Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh
|
|
Chương 84:Ta thích nàng
Hồng Ngọc vốn thầm nghĩ giúp mọi người giải vây, không nghĩ tới mới nhắc tới tiền, Lục Tiểu Thanh đầu lập tức liền lóe linh quang, chỉ còn cách cười khổ tiếp nhận nhiệm vụ này, xem ra về sau mình lại phải bận bịu rồi đây. Lục Tiểu Thanh quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn mấy người liên can vài lần, bỏ đi, cùng lắm thì ngày mai lại làm tiếp đồ nướng, giờ ăn tạm mấy củ khoai lang nướng này vậy. Cầm lấy vò rượu, một ngụm lại một ngụm, vừa uống rượu vừa ăn khoai lang nướng, khoai lang này vừa ngọt lại thơm ngon, không uống nước chỉ sợ sẽ bị nghẹn. Lý Quân Hiên thấy Lục Tiểu Thanh nâng chén uống rượu thay nước, liền nói: “Tiểu Thanh, uống ít thôi, đừng uống rượu.” Lục Tiểu Thanh lúc này thấy mình lại sắp có thêm một việc làm ăn khác phát tài, trong lòng vui vẻ không khỏi hào khí ngút trời nói: “Không sao, rượu gạo này cũng giống như nước thôi, không làm người say được đâu.” Vừa nói vừa ôm lấy vò rượu ngửa cổ tu mấy hớp lớn, nhất thời kêu lên: “Thật là sảng khoái, uống rượu bằng bát to, ăn thịt cả tảng lớn, đây mới chính là tiêu sái của một đời người.” Hồng Ngọc nhất thời đáp: “Tỷ tỷ đã từng nói qua muốn đi khắp nơi du ngoạn, ăn thịt cừu cả tảng lớn, uống rượu bằng bát to, sống như vậy mới gọi là tiêu sái, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi, sống như vậy mới là sống.” Tiết Khánh nhìn Lục Tiểu Thanh biến sắc, nửa ngày gật đầu cười ha ha nói: “Nói rất đúng, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi, hào khí ngút trời thật đáng khen ngợi, lão bản, ta kính ngươi một chung.” Dứt lời, cầm lên một vò rượu hướng Lục Tiểu Thanh kính một cái, ngửa cổ nhanh như chớp hứng rượu chảy vào miệng. Lục Tiểu Thanh thấy Tiết Khánh uống sảng khoái, cũng vung lên vò rượu không nói lời nào, ngửa cổ uống từng ngụm to, mọi người bên cạnh nghe được mười chữ này, trong lúc nhất thời đều thấy thật sự có thể sống được một cuộc sống như vậy, như vậy mới không cô phụ khi đã được sinh ra, Võ Tu cầm bát lên nói: “Lục lão bản, uống một chén, ta xin kính mười chữ đó của ngươi.” Dứt lời uống một hơi cạn bát rượu, Lục Tiểu Thanh tự nhiên cũng không thua kém hắn. Bên cạnh Lãnh Dương không nói một lời, chỉ hướng Lục Tiểu Thanh làm tư thế kính rượu, lại ngửa cổ uống cạn bát, Lục Tiểu Thanh bỗng cảm thấy cực kỳ hưng trí, thấy mấy tên nam tử đã bắt đầu cụng rượu, Vân Thiên cùng Tiết Khánh uống vô cùng cao hứng, Võ Tu cùng Lãnh Dương ngươi một chén ta một chén, thỉnh thoảng nói mấy câu, Lý Quân Hiên cũng cùng Long Tử Vũ cùng nhau cụng chén, ngay cả Ngô Lệ Hoa cùng mấy nữ tử cũng bị mười chữ kia của Lục Tiểu Thanh khơi dậy sự hào hùng luôn được giấu kín ở trong lòng, vui cười cụng rượu với nhau. Mộc đại thúc cùng con của hắn cũng không biết mọi người đang làm cái gì, ngây ngốc nhìn mọi người, cũng uống rượu. Lục Tiểu Thanh không khỏi cao giọng nói: “Khó có được mọi người tề tựu đông đủ như hôm nay, mọi người cũng đang cao hứng, ta sẽ hát tặng mọi người một bài, mọi người thấy thế nào?” Long Tử Vũ gật đầu nói: “Được.” Một bên Lý Quỳnh đang cùng Lục Tụ uống rượu, vội nói: “Tiểu Thanh tỷ tỷ, tỷ không cần hát có được không, tối nay muội ăn quá nhiều rồi, tỷ đừng giày vò muội.” Hồng Ngọc nghe vậy nhất thời phun cả một ngụm rượu ra ngoài, bắn tung tóe lên người Lan Tâm. Lục Tiểu Thanh không để ý tới Lý Quỳnh, ta hôm nay rất hưng trí cho nên sẽ không để ý tới ngươi, một bên kéo một chiếc bát lại gần mình, một bên cầm lấy đôi đũa gõ gõ vào cạnh bát, nghển cổ lên hát vang: “Nhân sinh vốn chỉ là một trò chơi. Ân ân oán oán cần chi quá câu nệ. Danh và lợi (ah) là cái gì chứ? Sống không thể cầm nắm chết cũng chẳng thể mang theo. Vui buồn thế sự nhân gian khó đoán. Kiếp này vô duyên, kiếp sau tái ngộ. Yêu cùng hận (ah) là trò gì vậy?Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng......” (1) Tiếng ca trầm thấp du dương, bởi vì âm không cao nên không bị mất giọng đứt quãng, bọn Lý Quỳnh ban đầu trong lòng đang nghĩ thầm sắp được một trận cười bể bụng rồi đây, nghe giọng Lục Tiểu Thanh cư nhiên không bị mất giọng đứt quãng như lần trước, cảm thấy kinh ngạc, Tiết Khánh khẽ nói: “Tiếng ca tuy rằng không được tốt lắm, nhưng ca từ quả thật không tồi.” Một khúc kết thúc, ánh mắt Lý Quân Hiên nhìn Lục Tiểu Thanh có chút khó hiểu, sau khi đưa một chén rượu qua cho nàng thanh nhuận cổ họng, mới nói: “Tiểu Thanh, hát cho chúng ta nghe mấy bài nữa đi.” Lục Tiểu Thanh khó lắm mới gặp được người nguyện ý nghe nàng hát, không khỏi hào phóng ca: “Các bằng hữu đã lâu không gặp, chúng ta ước hẹn ở hôm nay, xá gì ấm lạnh của nhân gian, phú quý như mây khói, mọi chuyện đều thay đổi theo thời gian, chỉ còn lại có lời ngon tiếng ngọt ở bên tai......” “Khen cho câu phú quý như mây khói, nghe tiếng ca hiểu rõ tình ý cao thượng, không nghĩ tới lão bản là một nữ tử cư nhiên lại có mắt nhìn xa trông rộng như vậy, cũng nhìn được thấu đáo như vậy, danh lợi như cặn bã, đời người như mây khói, chỉ có người thật sự nhìn thấu, nhìn rõ được mọi chuyện mới tiêu sái được như vậy, lão bản, ta lại kính ngươi.” Tiết Khánh hiếm khi lại nghiêm nghị như vậy, nhìn Lục Tiểu Thanh khóe miệng không mang theo tươi cười như mọi khi, thay vào đó chính là thưởng thức cùng khẳng định.
|
Lục Tiểu Thanh tự nhiên là biết hắn đang khen mình, ngửa đầu uống một hớp lớn, thô lỗ dùng ống tay áo lau đi rượu từ khóe miệng chảy xuống, ha ha cười nói: “Người sống ở trên đời này, chuyện gì cũng đều nhìn thấu, chỉ nguyện ý sáng nay có rượu sáng nay say, hưởng thụ một ngày là một ngày. Nào, nào, nào, gặp nhau chính là có duyên, kiếp trước phải năm trăm lần ngoái đầu lại, mới đổi lại một lần gặp thoáng qua ở kiếp này, nếu chúng ta hôm nay có thể ở chỗ này cùng nhau uống rượu, vậy thì phải không say không về.” Trong mắt hào quang cực nóng, đáy mắt lại dần dần dần hiện ra một tia cô đơn. “Ha ha, Lục lão bản nói rất đúng, đời người khó có được vài lần say, hôm nay cao hứng, liền cùng Lục lão bản uống không say không về.” Long Tử Vũ hiếm khi được thoải mái như vậy, cười lớn ôm lấy vò rượu nhanh như chớp uống từng hớp lớn, lúc bình thường không bao giờ để lộ ra hỉ nộ ái ố, lúc này lại đặt tất cả những lo lắng tính toán ở trong lòng xuống, vui vẻ uống rượu, ngược lại hơn một tia hào khí, thiếu một tia khí chất vốn có của thương nhân, sự trầm ổn của ngày thường cũng biến mất không còn bóng dáng. “Nước sông Hoàng từ trời cao đổ xuống. Chảy ra khơi cuồn cuộn chẳng quay về. Gương lầu cao sáng soi sầu bạc tóc. Sớm tơ xanh chiều tuyết trắng lê thê. Đời đắc ý cho niềm vui tận hưởng. Chén vàng kia đừng cạn dưới trăng ngàn. Trời sinh ta tất có nơi hữu dụng. Tiêu hết rồi lại có nghìn vàng......[2]” Lục Tiểu Thanh một tay nắm khoai lang, một tay cầm lấy vò rượu, tựa vào trên vai Lan Tâm nhìn trăng sáng trên bầu trời, lại ngửa cổ tu thêm hai ngụm rượu lớn, trong lòng trong lúc nhất thời tình cảm mãnh liệt trào dâng: “Ngựa ngũ sắc, áo cừu bông ấm. Hãy đem đi đổi lắm rượu ngon. Rượu ngon cạn chén vui chung. Mối sầu muôn thuở ta cùng phá tan".” [3] Tiết Khánh có vẻ đã say rượu, liên tục vỗ tay ủng hộ nói: “Hay, hay, hay, thơ thật có chí khí lớn, như thế nào cũng đáng uống một chén.” Vừa nói vừa lại kính rượu Lục Tiểu Thanh, bộ dạng say rượu kia giống như một kẻ điên cuồng, Long Tử Vũ sắc mặt không đổi, trong mắt lại đánh giá tỉ mỉ, người này mới đến tiếp nhận vụ buôn bán muối lậu, vẻ bề ngoài nhìn rất là lông bông, có thể lường trước được là người dễ đối phó, chính là không có chú ý tới phía sau vò rượu kia ánh mắt sắc bén chợt thoáng qua. Lý Quân Hiên thấy Lục Tiểu Thanh lại thay một vò rượu khác, cùng người này uống một chén, người kia một chén, mắt thấy hai gò má của nàng đỏ ửng, đã ngà ngà say, không khỏi đoạt lấy vò rượu trên tay Lục Tiểu Thanh, khẽ cười nói: “Trước ăn khoai lang đã hẵng uống, ta vừa rồi có nướng thêm cho nàng hai củ nữa, đừng để bụng đói mà uống rượu, cho dù tửu lượng của nàng khá, nhưng cũng rất dễ sẽ bị say đó.” Lục Tiểu Thanh thấy Lý Quân Hiên đoạt lấy vò rượu của mình, nghe chàng nói như vậy, cũng hiểu được rượu này càng uống càng đói, không khỏi gật đầu đi theo Lý Quân Hiên đi cào khoai lang nướng. Vốn đang muốn cầm trở về, Lý Quân Hiên một phen lôi kéo Lục Tiểu Thanh ngồi xuống nói: “Ăn luôn ở đây đi, không cần quay lại đó, nàng chỉ cần cao hứng nói là liền quên luôn cả ăn.” Lục Tiểu Thanh vốn có chút men say, nghe vậy cũng ngồi luôn xuống bên cạnh Lý Quân Hiên ăn khoai nướng, càng ăn càng cảm thấy hình ảnh Lý Quân Hiên ở trước mặt bắt đầu đong đưa, không khỏi nói: “Đừng lắc qua lắc lại nữa, nhìn hoa hết cả mắt rồi.” Lý Quân Hiên lắc đầu cười khổ nói: “Còn cậy mạnh nữa không, rượu gạo này tuy rằng uống có cảm giác nhẹ, nhưng tác dụng thật sự là mạnh, nhìn nàng cũng biết đây là lần đầu tiên nàng uống rượu gạo, không biết tiết chế, ngày mai ngủ dậy đầu nhất định sẽ rất đau, sớm biết rằng sẽ như thế này, ta sẽ không cho nàng uống nhiều như vậy.” Lục Tiểu Thanh trong tai nghe thấy tiếng Lý Quân Hiên nói chuyện, nhưng mọi vật ánh vào mí mắt lại có vẻ mơ hồ, cảm giác đầu ong ong, đem những lời Lý Quân Hiên nói suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được, thì thào nói: “Không thể nào, lúc ta ở quê hương mình, một mình ta có thể uống hết một chai rượu tây, rượu gạo hôm nay cũng bình thường như nước thôi, ta như thế nào...... Làm sao có thể say? Ta sao có thể say được?” Lỗ lực nháy mắt mấy cái, thấy gương mặt của Lý Quân Hiên trước mắt lệch trái lệch phải, không khỏi bỏ củ khoai lang trong tay xuống, áp hai tay vào má Lý Quân Hiên cố định gương mặt: “Đừng lắc lư nữa, ta nhìn mà choáng váng cả đầu.” Lý Quân Hiên cười khổ nhìn đôi tay đen xì than của Lục Tiểu Thanh, hiện tại đang giữ chắc mặt mình, nhưng cũng không có gạt tay nàng ra, vẫn như cũ để nàng giữ mặt mình, thấy Lục Tiểu Thanh ánh mắt mê mang, không khỏi nhẹ giọng kêu lên: “Tiểu Thanh.” Lục Tiểu Thanh vỗ vỗ cái đầu đang ong ong của mình, lại vừa dùng sức vỗ vỗ hai má vẫn đang lắc lư trước mặt mình, nói: “Có phải là ta bị cảm hay không, sao ta lại có cảm giác hơi lạnh thế này?” Lý Quân Hiên thấy đống lửa bên cạnh đã sớm tắt từ lâu, không khỏi nhẹ nhàng vươn tay kéo Lục Tiểu Thanh ôm vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại cảm thấy thế nào? Còn lạnh hay không?” Nghiêng người dựa vào đầu vai Lý Quân Hiên, Lục Tiểu Thanh mắt say lờ đờ mênh mông nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một đôi mắt sáng lấp lánh như vì tinh tú trên bầu trời đang nhìn mình, tia sáng kỳ dị tựa như kim cương đang phát sáng, không khỏi dùng sức kéo kim cương lại gần mình hơn một chút, quan sát nửa ngày, lẩm bẩm nói: “Kim cương, ta thích.” Lý Quân Hiên không khỏi dở khóc dở cười, không lường trước được nàng lại kéo cổ mình dựa sát vào nàng như vậy, trong lòng cư nhiên nổi lên ý niệm không an phận, không nghĩ tới nửa ngày sau nàng lại ban cho mình một câu thái quá như vậy, xem ra nàng đã thật sự say rồi, không khỏi trong mắt mang theo nồng đậm ý cười như trước, mặc cho nàng kéo đầu mình.
|
Trán hai người cụng vào nhau, chóp mũi chạm chóp mũi, Lý Quân Hiên nhìn đôi môi anh đào đỏ mọng gần trong gang tấc, khóe miệng khẽ nhếch lên, mùi hương rượu cùng mùi hương nữ nhi quanh quẩn ở chóp mũi, ánh mắt không khỏi dần dần thâm thúy, dần dần mê ly, bên trong vây quanh đầy nồng đậm nhu tình. Nhìn kỹ kim cương nửa ngày, Lục Tiểu Thanh nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nói: “Ồ, hóa ra là mắt, ta nhìn lầm rồi, thật là ánh mắt đẹp, tựa như vì sao vậy.” Vừa nói vừa buông đầu Lý Quân Hiên ra, lại nghiêng người dựa vào đầu vai chàng. Lý Quân Hiên nhưng không có tách ra khoảng cách giữa hai người, chóp mũi nhẹ nhàng ma sát chóp mũi của Tiểu Thanh, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn nói: “Không đẹp bằng của nàng, đôi mắt của nàng là đôi mắt đẹp nhất ta từng thấy, rất linh động, là độc nhất vô nhị trong thiên hạ này.” “Không phải, không phải, ta không phải...... đẹp nhất, ta đã thấy đôi mắt đẹp nhất, cặp mắt kia sáng lấp lánh giống vì tinh tú trên bầu trời, tĩnh lặng giống mặt hồ, thăm thẳm giống trời cao, đó mới là cặp mắt đẹp nhất......trên đời này.” Lục Tiểu Thanh khép hờ hai mắt, đầu đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, thanh âm càng lúc càng nhỏ, tựa như không phải nói cho người khác nghe, mà nói cho chính mình nghe vậy. Hai tay Lý Quân Hiên ôm Lục Tiểu Thanh căng thẳng, nhưng không có ngẩng đầu lên, đêm đã khuya, bên bờ biển gió nhẹ thổi, càng tăng thêm vẻ tĩnh lặng. Trong tĩnh lặng, Lý Quân Hiên trầm mặc nửa ngày nhìn Lục Tiểu Thanh say rối tinh rối mù, nhẹ nhàng cúi xuống nói vào tai Lục Tiểu Thanh: “Tiểu Thanh.” “Ừ.” “Tiểu Thanh, hình như ta chưa có nói với nàng, ta...... thích nàng.” “Ừ.” “Tiểu Thanh, nàng biết không? Từ lần đầu tiên ta gặp nàng, sự linh động đặc biệt của nàng đã hấp dẫn ta, hơn hai mươi năm tâm tĩnh lặng, trong nháy mắt nhìn thấy nàng rốt cuộc không còn giữ được vẻ bình tĩnh như xưa, ta muốn mỗi ngày đều có thể được nhìn thấy nàng tiểu quỷ nghịch ngợm, có thể cùng làm bạn với nàng, có thể cùng nàng ngao du khắp thiên hạ, luôn luôn sát cánh bên nàng, đó chẳng phải là cuộc sống vui vẻ nhất hay sao? Lúc ta phát hiện ra ta hy vọng có thể cả đời được ở bên cạnh nàng, ta biết ta đã thích nàng, thích một nữ tử tên là Lục Tiểu Thanh.” “Ừ.” “Ta luôn luôn chờ, chờ nàng hiểu ra tâm ý của ta, chờ nàng cũng thích ta, nhưng là ta phát hiện ra ta đã sai lầm rồi, ta không nên chờ, thích một người thì phải nói ra, phải làm cho đối phương biết, nàng là người sống đơn giản, cư nhiên lại đem ta trở thành huynh đệ của nàng, ha ha, nàng đó, thật sự là không biết nên bắt nàng làm sao bây giờ? Tiểu Thanh, nàng biết không? Mỗi khi nhắc tới Vô Diễm, trong nháy mắt nàng liền thất sắc, trong lòng ta có bao nhiêu khó chịu, ta không muốn mất đi nàng, ta đời này chỉ động tâm với một nữ tử.” Lý Quân Hiên khẽ xoa nhẹ mái tóc của Lục Tiểu Thanh, trong mắt hiện lên sự yêu thương lại hiện lên sự khó hiểu, thì thào giống như là đang nói với Tiểu Thanh, cũng giống như là đang nói với chính mình: “Tiểu Thanh, tuy rằng cả đêm nay nàng cười, nhưng là ta lại thấy được sự tịch mịch trong mắt nàng, bài ca ý thơ tuy rằng hay, nhưng là càng nói ra được sự cô độc trong lòng nàng, ta không biết vì sao lại vậy? Vì sao khi những lúc náo nhiệt nhất, tâm của nàng lại không ăn khớp với không khí náo nhiệt xung quanh như vậy? Ta cũng không muốn biết nguyên nhân, ta chỉ muốn nói với nàng, về sau nàng sẽ không còn cô độc nữa, không còn tịch mịch, sẽ không phải thương tâm nữa, bởi vì bên cạnh nàng đã có ta, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, cùng nàng làm bạn, không tách rời.”
|
Chương 85:Hôn lễ Trung Tây kết hợp
Thật lâu sau, Lục Tiểu Thanh từ từ nhắm hai mắt tựa hồ đang ngủ, tựa vào trong lòng Lý Quân Hiên, gật gật đầu, theo quán tính ừ một tiếng, giống với ngày đó khi chàng cùng Thiên Vũ bàn về việc thu lương. Lý Quân Hiên nhẹ nhàng vuốt ve gò má hơi lạnh của Lục Tiểu Thanh, trong mắt lần này nhu tình không còn có chợt lóe thoáng qua nữa, mà là nồng đậm nhu tình, ôm chặt lấy nữ tử đang ngủ ở trong lòng mình. Nhẹ nhàng cúi đầu khẽ hôn lên trán Lục Tiểu Thanh, thấp giọng lại kiên định nói: “Tiểu Thanh, ta sẽ không buông tay, đời này người ta muốn là nàng.” Bầu trời đêm càng thêm xinh đẹp, dải ngân hà trên trời lay động đẹp mắt, ở dưới ánh trăng, trên bờ cát có hai người ngồi tựa vai vào nhau, nam gắt gao ôm chặt lấy nữ tử ở trong lòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trên mặt mang theo sự ôn nhu cùng kiên định, nữ tử trong lòng vẫn đang ngủ say không nhúc nhích, chính là trong hoảng hốt có một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mi chậm rãi theo hai gò má chảy xuống, không biết là nàng đang nhớ lại chuyện thương tâm, hay là vì nguyên nhân nào khác. Mê man ngủ một ngày, sau khi tỉnh lại ánh vào mí mắt là khuôn mặt của Lý Quân Hiên đang nhìn mình mỉm cười, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra tình cảm, liền bắt lấy tay chàng, chỉ tay lên trời thề thốt: “Ta về sau sẽ không bao giờ uống rượu nữa, mùi vị say rượu thật là khó chịu.” Lý Quân Hiên nhẹ nhàng khẽ vuốt mái tóc của Lục Tiểu Thanh, cười nói: “Biết không dễ chịu là tốt rồi, nào, để ta nặn đầu giúp nàng.” Vừa nói vừa xoa xoa ấn ấn huyệt thái dương của Tiểu Thanh, độ mạnh yếu vừa phải, cực kỳ ôn nhu, Lục Tiểu Thanh nhìn Lý Quân Hiên liếc mắt một cái, lại không giống ngày xưa tránh né ý tốt của Lý Quân Hiên. Bên cạnh Lý Quỳnh đang che miệng cười khẽ, Lục Tụ vừa bước vào cửa, thấy Lý Quân Hiên đang đích thân giúp Lục Tiểu Thanh nặn đầu, liền vội vàng tiến đến đấm bóp giúp Lục Tiểu Thanh, một bên mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, vừa rồi vị Mộc đại thúc kia có tới, nói là có việc tìm tỷ tỷ” Lục Tiểu Thanh vừa tựa vào người Lục Tụ, vừa hỏi: “Mộc đại thúc tìm ta có chuyện gì?” Lý Quỳnh tranh nói trước: “Muội biết, không biết là Mộc đại thúc này nghĩ cái gì nữa, đột nhiên muốn Tiểu Thanh tỷ tỷ làm chủ hôn cho con trai ông ta là Hắc Tử.” Lục Tiểu Thanh ồ lên một tiếng cũng chưa lên tiếng nói tiếp, thì Lý Quân Hiên vừa cười vừa nói: “Ta dám chắc là do hôm qua nghe được mấy lời nói của Quỳnh Nhi, hắn liền biết chúng ta là người có thân phận, nhìn nàng nghiễm nhiên là người đứng đầu, cho nên liền muốn nàng làm chủ hôn cho Hắc Tử, nghe nói phong tục khi thành thân ở nơi này, người chủ hôn thân phận càng cao quý, thì tân lang tân nương về sau sẽ càng hạnh phúc, cho nên Mộc đại thúc tìm tới nàng là lẽ đương nhiên.” Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: “Ta có thân phận tôn quý gì đây, ở nơi này ta đặc biệt không có xuất thân, Mộc đại thúc cư nhiên tìm tới ta, hắc hắc, xem ra ông ta nhìn nhầm người rồi.” “Tỷ tỷ không biết rồi, nghe nói phong tục nơi này rất kỳ quái, quyền của người chủ hôn còn lớn hơn cả cha mẹ, tất cả những việc liên quan đến hôn sự đều do người chủ hôn định đoạt, nghi thức thành hôn cũng là do người chủ hôn xử lý, tóm lại một câu, người chủ hôn muốn thế nào là phải làm theo thế đó. Cha mẹ ngay cả tư cách bàn bạc đều không có.” Lan Tâm chân còn chưa bước vào cửa, đã lên tiếng nói chuyện. Lục Tiểu Thanh đang muốn từ chối, nghe vậy đột nhiên ngồi thẳng người, vẻ mặt hứng thú hỏi: “Thật sự là tất cả đều là do ta định đoạt sao? Ta muốn hắn tổ chức theo hình thức nào thì hắn phải làm theo hình thức đó, đúng không?” Lục Tụ nói: “Hình như là đúng, hôm nay Mộc đại thúc là nói như vậy.” Lý Quân Hiên vừa thấy Lục Tiểu Thanh hai mắt sáng lên, không khỏi cười nói: “Tiểu Thanh lại đang nghĩ ra chủ ý gì thế? Đây chính là chuyện cả đời của người ta, nàng đừng có mà quấy rối.” Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Lý Quân Hiên, vẻ mặt âm hiểm cười ha ha, hôn lễ này ta sẽ nhận. Bảy ngày sau đúng là ngày hoàng đạo, sáng sớm ngày hôm nay, khắp một làng chài nhỏ bé vang lên tiếng sáo, tiếng trống rộn ràng. Trong nhà Mộc đại thúc đã sớm chật kín người, nghe nói người chủ hôn cho Hắc Tử chính là quý nhân đến từ Giang Nam, còn giống như là có quan hệ với hoàng gia, không khỏi người đến chúc mừng không ít, tất cả đều muốn lây một chút không khí vui mừng từ vị quý nhân này. Tân nương tử vốn là người của thôn bên cạnh, người đến chúc mừng vây kín lấy ba tầng trong, ba tầng ngoài nhà Mộc đại thúc. Chỉ thấy khắp nhà Mộc đại thúc giăng đèn kết hoa, treo đầy đèn lồng, hai bên cửa có giăng từng cột hoa phù dung được thắt với những dải lụa đỏ, kéo dài từ đại sảnh đến tận chỗ đón tân nương, tạo thành một dải lụa hoa nối nhau, vốn là muốn dùng hoa hồng, bất đắc dĩ ở niên đại này còn chưa có xuất hiện nhà kính, lúc này đúng là mùa hoa cúc nở rộ, bất quá không dám dùng, hôm nay cũng không phải đi tảo mộ hay dự đám tang gì. Lúc này đám người Lý Quân Hiên, Lý Quỳnh cùng Long Tử Vũ đều đã ngồi ở trong đại sảnh nhà Mộc đại thúc, xa xa nghe thấy kèn tỏa nột (1) vang vọng cả một khoảng trời, Long Tử Vũ hơi khó hiểu nói: “Thành thân vốn nên vào buổi tối, sao Lục lão bản lại muốn an bài làm ban ngày thế này, thật sự là không thể hiểu nổi.” Lý Quân Hiên vẻ mặt ý cười lắc đầu, Tiểu Thanh nếu cứ theo quy củ mà làm, thì đã không phải là Lục Tiểu Thanh, một bên cùng Mộc đại thúc nói chuyện phiếm, một bên chờ đợi nghi lễ sắp diễn ra. Lục Tiểu Thanh lúc này một thân áo dài nam trang đỏ thẫm, đang cùng Hắc Tử đến thôn bên cạnh đón tân nương, trong phòng tân nương tử lúc này chật kín người đến xem náo nhiệt, xa xa thấy một người mặc màu đỏ, một người mặc quần áo màu đen đang đi tới, chỉ thấy người mặc áo màu đỏ kia khuôn mặt tuấn tú, thần thái phong lưu, toàn thân toát ra thần khí, nhất thời nhiều người trầm trồ khen ngợi: “Tân lang thật là tuấn tú, nữ tử Lưu gia quả là có phúc, đến nơi nào mới tìm được người tuấn tú như vậy đây, ta đời này chưa từng gặp qua người nào lại tuấn tú như vậy, thật là có phúc, thật là có phúc.”
|
“Ai ui, ngươi xem người bên cạnh tân lang kìa, mặc cái gì vậy không biết? Thật là cổ quái, như thế nào càng nhìn càng thấy khó coi” “Đó là trang phục gì vậy, nào có ai lúc thành thân lại mặc trang phục màu đen thế kia, tân lang cũng thật là, mang người như vậy đến...... ơ, như thế nào lại thấy giống Hắc Tử, không phải chứ......” Bên cạnh Lục Tiểu Thanh một thân đỏ thẫm, chính là Hắc Tử vẻ mặt đang vô cùng buồn bực cùng Lục Tiểu Thanh đi tới. Đối lập với Lục Tiểu Thanh vẻ mặt đắc ý, toàn thân toát ra thần khí, chính là Hắc Tử tâm tình không tốt, chỉ thấy hắn đội một chiếc mũ màu đen, phía trên mũ có đính hai chiếc lông gà, trên người mặc bộ âu phục chính tông bó sát người, có ba hàng cúc, nơ cài là màu đỏ mã não, đính trên bộ âu phục miễn bàn là có bao nhiêu tương phản. Trước ngực cắm một đóa hoa phù dung, phía dưới bông hoa có một mảnh giấy đỏ, phía trên có ghi hai chữ to tướng: tân lang. Trong tay cầm một bó hoa phù dung, mặt trên bó hoa quấn quanh rất nhiều tầng tơ lụa cùng giấy bản, đương nhiên mặt trên giấy bản thoa rất nhiều lớp thuốc màu, lần lượt từng tờ giấy quấn một đóa hoa phù dung, làm cho mười một đóa phù dung gộp lại thành một bó hoa cực to, ở trước âu phục lại tương đối dễ nhìn. Mọi người sau khi thì thầm to nhỏ, nhất thời mọi âm thanh ngưng bặt, tất cả mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Hắc Tử ở phía sau, chỉ thấy ở phía sau âu phục của Hắc Tử phi thường có cá tính nhếch nhếch lên, giống như đuôi của chim yến, theo mỗi cử động của Hắc Tử lại đung đưa, đung đưa, mọi người dưới sự sửng sốt nhất thời cười ha ha, đây là muốn làm cái gì vậy không biết. Hắc Tử vẻ mặt xấu hổ, Lục Tiểu Thanh ngược lại tự nhiên hào phóng, phản ứng cực nhanh, một bên mỉm cười đáp lại bốn phương, một bên trừng mắt nhìn Ngô Lệ Hoa đang đi theo bên cạnh, đã bảo nàng đi may theo kiểu dáng bộ âu phục áo đuôi tôm do mình phác thảo ra, buổi sáng hôm nay cư nhiên lại mang thành phẩm này đến, hay là do thợ may của Minh Châu tay nghề kém, bảy ngày không đủ thời gian để may được bộ y phục như vậy, phía trước thì rất ổn, nhưng còn phía sau lại phải dùng một dây kẽm cố định, ai da, ai lại làm ra một cái đuôi chim én lòi ra thế kia không cơ chứ, may là mình chưa nói là áo đuôi tôm hay áo đuôi yến gì gì đó, nên cũng không cần sửa, cũng không phải là để cho mình mặc, liền cứ thế mà dùng đi. Ngày thường Hắc Tử cao hơn Lục Tiểu Thanh vài centimet, hôm nay phải cao hơn Lục Tiểu Thanh ít nhất là mười phân, chỉ thấy hắn đi một đôi giầy màu đen bóng nhoáng, xa xa nhìn thấy có chút giống với giầy da của hiện đại, Hắc Tử bước đi thật cẩn thận, giầy là do Lan Tâm đi tìm người làm, xem ra vị sư phó này thật sự là có cá tính, đệm phía trong giầy vải màu đen là một mảnh gỗ cao bảy đến tám centimet, bởi vì không được để lộ ra gót giầy, cho nên phải đệm ở bên trong giầy, trên mặt giầy, mũi giầy chà mấy tầng than bột đen, che giấu đi tạp sắc vốn có ban đầu, cuối cùng là bôi mấy tầng dầu mỡ lên toàn bộ giày, mặc dù có chút trơn, nhưng nhìn vào lại cực kỳ sáng bóng, vô cùng có tinh thần. Một đường khua chiêng gõ trống đi tới trước cửa phòng của tân nương, Lục Tiểu Thanh vung tay lên ra hiệu ngừng âm nhạc, nghiêng người cung nghênh Hắc Tử đi lên phía trước, Hắc Tử kéo theo trầm trọng bước đi tiến lên phía trước, trên gương mặt đen đen có chút ửng hồng, gõ gõ cánh cửa nói: “Nương tử, vi phu đã đến, nhanh ra mở cửa.” “Nói khó nghe quá, đổi lại câu khác đi, bằng không sẽ không ra mở cửa.” Chỉ nghe trong phòng truyền đến tiếng kìm chế cười vô cùng vất vả, thận trọng lắng nghe thì ra là giọng của Lan Tâm. Hắc Tử quay đầu liếc mắt nhìn Lục Tiểu Thanh một cái, Lục Tiểu Thanh mặt mang theo nụ cười cổ vũ, liên tục gật đầu với Hắc Tử, Hắc Tử quay đầu hít sâu một hơi quát lớn: “Bà xã, bà xã, ta yêu nàng giống như chuột yêu gạo, nếu bà xã không ra mở cửa, đêm nay ta liền trở về ăn gạo.” mọi người chờ ở ngoài phòng nhất thời lặng ngắt như tờ. Cửa từ từ được mở ra, chỉ thấy một cánh tay thò ra bên ngoài, Hắc Tử vội vàng đưa lên một hồng bao đã được chuẩn bị từ trước, lúc này cửa mới được mở rộng ra, tân nương tử vẻ mặt thẹn thùng, trên đầu đội một vòng hoa phù dung, lông mi vừa dài vừa cong thoạt nhìn cực kỳ giống búp bê, đây chính là thành quả của cả đêm hôm qua Hồng Ngọc dùng hồ dán với tơ lụa mới tạo ra được. Tân nương tử nhấc nhẹ chân ngọc bước qua cửa, ở cửa một đám đang háo hức đứng xem náo nhiệt, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy trên người tân nương tử mặc một bộ y phục sườn sám phi thường mang đậm bản sắc Trung Hoa, trên sườn sám đỏ thẫm có thêu hai đóa hoa sen biểu thị cho tình phu thê mặn nồng, hình thức phi thường xinh đẹp, đường xẻ tà trên sườn sám kia vẫn chạy đến tận trên đùi, cộng thêm một đôi giày cao gót nữa, mỗi khi cử động, mẹ ơi, bao nhiêu tròng mắt ở xung quanh đều phải rớt ra ngoài. May là bên trong có mặc một cái quần cùng màu, bằng không sẽ bị cho là đồi phong bại tục mất, cái quần cùng màu đó là do dưới sự kiên trì của Hồng Ngọc cùng Lan Tâm, Lục Tiểu Thanh mới thỏa hiệp cho nó xuất hiện. “Ha, ha, ha.” ở dưới cặp mắt chăm chú nhìn của quần chúng, tân nương tử ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau đó khoác lấy tay của Hắc Tử, hai người nhìn vô cùng hài hòa, bước về phía trước, để lại cha mẹ, thân thích, quần chúng vây xem trợn mắt, há hốc mồm ở phía sau. Cậu cả của tân nương tử nghi hoặc khó hiểu nói: “Không phải nữ nhi khi xuất giá phải gào khóc trước khi xuất môn hay sao? Hôm nay như thế nào cư nhiên lại cười to ba tiếng.” phụ thân của tân nương tử vội vàng nói: “Nói nhỏ chút, đây chính là quy củ của kinh thành, là quy củ của nhà giàu, cười đại biểu cho vui mừng.”
|