Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh
|
|
Lại nói vị nữ tử chọn rể này có tính cách cương liệt không giống người thường, không muốn lấy một người cha mẹ vừa lòng và sắp đặt. mà muốn tìm một người mình thích, nàng cũng đã thấy vài người nên mới muốn chọn rể trước mặt mọi người, dù cho không chọn đúng người mình vừa ý từ trước thì cũng coi như là duyên phận, sẽ không trách cha mẹ và ý trời.Nên mới có sự việc rầm rộ ngày hôm nay, toàn bộ nam tử chưa lập gia đình ở Dương Châu chỉ cần phù hợp điều kiện đưa ra, đều tụ tập đến đây, chỉ cần có thể lấy được tiểu thư Ngô gia thì của hồi môn ăn cả đời cũng không hết, hơn nữa phía sau còn có một cây đại thụ để dựa vào. Nên tướng mạo của Ngô gia Tiểu thư như thế nào cũng không có ai quan tâm.Mọi người chờ đợi một lúc, mành che trên tửu lâu chậm rãi mở ra, một thân hình yểu điệu đi ra, tóc đen như mực, dáng người cao gầy, áo váy màu phấn hồng dài thướt tha, trên mặt che khăn lụa trắng, mọi người phía dưới im lặng không nói nên lời.Lúc này mấy người Lục Tiểu Thanh cũng vừa đuổi tới, mất sức chín trâu hai hổ chen qua đám đông những người xem náo nhiệt ở xung quanh, gã sai vặt của Ngô gia phụ trách cách ly đám người xem náo nhiệt, vừa nhìn thấy thiếu gia nhà mình vội mở đường cho mấy người đi qua, tới phiên Lục Tiểu Thanh chui qua hàng rào giới hạn thì thấy phía trước ầm ầm kêu to, hình như Ngô gia tiểu thư ném tú cầu về phía này.Thấy tú cầu như một quả cầu lửa đỏ ở trong đám người nảy lên nảy xuống, đám người phía dưới cố bắt, bày ra một màn tranh nhau kịch liệt, tú cầu như được mượn thêm sức lại càng nảy lên từ chỗ nọ sang chỗ kia. Tú cầu bay trong không trung thỉnh thoảng hạ xuống, nhảy lên, khi thì hướng đông, khi thì hướng tây, đám người dưới thấp cũng rầm rộ đuổi theo, hò hét tưng bừng, khí thế tranh đoạt ngất trời.Bạch Mạc cùng Trương Nhất Chi sớm đã chạy tới cướp tú cầu, tuy rằng hai người cũng là con nhà quan lại, nhưng có một thê tử có tiền như vậy cũng không phải là chuyện gì xấu. Lý Quân Hiên vẻ mặt thản nhiên tươi cười, vừa không tiến lên cũng không lui ra phía sau, nhẹ tay phe phẩy quạt giấy cùng Lục Tiểu Thanh và Lý Quỳnh đứng ở đường ranh giới xem.Ngô Chi Hạo thấy bộ dáng Lý Quân Hiên như vậy rất sốt ruột, muốn thúc giục chàng tiến lên chém giết, lại không dám mở miệng, liền quay sang Lục Tiểu Thanh nháy mắt. Còn Lục Tiểu Thanh chưa khi nào trải qua tình huống như hiện tại, vẻ mặt vừa kích động vừa khiêu khích, không hô người này cố lên thì lại hô người kia không biết bắt tú cầu, hai tay không ngừng vung vẩy, vẻ mặt hưng phấn bừng bừng, miệng không ngừng hò hét: “Cố lên, cố lên.” Xem ra hận mình không thể giúp người ta bắt tú cầu, làm gì còn thời gian chú ý đến động tác của Ngô Chi Hạo nữa.Lý Quân Hiên bật cười nhìn Lục Tiểu Thanh không có một chút tính tự giác của nữ hài tử, kêu gào so với đám thất cô bà tám xem náo nhiệt phía sau còn muốn vang dội và kích động hơn, trong mắt chậm rãi lộ ra một tia yêu thích tự đáy lòng, ánh mắt càng nhìn càng ôn nhu, mà lúc này bà tám Lục Tiểu Thanh căn bản không có thời gian chú ý tới.Lý Quỳnh gắt gao bắt lấy lưng áo Lục Tiểu Thanh, sợ Lục Tiểu Thanh một khi quá kích động cũng sẽ chạy tới bắt tú cầu, nhìn như vậy là tốt rồi, không khỏi một mặt cười, một mặt dùng sức giữ lấy Lục Tiểu Thanh, không cho nàng rảnh rỗi lại phóng vào giữa sân.Tú cầu đỏ thẫm càng tung càng cao, mọi người bên dưới càng điên cuồng, một đám quần áo nhìn đỏ mắt, đám đông bốn phía quan sát kêu thất thanh. Ngô Chi Hạo thấy không thể tác động để Lý Quân Hiên tiến lên tranh tú cầu, đành phải thất vọng đứng ở một bên nhìn chăm chú vào tình huống trong sân.Lục Tiểu Thanh thấy tú cầu không ngừng nảy lên ở không trung, mọi người bên dưới đều không tóm được, tức giận giữ chặt Lý Quân Hiên nói: “Huynh nhanh đi cướp tú cầu kia về đi”Lý Quân Hiên ngẩn người thấy Lục Tiểu Thanh đang nhìn mình với vẻ mặt không cam lòng, cười nói: “Không, tiểu thư Ngô gia không phải ý trung nhân của ta, ta sẽ không đi giành tú cầu kia”Lục Tiểu Thanh nhất thời tò mò hỏi: “Vậy huynh thích ai? Huynh nói đi, ta giúp huynh đem tú cầu cướp về”_________ [1]Quế ái đồng âm tọa cử trường; Tràng An diên khẩu phán Trùng dương. Nhãn tiền đạo lộ vô kinh vĩ; Bì lí xuân thu không hắc hoàng. Tửu vị địch tinh hoàn dụng cúc; Tính phòng tích lãnh định tu khương. Vu kim lạc phũ thành hà ích? Nguyệt phố không dư hòa thử hươngTrong bài : vịnh con cua của Tiết Bảo Thoa trong Hồng Lâu Mộng)[2] Hội hướng dao đài nguyệt hạ phùng: nằm trong bài thơ thanh bình điệu kỳ nhất của lý Bạch:Vân tưởng y thường hoa tưởng dungXuân phong phất hạm lộ hoa nùngNhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiếnHội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùngDịch là: Điệu hát thanh bình“Mặt tưởng là hoa, áo ngỡ mây;Hiên sương phơ phất gió xuân bay.Nếu không gặp gỡ trên Quần Ngọc,Dưới nguyệt Dao Đài sẽ gặp ai” – Trần Trọng Sang dịch)[3]: trà cụ dương chi Bạch Ngọc: Ấm, chén, bình đựng trà, bình chuyên, bình hãm trà, bếp lò than, nồi châm trà, gáo pha trà, đồ gạt trà được làm bằng dương chi bạch ngọc
|
Chương 26: Trời đất quỷ thần ơi
Lý Quân Hiên nhìn Lục Tiểu Thanh rồi nói: “Tú cầu ta muốn không cần nàng cố gắng đi đoạt, chỉ cần nàng cho ta mà thôi.”Lục Tiểu Thanh ngẩn người hỏi lại: “Nếu ta không đi đoạt thì đào đâu ra tú cầu mà cho huynh chứ?”Lý Quân Hiên thấy Lục Tiểu Thanh “máu lên não chậm” bất đắc dĩ cười nhẹ: “Được rồi, nàng hãy đi đoạt tú cầu của một vị cô nương độc nhất vô nhị trong khắp thiên hạ này, nhớ kỹ cô nương ấy phải ngang bướng cố chấp, thích làm gì thì liền làm cái ấy, hơn nữa cách làm còn rất tinh quái, cô nương ấy phải có tài năng và học vấn xuất sắc hơn người, đặc biệt mọi quy tắc, lễ nghi đều bị cô ấy bẻ nát đập vụn, trời cao đất dày chẳng sợ ai, nếu cô có thể tìm được vị cô nương ấy, đoạt được tú cầu của người ta thì nhớ cho ta nhé!” Lục Tiểu Thanh gật đầu lia lịa, mắt giật giật liên tục khi nghe hắn nói, cuối cùng hít một hơi thật sâu tổng kết: “Yêu cầu của huynh xem ra cũng “không cao” quá ha? Yêu cầu như thế e rằng huynh nên tự thân vận động, mình tốt nhất nên khiêm tốn đứng dạt sang một bên thì hơn. Người nào mà đáp ứng đủ chứ, yêu cầu gì mà dài dằng dặc thế, biết đến nơi nào trên thế giới này tìm được vị cô nương như vậy đây, rõ ràng là huynh cố tình làm khó ta mà!”Lý Quân Hiên nghe Lục Tiểu Thanh ca thán, nhẹ nhàng lắc lắc đầu bất lực. Lý Quỳnh ngồi bên cạnh lắng nghe nãy giờ đều hiểu được ý tứ của ca ca mình, ngạc nhiên nhìn Lý Quân Hiên.Trong lúc hai người còn đang đàm đạo về vấn đề yêu cầu cao hay không cao, thì tú cầu cũng không ngừng bay lên rồi lại rơi xuống chao liệng trong không gian, đám đông bên dưới càng ngày càng sốt ruột, sử dụng lực cũng vì thế mà càng lúc càng mạnh, tú cầu so với lúc ban đầu đã bay lên cao, cao mãi.Lục Tiểu Thanh vẫn lầm bà lầm bầm khinh bỉ đồng chí Quân Hiên, nàng quay đầu đi chỗ khác, hai mắt tỏa sáng, hớn hở theo dõi khung cảnh náo nhiệt sôi động vô cùng ở trước mắt, người người nhà nhà nhiệt huyết sôi trào, quyết chí giành giật xô đẩy nhau đoạt tú cầu, Lục Tiểu Thanh và Lý Quỳnh rất ăn ý trốn sau lưng Lý Quân Hiên coi náo nhiệt.Lúc này, tú cầu không biết bị vị đại thúc nào dùng hết sức bình sinh đập một cái nảy tưng lên giữa không trung, rồi theo quán tính thẳng một đường lao vun vút về phía đám người Lý Quân Hiên cùng Ngô Chi Hạo cách đó không xa, Lý Quân Hiên thấy tú cầu đỏ thẫm nhanh như chớp lao về phía mình thì theo bản năng nghiêng người - né! Lục Tiểu Thanh hả hê mong chờ cơ hội ngàn năm có một khiến Lý Quân Hiên bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ, nên rất mưu mô định đẩy chàng tiến về phía trước chụp lấy tú cầu, ai dè núi cao còn có núi cao hơn, không ngờ Lý Quân Hiên lại đột nhiên phản ứng đến là mau lẹ, nghiêng người né qua một bên, Lục Tiểu Thanh nhất thời mất đà lao về phía trước, còn chưa kịp mở miệng mắng chửi chàng thì đã thấy một vật thể đỏ sẫm tròn tròn bay vèo tới trước mặt mình, nếu bị thứ đó “thân ái hôn” thì mặt của nàng khẳng định sẽ bị biến dạng đến nỗi cha mẹ nhận không ra luôn, thế là không kịp suy nghĩ nhiều, vô thức đưa hai tay ra đón lấy vật thể bay chưa xác định ấy.Im phăng phắc. Toàn bộ hiện trường im phăng phắc, trong nháy mắt yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lá rơi trên thềm, Lục Tiểu Thanh lúc này mới sực tỉnh, xong đời rồi, là tú cầu, nàng đờ người ra ngây ngốc ôm tú cầu đứng giữa sân.“Có người đoạt được tú cầu rồi, có người đoạt được tú cầu rồi!!!!”“Ồ, là một vị công tử rất trẻ tuổi, mặt tiền rất khôi ngô tuấn tú nha!”Phản ứng như một viên đá nhỏ ném xuống mặt hồ phẳng lặng, đám đông bắt đầu sôi trào, lũ lượt thành một hàng dài ùn ùn khiêng Lục Tiểu Thanh về phía tửu lầu. Lý Quân Hiên lúc này mới định thần lại, chỉ kịp túm lấy Lý Quỳnh đang chật vật trong biển người, còn Lục Tiểu Thanh đã sớm bị đám người cuồng loạn này nào kéo, nào đẩy tiến về phía trước, chỗ nào cũng có người, nơi nơi vang lên tiếng nói cười hỉ hả, chen chúc đông nghìn nghịt. Lý Quân Hiên cùng Lý Quỳnh cố gắng thoát khỏi biển người hỗn loạn, mắt thấy Lục Tiểu Thanh bị lôi đi ngày càng xa, nhưng căn bản lại không có cách nào cứu được Lục Tiểu Thanh, dù có kêu gào tới phá yết hầu cũng sẽ bị âm thanh ồn ào huyên náo xung quanh nuốt chửng.Trên tửu lầu, tiểu thư Ngô gia vẫn đứng đó xem đám người đoạt cầu, xa xa nhìn thấy cảnh tượng Lục Tiểu Thanh tiếp được tú cầu, mày thanh mi tú, khôi ngô tuấn tú hơn người, đây quả thực là mỹ nam tử, thì trong lòng không khỏi vui vẻ, nha hoàn săn sóc bên cạnh cười nói: “Chúc mừng tiểu thư tìm được đức lang quân như ý!”Lục Tiểu Thanh bị người từ bốn phương tám hướng hết kéo lại đẩy lên tửu lầu, còn chưa bước lên bậc thang đã thấy toàn thể Ngô gia từ lớn tới bé, già trẻ gái trai đứng tụ tập hết ở nơi đó, vị đứng đầu tuổi trên dưới 50, thân thể cường tráng, toát ra khí chất khiến kẻ khác phải dè chừng khiếp sợ. Lúc này, ông ta từ từ bước từng bước xuống nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lục Tiểu Thanh vài lần, thấy Lục Tiểu Thanh bộ dạng tuấn tú lại lịch sự nho nhã, trang phục cũng không tầm thường, hai mắt tràn ngập ý cười tiến tới trước mặt Lục Tiểu Thanh, hỏi: “Xin hỏi quý tính đại danh của công tử?”Lục Tiểu Thanh bị đám người bạo động kia hù dọa đến choáng váng, bây giờ thấy có người từ tốn hỏi mình nàng cũng bình tĩnh ổn định tinh thần trở lại: “Tại hạ là Lục Tiểu.”Người nọ gật gật đầu cười nói: “Thì ra là Lục công tử, bản nhân* Ngô Uy, nếu công tử đoạt được tú cầu thì chúng ta về sau chính là người một nhà rồi, đi nào, chúng ta hãy vào bên trong nói chuyện.”
|
Vừa nói vừa tươi cười niềm nở kéo tay Lục Tiểu Thanh, xem ra ông ta rất vừa lòng người con rể tên Lục Tiểu này. [bản nhân: tôi]Lục Tiểu Thanh trong lòng kinh hoàng, thấy Ngô Uy duỗi tay ra kéo mình thì vội vã nhét tú cầu vào tay ông ta, rồi bắn như súng liên thanh không ngừng nghỉ: “Không, không, không, ngài hiểu nhầm rồi, tại hạ không thể đảm đương được nổi cái danh hào con rể này đâu, tú cầu này cũng không phải ta muốn đoạt, là do nó tự bay đến tay ta, ta không cần, trả lại cho ngài, trả lại cho ngài, mời ngài đi tuyển vị khác, ta không làm được, ta không làm được đâu.” Vừa thanh minh vừa cuống quít lùi về phía sau, nhưng sau lưng nàng là tầng tầng lớp lớp người biết lùi đi đâu đây?Ngô Uy nghe vậy thì biến sắc, lạnh lùng nói: “Lục công tử, ngươi cho rằng Ngô gia ta công khai chọn rể là để giỡn chơi hả, ngươi đã đoạt được tú cầu thì nhất định phải cưới nữ nhi của ta.”Lục Tiểu Thanh liên tục xua tay: “Không, ta không thể cưới nữ nhi của ngài được, ta tuyệt đối không thể cưới nữ nhi của ngài được…” Có nỗi khổ mà không thể nói nên lời, chỉ có thể bất đắc dĩ lặp đi lặp lại câu nói này, ánh mắt điên cuồng đảo khắp xung quanh tìm kiếm Lý Quân Hiên, thế nhưng Lý Quân Hiên lúc này chỉ sợ đã bị trùng trùng điệp điệp lớp người ở đây đè bẹp rồi, ngay cả bóng dáng mờ nhạt cũng không nhìn thấy.Ngô Uy sắc mặt đại biến, ở thành Dương Châu này chỉ có ông ta mới dám cự tuyệt người khác, chưa từng có kẻ nào dám đứng trước mặt ông lên tiếng chối từ, thế mà ngày hôm nay lại diễn ra hoàn cảnh đặc biệt đó, nhục nhã không thể tưởng tượng nổi, vẻ mặt âm u, gằn từng tiếng: “Nói như vậy, hôm nay ngươi tới đây để phá rối?”Lục Tiểu Thanh đang định đáp là không phải thì từ trong tửu lâu một vị cô nương bước ra, nhìn dáng vẻ thì đó hẳn là vị thiên kim tiểu thư vừa ném tú cầu. Cô nương ấy bước nhanh tới trước mặt Lục Tiểu Thanh hỏi: “Công tử đã có thê thiếp hay là hứa hôn? Nếu như đúng là vậy thì khẳng định ngươi rắp tâm tới đây lừa gạt Ngô gia ta, Ngô gia ta hôm nay trước lúc ném tú cầu đã bố cáo rõ ràng nam tử đã có vợ không được phép tham gia đoạt, một khi đã như vậy, Ngô gia chúng ta cũng không phải người dễ bị khi dễ, không thiếu cách trừng phạt những kẻ ăn gian nói dối đâu, vì vậy tiểu nữ mong rằng công tử sẽ thành thật trả lời.” Vừa nói đôi mắt hạnh vừa khóa chặt vào người Lục Tiểu Thanh.Lục Tiểu Thanh vốn dĩ muốn trả lời là mình đã có vị hôn thê, nhưng lại thấy vị cô nương này nói năng thận trọng, đúng lý hợp tình nên nếu bây giờ nàng dám nói lung tung thì chắc chắn lành ít dữ nhiều, hậu quả vô cùng khôn lường, cuối cùng đành lắc đầu nói: “Ta không có vị hôn thê.”Lời này không phải nói dối, cho nên vị tiểu thư kia thấy bộ dạng không giống bịa đặt của Lục Tiểu Thanh, thì từng bước tiến đến với khí thế bức người: “Vậy thì ý tứ của công tử là chê tiểu nữ không xứng với ngài sao?” Vừa nói vừa lấy tay kéo tấm mạng che mặt xuống, mắt hạnh má đào, quả là một trang tuyệt thế giai nhân. Đám người xung quanh ào ạt đồng loạt hít vào một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn vị mỹ nhân nọ, tiếc nuối vô cùng.Lục Tiểu Thanh nhức đầu nói: “Không phải, ta không phải có ý đó, xin tiểu thư đừng hiểu lầm.”Vị tiểu thư lại càng tiến tới sát hơn trước, áp bách Lục Tiểu Thanh: “Vậy thì ý của Lục công tử là gì? Có phải công tử cảm thấy Ngô Lệ Hoa ta có thể tùy ý khinh bạc? Hay là công tử cảm thấy hôm nay ta ném tú tuyển rể trước mặt mọi người là hành vi phóng đãng, đánh mất thể diện nữ nhi chốn khuê phòng, vì vậy công tử coi thường khinh miệt ta sao? Hừ, Ngô Lệ Hoa ta mặc dù xuất thân thương gia, trong nhà không có ai làm quan, lại không được bồi dưỡng giáo dục đầy đủ tam tòng tứ đức, nhưng cũng không phải là loại người không biết phải trái, trắng đen, không phải hạng nữ tử nông cạn không biết giữ mình trong sạch, nếu hôm nay công tử cảm thấy ta không xứng với ngài, thì Ngô Lệ Hoa ta không còn mặt mũi nào sống trên thế gian này nữa.” Dứt lời lùi về phía sau hai bước, rút ra một cây trường đao, dứt khoát cứa lên cổ mình.Lục Tiểu Thanh kinh hãi không kịp nghĩ ngợi gì liền nhào lên, trong nháy mắt đưa tay ra nắm lấy lưỡi đao, động tác của Ngô Lệ Hoa quá nhanh, thái độ lại dứt khoát, kiên quyết dùng sức rất lớn, tuy rằng Lục Tiểu Thanh nắm được lưỡi đao nhưng cây trường đao vẫn kịp để lại trên cổ Ngô Lệ Hoa một vết máu rất dài, cũng may không quá sâu.Lúc này đám người xung quanh mới bừng tỉnh, tất cả đều kinh hô, Ngô Uy đứng bên cạnh kinh sợ: “Hoa nhi, con làm cái gì vậy?” Sắc mặt ông ta tái nhợt, vội vàng bước lên phía trước giằng cây đao ra, Ngô Lệ Hoa lấy lại bình tĩnh nói: “Con không sao.” Lại thấy Lục Tiểu Thanh bàn tay còn nắm chặt lưỡi đao, máu tươi dần dần chảy đầm đìa, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống, Ngô Lệ Hoa liền vội vã buông đao ra, cầm lấy tay Lục Tiểu Thanh lo lắng hỏi: “Công tử không sao chứ? Tại sao lại có thể tay không nắm lấy lưỡi đao như vậy, nguy hiểm quá, mau, mau, mau đi tìm đại phu!” Có người đứng gần đó đã bắt đầu lao nhao tìm cách cầm máu tạm thời.Lục Tiểu Thanh thấy lòng bàn tay truyền tới cơn đau dữ dội, lúc này hồn vía mới kịp quay trở về với cố chủ: Mình bị làm sao vậy nhỉ? Cư nhiên đần độn tay không bắt đao, cái tay của ta thế là tàn đời rồi! Trời ơi, bà cô của ta ơi, ngươi kiên cường khí khái nảy lửa như thế xem ra chỉ còn cách nói cho vị tiểu thư này mình là nữ thôi, để chậm trễ thêm nữa e rằng không chỉ chết oan một mạng người đâu.Lòng đã quyết, Lục Tiểu Thanh thẳng thắn nhìn vẻ mặt lo lắng của Ngô Lệ Hoa rồi nói: “Nếu ta nói ta là nữ tử, cô nương có thể lựa chọn một người khác xứng đáng hơn không?”
|
Chương 27: Một Nữ Tử Tốt
Ngô Lệ Hoa nghe vậy ngẩn người, sau đó bình tĩnh nhìn Lục Tiểu Thanh chân thật đáng tin nói: “Tú cầu của ta chỉ ném một lần, nếu công tử đã tiếp được tú cầu, ta tin tưởng đây là duyên phận, nếu công tử là nữ, được thôi, Ngô Lệ Hoa ta cũng chấp nhận, cả đời làm trâu làm ngựa, là nô là tỳ cũng muốn đi theo ngài.”Trời ạ, đã nói đến mức này rồi, nàng còn có thể nói được cái gì nữa đây? Lục Tiểu Thanh sau một tiếng thở dài, không biết chính mình còn có thể nói cái gì được nữa, lại thủy chung không nghĩ hại nữ tử xinh đẹp chấp nhất này, dừng một chút há miệng thở dốc. Ngô Lệ Hoa thấy Lục Tiểu Thanh đang muốn nói chuyện, liền lên tiếng chặn ngang trước khi Lục Tiểu Thanh kịp mở miệng: “Có gì công tử để sau hẵng nói, hôm nay việc này đã định như vậy rồi, Ngô Lệ Hoa ta tuy rằng không phải là nhân vật lớn một lời nói đáng giá ngàn vàng gì, nhưng là lời đã nói ra như bát nước đã hắt đi, không thể sửa đổi. Ngài là nam nhân, sẽ là tướng công của ta; Ngài là nữ nhân, chính là tiểu thư của ta, Ngô Lệ Hoa ta đời này ở cùng ngài.”Lục Tiểu Thanh lần đầu tiên khóc không ra nước mắt, lần đầu tiên được người thổ lộ, lại cũng là một nữ tử; Lần đầu tiên nghe được lời thề nguyện sống chết có nhau như thế, đã có loại xúc động muốn phát cuồng; Lần đầu tiên bị người khác không trâu bắt chó đi cày, loại cục diện tiến cũng không được mà lui cũng không xong này thật sự là có thể làm cho người ta nổi điên. Ở cùng một chỗ nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên Lục Tiểu Thanh xúc động nghĩ muốn đem Lý Quân Hiên bóp chết, nếu không phải hắn tránh ra, mình làm sao có thể lưu lạc đến nước này, trời ạ~, người không có mắt a~. Nữ tử thời cổ danh tiết rất là quan trọng, tuy rằng là ở Đường triều, nhưng một nữ tử chưa gả ở dưới tình huống bị người khác công khai vứt bỏ như thế, sợ là cả đời cũng không ngẩng đầu lên được. Cho dù nói cho nàng biết mình chính là nữ tử, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy cũng sẽ trở thành là một chuyện chê cười lớn nhất khắp thiên hạ này. Aiz, nếu đổi thành là nữ tử khác, phần lớn liền sẽ xoay người rời đi, bất kể là danh tiết của nàng cũng không quan tâm. Nhưng tính cách của Ngô Lệ Hoa cương liệt như thế, làm việc lớn mật như thế, tùy ý, có chút giống với tính cách của mình, mà mình cũng không muốn với tính tình của mình sẽ làm hỏng cả đời hạnh phúc của nàng.Đìang trong lúc do dự không biết làm sao, thì Ngô Lệ Hoa đã mang theo nàng ngồi lên trên xe ngựa, hướng Ngô gia mà đi.Vì Lục Tiểu Thanh trên tay có thương tích cần trị liệu, vừa muốn ứng phó với phần đông tân khách tiến đến chúc mừng, Ngô Chi Hạo lại không ở bên cạnh, Ngô Uy bị việc xoay như chong chóng, cho nên cũng không có đến khảo vấn mười tám đời tổ tông của Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh đến là nhẹ nhàng thở ra một cái, nhìn Ngô Lệ Hoa trước mặt vì mình bận rộn việc trước việc sau, trong lòng vừa thấy buồn cười, vừa thấy bất đắc dĩ, còn có một tia thưởng thức.Nhìn Ngô Lệ Hoa thật cẩn thận vì mình băng bó tốt miệng vết thương, trên mặt tươi cười vừa thẹn thùng lại ôn nhu, Lục Tiểu Thanh nhất thời cười khổ, chính mình như vậy đưa tay ra, không phải vì người âu yếm, mà là vì nữ tử trước mắt mới gặp, một boss lừng lẫy như thế, làm kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, lại đổi lấy tấm chân tình của nữ tử trước mắt, thật không biết là ông trời có mắt hay không.Lục Tiểu Thanh cúi đầu thở dài một hơi, thấy Ngô Lệ Hoa ngẩng đầu nhìn mình, Lục Tiểu Thanh cắn cắn môi, nói sớm hay muộn, chung quy là vẫn phải nói ra sự thật, không khỏi nhìn chăm chú vào Ngô Lệ Hoa nhẹ giọng nói: “Lệ Hoa, ta thật sự không thể cưới ngươi, bởi vì ta cũng là một nữ tử.”Ngô Lệ Hoa nhất thời thay đổi sắc mặt, trên mặt xanh trắng lần lượt thay đổi, sau bình tĩnh nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh khe khẽ thở dài chậm rãi cởi quần áo trên người ra. Nửa ngày, Ngô Lệ Hoa bất động cắn chặt môi nhìn Lục Tiểu Thanh đã một lần nữa mặc quần áo vào, trong mắt lệ quang chớp động lại liều mạng không cho nó rơi xuống.Lục Tiểu Thanh bất đắc dĩ nói: “Lệ Hoa, hôm nay tú cầu kia cũng không phải ta nghĩ tiếp, là người phía trước ta vừa vặn tránh ra, ta bất quá bị nó rơi trúng vào thôi. Thời điểm ở trên đường ta đã nghĩ nói với ngươi rằng ta là nữ tử, có thể thấy được ngươi cương liệt như vậy, ta lại không dám nói, đồng thời cũng sợ ngươi bởi vì ta mà trở thành trò cười cho toàn bộ Dương Châu, cho nên, Lệ Hoa, chớ có trách ta, ta thật sự không phải cố ý.”Dừng một chút lại nói: “Lệ Hoa, nếu không như vầy đi, tuy rằng ta hôm nay đã làm hỏng mất đại hội chọn rể của ngươi, ta đây sẽ trả cho ngươi một vị tướng công thật tốt, ngươi xem Lý Quân Hiên được không, ta thấy ca ca Ngô Chi Hạo của ngươi rất muốn ngươi gả cho hắn, ta làm bà mối cho ngươi được không?”Nửa ngày không thấy Ngô Lệ Hoa nói chuyện, Lục Tiểu Thanh đau đầu nói: “Nếu không ngươi tự mình tuyển, nếu ngươi đã xem vừa mắt thiếu gia nhà ai, Lục Tiểu Thanh ta tự mình ra mặt cho ngươi, ta có là thủ đoạn, cho dù hắn đã có thê tử, ta cũng làm cho hắn hưu thê lấy ngươi, quyết không ủy khuất ngươi, ngươi xem có được không?”Thấy Ngô Lệ Hoa vẫn như trước cắn chặt môi, giọt máu như trân châu một giọt lại một giọt theo bên môi giỏ xuống, trong mắt nước mắt chịu đựng cũng rốt cục đổ rào rào xuống hai má, Lục Tiểu Thanh chân tay luống cuống không biết bây giờ nên làm cái gì là tốt nhất, liên thanh nói: “Đừng khóc, đừng khóc, tất cả đều là do ta không tốt, ngươi đừng khóc a~, ta cam đoan sẽ tìm được cho ngươi một vị hôn phu thật tốt, được không? Ngươi đừng khóc, đừng khóc, trời ạ, ta sợ nhất chính là nhìn người khác khóc.”
|
Nhìn Lục Tiểu Thanh hoang mang rối loạn không biết phải làm sao, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, hai tay vươn ra thụt vào ở giữa không trung nghĩ giúp Ngô Lệ Hoa lau lệ, lại không dám tiến lên, vẻ mặt kích động, không thể nề hà, chả hiểu vì sao. Nửa ngày Ngô Lệ Hoa cố gắng ngừng rơi nước mắt nói: “Ngươi làm sao trà trộn được vào đây? Trong sân mọi người đều là phải trải qua kiểm chứng, tuyệt không có lấy nữ...... Chỉ chọn nam nhân, ngươi...... ngươi rốt cuộc là ai?”Lục Tiểu Thanh thấy Ngô Lệ Hoa thật vất vả cố gắng không khóc, nàng đáp: “Ta là vào với ca ca của ngươi, ta cùng hai bằng hữu ở Tô Châu gặp được ca ca của ngươi, chính là cái tên Lý Quân Hiên cùng Lý Quỳnh, ca ca của ngươi mời Lý Quân Hiên tới tham gia đại hội chọn rể của ngươi, ta cũng liền theo tới xem náo nhiệt. Ta vốn vẫn đứng ở bên ngoài tuyến trên, chính là ta không nghĩ tới tú cầu sẽ lại hướng ta bay tới, ta...... Ta sợ bị đánh trúng, theo bản năng liền tiếp lấy.”Lúc này Ngô Lệ Hoa ngừng khóc, bình tĩnh nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh cảm thấy rất oan uổng, cũng không phải chính mình nghĩ tiếp tú cầu, bây giờ còn phải ăn nói khép nép chịu tội, nghĩ tức giận lại cảm thấy người càng nên tức giận nhất bây giờ chính là Ngô Lệ Hoa, nhưng nghĩ không tức giận thật là cảm thấy chính mình cũng thực oan, không khỏi điềm đạm đáng yêu nhìn Ngô Lệ Hoa.Trầm mặc một lát, Ngô Lệ Hoa ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng nói: “Thật sự là số mệnh a~, không nghĩ tới an bài nghiêm mật như vậy, kết quả cũng là sai lầm của người một nhà, nghĩ rằng Ngô Lệ Hoa ta khí chất cao ngạo, không để phú thương tài tử Dương Châu ở trong mắt, ai ngờ kết quả là lại gặp được ngươi. Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, nếu trúng mục tiêu nhất định Ngô Lệ Hoa ta không nên lập gia đình, đành phải cô độc sống nốt quãng đời còn lại vậy.”Lục Tiểu Thanh thấy Ngô Lệ Hoa thần sắc thê lương, vội nói: “Đừng, đừng, đừng, ngươi còn có thể tìm a~, hay là nói ta......Ừm...... Thân có bệnh tật, hoặc là nói...... Ai nha dù sao cái gì khó nghe, cái gì đối với ta không tốt ngươi cứ việc đổ lên đầu ta, để cho người khác biết không phải là lỗi của ngươi, tất cả đều là ta sai, ngươi lại có thể chọn rể a~. Ở đại hội ta cũng chính là nghĩ như vậy, cho nên ta mới không có trước mặt mọi người nói ra ta là nữ tử, như vậy ngươi sẽ trở thành trò cười cho mọi người, về phần cần phải làm sao cho tốt, chỉ cần nói cho phụ thân của ngươi biết rõ tất cả, còn có cái gì có thể không giải quyết được, ngươi cũng đừng nói ngươi không lấy chồng, ngươi đừng làm ta sợ, ta cũng không thể chịu được bị người ta dọa lớn như thế này đâu.”Ngô Lệ Hoa thấy Lục Tiểu Thanh vừa thân thiết, vừa nóng lòng lên tiếng nhận trách nhiệm, hít sâu một hơi nói: “Ta hôm nay đã đem những lời kia tuyên bố trước mặt mọi người, không còn có con đường để quay lại. Huống chi Ngô Lệ Hoa ta tính tình cao ngạo, không biết đã cự tuyệt bao nhiêu người đến cầu hôn rồi, ta chính là muốn tìm một người hợp ý với mình, cho nên mới kéo dài tới hôm nay, đã gần hai mươi tuổi còn chưa lấy chồng. Nhà khác thấy nhà ta có tiền, trước mặt không nói, sau lưng khẳng định tránh không được nói nhảm, đối với ngươi chính mình sống vui vẻ, đương nhiên là không đem những điều này để ở trong lòng. Hôm nay ta công khai chọn rể từng có nói, mặc kệ kết quả như thế nào chỉ tuyển một lần, nếu như lật lọng, Ngô Lệ Hoa ta đầu không ngóc lên được, nói tiếp cho dù lại chọn rể nữa, không biết ta lại tuyển phải một người như thế nào đây, nếu là người lòng dạ hẹp hòi, lấy chuyện này để giễu cợt ta, người như vậy ta thà rằng không lấy chồng, còn hơn là phải chịu sự ủy khuất này.”Lục Tiểu Thanh không nghĩ tới Ngô Lệ Hoa này tính cách thật thanh cao, lại nhìn thấu sự đời như thế, chấp nhất duy trì ý nghĩ của chính mình như thế, chắc chắn ở cổ đại sẽ bị coi là một nữ tử kỳ lạ, không khỏi vừa đồng tình, vừa buồn rầu nói: “Vậy…vậy phải làm sao bây giờ? Ta phá hủy đại sự của ngươi, phải làm sao bây giờ ?”Ngô Lệ Hoa lau khô nước mắt vương trên mặt, so với Lục Tiểu Thanh còn tỉnh táo lại hơn nhiều, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Quên đi, chuyện cũng đã xảy ra như thế rồi, ta cũng không trách ngươi, nếu ông trời muốn ta gặp gỡ ngươi, khẳng định là có lý do của ông trời, ta không được phép lựa chọn khác, về sau Lệ Hoa liền đi theo tiểu thư.” Dứt lời hơi hơi xoay người hướng Lục Tiểu Thanh nhẹ nhàng thi lễ một cái, đúng là một người nói được thì làm được.Lục Tiểu Thanh kinh hãi xông về phía trước, tiến đến đem Ngô Lệ Hoa nâng dậy, không chú ý tay bị thương, dùng sức nâng Ngô Lệ Hoa, lập tức đau nhe răng trợn mắt, nước mắt chảy ròng, một mặt đau khóc trong đau đớn, một mặt vội la lên: “Không, không được, ta cái dạng này làm sao có thể trở thành tiểu thư của ngươi được, ngươi nhưng đừng thật sự ngốc như vậy, ta so ra lớn hơn so với ngươi, gọi ta một tiếng tỷ tỷ là được rồi, ôi, nếu trong lòng không muốn, bảo Lục Tiểu Thanh ta một tiếng là được rồi, nhưng đừng gọi cái gì tiểu thư, ta vừa nghe đã cảm thấy vừa buồn nôn vừa sợ hãi.”
|