074 Biến hóa Nhìn hai mắt hắn hơi phiếm hồng, trong đầu Nhược Á Phỉ hiện lên thứ gì đó, nàng cười lạnh, rất nhanh từ trong vòng tay lấy ra một khối linh thạch to nặng, khi hắn với lên tiết khố của nàng, đập đập mạnh một cái.
“A!”
Ninh Hạ Quân kêu thảm một tiếng, đầu rơi máu chảy ngã xuống giường.
Ngoài cửa, hai thủ vệ nghe thấy thanh âm của hắn không thích hợp, lập tức muốn đẩy cửa tiến vào nhìn một cái, tim Nhược Á Phỉ đập rộn lên, trong nháy mắt yêu kiều lên tiếng, tiếng nói cực mị:
“Ninh thiếu gia, người thật đáng ghét, chính mình thoải mái cũng không cần gọi lớn tiếng như vậy nha, bên ngoài đều nghe thấy được, ngươi làm vậy người ta còn như thế nào làm người a.”
Dứt lời, Nhược Á Phỉ dừng lại ba giây, lại lần nữa kêu to lên tiếng.
“Ân, nhẹ, nhẹ chút, lực không nên quá lớn.”
Tay hai thủ vệ đang chuẩn bị đẩy cửa lập tức buông ra, biểu tình quái dị quay về chỗ cũ.
Không nên xảy ra vấn đề gì đi, bọn họ mới vừa rồi còn nghe thấy bên trong phát ra thanh âm rên rỉ a.
Aizz, bọn họ thật sự quá đáng thương, bị thủ ở bên ngoài nghe bên trong kia tiếng sau to hơn tiếng trước, thật sự là dằn vặt người.
Thấy người ở phía ngoài buông tha cho việc tiến vào, Nhược Á Phỉ nặng nề thở hắt ra, xoay người từ trên giường xuống, lưu loát mặc lại y phục.
Toàn bộ y phục mặc xong, nàng lập tức điều tra gian phòng tìm kiếm lối ra, cửa là không quá khả năng đi ra, chỉ có thể tìm cửa ra khác.
Tỉ mỉ tìm tòi xong, Nhược Á Phỉ mới phát hiện trong phòng này có một cửa sổ ở mái nhà, cửa sổ không lớn, đường kính chưa tới nửa mét, cũng không biết nàng có thể từ nơi đó thoát ra hay không.
Phấn môi Nhược Á Phỉ khẽ mím, quét mắt nhìn gian phòng, đột nhiên ngắm đến bàn trang điểm không xa, đôi mắt lạnh của nàng híp lại, cấp tốc đi tới trước bàn đem bàn chuyển lên.
Bàn này rất nặng, hẳn là làm từ thân trong của gỗ, nàng phí thật lớn khí lực mới có thể di chuyển nó.
Từng bước một di chuyển, Nhược Á Phỉ thở hổn hển như trâu. Rốt cuộc đem bàn nâng đến đích, nàng rất muốn liền ném nó đi, thế nhưng, không có cách nào, nàng không thể thả, nếu như thanh âm quá lớn mà nói, nhất định sẽ khiến người ở phía ngoài hoài nghi.
Nhẹ nhàng buông cái bàn ra, Nhược Á Phỉ thở gấp một hồi lâu, lúc này mới đẩy đồ trên bàn ra, cả người bò lên, cộng thêm độ cao của bàn, tay nàng chỉ có thể vừa vặn chạm đến cửa sổ ở mái nhà.
Nhược Á Phỉ cẩn thận từng li từng tí đẩy cánh cửa sổ, chậm rãi đem nó dời đến một bên, nhìn ra phía dưới cửa sổ ở mái nhà, nàng nho nhỏ thở phào một cái.
Độ rộng này, với vóc người của nàng hẳn là không có vấn đề.
Nhược Á Phỉ mím môi, tay vuốt lên thành cửa sổ, hít một hơi thật sâu, nàng chỉ có cơ hội một lần, hiện tại nàng nhất định phải dùng sức nhảy đủ độ cao, sau đó dùng tay bám chặt thành cửa sổ ở mái nhà, đem thân thể của mình đu lên.
Nếu như thất bại mà nói, không nói tới việc nàng có thể lực để tiến hành lần thứ hai hay không, cho dù là còn có thể lực, cũng sẽ bởi vì động tĩnh quá lớn mà bị người bên ngoài phát hiện.
Ông trời, phù hộ nàng, nếu như thất bại mà nói, kết quả của nàng bi thảm như thế nào là có thể nghĩ!
Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, Nhược Á Phỉ liếm môi, tưởng tượng nàng bây giờ là đang hoàn thành một loại nhiệm vụ bình thường, chỉ cần ra cái cửa sổ ở mái nhà kia thì nhiệm vụ liền hoàn thành.
Đúng, không sai, đây là một việc rất dễ!
Dưới đáy lòng nỗ lực tự thôi miên bản thân xong, trong nháy mắt Nhược Á Phỉ nhảy lên, hai tay rất nhanh chộp lấy thành cửa sổ ở mái nhà, sau đó đem thân thể của nàng quăng đi lên.
“Rầm.”
Nhược Á Phỉ thành công thoát thân ra cửa sổ ở mái nhà, nhưng cũng làm cho những đồ ở dưới chân hung hăng ngã xuống.
Mặc dù đang sử lực như vậy, nàng đã không có bao nhiêu khí lực, nhưng Nhược Á Phỉ không dám dừng lại một chút, nàng cắn môi, từ trên nóc nhà đi từ từ hướng sau nhà, mắt vừa đóng, theo nóc nhà gần ba thước nhảy xuống đất, sau đó ra sức chạy trốn.
Ngoài phòng, hai thủ vệ nghe thấy thanh âm vật gì đó ngã xuống đất cảm thấy nghi hoặc không thôi, dù cho đang hoạt động kịch liệt, cũng không đến mức đem thứ gì đó trong gian phòng làm đổ bể đi.
Sau khi suy nghĩ một hồi, vì để phòng ngừa bất trắc, hai người vẫn là quyết định lên tiếng hỏi một chút.
“Công tử, đã xảy ra chuyện gì?”
Trong phòng lặng im, vẫn không có tiếng trả lời, đến cả tiếng rên rỉ cùng hơi thở thô cũng không nghe được.
Hai người này biến sắc, chợt đẩy cửa phòng ra. Đập vào mắt, là một mảnh đất mất trật tự, bộ y phục bị tùy ý vứt bỏ ở nơi đó, còn có một bàn trang điểm ngã trên mặt đất, những thứ ở phía trên nó toàn bộ rơi lả tả trên mặt đất.
Tim hai người nhảy lên tới cổ, lập tức cất bước vào gian phòng. Lúc tầm mắt chuyển tới trên giường, thân thể hai người ngẩn ra, vội vọt tới trước giường kêu lên.
“Công tử, tỉnh tỉnh a, người như thế nào?”
Một hồi lâu không thấy Ninh Hạ Quân có phản ứng gì, một người trong đó đưa tay lên mũi dò xét hơi thở, lúc này mới phát hiện hắn hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu, hai người kinh khủng liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó vội vọt tới trong viện kêu lên.
“Người tới nhanh, công tử đã xảy ra chuyện, nhanh đi tìm đại phu, còn có, nữ nhân kia bỏ trốn, nhanh đi bắt người.”
Người ngoài viện nghe thấy thanh âm của hắn, một nhóm người phóng đi tìm đại phu, một nhóm người khác dùng khinh công toả ra bốn phía mà đuổi theo.
“Cái gì? Các ngươi nói Nhược Nhu cô nương không thấy?”
Sáng sớm, Thượng Quan Mộc từ tẩm cung đi ra, lúc đang chuẩn bị dùng đồ ăn sáng, liền nhìn thấy mấy người ngồi ở trong phòng khách vẻ mặt nặng nề, hỏi ra mới biết được Nhược Á Phỉ thế nhưng mất tích.
Làm cho hắn kinh ngạc nhất là, Long Tiểu Bảo vốn nên mất tích lại an ổn nằm ở trong lòng Mộ Thiên Viêm.
‘Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ bọn họ đang chơi trò chơi mất tích sao? Một người mất tích một lần, cũng không để cho bọn họ có cơ hội thở dốc?
“Ta… chuyện này… Vậy.”
Thượng Quan Mộc há miệng, một lát cũng không có thể phun ra được một câu hoàn chỉnh. Thẳng đến lúc hắn cầm trà lạnh trên bàn vội uống một hớp, mới lưu loát hỏi:
“Có thể nói cho ta biết vì sao Nhược Nhu cô nương lại mất tích không? Còn có, Tiểu Bảo trở về như thế nào?”
Long Tiểu Bảo chép chép miệng, mắt to đẹp nhìn hắn, trong mắt lệ lóng lánh.
Đều là lỗi của nó, nếu như không phải nó, mẫu thân sẽ không đi ra ngoài tìm nó, càng sẽ không bị người bắt đi.
Tự oán thật lâu, Long Tiểu Bảo hít mũi một cái, bi bô mở miệng nói:
“Mẫu thân vì tìm ta bị người bắt đi.”
“Người nọ vì sao bắt nàng a?”
Thượng Quan Mộc vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi xuống.
Lời này, không ai trả lời hắn, Mộ Thiên Viêm chỉ là một mặt âm trầm nhìn nơi nào đó, tự hỏi đáp án câu này.
Những người đó, đến tột cùng là tại sao muốn bắt nàng? Đêm qua hắn liền đoán được nàng bị người bắt đi, đã phái Ám Ảnh đuổi theo tra tung tích của nàng.
Hiện tại, đột nhiên có người hỏi vấn đề này, hắn giật mình tỉnh ngộ.
Hắn hình như nên suy nghĩ sâu xa một chút vấn đề này. Có lẽ, rất nhanh là có thể tìm được bóng dáng Nhược Á Phỉ cũng không nhất định.
Tiểu nữ nhân này, nàng cùng đại gia tộc Ninh gia và Nhược gia có chút oán hận, trừ lần đó ra, hình như không có cừu gia khác, hắn làm cho người ta tra tra động tĩnh hai nhà này gần đây, hẳn là liền có thể biết là ai to gan như vậy dám bắt nàng!
Vừa nghĩ như vậy, Mộ Thiên Viêm trầm thấp rùng mình, bất ngờ đứng lên đi ra ngoài.
“Tứ Vương Gia, ngươi muốn đi đâu a?”
Thượng Quan Mộc không hiểu nhìn hắn, đuổi theo hỏi một tiếng.
Vì sao chỉ có hắn là không hiểu ra sao a? Mới một đêm mà thôi, thế giới liền thay đổi sao?
Mộ Thiên Viêm không trả lời, lạnh lùng bỏ lại hai chữ. “Tìm người.” Sau đó, thân hình cao lớn liền biến mất ở trong Vương phủ.
Thượng Quan Mộc gật đầu, nghiêng nhìn không trung.
Nếu tiểu gia hỏa này đã trở về, hắn có phải nên gọi thủ hạ của hắn trở về rồi hay không, để cho bọn họ đi làm chuyện nên làm đi.
Về phần Nhược Á Phỉ, Mộ Thiên Viêm hẳn là có thể tìm được.
Đại hội võ lâm đã định ở mười ngày sau, hắn được lệnh vội vàng đem tin tức thả đi ra mới đúng, đừng chờ đến lúc người ta nhận được tin tức, đại hội võ lâm đã kết thúc.
Nghĩ xong, Thượng Quan Mộc phất áo bào, bước chân hướng ngoài Vương phủ đi đến.
Mới chạy không được mười phút, Nhược Á Phỉ liền mệt đến thở hồng hộc.
Thân thể này quả thực yếu ớt đến không thể ta. Trước lúc sinh con, nàng miễn cưỡng còn có thể tiếp thu thân thể mềm yếu như vậy, thế nhưng sau khi sinh con xong, thân thể vốn yếu ớt của Nhược Nhu hình như càng suy yếu thêm, còn chưa có làm cái gì cũng đã mệt chết đi.
Thấy người phía sau càng đuổi đến càng chặt, Nhược Á Phỉ vô lực than nhẹ, gò má phấn nộn lúc này tái nhợt đến đáng sợ, thân thể cũng dần dần run run. Nàng có thể cảm giác được thân thể này đã sắp đến cực hạn, căn bản không có cách nào lại hành động.
Nhược Á Phỉ muốn tránh tránh, thế nhưng chung quanh đây căn bản không có nơi thích hợp để trốn, Ninh gia người ta thuê gian phòng quá hẻo lánh, chung quanh đây chỉ có vài hộ gia đình, ngoại trừ mấy nhà này ra, những nơi khác là phiến lớn ruộng đồng, mặc dù cũng có không ít cái có thể giấu người như bụi cỏ, nhưng nàng xin thề, nếu như trốn ở trong bụi cỏ, không quá một phút đồng hồ cũng sẽ bị người tìm được.
“Nhược Nhu cô nương, đừng trốn, chúng ta đã nhìn thấy ngươi!”
Bọn người hầu Ninh gia nhìn xa xa Nhược Á Phỉ thong thả di động thân thể, châm chọc lên tiếng.
Nhược Á Phỉ cắn môi, không có xoay người lại, chỉ là hít một hơi thật sâu, càng thêm ra sức chạy trốn, trong đầu nàng rất nhanh tìm kiếm cách tự cứu.
Nên làm cái gì bây giờ? Phải như thế nào mới có thể đào tẩu đâu? Cùng những người này cứng đối cứng khẳng định là không được, nàng không có sức mạnh như vậy. Lấy trí? Này hình như cũng không được, tình huống đó, mặc nàng thế nào hao tâm tốn sức cũng không có cách nào nghĩ ra ý kiến hay.
Trong đầu cấp tốc dạo quanh một vòng, Nhược Á Phỉ bất đắc dĩ thầm than lên tiếng. Đây là ông trời muốn tuyệt nàng. Nếu là ở buổi tối, nàng còn có thể thử xem ngự quỷ giúp nàng, nhưng mà, lúc này ngoại trừ Lão Quỷ cái loại này tu luyện ngàn năm, bình thường nào có quỷ dám ở ban ngày đi ra a.
Nhược Á Phỉ không nhận ra được, tốc độ của nàng bắt đầu thả chậm, hai chân của nàng bắt đầu hư mềm, đã gần đến mức khí lực để nhấc chân bước đi cũng không có, càng đừng nói là chạy trốn.
Mấy người truy đuổi nàng thấy nàng dần dần dừng lại, nhảy mấy cái, bay đến trước người của nàng, vây quanh thân thể của nàng, một người hầu trong đó lạnh lùng nói:
“Rơi xuống trên tay ngươi Ninh gia còn muốn trốn, quả thực chính là người si nói mộng!”
Nhược Á Phỉ ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người nọ, một cổ lãnh ý vô hình làm cho trong lòng người nọ khẽ run, e ngại với khí thế trên người nàng, không lại châm chọc nàng.
“Mang nàng trở về đi, xem Gia chủ xử trí nàng như thế nào.”
Người còn lại nhíu nhíu mày, tiếng nói trầm thấp phát ra.
“Được, nàng làm công tử bị thương, chủ tử sợ là không thể nào bỏ qua cho nàng, nàng trở lại cũng sống không lâu…”
Một người bên cạnh nói tiếp. Nhưng không đợi hắn nói xong, một nam nhân thấp bé đứng ở trước mặt hai người đột nhiên cắt lời:
“Đã nàng cũng không sống được, không bằng mấy người chúng ta trước nếm thử mùi vị của nàng thế nào?”
Bởi vì theo dõi nữ nhân này, bọn họ đã lâu không chạm nữ sắc, lúc này hắn là thèm ăn chặt.
“Như vậy không tốt đi, nếu là chủ tử phát hiện chúng ta động nàng, có tức giận hay không a?”
Người bên cạnh có chút động tâm, tầm mắt xích lõa giằng co ở trên người nàng, như tia sáng X đem Nhược Á Phỉ quan sát một cái. Nhan sắc của nàng thuộc hàng chất lượng, bọn họ cũng khó có cơ hội mây mưa cùng một mỹ nhân như vậy, nói không động tâm là không thể nào, nhưng hắn có điều cố kỵ.
Một nam nhân thấp bé gian xảo cười, lớn tiếng nói:
“Chỉ cần chúng ta không nói, chủ tử không thể biết đến.”
Trầm mặc vài giây, mấy người vây ở chung quanh đồng thời gật đầu, tán thành lối nói của hắn.
Trong lòng Nhược Á Phỉ hoảng hốt. Nàng đây là mới ra ổ sói lại nhập hang hổ? Đáng ghét, lúc này nàng tuyệt đối không có thể lại thỏa hiệp, dù là liều mạng, nàng cũng sẽ không làm cho những người này ô nhục.
Suy nghĩ, Nhược Á Phỉ ở trước lúc mấy người này chưa phục hồi tinh thần lại, đột nhiên ra tay công kích tới một người trong đó, trực tiếp bóp cổ của hắn đem đầu của hắn bẻ gãy.
Thanh âm “Răng rắc” vang lên, nam nhân không hề phòng bị thẳng cứ thế đến gặp Diêm vương rồi.
Lúc ngã xuống, người này đôi mắt trợn thật lớn, rất rõ ràng là chết không nhắm mắt.
Mấy người thấy một người bị nàng giết chết trong thời gian nháy mắt, trong lòng kinh hãi, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt tàn nhẫn nhìn sang, đồng thời hướng Nhược Á Phỉ ra tay. Một loạt chưởng thẳng vào ngực, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Nhược Á Phỉ bay rớt ra ngoài, hung hăng đập vào trên mặt đất.
“Nữ nhân này hung ác như vậy, thực sự đáng ghét!”
Nam nhân lùn mới vừa rồi bộ dáng sắc dục công tâm, mắt phóng tia hung tàn, nghiến răng nghiến lợi nói. Vừa nãy hắn là đối với nàng có sắc tâm, thế nhưng lúc này, dục vọng của hắn biến mất hoàn toàn, có còn lại hận ý.
Nàng giết là đồng bọn của hắn, hảo huynh đệ đồng sinh cộng tử hơn mười năm!
“Đích xác đáng ghét, nhưng, cứ thế giết nàng quá tiện nghi nàng!”
Một người bên cạnh phụ họa, đôi mắt lóe lên một vệt tàn bạo, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên.
Nhìn nữ nhân này cũng sống không được bao lâu, ở trước khi nàng chết, hắn nhất định phải đem giá trị còn lại của nàng ép khô!
Nhược Á Phỉ chống đỡ thân thể, nhẹ nhàng ho khan lên tiếng, hơi thở càng lúc càng thô nặng, ngực nàng tê dại, hai mắt lại là cảnh giác nhìn mấy người này. Nàng có thể nhìn ra suy nghĩ của mấy người này đối với nàng cũng không biến mất, hoặc là càng sâu, trong mắt người nọ mang tia sáng chắc chắn làm cho trái tim nàng băng giá.
Nam nhân lùn liếc hắn một cái, lạnh lùng ném thanh:
“Ngươi đã cảm thấy tiện nghi nàng, được rồi theo ngươi nên làm sao bây giờ.”
Loại nữ nhân này, để nàng dưới thân hắn cũng cảm thấy ô uế, còn không bằng đám nữ tử trong câu lan viện.
Nhìn thấy trên mặt người này mang biểu tình ghét bỏ, Nhược Á Phỉ cười lạnh.
Nàng với bọn họ không cừu không oán, bọn họ là nghe lệnh chủ tử, nàng là bị ép lẩn trốn, rõ ràng là bọn họ muốn đánh chủ ý tới nàng, nàng chẳng qua là ra sức phản kháng mà thôi, người này thế nhưng xem thường nàng như vậy, hắn có tư cách gì xem thường nàng!
Một cỗ lửa giận xoay quanh ngực, khuôn mặt tái nhợt của Nhược Á Phỉ nhiễm lên một mảng đỏ ửng.
“Được.”
Người nọ lên tiếng trả lời, bước đi đến trước mặt Nhược Á Phỉ, rất nhanh đưa tay, đẩy vạt áo của nàng ra, da thịt trơn trắng lộ ra, ánh sáng trong đôi mắt hắn khẽ biến, khuynh thân xuống phía dưới, đưa mặt xuống ngực nàng.
Động tác của hắn làm cho hơi thở của Nhược Á Phỉ càng thêm suy yếu. Nàng muốn sử dụng lực đẩy ra, nhưng lực lượng kia bé nhỏ căn bản không đáng kể, không có cách nào cản hành động thân thể trước mặt đang làm.
Lúc đã tuyệt vọng, đột nhiên ngắm đến một mạt hồn ảnh nhàn nhạt.
Ánh mắt Nhược Á Phỉ sáng ngời, tập trung toàn bộ ý thức muốn khống chế hồn ảnh kia. Nhưng mà, vô luận nàng khởi động ý thức thế nào, hồn ảnh kia vẫn không có nửa phần cảm giác như trước. Nhược Á Phỉ thất vọng cắn môi, vẫn là không có buông tha.
Cảm giác được nam nhân này trên xương quai xanh nàng gặm xuống, Nhược Á Phỉ xấu hổ và giận dữ không ngớt, một đạo ý thức mạnh mẽ chợt lóe lên, cái hồn ảnh kia đột nhiên phi thân tới, hung hăng bóp cổ nam nhân.
Mọi người vây xem phát giác nam nhân này không thích hợp, lại không thấy có người ra tay, chỉ là nghi hoặc, không hề có động tác nào đứng ở bên cạnh.
Ngắn mấy chục giây, người này hít thở không thông ngã xuống đất, trở thành một cỗ thi thể. Mà mạt hồn ảnh kia, ở dưới ánh mặt trời nóng bức, hóa thành một cỗ khói xanh, biến mất không thấy.
Quỷ vốn là e ngại ánh sáng, may mà oan hồn xuất hiện kia ở lúc đó liền bị Nhược Á Phỉ khống chế, lúc này mới ngẫu nhiên bị nàng lợi dụng. Không thể không nói, nàng thực sự rất may mắn.
“Hắn đã chết?”
Mọi người vây xem kinh hãi, nếu như nói lần trước là nữ nhân này thần kỳ bất ngờ giết đồng bạn bọn họ, như vậy hiện tại, bọn họ không thấy nàng ra tay, hắn lại vì sao chết? Thực sự là gặp quỷ hay sao?
“Chúng ta giết nàng, trực tiếp mang thi thể nàng đi gặp Gia chủ.”
Một người chợt hét lớn lên tiếng.
“Được.”
Mấy người khác tán thành gật đầu, bọn họ đồng thời vung chưởng, mấy đạo linh lực màu xanh bắn xuyên qua…
Nhược Á Phỉ nhắm mắt, chờ tử thần tới.
Nhưng mà, ngay khi vài đạo linh lực cách nàng chưa đủ mấy ly, một đạo ánh sáng màu vàng bảo vệ thân thể của nàng, ánh sáng bá đạo kia đem vài đạo linh lực cản trở lại.
“Người nào?”
Nam nhân lùn biến sắc, hướng lên trời hét lớn một tiếng.
Giữa không trung, một nam nhân mặc hồng sam từ trên trời giáng xuống, mái tóc màu bạc rối tung rơi trên vai, con mắt hắn đỏ đậm như lửa, phấn môi mỏng đỏ mọng nhẹ kéo, như cười lại như chế nhạo, gò má trong sáng kéo căng, cả khuôn mặt nhưng lại không hiện lên vẻ nghiêm túc, ngược lại có vài phần yêu mị lại mang vẻ nghi hoặc, mang theo nhè nhẹ biểu tình biếng nhác.
Thật là một khuôn mặt dụ hoặc lòng người!
Thật là một biểu tình câu hồn đoạt phách!
Nếu không có hắn ra tay cứu nữ nhân này, mấy người bọn họ sợ là sẽ phải bị hắn mê hoặc, mặc dù, hắn là nam nhân!
“A, đã lâu không gặp.”
Nhược Á Phỉ bĩu môi, một tia ý cười thả lỏng đọng ở bên môi, đột nhiên một cỗ cảm giác mệt mỏi truyền tới đại não, Nhược Á Phỉ nhẹ nhàng một câu nói, liền nghiêng đầu ngã xuống.
“Ta muốn nghỉ ngơi.”
Lời này, nàng căn bản không lên tiếng, chỉ là khẩu hình. Bất quá, Phong Thành lại thấy hiểu. Hắn hiểu rõ gật đầu, tầm mắt sắc bén quét về phía mấy người này.
Nếu như không phải hắn thỉnh thoảng đi ngang qua ở đây phát hiện thân ảnh của nàng, nàng chẳng phải là sẽ hương tiêu ngọc tổn?
Nghĩ đến khả năng này, Phong Thành chỉ cảm thấy tâm tư như là bị người niết ở trong tay vậy, khó chịu vô cùng. Hắn hẳn là sớm một chút trở về tìm nàng, nếu như không phải là vì chữa trị vết thương trên người, hắn làm sao lại làm lỡ lâu như vậy a.
“Các ngươi chết chắc rồi!”
Thanh âm lạnh như băng phun ra, Phong Thành phi thân lên, linh lực cuồng bạo trên người hướng mọi người công kích qua.
Tu vi kém quá xa, đánh đấu cùng tu vi là không giống như vậy. Bất quá mấy chiêu, hiện trường liền xuất hiện một mảnh đảo lộn, toàn bộ mấy tên thủ hạ Ninh gia trọng thương ngã xuống đất, thống khổ rên rỉ lên tiếng.
Thân thể nhẹ nhảy, nhìn bóng người phương xa, Lãnh Dực Hàn nhăn mày.
Đêm qua hắn ra cửa vốn muốn tìm kiếm Long Tiểu Bảo, vậy mà, không tìm được hình bóng Long Tiểu Bảo, lại là nhìn thấy có một đám người ôm một nữ nhân rời xa, hắn cảm thấy nữ nhân kia y phục quá mức quen thuộc, cực kỳ giống y phục Nhược Á Phỉ mặc, lúc này mới nghi hoặc đuổi kịp đám người kia.
Không ngờ, đám người kia tu vi không kém, theo tới phân nửa thời gian, hắn cuối cùng liền đánh mất dấu, tìm lâu như vậy, cuối cùng là tìm được những người này.
Trong lòng kích động, thân thể hắn cũng nhanh hơn, thẳng đến cách mọi người càng ngày càng gần, vẻ mặt của hắn liền càng ngày càng trầm trọng.
Rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì? Vì sao đám người kia sẽ bị thương? Còn có nam nhân hồng y này là ai?
Tầm mắt nghi hoặc xoay tròn, thẳng đến chạm đến người hôn mê kia, tâm Lãnh Dực Hàn nhắc tới cổ, một hồi toát ra mồ hôi lạnh.
“Nhược Nhu cô nương.”
Hắn kinh khủng gọi lên tiếng, tay vội vàng mò về hướng nàng mạch bác, phát hiện nàng không có trở ngại lớn, hắn thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt, tầm mắt lạnh lùng quét về phía Phong Thành.
Thần thức Phong Thành vẫn quan sát đến nơi này đột nhiên xuất hiện một nam nhân, thấy hắn không có ác ý, hắn mới ra tay giải quyết hết những người kia, đi nhanh tới trước mặt Nhược Á Phỉ, nhìn thẳng Lãnh Dực Hàn.
Hai người tầm mắt chạm vào nhau, một đạo lành lạnh đạm mạc, một đạo tà mị biếng nhác, hai loại cảm giác bất đồng, hai loại phong tình bất động, nếu có người ngoài ở đây, nhất định là muốn nhìn bộ dáng hai người PK một chút. Bất quá, đương sự không hề ý nghĩ, chỉ liếc mắt một cái, hai người liền thu hồi tầm mắt, đồng thời phát ra tiếng hỏi:
“Ngươi có quan hệ gì với nàng?”
Phong Thành hừ nhẹ một tiếng, mắt phượng híp lại, chẳng đáng bĩu môi, mở miệng nói:
“Ta là bằng hữu tốt nhất của nàng!”
Tuyệt đối không phải thủ hạ.
“À…”
Lãnh Dực Hàn đáp nhẹ một tiếng. Hắn không biết quá khứ của Nhược Á Phỉ, chỉ biết nàng là nữ nhân của Mộ Thiên Viêm, hắn lười đi điều tra thân phận của nàng, nàng có bằng hữu cũng không kỳ quái.
“Ta và nàng bằng hữu mới quen không lâu.”
Lãnh Dực Hàn nhàn nhạt mở miệng nói.
Phong Thành hơi gật đầu, thân thiết nhìn khuôn mặt Nhược Á Phỉ, nói:
“Đi thôi, đừng ở chỗ này trì hoãn, mau để cho nàng xem đại phu đi.”
“Ừ.”
Hai người không hề tách ra, do Phong Thành ôm lấy Nhược Á Phỉ, cùng nhau đi hướng thành đô.
Hai người mới rời khỏi, một nhóm thủ hạ khác của Ninh gia chạy tới hiện trường, nhìn thấy kia cảnh tượng, cả đám người kia kinh khủng trừng mắt. Tu vi của bọn họ cũng không yếu, đã xem như là người nổi bật trong đám thanh niên, nào ngờ chưa đến nửa canh giờ, truy theo dấu vết để lại lại phát hiện nhóm người kia đã gặp độc thủ.
Một nữ tử yếu đuối, lại để cho đám người kia hao binh tổn tướng như vậy, không biết khi Gia chủ biết, có thể vì quyết sách của ông mà cảm thấy hối hận hay không, hối hận đi khó xử một tiểu nữ tử.
Ai thán mấy tiếng, những người này nâng thi thể đồng bạn rời khỏi.
|
Đợi đến lúc Mộ Thiên Viêm tra được tung tích Nhược Á Phỉ đi tìm nàng, lại ở nửa đường gặp hai người trở lại. Nhìn Nhược Á Phỉ trên tay Phong Thành, Mộ Thiên Viêm nhíu mày, không mở miệng nói chuyện, chỉ là trầm mặc mà bá đạo đoạt lấy thân thể của nàng, trực tiếp đem nàng ôm trở về Vương phủ.
Phong Thành nhăn mày, mặc dù muốn phản kháng, lại ngại với tu vi cường đại trên người hắn, cuối cùng không hề động tay, mà là tĩnh tĩnh đi theo phía sau hắn vào Vương phủ.
Thân thể Nhược Á Phỉ sau khi sinh sản cực kỳ yếu ớt, cộng thêm một đường bôn ba, lại bị thương không nhẹ, mặc dù là có huyết liên ngàn năm cũng không có cách ở trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn khôi phục.
Vì thế, trở lại Vương phủ, liền một mực điều trị thân thể.
Nhưng thật ra Long Tiểu Bảo, Mộ Thiên Viêm ngắt lấy những thứ ấy thảo dược công hiệu mặc dù so ra kém huyết liên ngàn năm, nhưng số lượng nhiều, hiệu dụng có thể sinh ra cũng là không nhỏ, trong nháy mắt Long Tiểu Bảo đem đám thảo dược cắn nuốt, sau đó liền một mực ngủ say.
Mộ Thiên Viêm biết nó đang từ từ hấp thu, cũng không làm cho người ta quấy rầy đến nó.
Thời gian trôi qua mau, thời gian nháy mắt cũng đã đến ngày tổ chức đại hội võ lâm.
Trước lúc tổ chức đại hội võ lâm ba ngày, vô số cao thủ bắt đầu dũng mãnh vào Hoàng đô Đông Trạch quốc. Các khách điếm bên trong thành toàn bộ chật ních, khách điếm ở không được, những người này liền trực tiếp đi dân nhà tá túc.
Không khí náo nhiệt kia, tuyệt đối là trước nay chưa từng có, ra cửa có thể nhìn thấy trên đường đầy ắp người.
Nghỉ ngơi gần mười ngày, thân thể Nhược Á Phỉ đã hoàn toàn điều trị được rồi, nàng lúc này sắc mặt sáng hồng hào, chính nàng cũng rõ ràng có thể cảm giác được thân thể biến hóa, đây hết thảy, đều phải cảm tạ Mộ Thiên Viêm.
Nhược Á Phỉ than nhẹ, nhìn nhìn xa xa.
Từ năm ngày trước thân thể của nàng điều trị đã tạm ổn, hắn liền cũng tại lúc đó không xuất hiện ở trước mặt nàng nữa. Bất quá lần này, hắn cũng không phải là không từ mà biệt, hắn nói hắn muốn tu luyện, vì thế này năm ngày sắp tới, hắn một mực ở gian phòng của hắn không ra ngoài.
Phong Thành nhếch tuấn mi, đứng xa xa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, cười híp mắt đi lên phía trước, giọng nỉ non kêu:
“Á Phỉ.”
Nhược Á Phỉ ngước mắt, nhìn hắn một cái, nhàn nhạt ứng thanh.
“Ngươi đã đến rồi.”
“Ừ.”
Phong Thành không quan tâm thái độ của nàng, bình tĩnh đáp lại nàng. Đầu hắn hơi nghiêng, nhìn khuôn mặt nàng không hề có tinh thần, trầm thấp đặt câu hỏi.
“Á Phỉ, ngươi bây giờ, hình như có chút khác trước, vì sao phải như vậy?”
Hơn một tháng trước, hắn nhìn thấy nàng, dường như rất linh động, rất thông tuệ, không giống hiện tại, thiếu một chút sức sống, làm cho người ta nhìn cũng cảm thấy khó chịu.
Nhược Á Phỉ nhìn hắn một cái, đôi mắt đen bóng chậm rãi chuyển động.
Nàng thay đổi sao? Hình như thực sự thay đổi một chút. Trước đây nàng rất có ý chí chiến đấu, thế nhưng bây giờ, trong lòng nàng thiếu đi một cỗ sức mạnh khích lệ.
Woa, đột nhiên phát hiện nàng thì ra là người lười biếng, bởi vì ở chỗ này gần như cái gì cũng không thiếu, sống thực tốt, đem chút ý chí chiến đấu nhỏ đến đáng thương của nàng biến mất không còn một mảnh, này cũng không phải là một chuyện tốt.
Nếu như nàng an hưởng cuộc sống bây giờ mà nói, kiếp này của nàng phỏng chừng đi không xa, dù sao có không ít người hận nàng thấu xương, nếu chính nàng cũng không trí tiến thủ như thế mà nói, chẳng phải là tự tìm đường chết?
Nàng hiện tại ngẫm lại, làm sao mới có thể đạt được bản công pháp tuyệt thế kia. Tất cả moijh người trong võ lâm tranh đoạt, muốn đạt được bản công pháp kia, đối với nàng mà nói, trên căn bản là không có khả năng.
Trừ phi, có người giúp nàng.
Nhược Á Phỉ liếc nhìn Phong Thành bên người. Hắn là bị nàng hố đến làm thủ hạ, nếu như muốn hắn đi đoạt công pháp nói, hẳn là không có vấn đề.
Ném ống tay áo tiêu sái đứng ở bên cạnh Phong Thành, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo, hắn nhăn mày, mắt phượng nhẹ nhíu, hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm nàng.
Nữ nhân này, không phải là đang âm mưu hắn chứ.
Hắn có chút hối hận, tại sao muốn lưu lại bên nàng nha? Hắn hẳn là thừa dịp nàng lúc chưa tỉnh nhanh chóng rời khỏi, hắn nhưng là hồng hồ tộc cao quý, tại sao có thể nhận nàng sai khiến?
“Phong Thành.”
Nhược Á Phỉ cười như không cười nhìn hắn, mềm tiếng kêu.
“Có việc?”
Phong Thành giật giật khóe miệng, thân thể muốn trốn bị ép dừng lại, ngượng ngùng nhìn nàng.
“Có.”
Nhược Á Phỉ gật đầu, tay nhỏ bé trắng noãn nhẹ nhàng giương lên, cuối người đi tới trước người hắn, chợt vỗ vỗ vai hắn, hung dữ nói:
“Ngươi hẳn là chưa từng quên quan hệ giữa ta với ngươi đi.”
Khuôn mặt tuấn dật của Phong Thành xanh đi, trầm thấp đáp lại.
“Không quên.”
“Nếu như ta kêu ngươi làm chút ít việc, ngươi sẽ không cự tuyệt đi.”
Nhược Á Phỉ cười đến xán lạn, như là hồ ly ăn vụng.
Gương mặt trắng xanh kia đen đi mấy phần, ngữ khí càng ngày càng yếu.
“Hẳn là… Sẽ không.”
Nếu như hắn cự tuyệt, nữ nhân này nhất định lại sẽ chuyển ra một bộ bộ lý luận đến phân rõ phải trái với hắn. Nói chung, nàng sẽ thuyết phục hắn đáp ứng là được rồi.
“Được nha, cứ quyết định như vậy, ngươi nhớ đi tìm Thượng Quan Mộc báo danh tham gia đại hội võ lâm. Nhớ kỹ, ngươi nhất định phải nắm được vị trí đệ nhất, tương lai của ta liền nhờ vào ngươi.”
Nhược Á Phỉ than nhẹ, một bộ dáng ủy thác trọng trách.
Khóe miệng Phong Thành hung hăng lay động. Hắn hiện tại, chỉ muốn chạy trốn. Hắn cũng biết là như vậy, liền biết nữ nhân này tuyệt đối không giao cho hắn chuyện gì tốt! Tu vi của hắn chẳng qua là hoàng linh mà thôi, nàng thế nhưng muốn cho hắn ở đại hội võ lâm lấy vị trí đệ nhất. A, trừ khi cao thủ hoàng linh trở lên đều chết hết, nếu không, hắn tuyệt đối lấy không được đệ nhất.
Huống chi, hắn biết rất rõ ràng bọn họ sẽ không chết hết. Lần trước hắn sở dĩ bị thương, chính là bị cao thủ chanh linh gây thương tích, hơn nữa tuổi của người nọ cũng không lớn!
“Á Phỉ, ngươi nỡ để ta đi chịu chết?”
Phong Thành nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mị hoặc nhìn nàng, thanh âm tận lực đè thấp, trở nên mơ màng dễ nghe, mê hoặc tâm hồn.
Nhược Á Phỉ híp đôi mắt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đi, hoàn toàn không thấy hắn câu dẫn, thanh âm của nàng cực lãnh đạm.
“Nếu như ngươi đánh không lại, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, chỉ cần ngươi tận lực là được.”
“Được.”
Đã như vậy là được, Phong Thành âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn không có cách nào cự tuyệt nàng, nếu như nàng thật muốn hắn chịu chết, có thể, hắn thực sự sẽ thật khó xử.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Nhược Á Phỉ nhếch đôi mi thanh tú, cất bước hướng phương hướng chỗ ở Bạch Linh đi đến. Nếu như có thể đưa hắn đến tranh thủ, bản công pháp kia tuyệt đối sẽ không thoát khỏi bàn tay nàng. Tu vi Bạch Linh nàng không biết, bất quá, hẳn là sâu không lường được, ngay cả Lão Quỷ tu luyện ngàn năm cũng sợ hắn, hắn hẳn là rất lợi hại mới đúng.
Bạch Linh có hơn một nghìn năm cũng không có đi ra bên ngoài, đối thế giới này đương nhiên là hiếu kỳ, vì thế, ở Vương phủ yên ổn vài ngày sau, hắn liền bắt đầu lưu luyến ở nơi náo nhiệt bên ngoài, chưa đến chạng vạng không về Vương phủ.
Đương nhiên, lúc Nhược Á Phỉ đi tìm hắn, cũng không thấy được hắn.
Nhìn gian phòng trống trơn, Nhược Á Phỉ nhăn mày, trực tiếp đi ra ngoài.
Đã không tìm được hắn, nàng vẫn là trở lại nghiên cứu thuật ngự quỷ thì hơn. Lần trước, nàng hình như dùng thử thần ngự, mặc dù chỉ được khoảng mười giây, bất quá nàng đã nắm bắt được cái căn bản, chỉ cần tăng thêm luyện tập, nàng rất nhanh là có thể tu luyện tầng thứ ba.
Về phần đối tượng luyện tập, đương nhiên là Lão Quỷ, ngoại trừ lão, nàng tìm không được người khác luyện tập.
Làm cho Nhược Á Phỉ không ngờ chính là, Lão Quỷ thế nhưng cũng không ở bên trong phòng.
Tìm không được người muốn tìm, Nhược Á Phỉ rất phiền muộn, cúi đầu trở về viện của mình.
Long Tiểu Bảo nằm lỳ ở trên giường, mắt vàng nhắm chặt, vảy màu phát sáng dưới mắt nó dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, hơi thở nó rất êm dịu, bụng nho nhỏ nâng lên lại hạ xuống, thoạt nhìn chơi thật vui.
Qua một hồi lâu, thân thể nhỏ yếu kia đột nhiên thả ra ánh sáng vàng, dần dần ánh sáng vàng bao trùm toàn bộ cơ thể nó, vảy màu vàng ở ánh sáng vàng bao trùm xuống, càng thêm lóe sáng, giống như là sóng nước lấp lánh đột nhiên tuôn ra một vệt sáng thần kỳ, vừa thần kỳ lại để cho người ta chói mắt.
Bên ngoài, Nhược Á Phỉ đi tới cửa trông thấy trong phòng khác thường, vội vàng chạy tiến vào, muốn nhìn một cái xảy ra chuyện gì, nhưng lúc tầm mắt chạm vào chùm sáng màu vàng kỳ dị kia xong, nàng kinh ngạc há miệng, lại không có phát ra một chút thanh âm, ánh mắt của nàng trừng được tròn tròn, hiếu kỳ chờ đợi.
Bị ánh sáng vàng bao phủ không bao lâu, long thân nhỏ nhắn xinh xắn kia bắt đầu biến đổi, từ chân bắt đầu biến hóa, cặp chân thú dần dần biến thành cái chân thịt nhỏ trắng nõn, sau đó đuôi nhỏ chậm rãi biến mất, cái mông nhỏ phấn đô đô hiển hiện ra, ngay sau đó là tiểu thân thể mềm mại kia, đầu nhỏ hiện ngũ quan rõ ràng.
Sau khi toàn bộ biến đổi hoàn thành, Nhược Á Phỉ liền nhìn thấy một tiểu thân ảnh như được đúc từ ngọc ghé vào bên giường, dáng vẻ của nó thoạt nhìn chưa tới ba tháng, thực sự rất đáng yêu, rất mê người. Đây mới thật sự là tiểu bảo bảo nàng sinh ra sao? Là tên tiểu tử nàng từng muốn xóa sạch sao?
Thực sự thật thần kỳ, nhìn thấy nó biến đổi, nàng cảm giác hình như là hắn lại như được sinh ra một lần nữa, cảm giác này quá chân thực, quá đẹp!
Tâm trong nháy mắt bị lấp đầy, Nhược Á Phỉ bĩu môi, không tự chủ cười khẽ, từng bước một hướng bên giường, ánh mắt lom lom nhìn nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa kia.
Tiểu gia hỏa có lẽ cũng cảm giác được thân thể của mình nổi lên biến hóa, hắn chậm rãi mở mắt to, như cũ là hai tròng mắt màu vàng, rất linh động, rất đẹp.
“Mẫu thân.”
Tiểu gia hỏa ngước đầu, muốn thân thiết Nhược Á Phỉ. Ai biết, khẽ động thân, nó liền phát hiện thân thể nặng hơn một chút, cúi đầu nhìn lại, lúc này mới kinh ngạc thấy long thân biến mất, thay vào đó, là hình dạng người giống mẫu thân.
Rốt cuộc có thể biến thành người.
Từ lúc biết mẫu thân ghét bỏ nó, nó vẫn muốn hóa thành hình người. Thế nhưng, năng lực của nó quá yếu, vẫn không có thành công. Không ngờ những thứ linh dược ấy hiệu quả thế.
Ưm, sau này nó muốn ăn nhiều, như vậy mới có thể càng cường đại hơn!
“Tiểu bảo bối.”
Nhược Á Phỉ đưa tay, kích động ôm lấy tiểu thân thể, hai má mềm nhẹ ở trên mặt nó cọ, nó thực sự thực mềm thực mềm.
“Mẫu thân, bảo bảo rốt cuộc giống người, bảo bảo thật cao hứng.”
Hai tay tiểu gia hỏa cầm lấy thân thể của nàng, đầu nhỏ cọ Nhược Á Phỉ.
Nhược Á Phỉ yêu cực, đối đầu của nó hôn mấy cái, lúc này mới mở miệng nói:
“Bảo bối, bộ dáng con bây giờ thật đáng yêu, mẫu thân thật muốn vĩnh viễn không buông con ra.”
Tiểu gia hỏa ngượng ngùng gật gật đầu, hưởng thụ nheo mắt lại, ghé vào trên người Nhược Á Phỉ đổ lười.
Nhược Á Phỉ cười khẽ, ôm lấy thân thể tiểu gia hỏa đi ra ngoài. Nàng muốn đi nói cho Mộ Thiên Viêm, hài tử của nàng đã biến dạng, nàng muốn cho hắn nhìn một cái bộ dáng nó hiện tại, hắn nhất định sẽ muốn cùng nhau hung hăng yêu nó như nàng.
Còn chưa có đi tới cửa, Nhược Á Phỉ đột nhiên ngừng bước chân.
Tại sao nàng muốn làm cho Mộ Thiên Viêm nhìn dáng vẻ của nó a? Nàng tại sao chờ mong hắn yêu nó? Bọn họ cũng không thân như vậy không phải sao? Quan hệ của bọn họ vẫn rất cương không phải sao? Trông nàng bây giờ, hình như là thê tử vui sướng, cực độ muốn làm cho nam nhân của mình chia sẻ với mình.
Nhược Á Phỉ đột nhiên nắm chắc ngực, sắc mặt trắng bệch. Một lát, nàng mới cắn môi, quay trở về giường lớn.
Nàng thế nhưng khống chế không được tâm tình của mình, vô ý thức muốn đổ về phía Mộ Thiên Viêm, chuyện này thực sự là hiện tượng không tốt, nàng chán ghét mình như vậy.
Long Tiểu Bảo không rõ vì sao Nhược Á Phỉ đột nhiên thay đổi sắc mặt, bất quá, nó không thích nhìn nàng như vậy!
Suy nghĩ một chút, mắt to linh lợi giảo hoạt chuyển chuyển, Long Tiểu Bảo chép miệng, thanh âm mềm mại thoát ra.
“Mẫu thân, “
Nhược Á Phỉ trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, hạ thấp đôi mắt, nghiêm túc nhìn nó.
“Bảo bối, có chuyện gì không?”
Long Tiểu Bảo đá đá tiểu chân thịt, bi bô làm nũng nói:
“Đói.”
“A.”
Nhược Á Phỉ cười khẽ, phiền muộn vừa rồi liền quên mất, xốc y phục lên đút sữa cho hắn.
|
“Này, các ngươi nói, Hoàng tộc Đông Trạch tại sao muốn tổ chức trận lần đại hội võ lâm này a?”
Bên trong Hoàng thành, trong khách điếm nào đó, một thanh âm nghi hoặc từ trong nhã gian truyền ra, thanh âm của hắn cẩn thận từng li từng tí, như là sợ người khác nghe thấy.
“Không biết, theo lý thuyết, nếu quả thật có bản công pháp tuyệt thế kia mà nói, hẳn là giấu đi mới đúng, sao Hoàng tộc Đông Trạch lại phô trương thanh thế đem công pháp kia ra để cho người ta cướp giật nha?”
“Đây chính là nguyên nhân ta không hiểu nha.”
Người vừa rồi lên tiếng nói tiếp.
“Có phải là có âm mưu gì hay không?”
Người còn lại lên tiếng hỏi.
Trong nhã gian thời an tĩnh lại, ngay cả thanh âm lấy đũa gắp thức ăn cũng chưa từng có. Tất cả mọi người đang suy nguyên nhân nghĩ chuyện này. Nhưng bất kể bọn họ vắt hết óc suy tư như thế nào, cũng không nghĩ ra manh mối.
Qua hồi lâu, đột nhiên một người mới quát to:
“Quản hắn là vì nguyên nhân gì, chỉ cần có thể bắt được công pháp là được, đây chính là công pháp người tu luyện chúng ta tha thiết ước mơ, có nó, chúng ta có thể ngày đi được ngàn dặm.”
“Ha ha, dù cho trận đại hội võ lâm này không có âm mưu, tiểu tử ngươi muốn bắt bản công pháp kia cũng là không thể nào, ngươi vừa mới nhập thanh linh, lần này nhất định sẽ có rất nhiều cao thủ, ngươi nhất định là còn chưa có tiến trận chung kết cũng đã bị loại.”
Người này bị nói khiến sắc mặt đỏ lên, lúng túng thật lâu, hắn mới tức giận quát:
“Ngươi quản lão tử, dù cho không thắng được ta cũng muốn tham gia thử xem, bị đánh xuống đài, ta đi dưới đài xem.”
Nghe thấy hắn phản bác, một đám người ngồi ở bên cạnh nhất thời cao giọng cười ha hả, trong lúc nhất thời, bầu không khí nhã gian cũng huyên náo hẳn lên.
Ở cách nhã gian không xa dựa vào nơi cửa sổ, tuấn mi Bạch Linh nhíu nhẹ, đôi mắt màu hổ phách dần dần hiện ra biểu tình trầm tư.
Đại hội võ lâm? Âm mưu? Công pháp? Đến tột cùng là công pháp gì làm cho nhiều người cướp giật như vậy nha?
Tay, chậm rãi trụ ở đầu, trên mặt tuấn dật lộ ra ý cười nhiều ẩn ý, đã chơi vui như vậy, vậy hắn cũng muốn đi tham gia một chút.
Ngồi ở ghế cạnh hắn, Lão Quỷ nhìn biểu tình hắn hứng thú dạt dào, nhẹ nhàng thở dài, hắn ta sẽ không là muốn đi tham gia đại hội võ lâm chứ.
Bất quá, lấy tu vi của hắn ta, coi như là tham gia đại hội võ lâm, cũng tuyệt đối là như cá gặp nước. Không giống hắn, mặc dù hắn cũng rất muốn tham gia, nhưng, hiện tại nhân loại cao thủ nhiều như vậy, hắn mới sẽ không đi lên muốn chết đâu, vẫn là lưu ở bên cạnh xem là được.
Trong Hoàng cung Đông Trạch, bốn nam nhân tuổi gần trung niên tĩnh tĩnh đứng ở trong ngự thư phòng, bọn họ có uy nghiêm của vương giả như nhau, ánh mắt sắc bén như nhau, mấy người mặt không có biểu tình gì nhìn đối phương một lát, Thượng Quan Minh Vũ mới trầm giọng mở miệng nói:
“Đợi mấy trăm năm, không biết tiên đoán của người nọ có thể ở đại hội võ lâm xuất hiện hay không.”
Đôi mắt đen của Mộ Hình hơi rét, ánh mắt lạnh lùng quét về phía hắn, thanh âm khàn khàn nói:
“Đã tiên đoán người nọ có liên quan với bản công pháp tuyệt thế, hắn nhất định sẽ xuất hiện, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, chúng ta liền động thủ, hợp lực đánh bại hắn. Hiện tại thế giới này cũng không thể lại làm cho hắn nhiễu loạn.”
“Mộ huynh nói rất đúng, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, chúng ta liền hợp lực giết hắn.”
Quốc quân Nam Dực quốc vẻ mặt cười lạnh, cao giọng phụ họa nói. Chuyện này dù hắn cất trong lòng mấy chục năm, mỗi khi nghĩ tới lời tiên đoán kia, bọn họ sẽ bất an trong lòng.
Cuối cùng cũng đến lúc giải quyết, thật tốt.
Mày Thượng Quan Minh Vũ nhẹ nhếch, trong đôi mắt hiện ra ánh sáng lạnh, thanh âm pha uy nghiêm:
“Được rồi, chúng ta liền chờ mong đại hội võ lâm đến đi.”
“Được.”
Thanh âm đáp nặng nề vang vọng ở trong ngự thư phòng.
Một cỗ khí lạnh trong nháy mắt tạo nên, nhiệt độ trong phòng giảm xuống. Nhưng mà, mấy người cao cao tại thượng kia lại là không có phát giác, sắc mặt bình thường như trước…
|