Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh
|
|
Chương 58:Trò giỏi hơn thầy
Lan Tâm a một tiếng rồi cười khanh khách nói: “Chủ yếu là bốn người bọn muội sợ tỷ tỷ ở đây một mình buồn chán, nên bọn muội đi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ ở đây mà bọn muội lại ở trên núi, bọn muội không yên tâm. Nên có mưa hay không mặc dù bọn muội cũng tò mò, nhưng không quan tâm nhiều lắm, tỷ tỷ mới là mối quan tâm lớn của bọn muội nên quyết định xuống dưới với tỷ tỷ”Tiểu Thanh liên tục gật gù rồi giơ ngón cái lên với Lan Tâm nói “Quả nhiên là tâm huyết của ta, không hổ theo ta từ ngày đó, nói mà mặt không đỏ, tim không đập loạn, đúng là muội muội của ta”Lan Tâm không thay đổi sắc mặt, nghiêm trang nói: “Tỷ tỷ, Lan Tâm đâu có nói dối, những lời muội nói đều là thật, không tin tỷ tỷ hỏi ba người còn lại xem”. Lục Tụ vừa cười vừa gật đầu nói: “Đúng vậy, Lan Tâm nói thật đó, bọn muội đều vì tỷ tỷ nên mới xuống đây” Hồng Ngọc và Tiêu Xảo ở bên cạnh yên lặng cười.Lục Tiểu Thanh đưa hai tay ra ôm vai Lan Tâm, cảm khái nói “Thật sự là trò giỏi hơn thầy, trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy. Về sau tất cả bản lĩnh của ta sẽ để truyền lại cho muội, đã lâu rồi không gặp được người có ngộ tính cao như vậy. Lục Tụ, muội xem bản thân mình xem, chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra muội đang nói dối. Tất cả là kỹ xảo, cho dù nói dối cũng cần phải có kỹ xảo, về sau chú ý học tập Lan Tâm nhiều một chút”.Lan Tâm nghi hoặc nhìn Tiểu Thanh nói: “Tỷ tỷ, Lan Tâm là người thật thà, đâu có nói dối đâu? Tỷ tỷ đừng nói như vậy làm hỏng thanh danh của Lan Tâm”Tiểu Thanh giơ ngón tay cái lên, sợ hãi than: “Cao nhân, thật sự là cao nhân, nói dối không chớp mắt, có muội muội như vậy xem ra địa vị của ta thật sự bị đe dọa nha. Tông sư bịa chuyện mà bị đệ tử qua mặt thì ta còn chút thể diện nào chứ!”Bốn nha đầu nghe Tiểu Thanh nói xong đều vờ tức giận, giậm chân, làm bộ gào khóc oan ức, rồi tất cả đều không nhịn được mà phá lên cười ha ha. Hồng Ngọc cười nói: “Nhìn xem bộ dạng chúng ta thế nào, đều giống bọn lưu manh hết cả rồi, tất cả đều bị tỷ tỷ làm hỏng rồi.”Tiêu Xảo vừa cười vừa nói: “Không có biện pháp, người ta nói vật họp theo loài, chúng ta phần lớn đều giống tỷ tỷ, nói cười vô căn cứ, là người thật hoang đường.”Lục Tụ nói tiếp: “Đúng vậy, nếu chúng ta không giống tỷ tỷ, thì ngày đó đã không theo nàng rời khỏi Quận Vương gia. Bình thường người ta sẽ nói như vậy là bất trung, bất nhân, là một đám vong ân phụ nghĩa. Nhưng đi theo tỷ tỷ giống như chuyện kinh thiên địa nghĩa, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, làm người như vậy mới vui sướng, tiêu sái.”Lan Tâm nghiêm túc gật đầu, cười nói: “Đi theo tỷ tỷ làm Lan Tâm cảm thấy mình giống như nam tử. Muốn làm gì thì làm thế đó, hoàn toàn tự do tự tại, không phải theo tôn ti trật tự. Đây là việc ngày xưa Lan Tâm hoàn toàn không nghĩ tới. Ngày xưa chỉ biết chúng ta là thân phận nha hoàn, nếu được chủ tử để mắt thì coi như là nha hoàn thị tẩm. Bây giờ mới thấy trời đất bao la, so với trước kia như ếch ngồi đáy giếng.”Bốn nha đầu lúc này đều nghiêm túc, Hồng Ngọc nói: “Trước kia ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày ta có thể ở trong Tấn Vương phủ ra lệnh cho nhiều người như vậy. Cũng đã từng nghĩ tới mình được chủ tử đánh giá cao, nhưng chưa từng nghĩ mình theo tỷ tỷ làm quản gia, chỉ với mấy tỷ muội chúng ta mà thu vén gọn gàng Tấn vương phủ, thật tự hào. Bây giờ mới biết được cuộc sống có rất nhiều lựa chọn, không vì bản thân là nữ tử mà phải phụ thuộc, mà chúng ta cũng có thể tự quyết định cuộc sống của mình.”Lục Tụ cũng gật đầu đồng ý, Tiểu Thanh vẫy vẫy tay nói: “Trời đất bao la, các muội mới nhìn thấy được bao nhiêu? Sau này ta đưa các muội đi du ngoạn, ăn thịt cừu cả tảng lớn, uống rượu bằng bát to, sống như vậy mới vui vẻ. Trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi, sống như vậy mới là sống.”Cả đám nhìn nhau nói: “Nghe tỷ tỷ nói thật hay, chúng muội nhất định đi theo tỷ tỷ.”Tiểu Thanh liếc mắt nhìn vẻ mặt mong chờ của bốn người, cười hắc hắc nói: “Lời nói mà thôi, tin thật sao? Muốn thật sao?”Bốn người vẻ mặt hung tợn, đều đứng dậy hướng về phía Tiểu Thanh, Tiểu Thanh thấy bốn người vẻ mặt hung hăng vội vàng nói: “Làm gì vậy? Làm gì vậy? Lời nói thôi mà, không cần phải tức giận nha”Lan Tâm nghiến răng nói: “Tỷ nói xem, dám lừa gạt chúng ta, đúng là không muốn sống, bọn tỷ muội, tỷ tỷ cần được giáo huấn, xông lên” Dứt lời, bốn nha đầu như bầy sói lao vào đánh hổ.Chỉ nghe một tiếng hét thảm, rồi sau đó là “khanh khách” “ha ha ha” “Hắc hắc hắc”... Âm thanh vừa cười vừa trêu đùa vang xa. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng Tiểu Thanh cầu xin: “Bốn nha đầu tha mạng a~, tỷ tỷ không dám nói dối, đều mang các muội đi cùng, a....”Trên núi, Vô Diễm và Thiên Vũ vẫn đang quan sát bầu trời và đốt lửa nhìn nhau cười khổ. Thiên Vũ lắc đầu khẽ cười nói: “Khi nào thì Tiểu Thanh có thể ngồi yên được. Giao việc cho chúng ta, còn nàng thì chạy ra một chỗ nghỉ ngơi. Ban đầu đệ còn tưởng dựng gian chòi để cầu mưa, hóa ra là dựng chòi cho nàng che nắng. Đúng là làm cho người ta không tưởng tượng được.”Vô Diễm cũng cong cong khóe miệng nói: “Nàng đúng là rất lười, có thể ngồi quyết không đứng, có thể nằm quyết không ngồi, muốn nàng hướng dẫn cho đệ thì còn được, muốn nàng bắt tay vào làm việc là điều không tưởng. Ta nghĩ nếu không có chúng ta làm thay nàng, chắc chắn nàng sẽ không nói nàng có cách cầu mưa, đúng là lười thật sự.”Thiên Vũ thấy Vô Diễm nói về Tiểu Thanh thật đúng, không khỏi bật cười nói: “Tiểu Thanh đúng là người như vậy, tính cách bốc đồng, bên ngoài thì tỏ vẻ không quan tâm. Thật ra trong lòng rất mềm yếu, thấy dân chúng chịu khổ, nàng không nói gì mà trực tiếp hành động giúp họ, nữ tử như vậy quả thật khó tìm.”Vô Diễm cười nói: “Đệ lại đề cao nàng như vậy. Nếu đệ hỏi nàng vì sao muốn cầu mưa? Nàng chắc chắn sẽ mở miệng nói đạo lý to lớn, thực ra là nàng nhất thời mềm lòng. Nếu không có chúng ta hỗ trợ, nàng cùng lắm chỉ thở dài than sao trời không mưa làm cho dân chúng khổ sở. Còn nàng cùng lắm là chịu được hai ngày rồi chạy đi Giang Nam tránh nóng. Lòng nhiệt tình của nàng chỉ có bấy nhiêu đó, nếu quá, dù cho trời sập xuống nàng cũng mặc kệ, vì còn nhiều người khác cao hơn nàng đứng chống trời, không tới lượt nàng lo lắng.”Thiên Vũ ngẫm lại cũng thấy Vô Diễm nói có lý, thấp giọng cười nói: “Tiểu Thanh này cả người đầy khuyết điểm, lại làm cho mọi người yêu quý, nên dù có là khuyết điểm cũng thấy đáng yêu.”Vô Diễm quay đầu nhìn gian chòi dựng trên sườn núi, trên gương mặt lãnh khốc toát ra nét ôn nhu, cười nói: “Làm người thì có ai không có khuyết điểm cơ chứ, nàng đem khuyết điểm phô ra, ưu điểm lại giấu bên trong. Nếu không hiểu nàng mà chỉ nghe nàng nói thì sẽ thấy nàng là người kiêu ngạo, ương ngạnh, không có lễ giáo, là người không có đầu óc. Thực tế nàng sống tự do, tiêu sái, lễ tiết thế gian không gò ép được nàng, nàng tự do làm theo ý mình.”Thiên Vũ đồng ý nói: “Có lẽ ở thời của nàng mọi người đều tự do, không có nhiều quy củ, không có nhiều bận tâm, nên mới có Tiểu Thanh tiêu sái như vậy.”Vô Diễm gật đầu nói: “Đúng vậy, nên thực hiện ý tưởng của nàng thật kinh thế hãi tục. Nhưng tính cách của nàng rất dễ đắc tội với người khác. Có lẽ nàng thấy nàng không có gì sai, nhưng ở kinh thành sẽ nảy sinh rất nhiều chuyện, cho nên ở đây chỉ chúng ta mới có thể bảo hộ nàng. Chỉ có chúng ta mới có khả năng che chắn cho nàng. Ngay cả có một số việc nàng không thích, nhưng chúng ta sẽ vẫn bảo vệ nàng.”Thiên Vũ liếc Vô Diễm rồi nói: “Đệ không hỏi nàng vì sao bỏ phủ của huynh chạy sang phủ nhà đệ, cũng không biết vì sao nàng tức giận. Nhưng huynh nói đúng, ở thế giới này chỉ có chúng ta bảo hộ cho nàng, mà chúng ta lại càng không muốn thương tổn nàng.”Vô Diễm trầm mặc một lát rồi nói: “Ta sẽ không thương tổn nàng, sao ta có thể thương tổn nàng chứ.”
|
Chương 59:Thần mưa
Ánh lửa sáng rực nửa bầu trời, độ nóng trên đỉnh núi đã cao đến mức khủng bố, bọn gia đinh giúp duy trì ngọn lửa cũng chịu không nổi đều lui ra phía sau thật xa, người Vô Diễm sớm đã đầy mồ hôi, nhíu mày nói: “Thiêu đốt mãi như thế, ngay cả hòn đá cũng phải nứt ra, cụ thể là muốn làm gì đây?”Thiên Vũ một bên lau mồ hồi, nói: “Chúng ta đi hỏi Tiểu Thanh thử xem, đệ cũng muốn biết nàng đang tính làm cái gì? Nàng làm cho chúng ta đến làm việc này, chắc không phải cùng chúng ta vui đùa.”Vô Diễm gật đầu nói: “Tuy rằng cho tới giờ nàng không đứng đắn lắm, bất quá chuyện đại sự nàng phân định rất rõ ràng, chúng ta đi hỏi một chút cũng tốt, để còn tính toán xem còn cần chuẩn bị bao nhiêu củi lửa.”Đứng trước mái chòi, Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn làn khói trắng lượn lờ, lại cúi đầu cùng bốn nha đầu nói giỡn, Hồng Ngọc nhìn động tác Lục Tiểu Thanh, vội hỏi: “Tỷ tỷ, thế nào rồi? Hôm nay trời có mưa không?”Lục Tiểu Thanh thấy bốn nha đầu đều nhìn mình chăm chú, ho khan một tiếng nói: “Ta có nói ta nhất định có thể làm cho ông trời đổ mưa xuống sao?”Lục Tụ bất mãn nói: “Tỷ tỷ, đừng nói giỡn, chúng em đều rất muốn biết thật sự có thể cầu được trời mưa hay không?”“Đúng, chúng ta cũng muốn biết vì sao Tiểu Thanh lại làm như vậy? Có thể hay không giải thích cho chúng ta một chút, làm vậy cùng cầu mưa có quan hệ gì, Tiểu Thanh?” Lục Tiểu Thanh quay đầu vừa thấy Thiên Vũ cùng Vô Diễm đứng ở sau lưng mình.Lục Tiểu Thanh vẻ mặt thần bí hắc hắc cười nói: “Lý do của ta rất phức tạp, mọi người nghe cũng không hiểu đâu.”Vô Diễm lập tức cầm lấy một miếng dưa hấu nói: “Nàng không nói làm sao mà biết chúng ta nghe không hiểu?”Lục Tiểu Thanh liếc Vô Diễm một cái nói: “Tốt, vậy huynh biết cái gì gọi là áp khí không? Cái gì gọi là dòng khí biến đổi không? Cái gì gọi là phân tử nước không? Cái gì gọi là không khí đối lưu không? Hiểu được ta nói cái gì không? Nghe tên thôi huynh đã không hiểu, còn muốn ta giải thích thế nào đây, mấy thứ này không phải trong lúc nhất thời là có thể nói rõ.”Khinh bỉ nhìn Vô Diễm một cái, khó có được dịp chèn ép Vô Diễm, Lục Tiểu Thanh trong lòng không khỏi vui vẻ. Thấy Vô Diễm tức giận trừng mắt nàng, Lục Tiểu Thanh cực kiêu ngạo nói: “Không có biện pháp, không phải ta không nói, mà là huynh thật sự không biết a~, nói cũng chỉ lãng phí nước miếng của ta, phải biết rằng trời nóng, lãng phí nước miếng là hành vi rất đáng xấu hổ.”Vô Diễm cười cũng không được, trừng mắt nhìn nàng, bên cạnh Thiên Vũ lắc đầu cười nói: “Tiểu Thanh, cũng chỉ có nàng mới có thể làm cho Vô Diễm á khẩu không trả lời được, ta thật nể nàng.”Lục Tiểu Thanh đắc ý chưa kịp khen chính mình một phen, Vô Diễm đã nhìn nàng nói: “Nàng nói ra sợ chúng ta không hiểu, mà chỉ khẳng định là một mình nàng biết, nhưng có lẽ nàng cũng biết không nhiều, nên làm sao nói với chúng ta được?”Tên Vô Diễm này thật là đáng ghét, sao lại có thể hiểu rõ ta như vậy? Đúng là không có biện pháp, lúc trước vật lý, hóa học, toán học, các môn tự nhiên đều học không giỏi, chỉ biết mỗi thứ một chút, chỉ cần trong lòng hiểu được làm như vậy đúng là được rồi, thật sự để trời mưa, mà để ta nói ra nguyên do, thật sự có lỗi, ta phải trở về học lại.Hung hăng trừng mắt nhìn Vô Diễm một cái, bị chàng nói chọc đúng chỗ đau thực là khó chịu, hừ một tiếng nói: “Huynh biết cái gì? Ta chỉ là không nghĩ đàn gảy tai trâu mà thôi, bản lĩnh của ta đợi lát nữa huynh sẽ biết, hù chết huynh cho mà xem.” Nói xong, quay đầu đi không để ý tới Vô Diễm.Thiên Vũ bật cười nói: “Tiểu Thanh, nàng ngày nào cũng cùng Vô Diễm cãi nhau, chẳng thấy khi nào thấy hai người hòa thuận cả, ở Giang Nam ầm ĩ đến kinh thành còn không kết thúc sao, ta xem hai người thật sự là bát tự tương khắc mà.” Vô Diễm cùng Lục Tiểu Thanh cực kì ăn ý đồng thời hừ lạnh.Đại hỏa từ sáng sớm đốt cho tới chạng vạng, gia đinh hai phủ không biết đã chạy bao nhiêu lần vận chuyển củi, một số người dân trong thành thấy lửa đốt trên núi cả ngày, nên không ít người giúp đỡ dùng xe ngựa vận chuyển củi lên, đều do lòng hiếu kỳ nên cả kinh thành tuy rằng biết là hai vương phủ vận cả chuyển củi ra khỏi thành, nhưng cũng không yên lòng phái người tới xem thế nào.Hôm nay nhìn cảnh vật như ở hỏa tinh, hoa màu quanh đây đã muốn mau khô héo hoàn toàn, Thiên Vũ cùng Vô Diễm cũng từng nghĩ đến chuyện này, nên đã cố ý chọn ngọn núi cao cách khá xa dân cư, lại không có cây cối chỉ có đất đá xung quanh, bằng không thực sự khi gió thổi qua, nếu vẫn chưa có mưa xuống, thì chắc họ sẽ biến thành heo quay mất.Sắc trời tối dần, người chung quanh chậm rãi hơn, những người đang đứng vây quanh ở giữa sườn núi đều ghé tai nghị luận, không biết người nghĩ ra cách đốt lửa trên núi này có phải đầu óc bị nhúng vào nước hay không, lãng phí nhiều củi như vậy để đốt không như thế, quả nhiên là vương phủ, ngay cả thiêu củi cũng phải làm hơn người.Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn đã nửa ngày, Thiên Vũ, Vô Diễm, cùng bốn nha đầu xung quanh nàng cũng không nói được lời nào, mà chỉ nhìn biểu tình của nàng, lúc này sắc trời đối với bọn họ mà nói căn bản là không quan trọng, quan trọng là thần sắc trên mặt Lục Tiểu Thanh biến hóa, dù sao về thời tiết, bọn họ có xem cũng không hiểu, sắc mặt thì có lẽ hiểu được một chút.Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn trời, mây trên trời dần dần biến sắc, mặc dù có ánh sáng, nhưng thật sự có cảm giác rất nặng, không khỏi hô lên một tiếng, Thiên Vũ đứng bên cạnh chăm chú nhìn nàng với vẻ mặt khẩn trương.Trời chậm rãi nổi gió, đầu tiên là nhẹ nhàng thổi, càng lúc càng lớn hơn, làm cho ngọn lửa trên đỉnh núi hừng hực ánh lửa lại càng lúc càng lớn, sắc trời rất nhanh đã tối, Lục Tiểu Thanh vỗ tay một cái vui vẻ nói: “Thành công rồi, thành công rồi.”Thiên Vũ lúc này cũng cảm thấy trời đất biến hóa, ngẩng đầu nhìn chăm chú lên bầu trời, bốn nha đầu vẻ mặt kích động lao ra khỏi mái che nắng, gắt gao trừng mắt nhìn trời. Người xung quanh vốn đến xem náo nhiệt cũng cảm giác được không khí biến hóa, gió lớn như vậy là điềm báo trời muốn mưa, tục ngữ nói: Gió thổi trước mưa giông. Điều này khẳng định hôm nay trời sẽ mưa, nên không khỏi đều khẩn trương trừng mắt nhìn trời.Nửa ngày, trong không trung ầm vang một tiếng sấm, tiếp theo một đạo tia chớp từ trên cao bổ xuống, sắc trời toàn bộ tối hẳn, nối gót tiếng sấm này lại là một đạo thanh âm vang lên thấu trời đất, một đạo tia chớp theo đuôi hướng đường chân trời mà xuống, thanh âm tha thiết kia giống như ước mơ đã qua vài thế kỷ, từng giọt từng giọt nước mưa rơi xuống, trời đã mưa.Điên rồi, mọi người ở giữa sườn núi ôm nhau nhảy nhót như điên, một đám so với cắn thuốc còn muốn hưng phấn hơn, Lục Tiểu Thanh tránh ở mái che nắng nhìn người chung quanh, đại đa số mọi người đều giơ hai tay lên cao khóc thương tâm đón mưa, âm thanh gào khóc truyền đi xa xa còn nghe thấy, trên mặt nước mắt cùng mưa hòa làm một, không còn phân ra được đâu là nước mắt nước mưa nữa. Có vài người hết sức chân thành quỳ gối dưới mưa, đối với ông trời quỳ bái, cảm tạ trời xanh rốt cục đã chiếu cố bọn họ.Lần đầu tiên, Lục Tiểu Thanh biết cảm giác lệ nóng doanh tròng, lần đầu tiên cảm thấy nhìn người khác cao hứng, kích động đến khóc, chính mình cũng có một loại cảm giác muốn khóc rống theo bọn họ, loại cảm giác này ở hiện đại sớm đã không còn, cái loại xúc động cùng vui sướng sớm đã mai một trong công việc, đã không có cảm động lây, cũng không có phần kích tình kia.
|
Chương 60: Có khách tới chơi Vô Diễm ngẩng đầu, nhắm mắt để cảm nhận hạt mưa rơi vào mặt, rồi quay sang nhìn Tiểu Thanh cười hỏi: “Thấy vui không?”Tiểu Thanh nhìn mọi người xung quanh rồi gật gật đầu nói: “Rất vui”Vô Diễm lui ra phía sau vài bước, kéo tay Tiểu Thanh đứng vào chòi che nắng để tránh mưa rồi nói: “Cảm ơn nàng đã mang sinh cơ đến cho bọn họ.”Tiểu Thanh liếc Vô Diễm nói: “Huynh cảm tạ ta, ta thấy thật kỳ quái.”“A, vì sao?” Vô Diễm khó hiểu nhìn Tiểu Thanh. Tiểu Thanh lắc đầu nói: “Huynh chưa từng cảm ơn ta, nên ta không quen”Vô Diễm cong cong khóe miệng nói: “Ta không cảm ơn, là chuyện ta làm thì ta cảm ơn nàng làm gì, đây là ta thay bọn họ cảm ơn nàng, bọn họ không biết công lao của nàng, nhưng ta biết.”Tiểu Thanh khẽ cười nói; “Khó trách, khó trách, nhưng ta vẫn không hiểu sao họ lại tạ ông trời? Đúng là không thấy ta ở đây mà, ta là đại thần ở đây, bọn họ lại bỏ qua, thật sự là đã đả kích tâm hồn bé nhỏ của ta mà. Quên đi, nếu bọn họ biết có công nghệ này tồn tại, không khéo lại coi ta là quái vật hay thần linh cũng nên. Nếu coi ta là thần thì ta không để ý, nhưng coi ta là quái vật thì ta rất để ý đó.”Vô Diễm bật cười nói: “Ta mới nói một câu mà nàng lại nói nhiều như vậy! Rõ ràng trong lòng không để tâm, vậy mà lời nói lại muốn người ta coi ngươi là tiểu nhân, nàng là người thế nào ta còn không hiểu hay sao? Tuy lời của nàng cũng là thật, cũng muốn được khen và cảm kích, nhưng khi thấy người khác vui mừng kích động như vậy, nàng cũng không còn muốn họ để ý đến công lao của nàng, nàng nha, nhiều lúc cũng rất đáng quý.”Lục Tiểu Thanh trắng mắt liếc Vô Diễm một cái, rồi quay đầu nhìn hướng khác, trong lòng nặng trữu ưu tư, Vô Diễm quả thật đã hiểu thấu mình, trong lòng trăn trở suy tư gì hắn đều hiểu hết, nhưng, như vậy không tốt, gặp nhau đã muộn, hắn đã có thê thất, mà mình thì không chịu nổi cảnh chia sẻ trượng phu, nếu không sẽ tổn thương đến nữ nhân vô tội khác. Đều là nữ nhân với nhau thì cần gì phải làm khó nhau, hơn nữa, làm nữ nhân ở thời đại này sống vốn không dễ dàng gì, nên tâm tình của Vô Diễm như vậy, bản thân cũng chỉ có thể chôn sâu trong lòng.Trời mưa to suốt một buổi tối, tuy không giải quyết được triệt để tình trạng hạn hán ở kinh thành, nhưng đại bộ phận đều có sức sống trở lại. Tấn Vương phủ ăn mừng suốt đêm, gia đinh và nha hoàn đều được phép uống rượu chúc mừng, chủ vị là Vô Diễm và Thiên Vũ mặt cũng đã đỏ ửng, bọn hạ nhân trò chuyện vui vẻ, rượu cứ hết lại được mang lên. Tất cả mọi người hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc cười hoặc nháo, toàn bộ đại sảnh Tấn Vương phủ giống như toàn thổ phỉ đầu trâu mặt ngựa, cùng nhau náo loạn không phân biệt lớn nhỏ trên dưới.Thiên Vũ hai gò má ửng hổng vì rượu nói: “Người tranh với trời, hôm nay chúng ta lại có thể tranh với trời, đệ chưa bao giờ nghĩ tới, chúng ta có thể tranh với trời.”Vô Diễm cười ha ha nói: “Người với người tranh đấu thì nhiều, người với trời tranh đấu thì rất hiếm”Thiên Vũ vừa uống rượu vừa gật đầu nói: “Tiểu Thanh nói vậy mà đúng, cảm giác thành công thật vui, chúng ta mỗi ngày đều ở trong triều nghị luận, tranh luận rất nhiều, kích động cũng nhiều. Đại nam nhân vậy mà chỉ vì một trận mưa mà kích động đến rơi nước mắt, thật là người không có tiền đồ nha!”Vô Diễm cũng uống cạn chén rượu rồi nói: “Trong đời cũng chỉ có được vài lần rơi nước mắt. Chuyện như vậy trong đời đâu có gặp nhiều lần. Nam nhân không phải là không rơi lệ, mà là không có chuyện gì đáng giá để chúng ta rơi lệ. Bây giờ đã có, đó là niềm kiêu hãnh của chúng ta, là vinh quang của chúng ta.”“Nói rất đúng, nào, Vô Diễm, cạn” Hai chung rượu cụng thật mạnh vào nhau. Đúng là trong cuộc đời khó có được vài lần tỏa sáng.Trong phòng của Tiểu Thanh ở hậu viện, Hồng Ngọc vừa tắt đèn vừa nhìn Tiểu Thanh lắc đầu: “Tỷ tỷ đúng là quái nhân, mọi người đều ở trong sảnh ăn mừng, nàng lại bảo thời tiết mát mẻ chỉ hợp với việc ngủ, khó có được thời điểm như vậy nàng lại chỉ nghĩ đến ngủ, mà cũng chỉ có tỷ tỷ mới làm được như vậy.”Ngày hôm sau, mặt trời lên cao ba sào, nô tài trong Tấn Vương phủ mới thức dậy. Tối hôm qua náo loạn như vậy, giờ một đám đi lại cũng không xong. Người thì nhăn mặt vì đau đầu, người thì cẩn thận quan sát sắc mặt của bốn tiểu tổng quản. Đại tổng quản thì không quản chuyện gì, không quan tâm khi nào thì ngươi thức dậy, chỉ cần không làm phiền nàng, nàng sẽ không để ý ngươi. Còn bốn tiểu tổng quản thì ánh mắt sắc bén, nếu không có chuyện gì thì đối với mọi người hòa nhã, nếu làm sai, chắc sẽ bị đuổi khỏi Tấn Vương phủ.Thấy bốn tiểu tổng quản chỉ đi qua mọi người, coi như không có chuyện gì phát sinh, xem ra cho mọi người thoải mái một chút nên tất cả đều cao hứng, vui vẻ chạy đi làm việc.“A, mỗi ngày ngủ đủ tự nhiên tỉnh.”“Đếm tiền mỏi đến rút gân tay, đúng không?”A, sao lại có người nói thay lời kịch của ta, Tiểu Thanh duỗi người, trợn mắt nhìn lại, thấy Hồng Ngọc cười khổ nhìn nàng: “Tỷ tỷ, giờ nào rồi mà tỷ mới tỉnh? Ngủ dậy đã là giờ cơm chiều, tỷ xem trong phủ có ai lười như tỷ không!”Tiểu Thanh ha ha cười nói: “Người lười có phúc của người lười, cơm đến há mồm, quần áo đến giơ tay, quả là thần tiên.”Hồng Ngọc tức giận nói: “Mau đứng dậy, hôm nay trong phủ có khách, tỷ tỷ là tổng quản cũng phải giữ thể diện chút chứ!”“Có khách sao? Ta không nghe nhầm chứ, Tấn Vương phủ ngoài Vô Diễm hàng ngày đến báo hại thì còn có ai đến chứ! Ta đã hết hy vọng về khả năng xã giao của Thiên Vũ, hôm nay lại có người đến sao?”Hồng Ngọc liếc nhìn Tiểu Thanh rồi khiêu khích nói: “Cũng không biết khách của ai! Muội chỉ biết Thục Vương tới, tỷ tỷ muốn ra ngoài nhận lời xin lỗi của Thục Vương gia không?”Tiểu Thanh ồ một tiếng rồi rất có thành ý nói: “Nếu cho ta mặt mũi như vậy, ta khó mà nói không nhận. Nhưng muội cũng biết rồi đấy, ta da mặt mỏng, kiến thức hạn hẹp, không nhìn được thành ý của người khác, nên người có thành ý tới gặp tốt nhất là để Thiên Vũ đón tiếp đi. Ta ở đây ngủ được rồi, sao đầu tai lại choáng váng thế này nhỉ? Chắc chắn là do ngủ quá ít, ở lại ngủ tiếp thôi.”Nghĩ lại ngày đó, Thục Vương rất có khí thế không thèm đá văng mình đi, dùng ngón chân mà nghĩ cũng thấy người ta không có cơ hội đến để xin lỗi, giống như cơ hội trúng xổ số năm trăm vạn vậy. Ngay cả khi núi không còn đỉnh, đất trời hợp làm một, mùa hè có tuyết rơi, hắn cũng không có khả năng đến xin lỗi.Hồng Ngọc trợn mắt há mồm nhìn Tiểu Thanh một lần nữa đi lùi về giường mà thấy đau đầu, sao lại có người xấu tính đến trình độ này? Bản thân vừa muốn cười vừa bực mình. Đặt chậu rửa mặt trong tay xuống: “Tỷ không dậy đúng không? Muội đi tìm bọn Tâm Lan đến, xem tỷ còn lười được không” Vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài, có bốn người để xem có kéo được nàng dậy không.
|
Chương 61:Nhận định, xác định và khẳng định.
Một lát sau, bốn nha đầu hùng hổ vọt vào, nhìn khắp mọi nơi, Tiểu Xảo hỏi: "Người đâu? Chạy đi đâu mất rồi?"Trong phòng làm gì có ma nào, chỉ có một chiếc giường lộn xộn mà thôi.Ngoài phòng khách, Thục vương Lý Cách nhấp một ngụm trà, nói: "Cửu đệ, nghe nói hôm qua đệ dẫn Kình Quận vương Vô Diễm đốt lửa một ngày ở ngoài thành, lửa vừa tắt thì trời đã đổ mưa. Tam ca ta trước giờ còn không biết Cửu đệ có tài cầu mưa như vậy. Nếu hôm qua đệ thông báo một tiếng, Thục vương phủ của ta cũng có thể góp một phần sức."Thiên Vũ thản nhiên cười, nói: "Đệ đâu biết cầu mưa gì, hôm qua chỉ do may mắn vừa đúng dịp mà thôi. Còn hôm nay trời có mưa hay không cũng đâu phải do chúng ta quyết định, Tam ca quá lời rồi."Lý Cách mỉm cười nói: "Lời này cũng có lý, nhưng hôm qua thật sự Cửu đệ đã làm một chuyện rất tốt. Giảm được đại hạn, làm phụ hoàng và triều đình thở phào một hơi. Đệ phải ghi cách này lại, nếu sau này còn gặp tình huống như vậy thì chúng ta cũng không đến mức phải bó tay hết cách." Thiên Vũ gật đầu nói: "Hôm nay đệ đã nói chi tiết lại cho phụ hoàng và Viên Thiên Cương. Thật ra cách đó cũng rất đơn giản, chỉ cần sự phối hợp của khí trời mà thôi, mà chính vì vậy nên đệ mới không hiểu tại sao lại thành công? Vấn đề này chắc phải để cho Viên Thiên Cương tìm hiểu mới được."Nhìn Thiên Vũ, Lý Cách nói: "Vốn việc xem thiên văn này chúng ta cũng không am hiểu lắm, nhưng có cách thì vẫn tốt hơn là không có. Cửu đệ, Tam ca ta cũng không phải người ngoài, không khách khí với đệ nữa. Mục đích chuyến này của ta là muốn gặp mặt vị cao nhân có thể nghĩ ra những cách này. Nghe nói việc diệt nạn châu chấu mấy ngày trước cũng là công của hắn. Tam ca còn chưa được gặp một nhân tài như vậy, sao có thể bỏ lỡ dịp này được."Thiên Vũ cười nói: "Chuyện nào có đáng gì, thật ra những cách này cũng không phải của nàng, mà là của những người có trí tuệ uyên bác ở nơi nàng sống nghĩ ra, lần này chẳng may bị nàng đụng phải thôi. Nếu Tam ca muốn gặp thì chắc phải đợi thêm một lát rồi, có thể nàng còn đang ngủ." Dừng một chút, hắn lại như nghĩ tới điều gì đó, cười bổ sung: "Tam ca, đến lúc đó chỉ sợ huynh sẽ thấy thất vọng, tính tình cô nàng này rất quái dị.""Hừ, tính tình của ta quái dị lúc nào? Thiên Vũ trời đánh, dám nói xấu sau lưng ta, xem chút nữa ta xử lý huynh thế nào." Nghe vậy, Lục Tiểu Thanh đang ngồi xổm ngoài cửa mở to mắt nhìn lén liền nghiến răng tức giận bất bình."Tránh ra, đừng kéo ta, Hồng Ngọc, có phải muội không đấy? Đừng kéo ta, để ta xem họ còn nói linh tinh gì về ta nữa. Đừng kéo nữa, Hồng Ngọc, có nghe không?" Hồng Ngọc càng lúc càng không nghe lời rồi, nói đến vậy rồi mà vẫn túm gì mà túm chứ. Lục Tiểu Thanh quay phắt lại, cả giận nói: "Hồng Ngọc, muội dám không nghe lời...."Một bộ lông đen, tiêu chuẩn không béo không gầy, khí vũ hiên ngang long hành hổ bộ, hai mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thanh, miệng còn tương đối lịch sự cắn lấy góc áo nàng, cẩu khốc ca đẹp trai lịch sự như vậy thật đúng là khó gặp. Lục Tiểu Thanh trầm mặc vài giây, gật đầu coi như chào hỏi lịch sự với nó, sau đó kêu lớn: "Oa, ta ngất, chó ở đâu ra vậy? Là chó nhà ai? Đừng cắn ta, cút, đừng cắn ta, oa, Thiên Vũ cứu mạng..."Thục vương nhíu mày nhìn nữ nhân đạp cửa xông vào đại sảnh như bị điên này, nàng ta còn đang giao tranh kịch liệt với chó yêu của mình nữa. Thiên Vũ đã quen với cách xuất hiện kinh thiên động địa của Lục Tiểu Thanh, mỉm cười nói với Lý Cách: "Tam ca, người huynh muốn gặp đã đến.""Là nàng? Cửu đệ, đừng đùa chứ." Vung tay ra dấu cho chó yêu lùi ra, Lý Cách buồn bực nhìn nữ nhân ngồi phịch luôn trên mặt đất không đứng dậy này."Đúng là năm hạn, sao lại đen đủi đến mức vừa ra cửa đã bị chó cắn. Trời ạ, xem có miệng vết thương không, nếu bị chó dại thì toi mất, nơi này có ươm giống chó điên không vậy? Ta là đóa hoa tương lai của đất nước, ta còn là nụ xinh bé nhỏ, ta chưa sống đủ a, chẳng lẽ ngươi định làm cho ta ' Gió đìu hiu, nước sông Dịch lạnh.Tráng sĩ một đi không bao giờ trở lại.' sao? Ta còn chưa đến mức đó a, bị chó cắn chết, dù xuống âm phủ cũng chẳng có mặt mũi nào. Ít nhất phải cho ta sống làm người tài, chết làm quỷ lớn chứ. Hãn, ta thế này thì tính là cái gì với cái gì đây?"Lý Cách giật mình nhìn nữ tử đang ngồi dưới đất lảm nhảm này. Đây chính là kỳ nhân dị sĩ dùng kế diệt bọ, đốt lửa cầu mưa sao? Sao càng nhìn càng không thấy giống vậy.Thiên Vũ một bên dùng tay day day huyệt thái dương, ho khan một tiếng, noi: "Quản gia, còn không mau ra mắt Thục vương. Chó của Thục vương không biết cắn người, nàng có thể yên tâm là mình sẽ không đi đời nhà ma đâu."Lý Cách ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiên Vũ, từ bao giờ mà người luôn ôn hòa giữ lễ như Cửu đệ lại dùng một nữ tử như vậy làm quản gia, mà còn cười nói nhẹ nhàng như vậy nữa. Lại cúi đầu nhìn xuống nữ tử đang ngồi dưới đất kia, sau một hồi lảm nhảm, nàng đứng dậy phủi phủi bụi, sau đó cư nhiên chạy phắt ra ngoài.
|
Lý Cách nhất thời há hốc mồm, Thiên Vũ cũng trợn mắt nhìn trân trối. Chàng không ngờ rằng Lục Tiểu Thanh sẽ không nể mặt mình như vậy, sau khi chàng giới thiệu thân phận của người ngồi cạnh xong lại chẳng nói chẳng rằng phủi mông bỏ trốn mất dạng. Đúng là cô nàng này luôn gây cho chàng bất ngờ và kinh hỉ ngoài ý muốn a.Vừa hắng giọng chuẩn bị nói giúp nàng thì lại chợt thấy Lục Tiểu Thanh vọt từ ngoài cửa vào. Nàng chậm rãi đi vào đại sảnh, phất chiếc khăn tay lên vai, hai gối hơi nhún xuống, nói: "Quản gia Tấn vương phủ Lục Tiểu Thanh ra mắt Thục vương gia, Thục vương gia cát tường."Trầm mặc, một lúc lâu sau Thiên Vũ mới bật ra được một câu: "Quản gia, nàng đang dùng lễ tiết gì vậy?"Xong đời, bị chó dọa bay mất ba hồn, rồi lại bị hai chữ Thục vương làm rụng nốt bảy vía còn lại, chưa suy nghĩ gì đã dùng ra lễ nghi của nhà Thanh. Không có cách nào a, trước khi xuyên qua nàng chỉ xem phim kịch về nhà Thanh, đã quen thuộc với lễ nghi đó đến mức không cần nghĩ cũng có thể múa bút thành văn.Dừng một chút, nàng hơi đỏ mặt nói: "Làm lại, Quản gia Tấn vương phủ Lục Tiểu Thanh xin ra mắt Vương gia. Vương gia phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, dung mạo tựa Phan An. Hôm nay có thể gặp được ngài đúng là phúc ba đời, không, phúc mười đời của tiểu nữ."Lý Cách nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Là ngươi?"Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi lại: "Vương gia đã từng gặp tiểu nữ tử sao? Nhưng sao ta lại chưa gặp ngài bao giờ nhỉ? Lấy tướng mạo của ngài, tất nhiên ta sẽ nhớ kỹ trong lòng, muốn quên cũng không quên được ấy chứ. Nhưng trong đầu ta lại không có ấn tượng gì, xem ra đúng là trước đây ta chưa từng gặp Vương gia."Hừ, muốn tìm ta tính sổ thì cứ đợi đấy, đánh chết ta cũng không nhận, xem ngươi làm được gì ta?Lý Cách hơi ngẩn người nhìn Thiên Vũ, mà Thiên Vũ lại nghẹn lời không biết nói gì, một lúc sau Lý Cách mới nói: "Cửu đệ, đây chính là người mà chúng ta vừa nói sao? Đệ chắc chứ?"Thiên Vũ ho khan hai tiếng, nói: "Đệ chắc chắn."Lý Cách lại quay đầu nhìn Lục Tiểu Thanh, nói: "Ngươi chính là người diệt châu chấu, đốt lửa cầu mưa?"Lục Tiểu Thanh gật mạnh đầu, nói: "Ta nhận định, xác định và khẳng định."Không khí trong đại sảnh cực kỳ trầm mặc, một lát sau Lý Cách mới ho khan, nói: "Cửu đệ, bây giờ ta có thể hiểu vì sao đệ nói việc này chỉ là trùng hợp."Nói vậy là có ý gì? Coi thường ta thì cứ nói thẳng, trùng hợp gì chứ? Ngươi thử trùng hợp như vậy ta xem. Lục Tiểu Thanh tức giận nhìn chằm chằm Thiên Vũ, rất rõ ràng, Thục vương này đến Tấn vương gia cũng không trêu nổi chứ đừng nói đến mình.Thiên Vũ bật cười, không để ý đến ánh mắt của Lục Tiểu Thanh, nói: "Vốn mọi việc đã là trùng hợp, nếu có thể thay đổi được thời tiết thì đã là thần rồi."Lý Cách gật gật đầu nói: "Nói rất đúng, ngay cả Viên Thiên Cương cũng không cầu mưa được, những người khác chắc cũng chỉ do may mắn thôi. Tốt lắm, Cửu đệ, Tam ca không quấy rầy ngươi nữa. Nếu rảnh thì cứ đến chỗ ta, hai huynh đệ thân cận thêm một chút."Thiên Vũ gật đầu đáp ứng.Tiễn Lý Cách về, Lục Tiểu Thanh phẫn nộ nói: "Thiên Vũ, huynh khá lắm, dám nói ta nói linh tinh, còn trùng hợp nữa. Nếu trùng hợp thì huynh trùng hợp thử cho ta xem."Thiên Vũ mỉm cười cốc đầu nàng: "Nàng không nghĩ lại xem. Nếu ta nói tất cả những việc này đều do nàng sắp xếp, vậy một người có thể điều khiển nắng mưa, có thể đấu với trời sẽ có địa vị gì? Sự hiện hữu của hắn sẽ ảnh hưởng đến bách tính thế nào? Ảnh hưởng đến hoàng thất thế nào? Tiểu Thanh, khi một người có thể làm được những việc quá siêu nhiên thì một số việc sẽ rất khó nói."Lục Tiểu Thanh hiểu được hàm ý trong nửa câu sau của Thiên Vũ. Khi một người có địa vị như một vị thần trong lòng dân chúng, cho dù hoàng đế có anh minh đến mấy cũng sẽ phải e ngại. Một đất nước chỉ cần một vị thần, và đó chính là hoàng đế. Ngoài ra ngươi có thể cúng bái ai đó trong ảo tưởng, nhưng người đó tuyệt đối không thể tồn tại! Nếu tồn tại thì nó sẽ uy hiếp đến địa vị của hoàng đế, uy hiếp đến các hoàng tử. Lúc đó, kết cục của ngươi không cần nói cũng biết.Nhìn sắc mặt của Lục Tiểu Thanh, Thiên Vũ biết nàng đã hiểu được, ôn nhu nói: "Có vài điều nàng không hiểu, vì vậy nên hãy tin tưởng chúng ta. Bất kể thế nào, ta và Vô Diễm sẽ không hại nàng."Đã hiểu được ý của Thiên Vũ, đương nhiên Lục Tiểu Thanh sẽ không tức giận nữa. Mà nàng vốn cũng không giận thật, nếu Thiên Vũ nói điều gì thì tất nhiên sẽ có cái lý của chàng. Dù sao mình cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình, kệ hắn đi. Nàng lập tức nháy nháy mắt nói: "Ta cũng không so đo với huynh, nhưng hôm nay huynh làm ảnh hưởng tới danh dự của ta, nói tính tình của ta quái dị, ta thật sự quái dị sao? Nếu dám nói lung tung thì cũng phải trả một cái giá tương ứng. Vốn vị trí Tổng quản này không cần tiền công của huynh, nhưng vì đền bù tổn thất lần này, ta muốn huynh phải trả tiền công, hắc. Này, huynh đừng chạy a, ta còn chưa nói xong mà, này này..."
|