàn Đàm tìm Hàn Liên Thảo.”
“uk, cám ơn nàng.” Hiên Viên Hạo đón lấy chén cháo nàng đưa qua tự cầm lấy ăn.
Kỳ Nhi thấy hắn ăn mà cũng vất vả như vậy liền đoạt lại chén cháo trong tay hắn: “đưa đây huynh ăn như vậy đến khi nào mới xong.” Kỳ Nhi múc một muỗng thổi nguội đưa qua cho hắn.
Hiên Viên Hạo cũng không phản đối ăn hết chén cháo cầm lấy khăn tay nàng đưa lau miệng xing mới hỏi: “Khi nào xuất phát.”
“Ba ngày sau.” Kỳ Nhi thu dọn chén bát bước ra ngoài.
“Tứ Nương.” Hiên Viên Hạo ngồi trên giường hướng ra cửa gọi.
“Gia có gì phân phó.” Tứ Nương từ ngoài bước vào đến trước giường.
“Ta phải rời khỏi một thời gian, mọi chuyện sẽ giao lại cho ngươi.” Hiên Viên Hạo lạnh lùng nói, rút ra một con ấn của người thay quyền đưa cho Tứ Nương.
Tứ Nương cung kính nhận lấy quỳ xuống đáp: “Vâng, Gia yên tâm Tứ Nương không để ngài thất vọng.”
Tứ Nương nói xong đứng vậy bước ra ngoài chưa được bao lâu thì Kỳ Nhi đã đi vào phòng tay cầm theo một đĩa hoa quả do chính tay nàng ốp lạnh: “Huynh xem…à huynh ăn thử coi ngon không.”
Gương mặt lạnh lùng khi nãy nhìn Tứ Nương đã thay bằng nụ cười ấm áp ôn nhu: “Ta không sao nàng không cần kiêng kị như vậy.”
“Ân, huynh mau ăn thử xem.” Vừa nói vừa đứt một miếng lê vào miệng hắn.
“Rất ngọt.” Hiên Viên Hạo mỉm cười đưa tay sang ôm lấy eo Kỳ Nhi.
“Đừng nháo, mau nghĩ ngơi đi ba ngày sau phải lên đường rồi.” Kỳ Nhi cười cũng không đẩy bàn tay hắn ra chỉ đánh khẽ.
Hai người trò chuyện thêm một lát Kỳ Nhi liền một khuyên hai dọa hắn mới chịu ngoan ngoãn mà nằm ngủ, nàng cũng không có việc gì bèn đi ra ngoài dạo, phía sau Tuyệt Vũ Lâu có một dãy đất trống nàng trồng một ít thảo dược, nên định ra đó hái vài cây đem vào sắc cho Hiên Viên Hạo uống xem có khá hơn chút nào không.
|
Chương 8.1: Miêu Nhi nhớ ta không….Chuyến Đi Hạnh Phúc….Hàn Đàm Lúc Kỳ Nhi đi tới khu vườn nhỏ của nàng thì trời cũng tối rồi cũng may là có đem theo đèn lồng, vườn này cũng nhỏ thôi rộng chừng bốn mét vuông dài chừng sáu mét à, nhỏ không nhỏ mà lớn thì cũng không quá lớn.
“Hửm,…Hắc Tu nở hoa rồi thật tốt nha, cái này có mùi thơm có thể đuổi côn trùng chuyến đi này rất cần nó a~~~.” Kỳ Nhi đặt đèn lồng xuống một bên đưa tay hái mấy đóa Hắc Tu vừa nở, hoa này chỉ nở khi trời vừa sập tối qua thêm một canh giờ liền tàn.
“wǒ zǒu guò le nǐ de shēn…..” Kỳ Nhi vừa hái dược vừa ngâm nga bài Hồng Tuyết Liên, “sột soạt” một tiếng động nhẹ truyền đến cái tai của nàng giật giật nghe thấy động tĩnh phát ra.
Kỳ Nhi ngẩn đầu nhìn về phía một bụi cây nằm bên trái khu vườn, anh mắt không tự giác nhíu lại, bất cẩn quá rồi có người ẩn nấp lấu như vậy mà nàng cũng không hay biết nếu là sát thủ của người ta phái đến giết nàng vậy mười cái mạng cũng mất lâu rồi, dạo gần đây toàn bận tâm chuyện của hắn khiến nàng cũng hoảng luôn.
Kỳ Nhi giả vờ như cũ đang hái dược, tay nàng nhẹ đặt cái giỏ xuống đất lắng nghe tiếng động khi nãy, “sột soạt” xác định được phương hướng Kỳ Nhi bất giờ vun tay, trong tay nàng là Phệ Hồn Tiên đỏ như máu lao ra thẳng tiến vào bụi cây trước mặt.
“Ai ra đây mau?” một bóng đen từ trong bụi cây nhưng do trời tối nàng không nhìn rõ khuôn mặt, người kia dóc dáng hơi nhỏ có lẽ là một nữ nhân.
Kỳ Nhi không để nàng ta ngừng lại tiếp tục vun lên trường tiên, như có sinh khí, vụt tới hướng bóng đen trước mặt, người kia tránh né trường tiên một cách có hơi vất vả ít nhất Kỳ Nhi nghĩ vậy, trường tiên còn trên không Kỳ Nhi chuyển tay về phía người đang chạy trốn kia, trường tiên vụt mạnh bắt được thắt lưng của người kia quấn hai ba vòng, nhấc lên, đem người đó kéo lại.
“Ai nha.” Người được kéo đến trước mặt kêu đau một tiếng nhưng còn ra sức giãy giụa muốn trốn, Kỳ Nhi vun tay trường tiên đang nằm ở thắt lưng chuyển lên cổ của người đó siết lấy cổ nàng ta.
Lúc này Kỳ Nhi mới nhìn kĩ thì ra là một cô nương, gương mắt thanh tú, mái tóc tùy ý buộc đang bồng bềnh theo mỗi cái lắc đầu, đôi mắt sang ngời như sao đang mở to ra, hai má nàng ta hồng hồng có lẽ do thiều dưỡng khí.
“Ngươi là ai?” Kỳ Nhi lạnh giọng hỏi, đột nhập vào Tuyết Vũ Lâu vào ban đêm không biết có mục đích gì, hay là xem phu quân nàng chết chưa sao?. Kỳ Nhi trong lòng cười lạnh nếu là thật người này hôm nay sẽ chết không toàn thây.
Cô nương kia đã nghẹn đến không thể thở chỉ lấy tay chỉ vào cái trường tiên quấn trên cổ mình, Kỳ Nhi thu tay nhưng không thu Phệ Hồn Tiên lại để nó nằm trên mặt đất.
Cô nương kia được thả ra đang cố thu lấy dưỡng khi quý báu xung quanh miệng còn lẩm bẩm, thấy nàng ta không có dấu hiệu trả lời Kỳ Nhi lại lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai vào đây có mục đích gì?”
Cô nương kia nhìn nàng tựa hồ như đánh giá, sau đó lại cười vài tiếng mới nói: “Ta đến tìm người, xem người đó còn sống hay đã chết a..” Nàng ta chưa nói xong trường tiên lại như linh xà xuất động quấn lên cổ nàng một lần nữa, Kỳ Nhi kéo mạnh tay nàng ta căn bản không phòng bị, bị kéo mạnh về phía trước đôi mặt cùng chủ nhân của trường tiên.
Quả nhiên là vậy đến xem người còn sống hay đã chết sao, ta cho ngươi hôm nay không có mặt mà về báo tin, trên mặt Kỳ Nhi hiện ra nụ cười lạnh khiến người rợn cả sống lưng, nàng kia run lên một chút rồi lại vun tay đánh về phía Kỳ Nhi.
Kỳ Nhi cười càng thêm lạnh phất tay trường tiên hất nàng ta lên không trung, nàng kia đáp xuống chưa kịp thở lại thấy trường tiên màu đỏ vung về phía mình hoảng đến độ la lên: “Kỳ Nhi chết tiệt, nàng ở đâu mau ra đây cứu ta.” nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh trường tiên lướt qua mặt nàng tạo ra tiếng rít gió cắt đứt vài sợi tóc.
Kỳ Nhi trong lúc nguy ngàn cân treo sợi tóc nghe nàng ta gọi tên mình liền vận lực chuyển hướng của trường tiên qua bên cạnh, nếu không một roi kia đủ lấy nửa cái mạng của cô nương kia rồi.
Kỳ Nhi cố gắng nhin kĩ nhưng không nhớ trong lâu có người này, hay là tỷ muội mới xuyên không sao, hay là người mà Cua tỷ phái tới hỗ trợ nàng, nếu là người của Mãn Nguyệt Lâu sẽ không dám chửi nàng, chỉ có tỷ muội thôi.
“Nàng là?” Kỳ Nhi thu lại Phệ Hồn Tiên, trường tiên quay về quấn quanh thắt lưng của nàng nhìn qua như một vật trang trí hơn là một món vũ khí, châm rãi bước lại gần cô nương đang ngồi bệch dưới đất mà mắng chửi kia.
“Tiểu Miêu.” Cô nương kia đưa ra gương mặt oán khí liếc nàng có lẽ biết chạy không được nàng không trốn nữa mà ngồi im lại.
“Cái gì?” Kỳ Nhi nhịn không được hét lên một tiếng, rồi lại vui mừng hớn hở nhào qua ôm lấy người đang giận hờn kia: “Miêu nhi, Miêu nhi nhớ ta không Kỳ Nhi nà, muội đây nà…Tỷ sao không nói sớm chứ, xuyên lúc nào? sao thấy khác quá là xuyên hồn sao, sống ở đâu nha, về lâu chưa? sao biết muội ở đây vậy….” Kỳ Nhi líu ra líu ríu nói huyên thuyên các câu hỏi.
“Dừng lại.” Ngươi kia nhịn không được nữa hét lên cản nàng lại, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
“Nàng nói nàng là Kỳ Nhi?” Miêu Nhi của nàng lại đa nghi rồi, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía nàng dò xét, chậc chậc.
“Là muội a, Kỳ Nhi nà, uhm cho tỷ xem cái này.” Kỳ Nhi rút trên đầu ra cái Huyết Thảo trâm đưa cho Tiểu Miêu: “Tỷ biết nó không, là của Zổ tỷ đó, Huyết Thảo Trâm, còn có…” Kỳ Nhi lại đưa tay lục lọi trong áo một phen, khiến vạt áo mở rộng nàng nghe rõ ràng người đối diện nuốt một ngụm nước bọt nhưng lại không hiểu chuyện gì, lúc một hồi mới lấy ra được cái lá thư nàng Su gửi cho nàng: “Tỷ xem là của Tử Dương gửi nè.”
Kỳ Nhi ngẩn đầu lên, thấy nàng ta không còn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng nữa nhưng lại thay thế bằng ánh mắt của…”sắc nữ.” vâng chính sát là sắc nữ luôn, tại vì ánh mắt này nàng luôn luôn được nhìn thấy, Kỳ Nhi ban đầu con ngu ngơ sao đó lại nhìn chính mình thấy vạt áo mở rộng lộ ra đôi vai tuyết trắng, một phần bộ ngực sữa cũng lột ra tại vì nàng mặc áo lót tự thiết kế nên mới thấy a….
Kỳ Nhi đưa tay kéo lại cái áo thầm mắng: mấy cái bộ cổ trang này thật rắc rối mà, chi đâu mà nhiều lớp thế không biết để đồ vào trong người rồi cứ phải lục tung mới lấy ra được, bây giờ nàng cũng có phần thông cảm với các diễn viên cổ trong rồi.
“Muội thật là Kỳ Nhi.” Tiểu Miêu nheo mắt lại nhìn nàng.
“Vâng, tỷ đã thấy chứng cứ rồi đó.” Kỳ Nhi cười meo meo sắp lại gần chuẩn bị ăn đậu hủ.
“Kỳ Nhi chết tiết.” Chỉ thấy nàng kia đang ngồi đột nhiên bật dậy đè Kỳ Nhi xuống, Kỳ Nhi không phòng bị để nàng kia bắt lấy hai tay đặt ở đỉnh đầu, khóa ngồi trên người nàng, người ngoài nhìn vào không biết có bao nhiêu ám muội.
“Dám lấy roi đánh tỷ cho muội chết này.” Tiểu Miêu một tay đè hai tay Kỳ Nhi một tay cù nàng, Kỳ Nhi không dám dùng nội lực đầy Miêu nhi của nàng ra, chỉ dám né trái né quay uốn éo cái thân hình như rắn.
Nháo một hồi cũng mệt mỏi, hai người nằm dai ra khoảng đất trồng dược thảo mà ngắm trăng, khụ…cái đó hình như chỉ có mây không có trăng, hai người nằm một lát lại chui vào phòng Kỳ Nhi sưởi ấm Miêu Cương đang vào mùa động nằm ra đó không lạnh chết mới lạ đó.
“Miêu nhi xuyên lúc nào nha?” Kỳ Nhi rót cho nàng một chén trà nóng, hai ngươi leo vào bằng cửa sổ nên cũng không ai biết, vì sao cửa chính không đi mà đi cửa sổ lí do có trời mới biết.
“Ta không xuyên là kiếp trước của Tiểu Miêu hiện đại mà các nàng nói ấy” Tiểu Miêu nhận lấy chén trà uống một ngụm cho ấm người mới thong thả nói.
“Tỷ …” Kỳ Nhi đang định nói gì thì thấy nàng ta đưa tay lên mặt xé miếng mặt nạ da người ra khiến Kỳ Nhi sợ đến chút nữa la toáng lên.
“Thế nào sợ không.” cái nhân bì diện cụ được bỏ ra bên trong là khuôn mặt đậm chất ngây thơ như con nai tơ, khiến Kỳ Nhi chỉ muốn xong vào cắn một ngụm, chậc Kỳ Nhi càng ngày càng có tính lưu manh giống Tư Đồ rồi.
|
“Đáng yêu chết đi được, mỹ nhân đến cho đại gia ta hôn cái.” Kỳ Nhi hắc hắc cười tiến qua nâng cằm của Tiểu Miêu lên giả bộ cuối xuống định hôn.
“Rầm” một tiếng cửa bị đạp mạnh mở ra, một nam từ tuấn mĩ tà mị xông vào, thân hình chuẩn không cần chỉnh đang tiếc trên đôi mắt bị băng vải trắng.
“Huynh tại sao không ở trong phòng dưỡng bệnh.” Kỳ Nhi đi đến đỡ lấy Hiên Viên Hạo để hắn ngồi vào bàn.
Hiên Viên Hạo khi bên ngoài chỉ nghe thấy bên trong có hai giọng nói nữ nhân thì cũng không để ý lắm, nhưng khi nghe nàng nói câu kia lại nhịn không được mà đạp văng cửa phòng, nàng có biết khuê nữ là gì không là nữ nhân lại đi đùa giỡn như lưu manh.
Hiên Viên Hạo không nói gì nhưng lại tỏa ra khí tức bực bội cùng oán khí khiến Tiểu Miêu tò mò hỏi: “Là tên nam nhân này sao?”
Kỳ Nhi gật đầu: “Phải.”
“Tỷ nghe nói muội muốn đi….” Lời còn chưa nói xong đã bị Kỳ Nhi điểm á huyệt.
“Vâng…là đi tìm thảo dược.” Kỳ Nhi cười hì hì tiếp lời
Hiên Viên Hạo không nhìn thấy Kỳ Nhi nháy mắt lia lịa cùng Tiểu Miêu chỉ nghe nàng cười nói tiếp lời nên cũng không sinh ra nhiều nghi vấn.
“Tỷ đi đường xa đến chắc mệt rồi, muội đưa tỷ về phòng nghĩ ngơi.” Kỳ Nhi kéo Tiểu Miêu ra ngoài để lại Hiên Viên Hạo trong phòng nàng.
…
Kéo Tiểu Miêu vào một gian phòng khác, bên trong sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp. Tiểu Miêu bị kéo vào không hiểu sao cả bèn hỏi: “Tại sao không cho tỷ nói muội muốn đi Hàn Đàm.”
“Muội không muốn hắn biết, đi lần này là thập tử nhất sinh không biết có thành công hay không nữa.” Kỳ Nhi quay lại nhìn Tiểu Miêu, đôi mắt nàng lộ ra vẻ ảm đạm thê lương.
“Nàng động tâm rồi Kỳ Nhi” Tiểu Miêu lắc đầu đi đến bên cửa sổ.
“ừm, muội động tâm thật rồi cũng không biết từ lúc nào,..có lẽ là lần kia đi.” Kỳ Nhi châm rãi nhớ lại ngày lễ tình nhân hắn ôn nhu hỏi nàng có lạnh không.
Rồi lần hoa khôi giả, hắn nhẹ ôm lấy nàng bảo vệ nàng, rồi lúc trên núi hắn bắt thơ rừng nướng cho nàng ăn, rồi ôn như cùng nàng rất nhiều lần….
“Tình là gì, đau khổ chỉ một chữ tình.” Tiểu Miêu tự lẩm bẩm.
“Phải, yêu đến mức có thể chết vì người đó, yêu đến mức hận người đó thấu xương.” Kỳ Nhi cũng tiến lại gần nàng.
Hai người quay đầu nhìn nhau nở nụ cười, hai người cứ ngắm bầu trời rồi lại kể cho nhau nghe những chuyện mình đã trãi qua, nhưng Kỳ Nhi không kể cho nàng nghe chuyện mình năm xưa cùng Hiên Viên Hạo gặp nhau, đến Kỳ Nhi cũng không biết Hạo Kỳ phu quân của nàng chính là Hiên Viên Hạo năm xưa.
|
Chương 8.2: Miêu Nhi nhớ ta không….Chuyến Đi Hạnh Phúc…. Hàn Đàm Sáng hôm sau nàng cùng Miêu nhi và hắn bắt đầu cuộc hành trình đi tìm kho báu…khụ….đi tìm thảo dược. Chuẩn bị một chiếc xe ngựa khá rộng chỉ có ba người một ít lương khô.
Xe đi được ba ngày đường các nàng toàn ăn uống hoang dã Miêu Cương không có nhiều thành trấn như trung nguyên nên chỉ được thế, sau ba ngày vất vả rốt cuộc các nàng cũng tìm được một thị trấn nhỏ một tửu lâu nhỏ và hai phòng ngủ nhỏ.
“Tỷ ra ngoài mua ít đồ, muội có cần gì không.” Tiểu Miêu mở cửa phòng bước vào, trên người mặc thanh y mày nhạt kiểu dáng đơn giản, nhưng quan trong là gương mặt kia nàng chưa gặp bao giờ, gương mặt của một người thiếu phụ.
Kỳ Nhi đen mặt lại nhìn Tiểu Miêu: “Tỷ lại chơi trò này rồi, coi chừng bữa nào đó muội lỡ tay đánh tỷ thì ráng chịu a~.”
Tiểu Miêu đi qua cốc lên đầu Kỳ Nhi một cái rồi mới cười nói: “Tỷ hỏi là muội có cần mua gì không, mà hắn đâu rồi.”
Kỳ Nhi lấy tay chỉ vào phòng ngủ: “Trong kia, tỷ mua dùm muội một ít đồ ăn vặt đi.”
“ừm, vậy tỷ đi đây.” Tiểu Miêu bước ra khỏi phòng, đến cửa thì quay đầu lại: “À, tiền mua đồ ăn của muội nhớ trả tỷ gấp ba lần đó nha.” Tiểu Miêu phi thân chạy lẹ tránh đi cái chén trà đang bay về phía mình.
“Miêu nhi thật là sao trả khác gì ở hiện đại thế nhỉ?” Kỳ Nhi vô lực lắc đầu, đi đến bên giường nhìn nam tử tuấn mĩ kia đang ngủ say, hồi nãy nàng điểm thụy huyệt của hắn cho hắn dễ ngủ cũng dễ cho nàng châm cứu.
“Ngày mai là đến Đoạn Trường Nhai rồi, độc trong người huynh sẽ được giải.” Kỳ Nhi đưa tay vuốt ve khuôn mặt Hiên Viên Hạo, vần trán anh khí, đôi mắt phượng, cái mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm, cằm thon gọn còn có vành tai khéo léo, thật sự là…..quá đẹp mà.
Kỳ Nhi đang làm sắc nữ, bàn tay nàng không an phận bắt đầu vuốt lên cơ ngực săn chắc của hắn, còn có cái cổ trắng nõn thật muốn cắn một cái mà, Kỳ Nhi định đưa tay vào trong xem da thịt hắn min màng đến nhường nào lại bị một bàn tay khác chụp lại, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Nàng không biết đùa với lửa sẽ có hậu quả gì sao.”
“Huynh tỉnh rồi.” Kỳ Nhi không tiếng động thu tay về.
“Nếu không tỉnh thì nàng đã ăn ta sạch sẽ luôn rồi.” Hiên Viên Hạo đưa tay kéo tay nàng lại nhích vào trong cho nàng nằm xuống bên cạnh mình.
Kỳ Nhi thuận theo nằm xuống khẽ cười nói: “Huynh nói ngược phải không, nào giờ chỉ nghe nam nhân các người ăn nữ nhân người ta sạch sẽ không.” Kỳ Nhi trơn mắt nói dối dù sao Hiên Viên Hạo cũng không thấy được.
“Muội không mệt sao nói nhiều như vậy.” Hiên Viên Hạo nhíu mày ôm lấy nữ nhân trong lòng: “Sao lại gầy đi như vậy.”
“Có sao, nào giờ vẫn vậy thôi.” Kỳ Nhi cười đáp lời, nhưng người nàng gầy đi một vòng thấy rõ ràng.
“Có đói không.” Kỳ Nhi đưa tay nắm lấy một lọn tóc trước ngực hắn chơi đùa.
“Có một chút.” Hiên Viên Hạo thành thật trả lời nàng.
“Ta xuống dưới lấy chút đồ ăn cho huynh.” Kỳ Nhi ngồi bật dậy muốn đi lại bị kéo lại.
“Không cần.” Hiên Viên Hạo ôm nàng lại rúc đầu vào trong cổ nàng.
“Tại sao.” Kỳ Nhi khó hiểu hỏi hắn.
“Ôm nàng một lát sẽ không đói nữa.” Hiên Viên Hạo tay không an phận bắt đầu sờ loạn trên người nàng.
“Ta nói huynh ôm ta một lát không phải no mà càng đói thì đúng hơn, ta đi lấy chút đồ ăn cho huynh.” Kỳ Nhi đánh cái tay đang định trước ngực nàng làm loạn, vùng thoát đi ra khỏi phòng.
“Rầm” hai vật thể va chạm nhau, Kỳ Nhi ăn đau định đứng lên chữi thì gặp người đụng nàng là Miêu Nhi không khỏi kinh ngạc, Miêu Nhi của nàng luôn bình tĩnh sao lại hoảng hốt như vậy.
“Có chủ nợ rượt tỷ sao, sao lại chạy gấp như vậy.” Kỳ Nhi đưa tay đỡ lấy Tiểu Miêu đang choáng váng dưới đất.
“Không phải.” Tiểu Miêu đứng vậy phủi bụi trên người, xoa xoa cái trán.
“Vậy là ai, ai có bản lãnh khiến Miêu Nhi không sợ trời không sợ đất lại thất thố đến như vậy.” Kỳ Nhi meo meo sáp lại gần nàng ta.
“Là,…mà thôi tỷ phải đi gấp không đi là không kịp.” Tiểu Miêu nói xong tránh cái mặt gian tà của Kỳ Nhi ra chạy thẳng vào phòng thư thập quần áo.
“Có phải là người định mệnh hay không nha~.” Kỳ Nhi đứng trước cửa phòng Tiểu Miêu, tựa lưng vào cửa khoanh tay trước ngực nói.
“Không thể nói, nói chung là đi phải đi gấp không thể giúp muội tìm Hàn Liên Thảo thật xin lỗi.” Tiểu Miêu tay ôm bọc đồ lớn đi tới trước cửa nhìn Kỳ Nhi.
“Aiz, tỷ cứ làm chuyện của mình đi, lấy thảo dược thôi mà có kho khăn gì đâu, tỷ phải bảo trọng nha.” Kỳ Nhi đưa tay vỗ vai nàng, người kia gật đầu vận khinh công chạy thật xa, Kỳ Nhi nhìn theo bóng dáng của nàng khuất dần.
…
Sáng hôm sau khí trời có chút âm u, có sương mù ẩm ướt thời tiết khá lạnh đa phần đều chui rúc trong chăn mềm ấm áp không muốn chui ra ngoài, nhưng trên đường nhỏ có một chiếc xe ngựa đang chạy trong làn sương, đánh xe là một vị cô nương mặc bạch y tóc dái phất phới, xe lạo đi rất nhanh nhìn qua cứ như một ma nữ khiến người đi buôn buổi sáng một trận kinh hãi.
“Phía trước có ngơi miếu chúng ta vào đó đi trời bắt đầu nhỏ hạt rồi.” Kỳ Nhi khẽ quay đầu nói với người trong xe.
Bên trong Hiên Viên Hạo đang lấy hai tay vịn vào thành xe tránh cho ngã văng ra ngoài, phu nhân của hắn đánh xe thật liều mạng trên đường nhỏ mà nàng cứ cho xe lao đi như tên bắn khiến hắn ngồi trong xe bị lắc lư đến khó chịu. “Ân.” Hiên Viên Hạo nhẹ giọng đồng ý, hiện giờ hắn chỉ muốn nôn hết thức ăn buổi sáng mới ăn khi nảy ra thôi.
Hai người cho xe vào bên trong ngôi miếu, bên trong đã có hơn năm người đang ngồi đục mưa, họ còn đốt một đống lửa nhỏ để sưởi ấm, hai người vừa bước vào liền bị mấy người kia nhìn đến nỗi da gà.
Bên trong là một nhóm người hinh như là dân giang hồ nha, ai cũng có đao kiếm cả đang bàn cái gì đó, trên đống lửa là hai con thỏ nướng thơm ngào ngạt.
“Có nghe nói hay không, minh chủ võ lâm là một tên “Độc Cô” đó?” Một hán tử vạm vỡ thô kệch, râu quai nón, không thấy rõ tướng mạo vì đang ngồi quay lưng với nàng.
“Có thật hay không, phẩm cách như vậy cũng có thể làm minh chủ võ lâm sao, ta khinh.” một vị huynh đệ khắc đang ngồi gặm đùi thỏ nghe vậy thì phun một ngụm nước bọt bắt đầu chửi: “Mẹ nó, lão tử thấy hắn là không có ai thương nên mới đi kiếm nam nhân, thật nhục nhã mà.”
Ai nha, minh chủ võ lâm sao nghe quen quá nha, hình như có nghe qua ở đâu rồi thì phải, mà ta nói này huynh đệ người ta thích nam nhân hay nữ nhân thì liên quan gì đến có đủ tư cách làm minh chủ vậy hả, chẳng phải là cái gì chính nhân quân tử công thêm võ công cao cường là được hay sao…những lới này Kỳ Nhi chỉ có thể tự nói trong lòng dù sao nàng cũng không muốn bị rắc rối.
“Ta nghe nói người hắn đang theo đuổi là Kiếm vương mới nhận chức.” một người khác ngồi đối diện Kỳ Nhi nhìn rõ mặt hắn, vóc người cao gầy, da tay ngăm đen nói chung là xấu.
“bỏ qua chuyện đó đi, tin này mới là mới nhất đây các ngươi nghe nói đến Mãn Nguyệt Lâu chưa.” Hán tử thứ tư thần bí nói dẫn đến vô số ánh mắt khinh thường của nhưng người bên cạnh. Kỳ Nhi thì lại dỏng tay lên nghe xem bọn họ nói gì.
|