Long Bảo Bảo, Mẫu Thân Quá Bưu Hãn!
|
|
Ta xin đính chính lại một chút, bản convert truyện này ta lấy bên Tàng Thư Viện nhé. Người edit đó là Yappa bên Tàng Thư Viện, ta là người beta.
Chương 4: Thế Nào Cứu Người
"Ân." Nhược Á Phỉ gật đầu, "Chúng ta cũng đi thôi." Bỏ lại lời nói, Nhược Á Phỉ nâng cước bộ định ly khai. Phong Thành một hồi ngơ ngác hỏi: "Đi đâu?" Nhược Á Phỉ liếc hắn một cái, thân thủ gõ đầu của hắn, quái thanh quái khí nói: "Ngươi sẽ không quên ngươi đã đáp ứng ta cái gì đi, ngươi bây giờ đã là thủ hạ của ta , ta đi nơi nào, ngươi đều phải đi với ta, hiểu chưa?" "Ta. . ." Phong Thành mím môi, nghĩ đến nàng vừa rồi uy hiếp, nhất thời căm tức, bất quá, ngược lại vừa nghĩ, dù sao địa phương này cũng không nên ở lâu, cùng nàng đi cũng không sao, nhưng, nếu như nàng thật coi hắn là thủ hạ, hắn nhất định diệt nàng! Theo Nhược Á Phỉ đi tới một tường viện cao lớn của viện ngoại, thấy nàng lưu loát từ trên người lấy ra dây thừng ném về phía trong tường, hắn híp mắt, con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc. "Xong." Dây thừng vừa qua khỏi tường viện, Nhược Á Phỉ đột nhiên ngu si phun ra hai chữ. "Cái gì xong?" Phong Thành tò mò nhìn nàng. Nhược Á Phỉ phiết bĩu môi, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắc tuyến nói: "Ta đã quên đồng bạn của ta ." "Ngươi còn có đồng bạn?" Phong Thành vuốt cằm, suy tư về nàng đến tột cùng là làm chuyện gì, thế nhưng xuất môn đêm hôm khuya khoắc. "Ân." Nhược Á Phỉ đáp lời, vừa đi động bước chân, miệng lớn tiếng hô, "Mộ Hải, ngươi đang ở đâu? Mau đi ra đây." Mộ Hải bị gọi, thiếu niên ngồi trên cây to cách Nhược Á Phỉ không xa, vẻ mặt u oán nhìn chằm chằm nàng. Ai bảo nàng đã quên hắn, hắn tốt tốt trừng phạt nàng một chút, hừ, nữ nhân quá phận. Hô một lát không được ai đáp lại, Nhược Á Phỉ thở dài, hắn nên không phải bởi vì nàng bỏ quên hắn mà tức giận đi? Nàng lại không phải cố ý, nàng chỉ là tìm được người bị thương so với hắn sớm một bước, cùng hắn hàn huyên mấy câu, thuận tiện cứu hắn một mạng mà thôi, ai có thể nghĩ đến đến cuối cùng lúc nàng rời đi, nàng hoàn toàn quên mất còn có một quỷ đi chung với nàng nha. "Muốn đi tìm hắn sao?" Phong Thành đến gần trước mặt nàng, nghi thanh hỏi. Nhược Á Phỉ dừng lại, liếc hắn một cái, đạm thanh mở miệng nói: "Không cần, đợi một lát nữa hắn sẽ tự trở lại." Nữ nhân đáng ghét! Thực sự là không có lương tâm, làm mệt hắn đối với nàng tốt như vậy. Trên cây, Mộ Hải căm giận nhìn chằm chằm nàng, hai tay hai chân bởi vì quá sinh khí, ra sức đung đưa. "Ân." Phong Thành trầm ứng một tiếng, ngẩng đầu, nhìn dây thừng, lên lên tiếng hỏi, "Ngươi là muốn trèo qua đó sao?" "Ân, " Nhược Á Phỉ gật đầu, con ngươi u ám liếc Phong Thành một cái, chủ động mở miệng nói: "Ngươi đã đã là thủ hạ của ta , chúng ta bây giờ hẳn là biết nhau một chút, ta kêu Nhược Á Phỉ, năm nay mười tám tuổi, ngươi đâu?" Phong Thành híp mắt phượng, bình tĩnh nhìn nàng, từ tính tiếng nói nỉ non lên tiếng, "Ta kêu Phong Thành, tuổi tác, bảo mật." Nhược Á Phỉ bĩu môi, cười lạnh một tiếng, nói: "Theo ta đi vào thôi." Dứt lời, nàng nhìn nhìn tường viện phụ cận, dừng lại ở một khối đá lớn, nàng đề chân, cả người đứng ở mặt trên. Tảng đá kia ước chừng cao nửa thước, Nhược Á Phỉ trèo lên phía trên có thể trèo qua tường vây, nhưng là phải bò lên trên, vẫn có chút khó khăn, chí ít hiện tại, nàng chỉ có thể dùng tay nỗ lực trèo qua tường vây, hai chân ngốc đi lên đạp. Bộ dáng của nàng, nếu có người ngoài nhìn, rất giống con rùa đang nỗ lực xoay người, bộ dáng kia rất khôi hài. Mộ Hải cùng Phong Thành đồng thời bị bộ dáng của nàng chọc cười ra tiếng, đương nhiên, Mộ Hải không giống Phong Thành cười vui sướng như vậy, hắn là bưng môi cười trộm . Đắc ý, hảo đắc ý, khi nãy nàng còn khi dễ hắn, hiện tại nhìn bộ dáng của nàng, thật sự là hả giận. Bò nửa ngày không thể bò lên trên, trái lại nghe thấy thanh âm người nào đó cười trộm, Nhược Á Phỉ tức giận, nàng chợt quay đầu lại, ánh mắt tràn ngập sát khí khóa định Phong Thành, ngữ khí âm âm u u hỏi: "Ngươi cười cái gì?" Dát! Tiếng cười Phong Thành dưới ánh mắt sắt bén của Nhược Á Phỉ đột nhiên ngừng, hắn nháy mắt mấy cái, khuôn mặt mị hoặc giật giật, bình tĩnh nói: "Không có, chỉ là giọng nói không thoải mái." Nói thật? Hắn không dám nói, nữ nhân này rõ ràng đang tức giận, hắn còn chưa có ngốc mà nhổ lông cọp của nàng. Không có đối tượng trút giận, Nhược Á Phỉ tàn bạo nghiến nghiến răng, giơ hai tay lên, chuẩn bị tiếp tục trèo tường vây, cùng nó phấn đấu. Thấy tình huống như vậy, Phong Thành thở dài, kéo thân thể trầm trọng bước nhanh tới phía sau nàng, ôm lấy eo của nàng bay qua. Đợi được Nhược Á Phỉ kịp phản ứng lúc, đã đứng ở tường viện trong. Sửng sốt mấy giây, Nhược Á Phỉ tàn bạo xông đếm chỗ Phong Thành quát: "Uy, ngươi biết phương pháp tiến vào, vì sao không sớm chút nói cho ta biết? Nhìn thấy ta ngu ngốc trèo tường ngươi thấy rất hả dạ đúng hay không?" Lúc nói chuyện, Nhược Á Phỉ hai tay xoắn tay áo, làm ra một bộ dáng đánh nhau. Chẳng biết tại sao, Phong Thành đáy lòng mọc lên một tia khiếp đảm, hắn lui về phía sau một bước, vẻ mặt vô tội nói: "Vừa nãy ta không kịp phản ứng, này không, lúc kịp phản ứng, ta lập tức đem ngươi mang vào không phải sao?" Khi đang nói chuyện, hắn nỗ lực làm ra bộ dáng ủy khuất, chỉ sợ bị Nhược Á Phỉ nhìn ra đáy lòng hắn cười trộm. Nhìn hắn đáng thương, Nhược Á Phỉ thu hồi tức giận, mặc dù trong lòng cực không cam lòng, cũng không phải là bá vương tính toán không phân rõ phải trái. "Đi thôi, cùng ta về phòng, ngươi bị thương, ta giúp ngươi bôi thuốc." Nàng có thể nghe thấy được mùi máu tươi rõ ràng trên người hắn, mặc dù nhìn không thấy. Ngô, có lẽ là bởi vì hắn mặc y phục màu đen đi, cộng thêm giờ là buổi tối, đỏ tươi huyết sắc cũng là bị ẩn tàng rồi. Không do dự, Phong Thành híp hí mắt, lo lắng theo Nhược Á Phỉ vào phòng. Ở phía sau hai người, Mộ Hải một bộ dạng khí phụ nhìn bóng lưng Nhược Á Phỉ, chẳng lẽ nàng không nhớ hắn sao, nàng thế nhưng mang theo ngoại nhân vào phòng , vậy hắn làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại muốn hắn cô độc ? Bóng đêm mịt mờ, một ảnh hiện bóng dáng đứng ở viện nội trống trơn, vị đạo thê lương trải rộng toàn thân. Nên nói là lòng có thông minh sắc sảo vẫn là trùng hợp? Lúc Mộ Hải oán muốn một mình rời đi, Nhược Á Phỉ đột nhiên đẩy cửa phòng đi ra. "Mộ Hải!" Thanh âm này? Là mừng rỡ? Chẳng lẽ nàng không vứt bỏ hắn? Ngẩng đầu, một đôi mắt tối tăm chiếu sáng nhìn thiếu nữ không xa, khuôn mặt non nớt lộ ra sắc mặt vui mừng, ngữ khí làm nũng nói: "Á Phỉ, ngươi tại sao có thể bỏ lại ta? Tại sao có thể?" Nhược Á Phỉ làm sao hiểu được tâm tư hắn, nghe thấy ngữ khí của hắn, nàng bĩu môi, vẻ mặt xin lỗi đáp: "Không có ý tứ, lần sau ta sẽ không quên ngươi, đúng rồi, ngươi trước về lầu các nghỉ ngơi đi, chờ buổi tối ngày mai tới tìm ta." "Hảo." Nhẹ nhàng xuất khẩu lên tiếng trả lời, thân ảnh đang muốn rời đi, đột nhiên bị Nhược Á Phỉ gọi lại, "Đợi một lát, thiếu chút nữa quên rồi, ta muốn nói cho ngươi, hôm nay ta thu một thủ hạ, ngày mai gặp hắn không nên dọa hắn, biết không?" "Ân." Mộ Hải gật đầu, yếu ớt liếc Nhược Á Phỉ một cái, biến mất ở trên đất trống. Đêm đó, một đoàn quan binh cầm cây đuốc vây quanh phủ tìm hồi lâu không tìm được người bọn họ muốn tìm, cuối cùng chỉ có thể thở dài rời đi.
|
Quà Giáng Sinh Muộn Nên Đặc Biệt beta nguyên 4 chương tiếp theo ^^ NOEL VUI VẺ
Chương 5: Tra Ra Là Ai Gây Nên
Sáng sớm hôm sau, tin tức Ninh gia tam thiếu gia Ninh Hạ Quân bị người lạ tập kích đứt tay truyền khắp toàn bộ Dung thành, cơ hồ tất cả mọi người đang nghị luận tin tức này. "Ninh gia thân là Tây Hải quốc thực lực cường hãn là một trong tam đại gia tộc, kẻ trộm kia làm thế nào xông vào chặt đứt tay Ninh tam thiếu gia a?"
"Không phải, Ninh gia thủ vệ rất nghiêm cẩn, nghe nói người nọ thần không biết quỷ không hay , đêm qua đã phái người Ninh gia tra tìm xung quanh, vẫn không tìm được kẻ trộm kia."
"Kia ninh tam thiếu cũng là đáng đời, ai bảo hắn bình thường thích ở bên ngoài làm một chút lừa lương bá nữ sự (làm ác bá cưỡng hiếp dân nữ? ~NĐ: k biết có đúng k nữa?), hắn gây tai hoạ nhiều như vậy, nói không chừng là cao nhân nào đó nhìn không vừa mắt, cho nên mới quyết định xuất thủ giáo huấn hắn, hiện tại chỉ là phế đi tay hắn, tiện nghi hắn ."
Một thanh âm căm giận vừa ra, mọi người tụ tập bên cạnh nói chuyện lập tức tản ra, tuy nói Ninh tam thiếu(tam thiếu gia của Ninh gia) bị người phế tay đích thực là đáng đời, nhưng bọn hắn chỉ là tiểu nhân vật nên không có tư cách phê bình, vạn nhất làm cho người Ninh gia nghe thấy , bọn họ không chết cũng sẽ lột da.
Thấy tình huống như vậy, người nói chuyện cười một tiếng, nhìn chung quanh một chút, không có bóng dáng lưu hướng phía con đường không người bước đi, mọi người đều sợ hãi chuyện này, hắn tự nhiên cũng sợ hãi, vừa rồi chỉ là một ít miệng lưỡi của người đời mà thôi.
Phủ Tứ vương gia, một người nam tử ngẩng cao đầu đứng chắp tay, hắn trường bào lam sắc toàn thân thêu viền vàng, tóc đen dài bị bạch ngọc quan buộc lên, tròng mắt thâm thúy như u đầm nhìn không đáy, mũi cao ngất, tựa núi cao đứng lên, cánh môi hơi cong lên, vẽ ra độ cong hoàn hảo.
Cả khuôn mặt thoạt nhìn có vài phần mị ý, mấy phần lạnh lùng, nhiều hơn, là làm cho người ta thấy bình thản không rõ, có thể, hẳn gọi là xa cách đi.
"Vương gia." Bóng đen chớp động, lại giương mắt, một người mặc hắc y nam tử nửa quỳ ở trước mặt Mộ Thiên Viêm.
"Ân." Mộ Thiên Viêm biểu tình không đổi, yết hầu phát ra tiếng trả lời rất nhỏ.
"Ninh tam thiếu Ninh Hạ Quân đêm qua bị người chặt đứt hai tay, không biết là người nào gây nên."
"Lấy năng lực của các ngươi cũng không tra được." Sắc mặt rốt cuộc có biến động, mặc dù rất nhẹ, nhưng dưới thân người quỳ nữa người cũng đã mồ hôi lạnh chảy ròng.
Nam nhân áo đen gắt gao cắn môi, sắc mặt nhất thời tái nhợt, hắn hô hấp dồn dập. "Vương gia, đêm qua sự việc phát sinh bất ngờ, hơn nữa người nọ không lưu lại bất luận đầu mối gì, ngoại trừ chỗ đầu tường ngoài hậu viện Ninh gia có vệt dây, căn bản tìm không được bất cứ dấu vết gì."
Tra thấy nam nhân áo đen khí tức càng ngày càng yếu, Mộ Thiên Viêm thu hồi áp bách, mắt lãnh liếc nhìn hắn, lên tiếng nói: "Tận lực đi điều tra, bản vương muốn biết ai có thể thần không biết quỷ không hay đối với Ninh gia xuất thủ."
"Là, thuộc hạ tuân mệnh." Nam nhân áo đen thở phào một cái, trên mặt khôi phục huyết sắc, hắn thân ảnh chợt lóe, biến mất ở bên trong phủ.
Trong phủ khí viện, một nhà gỗ cũ nát, nam nhân có diện mạo yêu nghiệt nhìn nữ nhân ngủ tướng bất nhã trên giường, nhịn không được lắc lắc đầu.
Ngày hôm qua nàng giúp hắn bôi thuốc xong, thế nhưng bỏ lại một câu tự tiện liền trực tiếp nằm trên giường ngủ, nàng thật đúng là thú vị, có một người đàn ông xa lạ ở trong phòng cũng có thể ngủ được, còn ngủ được thơm như vậy, hơn nữa, xin hỏi nàng là tại sao có thể ngủ nơi giường gỗ tùy thời có khả năng suy sụp, chẳng lẽ nàng không sợ ngủ được phân nửa thì sàng giường đột nhiên gãy sao?
Trường thở dài, Phong Thành quét mắt toàn bộ gian phòng, đêm qua hắn chưa kịp nhìn kỹ, hôm nay nhìn lên, mới phát hiện trong phòng ngoại trừ cái bàn thấp bé cùng một cái hòm gỗ bên ngoài đã cũ, cũng chỉ còn lại cái giường rách nát mà nàng đang nằm kia. Điều kiện nơi này thật đúng là kém đến cực điểm, Phong Thành đồng tình nhìn Nhược Á Phỉ liếc mắt một cái, cúi đầu, nhìn y phục trên người, mùi máu tươi tanh nồng, thật là khó ngửi.
Con ngươi màu hồng nhíu lại, một đạo bạch quang bao lấy toàn thân, bạch quang tan đi, áo bào màu đen trên người Phong Thành đã biến thành màu trắng , mùi máu tươi cũng biến mất không còn, khiến hắn nhẹ nhàng khoan khoái, khô tịnh.
Phong Thành hài lòng gật gật đầu, thân thủ đang chuẩn bị đánh thức Nhược Á Phỉ, đột nhiên nghe thấy thanh âm lạ, hắn câu môi, thân ảnh chợt lóe, biến mất ngay tại chỗ. Cánh cửa gỗ đã tổn hại đột nhiên bị người đá ra, cửa gỗ theo lực đạo lắc lư một vòng, cùng khung cửa phân ra, hung hăng đập xuống đất .
"Nhược Nhu, mau lăn ra đây, phụ thân có chuyện tìm ngươi.” Tiếng nói bén nhọn của nữ tử từ ngoài cửa truyền vào.
Nhược Á Phỉ ngủ say sưa bị tiếng nói đột nhiên này làm giật mình tỉnh giấc, nàng quay đầu, ánh mắt biếng nhác nhìn sang.
Chỗ cửa, một nữ nhân nhu mì xinh đẹp, mặc y phục màu hồng nhạt từ lụa mỏng, nếu không nhìn mặt, người bình thường sẽ cho rằng nàng là một mỹ nhân.
Nhưng mà, nàng nguyên bản mặt ngây ngô một lúc lại bị mấy tầng bạch phiến che khuất, trên cánh môi phấn nộn còn thoa lên hồng sắc nồng đậm quyến rũ.
Nhìn đến khuôn mặt, Nhược Á Phỉ mất khẩu vị không nhỏ, nàng nhăn mày hơn nửa ngày, mới phun ra một câu, "Ngươi là ai?"
Thiếu nữ thất kinh, nàng ta trợn tròn hai mắt, không chút khách khí gầm rú nói: "Nhược Nhu, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ nói ngươi không biết ta?"
"Đúng thì thế nào?" Nhược Á Phỉ lạnh giọng phản bác, trong trí nhớ Nhược Nhu, mặc dù có xuất hiện thân ảnh nữ nhân trước mặt, thế nhưng, trong trí nhớ của nàng căn bản không có tin tức về người này!
"Ngươi..." Nhược Mỹ Vân cắn răng, bởi vì nàng cố ý khiêu khích, nàng ta phẫn nộ chỉ vào Nhược Á Phỉ, đột nhiên hướng nàng chém ra một đạo màu tím quang mang.
Trong mắt Nhược Á Phỉ hiện lên một mạt tinh quang, nàng chạy trốn, rất nhanh từ trên giường lật xuống.
Phịch một tiếng từ phía sau truyền đến, đạo màu tím quang mang kia bắn tới giường gỗ rách nát, tiếng nổ vang lên, giường gỗ sau khi kiên trì đứng vững mấy giây, liền hóa thành mảnh nhỏ, rơi lả tả trên mặt đất.
"Ngươi thế nhưng phá hủy giường của ta!" Nhược Á Phỉ túc chặt chân mày, lệ con ngươi bắn về phía Nhược Mỹ Vân, mặc dù sàng giường đã hư đến không dùng được, thế nhưng dù sao nàng cũng nằm trên đó hơn một tháng, bây giờ nhìn nó hóa thành bụi bặm, nàng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là, vì nó báo thù!
Đáng chết, không có sàng, sau này nàng liền không có chỗ ngủ!
Nhược Á Phỉ thân hình cực nhanh vọt đến trước mặt Nhược Mỹ Vân, nàng hai tay trong nháy mắt chế trụ tay nàng ta, nhấc chân thẳng tắp hướng bụng nàng ta đá.
"Phanh." Thời gian Nhu mỹ vân bay rớt ra ngoài, Nhược Á Phỉ thả tay nàng ta, đợi Nhược Mỹ Vân phục hồi lại tinh thần, nàng ta đã vô cùng chật vật mà quỳ rạp trên mặt đất .
"Tiện nhân chết tiệt, dám ra tay với ta, đáng ghét, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Tức giận gào lên một tiếng, Nhược Mỹ Vân từ trên mặt đất bò lên, hai tay thúc giục linh lực, nhất thời mấy đạo linh lực màu tím theo đầu ngón tay bay về phía Nhược Á Phỉ.
Nếu là một đạo hoặc hai đạo linh lực đồng thời kéo tới, Nhược Á Phỉ còn có thể nắm chắc tránh được, thế nhưng mấy đạo linh lực đồng thời phóng tới, nàng không có chỗ nào có thể trốn, miễn cưỡng tránh thoát bốn đạo linh lực, cuối cùng một đạo linh lực hung hăng đâm vào cánh tay Nhược Á Phỉ.
Tay nàng nhất thời truyền đến một trận đau nhói, Nhược Á Phỉ cúi đầu nhìn lại, phát hiện trên cánh tay xuất hiện một lỗ thủng đầy máu.
"Đáng chết, ngươi cũng dám đả thương ta!" Nhược Á Phỉ ninh khởi chân mày, bưng lỗ thủng đầy máu hét lớn một tiếng, thân thể hướng Nhược Mỹ Vân đánh móc sau gáy, nàng giơ chân sau lên rất nhanh hướng bụng Nhược Mỹ Vân đá, Nhược Mỹ Vân bị đau kêu một tiếng, nữa thân thể khụy xuống.
Nhược Á Phỉ thì thừa dịp lúc này, lấy cùi chỏ rất nhanh hướng sống lưng của nàng ta đánh xuống.
Tiếng vang răng rắc truyền đến, sau lưng Nhược Mỹ Vân một trận đau nhức, sống lưng của nàng ta bị Nhược Á Phỉ cắt ngang .
"A. . . Đau quá đau quá."
Nhược Mỹ Vân điên cuồng kêu to, nước mắt nàng ta rơi lã tả, thân thể mềm oặc ngã nhào trên đất.
Khuôn mặt nguyên bản được trang điểm đậm bị nước mắt cọ rửa, nhất thời hóa thành ‘cháo trạng’(ta bó tay với từ này T.T), hình dạng không đồng nhất khoác lên trên mặt nàng ta.
|
Chương 6: Khiêu Khích
Nhược Á Phỉ ninh mày, bưng tay trái bị thương nhìn chằm chằm Nhược Mỹ Vân, thanh âm không hề có nhiệt độ nói: "Hôm nay ta cắt ngang xương sống lưng của ngươi cũng là do ngươi tự làm tự chịu ." Nàng đánh nàng ta, bởi vì nàng ta làm bị thương nàng trước!
Đau đớn cực hạn, Nhược Mỹ Vân nghe nói như thế, lập tức bi phẫn kêu to: "Cái gì gọi là tự làm tự chịu? Ngươi đả thương ta như vậy, ta nhất định sẽ làm cho phụ thân trừng phạt ngươi , ta sẽ sai người giết ngươi, nhất định sẽ!" Như là phát thệ như nhau, Nhược Mỹ Vân lặp lại những lời này.
Nhược Á Phỉ cười nhạt, thản nhiên nói: "Nếu như ngươi có thể bò dậy đi nói, có thể đi cáo trạng."
"Ngươi..."
Nhược Mỹ Vân bị nàng nói như thế ngăn không được sửng sốt, nàng giãy giụa nghĩ muốn đứng dậy, thế nhưng, mỗi khi động một chút, trên lưng sẽ truyền đến một trận đau đớn kinh khủng, nàng không dám động, chỉ có thể cứng ngắc tại chỗ này, dùng cặp mắt gắt gao trừng mắt nhìn nàng.
"Kêu người tới cứu ta, nhanh đi tìm người tới cứu ta." Nhược Mỹ Vân cắn răng, bức thiết nhìn Nhược Á Phỉ nói, nàng ta thật sự đau chết được .
Nhược Á Phỉ câu môi, quét mắt liếc nàng ta một cái, "Ngươi cầu người là dùng loại thái độ mệnh lệnh này?"
"Ngươi còn muốn bắt ta cầu ngươi? Đáng ghét, Nhược Nhu, mau đi tìm người tới cứu ta, đến lúc đó ta sẽ nói với phụ thân tha cho ngươi một mạng."
Nhược Mỹ Vân nói xong như là đại xá cho nàng, Nhược Á Phỉ nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy một trận buồn cười, cái tiểu nha đầu trước mặt này thật đúng là tự cho mình là đúng, nàng ghét nhất loại này người!
Nhược Á Phỉ không có phản ứng, bưng tay bị thương đi ra ngoài. Nàng đến lầu Các Lý lấy thuốc chữa thương, nàng mua không ít dược phẩm trị thương, hơn phân nửa đều đặt ở lầu Các Lý , cất ở nơi đó là an toàn nhất, bởi vì không có ai tiến vào nơi đó.
Chân vừa mới vượt qua cửa, trong đầu nàng đột nhiên nhớ tới một vấn đề. Phong Thành đâu? Hắn đi đâu? Theo lý thuyết, hắn hẳn là ở trong này , vì sao không thấy hắn đâu? Nhớ tới thái độ đêm qua của nàng, nàng cắn cắn môi, tên kia sẽ không bởi vì nàng không phản ứng hắn, cho nên trực tiếp ly khai đi.
Co quắp, Nhược Á Phỉ đen mặt, nghĩ đến thật vất vả mới thu được thủ hạ lại rời đi, lòng của nàng nhất thời thật lạnh, hắn tướng mạo tốt như vậy, chờ hắn chữa thương xong rồi, nói không chừng có thể dùng mặt của hắn thu lời không ít tiền đâu, lời như vậy, sau này nàng cũng không cần làm cái loại chuyện ngay cả mình cũng phỉ nhổ.
Trong tủ quần áo cũ nát, một thân thể nho nhỏ run lên, hai tròng mắt hắn đỏ rực trông hướng khe hở, mới vừa rồi là ai tính kế hắn?
Phát hiện Nhược Á Phỉ căn bản không muốn để ý tới nàng ta, Nhược Mỹ Vân tâm hoảng lên, sống lưng của nàng bị cắt đứt, nhất định phải nhanh chóng trị liệu, nàng sợ nếu kéo dài sau này sẽ trị không hết, hơn nữa, nếu như nàng ta không tìm người đến cứu nàng, nàng không biết sẽ phải ở chỗ này chờ bao lâu, bình thường chỉ cần không có việc gì căn bản không ai đến cái viện cũ nát này.
"Chờ một chút, Nhược Nhu tỷ tỷ, cầu ngươi, ta dù sao cũng là thân muội muội của ngươi,cầu ngươi cứu ta, "
Mạch suy nghĩ ở trong đầu nhanh chóng quay ngược trở lại, Nhược Mỹ Vân thấy Nhược Á Phỉ đi ra cách mười thước, vội vàng hô lên.
Nhược Á Phỉ dừng chân, lanh lảnh ứng thanh, hảo, liền đi vào lầu các không xa, cầm dược phẩm trị thương bên trong.
"Á Phỉ, ngươi thế nào ? Sao lại bị thương?" Nhìn thấy Nhược Á Phỉ từ ngoài cửa vào lấy thuốc trị thương, Mộ Hải lo lắng bay tới trước người của nàng, lên tiếng hỏi.
Nhược Á Phỉ ngước mắt, nhìn hắn một cái, động tác trong tay cũng không giảm, lưu loát bôi thuốc băng bó vết thương, trong giọng nói mang theo một tia trách cứ, "Ngươi không thích hợp đi ra ban ngày, nhanh đi nghỉ ngơi đi, có cái gì muốn hỏi , buổi tối ta sẽ nói cho ngươi biết."
Mộ Hải quật cường lắc đầu, khuôn mặt non nớt lộ ra biểu tình kiên định, âm thanh hơi khàn khàn mở miệng nói: "Á Phỉ, hiện tại nói cho ta biết, nếu không, ta sẽ không an lòng."
"Ngươi. . ." Nhược Á Phỉ nhíu mày, thấy không lay chuyển được hắn, chỉ có thể đem tình huống lúc đó nói lại cho hắn.
Nàng không ngờ hắn quan tâm nàng như thế, dù sao bọn họ chỉ là bằng hữu cùng chung chí hướng mà thôi, hơn một tháng trước, nàng vô ý vào lầu các thăm quan, vừa lúc phát hiện Mộ Hải cô độc ở chỗ này, cùng hắn tán gẫu mấy câu, bọn họ có chung đề tài, sau đó, hai người bắt đầu 'Cấu kết với nhau làm việc xấu' bày ra một hồi lại một hồi giáo huấn ác nhân.
"Đáng ghét, nàng ta sao có thể làm như vậy, ta muốn đi giáo huấn nàng ta."
Nghe xong Nhược Á Phỉ nói, Mộ Hải phẫn nộ không ngớt di động thân hình, mắt thấy sẽ bay ra khỏi cửa.
Nhược Á Phỉ tâm cả kinh, nhanh chóng ngăn cản hắn, "Không nên, ngươi không thể đi ra ngoài, ngươi sẽ bị thương.” Đêm tối sẽ có lợi cho quỷ hành động, nếu như bọn họ ban ngày đi ra, sẽ bị cường quang làm thương tổn, nghiêm trọng hơn là có thể hồn phi phách tán tại chỗ.
Mộ Hải chỉ là xúc động một lúc mà thôi, nghe thấy lời của nàng, hắn dừng thân hình, quay đầu, mắt đen to lúng liếng nháy nháy, "Á Phỉ rất lo lắng cho ta đúng hay không?"
"Ừ." Nếu như hắn chết, sau này sẽ không có người bồi nàng 'Làm ác', hơn nữa, nếu như hắn hiện tại xông ra, cái chết của hắn là do nàng hoàn toàn chịu trách nhiệm, nàng sẽ áy náy .
"Đã như vậy, vậy ta liền ngoan ngoãn ở tại chỗ này." Mộ Hải thỏa mãn cười, bỏ lại một câu, "Buổi tối ta sẽ giúp ngươi báo thù." liền biến mất ở trước mặt Nhược Á Phỉ.
Xử lý xong vết thương, Nhược Á Phỉ đi ra cư trú viện, chuẩn bị tìm người thông tri cho hắn đem Nhược Mỹ Vân về.
Mới đi ra không bao lâu, Nhược Á Phỉ liền đụng phải phụ thân ‘nàng’ trong hành lang, Nhược Nhu đối với ký ức về phụ thân không sâu, trong đầu nàng mơ hồ như vẽ tranh, chỉ có đại khái vài đường nét.
Nhược Á Phỉ chỉ có thể dựa vào trực giác suy đoán, chính mình đi về phía nam nhân trung niên hẳn là cha nàng kia.
Nhược Định Sơn đi tới cách Nhược Á Phỉ không được một thước thì ngừng lại, hắn hai mắt như con ưng lợi hại bắn thẳng qua, "Tại sao chỉ có một mình ngươi? Muội muội ngươi đâu?" Ngữ khí của hắn bình tĩnh , mang theo một tia không kiên nhẫn.
"Nàng bị thương, nằm úp sấp ở trong phòng." Nhược Á Phỉ đáp ngắn gọn rõ ràng.
"Cái gì, Mỹ Vân bị thương? Nàng bị thương thế nào? Chẳng lẽ là có người xông tới làm nàng bị thương?"
Nhược Định Sơn lộ vẻ lo lắng, tựa hồ thực vội muốn nhìn thấy bộ dáng Nhược Mỹ Vân. Nhàn nhạt liếc mắt nhìn vẻ mặt của hắn, Nhược Á Phỉ xả môi, nhẹ đáp lên tiếng, "Là ta thương nàng."
"Là ngươi?" Nhược Định Sơn kinh ngạc sợ hãi kêu lên tiếng, nàng có năng lực làm Mỹ Vân bị thương sao? Không phải hắn coi thường nàng, lúc trước nếu không phải nàng không có linh lực, hắn chắc chắn sẽ không lệnh người khác đem nàng vứt qua một bên mặc kệ .
Nhìn ra Nhược Định Sơn hoài nghi, Nhược Á Phỉ câu môi, cười nhạt nói: "Không có linh lực cũng không có nghĩa là không thể đả thương người." thân thể của nàng là hoàn hảo, cho dù không có linh lực, nàng cũng có thể như dã thú dùng răng đả thương người, dùng tay chân của nàng mà đả thương người.
Ngạc nhiên hồi lâu, Nhược Định sơn mới nheo mắt lại, trên người tràn đầy một cỗ lệ khí, mặt nghiêm túc lộ ra biểu tình phẫn nộ, hắn chỉ vào Nhược Á Phỉ lạnh lùng nói: "Vậy tại sao ngươi muốn đả thương Mỹ Vân?"
"Ngươi nhìn không thấy sao? Là nàng làm bị thương ta trước." Nhược Á Phỉ nhíu mày, đem cánh tay trái bị thương cho hắn nhìn.
"Mặc kệ thế nào ngươi cũng không nên làm nàng bị thương!" Một phế vật lại dám đối đầu với hắn, thật sự là đáng ghét!
Một cỗ lửa giận do tâm mà sinh ra, Nhược Định Sơn vươn tay một chưởng quất tới.
|
Chương 7: Phế Vật
Thấy thế, Nhược Á Phỉ rất nhanh giơ tay lên giữ chặt bàn tay to của hắn, "Ta khuyên ngươi nhanh chóng tìm người đi cứu nàng, chậm một chút, nói không chừng nàng liền trở thành một phế nhân." Không biết nàng chặt đứt lưng xương sống còn có thể trị hết không? Nếu như không thể, nửa đời sau của nàng ta coi như bị hủy.
"Ngươi..." Nhược Định Sơn nhíu mày, hung hăng bỏ tay Nhược Á Phỉ ra, bước nhanh về hướng chỗ ở của Nhược Á Phỉ.
Lãnh liếc nhìn Nhược Định Sơn càng lúc càng xa, Nhược Á Phỉ tự giễu kéo môi, không ngờ cha của nàng dĩ nhiên là loại mặt hàng này, nàng thực sự vì Nhược Nhu cảm thấy bi ai.
“Tê...”
Nhược Á Phỉ thu hồi tầm mắt, trên trán nhỏ xuống vài giọt mồ hôi lạnh, cánh tay do Nhược Mỹ Vân làm bị thương truyền đến một trận đau đớn.
Ninh chân mày hô to khẩu khí, Nhược Á Phỉ mới khôi phục lại, nhàn nhạt liếc mắt nhìn phía trước, hiện tại không cần tìm người đến cứu Nhược Mỹ Vân nữa, nàng có thể làm chuyện của mình đi, hôm nay cơm sáng còn chưa có ăn, nàng liền bước ra cửa đi dạo. Ngay khi Nhược Á Phỉ bưng tay đang chuẩn bị đi hướng cửa sau trên đường nhỏ không xa, một thanh âm trầm thấp kêu Nhược Á Phỉ lại.
Nếu là bình thường, nhất định sẽ không có người chú ý tới Nhược Á Phỉ bé nhỏ không đáng kể, bất quá, hôm nay là ngày tứ vương gia đến Nhược gia đính hôn, nữ nhi Nhược gia đính hôn đều phải đến phía trước phòng khách chờ tứ vương gia đánh giá, sau đó hắn sẽ định ra vương phi tương lai của bản thân.
Hôm nay Nhược Định Minh chú ý tới Nhược Á Phỉ, cũng bởi vì bộ dáng của nàng, Nhược gia chỉ cần người có quan hệ huyết thống, bộ dạng hơi có chút tương tự, hoặc là mắt, hoặc là một chút về khuôn mặt, vừa rồi Nhược Định Minh thuận mắt nhìn Nhược Á Phỉ, phát hiện nàng cùng bộ dạng nhị đệ tương tự, lúc này mới lên tiếng kêu nàng.
Nhược Á Phỉ dừng lại, quay đầu nhìn về phía người gọi mình, đó là một nam nhân trung niên, cùng cha của nàng bộ dạng có chút giống nhau, một đôi mày kiếm sắc bén hoành đứng ở trên hai mắt, khuôn mặt không uy tự giận, thân hình cao to, toàn thân mang theo một cỗ khí tức chèn ép.
Nhược Á Phỉ không có linh lực, cũng không biết vì sao lại như vậy, kỳ thực đây là một loại uy áp linh lực của một vị cường giả.
Hơi quan sát một chút, Nhược Á Phỉ mới đạm nhiên xả môi, nói: "Có chuyện gì sao?"
Trong lời nàng nói không có xưng hô, đơn giản là nàng cảm thấy người của gia tộc này không xứng để nàng dùng những thứ xưng hô ấy gọi.
"Ngươi là... Ngươi gọi là Nhược Nhu phải không?" Nhược Định Minh híp mắt suy tư, không xác định mới hỏi ra tiếng.
Vừa rồi hắn liếc mắt quan sát nàng, phát hiện toàn thân nàng không có nửa điểm linh lực, ở cái gia tộc này người duy nhất không có linh lực, chính là cô bé bị vứt bỏ hơn mười năm trước kia .
Nhược Á Phỉ híp mắt, con ngươi đen lóe lóe, đối Nhược Định Minh gật gật đầu. Nhược Định Minh hơi gật đầu, thanh âm u ầm mở miệng nói: "Ngươi đã là Nhược Nhu, liền đi ra đại đường với ta, hôm nay tứ vương gia muốn chọn vương phi, ngươi cũng có thể tham chọn."
Tuyển phi? Tham chọn? A, nàng ở trong tiểu viện sống rất tốt, tại sao muốn đi tham chọn?
Nàng mắt lãnh liếc nhìn Nhược Định Minh, phun thanh nói: "Xin lỗi, ta không muốn tham chọn." Nàng không muốn vì nữ nhi gia tộc như vậy mà gả ra, hiện tại này thân thể là của nàng, nam nhân của nàng phải do chính nàng tìm!
Thu được ánh mắt lạnh lùng của nàng, Nhược Định Minh rõ ràng sửng sốt, ở trong trí nhớ của hắn, cô bé này ánh mắt vẫn là khiếp nhược (khiếp sợ nhu nhược), nàng rất nhát gan, bị vứt bỏ, làm cho đại bá hắn ôm một cái cũng sẽ dọa khóc.
"Ngươi lặp lại lần nữa!"
Nhược Định Minh trợn tròn mắt, thanh âm lạnh như băng mở miệng, trên người hắn áp bách càng sâu, Nhược Á Phỉ chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, bất quá đúng lúc nàng định trụ thân thể, ánh mắt quật cường trừng hướng Nhược Định Minh.
"Ta nói, ta không tham chọn, từ ngày các ngươi vứt bỏ ta, ta đã không phải là nữ nhi Nhược gia, dựa vào cái gì mà bắt ta đứng ở nơi đó cho người ta chọn!"
Nàng cũng không phải ‘thái than thượng phóng rau xanh’ ( Yu: ta bó tay với cái này), có thể do chọn người chọn!
"Ngươi, nữ nhân không biết tốt xấu!"
Nhược Định Minh bị lời của nàng làm tức giận đến toàn thân phát run, thân là gia chủ Nhược gia đương thời, bình thường ai nhìn thấy hắn đều không phải bộ dáng cung kính, nàng lại dám nói như vậy với hắn, quả thực chán sống!
Trường tay áo huy khởi, một cỗ cường đại lệ phong hướng Nhược Á Phỉ quất tới, cảm giác được luồng phong lệ khí này, thân thể Nhược Á Phỉ nhảy lên rất nhanh, muốn thoát ra phạm vi công kích của lệ phong, thế nhưng, động tác của nàng cuối cùng chậm một bước, mới nhảy lên, lệ phong đã đánh úp về phía trước ngực của nàng, kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể của nàng liền hung hăng bay lên không trung.
Lúc mắt thấy Nhược Á Phỉ sẽ nặng ngã trên mặt đất, một thân ảnh lam sắc rất nhanh chớp động, một giây tiếp theo liền tiếp được thân thể nàng trước khi rơi xuống đất. Thân ảnh Nhược Á Phỉ xoay tròn một trận, nhẹ rơi vào .
Nhược Á Phỉ chỉ cảm thấy toàn thân phát đau, đại não choáng váng, tra thấy một đạo u trầm ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, nàng liền mất đi ý thức.
"Tứ vương gia!" Đây là tiếng gào kinh ngạc, xuất ra từ miệng Nhược Định Minh. Khóe miệng tà tứ câu dẫn ra, tuấn mỹ tuyệt luân trên mặt lại là biểu tình uất giận, áo bào lam sắc cũng không gió mà tự động bay, Mộ Thiên Viêm hai tay ôm Nhược Á Phỉ thật chặt, liễm hạ mí mắt, từ trên người nàng lấy ra tầm mắt, băng lãnh ngữ khí mở miệng,
"Không biết Nhược gia chủ vì sao phát giận lớn như vậy?"
Lời này, biểu hiện ra là hỏi, thế nhưng ngữ khí lại cực kỳ băng lãnh, người thông minh đều nghe ra được hắn đang tức giận.
Tự nhiên, Nhược Định Minh chính là một loại, nghe ra hắn tức giận, hắn mặc dù không hiểu, nhưng vẫn là ổn trọng trả lời: "Bổn gia chủ đang giáo huấn hạ nhân không biết tốt xấu, vừa rồi nàng chống đối bổn gia chủ, bổn gia chủ chỉ xuất thủ nho nhỏ thôi."
Tiện nhân này, phản bác hắn như vậy, nàng cũng không phải tôn tử Nhược gia!
"Là hạ nhân sao?" Nếu như hắn nhớ không lầm, nàng hẳn là nữ nhi của nhị lão Nhược gia Nhược Định Sơn, bởi vì sinh ra không có nửa điểm linh lực, vì thế bị người Nhược gia vứt bỏ ở trong sân phủ này.
Nhược Định Minh lãnh lệ hai mắt híp mị, con ngươi xẹt qua một tia giảo hoạt, hắn mặt không đổi sắc nói: "Ta nói nàng là hạ nhân nàng chính là hạ nhân, chẳng lẽ người nhà Nhược gia ta ta còn không biết sao?" Nói tới đó, ngữ khí của hắn có vẻ hơi giận, rõ ràng bất mãn đối với hiềm nghi Mộ Thiên Viêm.
"Nga, chỉ là chống đối Nhược gia chủ mà thôi, hiện tại Nhược gia chủ đã giáo huấn nàng, tức giận cũng nên tiêu mất, bản vương nhìn trúng nàng, có thể đem hạ nhân này đưa cho bản vương không?"
Mộ Thiên Viêm nhàn nhạt câu môi, quét một vòng trương mặt cười kia, thanh âm bình tĩnh nói.
Nhược Định Minh ngẩn người, lăng liệt trên mặt lộ ra một mạt kinh ngạc, hắn không ngờ Mộ Thiên Viêm sẽ hướng hắn muốn Nhược Á Phỉ, bất quá, hắn không tính toán cứ như vậy buông tha nàng, hừ, muốn cứu nàng, không có cửa đâu!
Được thôi, Nhược Định Minh xả môi dưới, bỗng nhẹ cười rộ lên, giả vờ xấu hổ nói: "Không có ý tứ, tứ vương gia, bổn gia chủ vừa nhìn nhầm , nhìn kỹ, mới phát hiện nha đầu này cùng lão nhị nhà ta có chút tương tự, nếu như ta nhớ không lầm, nàng hẳn là nữ nhi của lão nhị nhà ta, tên là Nhược Nhu."
|
|