Long Bảo Bảo, Mẫu Thân Quá Bưu Hãn!
|
|
039 tranh chấp đáng sợ Âm thanh trong trẻo dần dần hạ xuống, Nhược Á Phỉ chợt từ huyễn cảnh thế giới huyết tinh Thượng Quan Mộc dệt ra bừng tỉnh, nàng chau mày, lạnh giọng hỏi:
” Nếu đoạn bí văn này đã biến mất, vì sao ngươi còn biết đến?”
Thượng Quan Mộc híp con ngươi, lộ ra nụ cười đắc ý, thản nhiên mở miệng nói:
” Đây là bởi vì ta cùng Hàn đi ra ngoài lịch luyện gặp được lão tiền bối lánh đời, đoạn lịch sử này là hắn nói cho chúng ta biết .”
“Phải không?”
Nhược Á Phỉ nháy mắt mấy cái, âm thầm suy tư, đoạn truyện bí mật này cũng chả có thứ nàng muốn. Xem ra, nàng không cần để cho Thượng Quan Mộc lãng phí thời gian của nàng.
Haizzz, Nhược Á Phỉ yếu ớt thở dài, cúi đầu, tiếp tục liếc nhìn đống sách trong tay.
Phát hiện lực chú ý của Nhược Á Phỉ lại lần nữa dời đi, Thượng Quan Mộc có một loại cảm giác bị người người ta tát, nói chung, cực kỳ khó chịu, rất phiền muộn.
Hắn bĩu môi, vuốt vuốt sợi tóc ở trên trán, con ngươi đen chớp động, âm thanh nhẹ nhàng mở miệng nói:
“Lời của ta còn chưa có nói hết đâu, lời tiếp theo mới là trọng điểm, ngươi muốn nghe không?”
Nhược Á Phỉ lật trang sách, coi như không nghe thấy thanh âm của hắn.
Lãnh Dực Hàn đứng bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên cạnh bạn tốt nói:
“Thượng Quan, vị cô nương này đối với chuyện ngươi nói không có hứng thú, ngươi vẫn nên đừng tự làm khó mình.”
Thượng Quan Mộc trừng hắn một cái, không cam lòng hít một hơi, đề cao âm điệu, nói:
“Ngươi thực sự với chuyện ta muốn nói không có hứng thú sao? Ngươi biết vị cường giả đỉnh mấy trăm năm trước vì sao lợi hại như vậy không?”
Nhược Á Phỉ nhíu mày, hiển nhiên bị lời của hắn hấp dẫn, nàng đạm thanh hỏi:
“Vì sao?”
Thượng Quan Mộc ngạo nghễ mở miệng, lộ ra bàn tính giảo hoạt hồ ly cùng tiếu ý, xấu xa nói:
“Ngươi không phải mới vừa không muốn nghe sao? Ngươi đã không muốn nghe. . .”
Nói còn chưa dứt lời, Thượng Quan Mộc bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại, nhìn thấy cặp mắt kia sâu lãnh thả ra sát ý, nhất thời khóe miệng co quắp, hắn đã quên cô gái nhỏ này có người che chở .
Đành thở dài, Thượng Quan Mộc tức giận mở miệng nói:
“Ta nghe tiền bối kia nói, cường giả đỉnh kia tu luyện một loại công pháp đặc thù, cho nên mới có thể ở trong thời gian bốn mươi năm ngắn ngủi đã được mọi người biết đến.”
Công pháp đặc thù?
Tâm Nhược Á Phỉ chợt tăng nhanh tốc độ, trong mắt nàng lóe tia sáng, ẩn ẩn có chút chờ mong.
“Đến tột cùng là công pháp gì? Công pháp này ở nơi nào?”
Nhược Á Phỉ mím môi, gấp giọng đặt câu hỏi.
Nhìn biểu tình trên mặt nàng, Thượng Quan Mộc nháy mắt mấy cái, chậm thanh nói:
“Đây là cái công pháp gì ta không biết, bởi vì ta chưa có xem qua nội dung, bất quá công pháp này ở ngay trong Hoàng cung Đông Trạch quốc.”
“Ách. . .”
Nhược Á Phỉ kinh ngạc, nhìn tuấn dung Thượng Quan Mộc đến há miệng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lạnh giọng mở miệng nói:
“Nói như vậy, từ nãy tới giờ ngươi kể chuyện xưa này là có mục đích gì ? Nói luôn đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả Nhị Vương Gia.”
Nếu như đến bây giờ còn chưa có nghe ra hắn có ‘aam mưu’, nàng cũng không phải là ngốc, mà là ngu xuẩn.
“Hắc hắc.”
Thượng Quan Mộc cười ra tiếng.
“Ta không có mục đích gì, chỉ là nhìn ngươi tựa hồ muốn nghe chuyện xưa, liền kể cho ngươi mà thôi, thuận tiện nói một chút về chuyện xưa phát sinh tới bây giờ mà thôi.”
Con ngươi linh lợi của Nhược Á Phỉ chuyển động, nàng chậm rãi đặt quyển sách xuống, nhìn gương mặt cười không đứng đắn của Thượng Quan Mộc kia, đạm thanh mở miệng nói:
“Là chuyện gì phát sinh?”
” Chuyện phát sinh chính là, một thần dân không biết tên của Đông Trạch quốc ta đem bản công pháp này nộp lên Hoàng cung.
|
Lần này ta cùng Hàn đến Tây Hải quốc, chính là vì thông báo cho Hoàng Thượng Tây Hải quốc chuyện này, về phần tại sao đến thông báo, Phụ Hoàng nói, chỉ cần nói cho Hoàng Thượng Tây Hải quốc là được.”
Biếng nhác nói xong những lời này, Thượng Quan Mộc tiêu sái phất áo bào, hai tròng mắt đen thui nhìn chằm chằm Nhược Á Phỉ, khóe mắt lại là vô ý liếc về phía Mộ Thiên Viêm.
Lý do hắn đột nhiên nói ra chuyện xưa này là muốn đem Mộ Thiên Viêm hấp dẫn, hắn cảm thấy Phụ Hoàng giấu giếm hắn chuyện gì đó, lấy tu vi của hắn nếu muốn điều tra việc này, rất khó. Vì thế, khi biết được tu vi Mộ Thiên Viêm xong, hắn mới đưa chủ ý này.
” Vậy à.”
Nhược Á Phỉ híp mắt, thì thào lên tiếng trả lời.
Nếu công pháp kia ở Hoàng cung Đông Trạch quốc, nàng nếu như muốn lấy, cơ hồ là không thể nào, đừng nói hiện tại không ai giúp đỡ nàng, coi như là Mộ Hải còn đang ở bên cạnh nàng, bọn họ cũng không có khả năng đi lật tường Hoàng cung Đông Trạch quốc.
Nhìn thấy bộ dáng Nhược Á Phỉ như có điều suy nghĩ, Mộ Thiên Viêm nhếch nhếch mày, chậm rãi đi tới, vô cùng thân thiết lấy tay ôm lấy eo của nàng, khuôn mặt có chứa nồng đậm khí tức nam tính hướng Nhược Á Phỉ đè ép tới, đứng ở bên lỗ tai nàng, khàn khàn mở miệng nói:
“Nàng muốn công pháp kia?”
Hoá ra, đây chính là lý do mà hắn vẫn đoán không được, hoá ra, tư tưởng của nàng lại là quái dị như vậy, hoá ra, nàng muốn tìm cũng chỉ là công pháp tu luyện.
Cảm giác được khí tức ấm áp phun ở bên tai đầy mẫn cảm, Nhược Á Phỉ cảm thấy không được tự nhiên, không biết nên nói nàng ngây thơ hay là thế nào. Nói chung, mặc dù cùng hắn đã tiếp xúc thân mật mấy lần, nàng vẫn không có thói quen cùng hắn làm động tác thân mật như vậy.
Đầu óc nàng bắt đầu hỗn loạn, hô hấp dần dần dồn dập, thật lâu, nàng mới ngăn chặn rung động trong lòng, mặt lạnh lạnh giọng, nói:
“Tứ Vương Gia, ngươi đừng đứng gần ta như vậy được không, phiền người lui lại một chút.”
“Gần sao?”
Mộ Thiên Viêm nỉ non đặt câu hỏi, lại là không có nửa điểm thối lui, trái lại càng thêm càn rỡ vuốt eo nhỏ nhắn của nàng.
( Ụt : K.trai toàn thế, càng cấm bao nhiêu càng muốn bấy nhiêu. >.< Cơ mà … ta thích :3 ~ < chỉ thích khi Viêm ca làm với Phỉ tỷ thôi > )
Như là điện giật, một cỗ điện lưu kỳ dị từ hông vọt lên.
Nhược Á Phỉ sắc mặt liền trắng, ngâm khẽ một tiếng, cắn môi, lạnh lùng nói:
“Tứ Vương Gia, quan hệ giữa chúng ta còn chưa tới mức có thể gần gũi như vậy.”
“Phải không? Nhu nhi hình như đã quên, Bản Vương từng nói qua, muốn nàng làm nữ nhân của Bản Vương .”
Hắn chán ghét dáng vẻ nàng chống cự hắn, hôm nay hắn muốn cùng nàng nói cho rõ ràng.
Nhược Á Phỉ trừng mắt, căm giận quát.
“Ngươi đã nói là thật nhưng cũng chỉ là tự ngươi nói mà thôi, ta cũng không đáp ứng không phải sao?”
“Nhưng nàng lúc đó cũng không phản đối không phải sao? Đã không phản đối, chính là chấp nhận, nàng nếu lúc đó phản đối, Bản Vương tất nhiên sẽ không hiểu lầm.”
Mộ Thiên Viêm từng chữ từng chữ nói rất có lý, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ nghiêm nghị, thoạt nhìn uy nghiêm bất phàm.
“Ta. . .”
Bị hắn nói đúng, Nhược Á Phỉ nghẹn lời, lúc hắn nói lời này là lúc nàng gặp nguy hiểm, cho nên không phản bác, mà cũng bởi vì nàng cho rằng lúc đó hắn nói những lời này là đối sách để cứu nàng mà thôi, không ngờ lúc này hắn lại lấy ra lời này để bám dính lấy nàng.
“Tứ Vương Gia, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ta không muốn cùng ngươi chơi loại trò chơi buồn chán này.”
Chính xác là hắn cứu nàng, nàng rất cảm kích hắn, nhưng là, nếu như hắn cho rằng cứu nàng liền có thể muốn làm gì thì làm với nàng, vậy hắn liền có ý nghĩ kỳ lạ.
Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, ngũ quan điêu khắc hoàn mỹ tựa hồ đang ở vặn vẹo, trên da mặt hơi mỏng, có thể nhìn thấy một mảnh sương trắng, khóe môi lạnh lùng nở nụ cười lạnh, tiếng nói trầm thấp bất ngờ mở miệng.
“Ngươi cho là Bản Vương đang chơi trò chơi?”
|
040 Còn không trả hết nợ Nhược Á Phỉ mím môi, không có trả lời, bất quá thái độ lại là không phủ nhận, chẳng lẽ không đúng sao? Nàng không cho là hắn cứu nàng là vì được lợi gì từ nàng, vì thế, hắn hẳn là quá nhàm chán, muốn cho nàng bồi hắn chơi trò chơi đi.
Tức giận vô cùng, Mộ Thiên Viêm giận quá hoá cười, cười đến rất càn rỡ, rất đáng sợ, chí ít hai người bên cạnh xem cuộc vui nghe mà run cả người, đồng thời không tự chủ chau mày.
” Nàng sở dĩ chống cự Bản Vương như thế, chính là cho rằng Bản Vương đang chơi trò chơi với nàng?”
Sau khi cười xong, thanh âm lạnh như băng đặt câu hỏi.
“Đúng.”
Con ngươi đen của Nhược Á Phỉ thoáng rùng mình, nhìn thẳng sâu con ngươi của hắn, mặc dù hắn hiện tại phát tán ra khí thế đáng sợ, thế nhưng nàng không sợ!
“Tốt lắm. “
Mộ Thiên Viêm giữ lấy thân thể mềm mại của nàng, từng câu từng chữ phun ra nói:
“Bản Vương nói cho ngươi biết, Bản Vương không có đùa, Bản Vương là nghiêm túc, Bản Vương muốn ngươi làm nữ nhân của Bản Vương!”
Lúc này cặp con ngươi đen sâu thẳm lóe tia kiên định, hắn chớp cũng không chớp nhìn mặt cười của nàng, rất chăm chú nhìn nàng, trong mắt chỉ có bộ dáng khiếp sợ của nàng.
Đây là cảm giác gì?
Nhược Á Phỉ nói không nên lời, chỉ cảm thấy hắn thật khí phách, thật sâu tình, chí ít cặp mắt kia làm cho nàng cảm thấy tâm động mạnh.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới hắn là nghiêm túc, làm nữ nhân của hắn?
A, nàng cũng rất muốn, nàng không phủ nhận nàng bị hắn hấp dẫn, chỉ là, hắn chẳng lẽ không biết trong bụng của nàng có bảo bảo của người khác sao?
“Dù cho không phải trò chơi, ngươi nên biết, chúng ta không có khả năng.”
Nhược Á Phỉ quay mặt đi, lãnh đạm nói.
Nghe ra được nàng nói đến chuyện nàng mang thai, tâm tình Mộ Thiên Viêm không hiểu sao lại tốt lên.
Nói như vậy, nàng cũng không phải là thực sự chán ghét hắn, mà là đang để ý đến bụng của nàng.
Trong nháy mắt, ánh sáng chói mắt bắn ra bốn phía, Mộ Thiên Viêm thay đổi sắc mặt từ giận sang vui, làm cho hai người bên cạnh quái dị liếc mắt nhìn nhau.
“Nàng là phủ muốn công pháp kia.”
Hiểu được tâm tư của nàng xong, Mộ Thiên Viêm quay lại đề tài trước.
Mặc dù kinh ngạc thái độ của hắn vì sao xoay chuyển nhanh như vậy, bất quá, Nhược Á Phỉ lười đi suy tư những thứ ấy, nàng mím môi, đạm thanh nói:
“Đúng, ta muốn nhìn một chút ta có thể tu luyện công pháp kia hay không.”
“Ngươi muốn tu luyện?”
Thượng Quan Mộc đột nhiên kinh ngạc trợn to mắt, hỏi lên tiếng, trên người Nhược Á Phỉ không có nửa điểm linh lực, này là chuyện người bình thường cũng nhìn ra được, Thượng Quan Mộc tự nhiên đã sớm chú ý tới điểm ấy, hắn không ngờ ý tưởng của nàng làm cho người ta kinh ngạc.
Nàng là muốn thay đổi thiên? Muốn nghịch mệnh sao?
Biết rất rõ ràng không có cách nào tu luyện, nhưng vẫn là muốn…
Á, đúng rồi, cái nàng gọi là tìm kiếm tư liệu Thiên Long Đại lục là giả, nàng là muốn tìm công pháp có thể tu luyện mới là mục đích thực sự đi.
Hắn còn tưởng rằng nàng là tiểu nữ nhân bình thường, xem ra, là mắt hắn vụng về .
“Đúng.”
Lạnh lùng lên tiếng trả lời, Nhược Á Phỉ lại nâng sách lên tiếp tục lật, mặc dù nàng rất muốn bản công pháp theo như lời Thượng Quan Mộc nói, chỉ là, nàng căn bản lấy không được, vẫn là đừng phí tâm tư suy nghĩ.
“Nếu đã là Nhu nhi muốn, Bản Vương quyết định thay nàng đi lấy công pháp tới tay.”
Hẳn không phải là rất khó đi, lấy tu vi hắn bây giờ, muốn từ Hoàng cung Đông Trạch quốc cướp công pháp, không tốn bao nhiêu tâm tư.
Thượng Quan Mộc là không biết tâm tư hiện tại của Mộ Thiên Viêm, nếu không hắn nhất định sẽ tức giận đến thổ huyết, đã biết hắn tu luyện rất cao, thế nhưng hắn muốn một mình xông vào Hoàng cung Đông Trạch mà không tốn chút tâm tư, căn bản không có khả năng hoàn hảo đi ra!
” Huynh. . .”
( Ụt : Lúc này Phỉ tỷ chưa biết có thích Viêm ca hay không nhưng cũng không bài xích ca nên sẽ để là ” muội – huynh ” cho nó thân thiết tý tý nhá )
Nhược Á Phỉ ngẩng đầu, trong con ngươi đen lóe ánh sáng tối, nàng không hi vọng lại nợ hắn ân tình, hiện tại nàng nợ hắn, đã nhiều đến không đếm nổi.
Hạ mí mắt, Nhược Á Phỉ lạnh lùng từ chối nói:
“Không cần, nếu như muốn, muội sẽ tự mình đi lấy.”
|
Hé ra lúm đồng tiền, mắt phượng hẹp dài nửa hí, trong mắt lưu chuyển tia sáng sung sướng, tay Mộ Thiên Viêm vô cùng thân thiết ngoắc ngoắc cái mũi nhỏ của nàng, nam thanh nói:
“Tương lai nàng sẽ là nữ nhân của Bản Vương, vì thế, không cần phải cùng Bản Vương khách khí.”
Nhìn bộ dáng hai người thân mật, Thượng Quan Mộc rút trừu khóe miệng, thân thể tê dại hướng Lãnh Dực Hàn bên kia xê dịch, một phen giật giật ở tay áo của hắn, tiến đến bên tai hắn cùng hắn thì thầm.
“Vì sao ta cảm thấy toàn thân giống như là bị kiến cắn, cảm giác rợn rợn .”
Lãnh Dực Hàn trấn định nhíu mày, trực tiếp xoay người, ngữ khí lo lắng nói:
“Ta chỉ là cảm thấy ngực khó chịu , buồn nôn.”
“Xì. . .”
Thượng Quan Mộc bưng môi cười trộm, thân thể run run đến rất lợi hại.
Mộ Thiên Viêm chợt nhíu mày, một đạo ánh sáng trắng sắc bén từ giữa tay phát ra, bắn thẳng về phía bụng Thượng Quan Mộc.
Không ngờ hắn lại đột nhiên xuất thủ, bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng, Thượng Quan Mộc lấy tư thế rất chật vật tránh khỏi, một thân hắc bào dính vô số bụi, trên mặt tuấn dật bất phàm cũng bởi vậy dính hai vết đen thui.
“Ngươi. . . Tứ Vương Gia, ngươi không nên khinh người quá đáng!”
Cho là hắn tu vi so với hắn ta thấp hơn là có thể khi dễ hắn sao?
Ách, quy luật của thế giới này hình như đúng là như thế, nhưng, hắn chính là không cam lòng!
Mộ Thiên Viêm mắt lạnh đảo đi qua, lấy tư thế ngạo nghễ mở miệng nói:
“Bản Vương chính là như thế thì thế nào?”
Ô. . .
Thượng Quan Mộc trong lòng rơi lệ, vẻ mặt u oán chuyển hướng Lãnh Dực Hàn, trong mắt thả ra ánh mắt cầu cứu…
Lãnh Dực Hàn nhếch mày, trong con ngươi biến mất tiếu ý, ho nhẹ một tiếng, chững chạc đàng hoàng nói:
“Tứ Vương Gia đã muốn bản công pháp kia, không bằng cùng hai người chúng ta đi Đông Trạch quốc đi. “
Cùng Thượng Quan Mộc quen biết hơn mười năm, đối với ý nghĩ của hắn ta, coi như là không cần suy nghĩ, hắn cũng có thể phỏng đoán một chút, hắn biết hắn ta muốn dẫn Mộ Thiên Viêm đi Đông Trạch quốc.
“Được .”
Mộ Thiên Viêm gật đầu, sảng khoái đáp ứng.
Nhìn mấy người tự quyết định, Nhược Á Phỉ cau mày, để quyển sách xuống, nhẹ phất tay áo, buồn bực chạy ra tàng thư lâu.
Nhìn váy hồng nhạt biến mất ở cửa, Mộ Thiên Viêm trầm trầm mặt, cho dù hắn nói rõ tâm ý với nàng, nhưng nàng vẫn có khúc mắc, không muốn cùng hắn gần gũi, thế nhưng, bá đạo như hắn, sao có thể vì vậy mà buông tha nàng!
“Tứ Vương Gia, ngươi không đuổi theo sao?”
Thượng Quan Mộc đột nhiên đi lên phía trước, vỗ vỗ bờ vai của hắn, một bộ dáng ta với ngươi cảm tình rất tốt.
Mộ Thiên Viêm quay đầu lại, con ngươi đen sắc bén bày ra ánh sáng lạnh, thẳng đến khi Thượng Quan Mộc tự giác ngộ, rút tay từ trên vai hắn xuống, hắn mới trầm giọng nói:
“Ngày mai chúng ta liền xuất phát đi Đông Trạch quốc, hai vị ở trong này muốn làm cái gì thì mau làm đi.”
Cảm giác này có điểm như là chủ tử phân phó nô tài, Thượng Quan Mộc cùng Lãnh Dực Hàn hai mặt nhìn nhau một cái, cuối, bất đắc dĩ thở dài.
Đêm lạnh như nước, trong phòng ánh nến chập chờn , mờ nhạt ánh sáng hướng ngoài cửa sổ.
Trước cửa sổ chỗ, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn tĩnh tĩnh đứng thẳng, mặt của nàng rất yên lặng, trong mắt cất giấu rất nhiều mạch suy nghĩ hỗn loạn, hôm nay sau khi từ tàng thư lâu trở về, nàng liền trực tiếp trở về gian phòng nàng nghỉ ngơi ở phủ Tứ Vương Gia.
Nàng cảm thấy rất phiền, rất kiềm chế, nàng không muốn đón nhận thêm ‘Hảo ý’ của Mộ Thiên Viêm, nàng muốn dùng lực lượng của nàng tìm được công pháp tu luyện thích hợp, thế nhưng, hắn cố chấp như vậy, không để ý tới việc nàng phản bác, cố chấp muốn đi Đông Trạch quốc lấy công pháp kia.
Đáng chết!
Hắn tại sao phải làm như vậy! Tại sao muốn làm cho nàng buồn bực như vậy!
Nhược Á Phỉ cắn môi, lộ ra biểu tình phẫn nộ, nàng nắm chặt nắm tay, trong mắt lóe hoa lửa.
Được, hắn đã nhất định giúp nàng, để nàng nợ hắn nhiều như vậy, nếu như còn không trả nợ cho hắn, vậy không trả được rồi!
|
041 bị đàn sói nhìn như miếng mồi ngon! Nghĩ thông suốt xong, tâm tình Nhược Á Phỉ bất ngờ vui sướng rất nhiều, nàng nhếch môi, ý cười nhẹ nhàng khoan khoái lộ ra, nhấc làn váy đi nhanh hướng đi giường lớn, sau khi trở về vẫn rất phiền, thân thể của nàng cơ hồ đều là ở vào trạng thái buộc chặt, đột nhiên trầm tĩnh lại, nàng cảm thấy mệt mỏi quá, thật muốn ngủ.
Thẳng đến bên trong gian phòng chỉ còn lại có tiếng hít thở nhẹ nhàng, cửa phòng mới có động tĩnh, một đạo ánh sáng trắng xẹt qua, then cửa rơi xuống, một thân ảnh cao lớn đẩy cửa ra, tiêu sái đi vào.
Áo bào lam sắc cao cấp dưới ánh nến mơ mơ màng màng mấy phần, trên gương mặt tuấn mỹ lúc này lộ ra biểu tình ôn nhu, một đôi con ngươi đen đầy ánh sáng nhu hòa.
Chậm rãi đi đến bên giường, nhìn nữ nhân ngủ say trên giường, Mộ Thiên Viêm giơ tay lên, vuốt ve gò má của nàng, rất mềm, rất nhu, xúc cảm rất thoải mái.
Hắn biết nàng hôm nay giận hắn, tính tình nàng thật đúng là không nhỏ, thế nhưng tròn một buổi chiều không rời phòng.
Yếu ớt thở dài, Mộ Thiên Viêm thu hồi tay, đem tầm mắt dời về phía bụng nàng, ánh mắt của hắn dần dần lóe tia sáng, do nguyên bản con ngươi đen biến thành màu vàng, khí chất cũng xảy ra biến hóa yếu ớt, một tia lãnh ngạo, còn có mấy phần ngạo thị thiên hạ.
Cặp con ngươi màu vàng kia hung hăng bắn ra một lúc đột nhiên tối sầm lại, khôi phục thành tròng mắt màu đen, trong mắt có một tia ão não.
Không ngờ hắn bây giờ lại kém như vậy, vốn muốn nhìn tình hình ‘Hắn’ hiện tại một cái, không ngờ hắn còn quá vô năng!
Bình tĩnh giận một hồi lâu, Mộ Thiên Viêm kéo môi đỏ mọng, vươn tay, đặt ở bụng Nhược Á Phỉ, nhắm mắt lại, nhất thời một tia sáng trắng từ trên người hắn tiết ra, xông thẳng vào trong cơ thể Nhược Á Phỉ.
Để cho ánh sáng trắng vội vàng lung tung chuyển lưu một hồi, mới từ kinh mạch dũng hướng bụng nàng.
Trong bụng, tiểu gia hỏa nhắm chặt hai mắt chậm rãi mở mắt ra, biểu tình yếu ớt hả miệng, một hồi lâu, tựa hồ cảm thấy tinh thần giảm xuống, hắn hưng phấn kêu gào một tiếng, ở trong không gian thật nhỏ đánh nhau, hắn rốt cuộc không đủ khí lực, cuối cùng là cảm giác mềm nằm úp sấp không giống trước, liền mở mắt cũng cảm thấy khó khăn.
“Ưm…”
Tiểu gia hỏa mềm kêu một tiếng, dụng thần thức rình tình huống bên ngoài.
Hắn là. . .
Tiểu gia hỏa nháy mắt mấy cái, trong mắt vàng tràn đầy nghi hoặc, lần trước tựa hồ chính là hắn ta cứu mẫu thân, thế nhưng, hắn ta là ai?
Hắn có thể cảm giác được hắn ta rất quen.
Năng lượn cuộn sóng một ba một ba đánh thẳng vào thân thể hắn, tiểu gia hỏa ngáp một cái, nghĩ cũng nghĩ không ra mà hắn thật muốn ngủ, thật muốn ngủ…
Beng một tiếng, không có bất kỳ dấu hiều nào, tiểu gia hỏa nặng nề hạ đầu ngủ.
Mộ Thiên Viêm không có tra thấy đến biến hóa trong bụng nàng, hắn chỉ cảm thấy chuyển vận được không sai biệt lắm, hắn mới thu hồi tay, thật sâu tròng mắt chăm chú nhìn gương mặt nàng ngủ, một lát, mới xoay người rời khỏi phòng.
“Đại ca, ngươi không phải nói Hoàng Thượng sẽ hạ chỉ làm cho Tứ Vương Gia thả Nhược Nhu sao? Vì sao đã bốn ngày còn không thấy Hoàng Thượng hạ chỉ a?”
Thư phòng đang yên tĩnh đột nhiên truyền ra một tiếng trầm thấp.
Con ngươi sắc bén lãnh mang theo cảm giác áp bách cường đại quét về phía Nhược Định Sơn, thân hình cao lớn hắn quơ quơ, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc, hắn không rõ, vì sao đại ca lại đột nhiên hướng hắn tạo áp lực.
Mặc dù Nhược Định Sơn vô tội, Nhược Định Minh lại là phẫn nộ, vì lúc hắn hướng Hoàng Thượng bẩm báo thì ngày hôm sau không thấy thánh chỉ mà hắn đợi đến, hắn cũng đã biết bản thân bị lừa dối, mấy ngày nay hắn vẫn ở vào trạng thái cực giận, không ngờ nhị đệ ngu xuẩn này của hắn lại chủ động đi tới chịu trận, hừ, hắn không hướng hắn ta động thủ đã rất nhân từ !
“Đại, đại ca?”
Nhược Định Sơn run rẩy đôi môi, khó chịu nhìn hắn ta, rốt cuộc hắn làm sai chuyện gì?
“Cút ra ngoài!”
Nhược Định Minh quát lạnh một tiếng, khí thế nghiêm nghị.
“Vâng, vâng, đại ca, ta lập tức ra.”
Với mức uy áp cường đại như vậy, Nhược Định Sơn chỉ có thể cung kính ứng một tiếng, mang theo tâm tình nghi hoặc bước nhanh thối lui ra khỏi thư phòng, rất sợ chậm một chút đi sẽ làm đại ca đang nổi giận đánh đến bị thương.
“Đáng chết, cho là có người che chở ngươi, ngươi là có thể tránh được sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Nhược Định Minh hung tàn nhìn không trung, lời nói băng lãnh làm cho nhiệt độ trong không khí lạnh mấy phần.
Tiếng nói hạ xuống hồi lâu, Nhược Định Minh mới hét lớn một tiếng.
“Người đâu. “
Một thanh âm nhẹ, hai người hầu quỳ rạp xuống cửa, cùng kêu lên nói:
“Gia chủ, xin phân phó.”
“Đi tới phủ Tứ Vương Gia giám thị Nhược Nhu, nếu như phát hiện nàng một mình, lập tức hồi báo bổn gia chủ.”
“Vâng.”
Bánh xe thật lớn xoay chuyển kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, xe ngựa theo tiếng vang này kịch liệt lắc lư, trên đầu xe, gương mặt Thượng Quan Mộc một thân hắc y lạnh lùng, rất giống như là người ta nợ hắn bao nhiêu lượng bạc, cặp mắt hoa đào ra ánh lửa, tiếng nghiến răng vang lên.
|